"Răng của em gần như cắt vào bên trong miệng rồi… Em bị đánh mạnh quá ha?"
Cô ấy chẳng buồn hỏi thêm về chuyện đã xảy ra.
Trước câu nói vô cảm của y tá, Miyuki lo lắng hỏi.
"Các bộ phận khác trên cơ thể cậu ấy thì sao thưa cô…?"
"Ổn cả. Tuy nhiên do mất khá nhiều máu, nên em ấy có thể bị thiếu máu. Cô sẽ truyền dịch cho em, em nghỉ một hôm đi. Cô sẽ theo dõi em ít nhất đến giờ trưa."
Khoan đã, tại sao cô lại truyền dịch cho em bằng kim tiêm chứ?
Cô y tá à, dịch ở trong bầu ngực của cô đấy. Cô bí mật truyền cho em nhé?
"Cảm ơn cô…"
Y tá mỉm cười ấm áp khi Miyuki cúi đầu cảm ơn, rồi cô ấy đi lấy dịch truyền.
Tôi ngồi bình thản trên giường, nhìn Miyuki.
"Này, Miyuki."
Cô ấy giật mình, quay lại với đôi mắt mở to ngạc nhiên. Có vẻ như cô ấy chưa quen với việc tôi gọi tên mình.
"G-Gì vậy…?"
"Cô không về lớp à?"
"À… Ừm… Vì vụ này nên tiết 2 đã bị hoãn…"
"Vậy à? Thế thì ở lại đây nói chuyện với tôi cho đỡ chán."
"Được…Cần tôi lấy bữa trưa cho cậu không?"
"Chả vậy à?"
Miyuki khẽ cười, lắc đầu.
"Được, để tôi…"
"Này, cô để ý không?"
"Hả…?"
"Nãy giờ cô không gọi tên tôi đấy."
"…"
Miyuki im lặng. Cô ấy hẳn đang phân vân liệu có nên đáp lại việc tôi gọi tên cô ấy hay không.
Cô ấy thở dài, nói với chút ngượng ngùng.
"…Tôi… Chưa từng gọi một người đàn ông bằng tên… Tetsuya-kun thì khác, vì tôi đã gọi cậu ấy như vậy từ nhỏ, nhưng mà…"
"Sao à?"
"Không… Chỉ là… tôi vẫn thấy hơi ngượng một chút…"
Cô ấy bối rối thật dễ thương.
Tôi khẽ cười, nhìn Miyuki, quyết định làm cô ấy thấy thoải mái hơn một chút.
"Cứ gọi tôi bằng tên khi nào cô sẵn sàng cũng được. Đằng nào chúng ta cũng đâu hứa phải gọi nhau bằng tên.”
Bây giờ có thể là "Matsuda-kun", nhưng sớm thôi, sẽ thành "Ken-kun". Và cuối cùng không cần thêm "-kun" nữa. Tôi sẽ làm được.
"Tôi hiểu rồi... Matsuda-kun."
Miyuki dường như thoải mái hơn khi trò chuyện. Tôi nhẹ nhàng cười với cô ấy rồi nói.
"Thoải mái hơn chưa?"
"Một chút…"
"Tôi thấy hơi khô cổ."
Tôi đưa tay lên cổ và ho khẽ. Miyuki nhìn tôi, như thể đã chịu thua, rồi bước về phía vòi nước.
Cô ấy rót nước vào cốc giấy, định đưa cho tôi, nhưng rồi bật cười như thể vừa nghĩ ra điều thú vị nào đó.
"Vì cậu là bệnh nhân, để tôi đút cho. Nói 'ahhh' nào."
Cậu nghĩ mình sẽ khó chịu khi bị đối xử như một đứa trẻ sao?
Miyuki à, cậu chẳng hiểu gì về mình cả, cậu còn có thể nhổ vào được nữa.
"Đưa đây."
Tôi giả vờ kháng cự, và ánh mắt Miyuki khẽ cong lên, tràn ngập sự thích thú.
"Coi nào? Cậu ngại à?"
Không khí ngượng ngùng ban đầu biến mất trong nháy mắt.
Trong lúc tôi đang trêu chọc cô ấy, y tá quay lại giường với ống truyền.
"Đôi uyên ương này có thể bê cái tán tỉnh nhau đi chỗ khác được không?"
Khuôn mặt Miyuki đỏ bừng khi nghe thấy điều đó.
"Không-Không phải vậy... Xin lỗi, thưa cô..."
