Hundred

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Những Cô Bạn Sẵn Lòng Làm Chuyện Ấy Nếu Bạn Yêu Cầu (LN)

(Đang ra)

Những Cô Bạn Sẵn Lòng Làm Chuyện Ấy Nếu Bạn Yêu Cầu (LN)

Kagami Yuu

Một bộ romcom nóng bỏng, tinh nghịch tuổi học trò xoay quanh cô nàng đáng yêu nhất lớp và cậu bạn thân của mình!

23 185

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

(Đang ra)

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

Rakuto Haba

Một câu chuyện tình yêu học đường đầy hài hước và lãng mạn — bắt đầu từ khi tôi có được người yêu!

131 1299

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

(Đang ra)

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

Mubineko

Nghĩ đến thôi đã khiến toàn thân tôi chỉ còn lại nỗi sợ hãi ghê tởm.

88 1517

Mayoi Neko Overrun!

(Đang ra)

Mayoi Neko Overrun!

Matsu Tomohiro

Câu chuyện xoay quanh Takumi Tsuzuki, một chàng trai trẻ dành thời gian bên người bạn thuở nhỏ Fumino Serizawa tại quán cà phê Mèo Đi Lạc, và cùng bạn bè tại Học viện Umenomori. Một ngày nọ, chị gái c

93 3

Ma Vương dường như hợp tác cùng Dũng Giả để xâm lược thế giới khác

(Đang ra)

Ma Vương dường như hợp tác cùng Dũng Giả để xâm lược thế giới khác

Zecil

Ma Vương Silvia và những người bạn đồng hành của cô sẽ gián tiếp cứu các thế giới khác để ngăn chặn điều đó, nhưng mà—.

28 5

Nguyền Kiếm Cơ

(Đang ra)

Nguyền Kiếm Cơ

Luo Jiang Shen, Carrot Sauce

Một học sinh cao trung tên là Lily, trong thân xác tuyệt mỹ, cao ráo của một người Tiền bối, đã đến với một thế giới Heian song song đầy hắc ám và bí ẩn. Thiếu nữ đơn độc tự mình trải nghiệm Bách Quỷ

1743 22473

Tập 01: Variant Awakening - Chương 2

Phòng Nghiên Cứu / Hundred / Huấn Luyện Đặc Biệt

Chuyện xảy ra sau khi lễ nhập học kết thúc.

Sau khi chia tay Fritz và Reitia đi tham quan trường, Hayato và Emile cùng nhau rảo bước trên hành lang tiến về phòng nghiên cứu (lab).

「Sao cậu cũng đi theo vậy?」

「Hayato đi một mình có vẻ sẽ bị lạc mất.」

「Ừ thì đúng là vậy, nhưng mà…」

Khu nhà của khoa Võ thuật có tường màu be nhạt và sàn nhà bằng vải lanh màu kem, cảnh vật nơi đâu cũng na ná nhau đến phát ngán.

Phòng nghiên cứu (lab) ở tầng hầm một cũng không khác gì.

Chính vì cảnh quan dễ gây lạc lối như vậy, nhưng nhờ Emile biết rằng bản đồ khu nhà đã được cài đặt sẵn trong PDA, nên cả hai đã đến được trước phòng nghiên cứu (lab) một cách an toàn.

「Chúng ta cứ tự tiện vào có được không?」

Cậu nói vậy là vì bên cạnh cánh cửa có treo một tấm bảng ghi dòng chữ 〝Người không phận sự cấm vào〟.

「Hội trưởng đã nói sẽ báo trước với phòng nghiên cứu (lab) rồi, nên chắc không sao đâu. Tạm thời cứ thử xem sao.」

Vừa nói, Emile vừa đưa chiếc PDA lên máy quét bên cạnh cửa, một tiếng “bíp” điện tử vang lên, và trên màn hình của hệ thống liên lạc nội bộ hiện ra hai chữ 《Xác nhận (OK)》.

「Xem ra không sao rồi.」

Nhìn cánh cửa tự động mở ra, Emile nở một nụ cười đắc thắng rồi bước vào trong phòng nghiên cứu.

Hayato cũng theo sau, bước vào trong phòng.

「Đúng là phòng nghiên cứu (lab) thật nhỉ…」

Cậu bất giác thốt lên như vậy, có lẽ là do không gian bên trong khá tối.

Đèn điện gắn trên trần không được bật, ánh sáng duy nhất là từ những cỗ máy và chiếc máy tính khổng lồ được xếp đầy trong phòng. Thẳng thắn mà nói, nó cực kỳ ma quái.

Trong số đó, thứ phát ra ánh sáng mạnh nhất là dãy màn hình được xếp ngang ở cuối phòng, phía trước có một chiếc ghế, và trên đó là bóng dáng một người phụ nữ mặc áo blouse trắng đang còng lưng.

「Sharo, đúng là chị ở đây rồi!」

Emile đột nhiên chạy tới, ôm chầm lấy người phụ nữ mặc áo blouse trắng.

「Này, cậu đột nhiên làm cái gì thế!?」

Hayato bất giác hét lên.

Thế nhưng, người phụ nữ mặc áo blouse trắng vẫn không hề nhúc nhích.

「Sharo?」

Emile lại gọi một lần nữa rồi ghé sát mặt vào nhìn.

「…Ch-chết rồi!?」

「Cái gì!?」

「Tất nhiên là đùa thôi, hình như chị ấy đang ngủ.」

「Hả, đừng có dọa tôi chứ…」

Emile cười hì hì để lấp liếm. Nhìn kỹ, mái tóc bồng bềnh và chiếc dây buộc tóc hình con ong đang phập phồng theo nhịp thở của cô ấy.

「—Mà, trông cậu thế kia, cậu quen người đó à?」

「Ừm, Sharo là ân nhân của tớ.」

「Ân nhân, sao…」

Nhớ lại thì, hình như cậu có nghe Emile nói gì đó về Sharo ở ký túc xá. Xem ra người phụ nữ đang ngủ trước mặt chính là Sharo.

「Sharo cực kỳ thông minh, được gọi là thần đồng đấy. Hình như hồi tiểu học đã lấy được bằng tiến sĩ của trường đại học danh tiếng nhất Đế quốc Weimar, rồi đến lúc học trung học thì đã trở thành một kỹ sư công nghệ (technologist) di truyền học (genome) và một nhà nghiên cứu giả kim thuật (alchemist) hàng đầu rồi. Tớ đã gặp chị ấy vào khoảng thời gian đó, và được Sharo chỉ dạy rất nhiều điều về Hundred.」

Vừa nói, Emile vừa tiếp tục lay vai Sharo.

「Nào, Sharo. Dậy đi, là Emile đây.」

Sau đó, dù có hơi lảo đảo, Sharo vẫn ngồi dậy,

「Ồ, lâu rồi không gặp nhỉ Emili—」

Lời nói dừng lại ở đó.

Là do Emile đã véo má cô và kéo sang một bên.

「Đột hiên em àm ì hế hả…」

Gương mặt nhỏ nhắn của Sharo bị kéo dài ra. Vì vậy mà cô không thể nói chuyện rõ ràng được.

「Sharo, chị đang ngủ mơ đấy. Em là Emile, Emile Crossford!」

「Ồ, đúng rồi nhỉ. Emile, là Emile. Emile Crossford. Chào buổi sáng, Emile. Lâu rồi không gặp, em vẫn khỏe chứ?」

Nói rồi Sharo dụi đôi mắt đang lim dim và ngáp một cái thật to.

Nhìn thế này thì cô ấy cũng ngang ngửa Reitia— à không, có lẽ còn thấp hơn cả cô ấy. Chiếc áo blouse trắng cô đang mặc dài đến mức quét cả xuống đất.

Hơn nữa, cô còn có một gương mặt cực kỳ trẻ con.

Theo như lời Emile kể lúc nãy thì tuổi của cô phải bằng hoặc hơn Hayato, nhưng trông thế nào cũng chỉ thấy như một người nhỏ tuổi hơn.

「Như chị thấy đấy, hôm nay em đã đến được Little Garden an toàn. Tất cả là nhờ có Sharo đấy, cảm ơn chị.」

Emile nói rồi ôm chầm lấy Charlotte từ phía trước.

