“Thầy gặp hai anh em Kyrie chưa?”
Mười một.
Calian hỏi anh trong khi chén say sưa quả chuối thứ mười một. Người ta còn đặt luôn một buồng chuối cạnh đầu giường của Calian.
Alan ngạc nhiên khi biết Silica đột ngột đến thăm Calian mà không có bất kì thông báo nào và anh đến thăm Calian ngay khi có thể, thế nhưng cảnh anh chứng kiến là cậu học trò đang ung dung ngồi chén buồng chuối sau khi bất tỉnh một tuần liền.
Nhìn anh thoải mái như vậy, nỗi lo trong lòng Alan đã sớm tiêu tan và thay vào đó, cảm giác tức giận lại ngập tràn vì tất cả những xáo trộn về tinh thần cũng như thể xác mà anh đã phải trải qua khi lo lắng cho Calian.
Vì thế, ý tưởng dùng vũ lực với cậu học trò một lần vừa thoáng qua trong đầu Alan nhưng đã bị xua đi ngay lập tức với vẻ mặt chua chát.
“Rồi.”
Calian gật đầu khi nghe câu trả lời của anh, đồng thời với tay lấy một quả chuối khác. Nhìn anh thư thả làm thế, có vẻ Calian không sẵn lòng giải thích hai anh em họ là ai cho Alan. Không nén được tính hiếu kì, Alan gạt đi cơn tức giận trong giây lát và tỏ vẻ “im lặng” trước khi hỏi Calian.
“Con có quan hệ gì với hai người họ trong kiếp trước không?”
Calian định gật đầu, xong lại lắc lắc đầu mà nói.
“Chỉ có Kyrie thôi. Hina không có ở đó.”
Alan nhanh chóng hiểu ra mọi thứ như mọi bận. Rồi anh chỉ gật đầu mà không cần hỏi thêm nữa. Nhưng anh lại hỏi lần nữa phòng khi linh cảm của mình là đúng.
“Chẳng lẽ con không biết cô bé Hina là trị liệu sư?”
Calian gật đầu lia lịa với cái miệng đầy chuối.
Alan nhướng mày. Nó có nghĩa là Calian chỉ tin vào sức mạnh phước lành và loại bỏ chất độc trong cơ thể chỉ nhờ niềm tin vào sức mạnh ấy.
Sau khi nuốt hết chuối trong miệng, Calian nói với vẻ vô cùng hài lòng.
“Chuối ngon ghê.”
Tất nhiên là ngon rồi.
Làm gì có chuyện anh không thấy ngon sau khi từ cõi chết trở về cơ chứ.
Alan thở dài thườn thượt trong khi siết chặt bàn tay vì tức giận. Anh cố kìm nén cơn giận, vì dù là học trò của anh thì Calian vẫn là một hoàng tử.
“Con cũng rất bất ngờ khi biết cô ấy là trị liệu sư.”
“Ơn giời, tất cả những gì con cần biết là con có thể tỉnh lại sớm hơn nhờ cô ấy đấy.”
Khi Alan lạnh nhạt trả lời anh, Calian vui vẻ đáp lại.
“Nhờ cô ấy mà con mới cảm thấy sảng khoái thế này.”
Nghe Calian nói thế với nụ cười tươi rói, lý trí của Alan không thể hiểu Calian ngay tức thì.
“Thoải mái sao…? Đừng có nói linh tinh nữa. Con bất tỉnh cả một tuần giời vì tin nuốt độc thô (độc chưa qua tinh chế) có thể giúp con miễn dịch với độc trong trà trong khi chẳng có lấy một chút bằng chứng nào chứng minh điều đó đấy.”
Có ai trên đời này có đủ dũng cảm nói ra lời này với vị hoàng tử của Kailis chứ?
Calian nghe Alan nói với gương mặt vô hồn, anh không thể không cười trước khi trả lời Alan.
“Vì Silica sẽ dàn xếp vụ việc nên con phải đảm bảo bị thương thật nặng để bà ta không thể phản bác là con còn sống được.”
Dàn xếp vụ việc sao. Ai có thể đoán ra bà ta sẽ làm vậy chứ.
