"Anh có mang theo giấy tờ không?"
"Có, đây."
Tôi đưa giấy tờ cho người bán, anh ta chăm chú xác nhận rồi khẽ gật đầu.
"Được, tôi đã xác nhận. Như anh nói thì sẽ thanh toán một lần luôn nhỉ?"
"Ừ. Giờ tôi đặt luôn thì cuối tháng 8 có kịp không?"
"Vâng. Màu anh chọn rất được ưa chuộng… Nếu có sớm hơn thì tôi sẽ liên hệ sau."
Miễn nhận được trước khi năm học bắt đầu là được.
Những món tôi chọn có khoảng 80% phù hợp với sở thích của tôi, 20% còn lại là theo ý Miyuki.
Tôi muốn tỷ lệ cân bằng 50/50, nhưng có thể sẽ làm Miyuki thấy áy náy... Vì thế tôi cũng chỉ làm đến đó thôi.
Bọn tôi điều chỉnh sau khi hẹn hò chính thức cũng được.
Tạm gác lại mọi lo lắng và về nhà sau khi mua xong.
Hôm nay là cuối tuần, tôi rất muốn gặp Miyuki, nhưng lại quyết định dành thời gian để ôn lại những gì đã học trong tuần.
Miyuki rất háo hức thấy tôi tiến bộ nhanh chóng.
Tôi chọn môn mà mình ghét nhất, toán học, và mở sách giáo khoa ra, bắt đầu giải các bài tập.
Chẳng biết đã qua bao lâu, tôi vẫn ngồi loay hoay với những câu hỏi.
Khi ánh sáng ngoài trời bắt đầu nhạt dần và không khí trở nên mát mẻ dễ chịu hơn…
Ting!
Điện thoại rung lên.
Tôi nhanh chóng nhấc máy, mỉm cười khi nhìn thấy màn hình.
Miyuki nhắn tin trước… tôi chờ mãi đấy.
[Thời tiết hôm nay đẹp quá ha?]
[Nhưng vẫn nóng chảy mỡ.]
[Bây giờ trời mát hơn nhiều so với lúc chúng ta đi ăn kem. Đi chơi không?]
[Ra ngoài đi.]
[Tôi đã ra ngoài rồi.]
Cậu ra ngoài à? Với ai?
Đừng bảo là Tetsuya đấy.
[Cô đang làm gì thế?]
[Cậu có biết Haruka không? Nanase Haruka.]
Nanase chính là người bạn mà Tetsuya đã đề cập lúc đó.
Ơn trời, suýt nữa tôi phải uống thêm cả chục viên thuốc giảm đau nữa.
[Xinh không?]
[Cậu hỏi đúng như tôi đoán ha? Cậu đúng là chẳng thay đổi gì về khoản này...]
[Không, tôi thay đổi mới hỏi đấy. Vậy, nhỏ đó xinh không?]
[Ừ, cậu ấy xinh lắm.]
Thông thường, khi con gái khen một cô gái khác xinh đẹp, thực tế lại khác. Nhưng đấy là Miyuki nói vậy, chắc nhỏ thực sự đẹp.
Sau này rủ cô bạn đó chơi threesome luôn nhỉ?
[Nhưng Haruka không thích những chàng trai kiểu như Matsuda-kun đâu.]
Tin nhắn tiếp theo đến ngay sau đó. Có lẽ chỉ là cảm giác của Miyuki, nhưng cũng có thể đó là sự thật.
Hình ảnh của tôi trong mắt người khác… chẳng tốt đẹp gì.
[Ai nói gì đâu? Tôi chỉ hỏi nhỏ có xinh không thôi. Thế bây giờ cô đang mặc gì?]
[Giống hôm qua thôi.]
[Gửi ảnh đi.]
[Không... không muốn. Mà hôm nay cậu đã ôn bài chưa?]
Tôi chụp một bức ảnh về những bài tập mà mình đã hoàn thành và gửi đi kèm với tin nhắn.
[Khoảng chừng thế này đủ chưa?]
[Cậu vất vả rồi, đáng khen đó.]
[Vậy thì, gửi cho tôi một bức ảnh trang phục cô hôm nay đi.]
[Matsuda-kun, cậu là đồ biến thái à?]
[Làm như tôi đòi xem đồ lót của cô ấy… chỉ là bộ trang phục cô đang mặc thôi.]
[Tôi đã bảo là không muốn rồi. Cà phê đến rồi, thế nên hôm nay dừng ở đây. Cố gắng học nhé.]
