Cách Tạo Ra Một Eroge Tuyệt Tác
Dường như lời nguyện cầu của Kazuma đã thấu tới trời xanh, chiếc xe do Yuna cầm lái đã bằng cách nào đó đến được Tanashi một cách an toàn mà không gây ra tai nạn hay bị cảnh sát gọi lại.
「Rồi, thế con bé diễn viên lồng tiếng đó rốt cuộc đang làm cái quái gì ở một nơi như thế này?」
「Chà, em cũng không biết đến mức đó…」
Tuy đã đến gần địa điểm, nhưng con hẻm phía trước quá hẹp, xe của Yuna không thể nào vào sâu hơn được nữa. Sau khi nhờ cô đậu xe vào một bãi gần đó, Kazuma nói lời cảm ơn và bước xuống xe.
──Thế nhưng.
「…Khoan đã, sao chị cũng xuống xe vậy, Trưởng câu lạc bộ?」
「Rõ rành rành rồi còn gì. Vì cậu cứ mãi bị người ta lợi dụng, nên tôi sẽ thay cậu nói thẳng một lời cho ra ngô ra khoai.」
Nói rồi, Yuna ghé mắt từ bên cạnh nhìn vào điện thoại của Kazuma để xác nhận địa điểm. Cô cứ thế sải bước đi trước.
Chẳng mấy chốc, nơi họ đến là một khu chung cư cũ kỹ, nằm lặng lẽ giữa khu dân cư.
「Hừm, ra đây là nhà của cô ả đó à.」
「Không, cũng chưa chắc đây là nhà riêng của cậu ấy mà…」
「Thì cứ đến xem là biết thôi. Mà phòng số mấy?」
「Để em xem… Trong mail ghi là 『105』.」
Cậu bước đến trước cửa định bấm chuông ── nhưng rồi chợt cảm thấy có gì đó khác thường.
Dường như, bên trong phòng đang có tiếng ồn ào. Không phải là tiếng nói chuyện hay tiếng TV, mà là một thứ gì đó giống như tiếng la hét… hoặc tiếng gào giận dữ…
「Này, đứng đực ra đó làm gì thế hả Kazuma-kun. Chẳng phải cậu là người muốn đến đây sao?」
「K-không, nhưng mà, em có cảm giác căn phòng kia toát ra một luồng khí kỳ lạ… Không thể nào là một căn hộ gia đình bình thường được…」
「……………… Không lẽ, ‘cứu với’ là theo cái nghĩa đó thật à?」
Kazuma và Yuna bất giác nhìn nhau.
Sự căng thẳng đột nhiên dâng cao. Nhưng đã đến đây rồi thì không thể quay về được nữa, Kazuma run rẩy đưa tay về phía chuông cửa.
Lần đầu tiên… không có ai trả lời.
Lần thứ hai… vẫn không có ai ra.
Ngay khi cậu rón rén định bấm lần thứ ba, cánh cửa trước mặt đột nhiên bật mở. Kazuma và Yuna theo phản xạ nhảy dựng lên, lùi lại vài bước.
「À… vâng, xin hỏi ai đấy ạ…?」
Người thò đầu ra khỏi cửa là một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi, đeo kính. Trông ông có vẻ vô cùng mệt mỏi, giọng nói cũng chẳng có chút sinh khí nào.
Nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt đó, Kazuma đã buột miệng kêu lên một tiếng 「A!」.
「Chú Eguchi!」
「Hửm…? Ồ! Chẳng phải là Kazuma-kun sao! Sao cháu lại ở một nơi thế này!」
Dường như đối phương cũng nhớ ra Kazuma, vẻ mặt ông lập tức rạng rỡ.
Nghĩ lại thì, Eguchi chính là bố của Mirai. Nếu đây là nhà của Mirai thì việc thành viên trong gia đình như Eguchi có mặt ở nhà cũng chẳng có gì lạ.
「Chú Eguchi, lâu rồi không gặp chú ạ…!」
「Chà, lâu thật đấy. Lần cuối chúng ta gặp nhau là ở sự kiện nào nhỉ… à, nói chung là lâu rồi. Thật tốt khi thấy cháu vẫn khỏe.」
「Vâng. Còn chú Eguchi thì──」
Cậu suýt nữa buột miệng nói 『trông chú có vẻ không khỏe chút nào』, vội vàng ngậm miệng lại.
Nhưng quả thực, gương mặt của Eguchi trước mắt mệt mỏi đến mức khiến cậu suýt thốt ra những lời đó. Trông ông gầy hơn lần gặp trước, sắc mặt tái nhợt và mắt thì đỏ ngầu.
Khuôn mặt này, Kazuma biết rất rõ ── đó là chị gái cậu (một nhà văn) đang trong thời gian nước rút.
「…Này, Kazuma-kun. Đừng có bơ tôi chứ. Người sợ giao tiếp mà bị quẳng một mình giữa những người lạ là sẽ chết đấy? Cậu biết không?」
「A, em xin lỗi! À, chú Eguchi, đây là cựu học sinh trường cháu, chị Yuna Sasai ạ. Trưởng câu lạc bộ, đây là chú Eguchi, một nhà viết kịch bản ạ…」
「Eguchi… là người viết kịch bản của 『Chikan Bus』 đó sao!? Sao cậu lại quen một người như thế hả Kazuma-kun! Ghen tị chết đi được!」
Yuna vội phủi bụi trên quần áo, ưỡn thẳng tấm lưng nhỏ nhắn và chào Eguchi.
「L-lần đầu gặp mặt ạ! Cháu là Sasai! Cháu đã nghe danh thầy từ lâu!!」
「Ồ, cảm ơn cháu nhiều! Chà, được một cô bé dễ thương như cháu chơi game của chú thì thật là cảm kích quá đi. Ngành này tuy khắc nghiệt, nhưng xem ra vẫn chưa đến mức phải bi quan nhỉ, ừm!」
「GIÁM ĐỐC ƠIIIIII!! Đừng có tám chuyện nữa mà hãy làm việc điIIIIII!!」
Tiếng hét của một người phụ nữ đột nhiên vang lên từ trong nhà khiến cả Kazuma và Yuna đều ngớ người ra.
Trong khi đó, Eguchi lại tỏ vẻ giật mình. Ông vội vàng quay vào trong nhà, hét lên những câu chẳng biết là nghiêm túc hay đùa giỡn, 「Xin lỗi! Tôi về ngay! Cố chịu thêm chút nữa!」.
「Xin lỗi hai cháu nhé, thật ngại khi hai cháu đến đúng lúc chú đang bận… Khoan đã. Mà tại sao Kazuma-kun lại đến nhà chú? Chúng ta đúng là có trao đổi mail, nhưng chú nhớ là chưa cho cháu địa chỉ nhà mà?」
「Dạ không, thật ra thì, cháu học cùng lớp với bạn Tachibana… à, bạn Mirai ạ…」
Khi Kazuma giải thích đầu đuôi câu chuyện, Eguchi dường như đã hiểu ra điều gì đó.
「Thì ra là vậy, được rồi chú hiểu rồi! Tạm thời hai cháu vào trong đi! Chú sẽ giải thích mọi chuyện.」
Nói rồi, Eguchi vội vã quay vào nhà, Kazuma và Yuna cũng theo sau.
Thứ chờ đợi hai người họ trong phòng── nói một cách ngắn gọn, là một bãi chiến trường.
Những giọng nói căng như dây đàn vang vọng khắp căn phòng. Ai đó với đôi mắt đỏ ngầu đang dán chặt vào máy tính, và bên cạnh là một người khác đang ngủ gục như thể đã kiệt sức──.
Căn phòng chật chội trong khu chung cư tràn ngập sự hối hả. Vài người đàn ông và phụ nữ ngồi rải rác trong phòng, ôm lấy máy tính và các thiết bị, mỗi người đều mải mê với công việc của mình. Hay nói đúng hơn, là đang bị công việc dí sát nút.
「Chú Eguchi, đây là…」
「Như cháu thấy đấy!! Hỡi người trẻ tuổi, đây chính là bãi chiến trường!!」
Giữa căn phòng chật hẹp, Eguchi giang rộng hai tay ra như muốn hét lên 「BÙM!」. Và ngay lập tức, một nhân viên đã gắt lên, 「Giám đốc, làm việc đi!」.
「B-bãi chiến trường… Vậy, nơi này là…」
「Đúng vậy. Đây là nơi làm việc của chú.」
「Ở… ở đây sao ạ?」
Vừa lẩm bẩm, cậu vừa bất giác nhìn quanh quất.
Một nhà sản xuất eroge cũng là một công ty, nên cậu đã tưởng tượng nơi làm việc của họ sẽ là một tầng nào đó trong một tòa nhà văn phòng, một nơi trông giống ‘công ty’ hơn. Cậu chưa bao giờ nghĩ rằng họ lại làm eroge trong một căn hộ trông giống hệt như nơi người ta sinh sống bình thường thế này.
「Xin lỗi nhé, chú rất muốn từ từ nói chuyện nhưng tình hình bây giờ như cháu thấy đấy! Gặp nhau ở đây cũng là một cái duyên! Nếu được, hai cháu có thể giúp một tay thì chú biết ơn vô cùng!」
「Hả? C-chúng cháu sao ạ?」
「Chứ còn ai vào đây nữa Kazuma-kun! Chú nghĩ có lẽ Mirai cũng định như vậy nên mới liên lạc với cháu!」
「A, đúng rồi! Bạn Tachibana mà chú nói đang ở đâu ạ!?」
「Hỏi hay lắm! Vậy nên Kazuma-kun! Chú muốn cháu giao cái này đến chỗ Mirai!!」
Nói rồi, Eguchi đưa cho Kazuma một phong bì cỡ giấy A4. Bên trong nhét đầy những tờ giấy đã in, một cách cẩu thả.
「Hả? Giao đi, nhưng mà…」
「Cứ đi đi, bây giờ đừng hỏi gì cả! Cứ xem như là cứu chú, Mirai và các nhân viên ở đây đi! Đây là địa chỉ giao hàng!」
Thứ được nhét vào tay cậu là danh thiếp của Eguchi. Nhưng khi nhìn mặt sau, cậu thấy một địa chỉ được viết nguệch ngoạc bằng bút.
