Hôm nay chúng tôi đi dạo trong rừng ——hay tôi muốn nói như vậy nhưng chúng tôi có việc phải làm.
Bây giờ thì mùa xuân đã tới khu rừng, tuyết đã tan và cây bắt đầu thay lá, mọi thứ như được phủ với một màu xanh.
Vào một ngày như vậy chúng tôi vào rừng để hái thảo dược cho nước hoa và thuốc.
Các cỏ dại được dùng như gia vị cho việc nấu ăn hay làm những sản phẩm cho cuộc sống thường ngày.
Trong lúc đang giải thích cho Sieg về các loại thảo dược, chúng tôi đi qua khu rừng im ắng.
Khi mà đã gần đến giờ trưa, các túi da đã chứa đầy với hàng tá loại thảo dược.
“Chúng ta nên quay trở về nhỉ.
“Ừ~. A, chờ đã.”
Tôi đặt một cái bẫy cá trên sông vào ngày hôm qua. Vì tôi muốn thu bẫy lại, chúng tôi hướng về phía con sông.
Cái bẫy được làm bằng cách đan lại nhửng cây thừng được đun vừa tới. Nó được cấu tạo như vậy để cho việc trốn thoát bất khả thi sau khi đã đi vào, và vụn bánh mì được đặt ở trong như mồi, một thứ rất là đơn giản.
Bằng cách kéo sợi dây được nối với cái cọc, chúng tôi thu bẫy về.
“A, có khá nhiều đấy.”
“Một mẻ cá lớn.”
Trong cái bẫy hình cái rổ, có khoảng hai mươi con cá nhỏ được gọi là muikku (cá hồi trắng) đang giãy dụa.
Sau khi chắt nước, tôi đặt chúng vào giỏ.
Sau khi trở về nhà, chúng tôi lấy ra một ít thảo dược để phơi khô dưới ánh mặt trời. Tôi đặt nó trên kẽm và đậy nắm lại để giữ chúng xuống.
Về đám còn lại, chúng tôi sẻ xử lí chúng với các phương thức khác nhau như dùng nhiệt, xay nhuyễn và luộc, nên chúng tôi giữ lại cho sau này.
Tôi mang những con cá đến cho Ruruporon và nhờ cô ấy làm bữa trưa. Đương nhiên, vì ăn hết chúng là một việc bất khả thi nên tôi nói cô ấy rằng nó sẽ ổn nếu mang phần còn lại về nhà.
Vì chúng tôi phải nhổ cỏ trong nửa ngày, đầu ngón tay của chúng tôi đã bị nhuộm đỏ. Màu sẽ phai đi vào khoảng ba ngày, nhưng vì chúng tôi hái thảo dược mỗi ngày, màu sẽ phai đi trước mùa hè.
“Hơi bị nhiều nhỉ?”
“À thì, tôi ổn với việc đó.”
“Được rồi. Tuy vậy chúng ta cũng phải hái quả dại vào mùa hè nữa.”
Quả dại nhuộm tay của chúng tôi với những màu khác nhau nên đầu ngón tay của chúng tôi cuối cùng sẽ trở thành một hỗn hợp màu không phân biệt được.
Những quả việt quất màu tím.
Những quả dâu đỏ màu hồng
Những quả nam việt quất màu đỏ và những trái dâu rừng màu vàng.
Có nhiều quả dại ở gần khu này và rất nhiều quả dại được hái để làm sốt, mứt và nước ép.
Việc hái quả dại là một phần việc làm của phụ nữ.
‘Tìm một cô vợ có thể hái quả dại tốt,’ họ nói, cho thấy rằng hái quả dại là một công việc quan trọng tại nơi đây.
Món quà của thiên nhiên từ giữa hè cung cấp cho bàn ăn đủ một năm.
Tuy vậy, có những người phụ nữ ghét việc hái quả dại. Vì đôi khi phụ nữ sẽ bị gọi là vô dụng nếu như họ không hái được một lượng có thể chấp nhận được.
Mọi năm, tôi thường đi ra ngoài để hái quả dại một mình.
Vào mùa hè, khi tập trung vào công việc, sẽ có cơ hội sẽ gặp động vật hoang dã, nên chúng tôi phải cẩn thận.
Quả dại đồng thời cũng là đồ ăn cho động vật hoang dã.
Khi chúng tôi nói về những điều như vậy, đã đến giờ ăn trưa.
Thực đơn cho ngày hôm nay là cá hồi trắng chiên giòn với sốt tar-tar, khoai tây luộc chin và một loại súp làm từ thịt tuần lộc và củ cải của mùa xuân.
