Ở cùng nhau trong phòng chuẩn bị mỹ thuật khiến tôi cảm thấy vô cùng hoài niệm. Dù chỉ mới một tuần nghỉ Tuần lễ Vàng, tôi nhìn căn phòng quen thuộc với một tâm trạng lạ lẫm.
“Ah, tớ khát quá. Kisumi, cậu pha chút trà đi? Hôm nay trà xanh thì được đấy,” Yorka nói, ngồi xuống chỗ quen thuộc của mình.
Bình thường thì hoặc là cà phê hoặc là trà đen, nhưng sau khi ở nước ngoài lâu như vậy, có vẻ cậu ấy đã thèm trà xanh.
“Được rồi.”
Trong lúc chờ ấm điện sôi, tôi lấy bánh gạo vị xì dầu từ chỗ cất ra.
“Cậu về Nhật khi nào vậy?”
“Tầm trưa nay. Lúc cất cánh gió mạnh quá, máy bay lên xuống như tàu lượn vậy. Tờ cứ phải bám chặt lấy ghế suốt.”
“Vất vả thật đấy.”
“Tớ cũng không ngủ được mấy trên máy bay, giờ cả người đau nhức hết.”
“Để lát nữa cậu uống xong tớ xoa vai cho nhé?”
“Nghe hay đấy. Cảm ơn nhé.”
Tôi pha trà rồi đặt một tách cùng bánh gạo trước mặt Yorka. Giờ thì chính thức đến giờ ăn vặt.
“Ô, Kisumi, cậu lại uống cà phê đen à? Chúng ta không uống cùng loại đồ uống rồi.”
Tôi đang nhấp ngụm cà phê đen quen thuộc của mình.
“Tớ có uống một tách trà xanh hồi trưa rồi.”
“…Cậu uống ở đâu thế?”
“À thì, tớ có chuyện cần bàn với Kanzaki-sensei, nên đã uống thử ở phòng trà…”
Cổ họng tôi nghẹn lại giữa câu trả lời. Kanzaki-sensei chính là kẻ thù không đội trời chung của Yorka. Như dự đoán, Yorka bĩu môi. Có lẽ do thiếu ngủ, ánh mắt vốn đã đáng sợ của cậu ấy giờ càng thêm u ám.
“Cậu lại tìm đến cô giáo đó nữa à! Tại sao?!”
“Có chuyện tớ cần phải xác nhận trực tiếp với cô ấy.”
“Tức là chỉ có hai người thôi! Đúng không?” Yorka gặng hỏi, chiếc radar ghen tuông nhạy bén đến đáng sợ.
“Tại sao cậu nhạy bén thế?”
“Tớ bất cẩn quá. Lẽ ra tớ nên đến sớm hơn.”
“Nhưng lúc đó cậu vẫn còn ở sân bay mà.”
“Ừm, đáng lẽ tớ nên thuê hẳn một chiếc chuyên cơ.”
“Nhà Arisaka có nhiều tiền đến thế sao!?”
“Tớ ghét thời tiết xấu.”
Tôi không thể biết được cậu ấy đang đùa hay nói thật.
“Tại sao cậu lại thù địch với Kanzaki-sensei đến vậy chứ?”
“Cái cô giáo đó không ổn! Không ổn nghĩa là… không ổn!”
“Cậu thậm chí còn có thể bỏ qua cho Sayu, tớ thật sự chẳng hiểu nổi…”
Không thể nào hiểu được lý do đằng sau sự thù địch bừng bừng của Yorka, tôi gặng hỏi. Bình thường cậu ấy vốn chẳng mấy quan tâm đến người khác, nên hẳn phải có một lý do đủ lớn mới khiến cậu ấy căm ghét đến thế.
Ngay cả trong buổi karaoke, Yorka cũng lập tức quyết định tham gia khi nghe tin Asaki-san sẽ đến. Cậu ấy là kiểu con gái có sự yêu ghét cực kỳ rõ ràng.
Năm ngoái, Yorka và tôi đã cùng trải qua cả năm học trong lớp của Kanzaki-sensei. Bất kể có mâu thuẫn gì giữa Yorka và Kanzaki-sensei hay không, tôi cũng không nhớ đã từng thấy hai người họ trò chuyện với nhau.
