Từ khi bước chân vào ngôi trường cao trung, cảm giác như khối lượng công việc mà một thành viên ủy ban thư viện như tôi phải xử lí giảm đi đáng kể. Mấy năm học trước, ngày nào tôi cũng phải đi cất và xếp sách lên kệ, nhưng giờ thì tôi chả bao giờ phải đụng tay đụng chân vào dăm ba cái việc đó nữa.
Vậy thì nhiệm vụ của tôi ở thư viện là gì? Tôi làm việc ở quầy cho mượn sách, cùng lắm thì thỉnh thoảng phải viết bản tin cho nhà trường thôi.
Nghĩ lại thì tôi chưa bao giờ hứng thú với việc xếp sách lên kệ cả. Một trong những lí do đầu tiên có thể kể đến là tôi không giỏi sắp xếp. Nói thật đấy, tôi thà dành thời gian để học thuộc nguyên cái bảng tuần hoàn nguyên tố hóa học còn hơn là đi ngắm mấy cái bìa. Thế nên tôi nghĩ mình chẳng có lí do gì mà phải tận tụy với cái nghề “dọn sách” cả.
Nhưng thật may công việc của tôi khi lên cao trung đã khác. Mỗi tan học, tôi chỉ cần ngồi ở cái quầy đó tầm hai mươi phút là xong. Học sinh trường tôi cũng chẳng mấy ai lui tới thư viện, nên tôi có thể ở đó nghe nhạc tới khi hết giờ trực.
Tất cả những gì tôi muốn nói là: mấy thành viên ủy ban thư viện như tôi đang ngày càng nhàn.
“Cậu đã là thành viên của uỷ ban thư viện từ hồi tiểu học rồi sao? Hẳn là cậu yêu sách lắm nhỉ?”
Cô gái đứng đối diện quầy nói với tôi, cảm giác như mọi tâm tư vừa rồi bị nhìn thấu vậy. Phiền quá.
“Ừ, đúng, nhưng lí do tôi quyết định tham gia vào uỷ ban thư viện chỉ đơn giản là do tôi thích không gian ở đây.”
“Nhưng dù có nhìn thế nào đi chăng nữa thì thư viện chẳng phải toàn sách sao? Phải chăng cậu coi những quyển sách ấy không chỉ như một tác phẩm văn học mà còn là một thứ vật chất có hồn?”
“Suy nghĩ của cậu thú vị thật đấy.”
“Của cậu cũng đâu kém gì.”
Cậu cứ dùng cái tông giọng đều đều như thế thì sao tôi có thể tin được cậu vừa khen tôi chứ.
Trong trường có vài lời đồn về cô gái này.
Nếu tôi nhớ không lầm thì nội dung của lời đồn là cô có thể đọc được suy nghĩ của bất cứ ai trong bán kính hai mét. À, không hẳn là đọc. Suy nghĩ của người khác cứ thế chui thẳng vào não cô mà chẳng thể kiểm soát nổi. Hẳn là cô ấy ghét cái năng lực đó lắm. Nó phiền thế cơ mà.
“Cậu thích tôi hả?”
“Không. Chỉ là ở bên cậu, tớ không còn nghe thấy suy nghĩ của ai nữa trừ cậu ra.”
“Điêu! Làm sao tôi có siêu năng lực giống mấy vị anh hùng trong light novel được!”
“Nói chung là cậu có nhiều điểm khác thường. Mà nếu cậu thấy phiền thì sao không bảo tớ “cút ra chỗ khác” đi?”
Phiền thì phiền thật nhưng làm gì đến mức phải “cút ra chỗ khác” đâu.
“Tại vì tôi là một quý ông.”
“Thiệt hả trời?”
“Tôi không muốn gây ra rắc rối cho ai cũng như không muốn có thù oán với cậu.”
“Cậu trung thực hơn rồi đấy”
Ánh mắt của cô gái ngày càng sắc bén hơn. Này, tôi có định làm cô khó chịu đâu?
“Vậy theo cậu đây là lỗi của ai?”
“Của cậu.”
“Tôi xin lỗi.”
