Con đường hoàng gia là một tuyến đường huyết mạch chạy dọc theo thành phố và dẫn thẳng đến cổng chính cung điện Kailis. Trước cung điện là hai quảng trường nằm đối xứng hai bên: Quảng trường Hatsua ở phía đông và quảng trường Sispanian ở phía tây.
Trung tâm hai quảng trường đều có một đài phun nước cùng bức tượng của người sáng lập vương quốc. Nhân dạng của Sispanian nằm ở quảng trường Hatsua, và phía bên kia, Vua Hatsua đứng ở quảng trường Sispanian, cả hai bức tượng đều được đặt nơi có thể nhìn nhau từ rất xa.
Ban đầu, chúng được đặt hướng mặt về phía cung điện hoàng gia, nhưng truyền thuyết kể rằng Sispanian đã đến quảng trưởng bằng long dạng (hình dạng loài rồng) để ngắm bức tượng của Hatsua và cô đã thay đổi vị trí bức tượng rồi rời đi.
Do đó, khách du lịch cũng như các cặp uyên ương đều coi đây là nơi lý tưởng cho chuyến dạo chơi của mình.
Tuy nhiên, lí do mọi người đến thăm quảng trường hôm nay không phải để ngắm hai bức tượng đó mà là giành nhau không gian gần nơi cung điện nhất có thể.
Hôm nay là lễ sinh thần của Vua Rumein.
Từ tờ mờ sáng, một lễ đài lớn đã được dựng lên trên con đường hoàng gia trước cổng cung điện. Chính tại đây, các thần dân của Kailis sẽ chào đón nhà vua nhân dịp sinh thần của ông. Với những người phải đứng từ xa, những tấm pha lê khổng lồ đã được dựng lên trước đài phun nước để ai cũng có cơ hội tận mắt ngắm nhìn hoàng tộc.
Cảnh vệ chia nhau đi khắp quảng trường, sẵn sàng xử lý tất cả sự cố có thể xảy ra. Một nhóm gia nhân đến từ cung điện cũng ra ngoài đó và bắt đầu làm việc từ hồi sáng nay, họ dọn dẹp lễ đài và chất đầy món quà lưu niệm cho những người dân ở quảng trường.
Tất nhiên, đâu phải chỉ có bên ngoài cung điện mới thấy náo nhiệt. Công tác chuẩn bị sự kiện cũng đang tất bật bên trong cung điện hoàng gia.
“Hàiiiiiiii.”
Calian lo lắng thở dài.
Đây là lần đầu tiên mọi người còn không có thời gian dành cho bữa sáng, ai cũng bận chuẩn bị lễ hội cả rồi.
Schatten đến đúng lúc Calian vừa bước ra khỏi bồn tắm. Anh vẫn chưa ra ngoài ngay được, thế nên Yan đã hạ rèm cửa xuống trước khi để cho Schatten bước vào.
Nhìn Schatten qua tấm rèm cửa, Calian cảm thấy gương mặt của người thợ may dường như hốc hác sau một đêm dài thức trắng.
Thấy bộ quần áo Schatten vẫn mặc từ ngày hôm qua, Calian đoán chắc anh ta còn lôi tất cả những người thợ phụ cùng anh thức trắng sửa lại bộ quần áo cho mình. Vừa thầm cảm kích vừa thấy có lỗi, Calian lại để anh ta sử dụng xe ngựa để trở về nhà.
Yan kéo rèm cửa sau khi Schatten rời đi. Chả hiểu sao trông Yan còn lo hơn cả Calian nữa, khuôn mặt của Yan cứng đờ như tượng.
“Thần sẽ nhắc lại lịch trình của ngày hôm nay.”
Calian chả buồn đếm số lần phải nghe cái lịch trình này nữa.
“Người sẽ chúc mừng đức vua vào lúc 9 giờ, và đến 10 giờ tối, người sẽ tới tham dự sự kiện tại quảng trường. Bữa tiệc trưa sẽ bắt đầu vào giữa trưa cùng với nữ hoàng.”
Calian nói hết phần lời còn lại của Yan.
