Sau khi Miyuki bước qua lối vào bệnh viện, không quá lớn nhưng cũng chẳng nhỏ, cô ấy nhẹ nhàng trao đổi vài câu với y tá rồi nhanh chóng điền thông tin vào tờ đơn.
Cô ấy đưa tờ đơn cho tôi khi tôi tiến lại gần.
“Matsuda-kun cần điền nốt phần còn lại. Hay cậu muốn nói và để tôi viết giúp?”
“Không cần, ngón tay tôi đâu bị gãy…”
Tôi hờ hững nhận lấy tờ đơn, cố nén cười khi thấy những gì Miyuki đã viết.
[Người giám hộ: Hanazawa Miyuki]
[Số điện thoại: 080 – xxxx – xxxx]
Thú thật, từ “người giám hộ” khiến tôi rất thích thú.
Tôi cũng cảm thấy thích cách Miyuki viết tên mình mà chẳng chút đắn đo.
Cầm bút lên, tôi điền thông tin của mình, trong khi Miyuki vẫn chăm chăm nhìn tờ đơn, ánh mắt như thể sắp xuyên thủng nó.
“Cô nhìn gì thế?”
“Không có gì... chỉ là chữ của cậu còn xấu hơn tôi tưởng…”
“… Tôi học thư pháp thì có cải thiện được không?”
“Nếu muốn thì sao cậu không học lại viết chữ ở trường trước nhỉ? Luyện đúng chính tả cũng giúp nhiều đấy... Vậy nên không cần thư pháp đâu.”
“Lúc nào cô cũng nghiêm túc quá... Tôi mệt muốn chết rồi đó.”
“Bộ tính cách của tôi làm cậu mệt lắm sao?”
“Cực kỳ.”
Tôi đáp lại một cách thản nhiên sau khi hoàn tất tờ đơn và đưa cho y tá.
Cô ấy liếc nhìn vết thương trên mặt tôi, cô ấy lè lưỡi, xem xét kỹ tờ đơn thuốc trước khi chỉ về phía góc phòng.
“Qua bên kia và chờ.”
“Vâng.”
Chúng tôi ngồi vào góc phòng và bắt đầu trò chuyện trong lúc đợi đến lượt tôi được gọi tên.
“Matsuda-kun, cậu có nhận ra ánh mắt của cô y tá với cho cậu không?”
“Tôi có thấy.”
“Bộ cậu không tức giận à?”
“Không hẳn.”
“Tại sao không?”
“Hơi đâu mà quan tâm ba cái chuyện đó.”
Nghe câu trả lời, khóe miệng Miyuki khẽ nhếch lên, như thể cô ấy hài lòng.
“Matsuda-kun trước đây hẳn sẽ ‘Sao cô ta lại nhìn mình như thế?’...”
“Cô hiểu tôi thật nhỉ? Hay là cô đã để ý đến tôi từ lâu rồi?”
“L-Làm gì có chuyện đó…!”
Miyuki vội vã phủ nhận, giọng đầy hoảng hốt.
Nhờ màn phản ứng ấy, chúng tôi thu hút ánh nhìn tò mò của những bệnh nhân khác trong phòng chờ.
“Người ta nhìn kìa, nói bé thôi.”
“A…”
Miyuki chợt nhận ra và vội cúi đầu xin lỗi mọi người, khuôn mặt thoáng vẻ bối rối. Sau đó, cô quay sang tôi với ánh mắt trừng trừng.
“Chuyện này là do Matsuda-kun nói câu đùa kỳ quặc chứ bộ…!”
“Chứ không phải tại cô phản ứng thái quá sao? Đừng đổ lỗi cho người khác. Mà nói chứ, tôi cũng thấy tổn thương một chút đấy.”
“Ý cậu là tổn thương vì chuyện gì...?”
“Nếu cô không quan tâm đến tôi thì cứ việc lờ đi. Cần gì phải tức giận thế chứ?”
“C-Cậu đang nói gì vậy... Tại cậu toàn nói những thứ tinh linh thôi…”
Linh tinh sao? Không đâu.
Bởi vì cậu đang dần nhìn nhận mình như một người đàn ông.
Dù trong lòng cậu có lẽ vẫn còn chút ấn tượng không tốt về mình.
“Matsuda Ken-nim, chúng ta sẽ bắt đầu với việc chụp CT.”
Giọng nói êm dịu của cô y tá vang lên.
“Tôi sẽ chờ ở ngoài, khi nào khám bảo tôi nhé.”
"Vâng.”
*****
Sau khi trao đổi với một vị bác sĩ trông khá già, tôi được chẩn đoán là chấn động não nhẹ và vài vết bầm tím.
