Các gia nhân bận rộn kéo rèm mở ra khung trời chất đầy ánh nắng bình minh. Tổng quản của hoàng tử, một cậu thanh niên trẻ măng, bước vào phòng ngủ và đứng bên chiếc giường của vị hoàng tử ấy.
Điều một, không được dùng tay đánh thức hoàng tộc.
Điều hai, luôn giữ âm giọng nhẹ nhàng.
Tiếng người tổng quản cẩn trọng cất lên:
“Hoàng tử, đến lúc phải dậy rồi.”
Hoàng tử luôn giật mình tỉnh giấc mỗi khi nghe tiếng cửa mở, thế nhưng hôm nay, người vẫn ngủ ngon lành.
'Người vẫn mệt sao?'
Người gia nhân đứng sau liền đưa một chiếc chuông nhỏ cho vị tổng quản. Tiếng chuông lanh lảnh vang lên, báo hiệu buổi sáng bắt đầu.
Leng keng leng keng.
Hoàng tử liền mở mắt. Người chớp chớp mắt lấy lại cảm giác rồi bật dậy trong quay cuồng. Giật mình trước hành động đột ngột đó, người tổng quản lặng lẽ cúi đầu.
“Người mơ giấc mơ đẹp chứ, thưa Hoàng tử? Đến lúc phải dậy rồi.”
Rồi viên tổng quản dâng lên tách trà buổi sáng. Vị hoàng tử này luôn thích thưởng thức tách trà thơm phức trước khi rời giường.
'Mình uống trà từ khi nào vậy?'
Hoàng tử thầm nghĩ, à không, là Bern mới đúng. Anh lơ đãng với lấy tách trà và thấy một cánh tay lạ lẫm.
Những vết thương, những nốt chai sần đã biến mất, thay vào đó là cánh tay trắng nõn cùng mấy ngón tay mảnh mai như gái trăng rằm. Với cảm giác xa lạ, Bern quay mặt nhìn sang cánh tay còn lại.
Nó thậm chí còn không tì vết.
Không, đó không phải vấn đề. Vấn đề là cánh tay trái này đây.
“Tay mình mất rồi cơ mà…” Bern khẽ nói rồi nhanh chóng ngậm miệng. Anh có giọng nói quá trẻ so với lứa tuổi của mình.
“Sao người lại nói một điều kinh khủng như vậy? Người vừa gặp ác mộng gì sao?”
Một cơn ác mộng.
Sự sụp đổ của Secretia, nó còn đáng sợ hơn cả ác mộng nữa!
Anh không đáp lại lời người tổng quản. Anh muốn tìm ra lí do tại sao tay mình liền lại. Anh phải làm rõ sống chết của anh trai mình, Chase điện hạ.
“Anh trai ta đâu?”
Trước sự gấp gáp của Bern, người tổng quản đáp lại với gương mặt khó hiểu.
“Hai người họ vẫn đang trong phòng.”
“…Hai người họ?”
Lần này đến lượt Bern bối rối. Anh chỉ có một người anh mà thôi, đó là Chase.
“Vâng, thần chắc chắn Hoàng tử Randall đang thay y phục, và Hoàng tử Franz cũng vậy.”
Randall với Franz.
Những cái tên vừa quen vừa lạ.
Một trong số đó anh đã căm hận đến tận xương tủy.
'Kailis.'
Quốc vương của Kailis, Franz.
Mắt Bern nheo lại trước cái tên còn chẳng đáng giết ấy.
Trước biểu hiện của Bern, người tổng quản nhắc lại lần nữa.
“Thôi nào Hoàng tử. Người cần chuẩn bị sẵn sàng ngay bây giờ đấy.”
Nghĩ hoàng tử còn chưa tỉnh hẳn, người tổng quản gọi gia nhân đến giữ thau nước sau mình. Thấy hành động đó, Bern hạ giọng phàn nàn.
“Yan.”
“Dạ vâng, thưa hoàng tử.”
Người tổng quản quay đầu trả lời theo tiếng gọi ấy.
Cánh tay được nối liền.
Kailis.
Bern không nói gì nữa mà bắt đầu trầm ngâm suy nghĩ.
Anh chưa thấy chiếc chuông bao giờ.
Anh cũng chưa từng thấy những người gia nhân này trước đây. Nhưng anh vẫn biết tên mình.
Vậy là sao?
Không, Bern có biết tên những người gia nhân phục vụ mình cơ mà.
