Hyouka

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3438

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1285

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 297

Tập 3 - Trình tự Kudryavka クドリャフカの順番 - Welcome to KANYA FESTA! - Chương 3-2 - Wild Fire

029 - ♥07

Tóc dài thật là vướng. Tôi bèn buộc chặt để chúng an phận mà nằm yên sau đầu.

Tại sao CLB Nấu Ăn Mới lại có từ “Mới” nằm trong tên của mình? Tôi luôn tự hỏi điều đó, và không phải đợi lâu chính hội trưởng CLB đã đưa ra câu trả lời.

“Có một tai nạn đáng tiếc đã xảy ra với CLB Nấu Ăn cũ và khiến CLB phải giải thể, vì vậy tụi này đành phải đăng kí lại dưới một cái tên khác.”

Có vẻ như họ đã trải qua nhiều sóng gió rồi.

Nhận lời mời của Fukube-san, tôi hiện tại đang là thí sinh của cuộc thi “Wild Fire” được tổ chức bởi CLB Nấu Ăn Mới. Một cái tên kì lạ, nhưng một khi đã tham gia thì người ta lại nhanh chóng hiểu vì sao phải dùng cái tên ấy. Cuộc thi Wild Fire không được tổ chức trong phòng Nữ công gia chánh, mà là ngay trên đường chạy ở sân điền kinh.

Nhiều cái bàn được kê sát tạo nên những gian bếp dã chiến khá chật hẹp. Việc sử dụng nước cũng bị hạn chế. Trên mỗi “gian” có một cái bếp hai chân… chắc chắn là không một chút bình thường nếu xét đến hình dáng, nhưng vừa đủ để người quan sát biết nó là cái gì.

Nhưng mà, vì thể lệ cuộc thi yêu cầu một đội phải có ba người…

“Mayaka-san trễ quá rồi…”

Thời hạn đăng kí đã kết thúc, và chỉ còn vỏn vẹn ba phút trước khi đồng hồ chỉ mười một giờ rưỡi, thời điểm cuộc thi chính thức bắt đầu. Thế nhưng Fukube-san trông vẫn rất điềm tĩnh.

“Mỗi thành viên trong đội có hai mươi phút, vậy tụi mình sẽ để Mayaka thi cuối cùng. Nếu cậu ấy không đến kịp sau bốn mươi phút thì đó mới là tệ quá cỡ. Mà dù sao thì tụi mình đi thi cốt chỉ để quảng cáo thôi phải không? Nên chả cần quan trọng thắng thua quá.”

Cậu ấy nói đúng, nhưng tôi vẫn không rời mắt khỏi lối vào sân điền kinh.

Đột ngột có một giọng nam vang lên từ sau lưng chúng tôi.

“Thắng thua chả quan trọng á? Giỡn thế hổng có vui đâu Fukube à!”

Là bạn của Fukube-san ư? Đây là lần đầu tiên tôi thấy cậu ta.

Thông thường Fukube-san luôn tràn đầy năng lượng, nhưng có lẽ vì hoạt động quá nhiều trong lễ hội đã khiến cậu ấy dường như bị kiệt sức. Tôi thấy thế vì giọng đáp lời của Fukube-san hơi khác so với bình thường.

“Thì giỡn thôi mà, tụi này đã thi là chơi hết sức.”

Người bạn kia có vẻ chẳng quan tâm lắm và mỉm cười.

“Sao cũng được. Cơ mà cái luật yêu cầu thi ba người hay lắm nhé! Dù chẳng giỏi nấu nướng chút xíu nào nhưng sau lưng tôi đã có hai người kia hộ tống. Một cây làm chẳng nên non mà, phải tính xa để đắc lợi chứ phải hông?”

“Hỗ trợ nhau thì cuộc thi đồng đội nào chả thế?”

“Mà nè, có kiếm được đồng đội chất lượng chưa? Nói cho mà biết nhá, đội B có Suhara – con trai đầu bếp nhà hàng Miraku trên con đường cái đó nha.”

“À, có nghe nói.”

“Và tôi ở trong đội đó.”

Fukube-san nở một nụ cười khó hiểu.

“Wow, hay thế. Mong đội giỏi nhất sẽ chiến thắng.”

Đúng như tôi nghĩ, chắc chắn là kì lạ. Fukube-san tôi biết nói chuyện dễ tính hon nhiều, nhưng cái cậu bạn kia không hiểu sao lại vẫn tươi cười mà chạy về bên đội của mình. Tôi khẽ nói:

“Fukube-san… cậu vẫn khoẻ chứ?”

Người ngay lập tức quay sang trả lời tôi là Fukube-san-bình-thường.

“Tớ á? Hoàn toàn như vâm! Quá sẵn sàng để cho giám khảo nếm mùi món Cơm-Chiên-Hải-Sản-Kiểu-Fukube ngay lập tức!”

Chắc là chỉ nghĩ quá lên mà thôi. Tôi cười và đáp lại:

"Tớ cũng rất hào hứng… và không biết có hiểu sai không, nhưng hình như tụi mình phải tự nấu cơm đấy. Nếu muốn làm cơm chiên thì chẳng phải cậu nên thi sau để mình kịp nấu cơm sao?”

Có lẽ Fukube-san không quá hào hứng như tôi vừa lạc quan nghĩ. Sự kiệt sức đã từ từ hiện lên trên gương mặt của cậu ấy.

Số người đứng xung quanh để xem thi đông đến kinh ngạc, phải tầm một hay hai trăm, hay thậm chí là hơn thế. Nghĩ tới việc sẽ nấu ăn trước ánh mắt của hàng trăm người như vầy… tự nhiên tôi hơi ngại.

“Ưm… nếu Mayaka thi cuối thì ai sẽ nấu trước đây?”

“Hửm? Chitanda-san này, chẳng phải đã quyết định là cậu sẽ nấu trước để chuẩn bị cơm rồi sao?”

“Nhưng nấu cơm bằng bếp phải mất tới một tiếng lận, mà vậy thì…”

Tôi đã chẳng thể giải thích rõ ràng, nhưng dường như Fukube-san đã hiểu ý. Cậu ấy đáp:

“Thôi được, tớ sẽ tiên phong vậy. Món Cơm-Chiên-Hải-Sản-Kiểu-Fukube chính thức bị phá sản, nhưng tớ còn một lô những công thức khác!”

Ôi, đừng nói thẳng thừng thế chứ.

Kế bên những nhà bếp dã chiến là một cái bục, nơi chủ tịch của CLB Nấu ăn Mới vừa bước lên mà bắt đầu phổ biến luật thi. Với chất giọng rõ to, anh lần lượt giới thiệu các đội chơi.

“Có năm đội đã đăng kí tham gia, nhưng hầu bao có hạn nên chúng tôi chỉ có thể vác vào trường bốn cái nhà bếp quá đỗi hoành tráng này. Vì vậy chỉ bốn đội vừa tài năng vừa nhanh tay đăng kí nhất sẽ tranh cúp vàng Wild Fire ngày hôm nay,!”

