Hyouka

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3438

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1285

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 297

Tập 3 - Trình tự Kudryavka クドリャフカの順番 - Welcome to KANYA FESTA! - Chương 3-1 - Buổi sáng

023 - ♦05

Tro tà là một manga dài ba mươi trang dưới hình thức là ba câu truyện ngắn. Nghe thì có vẻ rùn rợn nhưng thực chất cái tên này bắt nguồn từ câu nói nổi tiếng của nhà sư Rennyo[1]: “Con người có đủ mọi sự rạng rỡ vào buổi sáng, nhưng chẳng còn gì hơn một nắm tro tàn khi chiều tà.”

Nội dung xuyên suốt Tro tà nhấn mạnh vào sự vô thường của cuộc sống con người. Mượn khung cảnh trầm lắng cổ điển thời Chiêu Hoà nên cả ba câu truyện đều khá buồn, nhưng nó không bị đắm vào sự sầu thảm của thời ấy… với cả nhân vật chính đều là những nữ sinh mới biết yêu nên ba câu truyện cũng rất giàu tính giải trí. Khi còn là một đứa học sinh năm ba sơ trung, tôi đã gần như không thốt nên lời khi đọc và quyết định mua ngay trong lúc đang dạo chơi ở lễ hội truyền thống cao trung Kamiyama. Nội dung tuy không có gì mới mẻ nhưng với tôi nó đã mang đến một cảm giác lung linh huyền ảo.

Bên cạnh những lời thoại được chau chuốt mạch lạc, những câu truyện còn được trang bị những bức tranh thanh mảnh, cổ điển như bước ra từ một sàn kịch kabuki nào đó. Tại những chi tiết mang tính then chốt của sự việc thì nét vẽ lại mang hơi hướm siêu thực… Tóm lại nếu phải chọn một tác phẩm để lại cho tôi nhiều ấn tượng nhất thì chắc chắn không cái tựa nào có thể bì được với Tro tà…

Nhưng có lẽ, dường như ở nó còn có một sức hút quyến rũ nào đó mà không từ ngữ nào đủ sức diễn tả nổi. Nếu phải phê bình thì khách quan mà nói tôi cảm thấy khả năng vẽ nền của tác giả còn chưa tốt, nhưng điều đó không thể làm cho cả câu truyện bị dở đi dù chỉ một chút.

Chỉ có hai doujinshi đã từng khiến tôi quên cả thở trong lần đọc đầu tiên, một là Tro tà và cái kia là Cơ thể biết nói – một manga tôi phát hiện ở một hội chợ khác không liên quan gì đến trường Kami. Tôi trân trọng chúng như là hai viên ngọc sáng nhất của cả kho tàng, nhưng lấy một ra thì tôi đành phải chọn viên ngọc sáng nhất của nhất. Để kết liễu trận chiến bằng việc chỉ ra rằng một tác phẩm tự nó đã là kinh điển mà chẳng phụ thuộc vào việc độc giả thấy thế nào, tôi phải đưa nó cho chị Kouchi xem. Hy vọng niềm tin của tôi về sức hút kì lạ của nó sẽ làm nên kì tích.

Tôi đã rất vui khi biết tin mình đậu vào trường Kamiyama. Bên cạnh niềm vui hạ cánh vào cao trung thành công thì tôi còn vui hơn nữa khi mình đã vào một ngôi trường mà ở đó người ta có thể bán tất cả các thể loại manga một cách tự do như là những chiếc máy bán nước tự động. Dó cũng là lí do tôi không ngần ngại chọn ngay CLB Nghiên cứu Manga vào ngày đầu tiên nhập học.

Thế nhưng gần như ngay lập tức… trào lên trong tôi là một nỗi thất vọng.

Vì không lấy một ai, trong CLB biết gì về tác giả của Tro tà.

Nhưng thì vẫn có thể vui vẻ bàn luận với nhau về sở thích của mình nên tôi vẫn nghĩ quyết định gia nhập CLB là đúng.

…Dĩ nhiên, có là những gì tôi đã nghĩ.

Buổi sáng ngày lễ hội thứ hai ở trường cao trung Kamiyama chứng kiến sự xuất hiện của một đứa tôi khó có thể u ám hơn được nữa. Không còn cách nào khác tôi buộc phải hoãn mọi dự tính của mình. Thế là thay vì đi điểm danh tôi đi một mạch tới CLB Manga.

Tôi đã mong mình là người đến sớm nhất nhưng chị Kouchi còn sớm hơn. Hôm nay chị diện một bộ tuxedo bóng bẩy nhưng lại đeo găng như một võ sĩ người Thái. Vì không được cao lắm nên bộ trang phục này có vẻ hợp với chị hơn là con ma cương thi hôm qua. Chị ấy tính mỗi ngày cosplay một nhân vật ư? Trùng hợp ở chỗ tôi cũng định làm vậy, nhưng dĩ nhiên là chẳng thể chăm chút cho trang phục của mình kĩ càng như chị ta.

Chị Kouchi nhìn vào tôi, hay đúng hơn, là cái trâm hình trái tim đính trên áo của tôi.

“Lại hoài cổ nữa em nhỉ?” chị nói. Hôm nay tôi mặc một chiếc áo len khác bên ngoài tấm áo blouse trắng, cùng tất dài và một chiếc đầm loe. Phần duy nhất có thể được xem là cosplay là một chiếc trâm hình trái tim và cái mũ nồi mà thôi.

“Bộ tính bắn ra đạn Jintan[2] từ đó à?”

“Không, chỉ là đồ trang trì bình thường thôi.”

“Nếu thật sự muốn cosplay thì em nên chăm chút cho mớ tóc của mình một chút chứ?”

Vớ vẩn. Mang cái kiểu tóc chống-lại-trọng-lực này ra đường cũng đủ xấu hổ lắm rồi, chưa kể đến việc tóc tôi chẳng có dài đến thế.

Tôi cần phải vào vấn đề chính ngay.

“Vậy, Tro tà của em đâu?”

Chị Kouchi đã mở lời trước. Thực sự đáng ngạc nhiên khi chị ta có thể nhớ cái tên ấy dù chỉ nghe qua một lần. Liệu cái sự nhanh nhạy và thông minh đã giúp chị ta đọc tâm trí của đối phương sao?

Hầu hết các thành viên đều chưa tới nên trong phòng yên tĩnh thấy rõ. Tất cả mọi người, dù hôm qua có hay không có mặt ở đây đều đã biết màn đấu khẩu giữa tôi và chị Kouchi. Mà thậm chí cả chị Kouchi, người hôm qua còn rất tự mãn, giờ lại nhìn tôi ở một trạng thái căng thẳng mà tôi ngờ rằng chị nhận ra điều đó…

Th-thật là tệ!

Nhưng không còn đường chạy trốn nữa. Hít một hơi sâu nhất có thể và cố gắng không tỏ ra chút gì hèn nhát, tôi nói:

“Xin lỗi, hôm nay em không mang theo.”

“Cái gì?”

“Hình như trong kì nghỉ hè em đã mang nó qua nhà họ hàng rồi để quên ở đó rồi.”

Đúng thế, cả đêm hôm qua tới sáng tinh mơ hôm nay tôi đã lục tung phòng mình để tìm kiếm. Chắc chắn tôi đã lục lọi mọi ngóc ngách có thể, bao gồm ít nhất mười lần trên chiếc kệ chứa những quyển manga mà tôi yêu thích nhất. Mấy cái kệ khác cũng thế, và những cái thùng các tông chất đầy những cuốn truyện cũ nữa… nhưng Tro tà thì vẫn chẳng thấy đâu.

