Trước cửa phòng phẫu thuật của bệnh viện, Kōri đang chờ đợi.
Bóng dáng của hai người lớn tuổi vội vã chạy đến.
Đó là cha mẹ của Kōri.
"Akane!"
"Akane-chan!"
Nhìn thấy con gái, hai người thở phào nhẹ nhõm và ôm cô ấy thật chặt.
"May quá… Con thật sự không sao rồi…"
"Khi nghe tin con bị tên hung thủ tấn công, bố mẹ đã sợ chết khiếp… Còn cậu bạn đã cứu con thì…"
"Cậu ấy đang được phẫu thuật ở cánh tay trái ạ…"
"Vậy à… Khi nào xong, bố muốn cảm ơn cậu ấy…"
Hai tiếng sau.
Ca phẫu thuật hoàn tất suôn sẻ, tôi được chuyển đến phòng bệnh, còn ba người họ trở về nhà.
Ngày 25 tháng 4
Ngay khi Kōri đến trường, một hậu bối ngưỡng mộ cô ấy vội hỏi:
"Hội trưởng, chuyện bị hung thủ tấn công là thật sao!?"
"Đúng vậy. Nhưng Sasao-kun, người cùng khối với chị, đã liều mình bảo vệ chị."
Nghe vậy, các học sinh xung quanh đồng loạt khen ngợi: "Giỏi quá!", "Ngầu thật đấy!"
"Vậy… Sasao-senpai hiện giờ thế nào ạ?"
"Cậu ấy bị dao đâm vào tay trái. Nhưng bác sĩ nói vết thương không sâu, sẽ không để lại di chứng, nên em yên tâm nhé."
"Thật may quá…"
Lúc đó, một học sinh chen qua đám đông, tiến đến gần Kōri.
"Chuyện vừa nói là thật sao!?"
Không ai khác, đó chính là Hiro.
"Từ hôm qua, tớ gọi điện cho cậu ấy và không thấy bắt máy, sáng nay đến nhà cũng không thấy đâu. Tớ lo cậu ấy bị cuốn vào chuyện gì đó…"
"Xin lỗi, chị chưa kịp báo tin."
"Thôi, nghe chuyện vừa rồi thì hoảng loạn cũng phải. Vậy thì phải đi thăm cậu ấy thôi."
"…À, đúng rồi."
Người cứu mạng cô ấy hiện đang nằm viện.
Đi thăm là chuyện đương nhiên.
Chiều tan học, mọi người đến bệnh viện, nhưng khi vào phòng, Sasao-kun vẫn chưa tỉnh lại.
Ngày 26 tháng 4
Tôi từ từ mở mắt, và thứ đầu tiên đập vào mắt tôi là trần nhà trắng toát.
Đúng rồi, tôi đang nằm viện.
Liếc xuống tay trái, tôi thấy dấu vết phẫu thuật.
Chỉ cần cử động nhẹ là cơn đau lập tức kéo đến.
Chắc tôi vẫn cần nghỉ ngơi thêm…
Đen vcl
Nhìn ra cửa sổ, tiếng chim ríu rít vọng lại khe khẽ.
Buổi sáng rồi.
Khoan đã, phải báo với trường mới được!!
Tôi kiểm tra điện thoại, thấy một tin nhắn từ Hiro:
"Kōri đã giải thích mọi chuyện với thầy cô, nên cậu yên tâm nhé."
Tin nhắn ngắn gọn, nhưng tôi biết Hiro luôn quan tâm đến mình.
Thật may khi có một người bạn tốt như vậy.
♰♰
Buổi chiều.
Cửa phòng bệnh được gõ.
"Mời vào," tôi nói, và vài học sinh bước vào.
"Sasao-kun, cậu tỉnh rồi à…"
"Ừ, hôm nay đông vui nhỉ."
"Yu, tớ lo lắm đấy!!"
Hiro là người đầu tiên lao đến bên tôi.
"Xin lỗi, tớ quên báo tin…"
"Tớ muốn trách cậu lắm, nhưng xảy ra chuyện như vậy thì cũng chẳng trách được."
Ngoài ra, còn có tiền bối Asuka, Akasaka, Isono, Ichinose, và Hiyama.
"Sasao-kun, tay cậu ổn chứ?"
"Ừ, vẫn đau, nhưng nghỉ ngơi là sẽ khỏi."
