Hundred

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Những Cô Bạn Sẵn Lòng Làm Chuyện Ấy Nếu Bạn Yêu Cầu (LN)

(Đang ra)

Những Cô Bạn Sẵn Lòng Làm Chuyện Ấy Nếu Bạn Yêu Cầu (LN)

Kagami Yuu

Một bộ romcom nóng bỏng, tinh nghịch tuổi học trò xoay quanh cô nàng đáng yêu nhất lớp và cậu bạn thân của mình!

23 185

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

(Đang ra)

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

Rakuto Haba

Một câu chuyện tình yêu học đường đầy hài hước và lãng mạn — bắt đầu từ khi tôi có được người yêu!

131 1299

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

(Đang ra)

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

Mubineko

Nghĩ đến thôi đã khiến toàn thân tôi chỉ còn lại nỗi sợ hãi ghê tởm.

88 1517

Mayoi Neko Overrun!

(Đang ra)

Mayoi Neko Overrun!

Matsu Tomohiro

Câu chuyện xoay quanh Takumi Tsuzuki, một chàng trai trẻ dành thời gian bên người bạn thuở nhỏ Fumino Serizawa tại quán cà phê Mèo Đi Lạc, và cùng bạn bè tại Học viện Umenomori. Một ngày nọ, chị gái c

93 3

Ma Vương dường như hợp tác cùng Dũng Giả để xâm lược thế giới khác

(Đang ra)

Ma Vương dường như hợp tác cùng Dũng Giả để xâm lược thế giới khác

Zecil

Ma Vương Silvia và những người bạn đồng hành của cô sẽ gián tiếp cứu các thế giới khác để ngăn chặn điều đó, nhưng mà—.

28 13

Nguyền Kiếm Cơ

(Đang ra)

Nguyền Kiếm Cơ

Luo Jiang Shen, Carrot Sauce

Một học sinh cao trung tên là Lily, trong thân xác tuyệt mỹ, cao ráo của một người Tiền bối, đã đến với một thế giới Heian song song đầy hắc ám và bí ẩn. Thiếu nữ đơn độc tự mình trải nghiệm Bách Quỷ

1743 22475

Tập 05: Dual Act - Chương 1

Karen nhập học / Những người bạn đầu tiên / Trị liệu và bài kiểm tra

「Unsho, tto...」

Sau khi ăn sáng xong, Karen bước xuống khỏi giường bệnh, đứng vững trên hai chân và bắt đầu thay đồ. Cô cởi bộ pyjama, thay cả chiếc áo lót trắng và chiếc quần lót cùng màu. Khoác lên người là bộ đồng phục của khối Sơ trung Little Garden.

Sau Lễ hội Sáng lập Little Garden, hay còn gọi là Gardens Festa, học sinh các khối Tiểu học, Sơ trung và Cao trung, ngoại trừ Khoa Võ thuật khối Cao trung của Little Garden, đều được cho nghỉ tại nhà để tiến hành công tác khắc phục hậu quả sau cuộc tấn công của Vitaly.

Lệnh nghỉ học đó được dỡ bỏ vào đúng một tuần sau, vào ngày thứ Hai.

Tức là, hôm nay.

Tình trạng của Karen vẫn tốt như thường, không có bất kỳ trở ngại nào trong sinh hoạt hằng ngày.

Cô cũng không cần dùng đến xe lăn nữa.

Vì vậy, cũng theo nguyện vọng của chính mình, Karen đã quyết định chuyển vào học năm thứ hai khối Sơ trung của Little Garden.

Đây là lần đầu tiên trong đời cô được đến trường. Đương nhiên là cô rất hồi hộp.

Được y tá phụ trách Miharu dẫn đến phòng giáo viên khối Sơ trung, cô đã được giới thiệu với giáo viên chủ nhiệm.

Đó là một người phụ nữ trạc ba mươi, đeo kính. Tại đây, cô chia tay với Miharu. Karen cùng giáo viên chủ nhiệm đi đến lớp học.

(Uu, hồi hộp quá đi...)

Từ lúc rời khỏi phòng giáo viên, trái tim cô đã đập thình thịch liên hồi. Đến khoảnh khắc cánh cửa trước của lớp học được kéo ra, cô còn tưởng mình đã nín thở.

「Em đợi ở đó nhé.」

Để lại lời dặn đó, cô giáo bước vào lớp học đang ồn ào. Qua cánh cửa mở, Karen đứng ở hành lang chăm chú dõi theo.

Đứng trước bục giảng ở trung tâm lớp học, giáo viên chủ nhiệm cất tiếng.

「Cô biết các em muốn làm ồn, nhưng bây giờ có thể yên lặng một chút được không? Sau đây cô sẽ giới thiệu học sinh mới chuyển đến. Karen-chan, vào đi em.」

「V-vâng ạ!」

Được gọi, Karen lấy hết can đảm bước vào lớp học đang xôn xao.

Những bước chân cứng nhắc, ngượng nghịu và chậm rãi.

Dù vậy, cuối cùng cô cũng đến được bục giảng.

「Vậy, em hãy tự giới thiệu đi.」

Như thể giao phó phần còn lại, giáo viên chủ nhiệm nhường chỗ trước bục giảng cho Karen.

「Ơ, ừm...」

Karen đứng trước bục giảng.

(Oa, mọi người đang nhìn mình...)

Rất nhiều ánh mắt đang đổ dồn về phía cô. Chắc cũng phải có khoảng ba mươi người.

Nếu là trước đây, có lẽ cô đã không chịu nổi tình huống này. Nhưng việc được hát trên sân khấu ở Gardens Festa đã giúp cô tự tin hơn. Chỉ là giới thiệu bản thân thôi thì chắc là được.

Tự nhủ với mình như vậy, Karen cất lời.

「M-mình là Kisaragi Karen. Từ hôm nay mình sẽ chuyển vào lớp này ạ.」

Sau lời chào, khi Karen cúi đầu, cả lớp học vang lên tiếng reo hò và vỗ tay.

「Oa, là người thật kìa!」「Dễ thương quá!」「Chân cậu ổn không?」「Chào mừng, 《Phù thủy nhỏ của Little Garden (Little Little Witch)》!」 Những tiếng nói như thế vang lên.

(Ơ, ừm... làm sao đây...)

Giọng của cô giáo chủ nhiệm đã cứu Karen đang bối rối.

「Các em, cô hiểu cảm xúc của các em nhưng hãy bình tĩnh lại. Karen-chan đang khó xử đấy.」

Nghe vậy, cả lớp học im phăng phắc.

