Mình sẽ tránh dùng Tiếng anh giữa những câu Tiếng Việt để truyện mượt hơn, nên những từ mình không biết mình sẽ dùng từ gần nghĩa nhất với nó. Mấy từ này đa phần là đồ ăn thôi nên... chắc không ảnh hưởng gì mấy đâu nhỉ.
------------------------------
Hôm nay, tôi đi ra ngoài với Sieg từ sáng sớm. Cưỡi trên một chiếc xe trượt tuyết, chúng tôi đến một cái hồ gần đó.
Cái hồ vẫn được phủ nhẹ với một lớp tuyết.
“Có ổn không vậy?”
Sieg vẫn còn đang lo lắng về việc đi trên hồ. Mặc dù lớp băng đã tan đi vì thời tiết đang ấm lên, nó vẫn chưa mỏng đến mức sẽ vỡ chỉ từ việc một người đi trên nó.
Tuy vậy, để cho chắc ăn, tôi bước một bước và kiểm tra rằng nó có an toàn hay không. Vì đang là mùa tuyết tan, lớp tuyết trên bề mặt vẫn còn ẩm ướt. Đây là một điều mà tôi trải nghiệm hằng năm.
“Nó ổn.”
“……”
Tôi nắm tay người vợ vẫn còn đang lo lắng của tôi và từ từ đi trên hồ nước đóng băng
“Ritz, về con tuần lộc thì sao?”
“Con này thông minh lắm, nên đừng lo.”
“Vậy à.”
Tôi tháo con tuần lộc ra khỏi chiếc xe trượt tuyết để cho nó di chuyển một cách tự do. Vì nó sẽ không có đi quá xa, và gấu, mèo rừng và gấu chồn không sống tại khu vực này, tôi giải thích cho Sieg.
Sieg ban đầu lo lắng về lớp băng, nhưng khi cô ấy bắt đầu đi trên nó, cô ấy bước đi một cách tự tin.
Tuy vậy, cô ấy vẫn nắm chặt tay tôi. Dù cô ấy vẫn đeo găng tay bên ngoài, mặt tôi thả lỏng ra từ việc tôi có thể chạm cô ấy.
Bởi vì cô ấy đang nhìn tôi một cách đầy thú vị, tôi nhanh chóng nói về một chủ đề mới.
“Cô có đi câu cá trên băng bao giờ chưa?”
“Đây là lần đầu tiên.”
Để câu cá trên băng thì đầu tiên ta phải đục một lỗ qua lớp băng và câu cá qua đó. Vào mùa đông, lớp băng quá dày để đục nên câu cá thường được câu vào sớm xuân.
“Vào những mùa lạnh thì cá hồi chấm bi là tuyệt vời nhất.”
Nó có một sắc hồng và có vị rất ngon. Bây giờ nó có nhiều mỡ hơn nên thịt cá bây giờ là ngon nhất. Bởi vì tôi muốn muối và hun khói một ít, tôi muốn bắt được càng nhiều con khi tôi chuẩn bị đục một lỗ ở giữa hồ.
Khi tôi mang các dụng cụ ra khỏi túi, Sieg quét đi lớp tuyết trên bề mặt.
Tôi dùng một cái cuốc băng. Nhắm lưỡi cuốc vào lớp băng, tôi nhẹ nhàng đập xuống để tạo một cái lỗ. Nếu tôi làm quá mạnh thì sẽ có khả năng là lớp băng xung quanh sẽ nứt ra nên tôi phải cẩn thận..
Lớp băng dày hơn những gì tôi tưởng tượng. Thay phiên cùng với Sieg, chúng tôi đã đục xong một cái lỗ tròn trên lớp băng
Tôi đục một cái lỗ đủ lớn cho một con cá hồi chấm bi cỡ lớn, và làm thêm một cái lỗ khác không cách xa lắm.
Với việc chuẩn bị đã hoàn tất, việc còn lại cần phải làm là câu cá.
Các vật dụ cá là các mồi câu tự làm. Tôi gắn nó vào sợi dây và hạ xuống.
“Sieg, cô có ổn với cái lạnh không?”
“A, tôi ổn.”
“Tôi hiểu rồi.”
Dù mùa đông khắc nghiệt đã qua, các hơi thở trắng vẫn bay ra và để mặt trần ra vẫn thấy đau.
Tuy vậy, bầu trời vẫn trong và xanh nên tôi không bị trầm cảm.
Sieg bắt được con đầu tiên. Không hổ là thợ câu tốt nhất của làng, tôi khen cô ấy trong đầu.
“Con gì đây?”
“Cá rô. Cẩn thân gai ở trên đuôi vây của nó.”
