Hyouka

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3438

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1285

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 297

Tập 3 - Trình tự Kudryavka クドリャフカの順番 - Welcome to KANYA FESTA! - Chương 5-1 - Bốn người bốn hội

048 - ♣16

TRUY NÃ!

Lễ hội văn hoá Kanya lần thứ bốn mươi hai vậy là đã tới ngày cuối cùng, nhiều hoạt động sôi nổi đã diễn ra tốt đẹp và trong tầm kiểm soát của các CLB. Tuy nhiên, dành cho ai chưa biết điều này, chúng tôi xin lên tiếng về sự tồn tại của một kẻ gây rối trong lễ hội. Đúng vậy, không ai khác chính là tên đạo chích với biệt danh “Juumoji”.

Tên đạo chích này luôn để một tấm thiệp tại những CLB hắn đã trộm. Ngoài ra hắn (chúng tôi chưa có thông tin về giới tính của thủ phạm) còn để lại một vật khác, nhưng đề phòng nguy cơ những tên rỗi hơi sẽ bắt chước theo nên với tư cách một CLB xã hội chúng tôi tự cảm thấy có trách nhiệm không tiết lộ vật đó là gì.

Hiện tại có bảy CLB đã bị hắn nhắm vào. Như đã đề cập trong bản tin vào bốn giờ chiều hôm qua đại diện các CLB Acapella, Cờ vây và Ảo thuật đã thông tin về việc họ đã bị trộm như thế nào, và theo báo cáo mới đây chúng tôi nghĩ rằng Juumoji đã nuôi âm mưu trộm mười món đồ vật.

Trước tình hình này CLB Báo tường chúng tôi muốn đưa ra một thỉnh cầu: Hỡi toàn thể học sinh trường Cao trung Kamiyama, các bạn sẽ chỉ ngồi một chỗ mà để “Juumoji” chơi chán xong thì bỏ đi sao? Chúng ta chịu được nỗi nhục chịu thua để hắn – người rất có thể là một trong chúng ta – nghĩ rằng chúng ta chỉ là lũ kém cỏi hay sao?

Điều này tuyệt đối không được xảy ra!

CLB Báo tường sẵn sàng tiên phong trong việc tìm kiếm nhân tài, những thám tử tài ba mong muốn bắt quả tang “Juumoji” và mang hắn ra ngoài ánh sáng. Chúng tôi đặt kì vọng rất cao về họ. Tên tuổi cùng trí thông minh thiên tài của họ trong cuộc chiến chống lại cái ác sẽ được chúng tôi xuất bản trong một kì RẤT ĐẶC BIỆT để mọi người cùng ngưỡng mộ.

Đây chắc chắn là một cái tít màu mè quá mức, nhưng chưa tới mức làm tôi phải ghét.

Tôi không biết nhiều về sự việc diễn ra ở CLB Cờ vây. Một thì để thùng nước lộ thiên, một thì cất đồ trong phòng nhưng không khoá, với hai nơi này thì có trời biết ai là kẻ trộm.

Tôi… có lẽ đang đọc mẩu tin dán trên bảng thông báo gần cổng trường với một nụ cười hớn hở. Dù chả quen ai trong CLB Báo tường nhưng với cái tít này họ đã khiến tôi cảm thấy gần gũi hơn hơi bị nhiều.

Thực ra thứ làm tôi “xúc động” nhất chính là thời điểm mẩu tin này được đăng lên. Theo như phần giới thiệu họ sẽ có bài đăng cứ cách hai tiếng một lần (để ý mới thấy, trùng hợp đáng ngạc nhiên với thời gian biểu của tên Juumoji nhỉ?) – bắt đầu từ tám giờ sáng. Nhưng giờ chỉ mới một xíu phút quá bảy. Hẳn là họ đã dán lên ngay khi vừa tới trường. Hoan nghênh tinh thần!

Nhưng tinh thần mình cũng đâu có kém cạnh? Một thằng cũng tới trường lúc bảy giờ không đời nào chịu thua họ về nhiệt huyết được. Chính xác hơn tôi đã ở đây khi cổng trường vừa mở vào lúc sáu giờ. Cứ ngỡ chẳng có ma nào tới sớm như vậy nhưng hoá ra đã có kha khá người ở đây, chắc logic bình thường không ăn rơ với học sinh trường này.

Được, vào chuyện chính.

Có hai CLB bắt đầu bằng chữ [KU]: CLB Đố vui ([KU]IZU KEN クイズ研) và CLB Diễn biến toàn cầu ([GU]RO-BARU AKUTO KURABU – Global Action グローバル''アクトクラブ). CLB Đố vui không có dấu phụ trong tên và dường như là lựa chọn hiển nhiên nhưng hoạt động của họ đã kết thúc ngay trong ngày khai mạc, đó là chưa nói họ đã không mượn một phòng học nào cả (là thành viên ban tổ chức nên cái này tôi chắc). Mặt khác, CLB Diễn biến toàn cầu đang mở một cuộc triển lãm pa-nô (không đụng hàng nhé), nghĩa là cửa phòng họ sẽ được mở suốt. Với phép suy luận đơn giản này nơi khả dĩ nhất có thể đụng độ “Juumoji” phải là ở đó.

Tôi leo lên cầu thang dẫn tới phòng học lớp 3-E, nơi có cuộc triển lãm của CLB Diễn biến toàn cầu. Hôm qua trước khi về tôi đã đi hỏi xem họ có mất gì hay có tấm thiệp khả nghi nào trong phòng hay không thì không có. Vậy đây sẽ là đích nhắm đầu tiên của “Juumoji” trong ngày hôm nay. Sớm một tiếng, chắc chắn thắng.

Biết là vậy, nhưng…

Ai kia đã ở trong phòng trước tôi.

“Nè Fukube, sao chậm thế?”

Là Tani-kun, và không chỉ mình cậu ấy.

“Ế? Là cậu nhóc CLB Cổ Điển phải không… Cám ơn vì đã giúp tụi anh lần trước, vậy kì này tụi em cũng vào hả?”

Đó là anh Haba Tomohiro năm hai. Chúng tôi biết nhau trong kì nghĩ hè nhờ vụ án “Nữ hoàng”. Nhớ không lầm thì ảnh bên CLB Tiểu thuyết trinh thám. “…”, có vẻ dự đoán của Tani-kun đã chính xác. Thế ra tôi cũng là một người đã bị hút vào à? Hì, hổng phản đối!

Ngoài anh Haba và Tani-kun tôi để ý còn một cậu lạ hoắc đứng cách xa chúng tôi. Hôm nay là ngày cuối và chẳng có vẻ gì là CLB sẽ bổ sung thêm cho buổi triển lãm nên tôi tạm xem anh chàng này cũng là đối thủ. Bốn vị “thám tử” à? Tệ rồi đây. Số lượng đông hơn đồng nghĩa với việc an ninh đã trở nên cực kì chặt để tên đạo chích có thể hành động.

Giấu nỗi lo âu, tôi vui vẻ bắt chuyện với Tani-kun.

“Chào buổi sáng. Tới sớm như vầy thì đúng là ‘lửa’ nhỉ?”

“Đằng ấy cũng vậy thôi.”

“Sao? Đã bắt đầu chưa?”

Dùng ngón cái, Tani-kun chỉ vào căn phòng.

“Đừng mơ là tôi sẽ khoan nhượng với một đối thủ xứng tầm như cậu! Tự đi mà tìm lấy.”

Nói vậy là hiểu chưa có cơm cháo gì rồi. Nếu Juumoji đã hành động thì ba người này hẳn là chẳng còn ở đây. Tôi chỉ nhún vai.

Đang là bảy giờ hơn. Tất cả học sinh phải có mặt tại nhà thi đấu lúc tám giờ rưỡi để điểm danh nên nếu “Juumoji” có xuất hiện thì hắn phải chọn thời điểm này. Tôi, và hiển nhiên ba người kia cũng vậy, đã liên tục để ý những người đi ngang qua. Nếu vụ trộm diễn ra ở đây thật thì số nghi phạm sẽ được thu hẹp đáng kể.

Im lặng, tôi từ từ rời khỏi chỗ Tani-kun và anh Haba để dựa vào bức tường phía ngoài hành lang. Với một thám tử từng trải thì trong lúc chờ đợi tôi sẽ rút ra một điếu thuốc mà hút, nhưng không may đây là trường học nên tôi đành rút ra một thanh sing-gum.

049 - ♥11

Ngày cuối cùng rồi cũng đã đến!

Là thứ bảy nên khách đến chơi lễ hội cũng đông hơn. Hôm nay cũng là ngày mà vụ án “Juumoji” sẽ đi tới hồi kết. Ai cũng hiểu khoảnh hắc thành-hay-bại là đây. Việc đầu tiên tôi làm khi đến trường là đọc kì “Nguyệt san Cao trung Kami” đầu tiên trong ngày trên tấm bảng thông báo gần nhất.

Có một người đứng ở đó.

Đang khoanh tay còn đầu thì gật gù, người đó trông không giống một học sinh trung học. Trông ra dáng một sinh viên hơn. Dưới lớp áo sơ-mi màu cam là một làn da khá ngăm. Trời đã sang thu nhưng người đó lại mặc quần short tạo ấn tượng như mùa hè vẫn còn đó. Với dáng đứng gần như hai hàng, người đó giậm chân xuống đất thật nhịp nhàng và đầy thư thái. Có lẽ cũng đang rất hào hứng.

Ngay lúc này, ánh mắt của chị đang hướng về tờ báo tường, ngẩng lên cúi xuống nhiều lần trước khi nở một nụ cười trên môi.

“Ra vậy…”

Tôi nghe chị thì thầm. Bỏ tay xuống chị quay lại mà, không gấp gáp cũng chẳng chậm chạp, biến mất qua cổng chào với tiếng dép nhựa vẫn còn cút kít trên sàn.

Hình như mình đã gặp chị ấy hồi nào thì phải? Một sinh viên tràn đầy sức sống… Chẳng nhớ là ở đâu nhưng tôi chắc rằng đã từng thấy gương mặt đó. Tôi tự tin là mình giỏi nhớ tên và mặt người lắm cơ đấy, nhưng mà…

Ưm…

Tôi vẫn chưa nhớ ra. Chắc chỉ là tưởng tượng mà thôi.

050 - ♠13

Thường thì chẳng có mấy người lai vãng tới phòng Địa chất. Nói là thế, nhưng với việc bán được tới ba mươi cuốn thì chúng tôi khó có thể phàn nàn gì được.Không phải làm việc nhiều khiến tôi thoải mái, nhưng cứ khi nào nhìn trúng mấy cái thùng chất đầy tập san thì cả tôi cũng phát lo.

Hiện tại mấy cái thùng trông rất bình thường dường như lại là nỗi khiếp sợ lớn nhất. Trong đó chứa vô số chữ nghĩa được in ra để chẳng ma nào đọc. Và nếu cứ ở trong đó là không chống thì chày những cuốn sách đó sẽ xuống cấp, từng trang một sẽ ngả vàng. Lẽ ra phải hằn sâu vào tâm trì người đọc thì bây giờ chúng lại mòn mỏi chờ người ta cầm đọc. Cứ nghĩ tới việc chúng sẽ kẹt mãi trong những chiếc thùng không được nhìn thấy ánh sáng này, tiếp tục mọc mốc lên meo trong khi còn thảng thốt: “Đọc tui đi…” với chất giọng như rên rỉ. Nhưng chúng vẫn sẽ không được đọc, cho tới khi mục nát hay bị đốt thành tro…

Hình như tôi hơi bị rảnh để tưởng tượng vẩn vơ như vậy. Với một trăm bốn mươi mốt quyển tập san còn tồn kho, và chưa nói đến hai mươi quyển nhờ chị Irisu chưa chắc bán hết tôi đã chuẩn bị cho tình huống xấu nhất. Chẳng có lý gì lại đi giữ cả trăm quyển tập san giống nhau trong nhà cả. Nếu sau hôm nay không được bán hết thì định mệnh chờ chúng là mãi mãi bị bỏ xó trong một nhà kho nào đó, hoặc sáng sủa hơn thì được thành giấy tái chế.

Tôi nhìn cái trang bìa được vẽ bởi Ibara, hình một con thỏ và một con chó săn ngoạm lẫn nhau, gắn chặt với từng trang bằng keo propylen.

“…”

Ừm, khá là phá cách so với bản gốc nhưng nhỏ này vẽ đẹp đó chứ.

Mà, cơ bản thì tôi chẳng làm gì hơn được nữa. Chống cằm lên tay tôi lắng nghe những âm thanh du dương từ các loại nhạc cụ đang được chơi trong nhà thi đấu. Nhìn xuống sân trường tôi để ý một trong các cửa sổ phòng học bị che rèm đen nhìn như hàm răng bị sún một cái.

