Hundred

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Những Cô Bạn Sẵn Lòng Làm Chuyện Ấy Nếu Bạn Yêu Cầu (LN)

(Đang ra)

Những Cô Bạn Sẵn Lòng Làm Chuyện Ấy Nếu Bạn Yêu Cầu (LN)

Kagami Yuu

Một bộ romcom nóng bỏng, tinh nghịch tuổi học trò xoay quanh cô nàng đáng yêu nhất lớp và cậu bạn thân của mình!

23 185

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

(Đang ra)

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

Rakuto Haba

Một câu chuyện tình yêu học đường đầy hài hước và lãng mạn — bắt đầu từ khi tôi có được người yêu!

131 1299

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

(Đang ra)

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

Mubineko

Nghĩ đến thôi đã khiến toàn thân tôi chỉ còn lại nỗi sợ hãi ghê tởm.

88 1517

Mayoi Neko Overrun!

(Đang ra)

Mayoi Neko Overrun!

Matsu Tomohiro

Câu chuyện xoay quanh Takumi Tsuzuki, một chàng trai trẻ dành thời gian bên người bạn thuở nhỏ Fumino Serizawa tại quán cà phê Mèo Đi Lạc, và cùng bạn bè tại Học viện Umenomori. Một ngày nọ, chị gái c

93 3

Ma Vương dường như hợp tác cùng Dũng Giả để xâm lược thế giới khác

(Đang ra)

Ma Vương dường như hợp tác cùng Dũng Giả để xâm lược thế giới khác

Zecil

Ma Vương Silvia và những người bạn đồng hành của cô sẽ gián tiếp cứu các thế giới khác để ngăn chặn điều đó, nhưng mà—.

28 7

Nguyền Kiếm Cơ

(Đang ra)

Nguyền Kiếm Cơ

Luo Jiang Shen, Carrot Sauce

Một học sinh cao trung tên là Lily, trong thân xác tuyệt mỹ, cao ráo của một người Tiền bối, đã đến với một thế giới Heian song song đầy hắc ám và bí ẩn. Thiếu nữ đơn độc tự mình trải nghiệm Bách Quỷ

1743 22474

Tập 12: Harvest Time - Chương 3

Năng lực của Johanne / Đồng đội / Lời thú nhận của Nakri

Lúc bấy giờ, nhóm Kurovan đang tiến đến phòng điều khiển dưới lòng đất tại khu vực chung của căn cứ Lunartia.

「A, Kurovan, ở đằng kia!」

Nakri dừng chân và hét lên.

Ở cuối tầm mắt của cô là rất nhiều tín đồ của Thánh Giáo Hội (Puritan), mỗi người đều cầm vũ khí như kiếm, giáo và cả súng. Tất cả trông như những Võ sĩ (Slayer), có lẽ khoảng hai mươi người.

「...An ninh nghiêm ngặt thế này, xem ra đúng như lời Meimei nói, nơi này đang điều khiển hội trường kia...」

「Phòng điều khiển hẳn là ở phía trong.」

Người nói câu đó là Nesat.

Cô vừa nói vừa xác nhận tấm bản đồ hiện lên trong mắt mình.

「Được rồi, vậy thì xông thẳng một mạch qua thôi.」

Nói rồi, Kurovan khai triển Hundred loại Crusher của mình - 《Phản Nghịch Song Đao (Ortlinde Rebellion)》. Tiếp đó, Nakri cũng khai triển Hundred loại Dancer của mình, 《Song Khắc Võ Luân (Duo Varga)》.

Rồi Nesat mở miếng bịt mắt, để lộ con ngươi màu hoàng kim phía sau - Hundred loại Trace 《Chân Thực Đồng (Truth Eye)》 - liếc nhìn 《Phản Nghịch Song Đao (Ortlinde Rebellion)》 của Kurovan một cái—.

「...Sao chép (Trace), Khai triển (On)...」

Cùng với những lời đó, những hạt màu vàng kim tuôn ra từ mắt cô, tạo thành một cặp song kiếm tương tự 《Phản Nghịch Song Đao (Ortlinde Rebellion)》.

Ngay khi Nesat cầm lấy chúng.

Các tín đồ đồng loạt ập tới.

「Vậy thì, đi thôi—」

Kurovan bước lên một bước, vung thanh 《Phản Nghịch Song Đao (Ortlinde Rebellion)》 đã được nạp đầy năng lượng xuống.

「Nhận lấy!」

Lưỡi đao năng lượng màu hoàng kim được phóng ra, thổi bay một vài tín đồ về phía sau.

「Chị! Nakri! Quét sạch hết bọn này rồi tiến lên!」

「Ừm!」

「Rõ rồi!」

Nakri và Nesat lần lượt đáp lời rồi chạy theo Kurovan.

「Ya! Ha!」

「Haaaaa—!」

Nakri dùng hai vòng tròn (ring)—.

Nesat dùng cặp song kiếm, lần lượt hạ gục từng người một, những tín đồ cầm rìu và kiếm chặn đường tấn công, rồi tiến về phía phòng điều khiển ở phía trước.

Người dẫn đường là Nesat.

「Kurovan, Nakri! Lối này!」

「Ồ!」

Theo sự chỉ dẫn của Nesat, họ nhanh chóng đến được phòng điều khiển.

Ở đó là một người phụ nữ mắt hẹp, mặc một bộ tu phục màu trắng trông như áo choàng, tay ôm một cây đàn hạc lớn.

「Ngươi là...」

Kurovan dừng chân, lẩm bẩm.

Bởi vì anh có quen biết người phụ nữ đó.

Tiếp đó, Nakri cũng dừng lại giống Kurovan và nói.

「Hình như, đã từng xuất hiện trong Đại hội Võ thuật Toàn thế giới—」

「...Johanne...」

Người cuối cùng dừng lại và nói ra cái tên đó là Nesat.

Cô đã chiếu dữ liệu cá nhân trong con mắt dưới miếng bịt.

Người phụ nữ mắt hẹp được gọi tên khẽ gảy cây đàn hạc trên tay, “ting ting”, rồi đáp lời.

「Vâng, tôi là Johanne... một trong bốn sứ đồ dưới trướng đức Selivia-sama— à mà, các vị là những người đã tham gia Đại hội Võ thuật Toàn thế giới—」

「Đúng vậy. Thế nên không cần giới thiệu, mà bọn ta cũng chẳng có ý định đó—」

Kurovan vác 《Phản Nghịch Song Đao (Ortlinde Rebellion)》 lên vai và tuyên bố.

「Cỗ máy đang hoạt động sau lưng ngươi chính là thiết bị điều khiển căn cứ Lunartia này, phải không?」

Người tiếp lời là Nakri.

Cô giương 《Song Khắc Võ Luân (Duo Varga)》 lên và nói.

「Phá hủy nó thì có thể ngăn việc hút năng lượng của các Võ sĩ (Slayer) ở hội trường lễ, đúng chứ?」

Tuy nhiên, Johanne không trả lời câu hỏi đó.

「Không trả lời cũng được thôi. Bọn tôi sẽ phá hủy nó!」

Hét lên, Nakri ném 《Song Khắc Võ Luân (Duo Varga)》 trong tay đi.

Johanne thở dài, dùng ngón tay gảy dây cây đàn hạc loại Bard - 《Thiên Sứ Hạc Cầm (Johannes Harp)》 - tấu lên một giai điệu.

Ngay lập tức, một rào chắn xuất hiện trước mặt Johanne, làm văng hai chiếc vòng tròn (ring) ra.

「...Ra là vậy, ngươi chiến đấu bằng thứ vũ khí kỳ quặc đó nhỉ.」

「Đúng thế. Giai điệu tuyệt đẹp, phải không?」

Johanne mỉm cười hiền hậu, lại dùng ngón tay gảy dây đàn, tấu lên một tiếng “ting ting”.

Thấy nhóm Kurovan cảnh giác không biết chuyện gì sẽ xảy ra, Johanne mỉm cười.

「Ufufu, vừa rồi tôi chỉ tấu nhạc bình thường thôi. Nhưng, đúng như các vị vừa nghĩ, tôi có thể làm nhiều thứ bằng giai điệu và bài hát tôi tấu lên. Nhưng việc chơi nhạc cụ như thế này không hề đơn giản đâu. Dĩ nhiên, hát cũng vậy.」

Nói rồi, Johanne lại gảy dây đàn “ting ting” và hướng ánh mắt về phía Nesat.