“Và bây giờ tôi xin giới thiệu. Nhà bếp số một : đội Ajiyoshi!”

Đó là một đội gồm ba nam sinh năm ba. Tôi nhìn thoáng qua đã thấy hai người để móng tay khá dài. Họ có hay nấu ăn không nhỉ?

“Nhà bếp số hai : Đội Fata Morgana!”

Đây là đội có bạn của Fukube-san tham gia. Một trong số họ trông rất bình tĩnh và tự tin, có lẽ là con trai đầu bếp nhà hàng Miraku đã được nhắc đến đây.

“Nhà bếp số ba : Đội CLB Thiên Văn!”

Hở? Vậy là cũng có một CLB muốn quảng bá hình ảnh bằng cách tham gia thi như Fukube-san và tôi sao? Một chị trong nhóm liền vẫy cả hai tay rất hào hứng để chào khán giả… Chúng tôi biết người này – chị Sawakiguchi với hai búi tóc Trung Hoa! Ôi, và chị còn mi gió nữa kìa… một đối thủ khó khăn đây.

“Và nhà bếp số bốn : Đội CLB Cổ Điển!”

Fukube-san giơ nắm đấm lên không trung, còn tôi thì không biết làm gì nên chỉ cúi chào mọi người.

"Như vừa phổ biến ban nãy, mỗi đội có nhiệm vụ phải làm tối thiểu ba món ăn. Nguyên liệu và gia vị đều nằm trong chiếc giỏ đặt ngay giữa sân và ai tới trước thì lấy trước. Đã từng có một đội rơi vào tình cảnh chỉ lấy được gạo, thế nên chúng tôi khuyến cáo hãy suy nghĩ về những thứ mình cần trước khi bắt đầu lấy. Nếu số nguyên liệu trong giỏ bị sử dụng hết thì các bạn được phép sơ-cua bằng bất cứ nguyên liệu gì có thể ăn được trong khuôn viên trường. Gợi ý một chút là CLB Làm vườn hôm nay nướng khoai đó!”

Ồ, tôi hiểu rồi. Với thể lệ như vậy thì thành viên đầu tiên sẽ phải chuẩn bị nguyên liệu cho cả đội. Thật may vì Fukube-san đã tình nguyện tiên phong, bởi tôi thì rất dễ rối khi có quá nhiều lựa chọn như thế này.

“Và bây giờ, thành viên đầu tiên của các nhóm, vào vị trí xuất phát…”

“Rồi, tớ ra trận đây.”

Fukube-san vẫy tay rồi hướng về cái nhà bếp dã chiến số bốn. Cả bốn nhà bếp đều được bố trí ở bốn góc hình vuông để toàn bộ những nguyên liệu đang nằm ngay ngắn chính giữa.

Đứng trên bục, hội trưởng CLB Nấu ăn cất cao giọng:

“WILD FIRE: CHẠY!”

Nguyên liệu mà Fukube-san lấy được bao gồm ba lon gạo, một bịch cá mòi khô, một chút dầu rán, một chai dấm gừng ngọt, bốn miếng đậu phụ, nửa cây củ cải, ba cọng hành lá, sáu củ khoai lang, một chút vừng đen, hai trăm gam thịt heo thái mỏng, một bịch tôm he và một gói bột khoai tây nhỏ. Về gia vị thì có miso[1], nước tương, wasabi[2], tương ớt và dường như chúng tôi không phải lo tranh chấp về khoản này.

Fukube-san đăm chiêu suy nghĩ trước khi bắt tay vào đun một nồi nước. Trong khi chờ nước sôi cậu ấy tranh thủ thái nhỏ hành lá. Rút ra một cọng lớn, cậu ấy thái chúng thành những mẩu bé tí với tốc độ chắc chỉ thua những đầu bếp chuyên nghiệp. Một tốc độ an toàn. Sau đó cậu ấy lấy ra mấy con cá mòi khô. À, vậy là chuẩn bị làm xúp miso đây.

Quan sát từ trên bục, hội trưởng CLB Nấu Ăn Mới bắt đầu màn bình luận:

“Ồ, trông đội CLB Cổ Điển đang thuận buồm xuôi gió. Người tiên phong đang rất tỉ mỉ tách ruột từng con cá ra, đây là một bước rất quan trọng!”

Sau khi đã tách hết ruột cá, cậu ấy chuyển qua cắt củ cải thành những miếng nhỏ.

Chờ đã Fu-Fukube-san! Cậu quên gọt vỏ củ cải rồi kìa! Nhưng các thành viên trong đội không được hội ý với người đang đứng bếp… Củ cải! Gọt vỏ! Tôi cố gắng lắc lư toàn thân để cậu ấy chú ý… Củ cải kìa!

Sau khi đã cắt xong cậu ấy mới nhận ra mà với tay đến cái đồ gọt vỏ. Ôi không! Sẽ tốn rất nhiều thời gian để gọt vỏ từng miếng như thế, và chúng sẽ bị khô trước khi bỏ vào nước sôi mất…

Gọt xong vỏ củ cải cậu ấy để phần cá khô qua một bên. Nhờ đã lấy đi phần nội tạng nên cá không còn mùi tanh hôi như trước. Bây giờ sự chú ý của Fukube-san hướng về những lát thịt heo. Cậu tiến đến khu vực trung tâm để lấy sốt miso. Trong ba thứ sốt miso là đỏ, trắng và koji[3] cậu ấy đã chọn loại trắng. Tôi đã biết cậu ấy định làm gì, và chắc chắn không phải là món súp miso thông thường. Bấy giờ trên tay trái của Fukube-san là một muỗng đầy sốt miso và trên tay phải là một cái muỗng không.

Hai mươi phút trôi qua và trên bếp của nhóm chúng tôi là một nồi súp miso thịt heo đang nấu.

“Hai mươi phút đã kết thúc! Xin các đội đổi thành viên!”

Fukube-san chạy về phía tôi. Điều đầu tiên cậu ấy nói là, “Không được ổn như tớ đã dự tính.”

“Lúc gọt vỏ củ cải à?”

Fukube-san lắc đầu.

“Ừ thì có cả cái đó, nhưng nếu rốt cuộc là làm súp thịt heo thì đáng ra tớ không nên tốn quá trời thời gian đi tách ruột bọn cá mòi! Phí quá nhiều thời gian…”

Đúng thế, đây có thể xem là mộ sai lầm tai hại.

“Đ-đành nhờ vào cậu thôi, Chitanda-san à.”

Tôi gật đầu.

Hãy để đó cho tớ!

030 - ♣10

Và ngay khi tôi tự hỏi là khả năng nấu nướng của Chitanda-san đến thế nào thì…

Quá nhanh, quá nguy hiểm!