Sieg bắt một con với sọc đen. Vì có một chiếc gai nhọn ở trên đuôi, nên nó phải được cắt bằng kéo. Dù rằng đã qua mùa rồi, nhưng nó vẫn rất ngon nếu được nướng với gia vị cho đến khi bề mặt giòn.
Sau đó, gần một giờ sau, không bắt được con nào cả.
Tôi hỏi Sieg rằng cô ấy có muốn uống rượu để giữ ấm người không.
“Sieg, tôi nghĩ ta sẽ không bắt được thêm con nào đâu~. Chúng ta nên quay về thôi nhỉ?”
“Hãy ở đây thêm một chút nữa.”
“Thật ư? Cô ổn với điều đó à?
“À thì. Tôi cảm thấy rằng tôi sẽ bắt được thêm một ít nếu tôi chờ thêm.”
Khi chúng tôi nói chuyện như vậy, cơ thể tôi biểu tình rằng nó đang đói. Kiểm tra thời gian với chiếc đồng hồ bỏ túi của tôi, nó đã quá trưa.
Bữa trưa là món bánh mì lúa mạch Ruruporon làm cùng với thịt hun khói và phô mai.
Khi tôi đang ăn, Sieg gợi ý rằng chúng tôi nên dùng vụn bánh mì làm mồi câu, và nó vượt cả mong đợi.
Ngay sau đó tôi bắt được năm con cá hồi chấm bi.
“Thường thì không thể bắt nhiều được. Nó khá là khó nếu luôn phải trông chừng.”
“Tôi hiểu rồi.”
Sieg bắt được một con cá rô nhỏ, một con cá lóc, và một con cá hồi chấm bi. Nó rất là tốt cho dù cô ấy mới thử lần đầu.
Tôi lấp túi với tuyết để giữ cá tươi và trở về nhà.
Khi tôi thổi sáo, con tuần lộc từ từ đi tới.
Khi tôi đưa cá cho Ruruporon khi tôi trở về, bà ấy vui mừng nhận nó. Tôi bằng cách nào đó truyền đạt được cho bà ấy rằng bà ấy có thể mang ba con cá hồi chấm bi về nhà và dùng hai con còn lại cho bữa tối.
Bữa tối. Bữa tối hôm nay là với cá tươi, báo hiệu rằng mùa xuân cuối cùng đã tới.
Con cá rô và cá lóc được lấp đầy với thảo dược và nướng lên với muối. Con cá hồi thì được nấu thành súp với sữa tuần lộc, khoai tây và thảo dược. Con còn lại thì được nướng lên, con đó chúng tôi vắt chanh dọc nó. Tất cả đều ăn rất hợp với bánh mì.
“Tôi muốn hun khói một ít cá vào ngày mai, nên tôi có thể đi vào ngày mai được không?”
“A, tôi không thấy phiền đâu.”
Nhờ người vợ đầy rộng lượng của tôi, lịch làm việc ngày mai đã được quyết định.
Ngày hôm sau, có lẽ là vì chúng tôi thả lưới ngay trúng một đàn cá, nên chúng tôi kéo được tới mười tám con chỉ với hai người.
Tuy vậy, bởi vì chúng tôi không thể lấy hết số cá đó một mình được, chúng tôi bán một nửa ở làng và hun khói số còn lại.
Đầu tiên, cá được moi ruột và rửa sạch , sau đó được chia làm hai phần. Sau đó muối được rắc lên và chúng được để ráo. Sau đó, nó được bỏ trong một loại súp làm từ thảo mộc và rượu. Cá sau đó sẽ được để khô và sau đó hun khói.
Tôi dùng một cách gọi là hun khói lạnh để giữ chúng lâu hơn. Tôi dùng một cái giá hun khói tự làm. Vì nhiệt độ phải được điều chỉnh cẩn thận nên nó phải được làm ở một nhà hun khói riêng biệt.
Dùng các vụn bạch dương và thảo mộc đã được phơi khoảng nửa năm, cá được hun khói trong một tháng.
“Nghe như nó sẽ tốn thời gian lắm nhỉ.”
“Ừ. Chúng tôi làm vậy để lấy thức ăn vào mùa đông.”
Vì chúng tôi không có đi săn vào mùa đông, đây là việc mà chúng tôi thường làm.
Bây giờ khi tuyết đã hoàn toàn tan, chúng tôi bắt đầu trồng trọt.
Chúng tôi thường trồng rau củ có rễ như khoai tây, củ cải và cà rốt, cùng với hành tây, cải dầu, lúa mạch.
(Đoạn này mình thua, rapeseed, rye và barley, mình chẳng biết nó là cái gì luôn. Ai biết nó là gì không.)