Tôi không tin rằng mình đã cho ai mượn, thậm chí đến Fuku-chan cũng chưa vì tôi không nghĩ cậu ấy sẽ thích. Hơn hết rõ rành rành là suốt học kì một năm trước tôi còn đọc đi đọc lại không biết bao nhiêu lần…

Và vì vậy Cơ thể biết nói đành phải được mang theo để thế mạng. Nhưng vì đã khẳng định sẽ mang Tro tà lên nên chính tôi còn thấy việc làm này là vô nghĩa, mà mang một thứ vô nghĩa thì có khác việc chẳng mang gì chỗ nào đâu? Ôi, cơ mà tôi vẫn chưa bi quan tới mức nghĩ rằng viên ngọc quý nhất trong kho báu của mình đã bị mất. Nó có thể đã bị lẫn vào một số lượng không nhỏ thùng các tông chứa đầy truyện cũ, đã được tôi gửi tạm vào kho ở nhà ông bà nội vào kì nghỉ hè vừa rồi. Có thời gian rảnh nhất định tôi phải lục tung cái nhà kho ấy lên.

Tuy nhiên, một sơ suất như thế xảy ra tại thời điểm này chẳng khác gì một đòn chí mạng. Khó mà tin được tôi đã mắc đến hai lỗi lớn chỉ trong hai ngày, và tính trong gần đầy thì nhiều đến mức xấu hổ. Nghĩ ra được bao nhiêu hướng giải quyết đi nữa thì tôi vẫn ước rằng ngay từ đầu mình chẳng nên mắc những sai lầm ấy.

“Ểểể?” Một âm thanh không hài lòng vang lên ngắn gọn. Nhìn quanh, tôi thấy chỉ có hội trưởng Yuasa là còn giữ vẻ điềm tĩnh, vậy là không phải chị ấy. Chủ nhân giọng vừa rồi là một người khác.

“Hửm, vậy cơ bản là em không có à?”

Cơ mặt của chị Kouchi dường như được dãn ra sau khi lên tiếng. Còn tôi, trái lại, thì đang phải cắn môi.

Tình thế hiện tại của tôi chẳng khác nào cá nằm trên thớt. “Trận chiến” vốn vẫn có thể tiếp tục vì chúng tôi vẫn còn cái lý để mang ra cãi, nhưng không đưa được bằng chứng hỗ trợ dù đã hứa trước thì chẳng khác nào tự mình giơ cờ trắng. Hậu quả của việc này là tôi đang cố ghìm mình lại trước những lời xách mé của “Hội những người phát cuồng vì chị Kouchi”.

Một trong số đó huênh hoang : “Ibara nè, chẳng phải chưa đầy hai bốn tiếng trước còn mạnh miệng lắm sao? Tưởng nói không là xong chuyện hở?”

Rồi một người khác hùa theo : “Đúng đó. Bộ không có cách xin lỗi nào lịch sự hơn sao?”

Tụi nó sẽ không chịu im miệng cho đến khi tôi quỳ xuống thì phải. Tôi quyết định lời đi, vì đây là vấn đề giữa cá nhân tôi với một mình chị Kouchi. Nếu chính chị ta bắt quỳ thì tôi rất sẵn lòng làm thế.

Tuy nhiên, dường như không còn hứng thú với tôi, chị ta chỉ vẫy vẫy tay rồi đáp gọn lỏn:

“Vậy, thì giúp chị vẽ áp phích dùm cái.”

“A-áp phích?”

“Vẽ một em thật dễ thương vào… chị có chút chuyện phải đi một lát.”

Nói xong chị quay đi rồi nhanh chóng bước ra khỏi cửa, để mặc tôi tiếp tục làm mục tiêu của những cái trừng mắt lạnh tanh từ mấy “cái đuôi” bị bỏ lại trong phòng. Thế là tôi quay sang nói với hội trưởng Yuasa:

“Chị ơi, ở đây có dụng cụ vẽ không nhỉ?”

“Hửm? À, vâng, có chứ.”

Tôi gật đầu rồi nhìn vào chiếc đồng hồ đeo tay. Đã sắp đến giờ tập hợp điểm danh ở nhà thi đấu. Trỏ tay vào đồng hồ tôi thông báo với chị : “Điểm danh xong em sẽ về đây vẽ.”

Một khi đã bắt tay vào vẽ thì thà toàn tâm toàn ý bỏ công sức mình vào còn hơn là dở dở ương ương. Thế là tôi bắt đầu suy nghĩ… mình sẽ vẽ một “nhân vật dễ thương” nào để vừa ý người tiền bối vừa chiến thắng đây?

024 - ♣08

Ngay sau khi buổi điểm danh kết thúc, tôi ba chân bốn cẳng đào thoát khỏi nhà thi đấu.

Chẳng phải vì có trò vui không xem uổng đời, mà tại tôi dù sao cũng là thành viên trong ban tổ chức – những con người cao cả giữ nhiệm vụ làm cho lễ hội này vận hành trơn tru hết mức có thể. Cứ đến một giờ hẹn đã được thông báo từ trước là tôi phải ghé vào phòng họp để nhận nhiệm vụ từ cấp trên. Bên cạnh an ninh thì nhiều vấn đề về các sự kiện cũng phải do chúng tôi quản lí; ví dụ như việc dựng, dỡ sân khấu của các CLB thường dễ xảy ra tai nạn nếu bất cẩn. Như vậy cũng có nghĩa là nếu không có quậy, không dựng hay không dỡ, thì cơ bản chúng tôi sẽ được chơi nguyên ngày. Mang mong mình tinh thần trách nhiệm đầy cao quý, tôi kính cẩn gõ cửa phòng họp ban tổ chức, rồi mở cửa, và hoan hỉ nói:

“Fukube báo cáo! Có vẻ như hôm nay sẽ là một ngày yên bình, xin phép được lui.”

Không may là thiện ý muốn giúp ban tổ chức trong việc giám sát một hoạt động hứa hẹn là đầy thú vị ở CLB Nghiên cứu Khoa học viễn tưởng của tôi đã không thành. Một giọng nói ngăn tôi lại.

“Đợi đã Fukube, việc cho em đây.”

Ể…

Trưởng ban Tanabe là người duy nhất ở trong phòng. Đứng trước tấm bảng trắng được dán lên một cái thời gian biểu, anh nhìn tôi mà cười.

“Nè, sao lại có cái mặt chù ụ thế hả?”

“À không, số là em đang rất bỡ ngỡ vì lại được trao cơ hội góp công cho ban tổ chức ấy mà.”

Thật ra dự định lớn nhất trong ngày của tôi là tham gia cuộc thi nấu ăn vào lúc mười một rưỡi trưa nay, vì thế hy vọng việc tôi dắp được giao sẽ không bị phạm vào cái giờ thiêng ấy, Nói chung là lại một lần nữa tôi phải trưng ra cái mặt hoàn toàn trái với cảm gíac mình đang có, rồi từ từ bước vào phòng.

Tôi chà xát hai bàn tay vào nhau rồi hỏi : “Vậy là việc gì thế anh? Chỉ cần nó xong trước mười một rưỡi thì em sẵn sàng nhảy vào chảo dầu hay bơi ngửa ngoài biển vì anh.”