「Mà này Sasai-san! Cháu là cựu học sinh nghĩa là đã trên mười tám tuổi rồi đúng không!」
「Ơ, à, vâng…! Cháu đã trên mười tám tuổi ạ! Bằng lái xe cũng có! Không phải là giả đâu ạ!」
「Tốt lắm, tuyển dụng! Chú muốn nhờ cháu thay cô bé ở trong kia để kiểm lỗi! Chi tiết thì cứ hỏi trực tiếp cô ấy nhé!」
「Rõ ạ! Cháu xin hân hạnh được giúp đỡ!!」
Yuna nghiêm chào một cái rồi đi về phía chiếc bàn mà Eguchi chỉ định.
Bản thân Eguchi cũng ngồi vào một chiếc máy tính còn trống và bắt đầu gõ bàn phím một cách điên cuồng. Dường như ông đã nhanh chóng tập trung vào công việc và không còn để ý đến Kazuma nữa.
Tình hình diễn biến quá nhanh khiến cậu chưa kịp hiểu hết… nhưng có vẻ như họ đang trong một tình thế vô cùng cấp bách.
Hơn nữa, theo lời Eguchi, nếu đến địa chỉ này thì sẽ gặp được Mirai. Vốn dĩ người gọi điện cho cậu là cô ấy, nên nếu gặp trực tiếp chắc chắn sẽ biết được chuyện gì đang xảy ra.
Quyết định cứ làm theo lời ông, Kazuma ôm lại phong bì được giao và rời khỏi khu chung cư.
◆◆◆
Địa chỉ mà Eguchi đưa cho nằm cách khu chung cư lúc nãy vài trạm tàu.
(Để xem nào… chắc là quanh đây thôi nhỉ?)
Tuy đã đến gần, nhưng xung quanh toàn những tòa nhà na ná nhau khiến cậu phải dừng lại và nhìn quanh quất.
Sẽ rất đáng sợ nếu nhầm lẫn và đi vào một tòa nhà hoàn toàn xa lạ, có lẽ nên xác nhận lại với Eguchi một lần nữa, hay là gọi cho Mirai… Đúng lúc cậu đang phân vân.
「…Odagiri-kun!? Là Odagiri-kun đúng không!?」
「Hả? Tachibana-san…?」
Nghe thấy giọng nói kinh ngạc, cậu quay lại và thấy Mirai đang chạy ra từ một tòa nhà gần đó.
「Tachibana-san, may quá! Chú Eguchi nhờ mình giao đồ, nhưng mình lại không tìm được chỗ──」
「Cứ đi theo mình!! Lại đây!!」
「Hả!? Khoan đã, Tachibana-san…!?」
Ngay khi cậu định đưa phong bì ra, cổ tay đã bị nắm chặt một cách mạnh bạo rồi bị lôi đi.
Cậu bị kéo vào tòa nhà mà Mirai vừa mới bước ra, và bị đưa đến trước một cánh cửa có tấm biển ghi 『Break Heart Studio』.
(Khoan, cái tên này mình đã nghe ở đâu đó…)
Trong khi Kazuma còn đang vặn óc suy nghĩ, Mirai đã mở cửa như một thói quen và bước vào trong.
Ngay lối vào là một không gian nghỉ ngơi với ghế sofa và bàn, ở một góc có một người phụ nữ đang đứng.
Người phụ nữ liên tục nhìn đồng hồ và điện thoại với vẻ mặt sốt ruột, ngay khi nhận ra Mirai, cô ấy liền chạy tới.
「A, Kako-chan! Kịch bản đến chưa!?」
「Vâng! Chị có thể tiếp tục được chưa ạ!?」
「Được thôi, nhưng Kako-chan có ổn không đấy? Em vừa mới nghỉ giải lao mà, hay là đi ăn trưa đã.」
「Không sao đâu ạ. Em đã ăn lót dạ đủ để bụng không kêu rồi. Em nhờ chị nhé!」
「Chị hiểu rồi, vậy em vào trước đi!」
Nói rồi, người phụ nữ vội vã đi vào căn phòng phía trong. Những cuộc trao đổi như 「Nhờ chị nhé!」 hay 「Hiểu rồi!」 vang lên, cả tầng lầu bỗng trở nên ồn ào.
「Cảm ơn cậu nhé Odagiri-kun! Xin lỗi nhưng bây giờ mình không có thời gian nên mình đi trước nhé! Lời giải thích chi tiết và cảm ơn mình sẽ nói sau!」
「A, Tachibana-san──」
Không kịp giữ lại, Mirai đã bước vào phía sau một cánh cửa dày ở cuối tầng.
(M-mình phải làm gì bây giờ!?)
Giữa dòng người nhân viên hối hả qua lại, Kazuma không biết liệu mình có nên tự ý rời đi không, cứ đứng ngây ra đó lúng túng.
「…Ồ? Cậu là người lúc nãy!」
「À… v-vâng, chào chị.」
Người lên tiếng là người phụ nữ đã nói chuyện với Mirai lúc nãy.
Khi Kazuma cúi đầu chào, người phụ nữ cười và nói 『Rất vui được gặp em』 rồi đưa cho cậu một tấm danh thiếp. Dường như cô ấy cũng là nhân viên của Eguchi, giống như những người ở khu chung cư.
「R-rất vui được gặp chị! À, em là…」
「A, không sao đâu. Chị nghe Kako-chan… à Mirai-chan nói rồi. Rằng em ấy nhờ một người bạn làm thêm tạm thời.」
「Thật sự cảm ơn em nhiều lắm!」, chị nhân viên chắp hai tay về phía Kazuma.
「À, chị phải vào buồng thu âm bây giờ, nhưng nếu em muốn thì có thể đợi ở đây không?」
「Dạ?」
「Thì, em là bạn của Mirai-chan mà, chị nghĩ có thể em sẽ hứng thú với công việc của diễn viên lồng tiếng. Dĩ nhiên chị không thể cho em vào trong buồng thu được, nhưng ngồi đợi trên ghế sofa kia thì không sao đâu. Dù sao em cũng đã mang kịch bản đến mà.」
Nói rồi, người phụ nữ chỉ vào chiếc ghế sofa lúc nãy.
Do dự không biết trả lời thế nào, Kazuma nhìn về phía cánh cửa mà Mirai vừa bước vào. Có một ô cửa kính nhỏ trên đó, qua đó cậu có thể thấy Mirai đang đứng trước micro.
Nhìn thấy cảnh đó, Kazuma cuối cùng cũng nhớ ra. Cái tên 『Break Heart Studio』 trên cửa. Cậu chắc chắn đó là một công ty sản xuất âm thanh chuyên thu âm giọng nói. Cậu đã từng thấy cái tên này trong phần credit của một tựa eroge đã chơi trước đây.
Mirai đặt tay lên cổ, dường như đang kiểm tra giọng của mình.
Buồng thu âm được cách âm nên cậu không nghe thấy cô ấy nói gì. Nhưng khuôn mặt nghiêng của cô ấy trông rất nghiêm túc. Không khác gì hình ảnh của cô khi cô đối mặt với buổi luyện tập đặc biệt cùng Kazuma, nói rằng mình muốn trở thành ‘nữ chính’.
Đến tận bây giờ cậu mới nhận ra.
Tuy cô đã nhờ vả cậu rất nhiều chuyện vô lý, nhưng cô thực sự luôn luôn nghiêm túc, chân thành… và nỗ lực hết mình.
「…Dạ không ạ. Em sẽ quay về. Em không muốn làm phiền ạ.」
「Vậy sao? Không cần phải khách sáo đâu. Mọi người ở đây đều như người quen cả mà.」
Dù chị nhân viên đã nói vậy, Kazuma vẫn từ chối lần nữa. Cậu nghĩ rằng, nếu không có việc gì thì không nên bước vào ‘nơi làm việc’ của cô ấy chỉ vì tò mò.
「Chị hiểu rồi, chị sẽ nhắn lại với Mirai-chan. Cảm ơn em hôm nay nhé.」
「Vâng, em cũng cảm ơn chị nhiều ạ.」
Có lẽ không hiểu ý nghĩa lời cảm ơn của Kazuma, chị nhân viên hơi nghiêng đầu nhưng vẫn bước vào trong buồng thu âm.
Dù biết rằng Mirai bên trong không thể nghe thấy, cậu vẫn nói 「Cố lên nhé」 rồi rời khỏi studio.
「…Được rồi!」
Phải nhanh chóng quay lại khu chung cư ở Tanashi.
Chắc chắn vẫn còn việc gì đó mình có thể giúp được.
Với tâm trạng háo hức, Kazuma chạy ra con đường lớn.
◆◆◆
Ngày hôm sau. Tại trường học, Kazuma được Mirai giải thích lại về lý do thực sự của cuộc gọi ngày hôm qua.
「Thật ra thì, tác phẩm lần này của bố mình có lịch trình hơi gấp, nên một phần kịch bản đã được thuê ngoài. Nhưng mà… ngay trước ngày nộp bản master, người ta mới phát hiện ra kịch bản được giao là hàng đạo nhái hoàn toàn từ một tiểu thuyết mạng.」
「Hả, hởởởở…」
Dù nghĩ rằng 『Chuyện quái gì thế』, nhưng cậu cũng có cảm giác đã từng nghe một câu chuyện tương tự ở đâu đó. Hình như là fan-disc của tựa eroge nào nhỉ…
「Thế là bố mình phải gấp rút viết thay, nhưng phần thu âm thì phải xong trong ngày hôm qua. Vậy nên, bố thì ở nhà viết kịch bản, còn mình thì túc trực ở studio để thu âm lần lượt.」
「Cùng một ngày phải thu âm xong mà cũng trong ngày đó mới viết kịch bản luôn sao!?」
「Cũng không có gì đáng ngạc nhiên đâu. Nghe nói trước đây cũng có một nhà sản xuất khác làm như vậy rồi.」
Ngành công nghiệp eroge như thế có ổn không vậy.
「Nhưng đúng lúc này thì wifi của khu chung cư lại hỏng… Mình định tự đi lấy nhưng không có ai rảnh tay cả, nên mới gọi cho Odagiri-kun.」
「T-thì ra là vậy…」
Nếu là thế thì cậu có thể hiểu được sự hối hả của Mirai qua điện thoại. Dù đã vội vã rời khỏi nhà, nhưng quả là đúng đắn khi đã nhanh chóng đến đó.
