Để tránh bị bạn cùng lớp phát hiện, chúng tôi quyết định đi ăn trưa ở một nhà hàng gia đình hơi xa ga một chút.
Dù có thể sẽ bị nghi ngờ là đôi đang hẹn hò, đó là thực tế buồn của một cặp có khoảng cách chênh lệch rõ rệt. Nhưng chỉ cần chúng tôi không nắm tay nhau thì chẳng ai nghĩ hai đứa là người yêu đâu.
Tôi hiểu rõ sự mất cân bằng ấy — mình chỉ là một gã bình thường bên cạnh Arisaka Yoruka, mỹ nữ nổi tiếng của trường — nên nghĩ rằng giữ bí mật sẽ không quá khó.
“Này, Arisaka. Nếu em ngại, mình có thể gặp ở đó luôn,” tôi nói, vòng tay ra vẻ chu đáo.
Đã trưa, hầu hết học sinh về nhà rồi vì hôm nay chỉ có lễ khai giảng. Dẫu vậy, Arisaka vẫn cẩn trọng về khoảng cách giữa hai đứa. Từ lúc rời phòng hội họa đã bắt đầu như vậy. Sau khi thay giày ở tủ, chúng tôi bước đi như thể tình cờ chung đường về.
“Không, không được. Không được tách ra, sẽ buồn lắm nếu không thể nói chuyện cùng nhau.”
Ôi trời — cô ấy đáng yêu đến mức như người ngoài hành tinh đến từ hành tinh Dễ Thương.
Với khuôn mặt chín chắn, mà lúc bắt chước trẻ con đó lại làm nét dễ thương của Arisaka nổi bật hơn hẳn. Cô giữ khoản cách vừa phải, vừa trò chuyện được, vừa liếc quanh coi có ai để ý không.
Nhà hàng chưa đông, nên chúng tôi nhanh chóng có chỗ ngồi.
“Ăn gì nhỉ?”
Arisaka chăm chú xem thực đơn, còn tôi thì quyết ngay mà chẳng thèm mở menu ra.
“Tớ gọi cái set nướng tổng hợp, thêm cơm bự, và kèm set uống thả ga.”
“Quyết luôn rồi hả?”
“Sở thích cố hữu mà, ít khi đổi.”
“Cậu quyết đoán thật.” Arisaka nhìn menu với vẻ nghiêm túc.
“Còn em thì chọn lâu quá.”
Cô ngẩng mặt khỏi thực đơn, nhìn tôi đầy ý vị: “Lần đầu em vào nhà hàng kiểu này nên không biết món nào ngon.”
“Thật à?”
Mấy cô gái trung học bây giờ mà chưa từng vào chuỗi nhà hàng gia đình nhỉ?
“Em khá khép kín mà.”
“Chưa có dịp thôi. Lúc nhỏ em được người giúp việc nấu, giờ thì em tự nấu coi như sở thích. Với lại em chẳng có ai thân để rủ đi chơi.”
Tôi nghe nói gia đình Arisaka sống ở penthouse tầng cao trong một tòa căn hộ giữa Tokyo. Bố mẹ bận rộn công tác, ít khi về nhà. Chị gái lớn học đại học chuyên ngành khoa học, thường ngủ lại phòng thí nghiệm nên hầu như Arisaka sống một mình.
“Vậy giờ cứ rủ tớ là được. Hôm nay em thích gì thì gọi, lần sau đổi món khác là được.”
“Lần đầu thì phải có ý nghĩa.”
“Tớ còn chẳng nhớ mình gọi gì lần đầu ở nhà hàng gia đình. Có lẽ là phần ăn cho trẻ con thôi.”
“Nhưng em sẽ nhớ mà.”
“Đứa mẫu giáo không gọi Cobb salad hay cơm set kiểu Nhật đâu nhỉ?”
“…Nhưng hôm nay là buổi hẹn đầu tiên với Sena mà.” Arisaka giấu mặt sau menu vì ngại.
Dễ thương quá khiến tim tôi muốn tan chảy.
“Cái nút này để làm gì nhỉ?” Arisaka bấm thử nút gọi, như cố chuyển chủ đề cho bớt lúng túng.
