Một ngày lạ đời trôi qua.
Anh tự hỏi khi mình mở mắt vào sáng hôm sau thì anh có thể trở lại Secretia, hay là sang thế giới bên kia rồi hay không. Âm thanh bất ngờ từ chiếc báo thức của Yan làm anh tỉnh giấc và đập tan suy nghĩ của mình. Cuối cùng chẳng có gì thay đổi.
“Người có giấc mơ đẹp chứ, thưa hoàng tử?”
Calian ngồi dậy và thưởng thức tách trà thơm nồng buổi sáng, rồi anh để lại một chiếc cốc rỗng không. Rửa mặt xong, anh nói.
“Ta sẽ cắt tóc.”
Yan mở to đôi mắt chớp chớp trong sự ngạc nhiên, tự hỏi mình có nghe nhầm hay không. Calian nhắc lại lần nữa.
“Tóc. Ta sẽ cắt nó.”
Vậy là không có gì nhầm lẫn hết ư.
Calian dùng hai ngón tay làm bộ cắt tóc. Yan không có nghe nhầm. Anh thẳng thắn trả lời, tự hỏi thế này là sao.
“Vâng, thưa hoàng tử. Thần sẽ chuẩn bị ngay lập tức.”
Không lâu sau, thợ cắt tóc hoàng gia đã được đưa đến phòng Calian. Anh ta cẩn thận cầm kéo trong tay và hỏi Calian lần nữa về quyết định của mình.
“Người thật sự muốn cắt tóc sao?”
Một cái cau mày xuất hiện giữa hàng lông mày của Calian.
Giống như hầu hết các kỵ sĩ khác, anh không thích lặp đi lặp lại, đặc biệt là việc lặp đi lặp lại tới tận 3 lần liên tiếp chỉ vì câu nói mình muốn cắt tóc. Thế quái nào mà họ do dự như vậy? Calian chỉ tay vào kéo và nói.
“Ta có cần tự cắt tóc không?
“Không đâu, hoàng tử. Là lỗi của thần.”
Đến tận lúc đó chiếc kéo mới trở nên bận rộn, sau vài lần cắt tỉa cẩn thận, Calian lắc lắc rũ bỏ phần tóc cắt đi, để lộ toàn bộ gương mặt.
'Hô hô.'
Calian nở nụ cười.
Thật không ngoa khi nói rằng anh rất giống mẹ, Freya, người được ca tụng là hóa thân của một nữ thần.
'Gương mặt này không phải di sản tuyệt vời của Freya sao?'
Calian gật đầu tỏ vẻ hài lòng, thậm chí Yan còn ngắm nhìn với vẻ ấn tượng. Nhưng tiếng Yan cất lên vẫn có phần lo lắng.
“Trông người thật tuyệt, thưa hoàng tử. Nhưng nếu…”
Yan lo lắng việc Franz sẽ tỏ thái độ thế nào, nhất là qua cách Franz phản ứng vào bữa sáng qua chỉ vì một cái ánh mắt đơn giản. Calian, hiển nhiên không biết Yan đang lo gì, đứng dậy khỏi chỗ với một nụ cười tươi rói.
“Không thể để nhìn như thằng ngốc được.”
Yan ngạc nhiên trước lời nói và phong thái khác lạ của chủ nhân mình.
Calian có sự tự tin chưa từng có, và Yan chẳng thể yên tâm về sự thay đổi đột ngột này. Không phải là nó không tốt, mà anh lo chuyện Franz gây sự với chủ nhân mình nhiều hơn.
Calian cảm nhận được sự lo lắng của Yan suốt quãng đường đi tới nhà ăn, anh đã tìm cách trấn an người phục vụ của mình.
“Đừng lo, ta xử lý được mà.”
Anh đến nhà ăn và ngồi vào chỗ, chẳng bao lâu sau Franz xuất hiện. Franz bước vào với ánh mắt mơ hồ nhìn chiếc ghế nơi Randall còn trống trước khi quay sang Calian.
Đôi mắt nhỏ màu xanh nhạt nhìn tròng trọc vào cặp mắt đỏ của Calian. Calian không hề lẩn tránh nó. Anh nhìn thẳng vào Franz với gương mặt không còn ẩn sau mớ tóc xù.
Franz bật cười rồi quay đi. Yan vội vàng che giấu sự ngạc nhiên của mình.
'Hết rồi à? Hoàng tử Franz chỉ cười và mọi chuyện kết thúc như thế?'
Thật không tin được, Franz ngồi xuống chỗ mình mà chẳng có lấy một lời hay một chút chú ý tới Calian. Calian nhướng mày. Anh cũng nghĩ giống Yan. Vì lí do nào đó mà tên hoàng tử điên này ngồi trong yên lặng và anh chẳng thể thăm dò ý định của anh ta.
Cảm giác căng thẳng không khói súng thế này dường như kéo dài cả thế kỉ cho đến khi Randall bước vào căn phòng. Anh ta ngồi xuống như thường lệ và liếc nhìn khuôn mặt Calian. Bữa ăn đã được dọn ra, cả ba đều tập trung vào đồ ăn của mình.