Đối với chấn động não, chỉ cần nghỉ ngơi một thời gian là ổn. Còn vết bầm… nhờ thể trạng khỏe mạnh, tôi cũng sẽ mau chóng hồi phục.
May mắn thay, xương sườn của tôi không gặp vấn đề nghiêm trọng gì, làm tôi cũng thấy nhẹ nhõm.
Cuộc trò chuyện với bác sĩ vẫn diễn ra suôn sẻ cho đến khi một sự cố xảy ra.
“Tôi sẽ kê cậu ít thuốc giảm đau, đau đầu thì uống. Cậu sống chung với bạn gái à?”
Bác sĩ nhìn Miyuki và hiểu lầm rằng cô ấy là bạn gái tôi.
Tôi chờ đợi phản ứng dữ dội của Miyuki, nghĩ rằng cô ấy sẽ còn phản ứng mạnh hơn lúc ở ngoài đợi với tôi.
Tuy nhiên, cô ấy chỉ đáp một cách bình tĩnh.
“Không ạ, chúng cháu sống riêng, cậu ấy sống một mình.”
Miyuki giữ vẻ mặt bình tĩnh và trả lời câu hỏi của bác sĩ.
Trước câu trả lời mà tôi không bao giờ ngờ tới, làm tôi một phen ngỡ ngàng.
Miyuki nhìn tôi và cười toe toét khi tiếp tục cuộc trò chuyện với bác sĩ.
“Vậy sao? Vậy thì mấy ngày tới phải chú ý theo dõi chặt chẽ, nếu ngã hoặc có biểu hiện chóng mặt thì rất nguy hiểm.”
“Vâng, thưa bác sĩ”
“Còn cậu nhóc này nữa, cậu đừng đi lung tung đánh nhau nữa. Cậu muốn thể hiện với bạn gái dễ thương của mình sao? Cậu muốn xanh cỏ trước cả tôi à?”
Tôi lên tiếng, lấy lại bình tĩnh trước lời mắng mỏ của ông bác sĩ tọc mạch.
“Hả? À, khoe khoang gì chứ… Nhưng ông chú, tại sao ông lại nói chuyện với cô ta tử tế còn với tôi thì một trời một vực vậy hả?”
"Vì cậu xứng đáng, nhóc ạ.”
Có phải đây là kiểu bác sĩ lớn tuổi, lập dị với tính cách khó chịu thường thấy trong các tiểu thuyết thể thao hoặc câu chuyện đánh đấm không? Người mà luôn chỉ trích nhân vật chính vì không biết chăm sóc cơ thể mình?
Tốt hơn là nên ngừng đôi co với ông ta.
“Ha... Tôi hiểu rồi, đưa thuốc đây.”
“Tên nhóc vô lễ... Trong vài ngày tới, tránh quan hệ và nghỉ ngơi. Cậu vẫn có thể làm vài việc nhẹ nhàng hằng ngày.”
Ngay khi nghe lời bác sĩ, mặt Miyuki lập tức đỏ bừng. Cô ấy nhận ra ngay bác sĩ đang ám chỉ chuyện quan hệ tình dục.
Tôi nhanh chóng thay đổi quan điểm về vị bác sĩ.
Giờ thì tôi đã hiểu rõ hơn, ông ấy thực sự là một nhân vật phụ dễ mến, luôn giúp đỡ nhân vật chính. Không phải một ông già khó tính mà thực chất là một thiên thần tốt bụng.
Sau khi nhận được đơn thuốc, chúng tôi rời khỏi bệnh viện mà không nói gì, rồi đi vào hiệu thuốc bên cạnh để mua thuốc giảm đau.
Bây giờ trời đã bắt đầu tối, và gió thổi nhẹ, mát mẻ.
Có lẽ Miyuki cũng cảm nhận như vậy, vì cô ấy khẽ duỗi người thư giãn. Sau đó, cô quay lại và nhìn tôi chăm chú.
“Matsuda-kun, cậu biết là nếu không có tớ, cậu đã gặp rắc rối lớn không đó?”
“Ý cô là gì?”
“Nếu cậu không biết mình bị chấn động não, cậu có thể chạy lung tung rồi gặp tai nạn khác. Nên hãy biết ơn tôi đi đó.”
“Ừ ừ… Cô là nhất. Nhưng chuyện hồi nãy là sao?”
“Chuyện gì cơ?”
“Lúc ngồi ngoài, cô đã nhảy cẫng lên lúc tôi trêu, nhưng khi gặp lão bác sĩ kia thì…”
“Bác sĩ-nim.”