「...Vậy, về chỗ ngồi của Karen-chan, chỗ kia được không em?」

Nơi được chỉ tay là chiếc bàn ở góc sau bên phải lớp học. Dãy thứ tư từ trên xuống. Còn một dãy nữa ở phía sau. Nhìn chung là ở phía cuối lớp.

「A, vâng. Chỗ đó được ạ.」

Do từ nhỏ chỉ toàn dán mắt vào máy tính bảng nên thị lực của cô không tốt lắm, nhưng cũng không đến mức phải đeo kính. Vì vậy, Karen gật đầu.

「Vậy thì em về chỗ đi. Chúng ta tiếp tục sinh hoạt lớp nào.」

Thấy Karen đã ngồi vào chỗ, cô giáo bắt đầu đưa những xấp giấy in cho học sinh ngồi bàn đầu mỗi dãy. Mỗi người lấy một tờ rồi chuyền ra sau. Đây là lần đầu tiên cô nhận giấy theo cách này nên Karen cảm thấy rất hồi hộp. Hôm nay đúng là toàn những chuyện hồi hộp.

Tờ giấy đó có vẻ ghi về tình trạng phục hồi của Little Garden, các khu vực cấm vào và quy định ra vào giữa đây và Sangria.

Xấp giấy đã chuyền đến bàn ngay trước mặt Karen.

「Này, bài hát của cậu đỉnh lắm đấy! Tớ là Rebecca Martin, đến từ Nam Liberia. Rất vui được làm quen!」

Cô gái ngồi bàn trước vừa quay lại vừa nói, rồi đưa tờ giấy cho cô. Làn da hơi ngăm. Mái tóc hai bím ngắn. Một cô gái với thái độ vui vẻ đến mức như tỏa ra mùi hương mùa hè.

「A... ừm... cảm ơn cậu...」

Dù ngại ngùng, Karen vẫn trả lời như vậy và nhận tờ giấy từ Rebecca.

「Này, cậu cũng chào hỏi đi chứ.」

Khi Karen định nhìn xuống tờ giấy, Rebecca lại lên tiếng. Không phải với Karen. Mà là với cô gái đeo kính, tóc bob ngắn màu đen ngồi bên cạnh.

「Lúc có tin đồn Karen sẽ chuyển đến, cậu cứ bận tâm mãi còn gì.」

「Ơ, không phải... À thì, đúng là thế... nhưng...」

Cô gái đeo kính tỏ vẻ bối rối.

「Viện cớ với tớ làm gì, chào hỏi trước đi. Này, Karen đang lúng túng kìa.」

Điều đó đúng là thật, nhưng mà...

Cô gái đeo kính nhìn về phía Karen, rụt rè mở miệng.

「Ừm, là... Tớ là Umino Aoi. Từ nay mong được giúp đỡ...」

Nghe lời chào đó, Karen chợt nhận ra.

「Cái tên đó, không lẽ cậu đến từ Yamato?」

「Vâng,」 Aoi gật đầu. 「Nhưng mẹ tớ là người Liberia gốc Yamato, tớ cũng chỉ ở Yamato hồi nhỏ nên gần như không còn ký ức gì cả. Nếu được thì cậu kể cho tớ nghe về Yamato nhé.」

「Vâng, tất nhiên rồi!」

「Yosh, vậy thì từ hôm nay chúng ta là bạn nhé.」

Rebecca chìa tay ra.

「...Bạn bè...」

Đối với Karen, từ đó thật ngọt ngào.

Mọi người ở cơ sở giống như đồng đội hơn là bạn bè.

Kirishima Sakura là người cô ngưỡng mộ. Thật quá mạo muội nếu gọi là bạn.

Nói cách khác, hai người họ chính là những người bạn đầu tiên trong đời của cô.

Trong lúc Karen đang hồi hộp định nắm lấy bàn tay Rebecca chìa ra.

「Rebecca-san, Umino-san!」

Đó là một tiếng quát của cô giáo chủ nhiệm khiến cơ thể cô giật bắn mình. 「Hai em, cô biết là hai em muốn nói chuyện với Kisaragi-san, nhưng để sau giờ sinh hoạt lớp đã... được chứ?」

「...Em xin lỗi ạ.」

Ngay khi Aoi xin lỗi, cả lớp học tràn ngập tiếng cười.

「Xin lỗi nhé, bắt tay để sau vậy.」

Rebecca nói rồi nháy mắt với Karen.

「A, vâng ạ!」

Cứ như vậy, Karen đã nhập học vào khối Sơ trung Little Garden và ngay lập tức có được bạn bè. Đó là chuyện xảy ra đúng một tuần trước khi Hayato và Emilia lên đường đến Gudenburg.

***

「Vậy, con đi đây ạ.」

「Ừ, con đi nhé.」

Được y tá phụ trách Kashiwagi Miharu tiễn, Karen trong bộ đồng phục vui vẻ lao ra khỏi phòng bệnh.

Nơi cô đến tất nhiên là tòa nhà khối Sơ trung, nằm trong một góc của khu học xá ở trung tâm Little Garden.

Vì từ khu Quân sự nơi có bệnh viện đến khu Học xá hơi xa, nên Karen đi học bằng xe buýt mỗi ngày.

Phần lớn học sinh đều đi bộ từ khu Dân cư nên xung quanh không có bóng dáng học sinh nào. Ngồi trên chiếc ghế trong chiếc xe buýt vắng hoe chưa đầy mười phút, xe đã đến trạm gần trường.

(Hôm nay cũng sẽ trải qua một ngày ở đây...)

Khi Karen xuống xe buýt và đang xúc động ngước nhìn tòa nhà trường học thì,

「Chào buổi sáng, Karen!」

「Kya!?」

Bị vỗ mạnh vào lưng, Karen giật mình đến mức tim muốn ngừng đập.

「A-ai vậy...!?」

Thứ hiện ra trong mắt Karen khi cô giật nảy mình quay lại là Rebecca, người bạn cô mới quen ngay sau khi chuyển trường. Đằng sau cô ấy còn có cả Aoi.

「Ahaha, xin lỗi xin lỗi. Thấy cậu có vẻ đang lơ đãng ấy mà.」

Nhìn Rebecca vừa gãi đầu vừa cười một cách vô tư, Karen thở dài thườn thượt.

「Dù vậy cũng đừng đột nhiên vỗ lưng tớ chứ... Tớ giật mình thật đấy.」

「Cậu có vẻ đang lơ đãng, có chuyện gì phiền lòng sao?」

Người hỏi là Aoi.

「Không, không phải vậy, chỉ là tớ thấy việc được đến trường thế này thật sự là một điều hạnh phúc...」

Karen lại ngước nhìn tòa nhà trường học.

「Ra là vậy...」

Aoi đáp lại một cách thấu hiểu, rồi cũng ngước nhìn tòa nhà như Karen.