「Này này, cái ôm tái ngộ thì được thôi, nhưng cứ dính lấy nhau như thế có ổn không? Cậu trai đang đứng kia sẽ hiểu lầm mối quan hệ của chúng ta mất.」

「A ha ha, không sao đâu mà. Trông Sharo cứ như trẻ con ấy. Đúng không, Hayato?」

「Quả thật, nếu nói là học sinh tiểu học thì cũng không có gì lạ ạ…」

「Này cậu kia, nói thế thì bất lịch sự quá đấy! Tôi đã đến tuổi được gọi là một thiếu nữ đoan trang rồi. Thậm chí còn có thể sinh con được nữa đấy— à, mà nói đến chuyện đó, chúng ta vẫn chưa giới thiệu nhỉ. Tôi là Charlotte Dimandius. Là kỹ sư trưởng công nghệ (main technologist) của phòng nghiên cứu (lab) này.」

「À, ờm, tôi là…」

「Là Kisaragi Hayato-kun chứ gì, tôi biết rồi.」

Cậu vừa định tự giới thiệu thì đã bị ngắt lời.

「Dữ liệu của tất cả học sinh nhập học vào khoa Võ thuật đều đã được kiểm tra qua máy tính trung tâm của học viện này, 《LIZA》.」

Nói rồi, Charlotte vỗ nhẹ vào một vật trông như một cái cột, giống như thân của một cây cổ thụ, nằm ở trung tâm căn phòng.

「Đó là 《LIZA》 ạ?」

Khi Hayato hỏi, màu sắc của tất cả các màn hình trong phòng chuyển sang màu xanh lam và dòng chữ 《Khẳng định (Exactly)》 hiện lên.

「…Cái gì đây?」

「Vừa rồi là Sharo làm hả?」

Hayato và Emile đồng thanh hỏi.

「Không phải đâu, là 《LIZA》 tự làm đấy. Cô ấy là một máy tính tự vận hành, và đôi khi cũng thể hiện ý chí của mình như vậy.」

Khi Sharo vừa dứt lời, dòng chữ trên màn hình bắt đầu thay đổi.

Hayato Kisaragi Welcome to LittleGarden

《Kisaragi Hayato, chào mừng đến Little Garden》

「Xem ra, cậu đang được 《LIZA》 chào đón đấy.」

「Chẳng hiểu rõ lắm, nhưng mà 《LIZA》 thật tuyệt vời…」

Hayato bất giác lẩm bẩm.

「Đó là điều đương nhiên, vì cô ấy chính là bộ não của Little Garden này mà. Nhờ có cô ấy mà tôi mới có thể nghiên cứu và phát triển Hundred trong một căn phòng nhỏ thế này.」

Hayato một lần nữa nhìn quanh phòng nghiên cứu (lab). Đúng là nó không phải một căn phòng lớn cho lắm. Số lượng bàn làm việc cũng chỉ có ba cái.

「Em cứ nghĩ một phòng nghiên cứu chế tạo Hundred thì phải có những thiết bị quy mô lớn, rồi có rất nhiều nhà khoa học (scientist) và kỹ sư công nghệ (technologist), nhưng không phải vậy nhỉ.」

「Hundred tuy có nguyên liệu là một loại khoáng thạch tên là Đá Variable, nhưng nó được thiết kế và sản xuất bằng phương pháp điều khiển gen bằng máy tính, cùng với thuật giả kim đã tồn tại lay lắt từ thời trung cổ đến nay. Vì vậy nên không cần những thiết bị lớn. Hơn nữa, tuy trông không giống nhưng tôi rất thông minh đấy. Một mình tôi có thể làm việc bằng ba kỹ sư công nghệ (technologist) cộng lại.」

Charlotte vừa nói vừa cười phá lên.

「Lúc nãy em có nghe Emile nói chị được gọi là ‘thần đồng’.」

「Bây giờ đôi khi vẫn bị gọi như vậy. Tôi cảm thấy nó có chút miệt thị với ngoại hình này, nhưng mà, thôi bỏ qua đi. …Vậy, các cậu đến phòng nghiên cứu (lab) của tôi làm gì thế? Nếu có chuyện gì muốn hàn huyên thì để sau đi. Tôi phải sắp xếp dữ liệu của đám tân sinh viên các cậu đến sáng, nên không ngủ được nhiều. Buồn ngủ lắm rồi.」

「Ra là vậy nên Sharo không có mặt ở lễ nhập học.」

「Chính là thế đấy. Nếu được thì các cậu quay lại sau nhé? Cho tôi ngủ thêm một tiếng, à không, khoảng hai tiếng nữa đi.」

「Xin lỗi, nhưng bên này cũng không có thời gian. Cho nên, chị có thể dành cho bọn em một chút thời gian được không? Em nghĩ là, chắc là có mail từ Hội trưởng gửi đến rồi đấy ạ…」

「Hội trưởng? Từ Nữ hoàng (Queen) sao? Để tôi kiểm tra xem.」

Charlotte ngồi xuống ghế, ngậm một cây kẹo mút trong tay, rồi bắt đầu lướt ngón tay trên bàn phím quang học.

Ngay lập tức, một chương trình mail hiện lên trên màn hình lớn ở cuối phòng, và một số lượng lớn mail mới bắt đầu được nhận.

「Đúng là có mail từ Nữ hoàng (Queen) gửi tới thật.」

Xoay ghế một vòng, Charlotte hướng ánh mắt về phía Hayato.

「…Vậy, tại sao cậu lại đột ngột quyết định quyết đấu (duel) với Claire Harvey thế?」

Lấy cây kẹo mút ra khỏi miệng, Charlotte hỏi dồn.

「Để em giải thích cho.」

Sau đó, Emile bắt đầu tóm tắt lại những chuyện đã xảy ra trong buổi lễ nhập học.

「Haizz, thật hết nói nổi…」

Ngay khi Emile kết thúc câu chuyện, Charlotte thở dài một hơi thật sâu.

「Cậu vẫn tinh nghịch như ngày nào nhỉ— à mà, từ đó không dùng cho con trai thì phải. Ừm, cậu vẫn có tính cách gan dạ như thế. Cái tính ghét những kẻ dùng quyền lực để ra oai cũng chẳng thay đổi chút nào.」

「Từ xưa đến giờ, Emile đã như vậy rồi ạ?」

「Ít nhất là từ lúc tôi gặp cậu ta đến giờ vẫn vậy. Chính vì thế mà tôi đã phải cúi đầu xin lỗi bố mẹ và họ hàng của cậu ta bao nhiêu lần rồi… Vốn dĩ, việc cậu ta rời khỏi đất nước và ở đây cũng là nhờ có tôi cả đấy.」

「Này Sharo, đừng kể mấy chuyện thừa thãi cho Hayato nghe chứ!」

「Ha ha ha, xin lỗi xin lỗi. Vậy thì, bây giờ chúng ta sẽ bắt đầu bảo trì cuối cùng cho Hundred của Kisaragi Hayato-kun nhé. Nếu không thì không thể giao Hundred cho cậu ấy được.」

Nói rồi, Charlotte nhấc ống nghe của chiếc điện thoại được đặt trong phòng lên.

「Tôi đã gọi phụ tá đến rồi.」

Sau khi cúp máy khoảng hơn một phút, cửa phòng nghiên cứu (lab) đột nhiên mở ra, một người phụ nữ trong bộ trang phục hầu gái đáng ngờ thở hổn hển chạy vào.

「Sharo-sama, đã để người đợi lâu rồi ạ! …Ơ, có khách ạ!!」

Trên đầu cô ấy còn có một thứ giống như tai mèo, và cả một thứ giống như đuôi nữa. Trông cô ấy rất đáng yêu, nhưng lại toát ra một không khí gì đó không giống người thường.

…Người phụ nữ này, là phụ tá sao?

「Tôi đã nói rồi mà. Đây là bạn thân của tôi, Emile Crossford. Còn kia là Kisaragi Hayato đấy.」

「Ồ, ra là vậy ạ!」

Cô gái đó nhảy cẫng lên, đi đến trước mặt Hayato và Emile rồi cúi đầu chào.

「Em là phụ tá của Charlotte-sama, tên là Meimei— À, anh là Kisaragi Hayato-san trong lời đồn ạ! Nghĩ lại thì, em cũng đã thấy mặt anh trong cơ sở dữ liệu cá nhân rồi. Nhưng đây là lần đầu tiên em được thấy người thật. Em có thể ngửi thử mùi của anh được không ạ?」

「Ngửi mùi…」

Chẳng cần đợi câu trả lời của Hayato đang bối rối. Cô gái tự xưng là phụ tá đã ghé mặt lại gần ngực Hayato và bắt đầu hít hít mũi.

「Em nghe nói anh đến từ Hoàng quốc Yamato nên cứ nghĩ sẽ có mùi xì dầu, nhưng không phải vậy nhỉ.」

「Chắc là người Yamato cũng không có mùi xì dầu tỏa ra từ cơ thể đâu. Cũng giống như người Liberia không có mùi ngô ấy.」

「Nói vậy cũng đúng ạ. Meimei đã học được một điều.」

Meimei gật gù tỏ vẻ đã hiểu.