Đổi tay chống cằm.

…Không phải là tôi không thích cái ý tưởng lấy vụ “Juumoji” để kéo khách đến CLB Cổ Điển giống kiểu sở thú mang một con gấu trúc về để triển lãm. Nếu báo tường đã để cập đến việc sẽ trở thành mục tiêu cuối cùng nên nơi đây hẳn là đã được ít nhiều chú ý.

Nhưng tôi đang nghĩ khác.

Thu hút nhiều hơn liệu có đồng nghĩa với bán được nhiều “Kem đá” hơn không?

Khách chưa có nhưng chúng tôi vẫn còn nhiều thời gian. Thế là tôi bắt đầu suy nghĩ, từ từ sắp xếp những ý nghĩ trong đầu…

[CÒN 141 QUYỂN]

051 - ♣17

CLB Diễn biến toàn cầu, đúng như tên gọi của nó, cực kỳ nhạy cảm với những sự kiện nóng hổi trên thế giới. Chả thế mà trong cuộc triển lãm pa-nô lần này lại có hình ảnh về lũ lụt ở Bangladesh hay bạo động ở Indonesia. Tiếc là tôi không hứng thú lắm với mấy chủ đề này nên khó mà nói là có hay hay không.

Khoan đã, ta có gì đây? Một tấm pa-nô đề “Bạn có thể làm một ổ bánh mì lúa mạch đúng chất Mexico?”, một tấm nữa là “Cách làm sữa chua kiểu Bulgary chỉ mới những nguyên liệu thường ngày.” Họ còn giới thiệu các món ăn đặc trưng ở đây sao? Hay rồi đấy! Tôi quyết định bắt chuyện với hội trưởng – người đang đáp với một vẻ ngao ngán không che dấu.

“Tụi anh là một tổ chức tình nguyện cập nhật thông tin trên thế giới cho mọi người chứ không phải là CLB Nấu Ăn. Ý tưởng ban đầu là mặc trang phục thổ cẩm của các nền văn hoá nhưng đa số đã nhất trí rằng đồ ăn sẽ thu hút được nhiều hơn. Thế là tự tìm tòi và nấu đại… dù có vẻ chả ai quan tâm tới việc bánh mì với cả yoghurt được làm ra như thế nào cả.”

Chắc rồi. Không nhờ bài viết của CLB Báo tường rồi miệng truyền miệng thì chẳng có việc càng ngày càng có nhiều “thám tử” nghiệp dư xuất hiện ở đây. Phòng học lớp 3-E rồi sẽ sớm chật chội. Tôi chưa được ban tổ chức thông tin về việc này, nhưng hình như CLB Diễn biến toàn cầu định sẽ làm bánh mì ngay tại đây và phát cho khách thăm quan. Chưa đầy một tiếng sau buổi điểm danh toàn bộ bánh mì lúa mạch đã yên vị trong dạ dày của những vị thám tử. Giờ tôi mới thấu nỗi sầu của anh hội trưởng, nhưng giả mà một đám đông như vầy xuất hiện ở CLB Cổ Điển thì chắc chúng tôi sẽ vừa thở dài vừa ngất đi trong sung sướng mất.

“…Chả có quái gì cả.”

Một giọng thì thào rầu rĩ tới tai tôi. Là từ Tani-kun. Dù còn gần cả tiếng nhưng tôi cũng phải đồng ý với cậu ta. Đồng hồ đã sắp chỉ mười giờ. Nếu “Juumoji” tiếp tục trung thành với phong cách cứ hai tiếng trộm một lần thì hắn nên khẩn trương mới phải. Thế mà, bất kể bao nhiêu ánh mắt soi mói trong phòng chẳng có một hành động đáng nghi nào bị phát giác cả.

Chẳng lẽ… Một nỗi hoài nghi nở lên trong tôi. Chẳng lẽ “Juumoji” thực sự đã nhắm vào CLB Đố vui? Không, không thể nào! Cuộc thi của họ đã kết thúc từ lâu và giờ này chắc những thành viên của họ đang tung tăng khắp trường rồi. Làm sao hắn có thể trộm như thế?

Xét về thứ có thể trộm thì gian nan thay CLB Diễn biến toàn cầu lại càng mất khả năng. CLB Ảo thuật còn có “nến” ('[KI]YANDORU キャンドル) bắt đầu bằng [KI] nhưng tôi lại chẳng tìm thấy thứ gì ở đây bắt đầu bằng [KU] cả. Nếu có ngoại lệ thì là việc tất cả học sinh đều phải mang “Giày” ([KU]TSU 靴). Chẳng lẽ, hắn lại đi thó giày? Tôi thực tình chẳng tưởng tượng ra cảnh hắn để lại thông báo như: “Nè, ta đã thó đôi giày của bạn đó, vui không? Mwahahahaha! (dĩ nhiên những những đôi đặc biệt của CLB Manga hay Thời trang thì không tính). Nếu “Juumoji” đã dám lập luận “nước” thành “Aquarius”[1] ([A]KUERIASU アクエリアス') thì có lẽ tôi phải động não thêm một chút về từ vựng, nhưng nghĩ ngược lại thì hắn cũng có thể từ bỏ nơi đây vì không có thứ gì phù hợp với trình tự lắm chứ?

Các vị thám tử đã bắt đầu mất kiên nhẫn…

“Chán quá, tui đi đây.”

Một người.

“Có gì nhớ báo cho tui nhá.”

Hai người. Thậm chí anh Haba cũng lặn mất tăm, chắc là vì phải lo việc bên CLB. Những người còn lại ở đây ngay từ đầu là tôi và Tani-kun.

Người bị sao vậy “Juumoji”? Chỉ vì bọn ta đông mà ngươi sợ à? Không thể tin được, sắp mười giờ rồi kìa!

Đột nhiên Tani-kun thò tay vào túi quần mà rút ra chiếc di động. Hỉnh như vừa có một tin nhắn được gởi tối. Nhìn vào màn hình cậu ta ngay lập tức thốt lên:

“CÁI GÌ?”

Hả? Cái gì là cái gì?

Tani-kun gập điện thoại lại rồi bỏ vào túi, tỏ ra sắp muốn đi tới nơi. Nhưng trước khi kịp làm vậy tôi đã chủ động hỏi một cách điềm tĩnh:

“Có chuyện gì à?”

Tani-kun bặm môi ra vẻ đây không phải là chuyện của tôi. Cách cậu ta im lặng như tượng kia kiểu gì cũng đồng nghĩa với việc “chuyện đó” liên quan tới “Juumoji”.

Tôi quyết định tiến thêm một bước.

“Tớ không có nhiều bạn như cậu Tani-kun à, nên ít nhất hãy cho tớ biết tình thế hiện tại của chúng ta đi chứ?”

Chả có cái gì không thuận buồm xuôi gió khi ta hạ mình xuống một chút. Tani-kun bàn khịt mũi.

“Hừm, tên ‘Juumoji’ này đã đặt bẫy giương đông kích tây cho chúng ta rơi vào rồi.”

“Bẫy? Vậy là hắn đã tấn công CLB Đố vui sao?”

Lắc đầu, cậu ta cười.

“Không.”

“Chứ là ở đâu?”

Để những người khác không nghe được, Tani-kun hạ giọng xuống tối đa:

“Là CLB Nhạc nhẹ ([KE]IONBU 軽音部). Một bộ dây đàn guitar ([GE]N )[2] đã bị mất.”

CLB Nhạc nhẹ?

Đối lập với Tani-kun hiện tại, tôi lên giọng trước khi kịp suy nghĩ.

“Cậu đùa đấy à?”

Gương mặt của cậu ta nhanh chóng trở nên hằn học.

“Không tin thì chú tự đi mà xem. Tôi bùng trước đây.”

Dứt lời Tani-kun liền chạy ra khỏi phòng học lớp 3-E. Vừa nghĩ tới việc đuổi theo nhưng lập tức tôi dẹp cái ý nghĩ đó vì biết rõ ràng là vô vọng.

“Juumoji” cơ động hơn tôi nghĩ quá nhiều. Cứ ngỡ hắn sẽ tự ràng buộc mình vào “Ngũ Tự Âm” cùng khoảng cách hai tiếng giữa mỗi lần trộm mà hy vọng sẽ được bắt tại trận. Hắn đã luôn là người nắm đằng chuôi. Xét lực lượng “thám tử” quá dày đặc ở CLB Diễn biến toàn cầu hắn đã thẳng tay bỏ qua mà đi thẳng tới CLB Nhạc nhẹ. Làm sao tôi có thể bị bại bởi một suy nghĩ vừa đơn giản vừa thực tế như thế nhỉ?

Và… vậy thì làm sao mà thắng đây?

Những cách suy luận thông thường không hoạt động với hắn.

Thế thì chỉ còn biết tập trung vào phần yếu điểm… nhưng tôi không làm nổi. Nói đúng hơn là nếu biết điểm yếu của hắn thì sự đã xong từ thuở nào.

Vậy thì…

Xem như toi công cả đêm hôm qua! Chiến lược sáng nay là tất cả những gì tôi có thể nghĩ ra để sàng lọc “Juumoji” ra khỏi bãi cát nghi phạm. Tôi chẳng còn một con bài tẩy nào nữa.

…Bắt đầu lại từ đầu chăng?

Phải còn cái gì đó mà tôi làm được chứ?

052 - ♠14

Đúng như kì vọng về một ngày thứ bảy, đến trưa nay đã có nhiều khách hơn hai ngày vừa rồi.

Nhờ “thành công” từ bộ phim của lớp chị Irisu mà hai mươi cuốn gửi nhờ của chúng tôi đã được bán hết. Kết quả Chitanda vừa về tới đã lật đật xách thêm mười cuốn để mang qua chỗ chị.

Nói vậy chứ thực ra hầu hết khách tới đây đều là những người nổi hứng và dư hơi muốn thăm quan hết ngõ ngách trong trường. Trong số này có hai người phụ nữ trung niên vừa trả tiền mua tập san vừa trò chuyện không ngớt. Đến lúc này tổng cộng tôi đã cho chín cuốn ra đi. Nếu cứ được thế này thì kết quả chắc là không thảm lắm.

“Cám ơn hai cô ạ.” Tôi cám ơn bằng một nụ cười khó mà cứng hơn được nữa khi họ từ từ rời khỏi phòng.

mắc quá!

Chỉ mấy lúc như vầy có mỗi một người trong phòng mới là phiền toái vì chẳng có ai để nhờ trông hộ được. Vì chỉ bán mỗi tập san nên để bất cứ ai chịu tới đây phải chờ thì thật là hạ sách, nghĩ vậy tôi bèn khoá chiếc hộp kẹo đựng tiền rồi bỏ vào cặp, rồi lấy ra một mảnh giấy mà viết: “Đang có việc đột xuất. Tập san ‘Kem đá’ hai trăm yên một quyển. Nếu có nhã hứng xin cứ tự nhiên lấy và cảm phiền để tiền lại trên bàn, cám ơn.”

Mở cặp ra tôi thấy có cái gì loé lên. Đó là cái trâm cài áo hình trái tim mà Ibara đã chọi vào mặt ngày hôm qua. Chẳng nghĩ gì nhiều tôi đặt nó cạnh chồng tập san mà viết thêm vào mảnh giấy: “và cứ tự nhiên đổi lấy cái trâm này với bất kì vật gì có giá trị tương đương.”

Còn bây giờ, thiên nhiên đang vẫy gọi…

Phù…

Về rồi đây.

Ô, mới đi có năm phút mà cái trâm đã biến mất rồi sao? Thay vào đó tôi thấy hai đồng một trăm yên ở trên bàn. Có khách tới, nhưng từ lúc nào vậy?

Người đã đến đây còn viết gì đó lên tờ ghi chú, thứ mà vừa nhìn vào trong tôi đã trào lên một cảm giác chán ngán thấu ruột. Tôi biết rất rõ chủ nhân của nét chữ này.

“Sao lại để gian hàng trống huơ trống hoác vậy hả? Ra cuối cùng em cũng biết mình đủ lớn để không cài trâm áo rồi nhỉ? Cho chị xin nhé. Vật trao đổi của chị nằm trên cùng chồng ‘Kem đá’, hy vọng là một cách tốt để giết thời gian.”

Bà chị yêu dấu rốt cuộc cũng đã về lại trường xưa. Chị em với nhau mà chỉ chực thấy tôi đi đã lẻn vào thế đấy!

Nhưng nghĩ lại thì với tôi thế lại tốt ấy chứ.