「Bọn tớ cũng vậy, nhờ có anh trai của Karen-san và mọi người ở Khoa Võ thuật bảo vệ Little Garden mà chúng ta mới có thể đi học lại thế này.」

Đúng vậy, việc Karen có thể đến trường như thế này cũng là nhờ anh trai cô.

Việc có được những người bạn đầu tiên cũng là nhờ anh Hayato.

Người anh trai đó hôm qua đã rời Little Garden để lên đường đến Vương quốc Gudenburg.

(Anh trai, chắc cũng sắp đến Gudenburg rồi nhỉ?)

Liệu anh có ổn không, Karen thầm nghĩ. Cô lo lắng. Gudenburg là vùng đất có những ký ức đau buồn đối với hai anh em họ. Hơn nữa—.

(Emilia-san cũng đi cùng nhỉ...)

Mình đã luôn thấy họ lúc nào cũng dính lấy nhau thật đáng ngờ, nhưng không ngờ thân phận thật của cậu ta lại là con gái—.

Mình nghĩ con trai với con trai thì không được.

Nhưng nếu là con trai và con gái, thì chuyện đó lại...

「A, phải làm sao đây!」

「Karen-chan, đột nhiên sao vậy?」

Nhìn Karen đang vò đầu bứt tóc, Aoi tròn xoe mắt sau cặp kính và hỏi.

「A, không, không có gì đâu. Không có gì đâu.」

Karen vội vàng trả lời, hai tay xua lia lịa.

「Cái gì vậy chứ. Mà thôi kệ đi.」

Nhìn phản ứng của Karen, Rebecca nghiêng đầu thắc mắc rồi nói tiếp.

「Mà này, tớ có đề nghị này cho Karen.」

「Đề nghị? Là gì vậy?」

Giơ một ngón tay trước mặt, Rebecca nói.

「Lúc nãy tớ cũng vừa nói chuyện với Aoi, cuối tuần này ba chúng ta đi ra phố Sangria không?」

***

Buổi tối, tại phòng Hội học sinh dưới tầng hầm tòa nhà Khoa Võ thuật.

Nữ hoàng của Little Garden và cũng là Hội trưởng Hội học sinh, Claire Harvey, không thể tập trung vào công việc.

Đó là vì cô không thể ngừng lo lắng về Kisaragi Hayato và Emilia Hermit, những người đã đến Gudenburg.

Chắc sẽ không có chuyện hai người họ bị người của Gudenburg dụ dỗ rồi không trở về Little Garden đâu.

Cô cũng đã có lời hứa với Kisaragi Hayato.

Lời hứa rằng sẽ chiến đấu vì Little Garden.

...Dù vậy, cô vẫn bất an.

Bất an về cái gì ư, chính là về Emilia Hermit.

Emile Crossford chỉ là một thân phận giả.

Kể từ khi thân phận thật của cậu ta là Emilia Hermit = con gái bị bại lộ ở Little Garden, cô ta lại càng dính lấy Kisaragi Hayato hơn trước.

Dù cả hai vẫn còn là học sinh, nhưng họ đang du lịch đến một vùng đất đầy kỷ niệm.

Không biết chuyện gì sẽ xảy ra.

(...Mình đang nghĩ cái gì thế này. Hai người họ là nhân tài cần thiết ở đây. Miễn là họ còn ở lại Little Garden, thì thế là được rồi còn gì...)

Claire tự nhủ với mình như vậy, và để xua đi những suy nghĩ đó, cô hướng ánh mắt vào tài liệu trên tay.

Đó là tài liệu về tình trạng phục hồi của Little Garden.

Công cuộc phục hồi đang tiến triển với tốc độ rất nhanh.

《LiZA》, vốn đã im lặng kể từ sau cuộc tấn công của Vitaly, cũng đã,

『Không còn vấn đề gì nữa rồi (All green).』

gửi một tin nhắn sau hai tuần kể từ vụ việc, và lượng Sense Energy tỏa ra từ cơ thể LiZA vốn đã suy yếu cũng đang có dấu hiệu phục hồi.

Chỉ là từ sau đó, không có thêm thông báo nào từ LiZA.

Dù Claire có hỏi, cũng vẫn vậy. Không có phản hồi.

(LiZA cũng thật là. Hiện ra trước mặt Kisaragi Hayato, Kisaragi Karen, và anh trai, tại sao lại không hiện ra trước mặt mình chứ...)

Khi Claire đang phồng má lên, có tiếng gõ cửa vang lên, cốc, cốc.

「Ai đó!」

Vì đang bực bội nên Claire đã buột miệng hỏi với một giọng điệu gay gắt.

「Là tôi đây ạ. Tôi có chuyện cần báo cáo.」

Là giọng của Erika.

「Vào đi.」

Khi cô trả lời, cánh cửa mở ra.

「Claire-sama, có chuyện gì sao ạ?」

Vừa vào phòng, Erika đã nheo mắt sau cặp kính và lo lắng hỏi.

「...Không, không có gì đâu.」

Claire lảng tránh ánh mắt và trả lời như để che giấu.

「Vậy sao ạ? Tôi cứ có cảm giác câu trả lời của ngài có hơi... gai góc...」

「Đó chỉ là cô cảm thấy vậy thôi. Mà này, có chuyện gì?」

「...Là liên lạc từ Quân đội Thống nhất Quốc tế ạ.」

Để truyền đạt công việc trước, Erika bắt đầu nói.

「Dựa trên thông tin thu được từ bộ ba Variant nhân tạo, họ đã tìm thấy tám căn cứ của Vitaly, kẻ đã liên tục di chuyển khắp thế giới để tiếp tục nghiên cứu. Tuy nhiên, ba trong số đó dường như đã bị lục soát từ trước.」

「Bị lục soát từ trước? Ý cô là sao?」

「Năm trong tám căn cứ vẫn còn lại các tài liệu ngoại trừ những bí mật quan trọng. Nhưng ba căn cứ còn lại có dấu vết của kẻ nào đó đã đột nhập gần đây, và có dấu hiệu lục lọi các tài liệu mật. Hơn nữa, tại một trong số đó, còn có dấu vết như đã xảy ra một vụ nổ bên trong căn cứ, và một phần đã bị sụp đổ.」

「Nói cách khác, đó là do các thành viên của tổ chức chống Võ sĩ (Slayer) đã đến phòng nghiên cứu trước, tìm kiếm tài liệu và cố gắng cho nổ một thiết bị nào đó sao? Tại căn cứ đó, họ đang nghiên cứu cái gì vậy?」

「Chi tiết đó hiện đang được điều tra. Tùy trường hợp, có thể sẽ cần phải thẩm vấn lại bộ ba Variant nhân tạo.」

