013 - ♣04
Cuộc thi đố vui được tổ chức ở cao trung Kamiyama bởi CLB Đố vui… Chính xác là cuộc chiến trí tuệ lớn nhất của thành phố Kamiyama!
Ít nhất vì tôi chưa từng nghe có cuộc thi đố nào lớn hơn được tổ chức ở bất kì nơi nào khác trong thành phố cả. Với tôi, sự kiện này là điểm nhấn của ngày khai mạc. Không có cái nào lớn hơn được nữa, và hổng có cái cơ sở dữ liệu của một ai khác chính xác hơn của Fukube Satoshi này.
Nhưng tôi vẫn không khỏi ngạc nhiên vì chưa từng mong đợi từng này người tham dự, chắc cũng phải tới hai trăm người! Một số là người ngoài nhưng đa phần chắc chắn phải là học sinh trường Kami. Vậy là gần hai mươi phần trăm số học sinh cả trường còn gì? Má ơi, con bắt đầu thấy phấn khích rồi này! Chỉ cần CLB Thủ công và CLB Cổ Điển mỗi bên triệu tập được một trăm người thì cái núi tập san chẳng mấy chốc sẽ chỉ còn là mây khói.
Trên một góc sân ngay trước một cái bục lớn, tôi có thể nghe thấy mọi thể loại xì xầm khác nhau.
“…xong vụ này mình đi xem CLB Kèn đồng nhé?”
“…còn CLB Nghiên cứu phim ảnh thì sao? Đâu phải chỉ có dân sành phim mới được đi coi phải không nào? Cơ mà…”
“…Thật á? Hahaha, đúng là ác thiệt…”
“…Cậu không nghĩ là nó nhảm à?”
Ngay đầu tôi đã tưởng tượng cảnh chen lấn của một đám người trong một góc nhỏ, nhưng hoá ra lại thành cảnh chen lấn của một rừng người trong một góc lớn. Tận hai trăm người! Quả là một chiến dịch quảng cáo đại thành công của CLB Đố vui.
Đồng hồ vừa điểm mười hai giờ ba mươi. Đây là lúc đài phát thanh của trường, lúc này tạm thời được CLB phát thanh tiếp quản. Trên nền một bài nhạc pop êm dịu, đài phát thanh được sử dụng để thông báo những tin nóng hổi nhất đã, đang và sẽ diễn ra trong lệ hội văn hoá Cao trung Kamiyama. Đã mười lăm phút trôi qua từ khi đài phát cuộc phỏng vấn với hội trưởng CLB Đố vui:
“Đây là lần thứ bảy cuộc thi được chúng tôi đăng cai. Giữ vững và phát triển tinh thần của những cuộc thi trước chúng tôi sẽ đem đến những phần thưởng cực kì giá trị, nhưng kì này nó chưa chắc đã thuộc về những người thông minh và nhanh nhạy nhất. Thành viên của CLB Đố vui sẽ không được tham gia nên cơ hội vàng sẽ được chia đều cho mọi người. Chúng tôi xin chào đón toàn thể các bạn… Và sẵn nói luôn, vòng loại sẽ bao gồm những câu hỏi đúng/ sai và yêu cầu các thí sinh phải chạy vào các vùng đáp án đã được vẽ trên sân trường. Xem như là một chút vận động sau bữa trưa, tuyệt vời phải không nào?”
Anh hội trưởng này thật biết cách hâm nóng bầu không khí. Với việc biết trước rằng CLB Đố vui sẽ quảng cáo qua đài phát thanh tôi đã chỉ nghĩ họ sẽ khá thành công nhưng thiệt là bé cái lầm. Chưa tính tới người xem, số lượng người tham gia đã tới tận hai trăm (Con số này là ước đoán thôi nhé Tôi chẳng thể nào đếm hết nổi, nhưng chắc gừng là hơn một trăm người.)
Và tôi phải nói thêm là CLB Đố vui cũng đã xuất hiện trên báo tường. Trong thời gian lễ hội, CLB Báo tường sẽ xuất bản những kì đặc biệt vào mỗi hai tiếng. Kì đặc biệt được phát hành lúc mười hai giờ trưa ngày khai mạc đã có mặt trên mọi tấm bảng thông báo của trường. Chỉ với hàng tít rằng cuộc thi đố vui này hứa hẹn đầy thú vị thì thằng dở hơi cũng phải đến xem vì tò mò mà thôi.
Có lẽ CLB Cổ Điển sẽ cần sự hỗ trợ từ bên Phát thanh lẫn Báo tường để nhiệm vụ bất khả thi có thể được hoàn thành. Thi xong tôi phải báo cho Chitanda biết điều này.
Mà thôi, bây giờ nỗi lo của tôi nên được dành cho cuộc thi. Phải hoàn toàn tập trung, vì nhiệm vụ tối hậu của tôi là giành được thứ hạng càng cao càng tốt. Tất cả hoạt động tôi đang và sẽ tham gia trong lễ hội này đã không còn là vì lý do cá nhân nữa, mà với tư cách là thành viên củ CLB Cổ Điển. Nói thế này thì hơi khiếm nhã nhưng trong cả hội tôi là người nhiều khả năng sẽ đoạt giải khi thi thố với người ta nhất. Nhưng biết mình biết người, nhiệm vụ này không dễ chút nào đâu.
Hội trưởng CLB Đố vui bước lên bục. Thông thường bất kì một học sinh Kami nào nổi tiếng hay có biệt tài là tôi phải biết đến nhưng người này tôi không biết. Trong tay anh là một chiếc mi-crô. Một âm thanh gãy gọn phát lên khi anh vỗ vào đầu chiếc mic rồi lên tiếng:
“Chào mừng các bạn đến với Cuộc thi Đố vui của chúng tôi. Chúng tôi rất bất ngờ với số lượng thí sinh ngày hôm nay. Đây là lần thứ bảy, và cũng là lần tổ chức với quy mô lớn nhất từ đó đến giờ…” bla bla bla, rồi sau đó là : “Nào, chúng ta hãy bắt đầu cuộc thi. Đầu tiên là một chút khởi động với những câu hỏi đúng/sai của vòng loại. Bên trái các thí sinh là vùng ‘đúng’ được đánh dầu bởi một hình tròn, còn bên phải là vùng ‘sai’ kí hiệu bởi dấu chéo. Một trong những thành viên của chúng tôi sẽ đọc câu hỏi, và các bạn sẽ phải đoán là đúng hay sai rồi chạy về vùng thích hợp. Chỉ những người trả lời đúng mới được đi tiếp, và vòng loại sẽ kết thúc khi chỉ còn lại năm thí sinh. Các bạn có mười lăm giây cho mỗi câu hỏi. Dông dài đủ rồi, tôi tuyên bố Cuộc thi Đố vui lần thứ bảy chính thức bắt đầu!”
