Cầu thang ai cũng có thể bước lên. Dễ dàng bước lên thế này có ổn không đây? Tôi cẩn trọng bước từng bậc một. Không biết mọi người đang chờ tôi với vẻ mặt thế nào nhỉ?
Tôi bước lên bậc thang cuối cùng.
"Đã lâu không gặp," tôi vừa nói vừa nở nụ cười rạng rỡ.
"Alicia này, mắt em sao thế?" Ngài Curtis nói với giọng tươi tỉnh, hệt như cố tình giả vờ không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Cái này... cứ lờ đi cũng được nhỉ?
"Rốt cuộc cô muốn gì?" Anh Albert nói, đôi mày cau lại, vẻ mặt hoàn toàn trái ngược với ngài Curtis.
Ôi dào, lâu ngày mới gặp em gái mà thái độ thế kia thì tôi chịu đấy. Lẽ ra phải là một cái ôm mừng tái ngộ chứ! Không biết trong mắt họ, giờ tôi thành ra thế nào rồi nhỉ? Chắc chắn, nhìn cái cảnh ở học viện hôm nay thì tôi đã trở thành một ác nữ ghê gớm rồi.
Thật "may mắn" là đủ thứ tin đồn thất thiệt đang lan truyền khắp nơi... Chuyện đó thì tôi chẳng bận tâm đâu, nhưng không biết chúng bắt nguồn từ đâu nhỉ? Mà thôi, vì chúng khác xa sự thật nên tôi vẫn không thích những tin đồn ác ý vô căn cứ. Phải tự tay làm điều xấu mới đúng chứ.
...Dù sao thì, quả nhiên các Mục tiêu chinh phục trong trò chơi Otome này ai nấy đều toát lên vẻ quyến rũ khó cưỡng. Họ càng ngày càng đẹp trai hơn. Chắc sau này sẽ thành những bức tượng điêu khắc đi vào lịch sử mất.
"Nghe nói cô đã đánh ngất Jane?"
"Jane là bạn của tôi!"
Cô Liz mở miệng, như thể hùa theo lời anh Albert.
"Giọng nói trong trẻo thật," tôi thầm thì trong lòng.
Có vẻ cô ấy đang rất tức giận. Mà thôi, bạn bè bị đánh thì ai chẳng tức chứ.
"Bạn bè à?" Tôi nói, giọng đầy chế giễu.
Quả nhiên, tôi cảm thấy mình đã mất đi cái gọi là "tình người" so với ngày xưa.
"Là bạn bè!" Cô Liz lớn tiếng nói.
"Tôi không phải bạn của cô ấy."
"Cô đang nói gì vậy?"
"Đó là mối quan hệ giữa cô Liz và cô Jane, xin cô Liz đừng can thiệp vào mối quan hệ giữa tôi và cô Jane."
"Em không dùng kính ngữ với người lớn hơn nữa à?" Jill khẽ nói với tôi, đủ để tôi nghe thấy.
...Quên mất cách dùng kính ngữ rồi, nói thế là bao biện thôi. Thật ra, tôi thấy mình chẳng cần phải nói chuyện bằng kính ngữ với cô Liz nữa. Hơn nữa, lời nói của Jill lúc này nghe như thể đang xem thường cô Liz vậy.
Tôi liếc nhìn Jill. Jill đang cười nhe răng một cách hiểm độc.
Trông như ác quỷ vậy. Đứng cạnh ác nữ thì phải là một đứa trẻ giống ác quỷ mới đúng.
"Dù vậy, cô ấy vẫn là bạn của tôi. Tôi không thể im lặng được!"
"...Nếu cô ấy đánh trả tôi thì tôi còn hiểu được. Thế nên, dù cô Jane có bất ngờ xông vào đánh tôi thì tôi cũng chẳng nghĩ gì nhiều, nhưng bị cô Liz xông vào đánh thì lại thấy bực mình đấy."
"Cô đang nói gì vậy?"
