Chương 1
Một số người sở hữu những ý thích cá nhân, biết vậy nhưng tôi sẽ không nói rằng mình cũng muốn thế.
Nghĩ lại, thì tôi thật sự không hẳn là được nhận một kiểu nuôi dạy không-đụng-hàng người ta. Ba tôi hiếm khi ở nhà nhưng ông vẫn đủ sức gồng gánh cả gia đình. Chị tôi thì hẳn là một phần tử nổi loạn, kiêu hãnh và khó hiểu tới mức cố gắng để dành tiền tới khi đủ tuổi vào đại học thì lại dong buồm trên một chuyến phiêu lưu chưa biết ngày trở về, nhưng bà chị yêu dấu ấy cũng chả có ba đầu sáu tay. Còn tôi, Oreki Houtarou, không có lấy một chút cảm giác thích đổi đời, chơi trội như đã bị kì vọng.
Chỉ một lần tôi bị vướng vào rắc rối mà rõ là không ai xui tới mức phải trải qua. Trong thời gian ấy tôi cứ như là nai vàng ngơ ngác, để rồi chung chạ với cái thằng bây giờ vẫn là “bạn chí cốt” Fukube Satoshi. Thậm chí lời trấn an của bà chị yêu dấu rằng việc những cái đồ dở hơi bỗng dưng xuất hiện trước mặt là chuyện bình thường, cũng không xua đi hết những nỗi bực khi-mình-là-người-duy-nhất của tôi. Rồi cũng trong khoảng thời gian mí mắt bận rộn với việc co giật còn miệng thì suốt ngày càm ràm về cái này thấy ghét hay cái kia khó quá, tôi đã thành học sinh Cao trung từ lúc nào không hay. Đấy, càng nghĩ càng nhớ toàn những sự việc khiến người ta không cưỡng nổi một cái ngáp…
Điểm ở trường của tôi không tệ. Không phải là thiên tài, nhưng cái đầu trời phú cho tôi không tệ tới mức phải lo trắng tóc vì việc học. Cũng như hầu hết các học sinh trong thành phố Kamiyama sở hữu thành tích học tập trung bình khá trở lên, tôi cố gắng thi vào trường Cao trung Kamiyama. Học để phục vụ cho kì thi chuyển cấp có lẽ là trải nghiệm khó khăn nhất của tôi từ trước tới giờ.
Cao trung Kamiyama là một ‘trạm kế’ hoàn hảo đối với học sinh sơ trung. Trường vừa có định hướng để học tập lên cao vừa có mức chấp nhận đầu vào lên tới chín mươi phần trăm. Dù những tấm vé an toàn hơn nằm ở các trường tư thục nhưng rất nhiều người đã chọn và đã đỗ vào trường Kamiyama. Bằng một vận hên nào đó thì tôi cũng đậu.
Trong ngày lễ khai giảng tôi đã nghĩ rằng Cao trung Kamiyama là một ngôi trường đặc biệt. Chắc chắn rằng ba năm học ở đây sẽ cho tôi chứng kiến ít nhiều những sự kiện khó quên.
Tuy nhiên tất cả mọi người ở đây, ý tôi là đồng trang lứa ấy, rồi cũng sẽ có những yêu cầu riêng để có thể nhận được sự chú ý của họ, nên tôi sẽ không có cơ hội mà nói rằng “Hiểu rồi, cái này kì lạ đây” mà thể hiện niềm tự hào của mình. Ngày rời khỏi trường sơ trung Kaburaya tôi nhớ mình đã ngắm những dãy phòng học mà lẩm bẩm “Rốt cuộc cũng chả có cái gì xảy ra ở đây hả.” Lẽ nào ba năm sau tôi sẽ phải lặp lại những lời này sao?
Chắc là vì tôi luôn nắm giữ một phương châm không thể bị thay đổi.
Dù cố nghĩ cách mấy tôi cũng chẳng nhớ nổi mình đã thuận theo cái phương châm đó từ khi nào. Không phải từ ai dạy hay là đọc ở đâu đó nhưng tôi lại vẫn trung thành, thế mới lạ.
Đó là…
“Việc không làm thì bỏ, đã làm thì phải làm cho nhanh.”
Chương 2
Tôi thích cái phương châm ấy từ tận đáy lòng.
Nhưng cũng vì vậy mà tôi đang bị quăng vào một tình trạng khó chịu sau giờ học. Trên bàn đang là hai tờ giấy học sinh. Tờ thứ nhất có dòng chữ “Cảm nhận về tháng đầu tiên học tại trường và nguyện vọng tương lai.” Trong khi tờ thứ hai để trắng. Phòng tư vấn học sinh hẳn là rất lo nghĩ về lứa năm nhất và tin rằng chúng tôi có thể lấp đây ít nhất hai tờ giấy bằng những nguyện vọng của mình. Thật là cảm kích!
Vì đây là bài tập nên tôi đã hoàn thành ở nhà. Tôi tuyệt đối không nhớ mình viết gì, nhưng chắn chắn là đã viết xong. Vậy thì tại sao tôi phải ở lại lớp sau giờ học để một lần nữa đối mặt với cái đề bài mà câu trả lời đã quên béng này? Thựa ra nó nên là một bí ẩn thú vị, nhưng nếu phải tóm gọn lại trong một câu thì nó sẽ là…
“Thầy ơi, em để quên bài ở nhà rồi.”
Satoshi đang cười vào bài viết của tôi, thứ đang bị mắc kẹt ở ba dòng trong hai tờ giấy.
“Không hổ danh một Houtarou chả-bao-giờ-làm-những-điều-phiền-toái. Nói về nguyện vọng khó lắm đúng không? Cơ mà, sao không tranh thủ ở nhà nêm gia vị cho nó chút đi?”
Không biết mà cứ bình phẩm. Tôi phản pháo trong lúc giữ cây bút chì bấm giữa các ngón tay mà xoay nó vài vòng.
“Tối qua làm xong rồi.”
“Thế thì tại sao viết lần hai lại khó thế?”
“Vì nó là lần hai.”
Satoshi quăng cho tôi một cái nhìn đầy ranh mãnh.
Tôi lại xoay bút, và khi tính xoay thêm một vỏng nữa thì cây bút bấy giờ đã tích trữ quá nhiều động lượng bất ngờ bay sượt qua mặt Satoshi và rớt vào góc phòng. Tôi bình thản đứng dậy, nhặt lấy cây bút chì và về chỗ ngồi như không có gì xảy ra. Satoshi cũng chẳng buồn thêm muối vào sự kiện, hay đúng hơn là hình như hắn còn chẳng biết.
“Viết lại lần nữa thì khó chịu chỗ nào nhỉ?”
“Tớ có thể viết lần đầu khá tốt, nhưng khi cố gắng viết lại sao cho giống thì lại chẳng nảy ra nổi chữ nào.”
Tối hôm qua thực sự đã chứng kiến một nỗ lực phi thường trong việc chế ra những “hào bão cá nhân” từ tôi. Viết lại từ đầu sao mà khó quá. Nhìn tôi Satoshi cười khẩy như mới nhặt được tiền.
“Haha… tớ nghĩ mình cũng hiểu. Vậy thì cứ lần theo mấy ý chế hôm qua mà chép vào là xong thôi.”
“Chính xác vì chế quá hay nên tớ mới chả nhớ được gì ấy chứ.”
Đầu cây bút chì kim chạm vào mặt bàn một tiếng “cách”. Satoshi nhún vai, dấu hiệu cho thấy hắn đã quán triệt đầy đủ ý nghĩa lời nói đùa của tôi.
Sắp hết tháng tư. Đã qua giờ học nhưng cũng chưa trễ lắm. Ngoài tôi thì trong phòng vẫn còn không ít người ở lại tán gẫu với nhau về đủ mọi chuyện. Ngoài trời thì đang mưa phùn, vậy là đã hai ba ngày mưa liên tục rồi nhỉ. Dự báo thời tiết đã cảnh báo nguy cơ có bão mạnh vào buổi tối. Ôi, vậy chứ đó chưa phải là lý do lớn nhất khiến tôi mong muốn rời khỏi nơi này càng sớm càng tốt đâu…
Satsohi lấy một cái ghế rồi ngồi xuống, mắt vẫn soi vào cái hộp bút của tôi một cách kì lạ mà phe phẩy cái túi dây bất ly thân trên vai.
“Xem bộ còn hơi bị lâu à, có ảnh hưởng tới hoạt động CLB không đó?”
Nghe ba chữ “CLB” làm tôi nổi da gà.
Với phương châm sống của mình hiển nhiên tôi chẳng có hứng thú với một CLB nào. Một thằng chỉ hy vọng cuộc sống cao trung trôi qua êm đềm chẳng lý gì lại đâm đầu vào những thứ tốn quá nhiều năng lượng như thế. Nhưng một lá thư chết tiệt đã nhẫn tâm tước đi hy vọng đó. Lá thư đến từ thành phố Benares, Ấn Độ với yêu cầu ngắn ngủn “Vào CLB Cổ Điển đi”. Với sự trợ giúp của một mớ bất hạnh cùng một lỗi đọc nhầm, tôi đã trở thành thành viên chính thức của CLB Cổ Điển.
Người ngồi trước mặt tôi, Fukube Satoshi cũng là một thành viên. Không chỉ thế hắn còn ham hố một tay bên CLB Thủ công và một chân vào Hội học sinh. Sở thích của hắn là đạp xe nhìn cây lá. Một con người phè phởn đúng nghĩa.
“Chitanda-san đang hiếu kỳ về điều gì thì phải. Cậu ấy có nói với tớ sẽ thật tốt nếu cậu ghé qua được.”
Tôi chăm chú vào cái đầu bút chì trong khi miệng chẳng nói lên lời.
Chitanda cũng là một thành viên của CLB Cổ Điển. Tên đầy đủ là Chitanda Eru.
Theo lời chuyên gia về-những-thứ-có-trời-thèm-tìm-hiểu Satoshi thì Chitanda là tiểu thư của một gia tộc hưng thịnh từ lâu đời và đang sở hữu rất nhiều ruộng đất ở phía bắc thành phố Kamiyama. Vẻ ngoài của nhỏ chẳng phản ánh đúng bản chất thực tế chút nào cả, trông chỉ đơn thuần là một cô gái gọn gàng với mái tóc dài và gương mặt xinh xắn. “Chitanda”, chỉ cần nghe cái tên đó thôi cũng đủ khiến tôi rơi vào thinh lặng. Không biết tên Satoshi này có nhận ra không, chứ tôi thì dường như… không ổn với nhỏ lắm.
Tôi đồng ý gia nhập CLB Cổ Điển chỉ vì nghĩ rằng nó sẽ trống không, trớ trêu thay cô nàng Chitanda cũng tham gia nên Hội Cổ Điển chính thức sống lại với tư cách một CLB chính thức. Nhưng không chỉ có vậy…
Nhỏ không hẳn là bị đặt vào thể loại tôi ghét. Dù gì thì một tên “tiết kiệm năng lượng” có bao giờ thích hay ghét cái gì quá nồng nhiệt đâu. Ngày chúng tôi gặp nhau câu đầu tiên mà Chitanda hỏi tôi là : “Tại sao mình lại bị nhốt trong phòng… Mình thật sự rất hiếu kỳ!”
