I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

(Đang ra)

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

Goji Shoji

Haruka chỉ nhận được những kỹ năng lẻ loi còn sót lại, và cậu không thể lập nhóm vì kỹ năng “Cô Độc”. Ngay cả ở Dị Giới, cậu cũng phải một mình phiêu lưu.

204 3876

Tôi Mới Không Phải Ma Pháp Thiếu Nữ

(Đang ra)

Tôi Mới Không Phải Ma Pháp Thiếu Nữ

Thư Ngữ Ăn Đất (吃土的书语)

Cái chức Ma Pháp Thiếu Nữ này, ông đây không làm nữa!

128 0

Tôi Đã Trở Thành Con Gái Của Ác Nhân Học Viện

(Đang ra)

Tôi Đã Trở Thành Con Gái Của Ác Nhân Học Viện

huigwihantedibeeo (희귀한테디베어)

Tóm lại, đây là một câu chuyện hài hước đầy sự hiểu lầm về một nhân vật 'hỏng bét' giả mạo.

1 0

Các nhân vật chính bị tôi sát hại

(Hoàn thành)

Các nhân vật chính bị tôi sát hại

EunMilhi (은밀히)

Nhưng bây giờ... không còn nữa.

252 0

Ơ Kìa Tiên Tử, Đã Nói Chỉ Là Trải Nghiệm Nhân Sinh Thôi Mà!

(Đang ra)

Ơ Kìa Tiên Tử, Đã Nói Chỉ Là Trải Nghiệm Nhân Sinh Thôi Mà!

红烧油焖虾 (Hồng Thiêu Du Môn Hà)

Mỗi cuộc hành trình trong Bách Thế Thư không chỉ là một trải nghiệm, mà còn mang đến cho hắn cơ hội hoàn thành nhiệm vụ để nhận được sức mạnh và phần thưởng. Đây chính là tia hy vọng duy nhất giúp hắn

21 1

Vợ tôi là Hổ

(Đang ra)

Vợ tôi là Hổ

Kanel

“Người được trời định làm chồng ta, chính là cậu.”

1 1

Tập 02 LN - Chương 9.2 Hành trình của cơn sóng

Các tiết học hôm nay kết thúc sau tiết năm đối với học sinh năm nhất. Tâm trạng ủ rũ của Yukinami Sayu vẫn tiếp diễn, và trước khi cô kịp nhận ra thì đã đến giờ về nhà. Nhiều cảm xúc như buồn bã, tức giận và hối tiếc xoáy mạnh trong lòng cô. Trái tim cô như một cánh diều bị đứt dây, trôi nổi vô định trên không, không biết đáp xuống đâu hay bằng cách nào. Không, thứ đang chờ đợi cô không phải là một cuộc hạ cánh mà là một cú rơi. Một khi rơi xuống, cô sẽ tan vỡ thành từng mảnh, không bao giờ trở lại con người trước kia nữa.

── Chính mình đã cắt đứt sợi dây kết nối đó.

Khuôn mặt Sena Kisumi trông vô cùng đau đớn khi cậu từ chối tình cảm của cô. Và khi cô thừa nhận việc tung tin đồn, cậu dường như bị tổn thương sâu sắc. Thà vỡ vụn hoàn toàn còn hơn kéo dài một mối tình đơn phương trong đau khổ. Đó vốn là kế hoạch. Thế nhưng, ngay cả khi cô đã quyết tâm, người đàn anh tốt bụng ấy vẫn khăng khăng cho rằng đó là lời nói dối và từ chối tin vào điều đó. Cô đã phản bội người đã cố gắng tin tưởng mình.

Nếu hôm đó, buổi sáng thứ Bảy, cô không nhìn thấy họ nắm tay nhau đi dạo, có lẽ cô đã có thể thành thật mà vượt qua nỗi đau tình cảm. Việc sống gần nhau hóa ra lại là bất lợi mà cô không ngờ tới. Thế nhưng, cô không thể xóa đi hình ảnh đã in sâu trong mắt mình. Không thể chấp nhận hiện thực đó, những lời nói đã tuôn ra trước khi cô kịp nhận ra. Khi cô tỉnh lại, thì đã quá muộn.

