020 - ♦04
Vốn dĩ tôi chỉ muốn mình được yên ổn.
Hoàn toàn tôi chẳng thích gây sự với ai.
Mọi sự đều bắt đầu khi chị Kouchi nói với hội trưởng Yuasa khi nhận thấy lượng khách ghé thăm có dấu hiệu giảm xuống…
“Nè, xem bộ quyết định bán cái tuyển tập quá bình dị này là sai lầm rồi, giờ thì chẳng ai thèm tới nữa. Chưa muộn để lật ngược tình thế đâu. Tại sao mình lại không làm một tấm áp thích về một nhân vật anime[1] nào đó để đặt ở ngoài cửa nhỉ? Mọi người ở đây cũng đâu có bận bịu gì, nên vẽ một tấm áp phích sẽ không tốn nhiều thời gian đâu.”
Tôi không tin lí do khiến ít khách đến đây là thứ chị ta vừa nói, tập san vẫn bán tốt đấy chứ. Tuy vậy đúng là gian hàng năm nay của chúng tôi, dù có nhìn dưới con mắt tích cực thế nào, cũng chẳng có vẻ gì là tràn đầy sức sống cả. Tôi không phản đối ý tưởng vẽ một tấm áp phích mối để thu hút du khách, ít ra còn đỡ hơn là diện mấy bộ cosplay thiếu vải để rù quyến bọn con trai.
Nhưng điều tôi không thể không thấy chướng mắt là việc chị ta lại kéo hội trưởng vào những việc lại, với một đội những người theo chị hậu thuẫn phía sau. Trông cứ như là một cuộc đảo chính vậy. Dù hội trưởng Yuasa chỉ nở một nụ cười thanh nhã nhưng chị ấy thực sự đang thấy thế nào? Đó là điều tôi khó có thể hiểu được.
“Có thể là như vậy, nhưng làm tập san là việc mà tất cả chúng ta đều thông qua…”
“Nó có thể là đã được thông qua, nhưng ‘tất cả’ thì không. Ngay từ đầu mình đã nói rồi, rốt cuộc tập san kì này là cái gì chứ? Tuyển tập cả trăm bộ manga đa phần toàn là xưa lắc xưa lơ thì ma nào thèm coi? Đáng lẽ chúng ta phải vẽ vài câu chuyện hài hước mới phải.”
Nhắc mới nhớ, ai đó trong CLB Manga đã đề xuất rằng tất cả thành viên hãy thử vẽ một manga thể loại hài hước để phục vụ cho lễ hội, và kết quả là chỉ có le que vài câu chuyện được để đại trên quầy. Lý do cho số lượng quá ít như vậy chủ yếu là vì họ không tự tin để đưa tác phẩm của mình lên trưng ở lễ hội văn hoá, hoặc sợ bị phê bình là không hay. Nhưng vì thế mà trách lây cả sự tồn tại “Zeamis” thì thật là quá đáng.
Chính xác là lúc lời khẳng định không ai thèm đọc tuyển tập mà tôi cùng nhiều người khác đã bõ công làm ra, thì không khí trong căn phòng trù bị số một trở nên căng thẳng cao độ. Ngay từ đầu hội của chị Kouchi đã hoàn toàn bất hợp tác trong việc làm tập san. “Bất hợp tác” ở đây là đùn đẩy việc cho người khác. Thậm chí một tên lười biếng như Oreki cũng chịu bỏ thời gina để viết bài dù luôn mồm ca thán mệt nhọc còn dễ chịu hơn một hội những người bảo mỏi miệng cũng không làm. Thậm chí hôm nay cũng chẳng ai trong số họ phụ việc bán tập san, và một số thành viên trung lập đã bắt đầu tỏ ra bức xúc vì cái thái độ đó chẳng là gì khác ngoài hai chữ “chống đối”.
Điều duy nhất khiến những sự bức xúc đó không bôc phát ra được là vì chị Kouchi. Thật sự nếu đã được làm điều mình muốn thì chị ta có thể trở nên rất chăm chỉ, thế nên tôi không nghĩ lời tuyên bố vẽ xong tấm áp phích nội trong ngày là khoác lác.