Mặc dù từ “đôi uyên ương” được nhắc đến trực tiếp, nhưng cô ấy không thực sự cố gắng phản bác.
Cảm ơn nhé, cô y tá.
Cô đúng là một giáo viên thực thụ, nhất là cặp vú đó.
***
Vì bị kẹt trong phòng y tế, tôi không biết gì về những chuyện đang xảy ra trong trường vì chỉ có những người bị thương mới đến đây.
Ngày đầu tiên đi học, ai cũng thận trọng vì sự cố vòng tròn, và tôi trở thành người duy nhất trong phòng y tế.
Nhưng tôi không thấy phiền gì.
Mỗi giờ ra chơi, Miyuki lại ghé qua và kể cho tôi nghe mọi chuyện đang diễn ra với vòng tròn.
Các thành viên trong nhóm hiện đang bị cảnh sát giam giữ và phải đối mặt với các thủ tục kỷ luật.
Ban kỷ luật đã họp, và họ vốn đã chán ngán với vòng tròn này. Sự việc lần này chỉ là cái cớ để tiêu diệt nó.
“Còn tôi thì sao? Cảnh sát có đến tìm tôi không?”
Tôi hỏi trong khi miệng đầy thức ăn, còn Miyuki ngồi bên giường, nhìn tôi ăn rồi trả lời.
“Vì cậu là nạn nhân, hội học sinh đã cân nhắc đến. Nhưng sao cậu bình chân như vại thế? Bộ việc vào đồn uống trà thường xuyên khiến cậu quen rồi sao?”
“Ngay cả tôi cũng chỉ đến đồn cảnh sát có vài lần thôi.”
“Vậy là cậu đã đến đó rồi à?”
"Ừ."
Miyuki hơi cúi đầu trước câu trả lời đơn giản của tôi. Cô ấy nhìn tôi với ánh mắt nghiêm nghị, rồi hỏi.
“Lý do là gì?”
“Tôi đã đánh nhau với một người qua đường.”
“…Quả nhiên… Gây gổ với người khác không thấy xấu hổ sao?”
“Trước kia thôi…Coi bộ cô không thực sự tin tưởng tôi nhỉ? Không phải tôi gây sự trước, hắn ta mới là người khiêu khích. Chẳng lẽ tôi nên bỏ qua một gã như vậy, để hắn càng lấn tới và chửi mắng tôi thậm tệ hơn à?”
"Cậu nói phải… Nhưng lúc đó Matsuda-kun có thực sự suy nghĩ thấu đáo không? Tôi cảm thấy cậu đang hành động kiểu vì "mày nhìn đểu tao"... Tôi có sai không?"
Cậu hiểu mình kỹ quá nhỉ.
"Dù tôi nghĩ thế nào thì kết quả vẫn là tôi đã đánh hắn. Từ giờ tôi sẽ cẩn thận hơn, nhưng đừng cằn nhằn nữa được không? Phải làm thế khi đang ăn mới chịu à?"
Tôi nhìn Miyuki như thể mình bị tổn thương thực sự, cô ấy liền ngập ngừng nói.
"Được rồi… Cậu ăn đi... Nhưng cậu phải hứa sẽ cẩn thận hơn đó nhé?"
"Ê."
"Không phải vậy… Tôi chỉ muốn chắc chắn… D-Dù sao thì cũng ăn hết đi."
Cậu dùng cây gậy nhiều quá rồi đó! Thi thoảng cũng phải dùng củ cà rốt chứ.
"Tôi ăn xong rồi."
"Nhưng vẫn còn một nửa lận mà…"
"Tôi không muốn ăn nữa, vì có người cứ nhìn chằm chằm khiến tôi mất hứng."
"... Xin lỗi..."
Miyuki bối rối, đặt tay giữa hai đùi, không biết phải làm gì tiếp theo. Nhờ vậy, chiếc váy của cô ấy bị kéo căng, để lộ một phần vùng chữ Y khiến mắt tôi không thể rời mắt.
Mông cô ấy cũng to... mông này sinh con dễ lắm.
"Tôi chỉ đùa thôi. Thực ra tôi không thấy thèm ăn lắm."
"Có phải.. tại tôi không?"
"Tôi đã nói là không phải rồi mà... Cô đã ăn gì chưa?"
"Tôi đã đến một cửa hàng với Tetsuya-kun và chỉ ăn nhẹ thôi. À, đợi đã..."
Cô ấy lục trong túi nhựa đen ở góc giường, rồi lấy ra một chiếc bánh mì kem dâu tây và một hộp sữa.
