Đinh đong!
Tiếng chuông cửa chói tai vang lên trong không gian tĩnh lặng, lọt vào tai tôi.
Tôi chậm rãi đánh răng xong đặt bàn chải xuống, bước từng bước khó nhọc về phía cửa chính.
Có lẽ do quá chậm, tiếng chuông lại vang lên lần nữa, gấp gáp hơn.
Đinh đong đinh đong!
“Matsuda-kun?”
Giọng nói trong trẻo của Miyuki vang lên sau cánh cửa. Tôi luôn thích nghe âm thanh dịu dàng này.
Tôi muốn mỉm cười, nhưng cơn đau từ xương sườn khiến cười còn chẳng nổi.
Sau bao nỗ lực, tôi cuối cùng cũng đến được cửa, chống mình vào hai cột bên hông để mở ra.
Két...
“Matsuda-kun, chắc cậu vẫn đang mớ ngủ chứ gì...”
Miyuki bước vào với nụ cười rạng rỡ, nhưng khi ánh mắt chạm đến gương mặt bầm dập của tôi, nụ cười vụt tắt.
“Kyaaaaah!”
“Ooof! Miyuki! Cậu làm tớ giật mình quá!”
Cô hét lên, lùi lại một bước, làm Tetsuya cũng hoảng theo, hai người hốt hoảng như thể vừa bước vào một căn nhà ma ám.
Tôi không ngờ phản ứng của họ lại mạnh đến vậy.
“Ma-Matsuda-kun...! Cái gì vậy?! Ch-Chuyện gì đã xảy ra với cậu thế này!?”
May là cô ấy ngay lập tức lo lắng cho tôi.
Tôi chỉ cười nhạt, rồi thều thào.
“Vào đi...”
“T-Tại sao... mặt cậu lại như vậy? Cậu đã làm gì...?”
“Cứ vào trước đã...”
Từng bước một, tôi lê chân, lảo đảo tiến về phía phòng khách.
Khi vừa chống tay xuống sàn để tự đỡ lấy cơ thể, Miyuki đã nhanh chóng cởi giày và lao đến bên cạnh, lo lắng đỡ tôi.
Tôi khẽ vẫy tay từ chối sự giúp đỡ, rồi dựa mình vào bức tường gần đó.
Miyuki khom người trước mặt tôi, ánh mắt dò xét từng vết thương.
“Chúng ta phải làm sao đây... Không có chỗ nào lành lặn cả... Chỗ này bị phồng rộp... và vết này trông có vẻ rách...”
Tôi nhìn ánh mắt bồn chồn của Miyuki rồi chỉ về phía tủ quần áo ở góc phòng.
“Trong đó có hộp cứu thương, cô dán vào vết thương giúp tôi nhé.”
"Cậu không thể chỉ dùng băng dán cá nhân mà xong đâu, cậu cần phải đến bệnh viện...N-Nhưng tạm thời thì, đợi tôi chút...”
Miyuki vội vã chạy đến tủ quần áo, lục tìm hộp cứu thương.
Tetsuya bước lại gần, ánh mắt đầy vẻ thương hại nhìn tôi.
Tôi cố tỏ ra bình thản, hất cằm về phía cậu ta, cười nhẹ và nói.
“Cắt tóc để khi khác nhé, nay tôi hơi mệt rồi.”
“Cậu... Tớ không nghĩ chuyện đó quan trọng lúc này. Tình trạng của cậu thực sự tệ lắm đó.”
“Tôi sẽ lành nhanh thôi, tôi khỏe mà.”
Miyuki trở lại với hộp sơ cứu trong tay cùng ánh mắt trách móc.
“Cậu mà khỏe thì đã không có vết bầm tím thế này! Cậu có thể ngẩng đầu lên bình thường không?”
“Như này à...?”
“Ừ, để yên nhé.”
Cô lấy tăm bông tẩm cồn và thuốc khử trùng ra từ hộp, nhúng tăm bông vào lọ thuốc rồi tiến lại gần tôi.
Bộ ngực của Miyuki lớn dần trước mắt tôi.
“Sẽ hơi đau một chút đó.”
Tôi cứ tưởng được cô ấy thoa thuốc nhẹ nhàng bằng tay, hụt hẫng quá.
“Được rồi... Gah...!!”
Tôi định đáp lại nhẹ nhàng, nhưng cuối cùng lại hét lên khi mí mắt trên của tôi bắt đầu cay rát không chịu nổi.
Miyuki nhìn tôi với đôi mắt đầy vẻ thương cảm, cô ấy nói.
“Tôi còn chưa thoa đàng hoàng đâu đó…”
“Cô không cho thuốc khử trùng vào à?”