「Chuyện đó… hôm qua mình thật sự xin lỗi. Đã gọi cậu đột ngột mà cuối cùng cũng chẳng giải thích được gì… Hơn nữa, mình đã nghe bố kể rồi. Sau khi giao bản thảo cho mình, cậu còn giúp đỡ rất nhiều việc khác nữa.」
Cảm ơn cậu, Mirai lại cúi đầu một lần nữa. 「Không sao đâu」, Kazuma cười nhẹ và ngăn cô lại.
「Mình vốn đã quen biết chú Eguchi rồi, hơn nữa mình cũng rất hứng thú với quá trình sản xuất eroge. Mình còn được vào những nơi như studio thu âm, những nơi mà bình thường không bao giờ được thấy, nên được gọi đến mình còn thấy vui nữa là.」
Hơn nữa, khi nhìn thấy dáng vẻ của Mirai khi làm việc, cậu càng muốn giúp đỡ cô ấy nhiều hơn. Chỉ riêng điều đó thôi cũng đủ để cậu cảm thấy may mắn khi đã đến khu chung cư ở Tanashi ngày hôm qua.
「Nếu có chuyện gì nữa, cứ gọi cho mình bất cứ lúc nào. Nếu là mình thì được, mình sẽ đến giúp bất cứ lúc nào.」
「…Thật không?」
Trong khoảnh khắc, Mirai nắm chặt lấy tay Kazuma. Dù giật mình vì hành động quá đột ngột, Kazuma vẫn gật đầu theo phản xạ.
Cậu đã, gật đầu.
「Vậy thì… tuy hơi đột ngột, nhưng sau giờ học hôm nay, cậu có rảnh không?」
◆◆◆
「──MASTER UP RỒIIIIII!! MỌI NGƯỜI VẤT VẢ RỒIIIIII!」
Ngay khi một nhân viên cất cao giọng hô lên, những người tập trung trong văn phòng đồng loạt reo hò, hoặc thở phào nhẹ nhõm.
Có người vỗ vai người bên cạnh để chia sẻ niềm vui, có người vừa nói lời chúc mừng vừa vội vã về nhà, có người đắp chăn ngủ ngay tại chỗ,… Kazuma cũng đang ngắm nhìn khung cảnh hậu chiến trường đó trong khi ngồi bệt xuống dựa vào tường.
(M-mệt quá…)
Nhìn ra cửa sổ, bên ngoài đã tối tự lúc nào không hay. Kiểm tra đồng hồ, đã hơn bảy giờ tối. Hôm nay cậu đến đây từ khoảng chín giờ sáng, nghĩa là đã giúp việc gần nửa ngày.
Một tuần kể từ khi nhận được cuộc gọi đầu tiên của Mirai. Kể từ đó, mỗi ngày sau khi tan học, Kazuma đều đến văn phòng của Eguchi và tiếp tục giúp đỡ mọi người đang vật lộn trong bãi chiến trường.
Vì chưa đủ mười tám tuổi, Kazuma không tham gia vào các công việc liên quan trực tiếp đến sản xuất như kiểm lỗi.
Tuy nhiên, sau khi thử giúp đỡ, cậu mới biết rằng quá trình sản xuất eroge có rất nhiều việc lặt vặt. Từ việc mua đồ ăn cho các nhân viên làm việc thâu đêm, trả lời các cuộc gọi tiếp thị không đúng lúc, công việc mà Kazuma được giao rất đa dạng. Cậu được nhờ làm nhiều việc đến mức chính bản thân cậu cũng không thể nhớ chính xác mình đã làm những gì.
Dù không chắc có phải nhờ vậy hay không, nhưng tóm lại, tựa eroge gặp vấn đề cuối cùng cũng đã đón được khoảnh khắc master up một cách an toàn.
(Mà… làm eroge quả thật vất vả ghê.)
Cậu không hề nghĩ rằng ‘nó có thể được làm một cách dễ dàng’, nhưng cậu nhận ra rằng có những nỗi khổ mà nếu không tự mình trải nghiệm thì sẽ không thể hiểu được. Từ giờ trở đi, dù game cậu chơi có vài lỗi chính tả, lỗi font, lỗi hiển thị hay thiếu âm thanh, cậu có lẽ sẽ có thể chờ đợi bản vá lỗi với một tâm trạng khoan dung hơn.
「Chà, Kazuma-kun! Hôm nay cảm ơn cháu nhiều! Kể từ ngày đó một tuần trước, cháu đã thực sự giúp đỡ chú rất nhiều!」
Trong lúc cậu đang dựa vào tường và放空, Eguchi, người vừa nói chuyện xong với nhân viên, đã lên tiếng, khiến cậu vội vàng ngồi thẳng dậy.
「Cả cô bé Sasai-kun đó nữa, hai cháu lần này chính là ân nhân cứu mạng của chúng tôi── à không, là ân nhân của bãi chiến trường này! Chú sẽ không bao giờ quên ơn này! Thực sự cảm ơn cháu rất nhiều!!」
「D-dạ không, cháu không làm gì to tát đâu ạ… Nhưng nếu có thể giúp được gì thì cháu rất vui.」
Eguchi nắm lấy hai tay cậu và lắc mạnh. Hơi bị choáng ngợp trước sự nhiệt tình của ông, Kazuma cũng đáp lại bằng một nụ cười.
「Không không, mà nói thật, thật tốt khi một người như cháu lại làm bạn với Mirai. Sau này hãy tiếp tục thân thiết với nó nhé. Dù sao thì, từ khi chuyển trường đến giờ, Mirai toàn nói chuyện về cháu thôi đấy──」
「N-này bố!! Đừng có nói linh tinh!!」
「A á! Này, đau đau! Xin lỗi Mirai! Bố sai rồi!」
Ngay khi Eguchi định nói gì đó, Mirai từ đâu đó đã lao tới. Bị cô con gái mặt đỏ bừng véo má, Eguchi kêu lên một tiếng thảm thiết.
Kazuma nhìn hai người họ với một chút ngạc nhiên.
(Ra là… họ khá thân thiết với nhau nhỉ, Tachibana-san và chú Eguchi.)
Kazuma vẫn còn nhớ những lời đồn về Mirai thời cấp hai. Hồi đó, vì bố cô làm công việc liên quan đến eroge, cô đã bị bạn cùng lớp nói ra nói vào rất nhiều.
Vì vậy, cậu đã thầm lo lắng rằng mối quan hệ cha con của họ có thể không được tốt đẹp cho lắm… nhưng nhìn cảnh này thì, đó hoàn toàn là nỗi lo thừa thãi.
Nghĩ lại thì, Mirai vốn rất thích eroge. Nếu cô ghét bố mình và công việc của ông, thì có lẽ cô đã không thích eroge ngay từ đầu. Cậu đã lo lắng một cách không cần thiết, Kazuma thầm nở một nụ cười gượng gạo──.
「──Đúng rồi! Kazuma-kun, lát nữa cháu có rảnh không?」
「Dạ? Vâng, cháu có ạ… Có chuyện gì vậy chú?」
「À, chú muốn cảm ơn cháu vì đã giúp đỡ. Tiền làm thêm một tuần dĩ nhiên chú sẽ trả, nhưng cháu là bạn qua mail của chú, và hơn nữa còn là bạn cùng lớp của con gái chú. Nếu được, chú muốn cảm ơn cháu bằng một cách khác ngoài tiền bạc. Vậy nên… Kazuma-kun, lát nữa cháu có muốn đến nhà chú ăn tối không?」
「「Hả」」
Cả Kazuma và Mirai, người đang đứng bên cạnh, đều thốt lên một tiếng kinh ngạc.
「Thật ra thì nhà chúng tôi ở tầng trên. Cấu trúc cũng giống hệt ở đây, nên tuy không phải là một căn phòng tốt, nhưng ít nhất nó cũng gọn gàng hơn ở đây, nên cháu cứ yên tâm.」
Nói rồi, Eguchi chỉ tay lên trần nhà.
Tuy nhiên… nhà của Eguchi có nghĩa là.
「N-này…!? K-không được! Bố tự ý quyết định cái gì thế!?」
Trước khi Kazuma kịp mở miệng, Mirai đã phản ứng trước.
Với khuôn mặt đỏ bừng, cô liếc nhìn Kazuma rồi quay sang cãi lại Eguchi.
「T-tóm lại là không được về nhà! Con còn chưa dọn dẹp tử tế, v-với lại, nói là đãi tiệc nhưng mà đã lâu rồi chưa đi mua sắm, nguyên liệu cũng chẳng có nhiều đâu…!」
「Không không, con gái yêu của bố. Bữa ăn không quan trọng ở sự xa hoa, mà là ở tình yêu thương! Bố nghĩ rằng chỉ cần có tấm lòng ‘o-mo-te-na-shi’ thì món gì cũng được. Dù là đồ ăn liền cũng vậy. Hơn nữa, Kazuma-kun không phải là kiểu thanh niên để ý đến những chuyện đó đâu.」
Bị hỏi 『Đúng không?』, Kazuma theo phản xạ gật đầu. Dù không có ý đó, nhưng kết quả là cậu đã đồng ý với lời mời đến nhà.
Dù Mirai vẫn còn cằn nhằn, nhưng cuối cùng, cô cũng phải chấp nhận để Kazuma đến nhà dưới sự thúc ép của Eguchi.
Eguchi ở tầng trên ngay lập tức dẫn Kazuma lên phòng ở tầng hai.
(Đ-đây là… nhà của Tachibana-san…)
Đúng như lời Eguchi nói, cách bố trí của căn phòng không khác gì phòng ở văn phòng. Một hành lang nhỏ bé, một không gian bếp, một phòng khách với chiếc bàn tròn. Cậu có thể thấy một cánh cửa ở phía trong, có lẽ đó là phòng của Mirai.
Và… thứ thu hút ánh nhìn của Kazuma là bàn thờ Phật ở cạnh tường phòng khách. Cửa bàn thờ đang đóng nên cậu không thể nhìn thấy bên trong, nhưng nếu nhớ lại câu chuyện của Eguchi trước đây, có lẽ đó là.
「Nào! Nhà hơi chật nhưng cháu cứ vào đi. Chú sẽ pha trà ngay!」
「A… v-vâng. Xin phép làm phiền ạ.」
Bị Eguchi gọi, dòng suy nghĩ của cậu bị gián đoạn. Có lẽ, ông đã nhận ra cậu đang nhìn gì và không muốn cậu phải bận tâm.