"Tôi định tặng cậu món tráng miệng này... Cậu có muốn ăn ngay không?"
"Để sau đi."
"Được rồi. Tôi sẽ để ở đây. À, Matsuda-kun, cậu sẽ phải họp với ban kỷ luật đấy."
Tới rồi. Trong một câu chuyện học đường, không thể thiếu được ban kỷ luật.
"Khi nào?"
"Hôm này luôn, sau khi tất cả các lớp tan."
"Vẫn còn sớm mà. Y tá bảo tôi nên nghỉ ngơi một hôm."
"Vậy nên tôi đã xin họ đổi ngày rồi... Nhưng họ khá cố chấp..."
Tôi hiểu được sự cứng rắn của ủy ban. Vụ việc lần này quá nghiêm trọng, có sự tham gia của nhiều giáo viên, và nó liên quan đến một nhóm khét tiếng trong trường.
Có lẽ hội học sinh muốn giải quyết cho nhanh.
“Cô đã xin họ à? Được đấy."
“Nếu cậu đau quá, tôi sẽ thử xin họ lại lần nữa.”
“Như thế sẽ ảnh hưởng đến hình ảnh của cô đấy.”
“Nếu họ đánh giá xấu tôi vì tôi lo cho người khác, thì chính tôi mới là người thất vọng về hội học sinh.”
Cô ấy luôn đầy sức thuyết phục, đó là một trong những lý do khiến tôi thích Miyuki.
“Không sao, kết thúc mọi việc trong hôm nay luôn đi, như vậy cũng dễ hơn cho tôi.”
“Tôi muốn Matsuda-kun nghỉ ngơi thêm một chút... Cậu nói bị đánh vào đầu nhiều lần... Cậu đã ngốc sẵn rồi, nhỡ cậu không nói chuyện bình thường được nữa thì sao?”
Miyuki nửa đùa nửa lo lắng, xen lẫn chút nghiêm túc. Tôi cười khẩy rồi nói.
"Lại muốn gây sự nữa à?"
“Tôi không muốn đánh một bệnh nhân, nên hôm nay tôi sẽ tha cho cậu đó.”
Cậu nhớ đó, sau này mình sẽ khiến cậu đeo nút hậu môn hình đuôi cáo và bắt em kêu "híc" mỗi cú nhấp.
“Tôi sẽ tham dự cuộc họp kỷ luật Matsuda-kun. Chỉ là làm khán giả thôi.”
Khi Miyuki tiếp tục nói, tôi ngạc nhiên mở to mắt.
"Cô cũng tham dự à?"
"Ừ. Hội đồng sinh viên đã gợi ý tôi. Họ bảo đó sẽ là một kinh nghiệm tốt. Tôi thậm chí còn được đề nghị tham gia các cuộc họp khác nữa... Nhưng tôi đã từ chối vì không muốn nghỉ học. Thật ra, tôi cũng không muốn nhìn thấy mặt họ..."
Từ chối vì không muốn nghỉ học? Đúng là hành động đặc trưng của Miyuki.
Nhưng nếu cuộc họp với ban kỷ luật đang diễn ra, tôi thấy hơi lo cho Takashi. Tôi thực sự rất xúc động khi nó đã dũng cảm đứng lên chống lại Shamoyama, người mà nó vốn rất sợ hãi…
Mặc dù đã xong chuyện, nhưng tôi vẫn muốn cảm ơn Takashi vì đã hành động dũng cảm như một người đàn ông thực thụ.
Tôi muốn hỏi Miyuki về nó, nhưng cô ấy không ưa Watanabe Takashi và có lẽ cũng chẳng quan tâm đến nó đâu, nên tôi nghĩ tốt nhất là không hỏi.
Khi gặp ban kỷ luật, tôi sẽ làm mọi cách để giúp cậu ta tránh bị đuổi học, ngay cả khi tôi phải dùng đến biện pháp mạnh.
***
"Năm nhất lớp A, Matsuda Ken. Là cậu đúng không?"
Cuộc họp diễn ra trong một căn phòng riêng đã được chuẩn bị từ trước. Không gian nơi đây khiến tôi liên tưởng đến một phòng xử án nhỏ, và sự hiện diện của ba cảnh sát trong phòng càng khiến tôi cảm thấy lo lắng.