Được trồng vào mùa xuân sau đó sẽ được thu hoạch vào mùa hè hay mùa thu. Chúng được đặt vào trong tuyết vào mùa đông. Nó là một điều hiển nhiên vì nó giúp bảo quản lau dài, nhưng tuyết đồng thời cũng làm các rau củ trở nên ngọt hơn.
Sau khi tuyết tan, tất cả đàn ông trong làng phụ giúp trên đồng. Những cánh đồng bên ngoài bức tường là một khung cành tồi tệ, nên đó chúng tôi phải cải tạo đất lại từ ban đầu.
Không phải như chúng tôi đã lên kế hoạch từ trước, nhưng dân làng chúng tôi thường sẽ tụ họp lại để quét tuyết và cày lại cánh đồng. Với áp lực từ những lớp tuyết chất chồng, đất trở nên cứng hơn, nên đây là một công việc lao động cực khổ.
Chúng tôi yên lặng dời đi những tảng đá, rễ cây, và sâu từ lòng đất.
Khi tôi đang làm việc, một cậu bé thắc mắc hỏi tôi.
“Này, lãnh chúa, chú không đi cùng với người vợ cỡ lớn đó vào hôm nay à?”
“Người vợ cỡ lớn, tệ thật đấy.”
“Nhưng cô ấy cao gần bằng chú mà phải không.
“Ừ đúng vậy.”
Người vợ cỡ lớn của tôi Sieglinde đang ở trong làng chuẩn bị cho du khách. Khi đàn ông làm việc trên đồng thì phụ nữ ở trong làng chuẩn bị du khách tới.
Họ dọn dẹp nhà trọ, giặt ra giường, làm đồ ăn vặt và làm đồ thủ công.
Sieg nói rằng cô ấy muốn giúp đỡ trên cánh đồng vì cô ấy sẽ chẵng giúp ít được nhiều ở trong làng. Tuy vậy việc cày cuốc chỉ làm tay sưng lên khác với việc săn bắn, nên tôi thuyết phục cô ấy ở trong làng giúp đỡ những phụ nữ trong làng.
“Vợ của chú thì sao?”
“Không, mẹ của cháu chỉ thấy ghen tị thôi ạ.”
“Ghen tị với cái gì?
“Rằng cô chú cứ ở bên nhau riết.”
“À, những thứ như thế à.”
Trong làng này, công việc của đàn ông và phụ nữ sẽ được chia ra. Thông thường thì, đàn ông sẽ làm việc ở ngoài và phụ nữ sẽ làm việc trong nhà hoặc trong làng. Vì tôi có người hầu để trông nhà, tôi có phúc được làm việc chung với Sieg.
“A, mới nhắc thì cô ấy tới kìa.”
“Hm?”
Cậu bé chỉ về phía cổng làng. Tại đó, Sieg đang đi về phía này.
Vợ tôi mang tôi bữa trưa.
Bây giờ đã là chiều. Vì tôi định trở về nhà, nên tôi bất ngờ trước việc đang xảy ra.
Những dân làng xung quanh lặng lẽ ăn bánh mì mà họ mang từ nhà tới. Vì phụ nữ trong làng đang bận nên họ ăn ở cánh đồng để tránh làm phiền bọn họ
“Cảm ơn cô Sieg!”
Sieg cũng muốn ăn với tôi nữa. Để cho cô ấy khỏi bị ướt, tôi trải một cái túi da để cô ấy ngồi lên.
Tôi thưởng thức súp đậu ấm, bánh mì mới ra lò, và cà phê vừa đun khi tôi trò chuyện vui vẻ với Sieg.
Khi tôi đang thưởng thức cốc cà phê thứ hai sau khi ăn xong, Sieg nói điều gì đó trong khi nhìn một cách sắc bén.
“Bên cạnh đó.”
“Hm?”
“Tôi cảm thấy được những ánh nhìn.”
“À thì đó là vì……”
Không có người phụ nữ nào từ làng đến thăm như Sieg. Không cần phải nghĩ thì cũng biết, những người đàn ông xung quanh vừa ăn bánh mì lạnh vừa nghĩ, “Thằng cha này, nổ banh xác đi.” Nghĩ về điều đó tôi chỉ đành cười khổ.
“Phụ nữ bị cấm ở đây à?
“Không, không. Bọn họ chỉ ghen tị thôi.”
“Ghen tị với cái gì?”
“Rằng tôi đang ăn bữa ăn cùng vợ tôi.”
Sau đó chúng tôi tiếp tục làm việc.
Đó là một công việc rất là cực khổ nhưng bất ngờ thay là sau bữa trưa mọi mệt mỏi của tôi đều biến mất.
Tôi dành cả ngày làm việc, nghĩ rằng xuân năm nay ấm hơn mọi năm.