「Tôi hiểu rồi, tôi sẽ nói lại với Charlotte.」

「Ngoài ra thì, đúng rồi... Dù kẻ đã khám phá căn cứ trước là ai đi nữa, nếu họ đã có được kết quả nghiên cứu nào đó, có khả năng họ sẽ lên kế hoạch tấn công Little Garden như Vitaly. Điều này có thể gây căng thẳng cho các Võ sĩ (Slayer) và cư dân, nhưng có lẽ sẽ an toàn hơn nếu chúng ta rời cảng Sangria ngay khi kế hoạch phục hồi kết thúc và tiếp tục hải trình một thời gian mà không cập vào bất kỳ cảng nào.」

「Dù vậy, chúng ta vẫn cần vận chuyển vật tư chứ.」

「Trong trường hợp đó, thay vì sử dụng tàu cầu (Treeship) như hiện tại, chúng ta nên neo đậu cách cảng khoảng mười km. Tôi nghĩ tốt hơn là sử dụng tàu vận chuyển để đưa những người cần liên lạc với bên ngoài cùng với vật tư. Tất nhiên, điều kiện là vẫn phải kiểm tra việc ra vào nghiêm ngặt như hiện tại...」

「Đó là một ý kiến hay. Cứ làm vậy đi. Hết chuyện rồi chứ?」

「Vâng.」

Trả lời xong, Erika nói tiếp.

「Bên cạnh đó, Claire-sama. Quả nhiên, ừm... Lúc nãy, có phải ngài đang nghĩ về Kisaragi Hayato không ạ?」

「K-không có chuyện đó! Tại sao cô lại nghĩ vậy!」

「Không, chỉ là tôi có cảm giác vậy thôi ạ...」

Nhìn Claire trả lời một cách hốt hoảng, Erika nghĩ, đáng ngờ thật.

Vốn dĩ, kể từ khi Kisaragi Hayato lên đường đến Gudenburg ngày hôm qua, Claire đã luôn bồn chồn không yên.

Ở bên cạnh, cô có thể thấy rất rõ.

「H-hơn nữa, bài kiểm tra của bộ ba đó là hôm nay, phải không.」

「Ơ, à... Vâng, sẽ diễn ra tại đấu trường trong khoảng một giờ nữa ạ.」

「Tôi làm xong việc này cũng sẽ đến xem.」

「Vậy chúng ta có nên thẩm vấn về chuyện lúc nãy luôn không ạ?」

「Chuyện đó cứ tạm gác lại đã. Bây giờ không nên làm những việc có thể khuấy động tâm trí của họ.」

「Tôi đã hiểu. Vậy, tôi xin phép.」

Cúi đầu chào, Erika rời khỏi phòng Hội học sinh.

「A, thật là...」

Claire ngước nhìn trần nhà và thở dài một tiếng.

「Mình cứ bị cả LiZA và Kisaragi Hayato làm cho rối trí suốt.」

Đối thủ cạnh tranh có lẽ là anh trai, Judal, và Emilia Hermit.

Nhưng, cô không thể thua được.

Claire chống mạnh tay xuống bàn và đứng bật dậy.

「Ta là 《Nữ hoàng Bất bại Tuyệt đối (Perfect Queen)》, dù là trận chiến nào, ta cũng không đời nào chịu thua.」

Dù cho đó có là một trận chiến tình yêu đi nữa—.

***

Đấu trường ở Little Garden.

Bộ ba Krovanh, Nesat và Nakri trong bộ Variable Suit đang đứng trên sân đấu cùng với Charlotte.

Một bài kiểm tra sắp được tiến hành tại đây.

Một bài kiểm tra thực lực của ba người họ.

Ba người họ được nghe tin tiến sĩ đã tạo ra họ, những Variant nhân tạo, là Vitaly Twee-nya-nov, đã tự sát, là vào ba ngày sau vụ khủng bố xảy ra trong Gardens Festa.

Nesat, người đã rơi vào trạng thái mất kiểm soát và sao chép (trace) Savage, đã bị Kisaragi Hayato giải trừ vũ trang và lấy lại bình tĩnh.

Tuy nhiên, ngay sau đó cậu ta đã chìm vào một giấc ngủ dài, và chỉ mới tỉnh lại vào ngày hôm đó.

「Bọn tôi từ giờ phải làm gì đây?」

Người hỏi Charlotte là Krovanh.

「Đó là điều mà chính các cậu phải suy nghĩ. Chúng tôi sẵn sàng cho các cậu thời gian để làm điều đó. Hội học sinh đã cho phép các cậu tiếp tục ở lại Little Garden một thời gian như trước đây. Căn phòng mà các cậu đã ở cũng đã được sửa chữa xong. Ở đó, các cậu hãy từ từ suy nghĩ xem mình muốn làm gì, và muốn làm gì với năng lực mà các cậu sở hữu.」

「...Muốn làm gì với năng lực? Ý cô là sao?」

Không chỉ Krovanh, mà cả Nesat và Nakri cũng nghiêng đầu thắc mắc.

「Điều đó tôi định sẽ giải thích ngay bây giờ đây. Kết quả phân tích máu lấy từ các cậu cho thấy có những cỗ máy nano giống hệt virus Variant tồn tại trong cơ thể các cậu. Giống như Kirishima Sakura, một Variant nhân tạo khác. Chỉ có một điểm khác. Đó là khi một âm thanh có tần số nhất định tác động lên những cỗ máy nano đó, chúng sẽ rơi vào trạng thái bất thường.」

「Chuyện đó, không lẽ giống như lúc lễ hội sáng lập...」

「Đúng vậy, là mất kiểm soát.」

Khi Charlotte nói dứt khoát, cả ba người đều cúi gằm mặt im lặng.

Thấy vậy, Charlotte vội nói tiếp.

「Này này, không cần phải làm vẻ mặt nghiêm trọng đồng loạt thế đâu. Nếu thay đổi tính chất của những cỗ máy nano trong cơ thể các cậu, chúng ta có thể ngăn chặn việc mất kiểm soát do âm thanh.」

「Có thể làm được chuyện đó sao?」

「Sẽ cần các cậu đến phòng nghiên cứu của tôi mỗi ngày trong một tuần, và phải vào trong một cái kén trong ba giờ. Nhân tiện, nếu các cậu muốn, có lẽ tôi cũng có thể loại bỏ hoàn toàn các cỗ máy nano.」

「Nghĩa là chúng tôi sẽ không còn là Variant nhân tạo nữa—trở lại thành người bình thường sao?」

「Đúng vậy.」

Charlotte gật đầu và nói tiếp.

