Sáng ngày hôm sau.
Khi tôi đi vào phòng khách kiêm phòng ăn, ông nộ và Sieg đang nói chuyện với nhau một cách vui vẻ. Từ việc đó, tôi nhận ra rằng việc ông nội tới không phải là một giấc mơ.
Ông nội, đang vui với từ việc trò chuyện với một người phụ nữ tuyệt vời từ sáng sớm nói, “Hôm nay ta nên được đi dắt vòng quanh ngôi làng nhỉ?” quyết định kế hoạch ngày hôm nay. Tôi có nhiều việc phải làm, nên tôi chỉ có thể trả lời, “Vâng, sẵn lòng ạ~.”
“A, ông nội, Sieg không đi cùng chúng ta được.”
“Mi vừa nói cái gì!?”
“Hôm nay, phụ nữ trong làng tụ họp với nhau để làm thuốc nhuộm ạ.”
“Muu……”
Không được đâu, ngay cả ông phồng má lên như thế……
Ông có lẽ vẫn chưa có tỉnh táo cho lắm. Sieg cũng nhìn bối rối nữa.
“Erm, ông nội à, cháu sẽ trở lại vào buổi chiều.”
“À thì, nó không thể nào tránh được. Ta đến thăm gấp quá mà.”
Bất ngờ thay, ông nội dễ dàng chấp nhận. Dường như ông đã có hứng thú đối với việc làm thuốc nhuộm, nên ông đã nghe về việc đó từ Sieg.
Những người phụ nữ đang nhuộm lanh(linen). Chúng được làm từ một loại cây sinh trưởng ở trong rừng được gọi là cây lanh.
Cây lanh sinh trưởng số lượng lớn ngay trước hè, nên chúng tôi đi ra ngoài để thu hoạch chúng.
Hoa và là sẽ bị loại bỏ, và chỉ còn lại thân cây được đặt trong một dung dịch đặc biệt khoảng một tháng để lấy chất xơ.
Sau bước này, các thân cây sẽ được rửa sau đó sấy khô. Các thân cây sau đó được đập với một cây gậy, sau đó được kéo thành sợi với một dụng cụ nhìn như một cây lược gỗ.
Cuối cùng thì, chúng sẽ được kéo thành những sản phẩm hoàn chỉnh bằng máy.
Năm nay, họ dùng các sợi lanh từ năm ngoái, thứ mà họ làm vào những lúc rảnh giữa nhừng giờ làm việc nhà.
Các vật liệu cho việc nhuộm là những bông hoa thu hoạch từ khu rừng.
Vào mùa này, những bông hoa màu tím nở rộ, nên chúng sẽ được đun sôi để lấy màu và dùng như thuốc nhuộm
Sau cùng thì, dùng những sợi chỉ, họ làm những sản phẩm để bán. Các sản phẩm làm từ lanh được bán với giá cao, vì nó cần rất nhiều công sức. Có khi nó tốn gần một năm để làm một thứ gì đó.
Những năm về trước, tôi làm những việc nặng nhọc để cho người phụ nữ nhà bên làm cho tôi một ít lanh, nhưng lần này, tôi để nó cho Sieg.
Vì thế sau khi ăn sáng, vợ tôi đến chòi làm việc của làng.
“Bây giờ thì, ông nội, ông có muốn nghỉ trước khi đi ra ngoài không?”
“Không, hãy mang ta ra ngoài mau.”
“Như ngài muốn thưa ngài~.”
Vì cả tôi và ông nội đang mặc đồ khá là đàng hoàng, nên chúng tôi cứ ra ngoài như vậy. Các người hầu theo sau, để đảm bảo nếu có việc gì sẽ ra.
“A, ông có thể chờ một chút được không?”
“Cái gì vậy?”
“Vì chúng ta sẽ vào khu rừng tuần lộc nên.”
Sau khi nói vậy, tôi đi vào trong nhà chòi. Bây giờ, con con vật có con non, nên chúng đang ở giai đoạn hung dữ nhất. Để dự phòng, tôi mang theo con dao và khẩu súng theo.
Nhìn thấy tôi được trang bị đầy đủ như thế, ông nội mở to mắt vì ngạc nhiên.
“Sẽ có gấu với các con gấu con của chúng. Hơn nữa, chúng vừa thức dậy từ kì nghỉ đông nên chúng sẽ rất đói bụng nữa.