Kết thúc phần khai mạc, một trong số các thành viên nữ của CLB Đố vui liền bước lên bục và nhận chiếc mi-crô từ người hội trưởng bấy giờ đã bước xuống. Tôi cảm thấy đầy nhẹ nhòm, vì lỗ tai của mình sẽ hoạt động không tốt nếu cứ để cho anh hội trưởng này đọc câu hỏi.
Cô gái nhìn vào tấm thẻ đang cầm trên tay mà nói qua chiếc mic với giọng rất rõ ràng:
“Câu một! Nếu ‘kim cương’ trong tiếng Nhật là ‘kongouseki’ (kim cương thạch), thì ‘ngọc lục bảo’ phải là ‘ryokuchuugyoku’ (lục trụ ngọc). Đúng hay sai?”
Ưm, giờ nên trả lời thế nào nhỉ?
Dĩ nhiên là đúng rồi. (Vì dù cùng là đá berin nhưng hợp chất hoá học tạo nên ngọc lục bảo không chứa chất tạo màu xanh biển như ngọc bích, nếu có thì nó phải được gọi là ‘ryokuchuuseki' (lục trụ thạch) mới đúng!)
014 - ♦03
Để ý một chút thì có thể thấy nơi này hơi bị vắng.
Lý do tôi cảm thấy vậy là vì tôi biết một hội chợ doujinshi thì như thế nào. Đây không phải là hội chợ mà là một lễ hội văn hoá của trường, thế nên chúng tôi không nên mong đợi những người yêu thích manga sẽ tụ hội lại mà đứng chật kín trong đây. Năm trước, khi tôi và Fuku-chan còn là học sinh sơ trung hai đứa cũng đã đến đây… và hồi ấy cũng chả có bao nhiêu người. Cơ mà cái tính của tôi là khi thấy “báu vật” thì ít để ý xung quanh, nên cũng chẳng dám chắc cho lắm.
Nhưng sự thực là ở đây bây giờ đang có quá nhiều người rỗi việc. Rỗi rãi tới mức thậm chí còn làm cho bầu không khí thêm nặng nề. Hậu quả là tôi vẫn chưa thể nhờ họ bán tập san của CLB Cổ Điển.
Một lượt khách nữa rời khỏi và căn phòng trở nên thật yên ắng. Tôi có thể nghe tiếng ồn phát ra từ vài cái loa, nhưng vì căn phòng này ở bên dãy thường trong khi sân chính lại nằm bên dãy chuyên biệt nên khó có thể nghe rõ sự tình ở bên đó.
“Sao vậy Mayaka?” Cô bạn ngồi cạnh tôi hỏi.
“À không, chỉ tò mò không biết có gì đang diễn ra dưới sân thôi.”
“Ồ, hình như là cuộc thi đố vui đấy.”
Nhắc mới nhớ, đúng là đài phát thanh vừa mới phát tin về cuộc thi này. Thi đố vui à? Nghe như một trò mà Fuku-chan chắc chắn sẽ tham gia. Căng tai ra mà nghe, tôi có thể nghe thấy câu hỏi đang được phát ra từ loa:
“…Câu tiếp theo! Từ “darui” trong tiếng Nhật có nguồn gốc từ chữ “dull” của tiếng Anh. Đúng hay sai?”
Hở?
Tôi còn chưa kịp suy nghĩ. Sao lại lại đi hỏi những câu như vậy nhỉ? Nếu là dạng câu hỏi đúng/sai thì có lẽ là để loại đi phần lớn thí sinh rồi. Khi còn đang trăn trở chẳng biết câu trả lời là đúng hay sai thì tôi cảm thấy mình thật may vì không phải cuống quýt như những người dưới đó.
Cô bạn ngồi cạnh cũng chăm chú lắng nghe.
Cô cười và hỏi tôi : “Vậy, cậu nghĩ sao?”
“Ưmm…”
Tôi biết từ “saboru” là từ chữ “sabotage[1]” mà ra, nên “darui” chắc cũng vậy. Dù gì thì nghe nó cũng gần gần…
Thế là tôi đáp:
“Tớ… nghĩ là đúng.”
015 - ♣05
Sau khi thời hạn mười lăm giây kết thúc, một sợi dây thừng được căng lên bao quanh những thí sinh đang đứng trong hai vùng “đúng” và “sai”. Nhìn quanh, tôi thấy có năm người chọn “đúng” và bốn người chọn “sai”. Nhìn vầy thì đủ biết đây là câu hỏi cuối cùng của vòng loại rồi.
“Đáp án là…”
Cô gái dừng lại một quãng để tăng sự hồi hộp.
“…”
Hơi bị lâu rồi đó.
“…SAI! Vòng loại kết thúc!”
TUYỆT! (Thiệt tình thì tôi chả rõ cái từ “darui” nó thật bắt nguồn từ nước nào, nhưng tôi biết nó có thể viết bằng Hán tự là 怠いnên rất ít khả năng nó là từ mượn[2].) Cô gái vừa thành công trong việc giải phóng áp lực của chúng tôi bấy giờ đang vẫy tay qua lại như đang múa, mà chỉ vào chúng tôi,
“Chúng mừng bốn thí sinh chọn ‘sai’ đã vượt qua vòng loại! Xin mời bước lên bục để dự vòng chung kết.”
À há, cơ hội để thể hiện trước mặt công chúng đây rồi! Tôi đến đây vì điều này mà. Khi đang bước lên bục tôi bị ai đó ở đằng sau vỗ vào vai.
“Chào Fukube, hoá ra chú cũng qua rồi cơ à?”
Người vừa lên tiếng là…
…Chờ tí. Tôi đang cố nhớ ra cái tên. Thực sự là tôi biết thằng này đấy. Để kéo dài thời gian tìm kiếm trí nhớ tôi bèn đáp lại:
“Dĩ nhiên.”
“Chú không nhớ tôi là ai phải không?”
“Haha, chắc tại tui đang tập trung vào cuộc thi dữ quá nên cáo lỗi nhé.”
Không phải ở Ban tổ chức cũng chẳng từ CLB Thủ công, vậy tên này chỉ có thể là bạn cùng lớp. Nhưng mà người duy nhất nổi bật trong lớp tôi chỉ có Juumonji-san mà thôi…
…Ồ không, đợi đã. Tôi biết rồi! Vậy là cơ sở dữ liệu về tên người vẫn chưa bị tôi bỏ xó.
“Vậy, CLB Cờ vây thế nào rồi Tani-kun?”
