How To Ruin A Love Comedy

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3513

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1322

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 311

Tập 01 - Chương 24: Trở lại trường (2)

“Matsuda-kun, cậu đã chọn được hoạt động ngoại khóa nào chưa?” 

Miyuki cất tiếng hỏi từ trong xe.

Tôi đáp lại, mắt nhìn đèn giao thông đang nhấp nháy chờ đổi màu.

“Câu lạc bộ Kendo.”

Nghe vậy, Tetsuya khựng lại một thoáng rồi xen vào.

“Ồ? Tớ cũng đang định tham gia câu lạc bộ Kendo…”

Biết rồi thằng ngu. Nếu cậu không vào thì ai vào hả? Tên khó ưa.

“Vậy sao? Ngày mai là ngày nộp đơn rồi nhỉ?”

“Đúng đó.” 

“Sau giờ học, tôi với cậu cùng đi nộp đơn nhé.”

“Được.”

Miyuki, người nãy giờ vẫn lặng lẽ theo dõi cuộc trò chuyện, bỗng vỗ tay một cách phấn khích.

“Tuyệt quá! Từ giờ hai người sẽ gắn bó với nhau nhiều hơn đấy.”

Miyuki chắc vẫn đang lo về Takashi.

Nếu tôi tiếp tục chơi với kẻ bắt nạt như nó, cô ấy lo rằng tôi sẽ lại ngựa quen đường cũ.

Chính cách cô ấy nhấn mạnh "từ giờ" khiến tôi càng chắc chắn điều đó.

"Cô đang nói gì vậy…”

“Tại sao cậu lại chọn Kendo, còn nhiều lựa chọn khác mà? Tetsuya-kun thì thích Kendo từ nhỏ rồi... Còn cậu thì sao, Matsuda-kun?”

“Tôi chọn vì thấy nó ngầu thôi.”

“V-Vậy à...? Chỉ vì lý do đó sao...?”

Không, thực ra tôi vào để tán tỉnh Renka.

“Ừ.”

“Nghe đúng chất Matsuda-kun thật ha... Nhưng mong cậu đừng nói thế trong buổi phỏng vấn vào câu lạc bộ Kendo.”

“Tại sao? Tôi sẽ bị từ chối à?”

“Tôi không chắc... Nhưng cậu nên tạo ấn tượng ban đầu tốt chứ?”

Không đâu.

Một kẻ từng xấu xa thay đổi thành người tốt sẽ gây ấn tượng mạnh hơn nhiều so với một người luôn tử tế.

Cứ nhìn trường hợp của cậu là rõ.

Dù sao cảm ơn cậu vì đã lo lắng cho mình, nhưng để xem xét coi sao.

“Còn cô? Cô có tham gia hoạt động ngoại khóa nào không?”

Tôi vốn biết thừa câu trả lời rồi.

“Tôi sẽ không tham gia câu lạc bộ nào, nhưng tôi đang định nộp đơn vào hội học sinh.”

Tất nhiên rồi, trong những câu chuyện học đường không thể thiếu hội học sinh. Đó là quy tắc bất thành văn.

Trong những bộ RomCom, nữ chính thường gặp nam chính ở hội học sinh hoặc trong ban nhạc, bắt đầu mối tình.

Còn trong những trò chơi khiêu dâm hay truyện tranh 18+, cô ấy sẽ rơi vào tay nam chính và dần trở thành con điếm của cậu ta.

“Hợp với cô đấy.”

“Cảm ơn, tôi cũng hy vọng sẽ được chấp nhận.”

Chắc chắn rồi, cậu nhất định sẽ được chấp nhận thôi.

Các tiền bối đã có ấn tượng rất tốt về cậu sau học kỳ đầu tiên.

Thực chất kể cả cậu không nộp đơn, họ cũng sẽ tự mò đến.

Ở Dokiaca, hội đồng học sinh cũng đảm nhiệm vai trò ủy ban kỷ luật.

Tức là sau này sẽ có ngày Miyuki đứng ở cổng trường, nghiêm túc cảnh cáo và phạt những học sinh đến muộn.

Ngày hôm đó, tôi sẽ cố tình đến muộn.

Rồi khi cô ấy khiển trách, tôi sẽ tiến lại gần, skinship nhẹ nhàng. Tôi mỉm cười khi thấy cô nàng lúng túng, không biết phải phản ứng thế nào, và xin cô ấy tha thứ cho lần này.