「Bố, giày cởi ra thì phải xếp gọn gàng vào chứ.」
「Ực… xin lỗi con…」
Bị con gái mắng, Eguchi buồn rười rượi sửa lại đôi giày.
Họ thực sự là một cặp cha con khiến người ta phải mỉm cười. Dù biết là không nên, Kazuma vẫn không thể kìm được nụ cười trên môi.
Tuy nhiên, cậu đã vô tình chạm mắt với Mirai.
Ngay lập tức, nhớ lại tình hình khó xử hiện tại, Kazuma cảm thấy một cảm giác khó tả. Mirai cũng có tâm trạng tương tự, biểu cảm trên khuôn mặt cô khi nhìn cậu trông rất phức tạp.
「Chuyện đó… xin lỗi cậu nhé. Bố mình đã ép cậu…」
「Không, mình mới là người phải xin lỗi vì đã làm phiền…」
Thành thật mà nói, cậu có cảm giác rằng liệu có ổn không. Nhà của Eguchi cũng có nghĩa là nhà của Mirai, và đối với Kazuma, đó là nhà của một bạn nữ cùng lớp. Dù là được bố của đối phương mời, nhưng một người đã có bạn gái như cậu lại đến nhà của một bạn nữ cùng lớp thì có ổn không.
Nhưng, người mời là ông Eguchi, bố của cô. Một khi đã bước vào, việc bây giờ nói 「Tôi xin phép về」 cũng khiến cậu do dự.
Với tâm trạng không yên, Kazuma ngồi xuống chiếc đệm đã được chuẩn bị. Eguchi ngồi đối diện, cách một chiếc bàn tròn.
Tuy nhiên, Mirai vẫn đứng ở hành lang.
「Hả? Tachibana-san không ngồi sao?」
「B-bởi vì, mình phải chuẩn bị bữa ăn chứ.」
Bị nói với giọng có chút giận dỗi, Kazuma cũng thốt lên một tiếng 「À」.
Cậu không nhận ra cho đến khi được nhắc, nhưng việc đến nhà người khác có nghĩa là như vậy.
Được thưởng thức món ăn do một cô gái nấu tại nhà của cô ấy. Một trải nghiệm giống như trong eroge, kể từ lần với Honoka.
(C-có ổn không vậy!? K-không, mình không được ý thức quá mức! Chính vì cứ phản ứng thái quá với mọi chuyện như thế này nên mới luôn bị Trưởng câu lạc bộ và những người khác gọi là ‘thằng nhóc trai tân’ đấy!? ……………… Haizz)
Trong khi Kazuma một mình lo lắng và buồn bã, Mirai đã mím chặt môi và nhìn chằm chằm vào cậu một lúc.
Nghĩ lại thì, từ lúc quyết định rằng Kazuma sẽ đến nhà, Mirai trông có vẻ khó chịu. Có lẽ cô ấy thực sự không muốn một cậu bạn cùng lớp đến nhà.
Nhưng, trước khi Kazuma kịp nói gì, Mirai đã thở ra một hơi thật dài, như thể đã từ bỏ── không, đúng hơn là như thể đã quyết tâm.
「…Odagiri-kun, có món gì cậu không ăn được không?」
「Hả? Không, mình không có món nào đặc biệt không ăn được…」
「Vậy à. …Thế thì, thực đơn là gì cũng được nhỉ?」
「Hả?」
「L-à g-ì c-ũ-n-g đ-ư-ợ-c n-h-ỉ?」
「V-vâng, gì cũng được ạ! Món gì ra mình cũng sẽ ăn rất ngon!」
「…Cậu nói rồi đấy nhé? Mình đã ghi âm lại rồi. Sau này có chối cũng vô ích. Nhớ đấy?」
Sau khi nhấn mạnh nhiều lần, Mirai đi về phía bếp.
「À…! Chờ đã Tachibana-san, mình cũng giúp một tay.」
Có cả Eguchi (bố của cô) ở đây, hình ảnh ‘để một mình con gái ông làm việc…’ khiến cậu có chút do dự. Sau khi cúi chào Eguchi, Kazuma cũng đuổi theo Mirai vào bếp.
Khi cậu đuổi kịp, Mirai đang mở tủ dưới bồn rửa và lục lọi gì đó.
「Tachibana-san?」
「Hyan!?」
Có lẽ bị giật mình vì tiếng gọi đột ngột, Mirai nhảy dựng lên và đập đầu vào trần tủ.
「O-Odagiri-kun!? S-sao cậu lại ở đây!? Mình đã bảo cậu đợi mà!?」
Trong tay Mirai, người vội vàng quay lại, là một gói mì ăn liền. Loại phải nấu trong nồi chứ không phải loại chỉ cần đổ nước sôi vào đợi ba phút.
Khi nhận ra ánh mắt của Kazuma, Mirai đỏ bừng mặt và giấu gói mì sau lưng.
「K-không phải đâu! Đây là do không còn gì khác để ăn thôi… không phải là mình không biết nấu ăn hay gì đâu!! Thật đấy!!」
…Có vẻ như, Mirai không phải là người giỏi nấu ăn cho lắm. Có lẽ cô ấy miễn cưỡng mời Kazuma đến nhà cũng vì không muốn cậu biết điều này.
「M-mình nghĩ không cần phải bận tâm đâu! Mình cũng không ghét những nữ chính nấu ăn dở đâu!」
「Ai nấu ăn dở chứ! Được thôi… nếu cậu đã nói vậy thì mình sẽ cho cậu thấy…! Cậu cứ ăn món mì ramen do tôi làm rồi mà khóc vì quá ngon đi!」
Sau khi tuyên bố hùng hồn, Mirai mạnh dạn xé gói mì.
Tiếp theo, cô cầm cốc đong, với vẻ mặt của một nhà khoa học đang thực hiện một thí nghiệm cấm, cô đong nước và đổ vào nồi. Sau đó, cô bật bếp và đứng yên bất động, chờ đợi nước sôi. Ngoài ra, cô không làm gì khác. Ví dụ như chuẩn bị nguyên liệu hay những việc tương tự.
「…À này, Tachibana-san. Xin lỗi, mình là người được mời ăn mà lại hỏi thế này thì hơi kỳ nhưng──」
「Gia đình tôi có truyền thống là không được cho nguyên liệu vào ramen.」
「Cậu nói hùng hồn ghê nhưng chắc chắn là nói dối đúng không!?」
Bởi vì, từ nãy đến giờ, Mirai cứ cố chấp không chịu nhìn thẳng vào mắt cậu.
Trong lúc đó, nước trong nồi bắt đầu sôi.
Ngay khi Mirai định cho mì vào, Kazuma vội vàng ngăn lại.
「Đ-đợi đã! Mình không có ý chê bai món ăn của Tachibana-san, nhưng mì ramen không có nguyên liệu thì thật sự quá thiếu dinh dưỡng!」
「Chỉ một tối hôm nay thôi mà có sao đâu!? Ngày mai ra cửa hàng tiện lợi mua salad là được! Hơn nữa, mì ramen có nguyên liệu là món ăn ở nhà hàng chứ!」
「Không không không, làm được mà! Ở nhà vẫn làm được bình thường mà!」
「Hả…? T-thật sao…?」
Với vẻ mặt như vừa biết được một sự thật động trời, Mirai nhìn chằm chằm vào Kazuma.
Trong khi phần nào đoán được tình hình bếp núc của nhà Tachibana, Kazuma tắt bếp và chỉ vào tủ lạnh ở góc bếp.
「À… vậy thì, mình xem tủ lạnh một chút được không?」
Sau khi Mirai gật đầu, Kazuma mở cửa tủ lạnh.
Đúng như dự đoán, bên trong không có nhiều đồ. Nhưng cũng không phải là hoàn toàn không có gì.
「Để xem nào… à, có giăm bông này. Trứng cũng có, giá đỗ nữa… ừm, nhiêu đây là đủ rồi.」
「…Odagiri-kun, cậu biết nấu ăn à?」
「Không, mình không biết. Nhưng thỉnh thoảng mình cũng nấu mì gói.」
Những đêm nghỉ, cậu thỉnh thoảng nấu để ăn khuya trong lúc học (và giải lao bằng eroge). Hoặc khi bị chị gái đang trong giai đoạn nước rút nài nỉ.
「Nấu từng phần một thì lâu lắm, nên mình nấu một lần luôn. Mình muốn rửa giá đỗ, có rổ không?」
「Có chứ… chắc là có.」
Câu trả lời của Mirai khiến cậu hơi bất an, nhưng may mắn là đã tìm thấy rổ. Cậu nhanh chóng rửa giá đỗ và cho vào nồi. Khi giá đỗ đã chín tới, cậu cho mì vào, cuối cùng đổ trứng đã đánh tan vào.
Sau đó, chỉ cần múc ra bát cùng với nước súp và đặt vài lát giăm bông lên thay cho thịt xá xíu là xong.
「Tuyệt vời…! Cứ như thật ấy!」
「Không phải như thật, đây là mì ramen thật, ăn được mà.」
「Mình biết rồi! Ý mình là nó giống như mì ramen ở nhà hàng ấy!」
『Chuyện đơn giản thế mà không hiểu à!』, Mirai bĩu môi trong khi cầm bát mì.
Chẳng có gì đặc biệt cả, chỉ là mì ramen có giá đỗ, trứng và giăm bông thôi, nên bị nhìn bằng ánh mắt lấp lánh như vậy ngược lại còn khiến cậu thấy ngại… nhưng, được cô ấy vui mừng như vậy cũng khiến cậu cảm thấy công sức bỏ ra là xứng đáng.
Hơn nữa, gần đây, Kazuma bắt đầu thích nhìn thấy ai đó vui vẻ trước món ăn.
Vì nó khiến cậu nhớ đến Honoka, và giấc mơ mà cô đã vẽ ra.
『Mình muốn làm cho thật nhiều người hạnh phúc bằng những món ăn ngon』. Với ước nguyện đó, Honoka hiện vẫn đang một mình cố gắng ở bên kia bờ đại dương. Nếu cậu cũng có thể đóng góp một chút cho giấc mơ đó, thì không có gì vui hơn.
Nếu Honoka ở đây, liệu cô ấy có nói rằng món mì ramen này của Kazuma ‘trông ngon’ không──.