Tani Koreyuki, bênh cạnh việc là thành viên của CLB Cờ vây hắn còn khác người ở chỗ cái tên hơi khó phát âm của mình. Chúng tôi thi thoảng cũng nói chuyện phiếm trong lớp, dù chẳng thể gọi là thân thiết được. Nói chung hắn vẫn bị xếp vào hàng “người quen”. Nhìn lại khuôn mặt tôi thấy hắn có một hàm răng rất đều cùng một cái mũi tròn, và đó là hai thứ duy nhất ở hắn khiến tôi có cái gì đó gọi là ấn tượng. Vậy nghĩa là, từ đó đến giờ hắn chưa làm được cái gì bất bình thường trong trường cả.
Tôi thường hứng thú với những người biết làm tôi bất ngờ hơn. Chitanda-san là một ví dụ, nhưng Houtarou thì luôn luôn làm tôi bất ngờ kể từ ngày tôi và cậu ta bước vào trường Kami này. Còn đối với những người không làm được vậy, thì trừ phi họ có tài lẻ trong hoạt động CLB thì tôi hầu như không nhớ nổi cái tên.
Thế mà cái cậu Tani-kun này lại vượt qua được vòng loại. Những câu hỏi vừa rồi không dễ chút nào. Hay đấy Tani-kun à, ấn tượng của tui về cậu như là một người-bình-thường có lẽ đã sai rồi. Kiến thức hay là may mắn, là cái gì đi nữa thì cậu cũng đang sở hữu tổ bố đấy.
Tani-kun không nỗ lực để giấu sự tự mãn của mình.
“Cờ vây á? Dĩ nhiên là luôn có chuyện vui để kể cho chú rồi, muốn nghe không?”
“Chuyện vui”? Nếu phải nói thêm một điều đáng chú ý về Tani-kun, thì đó là hắn chả bao giờ kể được một chuyện gì đáng được coi là “vui” cả và tôi rất không ấn tượng về điều đó.
“Xin mời bước lên bục ạ!”
Cô gái lặp lại. Ồ quên, đây là lúc mình thể hiện cơ mà. Tôi ngoắc ngoắc bàn tay để ra hiệu cho Tani-kun nhanh bước lên bục.
Những thí sinh đứng trên bục đang có ba thằng con trai cùng một bạn nữ. Tôi nhanh mắt liếc qua một lần. Ngoại trừ Tani-kun thì hai người còn lại lạ hoắc. Nếu ba đối thủ của tôi mà là “Nữ hoàng” Irisu Fuyumi-sempai, hội trưởng Hội học sinh Tanabe Jirou-sempai hay “Tân thống lĩnh Thư viện” Juumonji Kaho-san thì tôi sẽ tự động giơ cờ trắng luôn quá. Không phải vì tôi không tự tin kiến thức của mình sánh ngang họ, mà chỉ là… tôi không sao cảm thấy có thể đánh bại họ. Chấp nhận sự thật đó đối với cái cơ sở dữ liệu hiện tại cũng đã khó rồi.
Lúc này người dẫn chương trình đã phỏng vấn ba thí sinh, bao gồm cả Tani-kun. Vậy là đến lượt tôi. Cô gái đưa mic lên rồi nở một nụ cười.
“Được rồi, thí sinh cuối cùng của chúng ta! Cho mình biết tên và lớp của bạn nhé.”
Tôi nuốt nước miếng để chuẩn bị màn giới thiệu trước gần hai trăm thí sinh đã rớt đài cùng hàng trăm người đang xem hoặc lắng nghe qua phát thanh.
“Tớ là Fukube Satoshi đến từ CLB Cổ Điển.”
“Hả?”
“CLB Cổ Điển, có thể là một sự viết tắt từ ‘Văn học cổ điển’ ấy.”
Phát thanh viên trông có vẻ đang bối rối. Bạn này không giỏi xử lí tình huống bất ngờ rồi.
Cô nhanh chóng gật đầu một cái rồi nói : “Ồ, có lẽ mình chưa biết đến CLB này. Trường chúng ta dường như có thể có bất kì một CLB nào nhỉ?”
Vậy là ổn, tôi hết sức tập trung để không bị cuống. Mỗi từ ngữ phải được nói ra thật tự nhiên như nó phải thế. Và dù không có ai bắt ép tôi cũng có thể dễ dàng diễn đạt những gì tôi thực sự muốn nói.
“Dù tự xưng là CLB Cổ Điển nhưng tụi tớ không hẳn là tối ngày vùi đầu vào mấy tác phẩm kinh điển như ‘Đồ Nhiên Thảo’[3] hay tương tự đâu. Mà nói thật chứ tờ còn chả biết CLB này thành lập để làm gì… nói chung là lạ thế đấy. Mà thôi, tóm lại là năm nay CLB Cổ Điển đã chính thức hồi sinh với bốn thành viên năm nhất và duy nhất. Các bạn có thể tạm xem tụi tớ là một CLB chuyên phát hành tập san đi há. Trong dịp hội này CLB Cổ Điển cũng có bán tập san đấy, và là một tập san hơi bị tuyệt vời vì tụi tớ đã bỏ rất nhiều công sức…”
016 - ♠05
“…tụi tớ đã bỏ rất nhiều công sức…”
Ờ, đúng là vậy…
Nếu xét trên số lượng thành phẩm.
[CÒN 185 QUYỂN]
017 - ♣06
“Dù sao thì, tụi tớ cũng đã giải mãi thành công siêu bí ẩn về lễ hội Kanya của chúng ta.”
“Ôi thật sao? Đó là gì vậy?”
Sự phấn khích của cô bạn đang phỏng vấn tôi không hề là giả. Biết ngay mà! Chỉ cần bảo: “Có những bí mật mà thậm chí CLB Đố vui cũng không ngờ tới” là cá cắn câu ngay. (Khoan, tôi không định khinh thường CLB Đố vui đâu à nha. Chỉ vì tôi tự phong mình là thành-viên-tự-nhiên của CLB này nên tiện thể lấy làm ví dụ thôi.) Cảm thấy tự tin, tôi cất cao chât giọng trời phú của mình:
“Siêu bí ẩn đó không khác gì hơn chính là ý nghĩac ủa cái tên ‘Kanya’! Điều duy nhất tớ có thể bật mí cho những bạn đang có mặt ở đây là NÓ KHÔNG PHẢI LÀ TÊN VIẾT TẮT CỦA ‘LỄ HỘI VĂN HOÁ CAO TRUNG KAMIYAMA’! Và vâng, không một tổ chức nào khác ngoài CLB Cổ Điển tụi tớ đã tìm ra câu trả lời!”
"Thật sao? Vậy câu trả lời là gì?”