“Nhanh thôi. Có mấy cái bao đựng dép lê ở trong phòng lao công ấy, em cứ mang hai bao đặt ở cửa ra vào mỗi dãy nhà là xong. Thế thôi.”

Ồ, đúng là chả mất nhiều thời gian thật.

Trưởng ban Tanabe chắc hẳn đã rất tâm huyết với lễ hội. Tôi quyết định tán gẫu với anh ấy một chút.

“Sempai, anh không tính đi đây đi đó à, ngắm các gian hàng chẳng hạn?”

“Hửm? Ồ.” Đối mặt với tấm bảng cùng tấm thời gian biểu cỡ lớn, anh lại quay về phía tôi mà nói nhỏ nhẹ.

“Còn nhiều vấn đề phát sinh lắm em. Với lại chính mấy cái đó cũng khiến anh phải đảo qua đảo lại khắp sân trường mà, nên anh cũng tranh thủ thăm thú một chút. À mà, bộ phim tự quay của lớp 2-F nghe nói hay lắm đấy.”

Ồ, đó chắc chắn là một tin tốt nhỉ!

"Nhưng anh đâu có tham gia vào cuộc thi hay trò chơi gì đâu phải không?”

Anh Tanabe lại mỉm cười.

“Nếu ham vui thì anh đã chẳng làm ban tổ chức. Với lại anh thấy mình cũng không có nhiều tài năng hay sở thích như em đâu.”

Trông tôi giống người có nhiều tài và sở thích lắm à?

“Mà, em hỏi vậy là sao? Có gì vui muốn kể cho anh hả?”

“Vui ấy à?”

Nói về sự kiện đáng chú ý thì không thể không nhắc đến “Thảm cảnh Hai trăm” của CLB Cổ Điển, nhưng có chúa mới biết Mayaka sẽ như thế nào nếu biết tôi lấy nó ra làm trò đùa. Màn trình diễn của CLB Hài kịch sau lễ khai mạc cũng khá ấn tượng nhưng nhiều khả năng chỉ có tôi là thấy vậy. Tôi cũng có hóng hớt vài chỗ khác, nhưng đem từng cái kể ra thì chẳng đáng thấm vào đâu…

Ưmm. Tôi không định xem cái này là “vui”, nhưng nếu nói với ảnh là chả có gì vui cả thì nhục quá. Thế nên tôi đành phải dùng tới nó.

“Dường như có một tên đạo chích đã trổ tài ở CLB Cờ vây.”

“Thế à?”

“Một vài quân cờ vây đã bị lấy đi, và thậm chí tên trộm còn để lại lời nhắn nữa.”

“Thật vậy sao?”

Giờ thì tôi mới là người bất ngờ đây, hội trưởng Tanabe đang tỏ ra rất hứng thú với chủ đề này.

“Ra là thế. CLB Cờ vây à…”

Ngay trước khi tôi kịp thốt lên rằng có thể sự việc này chỉ là một trò giỡn từ chính CLB Cờ vây để gây chú ý, thì hội trưởng đã tiếp tục : “Anh nghe Okano bảo rằng sự việc tương tự cũng đã xảy ra với CLB Acapella.”

“Cái gì cơ?”

bây giờ thì hứng thú của tôi đã trở nên sôi sục. Nếu cả CLB Acapella cũng bị y như thế thì khả năng tác giả là nội bộ CLB Cờ vây xem như bằng không.

“Họ bị mất một chai nước trong thùng giữ lạnh.”

“Có lời nhắn nào được để lại không anh?”

“Anh không chắc có phải của kẻ trộm không, nhưng nghe bảo là họ cũng tìm thấy một tờ ghi chú.”

Quá thú vị! Cấp độ quan tâm của tôi với câu chuyện này đã tăng lên tột bậc so với những gì được nghe từ Tani-kun. Vậy là chúng ta có một siêu đạo chích đang trà trộn trong lể hội văn hoá cao trung Kamiyama! Một trò giỡn đầy hứa hẹn đây.

Hehe hehe, giờ mình nên sắp xếp lại lịch như thế nào đây?

…À mà từ từ, bây giờ chưa phải lúc.

“Gì thế Fukube? Sao em cười thấy ghê vậy?”

“Không, hổng có gì đâu anh.”

Giờ vẫn còn sớm để thò chân vào vụ này. Để vụ việc của tên trộm được nổi tiếng thì hắn phải gây thêm nhiều vụ trộm nữa. Nếu tôi lỡ tay đánh bại hắn lúc này thì sẽ chẳng khác gì vua câu cá bắt được con lòng tong. Kinh nghiệm đã chỉ ra cho tôi thấy, rằng hiện tại hãy cứ chơi với tên trộm đã.

Với lại, đã được mấy mạng trong trường nhận ra sự bất thường này nào? Ngay cả tôi cũng chỉ vừa được nghe và biết. Thế nên chưa cần quan tâm đến việc tên đạo chích có chủ trương gây chú ý hay không vì răng nanh của hắn còn chưa mọc. Còn một hoạt động cực kì quan trọng đang chờ tôi tham gia. Nghỉ ngơi thư giãn tí để tạo điều kiện cho tên trộm gây bất ngờ thêm vài cú rõ ràng là chả chết ai, vì vậy tôi quyết định dẹp tạm nó qua một bên.

Xong, ủa cái túi dây thân yêu của mình đâu rồi?

“Có lẽ bây giờ em nên đi làm việc rồi.”

“Ừ, cố gắng nhé.”

Động viên tôi một câu xong, hội trưởng Tanabe lại quay về tấm bảng.

025 - ♠07

“Tớ sẽ lại cố gắng hết sức!” Nói xong, Chitanda nhanh chóng rời khỏi phòng.

Tiếp tục một ngày trông quầy nữa nào.

Nói sao đây? Tôi chưa từng nghĩ việc ngồi một mình bên một cái quầy nơi người ta hầu như chẳng lai vãng tới lại chán đến thế. Tôi thích sự thoải mái và chậm chạp, nhưng chắc chắn là không thích nhàm chán. Thà rằng được tốn sức bỏ mấy đồng bạc vào hộp đựng tiền bán tập san thì còn vui hơn. Thong thả vào nhà vệ sinh, chả ai tới. Mua cuốn sách đọc chơi, nhầm ngay thể loại không thích. Thật khó có thể ngờ một tên “tiết kiệm năng lượng” như tôi lại ao ước được làm việc chỉ vì… thấy chán!

Mà thôi, tôi nên xếp lại mấy quyển tập san cho ngay ngắn. Mỗi chồng mười quyển là đẹp.

Vừa xếp xong tôi nhận ra trước cửa phòng đã có “khách hàng”. Đó là một nam sinh tôi không quen. Phù hiệu trên cổ áo cho biết anh là học sinh năm hai.

“Cậu bán đồ à?”

Điềm tốt đầu ngày rồi. Thái độ đâu, thái độ…

“Vâng, đúng.”

Ưm, lẽ ra tôi nên nói dài hơn một chút nhỉ, kiểu “Vâng, đúng thế đó ông anh” ấy. Nhưng nói thật thì chẳng lịch sự chút nào phải không? Anh chàng năm hai chúi người tới trước một chút về phía những chồng tập san “Kem đá” để nhìn kĩ cái bìa.

