“Hôm nay đến đây thôi. Hai cậu vất vả rồi.”
Tôi ngả lưng ra ghế khi buổi học kết thúc, liếc nhìn sang Tetsuya.
Trong suốt giờ nghỉ, cậu ta trông cứ thấp thỏm đợi tôi hỏi về mái tóc mới, chắc tôi cần nói gì đó để ghi điểm với Miyuki.
"Được đấy, ít ra thì cậu cũng vứt được cái mái tóc bết dính kia rồi.”
Tetsuya gãi đầu hơi ngượng ngùng.
“Từ bé đến giờ, đây là lần đầu tiên tớ cắt tóc ngắn, nên thấy chưa quen lắm.”
Để tôi đưa cậu một lời khuyên vậy nhé.
Trông cậu mù tịt, nên ngay cả khi có cố cẩn thận cũng chỉ tổ bết lại thôi...
“Bôi gel lên phần tóc bên cạnh đi.”
“À, vậy sao? Cậu có nhãn hiệu nào giới thiệu không?”
“Loại không bóng ấy. Mua loại nào giữ nếp tốt với lâu.”
“Để tớ thử.”
"Ừ."
“Tớ mượn phòng tắm tí nhé?”
Chú mày đáng nhẽ làm điều đó ở nhà vệ sinh ga tàu điện ngầm được mà.
“Khỏi phải hỏi. Cứ thoải mái.”
"Cảm ơn cậu."
Nhìn Tetsuya đứng dậy và đi vào phòng tắm, tôi tranh thủ giúp Miyuki cất sách vào cặp.
“Cảm ơn nhé, Matsuda-kun.”
“Tôi chỉ đang giúp cậu ta biến lẹ thôi.”
“Cậu lại dối lòng rồi. Nhưng Matsuda-kun nè, sao cậu cứ nhìn chằm chằm vào điện thoại lúc giải lao vậy?”
“Không được à?”
“Không phải là không được… chỉ là tôi thấy lạ thôi, cậu không cư xử như mọi khi.”
Vậy là cậu liên tục để ý đến mình đấy sao? Cảm ơn nhé.
“Tôi định mua một chiếc ô tô. Để khi nào đi học lại lái cho tiện.”
Để mình có thể sờ đùi với ngực cậu lúc đi xe đến trường đấy. Bọn mình sẽ đi cùng nhau, nhưng tất nhiên là không có tên Tetsuya.
Miyuki chớp đôi mắt to, cười ngượng ngùng.
Cô ấy trông như ngạc nhiên khi tôi nói về việc mua một chiếc xe đắt tiền, cứ như nó chẳng có gì quan trọng.
Đây là một trong những thú vui của việc giàu có.
Nhưng nếu chỉ khoe khoang về tiền bạc, Miyuki sẽ nghĩ tôi chỉ là một gã ngớ ngẩn thích phung phí.
Nên là hãy làm mọi thứ tự nhiên thôi.
“A... Một chiếc xe hơi...?”
“Cô lại định càu nhàu tôi nữa à? Không có quy định nào cấm lái xe đến trường cả.”
“Tôi có định cằn nhằn đâu... Nhưng Matsuda-kun, cậu đã có bằng lái chưa?”
“Rồi. Nhưng sờ đến bao giờ.”
“Cậu có hồi nào vậy…?”
“Trước lúc đăng ký vào học viện, tôi tranh thủ học và lấy bằng luôn.”
“Thật sao…”
Giúp Miyuki bỏ hết nửa số sách còn lại vào túi, tôi liếc về phía phòng tắm.
Tên Tetsuya vẫn chưa thò đầu ra.
Cậu ta mà không bật quạt thông hơi thì tôi sẽ xé xác cậu ta.
Nhìn vào lịch, tháng tám đang đến gần.
Vậy là đã đến lúc bắt tay lên kế hoạch cho một sự kiện mới.
Để bắt đầu sự kiện này, cần có một điều kiện tiên quyết.
Đó là phải đi hẹn hò với Miyuki.
Hai ngày sau khi chụp bức ảnh, Miyuki có vẻ đã có sự chuyển biến tích cực ở tâm trạng.
Hôm qua, cô nàng đã chủ động nhắn tin và hai bọn tôi đã trò chuyện vui vẻ khá lâu… Phải thử thôi.
“Ê, Hanazawa.”
"Hử?"
“Dạy tôi cả ngày chắc chán lắm nhỉ?”