Những gương mặt lúc họ nghe được lời tiết lộ ấy thật khó quên. Sự tò mò ngây thơ xen lẫn hứng thú tầm thường lấp lánh trên khuôn mặt mọi người. Chỉ trong nháy mắt, tin đồn đã lan khắp nơi. Cô hoảng sợ khi lời nói vô tâm của mình đã trở thành chủ đề bàn tán khắp trường vào sáng thứ Hai. Cô lo sợ sự khinh miệt của cậu. Cô đã từ bỏ ý định tham gia câu lạc bộ trà đạo dù vốn dĩ vẫn có hứng thú.

Khi phải vật lộn với cảm giác tội lỗi, trong cô vẫn tồn tại một phần mong họ sẽ chia tay. Cô đã nuôi dưỡng hy vọng đó. Nhưng cuối cùng, mối quan hệ ấy lại trở thành chuyện công khai. Sayu nhận ra rằng cô không còn có thể thắng nữa. Có lẽ đó chính là cái gọi là tình yêu định mệnh. Vượt qua mọi trở ngại, càng ngày càng gắn kết hơn sau mỗi thử thách.

Tình yêu của cô thì ngược lại.

Yukinami Sayu thiếu dũng khí và bỏ lỡ cơ hội hết lần này đến lần khác, nhưng cô vẫn không thể hoàn toàn từ bỏ. Và cuối cùng, cô đã không kịp đuổi theo. Cô trách đối phương vì đã không tỏ tình trước, bám vào cái quan niệm rằng con gái phải kiên nhẫn chờ đợi, nhưng… rốt cuộc thì ai là người đã quyết định điều đó? Cô căm ghét bản thân trong quá khứ vì đã không thể làm một việc đơn giản như bày tỏ tình cảm. Cô hối hận vì sự chậm trễ trong hành động của mình.

Cuối cùng, trong lòng cô chỉ còn lại sự oán hận, khiến người mình thích bị tổn thương, và giờ đây cô đã lạc lối. Cô lao ra khỏi lớp như thể đang chạy trốn, chỉ mong nhanh chóng rời khỏi ngôi trường này.

Cô bước xuống cầu thang, thay giày đi ngoài, tiến gần đến cổng trường…

“Ồ, cậu đây rồi.” Người tiến lại phía cô là Arisaka Yorka trong bộ đồng phục học sinh. “Đúng lúc thật.”

“…Sao Yor-senpai lại đi từ ngoài vào?” Sayu không hề hay biết hôm nay Yorka đã vắng mặt. Sự xuất hiện đột ngột của tình địch trước mặt càng khiến sự bối rối trong cô dâng cao.

“Chuyến bay của tôi bị hoãn, tôi đã định xin nghỉ một ngày… nhưng rồi bất chợt lại có lý do để đến đây.”

“Nhưng giờ đã sang tiết sáu rồi mà.”

“Tôi vốn chẳng định đi học hôm nay,” Yorka nói, mái tóc dài khẽ tung bay khi cô dứt khoát đứng cạnh Sayu, “Muốn trò chuyện một chút không?”

“Nhưng mà…” Bị vòng xoáy tội lỗi bủa vây, Sayu muốn bỏ chạy. Thế nhưng, đồng thời, cô cũng muốn được trò chuyện.

Yorka đưa tay ra. Cô có thể cảm nhận được sự giằng xé trong lòng Sayu, “Đi thôi.”

Cả hai hướng về phía sân trong giữa các dãy nhà. “Cậu muốn uống gì không?”

“Vậy thì, trà sữa nóng.” Yorka mua đồ uống cho cả hai từ một máy bán hàng tự động gần đó. Họ ngồi trên một chiếc ghế dài nhìn ra sân. “Của cậu đây.”

“Cảm ơn chị,” Sayu ngập ngừng nhận lấy chai nước từ Yorka. Cô gần như bị kéo đến đây một cách vô thức, nhưng khi đã ngồi xuống ghế, cô mới thực sự bừng tỉnh lại.

