Hokuou Kizoku to Moukinzuma no Yukiguni Karigurashi

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3535

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1323

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 318

Tập 01: Cuộc sống du mục tại vùng đất tuyết của quý tộc phương Bắc và người vợ huyết ưng - Chương 31: Lịch sử của vùng đất

Từ rất lâu về trước, những người du mục sống ở vùng đất này sống bằng cách di chuyển bằng tuần lộc.

Các con tuần lộc ăn chồi non và nấm vào mùa xuân và hè, và ăn rêu với vỏ bạch dương vào mùa thu và mùa đông.

Tuần lộc tìm đường trong tự nhiên theo bản năng.

Họ dành nhiều thế kỉ đi theo những con tuần lộc.

Tuy vậy, cuộc sống yên bình đó bị lấy đi bởi quân xâm lược.

Họ bị ép phải đào mỏ và bị yêu cầu phải đóng thuế bởi những nước chiếm đất của họ. Tuần lộc bị tịch thu và lối sống du mục bị cấm.

Trong tình cảnh ngặt ngèo như thế, một số ít còn phản bội lẫn nhau.

Bởi sự chèn ép như vậy, dân du mục cuối cùng bị đẩy tới một vùng đất khắc nghiệt nhìn không giống một vùng đất có thể sống được.

Mất đi tất cả, họ nghĩ về các cách để sinh tồn.

—Không bao giờ tha thứ cho người ngoại quốc.

—Không tin tưởng bất cứ ai ngoại trừ gia đình mình.

—Quý trọng trẻ con.

Những người có thể sống sót là những người làm theo những cách đó.

Sống sót qua những cực khổ khắc nghiệt như thế, những từ ngữ như thế được tin rằng là đã đến từ Tinh Linh.

Ở vùng đất nơi mà chẳng có một thứ gì, Tinh Linh là một trụ cột cho niềm tin cho mọi người.

Lòng tin ấy khiến mọi người hạnh phúc.

Tinh Linh đã dẫn dắt mọi người trở nên giàu có.

Sau thời gian, mọi người bắt đầu gọi Tinh Linh là Siedi, và thờ cúng một hòn đá như một thứ gì đó mà Tinh Linh trú ngụ.

Như thế, cuộc sống an nhàn bắt đầu.

Tại một cuộc sống mà không cần phải di chuyển nhiều, mọi người tin tưởng vào Tinh Linh.

Khi một đứa trẻ được sinh ra, mọi người cảm tạ Tinh Linh, khi một người ngả bệnh, mọi người sẽ cầu nguyện Tinh Linh.

Hát những bài hát vể Tinh Linh được biết như là một cách để nói chuyện với Tinh Linh.

Sau thời gian, việc phụng thờ Tinh Linh trở nên vững chắc hơn, nhưng cùng lúc đó mọi người cứ dần chết đi.

Sau vài thế kỉ sống an nhàn, một người, một căn bệnh vô phương cứu chữa bùng ra trong làng.

Lý do thì không rõ cho lắm. Từ người già, trẻ em và phụ nữ, những người yếu hơn bắt đầu chết đi.

Cầu nguyện chẳng giúp ích được gì.

Khi có người bị bệnh trong làng, họ uống máu tuần lộc, nhưng ngay cả việc đó cũng chẳng giúp được gì.

Giữa những chuyện như thế, lãnh chúa người vừa mới mất đi người vợ của mình, quyết tâm chỉnh đốn mọi thứ lại.

Người lãnh chúa ấy là ông ngoại của tôi, Rikhard Salonen Levontret.

Điều mà ông làm đầu tiên là dỡ đi hòn đá Tinh Linh.

Tinh Linh chẳng mang đến điều gì cả. Tin tưởng điều đó, ông ngoại đã cất đi biểu tượng để ngăn chặn việc phụng thờ.

Đượng nhiên, có một sự phản đối mạnh mẽ, nhưng trong thời khắc khốn khó, sự phản đối chẳng có kéo dài lâu cho lắm.

Sau đó một khoảng thời gian, họ tiến vào thời điểm trì trệ.

Họ chỉ sống chỉ với tuần lộc và Tinh Linh, nên chẳng ai biết nên phải làm gì cả.

Thứ mà thay đổi tình huống hiểm nghèo đó là sự xuất hiện của một mạo hiểm giả.