Duỗi hai cẳng tay đồng thời nâng lên hai cái tay áo dài quá khổ của bộ đồ Cương Thi, chị Kouchi khoanh tay lại và tỏ thái độ như sắp tuyên bố một chân lí.
“Dù có tạm coi như chẳng tồn tại một manga chán ngắt nào đi, vậy việc xem đi xem lại một bộ manga tuyệt hay một trăm lần thì sao? Ai cũng sẽ chán khi làm như vậy. Chẳng lý gì lại đi làm một việc vô nghĩa như thế phải không?”
Dứt lời chị Kouchi quay đầu qua lại để tìm sự đồng tình. Một điệp khúc những lời rù rì đồng tình vang lên đằng sau chị. Này, có muốn làm “Yes Man”[2] thì nói hai chữ “đồng ý” một cách dõng dạc coi nào?
Nhưng đã dám dùng từ “vô nghĩa” thì…
Vài thành viên hướng mắt về phía quầy bán hàng, vị trí tôi đang an toạ… Đúng tôi là người duy nhất dám công khai bất đồng với chị Kouchi nhưng cũng đừng có nhìn chằm chằm như thế chứ?
Chị ta lại tiếp tục : “Với lại chẳng phải tốt hơn nếu để một nhân vật anime nổi tiếng làm nhiệm vụ thu hút sự chú ý sao? Tại sao cái tập san u ám này phải là trọng tâm thay vì những ý tưởng khác đột phá và tươi tắn hơn?”
Rồi chị chuyển hướng nhìn qua những thành viên ngoài “hội”. Dù chỉ thu mình trong một khoảng rất nhỏ của cái quầy nhưng ánh mắt của tôi và chị ta vẫn gặp nhau. Không biết có phải là tưởng tượng, hay khi nhìn tôi thì mép môi của chị hơi nhếch lên một chút…
Đang tính khiêu khích sao?
Liệu Fuku-chan có tin mình không? Một suy nghĩ tự nhiên thoáng qua đầu bảo với tôi là không. Nhưng suốt thời gian từ khi lễ hội bắt đầu tôi đã cố gắng nhún nhường ở đây vì nghĩa vụ phải giúp CLB Cổ Điển bán tập san… nhưng đây đã là giới hạn rồi. Chẳng hiểu vì sao lại vậy, và tôi cũng không hiểu mình lấy sự lạnh lùng đó ở đâu ra khi vẫn ngồi trên ghế mà nói:
“Rốt cuộc chị có ý gì khi bảo tất cả là vô nghĩa hả?”
Chị Kouchi trông như đã mong đợi lời phản pháo ấy từ tôi. Quay lưng lại với hội trưởng Yuasa, chị cười rồi lên tiếng : “Không cần biết là có thú vị hay không, tập san này là một sự phí công vô nghĩa. Chắc chắn em đã hiểu ý của chị rồi, hay là không?”
“Về mặt từ ngữ thì hiểu, nhưng chỉ không hiểu vì sao chị lại đi đến một kết luận như thế. Em cùng nhiều thành viên khác đã dồn tâm huyết của mình vào những quyển tập san này. Nói ra không phải để kể công, nhưng nếu chị đã nói rằng nó vô nghĩa thì chí ít hãy đưa ra một lý do rõ ràng một chút.”
Hiện tại một bên chiến tuyến đang là chị Kouchi điềm tĩnh còn bên kia và một tôi, có lẽ, đang gắt gỏng. Người ngoài mà nhìn vào dám nghĩ tôi bị khùng lắm.
Nở một cái cười châm chọc, chị ta bước một bước về phía tôi.
“Ồ, có lẽ chị không đúng lắm khi nói ra hai chữ vô nghĩa. Xin lỗi nhé Ibara, đúng hơn ý của chị là những sự nỗ lực của bọn em quá tiêu cực.”
“Nói sao cũng được, em chỉ muốn nghe vì sao chị nghĩ như thế thôi.”
"Chị đã nghĩ nhiều về việc này, em biết đấy…”
Như chuẩn bị một một màn trình diễn trước mọi người, chị vung hai cánh tay sang ngang.