Chuyện gì thế này? Trên đường về, cô bất ngờ bị Arisaka Yorka chặn lại, giờ thì cả hai đang ngồi riêng nói chuyện. Nghĩ một cách lý trí, tình huống này quả thực rất khác thường.

Arisaka Yorka, người nổi tiếng là khó gần, giờ lại ở cạnh một người khác trong trường. Và người đó lại chính là Sayu. Chỉ riêng việc ngồi cạnh Yorka thôi cũng đã khiến những học sinh đi ngang qua phải ngoái nhìn, tự hỏi chuyện gì đang xảy ra.

“Yor-senpai, chị có thích nước ép cà chua không?”

Yorka đang nhấp từng ngụm từ lon nước ép cà chua. Sayu bèn gợi ra chủ đề đầu tiên bắt gặp để lấp đầy khoảng lặng.

“Chỉ là muốn bù lại lượng rau thiếu hụt thôi,” Yorka khẽ nghiêng lon, đáp lại. Sự mệt mỏi còn sót lại từ chuyến bay dài khiến bầu không khí quanh cô thêm phần lười nhác, uể oải hơn thường ngày.

“Chị cũng chăm sóc ngoại hình cẩn thận ghê nhỉ?”

“Tôi chỉ ăn hơi nhiều trong chuyến đi thôi,” Yorka buông lời, tay khẽ lướt qua vòng eo vốn chẳng hề có dấu hiệu thừa cân.

“Nhưng mà, Yor-senpai, chị thật sự rất mảnh mai mà.” Khi Sayu buột miệng đáp lại một cách vô hại,

“…Có lẽ nói chuyện với tôi vẫn khiến cậu căng thẳng sao?” Yorka khẽ hỏi, ánh mắt đầy ẩn ý, đặt lon nước sang một bên.

“Ừm, hôm trước chúng ta chẳng nói chuyện nhiều lúc hát karaoke đâu.”

“Tôi không có ý muốn làm cậu sợ.”

“Ở cạnh chị thật khó mà không thấy căng thẳng, Yor-senpai.”

“Không cần phải đề phòng như vậy đâu.”

Dù Yorka cố tỏ ra chu đáo, đó lại là một yêu cầu bất hợp lý đối với Sayu vào lúc này.

Chị có biết việc tôi đã nói chuyện với Ki-senpai sáng nay không? Chị có đến đây để tỏ vẻ không bằng lòng về chuyện đó sao? Mồ hôi lấm tấm trên sống lưng Sayu khi đầu cô quay cuồng. Cô dò xét từng lời một, cố gắng đoán xem Yorka thực sự có ý gì.

“Trà sữa của cậu sẽ nguội mất thôi.”

“À, v-vâng!” được nhắc nhở, Sayu cuối cùng cũng nhấp một ngụm từ chai. Vị ngọt dịu của trà sữa lan toả và làm cô bớt căng thẳng một chút.

“Đừng có cứng nhắc thế. Cậu còn vụng về hơn cả lúc hát karaoke lần trước.” Yorka, người hiếm khi nói chuyện với bạn cùng lớp ngoài Kisumi, thường giao tiếp theo lối ngượng nghịu này với người khác. Dù có chút thân quen, Sayu vẫn thấy khó hiểu vì Yorka vô tình tạo áp lực lớn đến vậy cho người khác.

Cả hai đều quá đề phòng nên cuộc trò chuyện bị tắc. Vào một buổi chiều tháng Năm, hai cô gái ngồi im trên ghế dài ở sân trường. Luống hoa ở giữa nở rộ hoa xuân như nemophila và tulip, dễ chịu cho mắt.

“À, Yor-senpai! Sao chị lại đến gần em vậy?” Không chịu đựng nổi sự im lặng, Sayu thẳng thắn hỏi. Cô đã sẵn sàng chịu mắng mỏ hoặc bị trách móc. Người phụ nữ đang ở đây hoàn toàn có quyền làm vậy. Hơn nữa, cô đã làm điều gì đó với bạn trai của Yorka khiến cô không thể làm gì ngay cả khi bị khiển trách.