「Nếu các cậu muốn, tôi cũng có cách để làm điều đó.」

「Trong trường hợp đó, mắt của chị hai sẽ thế nào?」

「Tôi sẽ chuẩn bị một con mắt giả thay thế. Thị lực có thể sẽ giảm đi một chút so với bây giờ, nhưng sẽ không phải lo lắng về việc thế giới bị chìm trong bóng tối đâu.」

「Krovanh...」

Nesat nhìn vào mặt Krovanh như muốn hỏi phải làm sao.

「Này, khoan đã, Nesat. Nếu chúng ta trở lại thành người bình thường thì sẽ không dùng được Hundred nữa đúng không. Không được! Phải không, Krovanh!」 Người xen vào giữa hai người họ là Nakri. 「Chúng ta đã thề sẽ dùng sức mạnh Variant mà chúng ta có được để thay đổi cái thế giới chết tiệt này mà!」

「...Phải rồi.」

Sau vài giây im lặng, Krovanh trả lời.

「Bọn ta muốn dùng sức mạnh này để cứu những người có hoàn cảnh giống như bọn ta. Hơn nữa, bọn ta vẫn chưa trả ơn cho Little Garden.」

「Tôi cũng muốn làm vậy.」

Nesat đồng tình với Krovanh.

「Tất nhiên, tôi cũng thế.」

Nghe lời nói cuối cùng của Nakri, Charlotte mỉm cười hài lòng.

「Nói cách khác, các cậu sẽ trở thành một thành viên của Little Garden. Tôi hiểu như vậy có được không?」

「Ồ」「Ừ」「...Ừm.」

Cả ba người đồng loạt gật đầu.

「Vậy sao, có vẻ như các cậu không cần thời gian để quyết định. Được rồi, tôi đã hiểu mong muốn của các cậu. Vậy thì chúng ta sẽ tiến hành trị liệu mà vẫn giữ lại khả năng điều khiển Hundred. Dù vậy, không phải là một trăm phần trăm đâu nhé. Có khả năng khả năng điều khiển sẽ giảm xuống, và tùy trường hợp có thể sẽ gần như mất hết. Không có gì đảm bảo rằng các cậu có thể phát huy năng lực như cũ, và để có thể sử dụng Hundred như trước đây, có lẽ sẽ cần rất nhiều nỗ lực. Chỉ điều đó thôi, các cậu hãy chuẩn bị tinh thần đi.」

Sau đó một tuần, đúng như lời Charlotte nói, các cỗ máy nano đã không còn bị kích hoạt và mất kiểm soát bởi âm thanh có tần số cụ thể nữa.

Nhưng, cũng như lời Charlotte nói, chỉ số phản ứng của mỗi người đều đã giảm xuống dưới một nửa.

Dù vậy, chỉ trong vài ngày, họ đã hồi phục đến mức có thể sử dụng Hundred như trước, và chỉ số phản ứng cũng đã hồi phục đến khoảng tám mươi phần trăm.

Hiện tại, họ có thể chiến đấu đến mức nào.

Liệu việc gây áp lực lên các cỗ máy nano có vấn đề gì không.

Để kiểm tra điều đó, hôm nay ba người họ đã mặc Variable Suit và đứng trên sân đấu của đấu trường này.

「Ồ, có vẻ như cuối cùng họ cũng đến rồi.」

Cùng với giọng nói của Charlotte, ba tiếng bước chân vang lên trong tai của nhóm Krovanh.

「Yo, lâu rồi không gặp.」

Người nói vậy và giơ tay phải về phía ba Variant nhân tạo là Fritz Glanz, học sinh năm nhất Khoa Võ thuật Little Garden.

Bên phải cậu ta là Latia Saint-Émilion, cũng là học sinh năm nhất Khoa Võ thuật, và bên trái là Liddy Steinberg, Phó Hội trưởng Hội học sinh Little Garden.

Tất cả đều là thành viên của đội đặc nhiệm, và là ba trong số những Võ sĩ (Slayer) tinh nhuệ của Little Garden.

「Xin lỗi nhé, đã phiền các cậu đáp lại lời kêu gọi của tôi.」

「Không đâu ạ, đây cũng là cơ hội tốt để chúng tôi thử sức mình.」

Liddy khiêm tốn trả lời.

「Tôi không biết tình trạng hiện tại của các người thế nào đâu, nhưng tôi sẽ không nương tay đâu đấy!」

Latia nói vậy, ánh mắt đầy địch ý hướng về phía ba Variant nhân tạo.

Điều đó cũng là đương nhiên thôi.

Bởi lẽ cô ta cùng với Fritz đã giao chiến với ba người họ tổng cộng hai lần tại quần đảo Zwei và núi Congrueur, và đã bị đánh cho tơi tả.

Đối với Latia, bài kiểm tra sắp diễn ra có lẽ là một trận tái đấu phục thù.

Tuy nhiên, Fritz dường như không có ý định đó.

「Này này, Latia. Bọn họ đã trở thành đồng đội của chúng ta rồi đấy. Đừng có tỏ ra thù địch như thế chứ.」

Nói rồi, cậu ta vỗ nhẹ lên đầu Latia với thái độ vui vẻ.

「Này, đừng có chạm vào đầu tôi!」

Gạt tay Fritz ra, Latia nhe nanh.

「Tôi vẫn chưa công nhận bọn chúng là đồng đội đâu!」

「Ha, một con tép riu mà cũng dám ăn nói xấc xược!」

Người nói vậy là Nakri.

「Mi nói gì!」

Latia và Nakri ghé sát mặt vào nhau, lườm nhau tóe lửa.

「Thôi nào, cả hai bình tĩnh lại đi. Trận đấu vẫn chưa bắt đầu mà. Sao không triển khai vũ trang trước đi?」

「Vậy thì, để tôi triển khai trước!」

Nói rồi, Nakri tung Hundred lên không và hét lên.

「Trăm Vũ trang Triển khai (Hundred On)!」

Ngay lập tức, một luồng sáng vàng kim phát ra từ Hundred, và hai chiếc vòng tròn (chakram) xuất hiện trên tay cô.

Đó là Hundred dạng Dancer, 《Song Khắc Võ Luân (Duo Varga)》.

「Vậy, tiếp theo là tôi.」

Tiếp theo, Krovanh nắm chặt Hundred trong tay phải và triển khai.

Ánh sáng vàng kim tạo ra trên cánh tay phải của cậu một thanh song kiếm khổng lồ hai lưỡi—Hundred dạng Crusher, 《Phản Nghịch Song Nhận (Orthros Liberio)》.

