Mắt Yan suýt lọt khỏi tròng vì sốc. Thực tình có ai lại không ngạc nhiên khi có một người đột nhiên xuất hiện trong làn khói mỏng trước mặt họ đâu.
Cũng may là nhờ thói quen phục vụ chu đáo bấy lâu mà anh không hét lên ầm ĩ. Nếu không phải thế thì chắc anh đã chạy bay khỏi cửa mất rồi. Và cũng thật may khi Yan nhận ra ngay người đàn ông đó vì anh vẫn chưa làm đổ chiếc chậu anh cầm trên tay thay cho người gia nhân bị thương hôm qua. Thế nên Yan không thể không cảm thấy tự hào về bản thân mình khi đứng giữa người đàn ông đó với những tấm rèm dẫn đến phòng ngủ của Calian, nơi hoàng tử đang say giấc nồng.
“Ngài Manassil, ngài làm gì ở đây!?”
Tất nhiên là Alan đã bóp méo không gian trước mặt Yan. Tuy nhiên, điều bất ngờ là Alan tỏ ra hơi bị kích động, cứ như anh vừa mới tranh cãi với ai đó.
“Hoàng tử dậy chưa?” Alan chỉ tay vào phòng và hỏi.
“Gần đây hoàng tử cảm thấy không – khoan đã, đó không phải vấn đề!”
Trong khi Yan đang hoảng hốt thì những người hầu gái đều đứng sững lại khi bước qua rèm cửa phòng ngủ của Calian. Hình như không ai nhận ra Alan. Khỏi cần giải thích, Yan xua những người gia nhân ra ngoài và khóa cửa phòng trước khi chạy sang phòng tắm ở phía bên kia. Tay anh vẫn bưng chậu thau đầy nước. Anh thậm chí chẳng còn thời gian nghĩ đến chuyện đặt nó xuống trong tình trạng lộn xộn này.
“Lối này.”
Nơi ở của hoàng tử có một phòng ngủ, một buồng tắm vòi hoa sen, một phòng làm việc, một phòng khách, một phòng tắm và một một căn phòng có bồn tắm riêng. Thứ duy nhất mà nó không có chính là cánh cửa. Nó được xây dựng để phòng các vụ ám sát hoặc các tai nạn khác. Vì âm thanh vẫn có thể truyền qua rèm phòng tắm nên Yan bó tay. Và anh nhớ đến khả năng của Alan.
“Ngài dùng thứ đó để xung quanh im lặng được không?”, Yan thì thầm.
“Hở?”
Alan khó hiểu nhìn Yan trước khi làm theo yêu cầu. Anh búng ngón tay và “dùng thứ đó để xung quanh im lặng”. Ngay sau đó, một kết giới mờ bao xung quanh họ. Khu vực này đã được cách âm.
“Sự thô lỗ này là gì đây thưa ngài Manassil?” Yan gào lên giận dữ.
Yan không hề tỏ ra ngạc nhiên khi thấy Alan sử dụng phép thuật chỉ bằng một cái búng tay. Đối với Yan lúc này, Alan chẳng khác gì một kẻ vô liêm sỉ đang xâm phạm nơi ở của vị hoàng tử thân yêu của mình. Yan không thèm quan tâm đến cái biểu tượng trên chiếc áo choàng Alan đang mặc tượng trưng cho vị pháp sư sở hữu bảy vòng ma pháp. Anh cũng không quan tâm chuyện Alan dễ dàng sử dụng phép thuật mà không cần niệm chú.
Alan thấy rõ điều này và anh bật cười sảng khoái.
“Cậu yêu cầu ta sử dụng phép thuật để la ta hả?”
“Chúng ta không được làm hoàng tử thức giấc.”
Alan vừa mới quở trách nhà vua Rumein, giờ thì đến lượt anh bị người phục vụ hoàng tử la rầy vì cách cư xử kém sang của mình. Thái độ của Yan chắc chắn không đúng mực, nhưng anh đang làm rất tốt với vị trí của một gia nhân. Alan gật đầu hiểu ý.
“Ta nghe nói khách khứa không được vào cung điện Chermil nếu không chính thức được cho phép. Xem ra ý chỉ của điện hạ vẫn chưa đến đây được rồi.”
“Vậy nên ngài – lại gì nữa đây – ngài 'dịch chuyển' tới đây vì ngài chưa được phép sao?”