Lẽ nào giữa họ đã có chuyện gì từ trước khi nhập học?
“Yorka, đã có chuyện gì xảy ra giữa cậu và Sensei trong quá khứ à?”
“Không phải tớ.”
“Vậy thì… chị cậu?” Tôi nhanh chóng bắt được manh mối. Yorka im lặng xem như xác nhận.
“Đây là cơ hội tốt đấy. Cậu có thể kể cho tớ được không? Với tư cách lớp trưởng, tớ sẽ phải nói chuyện với cô giáo dù thế nào đi nữa.”
“Chị tớ đã thay đổi kể từ khi vào Eisei, là vì cái cô giáo đó.”
“Ra là siscon à?” Tôi tưởng là chuyện nghiêm trọng lắm, ai ngờ lại hóa ra chỉ vì Yorka quá yêu chị gái.
“Không phải như thế đâu!”
“Nhưng cậu cũng đâu ghét chị gái mình — người đã thay đổi vì cô giáo đó — đúng không?”
Ngay cả trong vụ việc từng được đồn thổi, chị gái của Yorka cũng đã hợp tác với Kanzaki-sensei để giúp đỡ cậu ấy.
“Ừ, nhưng mà…”
“Haha, có phải cú sốc đến từ việc chị gái mà cậu yêu quý thay đổi quá nhiều không? Vì thế mà cậu coi Kanzaki-sensei là kẻ thù à?”
“Sao cậu lại diễn giải theo hướng đó?”
Yorka ngoan cố phủ nhận. Sự khước từ ấy càng cho thấy “triệu chứng” thật sự nghiêm trọng.
Trong mắt cậu ấy, Kanzaki-sensei chính là kẻ thù không đội trời chung — người đã khiến chị gái thân yêu thay đổi đến mức khác hẳn. Thế thì việc cậu ấy thấy khó chịu khi phải dành cả những năm trung học với cô giáo đó cũng là điều dễ hiểu.
“Riêng tôi thì thấy cô ấy là một giáo viên tốt. Cậu không cần phải cảnh giác đến thế đâu.”
Ngay cả hôm nay, nếu không có lời khuyên của Kanzaki-sensei, có lẽ tôi đã chẳng thể thật lòng làm hòa với Sayu.
“Cậu cũng đứng về phía cô ta nữa à?” Yorka tức giận.
“Chúng ta vốn dĩ đâu phải kẻ thù hay đồng minh gì.”
“Dù thế nào đi nữa, cậu cũng không nên bị ảnh hưởng bởi cô giáo đó.” Dứt lời, Yorka khép lại chủ đề.
Ba năm là quá đủ để một thiếu niên trưởng thành. Có lẽ chỉ tình cờ Kanzaki-sensei lại trở thành chất xúc tác cho sự thay đổi của chị gái Yorka. Nếu những gì cậu ấy nói là thật, thì sau khi tốt nghiệp, chị gái cậu chắc chắn sẽ không còn duy trì liên lạc với Kanzaki-sensei nữa. Tôi thì nghĩ rằng chị ấy thay đổi không phải do bị ép buộc, mà do chính ý chí của bản thân.
Tôi chờ cho đến khi tâm trạng bạn gái dịu xuống mới kéo ghế ra ngồi đối diện. Yorka ngồi lên chiếc ghế, còn tôi thì đứng phía sau, bắt đầu xoa bóp vai cho cậu ấy.
Tôi nhẹ nhàng đặt tay lên đôi vai mảnh mai của Yorka. Quả thật, chúng đang căng cứng.
“Mmhh—”
Khi tôi bắt đầu xoa bóp, Yorka khẽ phát ra một âm thanh nửa như rên rỉ.
“Ổn chứ?”
“Đau, nhưng dễ chịu… và nhột nữa.”
“Chỗ này cứng quá.”
“Nhưng Kisumi, cậu làm giỏi thật đấy.” Yorka uốn éo, khẽ xoay người, vừa gắng chịu đựng vừa bị kích thích khó tả.
“Tiếp theo là lưng nhé,” tôi nói, trượt các ngón tay từ vai xuống lưng cậu ấy.
