Đã 30 phút trôi qua kể từ khi Miyuki và tôi bước đi trong im lặng.
Con phố vắng lặng, chỉ có tiếng bước chân của chúng tôi vang lên trong không gian tĩnh mịch.
Tôi muốn mở lời trước, nhưng vẻ mặt nghiêm nghị của cô ấy khiến tôi do dự.
Chắc không phải cô ấy bận tâm đến chuyện tôi bóp ngực đâu ha.
Cô ấy đang lo lắng? Hay vẫn để tâm đến chuyện tôi đã cứu cô ấy?
“Haaaah…”
Tôi thở dài, rồi đưa tay định gãi chỗ đầu đang băng bó.
Nhưng Miyuki nhanh chóng nắm lấy cổ tay tôi, nhẹ nhàng ngăn lại.
"Đừng chạm vào đó nữa... Sao cậu lại thở dài?"
Cuối cùng cuộc trò chuyện cũng bắt đầu được.
Tôi đáng lẽ làm vậy sớm hơn.
"Về bầu không khí ngượng này có lẽ do tôi lỡ chạm vào ngực cô… Xin lỗi."
Khuôn mặt Miyuki bỗng chốc đỏ ửng khi tôi nhắc lại sự cố xấu hổ đó.
Cô ấy chỉ im lặng, ôm chặt cuốn sách mà chủ tiệm đã tặng như một lời xin lỗi.
“K-không phải vậy đâu…”
“Vậy thì tại sao?”
“… Chỉ là… tôi có hơi xấu hổ.”
“Thế là tôi đoán đúng mà, đây hẳn là lần đầu tiên tôi thấy cô nói dối đấy nhỉ?”
“C-chẳng phải tôi bảo không phải rồi sao…?”
“Không phải à... Chỉ cần nhìn cô là tôi biết ngay thôi.”
Miyuki gãi gáy, rồi đột nhiên đá chân ra bên cạnh trước khi nhanh chóng thu về vị trí ban đầu, môi chu lên một cách kỳ lạ.
Tôi hỏi với vẻ á khẩu trước hành vi khó hiểu của cô ấy.
“Cô vừa làm gì vậy?”
“Tôi định đá cậu một cái… nhưng lại thôi, Tôi nghĩ Matsuda-kun cũng chưa khỏe hẳn.”
"Trừ cái đầu ra thì tôi vẫn ổn mà?"
“Hmmm… Đầu cậu có sao không?”
Cô ấy vừa bắt chước cách tôi nói, và dù có chút vụng về, tôi cũng không khỏi chút tự mãn.
Tôi nở nụ cười khẩy trả lời.
“Cỡ này thấm gì. Với lại, tôi vốn đã ngốc sẵn rồi, nên có bị đập vào đầu thêm cũng chẳng sao.”
“Đừng nói vậy… Sao cậu lại tự hạ thấp bản thân thế?”
“Đùa thôi. Sao lúc nào cô cũng nghiêm túc khi tôi chỉ đùa vậy?”
“Tôi không nghĩ cậu lại đùa trong tình huống này chứ…”
“Cô có kiện tôi không?”
“Hả…?”
Miyuki chớp đôi mắt to tròn, bối rối. Có vẻ cô ấy đã hiểu tôi đang ám chỉ chuyện đã chạm vào ngực lúc nãy.
“Matsuda-kun, tôi thực sự không bận tâm về chuyện đó đâu. Cậu cũng đừng lo nữa.”
Vậy tôi có thể chạm thêm lần nữa không?
Trong thoáng chốc, tôi muốn buông một câu đùa.
May là vẫn kịp giữ lại lời nói. Dù sao, đây không phải lúc để đùa cợt quá đà. Đôi khi, biết kiềm chế là cần thiết, phải tùy theo hoàn cảnh.
“Được thôi. Nhưng cô không thấy nóng sao?”
“Không hẳn…? Cậu thấy nóng lắm hả, Matsuda-kun?”
“Không, tôi chỉ hỏi vậy thôi.”
“À… ừm.”
Sau câu trả lời của Miyuki, sự im lặng lại bao trùm. Cả hai bước đi chậm rãi, và cuối cùng cũng đến khu phố nơi Miyuki sống.
Tôi còn định rủ Miyuki ra công viên nói chuyện, nhưng quyết định sẽ kiên nhẫn, đợi khi bầu không khí không còn quá nhạy cảm.