Chỉ nghĩ lại thôi cũng làm Alan nhăn mặt nhíu mày.
Vì kế hoạch được vạch ra trước đó nên Alan nghĩ Calian chỉ đang phát chán với trò chơi này dù anh đã ho ra một ít máu.
Nhưng Calian đã bất tỉnh mất một tuần liền. Cơ thể anh đã rất bất ổn sau khi nạp độc vào cơ thể hơn hai tháng, và trong tình trạng đó, một chất độc chết người lại phát tán khắp cơ thể anh.
Nếu Hina không phải trị liệu sư sử dụng sức mạnh tự nhiên, nếu cô ấy không tình cờ đến vào thứ Ba, anh chắc chắn không thể mở mắt ra lần nữa.
Chưa hết, khi Alan nhận ra Calian vẫn giữ im lặng dù cơ thể sắp sửa gục ngã trong suốt thời gian chờ đợi tới ngày hôm đó, Alan cũng thấy nổi cả da gà.
Và vị hoàng tử này không ngừng chén quả chuối thứ 15 trước khi Alan nhận ra. Dường như anh chén đến no với cả buồng chuối.
“Nhưng ít ra thì con cũng có thành quả sau khi thức dậy.”
Calian đang nói đến việc thương lượng với Silica với gương mặt nhợt nhạt vì thiếu máu và anh lại cười. Cuối cùng, Alan thở dài dường như đã bỏ cuộc. Rồi anh chợt vô thức hơi cau mày. Khóe môi anh nhói đau. Thấy vẻ mặt Alan, Calian hỏi.
“Mặt thầy bị sao thế? Người đánh nhau à?”
Khi Calian chỉ vào môi Alan, vẻ mặt Alan vô cùng chua chát.
“Đại loại thế. Đừng lo lắng về nó.”
Anh không nhận ra cú đấm của họ mạnh đến cỡ nào, đặc biệt là khi anh nghĩ họ chỉ là một con mọt sách.
Anh không muốn cho mọi người biết vết thương ở môi là tại làm sao, vậy nên Alan nhanh chóng lấy ra một thứ trong túi để thu hút sự chú ý của Calian. Đó là con dao Calian đã giao cho anh và hai cuộn giấy da.
Calian để con dao dưới gối rồi hỏi khi mở hai tấm giấy da ra.
“Đây là gì thế ạ?”
“Ta nghe con cần giấy tờ nhân thân cho hai đứa trẻ.”
Calian vui mừng khi nghe câu nói đó và anh xem xét nội dung. Anh đã quá tập trung vào kế hoạch này sao cho diễn ra thuận lợi mà quên khuấy mất đi nhờ Alan giúp đỡ cho anh em Kyrie. Xem ra Yan đã hỏi Alan giùm anh.
Sau khi xác nhận giấy tờ xong xuôi, Calian há hốc mồm vì ngạc nhiên.
“Hơn cả mong đợi nữa.”
“Từ nay về sau, con không cần lo về nhân thân của hai đứa trẻ nữa.”
Đó không phải chứng minh nhân dân cho hai đứa trẻ, đó chỉ là giấy tờ xác thực nhân dạng hai người mà thôi. Hai anh em Kyrie giờ là nông dân sống tại vùng đất Whitlin mà Calian sở hữu. Alan đã biến họ thành công dân của Calian ngay từ ban đầu.
Còn nữa.
Khi Calian nhìn qua giấy chứng nhận, một nụ cười buồn nở trên khuôn mặt anh.
“Con chưa từng nghĩ cái này trước đây.”
Đó là vì tên của hai đứa trẻ trong giấy chứng nhận.
– Kyrie Bern, Hina Bern.
Calian ngước mắt lên nhìn người thầy của mình, người một lần nữa nhắc lại cái tên đã biến mất trên thế gian này. Alan nói như chẳng có gì to tát.
“Họ nhờ ta đặt họ cho họ, vậy nên ta đã chọn nó. Ta nghĩ chẳng phải ngẫu nhiên mà con đem họ tới đây sau khi gặp họ.”
“…Con cảm ơn thầy rất nhiều.”