Cá hồi trắng được moi ruột đàng hoàng, và cái đầu đắng cũng được cắt đi. Lớp bột chiên giòn và miếng cá ăn rất hợp với sốt có rau củ bên trong nó.
Thịt tuần lộc trong súp được đun trong một khoảng gian dài làm cho một cái cắn nhẹ làm vị trải đều hết trong miệng. Những củ cải của mùa xuân cũng không có cứng cho lắm, và nó có một vị ngọt nhẹ.
Bữa ăn hôm nay cũng ngon nữa. Tôi cảm ơn Ruruporon khi bà ấy quay lại để dọn đĩa.
Trong lúc mà chúng tôi thảo luận rằng nên đến cánh đồng để nhổ cỏ hay không thì Miruporon đi tới và chỉ tới cửa trước.
“A, một vị khách?”
Vì không có nhiều khách ngoại trừ thương nhân và những người giao hàng, tôi hướng đến cửa trước khi nghĩ rằng nó khá là hiếm.
Khi tôi mở cửa, đó là một khuôn mặt quen thuộc.
“Aina?”
Vị khách chính là Aina.
Vì em ấy nhìn khá là lo lắng, tôi tự hỏi rằng em ấy cần nói điều gì với Sief, nhưng em ấy chỉ một cách kì quặc về phía sau em ấy như thể nói rẳng đó là ‘khách’.
“……Hể?”
Có một người mà tôi không ngờ tới đang đứng ở sau Aina.
“Ô-ông nội!?”
Vị khách không phải là Aina mà là ông nôi của tôi.
◇◇◇
Có phải đó là vào gần lúc bắt đầu của thời điểm đêm Bắc cực khi tôi nói với ông nội rằng tôi đã kết hôn?
Tôi nhận một bức thư trả lời rằng tôi hãy tới và giới thiệu Sieg, nhưng gần đây tôi né tránh câu hỏi, nói rằng đó là lúc mà tuần lộc sinh sản, hay nói rằng chúng tôi bận hái thảo dược. Cho dù rằng lý do chính là vì chúng tôi kết hôn qua một hợp đồng tạm thời.
Với một bộ râu quai nón bạc trắng rất là đáng nể, ông nội lườm tôi một cách giận giỗi.
Tôi có thể bằng cách nào nó tưởng tượng ra những gì mà ông sẽ nói.
Sau đó ông nói ra câu trả lời mà tôi có trong đầu.
“——Thiệt tình, vì mi không chấp nhận yêu cầu của ta, ta phải tự mình đến đây!”
“U-uwahh, cháu hạnh phúc lắm.”
“Mi hạnh phúc vể việc gì chứ! Thiệt tình, sau khi bắt một người già mềm yếu đi một chuyến đầy cực khổ thế này.
“Cháu xin lỗi ạ.”
Ông nội năm nay 77 tuổi.
Lưng ông thẳng tắp, và biểu hiện của ông rất tốt. Vì ông khác xa một người già mềm yếu mà ông nói, tôi thấy thoải mái.
Tò mò với cái ồn trước cửa, Sieg đi tới.
“A, ông nội, đây là vợ của cháu, Sieglinde ạ.”
Tôi cũng giới thiệu ông nội cho cô ấy, người nhìn rất là bất ngờ.
Sieg nhanh chóng giới thiệu và khụm gối với một góc độ tuyệt vời. Ông nội vẫn cứ tiếp tục đứng đó.
(Cái khụm gối này này động tác mà phụ nữ quý tộc làm để chào các quý tộc có chức vị cao hơn, hay tay nắm hai gấu váy xòe ra, bắt chéo chân và khụm hai chân xuống, nếu mà diễn tả thì sẽ quá dài nên trans dùng khụm gối :3)
Vì đây không phải là một nơi thích hợp, tôi dẫn ông vào trong.
Ông mang theo hai người hầu cùng ông. Tôi thấy Miruporon đang trên đường ra ngoài, nên tôi ra hiệu cho cô ấy đi chuẩn bị phòng cho khách. Cô ấy vỗ ngực, thể hiện rằng đã hiểu, nhưng tôi không chắc rằng tôi đã truyền đạt tốt cho lắm..
Lần cuối cùng mà tôi gặp ông là đêm sau buổi tiệc.
Lý do mà tôi có thể tham gia bữa tiệc nơi mà tôi gặp Sieg là nhờ những mối quan hệ của ông.
Ông nội tôi tên là Adalbert von Lüneburg. Ông là một hầu tước ở một đất nước ngoại.
From a while ago, grandfather kept asking Sieg questions.