Hôm nay, tôi sẽ để cô ấy về nhà để cô có thể bình tâm hồi tưởng lại những gì đã xảy ra hôm nay.
“Đây là nhà của tôi.”
Miyuki dừng bước trước một ngôi nhà hai tầng nhỏ biệt lập.
Tôi ngước nhìn, ngắm nghía ngôi nhà trước mặt.
“Ngôi nhà đáng yêu đấy, tôi thích màu cam của mái nhà.”
“Nó nhỏ hơn nhà của Matsuda-kun nhiều phải không?”
“Tôi không nghĩ thế. Gia đình cậu đông đến mức nào mà phải so sánh vậy?”
“Bốn người, tính cả tôi. Mẹ, bố và chị gái tôi sống cùng nhau.”
Vậy là tôi có thể chơi mẹ con, chị em, hay thậm chí 4P luôn sao? Quá tuyệt.
“Sống trong một ngôi nhà đẹp như thế này cùng gia đình hẳn sẽ rất vui.”
“A…”
Miyuki lúng túng, không biết phải đáp lại thế nào. Tôi có thể thấy cô ấy đang nhớ về hoàn cảnh gia đình tôi, cố gắng tìm lời nói phù hợp.
Tôi bật cười khẽ, vỗ nhẹ vào lưng cô ấy.
“Sao lại nghĩ ghê thế? Cô cũng keo kiệt quá chứ?”
“Là sao…?”
“Cô đưa tôi đến đây, rồi để tôi ở ngoài một con chó canh cổng vậy. Cô không muốn cho một con chó canh cổng bị thương nghỉ ngơi à?”
“Ch-chó canh cổng…! Nhất định không phải thế…!”
“Tôi đùa thôi, cô lại nghiêm túc quá rồi. Thôi, tôi về đây. Cô nhớ nghỉ ngơi nhé.”
Khi tôi vẫy tay một cách hờ hững và quay đi, Miyuki bất ngờ gọi tôi lại.
“Ma-Matsuda-kun…!”
“Hả?”
“Cảm ơn… vì… đã cứu tôi hôm nay.”
“Cô lúc nào cũng vậy, mấy chuyện cỏn con đó có gì cảm ơn chứ. Ngủ ngon.”
“Về nhà an toàn nhé…!”
Tôi mỉm cười nhẹ với Miyuki, rồi rời khỏi khu phố, nghĩ về vài thứ đáng bận tâm.
Thái độ Miyuki có vẻ hơi ngượng ngùng với một người muốn bày tỏ lòng biết ơn.
Nhưng cô ấy đã bảo không để ý chuyện bóp ngực rồi mà. Vậy thì cô ấy đang xin lỗi vì đã gây phiền phức cho tôi chăng?
Dù sao thì Miyuki vốn là một cô gái thực sự tốt bụng, có khi là vậy thật..Nhưng có một điều tôi chắc chắn...
Cô ấy đã coi mình là một người đàn ông.
Có lẽ không phải ngay lúc này, nhưng khoảnh khắc tôi cứu cô ấy, Miyuki chắc hẳn đã bắt đầu nhìn tôi theo cách đó.
Nếu không, tôi không thể giải thích được những biểu hiện và hành động của cô ấy.
Tình huống này thật đáng mừng.
Nhưng dù tôi đã cố gắng đến giờ, chỉ cần một lần lơ là, điểm yêu thích của tôi sẽ tụt dốc không phanh.
Để tránh điều đó, hãy chăm sóc Miyuki thật chu đáo nào.
***
"Con về rồi."
Nghe tiếng chào yếu ớt, mẹ Miyuki bước ra từ bếp hỏi.
"Con về sớm thế? Đã mua sách chưa?"
"Vâng, con mua rồi."
"Con trông mệt nhỉ, hôm nay trời nóng quá sao? Trông con hơi khác thường..."
"Khác thường sao...Con cũng thấy vậy, Con lên phòng đây."
"Nhớ bật điều hòa và gọi cho Tetsuya nhé."
"Hôm nay Tetsuya có gọi con sao?"
"Không, nhưng mẹ gặp cậu ấy ở chợ. Trông thằng bé lo lắm đó."
Lo sao? Chắc là về chuyện học nhỉ?
Nghỉ ngơi chút rồi mình sẽ đi gặp cậu ấy.
Miyuki vừa suy nghĩ vừa bước lên tầng hai.