“Ahh, uuu—”
“Chỗ này cũng căng ghê.” Tôi dồn lực để thả lỏng cơ bắp từ cổ, xuống lưng, rồi đến tận eo.
“Rồi, tiếp—”
“Đủ rồi! Giờ tớ thấy thư giãn lắm rồi!”
“Được, ngồi yên nào,” tôi nhẹ nhàng giữ Yorka lại khi cậu ấy định quay người.
“Thật sự đủ rồi. Cảm—”
Tôi ôm chặt Yorka từ phía sau.
“Hả!? Ư, cái gì──”
Tôi khẽ áp mũi mình vào gáy cậu ấy.
“K-Kisumi…?”
“…Lẽ ra tớ mới phải cảm ơn cậu.” Tôi siết chặt hơn, không buông. Ban đầu Yorka còn kháng cự, nhưng rất nhanh sau đó, cậu ấy dần thả lỏng và để mặc mình trong vòng tay tôi.
“Hiếm khi cậu ôm tớ thế này. Đây là phần thưởng gì à?”
“Dành cho một người bạn trai đã kiên nhẫn chờ đợi người mình yêu.”
“Mới có một tuần thôi mà.”
“Nhưng cảm giác còn khó chịu hơn cả kỳ nghỉ xuân.”
“Trước khi tớ đi, chúng ta đã ôm nhau rồi còn gì.”
“Chừng đó chưa đủ.”
“Cậu thật là hay làm nũng.”
“Nhớ người mình yêu thì có gì sai? Tớ đang mắc hội chứng thiếu Yorka đây này.”
“Ý cậu là không có tớ thì sẽ chết à?”
“Tớ sẽ không thế đâu.”
“Được rồi, được rồi. Tớ cũng nhớ cậu.” Yorka vươn tay ra, nhẹ nhàng vuốt tóc tôi, như đang dỗ dành một đứa trẻ bướng bỉnh.
Chúng tôi vẫn ôm nhau, tận hưởng hơi ấm của đối phương. Chẳng bao lâu, tôi nghe thấy nhịp thở đều đặn của Yorka, báo hiệu cô ấy đã chìm vào giấc ngủ yên bình.
“Cậu đúng là đã cố gắng chống lại cơn buồn ngủ rồi.”
Với sự mệt mỏi từ chuyến bay dài và lệch múi giờ, giờ đây Yorka đã thoải mái ngủ say, gương mặt thanh thản hiện ra trước mắt tôi.
Điều đó, trên hết, khiến tôi hạnh phúc.
Vẫn ôm Yorka trong vòng tay, tôi lặng lẽ ngắm ánh hoàng hôn cam nhạt đang dần tắt trong căn phòng chuẩn bị mỹ thuật. Trong không gian mờ tối dần, tôi tự hỏi đã trôi qua bao lâu.
Tiếng gõ cửa khẽ vang lên.
Sau một thoáng chờ, cánh cửa mở ra, và người bước vào không ai khác chính là Kanzaki-sensei.
Tôi giật mình, suýt nữa thì động đậy. Không kìm được, tôi lo lắng liệu có lỡ đánh thức Yorka hay không.
“Không sao đâu. Xin đừng gọi cô ấy dậy.” Kanzaki-sensei nhận thấy Yorka đang ngủ, khẽ ra hiệu cho tôi giữ nguyên như vậy.
“Cô phát hiện ra Yorka ở đây nhanh thật,” tôi cũng hạ giọng xuống.
“Tôi nhận được tin nhắn từ chị của Arisaka-san, nói rằng em ấy đi đến trường ngay sau khi vừa về đến nơi. Lúc đầu tôi cũng không tin, nhưng không ngờ là thật…” Kanzaki-sensei khẽ tựa vào chiếc bàn bày những bức tượng thạch cao, “Arisaka-san giờ có thể làm bất cứ điều gì mình muốn rồi nhỉ?”
Trong giọng nói của cô phảng phất niềm vui, dường như cảm thấy hài lòng trước sự thay đổi của Yorka. Cách cô nói khiến tôi thấy khó chịu, như thể Yorka trước kia vốn không thể hành động theo ý mình.