Yan cảm thấy nhẹ nhõm sau bữa sáng không gặp rắc rối gì.
“…Này.”
Nhưng có vẻ không phải thế rồi.
Ở đây chỉ có một đối thủ mà Franz có thể hành xử thô lỗ như thế. Và đối thủ ấy làm như không hề nghe thấy, tiếp tục thưởng thức bữa ăn với một nghi thức hoàn hảo. Tất nhiên, anh không hề bỏ lỡ lời nói của Franz trong căn phòng yên tĩnh thế này.
Môi Franz mím chặt một cách tức tối khi Calian không thèm nhìn hắn, một dấu hiệu cho thấy cơn điên của hắn sắp sửa bùng nổ. Yan thấy tim mình đập tung ổ bụng.
Nhưng Calian trông vẫn tỉnh bơ. Có vẻ anh chẳng quan tâm lắm.
“Này, mắt máu.”
Franz lại độc mồm lần nữa.
Calian vẫn còn đang nghĩ có nên bỏ bơ lần nữa hay không, cuối cùng cũng liếc Franz một cái. Franz chưa kịp mở miệng, hoàng tử thứ ba đã chen vào.
“Calian.”
Anh nói khá nhỏ, cầm lấy miếng bánh mì lát bằng một cái nĩa.
“…Đó là tên tôi.”
Randall là người đầu tiên phản ứng với câu trả lời đó. Cả hai cánh tay đang di chuyển nhẹ nhàng đều đã dừng lại. Randall ngẩng mặt quay sang nhìn người em trai của mình, kẻ có thái độ như đã thay đổi chỉ trong một đêm. Chưa hết. Calian không phải kiểu người có thể ngắt lời ai đó. Randall nhanh chóng quay lại bữa ăn của mình.
“Ha.”
Franz nhếch mép. Trong giây lát, anh ta nhắm mắt thật chậm và tự hỏi mình nên phản ứng thế nào với những gì vừa nghe. Rồi anh ta nhìn xuống con dao bên cánh tay phải, gõ gõ mấy ngón tay trái lên bàn.
“Được rồi. Ta sẽ gọi cậu bằng tên của mình.”
“Được thôi.”
Calian trả lời ngay lập tức. Và anh uống một ngụm nước.
Cộc cộc. Tiễng gõ trở nên to hơn, ngón tay Franz gõ bàn với vẻ đe dọa.
Mặt Yan trắng bệch.
'Đó có phải ý người khi “làm mọi thứ mình muốn” hay không, hoàng tử của tôi? Chính xác thì người đang cố làm gì?'
Franz lại cười lần nữa. Một nụ cười thơ ngây nở trên gương mặt Franz làm anh trở nên kì quái.
Trong nháy mắt, Franz phi luôn con dao bên cánh tay phải hướng về phía Yan.
Vút!
Anh ta định trút giận lên cậu tổng quản của Calian.
Trong khoảnh khắc ấy, Yan đã giơ tay định bắt lấy nó nhưng rồi dừng lại.
Anh sợ nếu anh chặn nó, Franz sẽ trút cơn giận lên đầu Calian. Thay vì che mặt, anh nhắm chặt đôi mắt của mình.
Cùng lúc đó, cánh tay Calian vụt qua.
Nhanh như cắt, Calian đặt chiếc cốc xuống và đưa tay bắt lấy con dao ở giữa không trung. Mắt Franz tập trung vào chiếc cốc trên bàn.
Nước vẫn ổn định trong cốc dù nó được đặt xuống rất nhanh.
Tách, tách, tách.
Những giọt máu đỏ rơi ra từ bàn tay trần của Calian đang nắm lấy lưỡi dao xám màu.
Nhìn thấy cảnh này, Franz cũng phải thốt lên,
“Ôi chúa tôi.”
Yan mở to đôi mắt khi thấy từng chi tiết ấy: bóng lưng của Calian, bàn tay của Calian, con dao trên tay Calian, máu chảy từ bàn tay ấy và vẻ mặt sốc nặng của Franz.
Anh cảm thấy hoang mang.
Không phải vì Calian đã bắt con dao, mà bởi anh sợ tình hình sẽ sớm vượt tầm kiểm soát.
Calian đứng dậy. Anh cầm con dao dính máu nhẹ nhàng đặt xuống trước mặt Franz. Anh nhìn Franz và nở nụ cười trước mặt.
“Không sao đâu.”
Ý nghĩa lời này thật quá kì lạ.
Đừng lo lắng vết thương của em. Em ổn cả mà.
Em sẽ tha thứ cho sự thô lỗ của anh.
Hoặc cả hai nghĩa đó.
Một vài giọt máu rơi vào quần áo Franz.
Calian sải bước khỏi phòng.
Trời đã xế chiều. Calian cảm thấy kiệt sức sau khi cố gắng trấn an người tổng quản mới có 17 tuổi của mình thôi không lo lắng về bàn tay bị thương của mình nữa.
