126
126
“Hả?”
“Từ bấy giờ, ngay cả mấy anh Albert cũng chẳng dám nói xấu Ali trước mặt Công tước Duke nữa.”
“Công tước Duke đã giết người sao ạ?”
“Đại khái là thế.”
Anh Henry gật đầu.
Không phải “đại khái là thế” đâu! Cứ như là chết vì mình vậy! Giết người mà vẫn được lòng thiên hạ là sao chứ? Chẳng lẽ đời này chỉ cần mặt đẹp là được sao?
Mà Công tước Duke... không phải là quá đáng sợ rồi sao? Thế này thì khác nào game kinh dị chứ.
Chắc chắn Công tước Duke có một quá khứ nặng nề, hình như mình đã chơi game đó nên vẫn còn nhớ mang máng. Dù đã quên mất đó là quá khứ như thế nào rồi...
Nhưng dần dần anh ấy sẽ bị nữ chính thu hút rồi tính cách trở nên vui vẻ hơn... À, là vì anh ấy đã yêu mình! Vậy tức là anh ấy vẫn giữ nguyên tính cách đáng sợ đó sao?
“Hôm nay lâu lắm rồi mới thấy Duke cười đấy.”
Anh Henry khẽ nhếch môi, nói với vẻ vui mừng.
“Có rất nhiều chuyện em muốn hỏi, nhưng... em sẽ tự hỏi Công tước Duke ạ.”
Tôi mỉm cười với anh Henry rồi định rời đi.
“À mà này, mắt em bị làm sao thế?”
“Giờ này mới hỏi à!?”
Trước khi tôi kịp nói gì, Jill đã chen vào.
“Anh quên mất thời điểm để hỏi.”
Chuyện này có nên nói không nhỉ? Hay cứ để đó thành bí ẩn thì hơn?
Mel và Công tước Duke đã biết rồi, nhưng chắc họ sẽ không nói ra đâu.
“Nếu em không muốn nói thì anh cũng không ép. Chiếc bịt mắt đó... trông ngầu thật đấy.”
Nói rồi, anh Henry cười phá lên.
Nếu là anh Henry thì mình có thể nói được nhỉ.
“Là em làm đó.”
“Jill làm sao? Khéo tay thật đấy.”
“Đúng không? Mà chỉ một mắt thôi cũng đã uy lực lắm rồi đấy.”
Jill cố ý lái câu chuyện sang hướng khác.
Giờ ở đây không có ai cả... Nếu nói thì phải là bây giờ. Anh Henry dù sao cũng là người đứng về phía chúng tôi.
“Em đã tặng con mắt đó cho một người.”
Tôi nhìn thẳng vào mắt anh Henry và nói.
Anh Henry thoáng mở to mắt, nhưng sau đó khẽ xoa đầu tôi.
“Ali lúc nào cũng khiến anh bất ngờ. Chuyện là của em nên anh sẽ không nói gì.”
“Em thích anh Henry ở điểm đó đấy ạ.”
“Ồ, cảm ơn em. ...Chắc chắn Công tước Duke sẽ giận lắm đây.”
“Anh ấy đã giận rồi... À không, đúng hơn là anh ấy đã phát cáu rồi.”
“Em nói rồi sao!?”
Anh Henry đột nhiên lớn tiếng.
“Chính vì thế nên em mới đi đến nhà ăn mà.”
Khi tôi nói vậy, anh Henry nhìn chằm chằm vào tôi rồi bắt đầu suy nghĩ gì đó.
Mà, với thái độ của tôi ở nhà ăn thì chắc anh ấy không thể tưởng tượng được là tôi đã nói chuyện về con mắt với Công tước Duke đâu.
...Giờ nghĩ lại, mình đã làm ra chuyện cực kỳ tồi tệ trước mặt rất nhiều người nhỉ.
Nắm cổ áo Vương tử thế kia đúng là một ác nữ chính hiệu! Chỉ cần thế thôi là đã được ghi danh vào sử sách rồi... Chắc không dễ dàng thế đâu nhỉ.
“Thảo nào anh ta lại khó chịu đến thế.”
Anh Henry lẩm bẩm như thể đã hiểu ra điều gì đó.
“Anh ấy khó chịu sao ạ?”
“Đến mức không ai dám nói chuyện với anh ta.”
Nói rồi, anh Henry cười khổ.
Có quá nhiều chuyện muốn hỏi Công tước Duke đến nỗi tôi sắp quên mất mình nên hỏi gì rồi.
“Vậy em xin phép.”
“À, còn một chuyện nữa.”
Khi tôi định rời đi thì lại bị giữ lại.
Tôi có một dự cảm không lành. Dù không muốn nghe nhưng có vẻ không thể trốn được.
“Em đã học được cấp độ 90 chưa?”
Anh Henry nhìn thẳng vào mắt tôi và hỏi.