Miyuki sẽ phải giằng xé giữa cảm xúc và trách nhiệm, giữa tình yêu và luật lệ. Cuối cùng, cô ấy sẽ nhượng bộ, hứa rằng tôi phải đến đúng giờ lần sau và để tôi đi...

Rồi lén lút đưa ngón tay ra dấu khi không ai để ý.

Nghĩ thôi mà tôi đã cương lên rồi.

Tôi tiếp tục trò chuyện với hai người họ suốt chặng đường cho đến khi bọn tôi đến cổng học viện.

Khi dừng xe, tôi nói.

“Tôi sẽ đăng ký xe, vậy nên hai người cứ ra trước đi.”

“Ồ, thật sao? Đáng nhẽ cậu phải làm từ trước chứ…”

“Mới ngày đầu đã định cằn nhằn tôi à?”

“Tôi còn làm gì chứ, tại Matsuda-kun cứ khiến tôi phải nói vậy chứ bộ… vậy tôi đợi ở đây à?”

“Không, cứ đi trước đi.”

Thái độ nghiêm túc của tôi khiến Miyuki hơi bối rối. Cô lúng túng trả lời.

“Đ-Được rồi.”

***

Vì đây không phải là một học viện dành cho sinh viên giàu có nên bãi đỗ xe khá trống trải.

Tôi nhanh chóng hoàn tất việc đăng ký xe và đỗ nó ở một vị trí đẹp. Với chiếc túi đeo trên vai, tôi bước về phía cửa.

“Miyuki-chan! Cậu thế nào rồi?”

Tôi thấy một nhóm nữ sinh trong lớp tụ tập quanh Miyuki, chào hỏi cô ấy đầy phấn khích.

Quả là Miyuki, rất được yêu mến. Hẳn cũng có không ít chàng trai trong trường để mắt đến cô ấy nhỉ?

Nhưng dù nghe bao nhiêu lần tôi vẫn không thể quen được với "chan".

Tôi liếc nhìn Miyuki đang được mọi người chào đón niềm nở, rồi quay sang Tetsuya.

Không nói gì, tôi quyết định rẽ hướng, bước về phía cửa sau và một mình tiến về lớp học.

Vừa ra đến hành lang, tôi cau mày khi thấy Takashi từ xa đang chạy về phía mình.

“Ken! Ken!”

“Mới sáng ra… chưa gì điềm xui đã đến rồi.”

“Làm gì mà mày chuyện gay gắt thế? Mày quên mất lần trước mày nợ vụ tao cứu mày à?”

“Cứu? Ý mày là sao? Khi tao bị đánh mày sợ còn không dám ho he gì cơ mà.”

“Hmmm… Nhưng tao đã đưa mày về nhà an toàn. Thế không đủ sao?”

“Ừ, đúng là mày đã giúp tao hơn tao tưởng đấy.”

“Thấy chưa? Hôm nay mày có đến cuộc họp không?”

Cuộc họp? Có chết tôi cũng không đi. Mấy người tự chơi yakuza trẻ con với nhau đi.

Tôi dừng lại giữa hành lang, quay sang nói chuyện với Takashi.

“Takashi.”

“Sao cơ?”

“Tiền bối Yamaguchi có đến cuộc họp không?”

Takashi nghiêng đầu, như thể tôi vừa hỏi một điều rõ ràng.

“Anh ấy có chứ. Anh ấy là người đứng đầu băng mà.”

Yamaguchi-san.

Đúng như tôi nghĩ, sau khi lên năm thứ ba, anh ta đã dần thay đổi, ôn hòa hơn nhiều so với trước đây.

Tôi sẽ lợi dụng việc Yamaguchi giờ đã biết cách tôn trọng người khác để thoát khỏi cái vòng tròn ngu ngốc này.

“Cái tên trùm ngu ngốc đó... Này, nếu hôm nay mày đi, hãy nói với tiền bối Yamaguchi rằng tôi sẽ rời khỏi nhóm.”

Theo như tôi nhớ, cuộc họp sẽ bắt đầu sau tiết học đầu tiên.

Vậy là tôi sẽ bị kéo vào đó tầm giờ ăn trưa nhỉ?

Takashi chớp mắt, có vẻ như nó không hiểu ý tôi.

“Nếu mày đến, gặp Yamaguchi, hãy nói rằng tao rời băng, được chứ?”

Tôi nhấn mạnh từng từ, nói chậm rãi và rõ ràng.

“C-Cái gì cơ!?”

Takashi hét lên, phản ứng cực kỳ ngạc nhiên.

Ít nhất thì phản ứng của Takashi không giống kiểu "ehhhh~?" kinh điển của người Nhật.

