Calian bước lên trên bục, mỉm cười và vẫy tay với cả đám đông. Anh rất hài lòng vì đó là tất cả những gì phải làm. Nhà vua Rumein có một bài phát biểu chào mừng khá dài và cảm ơn họ đã tham gia lễ hội này. Tiếp theo là các nghi lễ liên quan đến việc trao thưởng cho các kỵ sĩ, thăng chức cho vài quý tộc và ban thưởng của cải cho những người đó.
Sau sự kiện tại quảng trường, Calian lại vẫy tay với người dân trước khi trở về cung điện.
Anh biết mình đang trở thành chủ đề cho tất cả mọi người rỉ tai nhau trong suốt sự kiện. Rốt cuộc thì anh quyết định sẽ gây chú ý nhiều hơn.
Tuy nhiên, anh không mong chờ họ nói anh là một hoàng tử tuyệt vời.
Khi trở về phòng, Calian ăn hết bữa trưa mà Yan đã để cho anh. Anh không hề quên lời hứa sẽ ăn đầy đủ và ngay sau đó, anh thay một bộ quần áo mới.
Sự kiện tiếp theo là buổi tiệc trà mà không phải một bữa yến tiệc, và anh khăng khăng đòi mặc một bộ trang phục hết sức đơn giản. Tuy nhiên, để không quá giản đơn thì anh đã thêm một chiếc ghim trang trí với sự giúp đỡ của Marilyn.
“Vậy cái nhỏ nhất thì sao!?”
Calian thắt chặt ba hàng quai tết tinh xảo đính trên hai bên cổ áo với một dây tua nhỏ nhắn giữa quai ngắn nhất. Calian thấy những đồ khác quá là sặc sỡ so với sở thích của mình nên anh quyết định chỉ đeo mỗi nó mà thôi.
Calian không hề lường trước tác dụng mà chiếc ghim đó đem lại. Hết thời gian chờ, Calian rời khỏi cung điện Chermil và bước lên xe ngựa.
“Ta có hơi lo lắng”, anh nói với gương mặt trắng bệch.
Yan gật đầu đồng ý, mặt anh cũng kém sắc hơn so với bình thường.
Phụ giúp Calian hôm nay thôi mà anh cũng thấy loạn hết cả lên như một trận chiến. Thật may là bữa tiệc trưa đã bị hủy bỏ.
Tiếp theo họ sẽ đến sảnh Ceignes, nơi Calian có bữa tối cùng với tử tước Brissen không lâu trước đó. Nhưng hôm nay sẽ có một bữa tiệc trà và Calian sẽ cùng các hoàng tử khác chào đón những vị khách mời tại đây.
“Yan, ngươi nói gia đình ngươi cũng ở Kailis đúng không?” Calian hỏi khi nghĩ về những người quý tộc mà anh sẽ gặp.
Trong khi hầu hết quý tộc ở Secretia sống trên mảnh đất của riêng họ thì các quý tộc ở Kailis đôi khi lại sống tại thủ đô cả năm trời và nhờ người khác quản lý tài sản cho họ.
Gia đình Yan hình như cũng vậy, Yan có lần từng nói với Calian rằng gia đình cậu ta sống ở thành phố. Việc đột ngột nhắc đến gia đình của một gia nhân khiến Yan mắt tròn mắt dẹt.
“Người còn nhớ sao, thưa hoàng tử. Em gái và cha thần đang ở nhà, còn những người khác thì đang sống ở thành phố ạ.”
Calian ngượng nghịu cười. Thực ra là cậu nhóc Calian đó nhớ chứ anh – Bern thì đâu có nhớ đâu.
“Vậy hôm nay họ có đến cung điện không?”
Lần này lại đến lượt Yan gượng cười.
Yan trả lời ngay lập tức. “Nếu họ được mời thì chắc chắn đến.”
Cậu ta có vẻ miễn cưỡng khi nhắc đến chuyện này.