(…Không, nếu Honoka ở đây thì sẽ không phải là mì ramen chỉ có giá đỗ và trứng đâu. Mà Honoka sẽ là người nấu chứ…)
Qua bàn tay của cô, một gói mì ăn liền bình thường cũng chắc chắn sẽ biến thành một bát mì ramen tuyệt tác sánh ngang với những quán ăn lâu đời. Chỗ cho Kazuma giúp đỡ… chắc là không có.
「…Cậu vừa cười một mình rồi lại đột nhiên buồn bã, bận rộn thật đấy. Mà này, mình vui là vì mì ramen trông ngon chứ không phải vì cậu làm đâu nhé!」
「M-mình biết rồi mà! Mà cậu nói kiểu tsundere thế này ngược lại càng khiến mình suy diễn lung tung đấy, đừng làm vậy nữa!?」
Khi cậu mang bát mì đã làm xong đến cho Eguchi trong phòng khách, ông cũng có phản ứng y hệt con gái mình. Vừa vui vì được khen, vừa cảm thấy ái ngại cho cuộc sống ăn uống hàng ngày của hai cha con, cậu có một cảm giác khó tả.
「Ồ, Kazuma-kun cũng biết nấu ăn à. Quả là thanh niên thời nay có khác. Thế này thì sẽ thành một người chồng tốt đấy, ừm.」
「N-này! Bố nói gì vậy! Chồng con gì chứ, còn sớm mà… h-hơn nữa! Con mà kết hôn thì cũng sẽ nấu ăn chứ! Chỉ là bây giờ chưa làm thôi, chứ làm là được mà!」
「Không, mà Tachibana-san cũng đang nói gì vậy!?」
Cùng với hai cha con đang có một cuộc trò chuyện không ăn nhập gì với nhau, ba người cùng xì xụp ăn mì.
Cậu chưa từng có nhiều cơ hội ăn cơm cùng gia đình người khác, nhưng lạ thay, cậu không cảm thấy căng thẳng lắm. Có lẽ không chỉ với Eguchi, mà đây cũng là một minh chứng cho thấy cậu đã dần thân thiết hơn với Mirai.
「Kazuma-kun, nếu cháu muốn thì cứ duỗi chân ra cho thoải mái. Ngồi quỳ ăn cơm thế này mệt lắm.」
「À… cảm ơn chú ạ.」
Liệu có ổn không, cậu thoáng nghĩ, nhưng thật ra, chân cậu đã bắt đầu tê rồi.
Cậu quyết định nghe theo lời ông và duỗi chân ra một cách tự nhiên.
「Á!?」
Một cơn đau nhói ở ngón út khiến cậu la lớn mà quên mất cả sự có mặt của Mirai và cha cô.
「N-này! Cậu sao thế, có sao không?」
「Đau quá… x-xin lỗi. Mình hình như vừa va phải cái gì đó…」
Cậu quay lại nhìn, thấy một chồng tạp chí được xếp chồng lên nhau ở bức tường ngay sau lưng. Có vẻ như cậu đã va chân vào đây.
「Khoan, đây chẳng phải là tạp chí 『PULL!!』 sao!」
Một trong những tạp chí eroge quý hiếm đã ngừng xuất bản từ vài năm trước. Hơn nữa, nhìn kỹ năm phát hành, tất cả đều là từ thời kỳ trước khi Kazuma bắt đầu mua eroge. Tức là những số mà Kazuma chưa từng đọc qua.
「C-chú cho cháu đọc được không ạ!」
「Được thôi… nhưng trước hết, ăn xong mì đã chứ? Mì nở ra và nguội hết đấy.」
Cũng đúng, nên Kazuma vội vàng ăn hết mì, lau mồ hôi tay vào quần, rồi đưa tay về phía kho báu trước mắt.
「Oa, tuyệt vời!! Có cả bài báo về thời điểm phát hành của 『Chikan Bus』!!」
Trên cùng trang đó còn có cả bài phỏng vấn với đội ngũ sản xuất, trong đó có cả Eguchi. Có cả những câu chuyện hậu trường về sản xuất và ngành công nghiệp mà cậu chưa từng biết đến, Kazuma say sưa đọc tạp chí.
「A… thích thật. Ước gì mình được sinh ra sớm hơn… Nếu vậy thì, những tựa eroge cũ hiếm có, những cuốn doujinshi của các nhân viên chính thức được bán ở Comiket thời đó, và cả những tạp chí eroge đã ngừng xuất bản bây giờ, mình đã có thể mua được hết…」
「Mình hiểu!! Mình hiểu mà Odagiri-kun, mình hiểu cảm giác đó! Mỗi lần nghe bố kể chuyện ngày xưa mình cũng nghĩ vậy!! Thật ghen tị!」
Nghe thấy lời lẩm bẩm buột miệng của cậu, Mirai xích lại gần Kazuma.
「Bây giờ thì việc bán hàng qua mạng đã phát triển, nên có thể chơi được cả những tác phẩm cũ, nhưng không phải là tất cả các game mình muốn chơi đều có sẵn. Hơn nữa, còn có những thứ như nhạc phim hay sách設定資料集 chỉ đi kèm với bản phát hành đầu tiên nữa chứ?」
「Đúng đúng! Chính là vậy đó! Mình hiểu rằng vì là kinh doanh nên phải tăng doanh số và số lượng đặt trước, nhưng cũng có những người biết đến tác phẩm đó sau này mà! Hơn nữa việc sinh sớm hay muộn là do mình không thể quyết định được!」
「Đúng vậy, chính xác! Thật không công bằng! …Mà này, cuối tháng này cũng có nhiều eroge mới phát hành, Odagiri-kun sẽ mua game nào?」
「Đột ngột thế!?」
「P-phản ứng thế làm gì chứ! Mình chỉ tò mò nên mới hỏi thôi mà!? Nhân tiện, mình thì đang quan tâm đến phần mới của series 『Toraware』──」
Tự mình hỏi rồi lại bắt đầu nói mà không chờ câu trả lời của Kazuma.
Cậu đã nghĩ đến điều này nhiều lần trước đây, nhưng khi nói về eroge, Mirai trông thực sự sống động.
(Mà… nghĩ lại thì, nói chuyện về eroge với bố của bạn cùng lớp, quả là một tình huống kỳ lạ…)
Ít nhất là, trước mặt mẹ của Honoka thì chắc chắn không thể. Có lẽ một phần lớn là do Eguchi và chính Mirai cũng làm công việc liên quan đến eroge.
Mặc kệ Kazuma đang suy nghĩ miên man, Mirai nói chuyện về eroge trông rất vui vẻ. Trong lúc trò chuyện, họ đã ăn xong bữa cơm tự lúc nào không hay.
Khi cả ba đã dùng bữa xong, Mirai đứng dậy nói: 「Để tớ đi dọn dẹp nhé」. Kazuma cũng ngỏ ý muốn giúp, nhưng vì Mirai quả quyết 「Ch-Chuyện rửa bát đĩa thì tớ làm một mình được mà!」, nên cậu đành để cô tự lo liệu.
Thế là, trong phòng khách chỉ còn lại Kazuma và Ero.
Cứ một mình cắm cúi đọc tạp chí mãi cũng không hay, Kazuma bèn định đặt cuốn tạp chí trên tay xuống.
(...Hửm?)
Phất một cái. Có thứ gì đó rơi ra từ kẽ hở của cuốn tạp chí, và cậu theo phản xạ chộp lấy nó.
Đó là một mảnh giấy màu hình chữ nhật, trông giống như một chiếc thẻ đánh dấu sách. Nó không phải đồ mua sẵn mà là đồ tự làm──hơn nữa, có vẻ như do một đứa trẻ nhỏ làm ra, với hình một chiếc bánh kem được vẽ vụng về bằng bút sáp. Dù vậy, bức hình đó không thể nào khen là đẹp được.
Nói mới nhớ, hình như hồi bé Kazuma cũng từng làm một thứ tương tự. Tự hỏi liệu có phải của Mirai không, Kazuma bâng quơ lật mặt sau của tấm thẻ.
(Ể...?)
Cậu nghiêng đầu thắc mắc.
Mặt sau tấm thẻ có những dòng chữ viết bằng bút sáp,
『Gửi bố... từ』
(Hể. Hồi xưa Tachibana-san gọi Ero-san là "bố" à?)
Phần 『...từ』 có vẻ như đã được điền tên, nhưng nét chữ đã mờ đi nên không thể đọc rõ được.
Trong lúc cậu đang vô thức nheo mắt nhìn cho kỹ, Ero buột miệng kêu lên 「Ối chà」. Có vẻ ông đã nhận ra thứ Kazuma đang xem.
「A! Cháu xin lỗi, tự tiện xem đồ của chú.」
「Không không, chú không phiền đâu. Chú cứ ngỡ đã làm mất nó rồi, không ngờ lại ở đây... mà, cảm ơn cháu đã tìm thấy nó nhé, Kazuma-kun.」
Nói rồi, Ero nhẹ nhàng lấy tấm thẻ từ tay Kazuma. Sau đó, ông cất nó vào ngăn kéo tủ.
Loạt hành động đó tuy rất đỗi bình thường, nhưng không hiểu sao, Kazuma lại cảm nhận được ý đồ muốn giấu tấm thẻ khỏi mắt mình, khiến cậu có chút áy náy: 「Hay là mình vừa xem thứ không nên xem nhỉ...」.
──Và rồi.
「...Cảm ơn cháu rất nhiều, Kazuma-kun.」
「Ể?」
Bất ngờ bị cúi đầu cảm ơn, cậu nhất thời ngơ ngác.
「Dạ không, như cháu đã nói lúc nãy, cháu đâu có làm gì to tát đâu ạ──」
「Không, không phải chuyện lần này. Dĩ nhiên chú cũng rất cảm kích vì việc đó. Điều chú muốn cảm ơn là chuyện của con bé kia.」
「Ể...?」
Kazuma ngay lập tức hiểu 『con bé kia』 là chỉ ai. Ero khẽ liếc nhìn về phía nhà bếp, đôi mắt dịu dàng nheo lại.
「Chắc chú đã từng nói với cháu rồi, nhà chú chỉ có hai cha con. Con bé đã phải chịu khổ nhiều lắm. Mà Mirai là đứa như vậy đấy, nó chẳng bao giờ than phiền hay bất mãn điều gì cả... Cho nên, chú thực sự rất biết ơn cháu.」
「Cháu ạ...?」
「Ừ. Mỗi khi ở bên cháu, Mirai trông thật sự rất vui vẻ. Đã lâu lắm rồi chú mới thấy con bé có vẻ mặt như thế đấy.」
『Cảm ơn cháu』, Ero lại một lần nữa cúi đầu trước Kazuma.