Nghe xong, cô mỉm cười tinh nghịch dù tôi chẳng biết cô cười cái gì. Nhưng phải công nhận là cô rất đáng yêu khi cười vui vẻ. Ừ, đáng yêu thật, nhưng không đời nào tôi dám than rằng cái cách cô trò chuyện và khả năng đọc suy nghĩ kia khiến tôi cảm thấy phiền muốn chết đâu.
“Cảm ơn.”
“Tại sao?”
“Niềm hạnh phúc khi được ở bên thằng con trai ngây thơ sẽ chẳng bao giờ phai mờ.”
“Ra là vậy”
“Chỉ đơn giản thế thôi!”
Với vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành ấy, không biết là bao nhiêu đứa con gái phải nhìn cô bằng ánh mắt ghen tị và bao nhiêu thằng con trai phải cố theo đuổi cho bằng được nhỉ?
“Nếu chỉ xét những người đã để lộ rõ cảm xúc ra ngoài thì có đến năm mươi sáu nữ và sáu nam.”
“Tôi thấy số học sinh nữ sai sai đấy.”
“Tại hồi lớp tám tớ là kẻ thù của cả lớp mà.”
“Chắc cảm giác của cậu lúc đó y như trong Battle Royal ha?”
Ngẫm lại thì người có khuôn mặt bình thường như tôi cũng không đến nỗi tệ nhỉ?
“Mà tôi thích khuôn mặt của cậu đó, dù chỉ một chút thôi.”
“Ai khiến cậu thương hại tôi.”
“Đừng có như thế nữa khó giải thích lắm.”
“Tôi chẳng có hứng thú với mấy chuyện nhảm của cậu đâu”
Mà này, cậu từng được học sinh nam nổi tiếng nhất trường tỏ tình đúng không? Đã thế lại còn tỏ tình giữa lớp nữa chứ. Tôi đoán là bọn con gái ghét cậu dữ lắm. Chắc thế.
“Cậu nói đúng đấy. Tớ chẳng có ấn tượng gì đặc biệt về cậu học sinh đó nên từ chối là đương nhiên. Vậy mà tớ vẫn bị cả lớp coi y như kẻ thù. Chán thật.”
Tóm lại là cậu muốn kiếm ai đó để tán chuyện chứ gì?
“Haha, lâu lắm rồi tớ mới có thể cười sảng khoái thế này… tớ cười tiếp nhé?”
“…cứ thoải mái đi.”
“Tớ biết là bọn con gái ai cũng yêu học sinh nam kia, nhưng cái tớ không ngờ tới là họ dám thi nhau nhét rác vào cặp tớ, dù tớ đã cố từ chối nhẹ nhàng nhất có thể rồi.”
“Có lẽ là do họ không chịu nổi sự thật là cậu được học sinh kia tỏ tình đấy.”
“Tớ thực ra chả có gì nổi trội ngoài ngoại hình đâu. Tớ chắc chắn đám con gái nhiều người còn tài năng hơn cả tớ mà.”
Mạnh miệng thế thôi chứ ánh mắt cô đã nói lên tất cả rồi. Hẳn là cậu buồn lắm, nhỉ?
“Ừ, buồn lắm.”
“Buồn đến thế làm gì chứ? Chẳng phải cậu đang tự làm quá lên sao?”
Ah, tôi hơi lạc đề rồi, tóm lại con người là sinh vật ưa cái đẹp.
Quay trở lại với thư viện, mọi người biết đấy, nơi đây chẳng có mấy người qua lại. Có nhiều lí do cho thực trạng này lắm, chẳng hạn như số người ham đọc sách đang ngày càng suy giảm. Tuy vậy, theo cuộc khảo sát gần đây, nguyên nhân chủ chốt mà học sinh trường tôi không mấy ai lui tới thư viện là do nó cách quá xa lớp học. Để khắc phục tình trạng này, uỷ ban thư viện đã đưa ra nhiều giải pháp để lôi kéo học sinh nhưng chưa có cái nào thực sự hiệu quả.
Dẫu vậy, sự hiện diện của cô gái trước mặt tôi đây lại chẳng khác nào mối phiền phức, song mỗi khi nhìn vào ánh mắt cô ấy, trái tim tôi lại ấm áp tới lạ thường. Phải công nhận cô ấy là một tuyệt thế giai nhân.
“Tóm lại ý cậu là gì?”