「...Thế nên, dù có sao chép (trace) được Hundred này, cô cũng sẽ không thể điều khiển nó một cách thuần thục đâu.」

「...!」

Nghe những lời đó, Nesat hiểu rằng đặc tính của mình đã bị đối phương nắm rõ.

Hơn nữa, điều đó quả thực đúng.

Trong các lớp học ở Little Garden, dĩ nhiên không có buổi luyện tập đàn hạc nào cả.

Dù có sao chép (trace) được, cô cũng không nghĩ mình có thể sử dụng nó thành thạo.

Dù vậy—.

「Chuyện đó, không cần phải sao chép (trace) làm gì— không cần!!」

Nesat mở miếng bịt mắt và hét lên.

「—Sao chép (Trace), Khai triển (On)!」

Thứ cô sao chép (trace) là cặp song kiếm tương tự 《Phản Nghịch Song Đao (Ortlinde Rebellion)》 của Kurovan.

(Chỉ cần truyền năng lượng vào đây, chắc chắn có thể đập tan rào chắn (barrier)...!)

Và cứ thế, cô chỉ cần đánh rơi cây đàn hạc khỏi tay Johanne là được.

Nesat đạp đất, lao vào tấn công Johanne.

「Nakri, chúng ta cũng lên!」

「Ừm!」

Ngay khi Kurovan và Nakri định lao theo Nesat tấn công Johanne, Johanne gảy một dây của 《Thiên Sứ Hạc Cầm (Johannes Harp)》.

Giai điệu biến thành sóng âm, tấn công nhóm Kurovan.

「G악!」

「Ư!」

「Kyaa!」

Cả ba người Kurovan, Nakri và Nesat đều bị sóng âm đánh bật ra.

「...Chết tiệt!」

Kurovan ngã phịch xuống sàn, vừa chửi thề vừa nhặt lại thanh 《Phản Nghịch Song Đao (Ortlinde Rebellion)》 rơi khỏi tay và cố gắng đứng dậy.

Lúc đó, Johanne lại đặt tay lên 《Thiên Sứ Hạc Cầm (Johannes Harp)》.

Giai điệu vang lên khác hẳn lúc nãy.

Không chỉ là âm thanh đơn thuần, mà là một giai điệu (melody) hoàn chỉnh.

Cùng với đó, Johanne bắt đầu cất tiếng hát.

Cảnh tượng đó cứ như một buổi hòa nhạc (recital).

Trong lúc Kurovan còn đang cau mày không hiểu cô ta định làm gì, một giọng nói vang lên.

「Kurovan, đằng sau!」

Là giọng của Nesat.

「Hả...?」

Khi quay lại, anh thấy một tín đồ của Thánh Giáo Hội (Puritan) tưởng chừng đã bị hạ gục.

Người đó đang giơ cây chùy lên nhắm vào Kurovan.

「Uwa!?」

Kurovan vội vàng lăn sang một bên để né đòn.

Lúc đó, anh mới nhận ra xung quanh có rất nhiều tín đồ, và họ đang bao vây cả nhóm.

Các tín đồ lảo đảo, lắc lư thân mình một cách kỳ dị, từ từ tiến lại gần nhóm Kurovan.

「Cái quái gì thế này, bọn chúng...!」

「Cứ như là... zombie vậy...」

Nakri nói tiếp sau Kurovan, vẻ mặt ghê tởm, lè lưỡi.

Cô nói zombie có lẽ vì không cảm nhận được chút sinh khí nào trong mắt họ.

Tuy nhiên, sát khí thì vẫn còn đó.

Họ cầm vũ khí trong tay, lao vào tấn công nhóm Kurovan.

「...Tch!」

Lần này, Kurovan dùng 《Phản Nghịch Song Đao (Ortlinde Rebellion)》 đỡ cây chùy, vừa đẩy lùi đối phương vừa nói.

「Thật sự, rốt cuộc chuyện này là sao!」

「...Bọn họ đang bị điều khiển...」

Người lẩm bẩm câu đó là Nesat.

Nesat vừa dùng cặp song kiếm đối phó với các cuộc tấn công của tín đồ, vừa nhìn về phía 《Thiên Sứ Hạc Cầm (Johannes Harp)》 trên tay Johanne.

「Có lẽ, nguyên nhân là bài hát và âm nhạc của ả ta.」

Giọng nói đó dường như đã lọt đến tai Johanne.

「Ufu, ufufu, ahahahaha! Chính xác—」

Thấy nhóm Kurovan bối rối, Johanne cất tiếng cười lớn.

「Những người đó, dù có bị đánh gục, dù có bị đánh gục bao nhiêu lần đi nữa, họ vẫn sẽ đứng dậy cho đến khi giết được các ngươi. Cho đến khi bài hát và âm nhạc của ta dừng lại. Ahahaha, ahahahahaha!」

※※※

Claire và Erika—.

Hayato và Emilia đang chạy trong khuôn viên của 《Thánh Giáo Hội (Puritan)》, hướng về lối đi bí mật dẫn đến 《Phòng Trái Tim》, nơi có lẽ Selivia và Liza đang ở đó.

Cả hai người họ gần như cùng lúc dừng lại.

Bởi vì họ đã nhìn thấy một người phụ nữ đang đi tới từ phía đối diện.

「Hội trưởng Claire!」

Hayato bước về phía Claire.

Claire đang chậm rãi bước về phía nhóm Hayato, không có gì thay đổi so với lúc họ chia tay.

Cô đang khai triển Hundred loại Dragoon của mình, 《Khí Cao Chiến Cơ (Aristerion)》, khoác lên mình bộ giáp.

「Khoan đã, Hayato. Trông cô ấy có vẻ lạ.」

Emilia nắm lấy tay Hayato và nói.

「Lạ ư...」

Hayato dừng chân, nhìn về phía Claire.

Phía sau cô, anh thấy bóng dáng Erika đang chạy tới.

Cô cất tiếng gọi lớn.

「Kisaragi Hayato, Emilia Hermit!」

Nhìn kỹ thì thấy Erika không mặc vũ trang như Claire.

Chỉ là khắp người cô đầy vết thương.

Cả kính cũng bị nứt, và cơ thể đang loạng choạng.

「Erika-san, chị bị sao vậy!?」

Ngay khi Hayato bất giác cất tiếng gọi, Erika mất thăng bằng và ngã xuống đất. Dù vậy, cô vẫn ngẩng mặt lên, hét về phía nhóm Hayato.

「Hai người, mau chạy đi! Claire-sama, bây giờ—」

「Câm miệng.」

Claire đưa tay ra sau, phóng một sóng xung kích về phía Erika.

「Kyaa!?」

「Phó hội trưởng!」

Bị đánh bật về phía sau, Erika lăn lông lốc trên bãi cát mặt trăng và không trả lời tiếng gọi của Emilia.

Cô nằm úp sấp, bất động.

「Hội trưởng, chị đang làm cái quái gì vậy!」

「Ồn ào quá đấy.」

「Ể?」

Thứ hiện ra trong mắt Hayato, người vừa bước một bước về phía Claire, là đôi mắt màu hoàng kim của cô.

Ngay sau đó, cơ thể Hayato bị thổi bay với một lực đủ để tạo ra nhiều lỗ thủng trên bức tường của một tòa nhà trong khuôn viên Thánh Giáo Hội (Puritan).

「Hayato!!」

Emilia hét lên, nhưng không có tiếng trả lời từ Hayato.

Từ vị trí của Emilia bây giờ, cô cũng không thể xác nhận được bóng dáng của anh.

Dù muốn ngay lập tức đi kiểm tra tình hình, nhưng cô không thể hành động bất cẩn.

Bởi vì chỉ cần quay lưng lại, không biết Claire sẽ làm gì.

(Tuy rằng đã tiêu hao khá nhiều sức lực trong trận chiến với Marco và Luca, nhưng với đòn tấn công cỡ đó, chắc anh ấy sẽ không sao... Dù vậy...)

Emilia lườm Claire ở phía đối diện bằng ánh mắt sắc lẻm và hét lên.

