Gia đình tôi - Saosa - là một gia đình ba người gồm bố, mẹ và tôi.
Tôi muốn nói đó là một gia đình bình thường như bao gia đình khác, nhưng ông bà nội và ngoại của tôi đều đã qua đời vì bệnh tật. Không có người thân nào để dựa dẫm, gia đình Saosa chỉ còn lại ba người chúng tôi.
Từ thủa bé, tôi đã luôn luôn nghĩ rằng: “Mình không muốn làm gia đình phải lo lắng.”
Vào lúc đó, tôi đã tìm thấy điền kinh.
Hồi tiểu học, tôi luôn đứng đầu lớp trong cuộc thi chạy 50 mét. Với niềm tin rằng mình có thể tiếp tục tỏa sáng ở trung học và cao trung, tôi hào hứng gia nhập câu lạc bộ điền kinh.
Nhưng thầy huấn luyện viên lại nói:
“Saosa, em không hợp với cự ly ngắn đâu. Em phù hợp với cự li dài hơn. Hãy tập trung vào cự li dài, nghe thầy.”
Dù miễn cưỡng, tôi vẫn chấp nhận. Khi bắt đầu chạy đường dài, tôi cảm nhận được một cảm giác sảng khoái khác hẳn chạy cự ly ngắn. Từ đó, tôi tiến bộ nhanh chóng. Ở giải đấu đầu tiên, tôi đã giành chức vô địch ở cả cự ly 1500 mét và 3000 mét.
Đúng là học thầy chẳng tày học bạn.
Hai tháng sau, tại một giải đấu khác, tôi gặp Hiro – Akagawa Hiro, một học sinh từ trường khác. Cậu ấy cũng là vận động viên chạy đường dài.
Hiro thực sự rất giỏi. Cậu ấy vượt qua tôi, giành chức vô địch ở cả 1500 mét và 3000 mét với thời gian nhanh hơn.
“Chạy tốt lắm, Yu! Lần sau tôi chắc chắn sẽ thắng!” – Hiro nói.
“Cậu cũng tuyệt lắm. Hẹn gặp lại ở giải khác!” – Tôi đáp.
Chúng tôi không coi thường nhau, mà thay vào đó là một sự tôn trọng và khích lệ lẫn nhau. Cứ mỗi giải đấu, hoặc tôi hoặc Hiro sẽ giành chiến thắng, và dần dần, chúng tôi trở thành đối thủ thân thiết.
Năm thứ hai cao trung, cả tôi và Hiro đều được tham dự giải toàn quốc, nhưng cả hai đều bị loại ở vòng sơ khảo.
“Trên cao vẫn còn người giỏi hơn chúng ta nhỉ…” – Tôi thở dài.
“Ước gì được vào chung kết… Nhưng thực lực của chúng ta chỉ đến đây thôi. Dù vậy, tôi không bỏ cuộc! Sang năm ba, tôi sẽ quay lại và nhất định phải lọt vào chung kết!” – Hiro nói, ánh mắt rực cháy.
“Tôi cũng không chịu thua đâu! Tôi muốn chạy cùng cậu ở chung kết!” – Tôi đáp.
Chúng tôi siết chặt tay nhau, như một lời thề.
Nhưng giấc mơ ấy không bao giờ thành hiện thực.
♰♰
Ba tháng sau.
Điện thoại nhà tôi reo. Tôi nhấc máy, và đầu dây bên kia, giọng một viên cảnh sát vang lên:
“Bố mẹ cháu… đã qua đời trong một vụ tai nạn rồi.”
Lúc đó, tôi không thể hiểu họ đang nói gì. Nhưng cơ thể tôi tự động hành động, đưa tôi đến bệnh viện.
Trước mắt tôi, bố mẹ tôi nằm đó, trong tình trạng thảm thương.
“Không… không thể nào… Bố… Mẹ…” – Tôi lẩm bẩm.
Dù gọi đến khản đặc cả cổ, họ cũng không trả lời.
Tôi sụp đổ ngay tại chỗ, khóc nức nở khi đối diện với hiện thực tàn khốc.
Từ đó, tôi sống như một cái xác không hồn. Tôi vẫn đến trường, nhưng chẳng còn động lực để làm gì cả. Tôi đã bỏ câu lạc bộ điền kinh.
Mấy ngày sau, Hiro đứng đợi tôi trước cổng trường.
“Tôi đã nghe chuyện đó rồi…” – Hiro nói, giọng trầm buồn.
“Đừng nhắc lại nó , Hiro… Tôi không muốn nghe nữa…” – Tôi đáp, giọng kiệt sức.
“Vậy sao? Nhưng cậu không thể sống mãi như thế được. Cuối cùng, chính cậu phải tự mình đứng lên.”
“Cậu nói như thật vậy! Nếu tôi làm được, tôi đã vượt qua từ lâu rồi!” – Tôi gắt lên.
Hiro bất ngờ hét lớn, át cả giọng tôi:
“Đừng có trốn tránh nữa!!”
Tôi sững sờ.
“Cậu nghĩ bố mẹ cậu muốn thấy cậu như thế này sao? Nếu là tôi, tôi sẽ vứt bỏ cái vỏ bọc đó và thay đổi thành một con người mới!” – Hiro nói tiếp.
Đúng rồi. Tôi muốn chạy vì không muốn bố mẹ lo lắng. Nhưng ngoài điền kinh, chắc chắn vẫn còn điều gì đó tôi muốn làm.
“Đấy, mắt cậu sáng lên rồi đấy. Không cần lý do gì to tát đâu. Làm một otaku hay thậm chí là làm một kẻ biến thái cũng được!” – Hiro cười lớn.
“Biến thái cái gì chứ…” – Tôi bật cười.
“Cứ thử làm hết những điều gì mà cậu thấy thích đi. Tìm được cái nào hợp thì theo đuổi đến cùng. Đó là lời khuyên của tôi.”
“Cảm ơn… cậu.” – Tôi nói, giọng nhỏ lại.
Nếu không có Hiro, có lẽ giờ tôi đã thành một cái xác không hồn rồi.
Vì thế, tôi luôn luôn biết ơn cậu ấy. Và giờ, đến lượt tôi giúp lại Hiro.
Tôi tiếp tục đến trường, không nghỉ học, và tốt nghiệp suôn sẻ.
Ngay sau khi nhập học ở Houou-gaya, tôi bắt đầu đi làm thêm. Đó là cách duy nhất để duy trì cuộc sống hiện tại.
Nhân tiện, lần đi với Hiyama đến cửa hàng ani-ite là vì hôm đó tôi không có ca làm.
♰♰
“Vậy à… Cháu khổ thật đấy.”
“Ừm, đại khái thế ạ… Có lẽ vì vậy mà cháu không muốn ai phải chịu nỗi đau mất gia đình một cách đột ngột như cháu. Nếu không xuất phát từ lòng chân thành, cháu đã chẳng hành động như vậy.” – Tôi đáp.
“Saosa-kun…”
Không biết có phải câu truyện tôi đã chạm đến họ không, mà cả Kori và bố mẹ cậu ấy đều rưng rưng nước mắt.
“Nếu có khó khăn gì, cứ nói với chú. Chú sẽ giúp hết sức có thể.” – Họ động viên tôi.
------------
Trans: chap này peak