Những gia nhân làm việc tại cung điện hoàng gia thường không tiết lộ tên thật của mình, họ thường dùng tên giả hoặc bí danh để thay thế nó.
Lần đầu Yan đến cung điện, anh đã được điều tra vô cùng kĩ lưỡng để xác định xem anh có đáng tin cậy hay không. Sau lần đó, anh không bao giờ nói ra tên thật của mình. Nhiều gia nhân lão thành không hề muốn nhắc đến chuyện họ đến từ đâu vì họ đến từ những gia đình vô danh tiểu tốt.
Nghĩ Yan có thể rơi vào tình huống đó, Calian gật đầu và thôi không nhắc đến chủ đề này nữa.
Cuối cùng cũng đến sảnh Ceignes. Calian bước xuống xe ngựa trong khi Yan mải xem lại ngoại hình cho Calian.
Calian thẳng lưng tự tin bước tới sảnh tiệc – nơi tụ họp của các quý tộc. Anh gật đầu với hiệp sĩ đứng cạnh lối vào, người đã mở cửa và báo tin anh tới.
“Tam hoàng tử, Hoàng tử Calian Rein Kailis đã đến!”
Những quý tộc không muốn chật vật chen chúc trong chỗ đông người chỉ để nhìn thấy nhà vua đều tập trung ở đây từ lúc 2 giờ để thưởng thức tiệc trà chiều. Tất cả đổ dồn ánh mắt về cùng một nơi với cùng ý nghĩ: 'Tin đồn là thật bây ơi!'
Những người tập trung tại đây đều là những kẻ có tầm ảnh hưởng rất lớn và thuộc thành phần chóp bu của giới quý tộc, hay còn được biết dưới cái tên giới quý tộc tinh hoa. Và tin tức đã được truyền đi giữa họ vô cùng nhanh chóng.
Có hai câu chuyện được đồn thổi quanh họ: Một là Franz đã đến bữa tiệc trong tình trạng say rượu và việc này đã được vài người xác nhận là đúng.
Hai là Tam hoàng tử giống hệt Sispanian!
Đó là tất cả những gì được mọi người nói đến sau bữa tiệc này.
Ngày trước, khi lời đồn lan ra, các quý tộc đều phá lên cười. Làm sao có thể đưa ra tuyên bố hùng hồn như thế chỉ vì tóc và mắt sau một lần cắt tóc cơ chứ.
Họ không thể tưởng tượng được việc Calian thật sự đang đứng trước mặt họ.
Khi Calian bước vào sảnh tiệc sau lời truyền báo của người kỵ sĩ, cả thế giới như bị đảo lộn. Những người quý tộc ở đó đều bắt đầu soi xét từng chi tiết nhỏ trong diện mạo của Calian dưới con mắt tròn xoe kinh ngạc.
Khuôn mặt điển trai cùng đôi mắt đỏ rực ngời sáng của anh đã thu hút mọi ánh nhìn nơi đây.
Với nụ cười vương giả trên môi, những bước chân đầy chất quý tộc, ai nấy đều chết lặng đứng đó mà chiêm ngưỡng. Đây không còn là luyện tập nữa rồi, đây đích thị là thần thái vương giả của chính con người anh.
'Chuyện đó xảy ra khi nào vậy chứ…'
Calian đã chứng minh được mình hoàn toàn xứng đáng là một thành viên thuộc Hoàng gia Kailis. Không hề có chút quá đáng khi nói với đôi mắt và mái tóc đó, anh thực sự rất giống Sispanian.
Mà không chỉ hình dáng, cả trang phục mà anh đang mặc cũng thu hút vô số ánh nhìn từ họ.
Anh mặc một chiếc quần dài và áo sơ mi màu trắng cùng với một chiếc áo khoác màu xanh vừa tầm đầu gối. Không có đồ gì trang trí ngoài cái cúc trên chiếc áo khoác dài. Và thay vì chú ý trang phục, họ đều nhìn vào viên ngọc lấp lánh trên cổ anh.