“Lúc 2 giờ chiều, sẽ có tiệc trà với các quý tộc thành phố, lúc 5 giờ chiều là với tầng lớp quý tộc địa phương và từ 8 giờ tối đến 11 giờ đêm sẽ có một bữa tiệc cuối ngày. Ta thuộc đến nằm lòng cả rồi đó Yan.”
Yan cười. Có vẻ anh đã nhận ra mình nói đi nói lại lịch trình không biết bao lần rồi.
“Đúng vậy. Ngày mai người sẽ gặp các vị đại sứ nên rất hữu ích khi người lắng nghe những cuộc trò chuyện của giới quý tộc trong ngày hôm nay đấy ạ.”
Tất cả những gì mà Calian đang đợi là bữa tiệc đó, Alan sẽ đến khi bữa tiệc dần tàn. Anh nóng lòng muốn gặp vị pháp sư đó, nhưng đồng thời, anh cũng cảm thấy thật là nhẹ nhõm.
'Ừ. Cũng tốt đấy chứ. Mình cũng chẳng thể rời khỏi đây cho đến lúc đó mà.'
Đúng là một ngày bận rộn, mà nếu Alan đến rồi rời đi trong buổi lịch trình của anh thì đó thật sự là một thảm họa.
Calian chẳng mong đợi gì nhiều từ cuộc gặp đại sứ các nước, hay chính xác là từ Secretia. Anh biết phái đoàn không có Chase, và cũng chẳng ai trong số tầng lớp quý tộc của Secretia mong muốn trò chuyện cùng Calian.
'Mình không nhớ là ai sẽ đến nhưng dù có biết thì cũng chẳng thể chạy đi rồi hỏi hoàng tử Chase có ổn hay không trong những ngày này.'
Tại thời điểm này, Bern có quan hệ rất tệ với giới quý tộc Secretia. Họ phản đối anh khi anh từ bỏ ngai vàng và ủng hộ người anh cùng cha khác mẹ là Chase, con người vợ thứ lên nắm chính quyền. Không gì có thể thuyết phục được anh dù có làm cách nào đi nữa.
Và anh nhận được danh hiệu kỵ sĩ từ chính Chase.
'Em vẫn còn nhớ gương mặt của họ khi em nguyện thề trung thành với anh đấy nhé.'
Tiếng Yan cắt đứt dòng suy tưởng của Calian. Lần này, giọng Yan đầy ý cảnh báo nhưng mà tất nhiên là Calian cũng đã nghe trước đó cả rồi.
“Khi người chào hỏi các quý tộc, thần sẽ giới thiệu người từ phía sau. Ngoài chuyện đó ra thì thần nghĩ người không cần nói gì thêm nữa. Nhưng nếu người muốn nói với họ-“
Calian nhìn người tổng quản quay cuồng trong mớ công việc, anh trở lại thực tại với một nụ cười ranh mãnh lấp lánh tỏa ra từ ánh mắt anh. Calian lại ngắt lời Yan lần nữa.
“Nếu họ có quên tên ta, họ sẽ nhìn về phía người hầu thân cận để nói với họ. Và khi ta nói lời chào, ta không được nói trực tiếp tên mình. Dù sao ta cũng là hoàng gia.”
Yan sửng sốt ngạc nhiên.
“Hoàng tử, xin người hãy nhớ những lời nói đó.”
Calian lại nở một nụ cười tươi rói.
“Nhưng họ đâu có biết tên ta. Rồi họ cũng sẽ chỉ nói “Ồ, có phải Calian đó không?” mà thôi.”
Calian không hề có ý đó nên Yan cũng chẳng trả lời. Anh ta nhìn Calian với vẻ mặt cay đắng.
“Nó sẽ khác sau ngày hôm nay. Xin người đừng có lo lắng. Người sẽ không phạm phải một sai lầm nào cả.”
Calian đã có kinh nghiệm cả đời làm một hoàng tử, thậm chí là cả kỵ sĩ nữa. Anh có thừa tự tin để có thể biến mình thành chàng hoàng tử hoàn hảo trước mặt mọi người. Thế nên, trong khi chờ đợi lễ hội, anh nảy ra một ý nghĩ.
'Tên sát thủ rồi sẽ đến thôi, nên nhân cơ hội này quẩy tung kế hoạch của Silica chứ nhỉ.'