「Hayato-kun chắc đang nghĩ con bé này kỳ quặc, nhưng đầu óc nó cũng khá nhạy bén đấy. Hơn nữa, nó cũng giống như học trò của tôi vậy, nên kiến thức về Hundred cũng nắm rất vững.」

「Vâng, rất vững ạ!」

Meimei siết chặt hai nắm đấm trước ngực.

「Ha, ha ha…」

Thật lòng mà nói, trông cô bé không giống một người nhạy bén chút nào, nhưng nếu Charlotte không mặc áo blouse trắng thì có lẽ cũng không ai nghĩ cô ấy là một kỹ sư công nghệ (technologist) tài giỏi. Cậu từng nghe nói rằng nghề nghiệp như nhà khoa học (scientist) hay kỹ sư công nghệ (technologist) thường có nhiều người lập dị, nên Hayato quyết định không nghĩ sâu xa nữa.

「…Vậy, Sharo-sama. Em phải làm gì ạ?」

「Trước hết, pha cho tôi một ly cà phê. Một ly thật ngọt, có thật nhiều đường nhé. Với lại, ở quầy bán hàng trong nhà ăn có bán bánh donut đúng không. Mua giúp tôi một ít. Cả phần của Emile và mọi người nữa.」

「Tức là, chúng ta sẽ lót dạ trước ạ.」

「Cũng vừa đúng giờ ăn trưa mà. Bụng đói thì chẳng những không đánh đấm được, mà đầu óc cũng không hoạt động nổi. Ăn xong rồi chúng ta sẽ tiến hành bảo trì Hundred.」

「Đã rõ rồi ạ!」

Đáp lại một cách đầy năng lượng như thể nhảy cẫng lên, Meimei phóng ra khỏi phòng nghiên cứu (lab).

Sau khi ăn xong, trong lúc chờ đợi việc bảo trì Hundred hoàn tất, Hayato và Emile đã dành thời gian xem qua tài liệu về Claire Harvey.

Là do Charlotte đã chỉ cho họ cách xem bằng cách truy cập cơ sở dữ liệu cá nhân thông qua thiết bị đầu cuối của 《LIZA》.

Đó không phải là tài liệu mật, bất kỳ học sinh nào cũng có thể xem được, nhưng trong đó có rất nhiều thông tin có thể hữu ích cho trận quyết đấu (duel).

Nào là Hundred của Claire là loại Dragoon, có ý nghĩa là kỵ sĩ rồng với khả năng cơ động cao và sử dụng các loại vũ khí hạng nặng. Tên vũ khí của cô ấy là 《Aristerion》, có nghĩa là 『Chiến cơ Cao quý』. Kể từ khi khoa Võ thuật được thành lập hai năm trước cùng với việc Little Garden đi vào hoạt động, cô ấy chưa từng thua một trận quyết đấu (duel) nào, và được mệnh danh là 『Nữ hoàng Bất bại (Perfect Queen)』.

Với tư cách là một Võ sĩ (Slayer), cô đã chiến đấu với Savage mười hai lần trong hai năm. Số lượng Savage bị tiêu diệt là tám con. Số lần xuất kích tại Little Garden là mười bảy lần, nghĩa là cô đã tham gia phần lớn các trận chiến và kết liễu hơn một nửa số Savage, và từ hình ảnh đó, cô đôi khi còn được gọi là 『Người bảo vệ Hoa hồng (Rose Guardian)』.

「…Mình có thể thắng được một người có nhiều biệt danh như thế này sao…」

「Nhưng mà, chỉ số phản ứng Hundred của Hayato cao hơn hẳn mà, chắc chắn sẽ ổn thôi.」

「Cậu nói vậy nhưng, đó cũng chỉ là chỉ số trong bài kiểm tra năng khiếu mà thôi…」

Dù có tập hợp một đội toàn những thành viên có thể chất và thần kinh vận động tốt đến đâu, nếu toàn là những người chưa từng chạm vào quả bóng đá thì cũng không thể có một trận đấu ra hồn được. Chiến thắng chỉ là giấc mơ xa vời, ngay khi Hayato sắp thốt ra những lời yếu đuối thì.

Từ xưởng chế tạo liền kề với phòng nghiên cứu (lab), Meimei chạy vọt ra.

「Xong rồi đây ạ!」

Nói rồi, Meimei đưa cho Hayato một chiếc hộp nhỏ.

「Đây là Hundred dành riêng cho Hayato-sama, anh hãy dùng cẩn thận nhé.」

Bên trong chiếc hộp là một tinh thể hình kim cương màu đỏ, trông như một khối máu đông. Có một sợi dây đi kèm, để có thể mang Hundred như một mặt dây chuyền.

「Đây là, Hundred dành riêng cho mình sao…」

Hayato cầm lấy tinh thể đó và giơ lên không trung.

「Bề ngoài thì không khác gì những cái chưa được tùy chỉnh, nhưng bên trong thì cấu trúc nguyên tử đã được điều chỉnh để phù hợp với cậu. Chắc chắn cậu sẽ thích nó thôi.」

Charlotte nói thêm.

「Này Hayato, mau triển khai thử đi.」

「…Triển khai á, làm thế nào?」

「Khoan đã nào. Một người mới mà triển khai ở một nơi như thế này thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra đâu. Làm ơn đừng làm ở đây.」

「Vậy thì triển khai ở đâu? Em muốn luyện tập cho trận quyết đấu (duel) ngày mai nữa—」

「Tôi đã đoán cậu sẽ nói thế, nên đã đặt trước phòng tập rồi. Vừa hay không có ai dùng nên có thể sử dụng ngay bây giờ.」

「Quả là Sharo, cảm ơn chị!」

Sau khi nhận cái ôm cảm tạ của Emile, Charlotte vơ lấy mấy cây kẹo mút trên bàn nhét vào túi, rồi bước ra hành lang.

「Đã thế này rồi thì đành chịu. Đã đâm lao thì phải theo lao thôi. Tôi sẽ dẫn các cậu đến phòng tập, đi theo tôi.」

※※※

Phòng tập nằm ở tầng hầm một, cách khu nhà của Little Garden một quãng ngắn.

Khi Charlotte mở cánh cửa dẫn đến nơi đó, một không gian hình vuông rộng lớn hiện ra trước mắt Hayato.

Theo lời Charlotte, nó rộng tương đương với hội trường nơi tổ chức lễ nhập học, nhưng phần lớn diện tích bị chiếm bởi sân đấu ở trung tâm căn phòng, nên cảm giác nó rộng hơn rất nhiều.

Ngoài ra, chỉ có khu vực quan sát được ngăn cách bởi kính ở bốn phía, nơi có một vài chiếc ghế kiểu như ở rạp chiếu phim, sân vận động hay phòng hòa nhạc.

「Giống như ở Gudenburg nhỉ.」

Emile lẩm bẩm sau khi nhìn một vòng quanh phòng tập.

「Phòng tập này cũng do tôi thiết kế mà. Tạm thời, chúng ta ra sân đấu đi.」

Nghe theo lời Charlotte đang bước đi, Hayato và những người khác cũng bước xuống sân đấu.

「Cảm giác như sa mạc vậy.」

Hayato nghĩ vậy có lẽ là do mặt đất không được lát bê tông hay vải lanh, mà được trải một loại vật liệu giống như đất.

「Tuy là phòng tập, nhưng nó được xây dựng để mô phỏng trận chiến với Savage. Khi thực chiến, việc chiến đấu trên một địa hình như thế này sẽ nhiều hơn là những nơi được lát phẳng phiu đấy ạ.」

「Đấu trường (Colosseum) không có trần nhà, và khu vực khán đài rộng gấp nhiều lần nơi này, nhưng độ rộng và không khí của sân đấu thì không khác gì phòng tập này. Cho nên, bây giờ cậu nên làm quen với độ rộng của nó bằng chính cơ thể mình đi.」

Tiếp lời Meimei, Charlotte nói.

「Nhân tiện, nếu thực hành với Hundred ở bên ngoài thì không chỉ gây hại cho người khác mà còn phá hủy cây cối, tường và mặt đất nữa, nên các tiết học thực hành của khoa Võ thuật cũng sẽ được tổ chức ở đây.」

「Đúng vậy đúng vậy, tường và kính của phòng tập này được làm để không dễ bị phá hủy bởi các đòn tấn công của Hundred hay Savage đâu ạ. Nếu muốn, anh cứ thử đấm vào tường xem.」

「Ờ, ừm…」

Khi cậu làm theo lời Meimei và đấm vào bức tường, nó gợn sóng lên như thể để phân tán lực tác động.