「Vậy, chúng ta cũng triển khai thôi.」

「Ừ.」

Latia gật đầu, phát ra năng lượng màu hồng và triển khai Hundred dạng Martial Arts 《Thú Vương Võ Thần (Strike Beast)》—Fritz thì phát ra ánh sáng màu cam và triển khai Hundred dạng Long Shooter 《Nan Công Bất Lạc Yếu Tắc (Stronghold)》. Một khẩu súng nòng dài, có tên là Shooting Star, xuất hiện trên tay phải của cậu.

Tiếp đến, Liddy cũng phát ra năng lượng màu tím và triển khai Hundred dạng Phalanx, 《Hắc Tối Thiên Thương (Midgardschlange)》.

Chỉ còn Nesat là chưa triển khai vũ trang.

「Cậu vẫn chưa vũ trang à?」

「...Làm đây.」

Nesat trả lời, mở miếng bịt mắt bên phải, để lộ con ngươi vàng kim sáng rực, liếc nhìn Hundred của Fritz và lẩm bẩm.

「Trăm Vũ trang Triển khai (Hundred On).」

Một cột sáng phát ra từ 《Đồng tử Chân lý (Truth Eye)》, vươn thẳng lên trần nhà. Bên trong cột sáng đó, một khẩu súng giống hệt khẩu Shooting Star của Fritz xuất hiện.

「…Nhắc mới nhớ, cô có thể sao chép Hundred của người khác mà nhỉ.」

「Đúng vậy.」

Nesat gật đầu, vừa giương súng lên cánh tay vừa nói tiếp.

「Hundred của tôi là dạng Sao chép.」

「Nào, khi đã chuẩn bị xong xuôi thì chúng ta bắt đầu trận đấu thôi. Dù sao thì đây cũng chỉ là một bài kiểm tra (test) thôi. Tôi không có ý định phân định thắng bại. Tùy vào tình hình mà tôi sẽ cho dừng trận đấu lại.」

「Cái gì!」

「Tại sao chứ, chiến thắng của bọn tôi đã định sẵn rồi mà!」

Latia và Nakri là những người tỏ ra bất mãn.

「Chuyện thắng thua giữa hai cô cứ để đến Đại hội Võ thuật trong trường vào mùa đông mà giải quyết. Thôi, bắt đầu nào.」

Nói rồi, Charlotte tỏ vẻ chán chường bước ra ngoài sân đấu, giơ cao tay lên trời.

「Vậy thì, bài kiểm tra bắt đầu.」

Tiếng còi hiệu vang vọng khắp sân đấu là do Meimei đang ở trong phòng điều khiển bấm.

Ngay lập tức, Crovahn dậm đất lao lên.

Mục tiêu là Liddy.

Cậu ta cho rằng nếu muốn thử sức thì cô ấy là đối thủ thích hợp nhất.

「Uôôôôôーーー!」

Crovahn lao thẳng tới và vung 《Phản nghịch Song đao (Orthros Rebelio)》 xuống.

Liddy không hề mất thăng bằng, vững vàng dùng tấm khiên trên tay trái đỡ lấy đòn tấn công đó.

「Sao thế? Uy lực yếu hơn lần trước rồi đấy!」

Vừa nói, Liddy vừa đâm 《Hắc ám Thiên thương (Midgardschlange)》 tới.

「Im đi!」

Crovahn né đòn, rồi lại dùng cặp song kiếm tấn công, nhưng cũng bị tấm khiên chặn lại.

(Chết tiệt, dù có dồn bao nhiêu năng lượng vào cũng không có cảm giác phá được tấm khiên đó!)

Có lẽ cậu vẫn chưa đạt trạng thái tốt nhất.

Bằng chứng là đối phương đỡ đòn của cậu một cách quá dễ dàng.

Trong lúc Crovahn đang nhận thức được tình trạng của mình, Latia và Nakri vẫn đang đứng đối diện lườm nhau.

「Đối thủ của tao dĩ nhiên là mày rồi. Để mày không bao giờ dám mạnh miệng nữa, tao sẽ cho mày nếm mùi chênh lệch thực lực là thế nào.」

Nakri là người mạnh miệng nói trước và tấn công trước.

Cô ta ném cặp 《Song khắc Võ luân (Duo Varga)》 trên tay về phía Latia.

「Đó là lời của tôi mới đúng!」

Latia vừa liên tục né hai chiếc vòng (chakram) vừa tiếp cận Nakri.

Cô dùng bao nắm đấm ở tay phải đấm vào má đối phương.

「Gư!」

Latia đấm bay Nakri vào một góc sân.

Thấy vậy, Fritz huýt sáo một tiếng.

「Latia cũng ghê đấy chứ.」

Rồi anh ta quay sang cô gái còn lại, Nesat.

「Bắn phụ nữ không phải sở thích của tôi, nhưng đành chịu vậy. Bên này cũng khai chiến thôi nhỉ.」

Fritz giương khẩu Shooting Star lên và bắn một phát.

Nesat né được, rồi bắn trả lại như thể đáp lễ.

Fritz dùng tấm khiên trên tay trái để phòng thủ.

Anh ta lại bắn thêm một phát nữa.

Nesat dậm đất, nhảy vọt lên cao để né đòn.

Fritz nghĩ rằng cô ta sẽ bắn trả lại như lúc nãy nên vào thế phòng thủ, nhưng không phải vậy.

Nesat liếc nhìn vũ khí của Crovahn giữa không trung.

「…Triển khai Hundred…」

「Cái g—」

Đột nhiên, vũ khí của cô biến đổi thành thanh kiếm giống hệt của Crovahn.

Không những thế, cô ta còn dùng nó để chém tới.

「G악!」

Dù đã dùng giáp tay để đỡ nhưng đây là một đòn tấn công không thể ngờ tới. Fritz bị sức mạnh của thanh kiếm đẩy lùi về sau, ngã ngồi bệt xuống đất.

「Ồ, kinh thật, kinh thật. Chiến đấu y hệt Emilia. Thêm nữa, độ cơ động còn cao hơn mình, một mình đối phó quả là vất vả.」

Fritz vừa đứng dậy vừa lẩm bẩm khi vẫn còn nằm trên mặt đất.

Vốn dĩ, sở trường của anh là bắn yểm trợ, không phù hợp với những trận đấu một chọi một.

Thứ hiện ra trước mắt anh là hình ảnh Nesat biến đổi vũ khí thành súng.

Cô ta đang nạp năng lượng để bắn.

Latia cũng đã nhận ra điều đó.

「Nguy hiểm, Fritz!」

「Tao không để mày đi cứu đâu!」

Nakri đứng dậy và lao vào đấm Latia.

「Nếu vậy thì, chỉ còn cách này!」

Nói rồi, Latia giơ cao cánh tay, đấm mạnh xuống đất.

Biết được Latia định làm gì qua những kinh nghiệm trước đó, Fritz và Liddy đồng thời nhắm mắt lại.