Sayu cắn môi, kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời của Yorka.

“Ừm, tôi nghĩ nếu tôi nói chuyện với cậu, chúng ta có thể trở thành bạn.”

“Lý do trong sáng quá chứ!?” Câu trả lời bất ngờ khiến Sayu bật tiếng to hơn dự định. Cô cảm thấy một sự thất bại khẽ len vào, tự hỏi liệu cô gái đặc biệt và lộng lẫy này có đẹp cả từ bên trong hay không.

Khi cô ngả người ra sau trên ghế, tay vô tình quệt phải lon nước ép cà chua của Yorka làm nó đổ khá nhiều.

“Ái, xin lỗi! Có bị bắn lên đồng phục của chị không? Có bị dơ không?”

“Không dính lên người tôi đâu, ổn mà.”

“Em sẽ mua cái mới ngay!”

Một vệt đỏ lan ra trên nền đất. Sayu hoảng hốt, vội đứng dậy.

“──Này, Sayu-chan, cậu có tỏ tình với Kisumi không?” Bỗng nhiên bị truy vấn thẳng vào vấn đề cốt lõi, Sayu đông cứng như bị đóng đinh. Rồi, với vẻ mặt cam chịu, cô thả lỏng người và ngồi trở lại trên ghế.

“Chị biết à?”

“Chỉ là đoán đại thôi.”

“Đúng rồi đấy.” Sayu thừa nhận một cách thờ ơ.

“Biết rồi.”

“Chị định phải vui chứ?”

Thái độ thản nhiên của Yorka làm Sayu buông bỏ phòng bị và cay đắng.

“À, chẳng phải khi ai đó nói đúng cảm xúc thật của cậu thì nhẹ nhõm hơn sao? Cậu sẽ nghĩ, ‘à, mình không thể giấu chuyện này với người đó được.’ Hinaka-chan dạy tôi như vậy. Nếu làm cậu thấy khó chịu, tôi sẽ không hỏi nữa.”

Khi Yorka bốc đồng chia tay với Kisumi, Miyauchi Hinaka đã đến bên để cứu rỗi cô. Hinaka cũng thích cùng một người và đã tiếp thêm động lực cho Yorka ngay cả khi cô suy sụp. Giờ đây, Yorka lại mong muốn trở thành chỗ dựa cho một người khác.

“…Em có thể thú nhận một chuyện không?”

“Cậu nói nghe kịch tính quá đấy.”

“Chỉ cần nghe thôi.” Với sự quyết tâm, Sayu cất lời. “Người đã bắt đầu tin đồn về việc Yor-senpai sáng sớm mới về nhà… chính là em.”

“Ừ, tôi biết rồi.”

“Hả?”

Lần này, sự khó hiểu lấn át trong đầu Sayu. Arisaka Yorka thực sự đã nói rằng cô “biết.”

“Tôi ghét bị người khác nhìn chằm chằm, nên khá nhạy cảm với ánh mắt xung quanh.”

“Từ khi nào vậy?”

“Buổi sáng thứ Bảy hôm đó, khi Kisumi tiễn tôi ở ga.”

“Thế chẳng phải là ngay từ đầu rồi sao!?”

“Tôi có cảm giác có ai đó đang nhìn rất dữ dội. Nhưng khi đó tôi đi cùng Kisumi và tâm trạng cũng vui vẻ, nên không bận tâm lắm.”

“Quả nhiên sức mạnh của tình yêu thật vĩ đại,” Sayu lẩm bẩm không nhịn được.

“Lần thứ hai là khi tôi bước ra khỏi phòng hướng dẫn học sinh. Trên hành lang, tôi lại cảm thấy một ánh nhìn quen thuộc, dù chẳng nhớ đã từng cảm thấy từ khi nào.”

“Ừm, khi đó em đang lén chờ Ki-senpai.”

Lúc ấy, Sayu hoàn toàn không nghĩ rằng mình đã bị nhận ra.

“Tôi chỉ nhận ra ánh mắt đó là của cậu khi chúng ta gặp ở karaoke.”