「Không chỉ phó hội trưởng, mà cả Hayato nữa— tại sao cậu lại làm những chuyện này!」

「Vì họ thật chướng mắt.」

「...Chướng mắt? Ý là—」

Lúc đó, Emilia cuối cùng cũng nhận ra.

Đôi mắt của Claire đã nhuốm màu hoàng kim.

「Hội trưởng, có lẽ nào, cậu bị Giáo hoàng tẩy não, trở nên bất thường rồi sao?」

「Tẩy não? Cô đang nói gì vậy? Tôi chỉ có chuyện muốn nói với cô thôi, Emilia Hermit.」

Nói rồi, Claire nở một nụ cười nhếch mép.

※※※

Lúc bấy giờ, Trái Đất đang chìm trong hỗn loạn.

Buổi lễ tiến vào vũ trụ của nhân loại—.

Trong lúc Judal Harvey, đại diện của Cộng đồng Căn cứ Lunartia, đang phát biểu thì đột nhiên bị một người phụ nữ bí ẩn tấn công, và hình ảnh bị cắt đứt, nên việc đó là đương nhiên.

Sự hỗn loạn đó không có gì khác biệt ngay cả trong Little Garden, đang neo đậu ở một nơi cách cảng của quận Sunshine State thuộc Liên bang Liberia một chút.

Dù gì thì người bị tấn công cũng là chủ tịch của công ty Warslan, công ty điều hành học viện mà họ đang theo học.

Không thể tránh khỏi việc sự bất an lan rộng, bao gồm cả lo lắng về tương lai.

「Chuyện này, thật sự phiền phức rồi đây...」

Người nói ra điều đó với vẻ chán nản là Charlotte, đang ở trong phòng nghiên cứu của mình tại Little Garden.

Trên màn hình đang hiển thị một thứ trông như một văn bản kỳ lạ được gửi đến các quốc gia và tổ chức trên thế giới.

Trên mạng cũng có những trang web đăng tải nội dung tương tự, và được lan truyền khắp nơi.

Nội dung của nó là:

— Hiện tại, căn cứ mặt trăng đang nằm dưới sự kiểm soát của chúng ta.

— Nếu có bất kỳ cuộc tấn công nào từ mặt đất, chúng ta sẽ ngay lập tức sử dụng vũ khí vệ tinh để tấn công lại.

Đó là những gì được viết.

(Không không, vũ khí vệ tinh ư...)

Charlotte đọc xong liền bất giác cười khổ, dĩ nhiên là có lý do.

Phương án phóng một vài vệ tinh quanh Căn cứ Lunartia và trang bị vũ khí laser lên chúng đã từng được đề xuất trong các cuộc họp của Cộng đồng Lunartia khi xem xét phương án đối phó với Savage.

Lý do là vì nó rẻ hơn và dễ thực hiện hơn so với việc phóng từ mặt đất, và khả năng thực hiện cũng cao.

Tuy nhiên, trong một số trường hợp, vệ tinh cũng có thể bắn xuống mặt đất, nên nhiều quốc gia tại Liên Hợp Quốc đã phản đối, và Cộng đồng Căn cứ Lunartia đã không thực hiện nó.

Nhưng trong văn bản đó, có một liên kết đến một video.

Nó có tên là 【Búa Tạ của Thần】.

(Sao mình lại có linh cảm chẳng lành thế này...)

Cảm thấy bất an, cô nhấp vào liên kết đó và phát video. Một tia sáng từ trên trời lao xuống, đâm sầm vào mặt đất—.

Đoạn video chiếu cảnh một căn cứ dưới lòng đất bị phá hủy.

(Hahaha... Thế này thì, thay vì là để chống Savage, nó hoàn toàn là vũ khí tấn công mặt đất rồi còn gì.)

Đó là một đòn tấn công bằng tia sáng có uy lực đáng kể.

Liệu nó có thực sự được bắn từ vũ khí vệ tinh hay không thì không rõ, một phần vì hình ảnh khá mờ.

Khả năng nó là do năng lượng hoặc là một đoạn video đã qua chỉnh sửa vẫn chưa thể loại trừ.

(...Thực tế, nếu bị bắn thứ đó, liệu Little Garden hiện tại có chịu nổi không?)

Charlotte bất giác cười khổ.

Little Garden hiện tại không có Liza.

(Có lẽ nên tăng cường độ của tấm trần lên một chút.)

Tấm rào chắn trên trần tiêu tốn một lượng lớn năng lượng.

Vì vậy mà cường độ của nó đã được hạ xuống khá thấp, nhưng để đề phòng, Charlotte quyết định khôi phục nó lại như cũ.

Việc tiếp theo cô làm là điều tra vị trí của căn cứ đã bị tia sáng phá hủy.

Nếu nơi đó thực sự tồn tại, chắc chắn sẽ có thông tin về những người chứng kiến.

Nghĩ vậy, cô kiểm tra trên mạng và thấy có rất nhiều thông tin chứng kiến và phỏng đoán về vị trí. Cũng có cả video về tia sáng và hình ảnh trông như hiện trường.

Trong đó tất nhiên có cả hàng giả, nhưng cũng có rất nhiều hàng thật.

Thu thập những thông tin đó và tính toán từ vị trí tương quan, cô nhanh chóng ước tính được nơi bị tấn công, và việc suy đoán vệ tinh nhân tạo nào đã bắn tia sáng cũng không khó đối với Charlotte.

Cô cũng nhanh chóng xác định được rằng vệ tinh nhân tạo đó là một trong số những vệ tinh mà Thánh Giáo Hội (Puritan) đã phóng từ Căn cứ Lunartia để liên lạc với mặt đất.

(Quả nhiên, là Thánh Giáo Hội (Puritan) à...)

Có thể nói là một diễn biến đúng như dự đoán.

Thánh Giáo Hội (Puritan) đã phóng hơn mười vệ tinh từ Căn cứ Lunartia.

Nếu tất cả chúng đều trở thành vũ khí tấn công, thì chẳng khác nào toàn bộ Trái Đất trở thành mục tiêu 24/7.

(Nếu có thể phá hủy tất cả vũ khí vệ tinh cùng lúc hoặc đoạt quyền kiểm soát ngay lập tức thì tốt, nhưng có vẻ không dễ dàng như vậy...)

Dù gì thì hiện tại, ngay cả quyền kiểm soát Căn cứ Lunartia cũng đã bị cướp mất, nên vấn đề vệ tinh nhân tạo còn xa vời.

Tiếp theo, Charlotte thử liên lạc với Xuemei đang ở trong Phòng Phân tích Chiến lược (Briefing Room).

Lý do Xuemei ở trong Phòng Phân tích Chiến lược là vì Charlotte đã nhờ cô giám sát và truyền đạt với tư cách là một người có thể giữ những chuyện bí mật.

Từ kinh nghiệm cho đến nay, cô tin rằng Xuemei có thể hoàn thành vai trò đó.

「Xuemei, tình hình thế nào rồi? Có tiến triển gì không?」

『Thưa không, vẫn chưa ạ! Toàn bộ sinh viên khoa Tình báo đang phân tích để giành lại quyền kiểm soát, nhưng hiện tại vẫn chưa có dấu hiệu khả quan!』

「Vậy à...」

Thật là phiền phức đây, và—.

Sau khi lẩm bẩm nhỏ, Charlotte tiếp tục.

「Dù sao đi nữa, nếu không giành lại được quyền kiểm soát Căn cứ Lunartia thì cũng chẳng làm được gì. Hãy hợp tác với Chris và Meimei trên mặt trăng, dốc toàn tâm toàn lực mà cố gắng nhé.」

Ngay khi Xuemei trả lời 『Vâng』.

Đột nhiên 《Báo động khẩn cấp (Emergency Call)》 vang lên.

Nhìn vào màn hình, Charlotte bất giác kêu lên.

「Trên bầu trời Little Garden, có phản ứng năng lượng cao ư!?」

Người tiếp lời là Xuemei.

『Sắp bị bắn trúng rồi ạ!』

Sau khi bầu trời lóe lên một cách dữ dội.

Một cơn chấn động lớn đã tấn công Little Garden.

「Ha ha, không ngờ bọn chúng lại tấn công cả nơi này...」

Không nghi ngờ gì nữa, đó là một đòn tấn công từ vũ khí vệ tinh.

Charlotte hiểu rõ điều đó.