Không chỉ là những động tác mà cách bố trí mọi nguyên liệu và dụng cụ cũng thật tài tình. Trong một không gian hẹp như thế mà cậu ấy có thể di chuyển những cánh tay như có thể với đến mọi phương hướng, đến nỗi bình luận viên cũng phải thốt lên kinh ngạc:

“Tôi bày tỏ niềm quan ngại sâu sắc với cái thứ gì đang nhập vào thành viên thứ hai của đội CLB Thiên Văn Sawakiguchi! Cô ấy đang làm cái gì thế này?… Và whoa! Hãy xem những kĩ thuật tách da cá siêu hạng đến từ Chitanda ở đội CLB Cổ Điển kìa!”

Cá mòi đã được lột da và giờ trông như những dải giấy cực mỏng. Tiếp theo cậu ấy vừa để mớ hành lá lên thớt vừa mở chai giấm gừng. Làm sao mà Chitanda có những thao tác nhanh như vậy dù thường ngày cậu ấy khá là đù đ… ý tôi là, dịu dàng?

Với những miếng cá đã không còn da, cậu ấy quấn nó quanh những cọng hành lớn cùng một lát gừng rồi đặt ngay ngắn lên dĩa. Vậy là một món xong. Hay thật, và chỉ mới là hai phút thôi đấy!

Bất thình lình Chitanda-san dừng lại, khoảng mười giây. Ngay khi tôi hiểu chuyện gì vừa xảy ra thì cậu ấy đã lả lướt trở lại sau khi thốt lên : “À, nấu cơm.” Phù, đó mới là Chitanda-san tôi biết

Bấy giờ gạo đang được vo với một nhịp điệu rất nhịp nhàng và kĩ lưỡng.

“Đội CLB Cổ Điển rất biết cách tận dụng thời gian vo gạo… Họ xài rất hào phóng nhưng cũng đầy hiệu quả từng giọt trong sáu lít nước của mình! Để tạo ra món cơm tuyệt vời nhất họ đã không bỏ qua dù chỉ là một bước nhỏ! Hãy nhìn cho nghĩ hỡi quý vị, đó mới gọi là vo gạo, phải thật từ từ dùng tay chắt nước ra!”

Vừa nhẹ nhàng nhưng cũng vừa nhanh chóng. Sau khi quyết định lượng nước cuối cần dùng cậu ấy liền bắc lên bếp và chuyển sự chú ý qua hướng khác.

“…Đội Ajiyoshi đã làm xong món súp miso thứ hai của mình. Họ tính làm nhiều biến thể của súp miso chăng? Và cùng lúc này có thể thấy món thịt nướng sốt teriyaki cả đội Fata Morgana đang được tiến hành rất trôi chảy!”

Chuyển động của Chitanda-san càng lúc càng gấp gáp. Cậu ấy bọc miếng đậu phụ trong một miếng vải và để vào tô, rồi rắc muối cùng đường lên trong khi làm nóng chảo. À không, không phải chỉ là làm nóng chảo, cậu ấy thực ra đang rang một mẻ mè đen cùng với chút dầu. Sau đó Chitanda-san đặt rồi trải đều từng miếng đậu phụ ra chảo. Lúc này bình luận viên đã như bị thôi miên.

“Ôi trời ơi, đội CLB Cổ Điển đang làm món giseyaki! Tôi phát khóc lên vì cô gái Chitanda này mất thôi!”

Sao tôi chưa từng nghe tới món này nhỉ…

Chitanda-san bắt đầu gọt vỏ khoai lang và cứ vài lúc lại ngó qua cái chảo chiên. Gọt vỏ xong cậu ấy nhấc đậu phụ ra khỏi chảo. Bấy giờ chúng đã chuyển sang một màu nâu bắt mắt khi được để ngay ngắn trên thớt. Cắt xong Chitanda nhẹ nhàng xếp những miếng đậu phụ chiên lên một cái đĩa khác. Vậy là món thứ hai đã hoàn tất.

Tôi có thể ngửi thấy một mùi thơm dịu ngọt toát ra từ thứ đường caramel cùng với mè đen. Không thể thốt nên lời, quả vậy, tôi cứ như muốn lao ra mà ăn sạch cái đĩa đó vậy!

“Một mùi hương ngọt ngào lan toả từ món ăn đội CLB Cổ Điển vừa dọn lên! Thật đáng kinh ngạc, họ đã gây ấn tượng trên mặt trận mùi hương!”

Trong lúc này một mùi hương cũng ngọt không kém của xì dầu hâm nóng toả ra từ đội của Tani-kun.

“Đội Fata Morgana cuối cùng cũng đã hoàn tất món teriyaki. Màu sắc thật tuyệt vời. Ai nhìn vào cuộc thi mà nghĩ họ là học sinh nào? Mà rốt cuộc họ có phải là học sinh không thế?”

Nhưng các chú đang đối đầu với Chitanda Eru, tiểu thư nhà đại điền chủ Chitanda. Ráng mà nhớ tên của cậu ấy nhé!

Không còn thời gian để rửa chảo. Ngay khi tiếp tục đun một nồi nước, không dừng lại Chitanda-san lao vào xử lí bọn tôm he, lột vỏ chúng với một tốc độ khó tin. Khi nắp nồi cơm bắt đầu lục bục tiếng nước sôi cậu ấy liền vặn nhỏ lửa, và khi cái nồi nước kia bắt đầu sôi cậu ấy quẳng vào những miếng khoai lang cắt nhỏ. Lấy một chút cá mòi khô cậu ấy bắt tay vào làm món sốt wasabi. Vâng, đây chính xác là một sự kết hợp tuyệt vời với tôm he.

Tiếp tục với nhịp độ khẩn trương, cậu ấy tráng qua cái tô đã chứa những miếng đậu phụ hồi nãy và cho bột khoai tây vào. Không hiểu là đang làm gì nhỉ? Ngày càng hiếu kì tôi, quyết định dán chặt mắt về hướng ấy.

Dù khoai đã được luộc chín nhưng Chitanda-san không bỏ phần nước đi ngay. Dùng một đôi đũa cùng cái thìa múc sốt miso cậu ấy khéo léo lấy từng miếng khoai ra. Sau khi đã mất bớt độ ẩm, những miếng khoai được bỏ vào tô bột và nghiền mịn bằng một cái thìa. Một món ăn liên quan đến nguyên liệu nghiền nhỏ à? Bột và khoai lang luộc chín, rốt cuộc cậu ấy đang làm món gì đây? Nấu ăn quả là phức tạp. Những người biết tạo ra nhiều bất ngờ luôn luôn là những người thú vị nhất. Tôi thực lòng chẳng để tâm vào những đội khác nữa. Lấy thứ hỗn hợp trắng nõn ra khỏi tô, cậu ấy bọc chúng vào một miếng vải khác rồi vắt khô, sau đó chia ra và nặn thành những viên nhỏ. Cậu ấy thả những viên khoai trộn bột lại vào nồi nước khi nãy.

“Vâng, dường như đội CLB Thiên Văn vẫn tiếp tục với xì-tai nấu ăn không giống ai của mình, tôi cầu phúc cho sức khoẻ của các trọng tài… Ối chao, đội CLB Cổ Điển vừa làm xong món Imo-mochi kìa! Cô gái Chitanda này tài năng đến phát sợ. Nhưng mà, liệu họ có ổn không?”