Nếu không vì nó, giới quý tộc sẽ không bàng hoàng như vậy. Viên ngọc đính trên mặt dây chuyền đó là một viên ruby hồng ngọc giống hệt màu mắt của anh, thứ màu mà cậu Calian thật sự sẽ không bao giờ lựa chọn.
“Có vẻ như cậu ta không sống ẩn mình nữa rồi.”
“Đúng vậy.”
Họ đâu có biết Calian còn thầm hài lòng khi Franz gọi anh là “đôi mắt đẫm máu” đâu, và đôi mắt của anh thật sự có cùng màu sắc như viên hồng ngọc đó vậy.
Những quý tộc hiếu thấu vấn đề qua phong cách trang phục của anh đều thấy ớn lạnh sống lưng. Và rồi, như chợt nhận ra còn chưa hành lễ, họ liền vội vàng chào anh. Đây thực sự là một sự thay đổi rõ rệt.
Calian đã biến thành một vị hoàng tử hoàn hảo không tì vết, và anh tự tin đối diện trực tiếp với những người quý tộc gửi lời chào tới anh.
“Rất vui khi được gặp anh.” Calian đáp lại với nụ cười mỉm trên môi.
Và anh ngồi xuống ngay tắp lự.
Anh không trao đổi nhiều sau đó và anh cảm thấy đúng là thoải mái hơn khi chỉ trao đổi ngắn gọn như vậy.
Tuy nhiên, những câu ngắn gọn đó đã bắt đầu gây ra hiểu nhầm không đáng có.
“Rất vui khi được gặp anh? Tôi chưa nghe cái này bao giờ! Thế nghĩa là sao!?”
Chẳng bao lâu sau, các quý tộc bắt đầu cố gắng tìm hiểu ẩn ý sau lời nói của Calian bằng những cái nhìn lặng lẽ giữa họ.
'Úi cha.' Calian thẳng thừng tự trách bản thân.
Anh nghĩ mình sẽ thu hút sự chú ý của họ nhưng không ngờ lại thành ra thế này và anh đã quên lời chào đúng mực với họ.
“Không sao đâu, thưa hoàng tử. Thần sẽ giải quyết việc này!” Yan thì thầm trấn an sau lưng anh.
Nếu ai đó nhận ra tình huống này thì họ sẽ biết thứ gây kinh ngạc thực sự là viên ruby hồng ngọc, thứ được tìm thấy tại nơi ở của Sispanian, nơi đã bị bỏ hoang cả nửa thiên niên kỉ rồi.
Ngoài ra, những ai dõi theo Calian cũng sẽ không vội quay đi mất đâu.
Trong số các bài hát được sáng tác bởi Olive Wrench, một nghệ sĩ vĩ cầm nổi tiếng và là nhà soạn nhạc tài ba đến từ Vương Quốc Liebern, có một bài được cho là tuyệt vời nhất từ trước đến nay. Bài hát có tựa đề “Đêm hè nơi Siegfried”. Bài hát đó là một kiệt tác thể hiện cảm xúc của Wrech khi cô được mời tới cung điện Kailis.
Sảnh Siegfried, nơi được coi là tòa nhà đẹp nhất trong khuôn viên, là một phòng tiệc lớn hình bầu dục được nâng đỡ bởi các cột mạ bạch kim và những bức tường pha lê. Khi được thắp sáng vào ban đêm, nó giống như một thế giới bên trong một viên ngọc lung linh rực rỡ.
Giai điệu của đàn vĩ cầm đã lấp đầy nơi đây bằng những niềm vui khi được thưởng thức cái đẹp của sảnh Siegfried vào một đêm mùa hạ. Đã có rất nhiều người phải rơi lệ trong cảm xúc hỗn độn vừa vui vừa buồn khi nghe bản nhạc này rồi.