“Em lộ liễu đến vậy sao?”

“Cảm xúc cậu ghét tôi lộ ra rõ ràng chẳng kém gì tình cảm của cậu dành cho Kisumi,” Yorka nhớ lại và khẽ cười.

“Chị tinh ý quá, Senpai.”

Nghĩ về sự nhạy cảm ấy của Yorka, Sayu cảm thấy sống cùng với một giác quan sắc bén như vậy hẳn chẳng dễ dàng gì.

“Tôi thấy cậu nhìn Kisumi bằng cùng ánh mắt mà tôi nhìn. Vì vậy tôi lập tức biết cậu cũng thích cậu ấy.”

“Chị đã biết việc em thích Ki-senpai và cả chuyện em tung tin đồn, vậy mà vẫn im lặng để em ở gần…”

“Vì Kisumi cũng thích cậu mà.”

Những lời ấy càng giày vò trái tim yếu đuối của Sayu. Khác với Sayu, người vẫn bị giam cầm trong quá khứ, Yorka chỉ nhìn vào hiện tại và tương lai.

“Chị có biết là chị hoàn toàn có quyền đối diện với em không? Sao lại chẳng nói gì hết?”

“Tôi không hứng thú với việc làm thám tử. Hơn nữa, điều đó chỉ khiến Kisumi thêm phiền lòng thôi.” Yorka vẫn kiên định. Ngay từ đầu, cô vốn chẳng mấy quan tâm đến xung quanh, và khơi lại những chuyện mà trong lòng cô đã kết thúc thì chỉ tổ phiền phức.

“Chị không giận sao? Chị không ghét em sao? Em đã gây cho chị biết bao rắc rối. Tùy vào cách sự việc diễn ra, hai người thậm chí có thể đã chia tay rồi.”

“Nhưng Kisumi đã giải quyết rồi.”

“────!!”

Cô ấy quả thật ở một đẳng cấp khác. Cô gái này, với vẻ đẹp phi thường luôn thu hút ánh nhìn, lại có thể nhẹ nhàng giữ cân bằng cảm xúc của mình chỉ nhờ vào niềm tin dành cho người mình yêu.

Cô ấy thật sự nghiêm túc. Đây không phải là thứ tình cảm thoáng qua sẽ kết thúc như một trang sách tuổi trẻ. Nó cũng không phải mơ mộng hay ảo tưởng, mà là một tình yêu đặt trên thực tại, hướng đến tương lai.

“Hơn nữa, công khai mối quan hệ cũng không tệ đâu,” Yorka ngượng ngùng thừa nhận, “Đối với con gái, được người mình thích coi là đặc biệt thật sự khiến người ta thấy hạnh phúc.”

Sayu cảm thấy cơ thể mình dần buông lỏng, giọng đáp lại cũng trở nên nhẹ nhàng hơn.

“Quả thật vậy. Ban đầu tôi hoảng hốt, không hiểu cậu ấy định làm gì, nhưng có lẽ cậu muốn bảo vệ tôi nên mới nói với mọi người.”

“Nếu đó chỉ là kiểu chiếm hữu tầm thường thì đã khác rồi, nhưng đây là Ki-senpai mà chúng ta đang nói đến. Hẳn anh ấy đã phải lấy hết can đảm.”

“Ừ. Vì vậy mà bây giờ tôi đang thấy rất hạnh phúc.”

“Chị thật sự rất thích Ki-senpai, phải không?”

“Đúng vậy.” Thấy gương mặt Yorka ánh lên vẻ e ấp của một thiếu nữ đang yêu, Sayu không còn thấy cần phải ganh đua nữa. Cô gái xinh đẹp này yêu người con trai mà cô cũng thích, nhưng không một chút hoài nghi nào.

Đó là một thất bại hoàn toàn. Sayu cuối cùng cũng thừa nhận rằng mình có thể đặt dấu chấm hết cho mối tình đơn phương dai dẳng này.

Khi tỉnh giấc khỏi giấc mơ tình yêu không thành, nước mắt đã dâng đầy trong khóe mắt.