“À…”
Tôi giỡn một tí.
“Dĩ nhiên là phải giữ bí mật rồi, vì tụi này sẽ gặp rắc rối to nếu tập san của mình chẳng ma nào thèm mua. Vậy nên chỉ hai trăm yên thôi, một cái giá rất hợp lí, các bạn sẽ khám phá ra bí mật đã tồn tại suốt ba mươi ba năm của lễ hội trường Kamiyama! Tất cả đều sẽ được hé lộ trong tập san ‘Kem đá’ của tụi tớ! Tập san đang được bán tại phòng Địa chất ở tầng bốn dãy chuyên biệt cùng bình luận chi tiết. Mua ngay cho nóng nhé!”
Tôi nhìn chằm chằm vào đám đông bên dưới mà giơ nắm đấm tay phải lên trời.
Không biết mình có nổ quá không ta? Một sự rùng mình khó chịu vừa lướt qua tôi trong vài giây.
Một tràng vỗ tay như pháo nổ vang khắp sân trường. Hệt như trong lễ khai mạc vậy, mọi người đều hoà mình trong không khí phấn khích của lễ hội. Canh bạc của tôi đã thắng lợi, màn giới thiệu đã là đại thành công!
Vẫn giữ tư thế của một vận động viên sắp được nhận huy chương vàng, tôi như muốn khóc…
Giờ thì có thắng hay về bét trong cuộc thi này cũng chả quan trọng nữa.
018 - ♥04
“…đang được bán tại phòng Địa chất ở tầng bốn dãy chuyên biệt cùng bình luận chi tiết…”
Ể? Chúng ta có viết bài bình phẩm à?
M-mình đâu có biết đâu?
Vậy thì thật là tuyệt! Hy vọng đã đến rồi.
Một hỗn âm gào thét có thể nghe thấy từ dưới sân. Dường như đám đông đã bị cuốn theo Fukube-san nhờ vào tài hùng biện tuyệt vời của mình. Hình như cậu ấy muốn nói thêm gì thì phải, nhưng ngay lúc này một thông báo được phát lên từ loa cá nhân đã tuyên bố vòng chung kết bắt đầu. Tôi cầu mong Fukube-san sẽ có thể cố gắng hết sức…
Cả tôi cũng phải cố hết sức nữa chứ!
Suy nghĩ một chút nào. Phải chăng việc nhờ các CLB khác bán dùm “Kem đá” là cách hiệu quả nhất? Tuy nhiên nếu chỉ dừng lại ở việc để từng chồng từng chồng ở gian hàng của người ta thì sức hút của nó vẫn sẽ chẳng được tăng lên. Vì vậy tìm địa điểm bán khác là quan trọng, nhưng chẳng phải làm tăng sức hấp dẫn của tập san cũng quan trọng không kém sao?
Tôi bắt đầu trăn trở vấn đề này khi đang ăn bữa trưa. Lấy việc kinh doanh của nhà tôi làm ví dụ chẳng hạn. Thông thường chúng tôi có quyền chọn lựa thị trường để bán gạo, nhưng muốn mở rộng thị trường mà để chất lượng gạo đi xuống thì ai mà thèm mua? Cơ bản là vì gạo hiện nay không phải là mặt hàng quá thiết yếu và thiếu so với nhu cầu, giống như những quyển tập san của chúng tôi vậy. Để bán được với số lượng lớn thì gạo phải có “chất lượng cao”. “Chất lượng” thì lại phụ thuộc vào “độ ngon”, “an toàn” và “giá cả hợp lí”…
Tuy nhiên “Kem đá” đã là thành phẩm. Dù muốn đảm bảo về chất lượng đến mấy đi thì cũng chẳng cách nào để chúng tôi làm cho nó tốt hơn được nữa. Biến số duy nhất còn lại mà chúng tôi có thể thao túng là “giá cả hợp lí” mà thôi, và tốt nhất là giữ giá ở vừa mức không để bị lỗ vốn.
Để tương lai của những quyển “kem đá” tươi sáng hơn, có lẽ tôi phải xem xét thêm về khía cạnh nhận thức cộng đồng của nó nữa. Lúc này mắt tôi đang dán vào một trong những kì đặc biệt của CLB Báo tường, nguyệt san cao trung Kami. Đọc qua một lần, tôi để ý dường như những kì mới cứ liên tục được phát hành mỗi hai tiếng. Nếu “Kem đá” được lên đây thì mọi những người đọc ít nhiều cũng sẽ chú ý. May một nỗi là tôi quen hội trưởng của CLB Báo tường. Sở hữu nhiều mối quan hệ quả là có ích.
Giờ nghĩ trưa của lệ hội cũng vừa mới kết thúc, tôi liền nhanh chóng chạy đi tìm anh hội trưởng ấy…
“A, Chitanda-san, qua bên chỗ tớ chút không?”
“Hả? À… thành tật xin lỗi nhưng tớ đang rất bận.”
“Thưa quý ông quý bà, buổi trình diễn thứ hai trong ngày của CLB Ảo thuật sẽ được diễn ra trong năm phút nữa!”
…À, vâng, tôi đang tiến về phòng họp của CLB Báo tường. Tôi nghe thấy đằng sau có hai người đang nói chuyện.
“Cậu xem bộ phim tự quay của lớp 2-F chưa?”
“Rồi. Khá hay phải không nào?”
Ôi!
Những thứ đồ trang trí này, những lời mời đầy hân hoan nữa… mọi thứ nơi đây đều có sức cám dỗ đến đáng sợ. Phải lâm vào hoàn cảnh này tôi mới thấy phục Oreki-san, cậu ấy luôn có khả năng chẳng để mình phấn khích vì bất kì điều gì thì phải.
Cuối cùng thì tôi cũng đứng trước phòng thí nghiệm Sinh học ở tầng ba dãy chuyên biệt, tổng hành dinh của CLB Báo tường. Lúc này các thành viên của CLB đang ở bên đối diện, tức là phòng trù bị đạo cụ chứ không phải phòng chính. Bút, kéo, hồ dán và máy ảnh chụp lấy liền được để đầy trong đó. Ngồi quanh một cái bàn được dùng làm bàn mổ thí nghiệm đang có bốn người, chẳng biết là họ đang bận hay là đang bàn luận rất sôi nổi về một vấn đề gì đó nữa. Một trong bốn chính là anh Toogaito Masashi, người tôi quen, đã nhận thấy sự hiện diện của tôi mà đứng dậy.
Dù tự thấy mình khá cao so với một người con gái nhưng anh Toogaito thực sự phải làm tôi ngước nhìn. Ba tôi và ba anh ấy khá thân thiết và đó là lý do tôi biết anh, nhưng cũng phải tới tháng bảy năm nay chúng tôi mới nói chuyện với nhau lần đầu.