「May mà đã tăng cường độ của tấm trần.」

Một giọng nói vang lên với Charlotte đang lẩm bẩm.

『Tình hình có vẻ phiền phức nhỉ.』

Nhìn lại, cô thấy hình ảnh của Vitaly đang hiện trên một trong những màn hình mở của mình.

Cô ta đã tự mình xuất hiện.

Charlotte trả lời Vitaly.

「Đúng vậy. Nếu không nhanh chóng giành lại quyền kiểm soát, Little Garden có thể sẽ bị tấn công lần nữa.」

Charlotte nghĩ rằng vừa rồi chỉ là một lời đe dọa.

Đòn thật có thể là lần tiếp theo.

Tuy nhiên, cô không có ý định khuất phục.

Hơn nữa, chắc chắn sẽ cần thời gian để nạp năng lượng trước khi bắn tia sáng tiếp theo.

(Nếu có thể làm gì đó trong khoảng thời gian đó thì tốt.)

Charlotte biết rằng đó chỉ là một lý thuyết suông.

Đương nhiên, Vitaly đã chỉ ra điều đó.

『...Dù nói vậy, nhưng việc giành lại quyền kiểm soát không phải là điều dễ dàng, phải không? Việc đột phá bức tường bảo mật này không hề đơn giản. Ít nhất cũng phải mất nửa ngày— thậm chí có thể mất vài ngày.』

「Cô xen vào như vậy, có nghĩa là cô có kế sách gì à?」

『...Nếu nói là kế sách, thì cũng có thể coi là vậy. Nhưng là một kế sách liều lĩnh.』

「Ý cô là sao?」

『Là thế này.』

「Cái—」

Ba trong số các ký hiệu trên màn hình trước mắt cô chuyển từ màu đỏ sang màu xanh lá.

Màu đỏ biểu thị trạng thái không thể kiểm soát, và màu xanh lá biểu thị trạng thái có thể kiểm soát.

Nói cách khác, cô ta đã giành lại quyền kiểm soát ba thứ trong chớp mắt.

Với vẻ mặt kinh ngạc, Charlotte hỏi.

「Cô, rốt cuộc đã làm gì vậy?」

『Như cô thấy đấy. Tôi đã vượt qua bức tường và giành lại quyền kiểm soát.』

「Nhưng, quá nhanh. Chuyện đó không thể đơn giản như vậy được.」

『À, dĩ nhiên rồi.』

Charlotte nhận ra vẻ mệt mỏi trên khuôn mặt của Vitaly khi trả lời.

Rồi một tiếng báo động vang lên.

Đó là do chỉ số theo dõi não bộ của cô ta đã hiển thị giá trị bất thường.

Từ đó, Charlotte khẳng định.

「Vitaly... lẽ nào, cô...」

『Đúng như cô đoán, tôi đã sử dụng gần như toàn bộ não của mình. Làm vậy thì chuyện này trở nên đơn giản. Dù gì thì, đây cũng là bộ não của một thiên tài mà.』

「Nói cách khác, cô đang thực hiện điện toán não bộ, phải không.」

『...Đúng là như vậy.』

Nghĩa là, cô ta đã sử dụng bộ não được kết nối trực tiếp với máy tính như một đơn vị xử lý, hoạt động hết công suất để giành lại quyền kiểm soát.

Với vẻ mặt bối rối, Charlotte nói.

「...Làm như vậy, chẳng phải não cô sẽ bị cháy sao? Thậm chí có khả năng chết đấy.」

『Tôi chẳng còn luyến tiếc gì cái thế giới không có Judal yêu quý của tôi nữa. Hơn nữa, tôi cũng như đã chết một lần rồi. Tôi không có nỗi sợ chết. Hơn nữa, nếu đằng nào cũng thế, tôi chỉ muốn bảo vệ các em gái của anh ấy, và cả Căn cứ Lunartia mà anh ấy đã để lại mà thôi.』

「Liều mạng để trở thành một anh hùng chính nghĩa, có phải không...」

『Anh hùng chính nghĩa? Đừng nói những lời ngu ngốc. Tôi chỉ đang làm theo ý mình thôi. Thế nên, tôi cũng không có ý định nghe theo chỉ thị của cô.』

「...Vitaly...」

『Gì thế?』

「Cô đã là một đồng đội đáng tự hào của Little Garden rồi.」

『Những lời đó, tôi muốn được nghe từ chính miệng Judal.』

Vitaly trên màn hình nở một nụ cười tự giễu và nói tiếp.

『Giờ thì, phiền cô để tôi tập trung một chút.』

Cùng với những lời đó, hình ảnh của Vitaly biến mất khỏi màn hình.

Sau đó, màu đỏ trên màn hình liên tiếp chuyển thành màu xanh lá.

Đó là bằng chứng cho thấy quyền kiểm soát Căn cứ Lunartia đang dần được giành lại.

※※※

「Làm sao với bọn này đây? Nếu không chặt đôi cơ thể chúng ra, có lẽ chúng sẽ không ngừng di chuyển đâu.」

Nakri vừa dùng 《Song Khắc Võ Luân (Duo Varga)》 đẩy lùi các tín đồ đang tấn công, vừa cất tiếng với vẻ khó xử.

「Chết tiệt! Đã đến nước này, không còn cách nào khác sao!」

Dù là kẻ thù, nhưng họ chỉ bị điều khiển.

Anh muốn tránh việc giết chóc hết mức có thể, nhưng với tình hình này thì không còn cách nào khác, Kurovan định hạ quyết tâm.

「Có cách để ngăn họ lại—」

Người khẳng định điều đó là Nesat.

Ánh mắt cô đang hướng về nhạc cụ trên tay Johanne— Hundred của cô ta, 《Thiên Sứ Hạc Cầm (Johannes Harp)》.

「Tôi nghĩ cô ta đang dùng âm thanh của cây đàn hạc đó để điều khiển các tín đồ này.」

Bài hát chỉ là để hỗ trợ thôi.

「Ueee, cứ như là 《Tử Linh Sư (Necromancer)》 vậy...」

Nakri lẩm bẩm với vẻ mặt như vừa nuốt phải thứ gì đắng ngắt.

Tiếp đó, Kurovan nói.

「...Nghĩa là, chỉ cần ngăn âm thanh và bài hát đó lại, thì bọn này cũng sẽ dừng lại, đúng không. Vậy thì, Nakri.」

「Ừm, tớ hiểu rồi! Ha!」

Nakri đẩy văng các tín đồ xung quanh, sau đó nhân lúc có sơ hở, cô ném 《Song Khắc Võ Luân (Duo Varga)》 về phía cây đàn hạc của Johanne.

Khoảng cách chỉ khoảng một trăm mét.

Hai vòng tròn vũ khí (ring) lao tới với tốc độ cao.

...Tuy nhiên, Johanne không hề có vẻ gì là bối rối.

Thậm chí, cô ta còn dừng tay một lúc, cười khẩy, rồi lại dùng ngón tay gảy dây đàn hạc.

Ngay lập tức, một kết giới rào chắn trên diện rộng bao bọc lấy cơ thể cô ta, đánh bật 《Song Khắc Võ Luân (Duo Varga)》 ra.

「Chết tiệt, nếu vậy thì—」

Kurovan nghĩ đến việc tấn công trực diện, liền dùng năng lượng để gia tốc (accelerate)— tiếp cận Johanne và định dùng 《Phản Nghịch Song Đao (Ortlinde Rebellion)》 chém tới.

Lúc đó, Johanne lại gảy dây đàn, và cơ thể Kurovan liền dừng lại giữa không trung.

「...Cái, cái quái gì thế này?」

「Ufufu.」

Vừa cười khẩy, Johanne lại dùng ngón tay gảy dây đàn.

Một làn sóng năng lượng được phóng ra từ cơ thể cô ta, đánh bật cơ thể Kurovan đi.

Cơ thể Kurovan va vào tường.

「Chết tiệt, ngay cả việc tiếp cận cũng không xong sao!」

Kurovan đứng dậy và hét lên.

「Nhân tiện, không chỉ có thế đâu.」

Nói rồi, đôi mắt của Johanne mở ra, tỏa sáng màu hoàng kim, và cô ta bắt đầu tấu một giai điệu khác hẳn trước đó.

Cùng với đó, Johanne bắt đầu cất tiếng hát.

Ngay sau đó—.