Ngày hôm đó vì lý do khách quan mà Chitanda đã bị nhốt trong phòng. Thậm chí có lẽ nhỏ cũng chẳng để ý tới khi tôi mở khóa phòng và bước vào. Dĩ nhiên tôi không phải kẻ khóa. Khó mà tin được lại có người lấy chuyện đó ra để mà hiếu kỳ, nhưng Chitanda khi ấy đã một mực nhờ tôi giải quyết bí ẩn “căn phòng khóa”. Bất lực trước sự hiếu kỳ mạnh mẽ trên, tôi đành phải giải thích suy luận của mình về chuyện đã xảy ra…
Rồi ơn trời mà bằng cách nào đó tôi đã “khoa trương” được khả năng chẳng biết từ đâu ra của mình. Tuy vậy, sau thành công ấy trên đường về nhà trong tôi lại nơm nớp một điềm báo. Phương châm tiết kiệm năng lượng của mình là không thể lay chuyển, tôi đã tin vậy vì không ngờ đến việc sẽ có một người dưng nào lại nổi hứng chen vào đức tin của mình. Chitanda đã làm được điều đó. Câu nói “tớ hiếu kỳ” cùng với đôi mắt to tròn chỉ chực dí sát vào mặt đối tượng đã trở thành một thứ gì đó dính chặt vào trí nhớ của tôi. Một điềm báo kì lạ.
“Tớ cần Chitanda-san điền vào tờ đơn xin cấp thẩm quyền cho CLB. Mấy thứ giấy tờ tầm xàm đó may thay lại là nghề của một thành viên rường cột của Hội học sinh như thằng này.”
“Nghe mệt mỏi nhỉ. Cơ mà viết chữ ‘chuyên cần’ thế nào ta?”
“Dùng từ mà không biết viết thì ích lợi gì hả? Sao không thay bằng từ như ‘học tối ngày’ chẳng hạn?”
Satoshi thuộc dạng thích gì nói đó, nhưng chắc chắn hắn không phải một tên nói trước suy nghĩ sau. Thở dài một cái hắn tiếp tục:
“Mà… nếu không muốn thì cũng chả cần cậu miễn cưỡng tới CLB đâu.”
Tôi không nói mình không muốn đi. Chỉ là chí ít hôm nay việc hoàn thành cái bài văn về cảm nhận tháng đầu học tập và dự định tương lai này quan trọng hơn việc lết thân lên phòng CLB. Nói trắng ra tập trung một chút cho mấy bài này cũng tốt. Tự dưng tôi ngờ rằng mình sẽ không đạt điểm cao nếu không viết được từ “chuyên cần”…
Bỏ lơ tờ giấy hiện chưa có chữ nào của tôi Satoshi ngáp một cái. Khi tôi còn bận nhìn ra bên ngoài, nơi có cơn mưa có lẽ sẽ chẳng tạnh hắn đột nhiên nhìn tôi mà cười ranh mãnh.
“Suýt quên, có cái này hay lắm nè. Dường như một tin đồn rập khuôn đang được lan ra trong giới học sinh. Cậu có biết không nhỉ?”
“Rập khuôn?”
Tôi ngẩng đầu lên. Việc quá dễ dàng bị xao lãng là bằng chứng cho thấy cái bài văn viết lại này đáng chán cỡ nào. Satoshi gật đầu. Với một phong thái đầy tự mãn hắn giơ ngón trỏ lên và nói:
“Quá rập khuôn đi ấy chứ. Tớ từng tự hỏi rằng cao trung Kamiyama – ngôi trường lý tưởng cho những cư dân thành phố Kamiyama mộng bay cao và bay xa và là ngôi nhà chung của rất nhiều CLB không bình thường này – liệu có chứa trong nó những bí mật đen tối hay hiện tượng siêu nhiên không. Nhưng cái thú vị ở đây là những tin đồn ấy lại tồn tại thực sự.”
“Cái ngón tay ấy là ý gì vậy?”
“À, xin lỗi. Không có nghĩa gì hết.”
Satoshi liền rụt ngón tay nhưng vẫn để trên mặt cái cười ranh ma.
“Có muốn nghe một câu truyện kì lạ được cả trường đồn đại không nào?”
Tôi im lặng, chưa kịp nghĩ phải nói gì thì hắn lại tiếp tục:
“Trong một buổi chiều tà sau giờ học, chiếc piano trong phòng Âm Nhạc tự vang lên…”
“Được rồi, dừng lại tại đây.”
Tôi chả thấy một chút tiềm năng thú vị gì từ nó cả. Đưa tay ra tôi chặn ngang họng hắn.
Rập khuôn một cách đáng sợ. Từ tiểu học lên sơ trung chưa bao giờ tôi không được nghe những câu chuyện thế này. Nội dung thì có vẻ không đụng hàng rồi đấy, nhưng bắt đầu và kết thúc thì mọi nhà như một. Không tới mức không nghe nổi mà chỉ là chẳng có hứng thú. Thật đáng thất vọng khi Satoshi, con người của mọi trò lố, lại có thể khơi mào một câu truyện tầm thường thế.
“Cậu không hiểu rồi Houtarou à. Thực sự nghĩ là tớ sẽ hứng thú với những thứ lặp đi lặp lại này sao?”
Không phải sao? Không lâu trước ai là thằng lại mang cái bộ máy bảo hiểm nhân thọ ra để luyên thuyên hả?
“Sai rồi. Hiển nhiên điều tớ quan tâm hơn chính là việc tin đồn này thực sự được lan đi.”
“Hả?”
“Tụi mình chỉ là hai trong số ba trăm hai mươi học sinh năm nhất, lang thang vô định như những chú cừu non trong cái môi trường hoàn toàn mới này. Ấy thế mà chỉ hai tuần nhập học thôi chúng ta đã bàn luận với nhau rằng ‘Nó có tồn tại đấy’. Cậu không nhận ra một sự tiến triển nhanh tới kì lạ hay sao?”
Satoshi dang rộng hai cánh tay, thể hiện sự hào hứng của hắn.
Ra vậy. Tôi đã hiểu những gì hắn muốn nói. Chống cùi trỏ phải lên bàn rồi đặt cằm lên đó, tôi nói:
“Quả là vậy. Những lời đồn đại khó lòng được sinh ra trong thời gian thích nghi với môi trường mới. Cậu đang muốn nói là vì ngôi trường này vừa dễ gắn bó vừa tạo điều kiện cho học sinh rỗi rãi hơn nên những tin đồn mới có dịp xuất hiện phải không?”
“Đúng, chính xác. Cậu hiểu nhanh một cách bất ngờ đó.”
“Làm tớ nhớ tới mấy cái nhóm máu[1].”
Satoshi đột nhiên dừng gật gù khi tôi thản nhiên để vọt liên tưởng của mình thành lời.
“… Liên quan chỗ nào?”
“Đó là chủ đề mà cậu và cả đống người sẽ mang ra để bắt đầu một cuộc trò chuyện phải không? Cả hai bên đều sẽ gặp khó khăn khi lần đầu đối diện với chủ đề đó, nhưng rồi chín chín trên một trăm trường hợp cuộc đối thoại sẽ trôi chảy, trơn tuột để rồi nhìn lại thực tế thì chả ai tin.”
Satoshi dường như nín thở, mắt hắn nở to. Tôi càu nhàu trước cái phản ứng rõ là phóng đại của hắn.
“Gì thế?”
“Ờ, nói thực là tớ đang sốc!”
Hắn hét toáng một phát làm tôi bất giác ngồi thẳng lưng.
“Houtarou vừa phê bình một phương pháp giao tiếp người-với-người! Từ khi nào mà cậu lại tỏ ra hứng thú với người vậy?”
Cái đồ thô lỗ.
“Tớ không ghét con người, và có thể nhìn thẳng vào mắt cậu để nói điều đó.”
Tôi làm như những gì vừa nói. Hiển nhiên Satoshi không thích những cái trừng mắt, hắn quay mặt đi.
“Rồi, hiểu mà. Chỉ là tiết kiệm năng lượng chứ gì.”
Lạ lắm à?
“Rồi, là thế đó. Vậy cậu có muốn nghe minh chứng của sự quá rỗi rãi của học sinh năm nhất – bí ẫn căn phòng Âm Nhạc hay không nào?”
Thực ra Satoshi có kể cái gì đi nữa thì tôi cũng chẳng muốn nghe. Nhưng huỵch toẹt với hắn như vậy thì thể nào cũng sẽ nhận được lời đáp “Thấy chưa, lại quay lưng với xã hội lần nữa. Houtarou nè, cố gắng nghe với dáng điệu hào hứng dù chủ để có tệ hại tới cỡ nào và thành công đầu tiên trong việc giao tiếp người-với-người đó.” Ờ, dù gì thì tôi cũng đang phải viết về ”hoài bão tương lai” nên mượn một chút sự kì lạ của hắn cũng không phải điều tệ. Cầm cây bút chì kim lên, tôi hướng mắt trở lại tờ giấy mà nói:
“Nếu muốn kể đến vậy thì tớ nghe.”
“Rất tốt.”
Satoshi nuốt nước bọt rồi bắt đầu kể.
“Chuyện xảy ra mới chỉ hôm qua thôi. Một nữ sinh năm nhất đi lên tầng bốn dãy Chuyên biệt…”
“Không phải Chitanda đấy chứ?”
Đã định không nghe nhưng rốt cuộc tôi lại phản ứng ngay câu thứ hai.
Ngoài phòng Âm Nhạc, dãy Chuyên biệt còn có một phòng hình như dùng để dạy môn Địa lý, đó là tổng hành dinh của CLB Cổ Điển.
Phòng học của học sinh năm nhất chúng tôi nằm ở tầng bốn Dãy Chính. Để qua tầng bốn dãy Chuyên Biệt người ta cần đi xuống ba lần cầu thang, qua hành lang nối hai dãy rồi lại đi lên tầng bốn. Trong ngày mưa tầm tã thế này thì hành lang rất khó đi, vì vậy họ sẽ phải đi xuống tầng trệt, men theo con đường được che chắn khỏi mưa gió mà qua bên kia. Xa tới mức phát bực.
Thực tế thì tầng cao nhất của dãy Chuyên biệt thực sự là một nơi hẻo lánh của Cao trung Kami. Tôi chẳng thể nghĩ tới một cô gái nào khác ngoài Chitanda lại chủ định đi lên đó.
Bị chặn họng ngay từ đầu, Satoshi liền trở nên cụt hứng.
“Không, dĩ nhiên.”
“Vậy thì là ai?”
“Cứ nghe đã!”
Hình như tôi đã chọc hắn bực rồi. Im lặng.