Nở một nụ cười, anh Toogaito chào tôi.
“Chào em.”
Tôi cúi đầu chào. Cẩn thận để không mắc phải sai lầm như hồi nãy, tôi bèn chọn lựa từ thật kĩ càng, thật bình tĩnh…
“Chào anh Toogaito ạ. CLB Báo tường có thể viết một bài báo về CLB Cổ Điển không?”
Tuy nhiên, tôi nhận ra hai mắt của anh nở tròn. Không biết những lời vừa rồi có gì sai không nhỉ? Khách quan mà nói thì đâu có từ nào trong câu vừa rồi là bất kính với người lớn tuổi hơn đâu…
Ôi thôi… nhận ra rồi! Tôi lại quên không giải thích sự tình từ đầu đến đuôi rồi sao?
Anh Toogaito quay lại nhìn những thành viên khác trước khi quay về phía tôi mà nói nhỏ nhẹ : “…Ý em là sao? Bất chợt như thế thì làm sao mà làm được?”
“Ôi, em xin lỗi. Vậy em phải hẹn trước à?”
“Không, ý anh không phải thế.”
Anh Toogaito lau mồ hôi trên trán rồi tiếp tục:
“Anh không còn ở trong CLB Báo tường nữa.”
“Sao?”
“Anh năm ba rồi mà, từ chức lúc này đâu có gì là khó hiểu?”
Ôi…
S-sao lúc trước mình không để ý nhỉ? Hoàn toàn bình thường, hoàn toàn dễ hiểu.
“E-em… em xin lỗi.”
“Đừng như thế, có phải lỗi của em đâu?”
Trong một phút chốc tôi cảm thấy mình hoàn toàn vô dụng và thất vọng vì điều này, nhưng rất nhanh chóng một sáng kiến lại được loé lên. Anh Toogaito mà nghỉ thì cũng chưa hẳn là điều tệ.
“Vậy… anh có thể giới thiệu em cho một trong những thành viên hiện tại không? Để em có thể nhờ giúp đỡ?”
Tuy nhiên, lúc này trông anh còn tỏ ra băn khoăn hơn.
“Ờ, thì anh có thể giới thiệu… nhưng anh không nghĩ chuyện sẽ khác đâu.”
“Không khác là sao ạ?”
“Ấn bản đặc biệt của bọn anh được đăng lên mỗi hai tiếng, để làm được điều này đòi hỏi phải có sự chuẩn bị từ khá lâu. Thế nên yêu cầu bọn anh ngay bây giờ viết một bài giới thiệu cho CLB Cổ Điển là hơi khó, em hiểu mà phải không?”
Tôi hiểu, đúng là vậy. Mải nghĩ đến việc làm sao để CLB Cổ Điển có thể nhanh chóng xuất hiện trên báo khiến tôi quên xét đến khâu chuẩn bị của họ…
Thất bại rồi. Tôi nói : “Vậy là không thể được hả anh?”
Tôi có thể nghe thấy sự thất vọng toát lên từ chính mình.
“Thực ra thì, không hẳn là không thể. Vì bọn anh còn hai ngày phát hành nữa nên cũng sẽ cần thêm tin để viết bài. Tuy nhiên…” Anh Toogaito chợt chuyển giọng sang sắc thái nghiêm nghị hơn, “…bọn anh không viết một bài báo chỉ vì người ta yêu cầu làm vậy. Có hơn năm chục CLB tham dự lễ hội văn hoá và bọn anh không thể giới thiệu hết từng ấy CLB được, vì vậy không còn cách nào khác là phải ưu tiên cho những CLB mà hoạt động của họ nhiều hả năng sẽ nổi bật trong lễ hội. Vậy nghĩa là nếu em có thể cho bọn anh xem CLB Cổ Điển có hoạt động gì đáng ấn tượng để lên báo thì chắc chắn bọn anh sẽ viết.”
Một khẳng định nghiêm túc về điều kiện để một CLB có thể lên báo.
“V-vậy, cho em hỏi là nội dung các hoạt động phải như thế nào ạ?”
“Những hoạt động mà tụi anh cho đăng đều phải nghiêm túc trong khâu tổ chức, và nếu tụi anh tìm được một cái gì chắc-chắn-gây-chú-ý như là máy bay quảng cáo[4] thì khỏi cần tụi em cho phép bọn anh cũng cho lên báo ấy chứ.”
Nhưng đào đâu ra máy bay bây giờ?
Vừa rồi Fukube-san đã nhấn mạnh rằng nguồn gốc của cái tên “Hội Kanya” là con át chủ bài của tập san “Kem đá”. Ngoài cái tên đó ra thì những nội dung còn lại hầu như chẳng thể xem là tổ chức nghiêm túc được, vậy nên dùng chất lượng hiện tại mà cân với điều kiện của anh Toogaito thì…
Oreki-san và Fukube-san, tớ thành thật xin lỗi. Tôi cũng chẳng còn mặt mũi nào để nhín Mayaka-san nữa. Hết lần này đến lần khác tôi cảm thấy mình… thật chẳng dùng được vào việc gì.
“… Em hiểu rồi. Xin lỗi đã làm mất thời gian của anh…”
Dường như muốn khích lệ, anh nói : “Em cứ quay lại đây nếu tìm được điều gì đáng chú ý, rồi anh sẽ cố giúp em được chứ?”
Hình như là tôi vừa gật đầu, vì chính tôi còn không chắc là mình còn sức để mà cử động hay không nữa…
Những chuyện không như ý cứ liên tiếp ập đến khiến cơ thể tôi dường như mất hết sức lực. Dĩ nhiên là không thể đứng như trời chồng trước phòng họp của người ta được, thế nên tôi cố gắng đi bộ như bình thường. Không biết sự nản chí đã xuất hiên trên mặt chưa nhỉ? Cứ đi dọc theo dãy hành lang đươc trang trí đầy bắt mắt mà không biết phải đi về đâu, tôi chợt nghe thấy một tiếng gọi:
“Sao vậy Eru? Trông cậu thểu não thế?”
Ngước mặt lên, tôi thấy một chiếc lều được dựng lên ở ngay trên cầu thang, chính xác thì nó trông giống một chiếc lều Teepee của thổ dân Châu Mỹ hơn. Tiếng gọi ban nãy phát ra từ trong đó, từ ngoài vẫn có thể thấy rõ ai đang ở bên trong.
“Vai thì rũ xuống còn mặt thì bí xị, chuện không vui vừa xảy ra à?”
Trong chiếc Teepee có đặt một một bàn ghế học sinh, và ngồi trên ghế lại là một người tôi quen khác.