“À, xin cô đừng trách cậu ấy vì chuyện này.” Tôi vội lên tiếng bênh vực Yorka, người tuy là học sinh gương mẫu nhưng lại luôn có thái độ hơi khiêu khích với Kanzaki-sensei.
“Chính tôi đã để dành căn phòng này cho em ấy. Nếu tôi còn đi trách mắng vì chuyện em ấy nhớ bạn trai đến mức phải đến trường sau giờ học thì lại càng đáng xấu hổ hơn.”
Dù căn phòng chỉ còn ánh sáng nhạt, Kanzaki-sensei vẫn nheo mắt lại, như đang nhìn thấy thứ gì đó rực rỡ.
“Có vẻ như cô vẫn giữ liên lạc thân thiết với chị gái của Yorka sau khi chị ấy tốt nghiệp.”
“Ừm, giữa tôi và chị gái Arisaka-san ban đầu chỉ là quan hệ cô trò thôi, nhưng tình cờ lại hợp nhau. Lúc đó tôi mới được điều về, còn chị ấy là lớp trưởng. Hai bên có nhiều cơ hội tiếp xúc, rồi chẳng biết từ lúc nào đã trở nên thân thiết.”
Theo những gì Yorka kể, chị gái cô ấy là người rất nổi tiếng, từng làm chủ tịch hội học sinh ngay từ năm nhất. Chị ấy được các thầy cô yêu mến, và đến tận bây giờ học sinh như chúng tôi vẫn còn hưởng lợi từ danh tiếng đó.
Đối với Kanzaki-sensei, chị gái của Yorka hẳn là một học trò đáng nhớ.
“Có vẻ sự cảnh giác của Yorka với cô đều bắt nguồn từ chị gái mình.”
“Con bé đã nói thế nào?”
“Đại khái đúng như cô đoán.”
Vì cách giải thích ban nãy của Yorka quá gay gắt nên tôi không muốn thuật lại nguyên văn.
“Trong mắt con bé, tôi là kẻ phản diện,” cô giáo mỉm cười.
“Nhưng sự thật không phải vậy, đúng không?” Tôi khẽ đặt tay lên vai Yorka mảnh khảnh.
“Với Arisaka-san, chị gái chính là hình mẫu lý tưởng. Từ nhỏ em ấy đã chăm chỉ bắt chước chị, và luôn muốn trở nên giống chị mình.”
Khi nói về mối quan hệ chị em nhà Arisaka, Kanzaki-sensei dùng hẳn thì quá khứ. Mấu chốt của chuyện này đều nằm ở giáo viên chủ nhiệm của chúng tôi, Kanzaki Shizuru.
“Một cô em gái yêu thương và bắt chước chị gái mình thì nghe thật đáng yêu.”
“Nhưng dù có thân thiết thế nào, tính cách và năng lực vẫn khác nhau. Chị gái Arisaka-san thì như một nguồn năng lượng, lúc nào cũng sáng sủa, hoạt bát. Cô ấy thậm chí còn trở thành chủ tịch hội học sinh và làm mẫu cho tờ giới thiệu của trường khi đồng phục được đổi kiểu.”
“Khoan đã, chị gái của Yorka chính là người mẫu huyền thoại đó sao?”
“Cô ấy tốt nghiệp trước khi em và các bạn nhập học, nên không biết cũng là chuyện bình thường.”
Thật bất ngờ! Thì ra người mẫu xinh đẹp từng giúp trường chúng tôi nổi tiếng hơn lại chính là chị gái của bạn gái tôi!
“Arisaka-san, tuy cũng tỏa sáng, nhưng về bản chất lại mỏng manh và khép kín hơn.”
“Hai chị em đúng là đối lập nhau thật.”
“Chị gái Arisaka-san nhận ra em gái mình đang chật vật, và cảm thấy bất an khi thấy con bé cứ gượng ép bản thân. Dù muốn giúp, chị ấy lại không biết phải tiếp cận thế nào. Vì thế, chị đã tìm đến tôi để xin lời khuyên.”
Yorka hoàn toàn không hề biết đến nỗi lòng của chị gái. Với cậu ấy, hẳn đây sẽ là một cú sốc lớn khi biết rằng người chị lý tưởng hóa bấy lâu cũng từng ôm nhiều lo lắng.
