Giờ nghỉ trưa
---------
“Senpai!!” – Isono gọi to từ cửa lớp.
“Này, cô bé, gọi ‘senpai’ thế thì phải nói rõ họ tên người chứ, không thì sao biết là ai được gọi?” - Một người bạn cùng lớp nói.
“Saosa-senpai có ở đây không ạ?”
Quả nhiên là tìm tôi!
“A, senpai!”
Rồi, chẳng chút ngại ngần, cô ấy lao tới ôm chặt cánh tay trái của tôi.
“Này, đây là lớp học đấy! Kiềm chế một chút đi em!”
“Ơ, có sao đâu mà? Vết thương của senpai đã lành rồi mà…”
“Chưa lành hẳn đâu em. Với lại, nó khá đau đấy…”
Nghe vậy, Isono vội buông tay:
“X-xin lỗi ạ!!”
“Cẩn thận chút đi chứ. Haizz, xui xui là tôi phải quay lại bệnh viện đấy.”
Mặt Isono dần tái đi:
“Em… em đã làm một chuyện không thể cứu vãn sao…?”
“Không, nó chỉ hơi đau thôi, vết thương chưa hở đâu, yên tâm đi.”
Isono thở phào nhẹ nhõm, nhưng ngay lập tức, cô ấy ôm lấy cánh tay phải của tôi:
“Vậy thì bên này nhé anh~!”
“Bên này cái gì chứ!?”
Bỗng dưng hành lang trở nên ồn ào lạ thường.
“Chuyện gì thế…?”
“Em không biết…”
Từ cửa lớp, một gương mặt ló ra. Không ai khác, chính là hội trưởng Kori.
Nhưng ngay khi thấy cảnh đó, cô ấy đổi sắc mặt, bước tới chỗ tôi với vẻ giận dữ:
“Cô bé, em là học sinh năm nhất, đúng không? Em đang làm gì với Saosa-kun thế?”
Ồ?
Đây là… ghen sao? Hay là sắp thành “sửa lại(?)” luôn rồi?
“Thì là thân mật với senpai thôi ạ~?”
Nguy rồi! Nếu cứ thế này, mặt Kori chắc sẽ biến thành ÁC QUỶ mất!
“Này… Saosa-kun, giữa Akasaka-san và cô bé này, sao toàn những cô gái thích thân mật cứ bám lấy cậu thế?” – Kori nhìn tôi, giọng điệu đầy vẻ nghi ngờ.
“Tớ cũng không hiểu thật mà…”
Tôi không hề nói dối. Đó là sự thật.
Nhưng Kori thì như đã sắp bùng nổ rồi…
“Cô bé, em không phải ân nhân của cậu ấy, thế mà lại thân mật một cách quá trớn như vậy, em không thấy rằng mình có vấn đề hay sao?” .
“Ồ? Hội trưởng mà cũng biết ghen ạ?”
Này, này! Nói thế khác gì đổ dầu vào lửa đâu!
“…Ghen á? Đừng có nói bậy!”
Kori phản pháo, nhưng giọng cô ấy lạc đi, rõ ràng là đang lúng túng.
Cô ấy chắc đang hoảng lắm rồi.
“Senpai, mặc kệ hội trưởng đi, mình đi ăn trưa thôi~!”
“Này, cô bé, đừng có hỗn với chị!”
Ôi, điều này chắc chắn sẽ kéo dài đây…
Nhưng đúng lúc đó…
“A, Maria! Tớ tìm cậu mãi!”
Một cô gái, chắc là bạn cùng lớp của Isono, gọi to.
“Sao thế?” – Isono hỏi.
“Sao thế là sao!? Cậu quên nộp vở bài tập à? Thầy chủ nhiệm đang nổi giận đùng đùng đấy!”
“Á!? Tớ quên mất tiêu!!”
Trời ạ, làm gì mà quên thế…
“Dù sao thì đi nhanh lên!”
“V-vâng! Senpai, lát mình gặp lại nhé anh…”
Isono nói rồi vội chạy về lớp mình.
“…Ha, buổi trưa mà ồn ào quá…”
“Thật đấy… Saosa-kun, cậu cũng đừng để bị cám dỗ nhé!” – Kori nhắc, giọng nghiêm túc.
“Tớ sẽ cẩn thận. À, mà cậu đến tìm tớ có việc gì không?”
“À, đúng rồi… Cậu có muốn lên sân thượng với tớ không?”
“…Hả?”
Trời ơi, đúng kiểu kịch bản “romcom kinh điển” của học viện đây mà! Lại còn trong giờ nghỉ trưa. Nếu thế thì lý do cậu ấy mời tôi chỉ có một…
♰♰
Trên sân thượng, Kori mở tấm vải gói đồ ra.
“Ô, ngon thế!”
Đúng vậy, không gì khác ngoài một hộp cơm.
“Thấy ngon không? Tự tay tớ làm đấy!”
“Thật hả?”
Trời đất, hoàn toàn ngược với trong game!
Trong nguyên tác, Kori chẳng bao giờ làm việc nhà, nấu nướng lại càng không. Cơm hộp cô ấy làm thường tệ đến mức khiến Hiro phải “đi ia” không biết bao lần. Nhưng cuối cùng, cô ấy cũng tiến bộ vượt bậc và chinh phục được dạ dày của Hiro.
Liệu thế giới này có phải là kiểu “what if” trong game eroge, nơi Kori từ đầu đã nấu ăn giỏi?
Thôi, kệ đi. Giờ cứ thưởng thức hộp cơm tự làm của Kori đã!
“Itadakimasu~!”
Tôi nói, chuẩn bị ăn.
“Khoan đã…”
Hử? Chưa cho ăn sao?
Kori dùng đũa gắp một miếng trứng cuộn, rồi đưa tới:
“Nào, ah~…”
Cái gì!? Một cô gái đút cho tôi ăn kiểu “ah~” sao!?
Kiếp trước, tôi thậm chí còn chẳng có nổi bạn gái, thế mà giờ lại được trải nghiệm cảnh này ư!?
Cảnh “ah~” này đúng là không thể thiếu trong game eroge, nhưng ngoài đời thực thì ngại chết được. Phải can đảm lắm mới dám làm đó!
Nếu từ chối bây giờ, khác gì tự nhận mình không phải đàn ông. Thôi, chơi tới bến luôn!
“…A-ah…”
Tôi nhắm mắt, há miệng.
Tôi nhai miếng trứng cuộn do chính Kori làm.
“Ng… Ngon quá!!”
“Thật sao? Tốt quá!”
Nhìn khuôn mặt rạng ngời của cô ấy, tôi chợt nghĩ:
Mà này, không lẽ ngày nào cũng thế này á… đúng không? Nếu vậy, tim tôi chịu không nổi mất…
chế tí đừng gạch e