Là Imo-mochi đó sao? Tôi thích món ấy lắm. Cơ mà còn bao nhiêu thời gian nhỉ? Nhìn vào đồng hồ tôi thấy lượt thứ hai còn đến hai phút, vậy thì bình luận viên đang lo chúng tôi không ổn về vấn đề gì nhỉ?

Nhìn vào gian bếp, tôi thấy một loạt những cái đĩa được xếp thẳng tắp, cùng với một hàng dĩa đựng nước sốt. Vậy là mình được mấy món ra rồi, còn nguyên liệu thì…

“AHH-!”

Tôi la lên. Và ngay lập tức,

“Đội CLB Cổ Điển, không được thảo luận!”

Trời ơi, tiêu là tiêu thiệt rồi!

À mà từ từ, vẫn còn kịp để khiến cậu ấy biết. Ôi tệ quá! Chitanda-san mắc một sai lầm chết người rồi. Kiếm cách nào bây giờ? Tôi bèn đưa tay thành hình dấu chéo lên trên đầu để thể hiện rằng cậu ấy đang mắc lỗi, và hình như Chitanda-san đã nhận ra ám hiệu của tôi, có nhận ra không đây?

Cậu ấy đáp lại tôi bằng một nụ cười và cũng bắt hai tay lên đầu thành hình dấu chéo.

“…”

Vô phương đối thoại.

Mà thực ra thì cũng vậy, có nhận ra đi nữa cậu ấy cũng làm gì được đâu?

Những viên Imo-mochi đã bắt đầu sôi lên trong nồi. Đặt chúng lên một cái đĩa nhỏ cậu ấy rưới lên một chút xì dầu, cùng lúc một thông báo được vang lên:

“Bốn mươi phút đã hết! Xin hãy để lại cho thành viên cuối cùng của các nhóm.”

“Cậu thấy tớ làm thế nào?”

Dù đã liên tục vận động trong hai mươi phút Chitanda-san vẫn không tỏ ra mệt mỏi, trái lại còn cười tươi. Còn tôi thì chỉ biết cười lại, và nhận ra mình sẽ chẳng bao giờ bì lại cậu về khoản nấu nướng.

“Chitanda-san thật tuyệt vời. Không thể tin được cậu có thể làm tốt đến thế ấy chứ.”

Nghe thế Chitanda-san bẽn lẽn đáp lại: “Vậy à? Chắc vì tớ rất thích nấu nướng thôi.”

“Ừ, tớ có thể thấy điều đó. Nhưng mà…”

“Nhưng sao?”

Vẻ tươi tỉnh của cậu ấy dần biến mất.

“…Tớ đã làm sai gì ư?”

Hội trưởng CLB Nấu Ăn Mới tiếp tục phần bình luận của mình:

“Thành viên cuối cùng của đội CLB Cổ Điển vẫn chưa xuất hiện! Dù họ đã cố gắng vươn lên trong hai mươi phút vừa rồi như thế nào…”

“Chitanda-san à, chúng ta thi đấu theo nhóm ba người.”

“Thì là thế mà. Tớ đang lo không biết Mayaka-san có đến kịp không nữa.”

“À không, dù có đến kịp thì…”

Tôi trỏ tay về phía cái gian bếp dã chiến mà chỉ mới đây Chitanda-san còn tung hoành ngang dọc.

Trên gian đang có một nồi cơm, món cá cuộn hành và gừng, giseyaki, Imo-mochi, món sashimi tôm he và súp miso thịt heo.

Chitanda-san trông rất tự hào khi chiêm ngưỡng thành quả của mình. Nhưng rồi… cậu ấy nhìn qua trái, rồi qua phải, rồi lại qua trái lần nữa trước khi lấy tay bụm miệng.

"...Ối!"

Nếu đây là một trò giỡn thì nó thật chẳng vui chút nào. Nguyên liệu còn lại của chúng tôi là một con cá mòi khô đã lột bỏ da và một chút hành xắt nhỏ thừa lại. Có thể coi đây là phép nói giảm nói tránh cho câu “chả còn gì cả”.

Hahaha…

Mayaka ơi, tụi này thành thật xin lỗi!

031 - ♦06

Nếu có thêm thời gian thì tôi đã vẽ tốt hơn. Dù có là thi vẽ nhanh đi nữa thì tôi vẫn muốn mọi bức tranh phải hoàn hảo, thế là hết xoá đi rồi đồ lại lần này tới lần khác những chỗ chưa ưng ý. Giờ hẹn với Fuku-chan vừa trôi qua, nhưng nếu không sửa lại phần mắt ở chỗ kia thì trông chẳng cân bằng tỉ lệ chút nào…

Nói là nói thế, chứ chỉ ra ngay chỗ nào cần sửa không dễ một chút nào. Với mọi sự tập trung tôi lao vào bức tranh với bút chì và gôm, còn thời gian thì vẫn cứ bay qua như tên bắn.

“Em xong rồi!”

Chị Kouchi nhướn mày lên mà nhìn vào bức tranh vẽ một cô bé đang cười.

“Không được giống lắm, nhưng cũng ổn đó,” chị lẩm bẩm.

Trong hai tiếng rưỡi vừa rồi chúng tôi đã tốc hoạ năm bức toàn thân cùng tám bức chân dung. Xét về tốc độ của chúng tôi thì đây chưa phải con số đáng để khoác lác, nhưng cũng là nhiều rồi. Dù có vài chỗ còn chưa vừa ý và thậm chí còn chưa vẽ xong nhưng tôi thực sự cần phải đi ngay bây giờ. Fuku-chan đã nói rằng tôi sẽ kịp dự thi nếu đến lúc mười hai giờ, và thế là tôi đã trễ mười phút.

Cuộn những tấm áp phích mới vẽ lại, hội trưởng Yuasa nói: “Cám ơn em nhé Ibara. Chị rất xin lỗi vì đã làm mất thời gian của em và còn làm em bị trễ hẹn nữa.”

Với cương vị hội trường chị ấy không cần phải vẽ, và gần như chỉ có mỗi nhiệm vụ chuyển các bức tranh vẽ xong ra trưng ngoài gian. Tôi lễ phép chào chị rồi ngay lập tức phóng ra khỏi phòng trù bị số 1.

Ngay lập tức, cái không khí của một lễ hội như tràn vào cơ thể. Cả một hành lang như được thay lớp da mới bởi vô vàn áp phích, bích chương và đủ loại vật trang trí khác. Giữa cái nền đầy sức sống kia là những gương mặt vô tư và thoải mái của các bạn học sinh. Tôi len vào những khe hở giữa họ, và những lúc thế này tôi mới nhận ra cái thân hình con nít của mình lợi hại tới nhường nào.

Trong tình cảnh không thể để ý tới thời gian vì quá chú tâm vào những bức vẽ, y hệt như cuộc thi Đố vui hôm qua, tôi vẫn có thể nghe rõ những gì đang diễn ra ngoài sân điền kinh nhờ vào mấy cái loa trường.