“Ư… Ư… Uwaahhhhhhhhhhhhhhh!”

Cô bật khóc, dồn hết cảm xúc vào những tiếng nấc, để mặc cho dòng lệ tuôn trào không ngừng. Dù cô có gào thét lớn đến đâu, dù nước mắt rơi nhiều thế nào, nỗi đau trong tim vẫn không chịu biến mất.

f2983d2b-05b4-4dea-92ef-75deb05ccdc1.jpg

Cô yêu cậu. Trước giờ vẫn vậy. Chỉ cần nghĩ đến thôi, trái tim đã xao động. Mọi cuộc trò chuyện vụn vặt đều khiến cô vui sướng. Việc hằng ngày cậu đến đón cô trở thành một điều đặc biệt. Cô mong họ có thể đi một con đường vòng dài hơn để đến trường, chỉ để được ở bên nhau lâu hơn.

Trong những buổi tập câu lạc bộ, những lời động viên hờ hững của cậu đã cứu rỗi cô. Khi mệt mỏi trong các trận đấu, giọng nói của cậu tiếp thêm sức mạnh. Những lần đi đường vòng khi về nhà thật thú vị. Cô hạnh phúc khi cậu chăm chú lắng nghe những lời than phiền của mình. Thậm chí, cô còn giả vờ cần được giúp học tập, chỉ để có lý do ở bên cậu nhiều hơn, nhiều hơn nữa──

“Em cũng muốn trở nên đặc biệt đối với Ki-senpai. Nhưng sự dịu dàng của anh ấy không chỉ dành riêng cho em… Và, sự dịu dàng mà anh ấy dành cho chị thì lại khác. Hoàn toàn khác.”

“Ừ.”

“Và, mặc dù chị xinh đẹp như vậy, chị cũng rất tốt bụng.” Dù còn nức nở, cô vẫn cố gắng nói ra.

“Vì em và chị cùng yêu một người.”

“Em là một cô gái đã tỏ tình với cậu ấy khi chị đang đi du lịch. Nếu là chị, chắc em đã ghét bản thân mình lắm rồi.”

“Chị quen rồi, vì cứ mỗi khi chị không ở bên thì lại có cô gái tỏ tình với Kisumi.” Yorka hờ hững than phiền về độ nổi tiếng của Kisumi.

“Ể!? Là ai cơ!?”

“Hasekura-san và cả Hinaka-chan nữa.”

“Cả Miyauchi-senpai!? Hả, không thể nào! Sao Ki-senpai lại có thể bình thản đi hát karaoke với họ chứ? Đầu óc anh ấy bị rối loạn sau khi hẹn hò với Yor-senpai rồi sao? Chị thậm chí còn lập cả Câu lạc bộ Sena nữa cơ mà!”

“Ý em là gì?” Yorka cau mày, rõ ràng tỏ vẻ không hài lòng.

“Ngay cả sau khi họ đã bị từ chối, bọn chị vẫn có thể hòa hợp với nhau…”

Khi nghe được sự thật gây sốc này, nước mắt của Sayu cũng rút đi. Đôi mắt long lanh lệ mở to, và lúc này cô mới nhận ra sự độc đáo của buổi karaoke đó.

“Chính vì thế, chị chẳng bận tâm nếu một đàn em khác cũng thích Kisumi đâu.”

“Woah, đúng là khí chất của chính thất rồi đó.”

“Chị không hề tự tin đâu.”

“Không giống vậy chút nào.” Sayu đáp lại một cách chân thành, không hề có ý châm chọc.

“Có lẽ… chị cũng không sao nếu Kisumi lừa dối mình.” Yorka vừa nói vừa nhìn xa xăm.

“…Đấy là kiểu câu chỉ có thể thốt ra khi chị chắc chắn tuyệt đối rằng mình sẽ không bao giờ bị phản bội.”

Đứng trước sự thản nhiên tột cùng này, Sayu bỗng thấy những nỗ lực giành lấy tình yêu của mình thật buồn cười, và cô bật cười trong nước mắt.