「Cái gì đây…?」

「Trên lớp vật liệu hấp thụ chống va đập, chúng em đã giăng một lớp rào chắn điện tử ạ.」

「Little Garden này thật sự tuyệt vời…」

「Tất nhiên cả tôi cũng thế.」

Nói rồi, Charlotte vỗ ngực.

「Vậy thì Hayato-sama, trước hết mời anh thay trang phục chiến đấu ạ.」

「Thay đồ á…. Để triển khai Hundred thì cần phải thay đồ sao?」

「Để tối đa hóa hiệu suất của Hundred, cần phải thay một loại áo khoác chuyên dụng— Variable Suit ạ.」

Vừa nói, Meimei vừa bước về phía cánh cửa ở hướng đối diện với lối ra.

「Trận quyết đấu (duel) ngày mai cũng sẽ mặc Variable Suit, và bộ đó cũng cần được bảo trì một chút giống như Hundred. Em sẽ giải thích chi tiết sau, trước hết mời anh thay đồ đã.」

Sau khi thay đồ và hoàn tất việc bảo trì trong phòng thay đồ, Hayato trở lại sân đấu, nơi Charlotte, Emile và Meimei đã đợi sẵn.

(Mà, bộ suit này đơn giản thật…)

Cậu nghĩ vậy là vì Emile đang mặc một bộ đồ giống như bodysuit, ôm sát cơ thể, dù thiết kế có khác với của Hayato.

「Cậu nhìn chằm chằm cái gì thế…」

「À thì, mình không thể nhìn rõ bộ suit của chính mình được…」

Nhìn thế này mới thấy, cậu cứ tưởng trang phục chiến đấu sẽ phải hầm hố, nhưng Variable Suit lại có thiết kế hoàn toàn ngược lại.

Tuy nhiên, nghe nói những mảnh vụn của khoáng thạch làm nên Hundred— Đá Variable được trộn lẫn vào trong sợi vải, và khi triển khai Hundred, hình dạng của nó sẽ còn thay đổi hơn nữa.

Meimei đã tiến hành việc bảo trì đó trong phòng thay đồ.

Nhân tiện, ngay cả ở trạng thái hiện tại, tùy thuộc vào tâm lý sâu thẳm của mỗi người và năng khiếu với Hundred, nó cũng đã biến đổi thành hình dạng riêng của mỗi người, giống như vũ khí.

Vì vậy, bộ của Emile và của Hayato có màu sắc và hình dạng khác nhau.

「…Mà này, cậu cũng đang mặc Variable Suit, nghĩa là cậu cũng đã nhận được Hundred rồi à?」

「Tớ đã có Hundred chuyên dụng của mình từ rất lâu trước khi đến đây rồi.」

「…Từ rất lâu trước đây…」

Hayato ngạc nhiên cũng là điều dễ hiểu. Hundred là một vũ khí cực kỳ mạnh mẽ.

Nếu là một người sử dụng thành thạo, một người có thể tiêu diệt cả một trung đoàn quân đội thông thường.

Chính vì thế, nó được các quốc gia quản lý nghiêm ngặt, và giấy phép sở hữu chỉ được cấp cho quân đội thuộc Liên Hợp Quốc hoặc các công ty quân sự tư nhân (Private Military Company).

Ngay cả Hayato khi nhập học vào Little Garden này cũng đã phải trải qua một bài kiểm tra tâm lý và ký rất nhiều giấy tờ.

「Bình thường thì không được đâu nhỉ.」

Người trả lời là Charlotte.

「Nhưng, khụ… tôi đã dàn xếp và xin được giấy phép đặc biệt. Bởi vì, chỉ số phản ứng Hundred của Emile rất cao. Tôi nghĩ nó sẽ hữu ích cho nghiên cứu của mình, nên đã nhờ cậu ấy hợp tác.」

Nói cách khác, đó là một trường hợp đặc biệt.

「…Vậy thì sao Emile không đấu với Hội trưởng luôn? Nếu đã hợp tác nghiên cứu với Charlotte thì trình độ sử dụng Hundred cũng phải khá lắm chứ.」

「Hội trưởng đã chỉ đích danh Hayato rồi, nên không được đâu. Hình phạt dành cho tớ cũng là một phần của vụ cá cược mà. Thôi, trước hết cậu cứ triển khai Hundred đi đã. Tớ muốn xem Hundred của Hayato sớm.」

「Triển khai á, cách làm cũng giống như lúc thi đúng không…」

Người trả lời câu hỏi đó không phải Emile, mà là Charlotte.

「Việc chạm vào Hundred và ước nó biến thành vũ khí thì giống nhau. Điều khác biệt là cậu phải hét lên 《Hundred On (Bách Võ Trang Triển Khai)》. Đó là từ khóa để triển khai.」

「Hundred On (Bách Võ Trang Triển Khai), sao…」

「Cứ thử làm đi.」

「Em hiểu rồi.」

Gật đầu, Hayato siết chặt Hundred trong tay. Ngay lập tức, nó bắt đầu phát ra ánh sáng màu đỏ thẫm trong lòng bàn tay cậu. Đó là màu sắc năng lượng của Hayato.

「Hundred On (Bách Võ Trang Triển Khai)!!」

Khi cậu hét to câu đó, Hundred ngay lập tức vỡ tan thành những hạt nhỏ và bao bọc lấy cánh tay phải của Hayato.

Những hạt đó hình thành nên một lớp giáp gồ ghề, giống như nhiều lớp tay áo của bộ giáp truyền thống của Yamato— áo giáp samurai xếp chồng lên nhau.

Từ vai đến cổ tay, cánh tay phải của cậu đã hoàn toàn biến đổi.

Tiếp theo, xuất hiện trong bàn tay đang nắm chặt Hundred là một thanh đao khổng lồ với lưỡi dài hơn một mét. Có thể gọi nó là một thanh trảm mã đao.

「Thế nào, đó là Hundred chuyên dụng của cậu đấy—《Hien (Phi Yến)》.」

Charlotte nhìn Hayato đã triển khai vũ khí, nở một nụ cười mãn nguyện.

「Cái này, tên là 《Hien (Phi Yến)》 sao…」

Hayato lẩm bẩm khi nhìn thanh đao khổng lồ trong tay phải.

「Phải, đó là một Hundred loại Kỵ sĩ hay Chevalier, cả vũ khí lẫn tên gọi của nó đều được làm theo phong cách Bushi của đất nước cậu—Yamato, cậu thấy sao?」

「Nó to và trông có vẻ nặng, nhưng không phải vậy… rất vừa tay, cảm giác rất ổn ạ.」

Hayato thủ thế với 《Hien (Phi Yến)》, vung thử một, hai lần.

「Thế à. Dù gì thì cũng là do tôi tinh chỉnh mà. Nhân tiện, tôi đã giảm trọng lượng để cậu có thể tận dụng các đặc tính cơ thể của mình──như sự nhanh nhẹn và tốc độ. Nếu cậu thích nó thì không còn gì bằng.」

Thành quả này đủ để cậu ta tự tin như vậy.

Quả không hổ danh được gọi là thần đồng.

Vốn dĩ, lúc chạm vào Hundred trong kỳ thi, dù nó đã biến thành hình dạng một thanh đao, nhưng đó là một hình thù méo mó, giống như một vật trang trí kỳ quái với những nhánh cây mọc ra khắp nơi. Nhưng bây giờ, nó đã có hình dạng một thanh đao hoàn chỉnh.

Đó chính là thành quả của việc tinh chỉnh mà Charlotte đã nói.

Đây là thanh đao để chiến đấu với Savage──một thanh đao được tạo ra cho Hayato.

「Vậy thì, tôi cũng sẽ triển khai Hundred của mình nhé.」

Nói rồi, Emile lấy ra một sợi dây chuyền từ ngực. Trên đó có gắn một viên khoáng thạch màu đỏ.

「Cậu, cái đó...」

「Đây là Hundred của tôi.」

Ném sợi dây chuyền đang cầm trên tay lên không, Emile hét lên.

「Trăm Vũ Trang, Triển Khai (Hundred On)!」

Khác với Hayato, Hundred phát ra ánh sáng màu xanh, biến thành những hạt li ti, rồi hình thành hơn mười vật thể lơ lửng, bao bọc lấy cơ thể Emile như một chiếc áo choàng.

「Đó là vũ khí của cậu... à?」

Trông nó giống như một món phòng cụ hơn là vũ khí.

Nhìn kỹ lại, nó không duy trì được hình dạng ổn định như thanh 《Phi Yến》 của Hayato. Các hạt li ti chỉ tụ lại thành một vài khối mà thôi.