"Haizzz..."
Miyuki ngồi phịch xuống giường, đầu óc trôi về những gì vừa xảy ra ở hiệu sách.
Đây là lần đầu tiên cô thấy Matsuda-kun, người vốn điềm tĩnh, lại hoảng hốt như vậy.
Khuôn mặt lo lắng chân thành của anh dành cho cô vẫn không thể xóa nhòa trong tâm trí.
Dù cho sách vở rơi đầy lên người, anh vẫn không quên hỏi cô có ổn không.
Thú thật... cô thấy hơi vui nhẹ trong lòng.
"Phải thừa nhận... cậu ta khá đẹp trai."
Mái tóc ngắn gọn gàng tôn lên khuôn mặt điển trai của Matsuda.
Và điều làm cô thích thú nhất là thấy anh dần thay đổi theo hướng tích cực.
Miyuki khẽ nhắm mắt, nghĩ về Matsuda với một dáng vẻ khác lạ hoàn toàn so với thường ngày, rồi cô lắc đầu.
Cô biết rõ mình chỉ đang bị cuốn theo khoảnh khắc thôi, không hơn, không kém.
Trong tình huống như vậy, bất kỳ chàng trai nào cũng sẽ trông như một hiệp sĩ trên lưng ngựa trắng.
Dù vậy, Miyuki vẫn rất biết ơn Matsuda, và cô nàng thấy mình nên tặng cậu một món quà nhỏ.
Sau khi tìm kiếm trên một ứng dụng, cô quyết định mua một mã quà tặng từ cửa hàng tiện lợi gần nhà Matsuda.
Cô gửi cho anh một tin nhắn chúc anh ngon miệng, kèm theo món quà và một biểu tượng cảm xúc dễ thương.
****
Thứ Hai lại tới.
Cuối tuần vừa rồi thật nhàm chán, tôi chỉ dành cả ngày để ôn tập những gì Miyuki đã dạy. Khi Miyuki và Tetsuya đến, tôi ra mở cửa.
"Cô đến rồi à?"
Khuôn mặt của Miyuki không biểu lộ cảm xúc rõ ràng, nhưng đâu đó có chút phấn khích ẩn hiện.
"Ừm, cậu đã ôn lại bài chưa đó?"
"Cũng thông được tí rồi... nhưng vẫn còn vài chỗ tôi chưa rõ."
"Cậu có thể hỏi tôi mà."
"Tôi nghĩ mình cần cố để tự làm trước đã."
"Tư duy đó rất tốt, nhưng đôi khi nhờ người khác giúp lại hiệu quả hơn tự mình cố chấp, từ giớ cứ hỏi tôi bất cứ lúc nào nhé. Bọn tôi vào trong được chưa? Ngoài này nóng quá..."
Quả thật, độ ẩm hôm nay thật khó chịu sau cơn mưa đêm qua.
Tôi lùi qua một bên để hai người đó vào.
Miyuki bước nhẹ nhàng qua lối đi lát đá, rồi dừng lại ngắm khu vườn. Cô mỉm cười khi thấy cây cối đang dần có lại sức sống.
Tôi để Miyuki lại ngoài vườn và đi vào phòng khách cùng Tetsuya, mang theo đĩa dưa đã cắt sẵn từ trước.
"Ăn đi."
Tetsuya cảm ơn rồi bắt đầu nhét từng miếng dưa vào miệng, tên này chỉ ăn là nhanh.
Tôi ngồi xuống cạnh cậu ta và hỏi.
"Cậu không biết nóng à?"
"Có chứ, hôm nay đúng là oi bức. Nhưng nhờ ngồi đây, tôi thấy như vừa sống lại vậy..."
"Thế cậu không định cắt tóc à?"
Lúc đó, Miyuki bước vào phòng khách và cũng đồng tình với tôi.
"Tetsuya-kun, sao cậu không thử để tóc ngắn như Matsuda-kun? Mùa hè để tóc dài không khó chịu sao?"
Miyuki vốn thích mái tóc bù xù của Tetsuya, nhưng giờ cô lại bảo cậu ta cắt nó đi…
Cái này cũng đáng lưu tâm đó chứ?
Tetsuya dừng ăn dưa và nhìn Miyuki với ánh mắt lạ lùng.
"Bây giờ sao? Nhưng cậu chưa từng đề cập gì đến chuyện đó mà."
