“Cảm ơn mọi người… cảm ơn mọi người…”
Giám đốc trại trẻ mồ côi không ngừng bày tỏ sự biết ơn.
Sau khi giao không chỉ 30 mà là 40 hộp Takoyaki, Miyuki và tôi chuẩn bị quay lại đền.
Nhưng hai bọn tôi dừng chân khi nghe tiếng gõ nhẹ vào cửa sổ.
Nhìn lên tầng hai, tôi thấy tên trộm Takoyaki nhí khẽ nói cảm ơn.
Nhóc con… từ giờ đừng ăn cắp nữa đấy.
À thì nhóc vẫn ăn cắp được, nhưng chỉ là đồ của Miyuki thôi để anh mày bắt nhóc lại.
“Là đứa bé hồi nãy nhỉ?”
Miyuki nói, vẫy tay chào nó.
“Cô chỉ nhìn thoáng nhìn thấy mà đã nhận ra nó sao? Tinh mắt đấy.”
“Ừm, tôi cũng nghĩ vậy. Nhưng mà này, Matsuda-kun…”
“Gì?”
“Sao cậu lại nghĩ ra ý tưởng này được vậy? Matsuda-kun chẳng phải rất keo kiệt mà.”
“Lại bắt đầu rồi đấy.”
Tôi cười khẩy, gãi gãi má.
“Chỉ là... bọn chúng không có cha mẹ… nên là tôi... gọi là gì nhỉ…”
“Đồng cảm?”
“Ờ, tôi thấy vậy đấy. Nhưng bác ấy có ổn không?”
“Ý cậu là sao?”
“Bác ấy đã lỗ lớn mà... 40 hộp Takoyaki trị giá 12.000 yên đấy.”
“Bố tôi thích sẻ chia với mọi người, ông ấy không nghĩ đó là lãng phí hay gì đâu.”
“Vậy thì tốt quá… Nhưng tôi vẫn thấy có lỗi vì để chuyện này xảy ra.”
Miyuki đột nhiên nhìn thẳng vào tôi, ánh mắt như muốn đọc thấu tâm can. Cô ấy không nói gì, chỉ đứng yên như vậy một lúc, rồi nhếch nhẹ khóe miệng khi ánh mắt chuyển xuống bộ yukata của tôi.
“Nè Matsuda-kun, cậu đã ăn uống vô tội vạ nhiều quá đến mức chết rồi hả?”
“Gì chứ? Sao cô lại nói những điều xui xẻo thế?”
“Xin lỗi, nhưng mà cổ áo bên phải của cậu bị dựng lên. Đó là cách người ta mặc cho người đã khuất đó.”
“Ai mà quan tâm đến mấy chuyện đó chứ…”
“Tôi đấy, đứng yên một lát.”
Miyuki tiến lại gần và bắt đầu nới lỏng dải thắt lưng đang ôm chặt eo tôi.
Hành động này mang lại một cảm giác hơi tục tĩu.
Cởi quần áo như này cứ như cô nàng đang muốn quan hệ tình dục ngoài trời vậy.
Có vẻ Miyuki của chúng ta có xu hướng phơi bày cơ thể nhỉ.
Sau này, sẽ thật thú vị nếu dẫn cô ấy khỏa thân đi bộ gần nhà Tetsuya.
“Gấp phần cổ áo trái lên trên rồi nói tôi.”
Tôi miễn cưỡng làm theo chỉ dẫn của Miyuki, miệng mấp máy lẩm bẩm nhấm nháp sự thất vọng.
“Ê.”
Miyuki nhìn tôi với vẻ trêu chọc, cười khẽ.
Cô lắc đầu, rồi siết chặt lại dải thắt lưng.
Một trò đùa tinh quái để mà phản ứng lại? Tôi hiểu rồi.
Đáng ra tôi hoàn toàn có thể tự làm việc đó, nhưng Miyuki vẫn tự tay giúp tôi chỉnh lại, tôi cảm thấy có vị trí tôi trong lòng cô ấy đã cao hơn một chút sau sự kiện này.
Sau khi chỉnh sửa xong, Miyuki liếc nhìn điện thoại để kiểm tra thời gian.
“Vẫn còn nhiều thời gian lắm, đi thôi, tận hưởng lễ hội nào.”
“Cô không cần quay lại làm việc ở gian hàng à?”
“Không, bố tôi bảo cứ cùng cậu đi chơi thoải mái.”