“Không phải manga nào cũng trở thành kinh điển. Chì vì em thích một cái tựa không làm chính nó trở nên hay tuyệt vời. Chín trăm chín mươi chín người trong một ngàn có thể xem nó là rác, nhưng em lại bỏ qua những người đó để đưa những gì em thiên vị lên ư? Đó là cái mà chị gọi là tiêu cực!”
Trong một lúc tôi lưỡng lự chưa biết đáp lại thế nào, thì cô bạn ngồi cạnh tôi nãy giờ đã lên tiếng:
“Làm sao chị có thể chắc rằng đó là thiên vị?”
Tôi hiểu sự đồng cảm của cậu ấy nhưng đây không phải thời điểm thích hợp để chen vào, nhưng chị Kouchi chỉ liếc một cái rồi lờ đi. Cậu ấy có thể phản đòn lại lời cáo buộc của chị ta về việc tuyển tập của chúng tôi có thiên vị hay không bằng cách dẫn đúng định nghĩa ‘thiên vị’ là gì, nhưng cuối cùng đã không làm vậy. Có lẽ cậu ấy không muốn đổ thêm dầu vào lửa chăng?
Tôi nuốt nước miếng rồi nói : “Dài dòng nãy giờ nói thẳng ra là chị bảo em thiên vị sở thích của mình phải không?”
“Ừ.”
“Và đối với chị, cách nghĩ ‘Mọi manga đều có thể thành kinh điển, vì thế không nên coi một tác phẩm nào là tệ’ là tiêu cực?”
Chị Kouchi gật đầu đầy thoả mãn.
“Đúng, ý chị là vậy đấy.”
“Nhưng…”
Khi chuẩn bị đáp lại tôi để ý cánh tay của một người nào đó vừa di chuyển. Sau lưng tôi, một chồng các bản “Zeamis” đã được hội trưởng Yuasa nhấc ra khỏi quầy và tôi không bận tâm điều đó.
Tồn tại một sai tầm quan trọng trong lập luận của chị Kouchi và tôi không biết chị đã để ý đến chưa. Dù đang cảm thấy rất khó chịu nhưng tôi vẫn ráng giữ giọng điệu thật bình tĩnh mà tiếp tục : “Như vậy, lối suy nghĩ rằng ‘Mọi manga đều có thể thành rác rưởi, vì thế không nên coi một tác phẩm nào là hay’ phải chăng cũng là tiêu cực?”
Như vậy thì trong khi không lý nào lại đồng tình, chị ta cũng không thể phản đối vì nếu làm vậy chẳng khác nào đã tự vả miệng mình…
Nhưng bất chấp việc phải đối mặt với sự mâu thuẫn đó, chị Kouchi lại cho tôi một nụ cười đầy ẩn ý mà đáp : “Dĩ nhiên.”
“Hả-“
Gần như chẳng thể nói thêm lời nào, thậm chí cái hội đứng sau chị cũng phải xì xào. Rối như vừa bị rơi vào hố đen vậy. Không ai hiểu được chị ta đang nghĩ gì khi trả lời như thế.
Lợi dụng sự nao núng của tôi, chị Kouchi vui vẻ nói:
“Câu trả lời đúng rồi phải không, vì chính em cũng nghĩ như vậy mà. Một cái manga được coi là chán không có nghĩa bản chất của nó là vậy. Chỉ đơn giản là do cái ‘ăng-ten chịu đựng’ của họ nhận tín hiệu hơi bị yếu với cái tựa đó, và chỉ những kẻ hèn nhát không dám thành thật với bản thân mới nói kiểu : ‘Cái manga này không hợp với tôi’ thay vì bảo rằng nó dở. Chiều ngược lại cũng thế, một cái manga được coi là hay chưa chắn được bản thân nó đã hay, chỉ đơn thuần là nhờ cái ‘ăng-ten chịu đựng’ của họ bắt quá tốt mà thôi. Chị nói có chỗ nào không đúng sao?”
Có vài lúc tôi thấy chị Kouchi có cái gì đó hơi “liều lĩnh”. Dù sở hữu nhiều người ngưỡng mộ với tư cách là thành viên cốt cán của CLB Cổ Điển nhưng đám người đó luôn cho tôi một ấn tượng không hơn được hai chữ “khinh thường”. Giờ tôi đã có thể hiểu vì sao. Con người tên Kouchi Ayako này cũng chẳng hơn gì cái hội đứng đằng sau cả.