“Đâu có. Sao vậy?”
“Ờ thì… Tôi thấy hơi áy náy.”
Miyuki mỉm cười nhẹ.
“Dạo này Matsuda-kun thay đổi nhiều ha. Thật sự không sao đâu. Dạy cậu rất vui mà, cậu hiểu nhanh mà.”
“Thật sao?”
“Ừ. Nên cậu không cần phải lo đâu. Nếu thực sự muốn xin lỗi, ngày mai mua kem cho tôi nhé?”
“Kem à? Muốn vị nào?”
“Nào cũng được, cái gì tôi cũng thích.”
Nụ cười dịu dàng của cô ấy thật quyến rũ, như một tiểu thư quý tộc. Tôi muốn chiếm cô ấy là của riêng mình.
“Vậy thì, sau buổi học ngày mai, tôi với cô đi xem phim, rồi sau đó ăn kem được không?”
“Phim à? Cũng được đó… Để rủ Tetsuya-k—”
"Cô nghĩ gì vậy… Ý tôi là chỉ hai chúng ta đi thôi.”
“Hả…?”
Miệng Miyuki hơi hé ra vì sốc, đôi mắt mở to nhìn tôi chằm chằm. Rõ ràng cô ấy không ngờ tới lời đề xuất này.
Tôi mỉm cười nhẹ khi tiếp tục nói.
“Gần nhà cô có một cái rạp chiếu phim đúng không? Chỗ đấy luôn đi. Sau buổi học, cô về nhà nghỉ ngơi một chút. Tám giờ tối đi, thế nào?”
“Hả…? Tám giờ…? Ừm, cũng được…”
Trước khi cô ấy kịp từ chối, tôi đẩy nhẹ chiếc túi về phía cô ấy. Miyuki đón lấy với vẻ mặt vẫn đầy ngạc nhiên.
Cô ấy đeo túi lên vai, đôi mắt vẫn chưa rời khỏi tôi, như thể không tin vào những gì đang diễn ra.
Tôi đứng dậy và tiến về phía phòng tắm.
“Chốt. Cảm ơn vì dạy tôi hôm nay, tôi đi tắm đây, cô cứ về với Tetsuya khi cậu ta ra."
***
“Haah…!”
Miyuki úp mặt vào gối, hít một hơi sâu rồi quay người lại, lòng vẫn còn hỗn loạn.
Cảm giác này giống như khi một tảng đá lớn bất ngờ rơi xuống mặt nước tĩnh lặng, tạo nên những con sóng không ngừng lan tỏa.
Dạo gần đây, vì Matsuda, cô nàng cảm thấy rất lạ.
'Xem phim...? Ngày mai...? Chỉ hai chúng ta?'
Cậu ta đang rủ mình đi hẹn hò sao?
Nhưng cách cậu ta nói lại quá tự nhiên, không giống như đang mời hẹn hò gì cả.
Nhưng nếu không phải hẹn hò, thì tại sao cậu ta lại nói rõ là "chỉ hai chúng ta"?
Đây là lần đầu tiên cô nàng nhận được một lời mời kiểu này, khiến cô bối rối không biết ý định thực sự của Matsuda là gì.
Đặc biệt là khi cậu nói như thể đang thông báo thay vì hỏi ý kiến cô.
Càng nghĩ, cô càng cảm thấy có chút khó chịu.
“Ý là... Bộ cậu ta không thể hỏi tử tế hơn sao...?”
Miyuki lẩm bẩm, đôi lông mày hơi cau lại, khi cô với tay cầm điện thoại lên.
Miyuki mở ứng dụng nhắn tin, ngón tay lướt trên màn hình nhưng rồi dừng lại do dự. Cô không dám nhắn cho Matsuda.
Cô ấy không biết phải nói gì.
[Lúc nãy cậu có ý gì vậy?] Hỏi thế cô cảm thấy hơi ngại.
Nhưng nếu cô nàng không nói thẳng ra, cái tên ngốc Matsuda kia chắc chắn sẽ chẳng hiểu nổi cô đang nghĩ gì.
Sau một hồi đắn đo, cô quyết định gửi một tin nhắn… vô nghĩa.
[Nóng quá…]
Thời gian như chậm lại. Ngay cả sau 30 giây, màn hình vẫn trống trơn.
Miyuki nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, cảm giác thất vọng nhẹ nhàng len lỏi trong lòng.
Ting!