「Đây được gọi là 《Làn Sương Che Đậy Mọi Thứ (Arms Shroud)》. Điều khiển những hạt này để chiến đấu chính là hình thái Hundred của tôi──dạng Innocence cơ bản.」

「Dạng Innocence...?」

Trong cuốn sách được giao sau khi trúng tuyển và được dặn phải đọc qua, có viết rằng Hundred có rất nhiều loại khác nhau.

Đúng như tên gọi Trăm Vũ Trang (Hundred), ngoài Chevalier của Hayato, Dragoon của hội trưởng, còn có Long Shooter chuyên về pháo kích tầm xa, Martial Arts chủ yếu cận chiến, và hơn một trăm dạng khác nữa.

Tuy nhiên, chẳng có chỗ nào viết về Innocence cả. Chắc hẳn đây là một dạng hiếm đến vậy.

「Mà, làm thế nào để chiến đấu với thứ đó?」

Nếu là phòng ngự thì không nói, chứ trông nó chẳng có vẻ gì là có thể chiến đấu được.

「Là biến 《Làn Sương Che Đậy Mọi Thứ (Arms Shroud)》 thành vũ khí như thế này đây.」

Khi Emile vừa nói dứt lời, một khối hạt bao quanh cơ thể cậu ta bắt đầu tỏa sáng màu xanh trắng, rồi biến thành một khẩu pháo hình dạng giống súng trường với nòng ngắn.

「Tôi đọc được rằng hội trưởng là dạng Dragoon điều khiển pháo như thế này, nên là đối thủ luyện tập hoàn hảo đúng không?」

Điều đó đúng là không sai.

「Mà kể cũng lạ, cậu có thể thay đổi hình thái đột ngột như vậy nhỉ...」

Khẩu pháo lơ lửng trên không, ở vị trí cao hơn vai phải của Emile một chút.

「À há há, Hundred của tôi có hơi đặc biệt một chút, nhưng cũng có những Võ Nghệ Sĩ (Slayer) thay đổi hình dạng vũ khí trong lúc chiến đấu, nên cậu cứ nhớ lấy thì hơn. Thôi thì, chúng ta bắt đầu huấn luyện ngay đi. Cũng không có nhiều thời gian đâu.」

「Ừ nhỉ.」

Đúng là không có nhiều thời gian.

Trong lúc thay đồ, Hayato đã nghe Meimei nói rằng sân tập này chỉ có thể sử dụng trong ba tiếng.

「Trước mắt thì, Hayato có biết Sense Energy là gì không?」

「Hình như là... những vật chất dạng hạt li ti phát ra từ cơ thể con người... thì phải?」

Mặc dù không thể nhìn thấy bằng mắt thường, nhưng Hundred phản ứng và biến đổi nhờ nó... Hayato nhớ là mình đã đọc điều đó trong sách.

「Đúng vậy. Tùy người mà loại năng lượng đó được gọi là khí hay ma lực, nhưng ở Little Garden này thì là Sense Energy. Viết tắt là Energy.」

「Nhân tiện, nếu chỉ số Energy về không thì cậu sẽ không thể duy trì vũ trang được đâu, nên hãy cẩn thận.」

Charlotte nói thêm vào.

「Trong các trận quyết đấu (duel) cũng vậy, nếu rơi vào tình trạng đó thì sẽ bị xử thua.」

Nói cách khác, Sense Energy chính là huyết mạch của một Võ Nghệ Sĩ (Slayer).

「Điều mà tôi muốn Hayato học từ bây giờ là cách sử dụng Energy đó. Truyền Energy vào vũ khí, và cách dựng rào chắn (barrier) để chống lại các đòn tấn công của đối phương──rồi nếu có thể dùng Energy để gia tốc (accelerate) hay nhảy vọt (jump) thì những việc còn lại, với kiếm thuật và năng lực thể chất sẵn có của cậu, ít nhất cũng có thể chiến đấu được ở mức tối thiểu.」

Nghe liệt kê một tràng thì có vẻ nhiều, nhưng xem ra đó vẫn chỉ là mức tối thiểu.

(Trông có vẻ vất vả đây...)

Giá như trận quyết đấu (duel) diễn ra sau một tuần chứ không phải một ngày nữa, nhưng giờ có nghĩ cũng chẳng thay đổi được gì. Cậu chỉ có thể học tất cả trong vài tiếng tới mà thôi.

「Phàa, cơn buồn ngủ của tôi sắp đến giới hạn thật rồi. Tôi xin phép đi ngủ đây. Vốn dĩ, tôi chỉ định dẫn các cậu đến đây, và sau khi Hundred triển khai thành công thì sẽ về nhà ngủ.」

「Vậy thì, tôi cũng xin phép về. Làm phiền hai người cũng không hay.」

「L-Làm phiền gì chứ...」

Thấy Emile đỏ bừng cả má, Hayato bất giác nhíu mày.

「Cái phản ứng gì vậy...」

「Ha ha ha, tóm lại, nếu có chuyện gì thì cứ gọi Meimei nhé. Từ điện thoại trong sân tập, bấm số nội bộ mười tám là sẽ kết nối được.」

Charlotte vừa ngáp một cái thật to vừa rời khỏi sân tập cùng với Meimei.

「Vậy thì, trước hết, để tôi kiểm tra xem hiện tại Hayato có thể sử dụng Energy đến mức nào nhé.」

「Kiểm tra à, cậu định làm gì?」

「Là thế này đây.」

「──Oái!?」

Đột nhiên, Emile bắn một tia sáng (beam) từ khẩu pháo trên vai phải của mình.

Trong tích tắc, Hayato đưa 《Phi Yến》 ra trước người, đỡ lấy khối ánh sáng xanh trắng đang lao tới.

Keng!

Thanh 《Phi Yến》 phát ra một tiếng động chói tai, một áp lực nặng nề đè lên cánh tay cậu.

「Tự dưng cậu làm cái gì vậy!」

Tuy đỡ được, nhưng nếu cậu đưa 《Phi Yến》 ra chậm hơn một chút thôi thì đã bị tia sáng (beam) bắn trúng rồi.

「À há há, tôi không ngờ cậu lại dùng 《Phi Yến》 để đỡ đấy.」

「Đây không phải lúc để cười đâu, trả lời câu hỏi của tôi đi...」

「Tôi định kiểm tra xem Hayato có thể sử dụng E-Barrier không thôi mà.」

「E-Barrier à... hình như là Energy Barrier đúng không.」

Điều này cũng được viết trong cuốn sách cậu đã đọc.

「Đúng vậy, đó là một trong những kỹ thuật cơ bản của Võ Nghệ Sĩ (Slayer), giải phóng Energy từ cơ thể để triển khai rào chắn (barrier), giảm nhẹ đòn tấn công của đối phương. Cách triển khai rất đơn giản, chỉ cần tưởng tượng việc chặn đứng viên đạn đang bay tới là được. Có thể nói là giống như triển khai Hundred vậy... thôi thì, tôi bắn thêm lần nữa nhé!」

「Này, khoan đã!」

「Không khoan. Trăm hay không bằng tay quen mà.」

Vui vẻ nói vậy, Emile lại biến một trong những khối 《Làn Sương Che Đậy Mọi Thứ (Arms Shroud)》 thành khẩu pháo và bắn ra một tia sáng (beam).

(Bảo mình tưởng tượng việc chặn nó lại thì nói thế nào đây...)

Đương nhiên, không có thời gian để suy nghĩ sâu xa. Tia sáng (beam) đã ở ngay trước mắt. Vì vậy, Hayato theo phản xạ đưa tay phải ra.

Cậu chỉ nghĩ đến việc chặn tia sáng (beam) lại.

「A, được rồi...」

Tia sáng (beam) không hề chạm vào cơ thể Hayato. Ngay trước đó, nó đã tan biến như thể phát nổ.

「Làm tốt lắm, Hayato. Cố thêm chút nữa nào.」

Sau đó, Emile bắn liên tiếp năm tia sáng (beam) nữa. Hayato đã có thể làm tất cả chúng phát nổ.

「Tuyệt vời, Hayato, mới bắt đầu đã hoàn hảo rồi! Như thế này xem như đã nắm được cơ bản rồi đấy! Việc dựng E-Barrier, truyền Energy vào Hundred, hay dùng Energy để gia tốc (accelerate) và nhảy vọt (jump) cũng gần như tương tự nhau thôi.」

「Tức là, bây giờ mình đã có thể làm được những việc tối thiểu của một Võ Nghệ Sĩ rồi à...」

Nghĩ vậy, cậu cảm thấy có thêm một chút tự tin.