「Nếu được thì từ nay về sau, mong cháu hãy tiếp tục đối xử tốt với con bé... Chú nhờ cháu được chứ?」
「D-Dạ! Đương nhiên rồi ạ, nếu là cháu thì...」
「...Cảm ơn cháu. Chú thật sự thấy may mắn khi được quen biết cháu.」
Khóe miệng khẽ nhếch lên, Ero chìa tay ra. Kazuma dồn hết sức lực nắm lấy bàn tay ấy. Cậu không quen bắt tay với một người đàn ông trưởng thành nên có chút căng thẳng, nhưng cậu nghĩ rằng lúc này mình nên đáp lại nụ cười của ông.
Nhưng──bất thình lình, một lực kỳ lạ siết chặt bàn tay đang bắt tay của Ero.
「À, nhưng mà nhé? Nói là đối xử tốt thôi, chứ các cháu vẫn còn là học sinh đấy nhé? Mấy chuyện như bạn trai bạn gái vẫn còn sớm lắm, đừng có quên đấy nhé? Dĩ nhiên chú nghĩ Kazuma-kun hiểu điều đó mà nhỉ? Dù có yêu eroge đến mấy thì cũng phải phân biệt rạch ròi giữa thực tế và game đấy nhé? Mà dĩ nhiên chú tin là cháu hiểu mà nhỉ?」
「Ch-Cháu hiểu mà! Không sao đâu ạ! Cháu đã có người yêu rồi! Nên chú đừng lo ạ!」
Cậu vừa gật đầu lia lịa, vừa cảm nhận cơn đau âm ỉ từ bàn tay đang bị siết chặt kêu ken két.
Nghe vậy, Ero liền buông tay ra, rồi tươi cười vỗ lưng Kazuma: 「Thế mới đúng là người chú nhìn trúng chứ!」.
Thế nhưng, cơn đau âm ỉ lúc bị siết chặt vẫn còn vương lại trên tay Kazuma.
Nhìn Ero đang vui vẻ bên cạnh, Kazuma lén lau mồ hôi lạnh.
「Hôm nay, cảm ơn cậu đã đến nhé, Odagiri-kun. Xin lỗi nhé, tớ chẳng tiếp đãi được gì tử tế cả...」
「Không, không sao đâu. Tớ đột ngột ghé qua cũng có lỗi mà... Hơn nữa, cuối cùng lại để cậu tiễn ra tận đây, đường về có sao không đấy?」
「Không sao đâu. Vẫn chưa muộn lắm mà. Nhiều lúc đi làm về còn muộn hơn nữa cơ.」
Trước ga Tanashi. Liếc nhìn những người đang đi về phía sân ga, Kazuma trò chuyện với Mirai, người đã ra tiễn mình.
Sau bữa tối ba người. Theo lời giục của Mirai, Kazuma sớm rời khỏi nhà Tachibana. Ero đã liên tục mời cậu ở lại thêm chút nữa, nhưng cuối cùng vẫn bị Mirai thuyết phục.
Tuy nhiên, đó không phải là vì cô muốn đuổi Kazuma đi, mà có lẽ là vì muốn để cha mình, Ero, được nghỉ ngơi sớm. Thực tế, trong mắt Kazuma, Ero trông cũng khá mệt mỏi rồi.
「Tachibana-san thân với Ero-san──với bố cậu nhỉ.」
Vô thức, những gì cậu nghĩ cứ thế buột ra khỏi miệng.
Có lẽ do quá đường đột, Mirai thoáng vẻ ngạc nhiên, nhưng rồi ngay lập tức nở nụ cười: 「Chẳng phải đó là điều đương nhiên sao?」.
「Tớ chỉ nói cho cậu biết thôi nhé... Thật ra, tớ và papa không phải là cha con ruột. Khi tớ học lớp năm, mẹ tớ và papa tái hôn, tớ là con riêng của mẹ.」
「Ể...?」
「Nhưng mà, không phải vì thế mà bọn tớ không hòa thuận đâu nhé? Ngược lại là đằng khác... Papa đã yêu thương tớ, một đứa con không cùng máu mủ, như con gái ruột của mình vậy. Kể cả sau khi mẹ mất, ông vẫn luôn... Vì thế, dù không cùng huyết thống, tớ vẫn xem papa là gia đình thật sự của mình.」
Giọng điệu của Mirai khi kể chuyện không hề có chút u buồn nào, thậm chí còn có vẻ tự hào. Điều đó cho thấy cô thực sự nghĩ như vậy từ tận đáy lòng.
「Thì ra là vậy... Tớ cứ tưởng...」
Cậu vừa định thở phào nhẹ nhõm trước lời của Mirai, thì bỗng cảm thấy có gì đó lấn cấn.
Là chiếc thẻ đánh dấu sách cậu tìm thấy lúc nãy. Cậu cứ ngỡ đó là do Mirai làm tặng Ero, nhưng nếu theo lời Mirai vừa kể, thì cô và Ero trở thành gia đình là vào lúc cô học lớp năm.
Những hình vẽ và chữ viết trên tấm thẻ rõ ràng là của một đứa trẻ nhỏ──cỡ tuổi mẫu giáo, quá vụng về so với một cô bé lớp năm.
Vậy thì, người đã tặng tấm thẻ đó cho Ero, rốt cuộc là──.
「Gì thế, làm cái mặt ngơ ngác ra vậy... Chắc chắn là cậu lại tự mình lo lắng vớ vẩn, nghĩ rằng tớ với papa không hòa thuận chứ gì.」
「Ể...? Kh-Không, tớ...」
「Có chối cũng vô ích. Tớ nhìn thấu từ đầu rồi.」
Ngắt lời Kazuma đang định thanh minh, Mirai khẽ nhún vai.
「Chắc là vì mấy lời đồn hồi cấp hai, phải không?」
「...Cậu biết à?」
「Đương nhiên rồi. Chuyện của mình mà.」
Mirai bình thản nói, chẳng có vẻ gì là bận tâm.
「Có lẽ cậu nghĩ rằng tớ bị cô lập là do công việc của papa, nhưng không phải đâu? Ngược lại mới đúng.」
「Ngược lại?」
「Ừ. Tớ đã nói rồi mà, đúng không? Có một dạo tớ bị bệnh nên không đi học được. Vì thế nên hồi cấp hai tớ không hòa nhập được với lớp... Chuyện đó có vẻ đã làm một vài bạn nữ ngứa mắt. Tớ bị xem như cái gai trong mắt, rồi đủ thứ tin đồn bị lan truyền ra.」
「Thì ra là vậy...」
「...Trông cậu có vẻ vui nhỉ?」
Mirai nhìn chằm chằm vào Kazuma, người đang thở phào nhẹ nhõm.
Hơi bối rối trước ánh mắt đó, Kazuma nói ra suy nghĩ thật của mình.
「Thì, tớ thấy mừng mà. Tớ cũng thích Ero-san, và cả eroge nữa.」
「...Vậy sao. Nhắc mới nhớ, cậu bắt chuyện với tớ cũng vì muốn chơi eroge mà nhỉ.」
Chắc là nhớ lại chuyện xưa, Mirai nở một nụ cười tinh quái, trêu chọc Kazuma.
Nhưng câu nói đó lại khiến Kazuma ngẩn người.
(Vậy sao...?)
Cảm thấy có gì đó không đúng, Kazuma cố gắng nhớ lại. Nhớ lại chuyện lúc đó.
Thế nhưng, trước khi ký ức mơ hồ kịp trở nên rõ ràng, Mirai đã lên tiếng.
「A... mải nói chuyện quá nhỉ. Tớ đi đây. Tớ cũng có việc phải làm khi về nhà nữa.」
「A...! T-Tachibana-san...!」
Kazuma có chút do dự, không biết có nên giữ cô lại không. Có nên nói ra không.
Nhưng... nói gì bây giờ?
Lúc đó, rốt cuộc mình đã muốn nói gì với cô ấy...?
Cứ thế, trong lúc Kazuma còn đang lạc vào mê cung tự vấn, bóng dáng Mirai đã khuất sau dòng người tấp nập.
◆◆◆
Sau khi chia tay Mirai ở ga, Kazuma lên tàu.
Nhưng, khi đến ga chuyển tàu, cậu mới nhận ra một chuyện phiền phức.
「Ể!? Điện thoại đâu rồi!?」
Cậu tìm kiếm đến mức muốn lật tung cả cái cặp lên, nhưng vẫn không thấy đâu.
Nghĩ rằng mình đã làm rơi, mặt cậu thoáng chốc tái mét──nhưng rồi ngay lập tức nhớ ra. Hình như, lúc nãy mình đã để nó trên bàn rồi quên cất đi thì phải.
(Đành chịu vậy... Quay lại một chuyến thôi.)
Cậu đổi sang chuyến tàu ở sân ga đối diện chuyến vừa đi, rồi quay trở lại Tanashi.
Nhưng, đến nơi rồi cậu mới nhận ra một vấn đề cốt yếu. Không có điện thoại, cậu không thể xem bản đồ được. Tuy cậu có nhớ mang máng con đường Mirai đã dẫn mình ra ga, nhưng nếu hỏi có nhớ chính xác không thì cậu không dám chắc.
(Ừm... hướng này, thì phải...)
Vừa nghĩ bụng nếu có gì thì đành bỏ cuộc quay lại ga, cậu vừa lần theo trí nhớ mà đi.
Càng rời xa khu vực trước ga, người qua lại càng thưa thớt, xung quanh cũng trở nên yên tĩnh hơn. Mãi mà vẫn chưa đến được con đường quen thuộc nào, đúng lúc Kazuma bắt đầu nghĩ: 「...Hay là về thôi nhỉ」.
(...Hửm?)
Bất chợt, có tiếng người vọng đến từ đâu đó, khiến Kazuma dừng bước.
Không chỉ đơn giản là vì có tiếng người.
Mà vì cậu cảm thấy giọng nói đó giống của Mirai.
Có thể chỉ là cậu nghe nhầm, nhưng nếu đúng là Mirai thì may mắn quá rồi. Với tâm trạng gần như cầu nguyện, Kazuma bước về phía có tiếng nói.
Nơi phát ra tiếng nói là một công viên nhi đồng nhỏ gần đó.
Trời đã tối mịt nên không có bóng dáng trẻ con nào.