“Tôi có rồi, một lượng rất nhỏ, đến mức chắc cậu không cảm thấy.”
“... Thật à? Lại lần nữa đi.”
“Được, nhưng lần này cậu hãy cố chịu đựng dù có hơi đau nhé.”
Tôi khẽ gật đầu, tự nhủ sẽ cố gắng hết sức.
****
“Bây giờ hãy nói cho tôi biết, chuyện này xảy ra thế nào?”
Sau khi rửa sạch vết thương, Miyuki hỏi, ánh mắt nghiêm nghị nhưng không có vẻ dò xét.
Cô không hỏi thẳng tôi có tham gia đánh nhau không, điều này khiến tôi nghĩ Miyuki đã tin tưởng tôi ở một mức độ nào đó.
Tôi nhấp nhanh cốc nước Tetsuya mang tới, rồi đáp.
“Cô có thể giữ bí mật được không?”
“Cậu muốn tôi không nói với giáo sư phải không?”
“Đúng.”
“Chuyện này liên quan đến học viện sao?”
“Cũng tạm gọi là thế. Cô biết Shimoyama chứ? Shimoyama Akiro.”
Miyuki nghiêng đầu suy nghĩ, còn Tetsuya đã tỏ ra lo sợ ngay khi nghe tới cái tên đó.
“Shimoyama Akiro...? Ý cậu là tiền bối năm hai, Shimoyama Akiro?”
Tetsuya xen vào cuộc trò chuyện, hỏi đầy lo lắng.
Tôi im lặng, xem như xác nhận lời cậu ta.
Miyuki dường như đã hiểu ra điều gì, đôi mắt to tròn của cô mở to.
“A…! Hình như tôi đã nghe về anh ta rồi! Người mà được gọi là vấn đề của năm hai… Vậy, anh ta đánh cậu? Tại sao chứ? Không có lý do gì sao?”
“Có, hôm qua…”
Tôi bắt đầu kể cho họ nghe toàn bộ sự việc xảy ra ngày hôm qua mà không giấu giếm chi tiết nào.
Giữa chừng, Tetsuya định mở miệng hỏi, nhưng khi bắt gặp ánh mắt gay gắt của Miyuki, cậu ta im bặt.
Phải, xen vào không đúng lúc thì đáng đời.
Sau khi nghe hết câu chuyện của tôi, Miyuki nhìn tôi với vẻ mặt nghiêm túc, suy nghĩ.
“Vậy... Cậu từ chối vì không muốn gây sự với học sinh của Học viện Inagi, nhưng Shimoyama Akiro lại dùng vũ lực ép buộc? Matsuda-kun chỉ chịu đựng mà không chống trả?”
“Đúng.”
“…Tôi hiểu rồi. Trước hết, tôi muốn khen ngợi cậu.”
“Vì cái gì?”
“Vì cậu đã có thể kiềm chế trong một tình huống đáng lẽ có thể khiến cậu nổi giận. Matsuda-kun trước đây sẽ phản công ngay khi bị đánh mà, không vì anh ta là tiền bối mà cậu sợ đâu ha?”
“Cô nghĩ tôi mà sợ cái bộ xương khô đó sao? Tôi không muốn bẩn tay.”
“Đúng, ý tôi cũng là vậy. Matsuda-kun chắc chắn đang thay đổi, Tôi mừng lắm.”
Lời nói của Miyuki khiến tôi cảm thấy ấm lòng. Tôi định gãi đầu như thể xấu hổ, nhưng ngay khi giơ tay lên, một cơn đau nhói từ xương sườn khiến tôi nhăn mặt.
“Đau lắm à? Có cần đến bệnh viện không?”
“Bệnh viện sao? Lúc chạm vào, không có dấu hiệu gì là bị nứt. Vài ngày nữa là khỏi.”
“Làm sao Matsuda-kun biết chắc được chứ? Tôi vẫn lo lắm, cậu nên đi kiểm tra cho chắc đi.”
“Tôi tự đi được.”
“Cậu sẽ không đi.”
“...Được rồi, nhưng cô nhớ là đừng nói với giáo sư nhé?”
Tôi cố tình đổi chủ đề, và Miyuki chỉ biết thở dài.
“Tôi thật sự muốn báo với thầy cô ngay... Không chỉ vì Matsuda-kun bị đánh, mà còn vì họ đang cố gây rối với các học viện khác nữa. Chuyện này quá nhiều rồi.”
“Tôi đã nói là đừng nói với họ mà, cứ làm theo lời tôi đi.”
Tetsuya giải thích thay tôi.
"Matsuda lo lắng và không muốn chúng ta can dự."