Trở thành tâm điểm hay làm kẻ vô danh? Bất kể lựa chọn của anh là gì, Silica vẫn ghét sự tồn tại của anh và anh nhất định sẽ lọt vào tầm ngắm của bà. Thế nên, nếu đã là cái gai trong mắt thì anh đâu ngại làm bà ta phát điên!
Yan, người không hề biết ý tưởng phá hoại của Calian nhìn anh đầy lo lắng. Ngay sau đó, giọng nói nghiêm túc của Yan vang lên trong nụ cười tươi vui của Calian.
“Và, thưa hoàng tử. Quan trọng nhất là sức khỏe của người. Nếu người thấy mệt và không thể tham dự tất cả bữa tiệc thì xin người đừng cố chịu đựng mà hãy cho thần được biết.”
Calian ôm chặt vai Yan trấn an.
Hôm nay, ngày đầu tiên, anh sẽ mặc bộ lễ phục.
Lễ phục của anh là một bộ sơ mi trắng bên trong một chiếc vét đen bó sát cùng hai hàng cúc vàng và một chiếc quần dài màu đen. Chiếc vét dài đến thắt lưng và cao ngang cổ anh.
Ngoài ra còn có một chiếc áo choàng màu đỏ dài đến đầu gối. Những nữ gia nhân cố định áo choàng cho anh và anh nhìn họ kết lại hai sợi dây vàng tua rua trên đó. Marilyn hoàn thành với vẻ mặt hài lòng mĩ mãn.
“Thưa hoàng tử, mọi thứ đã sẵn sàng. Bộ lễ phục này thực sự rất hợp với người đấy ạ.”
Calian nhìn mình trong gương và nhẹ nhàng gật đầu.
Anh hơi gầy, nhưng hơn hết là bộ lễ phục này vô cùng vừa với anh.
Quốc hiệu rồng, chiếc quốc hiệu của Kailis được dát vàng trên áo khoác của anh, quả thật, đây là lần đầu tiên anh mang một chiếc quốc hiệu và anh chẳng thể rời mắt khỏi nó trong gương.
'Quốc hiệu của Kailis giờ chẳng còn xa lạ với mình nữa rồi.'
Thay vào đó, anh lo lắng rằng quốc hiệu của Secretia không còn quen thuộc với mình nữa.
Trong lúc Calian đang xem xét các chi tiết kia thì Yan cảm thấy vô cùng lo lắng. Anh sợ vị hoàng tử ấy lại đập vỡ chiếc gương bất cứ lúc nào, cho dù vị hoàng tử ấy không còn làm như vậy nữa.
“Thưa hoàng tử, có gì người không vừa lòng không?” Yan thận trọng dò hỏi.
Chỉ đến lúc đó mắt anh mới rời chiếc gương. May mắn biết bao khi anh không hề sầu não mà thay vào đó, nó còn hoàn toàn trái ngược là đằng khác.
Calian đáp lại với một nụ cười rất tươi.
“Thỉnh thoảng trông ta ngon zai phết nhỉ.”
Calian rời khỏi căn phòng, còn Yan, người luôn cảm thấy kinh ngạc mỗi lần nhìn thấy một diện mạo mới của Calian, cũng đã nhanh nhẹn bước đi theo vị hoàng tử của mình.
Cỗ xe ngựa của anh đang đợi trước cổng Cung điện Chermil. Chỉ còn mình nó, có lẽ Randall với Franz đã đi cả rồi.
'Hoàng tử Randall thì mình có thể hiểu, nhưng cả Franz nữa sao?'
Điều đó vô cùng bất ngờ, nhưng Calian vẫn chưa bị muộn. Sau khi người lái xe xác nhận Calian và Yan đã ngồi lên xe, cỗ xe ngựa bắt đầu di chuyển chậm chạp.
Do có rất nhiều khách mời mà khuôn viên cung điện trở nên vô cùng đông vui nhộn nhịp với những cỗ xe ngựa ra vào liên tục không ngừng.