「Từ giờ trở đi là tùy thuộc vào nỗ lực của cậu. Vì vậy, chúng ta hãy chuyển sang huấn luyện thực chiến nhé. Vừa thi đấu vừa chỉ dẫn sẽ dễ hơn.」

Emile biến một mảnh 《Làn Sương Che Đậy Mọi Thứ (Arms Shroud)》 đang lơ lửng quanh người và tạo ra thêm một khẩu pháo nữa.

「Nào, tôi tới đây! Hãy dùng E-Barrier để đỡ như lúc nãy nhé!」

Emile điều khiển khẩu pháo, liên tiếp bắn ra các tia sáng (beam).

「...Hự!」

Hayato triển khai E-Barrier, chặn được hai tia sáng (beam).

Một chấn động nhẹ truyền khắp cơ thể, nhưng cũng chỉ như bắt một quả bóng được ném nhẹ, gần như không có sát thương.

「Cậu đã hoàn toàn làm chủ được E-Barrier rồi nhỉ. Nhưng chỉ đỡ đòn thì không thắng được đâu!」

Ý là bảo cậu tấn công đây mà.

Phán đoán như vậy, Hayato quyết định sẽ gia tốc (accelerate) để tiếp cận Emile và vung xuống thanh Hundred đã được truyền Energy.

(Đã đến nước này thì chỉ có thể làm tới thôi!)

Đầu tiên là gia tốc (accelerate)──

Nghĩ đến việc tiếp cận thật nhanh, cậu dồn sức vào chân, đạp mạnh xuống đất, đồng thời cho Energy bùng nổ dưới chân. Nhờ đó, Hayato đã rút ngắn khoảng cách với Emile trong chớp mắt. Giờ chỉ cần vung thanh 《Phi Yến》 đã được truyền Energy xuống nữa thôi.

Cậu dồn sức vào hai tay, truyền Energy vào. Lập tức, các thiết bị và hoa văn trên lưỡi đao tỏa sáng màu đỏ, cùng màu với Energy của Hayato.

Xem ra cậu đã truyền Energy vào 《Phi Yến》 thành công.

「Hàaaaaaaaaa!」

Thời điểm quá hoàn hảo!

Hayato đã vung được thanh 《Phi Yến》 xuống một cách ngoạn mục. Tuy nhiên, nó không hề trúng Emile.

「Hựp, này...」

Emile đã điều khiển các hạt 《Làn Sương Che Đậy Mọi Thứ (Arms Shroud)》 đang lơ lửng để bảo vệ cơ thể, tạo ra hai chiếc khiên (shield) bắt chéo nhau và chặn đứng thanh 《Phi Yến》.

「...Tôi không ngờ cậu lại thành công trong việc gia tốc (accelerate) và truyền Energy vào Hundred ngay trong lần đầu tiên đấy. Nếu bị đánh trúng trực diện, chắc tôi đã gục rồi...」

Vừa nói vừa cười vui vẻ, Emile di chuyển hai chiếc khiên (shield) và đánh bật thanh 《Phi Yến》 của Hayato.

「Oái!?」

Mất thăng bằng, Hayato ngã phịch mông xuống đất. Emile không nhân cơ hội đó tấn công.

「Chỉ cần dạy một chút mà đã làm được đến thế này, có lẽ trận quyết đấu (duel) với hội trưởng cũng sẽ ổn thôi.」

Nói rồi, Emile cúi người, đưa tay phải về phía Hayato đang ngồi bệt dưới đất. Hayato nắm lấy tay cậu ta và được kéo đứng dậy.

「Nói vậy tức là từ trước đến giờ cậu không nghĩ là mình có thể thắng à...」

「À há há, không có chuyện đó đâu. Tôi cũng đã suy nghĩ kỹ về chiến thuật rồi mà.」

「...Chiến thuật?」

「Đúng vậy, chiến thuật để chiến thắng hội trưởng.」

※※※

Sau đó, buổi đặc huấn vẫn tiếp tục không ngừng nghỉ cho đến sát giờ giới nghiêm của sân tập. Phần lớn thời gian được dành cho việc thực hành chiến đấu theo chiến thuật mà Emile đã vạch ra.

Lúc đầu, dù khắc nghiệt nhưng Hayato vẫn có thể tận hưởng buổi huấn luyện, nhưng về sau nó đã trở thành một cuộc hành xác đúng nghĩa, khiến cậu kiệt sức và rã rời.

「...Mà công nhận, mệt thật đấy.」

Thay đồ xong và rời khỏi sân tập, Hayato cùng Emile đi bộ trên con đường đã tối mịt để trở về ký túc xá.

Khoảng cách từ trường đến ký túc xá chỉ khoảng năm phút đi bộ, nhưng cậu cảm thấy nó dài lê thê, có lẽ là do sự mệt mỏi đã tích tụ trong cơ thể.

「Nếu vậy, sao cậu không thử đến nhà tắm công cộng xem?」

Emile đề nghị như vậy khi họ đến trước ký túc xá.

「...Nhà tắm công cộng?」

「Nó ở dưới tầng hầm của ký túc xá, và nghe nói bồn tắm ở đó được làm từ một loại khoáng thạch tự nhiên nào đó. Trên trang web dành cho học sinh có ghi là nó có hiệu quả phục hồi thể lực và Energy đấy.」

Trang web dành cho học sinh mà cậu ta nói có lẽ là trang hướng dẫn mở ra đầu tiên khi nhấp vào trình duyệt trên PDA. Hayato vẫn chưa xem nó.

「Vậy thì đi thử ngay đi.」

「K-Không, tôi thôi. Hayato cứ đi một mình là được rồi...」

「Phản ứng gì vậy. Tự mình chỉ cho người ta rồi lại không đi à? Cậu cũng vận động nhiều như tôi và cũng mệt mỏi mà.」

「Tại vì, đi tắm chung với Hayato vẫn còn thấy ngại, hay nói đúng hơn là còn quá sớm...」

「Cậu lại nói mấy chuyện đó nữa rồi.」

Lúc thay đồ ra khỏi bộ Variable Suit, Emile cũng nói là ngại ngùng và không chịu thay đồ chung.

「Thì đúng là vậy mà. Nhà tắm còn ở cấp độ cao hơn cả thay đồ nữa. Hai đứa mình đều khỏa thân và ở bên nhau suốt... Với lại, nhà tắm công cộng là phải ngâm mình trong bồn đúng không?」

「Nhắc mới nhớ, ở Britannia không có phong tục này à.」

「Ở Yamato thì đó là chuyện bình thường. Nhà tắm ở đây cũng được ghi là theo phong cách suối nước nóng của Yamato.」

「Ừ, đúng vậy. Tôi cũng từng đi suối nước nóng vài lần rồi, thích lắm. Cậu chắc chắn cũng sẽ thích thôi.」

「Nhưng mà...」

「Cậu ghét đi tắm chung với tôi đến thế à?」

「Ừm, chuyện đó, là vì... Không phải là ghét, nhưng quả thật là vẫn còn quá sớm...」

「Tức là hôm nay cậu không định tắm à.」

「Ừm, chuyện đó để sau đi. Hôm nay tôi về phòng tắm vòi sen là được rồi.」

Quyết tâm của Emile có vẻ rất vững chắc.

(Có nhà tắm công cộng tiện thế mà không dùng, đúng là lãng phí...)

Emile đúng là một gã kỳ quặc.

「Vậy tôi đi một mình đây.」

Từ bỏ việc rủ rê Emile, Hayato vừa về đến phòng ký túc xá là liền lấy đồ thay và một mình đi đến nhà tắm.

※※※

「A~, sảng khoái quá đi...」

Sau khi một mình rời khỏi nhà tắm, thay một bộ đồ ngủ nhẹ nhàng gồm áo thun và quần short, Hayato trở về trước cửa phòng và lấy PDA ra khỏi túi.

Đúng như lời Emile nói, nhà tắm công cộng theo phong cách Yamato, và bồn tắm thì rất rộng. Đúng là có hiệu quả xua tan mệt mỏi, cơ thể cậu đã nhẹ đi rất nhiều. Với tình trạng này thì ngày mai cậu có thể bước vào trận quyết đấu (duel) với trạng thái tốt nhất.

「Hình như làm thế này là được...」

Cũng giống như cổng trường và cửa phòng nghiên cứu, cửa của các phòng trong ký túc xá cũng dùng PDA làm chìa khóa, Hayato biết điều đó vì đã thấy Emile và Fritz làm rồi.

Cậu đưa PDA đến gần máy quét, một tiếng "bíp" vang lên. Trên màn hình nhỏ bên cạnh hiển thị chữ 《OK》, và cánh cửa mở ra.

「...Haya, to...?」

Tiếng cửa đóng lại vang lên cùng với giọng nói đó, khiến không khí trong phòng như đóng băng.