“… Ờ, Sao cô lại không đính chính hiểu lầm của bác sĩ?”
"Tôi thấy chẳng có lý do gì để làm thế. Chỉ kéo dài cuộc trò chuyện một cách không cần thiết thôi."
Dù có thế nào, tôi hiểu rõ Miyuki, tôi biết cô ấy sẽ không ngần ngại phủ nhận nếu thực sự không đoái hoài đến tôi.
Cô ấy đã phản ứng rất nhạy cảm lúc tôi trêu chọc, nhưng lại khéo léo phớt lờ hiểu lầm của ông bác sĩ.
Cuối cùng, thành quả hôm nay không chỉ tốt, mà còn có cả phần thưởng bất ngờ.
Phải chăng đây chính là thời điểm thích hợp để tiến thêm một bước?
“Có thật không nhỉ…?”
Tôi ngừng lời, để lại một nụ cười bí ẩn, như thể đang trêu chọc cô ấy.
“Sao... sao cậu lại cười như thế…?”
“Chán thật.”
"Gì cơ?"
“Bác sĩ bảo rằng chúng ta sẽ phải kiêng làm… vài ngày tới đấy.”
"Ma-Matsuda-kun!"
Khuôn mặt Miyuki đỏ bừng như trước, giọng cô ấy cao vút khi hét lên.
Cô ấy nhìn tôi cười, rồi khẽ lắc đầu, như thể đã hoàn toàn bất lực trước tình huống này.
"Haaah… Matsuda-kun đang trêu tôi vì tôi cứ phản ứng quá mức."
"Chuẩn đấy, nếu ai đó phản ứng đáng yêu thế này, người ta sẽ càng muốn trêu chọc hơn."
Nghe vậy, Miyuki cười khúc khích.
"Đúng thật, thỉnh thoảng tôi cũng muốn trêu Matsuda-kun một chút."
"Cái này tôi cũng phải thừa nhận, trêu chọc tôi có vẻ rất vui, đến mức như thế này cơ mà."
Tôi chỉ vào gương mặt sưng tấy của mình, khiến Miyuki phì cười trêu chọc.
"Cậu cũng cứng quá ha."
"Nhận luôn. Vậy, ngày mai chúng ta vẫn học nhỉ?"
"Ừm…"
Miyuki ngẫm nghĩ một lát rồi chậm rãi trả lời.
"Bác sĩ nói cần phải theo dõi tình trạng cậu kỹ lưỡng trong vài ngày tới… Vậy chắc là được? Nhưng vì sẽ cần dùng đến não bộ, nên chúng ta hãy xem tình hình của cậu khi ấy đã."
"Được thôi."
"Tôi về trước đây."
Khi lục túi, tôi thấy ba tờ tiền Nhật gấp lại.
3,000 yên. Tôi mở tờ tiền ra và đặt trước mặt Miyuki.
"Đi taxi đi."
"Ồ, không cần đâu. Tôi không vội, có thể đi xe buýt mà."
"Cứ cầm lấy và dùng để đi taxi."
"Tôi đã nói là ổn mà. Hơn nữa, từ đây về nhà tôi bằng taxi cũng chẳng hết đến 1,000 yên. Đắt đỏ lắm."
"Vậy thì thế này nhé. Tôi cũng định đi taxi về, nhưng lại ngại đi một mình. Vì vậy, tôi sẽ tốt bụng đưa cô về cùng. Chúng ta sẽ ghé qua nhà tôi trước, rồi bảo tài xế đưa cậu về. Tôi sẽ trả tiền. Tại sao ư? Vì dù sao tôi cũng đang định đi taxi mà."
Trước lời đề nghị bất ngờ này, Miyuki chỉ biết há hốc miệng.
Tôi nhoẻn miệng cười, rồi bắt đầu bước đi nhanh hơn.
"Đi thôi."
"Ma-Matsuda-kun...! Cậu không được đi nhanh thế!"
Miyuki nhanh chóng đuổi theo và nắm lấy cánh tay tôi.
Dù nghĩ bao nhiêu lần, tôi vẫn không thể ngừng cảm thấy Miyuki thật sự quá tốt bụng.
Mình muốn làm tình với cô ấy ngay lúc này…
Vậy thì hãy nhanh chóng lên kế hoạch cho sự kiện tới.
Ngay cả khi phải chờ vài ngày, càng có thời gian để chuẩn bị, mọi thứ sẽ càng hoàn hảo.
***
Bíp! Vù vù!
Chiếc quạt quay nhanh ngay khi Miyuki nhấn nút. Sau khi tắm xong, cô ngồi trước quạt, tận hưởng làn gió mát thổi vào người. Dù tắm bằng nước lạnh, cơ thể cô vẫn còn cảm giác nóng bức.