Tôi thầm nghĩ hai bọn tôi thân thiết đến mức ít nhất cũng có thể chia sẻ chuyện này được chứ nhỉ.
Sau này, tôi sẽ khiến cô ấy phải gửi ảnh đồ lót thật, nên cô ấy cứ chuẩn bị tinh thần đi là vừa.
Đó là suy nghĩ lướt qua đầu khi tôi quay lại với đống câu hỏi. Nhưng không lâu sau, khi điện thoại nhận được một bức ảnh, khóe miệng tôi nhếch lên.
Chắc cô ấy đã đắn đo khá nhiều trước khi gửi nó.
Dù sao đi nữa, hôm nay cô ấy mặc một chiếc áo cánh trắng.
Dù vải có mỏng nhẹ và kín đáo, nhưng những cặp vú bò khổng lồ của cô ấy vẫn không thể nào che giấu được, ngay cả khi cô ấy cố gắng.
Nhìn bức ảnh Miyuki mỉm cười bên cạnh tách cà phê, tôi bỗng muốn chiếm trọn cô ấy cho riêng mình.
Dù hơi thất vọng vì không thấy được chiếc quần, nhưng tôi vẫn biết ơn vì cô ấy đã gửi ảnh.
[Đẹp lắm.]
Tôi nhắn ngắn gọn, định quay lại tập trung vào việc học, nhưng thay vào đó, tâm trí lại trôi dạt về những dự định khác.
Sự kiện cuối cùng của kỳ nghỉ hè là lễ hội Nhật Bản vào giữa tháng 8, trùng với kỳ nghỉ dài Obon.
Từ giờ đến lúc đó, tôi sẽ cố gắng dành thật nhiều thời gian bên Miyuki để làm sâu sắc thêm mối quan hệ của chúng tôi.
***
“Matsuda-kun, cậu định làm gì vào lễ Obon?”
Miyuki vừa hỏi vừa phe phẩy quạt, cảm nhận làn gió mát từ máy điều hòa.
Tôi liếc nhìn lịch trước khi trả lời.
“Chắc là đi ngắm biển, chán quá rồi.”
“Thật sao? Biển nào cơ?”
Đôi mắt Miyuki sáng lên, cô ấy tỏ ra hứng thú.
Vì gia đình cô nàng cũng sắp có chuyến đi biển.
“Isshiki.”
“Ồ... Vậy sao?”
“Có gì ngạc nhiên đâu? Isshiki gần, nước lại trong, nên nhiều người hay đến đó nghỉ lễ mà.”
“Ừ thì, đúng vậy... Nhưng cậu có đi với Watanabe Takashi không?”
“Không, tôi đi một mình.”
“A.. Vậy à...?”
Cô ấy có vẻ như thở phào nhẹ nhõm một cách kỳ lạ.
Có phải vì tôi không đi với Takashi, hay vì tôi không đi với một cô gái khác? Chỉ có Miyuki mới biết...
Nhưng tôi hy vọng là cô ấy nghĩ đến lý do thứ hai.
“Vậy sao không đi cùng Tetsuya-kun nhỉ? Cậu ấy cũng nói sẽ đi Isshiki mà.”
Tôi rất biết ơn vì cô ấy muốn tôi có thêm bạn khi thấy tôi sẽ đi một mình. Nhưng thà chết còn hơn phải đi cùng Tetsuya.
“Miura sẽ đi cùng gia đình mà?”
“Đúng vậy… Ừm… Nhưng nếu cậu đi một mình, tôi nghĩ cậu sẽ chán lắm… Nếu cậu thấy ổn, Matsuda-kun, cậu có muốn đến nhà tôi rồi đi cùng luôn không?”
Cái gì cơ?
Mình có nghe nhầm không?
Miyuki vừa mời mình đi du lịch cùng gia đình cô ấy sao?
Tất nhiên chúng tôi chỉ cùng nhau đến Isshiki rồi sau đó tách ra, nhưng điều đó vẫn khiến tôi bàng hoàng.
Có phải sự kiện bất ngờ này xảy ra vì tôi, nhân vật chính mới, không có gia đình, và mối quan hệ giữa tôi với Miyuki đã trở nên thân thiết hơn không?
Dù sao đi nữa, đây là cơ hội mà tôi không thể bỏ lỡ.
Tôi sẽ tận dụng dịp này để gặp mẹ và chị gái của Miyuki, những người mà trước đây tôi chỉ có thể thấy lờ mờ khi chơi game.