Tôi không thể thua… không được thua!
Ban đầu tôi chỉ định tỏ thái độ đôi chút vì chị ta dám bảo công sức của bao người là vô nghĩa, Nhưng giờ chuyện đã không còn dừng lại ở đó, khi chị ta đã xúc phạm đến một trong những đức tin của tôi. Tôi không phải loại đến lúc này chỉ cười cho qua chuyện. Nỗi khao khát phản công đang cuộn trào trong toàn bộ cơ thể, khiến tôi liếm môi một cái rồi lên tiếng:
“Vậy cơ bản là chị muốn nói rằng không có manga nào có thể thành kinh điển phải không? Còn những lĩnh vực khác như âm nhạc, hội hoạ hay văn học đều có cái chị coi là ‘kinh điển’ sao? Hay là với chị cả ở những nơi ấy hai chữ đó đều không tồn tại luôn? Hay là cái chân lý ấy chỉ áp dụng cho manga?”
Tôi, cùng rất nhiều thành viên các trong CLB Manga, đều không chấp nhận việc trong manga tồn tại một hạn chế nào so với những lĩnh vực nghệ thuật khác mà nó không thể sửa được.
Chắc chắn chị Kouchi cũng không thể có ý như vậy, chỉ vì một tác phẩm là manga mà nó không thành kinh điển được. Và quả thật chị ấy đã phản bác,
“Chị chưa từng nói là không tồn tại một manga kinh điển lần nào cả.”
“Nhưng lúc nãy thì sao, chị chẳng đã bảo rằng bất kì một tác phẩm nào cũng có thể trở thành rác rưởi trong mắt cá nhân mà?”
“Ừ, đúng thế.”
Chị rút lại cái cười khinh khỉnh của mình mà nói tiếp : “Nhưng kinh điển có tồn tại. Sau nhiều năm bị giới phê bình đảo qua xớt lại và vẫn đứng vững trước dòng chảy thời gian, chỉ những tác phẩm có nhận xét tốt nhất là trụ lại được. Đó là cái bọn chị gọi là ‘kinh điển’. Nếu không có điểm cao nhất thì những tác phẩm đó phải vẫn được nhiều người yêu thích, thì cũng tạm có thể xếp ngang hàng. Vậy chị sẽ nói rõ thế này : CLB chúng ta hiện tại đang làm một cái chuyện ngu ngốc là bình phẩm về manga, quyết cái này hay rồi cái kia dở. Chị chỉ nói những gì thực sự đang nghĩ trong đầu, tại sao bọn em không dẹp cái trò vô nghĩa này mà vui vẻ đón nhận những gì chúng ta đọc mỗi ngày, dù sau đó chưa chắc còn thích hay không?”
“Vậy!”
Trước khi kịp suy nghĩ tôi đã phản pháo ngay : “Là chị không thừa nhận sự tồn tại của những thiên tài đã cho ra đời những tác phẩm kinh điển hay sao? Chị không chịu thừa nhận những tác phẩm của họ thật tuyệt vời và xứng đáng để truyền lại cho những thế hệ tiếp theo hay sao?”
“Đừng đưa mọi chuyện đi quá xa Ibara à. Dĩ nhiên chị không nói thế. Đó chỉ là do cái tôi quá lớn của em hoang tưởng ra mà thôi, và chẳng phải chị vừa nói rằng tồn tại những tác phẩm đã vượt qua bài kiểm tra thời gian mà trở thành kinh điển rồi sao?”
“…”
Ánh mắt của chị Kouchi bấy giờ còn sắc hơn khi nãy. Có lẽ tôi cũng đang trừng mắt nhìn chị. Tôi bắt đầu cảm thấy hơi thở mình nặng nề…
…và trực giác bảo tôi đã đến lúc tung con át chủ bài ra rồi.