Chủ tịch hội học sinh, ngồi trên chiếc ghế như thể của một thẩm phán, là một cô gái đeo kính với vẻ ngoài lạnh lùng. Chị ấy tỏa ra vẻ đẹp kiêu sa như một công chúa băng giá, với mái tóc ngắn màu xanh navy.
Một hình mẫu điển hình của chủ tịch hội học sinh. Tự dưng, tôi cảm thấy muốn chinh phục chị ấy.
"Vâng, đúng vậy."
"Mỗi người được ủy ban kỷ luật triệu tập đều có một câu chuyện riêng. Vì vậy, hãy giải thích quan điểm của cậu về vụ việc với tư cách là nạn nhân."
"Ờ… rất đơn giản. Em muốn rời khỏi nhóm, nên đã nhờ thằng bạn Watanabe Takashi, chuyển lời..."
Tôi kể lại sự thật từ chính miệng mình.
Chủ tịch im lặng lắng nghe, không phản ứng ngay. Bây giờ, chị ấy nâng kính bằng ngón trỏ.
Trượt…
Thấy chưa, trúng phóc.
"Khi cậu nói muốn rời đi, thì bị đánh... Đó có phải là điều cậu muốn truyền đạt không?"
"Vâng, đúng vậy."
"Đó có phải là quy tắc khi rời băng?"
"Không. Thông thường, họ sẽ yêu cầu cắt một ngón tay."
Chủ tịch và những người khác xung quanh đều giật mình.
Họ chưa nghe từ Yamaguchi à?
Miyuki… đang che miệng, kinh ngạc. Cô ấy chắc hẳn rất sốc.
Chủ tịch lấy lại bình tĩnh và phát biểu.
"Vậy, đó mới là luật chuẩn sao?"
"Vâng."
"Vậy tại sao sự việc lại chỉ dừng ở mức cậu bị đánh?"
"Em đã thỏa thuận với Yamaguchi. May mắn là anh ấy đã đồng ý."
"Yamaguchi là thủ lĩnh của vòng tròn siêu cấp nhỉ? Yamaguchi Daimon."
Tên của Yamaguchi là Daimon? Nghe thật mạnh mẽ, hoàn toàn phù hợp với thân hình của anh ta.
"Vâng."
"Nếu không phải nhóm chính thức, tại sao cậu lại bị đánh để phải rời đi? Không phải chỉ cần rút lui là xong sao?"
"Nếu làm vậy, em cảm thấy sẽ có nhiều rắc rối."
"Tại sao?"
"Có thể họ sẽ trả thù."
"Ra vậy, tôi hiểu rồi. Nhưng tôi nghe nói cậu rất thân với Shamoyama Akiro, một trong những kẻ cầm đầu chính mà nhỉ?"
"Hả? Chuyện tào lao gì vậy..."
Tôi vội ngậm miệng lại để ngăn không buột ra lời chửi thề. Chủ tịch nhận thấy phản ứng của tôi, khóe môi cô ấy khẽ cong lên.
"Có vẻ là không nhỉ?"
Sau khi hắng giọng vài lần, tôi cố gắng giữ bình tĩnh và trả lời với chút ngượng ngùng.
"Vâng, không phải."
"Vậy mối quan hệ giữa hai người là gì?"
"Như nước với lửa ấy. Em không biết cái thằng... ừm... giờ ra sao nữa."
"Cậu ta đã bị đuổi học vì phạm tội hình sự. Chưa kể đánh nhau trong khuôn viên trường, cậu ta còn có vô số tin đồn xấu khác."
Một tình huống điển hình trong thể loại học đường, kẻ ghen tị với nhân vật chính lao vào tấn công trước mặt mọi người.
Tôi đã nghĩ mình nên dạy cho hắn một bài học khi hắn chạy tới hét lên, nhưng có lẽ tôi đã tránh được cái kịch bản nhàm chán đó.
Tiếc thật...!
Dù sao đi nữa, tôi nghĩ thằng chó Shamoyama đó đã tích tụ quá nhiều nghiệp chướng. Nếu cả những người trong nhóm cũng nói xấu, thì rõ là có vấn đề.
"Còn Watanabe Takashi thì sao?"
"Tại sao cậu lại tò mò về tình hình của Watanabe Takashi?"
"Nó là bạn thân của em. Nó cũng muốn rút, nhưng không thể vì sợ các tiền bối."
"Cậu ta chưa từng nói gì về việc đó."
"Chắc nó cũng sợ bị trả thù."
"Cậu đang bảo vệ cậu ta?"
"Vâng."
Chủ tịch khẽ mỉm cười.
Chị có thích sự trung thực của em không?