“…Đội Ajiyoshi đã bắt tay vào làm món tráng miệng với việc gọt táo. Nhưng đây là cách gọt táo sao? Họ đang tạo ra một hình dạng rất chi là không đụng hàng! Tiện thể thì tôi chưa thấy thành viên cuối cùng của CLB Cổ Điển…”

Tôi giậm chân thắng lại để cua vòng qua góc hành lang, nhảy qua bốn năm bậc thang một lần để tránh vài bức vẽ đang chờ hong khô. Phải chạy qua cái ngăn tủ để thay giày thật là phiền phức, không đợi tới một giây sau khi xỏ giày vào tôi lại tiếp tục phóng. Ở phía cuối của một dãy toàn áp phích trắng là ánh nắng chói chang của ban trưa. Có một đám đông ở phía sân điền kinh, và nhanh chóng tôi bắt gặp ánh nhìn của Chi-chan, người đang chỉ tay về phía tôi. Đây là lần đầu tiên tôi thấy cậu ấy buộc hết tóc ra đằng sau như thế…

Suy nghĩ đó vừa thoáng qua trong đầu cũng là lúc, chẳng hiểu vì sao, mọi người dường như nhất loạt đặt điểm nhìn về phía tôi. Một giọng nói phát lên từ loa:

“Ôi kìa! Cô gái mặc áo blouse và đầm loe này là thành viên cuối cùng của đội CLB Cổ Điển chăng? Nhưng có còn kịp không đây?”

Đám đông bắt đầu vỗ tay, và đó cũng là lúc tôi chợt nhận ra mình đang mặc cái gì! Nó đó, tôi đang hộc tốc chạy như một vận động viên điền kinh… với bộ đồ cosplay.

Tôi có thể thấy người mình nóng ran, và muốn nhanh đào một cái lỗ để mà chui xuống. “Phô” ra như vậy thật là không phải chút nào! Nhưng mà, nếu chuyện đã rồi thì đành chịu, đâm lao theo lao.

Tôi chạy về phía gian bếp mà Chi-chan đang đứng. Fuku-chan liền giơ tay mà vẫy vẫy về hướng người đang đứng trên bục.

“Trọng tài ơi! Vì thành viên cuối bị trễ nên tụi em xin được phép giải thích cho cậu ấy hoàn cảnh của đội!”

Người ấy có đôi chút bối rối, nhưng cũng giơ micro lên và nói:

“Nhanh lên nhé.”

Fuku-chan rõ ràng đã chuẩn bị trước tình huống này nên cậu ấy có thể giải thích rất nhanh và rõ.

“Có cơm đang nấu ở cái nồi bên phải, sắp xong rồi. Súp miso thịt heo thì ở nồi bên trái, cậu chỉ cần đun nóng lại. Còn nguyên vật liệu thì…”

Nghe đến đấy Chi-chan trông như sắp khóc… lúc tôi không có ở đây Fuku-chan lại hứng lên chọc ghẹo cậu ấy sao?

“Tớ thật sự xin lỗi, Mayaka-san!”

“…Ngoài những thứ còn lại trên bếp thì cậu chỉ có thể thu thập thêm trong phạm vi sân trường. Tớ rất xin lỗi vì lúc nào cũng bắt cậu rút cái que ngắn[4], nhưng giờ chỉ có cậu mới có thể biến những thứ còn lại thành một món ăn được. Trăm sự nhờ cậu vậy!”

Nói xong cậu ấy đẩy nhẹ lưng tôi một cái về phía gian bếp dã chiến trước mặt.

Đầu tiên là phải xem cơm. Lửa để nhỏ, và nắp nồi thì đã vang lên những tiếng lách cách do hơi nước bị chặn không thể thót ra. Nhận thấy có một miếng vải gần đó tôi quyết định tắt lửa ra mở nắp nồi ra, đậy miếng vải lên trên. Vậy là xong. Rồi, bây giờ phải làm món gì đây?

“…Ể?”

Ưmmm.

Nói sao đây ta? Chẳng còn gì ngoài những thứ có thể xem là rác. Một con cá mòi khô và một chút hành lá xắt nhỏ ư? Hành lá và cá khô… thì nấu được món gì đây? Chẳng lẽ chiên?

Ở trung tâm bốn gian bếp là một cái giỏ lớn. Tôi có thể thấy một tuýp wasabi trong đó. Có lẽ nó sẽ có ích đây, nghĩ vậy tôi liền tức tốc chạy đến kiểm tra cái giỏ.

…Những nguyên liệu chắc chắn là cuối cùng của tôi là một củ hành tây nhỏ tới tức nằm gọn trong lòng bàn tay. Cạnh củ tỏi chỉ còn vài viên nước đá… Có nhìn theo hướng nào cũng thấy cái giỏ đã rỗng không.

Tiện thể tôi cũng dòm qua những món đã thực hiện xong. Đội chúng tôi làm được nhiều món đặc biệt quá chứ. Chắc chắn Fuku-chan chỉ làm nổi cơm và súp thôi, vậy đây ắt hẳn là những thành phẩm của Chi-chan. Wow, không thể vượt nổi cậu ấy về khoản nấu nướng rồi. Vậy vấn đề đặt ra là : tôi phải làm ra cái gì để tương xứng với những món ăn tuyệt hảo này đây? Nếu chỉ chiên mỗi con cá khô thì công sức của Chi-chan xem như đổ sông đổ biển hết.

Một con cá khô đã lóc da, một chút hành lá xắc nhỏ, và một củ hành tây teo tóp… Thế quái nào lại vậy? Giỡn mặt nhau à! Tôi không cử động mà chỉ biết trừng mắt nhìn vào cái thớt. “Rút cái que ngắn”, ra ý của Fuku-chan là vậy. Người bình luận viên đang đứng trên bục dường như không giữ nổi sự bực tức.

“Đội CLB Cổ Điển dường như đã nhảy ra khỏi chảo mà lao thẳng vào lửa rồi! Họ đã hết nguyên liệu. Nếu thành viên cuối cùng không thể làm ra được món gì thì tổng điểm của cả đội sẽ là zê-rô. Họ sẽ kết thúc như thế sao?”

Mình nên làm gì đây?

...Đúng hơn là mình có thể làm gì đây?

032 - ♠09

“Đội CLB Cổ Điển dường như đã nhảy ra khỏi chảo mà lao thẳng vào lửa rồi! Họ đã hết nguyên liệu. Nếu thành viên cuối cùng không thể làm ra được món gì thì tổng điểm của cả đội sẽ là zê-rô. Họ sẽ kết thúc như thế sao?”

Ba cái con người kia rốt cuộc đang bị gì vậy nè?

Từ căn phòng Địa Chất lầu bốn khu Chuyên biệt, tôi có thể biết những gì đang xảy ra ở trên sân. Hay đúng hơn, là nghe thấy tình hình của cuộc thi tên là “Wild Fire” đang diễn ra. Dù không biết làm sao mà một đội ba người có thể xài sạch nguyên liệu chỉ sau hai lượt, nhưng khi được thông báo Chitanda Eru là người thứ hai thì tôi đã chẳng bất ngờ gì nữa.