Bắt đầu với cây bút toè ngòi mà câu chuyện dân gian “Hào phú rơm” thời hiện đại đã tiếp diễn với một cái kim băng, một khẩu Glock, một bịch bột xốp, rồi tới cái trâm và giờ đã đánh trọn một vòng về với chị. Lần này bà chị yêu dấu cho cái gì đây? Chắc chắn không thể là thứ tầm thường được. Với một niềm tin mãnh liệt về điều đó tôi hướng mắt về chồng ‘Kem đá’.

Có một quyển sách không những trông giống như tập san mà còn cùng cỡ với chồng tập san bên dưới. Cũng dán gáy bằng cùng loại keo propylen nhưng quyển này khá dày so với ‘Kem đá’. Bìa sách là hình vẽ một cô gái nhìn từ một bên không phải kiểu chân dung mà là phong cách manga.

Phải làm việc đã. Tôi đặt hộp đựng tiền về chỗ cũ rồi bỏ hai trăm yên mới nhất vào. Cũng chẳng màng đếm lại số lượng vì tôi biết chị ấy chẳng đời nào đi lấy hơn một cuốn. An vị trên ghế tôi bắt đầu cầm lên quyển sách mà bà chị để lại.

Sát cạnh gáy ở trang bìa là một dòng chữ khá nhỏ, có lẽ là tựa đề tác phẩm…

“Tro tà”?

Tên gì nghe kì ảo thế, rồi cạnh tựa đề chắc hẳn phải là tên tác giả. Là “Anshinin Takuha” nhỉ? Nghe như tên của nhà sư ấy, nhiều khả năng chỉ là bút danh mà thôi. Cũng hy vọng tôi đọc đúng để khỏi nghi oan cho người ta.

Nhìn cái tựa và tên tác giả, tôi đâm ra hiếu kì về việc bà chị yêu dấu của mình đã nghĩ mình khi cho một quyển sách “đáng nghi” như vầy. Lật trang đầu tiên tôi biết được đây hoàn toàn là một quyển truyện tranh. Cảnh đầu tiên trong truyện vẽ một cô nữ sinh với bộ đồng phục thuỷ thủ[3] bước ra khỏi một nhà chờ xe hoàn toàn bằng gỗ. Whoa, vẽ đẹp quá! Xem ra đây đích thị là một cách xử lí thời gian thừa mứa tốt đây. Khó mà ngờ bà chị của mình lại tâm lý đến thế. Đã chịu khó mang từ nhà lên trường thì nó thể là chuyện tầm thường được. Tôi đành phải cảm ơn chị rồi lao ngay vào đọc… nhưng trước đó, tôi quyết định xem thử tác giả có để lại lời bạt nào không mà lật đến trang cuối.

Quả nhiên là có thật.

Các bạn thấy “Tro tà” thế nào?

Nếu hỏi chính mình thì thực lòng mà nói tôi nghĩ tập truyện đã được hoàn thành mỹ mãn, dù hầu hết công việc của tôi chỉ là vẽ nền và không đóng góp nhiều cho nội dung lắm. Nếu cảm thấy thích thì thay vì tôi, bạn hãy gửi lời cảm ơn đến tác giả và hoạ sĩ chính.

Không ai trong ba chúng tôi là thành viên CLB Nghiên cứu Manga cả. Chúng tôi chỉ đơn giản là có hứng thú với truyện tranh và quyết định tự làm một manga cho riêng mình. Với một tác phẩm đầu tay có lẽ chúng tôi không nên huênh hoang là nó tốt đến mức nào. Xin phép dành diều này cho độc giả - các bạn tự quyết định.

Chúng tôi không định giải tán sau tập truyện này. Dự án manga cho hội Kanya năm tới đang được lên kế hoạch. Tác giả “A” của chúng tôi dự định sẽ viết một câu truyện mang màu sắc thần bí, và theo tôi được biết thì nó sẽ dựa trên một hay hai tác phẩm nổi tiếng nhất của Agatha Christie. Cuối cùng là dù chỉ mới lên kế hoạch nhưng tựa của nó đã được quyết định.

Vậy nên xin hãy đón đọc tác phẩm tiếp theo của chúng tôi – “Trình tự Kudryavka”… vâng, tôi biết mà, lại một cái tựa ảo nữa… (cười).

Hy vọng lể hội năm sau lại được gặp các bạn.

Anshinin Takuha

Nét viết tay rất nắn nót.

“…”

Tôi nhướn mày rôi đọc lại lần nữa.

“Hội Kanya”, vậy tập truyện này đã được vẽ bởi học sinh trường Kamiyama. Không thể khác được, lại một nỗ lực góp vui vào lễ hội đây mà.

Còn cái tên “Trình tự Kudryavka” nữa. Trong khi hoàn toàn mù tịt về ý nghĩa cái từ “Kudryavka” tôi lại chột dạ mà quan tâm hơn đến hai từ “Trình tự”. Mà không, chỉ vậy thì không thể gây khó chịu cho tôi được. Phải là việc đề cập đến “tác phẩm nổi tiếng nhất của Christie” mới đúng.

Hơn nữa, đây lại là quá của bà chị yêu dấu. Tôi dòm lại vào phần của chị trên tờ ghi chú…

“… hy vọng là một cách tốt để giết thời gian.”

Tại sao là “một cách tốt” cho tôi? Nếu đơn thuần là đọc truyện thì chả cần phải ghi như thế, và đây chắc chắn không phải phiên bản rút gọn của “Vì em trai yêu dấu đang chán nên chị hai mang truyện lên cho đọc”. Muốn tôi thề bao nhiêu cũng được, thế nên hết sức là kì lạ.

Chị lại lôi em vào cái gì nữa đây?

Tôi lẩm bẩm rồi duỗi thẳng lưng.

Nét vẽ thật đẹp, và chính đồng tác giả còn tự tin mà đánh giá tốt thì tôi phải đọc xem sao. Bất kể bà chị yêu dấu có bày ra trò gì nhưng đây chắc chắn là “một cách tốt để giết thời gian”.

[CÒN 121 QUYỂN]

053 - ♣18

Rốt cuộc tôi cũng đã thông suốt.

Kết luận là: không còn gì để một mình tôi có thể làm cả.

Chẳng biết đó là tốt hay không tốt, nhưng tôi khá giỏi trong việc chịu thua và từ bỏ.

Nói cách khác, chỉ còn đúng một thứ tôi có thể làm lúc này. Nghĩ vậy tôi buông một lời nói thản nhiên:

“Đành trông vào cậu vậy, Houtarou.”

054 - ♥12

Tình hình là tôi đang tìm một người.

Đó chính là hội trưởng CLB Phát thanh. Nhờ sự việc “Juumoji” mà tin tức về cuộc triển lãm của CLB Diễn biến toàn cầu đã đến tai tôi không chỉ từ Fukube-san mà là rất nhiều người. Tôi hết sức hiếu kì về cái người “Juumoji” này thực sự là ai và tại sao hắn lại đi ăn trộm. Trong đầu tôi chỉ nghĩ tới hai việc đó, nhưng mà bây giờ mới vậy. Đến giờ chúng tôi chỉ biết hắn sẽ trộm cái gì và bằng cách nào, như thế thì thật là khó chịu.

Nhưng nếu có thể lợi dụng tình hình này để thu hút nhiều khách hơn thì chẳng phải lúc này là cơ hội sao? Ngay lúc này tôi đang cố nắm lấy cơ hội bằng vàng theo cách táo bạo nhất, hay đúng hơn là nhảy ra khỏi một hệ thống đang làm việc ổn định để liều đổi mới. Tôi sẽ thay mặt CLB Cổ Điển thực hiện một cuộc phỏng vấn truyền thanh vào giờ nghỉ trưa!

Nhờ bài học từ chị Irisu mà tôi đã thành công trong việc nhờ CLB Báo tường đưa CLB Cổ Điển lên báo, bước tiếp theo sẽ là CLB Phát thanh. Thế nhưng, ngay khi nghĩ sẽ được gặp hội trưởng ở phòng Nghe nhìn thì cậu ấy lại không có ở đó. Một bạn nữ, với chất giọng tôi nhận ra là phát thanh viên cho hai buổi trưa hôm trước, đã nghe lời đề nghị của tôi mà nghiêng đầu nói:

“Hội trưởng chắc là đang loanh quanh đâu đó thôi… mình cũng không biết… mà, cậu ấy cũng chưa duyệt được cái gì để lên chương trình trưa nay cả, nên nếu bạn thử nói chuyện thì chắc là được đó.”

Ơn trời là tôi biết mặt cậu ấy nên không sợ không tìm được. Thế là tôi bắt đầu truy lùng khắp sân trường để tìm kiếm... nhưng mãi chẳng thấy đâu. Thế rồi tôi lại trở về tầng ba dãy Chuyên biệt, tính sẽ ghé qua chỗ Oreki-san một chút. Thực ra hồi nãy tôi cũng đã qua để lấy thêm mười quyển tập san cho chị Irisu nhưng cậu ấy dễ ngủ quá.

Vừa leo hết cầu thang tôi nhận thấy một người đang tiến về phòng Địa chất. Đó là anh Yoshino Yasukushi, hội trưởng CLB Phát thanh mà tôi đã tìm nãy giờ! Không lường được việc sẽ gặp ở đây, tôi ngay lập tức chỉnh đồng phục cho thẳng thớm rồi bắt kịp anh ấy.

“Chào bạn, Yoshino-san.”

Yoshino dừng bước mà quay lại nhìn tôi với cặp mắt nở to. Kiểu tóc giản dị cùng cặp mày đậm nổi bật trên khuôn mặt của anh.

“Vâng?”

Tôi gật đầu và mở lời:

“Mình là Chitanda Eru hội trưởng CLB Cổ Điển. Mình đã tìm bạn khắp nơi đấy, vì CLB tụi mình có việc cần nhờ đến bạn.”

Nhưng Yoshida-san không chờ đến khi tôi kịp kết lời. Vừa nghe tới tên cậu ấy đã làm tôi phát hoảng khi đột ngột thét lên, khiến chính tôi còn không nghe nổi mình vừa nói cái gì.

“Vậy bạn chính là hội trưởng CLB Cổ Điển! Thiệt là trùng hợp mà. Bạn đến rất đúng lúc vì mình cũng đang tính tìm bạn đó!”

Ố?

Tôi chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì Yoshino-san đã giải thích:

“Bài báo bên CLB Báo tường là đúng phải không? Rằng CLB Cổ Điển sẽ là mục tiêu cuối cùng của ‘Juumoji’ ấy? ‘Juumoji’ đang là chủ đề nóng nhất lễ hội đó bạn biết không? Thế nên mình đang nghĩ tới việc sẽ mang việc này lên buổi phát thanh trưa, nếu không thì sẽ chẳng còn gì hay ho để nói trong ngày cuối cùng hết. Tạ ơn trời tại có vụ này! Về phần khách mời thì mình đã cố liên hệ với hội trưởng các CLB có đồ bị lấy cắp nên, bạn có phiền giành ra chút thời gian không? Đừng lo, bạn chỉ cần trả lời vài câu hỏi của tụi mình thôi. Với lại bạn có một chất giọng rất hay đấy, nên cuộc phỏng vấn chắc chắn là sẽ ổn. Bạn thấy sao?”

Ôi trời.

Tôi thậm chí chẳng cần dùng lấy một chiêu thương lượng của chị Irisu. Dù không định trực tiếp tham gia vào buổi phát thanh, vì trước đó tôi chỉ nghĩ rằng mình sẽ thuyết phục để họ đề cập CLB Cổ Điển trong đó… Nhưng làm khách mời à… vậy là giống như Fukube-san đã hùng hồn phát biểu trong cuộc thi Đố vui vào ngày đầu tiên sao?”

…Mình có làm được như cậu ấy không nhỉ?

Khoảng thời gian im lặng kéo dài khiến Yoshino-san lúng túng gãi đầu.

“Mà… bạn không cần phải đồng ý nếu bạn không muốn, dĩ nhiên.”

“À không, chờ đã.”

Cảnh tượng những chồng tập san “Kem Đá” chất cao như núi, cùng với gương mặt hối lỗi của Mayaka khi nhận ra mình đã đặt nhầm số lượng bỗng trôi qua tâm trí. Tôi cũng nghĩ về những cố gắng của Oreki-san và Fukube-san…

Không nên chần chừ nữa, tôi lại cúi đầu thật sát.

“Mình rất hân hạnh được trao đổi với bạn.”

“T-thật sao?”

Yoshino-san nở một nụ cười rất tươi.

“Vậy trưa nay phiền bạn tới phòng Nghe nhìn của tụi mình nhé. Buổi phát thanh sẽ bắt đầu vào lúc mười hai giờ ba mươi. Cứ tự nhiên mang cơm hộp theo nhé, cám ơn rất nhiều. Gặp lại bạn sau ha!”