Thấy bầu không khí đột nhiên nghiêm túc, Alan nhanh chóng chuyển chủ đề bằng cách chỉ tay vào buồng chuối vì anh không thích bầu không khí lúc này.
“Đừng lo cái đó, cứ ăn tiếp đi. Để xem con có thể chén hết bao nhiêu quả nào.”
Calian gật đầu và cầm lên quả chuối khác.
Rốt cuộc thì xúc động và đói vẫn là hai khái niệm khác nhau.
Nhưng sau đó, Calian bắt đầu tự hỏi làm thế nào mà Alan có thể làm giả giấy tờ nhân thân cho họ.
“Làm giả giấy tờ cho họ có khó không thầy? Con dám chắc thầy không có bất kì mối quan hệ nào trong Kailisys để giúp thầy cái này, với cả…”
Khi Calian nhìn Alan trong lúc hỏi, anh thấy biểu hiện của Alan khá kỳ lạ và đầy ý nghĩa.
Nhận ra cảm xúc của Alan, Calian liền đổi câu hỏi.
“Chẳng lẽ chính Rumein đã làm?”
“Những người ta biết trong thành phố này chỉ có 3 người. Và cuối cùng thì ta hỏi người ta thường xuyên gặp mặt mấy ngày hôm nay thôi.”
Ba người Alan nói chính là Vua, hoàng tử và Công tước.
“Khi ta nói đây là yêu cầu của hoàng tử, ông ấy đã không hỏi gì và giúp ngay lập tức, ta cũng rất ngạc nhiên.”
“Thật bất ngờ khi nghĩ ông ấy là người làm điều đó cho con.”
Alan nở nụ cười đầy ẩn ý. Đó là vì Calian hoàn toàn không biết Rumein đã lo cho anh thế nào. Anh nghĩ có lẽ Calian không nhận ra vì chính Calian đã tạo ra kết quả như vậy, và Alan hỏi anh với ánh mắt lấp lánh vẻ tò mò.
“Ta khá tò mò về chuyện xảy ra ngày hôm đó. Rumein tức giận hơn nhiều so với mọi người tưởng, và tin đồn nhà vua quan tâm con trai nhiều như thế nào đã bắt đầu lan rộng.”
“Thật vậy sao?”
Calian mỉm cười khi nghĩ đến những gì đã xảy ra ngày hôm đó.
“Xem ra may mắn đang ở bên con.”
Khi Nữ hoàng buộc Rumein gọi Calian là “con trai của ta” đã biến anh không chỉ là đứa con của Freya, anh giờ đã có đủ bằng chứng chứng minh nguồn gốc nông dân của anh sẽ không còn cản trở anh trên con đường kế vị. Sau khi giải thích điều này, hoàng tử út không nói gì thêm.
Tất nhiên, như thế đã quá đủ để Alan hiểu tình hình.
“Xem ra con nhận được nhiều hơn mong muốn ban đầu nhỉ. Dù sao cũng nhờ may mắn cả.”
Alan nghĩ đến những điều anh nghe được từ vài ngày trước, sau đó nhìn biểu hiện của Calian mà không nói nên lời. Calian gặt hái thành công nhiều hơn anh tưởng khi chỉ uống một viên thuốc độc.
“Cũng vì vậy mà nhà vua Rumein lo lắng cho con khá nhiều đấy. Ông ấy còn phân vân không biết có nên trì hoãn chuyến đi đến Roselita hay không.”
Calian lắc đầu trả lời anh.
“Dù sao thì Silica cũng không thể động tới con trong thời gian tới. Thậm chí chỉ cần con ho một tiếng thôi thì nhà vua cũng sẽ đổ hết tội cho Silica.”
Nói xong, Calian im lặng một hồi. Anh nhấc tay lên, cẩn thận sử dụng ma pháp. Dù có chút bất ổn nhưng anh cảm nhận được dòng chảy mạnh mẽ đầy ấm áp quanh cánh tay anh. Đó chính là sức mạnh khí tức đã bảo vệ anh.
“Vào khoảng thời gian khi Roselita bắt đầu, bà ta không thể động tới con mà không có lý do chính đáng.”