Tôi lẩm bẩm trong miệng.

Giờ thì làm sao đây?

Khi nói thế tôi không có ý nói là “Giờ thì Ibara làm sao đây?” Phải nên hiểu là tôi đang băn khoăn không biêt có nên vứt cái phương châm sống lần nữa để cứu bồ cho Ibara, chữa lỗi cho Chitanda và tiện thể đẩy tiếng tăm thằng bạn Satoshi lên hương hay không.

Câu trả lời đã rõ ngay từ đầu.

Mơ đi.

...Tự chơi thì nên tự chịu. Rời mắt khỏi cửa sổ tôi quay lại ghế ngồi và bắt đầu nghịch quyển truyện chữ dở tới mức không thể đọc quá một nửa.

[CÒN 150 QUYỂN]

033 - ♣11

Chitanda-san đã gỡ cái đồ buộc xuống, trả lại mái tóc dài và bồng bềnh như xưa. Cậu ấy đang mải mê vừa nhìn Mayaka vừa thì thầm một mình.”

“Mayaka-san sẽ làm gì với số nguyên liệu ít ỏi còn lại đây?... Mình hết sức hiếu kì về điều đó.”

Thế do lỗi của ai mà ra như vầy?

Cơ mà đây là Chitanda-san, người mà tôi không thể đưa ra lời phàn nàn được.

Mayaka như đóng băng ở gian bếp. Nếu là tôi thì tôi chỉ biết đem hành lá, hành tây và cái con cá cô đơn ấy chiên chung hết một lượt mà không nghĩ ngợi thêm gì. Dĩ nhiên Mayaka không bao giờ như vậy. Cậu ấy chắc chắn sẽ nghĩ cách làm đó chẳng khác nào là sự sỉ nhục với những món ăn mà Chitanda-san đã làm ra.

Không thực sự quan tâm mấy đến tình hình những đội khác nhưng tôi vẫn hào phóng dành một cái nghía qua đội Fata Morgana, xét về việc Tani-kun đã khao khát xem chúng tôi là đối thủ như thế nào. Thay thế cho cậu con trai của đầu bếp, giờ là lượt để Tani-kun trổ tài đây… Cơm trứng ốp-lết á? Món này hơi bị khó nhỉ, may mắn nhé.

Mayaka chỉ khoanh tay đứng đó. Nếu là tôi (lại một lần nữa) thì tôi sẽ chỉ biết giơ tay xin hàng, nhưng Mayaka lại chẳng biết đầu hàng là gì. Có lẽ cậu ấy đã quá mệt mỏi bởi phần công việc bên CLB Manga rồi. Người bình luận viên lại nhắc đến chúng tôi:

“Có thể thấy đội CLB Cổ Điển đã không thể tạo ra (TOSHI !) một phép màu nào nữa. Chỉ còn mười phút nữa thôi, mười phút cuối cùng sẽ cạn hết trong vô ích sao?”

Hửm? Tôi nghĩ là mình vừa nghe tiếng gì đó lẫn vào lời bình luận thì phải. Gọi tôi sao?

Ngay lúc tôi nghĩ rằng mình chỉ tưởng tượng thì Chitanda-san, người có khả năng nghe vượt trội bình thường, bắt đầu nhìn xung quanh.

“Tớ nghĩ có ai vừa gọi tên cậu đấy Fukube-san.”

“Hở, cậu cũng nghĩ vậy à?”

“Món ăn của đội CLB Thiên Văn đã không còn có thể được coi là một phần của thế giới này nữa! Không chỉ thích ngắm sao, mà món ăn họ làm ra chắc chắn phải đến từ hành tinh khác! Bằng việc nấu chuối trong một cái nồi hầm mà giờ đây một mùi hương cực kì khó tả đang từ từ tuôn ra từ gian bếp của họ!”

Chuối đem đi hầm á, nghe hay đấy, nhưng…

“Xin lỗi, anh có thể im lặng chút không ạ?”

Hội trưởng CLB Nấu Ăn Mới ngớ người trước yêu cầu của tôi, anh bỏ micro xuống rồi hỏi có vấn đề gì. Nhờ vậy tôi đã có thể nghe rõ cái âm thanh ấy…

"SATOSHI!"

Giọng của Houtarou, từ rất xa. Nhưng mà từ đâu?

“Kìa! Ở phòng!”

Tôi quay đầu lại.

Hướng mắt về nơi Chitanda-san chỉ đến, tôi thấy căn phòng Địa Chất ở tầng bốn khu chuyên biệt. Và không thể tin được : Houtarou đang vẫy tay ngoài cửa sổ!

Houtarou chịu hét lên từ đó để cổ vũ chúng tôi là tình tiết có thể được dựng thành phim không ai coi, bởi cậu ấy sẽ là người cuối cùng trên thế giới làm điều đó. Với lại Houtarou chưa từng muốn thu hút sự chú ý của nhiều người, đặc biệt là với kiểu hét toáng nên như vậy.

“…Cái gì…?”

"…Ai thế?"

Đám đông bắt đầu rì rầm.

“Hình như cậu ấy muốn cậu đến đó đó Fukube-san,” Chitanda nói nhỏ cho tôi nghe.

Thật sao? Hừm, nhìn từ đây thì đúng là Houtarou đang muốn gây sự chú ý đến tôi hơn là chỉ vẫy tay cổ vũ. Cậu ấy tiếp tục la.

“SATOSHI! TỚI ĐÂY! Ở DƯỚI!”

Điều gì đã làm cho một Houtarou tiết kiệm năng lượng bất chấp tất cả mà hành động như thế nhỉ?

Mayaka nhìn theo tôi mà há hốc cả mồm. Houtarou mà kêu lên như vậy ắt hẳn phải có chuyện trầm trọng lắm.

Thế là tôi nói với Chitanda-san : “Hây dà, nếu cậu ấy đã gân cổ lên thế thì chắc tớ phải qua đó một lát.”

Một trăm mét là khoảng cách giữa mấy gian bếp đến khu chuyên biệt. Chạy một mạch đến nơi, tôi ngước lên và khum hai tay quanh miệng.

“GÌ VẬY?”

“Nè, chụp lấy!”

Houtarou hình như đang giữ trong tay một vật gì đó. Chụp á? Chụp cái gì mới được? Không cho tôi thời gian suy nghĩ Houtarou đã thảy nó xuống. Oá! Để người ta chuẩn bị tinh thần chút chứ…

Tôi kịp thời nhìn thấy một cái gì đó đang rơi xuống.

Đoán khoảng cách của một thứ đang rơi thẳng xuống đầu mình thì hơi bị khó, nhưng rơi từ tầng bốn cũng đủ tạo ra cho cái vừa chạm vào tay tôi một vận tốc đáng kể.

Khá là nặng đấy, nhưng cú chụp của tôi cừ tới mức tôi phải xác nhận lại bằng lời. Nhưng cái gì thế này?

“…Đ-đây là!”