“Không, mình mới phải cảm ơn bạn.”

Không biết bây giờ tôi nên cảm thấy thế nào. Nhẹ nhõm ư? Thay vì vậy tôi lại cảm thấy chút gì đó ‘lo lắng’. Yoshino-san đã bảo chỉ cần trả lời vài câu nhưng tôi vẫn thấy lo.

Tôi bèn hít vào một hơi dài.

À đúng rồi, tôi đến đây là để ghé qua chỗ Oreki-san cơ mà. Cừa phòng Địa Chất đang đóng dù lẽ ra nó phải để mở suốt cả ngày. Tôi bèn gõ rồi đẩy cánh cửa sang một bên.

Trong phòng là Oreki-san, có cả Fukube-san nữa, người ngay lập tức giơ tay chào.

“A Chitanda-san. Nhờ chị Irisu bán hộ là một quyết định đúng đắn phải không nào?”

“Ừ, chị ấy vừa bảo tớ mang thêm mười quyển nữa.”

Tôi vừa nói vừa nhìn qua Oreki-san, người dường như đang rất chăn chú đọc một cuốn sách trông cũng rất giống tập san – chăm chú tới nổi không ngẩng đầu lên. Cậu ấy chưa nhận ra tôi đang ở đây sao? Nhận ra điều này, Fukube-san nhún vai mà nói:

“Cậu chàng đang đọc truyện tranh, và bị hút hồn tới nỗi tớ nãy giờ có nói cái gì cậu ấy cũng không nghe cơ đấy.”

Đôi mắt vẫn dính vào quyển truyện, Oreki-san lên tiếng:

“Có nghe. Tên đạo chích đã bỏ qua [KU] mà đi thẳng tới CLB Nhạc Nhẹ bắt đầu bằng chữ [KE].”

“Chỉ nghe mà không nhận ra tính quan trọng của sự việc thì cũng vậy, đúng không?”

“Chờ chút, sắp đọc xong rồi.”

Thấy chưa? Fukube-san ra dấu cho tôi rồi nhún vai lần nữa.

Sau gần ba mươi phút kể từ khi bảo chúng tôi “chờ chút”, Oreki-san cuối cùng cũng chịu đóng quyển truyện lại mà thở dài. Fukube-san bắt đầu châm chọc.

“Ai mà ngờ Houtarou lại bị mê mẩn một quyển doujin manga cơ chứ? Tớ nghiêm túc đề nghị cậu nên nhận Mayaka làm sư mẫu.”

Sự khác biệt giữa manga thường và những manga được gọi là “doujin” là gì nhỉ? Tôi không hiểu rõ lắm…

Trong khi vẫn lườm Fukube-san với ánh mắt lờ mờ như đang buồn ngủ ấy, ở Oreki-san bấy giờ dường như còn bị tác động bởi một thứ gì khác. Quay mặt đi chỗ khác tỏ vẻ ngượng ngùng, cậu ấy lí nhí:

“Truyện này, hay quá.”

“Thật à? Vậy bữa nào cho tớ mượn nhá.”

Đây là lần đầu tiên tôi thấy Oreki-san có biểu cảm như vậy, và điều đó khiến tôi bắt đầu hứng thú với manga thêm một chút. Nhìn gần hơn tôi thấy bìa truyện là hình vẽ một cô gái xinh đẹp nhưng có chút gì đượm buồn. Khả năng lột tả cảm xúc của người hoạ sĩ này thật tài tình, cả những đường nét tạo nên bộ đồng phục thuỷ thủ rất giống bộ tôi đang mặc nữa, cũng cực kỳ tinh tế. Tôi dường như còn cảm nhận được làn gió đang thổi ngược vào hướng nhìn của cô nữa.

Ưmm…

Như một thói quen, tôi nghiêng đầu. Thấy thế Fukube-san lền hỏi:

“Sao vậy Chitanda-san?”

“Ừm…”

Tôi nhìn cái bìa một lần nữa. Một cô gái đẹp nhưng trông đáng thương. Cái cách vẽ đồng phục…

“Hình như tớ đã thấy hình vẽ này rồi thì phải.”

“Chắc là tưởng tượng thôi.”

Oreki-san bất ngờ đáp lại ngay.

“Tớ mới được bà chị mang cho cuốn này sáng nay, nên cậu không thấy được đâu.”

Ưm, vậy à…

Tôi lại chăm chú quan sát cái bìa… Không, không thể nhầm được. Tôi tự tin về trí nhớ của mình.

“Trước đây tớ có nhìn thấy. Cái hình vẽ… à không, đúng hơn là cái phong cách vẽ của cuốn truyện này.”

“Từ lâu à?”

Fukube-san hỏi. Tôi lắc đầu.

“Không, chỉ mới đây thôi.”

Nhưng tôi không thể nhớ là khi nào. Nếu bây giờ nhìn vào mà không nhớ được thì ắt hẳn khi đó tôi chỉ nhìn thoáng qua một lần, bởi tôi chưa từng quên một cái gì đó nhanh chóng một khi mình đã nhìn chăm chú.

Ưm, ưmm…

“Tớ, tớ…”

“Chitanda, hiện tại chúng ta có đủ việc để lo rồi.”

Oreki-san nói như muốn quở trách. Tôi hiểu rằng chúng tôi đang rất gấp gáp. Mà dù có không gấp gáp đi nữa thì mỗi khi tôi tỏ ra hiếu kì về một cái gì đó thì cậu ấy lại tỏ ra u ám như vậy. Tôi cũng biết là vậy, nhưng mà không thể cưỡng lại được. Khao khát tìm thấy câu trả lời đã mãnh liệt tới nỗi…

“…Tớ rất hiếu kì về việc này.”

Tôi lấy tay tính chặn cổ họng lại.

“Tớ lỡ nói ra mất rồi.”

“Thế thì nuốt lại đi.”

“Tớ không làm được.”

“Vậy thì cố đi.”

“Cho tớ coi thêm vài trang nữa!”

Vì lý do nào đó mà trông Oreki-san thất vọng thấy rõ, điều này cũng làm tôi thấy hiếu kì nữa. Nhìn thêm một lúc tôi nhẹ nhàng gật gù.

“Ừm, có thể. Người con trai trong truyện rất giống với thứ tớ đã nhìn thấy. Hình như là ở trên bàng thông báo cạnh phòng họp hội học sinh. Là một trong những tấm áp phích về lễ hội văn hoá, tớ nghĩ thế…”

Càng tới cuối tôi càng nhỏ giọng xuống. Tôi không đọc nhiều manga nên khó mà chắc được như thế đã là giống hay chưa.

“Cái tấm áp phích đó hả?”

Fukube-san dường như là biết, mà cũng phải vì cậu ấy là thành viên ban tổ chức mà. Từ nãy đến giờ khi tôi đang suy nghĩ thì ánh mắt của cậu ấy chỉ tập trung vào một điểm.

“…Đúng là cậu nhắc tớ mới để ý là giống, nhưng tớ cũng không chắc được. Có thể sẽ rõ hơn nếu cậu đem so hai hình vẽ và nhìn thật kĩ.”

Đúng thế, một ý tưởng tuyệt vời!

“Oreki-san cho tớ mượn cuốn truyện này một lúc nhé?”

Ngay lập tức cậu ấy ngửa người về sau. Ối, hình như tôi vừa chồm tới quá gần thì phải. Nhẹ nhàng gật đầu, cậu ấy không từ chối mà nhìn tôi với ánh mắt như muốn đầu hàng.

“Được thôi. Cậu mà đã hiếu kì thì có trời cản… Nhưng nhớ trả lại anh đấy, tớ chưa đọc xong.”

“Ừ, tớ sẽ mang về ngay!”

Tôi nói trong khi ôm chặt quyển manga có tên “Tro tà” vào lòng.

055 – ♦11

Cả Fuku-chan và Chi-chan đều rất kỳ vọng vào ngày thứ ba – ngày lễ hội cuối cùng để có thể tăng doanh thu của “Kem đá”. Nhưng trên mặt trận bán tống bán tháo tập san thì CLB Cổ Điển chắc chắn là chẳng cô đơn đâu, vì CLB Manga cũng đang ở trong tình cảnh tương tự.

Trước giờ bắt đầu thậm chí vài thành viên của chúng tôi đã đứng ngoài cửa phòng Trù bị số 1 để chờ khách. Ơn trời, hôm nay khách đến nhiều hơn hẳn so với hai hôm trước. Cá nhân tôi vui vì điều đó, khi mà nhiều người sẵn lòng mua những tấm áp phích vẽ hình những nhân vật họ yêu thích mà không cần hỏi giá. Nếu nghiêm túc thì chúng tôi hoàn toàn có thể bán với giá một trăm yên một tấm để kiếm lời kha khá nhưng nội quy nhà trường không cho phép như vậy. Cái kì lạ ở đây là dù hội trưởng Yuasa không phải là người dám liều phạm quy nhưng chị vẫn rất vui vẻ mà bán áp phích cho bất kì ai muốn mua.

Lạy trời cả hội không bị sờ gáy.

Vì không vẽ nhiều mẫu nhân vật nên chúng tôi chỉ việc vẽ những mẫu có sẵn theo những tư thế khác nhau. Với bộ Mao trang bằng kaki có nhiều túi, nhiều người đã đoán nhân vật mà tôi đã cosplay hôm nay là ai nhưng chỉ có chị Kouchi là đoán đúng.

“… Hình như, là anh chàng thám tử truy lùng tên Đạo chích Cầu vồng[4] nhỉ?”

“Vâng.”

“Vậy chàng thám tử hôm nay bị thu nhỏ à?”

Phớt lờ lời bình phẩm về chiều cao, tôi để ý hôm nay chị Kouchi cũng vào vai một nhân vật hành sự như thám tử - nữ chiến binh trong một trò chơi điện tử nổi tiếng tên là Chun-Li. Chị mặc sườn xám với gần như là không có thứ gì che bớt phần hở ở đùi. Chẳng biết đây có phải là đồ tự làm hay không, nhưng tôi phải thừa nhận rằng độ chau chuốt của bộ sườn xám cùng mấy cái gai nhỏ nhắn nhô ra từ chiếc vòng tay mạ vàng tạo nên một sức hút đáng sợ.

Quay trở lại công việc khiến tôi nhanh chóng để lại đằng sau bao suy nghĩ về những chuyện của ngày hôm qua. Vụ án “Juumoji”, và cả “Tro tà” nữa. Chỉ để lại phía sau mà thôi, vì “quên hết” sẽ chỉ làm tôi thêm phiền não khi nhớ đến một khi bức vẽ kế tiếp được hoàn thành và cứ thế. Một tấm áp phích mới đã vẽ xong, tôi nhanh chóng đặt bút xuống mà tẩy đi những nét phác thảo còn thừa.

“Tấm này xong rồi, xin mời người tiếp theo ạ.”

“Bạn vẽ nhân vật này cho mình nhé.”

Rồi thưa sếp…

Đối diện mớ giấy vẽ tôi hoang mang về những cử động tiếp theo của mình. Căn phòng chật cứng người báo hiệu việc kinh doanh đang tiến triển tốt đẹp, “Zeamis” hình như cũng bán chạy và chị Kouchi cũng đang bận làm trung tâm sự chú ý của bao chàng thanh niên khác tới nỗi không thể tập trung vào vẽ. Thế là việc của chị đành phải giao cho mấy “cái đuôi”, những người mà chỉ nhìn sơ qua cũng thấy có tốc độ và kĩ năng không thể sánh bằng. Không hợp và càng không thích cách cư xử của mấy cái đuôi ấy không làm tôi phủ nhận tài năng hiếm có của chị ta.

Ca nước dùng để rửa cọ trông khá bẩn nên ai đó đã quyết định đi thay nước. Một cô bạn năm nhất tôi không quen biết. Thay vì băng ngang qua giữa phòng cậu ấy lại chọn đường vòng mà đi dọc xuống hướng về chỗ tôi đang ngồi. Nhìn tôi cậu ta nở một nụ cười, như một con rồng giành cho một con hổ hay một con mèo chạm trán một con chuột vậy…

“Ối lỡ tay!”

Đầy cố ý, cậu ta bất ngờ mất thăng bằng để nhiễu vài giọt nước lên bàn của tôi.

Có ngốc tôi mới không hiểu tình hình là thế nào. Một “cái đuôi” vừa mới cảnh cáo về tội dám trả treo với lãnh tụ “Kouchi-sempai” của mình. Hy vọng vài giọt nước là đủ làm cậu ta thoả mãn.

Nhưng sự lại chẳng dừng ở đó. Không biết là ai đụng ai, kể cả tôi, nhưng một người nào đó trong đám đông đã bị đụng hay vấp té mà xô vào người đang cầm ca nước bẩn trước mặt tôi làm cậu ta ngã, và lần này là vô ý. Nước bắn ra tung toé…

…Lên người tôi.