Giọng nói chói tai của nó làm tôi phải xoa tai, rồi tôi nghiêm mặt hỏi.

“Tao đang nói với mày đấy, bảo họ thế.”

Nói xong, tôi bỏ lại Takashi đang ngớ người, bước ra để lấy vài cuốn sách giáo khoa, rồi tiến về lớp 1A.

Đã lâu lắm rồi tôi mới quay lại đây. Mùi hương quen thuộc gợi cho tôi cảm giác mình nên nghiêm túc học hành, khiến mũi tôi hơi ngứa ngáy.

Bên trong, khoảng 15 học sinh đang phấn khởi trò chuyện, tận hưởng niềm vui hội ngộ. Thế nhưng khi tôi bước vào phòng, bầu không khí lập tức chùng xuống.

Vài học sinh vội quay đi, còn một số khác chậm rãi rời khỏi chỗ ngồi. 

Mặc dù tôi đã cố gắng thay đổi trong suốt học kỳ vừa qua, và việc tôi không gây thêm rắc rối gì mới chưa gì đã bị quên rồi.

Chán thật. Tôi đã cố gắng hết sức để dọn nhà vệ sinh.

Nhưng ít ra thì Miyuki vẫn hiểu tôi, như thế là đủ.

Tôi tự nhủ tích cực khi đặt mấy cuốn sách lên bàn học.

Không biết cô y tá còn giữ những túi điều trị như trước không nhỉ?

Tôi sẽ phải kiểm tra sau khi rời băng.

Tôi ngước lên trần nhà, tách biệt khỏi thế giới xung quanh.

Rẹt rẹt!

Tiếng cánh cửa trượt mở khiến tôi ngoảnh đầu lại. Miyuki và Tetsuya cùng bước vào.

Cả lớp ngay lập tức reo vui, hào hứng chào đón lớp trưởng - người duy nhất có khả năng “quản lý” tôi. 

Miyuki mỉm cười đáp lại, nhưng rồi cô ấy có chút khựng lại, sau đó tiến thẳng về phía tôi.

“Matsuda-kun, bộ cậu không thấy bọn tôi đứng chờ ở cổng trước à? Sao cậu bơ bọn tôi như vậy?”

Giọng Miyuki vẫn ấm áp như mọi khi, khi cô bước lại gần và hỏi. Cả lớp ngay lập tức tròn mắt ngạc nhiên.

Các người ngạc nhiên gì chứ? Bộ Miyuki bước tới nói chuyện với tôi giật mình vậy hả lũ này?

Đủ thứ chuyện đã xảy ra trong kỳ nghỉ hè.

Tôi liếc nhanh quanh lớp, rồi khẽ thì thầm với Miyuki.

“Hôm nay, hãy cư xử như cô không quen biết tôi.”

“Hả?”

“Chỉ cần làm theo thôi, đừng hỏi gì cả.” 

Tôi nhấn mạnh, ánh mắt thoáng qua Tetsuya, ra hiệu cho cậu ta giúp mình.

Bất ngờ Tetsuya hiểu ý ngay lập tức. Cậu ta gật đầu nhẹ, rồi quay sang Miyuki, cẩn trọng nói.

“Miyuki, nghe lời Matsuda đi. Ngồi xuống đi.”

Dù vậy, Miyuki không tỏ vẻ hợp tác. Ánh mắt cô ấy lóe lên sự phản đối, giọng nói thấp xuống nhưng vẫn sắc bén.

“Là vì chuyện đó đúng không? Vòng tròn…”

Ít ra cô ấy cũng hạ giọng, thế là tốt rồi.

“Ừ, nên cứ làm theo đi.”

 “Sao không nói với giáo sư? Tôi muốn giải quyết chuyện này ngay lập tức, nhưng lần đó chỉ vì Matsuda-kun yêu cầu, tôi mới cố nhịn… Lần này bắt tôi giả vờ không quen biết chẳng phải là quá đáng sao.”

Sự kiện thoát khỏi vòng tròn không tồn tại trong trò chơi, nhưng tôi vẫn tự tin rằng mình có thể xong trong hôm nay. 

Tuy nhiên, do không thể kiểm soát toàn bộ tình hình, tôi không chắc mọi chuyện sẽ diễn ra như ý. 

Điều quan trọng nhất là tránh để Miyuki dính dáng vào dù chỉ một chút rắc rối.

Khi tôi nhìn Miyuki với vẻ mặt khó chịu, cô ấy khẽ hỏi.

“Việc bỏ nó đến vậy sao?”