"Tôi đang nói là đừng có rảnh rỗi mà can thiệp vào những chuyện không liên quan!"
Cô Liz trợn tròn mắt trước lời nói của tôi. Cô ấy nhìn chằm chằm tôi với vẻ mặt không thể tin được lời tôi nói.
"Lời lẽ thật thô tục." Ngài Gale nói, trừng mắt nhìn tôi với vẻ mặt đáng sợ.
"Đúng là một người phụ nữ điên rồ." Ngài Eric nhổ toẹt ra.
"Ôi dào, thật thất lễ với một quý cô đấy."
"Quý cô chỗ nào?"
"So với hồi xưa cùng nhau đi thị trấn, cô đã thay đổi quá nhiều rồi."
"Thay đổi là cái não của cô thì có."
"Thật vậy sao?" Tôi vẫn giữ nụ cười, khẽ nghiêng đầu.
Diễn xuất thật cố ý, đúng chất ác nữ. Thế này phải cộng điểm ác nữ rồi.
"Thôi không nói chuyện đó nữa, tôi có việc cần gặp ngài Công tước."
Tôi đi thẳng đến chỗ ngài Công tước. Từ người ngài Công tước đang ngồi một mình trên ghế sofa, tôi cảm nhận được một áp lực khủng khiếp.
"Chuyện gì?"
"Tôi cứ nghĩ ngài đang ủ rũ vì bị lời nói của tôi làm tổn thương chứ."
Ngài Công tước nhăn mặt trước lời nói của tôi.
"Ngài có biết câu 'tốt bụng nhưng gây phiền phức' không? Tôi chưa từng yêu cầu ngài giám sát tôi đâu." Tôi nói, nhìn thẳng vào ngài Công tước.
Jill chắc hẳn đã nghĩ tôi đến để xin lỗi ngài Công tước, nên cậu ta ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn tôi. Không phải sự khinh bỉ, mà là vẻ mặt kinh ngạc của tất cả mọi người khi nhìn tôi. Đúng là nói không nên lời.
"Tuy nhiên, tôi rất vui vì ngài đã lo lắng cho tôi. Cảm ơn ngài." Tôi nói trước khi ngài Công tước kịp thốt ra lời nào, rồi từ từ cúi đầu.
Tôi cũng tự kiểm điểm rằng mình đã nói không đúng mực với người đã lo lắng cho mình. Mong rằng suy nghĩ này sẽ được truyền tải.
Giờ tôi không biết ngài Công tước đang có vẻ mặt thế nào. Nhưng tôi có thể cảm nhận được không khí nơi đây đang bao trùm bởi sự căng thẳng và kinh ngạc.
Tôi thấy bóng tay ngài Công tước vươn về phía đầu tôi.
"Và còn một chuyện nữa." Tôi khẽ thì thầm, nhìn xuống sàn nhà.
Trước khi tay ngài Công tước chạm vào đầu tôi, tôi nhanh chóng dùng một tay túm mạnh cổ áo ngài Công tước.
Thành công! Tôi đã nắm được mà không trượt.
...Cơ thể đàn ông thật rắn chắc nhỉ.
Ngài Công tước trợn tròn mắt nhìn tôi. Có vẻ ngài ấy vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra với mình.
"Giám sát ư? Nếu ngài muốn giám sát tôi thì sao không nói thẳng với tôi? Đừng nghĩ rằng im lặng là ngầu. Nếu không nói ra thì làm sao tôi biết được? Ngài Công tước tự ý giám sát tôi mà tôi chẳng hề hay biết gì cả."
Ngài Công tước vẫn đứng bất động nhìn tôi. Tôi nhếch mép một bên.
"Nếu là tôi, tôi sẽ không chỉ giám sát ngài Công tước mà còn bảo vệ ngài từ gần nữa đấy?"
Nói rồi, tôi từ từ buông tay khỏi cổ áo ngài Công tước.