“…”

Thôi thì cũng mừng là không bị đổ lên đầu. Lãnh một ca đầy nước trọn vào ngực và bây giờ từ phần vai trở xuống của tôi ướt sũng, với cái thứ nước đầy màu cần phải thay. Tôi nghĩ mình bắt đầu bốc mùi rồi.

Còn mớ giấy vẽ trên bàn tôi còn chưa kịp nghĩ sẽ vẽ lên thứ gì đã ướt sũng mà chuyển thành thứ màu vàng nhờ nhợ xám.

“Tớ, tớ xin lỗi Ibara! Tớ không cố ý…”

Cô bạn giờ đây trông như sắp khóc đến nơi.

Không hiểu chút gì, cứ như là bất ngờ bị một ca nước lạnh tạt vào khiến tâm trí tôi mụ đi vậy. Tôi không biết.

Nhưng tôi khó mà thấy giận. Lấy chiếc khăn tay từ một trong mấy cái túi áo tôi lau bớt đi thứ nước còn đang nhỏ long tong từ chiếc áo lãnh tụ xuông sàn. Chiếc khăn cũng bị nhuộm cùng thứ màu vàng nhợ xám ấy.

Còn chiếc áo kaki thì vốn đã màu xám rồi nên trông cũng không kì lắm.

Mới nãy còn rất náo nhiệt, phòng Trù bị số 1 giờ đây hoàn toàn chìm trong trầm mặc. Ồ, xin lỗi nhé. Tôi đứng lên, hướng mắt tìm hội trưởng rồi nói với chị:

“Em xin lỗi, nhờ chị vậy.”

Không như chị Kouchi, tôi có thể mặc thẳng đồ cosplay của mình mà đến trường. Dù sao thì những bộ đồ đồ của tôi khó mà làm cho nhiều người liên tưởng ngay tới cosplay, và Fuku-chan cũng đã bảo là thời điểm này ở trường khó mà kiếm chỗ thay đồ lắm. Nhưng quan trọng là cũng vì thế mà bây giờ tôi không có đồng phục để thay.

Tin tốt là còn đó một bộ đồ thể dục. Thông thường nó đã phải được mang về giặt, nhưng vì tiết thể dục trước lễ hội bị bỏ nên tôi để lại trường vì dù sao cũng chưa mặc. Kiếm được căn phòng nơi thành viên CLB Kịch trưng dụng để thay đồ tôi bèn xin ké vào.

Không biết bây giờ CLB Cổ Điển ra sao nhỉ? Fuku-chan chắc là lại có kế hoạch mới và chẳng còn nhiều thứ để Chi-chan có thể cố gắng. Với tư cách là người đã đặt sai số lượng, tôi biết mình phải có nghĩa vụ giúp đỡ cho đến phút cuối cùng.

Màu đồng phục thể dục của trường Kami có thể được gọi là màu “asagi-iro”, nhưng cái tên này dễ làm người ta liên tưởng tới lực lượng Shinsengumi[5] trong truyền thuyết nên tôi nghĩ dùng một cụm từ hiện đại như “xanh biển” sẽ là phù hợp hơn. Mặc bộ đồ thể dục màu xanh biển tôi hướng về phòng Địa chất. Đi qua dãy chuyên biệt rồi từ từ leo lên cầu thang tầng ba, tôi nghe tiếng giày của ai đó đang chạy trên hành lang.

“Ồ, Mayaka-san!”

Là Chi-chan, đang vẫy tay đầy vui vẻ. Chưa kịp hỏi tại sao lại gấp như vậy thì cậu ấy đã nắm cổ tay tôi mà lắc với bàn tay rất ấm.

Cơ mà, tôi đang ở lưng chừng cầu thang đấy, nguy hiểm quá.

“W-whoa Chi-chan này!”

Chẳng để ý tới sự phản đối của tôi, cậu ấy bắt đầu nói:

“May quá, có cậu giúp thì càng dễ để xác minh! Tớ không tự tin lắm nên cậu đi cùng nhé? Giờ cậu rảnh mà phải không?”

“Có tôi giúp” á?

“Ơ, nhưng mà, chính xác là cậu muốn tớ giúp cái gì vậy?”

Trong khi nắm cổ tay tôi bằng tay phải thì bên tay trái của Chi-chan đang ôm vật gì đó trông như một quyển tập san. Không phải là đồ mắc tiền vì có thể nhìn rõ dấu đinh ghim, tôi hỏi:

“Đó là gì thế?”

Khi cậu ấy chìa ra cái bìa tôi chỉ biết thốt lên kinh ngạc.

“L-làm sao cậu có cái này?”

Trang bìa là hình vẽ nhìn từ bên một cô gái quá đỗi quen thuộc, không gì khác đây chính là “Tro tà”!

“Ưm, không phải là của mình mà là của Oreki-san.”

Vậy để tôi sửa lại câu hỏi : Làm thế quái nào mà Oreki lại động tay vào cuốn truyện này? Nó chỉ được bán trong dịp lễ hội năm trước, và lại ở một góc khá khuất nữa. Và chắc chắn là không thể nhưng trong một thoáng tôi đã nghi tên này đã ăn trộm. Chưa kịp nghĩ tôi vươn tay ra để lấy cuốn sách nhưng Chi-chan đã lại ôm nó vào lòng.

“Mayaka-san đã nhìn thấy quyển truyện này ở đâu rồi à?”

Tôi bèn thu tay lại.

“Ừm… đúng thế, tớ biết nó.”

“Vậy hẳn là cậu cũng biết hoạ sĩ phải không?”

Hoạ sĩ ư? Tôi không chắc nên nói tên bút danh là Ajimu Takuha hay tên thật là chị Anjou Haruna nữa. Chắc là nhận thấy vẻ bối rối ấy nên Chi-chan hỏi lại:

“Ý tớ là người vẽ quyển truyện này ấy.”

“Thực tình là tớ không biết.”

Dù vậy cậu ấy vẫn rất hào hứng,

“Cậu biết không, tớ đang định đi kiểm chứng xem người vẽ tấm áp phích quảng cáo cho lễ hội văn hoá và người vẽ truyện này có phải là một hay không đấy! Tớ rất hiếu kì về điều này!”

Phải vậy rồi, Chi-chan một khi đã hiếu kì về cái gì sẽ không chần chừ mà ngay lập tức truy tìm đáp án. Không thể hiếu kì bằng cậu ấy nhưng hiện tại trong tôi cũng trỗi dậy một nỗi thấu hiểu. Tôi khá thường xuyên phát hiện nét tương đồng trong cách vẽ của một số manga khác nhau và tự hỏi liệu chúng có phải cùng một người tạo ra hay không, nhưng quá lười để kiểm chứng.

Và giờ Chi-chan bảo hoạ sĩ của “Tro tà” – báu vật quý giá nhất của tôi cũng là người vẽ nên tấm áp phích cho lễ hội năm nay sao?

Đã vậy thì tôi phải đích thân kiểm chứng. Ai biết được, thậm chí còn có thể lần ra được manh mối về cả hoạ sĩ lẫn tác giả ấy chứ! Chị Anjou Haruna đã chuyển trường nhưng nếu người hoạ sĩ còn học ở đây thì rất có khả năng “Ajimu Takuha” sẽ tái xuất giang hồ.

Cảm thấy háo hức, tôi cao giọng:

“Tấm áp phích đó ở đâu thế?”

Chi-chan đã bắt đầu chạy xuống cầu thang với bàn tay vẫn nắm chặt cổ tay tôi. Không chịu buống ra, cậu ấy nói:

“Bên cạnh phòng họp Hội Học sinh!”

Tốt, đi nào!

Bức áp phích minh hoạ hai học sinh một nam một nữ, cùng dòng “Hội Kanya lần thứ 42” được viết dọc theo thời gian biểu của lễ hội.

Chúng tôi đang nhìn vào từng đường nét. Độ tương phản giữa các mảng màu là rất rõ ràng. Với việc “Tro tà” đều là tranh đen trắng trong khi tấm áp phích là tranh màu khiến tôi càng phải chăm chú quan sát hơn nữa.

Thường thì không dễ để xác định một manga và một tấm áp phích có do cùng một hoạ sĩ vẽ nên hay không, nhưng lần này thì khác. Dù hoạ sĩ đã thay đổi đối với nhân vật nữ nhưng phong cách đối với nhân vật nam thì vẫn thế. Chỉ một cái liếc qua cũng đủ để nhận thấy sự tương đồng. Để chắc ăn tôi lùi về sau một bước để nhìn tổng thể, rồi tiến lên để xem chi tiết bức tranh một lần nữa. Chi-chan đã để ý tới sự giống nhau trong cách vẽ đồng phục nhưng theo tôi điểm quyết định chính là ở cách vẽ tai, hoàn toàn giống như khuôn!

Tôi quay về phía Chi-chan,

“Tớ tám mươi tới chín mươi, không, chín mươi chín phần trăm chắc chắn là cùng một người.”

Nghe vậy Chi-chan liền đặt tay lên ngực trông khá là thanh thản.

“Thật là tốt. Cám ơn Mayaka-san nhiều lắm, cậu đã trút bỏ một gánh nặng cho tớ đấy.”

Nghe cứ như là một vị cứu tinh vậy, nên tôi chỉ biết cười. Cũng lâu rồi mới có lại cảm giác ấy.

“Haha, cậu thực sự hiếu kì về việc này nhỉ?”

“Ừ, nhưng tớ không tự tin để tự mình so sánh…

“Tớ cũng vậy, hoàn toàn chẳng có chiêu đặc biệt gì để nhận ra cả.”

Thoả mãn với sự hiếu kì của mình, tôi gõ cửa phòng họp Hội Học sinh ngay cạnh đó.

“Ra ngay đây.”

Cửa mở. Người vừa bước ra trông chẳng khác gì người nam sinh trong tấm áp phích. Cái cổ áo cho biết đây là học sinh năm hai. Anh nhìn và tỏ vẻ không biết chúng tôi là ai.

“Chào buổi sáng, anh Tanabe.”

Chi-chan lên tiếng rồi cúi đầu chào. Vậy đây hẳn là anh Tanabe trưởng ban tổ chức lễ hội rồi. Trông cũng tử tế ấy chứ. Chi-chan thực sữ là giỏi nhớ tên người, dù trí nhớ của tôi không tệ nhưng chắc chắn là chẳng so bì được.

Được gọi tên anh Tanabe cười.

“Ừm, chào em, ưm…”

“Tụi em bên CLB Cổ Điển.”

“À, đúng rồi. Lần này anh có thể giúp gì cho em không?”

Đúng hơn tôi mới là người cần anh ấy giúp đây. Nghĩ vậy tôi bước lên trước thế chỗ Chi-chan, và vì đã chào hồi nãy nên tôi mạn phép bỏ qua lễ nghi mà vào thẳng vấn đề.

“Xin hỏi, anh có biết ai đã vẽ ra tấm áp phích ở tấm bảng thông báo này không ạ?”

Tanabe-san nhướn mày lên. Có rất nhiều áp phích quảng cáo cho lễ hội văn hoá nên không nhớ nổi ai vẽ tấm nào cũng là điều dễ hiểu. Anh nhớ được ngay thì tốt biết biết mấy, nhưng tôi cũng không nên kì vọng quá.

“Ưm, cái đó phải không?”

“Vâng, hình một nam sinh và một nữ sinh ấy.”

Sau một chút suy nghĩ , anh Tanabe nhẹ nhàng gật đầu vài lần. Nhớ ra rồi sao? Thật không hổ danh là trưởng ban tổ chức. Anh nhìn chúng tôi mà đáp gọn lỏn:

“Đây là bức vẽ của Kugayama.”

Hả?

Chi-chan đứng đằng sau tôi lên tiếng hỏi:

“Là anh Kugayama Muneyoshi hội trưởng Hội Học sinh ạ?”

“Ừm, Kugayama đó đó.”

Một cái tên không hề ngờ tới. Tôi biết mặt mũi hội trưởng Kugayama như thế nào. Anh ấy cho tôi ấn tượng về một con người thể thao hơn là một người biết vẽ manga, hơn nhiều.

Vậy đây cũng chính là hoạ sĩ của Ajimu Takuha. Khuôn măt anh ấy bắt đầu lởn vởn trong tâm trí tôi dù trước đó ấn tượng chỉ là rất nhạt. Lúc này anh Tanabe trông thích thú thấy rõ.

“Hai em chắc là đang nghĩ ‘Ôi, không ngờ anh ấy giỏi thế’ phải không nào? Anh cũng nghĩ tên đó rất cừ trong khoản vẽ vời.”