"Cậu nói vậy là sao?"
"Cậu nghĩ mà xem. Nếu các giáo sư biết chuyện này, họ sẽ trừng phạt tiền bối Shimoyama và tất cả những ai liên can. Vậy những người bị phạt sẽ làm gì? Nhất định họ sẽ truy lùng kẻ đã tiết lộ kế hoạch bí mật của họ."
Rõ ràng tôi sẽ là mục tiêu đầu tiên, đứa đã khước từ mệnh lệnh.
Nếu tôi không nói, chúng sẽ nhắm đến bạn của tôi.
Tất nhiên là chúng chưa biết tôi đang học cùng Miyuki và Tetsuya, nên trước mắt vẫn an toàn. Tuy nhiên vẫn cần cẩn trọng.
Nghe xong lời giải thích, Miyuki cắn môi dưới.
"Cậu nói tôi giữ kín chuyện này sao?"
"Cô cứ tự suy nghĩ, nhưng tôi sẽ tự việc lo liên quan đến băng nhóm đó. Tôi nói cho hai người biết vì tôi tin tưởng hai người. Vì thế, cô cũng phải tin tưởng tôi, dù rằng tôi chẳng có uy tín gì mấy."
Đây là lời từ tận đáy lòng.
Nếu Miyuki cũng tham gia vào thì nguy cơ tình hình trở nên nghiêm trọng tăng lên gấp bội.
Mối quan hệ của tôi với băng nhóm đó chỉ là phương tiện để tích lũy điểm yêu thích, và tôi tin tự mình có thể chấm dứt nó một cách dễ dàng.
Đội trưởng năm ba của vòng tròn khá dễ tính.
Hắn ta đến học viện với vẻ ngoài đáng sợ, nhưng thực chất là một tên điềm đạm với tính cách tử tế.
Trong hai năm đầu, hắn ta cũng làm đủ thứ chuyện, nhưng đến năm thứ ba đã nhận ra phần nào những sai lầm của mình.
Anh ta chính là kiểu nhân vật sáo rỗng như vậy.
Dù vậy, đầu gấu vẫn là đầu gấu, tôi mà dám ngang nhiên tuyên bố rời băng trước mặt hắn, thì không dễ gì được cho qua.
"Cô đồng ý chứ?"
Đôi mắt Miyuki khẽ rung lên trước lời thỉnh cầu chân thành của tôi.
Lần trước, cậu đã thấy quyết tâm của mình rồi đó.
Vậy nên cứ để việc này cho mình.
Liệu cảm xúc của tôi có chạm đến cô ấy không?
Miyuki chậm rãi gật đầu.
“… Được thôi. Chúng tôi cũng tin tưởng Matsuda-kun, và cậu nhầm rồi, cậu không hề không đáng tin cậy chút nào.”
Đi được xa đến mức này... Hôm nay quả là một ngày may mắn.
Tôi cảm thấy mọi điều xứng đáng.
Có lẽ… bị đánh như thế này cũng không đến nỗi tệ...
“Thế được rồi, chúng ta bắt đầu học nhỉ.”
“Cậu học gì được trọng tình trạng này chứ... Matsuda-kun cứ nghỉ ngơi ở đây đi để bọn tôi dọn dẹp.”
"Dọn dẹp?"
“Máu ở khắp nơi kìa, sàn còn là chiếu tatami nữa, phải lau sạch trước khi vết máu lan rộng.”
Miyuki của chúng ta thật tốt bụng, điều đó làm cô ấy càng đáng yêu hơn.
Ý nghĩ muốn vùi mặt vào ngực cô ấy ngày càng mãnh liệt.
Miyuki lỗ rõ vẻ lo lắng khi thấy tôi chỉ ngồi yên trong góc, không hề cử động.
“Cậu có chắc không cần đến bệnh viện không?”
Miyuki liên tục nói những điều như thế trong lúc dọn dẹp.
Vì muốn có thời gian riêng với cô ấy, tôi quyết định từ từ sắp xếp kế hoạch.
“Tôi không đi... Cô đang làm tổn thương lòng tự trọng của tôi đấy…”
“Nói về lòng tự trọng lúc này thật vô nghĩa… không may cậu có vấn đề gì thật thì sao? Tôi lau xong rồi, vậy nên đi thôi. Tớ sẽ gọi taxi, cậu về nhà trước nhé, Tetsuya-kun?”
Miyuki không thích lãng phí thời gian của người khác, nên tôi biết chắc cô ấy sẽ nói vậy với Tetsuya.
Dù có là bạn thời thơ ấu, cũng không thể gây thêm phiền phức cho cậu ta được.