“Sau giờ học, cô gái đi lên tầng bốn dãy Chuyên Biệt. Đã gần sáu giờ, đó là thời điểm chuẩn bị đóng cửa nên gần như chẳng còn ai trong trường…
Bước tới tầng ba, cô nghe thấy một giai điệu được tấu bởi đàn piano. Chẳng biết nên xem đây là chuyện tốt hay chuyện xấu khi cô gái là một người biết thưởng thức âm nhạc. Giai điệu ấy như có một sức lôi cuốn kì lạ nâng đỡ từng bước chân cô. “Xô-nát Ánh Trăng” – một bản nhạc ai cũng thích. Lẽ ra nên đến chỗ có vật để quên mà lấy về thì cô lại ngây ngất bởi tiếng đàn du dương…
“Dạy hành lang, những bậc thang và cô gái nhuộm một màu đỏ rực của ánh tà dương. Hệt như thể thế giới quanh cô sắp cháy rực ngọn lửa của Hỏa ngục sâu thẳm. Giai thiệu tuyệt đẹp như một niệm khúc dành cho khoảnh khắc cáo chung của ai đó. Chợt cảm thấy hai chân khẽ run, cô gái…”
Tôi lại phải bất đồng với Satoshi.
“Chiều hôm qua trời mưa, tà dương ở đâu ra?”
“Ừ, trong không khí thấm đẫm sự ẩm ướt của cơn mưa không dứt. Tiếng lộp độp của mưa hòa cùng tiếng đàn tạo nên một cảm giác khó chịu vây lấy làn da cô. Âm sắc thất thường của cây đàn tự lúc nào đã khắc một nỗi lo bất khả tri vào thâm tâm cô gái.”
Cái quái đản gì…
Tài chế truyện của Satoshi đúng là chỉ biết tăng chứ không biết giảm.
“Cao trung Kamiyama nổi tiếng với bộ sưu tập đồ sộ các CLB nghệ thuật của mình, nên chẳng lạ nếu tồn tại nơi đây một người có thể chơi ở đẳng cấp cao. Muốn giành lời ngợi khen đến người ấy, cô gái bèn đặt tay lên tay nắm cửa. Chắc chắn âm nhạc phát ra từ đó, vả lại, ngoài phòng Âm nhạc ra thì còn chỗ nào có thể đặt một cây đàn piano chứ?”
Tôi tin rằng còn một chiếc piano ở trong nhà thể thao dùng cho các dịp lễ lớn của trường nhưng quyết định giữ im lặng. Dội hai gáo nước lạnh vào người hắn là đủ rồi.
“Nhưng ngay cái khoảnh khắc đó mọi âm thanh đều biến mất. Không biết chuyện gì xảy ra, cô gái từ từ mở cánh cửa…”
Thực hiện một động tác mở cửa giả vờ, giọng nói của Satoshi trở thành thì thầm. Nghe là hiểu – màn đáng sợ sắp bắt đầu.
“Cửa mở, cô gái bước vào căn phòng đặc quánh một bầu lạnh giá. Tất cả rèm cửa đều hạ xuống nên trong phòng tối om. Cô lập tức hướng mắt về cây đàn piano. Nắp mở, nhưng người chơi đàn thì chẳng thấy. Tại sao? Cô vừa nghĩ vừa sợ, bèn đảo mắt sang hai bên và rồi thấy nó. Lũi cũi trong góc phòng là một cô gái mặc đồng phục nữ sinh, với mái tóc dài và xơ xác đang ngẩng mặt lên mà giương đôi mắt khát máu của mình về phía kẻ tò mò xui xẻo!”
Đập hai bàn tay vào nhau cái bốp, Satoshi gật đầu với một niềm thỏa mãn sâu sắc. Diên giải chi tiết ghê.
“Hoàn hồn từ vụ giáp mặt rợn tóc gáy ấy, cô gái lập tức cắm mặt chạy mà không hề có ý định ngoái lại. Về sau cô biết được rằng ngày hôm đó căn phòng chỉ CLB Dương cầm đươc phép sử dụng, đồng thời thành viên duy nhất của CLB – một học sinh năm ba – đã không may bị thương ở ngón tay nên không thể chơi đàn! Nhưng Houtarou à, làm sao mà một chiếc piano có thể tự đánh được đúng không? Trừ phi chúng ta tính thêm một thành viên tội nghiệp khác của CLB đã tự tử trước thềm giải Quốc gia…”
“Có người tự tử à?”
Satoshi đeo lên bộ mặt nghiêm trọng của một kẻ chuẩn bị đặt dấu chấm cho câu chuyện của mình. Màn sô-lô này dài dòng hơn dự tính rồi đấy.
“Đoán thế. Có lẽ là có, mà tớ thì hổng chắc.”
Vì một lý do nào đó mà tốc độ lia bút của tôi tăng đáng kể khi nghe mớ nhảm nhí của hắn. Có lẽ khả năng viết đã được kết nối vào tiềm thức không-quan-tâm-Satoshi. Tôi nói mà chẳng ngẩng đầu:
“Biết được việc CLB Dương cầm sở hữu phòng Âm Nhạc và họ còn duy nhất một thành viên chỉ có cậu đúng không?”
Satoshi nở một nụ cười cay đắng.
“Suy luận sắc bén quá Houtarou à. Đúng thế. Hội trưởng CLB Dương cầm Tamaru Junko hiện đang điều trị cái ngón trỏ của chị ấy.”
Đừng nói tới CLB, cả người hội trưởng của nó tôi còn không biết nhưng Satoshi thì khác. Một chân trong Hội Học Sinh đã cho hắn những thông tin cần thiết về mọi CLB trong trường Kamiyama.
Chất giọng tự đắc của hắn chợt chuyển sang một chút gì tinh nghịch.
“Tóm lại con ma của chúng ta là một nữ sinh mặc đồng phục thủy thủ còn tóc thì xơ xác đến phát sợ. Cô bạn năm nhất chứng kiến điều đó có lẽ vẫn còn sốc và sợ lắm, nhưng chẳng hiểu sao trưa nay câu truyện đã được mang ra bàn tán bên lớp A.”
“Hiển nhiên nữ sinh phải mặc đồng phục thủy thủ rồi.”
Cho những ai quan tâm : nam sinh Cao trung Kamiyama mặc đồng phục đen như bình thường, còn nữ sinh thì mặc đồng phục thủy thủ. Tôi sẽ rất bất ngờ nếu có cô bạn nào mặc áo cộc hay quần gin.
“Câu hỏi là : câu truyện này rồi có được lan truyền? Nếu có thì bằng cách nào và tốc độ nhanh hay chậm? Chỉ cần khéo một tí, khoa học một tí là nó có thể trở thành tâm điểm điều tra của dân tình quanh đây. Có thể được gọi là ‘Bí ẩn thứ hai trong Bảy Bí Ẩn trường Kamiyama’ chứ không vừa đâu. Hiện tại chẳng biết đã lan qua lớp D của tớ chưa nhỉ?”
Chẳng biết là giỡn hay thật nhưng hẳn là Satoshi rất bị cuốn hút bởi đề tài này. Thực tế thì tôi ngờ rằng ngoài hắn ra có còn ai sở hữu niềm đam mê bất thường về việc gieo tin đồn trong giới học sinh không nữa. Nhưng thời gian để nghĩ về tham vọng của Satoshi đã được tôi thay bằng một chi tiết không thể bỏ qua.
“Chờ đã. Cậu vừa nói gì?”
“Hửm? ‘Nghiên cứu’ ấy à? Thì là tìm hiểu về những câu truyện do dân gian đồn đại, còn truyện dân gian thì ý tớ là loại truyệ…”
“Không, không phải vụ đó.”
Nhận ra sự thay đổi trong sắc mặt của tôi, Satoshi cười ranh mãnh mà nói:
“Gì thế này? Cậu có hứng thú với Cây đàn piano tự tấu bản xô – nát Ánh trăng à? Hổng dè Houtarou lại bị một câu truyện như thế cuốn hút cơ đấy…”
Tôi cũng chả màng đến câu truyện. Nhưng nếu điều Satoshi nói là đúng thì…
Sự trở nên phức tạp rồi đây. Phải hành động nếu không sẽ tiêu đời mất.
Điều kiện cần là mớ giấy đang ở trước mặt – “Cảm nghĩ về tháng đầu tiên nhập học và hoài bão tương lai.” Nếu tôi có thể hoàn thành kịp lúc thì mọi vấn đề sẽ nằm trong kiểm soát.
Tuy nhiên, cùng lúc với mong muốn viết nhanh hơn nữa là sự cứng đờ của cây bút chì kim, và những con chữ không còn tuôn ra nữa. Đã làm thì phải làm cho nhanh, nhưng khổ nỗi chẳng phải việc nào cũng làm nhanh được.
[1] Rất nhiều người Nhật mê tín về các nhóm máu, họ nghĩ rằng những người cùng một nhóm máu (O, A, B, AB) sẽ có cùng những đặc điểm hay tính cách nào đó.
Chương 3
Mưa vẫn không chịu dừng.
Nhờ tiếp tục nghe những câu truyện trời ơi đất hỡi của Satoshi mà tôi đã hoàn thành bài văn của mình. Viết lại một bài văn lần thứ hai là một thành tựu lớn khiến bây giờ tôi chỉ muốn về nhà. Bất thình lình một hính dáng với mái tóc đen dài xuất hiện ở trước cửa.
“A, Oreki-san vẫn còn ở đây.”
Một nụ cười không tưởng có lẽ vừa trát lên mắt và miệng của tôi. Người đang đứng ở cửa là hội trưởng CLB Cổ Điển – Chitanda Eru – một tiểu thư thiếu sự thanh nhã và thừa sắc đẹp. Nói xong nhỏ đi thẳng về phía tôi, khiấn những nam sinh còn tán gẫu trong phòng quăng cho tôi những ánh nhìn đầy ý nghĩa. Ồ, cũng dễ hiểu thôi.
Tôi chỉ tay về phía bảng đen.
“Phòng học của cậu ở bên kia.”
Đây là phòng học lớp 1-B, còn Chitanda học lớp 1-A. Nhưng nhỏ chỉ cười và đáp:
“Vâng, tớ biết.”
Nhỏ đã đến đủ gần nhưng vẫn tiếp cận thêm nửa mét trước khi dừng lại, mà lấy ra một lá đơn từ trong tập tài liệu.
“Fukube-san, tớ đã điền xong rồi.”
“A, cám ơn bự nha. Dù có nhìn ở góc độ nào thì lá đơn này cũng chả cần thiết.”
Nhắc mới nhớ, Satoshi đã đề cập tới việc Chitanda đang ngồi ở phòng bên kia để hoàn thành giấy tờ gì đó. Cái tên “Đơn yêu cầu cấp thẩm quyền đăng ký” khiến tôi nghĩ là hắn nói giỡn, nhưng xem ra nhỏ đúng là đã viết. Liếc một phát, những gì tôi thấy là tiêu đề cái đơn – “Mẫu xác nhận đăng ký CLB”.