“Vâng! Rất đẹp đấy ạ!”

“Haha, cá là tên đó sẽ vui lắm khi được nghe như vậy.”

Vậy là tôi đã biết cả tác giả lẫn hoạ sĩ minh hoạ là ai. Hôm nay chuyện vui cũng giống như chuyện không vui vậy, tất cả đều xảy ra trong một cái roẹt. Như một fan cuồng ráo riết tìm kiếm thần tượng của mình tôi đã muốn hỏi rằng anh Kugayama có từng sử dụng bút danh nào không, nhưng có lẽ anh Tanabe khó mà biết được. Không sao, tôi sẽ tự gặp anh ấy mà hỏi. Khả năng anh ấy tái hợp với chị Anjou Haruna xem như vẫn còn đó.

Nếu được vậy… thì tôi sẽ ngóng tác phẩm mới của họ đến chết mất. Một hy vọng to lớn chợt bùng nổ trong tâm trí.

Sau khi cúi đầu chào tạm biệt, chúng tôi rời khỏi phòng họp. Chi-chan bây giờ đang cười toe toét vì tìm được thêm một câu trả lời cho sự hiếu kì của mình, thế là chúng tôi đua nhau chạy lên cầu thang về phòng Địa chất.

056 – ♠15

“Tụi tớ biết là ai rồi!”

Chitanda nói khi vừa chạy vào phòng. Không tốn nhiều thời gian, điều khiến tôi khá là nhẹ nhõm, nhưng lại là một lần nhỏ không làm vì tôi mà là để thoả mãn tính hiếu kì của nhỏ.

“Thật sao? Là một người à?”

Satoshi ngẩng đầu lên hỏi, nhưng không đợi trả lời hắn đã tiếp tục,

“Ơ, Mayaka?”

Bước vào sau Chitanda là Ibara, ngươi đang mặc một bộ đồ thể dục trong khi lẽ ra phải cosplay. Hay chẳng lẽ bộ đồ này là cosplay… Không, sao mà được? Nhìn thế nào thì cũng chỉ thấy đây là bộ đồ thể dục rất bình thường của trường Kamiyama. Trông nhỏ khá hân hoan như đang chờ một cái gì tốt đẹp xảy ra vậy.

“Bên CLB Manga không còn bận à?”

Ibara mỉm cười và lắc đầu trước câu hỏi của Satoshi.

“À không, có người thế chỗ tớ rồi.”

Có-người-thế-chỗ sao? Tôi chưa từng thấy cái thái độ dễ dãi này từ nhỏ.

Như một cái lò xo, Chitanda nhảy về phía tôi mà đặt lên bàn cuốn truyện “Tro tà”

“Cùng là một người, và tụi tớ cũng biết cả tên nữa.”

“Thế sao? Quá đỉnh!”

“Là anh Kugayama Muneyoshi! Trước giờ tớ luôn nghĩ đây là kiểu người nghiêm nghị, nhưng không nhờ anh ấy cũng là một hoạ sĩ đầy tài năng, thật bất ngờ!”

Là ai vậy?

Tôi nhìn Satoshi.

“Cậu có biết không?”

Nghe tôi hỏi hắn bỗng nhiên phỗng như tượng,

“H-Houtarou, cậu giỡn đó hả?”

“Anh ta nổi tiếng lắm à? Tớ có đời nào nhớ nổi ai trong hội những dị nhân hay bựa nhân mà cậu quen biết đâu nào?”

Satoshi lấy anh che mắt lại rồi chầm chậm lắc đầu như thể tôi là một trường hợp hết thuốc chữa. Đứng cạnh hắn, Ibara nhìn tôi với ánh mắt khinh miệt mà thì thầm:

“Là chủ tịch Hội học sinh.”

Chủ tịch Hội học sinh, Kugayama Muneyoshi.

“Ơ, ờ ờ… phải rồi phải rồi…”

Giọng tôi ngày càng bị lạc đi. Thế mà nào giờ cứ tưởng tên của ảnh đọc là “Rikuyama”[6] ấy chứ. Không viện lý do đó cho tụi này được. Anh ta không phải là người tôi hoàn toàn không biết nhưng cũng chẳng phải là mối quan tâm đáng kể. Cố gắng đổi chủ đề, tôi giơ cuốn truyện lên mà nói:

“Vậy, anh Kugayama là hoạ sĩ cho cái người Anshinin Takuha này à?”

Dù chủ đề đã thay đổi nhưng Satoshi vẫn cứ giữ cái tư thế “thất vọng” của hắn. Nhắm mắt và lắc đầu. Trời ạ tên này muốn ăn đấm thật! Hắn gỡ tay khỏi mặt mà rên rỉ:

“Cậu đang nói tới ‘Anshinin’ nào vậy hả? Một cái đền à?”

“Thì nó đọc như vậy mà?”

“Phải đọc là ‘Ajimu’ – một địa điểm ở Kyushu nổi tiếng với nghề trồng nho.”

“Là thành phố à?”

“Nên coi là trị trấn thì đúng hơn.”

Cái thông tin đó bình thường để ai cũng phải biết quá ha? Còn hai nhỏ kia thì sao… Tôi bèn nhìn Chitanda tỏ ra dò hỏi, nhỏ hơi bối rối một chút rồi nói:

“Có một hàng chữ nhỏ in cạnh tên để chỉ cách đọc[7] mà… Đây này.”

Hở? À, đây, một dòng chữ nhỏ xíu ghi “Ajimu Takuha”.

Bất ngờ là Ibara trông thểu não thấy rõ. Mắt mở to, còn miệng thì lắp bắp như muốn nói gì. Trông nhỏ như vừa bị sốc khi đọc dòng chữ Chitanda vừa chỉ cho. Chẳng biết điều này có liên quan chút nào tới sở thích manga của nhỏ hay không.

Giờ đang đứng cạnh tôi, Satoshi quan sát cuốn truyện và bảo:

“Mà, nếu cả Houtarou còn bảo là hay thì quyển truyện này chắc chắn là không bình thường.”

“…Hừm…”

Người vừa buông ra tiếng ‘hừm’ kì lạ kia là Ibara sao? Satoshi hình như chẳng nghe thấy mà cứ hồn nhiên nói:

“Nhưng cái bút danh này nè, Ajimu Takuha, nói sao đây nhỉ? Lẽ ra họ nên xài tên ngắn hơn, dùng tới ba chữ (A-JI-MU '安心'院')' có vẻ không tao nhã lắm.”

Nói thế mà cũng được à?

“… Vậy, vậy à…”

Chitanda hơi lảo đảo như muốn té xỉu, chắc là vì họ của nhỏ có ba chữ '(CHI-TAN-DA '千反田).

“Tớ không biết rằng cái tên đó lại không tao nhã như thế…”

“Không! Ý tớ không phải thế mà!”

Satoshi hoảng sợ mà vẫy tay tới tấp, cố gắng gỡ gạc lại cú lỡ miệng của mình.

“Khi bảo ba chữ thì… ý tớ là… tên chứ không họ! Ừ là tên cơ!”

Ồ-thế-à?

Dường như cảm thấy cái trừng mắt của tôi mà Satoshi không dám nhìn về phía này. Cái tên của tôi có ba chữ (HOU-TA-ROU '奉太郎).'

“À… Oreki thì đặc biệt, cậu biết đấy.”

Không hiểu hắn lấy cái cớ đó từ đâu ra. Và thật tình, vấn đề ở đây là thế quái nào ngươi lại quên thằng bạn chí cốt của mình có tên ba chữ khi dám lộng ngôn thế hả?

“Ồ, vậy ra mỗi Oreki là đặc biệt đấy.”

Có vẻ Satoshi cuối cùng cũng nhận ra một cái lỡ miệng có thể đáng sợ như thế nào khi tôi thấy nước như chỉ chực trào ra từ hai khoé mắt hắn. Tên của Ibara khốn thay cũng lại là ba chữ (MA-YA-KA '摩耶花).' Tôi chẳng thấy tên hay họ có ba chữ là hiếm chút nào, nhưng trong nỗ lực khích lệ Chitanda hắn đã tự đào mồ chôn mình.

Thế là hắn đành dùng vũ khí cuối cùng : chỉ tính cho bút danh!

Để tự bọn họ giải quyết tôi hướng sự tập trung trở lại cuốn “Tro tà” trong tay. Một cuốn truyện thú vị, và lời bạt của tác giả dường như lại liên quan tới sự kiện xảy ra trong thời điểm này.

Bất ngờ, Ibara quyết định dừng rủa xả Satoshi mà tiến về phía tôi.

“Hội trưởng Kugayama chỉ là hoạ sĩ minh hoạ thôi, còn tác giả là một chị tên là Anjou Haruna.”

“Vậy à?”

Tôi nói khi nhìn lại vào cuốn truyện.

“Cậu biết cuốn truyện này phải không?”

“Một trong những quyển tôi thích nhất. Vào lễ hội văn hoá năm trước tôi đã mua một quyển.”

Ibara không dễ gì buông lời khen cho một thứ gì đó, và giờ nhỏ lại xài đến từ “thích nhất”. GIờ thì đúng là quyển truyện này thú vị đây. Hướng mắt về cuốn truyện, nhỏ nói tỉnh rụi:

“Nè Oreki, cho tôi mượn được không?”

…Ồ, quả là một cuốn truyện nổi tiếng. Đầu tiên là Chitanda, giờ Ibara cũng muốn mượn ngay lập tức cơ à? Dù cũng muốn cho mượn ngay nhưng tôi đáp:

“Được thôi, nhưng đợi chút nhé.”

“Tôi đợi được, nhưng chính xác là ông muốn tôi đợi bao lâu?”

Tôi nghĩ một lúc, rồi lật ra cái trang có lời bạt của tác giả và nói:

“Ít nhất là tới khi tôi nhớ hết trang này… Khi nhớ xong thì cậu có thể lấy ngay.”

Ibara nhìn khó hiểu. Có lẽ tôi không giỏi giải thích lắm, hay đúng hơn, là cả tôi còn chưa biết mục đích của việc làm này với mình. Lẽ ra phải nói là : “Đến khi tôi biết được cái lời bạt này có mang một nghĩa nào hay không.”

Chitanda chợt vỗ tay một cái,

“À phải rồi, tớ có việc muốn nói với các cậu.”

“Là gì vậy?”

“À, tớ đã được hội trưởng CLB Phát thanh mời tham dự buổi phát thanh vào trưa nay.”

Cái gì?

“Là cái chương trình trưa hôm qua với cả hôm trước đấy à?”

“Đúng thế.”

Satoshi huýt sáo một cái rõ to.

“Quá tuyệt rồi Chitanda-san! Cậu đã khiến CLB tryền thông lớn nhất trường Kami này đã để ý tới chúng ta! Thế này cùng với sự kiện ‘Juumoji’ chắc chắn sẽ giúp chúng ta bán mớ tập san này như tôm tươi cho mà xem!”

“Ưm, thật ra không phải là tớ chủ động mà là được người ta mời vào.”

“Thế thì càng tốt chứ sao! Được rồi! Với tư cách là một thính giả đầy kinh nghiệm, cho phép tớ gà trước cho cậu những loại câu hỏi mà khách mời nên chuẩn bị trước nhé, đầu tiên là…”

Rồi, cứ để Satoshi lo những phần liên quan tới ăn nói, tôi quay về nhìn cái lời bạt.

Không hiểu vì sao trực giác của tôi lại mách rằng có manh mối liên quan tới “Juumoji” trong đây. Canh quầy suốt ba ngày liền đã khiến tôi không còn coi nhiệm vụ này là một thứ cần phải tiếp kiệm càng nhiều năng lượng càng tốt. Đây chính là nhân tố quyết định sự tiến triển doanh thu của “Kem đá”. Để được như vậy thì “Juumoji” phải bị bắt. Chitanda đã chịu khó như thế rồi thì tôi – một thằng chỉ biết ngồi đây cũng phải vì mục tiêu chung mà bất chấp phương châm sống của mình. Chống cằm lên tay, mắt tôi đặt vào nhưng trang truyện “Tro tà” nhưng không hề để tâm đọc.

Và rồi tôi bắt đầu suy nghĩ.

[CÒN 118 QUYỂN]

057 – ♥13

Trong khi lắng nghe những lời khuyên của Fukube-san, tôi nhận ra Oreki-san đang trở nên khác lạ.

Mayaka-san và Oreki-san đã học chung với nhau từ tiểu học trong khi Fukube-san lại là người bạn thân nhất của cậu ấy, ít ra là tôi thấy như vậy.

Thế sao họ lại chẳng nhận ra sự thay đổi này nhỉ?

Oreki-san sẽ dừng mọi hoạt động lại khi ánh mắt của cậu ấy không còn chút tập trung.