Trong hai bàn tay tôi là một thứ còn khó tin hơn cái vụ la hét hồi nãy. Làm thế quái nào mà Houtarou lại động tay vào cái này hả trời?

034 - ♦07

Fuku-chan quay trở lại với một cái bịch màu vàng trong tay. Không nói lời nào cậu ấy quăng và tôi hoàn toàn chụp bằng phản xạ tự nhiên. Cái này là từ Oreki sao?

Trên bịch có đề chữ “Bột xốp”. Cậu ta lấy cái này từ đâu nhỉ?

Với gương mặt hơi đỏ lên vì phải chạy hộc tốc, Fuku-chan nhìn tôi và giơ ngón cái lên. Cái người bình luận viên nhìn thấy cũng la lên:

“Một bước ngoặt phi thường đã xảy đến với đội CLB Cổ Điển! Đúng là luật cho phép thí sinh được bổ sung nguyên liệu trong phạm vi sân trường, nhưng đào ra được bột mì thì quả là tuyệt chiêu!”

Tuyệt hay không thì để sau hẵng nói. Bột mì, hành lá, cá khô và hành tây, rồi thì…

Một bức tranh trong tâm trí tôi vừa được vẽ xong, cả những bước để dẫn tới đó nữa.

Bắt đầu nào!

035 - ♣12

Mayaka bắt đầu chuyển động.

Đổ bột ra một cái tô, cậu ấy liền hoà vào với chút nước cùng mấy viên đá còn thừa trong giỏ nguyên liệu sau đó bật bếp lên rồi cho dầu vào cái chảo chiên. Bàn tay liến thoắng nhanh chóng xắt hành lá thành những mẩu nhỏ hơn và rất đều, cùng với cả hành tây rồi lấy đồ bào bào nhỏ con cá mòi khô. Vậy là chuẩn bị chiên cái gì rồi đây.

“Thành viên cuối cùng của đội CLB Cổ Điển đang thu lại những cái đầu tôm he mà thành niên Chitanda hồi nãy đã bỏ đi. Cô gái này đang có một ý tưởng táo bạo nào đây?”

Đầu tôm he… không hẳn là không ăn được, nhưng thế thì liên quan gì tới bột?

Tôi ngảnh đầu sang một bên mà bối rối, trong khi Chitanda-san chỉ nhẹ nhàng thì thào: “…Kakiage.”

Ôi đúng rồi!

Trên gian bếp ấy, đích thị Mayaka đang hướng đến món Kakiage.

Những thứ mới đây còn bị coi là “rác” đã được Mayaka làm cho toả sáng, mà được thổi vào một sức sống mới cùng một cái tên mới: Kakiage! Đúng thế Mayaka ơi, tụi mình không bao giờ được phép bỏ cuộc! Không có gì là rác cả, mọi thứ đều có quyền toả sáng!

Mayaka vạn tuế!

Thật sự là chúng tôi đang làm rất tuyệt, và tôi bắt đầu choáng khi nhìn lại sự thật rằng cả ba chỉ mới là học sinh trung học.

Nhúng tất cả hành lá, hành tây và đầu tôm vào hỗn hợp bột pha với nước, cậu ấy vặn lửa to lên. Tuy nhiên…

Liệu có đủ thời gian để chiên không?

Mayaka như đang tìm kiếm thứ gì đó. Cái gì vậy ta? Lẽ ra lúc này cậu ấy phải rưới dầu lên mấy miếng kakiage.

Sau khi đảo quanh qua cái khay để dụng cụ, Mayaka trừng mắt nhìn về phía cái bục mà la lên : “Nè, ban tổ chức! Ít nhất phải chuẩn bị cái muôi cho người ta chứ!”

À phải, đúng là không có cái muôi. Lúc làm món súp miso thịt heo tôi cũng vì vụ này mà phải dùng muỗng múc rất phiền toái. Người hội trưởng ngay lập tức bảo một trong những thành viên nữ đi kiếm một cái muôi và cô gái bắt đầu nhìn quanh. Làm ơn đi! Cái muôi nào cũng được, không còn thời gian đâu! Cuối cùng cô cũng mượn được một cái muôi từ một đội không sử dụng tới và đưa cho Mayaka. Khốn thật, mất tiêu đi một phút!

Mayaka giật cái muôi từ tay cô gái và bắt đầu rưới dầu lên những miếng kakiage. Một tiếng xèo đã tai vang lên khi cậu ấy làm như vậy. Những động tác tiếp theo là cực nhanh : tiếp tục bào cá khô, hâm nóng lại súp thịt heo và trộn xì dầu với chút dấm trước khi đổ hết vào một bát cơm… Cơm á?

“Đội CLB Cổ Điển đã sắp bắt kịp với tốc độ cực nhanh! Họ có làm được hay không? Chỉ còn một phút nữa!”

Dường như bị tâm lý bởi lời bình luận vừa rồi mà Mayaka cứ phải liên tục ngó vào chảo dầu. Những giây tiếp theo diễn ra chậm và yên ắng đến bất thường. Rồi đột ngột, ánh nắng của mùa thu dường như đã bị che bóng bởi một đôi đũa đang miệt mài gắp những miếng kakiage mới chiên lên bát cơm cùng một chút cá khô bào nhỏ được rắc lên trên cùng.

“Cố lên!”

“Sắp hết giờ rồi!”

“Cậu làm kịp đó!”

Khán giả đang hết mình cổ vũ, có lẽ họ đã bị cuốn theo tinh thần chống trả ngoan cường của Mayaka mất rồi.

"Mayaka-san..."

Giờ đây Chtanda-san đã bật khóc.

Xứng danh Mayaka! Tớ thật tự hào về cậu!

“HẾT—GIỜ!”

Rắc lên miếng cá bào cuối cùng, Mayaka đã hoàn thành bát cơm kakiage cùng lúc với hiệu lệnh kết thúc thời gian của cuộc thi Wild Fire.

Tôi không còn hối tiếc. Kết quả thế nào thì tôi cũng chẳng có gì để hối tiếc nữa.

(Món ăn của đội CLB Cổ Điển:

Thành viên thứ nhất – Fukube Satoshi : Súp miso thịt heo

Thành viên thứ hai – Chitanda Eru : Cá khô cuộn dấm gừng, giseyaki, sashimi tôm he, imo-mochi.

Thành viên thứ ba – Ibara Mayaka : Cơm kakiage.)

036 - ♥08

Tài năng của Mayaka-san đã cứu chúng tôi một bàn thua trông thấy. Không chỉ ở cách sử dụng dao thuần thục, trong tình thế bi đát như vậy mà cạu ấy có thể nghĩ ra món kakiage thì thật là đáng phục! Tôi sau đó quay lại nhìn lên tầng bốn khu Chuyên biệt, nơi cánh cửa sổ của phòng Địa Chất. Tôi không biết làm sao mà Oreki-san lại có sẵn một bịch bột mì như thế. Cậu ấy là một con người sâu sắc, có lẽ nhờ thế mà cậu ấy đã đoán được chúng tôi sẽ lâm vào tình huống như vậy chăng? Oreki-san không còn đứng ở cửa sổ, nhưng tôi vẫn cúi đầu về hướng đó thay cho lời cảm ơn.