'Nếu chơi bản nhạc này thì tức là ta đang ở sảnh Siegfried!' Đó chính là những lời bàn tán từ các nhạc sĩ.
Tên của hội trường đến từ Công tước Siegfried, một trong hai gia tộc kỵ sĩ vĩ đại nhất Kailis cùng với Hầu tước Brissen. Người sáng lập và là tộc trưởng đầu tiên của gia tộc là Công tước Quitros Horne Siegfried, một trong tám anh hùng trong trận chiến của các vị thần.
Thật trùng hợp, Quitros qua đời vào một đêm giữa mùa hè, và người ta nói rằng Công tước Siegfried coi trọng bài hát này hơn tất cả các bài hát khác ở Vương quốc Kailis.
Bài hát nổi danh đó đang ngân nga trong sảnh pha lê lúc này. Mọi người tập trung bên trong sảnh tiệc, và khi sự kiện buổi tối bắt đầu, họ nhỏ giọng dần và thưởng thức giai điệu nơi đây. Có một người đàn ông vừa tới lối vào sảnh Siegfried đã bật cười khoái trá mà nói,
“Thật không thể tin được tôi đến đúng lúc thế này! Đó là lí do mà tôi không thể không yêu nó đấy!”
Một số quý tộc quay lại và chào đón người đàn ông đó một cách nồng nhiệt.
“Mời Công tước Siegfried!”
Người đàn ông vĩ đại, trụ cột của vương quốc Kailis, tộc trưởng hiện tại của gia tộc Siegfried và là một trong năm bậc thầy kiếm thuật của lục địa, đang ngâm nga giai điệu và vờ chơi vĩ cầm. Đám đông lập tức rộ lên tiếng cười.
“Tôi thực sự tò mò về nghệ sĩ vĩ cầm chơi nhạc trong buổi tiệc ngày hôm nay khi thấy ngài chơi nó như vậy đấy!”
“Ngài cứ hãy ngồi xuống và nghỉ ngơi đi. Chúng tôi mong chờ nghe ngài dạo vài đoạn nhạc quá!”
“Ô hô! Vậy hãy lắng nghe kĩ thuật chơi vĩ cầm của tôi nhé.” Công tước Siegfried nói.
“Tất nhiên rồi. Chả phải có câu không có Siegfried không thể dùng kiếm và không có Siegfried không thể chơi vĩ cầm hay sao?”
“Thật không? Câu nói thú vị đấy! Ha ha!”
Calian đang cưỡi Raven hướng về lối ra ở sảnh và nghe thấy trò vui tại đây. Anh mỉm cười thích thú.
“Ông ta có vẻ là người dễ tính. Tên ông ta là gì? Slayman…”
Yan phẫn nộ nhìn ông ta rồi trả lời Calian khi anh đang ngồi phân loại kí ức của mình.
“Đó là Công tước Slayman Horne Siegfried, tộc trưởng gia tộc Siegfried.”
Tộc Siegfried sở hữu một điền trang rất lớn ở phía nam Kailis, nơi từng là nơi ở của Sispanian.
Gia tộc Siegried hùng mạnh tới nỗi có thể chiếm lấy ngai vàng, nhưng thay vào đó, họ đã dành hơn 500 năm chỉ để bảo vệ nơi ở của Sispanian vô cùng cẩn mật.
Khi còn là Bern, anh đã từng nghe về họ và anh rất ấn tượng với vị công tước danh giá này.
“Đúng vậy.”
Ông ta là mẫu người mà Calian ngưỡng mộ.
Tất nhiên, người ta không hề quên mất lòng trung thành của Công tước đối với nhà vua, nhưng thứ mà Calian hứng thú với ông ta là lòng sùng mộ sâu sắc và nguyên thủy đó.
“Tiếng vĩ cầm đó, ta cũng muốn nghe.” Calian nhìn vị Công tước đó với một ấn tượng tốt đẹp trong tâm trí mình.