Matsuda đã trả lời.
[Lạnh quá.]
Một câu trả lời đầy cợt nhả. Nhưng đúng kiểu Matsuda.
Cô khẽ cười khi đọc tin nhắn ngắn gọn đó rồi nhanh chóng gõ trên bàn phím.
[Ngủ bật điều hòa thì cậu dễ bị cảm lạnh đấy.]
[Không sao, nhà tôi có chăn dày rồi. Cô đang làm gì vậy?]
[Tôi đang ở nhà thôi. Cậu chọn được xe chưa?]
[Vẫn đang tìm, nhưng chưa chắc mua xe nào. Tôi với cô cùng xem trước khi đi xem phim nhé.]
Đề tài bộ phim lại được nhắc đến, cô có nên hỏi không?
Không, Matsuda có lẽ sẽ cảm thấy phiền phức… Thôi bỏ qua vậy.
[Được thôi. Nhưng chúng ta sẽ xem phim gì?]
[Hỏi hay đấy.]
[Vậy là cậu vẫn chưa chọn à?]
[Giờ chọn đây. Có thể loại nào cô thích không?]
[Tôi cũng không có yêu cầu gì đặc biệt. Vậy để Matsuda-kun chọn nhé. Mà cậu đã ôn lại bài hôm nay chưa đó?]
[Tôi ngủ đây.]
Nhìn cách cậu ta lảng tránh, rõ ràng là chưa ôn lại.
Cậu ta mà điểm thấp trong bài kiểm tra đột xuất ngày mai, cô sẽ phải kỷ luật bằng giọng điệu mà cậu ta ghét mới được.
Cô nhẹ nhàng gõ trên điện thoại.
[Lúc nhờ tôi dạy, cậu đã hứa sẽ nỗ lực hết mình mà, Matsuda-kun. Ôn lại bài đi.]
[Tha tôi một ngày đi. Cô tàn nhẫn quá vậy?]
[Vì cậu thôi, Matsuda-kun.]
[Cô có học mà không cần nghỉ ngơi à?]
[Bộ cuối tuần cậu nghỉ chưa đủ sao?]
[... Tôi phải ôn lại thật à?]
Cô biết nếu cô ép, cậu ta sẽ nghe lời. Cô nàng muốn bắt cậu luyện tập như một hình phạt cho việc khiến tâm trí cô rối bời... Nhưng hôm nay, cô ấy quyết định tha cho cậu ta.
[Thôi không cần đâu. Nhưng mai phải tập trung đó.]
[Dạo này cô trêu tôi hơi nhiều rồi đấy, không chịu nổi nữa. Ra công viên gặp tôi, tôi sẽ cho cô biết mùi.]
[Được đó, chơi luôn, gọi cho tôi khi cậu tới nơi.]
Miyuki đã dành rất lâu để tán dóc trêu đùa với Matsuda.
Ngay cả khi nói về những điều vu vơ, có Matsuda bên cạnh vẫn khiến mọi thứ trở nên thú vị hơn rất nhiều.
Thời gian trôi qua quá nhanh, cô bỗng cảm thấy hơi thất vọng.
Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện với Matsuda, cô nàng ngước nhìn lên trần nhà, nơi những miếng dán hình ngôi sao nhỏ vẫn sáng lấp lánh.
Cô đã dán chúng cùng Tetsuya từ khi còn nhỏ, chúng vẫn bám chặt, không có dấu hiệu rơi rụng.
Khoảnh khắc ấy, Miyuki chợt tự hỏi liệu tính cách của Tetsuya có giống Matsuda không, một kẻ không biết điểm dừng.
Tetsuya mời cô ấy đi xem phim nhẹ tênh như đã chắc rồi. Không hợp.
Hay là Matsuda ngây ngô như Tetsuya. Cũng không thể tưởng tượng nổi.
Hai người họ, theo cách nhìn của cô, hoàn toàn trái ngược nhau. Nhưng điều kỳ lạ là dù như nước với lửa, họ lại có thể thân nhau như vậy.
Điều đó khiến Miyuki cảm thấy vui, có lẽ bởi vì Matsuda đang mở lòng hơn.
Cũng giống như cách cô dần thay đổi cách nhìn về Matsuda, Tetsuya có lẽ cũng vậy.
Vượt qua những rắc rối trong quá khứ, cô hy vọng rằng một ngày nào đó, họ sẽ trở nên gần gũi hơn, và mối quan hệ của họ sẽ phát triển theo chiều hướng tích cực.