Alan cười phá lên và tự hào lắc đầu. “Ta đã bóp méo không gian ở đây đấy. Đấy là phép thuật cấp cao đó. Cậu thấy chưa, ta làm không có tệ đâu nha.”
Yan cũng cười với Alan. Bóp méo không gian cái gì chứ, thật là ngu ngốc mà. “Xin ngài hãy rời khỏi đây.”
“Cậu không định đánh thức cậu ấy à? Ta có thể đợi mà.”
Yan kiên quyết lắc đầu. “Tôi không thể để ngài đợi ở đây được. Chúng tôi cũng định rời phòng để hoàng tử nghỉ ngơi thêm một chút nữa.”
Alan nhìn quanh, vờ như không nghe thấy gì. Các bức tường được lát gạch đen với vàng lấp lánh. Một cái bồn tắm to màu đen làm từ đá mã não được đặt ở chính giữa căn phòng.
“Có vô lý không chứ. Ta không thể hiểu làm sao mà hoàng tử có thể ngủ sau khi bảo với ông giáo già hãy đến cung điện vào đúng 9:30.”, Alan khâm phục nói.
“Già? Ngài vô cùng hoạt bát đấy ạ.” Yan cằn nhằn với Alan.
Rồi họ nhận ra họ đang trong không gian riêng của Calian, Yan giật mình quay lại và cố nói gì đó. Alan nhìn sắc mặt Yan và nói chen vào trước khi cậu có thể nói điều gì khác.
“Nếu rời khỏi đây thì chúng ta sẽ ở ngoài phạm vi phép thuật đấy. Chúng ta có thể gây ồn bây giờ à?”
Yan tỏ vẻ không hài lòng nhưng cũng thôi không đuổi Alan nữa. Thay vào đó, anh kiên quyết trả lời. “Nếu ngài có điều cần nói với điện hạ thì tôi sẽ chuyển nó cho ngài khi người tỉnh giấc. Dù thế nào, tôi vẫn phải yêu cầu ngài hãy rời khỏi đây.”
“Ta chỉ ở đây để xem hoàng tử như thế nào thôi. Ta có thể làm gì đây? Ta không có tin nhắn nào cả. Ta cũng không thể nói cho cậu biết tình trạng sức khỏe của hoàng tử được.”
Yan im lặng. Anh đã nghe chuyện hoàng tử liên lạc với Alan và giờ họ là thầy trò. Tuy nhiên, anh không biết Alan có biết tình trạng sức khỏe yếu ớt của Calian hay không. Dù có lần Calian nói anh định nhờ một pháp sư giúp đỡ, nhưng anh không chắc Calian đã hỏi Alan điều này hay chưa. Vì thế, anh quyết định giả ngơ không biết cái gì.
“Sức khỏe? Tôi không phải người theo dõi nó đâu.”
Cuối cùng, Alan quyết định dùng lá bài mà anh định giữ lại sau này. “Cậu biết ta là ai mà, đúng không?”
“…Tôi biết. Tôi đã nghe hoàng tử kể về ngài.”
Alan khúc khích cười, anh cúi lại gần Yan và nói khẽ, “Đừng đùa nữa, chú Khổng tượng bé bỏng ạ. Ta đang hỏi cậu có biết ta không.”
Mắt Yan mở to. Anh biết mọi người vẫn gọi người Siegfried là Khổng tượng. Anh thậm chí còn sửng sốt hơn khi Alan đột nhiên xuất hiện trước anh và anh mất luôn ý niệm về chiếc chậu trên đôi tay mình.
Choang.
Nước bắn tung tóe khắp nơi. Cùng lúc đó, Alan búng tay một phát và tạo lớp khiên trước mặt. Tất nhiên, anh chẳng thèm thương hại cho Yan mà mở rộng tấm khiên cho cậu, người giờ đã ướt sũng. Có lượng nước nhiều đến phi lí đổ ra từ chậu rửa mặt, miệng Alan thì cố mím lại như đang nín cười, còn Yan thì quá ngạc nhiên để nhận ra điều đó.
“Làm sao-“
“Cậu đã đến thăm Liebern với Khổng tượng cha cách đây vài năm mà. Cậu nghĩ ta không nhận ra chỉ vì cậu đã lớn hơn và trong thân phận khác ư?”
Lúc này, lời của Slayman lại lướt qua kí ức của Yan.
Không ai nghi ngờ con đâu vì trông con nghèo rớt mồng tơi vậy ấy.