Biết đâu tôi còn ghi điểm được với họ.
“À… Gia đình cô sẽ không thấy khó chịu chứ?”
“Cậu còn nhớ lần ở đền thờ không? Khi cậu giúp trại trẻ mồ côi ấy.”
“Là bố của cậu, không phải tôi.”
“Đột nhiên lại khiêm tốn thế? Nếu mà không có Matsuda-kun, gia đình tôi đã nghĩ đứa trẻ đó là kẻ trộm rồi. Cậu đã giúp chúng rất nhiều đó .”
“Thôi được, cứ cho là vậy đi. Nhưng tại sao cô lại nhắc đến chuyện đó bây giờ?”
“Lần cuối chúng ta đi ăn, bố tôi có nhắc đến Matsuda-kun. Ông nói cậu có một trái tim nhân hậu... và tôi đã kết bạn với một người bạn tốt. Khi tôi kể về việc cậu từng có quá khứ không tốt nhưng đang dần thay đổi, mẹ và chị gái cũng bắt đầu tò mò về cậu.”
Bố vợ tương lai ơi, nếu bố tiếp tục ủng hộ con thế này thì con phải làm sao đây?
Chắc tôi sẽ phải gác chuyện cắm sừng sang một bên thôi.
“Vậy là được à?”
“Ừm.”
“Nghe hấp dẫn đấy... Nhưng cô thì sao?”
“Tôi không bận tâm đâu.”
“Vậy thì, nhờ cô chiếu cố cho đến khi đến Isshiki nhé.”
“Được, cậu biết nhà tôi ở đâu rồi nhỉ? Cứ đến trước 9 giờ sáng mai nhé. Nếu cậu ngủ nướng, nhà tôi sẽ đi mà không đợi đâu.”
Miyuki cười đùa, cảnh báo tôi trước khi đứng dậy.
Cùng lúc đó, Tetsuya bước ra từ phòng tắm.
Dạo này cậu ta cứ dùng phòng tắm của tôi vậy. Phòng tắm nhà cậu ta bị tắc hay gì?
Đúng là thằng thô lỗ khốn nạn.
***
Tôi đến trước nhà Miyuki, hai tay lỉnh kỉnh quà cáp, bước chân vội vã khi thấy bốn người đang tụ tập phía trước.
Mệt lử vì phải mang vác cả đống đồ, tôi đặt chúng xuống và bắt đầu quan sát gia đình Miyuki.
Wataru thì tôi đã gặp ở đền, tạm gác qua một bên.
Sự chú ý của tôi dồn vào chị gái của Miyuki.
Khác với ánh mắt trong veo của Miyuki, đôi mắt cô chị hơi xếch, nhưng vẫn mang nét dịu dàng tương tự.
Dù vậy, ở chị ấy có một vẻ quyến rũ tinh tế, khó mà bỏ qua.
Mẹ của Miyuki cũng không khác con gái cả là bao.
Thoạt nhìn, cô ấy trông như đang ở độ tuổi cuối đôi mươi.
Bộ gia đình này có bí quyết nào trong gen di truyền à?
Dù biết đây là gia đình của nữ chính, nhưng đúng là gian lân thật.
Nhất là nụ cười ấm áp cô ấy dành cho tôi… Phải chăng tôi đã phải lòng rồi.
Wataru rốt cuộc đã làm điều gì tốt đẹp trong kiếp trước để được sống giữa những con người này?
Ghen tị thật. Có nên xem xét lại vụ cắm sừng không nhỉ?
Không được, hôm nay phải tạm dẹp những suy nghĩ rác rưởi sang một bên.
Tôi đã quyết tâm trở thành một người tốt bụng, giống như Miyuki.
Tôi nhanh chóng chỉnh trang lại, cúi chào.
“Xin chào, cháu là Matsuda Ken.”
Trước giọng nói dứt khoát của tôi, Wataru tiến lên vỗ nhẹ vai tôi một cách thân thiện.
“Cháu đến sớm thế. Đi vào nhà đi.”
Tôi không ngờ họ lại ra ngoài sớm như vậy may là tôi khi đến trước giờ hẹn tận 20 phút.
Sau khi giới thiệu bản thân với gia đình Miyuki, tôi mang hành lý đến chỗ mẹ cô, người tự giới thiệu mình là Midori.
"Thưa cô, đây là món quà nhỏ... Mong cô nhận lấy. Nhân dịp lễ Obon… cháu mua theo cảm tính thôi."