「Cái...」

「Cái gì, đây là...?」

Chân của Kurovan và Nakri không thể cử động được nữa.

「...Kh... tôi cũng...」

Xem ra, Nesat cũng bị như vậy.

「Chết tiệt, cử động đi!」

Kurovan hét lên.

Anh dồn toàn bộ sức lực để cố gắng di chuyển, nhưng vô ích.

Giữa lúc đó.

「Kyaa!」

Tiếng hét của Nakri vang lên.

「Này, sao thế!」

Vì không nhìn thấy nên anh không biết chuyện gì đã xảy ra.

Vì vậy, Kurovan chỉ có thể hét lên.

「Này, Nakri!」

「Hya! A!」

Tiếng hét lại vang lên.

Nakri đã nhận một đòn trực diện từ cây chùy của một tín đồ và ngã xuống sàn.

Các tín đồ khác cũng tiếp tục vung chùy về phía Nakri.

Nhưng, Kurovan không hiểu được tình hình.

Anh không thể nhìn thấy.

「Này, chuyện quái gì thế này! Dừng lại!」

Dù vậy, đám tín đồ vẫn không hề dừng tay.

Johanne cũng không ngừng hát hay chơi nhạc.

「A! Uwaaa!」

Nacrie liên tục hét lên khi bị vũ khí đánh đập và bị đá tới tấp.

(Chết tiệt, đã đến nước này thì đành chịu!)

Cứ thế này thì đến cả việc liên lạc với Meimei cũng không thể.

Nesat chắc cũng vậy.

(...Nếu là mình của bây giờ thì chắc sẽ không mất kiểm soát đâu.)

Chắc chắn mình có thể điều khiển được sức mạnh của Variant.

Tin vào điều đó, Crovan quyết định giải phóng sức mạnh Variant.

「Uooooooooooooooooo!!」

Cùng lúc với tiếng gầm thét.

Đôi mắt của Crovan nhuốm màu vàng kim.

「...Crovan...」

Ngay sau khi Nesat hướng ánh mắt lo lắng về phía Crovan.

「Ufufu, dù có làm thế cũng vô ích thôi.」

Dừng hát, Johanne nói.

「Vốn dĩ bài hát của ta và giai điệu này đều tác động lên Virus Variant của các ngươi. Ngươi càng phát huy sức mạnh đó, thì sức mạnh âm nhạc của ta càng trở nên mạnh mẽ hơn.」

「Guu... Uu, chết tiệt...!」

Nhìn thấy vẻ mặt cay cú của Crovan, Johanne nhếch mép khiêu khích.

「Fufufu, muốn cứu cô ta không? Nếu vậy thì hãy trở thành nô lệ của ta.」

Vừa nói, đôi mắt cô ta vừa lóe sáng.

「Cái g—」

Giai điệu mà Johanne tấu lên lại thay đổi.

Hòa theo đó, Johanne bắt đầu cất tiếng hát.

Thế rồi, cánh tay của Crovan tự động giơ lên.

「Cái gì thế này...?」

Không chỉ có Crovan.

Nesat cũng vậy.

「Lẽ nào, đang bị điều khiển...?」

「Ufufu, đúng vậy đó.」

Dừng hát, Johanne trả lời.

「Hãy giao phó tất cả cho ta. Làm vậy thì các ngươi và cả cô gái đó đều sẽ được cứu. Cứ thế này thì cô gái đó sẽ chết đấy.」

「Chết tiệtttttttt!」

Chỉ cần lơ là một chút, không chỉ cơ thể mà cả ý thức cũng có thể bị chiếm đoạt.

Nếu vậy, chắc chắn họ sẽ trở thành con rối của Johanne, giống như những tín đồ xung quanh.

Nesat cũng không ngoại lệ.

(...Phải làm sao đây?)

Liệu việc đó có tốt hơn là để Nacrie bị giết như thế này không?

Khoảnh khắc suy nghĩ đó lướt qua tâm trí Nesat.

*BÙM*, một âm thanh trầm đục vang vọng khắp nơi.

(...Gì vậy... vừa rồi...?)

Đó không phải là tiếng nổ.

Mà là một tiếng nhiễu lớn.

Không chỉ Nesat bị thu hút bởi âm thanh đó.

Johanne cũng ngừng hát và chơi nhạc, ngơ ngác nhìn quanh phòng.

Đôi mắt cô ta lại nheo lại, trở về màu sắc ban đầu.

Tiếp theo đó là tiếng nhạc vang lên.

Lúc đầu âm thanh còn nhỏ, nhưng dần dần âm lượng tăng lên và ngày càng lớn hơn.

「...Cái này...」

Trước sự việc đột ngột, Nesat tròn mắt.

Cũng với đôi mắt tròn xoe, Crovan lẩm bẩm.

「Là Kirishima Sakura và Kisaragi Karen... sao?」

「Ừm...」

Nesat gật đầu.

Chắc chắn bài hát đang phát lúc này là bài mà Kirishima Sakura và Kisaragi Karen đã hát trong Lễ kỷ niệm tiến ra vũ trụ của nhân loại.

Nó giống hệt bài hát nghe được trong lúc làm nhiệm vụ canh gác.

「Hơn nữa, cơ thể này...」

Nesat nói tiếp, bởi vì khác với lúc nãy, giờ cơ thể cô đã có thể cử động tự do.

「A — Cứ thế này thì có thể hạ gục con mụ đó!」

Crovan lườm Johanne.

「Rốt cuộc, tại sao lại thành ra thế này...」

Johanne tỏ ra bối rối.

Bài hát đã đành, nhưng ngón tay đang gảy dây thụ cầm (Harp) của cô ta cũng đã dừng lại, nên tất nhiên, chuyển động của đám tín đồ cũng ngừng hẳn.

Chồng lên nền nhạc đó là tiếng một người phụ nữ vang lên.

『Mọi người có nghe thấy không ạ!』

「Giọng nói này...」

「...Meimei...?」

Sau khi Crovan cất tiếng, Nesat lẩm bẩm.

『Vâng, là Meimei đây!』

Khác với bài hát vang lên từ đâu đó không rõ, giọng nói này phát ra từ thiết bị thu tín hiệu gắn trên Variable Suit.

Crovan hỏi.

「Bài hát này, là do cô làm à?」

『Không chỉ mình tôi đâu ạ. Đây là nhờ sức mạnh của mọi người ở Little Garden, đứng đầu là tiến sĩ Charlotte!』

Tiếp lời Meimei là giọng nói của Charlotte từ Trái Đất.

『Xin lỗi vì đã để các cậu đợi lâu. Chúng tôi đã nắm được đại khái tình hình, nhưng việc giành lại hệ thống của Căn cứ Lunaltia rồi còn chiếm đoạt cả của Thánh Giáo Puritaria nữa đã mất chút thời gian — Nhưng giờ thì, ảnh hưởng của bài hát và cây thụ cầm (Harp) sẽ được giảm xuống mức tối thiểu đấy.』

「...Ra vậy. Tức là dùng âm nhạc để đập tan âm nhạc à.」

『Chính là vậy đó.』

Nghe câu trả lời đó, Crovan nhếch mép cười, rồi lại hướng ánh mắt về phía Johanne.

「Được cứu rồi. Trong đại hội thì không được thế này, nhưng trong tình huống này thì làm gì cũng được. Chị đại, lên thôi!」

「Tôi biết rồi — Bản Sao Triển Khai (Trace On)!」

Nesat dùng 《Chân Lý Nhãn (Truth's Eye)》 tạo ra những pháo đài bay lơ lửng, rồi liên tục bắn tia laze từ đó.

「Kuh...!」

Johanne trong gang tấc nhảy lên né tránh, sau khi tiếp đất, cô ta lại đặt tay lên 《Thiên Sứ Thụ Cầm (Johannes Harp)》.

Lao đến chỗ cô ta là Crovan.

「...Ta, không thể thua ở một nơi như thế này được—」

Đôi mắt mở to của Johanne nhuốm màu hoàng kim.

Cùng lúc đó, những suy nghĩ mạnh mẽ của Johanne tràn vào tâm trí Crovan.

(Đây là...)

Đó là cô ta—.

Là ký ức của Johanne lúc mười hai tuổi.

「Miris, lại đây.」

「Vâng ạ.」

Xem ra, tên thật của Johanne là Miris.