Bụi đất bay lên mù mịt khắp nơi, mặt đất rung chuyển như động đất.

「…Ực…!」

Đương nhiên, Nesat tỏ ra bối rối.

Trong tình hình này, đừng nói là nhắm bắn, ngay cả việc nổ súng cũng không thể.

Thậm chí, cô còn không biết đối phương sẽ tấn công từ đâu.

Nesat tập trung, vừa dò xét xung quanh, vừa khẽ lắc đầu sang phải, rồi sang trái để xác nhận. Crovahn cũng vậy.

「Xin lỗi nhé, bọn này biết trước là sẽ thế này rồi.」

Fritz lẩm bẩm với giọng nhỏ đến mức đối phương không thể nghe thấy, rồi bắn một phát Energy Shot về phía Crovahn. Tia sáng màu cam vươn thẳng về phía mục tiêu.

「G악!」

Tiếng hét của Crovahn.

Tiếp đó, tiếng cậu ta ngã xuống đất vọng đến tai.

「Crovahn!」

Người cất lên tiếng hét thất thanh là Nesat.

Sau đó, Nakri cũng lên tiếng.

「Này, Crovahn! Cậu có sa—」

Lời nói của Nakri bị cắt ngang giữa chừng.

Vì Liddy đã dùng 《Hắc ám Thiên thương (Midgardschlange)》 đâm vào người cô ta.

Nakri đã không nhận ra mũi thương đang lao tới nên không kịp triển khai kết giới.

「Gư, ư ư… cái gì, chết tiệt…」

Nakri ngã xuống đất cùng với tiếng rên đau đớn.

Cùng lúc đó, vũ khí của cô ta cũng bị giải trừ.

Nesat lờ mờ nhìn thấy cảnh tượng đó qua lớp bụi đất đang dần tan đi.

Trong tình huống này, người sẽ tấn công mình hẳn là cô gái nhỏ nhắn có mái tóc rực lửa kia.

(Sẽ đấm tới từ đâu đây?)

Cô dò xét xung quanh, nhưng không nghe thấy tiếng bước chân nào.

(...Không đến à?)

Ngay khi cô vừa nghĩ vậy.

「Cái g—」

Nesat cảm thấy một cú sốc ở bụng.

(Đây là... nắm đấm?)

Nhìn xuống bụng mình, cô nhận ra đó là một phần của vũ khí mà cô gái kia đã triển khai—bao nắm đấm.

(Không ngờ lại có thể làm được chuyện này...)

Cơ thể bị bao nắm đấm hất tung lên không trung rồi rơi xuống đất.

「Ực, gư…」

Vẫn chưa kết thúc.

Vũ khí của Crovahn hẳn là vẫn chưa bị giải trừ.

Nghĩ vậy, cô định đứng dậy.

「Đến đây là, chiếu tướng.」

Nesat lúc này mới nhận ra có một khẩu súng đang chĩa vào mình từ phía sau.

Cô chỉ quay cổ lại, rồi thở dài một hơi.

Đến nước này thì hết cách rồi.

Chỉ còn cách thừa nhận thất bại, cô giơ hai tay lên.

Ngay lúc đó, tiếng còi hiệu vang lên khắp sân đấu.

「Trận đấu kết thúc. Sao rồi, cơ thể mấy đứa thế nào?」

Người nói câu đó là Charlotte, bà đã bước vào sân đấu.

「Chết tiệt, vẫn chưa đâu. Nếu bọn này phát huy được hết sức mạnh thì không đời nào thua lũ này đ—」

「Này, tiến sĩ. Sức mạnh của bọn tôi có thật sự sẽ trở lại như cũ không?」

Charlotte trả lời câu hỏi của Nakri ngay sau Crovahn.

「Có chứ. Dù sẽ mất thêm chút thời gian.」

「So với ngay sau khi bắt đầu thanh lọc virus Variant thì bây giờ cũng đã hồi phục đáng kể rồi đúng không? Thú thật, tốc độ hồi phục còn nhanh hơn nhiều so với những gì tôi nghĩ.」

「Vậy sao?」

「Ừ, nên hãy kiên nhẫn một chút. Khoảng một tuần nữa, chắc chắn sẽ trở lại như cũ—tuy nhiên, sau đó vẫn cần phải cẩn thận. Dù nanomachine trong máu các cô cậu đã thoát khỏi sự kiểm soát của Vitaly, nhưng chúng vẫn là Variant nhân tạo. Nếu bị những cảm xúc tiêu cực như giận dữ hay căm ghét tột độ chi phối thì có khả năng sẽ mất kiểm soát. Khi đó, tính mạng cũng sẽ gặp nguy hiểm.」

「…Chuyện đó, chúng tôi biết.」

Nesat trả lời.

Hai người còn lại cũng gật đầu với vẻ mặt nghiêm túc giống cô.

「Vậy thì tốt—Thế nhé, phần của tôi đến đây là hết. Còn lại là Claire. Cô có chuyện muốn nói đúng không?」

「Vâng.」

Ba người họ cùng nhìn về phía hội trưởng của Little Garden vừa bước vào sân.

Ai nấy đều có vẻ mặt có chút căng thẳng.

「Tôi nghe tiến sĩ Charlotte nói rằng các vị muốn trở thành Võ sĩ của Little Garden. Chuyện đó không có gì sai chứ?」

Được Charlotte thúc giục, Claire bước ra trước mặt ba người và mở lời.

Ngay lập tức, cả ba đồng thanh trả lời "Vâng ạ" một cách đầy dõng dạc.

「Hiểu rồi. Vậy thì, tôi sẽ chấp nhận điều đó. Tuy nhiên, có một điều kiện. Là một Võ sĩ của Little Garden, ngoài tâm-kỹ-thể ra, các vị còn phải văn võ song toàn. Các vị cũng phải học cả văn hóa nữa.」

Claire mỉm cười và nói tiếp.

「—Chính vì vậy, tôi định cho các vị đi học ngay lập tức, được chứ?」

※※※

Tại một phòng họp dưới lòng đất, một cuộc họp đang được tiến hành.

Đây là buổi điều trần với Judal Harvey, đại diện của công ty Warslan, về vụ khủng bố do Vitaly Tynyanov lên kế hoạch.

Những người tham gia được chọn ngẫu nhiên, là đại diện của các quốc gia thành viên Liên Hợp Quốc và các tổ chức liên quan, được gọi là Celeson, hoặc người đại diện của họ.

「Judal-kun, vụ việc lần này thật là một tai họa nhỉ.」

Người mở lời là một người ngồi sau tấm bình phong có vẽ chữ『B』.

Cuộc họp có tổng cộng tám người tham gia, bao gồm cả Judal.