“Vậy đây là cuốn tập san giải thích vì sao có cái tên ‘Hội Kanya’ phải không?”

Wow, màn hùng biện của Satoshi rốt cuộc cũng kết trái ngọt đầu tiên. Hay là ảnh nghe được từ người khác? Kệ nó, có khách là tốt rồi.

Thấy tôi gật, anh chàng hỏi tiếp : “Anh đứng đây đọc luôn được không?”

“Em e rằng không được đâu.”

“Ôi thôi mà. Có hai trăm yên một cuốn thôi phải không?”

“Đúng là chỉ có hai trăm yên nhưng xin anh hãy mua đi ạ. Tụi em còn rất nhiều, đang muốn khóc đây.”

Dĩ nhiên là tôi không định khóc đâu.

Nghe thế anh liền bật cười rồi rút ví ra mà mua một quyển. Sau khi cám ơn và thấy anh nhét ví lại vào túi. Tôi chú ý và nói : “Sempai, ‘cửa sổ’ mở kìa.”

“Hả? Trời đất!”

Anh hoảng hốt đưa tay vào “khoảng không” giữa hai chân. Sau vài lần hì hụi, anh ngẩng đầu lên mà rầu rĩ.

“Thôi xong, bị hư rồi!”

Nhìn kĩ một chút tôi thấy vài cọng chỉ bị mắc vào cái khoá và xoắn tít. Rồi, hiểu luôn.

“Khoá kéo bị hư à?”

“Ừ, và anh có việc ở trường cả ngày. Giờ biết sửa thế nào đây?”

Anh có sự thông cảm lớn từ tôi, người bây giờ cũng chả biết phải gúp anh làm sao.

Không, chờ chút, không hẳn! Vẫn còn ở đây mà phải không? Lục lọi trong hộc bàn và tôi đã tìm ra – cái phù hiệu được cho bởi anh chàng punk hôm qua. Tôi không định mang nó tới để làm người mẫu, và hơn hết đằng sau chiếc huy hiệu là một cái kim băng khá dễ để tháo ra.

“Chỉ có một thôi, nhưng anh xài thử xem.”

Tôi đưa cho cái kim băng, và anh chàng năm hai trông sung sướng cứ như vừa được ban phước lành.

“Ôi, cám ơn nhiều. Không ngờ cậu lại có cái này!”

Anh bắt đầu dùng nó để vá “cửa sổ”… và dù trông có hơi buồn cười nhưng thế này cũng tạm ổn.

Vá xong anh liền thốt lên : “Quá đỉnh, cậu vừa cứu anh một bàn thua trông thấy đấy.”

Rồi anh nhe răng cười và vẫy tay qua lại.

“Không có chi đâu anh.”

Nghe thế dường như khiến anh suy tư gì đó, rồi anh xoạc tay về phía sau lưng. Lục lọi trong cái túi đeo lưng một hồi anh lấy ra một khẩu súng lục.

Dán mắt vào họng súng, tôi hồn nhiên hỏi : “Anh tính cướp tụi em hả?”

“Đừng có khùng. Đây là súng nước.”

Anh đặt khẩu súng lên bàn rồi nói tiếp:

“Cậu có thể lấy cái này, xem như là lời cảm ơn của anh.”

“Ra vậy.”

Ánh nhìn của tôi chuyển từ cây súng nước vào anh.

“…Đây là sở thích của anh à?”

Cuộn quyển tập san trong tay, anh gõ nhẹ vào đầu tôi một cái.

“Dĩ nhiên là không. Anh bên CLB Làm Vườn và hôm nay tụi anh sẽ nước khoai lang.”

Tôi vẫn không hiểu chuyện đó với chuyện này liên quan tới nhau kiểu gì.

Anh chàng năm hai tiếp tục với giọng điệu hân hoan : “Cậu biết đấy, tụi anh cần lửa để nướng khoai. Mà đã có lửa thì phải có nước để dập, nhưng dùng một cái xô để tạt vào thì nhạt quá phải không?”

À, ra thế. Giống kiểu lính hay đại loại đây… và hoá ra có tồn tại những CLB còn khùng hơn bên này nữa đấy nhỉ? Tôi lại nhìn vào cây súng mà nói:

“Vậy anh không cần khẩu này sao?”

“Anh có rồi. Đây chỉ là đồ dự bị thôi. Hàng chính của anh là một khẩu Kalashnikov cơ!”

Quá hoành tráng. Vậy là họ nghiêm túc nghĩ đến việc dùng súng nước dập lửa thật á? Lạy trời là cách này có hiệu quả. Cơ mà, chẳng lẽ cầm khẩu súng ngồi canh quầy? Cả cái huy hiệu cũng vậy, sao số tôi toàn được cho những thứ chả có ích lợi gì thế này? Muốn từ chối cũng không được.

“Cám ơn lần nữa nhá. Hẹn gặp lại!”

Dứt lời anh chàng liền vui sướng rời khỏi phòng Địa Chất.

Tôi nhìn vào khẩu súng nằm trên bàn mà lẩm bẩm vẩn vơ : “…Một khẩu Glock 17 à?”

Một khẩu AK[3] chính cùng một khẩu Glock phụ trợ, chẳng phải là trái khoáy sao?[4]

[CÒN 176 QUYỂN]

026 - ♥06

Hôm nay mình sẽ lại cố hết sức!

Tối qua tôi đã suy nghĩ rất nhiều. Lời của anh Tanabe và anh Toogaito đều hoàn toàn đúng đắn. Không thể thay đổi địa điểm buôn bán cũng chẳng thể tạo ra một câu chuyện đủ để được lên báo tường, nhưng buông xuôi thì hãy còn quá sớm.

Nghe nói là bộ phim tự làm của lớp 2-F đang rất được yêu thích. Dù không nhiều người bạn của tôi quyết định đi xem thử nhưng có một sự thật là phòng Nghe Nhìn đã chật kín người trong suốt ngày hôm qua.

CLB Cổ Điển chúng tôi, trong một chừng mực nào đó, có thể xem là đã góp công dựng nên phim của lớp 2-F. Bí ẩn trong quá trình làm phim đã được Fukube-san đặt tên là “Sự biến của Nữ hoàng” thì phải. Tôi chẳng làm được gì nhiều, mà chính Oreki-san đã giúp các anh chị ấy đáng kể nhờ vào tài suy luận của mình. Dù còn vài uẩn khúc nhưng hiện tại tôi thấy rất vui vì bộ phim vẫn được đón nhận nhiệt tình.

Trong lớp 2-F tôi quen thân chị Irisu Fuyumi. Nhắc mới nhớ, chị ấy thật ra chính là người “Nữ hoàng” được đề cập tới trong cái mỹ danh của Fukube-san đấy, bởi vì chị phải đảm đương mọi thứ trong suốt quá trình quay phim…

Nếu có thể sắp xếp cho Kem đá bên cạnh một bộ phim nổi tiếng thì cơ hội để chúng tôi bán được tâp san sẽ chắc chắn được nâng cao!

Vì vậy, hôm nay bằng mọi giá cuộc thương lượng này phải thành công.

Tôi sẽ cố hết sức!

I'll do my best.