Trái tim anh không còn đau nữa.
Nhận ra đây là lần đầu tiên anh được tự do kể từ khi chuyển sinh vào cơ thể này, Calian mỉm cười với vẻ rất mãn nguyện. Sau đó, anh làm bộ mặt hệt như Alan đã làm và thì thầm với Alan.
“Con thực sự rất giỏi kiếm thuật đấy nhé.”
Alan nhìn cậu pháp sư đệ tử của mình mà nở nụ cười đầy thâm ý.
***
Sau khi Alan trở về, Calian chuẩn bị đi ngủ thì Kyrie đến đứng cạnh anh không nói một lời. Trong suốt thời gian một tuần Calian chìm trong cơn mê, Yan với Alan sẽ ở cạnh anh ban ngày, còn Kyrie sẽ ở bên anh vào ban đêm.
Vì vậy, Calian có thể yên tâm thảnh thơi đi ngủ dù đã ngủ suốt một tuần.
Có lẽ là do giấc ngủ yên bình của anh.
Anh đã mơ lần đầu tiên sau khi đến thế giới này.
Trong giấc mơ, cuối cùng anh cũng có thể gặp đứa trẻ đã cùng anh gắn bó suốt thời gian qua.
Và rồi hai người chia xa mãi mãi.
Calian tỉnh dậy và khóc rất lâu.
Trong đêm khuya tăm tối, nơi mặt trời sắp ló rạng đông, một pháp sư và một hoàng tử trong chiếc áo choàng đen sánh vai nhau bước ra khỏi hoàng thành.
Con ngựa ô với đôi chân trước màu trắng cẩn thận tới sảnh Ceignes vì lo cậu chủ trên lưng có thể bị ngã.
Trong tay của vị pháp sư đứng bên bờ sông gần cung điện Chermil là một bông hoa đỏ rực thay cho hoa Annerucia đang nở đúng tầm đẹp nhất lờ mờ ẩn hiện trong đêm tối. Bông hoa ấy mang màu sắc y hệt sắc màu con mắt của đứa trẻ đang dần đi xa.
Mái đầu hoàng tử hạ thấp nghiêng về phía bông hoa. Con sông Ceignes vẫn chảy êm đềm. Lửa hoa lặng lẽ dập dìu xuôi theo dòng nước.
Vị hoàng tử ấy hi vọng không có ai qua cầu khi đóa hoa lờ lững trôi xa.
Đội kỵ sĩ Pavel đột ngột bị giải tán và họ quay trở lại với Hầu tước Brissen.
Alan Manassil tuyên bố sẽ thành lập phân đoàn pháp sư.
Rumein nói đừng tin vào những tin đồn thất thiệt về hoàng tộc mà không có bằng chứng.
Calian, người gục xuống sau khi ho ra máu nói bị cảm lạnh nghiêm trọng hơn anh tưởng.
Ba tháng trôi qua sau vụ việc đó.
Khi Yan nhìn Calian thay đồ cho bữa trưa, trông anh có chút bực bội. Đó là vì anh không thể rũ bỏ cảm giác khó chịu đeo bám anh từ nãy tới giờ. Yan trầm giọng nói.
“Hừm, Marylin.”
Cô hầu gái Marylin gật đầu tỏ vẻ giống Yan, trả lời như biết Yan đang nghĩ gì.
“Tôi có nên đi gặp ngài Slake không?”
“Có. Bảo với ngài ấy nó chật quá rồi.”
Sau khi cô hầu gái Silica phái tới chỗ Calian ngừng việc, Marylin đã thay thế cô ta. Cô gật đầu ý nói cô sẽ chuyển lời. Yan muốn cô báo cho Schattern, thợ may hoàng gia rằng bộ trang phục mà anh may tháng trước cho bữa tiệc sinh nhật của Calian cần được nới ra.