Satoshi rút một quyển sổ tay từ trong cái túi dây, gấp lá đơn lại làm tư rồi kẹp vào sổ. Sau khi quan sát hành động đó Chitanda chuyển ánh nhìn về phía tôi. Luôn là thế, đôi mắt to tròn đóng vai kẻ phản phé với tất cả đường nét còn lại trên gương mặt nhỏ. Đôi đồng tử nở ra khiến tôi dường như ngộp thở.
Tôi hiểu ánh mắt đó. Chỉ có ánh mắt nhìn thẳng này của Chitanda mới khiến tên-tiết-kiệm-năng-lượng Oreki Houtarou phải nai lưng tìm lời giải cho sự hiếu kỳ của nhỏ. Tôi chưa được trải qua ánh nhìn ấy kể từ lần đầu tiên gặp nhau trong phòng Địa Chất. Hai đứa không thực sự có nhiều cơ hội để nói chuyện riêng. Ôi linh cảm của tôi, đến rồi đấy!
Trước khi nhỏ kịp mở miệng tôi lên tiếng:
“Cậu tới đúng lúc lắm.”
“Hở?”
Chitanda chớp mắt tỏ vẻ ngạc nhiên. Sử dụng phần năng lượng sinh ra từ cảm giác phấn khởi khi hoàn thành xong bài văn chết toi ấy, tôi cười một cách vô tư lự.
“Tớ mới được nghe một câu truyện từ Satoshi. Phải nói là rất kì lạ.”
“Cậu đang nói về việc đó đúng không?”
… Y như rằng.
“Cậu đã nghe về Lời mời từ CLB bí mật chưa? Nó được biết với tư cách là ‘Bí ẩn thứ nhất trong Bảy Bí Ẩn trường Kamiyama’.”
Lại lần nữa, Chitanda chớp mắt lia lịa.
Trong một thoáng môi nhỏ mím lại có lẽ vì nghi ngờ, nhưng rồi Chitanda lại đặt hai tay trước ngực mà trở lại với một nụ cười.
“Ôi! Trường mình có một CLB bí mật sao? Thật chứ?”
“Ban đầu tớ cũng không tin, nhưng thay thì nghe từ tớ…”
Tôi quay mặt sang Satoshi.
“Satoshi, kể cho cậu ấy nhé.”
“À, được thôi.”
Cố gắng tiêu hóa tình hình hiện tại Satoshi lưỡng lự một hồi, rồi hơi liếc về tôi. Tôi chỉ vừa vẫy tay mà cười, vừa thúc giục hắn bắt đầu kể truyện. Đúng như mong đợi, hễ việc gì phải đụng tới cái miệng thì Satoshi là nhất. Không chối từ, Satoshi ngồi lên bàn mà cất lên một thứ giọng niềm nở:
“Rồi, xin cám ơn vì đã mất chút thời gian để nghe câu chuyện về CLB Bí mật… của tớ. Như cậu cũng biết, Hội Học Sinh cũng khiêm luôn việc quản lý những lời mời từ các CLB đến học sinh năm nhất. Sau đây là những gì tớ được nghe kể…”
Hắn bắt đầu “vào phom”.
“Cao trung Kamiyama sở hữu một bộ sưu tập đáng ngưỡng mộ các CLB, đội, nhóm vân vân. Càng nhiều CLB cũng có nghĩa là số lượng áp phích quảng cáo cũng càng lớn. Đầu mỗi học kỳ luôn chứng kiến cảnh tượng những tấm bảng thông báo bị phủ kín mít bởi những tờ áp phích đó. Dĩ nhiên là việc sử dụng bảng yêu cầu có sự cho phép. Nếu không có con dấu đồng ý từ Hội học sinh thì trên nguyên tắc không được dán bất cứ thứ gì lên bảng. Nhưng dễ gì mà cấm? Tất cả việc cần làm là ghim một chiếc đinh cùng một tờ giấy lên bảng lúc không ai để ý là xong. Cũng vì thế mà nếu tụi này không đi tuần thường xuyên thì những tấm áp phích mang nội dung đáng nghi chắc chắn sẽ xuất hiện. Nhiệm vụ của Hội học sinh là gỡ xuống những thứ đó khi phát hiện, đồng thời đưa quyết định kỷ luật đến những CLB dán lên những tấm áp phích ‘bất hợp pháp’. Trường hợp nặng nhất là cắt viện trợ.”
“… Nghiêm trọng quá nhỉ.”
“Đúng vậy. Họ làm khá căng.”
Nhanh chóng bị cuốn hút theo mạch kể của Satohsi, Chitanda chăm chú lắng nghe trong khi đầu thì gật lia lịa.
“Nhưng rồi, hằng năm luôn tồn tại một tấm áp phích đến từ một CLB vô danh. Ưm, tớ nghĩ nên gọi là tờ ghi chú thì đúng hơn là áp phích. Kệ đi. Năm ngoái, có một mảnh giấy chắc là được cắt ra từ vở học ghi thời gian và địa điểm để ‘họp mặt’. Trên mảnh giấy không có con dấu, và khỏi nói CLB đó cũng không được trường thừa nhận. Hội trưởng Hội Học Sinh – anh Tanabe khi đó đã nhận ra sự tồn tại của một CLB bí mật nằm ngoài tầm kiểm soát của Hội, mà thường xuyên tổ chức những cuộc họp đầy ám muội. Mục đích của CLB và diện mạo các thành viên đều chưa được khám phá, nhưng mấy đàn anh của tớ ít ra cũng biết được tên gọi…”
“Và đó là gì?”
Satoshi nhoẻn miệng cười tới tận mang tai.
“Hội Bàn Tơ.”
“Bàn Tơ…”
Chitanda lẩm bẩm hai từ đó vài lần như thể cố gắng nuốt trôi, rồi bất thình lình nhỏ nói:
“Nhiều lần tớ thấy tổ của loài nhện này trong vườn nhà lắm.”
Có thể biết được chủng loại nhện chỉ bằng cách nhìn vào tổ sao?
“Anh Tanabe đã cố gắng bắt liên lạc với Hội Bàn Tơ từ mẩu ghi chú nặc danh ấy nhưng chuyện lại không như mong đợi. Nơi được chỉ đến là một phòng học trống không, và hơn hết nếu không có chìa khóa thì chẳng học sinh nào có thể vào mà hội với họp. Chitanda-san biết đấy, phải có lý do chính đáng mới mượn được chìa khóa đúng không? Vì lẽ đó anh Tanabe kết luận rằng Hội Bàn Tơ thực tế không tồn tại, ảnh đã tin rằng mẩu giấy trên bảng thông báo chỉ là trò giỡn của một đứa học sinh nào đó, cho tới khi…”
Đã đến cao trào câu truyện nên chẳng lạ gì khi giọng của Satoshi bắt đầu tăng trọng lượng.
“Vào ngày lễ tốt nghiệp, một trong những học sinh tốt nghiệp năm đó đã ghé tai anh Tanabe mà nói ‘Anh là cựu Hội trưởng Hội Bàn Tơ. Nhờ quan tâm tới tân Hội trưởng nhé… đó là nếu chú em tìm được.’ Người Hội trưởng Hội học sinh mới-nhậm-chức đương nhiên không cho phép bất kỳ thứ gì khả nghi nằm trên bảng thông báo, và nếu ông anh đã tốt nghiệp kia không chém gió thì Hội Bàn Tơ sẽ tiếp tục họp kín trong năm nay. Tất cả ủy viên Hội học sinh đều đang hết mực cảnh giác nhưng họ vẫn chưa tìm ra…”
Satoshi nhún vai, ra hiệu kết thúc câu chuyện.
Giống như câu truyện trong phòng Âm Nhạc vừa nãy, Satoshi có thể điều khiển mạch truyện của mình mà không gây ra bất kỳ sự không tự nhiên nào. Tôi biết hắn đã lâu nhưng chẳng ngờ hắn kể truyện tài như thế. Tên này rất có triển vọng trở thành diễn viên kịch câm trong tương lai.
Chitanda để ra một tiếng thở dài.
“Thực sự là trong trường có rất nhiều CLB kì lạ, tớ sẽ không ngạc nhiên nếu trong số đó tồn tại một CLB bí ẩn đâu.”
Đúng vậy, nếu so sánh với trường khác thì chỉ liệt kê các CLB liên-quan-đến-nghệ-thuật cũng đủ cho thấy sự vượt trội về số lượng lẫn tính đa dạng. Có hơn năm mươi CLB, từ CLB Acapella đến Hiệp hội Tiên tri, và vào màu thu Lễ hội văn hóa ba ngày thường niên sẽ được diễn ra. Sẽ là thiếu thi vị nếu trong một cái tổ hợp lớn như vậy lại không có một hai thành phần bí hiểm. Tôi đáp:
“Hội Bàn Tơ à? Nếu xét về mặt không-biết-mục-đích-hoạt-động thì giống CLB Cổ Điển nhỉ.”
“CLB chúng ta không giống vậy!”
Chitanda lớn tiếng, rồi sau một thoáng im lặng có lẽ vì ngượng có lẽ nhỏ cũng không đồng tình với lời tuyên bố của mình.
“Dù tớ cũng không hẳn chỉ ra được điểm khác…”
Nhắc mới nhớ, Chitanda từng nói muốn gia nhập CLB Cổ Điển vì một lý do đặc biệt. Nhỏ bảo rằng đây là chuyện cá nhân nên tôi cũng không hỏi thêm.
“Một mẩu giấy nằm giữa vô vàn những tấm áp phích à…”
Đặt tay lên đầu như đang suy nghĩ gì đó, ánh mắt nhỏ hướng về xa xăm. Lúc này trông nhỏ chẳng khác nào một tiểu thư chính hiệu…
…Nhưng cũng chẳng được lâu. Bằng một cú gật đầu tinh thần của Chitanda như vừa dâng lên cái vụt. Nhỏ đặt tay lên trước ngực mà nói:
“Hay quá… Tớ hiếu kỳ!”
Tốt.
Với bài văn cầm trong tay, tôi đứng dậy.
“Biết là cậu sẽ thế mà, đó là lý do tớ bảo cậu tới rất đúng lúc.”
“Ý cậu là sao?”
Chitanda nhún vai tỏ ra tò mò.
“Là tụi này định đi tìm mẩu giấy đó đây.”
Việc đầu tiên tôi làm là hỏi Satoshi về số bảng thông báo mà Hội học sinh có trách nhiệm kiểm tra. Như dự kiến, Fukube Satoshi chưa nắm được số lượng.
“Chờ chút.”
Hắn bắt đầu nhẩm tính.
“Có hai cái bảng mỗi tầng từ tầng hai đến tầng bốn dãy thường. Ở tầng môt thì có bảng cạnh phòng y tế và phòng lao công, vậy tổng là bốn. Ở hành lang nữa chứ. Hành lang tầng hai có một cái giáp dãy thường và một cái giáp dãy Chuyên biệt. Mỗi tầng ở dãy Chuyên biệt có một bảng. Vậy tổng cộng là mười sáu cái…
…A, thêm một bảng dưới chân và trên đầu mỗi cầu thang nữa. Vậy thì với bốn tầng và mỗi tầng có hai đường cầu thang thì phải thêm vào mười sáu cái nữa.”