Thay vào đó, trên chiếc ghế dài được ánh đèn đường chiếu rọi, có một cô gái đang ngồi. Gương mặt nhìn nghiêng hơi cúi xuống đó, quả đúng là Mirai.
(May quá...! Đúng là quanh đây rồi.)
Thở phào nhẹ nhõm, Kazuma chạy bước nhỏ lại gần Mirai.
「Tachibana-sa──」
「...Tớ, quả nhiên vẫn thích cậu.」
Cảm giác như thời gian đã ngừng trôi.
Giọng nói ấy tuy không lớn, nhưng lại truyền đến tai cậu rõ ràng một cách kỳ lạ, như thể đang thì thầm bên tai. Trái tim như bị bóp nghẹt.
Không phải vì ngạc nhiên hay gì cả. Chỉ là đầu óc cậu trở nên trống rỗng, toàn thân không thể cử động được.
Giữa lúc cậu đang nhìn không chớp mắt, Mirai từ từ ngẩng mặt lên.
Đôi mắt lấp lánh kỳ ảo dưới ánh đèn phản chiếu hình ảnh Kazuma đang đứng sững sờ──.
「C-Cái...!? S-S-Sao Odagiri-kun lại ở đây!?」
「Ể!? Sao là sao... Ể?」
Mirai giật nảy mình đứng dậy khỏi ghế, vẻ mặt hết sức kinh ngạc. Kazuma vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, mắt đảo lia lịa.
「Ơ, ờm... Tớ để quên điện thoại ở văn phòng... nên quay lại lấy...」
「Ể, vậy sao? Mà đúng là lúc nãy cũng vội vàng thật. Mong là nó không bị thất lạc đâu đó...」
「...À, mà này Tachibana-san.」
「...Gì thế?」
「X-Xin lỗi vì đường đột nhưng... câu vừa rồi là...」
「Đương nhiên là luyện tập cho buổi thử vai sắp tới rồi, không phải sao?」
「Th-Thì ra là vậy ạ...」
Không chỉ một mà đến hai lần, cậu đã tự mình đa tình. Xấu hổ vì bản thân quá mức không biết điều, Kazuma run lên cầm cập.
「...Không lẽ nào đâu nhỉ. Cậu lại không biết điều mà tưởng tributedược tớ tỏ tình──」
「M-Mà TACHIBANA-SAN SAO LẠI Ở MỘT NƠI NHƯ THẾ NÀY VẬY Ạ!? TỚ TÒ MÒ GHÊ LUÔN Á!! KỂ CHO TỚ NGHE VỚI ĐI, NGAY BÂY GIỜ LUÔN!!」
Cảm nhận được luồng khí S từ nụ cười của Mirai đang nhìn mình, Kazuma dùng hết sức để đổi chủ đề.
Có vẻ Mirai cũng không có ý định trêu chọc dai, nên đã thuận theo lời cậu.
「Tớ đã nói rồi mà, luyện tập cho buổi thử vai.」
「...Ở một nơi như thế này?」
「Đành chịu thôi. Ở nhà có papa nên ngại lắm. Dù gì ông cũng là dân chuyên nghiệp... bị chỉ lỗi này nọ chắc tớ suy sụp mất.」
Mirai làm vẻ mặt hờn dỗi như muốn nói 『Cậu tự hiểu đi chứ』.
「Thì ra là vậy... Nhưng mà, cứ luyện giọng ở đây thì có bị hàng xóm mắng không?」
「Không sao đâu. Tớ cũng không nói to lắm. Tớ cũng để ý lắm đấy chứ.」
「Vậy là... cậu hay đến đây lắm à?」
「Cũng không phải ngày nào cũng đến đâu? Ở văn phòng cũng có phòng tập... Những hôm không dùng được phòng đó, hoặc lúc chưa tập đủ thì tớ mới ghé qua một chút thôi...」
「Hể... Tachibana-san cũng chăm chỉ ghê nhỉ.」
「Không phải chuyện gì đáng ngưỡng mộ đâu. Là dân chuyên nghiệp thì luyện tập là chuyện đương nhiên mà.」
Trái ngược với Kazuma đang thán phục, giọng điệu của Mirai lại rất bình thản. Không phải cô đang ngại ngùng, cũng không có vẻ gì là khiêm tốn. Trông cô thực sự chỉ coi đó là 『chuyện đương nhiên』.
Vì Mirai, một người 『chuyên nghiệp』 thực thụ, đã nói vậy, nên có lẽ đó đúng là một "chuyện đương nhiên" không hơn không kém.
Thế nhưng,
「Không. Nhưng mà, vẫn tuyệt vời lắm.」
「Này nhé? Có tâng bốc tớ cũng không được gì đâu.」
「Không phải đâu. Tớ không có ý đó. Vì, những 'chuyện phải làm' ấy, lúc định bắt tay vào làm lại thấy vất vả lắm, đúng không? Tớ cũng vậy, việc học bài mỗi ngày, cho đến lúc quen thì cũng khá mệt mỏi. Cho nên, tớ thấy Tachibana-san, người ngày nào cũng kiên trì luyện tập những điều hiển nhiên đó, thật sự rất cừ.」
「...Gì chứ. Được cậu khen, tớ cũng chẳng vui vẻ gì đâu.」
Tuy nhiên, trái ngược với câu thoại đậm chất tsundere đó, giọng nói của Mirai lại có vẻ vui, và khóe miệng cô đang nở một nụ cười.
「Vậy, tớ quay lại tập đây. Cậu cứ nói với papa để vào văn phòng nhé. Chắc ông đang ngủ rồi, nhưng bấm chuông là ông dậy thôi.」
「Ể? Luyện tập... vẫn tiếp tục à?」
Cậu bất giác ngước nhìn đồng hồ công viên. Đã gần chín giờ. Nhìn quanh một vòng, xung quanh tĩnh lặng, cũng không có nhiều người qua lại. Một cô gái ở một mình nơi thế này, liệu có nguy hiểm không.
Thấy vẻ lo lắng trên mặt Kazuma, Mirai bỗng trở nên bồn chồn.
「Kh-Không có! Dù cậu có lo lắng cho tớ, tớ cũng chẳng vui mừng gì đâu!」
「Ủa, sao tự dưng lại phản ứng kiểu tsundere ở đây?」
「Đ-Đương nhiên rồi! Là luyện tập đấy!」
Mirai ưỡn ngực như thể đó là điều hiển nhiên. Từ giọng nói cao vút, đến gò má ửng hồng không thể che giấu dù cố tỏ ra bình tĩnh, quả nhiên, diễn xuất của cô chân thực đến mức khiến người ta tưởng cô là một tsundere thật sự. Cậu thật sự nghĩ rằng với khả năng này, cô không chỉ có thể hoạt động với tư cách diễn viên lồng tiếng mà còn cả diễn viên nữa.
「Nhiệt tình thì tốt đấy nhưng... có lẽ cậu nên về đi thì hơn. Nếu không muốn bố cậu nghe thấy, thì có thể, trùm chăn tập chẳng hạn...」
「...Tớ đã nói rồi mà, không sao đâu. Tớ cũng có đồ phòng thân tự vệ. Cảm ơn cậu đã lo lắng, nhưng những chuyện thế này, một khi đã thỏa hiệp thì nó sẽ đeo bám mãi... rồi lại hối hận 『giá như lúc đó mình cố gắng hơn』.」
Giọng nói của Mirai khi kể chuyện rất chân thật, khiến Kazuma không thể xen vào được nữa.
「...Tớ đã nói rồi mà, đúng không? Tớ muốn trở thành nữ chính. Tớ không muốn mãi là nữ phụ.」
Nói rồi, Mirai liếc nhìn Kazuma. Có lẽ cô muốn nói: "Được rồi, đi đi".
Quả thật, nếu cứ đứng ngây ra đây, cậu cũng chỉ làm phiền cô luyện tập mà thôi.
──Thế nên. Kazuma đặt hành lý của mình lên chiếc ghế dài mà Mirai vừa ngồi lúc nãy.
Bất chợt, Mirai làm vẻ mặt nghi hoặc.
「Này, cậu làm gì đ──」
「À, thì... Nếu là luyện tập cho buổi thử vai, tớ nghĩ có mình ở đây cũng tốt hơn.」
「Ể...?」
Như bị bất ngờ, Mirai không nói nên lời.
Một cách kỳ lạ, Kazuma có thể chắc chắn. Sự ngạc nhiên này, chắc chắn không phải là diễn.
Quả thực, cho đến giờ cậu toàn bị cuốn theo──bị cô xoay như chong chóng. Sẽ là nói dối nếu bảo chưa từng cảm thấy phiền phức, và ngay cả bây giờ, cậu cũng nghĩ rằng những yêu cầu quá khích thì hơi...
Nhưng, khi nhìn thấy dáng vẻ cô một mình luyện tập đến tận khuya thế này, cậu đã nghĩ. Cậu muốn giúp đỡ cô bằng chính ý chí của mình, chứ không phải vì bị ép buộc.
「...Được không? Cậu mà nói thế là tớ không khách sáo đâu đấy? Vì──」
「〝Vì để trở thành nữ chính thì không từ thủ đoạn nào〟?」
「Đ-Đúng vậy. Cậu lúc nào cũng tỏ ra không hứng thú mà. Vậy mà... được sao?」
「Được thôi, đến nước này rồi mà. Vả lại──」
「Vả lại?」
「A... không, không có gì.」
Bị Mirai hỏi lại, cậu vội vàng lảng đi. 『Bị bất ngờ kiểu đó, tớ đã quen với Honoka rồi』... nói ra câu đó thì quả thật là quá sến sẩm.
Mirai nhìn Kazuma một lúc với vẻ tò mò, rồi khẽ mỉm cười.
「...Cảm ơn nhé, Odagiri-kun.」
Một nụ cười rụt rè, e ấp. Nó khác hẳn với bất kỳ biểu cảm nào của Mirai mà cậu từng thấy, khiến Kazuma nhất thời bị hút hồn.
Hay là, cô đã bắt đầu diễn rồi sao? Hay là...?
Trong lúc Kazuma còn đang bối rối, nụ cười ấy đã biến mất. Thay vào đó, một giọng nói vang lên bên tai: 「Có điều!」.