“Ơ? Nhưng tớ cũng có thể đi cùng...”
Tetsuya lại cố gắng chen vào giữa tôi và Miyuki.
Nói thật tôi chỉ muốn bảo cậu ta biến đi.
Nhưng đằng nào cậu ta hèn sẵn mà, chỉ cần Miyuki từ chối thêm một lần nữa, cậu ta sẽ tự động mà lui thôi.
“Không cần đâu. Vì có thể sẽ mất thời gian, Tetsuya-kun nên về nhà trước đi.”
“Vậy à...? Được rồi. Vậy để tớ làm nốt rồi đi.”
Nghe cuộc trò chuyện của họ, tôi quyết định bày tỏ sự bất mãn.
“Tôi có nói là sẽ đi đâu, vậy mà hai người đã tự tiện quyết định rồi.”
“Matsuda-kun.”
Miyuki chống tay lên hông, giọng cô sắc bén.
Tôi giả vờ nhượng bộ, trả lời một cách bình thản.
“Tôi hiểu rồi, tôi đi được chưa, đừng nhìn tôi với ánh mắt đó nữa.”
“Matsuda-kun chỉ chịu nghe lời khi tôi làm thế này thôi.”
“Cằn nhằn…”
Tôi lẩm bẩm cảm ơn khi Tetsuya đã dọn dẹp xong.
“Cảm ơn nhé, Miura.”
“Không có gì, dĩ nhiên tớ phải giúp chứ, giờ tớ đi đây. Miyuki, tớ về trước nhé?”
Miyuki trả lời trong khi đang chăm chú tìm taxi trên điện thoại.
“Ừm. Về cẩn thận nhé, tớ sẽ nhắn cho cậu sau.”
Đừng nhắn tin cho cậu ta nữa. Đừng để Tetsuya có thêm cơ hội nào nữa.
Chúng tôi tiễn Tetsuya đi một mình, và khi nhận được thông báo taxi sắp đến, cả hai chuẩn bị lên đường.
Tôi loay hoay xỏ giày, phải chống tay xuống sàn để đứng dậy, Miyuki lo lắng hỏi.
“Có cần tôi giúp không?”
“Không. Tôi có thể tự đi được.”
“Lúc nãy trông cậu như sắp ngã ấy... Cầm tay tôi đi.”
Cô ấy vừa nói gì vậy?
Khi tôi đứng bất động, lắng tai nghe, Miyuki bước đến trước mặt và đưa cả hai tay ra.
“Nắm chặt nhé. Lỡ cậu mất thăng bằng thì tôi mới đỡ kịp.”
Miyuki chỉ đơn thuần muốn giúp đỡ một người bạn, nhưng tùy vào cách tôi phản ứng, bầu không khí có thể hoàn toàn thay đổi.
Đây là cơ hội mà tôi không thể bỏ lỡ.
Tôi lấy lại bình tĩnh, từ từ đưa tay ra và đặt vào lòng bàn tay của Miyuki.
Mặc dù vừa rửa tay bằng nước lạnh, nhưng tay Miyuki vẫn ấm áp.
Cô ấy ấm áp đến vậy sao?
Nếu được ôm cô ấy vào mùa đông, tôi nghĩ mình sẽ rất hạnh phúc.
Khi tôi cẩn thận bước đi để theo kịp tốc độ của Miyuki, tôi nói bằng giọng nhẹ nhàng nhất có thể.
“Ấm thật đấy.”
“Hả? Là sao?”
“Bàn tay của cô, ấm lắm.”
“...Hể...?”
Miyuki cúi đầu một chút, và nếu không chú ý kỹ, có lẽ tôi đã không nhận ra. Má cô nàng dường như hơi ửng hồng... Tôi muốn nhìn thật kỹ cô ấy trong khoảng khắc này, nhưng phải cố gắng kiềm chế.
Thay vì tiếp tục nhìn, tôi quyết định kiểm tra cảm xúc của cô ấy theo cách khác.
Nhìn vào tay Miyuki và bước chậm về phía cửa, tôi hỏi.
“Tay tôi thế nào? Có lạnh không?”
“...Ừm... có lẽ hơi lạnh một chút...”
Nhìn thấy cô ấy lúng túng trả lời sau một thoáng do dự, tôi có cảm giác Miyuki đã hiểu ý định của tôi.
Tôi muốn siết chặt tay để ăn mừng, nhưng làm thế có lẽ sẽ khiến cô ấy đau, nên tôi chỉ đành ăn mừng thầm trong đầu.
Chúng tôi tiếp tục bước đi trong bầu không khí có chút ngại ngùng, rời khỏi nhà và lên taxi.