Tôi mỉm cười rồi nói : “Ừm, khá nhiều chuyện…”
“Hửm?”
Cậu ấy khẽ nghiêng đầu và cười trong khi đang vuốt ve một khối cầu thuỷ tinh rất đẹp được đặt trên một tấm vải lụa ở trên bàn.
“Vậy, cậu có muốn biết tương lai của mình không?”
Cô bạn này là Juumonji Kaho. Nằm trong lòng thành phố Kamiyama có một ngôi đền rất cổ và lớn tên là Arekusu, và Kaho-san chính là con gái của trụ trì. Lễ hội mùa xuân và mùa thu thường niên của nhà Chitanda thường được tổ chức ở đền này nên từ bé tôi đã có nhiều dịp gặp cậu ấy, thành ra là thân luôn. Kaho-san là một cô gái đầy thu hút với mái tóc óng mượt cùng một cặp kính nhỏ, nhưng điều tôi thích nhất phải là phong cách kì lạ của cậu ấy mỗi khi tỏ ra chững chạc và lịch thiệp.
Từ khi còn rất nhỏ Kaho-san đã có sở thích đến thư viện, vì vậy cậu ấy cực kì am hiểu về nhiều thứ mà ngay cả tôi cũng không ngờ tới. Thế nên tôi chỉ hơi ngạc nhiên đôi chút khi biết được tên của CLB mà cậu ấy đã tham gia, cơ bản là vì Kaho-san không ổn lắm trong việc tiếp xúc với người khác…
“Biết tương lai? Vậy là…”
“Ừ, đây là gian hàng của Hiệp hội Tiên tri.”
“Những thành viên khác đâu rồi?”
Nghe đến đây, Kaho-san liền nở một nụ cười hơi gượng,
“Ồ, tình hình là chỉ có mỗi một thành viên là tớ thôi.”
“Ùa, thật sao? Tớ nghĩ rằng tiên tri phải được quan tâm nhiều chứ?”
"Chỉ có Hiệp hội Bùa phép mới được vậy thôi. Bên đó đông vui hơn bên này nhiều.”
Nhắc đến mới nhớ, tôi đúng là có thấy hai “hiệp hội” này xuất hiện trên tờ quảng cáo.
“Rồi, vậy cậu muốn loại nào?”
Nói xong Kaho-san bắt đầu đặt vài thứ lên trên bàn.
“Nếu không hứng thú với cầu thuỷ tinh thì cậu có thể thử bói que tre hoặc bài tây, nói chung thì cũng từa tựa nhau cả. Ngoài ra còn có bói bằng bã cà phê và dĩ nhiên, bằng một bộ bài Tarot cổ điển…”
Cậu ấy cứ tiếp tục lấy đồ từ trong cái túi giấy để cạnh chân đặt lên bàn rồi bỗng dưng khựng lại.
“À quên, có vẻ như hôm nay không thể bói bằng bài Tarot rồi.”
“Ơ, sao lại thế?”
Trông Kaho-san thể hiện sự bối rối khiến tôi bắt đầu hiếu kì. Chắc là vì CLB Cổ Điển từng bàn luận về những lá bài Tarot hồi còn nghỉ hè nên tôi đã tin rằng bài Tarot có sức mạnh để dự đoán tương lai.
Kaho-san bắt gặp biểu hiện của tôi và hiểu ngay lập tức.
“…À phải rồi, cậu luôn thích những thứ như vầy mà. Này, xem qua đi.”
Cậu ấy rút ra một tấm thiệp từ trong cái túi. Nhìn qua một lần tôi đã có thể hiểu toàn bộ nội dung được viết trong đó. Phông chữ khá lớn, viết rằng:
Hiệp hội Tiên tri đã mất Vòng quay số phận của họ.
Juumoji
“Cái gì vậy...?”
“Nếu là tác phẩm của một người thì tên này nhanh đấy. Tớ chỉ rời đi có chút xíu thôi, mà khi quay lại thì hắn đã lấy đi lá “Vòng quay số phận” từ bộ bài Tarot mà để lại cái này.”
Vậy là bị mất trộm ư? Nhưng là cái tên được viết ở cuối tấm thiệp là…
“Trên đây ghi là ’Juumonji’…”
“Ừ, cũng chẳng hiểu tên trộm muốn chỉ đích danh tớ làm gì nữa.”
Nhà Juumonji có hai người con nhưng hiện tại chỉ có Kaho-san là vào trường Kami, và tôi cũng chẳng biết đến một người tên là Juumonji nào khác sống trong thành phố này ngoài gia đình họ. Vậy Kaho-san chắc chắn là “Juumonji” duy nhất ở cao trung Kamiyama, và tên trộm này cũng táo tợn thật khi dám dùng tên của cậu ấy để trộm đồ của cậu ấy.
Tất cả đều thật kì lạ. Tôi quyết định hỏi thêm:
“Vậy cậu đã tìm thấy lá bài chưa?”
Kaho-san cười cay đắng,
“Nếu tìm được tớ đã chẳng bảo hôm nay không dùng bài Tarot được rồi.”
Ờ, vâng, dĩ nhiên…
“Đáng lo thật đấy.”
“Ừm, dù chẳng mắc mỏ gì nhưng nó vẫn là một phần không thể thiếu trong việc bói. Tớ thật sự chẳng muốn mua một bộ mới đâu.”
Nói xong, thay vì tiếp tục mò mẫm trong cái túi giấy Kaho-san lại lấy ra một mảnh giấy nhỏ từ trong túi.
“Nhưng không cần phải quá lo đâu, với việc tên trộm để lại thứ này tớ càng tò mò không hiểu hắn đang chơi trò gì.”
Đó là một mảnh giấy được xé ra từ vở học sinh, trên đó ghi : “Sẽ được hoàn trả cho chủ nhân sau lễ hội.”
…Thực sự tên trộm này quá ư là bất bình thường. Chẳng thể hiểu nổi. Nhìn tôi Kaho-san lại mỉm cười.
“Trông cậu tươi lên một chút rồi đấy.”
“Thật không?”
“Cậu hiếu kì rồi phải không nào?”
Tôi nghiêng đầu.
“…Ừ, chút chút.”
“Chỉ ‘chút chút’ thôi à? Vậy để tớ cho cậu xem cái này nữa.”
Từ trong chiếc túi giấy Kaho-san lấy ra một thứ mà tôi cũng có. “Hướng dẫn vui hội Kanya”, quảng cáo chính thức của lễ hội văn hoá Cao trung Kamiyama.
Nhìn nó được đặt xuống cạnh trái cầu thuỷ tinh, tôi hỏi:
“Nó có gì đặc biệt sao?”
