Bị phê bình bởi Sieg, Emmerich bắt đầu chảy nước mắt. Cậu ấy nhìn khá là đáng thương nên tôi quyết đinh nói cho cậu ấy thông tin về người đó.
“Người mà Emmerich thích, tôi nghĩ rằng tôi biết cô ấy.”
“!?”
Sau khi lục lọi ký ức của tôi, tôi nói về một cô gái bằng cách nào đó gặp được một người ngoại quốc (Emmerich).
“Tên của em ấy là Aina.”
“A-Aina, chan.”
“Tính cách của em ấy rất là mạnh mẽ.”
“Không sao cả.”
“……”
Emmerich nhìn rất là chú tâm ngay tại lúc tôi bắt đầu nói chuyện về Aina. Nó cảm thấy rất là ấm áp.
Tuy vậy, nếu muốn tình yêu của cậu ấy thành hiện thực thì, cậu ấy sẽ phải giải quyết một núi vấn đề.
“Bằng cách nào mà cậu thích Aina vậy?”
Đó là một chủ đề khá là nhạy cảm, nhưng tôi phải nghe nó vì nó rất là quan trọng. Nếu mà tôi không nghe một câu trả lời làm tôi thỏa mãn thì tôi sẽ không giúp đỡ.
Tôi cũng đang nghĩ rằng tôi phải nghe trước khi tôi làm cái gì đó. Tuy vậy, cậu trai trẻ Emmerich bắt đầu nói chuyện một cách không hề do dự không giống như những gì cậu ấy thể hiện không ít lâu về trước.
“——Ngày hôm đó, dù có rất nhiều dân làng nhưng chỉ có cô ấy lọt vào tầm mắt của tôi thôi. Đó là vì cô ấy có một biểu cảm rất buồn.”
Emmerich nói rằng cậu ấy thấy Aina đi ngang qua với một biểu cảm tuyệt vọng, nên cậu ấy thấy lo lắng. Cậu ấy thử nói chuyện với cô ấy, nhưng cậu ấy hoàn toàn bị lờ đi.
“Ngay cả lúc tôi quay về đất nước của tôi, cô ấy vẫn không rời khỏi đầu tôi. Sau đó tôi nhận ra rằng tôi đã yêu cô ấy từ cái nhìn đầu tiên.”
Cậu ấy cũng nói rằng cậu ấy muốn được giúp đỡ em ấy bằng một cách nào đó.
“Emmerich có thể cậu đã nghe nó từ Sieg, nhưng như những gì cô ấy nói, Aina không thể rời khỏi làng được.”
“……”
“Nếu mà cậu có thể hứa rằng cậu sẽ dời đến đây ở vĩnh viễn thì, tôi có thể giúp cậu được.”
“……”
“À thì, nó không phài là một điều mà cậu có thể quyết đinh một cách nhanh chóng được.”
Tôi cũng nói với cậu ấy rằng vẫn còn nhiều vấn đề khác nữa.
Trong số những dân làng tại đây, gia đình của Aina rất là ghét người ngoại quốc. Tôi nói với cậu ấy rằng có khả năng cậu ấy sẽ bị từ chối trước khi có cơ hội tiếp cận.
“……Tạ ơn trời.”
“Hể?”
“Tôi thực sự không bị ghét.”
Quả là một người đàn ông nhiệt tình.
Tuy vậy, vì Emmerich như vậy nên tôi tin tưởng rằng cậu ấy sẽ có thể giúp đỡ Aina được.
Tôi bằng cách nào đó có thể tưởng tượng vấn đề mà em ấy đang gặp phải nhưng vì tôi không có nghe trực tiếp từ miệng của em ấy nên tôi không nói nó ở đây được.
“Được rồi. Tôi sẽ cố nói cho Aina về Emmerich nhiều nhất có thể khi cậu ở đây.”
“!”
“A, đừng có hy vọng nhiều quá.”
“Đừng nói vậy chứ! Cám ơn cậu rất nhiều, thật đó, tôi có thể cảm ơn cậu theo cách nào đây.”
“Không, không.”
Như thế, buổi tư vấn cho cậu trai trẻ bị dày vò đã kết thúc.