“Có thể giúp gì được không ạ?” Nhân viên phục vụ nhanh chóng xuất hiện để nhận order.
“Ừm… Thế thì, Sena, đặt cho em nhé!” Cô hoảng, đẩy trách nhiệm cho tôi.
“Một phần nướng tổng hợp, thêm cơm bự cho tớ; cho cô ấy pasta sốt cà hải sản; hai set uống; và khoai tây chiên cho hai người. Được không, Arisaka?”
“Ổn rồi.”
Nhân viên lặp lại order để xác nhận rồi đóng tablet lại.
“Phần nước thì dùng ở quầy bên kia ạ,” anh ta nói rồi rời đi.
“Sao cậu quyết vậy nhanh thế? Và sao lại pasta hải sản?” cô hỏi.
“Vì tớ gọi món mình thèm. Nếu em không thích thì đổi với tớ. Thịt — hải sản thì sẽ không trùng nhau. Em không bị dị ứng hải sản mà. Khoai chiên thì chia đôi.”
“…Sena, lúc nào cậu cũng nhận hết trách nhiệm nhỉ?”
“Cuối cùng mình có ăn tráng miệng không?”
“Tớ đồng ý.”
“Tốt.”
“Này, hay mình gọi hai món rồi chia nhau thì sao?”
“Tốt đấy.”
“Thế mình quyết xong nhé!”
Arisaka lại hí hửng lật thực đơn, tôi nín cười ngắm vẻ hạnh phúc của cô.
“Sena, nhìn em thôi có vui không?” cô hỏi.
“Rất vui.”
“Nhưng ánh mắt cậu làm em phân tâm.”
“Vậy tớ đi lấy nước cho hai đứa nhé? Muốn uống gì không?”
“Đợi đã. Tớ đi với.”
Chúng tôi cùng nhau tới quầy nước. Arisaka háo hức khi thử máy rót nước.
“Vui quá! Nhiều lựa chọn mà uống thả ga nữa!” mắt cô sáng lên như trẻ con.
Quả thật, hồi nhỏ tôi cũng mê cái việc tự rót nước như vậy.
Tôi tưởng buổi hẹn đầu sẽ căng thẳng hơn, nhưng trong không khí thân thuộc của nhà hàng gia đình, niềm vui bất ngờ của cô khiến tôi bớt ngượng đi nhiều.
Nụ cười của con gái thật tuyệt. Những lần trải nghiệm dẫu có bối rối, thì khởi đầu tốt nên rơi vào hoàn cảnh ít bất định nhất.
Nhâm nhi nước xong, chúng tôi quay về bàn và thức ăn lần lượt được bưng ra.
“Itadakimasu,” cô nói rồi chắp tay trước phần pasta sốt cà hải sản.
Cử chỉ ấy thật duyên. Những món ăn quen thuộc bỗng ngon hơn khi ăn cùng Arisaka.
Đang thưởng thức tráng miệng sau bữa, tôi nhớ ra còn chuyện quan trọng chưa làm.
“Arisaka.”
“Sao đột nhiên nghiêm túc vậy?” cô dừng chiếc thìa dài của mình, nhìn tôi chăm chú.
“Còn một bước quan trọng mà chúng ta chưa làm.”
“Buổi hẹn đầu thì ăn ngon, còn muốn gì nữa?” cô nhướn mày.
“Thực ra, nhiều cặp đôi thường làm chuyện này trước khi chính thức hẹn hò.”
“Hả? Quan trọng đến vậy sao?”
“Ừ. Chắc lý do khiến ước muốn của chúng ta chưa được thoả mãn trong kỳ nghỉ xuân vừa rồi là vì thiếu bước này.”
“Cậu đang nói gì thế?”
“Những tương tác thân mật giữa nam và nữ là điều cần thiết để làm sâu sắc mối quan hệ. Trong trường hợp nghiêm trọng, đôi nào không có kết nối kiểu đó thì coi như… dễ tan rã lắm!” tôi hùng hồn nhấn mạnh.