Niềm tin của Yan đã bị lung lay. Không! Mình chắc chắn đã bị nắm thóp! Mình đã bị nắm thóp từ rất lâu rồi, trước cả khi gặp lại cha hồi ấy.
Chỉ có Alan mới biết đó là do sự tao nhã của Yan, hay do trí nhớ và trực giác nhạy bén của mình, hay những lọn tóc màu đồng và đôi mắt xanh xám của Yan,…hay là do lời thú nhận trong cơn say của một tên bậc thầy kiếm thuật nào đó khi ngồi uống rượu đêm khuya với người bạn pháp sư của mình. Dù không rõ tại sao Yan lại giữ bí mật, xong Alan vẫn cười toe toét trước sự thật rằng anh có thể bắt Yan làm theo ý mình.
“Đánh thức cậu ấy đi. Không cần phải lãng phí thời gian đâu. Ta có thể bảo đảm cậu ấy không thể khá hơn nếu cứ nằm ngủ như thế.”
Cuối cùng, Yan cũng đánh chuông gọi Calian thức dậy. Calian tỉnh dậy và sửng sốt trước cơ thể ướt đẫm của Yan.
“Đây có phải bất ngờ cho ta trong ngày kỉ niệm đặc biệt không?” Calian hỏi.
“…Thần thực sự xin lỗi người, thưa hoàng tử.”
“Cậu không khóc đấy chứ?”
“Thần không khóc và cũng sẽ không.”
Calian phá lên cười. Yan dường như nhẹ nhõm phần nào nhờ tiếng cười ấy.
“Giờ người có vẻ tốt hơn rồi, thưa hoàng tử.” Yan nói, thậm chí quên luôn chuyện báo Alan đang ở bên ngoài.
Lúc Calian trở về sau khi gặp Alan vào đêm đầu tiên của lễ kỉ niệm, trông anh sắp gục đến nơi, tất cả là do lịch trình dày đặc của anh kết thúc bằng cuộc tấn công giả của Alan. Nếu Yan mà biết, chắc anh đã tạt luôn thau nước vào mặt Alan ngay khi vừa gặp rồi.
“Chà, ta ngủ cả ngày rồi à.”
“Thần không biết có nên cảm ơn hoàng tử Franz không nhưng nhờ thế mà chúng ta được lợi.”
Theo lịch trình ban đầu của Calian, anh phải đi gặp các sứ giả đến chúc mừng Nhà vua. Nhưng khi Rumein biết chuyện Franz xuất hiện trước bao người ở quảng trường với trạng thái say xỉn, ông đã thôi không gọi các hoàng tử đến nữa, phòng trường hợp Franz phạm sai lầm trước họ. Có thể các quý tộc ở Kailis đã quá quen chuyện này, nhưng các sứ giả, đặc biệt là các yêu tinh, thì không như thế.
“Ừ, thật tốt khi không có kế hoạch gì cho ngày hôm qua.”
Kết quả là Calian đã may mắn được nghỉ ngơi và ngủ rất lâu. Khi đang nói đến Franz, kẻ vô tình giúp ích cho Calian, Yan nói tiếp một tin tức khác.
“Điện hạ đã yêu cầu hoàng tử Franz bỏ rượu.”
“Bỏ rượu?”
“Không ai được phép mang cho hoàng tử Franz bất kì đồ uống có cồn nào, kể cả khi tất cả mọi người đều đang uống rượu, ngài ấy chỉ có thể uống đồ uống không cồn mà thôi.”
Nếu chính Vua Rumein yêu cầu như thế thì hẳn có nhiều tai tiếng rồi. Calian khúc khích nói. “Anh ta không phải kiểu người ngoan ngoãn làm theo yêu cầu đó đâu. Anh ta sẽ uống say bí tỉ thì thôi.”
“Đó cũng là lí do những người hầu cận của hoàng tử Franz đang vô cùng lo lắng.”
Calian gật đầu và nhìn về phía tấm rèm ngăn phòng ngủ của anh với các phòng còn lại.
Đến giờ mới nhớ Alan, Yan thì thầm nói nhỏ, “Ồ, ngài Manassil đang đợi người đó ạ.”
“Thầy ở đây sao?”, Calian ngạc nhiên hỏi. Vậy ra đó là lí do mà rèm chưa kéo.
Dù Alan không nhìn thấy gì qua tấm rèm cửa nhưng anh vẫn nhìn về hướng Calian và vẫy vẫy tay. Calian vội vàng cúi đầu về hướng Alan tỏ lòng kính trọng. Yan nhìn mà thấy khó chịu trong lòng.