Miris thích nghe nhạc.

Dần dần, cô bé bắt đầu thích ca hát và chơi nhạc cụ.

Trong số đó, nhạc cụ cô bé yêu thích nhất là cây thụ cầm (Harp), vốn là sở trường của bà ngoại.

Miris học chơi thụ cầm (Harp) từ bà và nhanh chóng chơi được.

Và Miris thường vừa đàn vừa hát.

Ngay cả sau khi bà ngoại qua đời, cô bé vẫn luôn như vậy—.

Vào những ngày nghỉ mà cha cô bé ở nhà—.

Đặc biệt là những ngày ông làm việc còn dang dở tại nhà, nếu cô bé đàn hát trong phòng thì sẽ bị mắng là ồn ào, nên vào những ngày như thế, cô bé thường ra ngoài vừa đàn vừa hát.

Không có một khán giả nào.

Vì bài hát và tiếng đàn của cô bé không thực sự hay đến mức đó.

Người tình cờ đi ngang qua đó là Selivia, lúc bấy giờ đang là một cán bộ của Thánh Giáo Puritaria đi chu du khắp các nước.

Nghe thấy tiếng hát của Miris, Selivia dừng chân tại chỗ và không hề rời đi cho đến khi bài hát kết thúc.

Và ngay khi bài hát vừa dứt.

「Bài hát của em đã thực sự chạm đến trái tim ta.」

Mỉm cười hiền hậu, Selivia nói.

「Em tên là gì?」

「Miris...」

「Vậy à... Miris, nếu được, lần tới em có thể hát ở chỗ của ta được không?」

Sau đó, Selivia tiết lộ mình là một cán bộ của Thánh Giáo Puritaria.

Vài ngày sau—.

Miris đến nhà thờ của Thánh Giáo Puritaria và lại hát trước mặt Selivia một lần nữa.

Cô bé đã hát một bài thánh ca.

Đó là để làm Selivia vui lòng.

Sau khi bài hát kết thúc.

Selivia nở một nụ cười mãn nguyện và nói.

「Miris. Quả nhiên bài hát của em là tuyệt vời nhất. Nếu được, em có muốn làm việc ở đây không?」

Đó là việc trở thành một nhạc sĩ độc quyền cho Thánh Giáo Puritaria.

「Tất nhiên rồi ạ!」

Tận sâu trong thâm tâm, cô bé đã luôn mong ước có thể gắn bó với âm nhạc.

Không ngờ ước mơ đó lại thành hiện thực sớm đến vậy.

Miris không thể không vui mừng.

「Em sẽ cố gắng hết mình vì người!」

Hãy cố gắng vì người đã nói rằng bài hát và tiếng đàn của mình là tuyệt vời nhất.

Miris đã nghĩ như vậy từ tận đáy lòng.

Cha mẹ của Miris không cho rằng tiếng đàn và giọng hát của con gái mình hay đến thế.

Chính vì vậy họ đã rất ngạc nhiên, nhưng tất nhiên không hề phản đối lời mời đó.

Bởi cả hai đều là tín đồ của Thánh Giáo Puritaria.

Thế nên, việc con gái mình có thể trở thành nhạc sĩ độc quyền của Thánh Giáo Puritaria khiến họ vô cùng vui mừng.

Kể từ khi trở thành nhạc sĩ độc quyền của Thánh Giáo Puritaria.

Miris bắt đầu vừa đàn thụ cầm (Harp) vừa hát trong các buổi tụ họp.

Lúc đầu không có gì đặc biệt, nhưng dần dần, mỗi khi cô bé hát, mọi người bắt đầu tụ tập lại.

Thậm chí có những người đã rơi nước mắt vì quá cảm động.

Ngay cả những người không phải tín đồ cũng cảm động và trở thành tín đồ.

Miris đã trưởng thành đến mức được ca tụng là nhạc sĩ kỳ diệu trong nội bộ tổng bộ nhà thờ.

「Hôm nay cũng rất tuyệt vời.」

Ngay khi buổi tụ họp kết thúc, Selivia nói vậy và hôn lên trán Miris.

「Vậy thì, đây là phần thưởng.」

Hát. Chơi nhạc.

Càng tiếp tục, năng lực của cô bé càng tăng lên.

Mọi người bị mê hoặc bởi bài hát và âm nhạc của Miris.

Trông nó gần như là một sự tẩy não.

Điều đó khiến Miris cảm thấy vô cùng dễ chịu và thỏa mãn.

(Mình muốn, muốn mê hoặc nhiều người hơn nữa bằng âm nhạc của mình.)

Từ lúc nào không hay, cô bé đã bắt đầu nghĩ như vậy.

Đó là một ngày nọ, vài năm sau khi Miris trở thành nhạc sĩ độc quyền của Thánh Giáo Puritaria.

Đôi mắt của Miris đang chơi thụ cầm (Harp) tỏa sáng màu hoàng kim.

Nhìn thấy cảnh đó, khóe miệng Selivia khẽ động.

—Cuối cùng, thời khắc đó cũng đã đến.

Và thế là, Crovan nhận ra.

(Ra vậy, chuyện này là thế à...!)

Cậu nhớ lại bài hát của Kirishima Sakura.

Cậu từng nghe rằng Kirishima Sakura, người bị Vitaly biến thành một Variant nhân tạo, có thể tác động lên Virus Variant bằng bài hát của mình.

Điều tương tự đang xảy ra ngay trước mắt cậu.

Nói cách khác, Miris đã dần dần được Selivia truyền Virus Variant qua những nụ hôn lên trán, và năng lực Variant của cô bé đã tăng lên nhờ đó.

Đó là một ngày nọ.

Đột nhiên, Selivia hỏi Miris.

「Em có biết tại sao bài hát của mình lại có thể mê hoặc nhiều người đến vậy không?」

「Ể...?」

Trước câu hỏi bất ngờ, Miris tròn mắt.

Điều đó cũng dễ hiểu thôi.

Cô bé chưa bao giờ nghĩ mình sẽ bị hỏi một câu như vậy.

「Đó là vì bài hát của em đã chạm đến trái tim mọi người—」

「Bài hát của em quả thực rất tuyệt vời. Nhưng vốn dĩ nó không thể mê hoặc nhiều người đến thế đâu.」

Selivia ngắt lời Miris và nói.

「Xin đợi đã, Selivia-sama. Rốt cuộc, người đang nói gì vậy...」

Đương nhiên, Miris vô cùng bối rối.

Vào lúc đó, Selivia không chút do dự mà tiết lộ sự thật.

「Miris, bài hát của em có thể mê hoặc nhiều người là bởi vì em không phải là một nhạc sĩ, mà là người sở hữu《Sức mạnh của Phép màu》. Và người đã ban cho em《Sức mạnh của Phép màu》đó, chính là ta.」

Nói rồi, Selivia hôn lên trán Miris đang sững sờ.

「Bằng cách ban cho em ân sủng như thế này,《Sức mạnh của Phép màu》của ta sẽ truyền sang em. Thông qua sức mạnh đó, em đã mê hoặc được rất nhiều người.」

「Tức là, nếu không nhận được《Sức mạnh của Phép màu》đó, em, bằng bài hát và tiếng đàn của mình, không thể mê hoặc được nhiều người. Có phải Selivia-sama muốn nói như vậy không?」

「Phải, sẽ không thể được như bây giờ đâu.」

「Không thể nào—」

Cô bé muốn nói, không thể nào có chuyện đó.

Bởi vì bản thân cô bé cũng có lòng tự trọng.

Vì vậy, Miris đã quyết định.

「Vậy thì, xin hãy cho em thử.」

Sau khi bày tỏ lòng biết ơn vì đã được chăm sóc từ trước đến nay, ngay trong ngày hôm đó, Miris đã rời khỏi tổng bộ Thánh Giáo Puritaria. Cô bé trở thành một ngâm du thi nhân, đi chu du khắp các nước và cất tiếng hát.

Mỗi khi cô bé hát, rất nhiều người đã tụ tập lại.

Cũng có những người đã rơi nước mắt vì cảm động.

Tuy nhiên, một tháng, hai tháng, ba tháng, bốn tháng trôi qua, phản ứng của mọi người ngày càng kém đi.