Ngơ ngác trước sự bối rối ngày càng nhiều của Bern, người tổng quản máy móc đổ thau đầy nước và nghĩ.
'Chắc giấc mơ tệ lắm.'
Bern theo lời tổng quản nhúng đôi tay vào nước. Lời giải thích duy nhất cho tình huống này chính là anh đang mơ.
Bern cúi gằm mặt trên chiếc thau bạc lấp lánh.
Dù thực tế có phũ cỡ nào, anh cũng không bao giờ trốn chạy vào cái thế giới hoang tưởng như thế. Đó không phải là anh.
Nhìn thấy hình ảnh phản chiếu trên mặt nước, Bern phải ngưng lại lần nữa.
Cặp mắt đỏ kia không phải của anh.
“Đem gương lại đây.” Bern nhẹ nhàng ra lệnh.
“Người cần gương làm gì ạ?”
Bern không trả lời.
Yan, người vừa lỡ đặt câu hỏi không lễ phép ấy nhanh chóng nhận lỗi vì cách hành xử không đúng mực của mình.
“Xin người lượng thứ. Thần sẽ chấn chỉnh lại ngay.”
Rồi anh ta để tay sau lưng ra hiệu cho người gia nhân mau mang chiếc gương cho mình.
Không có chiếc gương nào trong phòng hoàng tử, thế nên, người gia nhân đó phải chạy một mạch để kiếm chiếc gương mang về.
Yan nhận lấy chiếc gương, giơ trước mặt Bern, im lặng không nói lời nào về việc Bern quan tâm ngoại hình.
“…”
Trong gương là một cậu nhóc có mái tóc đen phủ dài trên trán với đôi mắt đỏ ngọc.
Bern ngẩng đầu lên.
Có một dòng chữ khắc trên mép chuông. Đây đích thực là Kailis rồi.
Sau khi thấy nó, anh mới nhớ lại người tổng quản kia gọi anh là hoàng tử, không phải hoàng đế. Anh cảm thấy đôi môi bỏng rát.
“Hoàng tử Calian.”
Yan nhìn Bern đang trân trân nhìn gương không nói một lời.
'Không. Ta là hoàng tử Bern.'
Bern nhắc lại tên mình như thể sợ mất bản thân vậy. Và rồi, kí ức trong anh hiện lên như lời thầm nhắc, thách thức với chính bản thân mình.
'Không, tên ta là-'
Và một cái tên dài ngoằng anh chưa kịp nhớ đã thốt ra từ miệng của anh trong vô thức.
“Calian Rein Kailis.”
Calian, tam hoàng tử vương quốc Kailis.
Đó mới là tên anh, không phải Bern.
Bern nhíu đôi mày mà quay lại với Yan.
“Ngươi nói tên ta là gì?”
Nghĩ Bern đang hứng bông đùa, Yan mỉm cười đáp lại.
“Người là hoàng tử Calian. Và thần là tổng quản của người, Yan. Thần sẽ dâng người bữa sáng ngay đây.”
Đột nhiên, những kí ức xa lạ ập đến trong Bern như thể đã đợi câu trả lời này từ lâu.
Cung điện Kailan, những nghi thức, thời tiết, lịch trình, kị mã, ngự hoa viên, pháp sư, nữ hoàng, nhà vua. Và cả hai người anh trai nữa.
Yan đã đúng. Anh không thể dùng bữa sáng muộn hơn được nữa.
Những kí ức đang gào thét trong anh. Phải tỉnh lại ngay. Anh không thể đến muộn hơn hai vị hoàng tử ấy.
Mình là Calian, anh đã tự nhủ như thế.
“Hôm này ngày bao nhiêu?”
“28 tháng 4, thời tiết vô cùng thuận lợi, thưa hoàng tử.”
Nghe xong, Calian nhìn quanh. Dường như không có chiến tranh gì với Secretia lúc này. Calian lại hỏi.
“Năm nay năm nào?”
“Năm 522 ạ.”
Mắt anh rưng rưng xúc động.
Năm 522 theo lịch Kailis là năm 525 theo lịch Secretia. Nó không phải ngày anh nhắm mắt lìa đời.
'Đó là 10 năm về trước.'
10 năm về trước. Và giờ, anh đang là tam hoàng tử vương quốc Kailis.
Nhớ ra còn hai vị hoàng tử đang đợi, anh vội vàng chuẩn bị rời đi.