“Hể? Để bố làm việc một mình, con gái hiếu thảo quá nhỉ.”
“Lúc nãy cậu mua gà xiên ở đâu thế?”
Miyuki đã đến trình độ đánh lạc hướng thượng thừa luôn rồi, tôi thấy tự hào về cô ấy.
“Ngay lối vào đền, cô có muốn đi lấy thêm không?”
“Được thôi, hôm nay thời tiết mát mẻ thật ha?”
“Ừ, thật lạ khi lại có thời tiết đẹp thế này đúng vào ngày lễ hội.”
Chúng tôi cứ thế nói về những chủ đề ngẫu nhiên khi đi dọc con đường tối. Tôi vừa đùa với Miyuki, tay đặt sau đầu một cách thoải mái.
Miyuki cười theo, rồi bất ngờ đưa ra một câu đố vô nghĩa chẳng buồn cười chút nào, nhưng không khí giữa chúng tôi thật nhẹ nhàng, dễ chịu.
Liệu Miyuki có cảm thấy như mình lúc này không?
***
“Tôi muốn ăn thịt chân.”
“Cái tôi vừa lấy về cũng là thịt chân mà?”
“Phải ha.”
“Cô lại ăn nữa à?”
“Ngon mà, Matsuda-kun, cậu muốn ăn gì?”
“Thịt ức.”
“Hiểu rồi, xin thứ lỗi, cho bọn cháu hai chân và hai ức nhé!”
Miyuki gọi món với giọng nói lớn và đầy vui vẻ, rồi rút tiền từ chiếc ví nhỏ trông như một túi đựng tiền lì xì.
Tuy nhiên, tôi đã nhanh tay trả tiền trước.
Đôi mắt Miyuki mở to ngạc nhiên.
“Ơ… tôi định mua nó mà…”
“Tôi chỉ dùng ít tiền lẻ dư thôi. Đừng bận tâm.”
“Vậy à… Thôi để tôi trả cho món tiếp theo vậy, cảm ơn cậu.”
“Tùy cô.”
Nhưng rồi Miyuki đột ngột nhìn tôi chăm chú.
“Matsuda-kun, bộ yukata của cậu trông không có túi mà. Tiền từ đâu ra vậy…?”
“Tò mò à?”
Tôi giả vờ tinh nghịch, mỉm cười. Miyuki từ từ nhìn tôi từ đầu đến chân, rồi dần dần mở miệng.
“Không thể nào… đừng nói là…?”
Ánh mắt cô ấy dừng lại ở nửa dưới của tôi. Chính xác hơn, cô ấy đang cố tìm kiếm... quần lót của tôi, tất nhiên là không thể nhìn thấy từ đó.
Tôi lè lưỡi và trêu chọc.
“Cô tưởng tôi rút tiền từ quần lót hay gì? Tôi mặc quần đùi bên trong đấy. Muốn xem không?”
Khuôn mặt Miyuki lập tức đỏ bừng, cô nàng cúi đầu ngượng ngùng.
“K-Không… Tôi chỉ nghĩ là…”
Vẻ ngoài đỏ mặt của cô ấy đáng yêu thật, đôi tai cũng nhuộm sắc hồng, có vẻ đang bối rối lắm.
"Nghĩ gì cơ… Sao cô không thừa nhận đi?”
“Tôi không có gì để thừa nhận cả, thừa nhận gì được chứ?”
“Cô không thấy cắn rứt lương tâm à?”
“...Haah...”
Miyuki thở dài, như thể thừa nhận sự thật.
“Matsuda-kun lúc nào cũng nói những điều kỳ quặc, biểu cảm của cậu cũng chẳng giống ai... Tất nhiên tôi nghĩ như vậy rồi.”
“Bình thường tôi có nói chuyện rút tiền từ quần lót đâu? Chính cô nói không nên có định kiến mà.”
“K-Không phải định kiến, mà tại cái tính thường ngày của cậu đó... Dù sao thì, tôi xin lỗi vì đã hiểu lầm cậu.”
“Ờ thì… không biết có phải hiểu lầm thật không nữa mà?”
Khi tôi hỏi với một nụ cười mỉm, Miyuki lại sửng sốt thêm lần nữa.
"Cái gì...?"
"Đùa thôi, cô ngây thơ quá vậy?"
"...Matsuda-kun, chẳng có gì buồn cười đâu."
Giọng Miyuki như thể đang hờn dỗi.