Trên đường cậu ấy trở về, tôi thấy cậu ấy đập đầu vào cửa trước, nên tôi lo lắng rằng cậu ấy có thể quay trở về một cách an toàn hay không. Tuy vậy, Sieg nói rằng “Cậu ấy luôn luôn như vậy ,” và nói rằng nó sẽ ổn nếu để cậu ấy một mình
◇◇◇
Bây giờ tôi làm theo kế hoạch của tôi để bắt Aina.
Lúc tôi đi qua ngôi làng, tôi thấy một bóng người khả nghi đang di chuyển. Đi từ hẻm này sang hẻm khác với một cây cung, nó chì có thể nhìn khả nghi mà thôi.
Sau khi quan sát một hồi, tôi dành thời gian mà không có ai ở quanh như một cơ hội và tiến gần tới cô gái để lưng của mình không hề được phòng vệ.
“Aina, em đang làm gì vậy?”
“Hii!?”
Cô gái ấy quay lại với một cái nhìn đầy ngạc nhiên. Sau khi nhận ra rằng đó là tôi, vẻ mặt ngạc nhiên của em ấy trở nên tức giận.
“C-cái gì vậy! Tại sao anh lại đột ngột nói chuyện với tôi như thế!? Tôi bất ngờ lắm đấy!!”
“Xin~ lỗi a.”
Xin lỗi một cách khéo léo, tôi nói thẳng về chủ đề cần bàn.
“Này, anh muốn nói với em về một việc gì đó nên, em có thể tới nhà anh được không?”
“Hm?”
“Anh muốn nghe chuyện của em và anh muốn nói chuyện với em về điều gì đó.”
“Không.”
“Đừng nói như vậy.”
“Bà tôi nói là không nên nghe theo người lạ nên không thể nào!”
“……”
Một người lạ……
Khi em ấy còn nhỏ, tôi còn ôm em ấy nữa, và còn dạy em ấy cách gắn tuần lộc lên xe nữa, nhưng là một người lạ á.
Onii-chan đau lòng lắm.
Tuy vậy, vì tôi không thể dừng lại được, tôi quyết định sẽ dùng biện pháp cuối cùng của tôi.
“Aina, khi em leo cây rất lâu về trước, em làm gãy cái cây yêu quý của Horus-san phải không?”
“——Cái gì!?
“Còn nữa, còn lần đó mà em lật tung cái rổ đầy quả dại của bà Meyer nhỉ, và còn làm gãy cả tay cầm nữa, phải không?”
“Đó-đó là……”
“Thấy chưa, chúng ta không phải là người lạ phải không?”
“……”
Tôi còn biết nhiều điểm yếu khác của em ấy. Bây giờ, em ấy sẽ làm gì đây. Khi tôi chuẩn bị hỏi về việc đó, tiếng chuông báo hiệu buổi chiều vang lên.
“Hể!? Ôi không! Đã là giờ này rồi!?”
“Hm?”
“Bữa t-trưa, tôi phải làm bữa trưa!”
“A-Aina, khi nào thì em tới?”
“Như thể tôi sẽ tới vậy, đồ lãnh chúa tồi tệ!”
“……”
Ngay cả khi em ấy nói những điều vô lễ như vậy, em ấy chạy đi một cách xấu hổ.
Kế hoạch lợi dùng những sai lầm của em ấy từ lúc nhỏ thất bại hoàn toàn.
Ngày hôm sau.
Tôi tiếp tục kế hoạch thứ hai để gọi em ấy tới nhà.
Tôi sẽ không lặp lại sai lầm một lần nữa đâu
Nó đã chắc chắn rằng em ấy đã trả lời lời tôi gọi vào ngày hôm qua.
Một lần nữa, tôi thấy Aina, người đang di chuyển một cách đáng nghi.
Sau đó, một người nào đó nói chuyện với cô ấy.
Người đó là một người mà tôi đã sắp xếp trước.
“Xin chào, cô lại ở đây nữa à, quý cô.”
“!”
Một tên đẹp trai nào đó với mái tóc màu đỏ chặn đường của Aina.
Aina nhìn bất ngờ khi Sieg cười.