Vì loài gấu trắng bí ẩn không có ngủ đông, gấu xám thì có. Gấu mẹ đẻ con vào kì nghỉ đông. Sau đó vào mùa xuân chúng sẽ vào trạng thái hung dữ để tìm đồ ăn để nuôi con của chúng.
Các giác quan của chúng cũng trở nên tồi tệ hơn, đến mức mà đôi khi chúng sẽ đến gần ngôi làng để tìm thức ăn. Sau đó thì có cuộc gặp gỡ tình cờ. Con người và con gấu cả hai cứ như, ‘Ôi không, làm thế nào mà chúng ta lại gặp nhau thế này!’ nhưng thực sự là con người là người sẽ bị giết. Gấu với gấu con có khả năng săn bắn tốt nhất trong năm.
“Vậy thì, chúng ta không nên đi vào rừng nhỉ?”
“Như thể lịch trình của ta sẽ bị hoãn bởi mấy con gấu ấy!”
“Ông nội, nó rất nguy hiểm nếu như ông không nhìn thẳng khi mà ông đi bộ đấy.”
“Ta biế—— “
Ông nói khi nhìn phía sau đầy sức sống, nhưng khi ông ấy nhìn thẳng về phía trước, ông gặp mặt Teoporon.
Tuy vậy, đáng buồn thay, hôm nay ông ấy được nghỉ, cho nên ông ấy không mặc đồng phục làm việc, lớp lông gấu trắng.
Ông ấy chỉ là một ông chú đang bán khỏa thân thôi.
Nếu như ông ấy mặc lớp lông thú đấy, có lẽ ông nội sẽ ngất đi vì sốc. Tôi thở dài nghĩ rằng nó có thể rất là nguy hiểm.
“Ông ta là ai?”
“Một người làm việc ở đây mà thôi.”
“Tại sao ông ta không mặc gì ở nửa thân trên cả.”
”……Không biết ạ.”
Ngay cả khi chúng tôi nói về những việc như thế, tôi bắt đầu dẫn ông nội đi vòng quanh.
Đầu tiên, chúng tôi đi về khu rừng tuần lộc. Để dự phòng, tôi đi cùng với ba con chó.
“Phía sau hàng rào này là nơi tụi con thả tuần lộc trên đồng cỏ……”
Tôi giải thích cho ông nội về kích cỡ khổng lồ của nó.
“Ta chẳng thấy những con tuần lộc quan trọng ở đâu hết.”
“Chúng sẽ đến nếu ông gọi chúng.”
Chúng tôi không có đi vào trong hàng rào. Vì nó sẽ là rắc rối lớn nếu như ông bị đâm bởi gạc của nó.
Khi tôi thổi sáo, con tuần lộc trắng của tôi đi tới. Nó còn có bốn con tuần lộc cái theo sau nữa.
“Hể, khá là đẹp đấy. Những con tuần lộc trắng có hiếm hay không?”
“À thì, chúng khá là hiếm khắp thế giới, nhưng ở trong khu rừng thì có khá nhiều. Dù rằng nai trắng và gấu trắng có thể sẽ khá là hiếm.”
Ông hỏi khi ông nhìn lớp da. Tôi bảo ông ấy rằng ông không nên chạm lông của nó vì tuần lộc là loài động vật nhạy cảm. Cho dù chúng có được thuần hóa chăng nữa, chúng không phải là thú cưng nên chúng tôi không thể sờ chúng một cách thoải mái được.
“Vậy ra chúng khác với ngựa à.”
“Vâng.”
Vì ông ấy nhìn khá là hài lòng nên tôi thả chúng đi.
Sau đó, chúng tôi đi đến pháo đài đang bảo vệ ngôi làng.
“Một thứ tuyệt vời đấy. Có phải nơi đây từng là một cứ điểm chiến lược quan trọng hay không?”
“Không phải, nó chì được dùng để tránh động vật hoang dã thôi.”
“Hả!?
Vì không còn tài liệu nào còn sót lại về pháo đài này cả nên tôi không biết chi tiết về nó. Những gì tôi biết chỉ là rất lâu về trước những thiệt hại từ thú hoang lớn đến mức pháo đài này được làm để bảo vệ dân làng. Khi đó, gấu và sói gây thiệt hại lớn nhất. Ngày nay, chúng tôi có thể dễ dàng tiêu diệt bất cứ con gấu sói và sói đi lạc vào trong làng.