Vì chỉ muốn nghe tổng số nên tôi bỏ lơi hành trình tính toán của hắn, nhưng Chitanda thì không. Với một Satoshi đang cong hết mức những ngón tay mà mất phương hướng, rồi lại nhìn chằm chằm vào nắm tay của mình, nhỏ nói đầy từ tốn:
“Fukube-san đếm bị sai rồi. Nếu một tòa nhà có bốn tầng và hai đường cầu thang thì phải là mười hai tấm bảng… vì bốn tầng chỉ có ba cầu thang mỗi đường thôi.”
“Ờ… Á… đúng rồi.”
Hắn lại bẻ cong các đốt tay. Giờ đây bàn tay của hắn đã chuyển sang hình dạng mà bất cứ rapper nào cũng phải ganh tị.” [1]
“Vậy tổng cộng sẽ là…”
“Hai mươi tám tấm bảng.”
Satoshi tỏ vẻ kinh ngạc.
“Một tấm bảng có thể chứa ít nhất mười tấm áp phích bất kể lớn bé, như vậy ngôi trường nhỏ xíu này đang sở hữu ba trăm tấm áp phích là ít.”
“Chẳng phải còn một tấm trong nhà thể thao sao?”
“Ừ nhỉ, nhắc mới nhớ đúng là có, và thêm một cái ở nhà tập võ nữa… Vậy là ba mươi cái chẵn rồi. Hội học sinh hẳn là làm việc rất cần mẫn đây. Một tổ chức tuyệt cú mèo!”
Satoshi ngước đầu trên trần mà thốt lên đầy sung sướng.
Nhưng điều bất ngờ là Chitanda hoàn toàn lờ đi sự háo hức trên mức cần thiết ấy. Không nói không rằng, việc nhỏ làm chỉ là đưa mắt sang hướng khác. Nhỏ đã khám phá ra cách đối phó với Satoshi khi chỉ mới gặp nhau vài lần sao? Đáng ngưỡng mộ đấy.
Hướng nhìn của Chitanda là phía tôi.
“Vậy là có tới ba mươi cái… Chúng ta có tìm tất cả không?”
Mơ đi. Làm thế đồng nghĩa với việc phản bội đức tin và tôi sẽ phải tự sát như một hình phạt giành cho kẻ tội đồ.
“Xem xét điểm bắt đầu không phải là ý tưởng tốt hơn sao? Cái bảng nào là đáng nghi nhất? Nghĩ trước rồi hành động không tốn nhiều thời gian đâu.”
“Mayaka cũng nói thế…”
Satoshi chen vào với một mặt rõ là muốn châm chọc.
“Rằng Houtarou luôn dùng cái đầu trước khi động tay động chân ấy mà.”
“Chẳng phải như vậy là tốt sao?”
“Và kết quả thường là cậu ấy không động tay động chân vào bất kì cái gì.”
Đương nhiên, tôi không chống chế nhận định này.
Mayaka mà hắn nói là Ibara Mayaka – người mà trời xui đất khiến cho tôi học chung lớp từ tận thời tiểu học. Nhắc mới nhớ, vào đây rồi chúng tôi mới bắt đầu khác lớp. Nhỏ không thân thiện với tôi mấy, nhưng trái lại rất gần gũi với Satoshi. Người ta nói mỗi người mỗi vị… và đúng thế, Ibara đã thầm thương trộm nhớ Satoshi.
“Mayaka-san là ai vậy?”
“Ưm, khỏi lo, kiểu gì hai người cũng sẽ gặp nhau mà.”
Satoshi đã “bị” thổ lộ hết lần này tới lần khác nhưng hắn chưa từng một lần gật đầu. Tôi không hiểu vì sao và cũng chẳng hứng thú. Mà sao cũng được, đúng như Mayaka đã chỉ ra, tôi đang dùng cái đầu.
“Đáng nghi à… Nói cách khác, nếu một CLB quyết định đặt thông báo nặc danh thì họ sẽ đặt ở chỗ nào đúng không?”
“Nơi đó sẽ cần hội đủ những điều kiện gì, theo cậu?”
Tôi hỏi. Chitanda suy nghĩ một chút rồi trả lời với đôi mắt nở to.
“Nếu bị Hội Học Sinh phát hiện nó sẽ bị gỡ xuống nhỉ, nếu là tớ… tớ chắc chắn sẽ đặt trong một góc kín đáo nào đó, nơi mà nó không trở nên nổi bật. Ví dụ như khu vực quanh phòng dạy môn Địa Lý chẳng hạn, hầu như chẳng có ai qua đó.”
“Ừm, có lý. Thực tế thì cái bảng gần nhà tập võ cũng là một địa điểm lý tưởng nếu không ai trong Hội Học Sinh là thành viên CLB thèm nghía qua nó.”
Satoshi đồng tình và đó là vấn đề. Tôi tuyên bố với tất cả sự tự tin mình có thể bộc lộ:
“Sai rồi.”
Đúng là người ta không nên làm điều mình không quen. Từ khóe mắt tôi nhận ra cái hốc mồm của Satoshi mà tự hỏi không biết mình có đã thô lỗ quá không. Nhưng Satoshi không đáng lưu tâm. Dường như cô nàng Chitanda chưa nhìn ra điều mấu chốt ở đây.
“Tớ sai à?”
“Cậu đã bị nhầm lẫn một chút.”
HÍt một hơi sâu, tôi thêm vào:
“Nếu mẩu giấy mời gia nhập của Hội Bàn Tơ đã được gắn lên… thì nó phải ở gần cổng vào tầng trệt hay bất cứ chân cầu thang nào giữa các tầng.”
Chitanda khẽ nghiêng đầu.
“Ý cậu là những nôi học sinh năm nhất đừng để mắt tới đúng không? Nhưng thế thì…”
Nhỏ lẩm bẩm một hồi trong khi chăm chú suy nghĩ. Nếu sở hữu khả năng dụng từ tốt hơn có lẽ tôi đã giải thích điều này rành mạch và gọn ghẽ, nhưng chẳng may tôi không được mồm mép như Satoshi. Đang suy nghĩ về điều phải nói tiếp theo thì Satoshi đột nhiên chen vào.
“Ố ồ, xem ra Houtarou vừa nghĩ ra cái gì rồi. Ý kiến của Chitanda-san là mẩu giấy phải nằm ở góc trường, trong khi Houtarou tin rằng nó nằm trên đường đi của học sinh năm nhất. Hai mặt của đồng xu đã được định, vậy còn chờ gì nữa mà không đi kiểm tra nào?”
Vừa nghe lời đề nghị của hắn, Chitanda đã dấn bước rồi quay mặt lại. Nhỏ tuyên bố.
“Vậy, chúng ta đi thôi!”
Tôi gật đầu và vác cái cặp lên vai. Khoảnh khắc hướng nhìn của tôi và Satoshi giao nhau kết thúc bằng việc hắn quay mặt đi mà huýt sáo.
[1] Những ca sĩ nhạc rap hầu hết đều cần một bàn tay dẻo dai.
Chương 4
“Hồi sơ trung cậu học trường nào?”
Từ hồi nhập học tới giờ tôi đã bị hỏi không biết bao nhiêu lần câu này, nhưng đây là lần đầu người hỏi là chính tôi. Có lẽ Chitanda cũng từng bị hỏi nhiều lần, nhưng không chút ngần ngừ nhỏ đáp:
“Tớ học trường Inji. Fukube-san và Oreki-san học cùng trường Sơ trung nhỉ?”
“Đúng thế.”
Giọng Satoshi vang lên từ phía sau.
“Cặp bài trùng Fukube Satoshi và Oreki Houtarou từng được biết với biệt danh Đất, Gió và Nước trường Sơ trung Kaburaya đó nha!”
Ai? Ở đâu? Đang nói về cái gì vậy?
Khỏi nói các bạn cũng biết tôi không được nổi tiếng ở trường, nhưng Satoshi thì có. Hắn từng là “cục vàng” của Hội Học Sinh mà lị.
Chitanda và tôi nối nhau đi xuống cầu thang, trong khi Satoshi lẽo đẽo theo sau. Giờ tan học luôn có số lượng học sinh chen chúc ở cầu thang rất lớn nên chúng tôi không dám đi ngang nhau.
Tại chân cầu thang nối giữa tầng ba vá tầng bốn có một bảng thông báo với chi chít những áp phích đủ màu sắc, ganh nhau để nhận được chú ý. Mỗi CLB là một phong cách, vì lẽ đó mà toàn cảnh tấm bảng hỗn loạn tới phát sợ. Chitanda chỉ vào một tấm mà nói:
“Tớ thích cái này.”
Tấm áp phích hình tròn táo tợn chiếm dụng một khoảng lớn. Dưới lời mời giản dị “Bạn đã muốn gia nhập CLB Thủ Công chưa?” là một chú gấu trúc thêu tay. Nó không phải là hình ảnh mà là vật thật khâu thẳng trên bề mặt như là một phần của tấm áp phích . Tôi thực sự bất ngờ chỉ bằng cách tưởng tượng lượng thời gian và công sức bỏ ra để thực hiện cái này. Thánh nhân nào mà lại đi xa tới mức…
Nhận ra tôi không nói nên lời, Satoshi đặt tay lên vai tôi.
“Sao hả Houtarou? Chiêm ngưỡng một thành tựu kì công đối hoàn toàn với phương châm tiết kiệm năng lượng khiến cậu cảm nhận được sự kiên định và tài hoa của người nghệ sĩ, nhưng lại không thể thốt nên lời ca tụng nào ư?”
“Tớ nghĩ lâu lâu trải nghiệm văn hóa mới cũng vui.”
“Còn tớ thì vui với quan điểm chân thành của cậu.”
Satoshi gật đầu một cái sâu, hướng về phía Chitanda mà ưỡn ngực dõng dạc nói:
“Tớ cũng rất thích tấm áp phích nên đã gia nhập CLB Thủ Công.”
“Hả?”
Chitanda đứng hình ngay tắp lự. Dường như nhỏ chưa chuẩn bị tinh thần cho điều này. Nếu còn dịp nói chuyện với Satoshi nhiều hơn nhỏ sẽ nhìn ra được hết con người hắn. Sớm muộn gì nhỏ cũng sẽ tự hỏi, rằng “Fukube Satoshi có bao giờ đứng yên một chỗ hay không?”
Tò mò, Chitanda chạm vào tấm bảng khiến một tấm áp phích bị thõng xuống.
“Ôi, có một chiếc đinh bị rơi ra à?”
Chitanda cúi xuống sàn nhưng không tìm thấy cái đinh.
“… Mà thôi, hình như nó không còn ở đây. Mình đi tiếp nào.”