Vị khách đó kết luận rằng thuốc rất là cần thiết để chữa trị căn bệnh.

Vị khách đó không phải là bác sĩ, nhưng anh ta là một học giả với kiến thức sâu rộng, và có thể nói nhiều ngôn ngữ khác nhau, đi du lịch quanh thế giới.

Người đàn ông tên là Lukas von Lüneburg.

Nhờ những lời khuyên của anh ta, vùng đất của những người bị lưu đày bắt đầu thay đổi.

Vị cứu tinh đã cứu ngôi làng đó là cha của tôi.

Nghe về thuốc, ông ngoại đã bán tuần lộc đi để gọi một người bác sĩ tới để phân phát thuốc. Căn bệnh từng được nghĩ là vô phương cứu chữa dần mất đi.

Từ đó trở đi, ông ngoại muốn biết thêm nhiều kiến thức hơn. Những lời dạy của cha là kiến thức thông thường nhưng đối với những người từng là dân du mục chỉ biết săn bắn và tuần lộc, nó là một cuộc cách mạng.

Bằng cách lấy lương thực từ việc làm đồng, có ít trẻ con bị bệnh hơn. Hơn nữa, họ còn biết rằng những ánh sáng trên trời(cực quang) trên trời rất là quý giá với người ngoại quốc nên ngành du lịch bắt đầu. Họ biết được những thứ khác ngoại trừ tuần lộc. Tinh Linh dần phai nhạt từ suy nghĩ của mọi người và cách sống của họ thay đổi.

Đương nhiên, có những người không chấp nhận sự thay đổi, nhưng họ chỉ là số ít mà thôi.

Năm qua năm, cuộc sống dần thay đổi. Bây giờ khi mà họ đã có một chút bình yên trong suy nghĩ, họ bắt đầu nhớ về lòng tin của họ về Tinh Linh.

Tuy vậy, ông ngoại không có chấp nhận điều đó.

Vì thế, một khoảng cách lớn dần giữa quý tộc cai trị ngôi làng và dân làng.

Ngay cả khi ông ngoại mất, vết sẹo đó vẫn còn.

“Mi đã đặt hòn đá lại?”

“……”

Đây là tất cả những gì mà tôi có thể làm, tôi nghĩ trong lúc tôi gật đầu một cách yếu ớt trước câu hỏi của ông.

Đặt hòn đá lại về chỗ cũ từ nhà của công tước là việc đầu tiên mà tôi làm khi tôi trở thành lãnh chúa. Dân làng trách rằng nó chỉ là một vật phù phiếm mà thôi, nhưng nhiều người cảm thấy thoải mái trước sự thay đổi.

“Mi, không giống như ông ngoại cứng đầu của mi, không phải là một vị lãnh chúa hướng về thay đổi.”

“……”

À thì, mọi người nên được tự do.

Không có cách nào là ổn khi nói rằng nó ổn nếu ép buộc lòng tin, hạnh phúc, hay cách sống lên người khác. Họ là chủ của vận mệnh của họ, và tôi tin rằng nó khá là không hợp lí cho lắm nếu chặn con đường đó.

“……Tuy vậy, nó có thể rằng là tại vì cháu không biết cách nào để trở thành một vị lãnh chúa tốt như thế.”

“……”

“Cháu đã bảo vệ ngôi làng này gần một thập niên rồi, nhưng dạo này, cháu không biết việc gì là tốt hay là xấu.”

Sau khi tôi bắt đầu sống chung với Sieg, chân trời của tôi như mở rộng ra.

Tuy vậy, tôi vẫn chưa tìm được câu trả lời.

Ở trước Siedi, một lần nữa lại có vật thờ phụng vào ngày hôm nay. Dân làng bày tỏ sự cảm ơn qua các vật phẩm như vậy.

“Tinh Linh, sẽ tốt biết mấy nếu nó thật sự tồn tại.”

“……”

Mẹ đã dạy tôi về Tinh Linh. Với việc đó, suy nghĩ của tôi không có một chiều.

“Ta hiểu. Đó là lý do tại sao đứa con trai đần độn của ta chạy đi.”

“Cháu tự hỏi.”

Lý dó mà cha rời khỏi làng vẫn còn là một bí ẩn.