Tuy nhiên, danh tính của những người còn lại được giữ kín với Judal.

Đây là biện pháp để khuyến khích họ phát biểu thẳng thắn mà không sợ làm xấu đi mối quan hệ với Little Garden. Giọng nói cũng đã được thay đổi bằng máy đổi giọng, chỉ đủ để phân biệt được là nam hay nữ.

「Lần này, tôi thành thật xin lỗi vì đã gây ra phiền phức.」

Judal, đứng giữa phòng họp hình tròn đối diện với tổng cộng bảy tấm bình phong đen từ『A』đến『G』, cúi đầu nói lời xin lỗi.

「Nghe nói thủ phạm vốn là một nhà nghiên cứu của Warslan và giữ một chức vụ quan trọng. Còn có tin đồn là người tình của cậu nữa, chuyện đó thế nào?」

Lần này, chữ『C』sáng lên.

Cơ chế là chữ trên bình phong sẽ sáng lên khi người đó đang nói.

「Tất cả đều là sự thật.」

Judal thẳng thắn trả lời.

「Lục đục nội bộ thì không hay ho gì đâu.」

Chữ sáng lên là『F』.

「Tôi rất xin lỗi. Tuy nhiên, qua vụ việc lần này, chúng tôi cũng đã có thêm kinh nghiệm đối phó với khủng bố. Chắc chắn nó sẽ hữu ích cho tương lai, cũng như trong việc xây dựng và vận hành căn cứ Lunaltia.」

Lần này, chữ『D』sáng lên.

「Căn cứ Lunaltia à.」

Người đàn ông sau tấm bình phong『D』cười khẩy rồi nói tiếp.

「Quan trọng hơn, chi phí tái thiết Little Garden sẽ thế nào đây? Dù thành phố Sangria không bị thiệt hại, nhưng một bộ phận người dân vẫn có ác cảm với Warslan. Cho dù Liberia có viện trợ đi nữa, việc được quốc hội chấp thuận chắc cũng sẽ khó khăn lắm nhỉ?」

「Không vấn đề gì. Việc tái thiết có thể thực hiện chỉ bằng vốn tự có của Warslan.」

「Nói cách khác là không cần viện trợ, tôi hiểu vậy có đúng không?」

Chữ『A』, chiếc ghế đại diện cho chủ tọa, sáng lên.

Đây là giọng nữ duy nhất trong số những người tham gia lần này.

「Ngược lại, nếu quý vị có thể viện trợ, xin hãy hỗ trợ cho việc phát triển căn cứ Lunaltia.」

「Vậy là sao?」

Lần này, tấm bình phong『B』sáng lên.

「Việc sớm xây dựng một khu định cư (colony) và di dời《Chìa khóa đến Tân thế giới》từ Trái Đất lên căn cứ Lunaltia là phương án an toàn nhất khi xét đến tương lai. Chúng tôi đã có thể xử lý《Cát Mặt Trăng (Regolith)》và xây dựng các công trình trên bề mặt Mặt Trăng. Năng lượng dĩ nhiên không thành vấn đề, các biện pháp đối phó với tia vũ trụ cũng đã hoàn hảo. Việc xây dựng một cơ sở có quy mô tương đương Little Garden đã hoàn toàn khả thi.」

「Tại sao lại cố chấp với căn cứ vũ trụ đến vậy? Little Garden đang định làm gì?」

「Về chuyện đó, chúng ta hãy để một cuộc họp khác vào ngày sau để thảo luận.」

Người cắt ngang câu hỏi của người đàn ông sau tấm bình phong『F』là nữ chủ tọa sau tấm bình phong『A』.

「Vậy buổi điều trần kết thúc ở đây sao?」

「Vâng, chúng tôi định vậy.」

Chủ tọa trả lời câu hỏi của Judal.

「Nếu vậy, tôi có một chuyện muốn nói với quý vị.」

「Hôm nay là buổi điều trần của cậu. Cậu không được phép đặt câu hỏi.」

Người đàn ông sau tấm bình phong『D』cảnh cáo, nhưng Judal vẫn tiếp tục nói.

「Đây không phải là một câu hỏi. Đây là chuyện về việc tìm kiếm căn cứ và thành viên của các tổ chức chống Võ sĩ.」

「Này, đã bảo là dừng lại rồi mà. Kể chuyện cũng vậy thôi.」

Người đàn ông sau tấm bình phong『D』lại cố gắng cắt lời Judal.

Lúc này, chủ tọa xen vào.

「Một chút cũng có sao đâu. Xin mời cậu nói.」

「Nhưng mà…」

「Trước tiên hãy nghe đã. Cậu cứ nói tiếp đi.」

Ở đây, ý kiến của chủ tọa là tuyệt đối.

Người đàn ông『D』không thể phản đối.

「Vậy xin cho phép tôi được nói nhanh một chút. Như quý vị đã biết, phần lớn các căn cứ đã bị Quân đội Liên hợp Quốc trấn áp. Tuy nhiên, trong số đó, dường như có một vài nơi đã bị đơn vị của một quốc gia nào đó đi trước một bước.」

「Vậy, cậu muốn nói gì?」

Chữ trên tấm bình phong『B』sáng lên.

「Có nghĩa là có thể có một quốc gia hoặc tổ chức nào đó đã có được thành quả nghiên cứu của Vitaly.」

「Ý của cậu là đang nghi ngờ chúng tôi sao?」

Lần này, chữ trên tấm bình phong『G』sáng lên và hỏi Judal.

「Không, tôi chỉ muốn nói rằng có khả năng sẽ xảy ra một vụ khủng bố sử dụng thứ đó. Thưa quý vị, xin hãy hết sức cẩn thận. Lời cảnh báo của tôi chỉ có vậy thôi.」

「Bên cần phải cẩn thận hơn có lẽ là Little Garden thì đúng hơn chăng.」

Đó là lời mỉa mai của người đàn ông sau tấm bình phong『F』.

「Xin cảm ơn sự quan tâm của ngài.」

Khi Judal trả lời, vài tiếng cười khúc khích vang lên trong phòng họp.

「Vậy, cậu đã nói xong chưa?」

「Vâng, phần của tôi đến đây là hết. Cảm ơn sự quan tâm của quý vị.」

Judal trả lời chủ tọa đã hỏi mình và lịch sự cúi chào.

「Vậy thì, hôm nay chúng ta giải tán tại đây. Các thành viên của Celeson chúng tôi sẽ tiếp tục kỳ vọng vào những thành tựu của Warslan trong tương lai.」

「Vì sự bình yên của thế giới này.」

Sau lời của Judal, những người ngồi sau các tấm bình phong đồng thanh lặp lại.