“Yorka, mình hôn nhau nhé?”
Phòng chuẩn bị mỹ thuật chìm trong ánh hoàng hôn, chỉ có hai đứa tôi ở đó. Cô bạn gái mà tôi yêu thương, Arisaka Yorka, khẽ nhắm mắt lại như thể gửi gắm tất cả cho tôi.
Tôi chỉ cần nhẹ nhàng nghiêng người về phía đôi môi nhỏ bé, quyến rũ ấy. Chỉ vậy thôi. Khoảng cách giữa chúng tôi dần thu hẹp về số không.
Cuối cùng thì chúng tôi sẽ trao nhau nụ hôn đầu tiên. Cuối cùng, chúng tôi đã đến được khoảnh khắc này. Chỉ một chút nữa thôi, gần thêm một chút nữa thôi.
Thế nhưng, cho dù bao nhiêu thời gian trôi qua, tôi vẫn không thể nào hôn được Yorka. Khoảng cách giữa những người yêu nhau vẫn chưa được lấp đầy, như thể thế giới bỗng chốc ngừng lại.
Yorka ở ngay trước mặt tôi, vậy mà luôn ở ngoài tầm với.
Thật kỳ lạ.
Tại sao? Có chuyện gì vậy? Tôi làm sai bước nào à? Rốt cuộc thì một nụ hôn đúng cách là như thế nào?
Tôi không biết. Hoàn toàn không biết chút nào.
“RỐT CUỘC THÌ HÔN KIỂU GÌ CHỨ──!?” Khi tôi hét lên, một cú sốc dữ dội bất chợt chạy khắp cơ thể tôi.
“Uwaa!?”
Tôi tỉnh dậy.
“Kisumi-kun, anh dậy chưa?”
“H-hả? Khoan đã, cái đó… là mơ sao?”
Nhìn quanh, tôi thấy mình đang ở trong phòng riêng, và cô em gái vừa nhảy bổ lên tôi thì đang ngồi chồm hổm trên người tôi.
“Hóa ra chỉ là một giấc mơ thôi à…” Tôi thở dài thườn thượt.
Tôi đã mơ thấy một nụ hôn thất bại bao nhiêu lần rồi nhỉ? Rốt cuộc thì tôi muốn hôn Yorka đến mức nào vậy?
“Ei, đừng có nhảy lên người anh để gọi dậy nữa. Em lớn quá rồi đấy, kiểu gì một ngày nào đó cũng sẽ làm gãy cái gì đó thật cho xem,” tôi mắng đứa em gái đang học lớp bốn.
Những cú nhảy ngây thơ nhưng hết sức lực ấy ngày qua ngày đều để lại cơn nhức mỏi âm ỉ trên cơ thể tôi. Mới chỉ hai năm trước thôi, em ấy còn nhỏ xíu, vậy mà giờ lại cao vọt lên, vẫn đang trong giai đoạn phát triển. Nhưng tính cách thì vẫn trẻ con như trước.
“Hehe. Anh trông như đang rất đau vậy, Kisumi-kun,” em ấy khúc khích cười.
“Lần sau thì gọi anh dậy dịu dàng hơn chút đi. Và gọi anh là onii-chan cho đàng hoàng.”
“Rõ rồi.” Ei đáp, nhưng cả hai lời hứa đó chưa bao giờ được giữ.
Tôi gạt Ei sang một bên trên giường và định chợp mắt thêm ít phút nữa.
“Này, Kisumi-kun. Hôm nay anh không đi hẹn hò với Yorka-chan à? Không mau dậy thì sẽ trễ mất đấy.”
“Mấy giờ rồi!?”
Sau khi nhìn đồng hồ, cơn buồn ngủ của tôi biến mất. Nếu không ra khỏi nhà ngay, tôi sẽ muộn mất giờ đã hẹn.
“Bởi vậy nên em mới gọi anh dậy. Anh nên cảm ơn em đi chứ!”
“Xin lỗi, Ei. Cảm ơn nhé! Thật sự cảm ơn nhiều!”
Mặc dù tôi đã cài báo thức trên điện thoại, nhưng chắc là tôi đã tắt nó trong cơn ngái ngủ. Tôi vội vã thay đồ rồi lao ra khỏi nhà.
Khi mở cửa, tôi nheo mắt lại vì ánh sáng chói chang và cái nóng hừng hực. Trên cao, bầu trời xanh ngắt trải rộng, những đám mây trắng lớn trôi lững lờ. Tiếng ve râm ran vang khắp nơi. Mùa mưa năm nay kết thúc thật nhanh.
Mới đầu tháng Bảy thôi mà mặt trời đã phô trương hết sức mạnh. Mùa hè chắc chắn đã đến.