Anh đang trên đường đến lớp cưỡi ngựa thì tình cờ gặp Franz, anh ta đang cưỡi một con chiến mã. Một con ngựa khác nhìn Calian với đôi mắt tròn xoe hiền lành.
Calian không nói không rằng. Nhóc Calian thật sự vô cùng sợ hãi những sinh vật này, và khi nhớ ra điều đó, anh giả bộ che mặt.
“Thật quá nguy hiểm khi cho cậu cưỡi chúng nhỉ, người em trai bé nhỏ của ta?”
Franz!
Calian hướng về phía phát ra âm thanh ấy. Franz đang nhìn xuống anh, ngồi trên lưng con ngựa trắng bạc tốt giống, còn Calian, anh vội sửa nét mặt.
Franz đảo mắt lướt qua băng quấn trên tay Calian mà cười lần nữa. Calian nhíu đôi lông mày nhưng cũng quay đi tránh để anh ta khiêu khích.
Con ngựa kia đã lọt vào mắt anh. Đó là con ngựa thứ hai Franz mang theo. Calian xem xét con ngựa một cách thích thú và ngay lập tức công nhận.
'Đây là một con ngựa cực tốt.'
Đó là một con ngựa ô với đôi chân trước màu trắng, bờm và đuôi được chải chuốt kỹ càng. Cơ bắp săn chắc và thân hình bóng bẩy nói cho anh biết nó còn tuyệt hơn rất nhiều so với con Franz đang cưỡi bây giờ.
“Con ngựa này vô cùng ương bướng, ta đang định nhờ thầy giáo giúp ta thuần hóa nó.”
Franz là một kẻ hoang dã và bạo lực, anh ta chưa bao giờ biết cách cưỡi ngựa đúng đắn. Nhưng Calian không thể rời mắt khỏi con ngựa ô. Thấy thế, Franz nói tiếp.
“Nếu cậu có thể cưỡi nó, ta sẽ cho cậu. Nếu cậu không thể thì phải xin lỗi về chuyện ban sáng.”
Yan đã tiến lên mà không hề hay biết, anh lo lắng chủ nhân của mình sẽ bị ngã ngựa. Franz trừng mắt khi lại bắt gặp cái tên tổng quản đầy khó chịu đó. Đầu tiên, tên đó muốn chặn con dao được ném sáng nay và giờ thì hắn lại muốn cản đường anh thêm lần nữa.
Tên đó hành động như thể là người giám hộ chứ chẳng phải tên hầu cận nữa.
Calian nhìn thấy phản ứng Franz và anh quyết định đứng trước mặt Yan. Anh quay lại nhìn Franz và trả lời vô cùng bình tĩnh.
“Được thôi.”
Calian chậm rãi bước qua Franz và đi về phía con ngựa. Con ngựa vô cùng căm phẫn và đầy tức giận con người chỉ vì cái cách Franz đối xử với nó. Con thú tỏ ra quyết tâm không chịu thua tên Franz.
Calian mỉm cười mãn nguyện khi nhìn thấy một sinh vật như vậy.
Ánh mắt dịu dàng của Calian lập tức thay đổi. Nó thành cái nhìn của kẻ giết chóc, kẻ đã cướp đi hàng ngàn hàng vạn mạng sống chỉ để anh ta sống sót.
Con ngựa mới ba tuổi đầu lớn lên trong điều kiện thuận lợi làm sao chịu được ánh mắt tàn độc như thế. Nó có cảm giác đó là sức ép của hàng ngàn hàng vạn ánh mắt bắn thẳng vào mình chứ không phải chỉ của một người đứng trước nó nữa.
Nó run lẩy bẩy.
Chẳng mấy chốc, đôi mắt của nó trở nên ngoan ngoãn như chú ngựa non mới ra ràng. Lúc đó, Calian thôi không nhìn bằng ánh mắt đó nữa.
Cuối cùng, con ngựa ô đó không từ chối yên cương của Calian. Franz không thể tin nổi, vì anh rất rõ bản tính con ngựa này.
Yan, người biết rõ rằng Calian chưa từng cưỡi ngựa, đã vô cùng kinh sợ.
'Ôi hoàng tử của tôi, cuốn truyện đó chắc chắn đã tạo nên phép màu!'
Yan tin rằng Calian đọc truyện kỵ sĩ tối qua, thế nên anh chẳng nghi ngờ gì hết.
Calian vỗ về con ngựa.
“Raven. Tên ngươi sẽ là Raven.”
Như thể hiểu được tên mình, Raven hí lên một tiếng cúi đầu nghe lời người chủ nhân mới. Nụ cười tươi rói, Calian quay lại nhìn Franz.
“Cảm ơn anh.”
Như để thêm chút lòng thành, vì nó là con ngựa tốt. Calian vui vẻ thêm vào,
“Anh hai Franz.” Đó là điểm vô cùng đáng lưu ý. Mặt Franz đanh lại.