“‘Nếu vậy, sao chị không thử để em gái tìm một con đường khác cho riêng mình?’”
“Hửm?”
“Hồi đó, sau khi nghe nhiều chuyện, tôi đã khuyên theo hướng đó. Và nó thực sự mang lại kết quả tích cực cho chị gái Arisaka-san. Nhưng…”
“…Còn Yorka thì không biết phải làm sao, và cuối cùng lạc lối.”
Lúc này tôi mới hiểu lý do Kanzaki-sensei luôn để mắt đến Yorka từ khi nhập học. Người chị đáng ngưỡng mộ đã thay đổi sau lời khuyên của cô giáo, nhưng đối với Yorka, điều đó chẳng khác nào bị rút mất chiếc thang dẫn đường — để rồi mất phương hướng, chẳng còn biết phải hướng đến hình mẫu nào nữa. Kanzaki-sensei đã tự gánh lấy trách nhiệm về điều đó.
“Tôi mừng vì Arisaka-san đã tìm được một người thật sự thấu hiểu em ấy.”
Trong ánh sáng lờ mờ, gương mặt tĩnh lặng của Kanzaki-sensei thoáng hiện nét hối tiếc. Cô từng là chỗ dựa tinh thần cho chị gái Yorka, nhưng lại không làm được điều đó cho Yorka.
“─Nhưng, giáo viên cũng đâu phải những siêu nhân có thể dẫn dắt tất cả mọi người, đúng không? Thành thật mà nói, tôi cũng chẳng kỳ vọng nhiều đến thế ở những con người bình thường,” tôi thẳng thắn bày tỏ quan điểm, khiến Kanzaki-sensei khẽ mở to mắt.
Cô giáo này cũng thuộc tuýp người tận tâm hết mực. Chỉ riêng việc đối mặt với từng học sinh một đã là nhiệm vụ nặng nề, huống chi là gánh thêm trách nhiệm với người thân của họ. Chưa kể, thời điểm đó cô còn là một giáo viên mới vào nghề, mang theo biết bao lấn cấn.
Gánh vác quá nhiều một mình chưa bao giờ là điều tốt.
“Sensei cứ yên tâm. Giờ em đã ở đây,” tôi khẳng định với một giọng đầy sáng sủa. Cô gái trong vòng tay tôi là người mà tôi sẽ mãi bảo vệ.
“…Thật sự mà nói, Sena-san, em đúng là người ngoài dự đoán nhất,” cô khẽ nhận xét, rồi đứng dậy khỏi bàn, “Nhưng cho rõ ràng, không chỉ mình em lo lắng cho Arisaka-san đâu. Chị gái quá mức bảo bọc của em ấy vẫn thường xuyên tìm tôi để bàn bạc mỗi khi có chuyện. Và em ấy cũng là một học trò vô cùng quý giá với tôi.”
Nói rồi, cô tao nhã bước về phía cửa, mái tóc dài đen nhánh khẽ lay động theo từng bước.
“Đừng ở trường tới khuya quá. Cổng sẽ đóng sớm thôi.”
“Vâng. Em sẽ gọi cậu ấy dậy sau khi cô đi.”
“Được.”
Khóe môi Kanzaki-sensei thoáng hiện một nụ cười nhẹ, nhỏ đến mức suýt nữa tôi đã bỏ lỡ. Khi tiếng bước chân cùng khí chất của cô tan biến, tôi quay sang Yorka.
“Có lẽ đã đến lúc cậu tỉnh khỏi màn giả vờ ngủ rồi chứ, Yoruka?”
“…Làm sao cậu phát hiện?” Yorka bật dậy ngay tức khắc.
“Thì cậu gần như dán chặt lấy tớ còn gì.”
Dù là cử động nhỏ nhất cũng đều truyền sang tôi.
Yorka đã tỉnh ngay từ lúc Kanzaki-sensei bước vào. Vốn dĩ cậu ấy nhạy cảm với sự hiện diện của người khác. Vừa nhận ra đó là Kanzaki-sensei, Yorka liền chọn cách giả vờ ngủ. Vì trong phòng không bật đèn nên cô giáo chẳng thể nhận ra những chuyển động tinh tế đó.