Hay là chị chuyển sang dùng kính áp tròng đi?
Em và chị sẽ phá luật và quan hệ tình dục.
"Cậu cũng trung thực đấy. Watanabe Takashi đã bị đình chỉ một tháng."
Tôi từng định can thiệp để ngăn cậu ấy bị đuổi học, nhưng nếu chỉ là đình chỉ một tháng thì cũng không tệ. Nghỉ ngơi tốt nhé, Takashi.
"Em hiểu rồi."
***
Tôi đã nói về nhiều chuyện khác và cuối cùng bị phạt 50 giờ làm việc tình nguyện tại trường.
Dù sự việc xảy ra phần lớn là do tôi, nhưng thực tế là vì tôi chỉ muốn thoát khỏi vòng tròn và trở thành nạn nhân.
Có lẽ sự chân thành mà tôi thể hiện trước khi rời đi đã giúp tôi dễ dàng thoát tội hơn.
Nói thật tôi khá ngạc nhiên. Ban đầu tôi nghĩ ít nhất cũng sẽ bị đình chỉ một tuần.
Có phải đây là hiệu ứng của nhân vật chính được buff không? Ngon đấy.
"Công việc tình nguyện 50 giờ… lại phải dọn dẹp nhà vệ sinh nữa sao?" Miyuki vừa hỏi vừa cầm chặt cuốn sổ tay.
"Tôi đây không bao giờ dọn vệ sinh nữa. Chủ tịch không hề nói tôi phải làm loại công việc tình nguyện nào."
Tôi sẽ bắt đầu tham gia các hoạt động câu lạc bộ, không thể lãng phí thời gian dọn cứt của người khác được.
"Vậy cậu định làm gì?"
"Tôi sẽ làm việc trong căng tin. Phần lớn mọi người đều tự mang theo bữa trưa của mình nên nhàn lắm."
"Cậu cũng giỏi lách luật quá ha...?"
Thực ra, tôi không định làm việc ở căng tin suốt.
Tại sao ư? Vì tôi còn phải ăn trưa với Miyuki trên sân thượng nữa chứ.
"Hoặc tôi có thể dọn dẹp phòng sau các buổi hoạt động câu lạc bộ."
"Nghe cũng ổn. Mừng là cậu chỉ phải làm tình nguyện mà không gặp rắc rối gì lớn hơn."
Tôi đặt một tay lên đầu Miyuki, còn tay kia duỗi ra một cách thoải mái.
"Cuối cùng mọi chuyện cũng ổn thỏa. Cảm giác thật sảng khoái."
"Còn tôi thấy ngột ngạt. Rút tay ra đi."
"Im đi. Mà Miura đâu rồi?"
"Cậu ấy đang đến thăm hỏi võ đường kendo."
"Coi bộ cậu ta cũng kỹ càng hơn vẻ ngoài nhỉ?"
"Tự giới thiệu sau khi gia nhập câu lạc bộ là chuyện bình thường mà. Tại Matsuda-kun là kiểu người vô tư thôi."
"Tôi đâu lựa chọn nào khác, tôi đã bị giữ lại với ban kỷ luật mà.”
"Thôi, gác chuyện đó sang một bên đi. Nói đến ban kỷ luật… Cậu suýt nữa đã chửi thề phải không?"
Tôi đứng yên, mặt thể hiện rõ sự chán nản. Sau đó, tôi mỉm cười tinh nghịch và gật đầu.
"Đúng thì sao. Cô định phạt tôi à? Tôi có cần cởi quần ra không?"
"T-Tại sao cậu lại cởi quần ra...?"
"Không phải cô bảo phạt tôi à?"
"... Thật là… Bộ lúc nào cậu cũng phải kể những câu chuyện cười đồi trụy như thế sao?"
"Sao nào? Trông cô cũng thích đấy chứ. Cô đang cười kìa."
"C-Cậu nói cái gì vậy...! Tôi cười hồi nào chứ...! Đừng có vu khống người ta...!"
Miyuki lẩm bẩm, rồi bước đi nhanh hơn. Nhìn thấy cô ấy vội vã rảo bước dọc hành lang, tôi mỉm cười và gọi lớn.
"Miyuki, cùng đi nhé."
Miyuki lập tức bước nhanh hơn nữa, như thể muốn tránh xa tôi.
Tôi đã đoán trước được cô ấy sẽ phản ứng như vậy. Vẫn cười nhẹ, tôi nhanh chóng chạy theo cô ấy.