Trước đây, mỗi khi Miris cất tiếng hát, ngay cả quảng trường lớn của thị trấn cũng chật kín người, vậy mà bây giờ khán giả chỉ còn lác đác vài người.

(Đây, là sự thật sao? Nếu không có Sức mạnh của Phép màu, mình chỉ đến thế này thôi sao?)

Khi cuối cùng không còn một khán giả nào, Miris tuyệt vọng úp mặt vào hai tay và bắt đầu khóc.

Một người phụ nữ tiến lại gần.

「...Thảm hại thật.」

Người đứng trước mặt Miris và nói vậy, chính là Selivia.

「Cho nên, ta đã nói rồi phải không? Sức mạnh trong bài hát của em là nhờ vào Sức mạnh của Phép màu.」

「Selivia-sama...」

Selivia hôn lên trán Miris vừa ngẩng mặt lên.

Rồi, bà ta nhẹ nhàng cất tiếng.

「Nếu muốn được chú ý một lần nữa, thì hãy quay về bên ta. Nếu làm vậy, ta sẽ lại ban cho em Sức mạnh của Phép màu.」

「...Selivia-sama.」

「Đổi lại, từ nay về sau em phải nghe lời ta... được chứ?」

Đôi mắt của Selivia lúc hỏi câu đó đã nhuốm màu hoàng kim.

Sau vài giây ngơ ngác nhìn vào đôi mắt đó, Miris gật đầu.

「...Vâng.」

「Vậy thì, từ hôm nay em là Johanne.」

「Johanne...」

「Đúng vậy, Johanne... Em, với tư cách là Johanne, một trong Tứ Thiên Vương của Giáo hoàng Selivia, sẽ phụng sự ta... có được không?」

Trước câu hỏi đó, Johanne gật đầu trả lời một lần nữa.

『Ta không còn cách nào khác ngoài việc tuân theo mệnh lệnh của Selivia-sama và tiếp tục nhận lấy ân sủng!』

『Nếu không làm vậy, ta sẽ lại phải nếm trải sự tuyệt vọng như ngày hôm đó!』

『Vì vậy, ta không thể thua được...!』

Tiếng lòng của cô ta vang lên.

(Hoàn toàn bị tẩy não rồi.)

Nói gì cũng vô ích, không thể thuyết phục được.

Vậy thì, chỉ còn cách đánh bại cô ta.

「Tao không biết mày nghe thấy cái gì, nhưng dù có bảo vệ nơi này thì cuối cùng Selivia cũng sẽ biến mất khỏi mắt mày thôi!」

Tăng tốc (Accelerate), Crovan ngay lập tức tiếp cận Johanne và chém tới bằng《Phản Nghịch Song Đao (Orthros Rebelio)》trước khi cô ta kịp chạm vào nhạc cụ.

Đòn đó khiến cơ thể Johanne bị thổi bay đến tận bức tường.

「Kha!」

Và thế là Johanne bất tỉnh.

「Thế này là kết thúc rồi nhỉ.」

「...Ừm.」

Với vẻ mặt phức tạp, Nesat nhìn Johanne.

「Cô ấy, là một người rất đáng thương.」

「Chị đại cũng thấy được à?」

Nesat khẽ gật đầu.

「Kẻ xấu là Giáo hoàng.」

「Đúng vậy. Vì thế nên tôi mới không giết. Dù cho Nacrie có bị ra tay.」

Nói rồi, Crovan hướng ánh mắt về phía Nacrie đang nằm trên sàn.

「...Vậy nên, chị đại. Phần còn lại nhờ chị đấy. Nếu là chị đại, chắc chắn có thể làm cho con mụ này không thể trốn thoát ngay cả khi tỉnh lại.」

「Ừm, hiểu rồi. Crovan thì, cái máy—」

「Ra vậy. Trước hết là cái đó đã.」

Nesat dùng《Chân Lý Nhãn (Truth's Eye)》tạo ra những sợi xích năng lượng và trói Johanne lại.

Tiếp theo, Nesat cũng trói những tín đồ khác của Thánh Giáo Puritaria theo cách tương tự.

Liếc nhìn cảnh đó, Crovan vung《Phản Nghịch Song Đao (Orthros Rebelio)》đã được truyền năng lượng vào cỗ máy điều khiển.

Cỗ máy lập tức bị thổi bay.

「Tầm này là được rồi.」

Rồi Crovan tiến đến chỗ Nacrie, người đang bị đám tín đồ của Thánh Giáo Puritaria vây quanh và liên tục tấn công.

Nacrie đang nằm úp mặt xuống sàn.

Dù vậy, vai cô vẫn khẽ nhấp nhô, dù rất chậm.

「Này, Nacrie. Cô ổn không?」

「Ừm, tạm thời...」

Đáp lại tiếng gọi của Crovan, Nacrie ngẩng mặt lên trả lời.

Tuy nhiên, cơ thể cô đã tả tơi.

Trông không có vẻ gì là có thể tự mình đứng dậy.

「Không phải nhờ tôi đâu. Là nhờ tất cả mọi người ở Little Garden. Nếu không có bài hát của Kirishima Sakura và Kisaragi Karen, chắc chắn chúng ta đã bị hạ gục rồi.」

Vừa nói, Crovan vừa ôm lấy và đỡ phần thân trên của Nacrie dậy.

「...Đúng vậy nhỉ. Về rồi phải cảm ơn mọi người tử tế mới được.」

「Ừ, đúng thế—」

Crovan gật đầu đáp lời.

「Trước đó, cứ báo cáo cho Meimei đã.」

「—Thế này, là người cuối cùng.」

Xác nhận Nesat vừa trói xong tín đồ cuối cùng, Crovan quyết định liên lạc với Meimei.

「Này, Meimei. Có nghe không? Nhờ bọn cô mà bên này tạm thời xong việc rồi đấy.」

『Vâng, tôi đang nghe đây ạ.』

Ngay khi Crovan gửi tín hiệu, Meimei liền trả lời.

『Mọi người thật sự, thật sự đã vất vả rồi ạ.』

「Giờ thì hội trường lễ kỷ niệm được giải thoát rồi chứ?」

『Vâng! Chỉ là...』

「...Chỉ là, sao chứ...?」

『Những người đi cùng Hayato-sama đến chỗ Liza-sama để truy đuổi Giáo hoàng Selivia vẫn chưa liên lạc được ạ...』

Meimei cho biết lần liên lạc cuối cùng là sau khi Kisaragi Hayato và Emilia Hermit đã chiến đấu và đánh bại Marco và Luca, những tông đồ của Giáo hoàng Selivia.

『Chỉ là, có dấu vết cho thấy một phần của khu vực Thánh Giáo Puritaria đã bị thổi bay vì một nguyên nhân nào đó, nên có lẽ vì thế mà không thể liên lạc được. Cả chuyện đó nữa, tôi rất lo lắng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì...』

「Này, Crovan. Giao Nacrie cho cậu được không?」

Đột nhiên, Nesat, người đang lắng nghe câu chuyện của Meimei với vẻ mặt nghiêm túc, lên tiếng.

「Chị đại, tự dưng sao thế...まさか, đừng nói là chị định đi xem tình hình nhé?」

「Ừm.」

Nesat khẽ gật đầu đáp.

「Tớ vẫn còn chiến đấu được, và tớ nghĩ mình có thể đi điều tra.」

「...Vậy à. Ra thế à.」

*Phì*, Crovan nở một nụ cười như thể bó tay.

「Tức là chị đại lo cho thằng đó chứ gì.」

「...T, thằng đó là...」

「Kisaragi Hayato đấy.」

「...Chuyện đó...」

Nhìn thấy Nesat đỏ bừng mặt cúi đầu, lắp bắp không nói nên lời, Crovan vội vàng nói.

「A, xin lỗi. Tôi không có ý trêu chị đại đâu. Cứ giao Nacrie cho tôi rồi làm gì tùy thích đi. Chỉ là—」

「...Chỉ là?」

「Cẩn thận đấy. Mụ Giáo hoàng đó chắc chắn không phải dạng vừa đâu.」

「...Ừm, tớ biết rồi. Crovan, nhờ cậu chăm sóc Nacrie nhé.」

「Được thôi. Chị đại, bảo trọng nhé.」

「...Ừm.」

Vừa gật đầu, Nesat chợt nhận ra.

「Meimei, tớ đi được không?」

Cô vẫn chưa được Meimei cho phép.