“Thêm vào đó, nó được đồn rằng nó được xây từ quỹ lấy từ kho báu quốc gia.”
“Vậy nên tên vua ngu xuẩn lúc ấy ra lệnh xây thứ này. Không thể tin được.”
Đó là một trong bảy những bí mật của ngôi làng.
Nên tôi dẫn ông đi qua ngôi làng trống không này.
Những đứa trẻ đang tập bắt tuần lộc với dây thừng và phụ nữ thì đang bận làm thuốc nhuộm.
Đàn ông thì làm các việc khác nhau, như làm hàng thủ công, câu cá trên sông và hồ, hay đang cày trên cánh đồng.
“Đây là cửa hàng lưu niệm duy nhất trong làng.
Ông nội nhìn khá là hứng thú, nên chúng tôi đi vào trong.
“Chào mừng. Ôi, nó chỉ là ngài lãnh chúa thôi.”
“Chào buổi sáng.”
“Ai vậy.”
“Ông nội của tôi.”
“Ôi trời!”
Mùa bận rộn đã qua, nên không còn mặt hàng nào nữa.
Nó sẽ hiệu quả nếu như chúng tôi trả lại các hàng thủ công và bán chúng đi hết tại chợ trời sau đêm Bắc Cực, nhưng tại vì chợ trời giống như một lễ hội chỉ xảy ra một năm một lần thôi cho nên mọi người ai cũng trông chờ nó.
Bên trong có rất nhiều mặt hàng hóa chất chồng. Bà chủ dùng xe hàng của chồng bà để mua rau củ và thịt thẳng từ cảng. Chúng được bán với giá cả phải chăng không giống như những thương nhân với những giá cả trên trời.
“A, tôi muốn mua hai con gà.”
“Cảm ơn như mọi khi.”
Cả hai bọn chúng đều là gà mái. Tôi sẽ nuôi chúng trong khoảng nửa năm để lấy trứng của chúng. Tôi mua hai con cho Sieg và tôi.
“Các chiếc lồng được bán riêng, ngài có muốn chúng không?”
“Không cần.”
Những con gà mái nhìn khá là hiền lành, tôi kẹp hai con bên người.
Dù rằng nó chẳng nhìn đặc biệt cho lắm, ông nội nhìn chúng một cách kì lạ.
“Khi nào thì mi ăn chúng?”
“Trước khi đông tới.”
Một khi mà tuyết bắt đầu rơi, việc nuôi gia sức sẽ trở nên bất khả thi nên không còn cách nào khác cả.
Những con gà kêu lên.
Cuối cùng thì, chúng tôi đã đến địa điểm thu hút khách của làng.
“Cái gì đây?”
“Tinh Linh Shieitii.”
“……”
Ông nôi nhìn hòn đá Tinh Linh với cái nhìn thắc mắc.
“Mi có tin vào nó không?”
“Tinh Linh ạ?”
“Ừ.”
“……”
Vẫn ôm hai con gà bên mình, tôi quỳ một chân xuống và cầu nguyện.
——Tôi cầu nguyện rằng ngôi làng sẽ mãi yên bình, và gia đình tôi sẽ luôn mạnh khỏe, và chúng tôi vẫn sẽ luôn được tận hưởng phước lành của thiên nhiên.
Không có cách nào mà tôi có thể nghe được câu trả lời từ tinh linh.
Tôi chuyển chủ đề nói chuyện.
“……Vài thập niên về trước, ông ngoại của cháu đột nhiên cất đi hòn dá Tinh Linh, tạo nên một sự náo động lớn.”
“Có vẻ như ông ngoại của mi là một con người kì lạ nhỉ.”
“Cháu tự nghĩ……”
Lãnh chúa đời trước, Rikhard Salonen Levontret đã chối bỏ việc phụng thờ Tinh Linh và gợi ý một cách sống mới.
Tôi từ từ kể về ông ngoại của mình.
--------------------
Chương này không có Sieg nên chắc không ngọt đâu. Thôi thì mấy bạn hãy tận hưởng ông nội tsundere đi :v