Phòng nghe nhìn bấy giờ lại có một suất chiếu phim Điểm mù của vạn người. Cửa ra vào được để mở và một tấm rèm đen che không gian bên trong để tránh ánh sáng hắt vào. Có vẻ như lại là một suất chiếu đầy ắp khán giả rồi, tôi chẳng cần ló đầu vào căn phòng tối đen để cảm nhận điều đó. Ngoài cửa có đặt một tấm biển quảng cáo cao ngang với tôi ghi chữ “Đang chiếu – ĐIỂM MÙ CỦA VẠN NGƯỜI” cùng giờ giấc của các suất chiếu được viết lên một tờ giấy đính tạm vào bên dưới tấm biển.

Có một cái bàn đặt ngay cạnh tấm biển dường như được dùng làm bàn tiếp tân. Hơi kì lạ vì bộ phim được chiếu miễn phí, có nghĩa là không bán vé, thì cần bàn tiếp tân làm gì nhỉ? À, ra là họ để những tờ bướm quảng cáo ở đó. Có một chị ngồi ở đó. Vì phim đang chiếu nên chẳng có ai tới đây cả nên chị đang mải mê trò chuyện với một chị khác…

“Chị khác” đó không ai khác là chị Irisu. Hôm nay đích thị là một ngày may mắn vì tôi đã định chạy khắp sân trường để kiếm chị. Chờ cho cuộc hội thoại kết thúc tôi lên tiếng:

“Chị Irisu, chào buổi sáng.”

“Hở… ồ, Chitanda đấy à?”

Nhìn thấy tôi chị nhanh chóng kết thúc cuộc trò chuyện với chị kia.Bước ra xa khỏi cửa vào phòng Nghe Nhìn chị ra hiệu cho tôi đến gần cửa thoát hiểm.

Chị Irisu Fuyumi là con gái của giám đốc bệnh viện Rengou, nằm ngay cạnh trường Kamiyama của chúng tôi. Chị cao bằng tôi, nhưng thân hình thì mãnh dẻ hơn nhiều. Nhưng mà phải đính chính một chút là nói thế không có nghĩa là tôi mập nhé! Chỉ là từ chị luôn toát ra ấn tượng về một con người hết sức sắc bén, một con người kiên định đủ khả năng giải quyết bất cứ một rắc rối nào mắc phải. Với tôi chị Irisu có thể xem là một thần tượng.

Trước khi kịp nói gì, chị đã chỉ tay về phía căn phòng vừa đi qua mà nói:

“Như em có thể thấy, nhờ các em mà bộ phim đã đại thành công. Cứ nghĩ tới việc chưa bao lâu trước tụi chị còn lo là bộ phim không thể hoàn thành kịp thì lại thấy, chị phải cảm kích công lao của các em nhiều lắm.”

“Ôi, không… chị không cần phải… à mà chị Hongou đã bình phục chưa ạ?”

Chị Hongou là người viết kịch bản cho bộ phim, nhưng tôi cũng được biết rằng lý do bộ phim suýt nữa không hoàn thành kịp là do chị ấy bị suy sụp vì áp lực.

“Ồ, giờ cậu ấy khoẻ rồi. Em muốn gặp không?”

“Dạ… à không, giờ thì chưa…”

Có lẽ nhận ra sự ngần ngừ của tôi, chị Irisu nói khẽ lại một chút:

“Em cần gì ở chị phải không?”

“Dạ, nhưng cũng hẳn, em xin nhờ cả lớp 2-F ạ.”

Tôi liền cúi đầu thật thấp.

Và cần vào đề càng nhanh càng tốt.

“Xin hãy giúp tụi em bán tập san ạ!”

Chị Irisu chớp mắt hai cái một lúc, trước khi đáp lại rất nhanh : “Vậy là em đang nhờ bọn chị bán tập san kết hợp với việc chiếu phim phải không?”

“Dạ, đúng là như thế.”

"Được rồi. Bên em có bao nhiêu quyển?”

Hở?

“C-chị đồng ý à?”

Vì tôi nói trước khi kịp suy nghĩ nên có vẻ chị Irisu hơi nhướn mày lên một chút.

“Sao em bất ngờ thế?”

“À, không, ưm…”

Chỉ là tại hôm qua toàn bị từ chối nên tôi có hơi sốc khi ngay lập tức được chấp nhận như lúc này… Cơ mà, đây lần thứ ba tôi quên phần giải thích sự kiện.

“…Cám ơn chị rất nhiều ạ!”

“Chừng nào bán được đi thì hãy cảm ơn chị. Vậy bên em có bao nhiêu quyển nào?”

Chị Irisu chống tay phải lên một bên hông và hỏi với giọng rất tự tin như có thể kéo sập bức tường sau lưng nếu tôi yêu cầu.

“Tụi em đã in hai trăm quyển…”

“Hai trăm?!”

Đôi mắt nhỏ của chị Irisu mở to ra ngay tắp lự.

“Quá là nhiều đấy.”

“Tụi em vô tình đặt nhiều hơn dự định, đó là lý do vì sao tụi em đang tìm mọi cách để bán càng nhiều càng tốt. E-em…”

Ôi đừng chứ! Ngay trong khi cầu viện sự giúp đỡ thì tôi lại nói không ra chữ. Cuộc trò chuyện phải được tiêp diễn, biết vậy tôi bèn cà mạnh hai hàm răng của mình vào nhau mấy cái rồi lên tiếng:

“Em xin lỗi. Còn về giá thì tụi em tính bán một quyển hai trăm yên ạ.”

Chị Irisu nhẹ nhàng gật đầu.

“Nếu em có thể hạ xuống mỗi quyển một trăm năm mươi yên thì chị có thể lấy hai mươi quyển.”

“Sao ạ? Hạ giá ư?”

“Tờ giới thiệu bộ phim của bên chị đang bán với giá năm mươi yên, cùng với tập san của bên em thì có thể bán theo từng phần với giá hai trăm yên. Dù như vậy thì bên chị cũng phải sắp xếp lại một chút.”

“Dạ, nhưng mà, chị không cần phải bàn lại với những người khác trong lớp sao?”

“Ồ, chị sẽ lo vụ đó sau.”

Quá tuyệt! Phải chăng chị Irisu có thể chấp nhận mọi yêu cầu mà không cần thắc gì sao? Theo dự định thì trong ba ngày chúng tôi chỉ cố bán hai mươi bốn quyển, nhưng giờ lại đưa đến hai mươi quyển cho chị thì tôi có hơi ngại…

Và như lại một lần nữa, chị ấy lại đọc được sự lo lắng của tôi mà thoải mái gật đầu.

“Bọn chị sẽ cố bán hết trong ngày hôm nay, và nếu bán được hết thật thì ngày mai chị sẽ lấy thêm một lô nữa.”

“Vậy có thật sự ổn không ạ?”

“Ổn mà.”

…Tôi lại cảm thấy lồng ngực mình thắt lại.

Chị Irisu đưa cánh tay phải nãy giờ gác tạm vào hông ra phía trước. Bắt tay sao? Cũng đưa tay ra tôi khẽ đặt tay mình lên trên tay chị…

“?”

“Thay vì bắt tay vì em nên cho chị xem thử bản mẫu phải không?”

Bản mẫu? Thấy tôi lắc đầu chị Irisu thở dài một cái…

Tôi đã làm gì sai à?

…Rồi chị nhẹ nhàng nói trong khi tôi còn run lẩy bẩy.

“Là chị thì không sao, nhưng nếu em muốn nhờ ai bán dùm tập san của mình thì ít nhất phải mang theo một bản, không thì lấy gì để thuyết phục người ta?”