“Ai cơ? Tôi chưa bao giờ nói như thế.”

"Ánh mắt cậu nói vậy đó.”

“Bộ cô là nhà ngoại cảm à mà biết... Nhưng hãy nghe này, tôi không muốn cô bị cuốn vào chuyện này. Cô đã nói rằng tin tôi mà, phải không? Vậy thì chỉ cần làm theo lời tôi thôi.”

Cô ấy cảm nhận được sự chân thành trong lời nói của tôi không?

Miyuki im lặng suy nghĩ một lát, rồi lùi lại một bước.

“… Được rồi. Nhưng nếu mọi thứ lại diễn ra như lần trước, tôi sẽ không ngồi yên nhìn nữa. Cũng như cậu lo cho bọn tôi, bọn tôi cũng lo cho cậu.”

Câu trả lời của Miyuki đúng như tôi đã dự đoán. Dù biết trước cô ấy sẽ phản ứng thế này, nhưng tôi vẫn không khỏi ngạc nhiên…!

Vào phòng vệ sinh ngay đi. Hai bọn mình sẽ thật vui vẻ với nhau, mình không thể nhịn thêm được nữa.

Tôi chỉ gật đầu mà không nói lời nào, nhẹ nhõm khi thấy Miyuki lặng lẽ quay lại chỗ ngồi của mình.

***

“Cả lớp đã có kỳ nghỉ đã đời rồi nhỉ? Thầy sẽ bắt đầu tiết học sau khi điểm danh.”

Giáo sư vừa dứt lời, cả lớp đồng loạt phản ứng bằng những tiếng la ó đầy phản đối. 

Nhưng giáo sư chỉ cười mỉa, không mấy bận tâm.

“Thầy chỉ dạy 25 phút thôi, và các em sẽ được nghỉ phần thời gian còn lại. Nhưng chỉ khi các em tập trung vào bài học.”

Ngay khi nghe điều đó, tất cả ánh mắt trong lớp đều đổ dồn về phía tôi.

“….”

Tôi khẽ nhíu mày. Một chút e dè, nhưng trong ánh mắt của họ dường như còn ẩn chứa sự mong đợi mạnh mẽ, kỳ vọng của họ… Tôi hiểu rồi.

“Nhìn gì?”

Khi tôi cau mày và nhìn chằm chằm lại, những ánh mắt ấy lập tức lảng đi. Chỉ trừ Miyuki.

Cô ấy vẫn dịu dàng nhìn tôi, như muốn nhắc nhở đừng gây rắc rối nữa.

Giáo sư đột nhiên lên tiếng, vẻ ngạc nhiên hiện rõ trên khuôn mặt.

“Matsuda-kun, hôm nay em đến sớm đấy nhỉ?”

“À... vâng...”

“Có lẽ là nhờ kỳ nghỉ vừa rồi. Trước đó, thầy cũng nghe các giáo sư khác đều khen ngợi em đã dọn rất sạch sẽ, thậm chí cả vào cuối tuần nữa. Đúng không?”

Ai đã kể vậy? Chắc không phải là Miyuki... 

Có khi nào là ông bảo vệ đã yêu cầu tôi ký tên vào tờ giấy đó?

Hoặc có thể là một giáo sư nào khác đã thấy tôi làm việc? Dù là ai, có vẻ giáo sư này trước đây không ưa tôi, bây giờ đã thay đổi thái độ.

Có lẽ nhờ những câu chuyện từ các giáo sư khác, ông ấy bắt đầu có cái nhìn thiện cảm hơn. 

Đúng như mong đợi, những người lớn có học thức họ không dễ dàng quên sự giúp đỡ nhỏ bé như việc dọn dẹp phòng vệ sinh mà tôi đã làm, khác hẳn với đám học sinh.

Các giáo sư nữ à, ở đây có một cái dương vật rất lớn này, các cô có thể dạng chân lúc nào cũng được.

“Em không biết là không cần phải đến vào cuối tuần, nhưng đã hứa sẽ đến dọn dẹp hàng ngày cho đến kỳ nghỉ nên em mới đến.”

“Thái độ tốt đấy. Hôm nay còn thấy em mang theo sách giáo khoa nữa. Cuối cùng thì em cũng tập trung học hành rồi à?”

"Thầy còn chưa muốn dạy à?”

Giáo sư bật cười trước lời cà khịa của tôi và nói.

“Được rồi, nếu có gì không hiểu, em đừng ngại hỏi.”

Ông ấy bơ tôi đấy à? Tôi sẽ cho thầy thấy thành quả sau những buổi học của Miyuki.