Nghĩ lại thì nếu cô gái này đến thư viện thường xuyên, chắc chắn sẽ có nhiều người bị vẻ ngoài của cô cuốn hút mà đi cùng. Nhờ thế, số học sinh đến đây sẽ tăng lên, thậm chí còn tuyệt vời hơn nếu họ tranh thủ mượn sách về.
“Chẳng phải sẽ rất nguy hiểm nếu tớ cứ kè kè bên cậu sao?”
Những gì cô nói cũng… đúng. Khả năng cao tôi sẽ bị nghi ngờ rằng đang có mối quan hệ gì đó mờ ám với cô, đen hơn nữa thì còn bị ghét luôn.
“Chẳng đến mức đó đâu...”
Đấy, cô ấy còn không phủ nhận cơ mà.
“Tốt hơn hết thì cậu nên tránh tôi xa ra một chút…”
“Tớ đã nói rồi, tớ phản đối ý kiến này. Vì khi ở gần cậu, tớ sẽ chẳng nghe được suy nghĩ của ai ngoài cậu. Như thế sẽ đỡ ồn ào hơn.”
“Tôi không tin mình có năng lực như thế đâu.”
“Ngay bây giờ đây, năng lực đặc biệt của tớ đang được cậu hoá giải, nên đừng hòng bắt tớ rời đi.”
Cô gái trước mặt tôi đây có tính cách khá trưởng thành, nhưng lại rất “trẻ con” theo cách mà tôi không thể giải thích nổi. Tôi khá chắc là nhiều người sẽ thích sự trẻ con ấy, nhưng tôi thì không. Không đời nào tôi muốn tiếp tục cái mối quan hệ kì quặc này với người mang tính cách trẻ con như cô ấy vì tất cả những gì tôi nhận được chỉ là sự khó chịu trong lòng.
“Có vẻ như tớ đã nhận ra suy nghĩ của cậu thú vị ở điểm nào rồi.”
“Hả?”
“Hầu hết mọi người đều không liên tưởng tới bản thân họ khi nghĩ về người khác, nhưng cậu thì có.”
Vậy ư?
“Người bình thường suy nghĩ như vậy sao?”
“Theo kinh nghiệm của tớ thì ừ, đúng rồi.”
Thực ra suy nghĩ của tôi có giống với mọi người hay không cũng chẳng quan trọng.
“Nhờ khả năng đặc biệt, tớ có thể dễ dàng phát hiện những lời nói dối của bạn cùng lớp, cả tiền bối lẫn hậu bối nữa. Nhưng cũng chính vì khả năng ấy mà hầu như ai cũng sợ tớ, nên sự hiện diện của tớ ở thư viện sẽ chẳng thu hút ai. Thậm chí… à, nhìn sau lưng cậu kìa.”
Ánh mắt của cô ấy hướng về phía sau lưng tôi. Khi tôi quay lại nhìn thì… người quản lí thư viện đang đứng ngây người, mặt tái mét, không giấu nổi sự sợ hãi cho dù chẳng bị ai đọc suy nghĩ.
Chứng kiến vẻ mặt của quản lí thư viện, cô gái kia nhắc tôi mau chóng tới gặp cô sau khi hoàn thành công việc.
“Tớ xin phép đi trước đây. Bao giờ cậu xong việc thì nhớ tìm tớ sớm đấy.”
Cô ấy cúi đầu rời đi.
“Hokuto-kun, việc của em tới đây là xong.”
“Vậy thì em xin phép về trước ạ.”
Ngay khi tôi ra khỏi thư viện, cô gái ấy đã đứng trước cửa chờ tôi.
“Tớ không thể tin được là cậu sẽ lập tức đến tìm tớ sau khi xong việc đấy.”
“Tôi về nhà đây, còn cậu thì sao?”
“Bọn mình cùng đường về nhà thì phải. Vậy về nhà với tớ đi!”
“Ờ, ờ, được thôi.”
Tôi mà từ chối thì kiểu gì cô ấy cũng bám theo. Nếu như cậu mà chịu im lặng một chút thì tôi sẽ cho cậu về cùng một cách thoải mái.
“Ừ!”
“Sao trông cậu phởn ra mặt thế?”
“Có gì đâu.”