Thợ câu giỏi nhất vùng, Sieglinde đã được điều động để đảm bảo độ thành công của kế hoạch.
“——Chúng ta có thể nói chuyện một lát được không? Tại nhà của tôi.”
“……Vâng ạ!!”
Tôi không thể chấp nhận được kết quả này dù chỉ một ít, nhưng kế hoạch để bắt Aina đã thành công.
Tôi đáng lẽ ra phải hỏi Sieg từ ngay lúc đầu, hay tôi nghĩ như vậy về chuyến đi câu cực kì thành công này.
Khi Aina được dẫn tới ngôi nhà của công tước, em ấy nhìn rất bất ngờ. Tôi nghĩ rằng em ấy không biết rằng Sieg là vợ của tôi. Tôi không thể nói với em ấy đó là bởi vì em ấy không có giao tiếp với nhiều người cho lắm.
Tôi đang tự hỏi rẳng liệu rằng nó có ổn hay không nếu tôi để Sieg với lại Aina một mình hay không, nhưng Aina nói rằng, “Anh có thể ở lại nếu như anh muốn?” nên tôi ngồi xuống với em ấy.
Ngồi đối diện với Sieg, Aina ngồi xuống, và tôi ngồi kế em ấy.
“Tại sao anh lại ngồi kế tôi!”
“Vì anh muốn thấy mặt của vợ anh.”
“Cái quái gì thế!? Tôi không muốn nghe điều đó!!”
Và trong tình huống này lúc mà không có dù chỉ là một tia căng thẳng đi nữa, chúng tôi bắt đầu nói chuyện.
Đầu tiên, về Emmerich.
Tôi đã dự đoán rằng cậu ấy sẽ chắc chắn chuyển đến đây ở. Khi tô hỏi Sieg về điều đó, cô ấy cũng nói điều tương tự, nên tôi tiếp tục chủ đề đó.
“Chúng ta ở đây để nói về một người đàn ông thich em.”
“Không thể nào!”
“Không, đó là sự thật.”
Vì những thứ như gia cảnh của em ấy, tính cách của em ấy và nhiều vấn đề khác nữa, không có một người đàn ông nào đủ can đảm để nói rằng họ muốn cưới Aina cả.
Tại ngôi làng này, những cuộc nói chuyện về việc đám cưới được bàn tán khi một người phụ nữ đủ mười sáu tuổi. Aina, ngay cả sau sinh nhật thứ mười sáu của em ấy, cũng không nghe được một tin tức nào về việc đó cả.
“Aina, em có nhớ người ngoại quốc với mái tóc màu vàng với mắt xanh đã nói chuyện với em không?”
“Hể? Người ngoại quốc ở cùng với ngài lãnh chúa một khoảng thời gian về trước à?”
“Ừ.”
“……Có phải là anh ta không?”
“À thì, đúng.”
“Không!”
Cô ấy từ chối cậu ấy nhanh đến mức nó khá là sảng khoái. Đó là một điều tốt khi Emmerich không có ở đây.
“Aina chúng ta không nói về việc đám cưới đâu.”
“Tôi không thích người ngoại quốc.”
“Aina, Sieglinde cũng là người ngoại quốc đó?”
“!”
Aina hoảng hốt và xin lỗi Sieg với một giọng nhẹ nhàng.
“Đây là lần đầu tiên chúng ta có một cuộc nói chuyện đàng hoàng nhỉ, phải không?”
“…..Vâng ạ.”
Hai người bọn họ giới thiệu bản thân. Aina có tham gia hội Sieglinde, nhưng có vẻ như em ấy chưa bao giờ đến đó cả.
“Em muốn cảm ơn chị. Về ngày hôm đó….. Cảm ơn chị. Nếu mà Sieglinde-san không có đi ngang qua đó thì vào ngày hôm đó—— có thể em đã chết.”
“……A, đó chỉ là một sự trùng hợp thôi, nhưng tôi mừng rằng tôi có thể giúp đỡ.
Như tôi nghĩ, người mà Sieglinde đã giúp đỡ là Aina.
Sieg hỏi câu hỏi mà cả hai chúng tôi đều có trong đầu.
“Nhưng tại sao cô lại ở sâu trong rừng như vậy?”