Chúng tôi tiếp tục tìm kiếm trên những tấm bảng ở chân cầu thang các tầng phía dưới.
Những dòng chữ được chau chuốt, các câu slogan[1] đanh thép, những đồ thủ công được đẽo gọt rối không thể tả, cùng vô số những hình vẽ từ chủ nghĩa chân thực đến phong cách truyện tranh. Mọi nỗ lực nhằm thu hút ánh nhìn của học sinh năm nhất lần lượt được trưng bày trước mắt chúng tôi. Không có một giới hạn nào cho các CLB cả. CLB Sơn Mực đã vẽ ra cả một bức tranh phong cảnh, CLB Nghiên Cứu Manga thì thể hiện mình bằng một câu truyện bốn-khung-tranh. CLB Cờ Shogi và Cờ Vây thử thách người xem bởi những thế cờ hóc hiểm, trong khi CLB Dàn nhạc Diễu Hành trưng ra nhiều hình ảnh về thành viên của họ. Khoảng ít hấp dẫn hơn trong trường Kamiyama là các CLB thể thao cũng chẳng chịu thua khi mà các CLB Bóng rổ, Bóng chuyền, Điền kinh và Bóng chày luôn không ngừng dụ dỗ học sinh rằng họ là nơi lý tưởng để chúng tôi bỏ sức lực vào.
“Aaa, nhìn đi nhìn lại tớ vẫn thấy Cao trung Kamiyama là ngôi trường tuyệt vời!”
“Đúng vậy. Thậm chí tớ còn không thấy một khoảng đen nào của tấm bảng thông báo nữa.”
Ngoái ra đằng sau để chứng kiến cuộc hội thoại đầy hào hứng về mấy tấm bảng, tôi cảm thấy hối hận vì đã đi theo.
Đó cũng là những tấm áp phích tôi đi ngang qua hàng ngày. Những hình ảnh nhìn thấy cả chục lần. Tuy nhiên, mặt đối mặt với chúng khiến tôi như hoa mắt về nguồn năng lượng đáng kinh ngạc, làm tôi chỉ muốn chạy biến…
Nhưng rồi cả ba cũng đã xuống tầng một.
Bấy giờ chúng tôi đang đứng trước cánh cửa hướng về chiếc cầu thang mà mọi học sinh năm nhất đều đi qua, và bảng thông báo ở đây phải nói là tấm lộn xộn nhất.
Satoshi cười ngặt nghẽo mà nói:
“Đây là tấm bảng đầu tiên mà người vào trường sẽ thấy. Địa điểm khởi nguyên này chẳng khác nào một bãi chiến trường.”
Tấm bảng được Hội Học Sinh chăm sóc hàng ngày là đây sao? Không có lấy một tấm áp phích kích cỡ bình thường. Một khoảng của nó là chi chít những áp phích chào mời với kích thước chỉ bằng tờ danh thiếp. “Địa điểm khởi nguyên” đúng như hắn nói – đang được sử dụng bởi rất nhiều CLB. Tôi phải nhìn tấm bảng mỗi ngày khi đến lớp, thế mà vẫn chưa quen được sự rối mù của nó.
Đứng trước cuộc chiến tranh giữa các CLB, Chitanda dường như đã ngộ ra điều gì.
“À, ra là vậy…”
Tôi nhìn qua vai nhỏ mà mỉm cười.
“Nãy tớ chưa hiểu tại sao Oreki-san lại nghĩ tấm bảng dược nhiều người chú ý nhất lại là cái khả nghi nhất, nhưng với quá nhiều áp phích ở đây việc chỉ ra một mẩu giấy sẽ là rất khó.”
Hay nói cách khác, rừng là nơi giấu một cành cây tốt nhất.
Ngay lúc đó một nỗi thôi thúc muốn dõng dạc nói “Đấy, chuyện là thế” trào lên trong tôi, nhưng thế là quá phô trương nên tốt nhất là thành thật.
“… A, xin lỗi. Cũng chẳng dè nó ra thế này nữa. Tớ quên mất.”
“Hở? Vậy tại sao cậu lại…”
“Tự tin nhất thời thôi. Nếu nó không có ở đây thì quả là ngượng thật.”
Chitanda lấy ngón trỏ khẽ chạm vào môi mà mỉm cười. Mắt vẫn hướng về phía tấm bảng, nhỏ nói : “Sẽ rất là rắc rối nếu chúng ta không tìm ra nó. Vừa nãy thôi mình nghĩ là Oreki-san rất tự tin rằng nó phải ở đây cơ. Mình hiếu kỳ muốn biết tại sao lại vậy lắm!”
Nói quá rồi… Nhưng để ý thì, có vẻ nhỏ cũng biết rằng tôi không thường có sự tự tin như vậy dù chúng tôi chưa nói chuyện với nhau nhiều lắm.
Với cặp đồng tử càng nở rộng hơn nữa, Chitanda dán chặt cặp mắt một cách mê mẩn vào tấm bảng thông báo. Tôi không thể không cảm thấy khó chịu bởi ánh nhìn như có thể xuyên qua mặt sau tờ áp phích. Trực giác của nhỏ có thể không được sắc bén nhưng khả năng quan sát và ghi nhớ phải nói là vô địch. Lần đầu gặp nhau, trong khi tôi không biết sự tồn tại của nhỏ thì nhỏ đã biết tên đầy đủ của tôi – kết quả của sự quan sát và ghi nhớ trong một tiết học thể dục. Ở chiều ngược lại, mới nãy tôi còn không nhớ tấm bảng đã đi qua hàng chục lần.
“CLB Diễn biến Toàn cầu, CLB Hùng Biện, và có cả CLB Bách Nhân Thi[2] nữa… A, Hiệp Hội Tiên Tri này! Tớ có một người bạn gia nhập nơi này.”
Chitanda bắt đầu “rà” từ góc trên bên phải rồi sang bên trái, hạ xuống chút rồi lại lia qua phải cho đến hết cứ như là đang đọc một quyển ca-ta-lô.
“Ưm, cậu tìm ra chưa?”
Satoshi hỏi, nhưng Chitanda lúc này đang quá tập trung vào tấm bảng tới mức dường như chẳng để ý.
“CLB Nhạc Kato, CLB Bóng Bàn, Cộng đồng Mỹ Thuật… cũng không có.”
Chitanda rầu rĩ. Sau một hồi phải khom lưng nhỏ đứng thẳng dậy mà nói:
“Mình không thấy mẩu ghi chú nào của Hội Bàn Tơ ở đây cả.”
Nói xong nhỏ mỉm cười, tỏ ra khá thất vọng.
Nhìn cái biểu cảm này lần đầu xuất hiện ở nhỏ làm tôi không khỏi cảm thấy tội lỗi.
“Nhưng nếu nghĩ kĩ thì chúng ta cũng đâu biết CLB bí ẩn này đã đặt mẩu giấy lên hay chưa đúng không? Nên Oreki-san cũng chưa chắc đoán nhầm.”
Nhỏ thậm chí còn an ủi tôi nữa kìa.
Không hề lường trước tôi bắt đầu cảm thấy muốn xin lỗi Chitanda. Không phải do yếu đuối. Chỉ là vì Satoshi và tôi, dù muốn dù không, cũng đã lỡ xem sự việc nhẹ như hạt muối bỏ biển còn nhỏ thì lại quá ngây thơ mà chẳng nhận ra điều đó. Tại sao nhỏ lại chẳng biết nghi ngờ? Chẳng lẽ nhỏ chưa từng trải qua những vấn đề khiến nhỏ phải nghĩ rằng mình đã bị lừa hay sao? Chitanda tuyệt đối không không phải là đồ ngốc, thế thì chừng nào nhỏ mới nghi ngờ tôi đây? Dường như tôi đã đi quá xa rồi, nhưng đành vậy. Đâm lao thì phải theo lao. Trong lúc này tôi rất biết ơn vì Satoshi đã lên tiếng:
“Tớ cũng hổng biết nữa. Thực tình tớ cũng nghĩ là nó phải ở đây, không nhìn kĩ thì có trời mới biết.”
“Ý cậu là sao?”
Chitanda quay lại hỏi.
“Là cái CLB đó rõ ràng là muốn đùa giỡn sau lưng Hội học sinh mà. Nhưng… thôi kệ, nó mà được dán lên là tụi này kiểu gì cũng sẽ căng mắt để tìm ra.”
Nói xong Satoshi nhún một bên vai.
“Nhưng quan trọng hơn, tớ cũng muốn biết vì sao Houtarou lại nghĩ rằng mẩu ghi chú lại được đặt tại một nơi thanh thiên bạch nhật như thế này… Chitanda-san cũng thế mà đúng không?”
Tôi trả lời với một giọng không âm sắc như chẳng còn gì hứng thú về chuyện này. Câu trả lời bắt đầu bằng một câu hỏi trong khi một ngón tay tôi chỉ vô định.
“Nè Satoshi, nếu phải giấu một thứ trong trường cậu sẽ giấu ở đâu?”
Có lẽ Satoshi chưa chuẩn bị tinh thần cho một câu hỏi bất chợt. Hắn đáp rất chậm:
“Giấu à? Ưm, tớ nghĩ là còn tùy vào kích cỡ. Giả dụ như nó vừa tay đi ha… Tớ sẽ chọn cái phòng trống ngay trước phòng dụng cụ vệ sinh ở tầng một dãy thường. Không ai tới đó cả.”
“Ngoài ra?”
“Mấy căn phòng kiểu Nhật nữa, tớ nghĩ vậy, vì chỉ có CLB Tiệc Trà sử dụng.”
“Ghi nhận. Rồi, vậy nếu là trường Kaburaya thì cậu giấu ở đâu?”
Lần này phản ứng của Satoshi còn chậm hơn.
“Hiển nhiên…” hắn nói, rồi tự nhiên cười đầy ma mãnh.
“A… Hiểu rồi.”
“Chuyện là thế đó.”
Chúng tôi trao đổi những lời không đầu không đuôi như đồng phạm.
“Tớ nghĩ tớ hiểu cậu muốn nói gì rồi Houtarou à. Không ngờ lại thâm thúy như vậy.”
“Ể, hai cậu đang nói gì vậy? Có một nơi bí mật đến thế trong trường Kaburaya sao?”
Hitanda, người bị đặt ngoài vòng chiến nãy giờ đã quyết định chen vào cuộc trò chuyện với sự hiếu kỳ sâu sắc cùng chút sự không hài lòng.
“Tớ sẽ không gọi nó là một nơi lý tưởng. Nơi đầu tiên đến trong đầu phải là cái căn tin – rất nhiều người tới, nhưng chỉ là để chen chúc và ăn thôi.”