GIữa những tràng vỗ tay không ngớt của đám đông, Mayaka-san trở về chỗ ngồi giành cho các thí sinh. Chiếc mũ bêrê nhỏ xinh, cùng cái trâm hình trái tim trên áo dường như đang thu hút khá nhiều ánh nhìn về phía cậu ấy. Dù vậy hình như Mayaka-san không được vui cho lắm.

Nhớ lại sai lầm của chính mình, tôi cảm thấy mình ít nhất phải đến xin lỗi cậu ấy. Nhưng chưa kịp thì cậu ấy đã lên tiếng trước: “Không kịp chiên kĩ!”

“Thôi mà, làm như chúng ta có thời gian ấy. Được vầy là quá tuyệt rồi.”

Fukube-san cố an ủi, nhưng cậu ấy trông vẫn còn bực tức lắm.

“Không có nổi một cái muôi! Chuẩn bị được cả đồ bào và dao gọt trái cây mà không có cái muôi thì buồn cười thật. Tự dưng phí đến cả phút, nếu không thì tớ đã chiên được kỹ hơn rồi… Nhưng bực mình hơn cả là sao lúc đó tớ không nhanh trí kiếm cái gì thay tạm trong tận một phút đó cơ chứ?”

“Anh thành thật xin lỗi về sự cố này.”

Một nam sinh tiến về phía chúng tôi lên tiếng. Đó là hội trưởng CLB Nấu Ăn Mới, người vừa khiêm công tác bình luận đứng trên bục lúc nãy. Hồi nãy thì trông rất máu lửa, nhưng bây giờ anh đang bày tỏ một thái độ chân thành khi xin lỗi Mayaka-san.

“Tụi anh đã kiểm tra rất kĩ và chắc chắn mọi dụng cụ làm bếp thông thường đều có đủ cho các đội… Thậm chí vài phút trước khi cuộc thi diễn ra tụi anh đã kiểm qua một lần nữa.”

Fukube-san đứng chen vào giữa mà phân bua,

“Cơ mà, thực sự thì lúc nấu súp miso em đa để ý rồi. Lẽ ra ngay em nên thắc mắc ngay mới phải, khi đó có nhiều thời gian mà.”

“…Ừm.”

Có vẻ như Mayaka-san đã chấp nhận lời xin lỗi của anh hội trưởng khi đáp như thế.

“Nhưng xoay sở được trong tình thế như hồi nãy thì quả thực em rất giỏi…” Trong khi anh hội trưởng tiếp tục cuộc trò chuyện thì tôi quyết định đi về phía gian bếp của đội mình. Tôi rất hiếu kì về việc tại sao một cái dụng cụ quan trọng như thế, lại bỗng dưng “biến mất” ngay trước khi cuộc thi bắt đầu được cơ chứ?

Ban giám khảo đã bắt đầu nếm thức ăn, và dĩ nhiên họ đang nhận được sự chú ý tuyệt đối từ khán giả và các đội thi. Sau khi nuốt vào một thứ thức ăn có màu nâu hơi lai xanh lá (hay là màu thân trúc nhỉ?), một trong số các giám khảo nhắm nghiền mắt lại rồi bật ngược ra đằng sau. Có nên hiếu kì về hương vị của món ăn đó không đây? Tôi không tán thành lắm với phương châm “Lơ đi là tốt nhất”, nhưng hôm nay chắc phải áp dụng một lần thôi.

Tất cả dụng cụ làm bếp đều được đặt ngay ngắn trên một cái khay lót vải. Trên khay bây giờ chỉ còn những thứ mà chúng tôi không sử dụng như đũa tre, đồ vắt cam hay xiên nướng thịt. Nhưng cái muôi rõ ràng là một trong những dụng cụ căn bản nhất, chẳng lẽ đây chỉ là nhất thời sơ sót thôi sao?

Không mong đợi một phép màu hay nhìn thấy một hiện tượng lạ nào cả, tôi chỉ đơn thuần nhấc cái khay lên để xem một chút và,

“Ơ!”

Có một tấm thiệp, đặt lên trên một bản “Hướng dẫn vui hội Kanya” mở sẵn. Tôi từng thấy hình ảnh này ở đâu rồi thì phải.

Chẳng lẽ…

Chẳng lẽ! Ngay tức thì tôi quay lại.

"Fukube-san! Mayaka-san!"

Và la lớn về phía hai cậu ấy. Lúc này anh hội trưởng đã trở về bục để tiếp tục chương trình.

“Chitanda-san nè, hình như anh giai bên đó ‘cảm nắng’ hội trưởng bên mình rồi đó nha.”

‘Cảm nắng’ á? Ơ, nhưng mà đã ai biết ai đâu? Như vậy thì rắc rối… Không, lo chuyện quan trọng đã!

“Hai cậu xem này, nó được để ở dưới cái khay.”

“Là gì thế?”

Mayaka-san cầm tấm thiệp lên. Nhìn qua một thoáng đã đủ khiến biểu cảm của cậu ấy dường như bị đóng băng. Viết trên đó là những con chữ mà tôi đã lo sợ.

CLB Nấu Ăn Mới đã mất cái muôi của họ

Juumoji

"Đây là..."

Đôi mắt Fukube-san trở nên long lanh. Khi đã đọc rõ nội dng tấm thiệp, theo phản xạ tôi thốt lên:

"Y như Hiệp Hội Tiên Tri rồi!"

"Y như CLB Cờ Vây rồi!"

Hả?

Mắt tôi giao với Fukube-san, người đang tỏ ra hết sức ngạc nhiên. Có lẽ chính tôi cũng đang có phản ứng như thế.

Chỉ có Mayaka-san là vẫn tươi tỉnh. Trang của cuốn hưởng dẫn đang được mở là trang giới thiệu các CLB tham gia, không khác gì điều Kaho-san đã cho tôi biết. Trên đó còn y nguyên dòng chữ đánh máy : “CLB Nấu Ăn Mới – Cuộc thi nấu ăn "Wild Fire" trên sân trường vào ngày thứ hai vào lúc 11 giờ. Nhanh vô đăng kí nào!”

Mayaka-san nhìn Fukube-san, sau đó nhìn tôi mà thong thả hỏi : “Vậy, vụ này là sao?”

Cậu ấy hỏi tôi vụ này là sao.

Vậy… thì vụ này là sao?

Một lần nữa tôi trao đổi ánh nhìn với Fukube-san.

[1] Đậu nành lên men và được cô đặc thành viên, thường dùng để cho vào nước dùng nấu canh, xúp…

[2] Mù tạc của Nhật làm từ củ của cây wasabi, có màu xanh lá cây phân biệt với mù tạc của phương Tây màu vàng

[3] Koji thực chất là tiền thành phẩm trước khi chế biến miso.

[4] Ý là đẩy Ibara vào hoàn cảnh đã rồi và buộc phải làm.