À-à, ra vậy. Đúng thật!

“Em hiểu rồi, cám ơn chị!”

Nghĩ lại mới thấy, hôm qua tôi chẳng đạt được cái gì ra hồn cũng là vì thế này. Có lẽ chính vì đã quá lo vấn đề trước mắt mà những yêu cầu của tôi liên tục bị từ chối. Nếu đi cùng với chị Irisu thì tôi nghĩ anh Toogaito và anh Tanabe đã không có cơ hội nói không…

Đúng thế, tôi không được phép mắc sai lầm như hôm qua nữa. Tôi phải đảm bảo khả năng thành công tăng lên từ bây giờ. Nghĩ vậy tôi quyết định nhờ chị Irisu một lần nữa.

“Chị Irisu này.”

“H-hả, cái gì?”

Ấy chết, tôi lỡ tiến tới hơi sát quá! Đây là một tật xấu mà Oreki-san đã từng nhắc nhở tôi phải để ý. Lùi lại một bước tôi nói:

“Chị Irisu giỏi trong việc khiến người khác làm việc cho mình phải không?”

“Ơ…”

“Xin hãy chỉ em làm sao để được vậy ạ!”

“Á–!?”

Dường như không phải là mình chị Irisu buột miệng phát ra một âm thanh rất kì lạ, dù sự bất thường ấy chỉ diển ra trong tích tắc trước khi chị cười khúc khích.

“Hì, đúng là chị từng bị gọi bằng khá nhiều biệt danh, nhưng chưa có cái nào ấn tượng bằng ‘giỏi trong việc khiến người khác làm việc cho mình’ của em cả,” chị khẽ nói.

Tựa lưng vào cửa thoát hiểm, chị Irisu nhìn thẳng vào tôi mà nói chậm rãi.

“Thôi được rồi. Em thì lúc nào cũng đi thẳng ruột ngựa vào vấn đề mà. Vậy thì chị sẽ chỉ cho hai đến ba cách mà em có thể dễ dàng áp dụng.”

“D-dạ, cám ơn chị ạ.”

“Em có biết gì về chữ ‘nhập vai’ không?”

Chợt ngừng lại, chị Irisu gục đầu xuống rồi nhắm mắt suy nghĩ. Đây là lần đầu tiên tôi thấy chị ấy tốn thời gian để suy nghĩ về một điều gì đó, và nó khiến tôi lo lắng đến đơ cả người.

“Rồi… như vầy đi,” chị lẩm bẩm và mở mắt ra. Sau đó chị giơ một nắm đấm về phía tôi, theo phản xạ tôi liền lùi lại.

“Có hai kiểu mà em sẽ gặp khi muốn người ta làm cho mình. Thứ nhất, là khi em được mong đợi sẽ trả công khi được nhận giúp đỡ.”

Chị giơ ngón trỏ lên.

“Và thứ hai là khi em chẳng phải trả cái gì cả.”

Rồi chị giơ tiếp ngón giữa, sau đó hai ngón tay được thu hồi lại và cánh tay lại được gác vào hông.

“”Với những yêu cầu mà em sẽ phải trả công, nghĩa là người em đang nhờ chưa tin tưởng vào em.”

“Hể?”

Có lẽ là nhờ sự bình tĩnh trong từng lời nói của mình, mà dường như giọng nói nhẹ nhàng của chị Irisu đủ sức át đi mọi tiếng ồn đến từ cả một lễ hội văn hoá xung quanh chúng tôi.

“Với những trường hợp khi em phải nhờ vả những người lạ, tức là người mà nhiều khả năng em chỉ nhờ một lần rồi thôi ấy, thì chín trên mười trường hợp họ sẽ xem yêu cầu của em là quá đáng, và nếu không xem thế đi nữa thì họ cũng sẽ tối thiểu hoá công sức bỏ ra để giúp đỡ em. Vì thế với những trường hợp cho đi nhận lại thế này em không được phép chỉ nghĩ về việc em sẽ nhờ người ta cái gì, mà còn phải xét đến thời gian và công sức họ sẽ phải bỏ ra để làm điều em muốn. Em cũng phải dự trù đến việc họ có thể không hoàn thành được công việc. Tóm lại nếu em còn không chắc chắn về những vấn đề đó thì họ cũng chẳng lý gì lại chịu rủi ro dùm cho em cả. Thật ra cũng có thể dùng tâm lí học nghịch đảo để khiến họ nghĩ chính họ đang làm khó mình nhưng với em điều đó là quá khó, nên hiện tại chị thấy em hợp với loại thứ hai hơn – loại cần có lòng tin.

Ở trường hợp này, em cần cung cấp cho họ một sự ‘thoả mãn’ về tinh thần đủ để đồng ý giúp đỡ. Mọi sự có thể tiến hành rất dễ dàng nếu phần thưởng là hiện vật, nhưng khi phần thưởng chỉ là tinh thần thì cần phải khéo léo hơn rất nhiều. Cách tốt nhất để đạt được điều đó là khiến họ cảm thấy họ đang lôi cuốn mình hoặc đang trở nên nổi tiếng, nhưng em sẽ thấy em không có nhiều cơ hội để tận dụng hai điều này đâu. Tốt thứ hai có thể là niềm tin về tình cảm nhưng nó lại tốn khá nhiều thời gian để xây dựng. Thành thực mà nói chị chưa bao giờ dựa dẫm vào hai loại trên. Vậy trong những cái còn lại, chị nghĩ em nên tranh thủ lợi dụng tính ‘chính nghĩa’, tinh thần trách nhiệm cũng như sự ‘chuyên nghiệp’ lẫn lòng tự trọng của đối phương. Vẫn không dễ đâu, nhưng chỉ vài ba lần thành công là em thừa sức áp dụng cho khá nhiều trường hợp sau này.

Rồi, như chị đã nói việc thao túng người khác tới mức khiến họ sợ hoặc cảm thấy vượt trội so với mình là điều chưa bàn đến hôm nay. Với em, một người mới bắt đầu, chỉ cần làm cho họ thấy một kỳ vọng. Nghe kĩ nhé, cơ bản là làm họ nghĩ rằng ‘Chỉ mình mới làm được điều này cho bạn ấy’. Đặt đối phương vào vai ‘hy vọng cuối cùng’ thật ra lại khá đơn giản. Dù là thật hay giả vờ, chỉ cần thể hiện cho họ thấy mình cần và tin vào họ thì xem như em đã nắm được phần cán. Nhưng cũng nên nhớ là đừng để họ thấy vấn đề của mình là lớn. Đừng để họ biết rằng mình đang tuyệt vọng trông chờ sự giúp đỡ. Không nhiều người chịu giải quyết những vấn đề vừa khó khăn vừa chẳng mang lợi lộc cho bản thân. Em nên làm ra vẻ khó khăn của mình không-đặc-biệt và vẫn nằm trong tầm kiểm soát, khiến áp lực cho đối phương sẽ được giảm đi đáng kể.

Và cuối cùng, nếu được, thương lượng ở một nơi vắng vẻ với đối phương là người khác giới.”

Trong một lúc, đầu tôi như mớ bòng bong.