Sẽ tuyệt vời biết bao nếu nhà có máy lạnh, nhưng tiếc là không. Miyuki nhắm mắt lại, thả lỏng người khi cơn gió mát lành lướt qua, trong đầu bất giác nghĩ đến nhà của Matsuda.
Ngôi nhà của Matsuda-kun thật dễ chịu.
Không giống như nhà của cô hay Tetsuya, nhà của Matsuda có máy lạnh, và được xây dựng theo phong cách truyền thống, giúp không khí lưu thông rất tốt. Ngồi trên chiếu tatami, thưởng thức dưa hấu và dưa lưới, là cách tuyệt vời để xua đi cái nóng.
Người ta dự báo ngày mai trời sẽ còn nóng hơn, nên có lẽ tốt nhất là đi sớm hơn để tránh cái nóng oi ả.
Miyuki nghĩ vậy khi mở điện thoại và truy cập vào ứng dụng nhắn tin.
[Matsuda-kun, cảm ơn vì chuyến taxi.]
Cô đã gửi tin nhắn này ngay khi về đến nhà, nhưng ngay cả khi tắm xong, vẫn chưa thấy hồi âm từ Matsuda.
Cảm giác lo lắng bắt đầu nhen nhóm trong lòng, sợ rằng có điều gì không ổn với cậu ấy. Cô định nhắn thêm một tin nữa...
[Biết rồi.]
Matsuda trả lời tin nhắn của cô với một giọng điệu có phần ngạo mạn. Miyuki cảm nhận rõ sự tự mãn từ phía cậu và chỉ cười nhẹ trước phản ứng đó. Cô nhanh chóng trả lời.
[Ngày mai tôi đến sớm chút được không?]
[Khi nào?]
[Khoảng 8 giờ? Tôi muốn đến trước khi trời quá nóng ấy mà.]
[Cô muốn gặp tôi đến vậy sao? Được thôi, cứ đến sớm.]
Ngay cả khi đồng ý, Matsuda vẫn không quên thêm vào một câu bình luận thừa thãi.
Miyuki khẽ lắc đầu và nhắn lại.
[Vậy coi như là tôi được phép chứ?]
[Thoải mái.]
[Cậu không thể trả lời tử tế hơn sao?]
[Tôi chỉ nhắn tin theo phong cách của mình thôi.]
[Đó là cách cậu nói chuyện, không phải lúc nhắn tin.]
[Cô đang định cằn nhằn tôi ở đây luôn à? Có khi nó sẽ xuất hiện trong giấc mơ của tôi luôn ấy.]
Miyuki bật cười lớn sau khi đọc tin nhắn. Cô tưởng tượng Matsuda bịt tai, tỏ ra đau đớn khi cô khiển trách cậu, và hình ảnh đó làm cô càng thấy buồn cười.
[Vậy thì tôi sẽ đến lúc 8 giờ nhé?]
[Thoải mái.]
[Matsuda-kun.]
[Dừng. Tôi có thể nghe thấy giọng của cô luôn rồi đấy.]
Mỗi khi trò chuyện với Matsuda, luôn có gì đó thú vị. Liệu có phải, như Matsuda đã từng nói, trêu chọc cậu ta mang lại niềm vui? Có lẽ đó là lý do cô luôn muốn tiếp tục trêu chọc và kéo dài cuộc đối thoại.
Nhưng dù thế nào, cô cũng quyết định dừng ở đây. Nếu cứ tiếp tục, biết đâu Matsuda sẽ thực sự cảm thấy khó chịu.
[Được rồi, tôi dừng lại đây. Ngủ ngon nhé, và hẹn gặp lại vào ngày mai, Matsuda-kun.]
[Thoải mái.]
Dù anh trả lời cộc lốc như vậy, điều đó chỉ làm cô muốn trêu anh thêm lần nữa.
Cố gắng kìm nén sự thôi thúc trêu chọc thêm, Miyuki chỉ gửi một biểu tượng cảm xúc với nắm đấm siết chặt đầy tức giận và kết thúc cuộc trò chuyện với Matsuda.
A, đúng rồi.
Cô chợt nhớ ra rằng mình đã quên bẫng mất Tetsuya. Cô đã hứa sẽ nhắn lại cho cậu, nhưng một thời gian dài đã trôi qua mà cô vẫn chưa làm. Sự áy náy dâng lên trong lòng.
Cảm giác tội lỗi không ngừng bủa vây, Miyuki lập tức mở ứng dụng nhắn tin và bắt đầu soạn tin gửi Tetsuya.