Khi Calian chìm trong suy tưởng và ngồi im như tượng, người tổng quản Yan không thể đợi lâu hơn nữa đã vươn tay nắm lấy cánh tay anh. Anh ta định kéo tay áo và đỡ anh đứng dậy.
Bốp!
Theo phản xạ, Calian đánh vào tay Yan khiến cho bàn tay mảnh khảnh của anh ửng đỏ. Bàn tay của vị hoàng tử ốm yếu đang thấy đau rát vì không quen với những hành động như thế.
Nước mắt lăn dài trên đôi mắt Yan.
“Sao người lại làm thế?”
“Xin lỗi, ta xin lỗi. Ta đã phạm phải sai lầm mà không nhận ra.”
Yan ngạc nhiên và nhanh chóng đáp lại mà không để ý giọng nói Calian đã thay đổi rồi.
“Không đâu, hoàng tử. Người phải dậy sớm hơn họ. Nếu không-!”
Không đợi Yan nói hết câu, Calian nhanh chóng đứng dậy và lắc lắc đầu.
Những ký ức cứ án ngữ trong tâm trí anh và thôi thúc anh không được đến muộn hơn những “người anh em” khủng khiếp đó, Calian quyết định bước đi. Có vẻ như anh cần nghĩ ra vài thứ để đánh lạc hướng người tổng quản này. Calian rửa mặt trong tích tắc sau khi úp gần hết khuôn mặt vào trong thau nước. Vỗ nhẹ hai bên má, anh nói,
“Ta xong rồi đây.”
'Lạ quá. Mình đâu có nói thế đâu.'
Nghĩ đến điều này, những kí ức lại tràn về trong tâm trí anh. Một lúc sau, Calian nói lại lần nữa,
“Không, giờ ta mới sẵn sàng. Ta xin lỗi.”
“Thần xin tạ lỗi một lần nữa thưa hoàng tử. Thần đã không làm tốt trọng trách của mình ngày hôm nay… Ngay bây giờ, thần sẽ chuẩn bị y phục cho người.”
Nghe Yan nói xong, anh chỉ tay ra hiệu cho hai người gia nhân khác. Ngay lập tức, họ mang đầy đủ y phục và mặc quần áo lên người anh. Tiếp đó, một người hầu gái tiến lên chải tóc.
Tóc anh rủ xuống che đi đôi mắt của mình.
Bình thường Calian thích túm cao mái tóc đen nhánh của mình, nên khi mớ tóc chạm vào mắt anh, nó khiến anh có chút khó chịu. Anh nhớ lại lí do không thích mái tóc của mình. Vì người anh trai Franz ghét nó.
Trong hai người anh trai, có Hoàng tử Franz không thích cặp mắt đỏ ấy, thế nên Calian đã để mái tóc che khuất đôi mắt của mình.
Cậu sợ hai người anh đó, nên đã che đi đôi mắt của mình.
Calian tặc lưỡi trong vô thức.
'Dù từng nghe qua nhưng cậu ta thực sự là một tên ngốc.'
Và anh không hề hay biết mình đã bật cười khi nghĩ đến người đàn ông đó.
'Tên Franz đó ghét cặp mắt này sao.' Kẻ thù của kẻ thù. Cuồng vương Franz.
Anh ta là quốc vương tại đất nước Kailis, không, là vua của 10 năm sau mới đúng. Lúc này, anh ta chỉ là một hoàng tử mà thôi.
Anh ta chính là kẻ chủ mưu đứng sau cuộc tấn công Secretia.
'Franz…Ta ghét sự thật là ngươi còn sống.'
Cailian không thể chịu được khi chính mình nhắc tên kẻ đáng ghét đó.
Nơi này là cung điện hoàng gia của Kailis. Dù cảm giác như đang lang thang trong mơ, nhưng thực tế, anh hiện giờ là đệ tam hoàng tử của Kailis – Calian.
Vì thế, Calian nhẩm đi nhẩm lại một câu như đọc thần chú:
'Nếu gặp cũng không được giết. Kiên nhẫn, phải kiên nhẫn.'
Thật nực cười nếu đây không phải giấc mơ. Nhưng nếu là thực, thật đáng hổ thẹn nếu không giữ được cái đầu khi anh ta chuẩn bị một cách vội vàng như vậy.
Những người hầu gái không biết Calian đang nghĩ những gì, họ khoác lên anh chiếc áo cuối cùng rồi chỉnh trang lần lượt. Việc này được hoàn thành vô cùng cẩn thận để đảm bảo bữa sáng dành cho hoàng tử không hề sai sót.