Xe của Calian nhanh chóng tới Arpia, nơi nhà vua làm việc. Lịch trình ban đầu của anh là tới cung điện Camila, nơi ở của nhà vua, nhưng vì việc chuẩn bị lễ hội quá lâu nên những nghi thức rườm rà đều bị lược bỏ và chỉ còn lại buổi chào ngắn gọn tại nơi làm việc nhà vua. Calian rất hài lòng với việc này. Phần khó nhất của lịch trình đã được thay đổi thành phần đơn giản nhất rồi.
Nhưng có vẻ không phải như thế, sau khi xem xét một hồi, anh khó hiểu quay đầu hỏi Yan.
“Họ đâu rồi?”
Không thấy Randall với Franz đâu cả. Mắt Yan cũng run lên vì lo lắng. Yan cũng không biết họ ở đâu.
Calian nở một nụ cười ảo não. “Xem ra có vài điều mà ta không biết gì rồi.”
Yan không biết phải làm gì nữa.
Sau đó, một người đi gần đến họ. Đó là viên tổng quản trưởng quản lý công việc hậu cần cho hoàng tộc. Anh khá ấn tượng với mái tóc bạc phơ của viên tổng quản đó. Ông ta cúi đầu cung kính chào Calian.
“Thần xin chào người, hoàng tử Calian”.
Calian đáp lại ông ta bằng cái gật đầu nhẹ.
“Các anh của ta đâu?”
Người tổng quản trưởng nhìn anh trả lời.
“Họ vừa trở lại cung điện Chermil rồi. Bệ hạ nói rằng người có chuyện gấp nên đã thay đổi nghi thức rồi ạ. Cũng vì lí do đó mà bữa trưa hôm nay đã bị hủy bỏ. Thần xin tạ lỗi vì đã không báo trước cho người.”
Xảy ra cái quái gì thế này?
Calian đáp lại với cái nhìn đầy bối rối.
“Vậy ý ngươi là ông ấy sẽ gặp riêng chúng ta?”
“Vâng, thưa hoàng tử.”
Anh có thể nghe thấy tiếng Yan thở từ đằng sau. Anh có thể biết Yan đang nghĩ gì mà không cần nhìn cậu ấy.
'Thần không có nói người phải làm gì khi gặp Bệ hạ hết!'
Yan rất cẩn thận trong cách hành xử dù Calian vẫn được dạy bảo riêng.
Tuy nhiên, nhà vua không đủ thời gian để gặp cả ba cùng lúc. Calian không tài nào hiểu được, dù thế nào đi nữa thì gặp cả ba cùng lúc vẫn nhanh hơn chứ nhỉ.
Dù lí do là gì thì anh vẫn phải làm theo chỉ thị nhà vua, bất kể việc nó thay đổi như thế nào.
“Vậy ta có phải vào ngay bây giờ không?” Calian hỏi.
Người tổng quản trưởng cúi đầu đáp lại.
“Vâng, thưa hoàng tử. Lúc này luôn ạ.”
Đây là lần đầu tiên anh gặp cha của Calian. Anh chưa từng nghĩ cuộc gặp đầu tiên lại khó như này.
'Cuộc gặp đầu tiên chỉ có mình mình thôi ư.'
Ít nhất thì Randall và Franz không còn ở đây. Sự căng thẳng của anh vừa hay biến mất.
Anh lặng lẽ hít hơi thật sâu trước khi đi về văn phòng người cha của mình.
Calian không thể tìm ra bất cứ kí ức nào về cuộc gặp gỡ riêng tư giữa hai cha con. Thậm chí ngay cả khi anh là Bern, anh cũng chưa từng gặp riêng người cha của mình do hai người không hòa hợp cho lắm. Chase là vị vua duy nhất anh gặp một mình, nhưng với tư cách là người anh em, chứ không phải với cương vị như giờ.
Anh bước vào phòng với vẻ mặt trang nghiêm. Anh như con hạc bơi trên mặt hồ. Dù vẻ ngoài bình lặng đến thế nhưng sâu bên trong, anh thấy vô cùng ngạt thở, ngạt thở đến nỗi như thể anh đã đi tới 5 vòng quanh thềm cung điện Chermil. Anh đã lặp đi lặp lại những lời sẽ nói hàng chục, hàng trăm lần nhưng tất cả đều bay biến khi ánh mắt anh hướng về phía nhà vua ngồi đó.