Tôi khẽ cười, đưa cho cô hai xiên gà vừa chín tới, món ăn đã được chuẩn bị trong lúc chúng tôi trò chuyện. Sau đó, cả hai cùng nhau bước vào đền.
Ngay lúc ấy, khi tôi còn đang tận hưởng khoảnh khắc vui vẻ bên Miyuki tại lễ hội, một vị khách không mời bỗng xuất hiện.
Tetsuya, kẻ đang đứng xem cuộc diễu hành đơn sơ của ngôi đền, đã nhận ra Miyuki.
“Miyuki!”
Thằng đó gọi tên cô nàng, bước nhanh về phía hai người bọn tôi.
Miyuki nở nụ cười rạng rỡ khi chào Tetsuya.
“Tetsuya-kun! Cậu thích lễ hội không?”
“Ừ, nhưng cậu đã ở đâu vậy? Tớ đến gian hàng của chú Wataru thì thấy đóng làm tớ lo lắm đó. Sao cậu không trả lời tin nhắn của tớ?”
“À… tớ bận quá, không kiểm tra điện thoại được. Xin lỗi nhé, Tetsuya-kun.”
“Không sao. Nhưng cậu bận chuyện gì vậy?”
“Tớ sẽ kể sau, cũng hơi dài dòng một chút.”
Miyuki liếc nhanh về phía tôi, và ánh mắt Tetsuya theo sau.
Sự ngạc nhiên hiện rõ trên mặt cậu ta.
Cậu ta giờ mới nhận ra mình có mặt ở đây à? Được lắm tên khốn.
Tetsuya sững lại một giây trước khi hỏi.
“Matsuda, cậu cũng ở đây sao? Từ khi nào vậy?”
“Từ lâu rồi.”
"Vậy à? Cậu vừa gặp Miyuki sao?”
Vậy là cậu ta cũng bắt đầu để ý đến tôi rồi.
Tuy cố ra vẻ không quan tâm, nhưng sự bối rối vẫn lộ rõ trong giọng nói.
“Hanazawa sẽ kể sau cho cậu.”
“Ồ… Vậy à... Thế cậu có thích lễ hội không?”
“Cũng được.”
“Hể...?”
Có ý gì vậy con đỉa kia.
Tôi cần phải nhanh chóng thoát khỏi cậu ta.
Tôi vỗ nhẹ vai Miyuki rồi chỉ về phía một biển báo, nơi có rất đông người đang tụ tập.
“Này, Hanazawa, cô có biết chơi trò bắt cá vàng không?”
“Tất nhiên là biết.”
“Tôi thì chưa thử bao giờ. Thử cái nhỉ? Cô dạy tôi nhé.”
“Thật sao? Vậy thì đi thôi. Tetsuya-kun, cậu cứ vui vẻ với gia đình nhé. Sau đó tớ sẽ liên lạc để chào hỏi bố mẹ cậu.”
Vừa nghe xong, khuôn mặt Tetsuya lập tức lộ vẻ hoảng hốt.
Trong khi đó, tôi đang âm thầm ăn mừng giữa không khí lễ hội.
Chắc hẳn cậu ta phải sốc lắm khi Miyuki chọn đi riêng với tôi.
Nhưng nếu nghĩ kỹ thì đó là điều tất yếu mà thôi.
Tetsuya đã không tham gia sự kiện trại trẻ mồ côi mà lại dành thời gian cho gia đình.
Với kiểu người như Miyuki, cô ấy không muốn dành mất khoảng thời gian quý báu đó.
Những cảm xúc tôi đã vun đắp có lẽ một phần nhờ vào những lời cô ấy đã nói.
“À... Được... Tớ hiểu rồi.”
Cậu ta yếu ớt thốt lên điều gì đó, nhưng cuối cùng lại chẳng nói được gì.
Đồ hèn nhát... Đây chính là lý do không phải là cậu đấy.
Nếu là tôi, tôi đã chen vào ngay không để hai chúng tôi có cơ hội ở riêng với nhau rồi.
***
“Cậu đã tiêu tới 1000 yên mà vẫn chẳng bắt được con cá vàng nào sao?”
Miyuki đang đợi xem pháo hoa giữa sân đền, lên tiếng.
Tôi gãi đầu lẩm bẩm.
“Ai ngờ cái lưới lại dễ rách thế chứ?”
“Ai là người không chịu nghe tôi nói lưới đó làm bằng giấy mỏng vậy ta?”