“Kho báu” của tôi là một thứ đối lập với chính kiến của chị Kouchi. Nếu tôi không thể bác bỏ chị ta thì chẳng khác nào tôi đã đạp đổ những công lao tích cóp và gìn giữ để tạo nên “kho báu” ấy. Có một chút ngần ngại, nhưng vì tình thế bắt buộc nên tôi đành phải sử dụng nó. Thế là tôi chậm rãi đáp : “Chị sai rồi.”
“Về cái gì?”
“Về những gì chị vừa nói, tất cả đều chẳng liên quan đến ‘cái tôi’ hay ‘cá nhân’ gì cả. Chị có thể điềm nhiên nói lên những điều xúc phạm đó bởi vì chị chưa bao giờ nếm những gì em đã trải qua. Có một người mà tác phẩm của họ là những manga tuyệt vời tới mức em chưa từng gặp người nào có suy nghĩ trái lại.”
“Ồ, nghe có vẻ là một hậu thuẫn lớn cho em nhỉ?”
Bấy giờ giọng của chị vang lên đầy u ám, rất hợp với trang phục của một con ma chị đang mặc lúc này. Không tỏ ra nao núng, tôi tiếp tục : “Dựa trên những gì chị nói thì manga do em vẽ tuỳ người mà có thể đứng ngang hàng với bất kì bộ nào phải không? Nhưng không phải thế. Con át chủ bài của em là một thứ có thể khiến chị không còn có thể đặt em ngang hàng với người ấy. Một thứ không bao giờ mất giá trị theo thời gian… Vậy trả lời em một câu hỏi cuối, chị đã đọc một manga có tựa là Tro tà, được bán tại chính căn phòng này dịp lễ hội một năm trước chưa?”
Dường như ngay lập tức chị Kouchi mất đi vẻ điềm tĩnh thường có của mình. Với một biểu hiện như sắp sửa bóp cổ đối phương, chị đáp gọn lỏn:
“Không.”
“Nếu vậy…”
Nếu canh bạc này không thành công thì đành chịu. Đến thế mà chị ta còn không thừ nhận thì tôi chẳng tiếc gì một cái cờ trắng.
“Mai em sẽ mang nó lên. Nếu đọc xong mà chị vẫn giữ suy nghĩ như vậy thì em không còn lời nào để nói nữa.”
Phù, tôi thở phào một cái. Để chân lí được sáng tỏ thì kết cục này là không thể tránh khỏi. Nhưng cũng vì vậy mà tôi lại thở một cái nữa, lần này là thở dài, bởi vì kết quả này đồng nghĩa với việc tôi vừa mất cơ hội nhờ CLB Manga giúp đỡ CLB Cổ Điển.
Đó cũng là lúc tôi hoàn hồn lại, rồi tự hỏi : “Có chuyện gì ở đây vậy?”
Phòng đã đông nghẹt người một cách bất ngờ. Rõ ràng mới nãy chỉ có thành viên CLB thôi mà… Hở? Tại sao? Người đến từ khi nào vậy? Chẳng lẽ họ đã chứng kiến trọn màn đấu khẩu khi nãy?
Những “khách hàng” gần như ngay lập tức tránh ánh mắt của tôi, tỏ ra chút gì đó hối lỗi rồi ngoan ngoãn xếp thành một hàng mua tập san. Mỗi chồng để trên quầy là mười quyển và rất nhanh chóng hai chồng đã được bán trước khi hội trưởng Yuasa kịp mang ra thêm.
Ờm, giờ thi…
Hít một hơi sâu, tôi nặn ra một nụ cười mà nói : “Chào mừng quý khách.”
Hàng người đang xếp thấy thế vội quay lưng lại. Có lẽ chất giọng của tôi không được ngọt ngào, hay là vì họ nghĩ tôi rất là nguy hiểm hả trời?
Nếu đây là tình tiết trong một bộ manga thì vài sợi gân trên trán tôi hẳn đã nổ tung rồi.
021 - ♥05
Đang trực tiếp:
CUỘC CHIẾN GIỮA CÁC THIẾU NỮ!
về Lý thuyết Đánh giá Manga
(Cương Thi VS Nữ chiến binh nam tính)
…Tôi chẳng rõ tấm áp phích này đang nói về cái gì? Chữ viết rất to và đầy nghệ thuật.