T-tôi vừa được nghe những lời nói tuyệt vời! Toàn điều chưa bao giờ tôi biết đến. Vậy là để khiến một người lạ giúp cho mình thì phải chiếm được cảm tình và niềm tin của họ, và đưa họ lên một vị thế cao hơn mình vì ta cần để họ thấy sự kì vọng của mình, và phải thuyết phục ở một nơi vắng vẻ… Tiêu hoá hết tất cả sẽ không dễ dàng chút nào…

Tôi cần thời gian để từ từ hiểu hết những gì vừa được dạy, nhưng trước hết phải cám ơn chị Irisu đã.

“Ưm, ưmm, em xin…”

Nhưng chị chỉ nói : “Nhanh mang hai mươi cuốn tới đây nào.”

Rồi quay về phòng Nghe Nhìn với những bước chân gấp gáp hơn so với bình thường.

Lẽ ra tôi nên cúi đầu để thể hiện sự cảm kích của mình thì nhanh hơn rồi.

Xin cám ơn chị Irisu rất nhiều! Em nhất định sẽ không để những lời vàng ngọc đó thành công cốc!

027 - ♠08

Cuốn truyện chữ mới mua đã không thể hơn kì vọng tôi đặt vào nó, chán phèo.

Một trăm yên bỏ ra để mua từ một hàng sách cũ chả là bao nhiêu nhưng tôi vẫn thấy như mình vừa bị chém đẹp. Chẳng còn một chút kiên nhẫn nào để đọc tiếp, vì vậy tôi không biết làm gì hơn ngoài việc ngáp lên ngáp xuống. Biết thế lần sau mua hai cuốn.

Nghe CLB Acapella hát hôm qua là cách giết thời gian rất hiệu quả. Chả biết hôm nay họ còn hát không nữa, tôi quyết định đứng lên để mở cửa sổ… và được ngửi thấy cái mùi gì như lá cháy. Tình hình là dưới đất đang có một nhóm người đứng ngồi xung quanh một cái vỉ nướng, và nhìn vào những “đặc công vũ trang” tôi có thể biết đây chắc chắn là CLB Làm vườn.

Khoai lang nướng – chỉ ngửi mùi thôi đã thấy đói bụng. Mà hiện tại chả cần phải là khoai lang hay không, tôi nghĩ mình cái gì mình cũng muốn ăn. Sáng nay tôi lỡ thức dậy trễ và đành bỏ bữa sáng, và tất cả là tại bà chị yêu dấu đã trưng dụng cái đồng hồ báo thức trong phòng tôi mà không thèm hỏi trước. Kết quả là bây giờ cái bao tử đã bắt đầu cồn cào, nhưng chỉ mới mười một giờ, hơi sớm cho bữa trưa nhỉ?

Khi còn mải mê ngắm cái mẻ khoai nướng thì…

“CHO KẸO HAY BỊ GHẸO!”[5]

“YAY!”

Có ai vừa vào phòng và la lớn. Hai người, và nghe giọng thì có lẽ là con gái. Tôi không chắc vì không thể thấy mặt, hay nói đúng hơn, là chả có cách nào để tôi có thể thấy mặt cả. Cả hai đều xách theo mấy cái giỏ và quấn mình trong một lớp vải trắng, trong khi đầu thì đội hai trái bí ngô… Bí ngô?

T-thế quái nào? Đầu bí ngô? Giờ đã là Halloween rồi sao?

Trong khi tôi còn ngơ ngác thi…

“CHO KẸO HAY BỊ GHẸO!”

“YAY!”

Họ lại chào lần nữa với hai cánh tay đập đập như vịt.

Có phải là đang nhảy không nhỉ?

… Bình tĩnh nào! Được rồi, hôm nay là ngày Halloween. Vậy tôi có nên ném đậu vào họ không nhỉ, hay là phải đổ trà chanh[6]?

À quên, lộn rồi. Tôi bèn ném một ánh nhìn lạnh tanh về hai cái đầu bí ngô đang nhảy múa mà nói : “Nếu muốn kẹo thì ở đây không có đâu, đi dùm.”

Một trong hai cái đầu bí ngô gây ra một tiếng khụt khịt.

“Úi chao, thiệt là xấu tính đó mà!”

“Nhưng nếu muốn mua tập san thì xin chào quý khách ạ.”

“Hổng thèm!”

“Rốt cuộc hai người vô đây làm gì vậy?”

Nghe thế hai cái đầu bí ngô liền nhịp nhàng tiến tới và chìa ra mấy cái giỏ, sau đó đồng thanh nói như học thuộc lòng.

“CLB Bánh kẹo tụi mình đang mở dịch vụ bán hàng tận phòng. Quý khách có muốn một chút bánh bích quy, bánh bông lan hay bánh kem không ạ?”

“Nếu nói không thì sao?”

“CHO KẸO HAY BỊ GHẸO!”

“YAY!”

Rồi rồi. Hiểu rồi được chưa, thế nên đừng có nhải như vịt nữa hai cô nàng thúc ép ạ.

Cơ mà thế này cũng đúng lúc.

“Một bịch bánh quy bao nhiêu thế?”

“He he, một trăm yên một bịch thưa ngài!”

Mong rằng có thể trả thế này. Tôi lấy ra một quyển Kem đá.

“… Gì vậy?”

Ồ, trở về giọng bình thường rồi kìa.

“Đây là tập san của CLB Cổ Điển. Hai trăm yên một quyển, vì vậy có thể đổi cái này lấy hai bịch bánh quy chứ?”

“Hổng thèm.”

“Ồ, đừng khó khăn thế. Chỉ là hai bịch bánh thôi mà?”

“Hai bịnh bánh đủ để gây mất cân bằng cung cầu của tụi này đó.”

Vô vọng rồi. Tôi đành rút ví ra và…

“Wow! Cái gì thế này? Thiệt là đỉnh!”

Một cái đầu bí ngô đang quay mòng mòng để quan sát xung quanh chợt thốt lên, trong tay là một khẩu Glock 17.

“Wow, quá đỉnh! Sao có được vậy? Cậu sưu tập súng à?”

“Nè, tụi mình mang theo cái này đi bán bánh thì oách phải biết nhỉ?”

Thật ư? Coi chừng khách hàng sợ chạy hết thì có.

Mà thôi, nếu họ muốn thì…

“Tớ sẽ cho hai bạn cái khẩu bán tự động này cùng một quyển tập san để lấy hai bịch bánh quy. Thấy thế nào?”

“Thật á? Cho thật á?”

Tôi gật đầu. Cầm khẩu Glock trên tay cô nàng lại tiếp tục nhảy. Sau khi hoàn tất bằng một cú xoay cô lấy hai bịch bánh quy từ trong giỏ đưa cho tôi, cùng một cái bịch giấy nhỏ màu vàng.

“Đây là chút lòng thành từ hai chị em bí ngô!”

“Cái gì thế?”

“YAY!”

“YAY!”

Không trả lời thắc mắc của tôi, hai cái đầu bí ngô một người cầm súng một người cầm tập san chạy ra khỏi phòng. Trông cái đầu bí ngô hơi bị lớn đấy, không biết chạy nhanh như thế nó có… Mong là họ không bị ngã.

Mở cái túi tôi nhìn vào bên trong.

Là bột mì. Trên bịch thì ghi là “Bột xốp”[7]

Và lại một lần nữa tôi nhận được thứ chả biết để dùng làm gì. Từ một cây bút mực hỏng ngòi thành một chiếc huy hiệu, từ huy hiệu thành khẩu Glock, rồi khẩu Glock bây giờ đã thành một bịch bột mì. Trường hợp này giống câu truyện về ông Hào phú Rơm[8] quá nhỉ? Trừ việc những món hàng đổi được đều chẳng có vẻ là tăng lên về giá trị. Mà nghĩ lại mới thấy, phải chăng họ “tặng” những thứ này cho mình đơn giản vì họ chả cần tới?