Những người không biết cách dùng súng không được đi vào những khu vực sâu hơn của khu rừng. Tuy vậy, Aina chỉ cẩm một cây cung và tên khi em ấy đi vào những vùng sâu hơn trong rừng.
“Cô có thể nói cho tôi nghe lý do được không?”
“……”
“Tôi hứa rằng tôi sẽ không nói với ai cả.”
Sau khi lặp đi lặp lại hành động mở miệng và đóng lại một hồi, em ấy bắt đầu nói chuyện.
Về những gánh nặng mà em ấy phải chịu với tấm lưng nhỏ bé đó.
“…..Năm năm trước, cha mất nên không còn một người nào trong độ tuổi tốt nhất ở nhà em nữa.”
Ông của Aina là thợ săn giỏi nhất làng, tuy vậy ông ấy không còn trẻ nữa.
Bà của em ấy, được mệnh danh là người ghét người ngoại quốc nhất làng, gần đây đã ngã bệnh.
Mẹ của em ấy cũng lạc lối khi bà ấy mất chồng của mình.
Em ấy đang bi quan về tương lai sắp tới.
“Nếu mà ông cũng mất đi thì chúng em sẽ gặp khó khăn!! Vậy nên chúng em phải dành dụm cho đủ tiền——!!”
“……”
“……”
Nó tốn tiền để mua những vật liệu thô để làm các mặt hàng thủ công. Tuy vậy, việc đi săn mang lại nhiều tiền mà không cần tốn tiền đầu tư.
Vì thế, Aina đi vào rừng để đi săn hầu như mỗi ngày.
“……Tuy vậy, em không thể bắt được một cái gì cho đến ngày hôm nay cả. Ông chẳng dạy em điều gì cả.”
“Thì ra là thế.”
“Em nghĩ là mũi tên sẽ trúng nếu mục tiêu nó tó hơn. Em đang tự kiểm điểm về hành động nông cạn của mình.
“Aina……”
Tôi nghĩ rằng đó là một việc khá là liều lĩnh, nhưng tôi không có quyền để hạ thấp em ấy.
Hơn nữa nó là một vấn đề có thể giải quyết được nếu em ấy tìm thấy một đối tượng kết hôn.
“Aina, về người ngoại quốc ấy, cậu ta là một người hiền lành và trung thực tên là Emmerich. Cậu ấy cũng rất giỏi trong việc săn bắn nữa. Cô có thể cân nhắc cậu ấy được không?”
“……”
“Cậu ấy là một trong những người mà tôi tin tưởng. Xin hãy nghĩ về cậu ta một cách tôt đẹp hơn.”
“……”
“Được không.”
“Được rồi, em sẽ đặt anh ta ở một góc suy nghĩ của em.”
Như thế việc tình yêu của Emmerich dần trở thành hiện thực.
Khi cuộc nói chuyện kết thúc và bầu không khí căng thảng vơi đi. Sieg nói một cách đầy dự phòng với Aina.
“Tiện thể thì,”
“Có điều gì ạ.”
“À thì, tôi nghĩ rằng quý cô Aina đang nắm tóc của chồng tôi được một khoảng thời gian rồi.”
“Hả? A, không!”
“……”
“……”
Aina, khi đang nói chuyện, chơi đùa với tóc của tôi.
Vì tôi biết rằng em ấy không làm điều này một cách cố ý, và vì em ấy đang tập trung nói chuyện, tôi không có chỉ điều đó ra.
Vì có nhiều vật trang sức làm từ đuôi ngựa ở trên bàn, có thể em ấy nghĩ rằng tóc tôi là nó.
Vì đường cho cà phê được đặt ở trước Aina, tôi vươn người tới một chốc, và khi tôi ngồi trở lại ghế, tóc của tôi bị em ấy nắm lại.
Nhận ra rằng em ấy đang chạm vào tóc của một người khác, Aina hất tết tóc của tôi ra như thể em ấy mới chạm vào một thứ gì dơ bẩn vậy.
Thiệt tình, tàn nhẫn quá đấy.
Cuộc nói chuyện kết thúc với chủ đề này.
-----------------
Aina chắc là Tsundere quá :3