"Vậy thì tốt."
Cửa lại được gõ, và một cặp đôi trông như vợ chồng bước vào.
"Cháu là… Sasao-kun, đúng không?"
"Vâng ạ."
Khi tôi trả lời, người đàn ông nắm lấy tay tôi.
"Cảm ơn cháu đã cứu con gái bác!"
"Cháu cũng cảm ơn ạ(?)!"
Họ là cha mẹ của Kōri.
"Không có gì đâu ạ, lúc đó cháu chỉ hành động theo bản năng thôi…"
"Dù vậy, Akane nói cháu đã dũng cảm đối mặt với tên hung thủ. Không phải ai cũng làm được như thế. Cháu là ân nhân của chúng tôi. Cháu có muốn gì để chúng tôi có thể trả ơn không?"
"Dạ, miễn mọi người và Kōri không bị thương là cháu mãn nguyện rồi ạ." (chad)
Nghe vậy, bố Kōri trầm trồ:
"Cháu thật sự có một trái tim quá rộng lượng. Không giống một học sinh chút nào."
Bỗng nhiên, tôi nghĩ đến một chuyện.
"À, nhưng mà… chi phí điều trị chắc sẽ tốn kha khá…"
Dù hành động không suy tính, nhưng tôi sắp phải đối mặt với hóa đơn phẫu thuật.
Làm sao xoay xở đây ta…
"Thế thì để bác chi trả toàn bộ chi phí điều trị nhé."
"…Hả?"
"Để trả ơn cháu, hãy để bác lo việc này, được chứ?"
"Nhưng… cháu không làm vậy vì mong được báo đáp…"
"Không sao cả. Qua lời cháu vừa nói, bác tin cháu không phải người hành động vì lợi ích. Vậy nên, hãy để bác trả."
Tôi do dự một lúc, nhưng từ chối thì có vẻ không hay, lại khiến bố mẹ Kōri áy náy.
"Vâng, cháu xin phép nhận ạ…"
"Được, cứ giao cho bác!"
Khuôn mặt hai bác sáng bừng lên.
Chắc họ thực sự rất muốn trả ơn.
Cửa phòng lại được gõ.
Lần này là ai đây?
Một người đàn ông mặc vest bước vào.
Chắc là cảnh sát.
"Xin phép. Tôi là Manabe, từ sở cảnh sát Trung ương. Cậu là Sasao Yu, đúng không?"
"Vâng, là về vụ việc đó, đúng không ạ?"
"Đúng vậy. Chúng tôi đã lấy lời khai từ cô Kōri. Nhưng chính nhờ cậu mà hung thủ bị bắt. Tôi muốn nghe cậu kể lại sự việc, sẽ không mất nhiều thời gian đâu."
"Vâng, được ạ."
Tôi kể lại chi tiết sự việc trong vài phút.
"Vậy à. Cậu thật dũng cảm. Khi cậu hồi phục, cục trưởng sẽ trao thư cảm ơn vì đã hỗ trợ bắt hung thủ. Một lần nữa, cảm ơn cậu."
Anh Manabe cúi đầu trước tôi.
"Đừng mà, chú ngẩng đầu lên đi ạ. Cháu có một câu hỏi…"
"Gì thế?"
"Tại sao tên hung thủ lại làm vậy ạ?"
Là người trong cuộc, tôi muốn biết lý do.
"Hắn bị công ty sa thải, bạn gái chia tay, tìm việc mới không thành. Dần dần, hắn suy sụp tinh thần và quyết định giết ai đó rồi tự sát."
"Thật là phiền phức…"
"Đúng vậy. Hắn đã khóc lóc và xin lỗi, nhưng chắc chắn sẽ chịu án tù."
"Vậy ạ…"
Dù sao, vụ việc cũng đã được giải quyết.
"Nhân tiện, tôi thắc mắc một chút. Bố mẹ cậu Sasao-kun vẫn chưa đến sao? Tôi định chào hỏi họ…"
Bố Kōri hỏi vậy, nhưng tôi im lặng.
"Yu, kể đi."
Hiro nhìn tôi, dịu dàng lên tiếng như đã hiểu chuyện.
"Được rồi… Tôi sẽ kể hết."
Đây là câu chuyện sẽ được tiết lộ trong route Asuka.
Lý do thực sự khiến tôi bỏ câu lạc bộ điền kinh.