“Làm sâu sắc mối quan hệ, tương tác thân mật. Nếu không sẽ chia tay… Chẳng lẽ—”
Arisaka hít một hơi thật sâu, như đã nhận ra tôi ám chỉ điều gì.
“Nhưng làm chuyện đó trước khi chính thức hẹn hò… Có bình thường không? Người ta làm như vậy sao?”
“Thật ra, tớ thấy lạ hơn là hai đứa mình chưa làm.”
“Đây là trò đùa đúng không? Thứ tự sai rồi chứ? Bình thường người ta trải qua các giai đoạn rồi mới tới phần đó chứ? Mọi người đều làm thoải mái như vậy cơ à?”
Arisaka đỏ bừng, bắt đầu kích động hơn cần thiết.
“Tớ muốn làm ngay bây giờ!”
“Sao lại hét to cái kiểu đó trong nhà hàng gia đình!?” cô gào lên, giọng to hơn cả lời tôi nói trước đó. Mọi ánh mắt trong quán đổ dồn về bàn chúng tôi. Arisaka thu người lại như con mèo sợ hãi.
“Tớ không nghĩ lời mình nói kì quặc đâu…”
Giờ tới lượt tôi bối rối vì phản ứng quá nhạy cảm của cô.
“…Sena, từ hồi năm ngoái tới giờ, cậu đã luôn muốn làm chuyện đó à? Lúc ở phòng mỹ thuật, có phải cậu lúc nào cũng nghĩ tới nó không?”
“Nếu có thời cơ thì tớ có nghĩ tới đấy.”
“…Nguy hiểm rồi.”
“Arisaka, có khi em đang nghĩ xa quá rồi đấy!?”
“Đừng giả bộ ngây thơ, đồ thú vật.”
Bị cô gái xinh đẹp nhìn chằm chằm tra khảo, cuối cùng tôi mới nhận ra nguyên nhân hiểu lầm.
“Ý tớ là — chúng ta trao đổi thông tin liên lạc.”
“Sao giờ mới trao đổi?” cô hỏi thẳng thắn, rồi quay trở lại trạng thái bình thường như chưa có gì xảy ra. Ánh mắt lạnh lùng vừa đủ để nhắc không được đào sâu chuyện hiểu lầm trước đó.
“Có lẽ vì em có vẻ không mấy hứng thú với việc có bạn bè.”
Từ khi vào trường, cô nhất quyết không trao đổi liên lạc với ai. Cô thậm chí không vào nhóm LINE lớp. Năm ngoái, nếu cần, tôi chỉ truyền đạt mấy thông tin bằng miệng.
“Chẳng có ai mà tớ muốn nhắn nhủ hay làm bạn cả.”
“Vậy em có LINE không?”
“Chỉ để liên lạc với gia đình thôi.”
“Thế thêm bạn trai vào được không?” tôi cố gắng hỏi, nghĩ rằng cô sẽ trả lời “Được thôi.”
Arisaka bỗng lặng thinh. Cô nhìn thẳng vào mắt tôi, khuôn mặt điềm tĩnh.
“Không được sao?” tôi nhẹ nhàng hỏi vì không chịu nổi khoảng im lặng.
“Đương nhiên là được,” cô mỉm cười.
“Em đúng là hay chơi xỏ tim tôi.” Tôi thở dài, tựa trán lên bàn.
“Sao cậu sợ quá vậy?”
“Lúc đùa thì làm rõ ra chứ. Em giả vờ kín đáo thế khiến tớ sợ thật.”
Một gương mặt xinh đẹp mà chẳng biểu cảm gì khiến người ta dễ hiểu lầm lắm.
“Tớ chỉ muốn dọa cậu một chút vì cậu lúc nào cũng dẫn dắt trước.” Arisaka nói rất ngây thơ.
“Tớ chỉ rủ cậu đến nhà hàng gia đình thôi, đừng làm như đây là chuyện lớn lao.”
“Anh làm gì tớ cũng thích mà.” cô đáp, như thể mọi chuyện nhỏ bé đều quý giá.
Vậy là, sau gần một năm, chúng tôi chính thức trao đổi thông tin liên lạc.