Ông nội liên tục đặt câu hỏi cho Sieg, được một khoảng thời gian rồi.
“Vậy thì, cô đến từ Thüringen phải không?”
“Vâng ạ.”
“Nhà Wattin là một nhà từ quân đội, vậy cô cũng từng là một người lính?”
“Vâng ạ. Tôi từng ở trong quân đội trong mười tám năm từ khi tôi mười ba tuổi.”
“Hể. Vậy thì tại sao cô không còn ở trong quân đội mà tới đây?”
“Cấp trên của tôi bảo tôi kết hôn.”
“Như thế à.”
Ông nội nhấm một ngụm từ ly rượu vang với gia vị mà Ruruporon mang tới, nhưng uống hết và nói rằng nó không có ngon cho lắm. Khi tôi kiểm tra nếu mà vẫn còn các thức uống khác hay không, có một thức uống sẽ làm đau ruột nếu uống, nhưng tôi quyết định rằng tôi không nên mang nó ra và cất nó sâu hơn.
Thay vào đó, có chai rượu mà Sieg mang đến từ nhà nên tôi quyết định mở chai rượu đó ra.
“Ê, đừng có đổ thẳng rượu thẳng vào ly!”
“Nn?”
Khi tôi đổ thẳng rượu vào ly, tôi làm ông giận dữ vì một lý do nào đó.
Khi tôi hỏi tại sao, có vẻ như là trong các chai rượu cũ có các chất kết tủa trôi nổi trong bình. Nếu như mà nó không được lấy ra, rượu sẽ có vị dở tệ.
Khi tôi cảm ơn ông nội rằng tôi đã họ được điều mới, tôi bị la rằng nó là một kiến thức chung. Tôi cũng bị phê bình rằng đó là công việc của những người hầu để rót rượu.
Sau đó thì, ông cứ tiếp tục đặt câu hỏi cho Sieg, dạy bảo đứa cháu trai vô sỉ của ông, giận dữ với việc cha tôi đang mất tích, và bất ngờ trước việc mẹ cũng bị kéo vào việc đó. Có rất nhiều chủ đề mà ông nói về.
Ông cũng uống rượu. Đằng nào ông ấy cũng uống. Khi tôi nói ông rằng uống nhiều sẽ có hại cho sức khỏe, ông thật lòng chấp nhận nó nên nó cũng khá dễ bắt ông dừng lại.
Không lâu sau thì giờ ăn tối đã tới, và những bữa ăn tự làm của Ruruporon được mang lên.
Các bữa ăn được mang lên bằng các đĩa sứ và các dụng cụ bạc được dự phòng cho khách.
Vì Ruruporon đánh bóng các dụng cụ bạc một cách cần cù, nó sáng bóng lên.
Sau khi cẩu nguyện trước bữa ăn, ông hỏi rằng thịt tuần lộc có ổn không.
Sieg trả lời ông một cách nhẹ nhàng.
“Rất ngon ạ. Thực sự rất ngon.”
“Fuumu.”
Ông nhìn chằm chằm Sieg khi mà cô ăn.
Thịt tuần lộc rất là hiếm đối với người ngoại quốc, cho nên phản ứng như này không có hiếm cho lắm.
Tôi chuẩn bị nói ông nên bắt đầu ăn, nhưng ông nói trước.
“……Đầu tiên , ta nghĩ rằng mi mang về một người vợ cỡ lớn, nhưng không, cô ấy là một người phụ nữ tuyệt vời.”
Ông ấy vươn người tới và thì thầm với tôi để cho Sieg không thể nghe được. Sau đó ông tiếp tục nhìn chằm chằm về phía Sieg.
Tôi không còn gì để nói, nên tôi cũng kết thúc với việc nhìn Sieg chằm chằm.
……Đúng vậy, cô ấy là một người phụ nữ tuyệt vời.
Tuy rằng tôi và ông nhìn một cách thô lỗ, Sieg vẫn cứ tiếp tục ăn, giả vờ như không nhận thấy chúng.
Bữa ăn, với một bầu không khí căng thẳng, bằng cách nào đó đã kết thúc.
Ông nội nói rằng thứ rượu kì lạ đó là tệ nhất, nhưng cũng nói rằng thịt tuần lộc cũng không tệ cho lắm.
------------------
Chương này có xuất hiện một nhân vật mới: Ông nội Tsundere :v. Ngay cả ông nội cũng đồng ý gu của Ritz :3. Mình dùng cách xưng hô: mi-cháu ở đây vì ông nội là Tsundere. Để như vậy có được không? Hay nên đổi cách xưng hô?