Có dịp đi ngang qua nên tôi tính ghé vào CLB Nghiên cứu Manga để thăm Mayaka một chút, nhưng rốt cuộc lại bị thu hút bởi nội dung kì lạ của tấm áp phích đặt bên ngoài.
Vậy là cái “Cuộc chiến giữa các Thiếu nữ” này đang diễn ra sao? Tôi vưa định nhòm trộm một chút vào bên trong thì một cô gái mở cửa bước ra. Tôi nhận ra ngay chị ấy, hội trưởng CLB Nghiên cứu Manga Yuasa Naoko-san.
“Ưm, đây là gì vậy ạ?” Tôi chỉ vào tấm áp phích mà hỏi.
Chị Yuasa mỉm cười rồi nhẹ nhàng xé tấm áp phích đó xuống, rồi quay mặt về phía tôi và đáp : “Ồ, tụi chị vừa mới kết thúc rồi em à. Sẽ có một hoạt động khác vào lúc một giờ chiều ngày mai nên nhớ ghé qua nhé. CLB Nghiên cứu Manga chúc em một ngày tốt lành.”
Ra là vậy.
Ưm…
…CLB Cổ Điển cũng xin chúc chị một ngày tốt lành ạ.
022 - ♠06
Chiếc đồng hồ đeo ở cổ tay cho tôi biết đã sắp năm giờ. Ngày lễ hội đầu tiên đang dần tới hồi kết.
Những thành viên của CLB Cổ Điển vừa có một ngày tản mát khắp sân trường bấy giờ đã tập hợp trong phòng Địa Chất. Nếu Chitanda và Satoshi đã không ít lần trở lại phòng trước đó thì đây là lần đầu trong ngày tôi thấy mặt Ibara.
Vì có rất nhiều thời gian rỗi nên tôi bỏ chút công sức mà bê phần lớn của cái núi “Kem đá” trở lại vào thùng để tránh tầm mắt. Với tư cách là người ngồi quầy nghiệp dư, tôi thiết nghĩ để khách hàng trông thấy mà nghĩ rằng chúng tôi gặp khó khăn trong buôn bán thì chẳng ổn chút nào.
“Sao, cậu thấy thế nào? Nỗ lực của tớ cũng thành công chút ít phải không?” Satoshi hỏi.
Không được lạc quan về tình hình như hắn, tôi vô cảm đáp : “Hên xui…”
“Ể, thật sao?”
Tôi gật đầu. Sự thật là sau diễn văn của Satoshi chúng tôi ít nhiều cũng đã có người tới mua, dù cái màn thương thảo ấy nghe chả ra cái gì cả. Tôi không biết những trò thi này có làm hắn vui không nhưng khó có thể phủ nhận nỗ lực của Satoshi xứng đáng là một bước đệm cho CLB Cổ Điển.
Satoshi bắt chước điệu bộ của một người vừa thắng trận.
“Được rồi, ngày mai vẫn sẽ cháy hết mình nhé! Tớ sẽ tham dự cuộc thi nấu ăn do CLB Nấu ăn tổ chức vào sáng mai.”
Ibara đáp lại biểu hiện rạng rỡ của hắn với một câu hỏi mang giọng điệu thờ ơ : “Ý cậu là cái cuộc thi yêu cầu một nhóm ba người ấy hả?”
“Hở?”
Cái cười của Satoshi chợt đông cứng.
“Ba người? Thật sao?” Hắn lơ ngơ hỏi rồi kinh hoàng nhìn vào tờ hướng dẫn. Thành viên ban tổ chức mà mấy vụ này cũng không rõ cơ đấy, thật là…
Trong lúc ấy, Chitanda trông thật là rầu rĩ.
“Tớ xin lỗi, tớ… tớ đã không cố hết sức…”
“Đừng lo lắng quá.”
Thực lòng mà nói tôi không đặt kỳ vọng cao vào nhỏ. Không hẳn là vì tài năng, điều làm tôi bi quan về hướng giải quyết của Chitanda là khả năng chúng tôi được phép thay đổi một trong những thứ đã được khoá sổ từ trước. Đang gục mặt xuống thì có vẻ nhỏ vừa nghĩ ra điều gì mà bất thình lình ngẩng lên.