… và đó là lúc cậu ấy rơi vào trạng thái suy nghĩ cao độ.

Kết quả từ những lần suy nghĩ này luôn là các câu trả lời tôi không hề lường tới. Và khi sự thật được phơi bày thì hoá ra nó lại giống với những gì cậu ấy đã suy luận.

Cũng vì thế mà trong khi tai nghe rõ từng lời của Fukube-san, tôi lại không thể hướng mắt khỏi Oreki-san.

058 – ♠16

“… Đó là những gì tớ nghĩ, Houtarou thấy sao?”

Hửm?

Bị gọi đến, tôi ngẩng đầu lên mà thấy Satoshi, Chitanda và cả Ibara đều nhìn về mình. Tôi gãi mang tai mà nói:

“Xin lỗi, nói lại được không?”

Satoshi buông một tiếng thở dài,

“Houtarou à… tụi này đang thảo luận về cuộc phỏng vấn sẽ quyết định vận mệnh của CLB Cổ Điển. Thái độ như thế là không ổn đâu anh bạn.”

Từ khi nào bắt đầu thảo luận thế, mà còn là thảo luận quan trọng nữa?

Rồi tôi nhận thấy Chitanda đang nhìn chăm chăm vào mình, chăm chú đến mức tưởng như nhỏ không thèm thở. Vẫn là với cái đôi đồng tử lớn bất thường nhưng vấn đề không phải là chỗ đó.

“S-sao thế Chitanda?”

“… cậu thấy sao?”

“Về cái gì?”

“Thôi vậy…”

Nhỏ cũng thở dài, nhưng trông tự nhiên hơn Satoshi nhiều. T-thế này là sao? Tôi đã làm gì sai để nhỏ phải thở dài tự nhiên về phía mình vậy?

Mà kệ, dòng suy nghĩ của tôi đang tạm thời bị tắc nghẽn. Cần ai đó đưa ra ý kiến để tôi có thể tiếp tục…

Chitanda thì kiểu gì cũng chỉ làm vướng thêm.

Vẫy tay, tôi ra hiệu cho Satoshi,

“Tới đây.”

“Hửm? Vụ gì vậy?”

Vừa đi hắn vừa hỏi, đây cũng là lúc tôi nhận ra mình ngồi yên một chỗ hơi bị lâu rồi thì phải.

“Đi ra đây với tớ một lát được không?”

“Đi đâu trong thời điểm dầu sôi lửa bỏng này?”

“Vì liên quan đến cái thời điểm dầu sôi lửa bỏng này nên mới phải đi, chỗ nào cũng được.”

Ngồi trên bàn mà vung vẩy hai chân, Ibara nhìn chúng tôi mà lên tiếng:

“Liên quan tới vụ ‘Juumoji’ à?”

Sao cứ phải hét toáng lên trực giác chính xác của mình hả Ibara? Đúng như lo sợ, đôi mắt của Chitanda liền sáng lên.

“Ôi, thật sao Oreki-san? Cậu vừa nghĩ ra điều gì rồi à?”

“Không, không, chưa có gì hết.”

“Vậy là không liên quan tới vụ việc Juumoji phải không?”

Trong khi “Những hiểu lầm nên được giải quyết ngay lập tức” tỏ ra hợp với một châm ngôn của Satoshi hơn thì câu hỏi của Chitanda lại chân thành tới nỗi tôi khó mà muốn nói dối nhỏ. Phút do dự ấy đã bị nhỏ nhận ra.

“… Vậy là có liên quan đúng không!”

“À, không…”

Chitanda đặt hai tay trước ngực trước khi nắm lại thành hai cú đấm. Không biết nhỏ có nhận ra sự thay đổi đó từ chính mình không nhỉ?

“Tớ, tớ rất hiếu kì về điều này… như sao cậu chỉ nói cho Fukube-san vậy…”

Nói với giọng mềm mại hơn bình thường, nhỏ hướng mặt về phía trước làm mái tóc công chúa che đi một phần mắt. Cứ thế thì tôi sẽ bị thôi miên mất, tôi sẽ lại huỵch toẹt ra hết để nhỏ vừa lòng.

Làm sao đây? Chỉ là hiện tại tôi chưa muốn Chitanda biết suy nghĩ của mình…

Không còn cách nào khác phải dùng thôi. Tôi chưa từng phải dùng hạ sách này với nhỏ, và cũng chẳng biết là có công hiệu hay không.

Làm mặt nghiêm túc, tôi nói:

“Đúng đấy. Việc tớ chuẩn bị thảo luận với Satoshi có liên quan tới tên trộm Juumoji, nhưng…”

“Thật ư? Vậy cho tớ tham gia…”

“Nhưng nó có liên quan tới vài thứ rất là dâm tục! Vậy có ổn với cậu không?”

Ồ, thành công rồi kìa. Quá công hiệu ấy chứ!

Thứ lỗi cho tớ Chitanda à, vì đã làm điều không phải với một cô gái thanh kiết như cậu chỉ một lần này thôi. Tôi liền cầm cuốn “Tro tà” mà cùng với Satoshi – đang cười toe toét – đi ra ngoài, để lại một Chitanda sững-sờ-như-tượng lại trong phòng. Ibara trừng đôi mắt bằng băng vào hai thằng khiến tôi phát lạnh sống lưng.

“Rồi, vậy cái vấn đề ‘râm rục’ mà cậu muốn nói là gì nào?”

Satoshi mãi mới cất lên được tiếng sau khi phải hớp lấy hớp để không khí vì cười quá nhiều.

Nơi tôi chọn để nói là sân thượng dãy nhà nối giữa hai khu, lý do là vì chả ai chơi lễ mà lại lên đây cả. Xung quanh rất yên tĩnh.

Tôi trả lời với một cái nhìn uể oải,

“Xin lỗi vì lôi cậu tới tận đây.”

“Ối đừng, vậy vui mà! Để vụ việc Juumoji kết thúc tại phòng CLB Cổ Điển chính xác là những gì tớ muốn mà.”

… Tôi đâu có nghĩ như vậy? Mà thôi…

Trong một thoáng Satoshi nở một nụ cười ranh ma

“Nè, đằng này kỳ vọng vào đằng ấy lắm nha Houtarou.”

Ồ, thế thì căng đây. Đặt tay lên thành lan can tôi nói:

“Đừng có kỳ vọng cao quá. Đây chỉ là một chút trực giác đang muốn được sắp xếp lại của tớ mà thôi.”

“Hơi bị nhiều thứ đã được sáng tỏ nhờ ‘một chút trực giác’ đó à nha, ngoại trừ câu hỏi lớn nhất hiện nay là Juumoji thực sự là ai.”

“Cái đó thì trực giác cũng bó tay rồi, vả lại, chúng ta chưa cần phải quan tâm tới điều đó.”

“Cậu tìm thấy mắt xích bị mất rồi sao?”

Cái gì bị mất cơ?

Nhìn tôi Satoshi chỉ cười nhẹ,

Mắt xích bị mất ấy. Tớ đang hỏi cậu đã tìm thấy mảnh ghép cuối cùng liên kết tất cả các CLB đã và sẽ bị trộm bởi Juumoji chưa?”

Ờ… chưa nghĩ tới điều đó nữa. Lại đi.

“…Không, không hẳn.”

“Vậy thì cậu đã tìm ra một sơ suất gì của hắn à?”

“Cũng không.”

Satoshi đột nhiên khựng lại mà nhìn tôi với ánh mắt nghiêm túc khác thường làm tôi hơi sợ. Hắn nói:

“Cũng không? Đây là một tên trộm bóng ma, trộm hàng loạt, với hơn một ngàn người nằm trong diện nghi vấn cơ mà? Và cậu bảo với tớ là ‘đã nghĩ được gì đó’ mà chả cần quan tâm tới manh mối, hay sai lầm mà hắn có thể gây ra sao? Một ngàn ấy không cân phải lọc bớt à?”

“Ừ… vậy đó, ý tớ là thế.”

“BẰNG CÁCH NÀO!?”

Với một người chỉ hứng thú với truyện trinh thám về Sherlock Holmes thì cậu đang hào hứng quá nhỉ Satoshi? À đây là Satoshi cơ mà, sẽ không lấy gì làm ngạc nhiên nếu hắn chuyển sự chú ý của mình từ Conan Doyle sang Takagi Akimitsu[8] chỉ sau một cái chớp mắt.

“Tớ chưa khẳng định một mạch thủ phạm là ai đâu. Đã nói rồi, chỉ là một chút suy luận cần được sắp xếp thôi. Có muốn nghe không?”

Tôi hoạch lại Satoshi, người vừa nhún vai chẳng biết vì lý do gì. Trước khi tôi kịp hỏi hắn đã trở về cái cười bình thường mà đáp:

“Dĩ nhiên rồi anh bạn.”

Rồi hắn dựa lưng vào lan can. Những luồng gió của mùa thu thi nhau thổi vào chúng tôi.

Bắt đầu từ đâu đây?

Tôi suy nghĩ một lúc. Đây không chỉ là giải thích cho Satoshi mà còn là để phục vụ cho chính mình, tôi bèn giơ ngón trỏ ra để bắt đầu.

“Thứ nhất, tại sao ‘Juumoji’ chỉ nhắm tới mười CLB và mỗi nơi chỉ lấy một thứ? Là vì biệt danh của hắn có nghĩa là “mười ký tự”, đó là điều chúng ta luận ra được và cho đó là cơ sở.”

“Giờ thì không ai phản bác lại điểm này đâu.”

Tôi cũng vậy. Đưa ra thêm một ngón tay nữa.

“Thứ hai, tại sao ‘Juumoji’ lại để lại một tấm thiệp ở hiện trường? Satoshi, cậu có giữ một tấm nào không?”

“Có, đây này.”

Hắn nói rồi rút ra tấm thiệp tìm thấy tại cuộc thi Nấu ăn từ cái túi dây bất ly thân.

CLB Nấu ăn Mới đã bị mất cái muôi của họ

Juumoji

“Tớ chắc rằng một tấm thiệp như vậy cũng đã được tìm thấy ở CLB Ảo thuật. Cậu không định bảo là sẽ tìm tới nơi bán mấy tấm thiệp này để truy ra người mua đó chứ?”

Ai lại rảnh như thế?

Nghĩ lại mới thấy cái cách mà “Juumoji” viết ra những tấm thiệp, thoạt trông thì không có gì kì lạ nhưng cũng từ đó mà một câu hỏi vẩn vơ tự dưng xuất hiện. Thế là tôi giơ lên thêm ngón giữa.

“Thứ ba, tại sao ‘Juumoji’ lại dùng từ ‘mất’ trong thông điệp của mình? Sao hắn lại không viết là CLB Nấu ăn mới đã bị trộm cái muôi?”

Dù sao gì những chi tiết này chỉ chợt nảy trong tâm trí. Tiếp tục giơ ra ngón nhẫn, tôi nói:

“Thứ tư, tại sao hắn lại để cùng với tấm thiệp một bản ‘Hướng dẫn vui hội Kanya’?”

Nếu là đang cố bắt chước “Vụ án mạng A.B.C” thì hẳn hắn muốn cho người ta thấy danh sách các CLB. Vì là để phát cho khách nên ai cũng có thể có một bản.

“Ồ, tớ cũng có một bản ở đây nè.”

Satoshi nói là lấy ra tờ hướng dẫn cũng từ trong cái túi dây.

“Đây là cái bản được tìm thấy cùng tấm thiệp ở cuộc thi Nấu ăn.”

Chẳng bao giờ để sót một li nào nhỉ? Tôi có một bản nhưng vẫn lấy của hắn.

Đưa ra ngón tay út, tôi liền nắm lại thành nắm đấm và chỉ ra một chi tiết liên hệ trực tiếp tới CLB Cổ Điển.

“Thứ năm, tại sao ‘Juumoji’ chỉ nhắm vào CLB Làm Vườn ([E]NGEI BU '園芸部) khi hắn cũng có thể chọn CLB Nghiên cứu Phim ảnh ([E]IGA KENKYUU KAI' 映画研究会)' và CLB Kịch ([E]NGEKI BU' 演劇部), cũng bắt đầu bằng [E]? Tương tự, với một cái tên bắt đầu bằng [O] sao lại không phải CLB Nghiên cứu Bùa ngải ([O]KARUTO KEN 'オカルト研) rõ ràng là một lựa chọn tự nhiên hơn so với CLB Nấu ăn Mới ([O] RYOURI KEN 'お料理研), với cái tên rất chi là gượng gạo của nó[9] đúng không?”

“À, vậy là liên quan tới việc hắn sẽ đến thăm CLB Cổ Điển ([KO]TEN BU '古典部)' hay là CLB Tiểu hoạ ([KO]USAKU BU''工作部) chứ gì?”