Midori và con gái cả Kanna đều mở to mắt ngạc nhiên. Cả Miyuki cũng vậy. Nhìn phản ứng của họ, có lẽ họ đã nghĩ tôi mang theo hành lý cá nhân.
"Một món quà cho nhà cô sao?"
Tôi gãi đầu, cảm thấy đôi chút ngượng ngùng trước, rồi đáp lời.
"Vâng… Cháu đã mua bia, hoa quả và vài món khác nữa. Để mọi người có thể thưởng thức khi chúng ta đến Isshiki..."
Có thể cô sẽ thấy phiền, nhưng vì mối quan hệ giữa con rể tương lai và gia đình, cô cứ nhận đi.
Midori che miệng như một cô gái trẻ, mỉm cười rồi cảm ơn.
"Cháu thật sự không cần phải làm thế đâu… Nhưng cô rất cảm kích. Nhà cô sẽ ăn thật ngon, Matsuda-kun."
"Không có gì ạ."
"Matsuda-kun, cháu chỉ định đi biển thôi à?"
"Đúng vậy."
"Vậy thì hãy ăn cùng nhà cô luôn đi. Ăn một mình cô áy náy lắm."
Tôi đã đoán trước phản ứng của gia đình Miyuki, vì thế mới mua sẵn đồ ăn và đồ uống. Mỉm cười, tôi vẫy tay đáp lại.
"Không sao đâu. Cháu sẽ được chiếu cố cho đến khi chúng ta đến Isshiki mà."
"Đừng thế chứ, ăn cùng nhà cô đi. Cháu bảo đi một mình mà? Chẳng nhẽ cháu bơi suốt sao?"
"Nhưng đây là chuyến đi gia đình..."
"Cháu thấy bọn cô không thoải mái khi ở gần cháu sao?"
"Dạ không... Không phải vậy."
"Vậy thì có vấn đề gì đâu, nhỉ?"
"A..."
Tôi giả vờ lúng túng, không biết trả lời sao, nhưng thật ra là đang chờ đợi.
Tôi muốn Miyuki lên tiếng trước, xác nhận rằng tôi có thể tham gia.
Và đúng như dự đoán, Miyuki ngừng trò chuyện với Kanna, tiến về phía chúng tôi, nở nụ cười dịu dàng như thể mọi chuyện đã được giải quyết.
"Đồng ý đi, Matsuda-kun. Chị gái tôi đã đồng ý rồi, và bố tôi cũng vậy."
Thật ra, tôi vốn không có ý định từ chối từ, nhưng cứ làm bộ một chút thôi.
Tôi liếc nhìn Midori và Wataru, rồi cúi đầu như đã làm trước đó.
"...Nhờ mọi người giúp đỡ."
Ngay khi nghe những lời này, Wataru vui vẻ vỗ tay như muốn khuấy động không khí.
"Được rồi, thế là xong. Chúng ta đi thôi nhỉ?"
"Cháu mang hành lý cho."
"Thật sao? Cảm ơn cháu."
Tôi cùng Wataru mang hành lý lên xe, và chúng tôi bắt đầu hành trình đến Isshiki.
Tôi ngồi ở ghế bên cửa sổ bên trái, còn Miyuki ngồi cạnh tôi.
Hôm nay hương dầu gội của Miyuki có vẻ là mùi cherry? Thơm ngọt ngào, khiến tôi cảm thấy rất thích thú.
Trong khi trò chuyện vui vẻ với Miyuki và gia đình cô ấy, tâm trí tôi cũng đang tính toán lại kế hoạch cho sự kiện sắp tới.
Cuộc thi đấu trên bãi biển sẽ là cơ hội để tôi chứng tỏ mình trước Tetsuya.
Trước khi cậu ta có thể hành động, tôi nhất định phải là người đến trước.
Tôi đã chuẩn bị rất kỹ lưỡng và cảm thấy tự tin với kế hoạch của mình. Không thể nào để cái tên Tetsuya chẳng hề biết trước điều gì, vượt mặt tôi trong sự kiện này được.
Nếu mọi chuyện suôn sẻ, tôi hoàn toàn có quyền tự xem mình là nhân vật chính của Dokiaca.
Cái quái gì đang xảy ra thế này? Có phải vì chân mình vô tình chạm vào chân Miyuki không?
Tự dưng cơ thể lại phản ứng không kiểm soát, cương cứng mà tôi thậm chí chẳng cần làm gì.
Nhưng đây không phải lúc cho chuyện này. Bình tĩnh lại đi thằng em.