Cha đã nói một lần rằng nó quá lạnh ở đây, và ông còn nói rằng ông cần vật liệu để nghiên cứu. Mẹ đi theo vì bà lo lắng bởi tính cách mềm yếu của ông. Tuy vậy mẹ còn hiền lành hơn cả cha nữa. Việc cả hai đi du lịch gần một thập niên có lẽ là một trong những bí ẩn của thế giới.

“Thật tình, để bỏ lại công việc của một lãnh chúa cho đứa con trai duy nhất của nó và đi chơi như vậy, thật đáng nhục nhã!”

“À thì, không có gì quá đặc biệt nên nó ổn.”

Những công việc của lãnh chúa chẳng là thứ gì hào nhoáng cả. Nó chỉ là việc viết trên giấy vào buổi tối thôi.

Khi tôi đúng dậy để đi về nhà, thứ gì đó xảy ra.

“A.”

“Cái gì vậy?”

Một con gà mà tôi đang mang bắt đầu co người nó lại.

“Ông nội, cháu nên làm gì đây……”

“Hả?”

“N-nó đang rơi ra.”

“Cái gì vậy?”

Tôi đang ôm hai con gà.

Trong tình trạng như này, một con can đảm đẻ trứng.

Mông của con gà đang hướng về phía bên ngoài. Cứ thế này thì trái trứng sẽ rớt xuống và nứt ra mất.

“Erm, nếu như đó không làm phiền ông thì, ông có thể bắt lấy trái trứng được không?”

“Đ-đâu, nó đang rơi ra từ đâu!?”

“Lỗ sau……”

“……”

“Nó là con gà mái ở bên phải.”

“……”

Ông nội bắt nó một cách tuyệt vời.

“Tại sao ta phải làm điều này……”

“Xin lỗi về điều đó. Nó đã rất là có ích.”

Tiếng chuông báo hiệu chiều tới vang lên, nên chúng tôi quyết đinh đi về nhà.

◇◇◇

Sau khi về nhà, chúng tôi ăn. Tôi để ông nội lại cho Miruporon khi tôi lau dọn chiếc chuồng gà đổ nát và xử lý mớ thảo dược từ ngày hôm qua.

Khi thở dài, ông nội bảo tôi vào trong để nghỉ ngơi nên tôi vào trong để nghỉ.

“Nó như thế này mỗi ngày à?”

“Ý ông là sao?”

“Mi làm việc quá nhiều đó.”

Dù rằng ông nói như vậy, tôi chỉ làm việc có ba tiếng sau khi về nhà mà thôi. Tôi làm việc với một tốc độ khá là thoải mái.

( CHỈ có ba tiếng thôi, nghiện làm việc à...)

“Thay vì là một quý tộc, mi giống như một dân làng hơn.”

“À thì, cháu không có sống một cách cao quý.”

Danh hiệu được ban bởi nhà vua để ép chúng tôi chuyển tới vùng đất xa xôi này để sinh sống, về vật gia truyền của chúng tôi chỉ là cực quang trên bầu trời. Chúng tôi là một đám quý tộc xui xẻo.

Nên chúng tôi phải chịu thôi.

“Đây chỉ là giả sử, nhưng.”

“Vâng ạ?”

“Mi sẽ làm gì nếu như ta bảo ngươi đến sống ở đất nước mà cha ngươi lớn lên?”

“Cháu tự hỏi về điều đó.”

Quê nhà của cha cũng là nơi mà Sieg lớn lên.

Nó tốt hơn nhiều so với việc sống ở đây, và Sieg không cần phải gặp khó khăn hòa hợp với văn hóa và lối sống ở đây

Tuy vậy, tôi không biết cách sống ở nước khác, và quan trọng hơn, tôi là lãnh chúa. Tôi không thể từ bỏ vùng đất được.

Tôi né tránh câu hỏi của ông nội với nụ cười nhẹ.

Bởi vì nếu như tôi trả lời một câu hỏi nghiêm túc như thế một cách nửa vời, ông sẽ trở nên giận dữ.

Một lát sau, Sieg trở về nhà.

Ông ngay lập tức ngừng giận dữ, nên tôi cảm ơn một cách chân thành vì sự xuất hiện của nữ thần với hay tay chắp lại trong đầu.

------------------

Mình dùng lỗ sau có nghe tục quá không, tại vì nếu gọi cách khác thì sẽ nghe kì lắm.

P/S: Nếu Sieg là một vị thần thì đó là nam thần hay nữ thần nhỉ?