"Ơ, nhưng mà, tớ cũng đã chạm trán với một chuyện rất đáng hiếu kì.”
Chuyện, hiếu kì?
Da gà tôi nổi hết lên khi cái hai chữ đó được thốt ra. Mỗi khi cô tiểu thư tuyên bố mình hiếu kì thì nghĩa là sẽ có những thứ không thể trở lại như nó vốn thế. Với một thực thể luôn mang trong mình quả bom “hiếu kì” luôn chực chờ phát nổ thì việc chống lại Chitanda đi tìm câu trả lời mong muốn chỉ đơn giản là bất khả thi.
Ôi! Cứ mỗi lần cái câu trời đá… ý tôi là thần thánh “Tớ rất hiếu kì về điều này” được cất lên thì tôi, đúng hơn là chúng tôi, rất nhiều hoài niệm... và chúng đang lũ lượt hiện lên trong đầu tôi đây này.
Tuy nhiên vào thời điểm này tôi có thể đảm bảo nhỏ sẽ không như thế. Chitanda chưa bao giờ để sự hiếu kì của mình gây ảnh hưởng xấu-không-thể-cứu-vãn cho người khác và cũng có thể hiểu rằng, nếu được giao cho nhiệm vụ hệ trọng thì nhỏ sẽ ưu tiên cho nhiệm vụ hơn cả.
Dường như cũng nhận thấy sự phấn khích không nên có của mình, Chitanda quay qua nhìn cái thùng mà tôi đã để tập san vào.
“…À không. Không có gì đáng hiếu kì đâu.” Nhỏ nói.
May ghê.
Còn lại là Ibara, người trông có vẻ khá thểu não. Mà thật tình thì lúc nào nhỏ chẳng vậy? Dù không chịu thừa nhận nhưng lúc nào nhỏ cũng để lộ ra những cử chỉ cho thấy mình muốn nói những gì đang nghĩ nhưng rồi lại từ bỏ. Đôi môi của nhỏ đang mấp máy như đang lầm bẩm điều gì không thành tiếng khiến tôi hông thể không để ý…
“Ibara, có chuyện bên CLB Manga à?”
Và tôi đã quyết định hỏi.
“Không có.”
Nhỏ cau có đốp lại. Tôi vừa nói gì bất lịch sự chăng? Nhưng hình như nhỏ không phải là đang giận, xét trên cái mặt chưa bị chuyển sang màu đỏ.
“Thế Houtarou, hôm nay tống tiễn được bao nhiêu em rồi?”
Được Satoshi hỏi tới, tôi bèn tựa lưng vào ghế rồi đáp : “Mười ba.”
Đó là câu trả lời tốt nhất tôi có thể đưa ra. Giá như là hai mươi bốn quyển như dự tính[3] thì con số mười ba hẳn đã là một thành công vang dội trong ngày mở hàng. Mà thôi, dù gì thì ngày cuối cùng của lễ hội, thứ bảy, mới là cuộc chiến thực sự… Nhưng tôi sẽ không đề cập những suy nghĩ này vì chẳng muốn nghe những lời xỉa xói từ Ibara cùng cái mặt hãm tài của Satoshi khi hắn thốt lên “Thế-cơ-à?” một cách đầy giễu cợt.
Vậy là còn hai ngày, hai ngày cho mọi nỗ lực chắp vá một con tàu đang chìm. Chả biết đây có phải là thời điểm chúng tôi nên trông mong một kì tích xảy ra không nữa…
Tiếng chuông trường reo lên, ngày khai mạc Lễ hội văn hoá Cao trung Kamiyama đã chính thức khép lại.
[CÒN 177 QUYỂN]
.
[1] Là từ dùng để chỉ các phim hoạt hình được làm ở Nhật Bản.
[2] Là tên của một bộ phim nổi tiếng, trong đó nam nhân vật chính bị buộc phải nói “Yes” (đúng, tồi đồng ý, tôi sẽ làm…) cho mọi tình huống anh ta đối mặt.
[3] Ba mươi quyển trừ đi bốn quyển mỗi thành viên, một quyển cho thầy phụ trách và một để lưu trữ.