“Thôi, nghĩ đến lại thấy bực…”
Tôi vừa nói vừa cắn một miếng kẹo táo.
Miyuki che miệng, mỉm cười. Đôi mắt cô ấy cong lại thành hình lưỡi liềm, trông thật quyến rũ.
“Trông cậu vui lắm mà?”
“Cũng tạm thôi.”
“Cậu đã chơi rất vui suốt từ nãy giờ, giờ lại tỏ ra khó chịu là sao? Có phải vì mặc yukata đi lại khó khăn không?”
“Chắc vậy. Tôi thề sẽ không mặc mấy thứ này lần nữa.”
“Lần đầu mặc thì ai cũng thấy vậy thôi. Khi quen rồi, cậu sẽ thích thôi, mặc thoáng lắm. À mà, hôm nay tôi đã bất ngờ lắm đó.”
“Tại sao? Vì tôi bắt cá vàng dở quá à?”
“Không... Không phải vậy. Thực sự, tôi không nghĩ Matsuda-kun lại quan tâm đến bọn trẻ ở trại trẻ mồ côi. Tôi có cái nhìn khác về cậu rồi đó.”
Miyuki đột nhiên khen tôi bằng giọng điệu nghiêm túc, khiến tôi có chút bối rối.
Tôi giả vờ xấu hổ, dùng ngón tay xoa nhẹ dưới mũi, rồi đáp.
“Tôi tử tế chỉ vì cảm thấy thương hại chúng thôi.”
“Cậu nói anh cảm thấy có sự đồng cảm với bọn trẻ mà. Cậu không nhớ sao?”
“Không.”
"Bộ cậu không thấy cắn rứt lương tâm hả?”
Cô ấy nhắc lại câu nói của tôi khi mua gà xiên trước đó. Cô nàng vẫn ghim vụ đó à.
“Cắn rứt nào cơ? Tôi chẳng cảm thấy gì cả.”
“Nói dối.”
“Làm sao cô biết tôi có nói dối hay không?”
“Tôi chỉ biết vậy thôi.”
“Ngừng nói những ba cái vô nghĩa này và tập trung vào pháo hoa đi.”
“Pháo hoa vẫn chưa nổ mà…”
Vụt!
Ngay khi Miyuki chuẩn bị phản ứng một cách đùa cợt, một quả pháo bất ngờ bay vút lên bầu trời.
Với một tiếng BÙM vang dội, pháo hoa trắng nổ tung rực rỡ trên bầu trời đêm.
Cùng lúc đó, đám đông tụ tập tại đền thờ đồng thanh hô vang: "TAMAYA!"
Đó là một lời hô cổ truyền trong các lễ hội pháo hoa Nhật Bản, đầy hứng khởi và phấn khích.
Miyuki, ngạc nhiên vì pháo hoa nổ bất ngờ, bĩu môi vì đã bỏ lỡ cơ hội cùng hô theo. Trông cô ấy thật dễ thương.
Sau tiếng pháo đầu tiên, hàng loạt tiếng nổ khác tiếp nối, rực sáng bầu trời với muôn vàn sắc màu.
Nhìn những màu sắc rực rỡ bùng nổ, lan tỏa trên bầu trời đêm cũng không tệ chút nào.
“Ơ...!”
Miyuki khẽ thốt lên, đôi mắt cô lấp lánh dưới ánh pháo hoa, hoàn toàn cuốn theo vẻ đẹp ấy, quên hẳn mình vừa bỏ lỡ việc hô “tamaya.”
Tôi lặng lẽ ngắm nhìn cô ấy, ánh sáng từ những đợt pháo hoa phản chiếu lên nửa khuôn mặt Miyuki trông thật khó cưỡng.
Tôi chỉ muốn để lại một dấu hôn lên chiếc cằm và cổ thon thả đó ngay lập tức.
“Đẹp thật... Cậu cũng nghĩ vậy phải không, Matsuda-kun?”
Miyuki cất giọng nhẹ nhàng, khiến tôi như giật mình trở về thực tại.
Tôi không đáp ngay, chỉ nhìn cô ấy.
Ngay khi Miyuki quay sang đối diện với ánh nhìn của tôi, tôi từ từ quay mặt về phía bầu trời, giọng khẽ vang lên.
“Ừ, đẹp lắm.”
Lời tôi nói mơ hồ, như cố ý, khiến cô ấy băn khoăn không biết tôi đang nhắc đến pháo hoa hay là…