Dù đã vội vàng dùng khăn tắm che từ ngực xuống dưới, nhưng Emile gần như đang trong tình trạng khỏa thân hoàn toàn. Có lẽ vì mái tóc được thả xuống, trông cậu ta lại có vẻ nữ tính đến lạ. Da của cô em gái ốm yếu, gần như không ra ngoài của cậu cũng đã rất trắng, nhưng da của Emile còn trắng hơn thế nữa. Tựa như tuyết mới vừa rơi. Đúng là da của người phương Tây, nhưng đây đương nhiên không phải lúc để mà cảm thán. Đối phương là một quý ông người Britannia. Là Emile ngại ngùng đến mức do dự cả việc đi tắm chung.

「Ứ, oaaaaaaaaaaaaaaaa!」

Emile hét lên, vội vàng ngồi xổm xuống, tay trái, ngược với tay phải đang cầm khăn tắm, tóm lấy chiếc túi Boston dưới chân. Hành động đó rõ ràng là chỉ có thể để ném nó đi mà thôi.

「Này, khoan đã! Đó là túi của tôi mà──」

Bên trong vẫn còn đầy ắp đồ, chính Hayato là người biết rõ nhất.

Nhưng khi cậu cất tiếng thì đã quá muộn.

Emile đã ném chiếc túi Boston đó về phía cậu.

「Ặc!?」

Một cú va chạm mạnh vang đến tận óc, trước mắt cậu tối sầm lại.

Hayato ngã ngửa ra tấm thảm.

Rầm!!

Một cú sốc nữa lại vang lên trong não cậu.

Lần này hình như gáy cậu đã đập xuống tấm thảm.

「Bị phát hiện thế này thì phiền lắm──này, Hayato, cậu có sao không, Hayato!」

Dần dần, giọng nói gọi tên cậu xa dần──

Một lúc sau, khi Hayato tỉnh lại, thứ hiện ra trong mắt cậu là một trần nhà xa lạ.

(...Đây là trần nhà của ký túc xá à?)

Mất một lúc cậu mới nhận ra.

(Với lại, cái này là gì đây...)

Cảm giác này, sao lại dễ chịu một cách kỳ lạ...

「A, may quá. Cuối cùng cậu cũng tỉnh rồi.」

「Hả?」

Cùng với giọng nói đó, khuôn mặt của Emile xuất hiện giữa cậu và trần nhà.

Lúc này Hayato mới hiểu ra.

(Không lẽ, cái này là...)

Không chỉ mềm mại.

Nó còn có một chút đàn hồi và ấm áp, đây không phải là gối, mà là đùi của Emile...

「Oái!?」

Không thể tin được, mình lại đang được một thằng con trai cho gối đầu lên đùi──

(Nhưng mà, mềm mại và dễ chịu thật... mình đang nghĩ cái quái gì vậy!)

Cậu vội vàng cắt đứt dòng suy nghĩ và bật dậy.

「Đau!」

Một cơn đau nhói ở trán, cùng lúc đó Emile cũng hét lên.

Lúc ngồi dậy, đầu cậu đã va vào trán Emile đang cúi xuống nhìn.

「Đau đau đau, tự dưng cậu làm gì vậy...」

「Câu đó phải là của tôi mới đúng, cậu đã làm cái quái gì với tôi vậy?」

「Làm gì là sao, là lỗi của Hayato chứ bộ. Tự dưng vào phòng mà không nói tiếng nào...」

Thấy Emile đỏ mặt nói vậy, Hayato nhớ lại chuyện xảy ra ngay sau khi từ nhà tắm trở về phòng.

「Sau khi tôi ngất đi, là cậu đã đưa tôi lên giường à...」

「...Ừm.」

Emile có vẻ áy náy cúi gằm mặt, gật đầu.

Xem ra sau đó cậu ta đã chăm sóc cho cậu suốt.

「Thật sự xin lỗi. Chuyện xảy ra đột ngột quá nên tôi đã hoảng loạn...」

「Dù vậy thì cũng đâu cần phải ném túi ngay lập tức chứ. Hơn nữa, đó là túi của tôi mà...」

「Là tại Hayato cứ nhìn chằm chằm vào cơ thể trần truồng của tôi!」

「Tôi đâu có nhìn chằm chằm. Với lại, đó chỉ là một tai nạn không may thôi mà!」

「Ư~, Hayato đáng ghét, đáng lẽ cậu nên bị vấp ngón chân cái vào chân bàn...」

Emile chu môi, lườm cậu.

Một lúc sau──

「Này, cái đó...」

「Gì vậy?」

「Cơ thể trần truồng của tôi, cậu còn nhớ không?」

「...Hả?」

「Tôi hỏi là trong ký ức của cậu còn lưu lại hình ảnh đó không!」

「Ừm thì...」

Cậu cố gắng nhớ lại, nhưng có lẽ do cú sốc vì bị đập đầu hai lần, ký ức đó đã bay mất. Khi cậu nói ra điều đó, Emile,

「May quá.」

thở phào nhẹ nhõm.

「Tóm lại, Hayato. Lần sau cậu phải cẩn thận đấy nhé.」

「Bảo tôi cẩn thận nhưng chúng ta đều là con trai cả, cậu cũng đừng có hoảng loạn vì mấy chuyện như thế chứ. Vốn dĩ, việc cậu ngại ngùng mới là kỳ lạ đó.」

「Thiệt tình, Hayato đúng là đồ không hiểu chuyện!」

「Gì vậy chứ...」

Một bầu không khí nặng nề, khó xử bao trùm căn phòng.

Thứ phá tan nó là một đoạn âm thanh điện tử ngắn phát ra từ PDA của Hayato.

「Gì thế nhỉ?」

Cậu cầm PDA lên, màn hình hiển thị thông báo có email mới.

「Email à? Từ ai thế?」

「Chờ chút đã.」

Với những ngón tay không mấy quen thuộc, Hayato thao tác trên PDA.

...Quả nhiên, mình không giỏi mấy thứ này.

「Biết đâu là của bạn gái cậu thì sao.」

「Làm gì có. Tôi cũng không có thời gian cho chuyện đó.」

「Không có thời gian là sao?」

「Từ xưa em gái tôi đã không được khỏe. Bố mẹ thì chết ở Britannia trong Cuộc Chạm Trán Thứ Hai (Second Attack), nên tôi phải một mình chăm sóc nó, bận tối mắt tối mũi.」

「Hayato, lúc xảy ra Cuộc Chạm Trán Thứ Hai (Second Attack), cậu đã ở Britannia à...」

「Tôi đang ở Gudenburg vì công việc của bố. Đúng là thời điểm tồi tệ...」

「Xin lỗi, tôi đã hỏi chuyện không nên hỏi. Nhưng Hayato đến Little Garden rồi thì em gái cậu có ổn không?」

「Em gái tôi cũng đến Little Garden. Lúc được công ty Warslan chiêu mộ, họ đã đưa ra điều kiện nếu tôi vào khoa Võ nghệ, họ sẽ cho em gái tôi được điều trị tốt nhất miễn phí──à, cuối cùng cũng xem được mail rồi──là từ Karen.」

「Đó là... người em gái cậu vừa nói đến à?」

「Ừm.」

Vừa gật đầu, Hayato vừa bắt đầu đọc nội dung mail, sắc mặt cậu nhanh chóng trở nên xanh xao.

「...Có chuyện gì vậy?」

Emile nghiêng đầu hỏi.

「Thật ra sau lễ khai giảng tôi đã hứa với Karen là sẽ đến bệnh viện, nhưng vì có nhiều chuyện xảy ra quá nên quên béng mất, xem ra đã làm con bé nổi giận rồi.」

Hayato đưa PDA ra, nghĩ rằng cho xem sẽ nhanh hơn là giải thích bằng lời.

Emile ghé sát người lại.

(Ư, a...)

Mùi hương ngọt ngào phảng phất đâu đây khiến tim cậu đập thình thịch. Giống hệt như mùi hương cậu cảm nhận được lúc bị cậu ta đè lên người lần đầu tiên.

Không hề để ý đến Hayato đang bối rối, Emile nhận lấy PDA và đọc nội dung email.

Anh hai

Tại sao sau lễ khai giảng anh không đến?

Em đã đợi để ăn tối cùng anh...

Giờ thăm bệnh cũng hết rồi...

Em hỏi Miharu mới biết địa chỉ mail là số hiệu sinh viên nên mới gửi mail.

Số điện thoại thì em không biết nên anh cho em nhanh đi.

Nếu không trả lời ngay, em sẽ nguyền rủa anh đấy!