Chitanda chắc vẫn chưa tiêu hóa lời giải thích vừa rồi. Sự khác nhau giữa cái căn tin và một căn phòng kiểu Nhật là chỗ nào nào? Tôi đành huỵch toẹt ra:
“Satoshi đã nói là muốn giấu ở một nơi hẻo lánh trong trường Kamiyama đúng không? Tuy nhiên, khi được hỏi về trường Kaburaya thì cậu ấy lại muốn giấu trong một nơi đông đúc. Còn cậu thì sao? Nếu phải giấu một thứ trong trường Inji thì chẳng phải cậu nên giấu ở một nơi mà ai cũng nhìn nhưng không một người để ý sao?”
“A…”
Chitanda bụm miệng.
“Đúng vậy. Dù không hiểu tại sao nhưng tớ sẽ không giấu trong một ngóc ngách nào đó đâu.”
“Vấn đề nằm ở chỗ cậu thông thuộc nơi đó tới mức nào.”
Tôi chuyển sang giọng gần như là tuyên bố:
“Tụi mình vẫn còn quá lạ lẫm với ngôi trường Kamiyama này, và vì chưa quen với môi trường mới theo phản xạ tụi mình sẽ chọn giấu đồ ở một nơi càng hẻo lánh càng tốt. Mặt khác thì tụi mình đã biết hết mọi ngóc ngách qua ba năm trải qua ở trường Sơ trung, nên tự dưng trong tụi mình sẽ nghĩ rằng việc táo tợn lợi dụng một ‘điểm mù’ sẽ là lý tưởng, chắc chắn là hay hơn việc giấu vào một nơi cách xa xã hội. Và dù có giấu ở những nơi như vậy đi nữa thì chính sự hẻo lánh sẽ khiến những người đi đến đó có khả năng bị tình nghi. Những nơi càng vắng càng không có gì để phân tán sự chú ý và những kẻ rỗi hơi tò mò như ai kia sẽ tìm thấy dễ dàng. Tóm lại tớ không nghĩ Hội Bàn Tơ sẽ chọn một địa điểm như vậy.”
“Ố ồ!” Satoshi thốt lên.
“Vậy nên là gần mấy cái cầu thang nhỉ. Quả thực chả có nơi nào trong trường học sinh không dám mò tới cả, và đã vậy thì quả như Chitanda đã nói - ‘Dấu xác trên chiến trường’.”
So sánh gì kì cục, mà đúng.
“Càng thiếu kinh nghiệm càng dễ lòi đuôi. Chắc chắn sẽ không có học sinh năm nhất nào trong Hội Bàn Tơ hết. Một CLB quá lão luyện trong việc giữ bí mật ắt hẳn sẽ nhìn thấy điều này.”
Chitanda trông có vẻ ấn tượng với phần giải thích. Với một biểu cảm nghiêm trọng nhỏ như chờ tới khi thấm nhuần hoàn toàn những gì tôi nói trước khi khẽ gật đầu.
“Tớ hiểu rồi, đúng là vậy. Tớ quả là nghĩ chưa tới. Mẩu ghi chú ấy nên được để trên một nơi như bảng thông báo mới có khả năng được những người tinh ý nhận ra chứ nhỉ.”
“Ưm, cũng chưa chắc bởi chúng ta đã tìm ra đâu? Cậu biết đấy không phải lúc nào dựa vào Houtarou cũng không ngã đâu.”
Satoshi buông ra lời đùa cợt khi bước tới tấm bảng. Rồi…
“… Hửm?”
Hắn dừng lại. Lần thứ hai trong ngày mặt hắn trở nên nghiêm túc trước khi với tới một trong những tấm áp phích trên bảng. Một tấm khá lớn trông như được ịn vào tâm của một cái khung mà viền làm từ vô số tấm nhỏ hơn.
“Đó là của CLB Bóng Chày đúng không?”
“Ừ, chính nó. Nhưng cậu không thấy nó hơi kì sao?”
Sau lời đáp nửa vời như vậy hắn gỡ tấm áp phích ra.
Dưới đó là một mảnh giấy nhỏ xíu, xé nham nhở được ghim vào bảng, trên đó có hai hàng chữ có lẽ là được canh bằng thước để viết cho ngay. Những dòng chữ đen xì viết rất ngắn gọn:
Hội Bàn Tơ cần 2 thành viên
05021722LL
“Hóa ra là lẩn chỗ này… Lạ thiệt, nhưng sau khi nghe cậu giải thích thì tớ tự dưng cảm thấy rất binh thường nếu nó có ở đây. Chán ghê, chả còn chút bất ngờ gì nữa.”
Nhưng Chitanda thì bất ngờ tới mức bật ngược về phía sau. Satoshi vẫn nhìn mẩu giấy mà không còn tỏ ra chút gì cảm xúc. Sau một hồi, hắn nói chậm rãi:
“Không có dấu của Hội Học Sinh, đã ghi nhận số liên lạc. Giờ là lúc tớ làm nhiệm vụ.”
Hắn xé mẩu giấy ghi chú thành vụn.
Không ít những học sinh năm nhất đã và đang đi ngang qua chúng tôi trong lúc này. Tất cả đều hướng về quầy giữ đồ, mang giày rồi bắt đầu cuộc hành trình hướng về nhà…
Tôi lên tiếng:
“Vậy là yên tâm rồi. Tớ phải ghé qua phòng giáo vụ để nộp lại bài rồi về luôn đây.”
“Ừ, chắc tớ cũng phải về rồi.”
Chitanda dường như vừa hướng tâm trí về hư không, nhưng nhanh chóng che đậy nó bằng một nụ cười.
“Rồi. Vậy chia tay tại đây nhé… Càng thiếu kinh nghiệm càng dễ lòi đuôi. Tớ sẽ ghi nhớ câu này.” Nói xong nhỏ vẫy tay chào tạm biệt chúng tôi.
[1] Những câu nói ngắn gọn, sùch tích nhằm thu hút sự chú ý của người khác.
[2] Chỉ trò chơi Trăm Bài Thơ Karuta – một trò chơi (và là mo6nt hể thao chính thức) của người Nhật.
Chương 5
Trái ngược với dự báo thời tiết, cơn mưa nặng hạt giờ đã dần tạnh. Satoshi và tôi mỗi đứa một cây dù mà sóng bước đi về nhà. Trên đường chúng tôi đi ngang qua một dãy cửa tiệm có mái che nên hai thằng dừng lại một chút. Hạ dù xuống, Satoshi phá vỡ bầu im lặng:
“Ngay từ đầu tớ đã thấy có vấn đề.”
Giọng hắn tràn đầy nỗi kinh ngạc, xen chút mỉa mai và nếu mói thẳng thì không khác chi một lời chỉ trích.
“Sau khi nghe kể truyện chiếc đàn dương cầm cậu đã hỏi ngay rằng ‘Bí ẩn thứ nhất của trường Kamiyama là gì?’ Khi đó tớ đã lo sợ rằng mình vừa trao cho Houtarou một cơ hội lật lại tình thế rồi chăng.”
“Tớ rất biết ơn điều đó.”
Tôi đáp. Thực tế thì nhờ tài nắm bắt đáng ngạc nhiên của hắn mà âm mưu của tôi mới có thể diễn ra trôi chảy.
Satoshi chống mũi dù xuống mặt đất mà quay quay mấy vòng. Đó là một cây dù màu xám có họa tiết ca-rô trông rất hợp thời, hoàn toàn đối lập với cây dù trong suốt của tôi. Mưa vẫn rơi tí tách trên lớp vỉa hè khi chúng tôi tiếp tục bước đi.
“Kế ‘Điều khiển một bí ẩn này bằng một bí ẩn khác’ thật là bất ngờ.”
Chuẩn.
Chỉ có một lý do khiến tôi phải hoài công chế ra cái câu truyện về Hội Bàn Tơ. Đó là khiến Chitanda không thể mang câu truyện về cây đàn dương cầm ra mà hỏi.
Theo Satoshi thì ngày xảy ra sự kiện cô nữ sinh lớp 1-A nghe thấy tiếng đàn là hôm qua. Những lời đồn hẳn là đã truyền tai tất cả học sinh lớp 1-A trong trưa nay, nhưng dường như là chưa lan qua lớp 1-D của Satoshi. Tôi biết điều đó nhờ câu nói rất quan trọng của Satoshi : “Hổng biết nó đã lan sang lớp 1-D của tớ chưa ta?” Hỏi như vậy nghĩa là hắn không thể nghe sự việc đó từ bạn cùng lớp…
Vậy thì khi nào, ở đâu và từ ai mà hắn biết câu truyện đó?
Chẳng cần phải nghĩ. Trước khi la cà tới lớp tôi Satoshi đã ở trong phòng Địa Chất – phòng họp của CLB Cổ Điển. Chitanda chắc chắn sẽ ở trong phòng để hoàn thành mớ đơn từ xác nhận tham gia CLB. Và nhỏ là học sinh lớp 1-A.
Do đó, Satoshi hiển nhiên phải nghe từ Chitanda.
Một chi tiết đáng chú ý mà tôi được biết nữa là Chitanda muốn ghé qua phòng tôi. Đó là một linh cảm. Không biết linh cảm này là tốt hay xấu nhưng đây là điều tôi đã nghĩ. Nhờ việc giải đáp Bí ẩn của căn phòng khóa, liệu Chitanda có bắt mình giải quyết Bí ẩn cây đàn dương cầm không?
Tôi muốn tin rằng mình chỉ nghĩ quá. Số lần tôi và Chitanda gặp nhau có thể đếm trên đầu ngón tay. Tôi không nghĩ rằng mình đã khoe mẽ tới mức trở thành một điểm tựa vững chắc cho người khác, và giả định Chitanda muốn tới chỗ tôi để nhờ vả gì đó có thể là sai. Nhưng trong khi nghi hoặc về chính dự cảm của mình tôi cũng phải chuẩn bị tinh thần để đón chờ Chitanda. Tình huống tốt nhất là tôi sẽ rời khỏi trước khi nhỏ kịp tới, thế nhưng bài luận sao chép từ cái chết tiệt mà tôi đã quên ở nhà vẫn chưa viết xong. Như vậy phải có một chiến lược khác.
Cuối cùng Chitanda cũng đến.
Lý do chính thực ra chỉ là để đưa đơn cho Satoshi nhưng quan trọng là nhỏ sẽ gặp tôi. Tôi không muốn bàn về câu truyện trong phòng Âm nhạc nên đành phải vùi dập sự hiếu kỳ của nhỏ bằng một nỗi hiếu kỳ khác. Đó là cách mà “Bí ẩn thứ nhất Cao trung Kamiyama” ra đời. Kế hoạch đã thành công. Chitanda dù đã chắc chắn muốn đề cập tới vụ chiếc đàn dương cầm nhưng mau chóng chuyển cái ăng-ten hiếu kỳ của nhỏ vào một CLB không có thật.
Satoshi nói:
“Tớ hiểu điều cậu muốn làm nhưng không hiểu lý do cậu làm vậy. Cái quái gì trong đầu cậu khi nghĩ đến chuyện thay thế bằng cái Hội Bàn Tơ dở hơi đó hả? Chắc chắn không phải vì nó quá khả năng của cậu đúng không?”