Ngài Công tước vẫn ngơ ngác nhìn tôi. Tất cả mọi người trong phòng đều đứng sững lại nhìn tôi. Không ngờ tất cả học sinh đều đang nhìn chằm chằm và đứng hình như vậy...
Cảm nhận vô số ánh mắt đổ dồn lên mình, tôi cứ thế quay người đi về phía cầu thang.
Khi bước xuống cầu thang và chuẩn bị quay về đường cũ, bỗng nhiên một tràng cười lớn vang lên từ phía trên. Tiếng cười như mưa rào vậy. Đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy tiếng cười của ngài Công tước như thế này.
Tôi từ từ ngẩng đầu lên. Ngài ấy đang tựa khuỷu tay vào lan can, nhìn xuống tôi. Đôi mắt ngài ấy tràn đầy niềm vui và sự hân hoan khi nhìn tôi.
"Từ giờ ta sẽ nói ra những gì mình nghĩ." Ngài Công tước cười nhếch mép một cách hiểm độc.
Đôi mắt đó cứ như ánh mắt của một mãnh thú vừa tìm thấy con mồi vậy.
"Chưa bao giờ thấy Công tước như thế này." Ngài Finn vừa nhìn ngài Công tước vừa lẩm bẩm.
Đúng vậy, tôi cũng chưa từng thấy ngài Công tước như thế này.
"Ôi chao, Alicia mạnh nhất rồi!" Ngài Curtis nói, vai run lên bần bật. Nước mắt còn đọng lại trong khóe mắt.
...Không cần phải cười đến mức đó đâu nhỉ. Chắc chắn những người đàn ông quyến rũ như ngài Curtis đều nói những lời như vậy với rất nhiều người.
Tôi liếc nhìn một cách sắc lẹm.
"Cô gái mạnh nhất sẽ bảo vệ ta từ gần. Thật yên tâm."
"Tôi cũng muốn được Alicia bảo vệ."
"Alicia, em đang bị trêu chọc đấy." Jill nói, khẽ cười bên cạnh tôi.
Tôi định nói rằng Jill cũng đang trêu tôi đấy chứ, nhưng lại giữ lời đó trong lòng. Tôi định ngẩng lên nhìn lại và trừng mắt lần nữa nhưng rồi lại thôi. Bây giờ nhìn vẻ mặt của cô Liz thì có vẻ hơi đáng sợ. Nếu chạm mắt thì gay to.
Tôi cứ thế quay lưng lại với ngài Công tước và những người khác, nhanh chân đi về phía lối ra của nhà ăn.
Ngài Công tước không nói thêm lời nào. Cả căn phòng xôn xao trong chốc lát, nhưng lúc đó ngài Công tước có vẻ mặt thế nào thì tôi không biết. Tôi có cảm giác quay lại là thua cuộc. Phải kiềm chế!
À mà, vừa nãy tôi lỡ miệng nói sẽ bảo vệ ngài ấy, nhưng giờ tôi không thể dùng ma pháp mà! Không biết tôi có thể giấu chuyện không dùng được ma pháp trước mặt ngài Công tước trong một tuần không nhỉ.
Cứ như tôi đang tự mình lao vào bom hẹn giờ vậy. Tự hủy diệt thì đúng là diễn biến tồi tệ nhất. Điểm ác nữ sẽ bị trừ mất.
...Với lại, tôi còn quên hỏi về ông Will nữa.
Một lúc sau khi ra khỏi nhà ăn, tôi mới chợt nhớ ra chuyện đó. Tôi dừng bước, đưa tay lên ôm trán rồi thở dài thườn thượt.
Ánh mắt ngài Công tước tràn đầy yêu thương dành cho Alicia đã mê hoặc tất cả học sinh trong nhà ăn. Bất kể nam hay nữ, ai cũng say mê ánh mắt đó. Ngay cả Jill cũng đứng sững lại, dõi theo ánh mắt ấy. Chỉ riêng Alicia là không hề hay biết về ánh mắt dịu dàng, đầy yêu thương mà ngài Công tước dành cho mình.