Calian tự hỏi phải bao lâu nữa mới xong chuyện này.
Ngay sau đó, mọi thứ đã hoàn thành.
Calian hít hơi thật sâu trước cửa rồi bước ra ngoài. Sau đó, anh đi qua một cái cầu thang chẳng chút quen thuộc dẫn đến nhà ăn phía xa bên phải.
Dù cố nhớ thế nào anh cũng không thể nhớ ra mình bao nhiêu tuổi. Anh tự hỏi liệu Calian có sống đến ngày hôm nay mà không cần đếm tuổi của mình hay không. Cuối cùng, anh quyết định hỏi Yan.
“Yan”.
“Vâng, thưa hoàng tử.”
“Ta bao tuổi rồi?”
Đó là một câu hỏi đầy bất ngờ dành cho Yan. Từ sáng tới giờ, hoàng tử hỏi toàn những câu lạ thường mà thôi.
“Người 14 tuổi, vẫn còn 4 tháng cho đến tuổi trưởng thành.”
“Ừ, đúng vậy.”
Xem ra mình còn khá trẻ.
Calian gật đầu với ý nghĩ này.
Yan nói với vị hoàng tử bằng một giọng bối rối,
“Thưa hoàng tử, có chuyện gì xảy ra với người khi đọc tiểu thuyết Người Kỵ sĩ vào tối qua sao?”
Yan hỏi là vì phong cách nói chuyện của anh quá khác so với thường ngày.
Nhóc Calian thật sự rất sợ cưỡi ngựa.
Ngày mai lại có buổi học cưỡi ngựa, có lẽ hoàng tử lo lắng sẽ học không tốt mà đọc tiểu thuyết Kỵ sĩ để bớt nỗi lo cho mình.
Cailian lắc đầu trả lời.
“Không. Ta không quan tâm cái đó. Một chút cũng không.”
Sau khi trả lời, Calian nhanh chóng bước vào nhà ăn.
Các gia nhân đều ở trong phòng, nhưng chẳng có chút dấu hiệu của hoàng tử khác. Calian liếc Yan.
'Thế mà ngươi cứ làm ầm cả lên.'
Cậu ta có lẽ đã nói dối anh để anh nhanh lên không muộn bữa sáng.
Có một chiếc bàn tròn đồ sộ bên cạnh một ô cửa sổ rất rộng. Tam hoàng tử dùng bữa hàng ngày tại đây theo lời mời của nhà Vua Rumein. Đây cũng là nơi tệ nhất để nhóc Calian thật dùng bữa.
Một người gia nhân kéo chiếc ghế ra. Calian nhận ra đó là chỗ của mình, anh liền đi tới và ngồi xuống. Sau đó, phóng ánh mắt ra ngoài ô cửa số, anh chăm chú nhìn vào cảnh vật xa xăm đầy lạ lẫm.
'Mênh mông bát ngát như lời đồn đại.'
Kailis là đại lục lớn nhất trong 4 đại lục, cung điện hoàng gia Kailis cũng nổi tiếng với khuôn viên rộng lớn. Khác với cung điện Secretia, nơi chỉ có vài tòa nhà lớn cùng hai nhà phụ.
Các thành viên Hoàng tộc sống trong 6 tòa nhà mà mỗi tòa đó đều được gọi là “Cung điện”. Ngoài ra còn có các tòa nhà khác tùy theo sở thích từng người, có hàng tá các vườn ngự uyển cũng như các hồ nhân tạo trong cung điện hoàng gia.
Cung điện Kalian, nơi hoàng tử Kalian sống, thuộc một khu nhỏ hơn trong cung điện hoàng gia. Tuy nhiên, hồ nước và khu vườn phía sau vẫn còn rộng chán.
Từ mặt hồ lấp lánh, ánh nắng hắt lên chiếu qua khung cửa sổ.
Calian trầm tư suy nghĩ và không hề rời mắt khỏi khung cảnh này. Đợi khoảng 10 phút, Hoàng tử Randall bước vào nhà ăn và sau khoảng nửa tiếng nữa, hoàng tử Franz cũng đã bước vào.
Calian nhìn hoàng tử Franz, kẻ cũng đang hướng mắt về mình.
'Chuyện gì đang-'
Cái quái gì thế này?
Calian nhíu đôi lông mày khi nhìn thấy hình ảnh ngoài sức tưởng tượng.