Dĩ nhiên là không rồi. Thực tế thì không phải là không muốn làm, chỉ là tôi không có lựa chọn nào khác.
“Về vụ cây đàn tớ đã biết ngay sau khi cậu kể rồi. Đến phòng Âm nhạc một chuyến là biết ngay.”
“Vậy thì sao không làm thế?”
Lý do của tôi chỉ gói gọn trong một câu ba chữ.
“Vì nó xa.”
Làn mưa nhẹ chạm lên mái che trên đầu hai đứa tôi tạo nên những âm thanh xào xạc mát mẻ. Một chiếc xe tải hạng nhẹ lướt qua con đường hẹp của khu thương mại làm tóe nước lên giáy tôi, khiến nó ướt sũng.
Satoshi hít vào một hơi rất sâu mà nói:
“…Ra vậy, tớ hiểu rồi. Đúng là Houtarou.”
Phòng Âm Nhạc nằm trên tầng bốn Dãy Chuyên Biệt. Để tới đó vào một ngày mưa thì người ta phải xuống tầng trệt, đi qua dãy hành lanh để tránh mưa tạt vào rồi lại leo lên tầng bốn. Thế là quá xa so với lớp tôi. Dự báo thời tiết nói rằng chiều tối mưa sẽ to hơn nên tôi càng không muốn lết thân mình tới cái chốn ấy.
Bí ẩn thứ nhất Cao trung Kamiyama. Câu truyện không có thật mà tôi đã bắt Satoshi trình bày đã thành công trong việc thu hút sự chú ý của Chitanda. Tôi sẽ đề xuất việc đi tìm mẩu ghi chú, dẫn cả bọn xuống cầu thang gần lối vào rồi đi thẳng về nhà. Kế hoạch là vậy. Chuyện xảy ra với cây đàn dương cầm trong phòng Âm nhạc chẳng liên can gì tới tôi. Không phải làm thì bỏ.
Nhưng… khổ cái là mỗi khi Chitanda cất tiếng nói : “Tớ hiếu kỳ!” với đôi mắt đó…
Đã làm thì phải làm cho nhanh.
Tóm lại tôi sẽ phải nghĩ tới cách làm sao cho nhanh nhất.
Tuy nhiên, Satoshi có lẽ không nghĩ vậy.
“Thế là không tốt đâu Houtarou.”
“…”
“Nếu muốn thể hiện phương châm của mình cậu phải làm với niềm kiêu hãnh và vẻ cao quý. Còn giờ những gì cậu làm chẳng phải là kiếm cớ sao?”
Tôi không thể đáp trả. Thậm chí tôi còn không dám nhìn thẳng vào mặt Satoshi mà chỉ dán mắt xuống đôi chân ướt lạnh của mình.
Tôi yêu phương châm của mình tận đáy lòng.
Nhưng hôm nay quả thực tôi không cảm thấy thỏa mãn với chúng. Thay vào đó những thứ ở lại trong thâm tâm tôi là cảm giác tội lỗi. Tôi tự hỏi mình đã làm đúng hay không.
Cú lừa đã thành công. Chitanda đã bị thuyết phục mà theo chúng tôi tới tấm bảng thông báo và ngưỡng mộ trước nghịch lý mà tôi giải thích. Và trong lúc Satoshi bồi thêm vào tôi đã lẳng lặng đính mẩu ghi chú lên bảng. Mẩu giấy là một phần của “bài văn”. Tờ giấy thứ hai lẽ ra phải chứa một phần của “Cảm nhận sau tháng đầu nhập học và dự định tương lai”, mà chắc chắn rằng tôi không đời nào viết tới đã được trưng dụng một cách có ý nghĩa.
Tôi cũng cần biết ơn một thứ đã từng nằm trên tấm bảng thông báo giữa cầu thang. Khi Chitanda còn loay hoay tìm dưới sàn thì chiếc đinh ghim đã nằm trong tay tôi.
Mọi thứ đều theo đúng kế hoạch. Tôi đã ngăn không cho câu chuyện về cây đàn dương cầm bị kể ra và nhờ vậy về nhà trong yên bình. Nhưng bây giờ, thậm chí cả tôi cũng nhận ra, rằng cái phương châm vừa được dùng để chống chế. Không có mâu thuẫn nào cả. Tôi cũng muốn dừng trò đùa gian dối này nhưng thực tế tôi muốn về nhà và không hề muốn tới phòng Âm nhạc. Mục tiêu rõ rành rành như vậy cơ mà? Chỉ là phương pháp có vấn đề sao?
Dãy cửa hàng có mái che đã đến cuối và trước mặt chúng tôi là ngã tư đường. Có lẽ tôi nên mở dù lên. Satoshi đang đi trước tự nhiên dừng lại, hắn chờ tôi bước tới ngang hàng mà nở một nụ cười kì lạ.
“Houtarou, cậu có hiểu sai lầm căn bản ngày hôm nay của cậu là gì không?”
Tôi nghĩ mình biết, nhưng không chắc là biết chính xác nên im lặng là tốt nhất.
Satoshi nhún vai rồi làm dáng như một người thuyết giảng:
“Lấy bí ẩn ra chống bí ẩn. Rất là hay. Một bất ngờ thú vị.”
Và rồi, y như điều tôi đã làm với hắn trước đó Satoshi nhìn thẳng vào mắt tôi mà tiếp lời:
“Nhưng giải pháp đó không hợp với cậu.”
Tôi nhìn ra chỗ khác.
“Nếu cần trung thành với phương châm cậu lẽ ra chỉ cần làm một việc. Phải ở lại trường để làm bài là bất khả kháng, việc Chitanda qua đây cũng không phải lỗi ở cậu. Nhưng tại sao cậu lại không thể nói rằng ‘Tớ-không-biết’? Đó, đó chính là sai lầm của cậu. Dù Chitanda có cả ngàn nỗi hiếu kỳ thì cậu cũng không có nghĩa vụ phải giải đáp hết. Cậu hoàn toàn có thể làm bộ như mình nghe rồi bỏ lơ đi. Thực tế thì… chẳng phải đó là điều cậu luôn luôn làm từ đó đến giờ sao?’
…Đúng thế.
Tại sao mình lại nghĩ tới việc ngăn một rắc rối bằng cách xây lên một rắc rối vậy nhỉ? Đường chắc chắn là gần hơn so với phòng Âm nhạc nhưng thời gian bỏ ra liệu có thế? Tại sao mình lại chọn tự làm khó mình? Lời nói của Satoshi mất lòng nhưng vì nó đúng là sự thật. Chống lại đòn tấn công của Chitanda chỉ bằng một lời “Tớ không biết” – chẳng phải là quá dễ dàng hay sao?
Nụ cười của Satoshi càng trở nên bí hiểm.
“Tớ mừng vì có thể thuyết giáo cậu cái gì ngoài mớ kiến thức trên trời dưới biển kia. Và Houtarou nè, hóa ra tớ lại biết chính xác tại sao cậu lại chọn cách tự làm khó mình đấy.”
“…”
“Đơn giản vì… Càng thiếu kinh nghiệm, càng dễ lòi đuôi.”
Câu nói ấy gióng một hồi chuông trong tôi. Tôi nghĩ mình đã hiểu tại sao cái cười lẽ ra rất thường thấy ở Satoshi tại trở nên lạ đến thế. Lần này hắn chỉ cười bằng miệng.
“Houtarou vẫn chưa quen với thực tế rằng cậu đã là một phần của CLB Cổ Điển, nơi có Chitanda-san. Chỉ thế thôi. Đó là lý do cậu phải đi đường vòng. Hôm nay cậu có thể thành công trong việc chối từ Chitanda-san, nhưng trong mắt tớ thì nó thậm chí còn chẳng thể là một sự từ chối.”
“Không phải là tớ muốn làm vậy.”
Tôi thật tình nghĩ Chitanda là một tiểu thư rắc rối nhưng điều đó không đồng nghĩa với việc muốn cắt đứt toàn bộ can hệ và không bao giờ gặp nhỏ lần nữa.
“Ừ. Bởi thực tế nó chẳng là gì ngoài một sự trì hoãn nguyên trạng.”
Trì hoãn?
Đó là một từ hợp lý một cách kì lạ. Để đối phó tình cảnh bấy giờ, với tính hiếu kỳ khó lường của Chitanda hóa ra tôi lại chọn trì hoãn.
Tôi cũng biết rất rõ, sau trì hoãn sẽ là cái gì…
Như để kết thúc màn thuyết giáo, Satoshi hướng mắt lên bầu trơi mà mở dù tạo nên một tiếng “bụp”. Hắn dựa thân dù vào vai và bước vào làn mưa. Nhà Satoshi cứ đi thẳng là tới còn nhà tôi thì phải quẹo ở đây. Tín hiệu cho phép người đi bộ băng qua đường vẫn còn đỏ.
Dừng chân, Satoshi quay lại.
“Cơ mà, thực sự thì cậu có ý tưởng về vụ Cây đàn dương cầm tấu Xô-nát Ánh Trăng rồi đúng chứ? Đừng lo, tớ sẽ không bắt quay lại phòng Âm nhạc đâu mà.”
“À.”
Trong cơn mưa phùn ẩm ướt lẽ ra khó làm ai cảm thấy khát, tôi lại liếm môi mà trả lời trong khi mắt nhìn xuống giày của Satoshi.
“Gần sáu giờ, khi cổng trường sắp đóng có một nữ sinh với bàn tay bị thương nằm trong phòng Âm nhạc. Cô có mái tóc rối bù và đôi mắt đỏ lòm… tại sao không ai nghĩ là cổ mới vừa thức dậy?”
“Á, ờ nhỉ.”
“Thành viên duy nhất của CLB ngủ có lẽ là vì mệt. Để chắc chắn thức dậy trước sáu giờ cô đã để chuông báo. Bài hát báo thức là bản ‘Xô-nát Ánh Trăng’ chạy trong máy CD.”
Satoshi phì cười.
“Trời đất quỷ thần ơi! Đúng vậy, là trường Kamiyama nổi tiếng với hoạt động CLB cơ mà. Dĩ nhiên phải có một hai cái máy CD trong phòng Âm Nhạc chứ! Máy CD cũng có chế độ phát nhạc vào thời điểm định trước nữa. Hầy, cậu đã tàn phá mỗi tò mò của bao người rồi, biết thế tớ đã không hỏi. Nhưng Houtarou nè…”
Đèn đã chuyển xanh. Một giai điệu vang lên như để người ta biết rằng đã an toàn để qua đường. Satoshi bước lên một bước rồi nói tiếp. Giọng của hắn trở nên trầm như một nhà tiên tri.
“Tớ nghĩ rằng đi đến phòng Âm Nhạc mới là lối thoát giành cho phương châm thú vị của cậu. Bí ẩn không được giải hôm nay sẽ mang theo một bí ẩn lớn hơn vào ngày mai. Tớ không định theo đuổi tới tận cùng, nhưng Chitanda-san thì sao? Thôi, về đây. Mai gặp lại nhé.”