Kaho-san mở tờ bìa ra.
“Nội dung của nó chẳng khác gì những bản khác, nhưng tấm thiệp của tên trộm khi tớ tìm thấy đã được cài vào trang cuối. Đó là trang quảng cáo của các CLB.”
Ở trang cuối của tờ bìa là một danh sách tên của các CLB tham dự lễ hội, mỗi CLB đều có một dòng quảng cáo. Nhưng ngoài điều đó thì chẳng có ký hiệu lạ cũng như ghi chú mới được viết lên trên đó cả.
“…Không biết nó có ý nghĩa gì nhỉ?”
Kaho-san mỉm cười nhẹ nhàng mà nhún vai,
“Tớ cũng không rõ. Hội mà, thời điểm này kiểu gì chẳng có người nảy ra những ý tưởng kì lạ nên việc gì mà phải trăn trở? Cá nhân mà nói tò mò thì tò mò chứ… nếu ‘Vòng quay số phận’ trở về an toàn thì tớ chả quan tâm tên trộm đó muốn làm cái trò gì đâu.”
019 - ♣07
Vòng chung kết cuộc thi đố vui là cuộc chạy đua để nhấn chuông trả lời của các thí sinh, ai đạt bảy điểm trước thì thắng.
Dù dặn lòng rằng thắng hay thua kì này đã không còn quan trọng nữa, nhưng đây là một đấu trường tri thức, nơi cơ sở dữ liệu của tôi được dịp phát huy tác dụng thì cớ gì phải “thả” để phí hoài tài năng ông tời đã ưu ái ban cho nào?
Hội trưởng CLB Đố vui đã từng nói trên đài phát thanh là giải thưởng của họ “chưa chắc đã thuộc về những người thông minh và nhanh nhạy nhất” nhỉ? Giờ thì tôi đã hiểu tại sao. Ngoài những dạng câu hỏi về kinh tế, thời trang, thể thao hay thường thức hay thấy ở những cuộc thi đố trên truyền hình thì ở đây họ còn chuẩn bị cả những câu hỏi thuần kiến thức phổ thông. Khỏi phải nói tôi là vô đối ở những lĩnh vực lặt vặt, nhưng về lĩnh vực đòi hỏi sự học tập nghiêm túc thì… thôi, tôi biết bạn đang nghĩ gì rồi đó! Với những câu hỏi liên quan tới công thức toán thì tôi còn thảm hại tới mức không buồn đưa tay đến cái nút bấm chuông. Chả hiểu thế quái nào mà tôi lọt qua những bài kiểm tra toán từ đó đến giờ nhỉ?
Trong bốn thí sinh dự vòng chung kết thì hiện tại ba người đã đạt sáu điểm, trong đó có tôi, Tani-kun và một nữ sinh (Tani-kun không giỏi trả lời những câu hỏi có nội dung mới lạ nhưng cậu ta lại nhanh bất ngờ những những câu bình thường hơn.) Cậu thí sinh còn lại có năm điểm. Trận chiến này thật là gay cấn, ai cũng giỏi cả. Xem bộ CLB Đố vui lại có một mùa giải thành công nữa rồi.
Nhưng đây là lúc để kết thúc nó. Tôi sẽ đoạt điểm cuối cùng!
“…Chúng ta cùng đến với câu hỏi tiếp theo: Ở trường Kamiyama, hãy cho biết hội trưởng…”
Là kiến thức chung à? Tập trung nào…
“…Hội học sinh…”
Tôi đã có câu trả lời nhưng chưa thể bấm chuông được. Lỡ lại hỏi là : hội trưởng Hội học sinh thích màu gì thì làm sao?”
“…tên đầy đủ là gì?”
Bấm! Ngay lập tức một cái đèn sáng lên.
“Vâng, xin mời Shimizu-san.”
Hả? Không phải tôi ư?
Shimizu-san, người nữ sinh đứng cạnh tôi, rất bình tĩnh mà trả lời : “Kugayama Muneyoshi.”
“Ưmm…”
Cô cầm loa à, không cần phải làm bộ ngập ngừng đâu. Bạn ấy đúng rồi.
Sau một hồi im lặng, cô cầm loa nắm cánh tay phải của cô bạn trả lời đúng ấy rồi giơ lên, đồng thời tuyên bố : “CHÍNH XÁC! VÀ QUÁN QUÂN CỦA CUỘC THI ĐỐ VUI LẦN THỨ BẢY LÀ SHIMIZU NORIKO-SAN LỚP 3-E!”
Haha. Ui, thật là tiếc…
Chỉ người thắng cuộc mới có giải thưởng. Shimizu-san (người thậm chí đã không nhíu lông mày một lần nào với những câu hỏi kì quặc nhất. Bà chị này thú vị đấy, tôi phải cố nhớ cái tên này mới được) nhận được một bao quà được gói kĩ bằng giấy kiếng mà tôi không sao đoán nổi là cái gì. Mà thôi, thua keo này không có gì đáng để buồn, và vốn tôi cũng chả có hứng thú gì với giải thưởng cả.
Sau khi lễ trao giải kết thúc, anh hội trưởng CLB Đố vui lại bước lên bục chào các thí sinh và khán giả, rồi tuyên bố bế mạc cuộc thi. Đám đông dần dần tản mát về nhiều hướng khác nhau. Thật là vui! Tôi không chỉ đã làm tăng danh tiếng của CLB Cổ Điển mà còn có thể làm mình phấn khởi như bây giờ. Nào, giờ thì đi đâu đây? Ngay lúc tôi chuẩn bị đi khỏi với một cái cười thì lại có một người lên tiếng gọi:
“Ê Fukube!”
Lại là Tani-kun. Nhe răng cười, tôi giơ tay chào cậu ta.
“Ôi, tiếc là không ai trong chúng ta thắng nhỉ?”
“Ừ, xem như đây là một trận hoà vậy.”
Hoà á? Nãy giờ tôi đâu có muốn đấu với cậu ta… mà thôi, tuỳ.
“Chắc phải thế rồi…” Tôi trả lời.
“…vậy cậu còn cần gì ở tui không?”
“Tước khi bị hối lên bục tôi chẳng đã bảo chú là có một sự việc rất kì lạ muốn kể rồi còn gì?”
Ờ, đúng là vậy, dĩ nhiên là tôi đã quên béng. Thực lòng tôi chưa từng mong đợi sẽ được nghe một cái gì ra hồn từ Tani-kun dù cậu ta có tha thiết muốn tôi nghe đến chừng nào, nhưng cũng bởi vì nó chẳng có to tát nên tôi quyết định nghe đại cho cậu chàng vui.
“Ờ đúng thế, bộ CLB Cờ vây thực sự có chuyện à?”