Điểm thứ năm một vấn đề quan trọng cần được xác định.

Nhưng nói thế thôi, cá nhân tôi khá lạc quan về chuyện này. Nhờ CLB Báo tường mà chúng tôi đã được gắn nhãn “Mục tiêu cuối cùng của tên trộm”, đó là chưa kể đến buổi phỏng vấn phát thanh vào trưa nay nữa.

Từ nắm đấm, tôi lại đưa ra ngón trỏ.

“Thứ sáu, trong lúc đọc truyện tớ có nghe cậu bảo tên trộm đã bỏ qua [KU] mà đi tới [KE]. Khi đó cậu nghĩ rằng tớ không để ý nhiều phải không? Nhưng đó lại là điểm bất thường nhất đấy.”

“Tớ nghĩ hắn chỉ làm như vậy để tránh bị bắt thôi. Lúc ấy an ninh trong phòng triển lãm CLB Sự kiện Toàn cầu ([GU]RO-BARU AKUTO KURABU 'グローバルアクトクラブ)' quá dày đặc khiến hắn không thể trộm cái gì ở đó được.”

Cũng có lý, nhưng ắt hẳn chính hắn cũng nhận ra điều đó bất thường như thế nào. Cơ mà vẫn còn một điểm nữa, vì vậy tôi lại giơ thêm ngón giữa.

“Thứ bảy,”

Tôi mở ra cuốn “Tro tà” để Satoshi xem phần lời bạt, rồi chỉ vào phần “dự định viết một câu chuyện huyền bí… dựa trên một hay hai tác phẩm nổi tiếng của Agatha Christie” rồi hỏi:

“Satoshi, nói đến những tác phẩm nổi tiếng của Christie thì cậu nghĩ tới gì?”

Không chần chừ, hắn đáp:

“Xem nào, ‘Mười người da đen nhỏ’ này, ‘Án mạng trên chuyến tàu tốc hành phương Đông’ này, ‘Ai giết ông Ecroy?’ nữa, rồi ‘Vụ ám sát A.B.C’… bốn cái đó thôi.”

Tôi gật đầu.

“Tớ có thể thêm vào ‘Thảm kịch bí ẩn ở Styles’ nữa nhưng vậy là đủ rồi. Trong đây nói manga tiếp theo có tên ‘Trình tự Kudryavka’ sẽ dựa trên một trong những ‘tác phẩm nổi tiếng’ đó, cậu nghĩ là cái nào?”

Satoshi không được tinh tường lắm khi đi vào chi tiết, nhưng với một tên luôn tự hào về cơ sở dữ liệu của mình hẳn là hắn phải có được chút liên hệ nhất định. Khoanh tay mà nghĩ ngợi cỡ mười giây, hắn thận trọng nói:

“Nếu tớ nhớ không lầm thì ‘Kudryavka’[10] là tên của con chó được tên lửa đưa vào vũ trụ thì phải, rồi chết trên đó khi nguồn cấp oxy cạn. Nó đã chết trong khi vẫn tin rằng sẽ được trở về hành tinh của mình.”

“Chỉ thế thôi?”

Ai cần phải hiểu một con chó suy nghĩ gì nào?

“Vậy thì… ‘Mười người da đen nhỏ’ xem ra hợp lí nhất, nhưng trong tiêu đề có chữ ‘trình tự’ thì phải là ‘Vụ ám sát A.B.C’ nhỉ?”

“Đồng ý. Nếu tác phẩm mới này có tình tiết từng kẻ tình nghi bị loại dần[11] thì việc các nạn nhân được báo trước ai là người tiếp theo chẳng mang ý nghĩa gì cả. Nên tớ cũng nghiêng về ‘A.B.C.’”

“Thế à? Nhưng với tớ thì ‘Kudryavka’ nói lên một cái chết không biết trước trong khi ‘A.B.C.’ lại giống một trò chơi hơn, chẳng liên hệ gì tới cái chết cả. Tớ vẫn nghĩ ‘Mười người da đen nhỏ’ hợp lý hơn.”

Ồ!

… Mà cũng chẳng quan trọng. Đây chỉ là tôi đang cố gắng sắp xếp các luồng suy nghĩ, không cần phải tranh luận để nhất trí hay phản bác gì cả.

“Tớ nghĩ là mình bắt đầu hiểu hướng đi của cậu rồi Houtarou à.”

Satoshi thì thầm.

Trước khi hắn nói những gì muốn nói, tôi gật đầu.

“Satoshi, trên danh mục bán hàng của lễ hội năm nay có một manga nào tên ‘Trình tự Kudryavka’ không?”

“…Không, chưa từng nghe tới. Vì tất cả hàng bày bán đều phải thông qua sự cho phép của Ban tổ chức nên sẽ được ghi chú lại hết. Hơn nữa nếu là từ CLB Manga thì Mayaka đã phải nói với chúng ta từ lâu rồi.”

Đúng vậy. Tôi nhin lên bầu trời.

“ ‘Tro tà’ được bán trong lễ hội văn hoá cao trung Kamiyama năm trước. Trong lời bạt của nó có đề cập về một tựa mới sẽ được phát hành vào lễ hội năm nay, dựa trên tác phẩm nổi tiếng của Christie. Hai khả năng lớn nhất là ‘Mười người da đen nhỏ’ và ‘Vụ án mạng A.B.C’ nhưng để chắc ăn cứ bỏ thêm ‘Chuyến tàu tốc hành’ và ‘Roger Ackroyd’ vào cho đủ. Rồi bây giờ chúng ta đang ở trong cái thời điểm được nhắc đến và đang chứng kiến một chuỗi các sự kiện y hệt như ‘A.B.C’ của Christie, phù hợp với điểm thứ bảy. Chẳng lẽ tất cả đều là ngẫu nhiên?”

“Houtarou,”

Satoshi tiếp tục câu tôi bỏ dở.

“Cậu muốn nói rằng ‘Tro tà’ đã báo trước sự kiện ‘Juumoji’ sao?”

Ờ, thì tôi cũng chưa dám khẳng định, nhưng mà,

“Nếu việc ‘Tro tà’ và ‘Trình tự Kudryavka’ liên hệ trực tiếp tới hành vi của tên trộm ‘Juumoji’ nghe có vẻ quá lý tưởng thì còn mối liên hệ nào khả dĩ nữa? ‘Juumoji’ chẳng lẽ lại chờ tới một năm chỉ để trộm chơi cho vui sao?”

Đương nhiên đây là câu hỏi tu từ. Hắn không thể làm thế chỉ vì vui. Satoshi vẫn yên lặng, dấu hiệu tỏ ra sự đồng ý.

“Satoshi, tớ tin rằng có ý nghĩa đằng sau tất cả những chuyện này, hay đúng hơn là một động cơ. Hắn không hề báo trước, hay cố gắng cho người ta biết về mình cùng đồ vật mình sẽ trộm – như khẩu súng nước hay nến ấy – lấy mấy cái đó có gì là hay? Và tớ có cảm giác ai đó đang đảm bảo cho ‘Juumoji’ hoàn thành những phi vụ của mình trót lọt mà không gây hại gì hơn cho các CLB bị trộm. Ấy thế mà, bỏ qua [KU] rõ ràng là kì quặc. Nếu hắn đã dự định trộm theo trình tự thì hẳn phải bất chấp mà làm chứ, thế thì sao lại tránh...?”

Tôi dừng ở đây, nói thêm gì nữa đều cần phải suy nghĩ.

Sau một hồi im lặng Satoshi chậm rãi nói:

“…Tớ về phòng đây. Không thể để Chitanda-san chưa chuẩn bị kĩ càng đi phỏng vấn được.”

Hắn mở một nụ cười chẳng có niềm vui.

“Ừm, tụi này kì vọng ở hai cậu.”

“Còn cậu thì sao Houtarou?”

“Có lẽ tớ sẽ xem xét sâu hơn một chút những thứ cậu vừa đưa.”

Gật đầu, hắn quay lại rồi bước đi.

À, phải, tí nữa thì quên. Dựa trên ý định của Juumoji tôi cần phải đảm bảo CLB Cổ Điển có đủ sự chú ý cần thiết. Dù không nghĩ Satoshi hay Ibara sẽ mau quên nhưng tôi cứ nói cho chắc:

“Satoshi, bảo Chitanda đề cập tới việc chúng ta đã chuẩn bị thứ gì đó bắt đầu bằng chữ [KO] trong buổi phỏng vấn nhé.”

Đứng lại rồi ngoảnh về sau, Satoshi cười khì,

“Một cái mồi để câu khách à? Chúng ta đã đi khá xa trong việc biến chính mình thành mục tiêu rồi mà, không chuẩn bị tới nơi tới chốn thì còn gì vui… Đừng lo! Tớ sẽ nghĩ ra, ví dụ như… ‘Bản thảo sau biên tập’ ([KO]URYOU GENKOU '校了原稿)' chắc là được nhỉ? Không ngờ cậu nghĩ sâu xa đến thế đó Houtarou à.”

Ôi, có gì to tát đâu.

“À và tụi này tiếp tục kì vọng vào cậu nhiệm vụ canh quầy nhé.”

Hắn nói rồi vừa đi vừa vẫy tay chào.

Thảo luận với ai đó quả là cách tốt để sắp xếp một mớ hỗn mang trong đầu. Nhờ Satoshi tôi đã tìm ra một khả năng. Khá là ngông, tôi tin vậy.

Nhìn vào tấm thiệp, rồi vào tờ “Hướng dẫn vui hội Kanya” cùng cuốn truyện “Tro tà”.

Sẽ thoải mái hơn nếu được ngồi trong phòng, nhưng chẳng hiểu sao hôm nay tôi lại thích đứng dưới những làn gió mát rượi.

Nghĩ đi.

Mình đang có trong tay manh mối. Tất cả chỉ cần là sắp xếp chúng lại.

Suy luận, rồi xếp vào trật tự.

Gió lạnh quá…

[CÒN 118 QUYỂN]

059 – ♣19

Trước khi đi xuống tôi ngoảnh lại nhìn Houtarou một lần nữa.

Tựa vào lan can, cậu ấy hướng mắt về bầu trời mùa thu.

Tôi không biết những suy nghĩ đang dắt cậu ấy về không. Tôi sẽ chẳng bao giờ biết.

Tôi không thể biết!

Nụ cười thường trực trên miệng đã tắt tự bao giờ?

Gió lạnh quá, đành hướng mắt xuống thôi.

.

[1] Nghĩa là “hải dương”.

[2] Như đã đề cập, dấu phụ tenten (“) sẽ làm âm “k” đổi thành “g”

[3] Đồng phục truyền thống của nữ sinh Nhật Bản, trông giống với quân phục của thuỷ thủ nên có tên như vậy.

[4] “Đạo chích Cầu vồng” (Nana-iro Inko) là tên một bộ truyện tranh nổi tiếng của tác giả Osamu Tezuka.

[5] Lực lượng cảnh vệ cuối thời Edo ở vùng Kyoto, Nhật Bản.

[6] Tên của người Nhật hầu hết đều được viết bằng chữ Hán tự (Kanji), nhiều chữ Kanji có nhiều hơn một cách đọc nên việc đọc nhầm tên người khác ở Nhật là thường xuyên xảy ra.

[7] Chính vì Kanji rắc rối về cách đọc nên thông thường trên đầu (với cách viết ngang) hay bên cạnh (với cách viết dọc) chữ kanji sẽ có các chữ hiragana hoặc katakana nhằm mục đích thể hiện cách đọc của chữ kanji đó (vì mỗi kí tự hiragana và katakana nếu không dùng vì mục đích văn phạm thì chỉ có một cách phát âm). Cách viết hỗn hợp này còn được gọi là “furigana”

[8] Một tiểu thuyết gia về thể loại trinh thám tội phạm nổi tiếng người Nhật.

[9] Ngay từ đầu mình không thể dịch sát nghĩa điểm này : tên của CLB Nấu ăn là Oryouri Ken. Chữ O đó là chữ được bỏ thêm vào với lý do hội trưởng đã đưa ra, là phân biệt với CLB Nấu ăn cũ Ryouri Ken. Trong tiếng Nhật, việc thêm chữ O vào trước danh từ hoặc động từ không làm đổi ý nghĩa và nó khiến từ được thêm vào nhận được sự tôn trọng và nhấn mạnh từ người nói. Đó là lý do mình sử dụng từ “Mới” để thay thế và đó là lý do Houtarou nói như vậy – chữ O này không tham gia vào việc hình thành nghĩa của từ nhưng lại được kẻ trộm chọn.

[10] “Kudryavka” chính là tên khác của con chó Laika.

[11] Houtarou đang nói về tình tiết trong “Mười người da đen nhỏ”.