Ngay sau khi tan buổi sinh hoạt cuối ngày, tôi chợt nhận ra một tin nhắn.
Yorka:[ Tớ và Yukinami-san đang ở sân trường. Cậu đến đây sau khi tan học nhé.]
“…Hả?”
Tôi chết lặng, chưa kịp hiểu hết ý nghĩa tin nhắn. Yorka ở trường sao? Và lại còn đi cùng Sayu nữa? Khoan, chẳng phải cô ấy đang ở nước ngoài sao?
“Tại sao chứ?” Tôi vội vã xách cặp, lao ra hành lang, mắt dán chặt vào khung cửa sổ nhìn xuống sân.
“Sao cô ấy lại ở đây?” Tôi hấp tấp chạy xuống cầu thang, hai bậc một lúc. Đến tầng một, băng qua hành lang nối giữa các dãy nhà, tôi vẫn nguyên đôi giày trong lớp mà bước thẳng ra sân trường. Tôi dốc hết sức chạy đến băng ghế nơi hai người đang ngồi.
“Đến muộn quá đấy.” Vừa nhìn thấy mặt tôi, Yorka đã sa sầm nét mặt.
“Chẳng phải chuyến bay bị hoãn sao? Tớ còn nghĩ chắc chắn cậu sẽ nghỉ học.”
“Đúng là như vậy.” Yorka lườm tôi với vẻ ủ rũ.
“Vậy tại sao? Cậu chắc mệt lắm sau chuyến bay dài. Trông như còn thiếu ngủ nữa.”
Chỉ cần nhìn thoáng qua gương mặt Yorka, tôi đã nhận ra cô ấy mệt mỏi hơn thường ngày.
“Cậu tinh ý mấy chuyện đó lắm…” Yorka lẩm bẩm.
“Yorka?”
“Chuyện nhỏ như thế cậu cũng để ý, vậy mà tin nhắn hôm qua thì lại lơ đi. Tớ lo lắng đấy!”
“…À.”
Bỏ qua tin nhắn đúng là một quyết định sai lầm. Sau tất cả những gì xảy ra trên sân thượng, tôi chỉ mở LINE của cô ấy ra xem rồi quên mất việc trả lời.
Mớ rắc rối với Sayu bắt nguồn từ chính sự bất cẩn ấy. Tôi phải cẩn thận hơn, không thể để tái diễn việc vừa hứa chú tâm hơn đã mắc lỗi tương tự ngay.
“Xin lỗi, Yorka. Tớ—”
“Tớ biết cậu đã bị sốc. Vì thế cậu mới nên nói chuyện với cô ấy trước, đúng không?” Yorka khẽ gật về phía Sayu, người từ đầu đến giờ vẫn im lặng.
Đúng là Arisaka Yorka. Ngay cả khi tôi không trả lời tin nhắn chia tay, cuối cùng cô vẫn đến tìm tôi nói chuyện.
Lần này cũng chẳng khác gì. Khi tôi lúng túng, cô luôn có mặt. Vì sự im lặng của tôi mà cô đoán có chuyện bất ổn. Dù vừa mới trở về, Yorka vẫn lập tức đến đây, chỉ vì lo lắng cho tôi.
“Cảm ơn… Gì—!?” Tôi chợt nhận thấy một vết đỏ dưới chân. Cơ thể tôi căng lại.
“Chỉ là nước ép cà chua bị đổ thôi. Em không làm gì đâu! Không có đánh nhau gì đâu!”
“Anh không nghi ngờ em đâu.”
“Dù sao thì, có vẻ hôm nay đến đây là quyết định đúng.” Yorka có vẻ đã hiểu tình hình và không nói thêm gì. Cô chỉ im lặng tin tưởng tôi, nhìn như thúc giục tôi xử lý chuyện này ổn thỏa.
Tôi đứng trước Sayu, người đang cứng đờ. “Sayu.”
“Ki-senpai,” Sayu, vẫn còn run rẩy, liếc tôi chốc lát rồi nhanh chóng cúi mặt xuống, “Đừng nhìn thẳng vào mặt em. Em khóc nhiều hồi nãy, trang điểm hỏng hết rồi.”
“Nỗi đau mà anh gây ra cho em chắc chắn là trách nhiệm của anh. Nếu anh đến trận giải nghệ năm ngoái, chuyện đã không phải kéo dài đến thế này. Cho phép anh xin lỗi một lần nữa. Anh xin lỗi.” Tôi cúi đầu.
“D-dừng lại đi. Em đã gây ra cho hai người nhiều phiền phức rồi. Nếu anh xin lỗi nữa thì em không biết phải làm sao.”
“Dù vậy, Sayu, anh có một yêu cầu muốn em nghe.”
“Một yêu cầu…?” Sayu chờ đợi lời anh với vẻ lo lắng.
“Anh muốn làm lành. Anh muốn chúng ta quay lại mối quan hệ có thể nói chuyện với nhau thoải mái như trước.”
“───!!!”
“Anh không muốn quên em. Anh không muốn ghét em; anh muốn chúng ta tiếp tục là senpai và kouhai.”
“Anh thật sự có thể tha thứ cho một người như em sao?”
“Tin đồn đó khiến anh lo lắng. Nhờ vậy, mối quan hệ giữa anh và Yorka trở nên bền chặt hơn.”
Thật là một khúc ngoặt kỳ lạ của số phận khi Sayu, theo cách đặc biệt của mình, vô tình đã đẩy tôi tiến về phía trước.