Thế nhưng, khi giáo sư bắt đầu bài giảng sau khi điểm danh, mọi sự hứng thú của tôi đột nhiên biến mất. 

Mặc dù tôi đã cố gắng học hành khá chăm chỉ, nhưng việc theo kịp bài học vẫn không hề dễ dàng.

Nhưng ít nhất thì tôi đã hiểu được nhiều hơn so với trước, coi đó như một sự tiến bộ nho nhỏ để tự an ủi mình. 

Trong lúc học, không biết giáo sư có hài lòng với sự chú tâm mà tôi cố gắng thể hiện hay không. 

Dù thỉnh thoảng giáo sư liếc nhìn tôi, nhưng đúng như lời hứa, cả lớp vẫn được nghỉ giải lao sau 25 phút.

Trước khi nghỉ, ông ấy yêu cầu mọi người giữ trật tự nếu định trò chuyện, rồi tiến đến chỗ tôi. 

Lúc này, tôi đang gục đầu xuống bàn đầy mệt mỏi.

“Thầy đã nói là nếu có gì thắc mắc thì cứ hỏi mà?” 

“Em chỉ là muốn tự mình cố hết sức, không muốn làm phiền người khác... Nhưng thầy giúp em chỗ này được không?”

Nghe vậy, giáo sư mỉm cười nhẹ nhàng.

“Được thôi. Em đang gặp khó khăn ở đâu?”

“Em đang cố tìm… văn bia. Nhưng cái nào cũng như cái nào.”

 “Được rồi. Vậy chúng ta từ từ xem nhé? Đầu tiên là câu này….”

Và thế là thầy ấy bắt đầu giảng giải cho tôi. Sau khoảng 10 phút, tôi cuối cùng cũng tìm ra dòng chữ khắc trên “văn bia” mà mình cần tìm.

Giáo sư gật đầu khen ngợi.

“Em chắc chắn đã nỗ lực rất nhiều trong kỳ nghỉ, giỏi lắm.”

“Em đã nói thì phải làm chứ.”

Cảm giác kiêu hãnh dâng lên khi tôi nhìn giáo sư tiến lại gần giúp đỡ những sinh viên khác.

Trước khi quay đi, tôi bắt gặp ánh mắt của Miyuki. Cô ấy mỉm cười nhẹ và lẩm bẩm ‘Làm tốt lắm.’

Miyuki chắc cũng đang tự hào về tôi. Nhưng tôi giả vờ không để ý, chăm chú vào sách vở cho đến khi tiết học kết thúc.

Khi chuông reo báo hiệu buổi học kết thúc, giáo sư vẫy tay chào chúng tôi và rời khỏi lớp.

Rầm! Rầm!

Cánh cửa trượt bất ngờ mở ra với âm thanh lớn, khiến cả lớp giật mình.

Từ ngoài hành lang, nhóm tiền bối năm hai mà tôi đã gặp ở nơi ẩn náu xuất hiện, hét lớn và tiến vào.

“Matsuda Ken! Thằng chó rách đấy chui đâu rồi?”

Tôi thầm mừng, lũ khốn nạn này càng làm ầm ĩ thì khả năng tôi bị tách khỏi nhóm và được nhà trường tha thứ lại càng tăng.

“Các em đang làm gì thế? Kể cả giờ ra chơi, các em cũng không được đến lớp năm nhất mà gây rối...”

Ngay cả khi giáo sư cau mày và nói bằng giọng gay gắt, các tiền bối vẫn chế giễu.

Họ hoàn toàn không để ý đến giáo sư và lên tiếng khi nhìn thấy tôi.

“Lên sân thượng ngay cho tao.”

Tưởng bọn này sẽ đến vào giờ ăn trưa, ai ngờ bọn này cũng nhanh quá nhỉ.

không thể nào “buổi lễ chia tay” lại kết thúc chỉ trong 10 phút được… Bọn này không thèm quan tâm tới tiết hai à?

Mà, lũ này còn nội quy nào mà chưa phá, nghỉ một tiết thì có là gì.

Tôi đứng dậy khỏi chỗ ngồi và bước đi một cách điềm tĩnh về phía các tiền bối.

“Đi thôi.”

Kiểu gì tí tôi cũng sẽ bị ủy ban kỷ luật triệu tập.

Vì Miyuki vẫn chưa tham gia hội học sinh nên cô ấy sẽ không có mặt ở đó…

Tôi muốn thấy cô ấy bảo vệ tôi cơ, chán thật.