Lấy từ trong ví hai trăm yên tôi bỏ vào cái hộp kẹo khiêm quầy thu ngân rồi dựa lưng vào cạnh cửa sổ, rồi bóc một bịch bánh quy.

[CÒN 171 QUYỂN]

028 - ♣09

Vừa qua mười một giờ, vậy là cuộc thi nấu ăn sẽ diễn ra trong chưa đầy nửa tiếng nữa.

Nói thế này có hơi thiếu khiêm tốn một chút, nhưng tôi thật sự tự tin về khả năng bếp núc của mình. Lẽ ra sự sẽ giản đơn hơn nhiều nếu chỉ một mình tôi cáng đáng tất cả, nhưng không, cuộc thi yêu cầu các thí sinh phải đăng kí theo nhóm ba người. Trước cái luật kì cục lỡ-quên- xem-qua tôi đành rủ thêm Mayaka và Chitanda-san vào cuộc. Dù sẽ rất phấn khích trước cảnh Houtarou cầm dao mặc tạp dề nhưng tôi đành gác cái ảo tưởng đó lại, vì nội việc đến đây xem thi đấu thôi tôi thề rằng hắn cũng chẳng chịu.

Ngoại trừ… Thôi kệ, mà Mayaka chắc chắn là biết nấu ăn đó. Tôi khẳng định vì cậu ấy thỉnh thoảng vẫn tự làm cơm hộp mang lên trường. Còn Chitanda-san thì tôi không rõ, có thể xem là ẩn số của giải. Khi được rủ cậu ấy chỉ gật đầu cái rụp mà nói : “Tớ hiểu rồi, vì sự nghiệp quảng bá tập san phải không nào?”

Đó là một trong những băn khoăn của tôi. Hiện tại tôi đang băn khoăn hai thứ… cơ mà có nên gọi là “băn khoăn” không nhỉ? Dùng chữ “lo lắng” có đúng hơn không ta? Hưmm, chắc phải mở một cuộc nghiên cứu nghiêm túc để tìm ra sự khác biệt trong cách dùng hai từ này quá… nhưng thôi, để sau.

Nỗi băn khoăn còn lại là liệu Mayaka có tới kịp sau khi hoàn thành nhiệm vụ bên CLB Manga hay không?

Trước đó tôi đã ghé qua phòng trù bị số 1 để hóng hớt tình hình của cậu ấy.

Whoa, đông người quá! Thế mà mới hôm qua Mayaka còn than rằng sao mà thưa khách thế. Trong phòng gần như chật kín cứ như là đang diễn ra nhạc hội, và ngay khi ý nghĩ đó thoáng qua đầu tôi chú ý một bức áp phích được dán ngoài cửa.

CUỘC THI VẼ ÁP PHÍCH NHANH

VỚI SỰ GÓP MẶT CỦA HAI HOẠ SĨ TÀI NĂNG NHẤT : “NGOẠI CẢM GIA” VS “BÁO ĐỐM”

HÃY CHIÊM NGƯỠNG TÀI NĂNG CỦA HỌ TOẢ SÁNG VỚI MỘT TỐC ĐỘ PHI THƯỜNG!!!

…Cuộc thi này không hề có trong phần giới thiệu CLB, và vì thế khiến tôi phải ngó vào một chút cho bằng được.

“Whoa!”

Tôi buột miệng mà thốt lên đầy kinh ngạc.

Mayaka, khoác lên mình chiếc áo len bên ngoài áo blouse trắng và bộ mũ bê-rê, đang lả lướt cây bút chì khắp nơi trên tờ giấy A3 mà không một lần đảo mắt! Đây đích thị là Mayaka ở chế độ “nghiêm túc”. Tôi có thể nghe tiếng đầu bút sột soạt liên hồi trên mặt giấy, có thể thấy đôi má đỏ hoe vì máu dồn đang thi nhau dồn lên não của người hoạ sĩ khiêm chiến sĩ này. Đứng xa nên tôi chẳng cách nào nhìn rõ cậu ấy đang vẽ cái gì.

Ngay bên cạnh, cô gái mặc bộ tuxedo cũng tài ba không kém. Ngay khi tôi nhận ra bức vẽ tuy toát lên vẻ thần thoại nhưng còn nhiều khoảng trắng vì cô ấy đã tiến hành tô vói những đường rất đậm.

Lại thế, chả nhìn ra là đang tô vẽ cái gì, nhưng chỉ sau năm phút…

“Xong!”

Cô đưa bức tranh vừa hoàn thành cho những cô gái chờ ở phía sau. Ngay lập tức họ tụ vào rồi cùng nhau đặt bức tranh lên một cái bàn để chờ khô. Đây là lúc tôi nhìn thấy nội dung bức vẽ - nhân vật nữ chính trong một manga dài kì nổi tiếng được phát hành hàng tháng. Không còn lời nhận xét nào hơn ngoài hai chữ “quá đẹp”. Đây chắc chắn là nét vẽ của Mayaka. Thế ra họ đã vẽ nhanh tới mức tôi cứ ngỡ là đang vẽ hai bức tranh, thực tế chỉ là một khi Mayaka lo phần vẽ và cô gái bên cạnh lo phần tô màu.

“Hai hoạ sĩ tài năng nhất” của CLB Nghiên cứu Manga ư? Đã hiểu. Tôi chỉ biết cười khúc khích rồi quay đi…

Rủi vì vụ này mà Mayaka không thi nấu ăn được và cả bọn bị loại bởi không đủ thành viên ấy, thì tôi thề rằng mình sẽ không trách cậu ấy dù chỉ một lời.

[1] Trụ trì thứ tám của chi hội Phật Giáo Joudo Shinshuu – chi hội có số tín hữu chiếm khoảng một phần năm dân số Nhật Bản.

[2] Là loại đạn trừ yêu có hình dạng như những viên kẹo tròn, nhỏ cỡ hạt đậu.

[3] AK là viết tắt của Avtomat (tự động) Kalashnikov (tên nhà phát minh Mikhail Timofeevich Kalashnikov).

[4] AK là súng của nước Nga, trong khi Glock là của Áo – một nước thân Đức thời thế chiến.

[5] Nguyên bản là “Trick or treat”. Vào ngày lễ hội ma Halloween (31/10 hằng năm) trẻ con trong khu phố sẽ hoá trang thành ma và đến từng gõ cửa từng ngôi nhà, và được chủ nhà cho kẹo.

[6] Houtarou đang phân vân giữa lễ hội ma Halloween với lễ hội Thu phân trừ ma quỷ của Nhật Bản.

[7] Xét về hàm lượng gluten thì bột mì được phân thành hai loại : bột xốp (cake flour, weak flour) chứa hàm lượng gluten thấp, bột nặng (bread flour, strong flour) chứa hàm lượng gluten cao.

[8] Là câu truyện dân gian kể về một anh chàng nghèo có mỗi một cọng rơm, nhưng nhờ những sự kiện liên tiếp khiến anh phải trao đổi đồ vật của mình với những người khác mà từ cọng rơm ấy anh trở nên giàu có.