Karen

「À há há, có vẻ rắc rối nhỉ. Nhưng hai anh em có vẻ thân thiết đấy chứ.」

「Cậu nói cứ như chuyện của người khác vậy. Karen mà nổi giận thì đáng sợ, à không, phiền phức lắm đấy.」

「Mà này, email đó làm tôi nhớ ra, chúng ta vẫn chưa ăn tối.」

「Mệt quá nên quên hẳn luôn... Chắc ăn sau buổi đặc huấn thì ói ra mất, nhưng giờ cũng chẳng muốn ăn nữa, tối nay nhịn cũng được.」

「Vậy thì đi ngủ thôi. Mai là ngày quyết đấu (duel) quan trọng mà.」

「Trước đó phải trả lời mail đã. Bị nguyền rủa thì toi mất.」

Hayato vừa hỏi Emile cách thao tác, vừa gửi một email giải thích rằng hôm nay có việc đột xuất, xin lỗi Karen──và ghi cả số điện thoại của mình vào.

「Vậy thì, đi ngủ thôi.」

Cuối cùng, Emile cũng trở về giường của mình. Mùi hương ngọt ngào tựa hoa cỏ xa dần, Hayato cảm thấy có phần nhẹ nhõm.

(Dù có khuôn mặt giống con gái thật, nhưng lại có cảm giác kỳ lạ với một thằng con trai...)

Sự thật là cậu cũng có chút sợ hãi chính bản thân mình.

Chắc chắn không phải mình đã thức tỉnh cái gì đó lạ. Chắc là do cậu ta là người Britannia. Và cũng vì cậu ta có nét gì đó giống với cô gái trong giấc mơ, cậu tự nhủ với lòng mình như vậy để bình tĩnh lại.

「Tôi tắt đèn nhé.」

Sau khi xác nhận Hayato đã chui vào trong chăn, Emile dùng PDA để tắt đèn.

「Này, Hayato. Cậu còn thức không?」

Đó là khoảng mười phút sau khi họ chúc nhau ngủ ngon và chui vào chăn.

「Còn, nhưng có chuyện gì sao?」

Cậu không quen ngủ trên giường, bên cạnh lại là một người bạn cùng phòng vừa mới gặp──thêm vào đó, chuyện về trận quyết đấu (duel) ngày mai cứ lởn vởn trong đầu, khiến cậu chưa thể ngủ được.

「Lúc nãy, tôi có hỏi cậu về người yêu đúng không.」

「Gì vậy, lại chuyện đó nữa à...」

「Tại vì, nằm cạnh nhau thế này, chẳng phải sẽ muốn nói mấy chuyện thầm kín như vậy sao. Cũng là để chúng ta hiểu nhau hơn nữa.」

「Cậu này...」

Hayato không nhịn được mà cười khổ.

Cứ như là đi dã ngoại với trường học vậy.

「Với lại, nói là hiểu nhau hơn chứ thể nào cũng chỉ có mình cậu hỏi thôi chứ gì.」

「E hèm, chắc là vậy... Nhưng mà, cho tôi hỏi thêm một câu nữa thôi được không?」

「Rốt cuộc là chuyện gì chứ.」

「Lúc nãy tôi hỏi cậu có người yêu không, vậy còn người cậu thích thì sao? Biết đâu, lại có thì sao...」

「Không có.」

Hayato trả lời ngay lập tức.

「Vậy thì, người cậu đã từng thích thì sao?」

「…………」

Lần này cậu lại nghẹn lời.

Vì cậu đã nhớ về một cô gái.

「Nếu là người tôi từng để ý thì có lẽ có...」

Sau một khoảng lặng ngắn, Hayato trả lời.

「Kể cho tôi nghe về người đó đi. Người đó là người như thế nào?」

「Ừm thì...」

Đúng như dự đoán, Emile đã tỏ ra hứng thú với chuyện này.

Thật lòng thì, đây không phải là chuyện tôi muốn nói cho lắm.

「Cậu chắc chắn sẽ không cười chứ?」

Sở dĩ tôi hỏi vậy là vì đây là một câu chuyện rất đáng xấu hổ.

「Tôi sẽ không cười đâu.」

Emile quả quyết trả lời.

Nếu vậy thì chỉ một chút thôi, Hayato bắt đầu kể.

「Đó là chuyện trong mơ thôi.」

Chỉ cần nghe vậy thôi chắc cũng đủ hiểu đây là một câu chuyện đáng xấu hổ đến nhường nào. Dù vậy, Hayato vẫn lấy hết can đảm để tiếp tục.

「Bối cảnh của giấc mơ đó chính là đất nước của cậu──Gudenburg, và cô gái xuất hiện trong mơ chính là người mà tôi để tâm đến.」

Vừa nói vừa nhớ lại giấc mơ, tôi lại cảm thấy cô gái ấy có vẻ giống Emile.

「Tôi và cô ấy bị Savage tấn công, rồi cô ấy bị thương──đến đó là giấc mơ kết thúc. Chuyện sau đó thế nào, tôi hoàn toàn không biết.」

「Đó thật sự là chuyện trong mơ sao?」

「...Hả?」

「Hayato, cậu đã ở Gudenburg trong đợt Second Attack đúng không? Tôi cứ nghĩ biết đâu đó lại là chuyện đã xảy ra ngoài đời thật thì sao...」

「Chuyện đó tôi cũng không rõ. Vì bị đập vào đầu trong lúc Savage tấn công nên tôi đã mất hết ký ức ở Gudenburg...」

「Nhưng nếu đó là ký ức thật đang ngủ sâu trong Hayato, thì tôi nghĩ cô gái đó chắc chắn vẫn còn sống.」

「Gì vậy chứ, tự dưng lại quả quyết như thế.」

「Thì đó, chẳng phải sẽ tốt hơn nếu nghĩ rằng cô gái ấy chắc chắn còn sống và đang muốn gặp lại Hayato sao? Nên cô ấy mới xuất hiện trong giấc mơ của cậu đấy.」

「Nghe cứ như chuyện tâm linh ấy nhỉ.」

Hayato bất giác bật cười.

「Nhưng nếu được như vậy thì cậu cũng vui mà, đúng không?」

「Tôi cũng đã nghĩ như vậy không biết bao nhiêu lần rồi. Đó cũng là một phần lý do tôi đến Little Garden này.」

「Chuyện đó là sao?」

「Tôi đã nghĩ rằng nếu mình hiểu rõ và chấp nhận mọi chuyện, từ vụ việc đó, chuyện của bản thân, cho đến chuyện về lũ Savage, thì ký ức có lẽ cũng sẽ quay trở lại.」

Và còn một điều nữa.

Nếu giấc mơ đó là thật, để khi tái ngộ với cô gái ấy, tôi sẽ có đủ sức mạnh để bảo vệ cô ấy. Để khi ấy, hai chúng tôi sẽ không bao giờ phải xa nhau lần nữa──

「Nếu được như vậy thì tốt quá. Và rồi cậu sẽ nhớ ra được cô gái ấy.」

「Cậu cũng là một người tốt đấy chứ.」

「Ehehe, giờ cậu mới nhận ra à?」

「Vậy còn cậu thì sao, có người nào cậu thích không?」

「Chuyện đó là bí mật, chăng.」

「Tôi đã kể rồi mà cậu lại giữ bí mật, đúng là đồ gian xảo.」

「Vậy thì, chỉ một điều thôi nhé. Tôi cũng giống như Hayato vậy đó.」

「Gì chứ, thế là sao...」

「Tôi cũng có một người đã phải chia xa trong đợt Second Attack.」

「Đó là người như thế nào?」

「Bí mật.」

「Tôi đã kể cho cậu rồi thì cậu cũng kể đi chứ.」

「Một ngày nào đó, tôi sẽ kể cho cậu đàng hoàng.」

「Cậu có thật sự định nói không đấy?」

「Ai biết được chứ.」

Emile cười như để lảng đi.

Và thực tế, có lẽ tôi đã bị cậu ta cho qua chuyện thật.

Tuy nhiên, tôi cũng không ở trong trạng thái có thể gặng hỏi thêm được nữa.

Hôm nay đã có quá nhiều chuyện xảy ra, và giấc ngủ hôm qua cũng chỉ là trên máy bay vận chuyển.

Thật không thể tin được là mới lúc nãy mình còn không tài nào ngủ được.

Cơ thể đang gào thét đòi được nghỉ ngơi.

Cứ vừa nói chuyện thế này, mí mắt tôi như sắp sụp xuống.

「Vậy thôi, tôi đi ngủ đây.」

「Ngày mai, cố gắng lên nhé.」

「Ừ.」

Gật đầu rồi nhắm mắt lại, Hayato ngay lập tức chìm vào giấc ngủ.