Nếu quan sát Calian mỗi ngày, người ta sẽ thấy Calian lớn nhanh như thổi. Anh đã cao hơn những đứa trẻ cùng tuổi, nhưng sau vụ trà độc, anh còn lớn nhanh hơn nữa. Randall đã rất ngạc nhiên khi thấy Calian ăn cả đống thức ăn sau buổi cầu nguyện ban sáng, và sau khi dành phần lớn thời gian tập luyện cùng Kyrie, tự nhiên anh đã quen với chiều cao như vậy.
Yan bật cười khi thấy Calian bây giờ không kém hơn anh bao nhiêu. Calian cũng cười khi Chase cũng thấy điều tương tự giữa anh và Bern.
Sau khi chuẩn bị xong xuôi, Calian tới sảnh tiệc hoàng gia Ceignes. Vào trong, anh bất ngờ dừng lại trong vô thức.
Bên trong phòng tiệc là Rumein với Alan, và cũng có cả một người đàn ông khác lần đầu tiên anh thấy. Vì Yan không nói chính xác ai sẽ đến dự tiệc cũng như chương trình ra sao, thế nên Calian đã không phòng bị khi thấy Rumein trong phòng. Calian chào nhà vua với vẻ mặt ngạc nhiên.
“Kính chào Bệ hạ.”
Rumein gật đầu lấy tay ra hiệu cho Calian ngồi phía đối diện. Calian lặng lẽ đến đó ngồi.
Thấy Calian ngồi lặng im một lúc, Rumein lên tiếng. “Con lớn hơn rồi đấy. Hình như còn cao hơn cả Franz nữa.”
Calian rất bất ngờ với những gì vừa nghe, bất ngờ còn hơn cả khi thấy Rumein ngồi trong sảnh tiệc. Anh nghe nói Rumein giờ đã khác rồi, nhưng anh không ngờ ông có thể nói những lời ân cần như thế. Calian thoáng nhìn sang Alan. Trong ánh mắt anh tràn ngập lòng khen ngợi và ngưỡng mộ.
‘Không biết ông ấy bị đối xử tệ bạc thế nào mà lại thay đổi nhiều như thế?’
Alan ngồi đó với vẻ mặt thơ ngây vờ như không biết chuyện gì. Calian không khỏi bật cười trong lòng, sau đó trả lời Rumein sao cho thích hợp.
“Vâng, thưa Bệ hạ. Con có lớn hơn một chút.”
“Phải rồi. Trông con cũng rất mạnh khỏe nữa. Ta vui lắm.”
“Cảm tạ người đã quan tâm.”
Rumein gật đầu và nhìn Alan bên cạnh. Cuối cùng, Alan nhẹ nhàng chào đón Calian và nói.
“Ta sắp xếp bữa trưa này vì muốn giới thiệu một người với người, thưa hoàng tử.”
Nói rồi, Alan chỉ vào người đàn ông bên cạnh.
“Vị pháp sư này sẽ làm vệ sĩ cho người tại Roselita. Cậu ấy cũng có thể giám sát pháp thuật của người thay ta.”
Anh biết Alan không thể cùng anh đến Roselita. Nếu Alan rời cung điện bây giờ, anh sẽ không thể tiếp tục tiến trình thành lập phân đoàn pháp sư, còn nữa, nếu anh đi, an toàn của Rumein cũng sẽ bị đe dọa.
Nhưng dù thế, anh cũng sẽ được các kỵ sĩ dưới quyền Siegfried bảo vệ, thế nên anh không nghĩ mình còn có cả pháp sư đi theo bảo vệ mình. Calian nhìn vị pháp sư với vẻ háo hức mong chờ anh ta có thể làm gì. Và anh hơi nghiêng mái đầu.
‘Trông anh ta có vẻ quen quen.’
Ngay khi nghĩ đến đó, tim anh bắt đầu đập mạnh.
Trước khi nhận ra có gì kì lạ, người đàn ông đã đứng dậy khỏi chỗ ngồi và cúi đầu thật sâu chào Calian.
“Thật vinh dự cho thần khi gặp được người, thưa hoàng tử.”
Ngay khi giọng nói không thể nào quên xuyên qua trái tim anh, một cơn gió lạnh buốt cũng thổi xuyên qua lồng ngực.
“Thần là Arsen Hertz.”
Cũng giống như ngày cuối cùng Bern còn sống.