Tani-kun gật đầu đầy tự mãn.
“Ừ, một vài quân cờ của tụi này đã bị lấy trộm.”
“Ồ.”
À, đừng mong tôi sẽ nói “Thế cơ à?” nhé.
“Không phải bị mất mà là bị trộm sao? Nhưng điều gì khiến cậu nghĩ là bị trộm?”
“Tên trộm đã để lại một lời nhắn trong thùng đựng quân cờ.”
Tani-kun cười rồi tiếp tục : “Nội dung lời nhắn là ‘CLB Cờ Vây đã mất những quân cờ của họ’. Thật kì quặc phải không? Vì tụi này chẳng có cách nào biết được những quân cờ có bị lấy đi hay không. Chưa bao giơ xài hết đống cờ chứa trong thùng cả nên việc tên trộm vọc đi một, hai, hay là mười quân cờ chắc có chúa biết.”
“Ai lại đi lấy trộm quân cờ nhỉ?”
“Hay là vì hắn muốn chơi caro?” Tani-kun liền đáp.
Dù chẳng thấy câu đùa này hài hước chỗ nào nhưng tôi vẫn cười cùng cậu ấy. Nếu “sự kiện rất kì lạ” kia chỉ dừng ở mức này, thì có vẻ như cậu ta lại một lần nữa lam tôi thất vọng rồi.
Tôi đáp gọn với một cái cười : “Có thể là trò đùa của một thành viên CLB Cờ vây chăng?”
Có lẽ vì nhận ra tôi chẳng có chút hào hứng gì với câu chuyện, Tani-kun trông ỉu xìu thấy rõ.
“Ừ, cũng có thể.”
“Vậy giờ tớ đi nhé.”
“Khoan, từ từ đã.”
Cậu ta lại gọi trước khi tôi kịp đi một bước.
Tani-kun nói với một cái cười gượng gạo : “Fukube này, chú còn tham gia những cuộc thi khác trong lễ hội phải không?”
“…Ừ.”
Nhìn tôi gật đầu, cậu ta giơ cánh tay phải lên mà chỉ vào tôi.
“Lần sau tôi sẽ không thua đâu. Trận hoà này chưa nói lên điều gì cả, chúng ta sẽ giải quyết mọi ân oán trong trận tới!”
…Tôi chẳng còn biết nói gì.
Cùng với sự yên lặng, tôi chỉ có thể đáp lại hắn bằng một cái cười bình thường của mình.
Tani-kun bấy giờ trông đang rất hứng chí và nói tiếp : “Tốt. Ngày mai chú tính sẽ thi cái gì?”
Không cần nghĩ nhiều, tôi đáp lại bình thường : “Cuộc thi do CLB Nấu ăn tổ chức ngày mai, tớ nghĩ vậy.”
“Được rồi, thế thì ta sẽ quyết chiến vào ngày mai! Tôi rất mong chờ được tỉ thí tài nấu ăn với chú đấy!”
Nói xong Tani-kun vẫy tay chào tôi rồi bước đi với bộ mặt vẫn còn tươi roi rói.
Phù, giải quyết êm đẹp với tên này cũng tốn sức đấy chứ!
Tỉ với chả thí, chẳng bao giờ nghĩ đến dù chỉ một giây. Tôi cũng chẳng phải phiền lòng giả như Tani-kun có thắng và huênh hoang như thế nào. Tôi có cách giải trí riêng của mình, và một trong những trò vui nhất là làm bất cứ trò gì có thể khiến thằng cạ cứng Houtarou chăm chăm cái ánh mắt lạnh lùng vào tác nhân của nó…
Nhưng điều quan trọng nhất vẫn là những trải nghiệm mà tôi có được cho riêng mình. Với tôi “sự tận hưởng” chỉ đơn thuần là mối quan hệ cho-và-nhận giữ người cung cấp và người thụ hưởng cái sự giải trí đó, vậy nên tôi chẳng thể “cuồng” về bất kì sở thích nào của mình, dù có là Sherlock Holmes hay thảo dược học đi nữa, so với người bạn thân nhất (whoa, kể ra cũng hơi xí hổ, nhưng hắn là cái tên đầu tiên tôi có thể nghĩ tới) Houtarou hay Mayaka-vĩ-đại.
Tôi tự thấy mình luôn “chất phác” mỗi khi dính đến những điều mình thích, cảm thấy thú vị hay thoải mái tận hưởng. Lấy một cái kệ sách làm ví dụ đi. Thông thường một cái kệ sách hợp lí sẽ chứa vừa những quyển sách tham khảo vừa những cuốn tiểu thuyết có thể dùng để giết thời gian, nhưng so với nó, thì “cái kệ” của tôi chỉ toàn những thứ không đáng để phô cho người ta xem (ngoại trừ Mayaka, cô nàng có lẽ sẽ chịu dòm qua một chút… nhưng đời nào dám tỏ ra cho tôi biết là như thế?). Giống như thế, quan hệ giữa tôi với những “người cung cấp sự giải trí” đơn giản chỉ là một sự kì vọng hơi cao trong âm thầm nhưng rốt cuộc lại dễ dàng chấp nhận việc thụ hưởng.
Vậy tóm lại, xét trên chủ nghĩa Hưởng-lạc-kiểu-Satoshi của tôi, thì cái trò “quyết chiến” này…
Ôi, chẳng lịch thiệp một chút nào.
Kệ, cứ đơn giản thế đi. Tani-kun tham gia thì tham gia, hắn muốn đấu thì kệ hắn. Tôi đi đường tôi, hên sao thắng luôn được thì tốt.
Tôi chúi người ra trước rồi nghiêng về sau khi nhịp nhàng rời khỏi cái góc sân bấy giờ đã trống trơn.
Cơ mà, tự tận hưởng cho bản thân và lo lắng cho bạn bè là hai việc hoàn toàn khác nhau nhé.
Chả biết Houtarou bán được mấy quyển rồi nhỉ?
Còn Mayaka thì có ổn không đây?
[1] Là trái sa-bô-chê.
[2] Trong tiếng Nhật, hầu hết các từ mượn từ tiếng nước ngoài được viết bằng chữ Katakana.
[3] Đồ Nhiên Thảo (Văn viết khi lười) là tuyển tập gồm 243 bài văn dài từ một dòng cho tới vài trang của nhà sư người Nhật Bản Yoshika Kenkou trong thời gian từ năm 1330 đến 1332.
[4] Hình thức quảng cáo bằng việc gắn chữ hay hình vào một tầm băng rôn mỏng rồi gắn vào đuôi máy bay. Khi bay lên nhờ gió chiếc băng rôn sẽ được căng ra.