"Ừ thì... Chỉ là tớ lo cho cậu thôi, năm nay nóng kinh khủng mà."
"Vậy sao...? Thế chắc tớ nên thử một lần nhỉ? Matsuda, cậu cắt tóc ở đâu vậy?"
Nhìn cái cách Tetsuya cứ lí nha lí nhí khi Miyuki nói, trông cậu ta như một con chó con vậy... Chậc chậc.
Tôi nhếch mép cười đáp.
"Có một tiệm ngay ngoài khu phố, tôi và cậu có thể cùng đi sau giờ học."
"Vậy thì giúp tôi chuyện đó nhé."
Nói thật, mái tóc dài hợp với khuôn mặt Tetsuya hơn là tóc ngắn.
Nếu một trong những điểm thu hút của thằng này biến mất thì lại càng tốt cho tôi.
Tôi gật đầu, đồng ý và thầm cảm ơn Miyuki.
"Này, tôi dùng mã quà tặng rồi. Tôi ăn hết cả hộp cơm bento đến no căng bụng luôn."
Tetsuya dừng ăn dưa, quay sang nhìn Miyuki và hỏi.
"Mã quà tặng?"
"A... Tớ đã kể với cậu là Matsuda-kun đã cứu tớ ở hiệu sách rồi nhỉ?"
"Ừ"
"Vậy nên, tớ gửi cho cậu ấy mã quà tặng để cảm ơn. Matsuda-kun, cậu không chỉ mua đồ ăn dầu mỡ đúng không? Dạo này họ còn có cơm hộp salad mà."
Đó chỉ là một cuộc trò chuyện bình thường, nhưng bằng cách nào đó, tôi cảm thấy như Tetsuya đang bị cho ra rìa.
Không, đừng suy nghĩ quá nhiều.
Miyuki sẽ không làm vậy đâu.
Thật tuyệt vì hôm nay chủ đề của cuộc trò chuyện xoay quanh tôi.
Có vẻ như cô ấy chưa kể với Tetsuya về chuyện tôi đã “vô tình” chạm vào ngực cô ấy.
Cũng phải thôi, đó đâu là chuyện có thể đi kể cho người khác.
Thật thú vị khi hai người đó luôn chia sẻ mọi thứ với nhau, nhưng giờ lại có những bí mật không thể nói.
"Tôi mua cơm hộp Karaage thôi."
"Cậu nên ăn thêm salad để chăm sóc sức khỏe nữa."
"Tôi ăn trái cây thay rồi mà."
"... Được rồi. Kệ cậu đó, hôm nay chúng ta học toán nhỉ? Tôi sẽ kiểm tra đây."
Nghe đến đó, Tetsuya và tôi nhìn nhau, tuyệt vọng hiện rõ trong ánh mắt.
Miyuki bật cười trước biểu cảm của chúng tôi.
"Sẽ có mười câu hỏi như lần trước, nhưng Tetsuya-kun phải trả lời đúng ít nhất bảy câu. Còn Matsuda-kun… chỉ cần năm câu là sẽ được tạm tha."
"Tại sao tôi phải trả lời thêm bốn câu đúng, còn Miura chỉ phải thêm hai? Đây rõ ràng là phân biệt đối xử."
"Cậu không thấy xấu hổ khi lần trước chỉ trả lời đúng được có một câu à?"
"Tôi thật sự rất tự hào vì đã trả lời đúng một câu hỏi trả lời ngắn đấy chứ."
"Vậy thì lần này hãy cố trả lời đúng hơn năm câu để cái tôi của cậu còn có chút tự hào nhé."
Miyuki rút ra hai tờ giấy A4 cùng hai cuốn sổ lớn, đặt trước mặt tôi và Tetsuya.
"Những câu hỏi đều nằm trong khả năng của hai cậu thôi. Tôi sẽ cho 40 phút. Như vậy đủ rồi chứ? Đừng bỏ cuộc nếu gặp khó, cứ thử tiếp cận từ nhiều hướng khác nhau."
"Bộ phải làm luôn à?"
"Không đâu, cứ ăn hết dưa rồi làm."
Miyuki mỉm cười, ngồi xuống. Cô cắm nĩa vào miếng dưa và đưa lên miệng, khẽ thốt lên vì vị ngọt mát lành.
Có vẻ như ánh mắt cô ấy nhìn tôi đã trở nên thân thiện hơn trước rất nhiều.