“Thần xin lỗi thưa hoàng tử. Ngài ấy nói cần nói chuyện với người ngay lúc này.”
“Không sao, không sao.”
Calian nghĩ về mối tương quan giữa khúc mắc của Yan và chuyến thăm của thầy trong giây lát, nhưng anh vẫn gật đầu mà không trả lời. Anh thay bộ quần áo hàng ngày đơn giản sang bộ trang phục nghi lễ dành cho sự kiện buổi chiều. Bức màn chỉ được kéo lên khi anh đã sẵn sàng cho ngày hôm đó.
“Tôi sẽ chuẩn bị bữa ăn cho ngài để ngài có thể nói chuyện trong bữa sáng nay.” Yan nói.
“Ồ, không cần đâu, ta sẽ đi ngay khi nói chuyện xong với hoàng tử.” Alan bảo.
Chỉ sau khi Yan và những gia nhân rời đi, Calian mới có thể nói chuyện cùng Alan. Calian cúi đầu chào lần nữa như một cách tạ lỗi vì đã bắt anh chờ lâu.
“Con không cần làm thế nữa đâu. Không sao cả.” Alan xua tay nói.
“Vâng, thưa thầy.” Calian ngồi xuống đối diện với Alan. Dù anh có nói khi nào đến gặp nhà vua là tốt nhất, nhưng anh không dám mong đợi Alan sẽ đến thăm mình. “Thầy muốn nói gì với con?”
Alan rút một chiếc túi đỏ nhỏ xinh từ trong túi mình rồi đưa nó cho Calian. Chiếc túi chứa đầy quả cầu trắng đục như hạt ngọc trai. “Đừng quên uống nó mỗi ngày đấy nhé.”
“Gì đây ạ?”
Thay vì trả lời câu hỏi, Alan giơ hai ngón tay mà nói. “Có hai vấn đề con đang phải đối mặt. Một là con không thể sử dụng ma pháp.”
Calian ngần ngại ngả người về sau. Trực giác của anh đang muốn trốn tránh.
“Đừng lo lắng. Kiểm tra một lần đủ rồi. Ta không truyền ma pháp vào con nữa đâu.” Alan cười tươi rói.
Liệu thầy có biết mình phải lãnh nhận hậu quả cả ngày hôm qua không nhỉ? Calian cười khổ.
“Hai là con đang tụt cân với tốc độ chóng mặt.”
“Cả tình trạng ma pháp lẫn cơ thể con…thật bất ngờ khi người có thể nhìn ra khi con chưa nói gì hết.”
Alan gật đầu. “Con có phước lành của Sispanian đúng không?”
“Vâng. Sức mạnh đó giúp con chữa lành vết thương nhanh chóng và nó đã gợi niềm yêu thích ma pháp trong con.”
“Con có từng nghĩ các phước lành này kết hợp với nhau một cách kì lạ hay không? Trị liệu và ma thuật…”
Calian cũng từng nghĩ đến điều này. Ngày trước, anh đã nghĩ về nó, và kí ức của nhóc Calian cũ hiện ra trong đầu anh.
Calian gật đầu, “Con đã nghĩ liệu phước lành đó thực ra có phải chỉ để hỗ trợ trái tim con không. Vì xét cho cùng, ma pháp và cội nguồn cuộc sống con người đều đến từ trái tim.”
“Con nói đúng. Phước lành của Sispanian là một món quà cho trái tim mạnh mẽ. Ta cũng đoán khả năng chữa trị nhanh chóng của con không còn hiệu quả nữa, đúng không? Điều này tạo nên ba vấn đề.”
Calian nhớ lại lần anh bị thương ở tay khi cố bắt lấy con dao của Franz. Phải mất đến tận hai tuần vết thương của anh mới lành hẳn. Anh đã cố gắng che giấu vết thương đề phòng nó sẽ gây náo loạn.
“Không, không phải thế. Có phải vấn đề nằm ở trái tim con không?” Calian hỏi, nhìn vào túi nhỏ trên tay. Không biết đây có phải thuốc cho tim anh không.
Alan lắc đầu nói. “Đây không phải là thuốc.”
“Vậy thì nó là gì?”
Alan tặc lưỡi. “Đừng lo nếu tim con không hoạt động tốt hay ma pháp của con bị tắc nghẽn. Thay vào đó thì con nên cẩn thận những gì con ăn.”
Đôi mắt của Calian trở nên sắc bén. “…Thuốc độc.”