I was reincarnated as a minor character in an erotic game, but I never expected to be doted on by the main heroines!

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Con trai út của Bá tước là một Warlock

(Đang ra)

Con trai út của Bá tước là một Warlock

황시우

Cậu con trai út nhà Bá tước Cronia quyết định trở thành một Warlock để có thể tiếp tục sống sót.

43 4801

Tôi đã trở thành phụ tá trong một tiểu thuyết lãng mạn giả tưởng

(Đang ra)

Tôi đã trở thành phụ tá trong một tiểu thuyết lãng mạn giả tưởng

galaseomandeunbae (갈아서만든배)

Họ nói rằng tôi chỉ cần đi theo một người. Nhưng người đó hóa ra lại là người mạnh nhất thế giới.

1 1

Cái kết duy nhất dành cho tên Bá tước Lợn phản diện là sự hủy diệt

(Đang ra)

Cái kết duy nhất dành cho tên Bá tước Lợn phản diện là sự hủy diệt

bansukgoguma (반숙고구마)

"Đây không phải là cái kết tôi mong muốn!" Cuốn tiểu thuyết yêu thích của tôi đã được chuyển thể thành game trực tuyến. Thật như một giấc mơ thành hiện thực khi thấy những nhân vật yêu thích của mình

1 2

Tôi không phải là nhà khoa học điên trong ngục tối

(Đang ra)

Tôi không phải là nhà khoa học điên trong ngục tối

geulsseuneunbara (글쓰는바라)

"Im đi! Nhân danh công lý, tôi sẽ không tha thứ cho anh đâu!!" . . . Này, chết tiệt! Ai đó cứu tôi với!!

1 0

Vĩnh thoái hiệp sĩ

(Đang ra)

Vĩnh thoái hiệp sĩ

lee hyunmin, ga nara

Mỗi ngày lặp lại, vẫn lao về phía ánh sáng của ngày mai.

171 4388

Tập 01 - Chương 010: Bỗng dưng được chú ý thế nhỉ?

Ngày 22 tháng 5 (Thứ Hai)

Tôi đã xuất viện an toàn rồi.

Nhưng bác sĩ cứ dặn đi dặn lại rằng:

“Mỗi tuần cậu phải đến kiểm tra tình trạng cánh tay một lần. Và trong giờ thể dục, tạm thời chỉ được phép đứng xem thôi. Dù là môn bóng hay bơi lội, tất cả đều gây áp lực lên cánh tay. Nếu cố gắng cử động, cậu có thể bị xuất huyết trong, tệ nhất là phải cắt bỏ cả cánh tay. Vì thế, tuyệt đối phải giữ yên, hiểu chưa?”

Tôi từng là một vận động viên, nên tôi hiểu rõ. Tôi sẽ tuyệt đối tuân theo lời dặn.

♰♰

Ngày 23 tháng 5

Sau gần một tháng, tôi trở lại trường.

Trước cổng trường, Hiro đã đứng đợi tôi.

“Chào buổi sáng, Yu.”

“Chào buổi sáng.” – Tôi đáp.

“Cánh tay cậu ổn chứ?”

“Ừ, tạm ổn. Nhưng bác sĩ cấm tôi vận động hay tham gia thể dục cho đến khi hồi phục hoàn toàn.”

“Vậy à. Ngoài chuyện đó ra thì mọi thứ vẫn như bình thường, đúng không?”

Trước cổng trường, bỗng có một giọng nói vang lên:

“A, Saosa-kun!!”

Kori chạy đến, lao vào ôm chầm lấy tôi như thể đang đón bạn trai vậy.

“Chào mừng cậu trở lại!”

“Ừ… cảm ơn…” – Tôi ngượng nghịu đáp.

Nhưng mà, đây là học viện chứ có phải nhà đâu…

Nghĩ lại thì, trong nguyên tác, Kori lúc đầu còn ngại ngùng chỉ dám nắm tay, mặt đỏ bừng vì xấu hổ. Nhưng về sau, cô ấy bám dính lấy Hiro luôn.

Vậy ra Kori thực chất là kiểu người thích làm nũng sao…

Nhưng điều khiến tôi chú ý hơn cả là…

“Tên khốn đó… Cứu hội trưởng mà tưởng mình oai lắm à…”

“Xử nó luôn không?”

“Xử kiểu… xã hội ấy.”(?)

Những ánh mắt từ đám con trai sắc như dao vậy. Sợ quá đi.

Ừ thì, Kori là một cô gái xinh đẹp, nên bị ghen tị cũng chẳng có gì lạ nhỉ…

“Các cậu nói gì đó, tôi nghe hết rồi đấy!” – Kori quay lại, tiến về phía đám con trai, ánh mắt sắc lạnh.

“Lần tới, nếu các cậu dám làm gì kỳ lạ trước mặt tôi và Saosa-kun, cẩn thận kẻo chính các cậu bị xóa sổ khỏi xã hội này đấy!” – Cô ấy trừng mắt.

“Hiii!?” – Đám con trai hoảng loạn bỏ chạy.

Thật thảm hại. Biết sợ thì đừng nói điều đó ngay từ đầu chứ.

♰♰

Trước khi vào lớp, Akasaka đã đứng đợi sẵn.

“A, chào buổi sáng!” – Cô ấy nói, rồi chẳng chút do dự, ôm chặt lấy cánh tay trái của tôi.

“Này, này! Saosa-kun đang bị thương đấy!” – Kori lập tức quát lên.

“Xin lỗi, xin lỗi. Thói quen thôi mà.” – Akasaka cười trừ.

“Thói quen gì chứ… Saosa-kun, cậu bị cô ấy ôm kiểu này mỗi ngày à?” – Kori quay sang hỏi tôi.

“Ừ thì… chắc là cả lớp luôn, không riêng gì tớ đâu…” – Tôi đáp.

Cả lớp nghe thấy liền quay mặt đi chỗ khác, làm như không biết gì.

Kori nhìn Akasaka, ánh mắt nghiêm khắc:

“Nè, thân mật cũng phải có giới hạn chứ? Phải biết xấu hổ một chút đi chứ!”

“Ơ, nhưng nếu không làm thế này thì tớ thấy không yên lòng. Nên… hiểu không?” – Akasaka nháy mắt tinh nghịch.

“Hiểu cái gì chứ!? Như thế này thì tớ không thể bỏ qua được!”

“Trời ơi, đáng sợ quá, hội trưởng mà dùng quyền hạn cấm luôn việc mọi người thân mật với nhau sao!”

“…T-tớ không làm thế đâu!” – Kori lúng túng.

Đúng là trúng tim đen rồi.

Đúng lúc đó, chuông báo hiệu vang lên.

“Á, muộn mất! Thôi, gặp lại cậu sau nhé, Saosa-kun!” – Kori nói rồi chạy vội về lớp mình, nhanh như một con thỏ.

Cơ mà, hội trưởng chạy trong hành lang thế này là sao chứ!