『À thì, đúng là Nesat-san gần như không bị tiêu hao Vital và Energy, nên không có vấn đề gì đâu ạ. Ngược lại còn là một sự giúp đỡ lớn, nhưng như Crovan-kun đã nói, xin hãy thật cẩn thận nhé.』

「Ừm, tớ biết rồi. Có dữ liệu về địa điểm liên lạc cuối cùng không?」

『Vâng, tôi sẽ gửi ngay đây ạ.』

Sau khi xác nhận dữ liệu do Meimei gửi, Nesat dùng《Chân Lý Nhãn (Truth's Eye)》tạo ra một thiết bị bay lơ lửng bên ngoài giống như《Giáp Vũ Trụ (Space Ride)》.

Cô nghĩ rằng làm vậy sẽ đến nơi nhanh hơn.

「Vậy, tớ đi đây.」

Trong vòng tay của Crovan, Nacrie lẩm bẩm trong khi chăm chú nhìn Nesat nói lời đó rồi đạp đất và dùng năng lượng bay vút đi.

「...Nesat, đã đi đến chỗ Kisaragi Hayato rồi.」

「Ừ,」 Crovan gật đầu đáp.

「Chúng ta sẽ quay lại khu vực Little Garden. Đã giành lại quyền kiểm soát Căn cứ Lunaltia rồi. Thiết bị hồi phục chắc cũng hoạt động rồi.」

「...Là tình yêu, nhỉ.」

「Hả?」

Trước những lời bất ngờ, Crovan tròn mắt.

「Cô đang nói gì thế, Nacrie? Có chỗ nào không ổn à?」

「...Là chuyện của Nesat đó.」

Nói rồi, Nacrie mỉm cười hiền hậu.

「Không ngờ có ngày Nesat lại hành động như thế vì một người khác ngoài chúng ta. Tớ nghĩ đó không thể là gì khác ngoài tình yêu.」

「...À, ra là vậy. Chắc là thế thật.」

Nghe những lời đó, Nacrie nhe hàm răng trắng, trêu chọc.

「Ngay cả tên ngố Crovan cũng nhận ra tình cảm của Nesat cơ à.」

「Ngố là sao chứ. Nhưng mà, đúng là, cũng...」

Chị cậu trước mặt Kisaragi Hayato rõ ràng là có biểu hiện khác thường.

Không, chỉ cần nhắc đến tên Kisaragi Hayato hay nói chuyện về cậu ta thôi là đã khác rồi.

Điều đó thì ngay cả Crovan cũng đã nhận ra.

「Vậy thì, cậu có nhận ra tớ thích Crovan không?」

「Hả...?」

Một lời tỏ tình bất ngờ.

Đương nhiên, Crovan không hiểu được.

Vì thế, cậu ta thậm chí còn không hiểu ý nghĩa của câu hỏi.

Suy nghĩ cũng không theo kịp.

「Ể, không, đợi đã. Mà tự dưng cô nói gì vậy?」

Có lẽ cuối cùng cậu ta cũng đã hiểu ý nghĩa của câu hỏi.

Má của Crovan dần đỏ ửng lên.

「Quả nhiên, phản ứng này... Cậu không nhận ra à. Mà, tớ cũng biết mà.」

*Ihihi*, Nacrie cười tinh nghịch và nói.

「Tớ nhé. Đã từ rất lâu rồi—. Từ cái ngày cậu đến tận dinh thự của thị trưởng thành phố Chenan để cứu tớ, người đã bị ông ta mua về, tớ đã rất, rất thích Crovan đó, biết không?」

「Thì đã bảo là... cô, nói gì thế...」

「Này, Crovan. Crovan có thích tớ không?」

「Không, thì là...」

Ngượng ngùng đến mức không thể nhìn thẳng vào mắt cô.

Crovan gãi má, nói tiếp.

「...Cô chỉ là em họ của tôi, giống như em gái vậy, còn người yêu thì, tôi vẫn chưa hiểu rõ lắm...」

「Mấy cái đó thì thôi đi, chỉ cần trả lời thích hay ghét tớ thôi—」

「Như thế thì ăn gian quá còn gì...」

「Thôi nào, nhanh lên. Cậu thích hay ghét tớ?」

「Đương nhiên là, tôi... rất thích cô... nhưng mà...」

「Ehehe... cảm ơn, Crovan.」

Trong vòng tay của Crovan, Nacrie mỉm cười thực sự hạnh phúc.

「...Bây giờ chỉ cần câu trả lời đó thôi là tớ mãn nguyện rồi... Và từ giờ tớ sẽ làm cho cậu thích tớ nhiều hơn nữa... Rồi... trở thành... người... yêu... thật sự...」

「Xem ra, kiệt sức rồi nhỉ.」

*Phù*, Crovan thở phào nhẹ nhõm, nhìn vào khuôn mặt đã ngất đi của Nacrie.

「...Sao lại có vẻ mặt hạnh phúc thế kia chứ.」

Một khuôn mặt hạnh phúc đến mức không thể tin được nguyên nhân ngất đi là do bị kẻ thù tấn công.

Dù tỏ ra chán nản, Crovan vẫn bế Nacrie đứng dậy.

Đột nhiên, một cuộc gọi đến.

『Câu chuyện kết thúc rồi chứ ạ?』

「Chẳng lẽ Meimei, cô đã nghe chuyện của chúng tôi—」

Giọng nói của Meimei khiến Crovan bừng tỉnh, mặt đỏ bừng lên tiếng.

『Ufufu, Crovan-kun đã có một cô bạn gái đáng yêu, Meimei rất vui đấy. Điều đó cũng có thể nói với Nacrie-chan nữa.』

「Đã bảo là chưa phải mà!」

『Nhưng cũng có ý định đó đúng không ạ?』

「Ý định đó là...」

Crovan bất giác nghẹn lời.

Rồi cậu bĩu môi nói.

「...Dù có thì cũng còn quá sớm với bọn tôi.」

『À thì, tuy là một người máy như tôi nói ra có hơi kỳ, nhưng tôi nghĩ những chuyện như thế này không có sớm hay muộn đâu ạ. Cuộc đời mà, không ai biết được chuyện gì sẽ xảy ra đâu—』

Đó là những lời xuất phát từ chính hoàn cảnh của cô.

Bản thân cô cũng đã đột ngột mất đi mạng sống.

Những việc đáng lẽ có thể làm, những việc muốn làm.

Tất cả, đột nhiên bị tước đoạt.

Crovan chắc chắn không hề biết điều đó.

Nhưng những lời nói đó dường như ẩn chứa một điều gì đó, và xét trong tình hình hiện tại, cậu có thể hiểu được ý nghĩa của chúng.

Có lẽ Nacrie cũng có cảm xúc đó nên mới thổ lộ ra.

Dù không rõ ràng nhưng cậu nghĩ vậy.

Crovan nhìn vào khuôn mặt Nacrie, rồi khẽ mỉm cười dịu dàng và nói.

「...Đúng là, có lẽ vậy.」

『Nếu cậu hiểu thì tôi rất vui ạ. Nhất định phải mời tôi đến đám cưới của hai người nhé.』

「Khoan, Meimei. Cô nói gì thế...!」

『A, xin lỗi, tôi hơi đi trước một chút rồi.』

*Tehe*, Meimei lè lưỡi ở đầu dây bên kia rồi nói tiếp.

『Nhưng hai người giống như gia đình của tôi vậy. Hạnh phúc đó là một điều vô cùng, vô cùng đáng mừng, và tôi muốn được chúc mừng ở nơi gần nhất có thể.』

「Gia đình... Thiệt tình, tự dưng lo chuyện bao đồng rồi nói gì thế.」

Tự dưng lại nói cái gì thế không biết.

—Gia đình.

Cảm giác không tệ, nhưng có chút ngượng ngùng.

『Ahaha, xin lỗi ạ. Nhưng mà, nhưng mà, cảm xúc này là thật lòng đấy ạ.』

「Được rồi, được rồi. Tạm thời cứ quay về đã.」

『Vâng ạ. Hai người hãy quay về an toàn nhé. Em sẽ chuẩn bị sẵn chăn đệm và chờ mọi người.』

「Ừm!」

Kurovan đáp lời, rồi cứ thế bế Nakuri nhảy vọt về phía khu Little Garden.