Khi nghĩ về một tương lai tươi sáng, Miyuki bất giác nhớ lại những gì đã xảy ra ngày hôm qua và mở thư viện ảnh của mình.
Bức ảnh mới nhất mà cô chụp cùng Matsuda vẫn còn đó, khiến cô không thể rời mắt.
Cô chạm vào bức ảnh, phóng to và ngắm nhìn gương mặt của Matsuda.
Đẹp trai thật…
Không phải lời nói suông. Cậu ta thực sự rất đẹp trai.
Đôi môi dày của Matsuda hơi cong.
Khuôn mặt cậu ta rất vui như là đang chụp bức ảnh tuyệt vời nhất trong cuộc đời vậy.
Có thể làm ra vẻ mặt như thế, mà cậu ta cứ hay xuất hiện với vẻ cau có vậy nhỉ?
Miyuki vô thức mỉm cười, rồi lướt sang bức ảnh tiếp theo. Bức ảnh cô nàng chụp cùng Tetsuya ở tiệm cắt tóc hiện ra.
Dù không thể so với Matsuda, Tetsuya vẫn trông khá phong độ.
Tuy nhiên, như cô đã nghĩ, kiểu tóc cũ của cậu ấy hợp hơn nhiều.
Khi Miyuki lướt nhanh qua bộ sưu tập ảnh của mình, cô nhận ra ngoài vài tấm chụp cùng những người bạn nữ, hầu hết đều là ảnh cô chụp cùng Tetsuya.
Họ đã chụp với nhau nhiều đến vậy.
Lần tới hay là chụp chung với cả ba người, mình, Tetsuya và Matsuda nhỉ?
"Buồn ngủ quá..."
Miyuki, người đang lặng lẽ ngắm nhìn những bức ảnh cũ, cảm thấy đôi mắt mình dần khép lại.
Trong căn phòng tĩnh lặng, âm thanh duy nhất còn lại là tiếng quạt quay nhẹ nhàng. Cô dần chìm vào giấc ngủ.
***
"Miyuki, cậu có muốn ghé qua khu trò chơi điện tử trước khi về không?"
Vào buổi chiều hôm sau, Tetsuya ngỏ lời mời Miyuki.
Cô ấy liếc nhìn đồng hồ, rồi liếc sang tôi một lúc trước khi trả lời.
"Vậy bọn mình sẽ chơi khoảng một giờ rồi về nhé?"
Cô ấy đang cân nhắc về thời gian hẹn hò của chúng tôi. Có vẻ như Miyuki chưa nói với cậu ta chúng tôi đã lên kế hoạch cùng nhau xem phim.
Miyuki và Tetsuya vốn không có bí mật với nhau, nhưng dạo gần đây, những điều họ che giấu dường như ngày càng nhiều hơn. Ví dụ như chuyện xảy ra tại lễ hội...
Trước kia, Miyuki sẽ kể cho Tetsuya nghe mọi thứ, và họ cùng nhau suy đoán về hành động của tôi.
Nhưng giờ, cô ấy không làm vậy nữa.
Thậm chí, cô ấy còn giấu việc sẽ đi xem phim với tôi.
Chứng tỏ rằng mối quan hệ của chúng tôi đã vượt qua tình bạn đơn thuần.
Vì thiếu kinh nghiệm trong các mối quan hệ, có lẽ Miyuki chưa nhận ra điều đó.
Nhưng khi năm học mới bắt đầu, cô ấy sẽ nhận ra sự thay đổi này thôi.
"Vậy... Tôi về nhé, Matsuda-kun."
Miyuki ngượng ngùng nói lời tạm biệt.
Tôi mỉm cười, đáp lại.
"Ừ, gặp lại sau. Miura, cậu cũng về cẩn thận nhé."
Tôi nhìn theo họ rời khỏi, rồi quay vào trong. Định đi tắm, nhưng ngay lúc đó, điện thoại trong túi tôi rung lên.
Không thể giấu được nụ cười khi kiểm tra màn hình, là tin nhắn từ Miyuki.
[Tôi sẽ không đến muộn đâu. Đừng lo lắng.]
Chắc cô ấy cũng phải vội nhắn tin lắm. Mà, tôi vẫn luôn tin tưởng cô ấy...
Miyuki của chúng ta quả nhiên vẫn luôn tử tế và tốt bụng.