“Nhưng điều đó không có nghĩa em có thể lạc quan quá mức. Cái gì thế kia? Kinh khủng quá.” Sayu co rúm người về phía mép ghế băng và run rẩy.
“Đây hoàn toàn là điều anh mong muốn từ một phía. Anh sẽ không ép em, Sayu. Nếu em không thích, anh sẽ thật sự buông tay.”
“Á! Đừng thử em như thế chứ!”
Dù cố tạo khoảng cách bằng cách tựa vào tay ghế, Sayu không tìm cách bỏ chạy.
“Em có thể quyết định theo ý mình. Anh biết anh đang nói những điều vô lý.”
“Nếu thế thì mọi chuyện chỉ thuận lợi cho anh thôi, cũng chẳng có ý nghĩa gì cả! Bây giờ vấn đề là, ưm, là do em mới là người có lỗi…” Sayu ngập ngừng, nét mặt phức tạp. Cô có vẻ không chắc phải tiếp tục thế nào.
“Nếu em không thể tự tha thứ cho bản thân, Chị sẽ là người chịu trách nhiệm trừng phạt.”
“Yorka…”
“Em quyến rũ bạn trai của tôi. Đáng lý em phải đối mặt với hậu quả chứ.”
Yorka cúi mắt ra hiệu cho tôi im lặng.
“Được rồi. Nói đi nào, Yor-senpai.”
“Việc này sẽ khó đấy. Có thể em sẽ đau khổ thật sự và né tránh sẽ dễ hơn. Nhưng sau khi nghe xong, Sayu-chan, em phải thực hiện đến cùng nhé.”
“Vâng.”
“──Hoà giải với Kisumi. Đó là hình phạt của em.” Yorka thản nhiên đưa ra yêu cầu giống hệt của tôi.
“Cả hai thật là nhẹ tay quá đi mất!”
“Ồ thật sao? Cậu nghĩ thế nào, Kisumi? Riêng tớ, tớ không chấp nhận ít hơn thế.”
“Không, thực ra đây là một hình phạt rất nặng,” tôi giả vờ nói phóng đại.
“Ồ, hóa ra hai người còn giống nhau hơn em nghĩ,” Sayu liếc quanh giữa tôi và Yorka, đôi môi run rẩy cố gắng giữ vẻ bình tĩnh, “Vậy thì em sẽ vẫn dựa dẫm vào mấy senpai mà không ngại ngùng gì.”
“Cứ làm theo ý em. Ảnh quen rồi với việc nuông chiều một kouhai không dễ thương lắm.”
“Phì!” Sayu miễn cưỡng, nhưng rồi cuối cùng cũng mỉm cười.
“Anh muốn tiếp tục là senpai của em. Dù em là một kẻ nói dối, em vẫn luôn là kouhai dễ thương của anh.”
“Thật bất công. Dù chuyện này xảy ra, mối liên kết giữa em và Ki-senpai vẫn không tan vỡ.Giờ thì, có Yor-senpai can thiệp nữa thì em không thể trốn thoát được rồi.” Sayu miễn cưỡng chấp nhận hy vọng xa vời của chúng tôi. Rồi, như thể đã quyết rằng không còn gì để nói, cô đứng bật dậy tràn đầy năng lượng.
“Ki-senpai, em có thể hỏi một câu cuối cùng được không?”
“Là gì?”
“Nếu hồi hè em tỏ tình, anh có nhận lời không?” Cô nhìn tôi với đôi mắt đỏ rực.
“Khi đó anh đã có tình cảm với Yorka rồi. Nên câu trả lời của anh sẽ không thay đổi.”
“Ôi trời, hai người đúng là bị nhau chi phối quá rồi!” Sayu ngừng khóc.
“Được rồi, đi thôi! Hẹn gặp lại, Sayu-chan!” Yorka, có vẻ bối rối trước lời nói của tôi, vội vã định rời đi.
“Hả? Yorka, chậm lại chút nào. Sayu, gặp lại sau nhé!”
“Vâng, mai gặp lại, Senpai.” Sayu nhìn theo chúng tôi một lúc, trông hơi cô đơn. Rồi Yorka, như muốn che giấu sự ngượng ngùng của mình, liền nắm lấy tay tôi kéo vào trong toà nhà.
“Đi đâu vậy?”
“Phòng chuẩn bị mỹ thuật. Tớ cần một lời giải thích chi tiết cho cái vụ ‘đọc tin rồi bỏ qua’ kia.”
“Hả, chẳng phải cậu đã tha thứ cho tớ rồi sao?”
“Không. Phải có biện pháp để ngăn lặp lại mới được.”
“Tha cho tớ đi mà?”
“Làm bạn gái lo lắng là sở thích của cậu đấy à?”
Các học sinh đi ngang qua nhìn chúng tôi đầy ngạc nhiên. Khi ở gần thế này, ngay cả một cặp đôi bình thường cũng sẽ thu hút ánh mắt mọi người.
“Có ổn không khi bị người ta thấy vậy?”
“Như thế này tớ mới thấy yên tâm. Cũng đã lâu rồi chúng ta mới gặp lại mà.” Yorka nép sát vào tay tôi, giấu khuôn mặt đang đỏ bừng.
“Chào mừng cậu trở về, Yorka. Tớ nhớ cậu lắm.”
“Tớ về rồi đây. Tớ nhớ cậu, Kisumi.”