“Ít nhất cậu cũng nên giả vờ không biết đi chứ?”
“Không vạch trần cậu trước mặt Sensei là đã tốt lắm rồi. Thế nào, nghe xong hết rồi, cậu nghĩ sao?”
“Khi cậu nói ‘Sensei cứ yên tâm. Giờ em đã ở đây’, nghĩa là cậu đứng về phía tớ đúng không?”
“Còn phải hỏi à?”
“Nếu hiểu theo cách khác, cũng có thể coi như cậu đứng về phía cô giáo đó! Sau khi bảo vệ đàn em, giờ tới lượt cô giáo chủ nhiệm sao!?”
Tiếng Nhật khó thật đấy!
“Đừng có trắng trợn đánh trống lảng thế.”
Rõ ràng Yorka đang cố gắng lái sang hướng khác. Nhưng lần này thì không được đâu. Đây chính là cơ hội để cậu ấy nhìn lại quá khứ một cách đúng đắn. Giống như tôi và Sayu đã hàn gắn lại quan hệ, tôi mong Yorka và Kanzaki-sensei cũng có thể hiểu nhau hơn.
Chúng tôi cùng rời khỏi phòng chuẩn bị mỹ thuật. Trên hành lang tối mờ, đi cạnh nhau, Yorka khẽ lẩm bẩm:
“…Tớ không thể dễ dàng chấp nhận chuyện này được.”
“Điều đó là bình thường thôi.”
Trong gia đình Arisaka toàn những người giỏi giang và hoạt bát, Yorka – vốn kín đáo và dè dặt – đã nỗ lực bắt kịp bằng cách bắt chước chị gái. Nhưng từ góc nhìn của người chị, việc chứng kiến em mình chật vật cố gắng mô phỏng bản thân hẳn là một điều đáng thương.
Càng đặt nhiều tình cảm, càng khó buông bỏ. Khi chị gái thay đổi, Yorka không còn hình mẫu để hướng đến và buộc phải đối diện với bản thân mình. Quả thật, trong khi chưa hiểu rõ mình thực sự mong muốn điều gì, Yorka đã phải chới với trong hoang mang và chịu nhiều tổn thương.
“Chuyện chấp nhận hay bỏ qua, đó là tự do của cậu. Dù sao thì quá khứ cũng không thể làm lại.”
“Hôm nay cậu nói như người từng trải ghê nhỉ,” Yorka nhoẻn cười trêu chọc.
“Ừ thì, nếu có thể làm lại quá khứ, chắc cậu cũng chẳng chọn vào Eisei, đúng không?”
“Chuẩn luôn. Tớ thi vào đây chỉ vì chị gái học ở đây thôi. Nói là lý do chủ động thì chẳng có.”
“Nhưng như thế thì tớ với cậu đã chẳng gặp nhau,” tôi bộc bạch.
Cách ta gặp nhau vốn không thể lựa chọn. Chính vì thế, tôi muốn yêu Yorka bằng tất cả, đủ để xoa dịu những vết thương cô ấy mang theo. Hơi ấm từ bàn tay đang siết chặt cùng ngọn lửa tình cảm rực cháy trong tim tôi hoàn toàn không phải là ảo ảnh; đó là báu vật quý giá nhất.
“Ừm… nghĩ theo hướng đó cũng hay đấy,” Yorka khẽ gật đầu, gương mặt sáng lên, toát ra sự hài lòng, “Đó là lý do tớ thích cậu, Kisumi. Chỉ cần nói chuyện thôi cũng khiến rắc rối của tớ chẳng còn đáng kể.”
“Thế thì tớ vui rồi.”
Tôi mong cô gái mình yêu sẽ luôn mỉm cười. Và tôi thề sẽ trở thành người có thể thực hiện được điều ấy.
“Này Kisumi! Đi ăn tối đi! Tớ muốn chọn chỗ cho buổi hẹn tiếp theo vào kỳ nghỉ ấy!” Yorka hào hứng đề xuất, trông đã tràn đầy năng lượng. Có lẽ không chỉ nhờ giấc ngủ ngắn và massage nữa.
Tất nhiên, tôi chẳng có lý do gì để từ chối lời mời tuyệt vời từ bạn gái mình.