「Cậu giúp tớ luyện tập phần này thì được, nhưng đừng có quên vụ〝đóng giả bạn trai〟đấy nhé.」
「Ể...? Nh-Nhưng mà, nếu hai chúng ta luyện tập ở đây thì đâu cần thiết phải──」
「Sao lại không cần thiết chứ!? Chuyện nào ra chuyện đó! ...Vừa hay. Tớ có một tình huống muốn thử đây. Mai cậu nhớ dành thời gian cho tớ đấy!」
Nói rồi, Mirai dứt khoát chỉ thẳng ngón tay vào mặt Kazuma.
◆◆◆
「...Rồi, nơi cậu muốn đến là?」
「Cứ im lặng đi theo tớ là được. Nếu cậu cũng là một eroge otaku, tớ nghĩ cậu sẽ hiểu thôi.」
Sau giờ học. Bị Mirai kéo đi, Kazuma đang đi trong khuôn viên trường.
Cũng vì nguyện vọng tha thiết của Kazuma, họ đã đợi trong phòng sinh hoạt cho đến khi vãn người (trong lúc đó, cả hai đã tán gẫu về những tựa eroge có trong phòng), nên không cần lo bị người khác bắt gặp.
Nhưng, việc đi cùng nhau trong trường vẫn khiến tim cậu đập thình thịch, Kazuma bất giác nhìn quanh quất. Tuy nhiên, Mirai lại tỏ ra hết sức bình thản.
「Đến rồi. Ở đây này.」
Nói đoạn, Mirai dừng lại và chỉ vào cánh cửa trước mặt.
「Ở đây... Khoan đã!? Chẳng phải là phòng y tế sao!?」
「Cậu ngạc nhiên gì chứ. Nhìn là biết mà?」
「Nh-Nhưng mà...」
Dù gì thì Kazuma là một eroge otaku, và Mirai cũng thế. Bị nói là có việc ở phòng y tế, suy nghĩ của cậu khó tránh khỏi việc đi theo hướng đó.
Bỏ mặc Kazuma đang bối rối, Mirai nhanh chóng bước vào trong. Đành chịu, Kazuma cũng đi theo sau.
Đúng lúc thế này, trong phòng lại không có một bóng người. Cô giáo y tế đi đâu rồi không biết. Lỡ như có cặp đôi nào đó với mục đích không trong sáng lẻn vào──à không, lỡ như có người bị thương được đưa đến thì tính sao đây.
「Này, đừng có đứng ngây ra đó nữa, mau lại đây.」
「Lại đây là──」
Bị kéo tay, nơi cậu được dẫn đến là phía bên trong tấm rèm bao quanh giường bệnh.
(Ể)
Trước mặt Kazuma đang đờ người ra, Mirai nhanh chóng kéo rèm lại.
Chỉ vậy thôi mà những âm thanh bên ngoài đang nghe thấy bỗng trở nên xa xăm. Đúng theo nghĩa đen, cảm giác như thế giới đã bị ngăn cách. Cậu nhận ra rằng chỉ có mình và Mirai, hai người mà thôi.
Bỏ lại Kazuma đang bất động, Mirai leo lên giường, rồi từ từ nằm xuống.
Và rồi, cô ngước nhìn Kazuma chăm chú. Với gương mặt đỏ bừng đến tận mang tai, như thể đang muốn nói điều gì đó.
「O... Odagiri-kun cũng, lại đây đi...?」
「Không không không không không!!」
Vù vù vù vù vù! Kazuma lắc đầu với tốc độ cao (dĩ nhiên là lắc qua lại). Tự hủy, tuyệt đối không được.
「Đ-Đừng hiểu lầm! Tớ không thực sự bảo cậu làm〝chuyện đó〟đâu, chỉ là giả vờ thôi, giả vờ!」
「Kể cả giả vờ thì cái này cũng không được!?」
「Nh-Nhưng mà, ví dụ như diễn viên đóng phim giới hạn độ tuổi, họ cũng diễn những cảnh như vậy mà! Dù cho họ có người yêu hay đã kết hôn! Đó là công việc đứng đắn, không phải ngoại tình! Cho nên cái này cũng không sao!」
「Đ-Đúng là có thể như vậy... nhưng lý lẽ đó nghe cứ sai sai thế nào ấy!」
「S-Sao cậu cứ khăng khăng từ chối thế! Hay là, cậu không hài lòng với tớ...?」
「Không phải thế──」
Cậu vừa định nói thì có tiếng cửa mở, "Soạt". Kèm theo đó là giọng một nữ sinh: 『Cô ơi có ở đây không ạ? Em bị đứt tay một chút ạ』.
Kazuma lập tức ngậm miệng lại. Cùng lúc đó, Mirai bật dậy, túm lấy cổ áo Kazuma và kéo mạnh.
(Khoan đã...!?)
Cậu muốn kháng cự, nhưng không kịp cất lời. Trong chớp mắt, cậu bị kéo vào giường, rồi bị trùm chăn lên đầu.
Khi định thần lại, Kazuma đã nằm cùng giường với Mirai, nín thở dưới lớp chăn dày. Đúng trong tư thế như đang đè cô xuống.
(Ối giời ơi ơi ơi ơi ơi!?)
Hơi nóng và sự mềm mại truyền đến từ những phần cơ thể tiếp xúc. Hơi thở của cô mơn man gáy cậu. Mọi thứ đều quá chân thực, khiến não cậu như muốn nổ tung.
「Ể? Cô không có ở đây à? Chậc, đành chịu... Ừm, thuốc sát trùng...」
Biết không có giáo viên y tế, cô nữ sinh kia quyết định tự sơ cứu. Tiếng lục lọi tủ thuốc lạch cạch vang lên. Trong lúc đó, Kazuma lo ngay ngáy không biết có bị phát hiện không.
Không hiểu, tại sao lại ra nông nỗi này, mình còn chưa làm thế này với Honoka nữa là──những suy nghĩ hỗn loạn quay cuồng trong đầu, Kazuma cố hết sức nín thở để qua được tình huống này──.
「............Odagiri, kun」
Bất chợt, Mirai thì thầm, khiến Kazuma suýt nữa thì buột miệng kêu lên.
(T-Tachibana-san!?)
Cậu gào thét trong lòng: 『Sẽ bị phát hiện đấy!?』, nhưng trái với sự hoảng hốt của Kazuma, Mirai lại tiếp tục nói với vẻ thích thú.
「Cảm giác này, h... hồi hộp, nhỉ?」
Trong đầu Kazuma, một bên đang gào lên 『〝Hồi hộp nhỉ〟cái con khỉ!』, một bên lại đang thực sự hồi hộp đúng như lời cô nói, cứ thế thay nhau xuất hiện.
(Ch-Chẳng lẽ Tachibana-san, ngay cả trong tình huống này vẫn đang 'diễn' sao...!?)
Quả thật, tình huống hiện tại cực kỳ giống trong eroge. Nếu bây giờ nhân vật chính là Kazuma đây bắt đầu màn sỉ nhục công khai thì sẽ hoàn hảo. Dĩ nhiên là cậu không làm, cũng không thể làm và căn bản là không được phép làm.
...Một lúc sau, chắc là đã sơ cứu xong, tiếng cửa mở lại vang lên, và cô nữ sinh kia đã rời khỏi phòng y tế.
Ngay lập tức, Kazuma bật dậy và rời khỏi giường.
「Hừ────à...!」
Cuối cùng cũng được giải thoát, cậu hít một hơi thật sâu.
Nguy hiểm thật. Nếu cô học sinh kia mà ra chậm thêm một chút nữa, có lẽ Kazuma đã chết ngạt mất rồi.
「H-Hơi hoảng một chút... nh-nhưng mà, cũng có được trải nghiệm khá quý giá...! V-Với cái này, lần sau có phải diễn tình huống tương tự, cũng không còn gì phải lúng túng nữa...!」
「Cậu còn bình thản nói──」
Cậu định lên tiếng phàn nàn, nhưng rồi lại nuốt lời vào trong.
Lý do rất đơn giản. Chính Mirai, người đang nói những lời đó, mặt cũng đang đỏ bừng như sắp sốt.
Mirai định đứng dậy──nhưng có vẻ cơ thể không còn sức, cô lại ngồi phịch xuống giường.
「A, ủa...?」
Nhìn cô chớp mắt như thể đang tự hỏi có gì đó không ổn, Kazuma bỗng cảm thấy hết cả hứng tức giận.
Cậu thở khẽ một hơi rồi ngồi xuống bên cạnh Mirai.
「Cậu không cần phải cố gắng đến mức này đâu...」
「Th-Thì sao chứ, cố gắng thì có sao! Tớ nhất định sẽ trở thành nữ chính...!」
「...Ừm. Chắc chắn cậu sẽ làm được, nếu là Tachibana-san.」
Mirai quay phắt lại nhìn Kazuma.
Sau khi nhìn chằm chằm vào mặt Kazuma một lúc. Mirai ngượng ngùng quay đi và lẩm bẩm: 「...Cảm ơn」.
「V-Vậy thì! Để chắc ăn, chúng ta làm lại lần nữa──」
「Cái đó thì dẹp ngay!!」
Từ đó, hầu như ngày nào Kazuma cũng giúp Mirai luyện tập.
Ở trường thì vẫn đóng〝vai bạn trai〟như thường lệ, đến tối thì lại hẹn nhau ở công viên đó.
Và khi luyện tập xong, để cảm ơn, cậu sẽ được cô khao một ly nước ở cửa hàng tiện lợi gần đó. Vừa uống nước, vừa tán gẫu một lát ở khu vực ăn uống trong cửa hàng đã trở thành một thói quen mới của Kazuma.
「...Mà này. Tại sao Tachibana-san lại muốn trở thành diễn viên lồng tiếng vậy?」
「Tại sao à... Tớ đã nói rồi mà. Do ảnh hưởng của papa.」
「Ừm, tớ có nghe rồi, nhưng mà chưa nghe chi tiết... A, hỏi chuyện này có bất tiện không?」
「Không có gì đâu. Nếu cậu muốn biết thì tớ sẽ kể. Mà cũng không phải chuyện gì to tát lắm đâu──」
Vừa nhâm nhi ly cà phê sữa ấm, Mirai vừa kể. Về ngày đầu tiên gặp Ero. Về những ngày tháng sau khi trở thành gia đình. Và cả về lúc mẹ cô qua đời──.
「...Kể cả sau khi mẹ mất, papa vẫn luôn bảo vệ tớ, không hề thay đổi. Ông đã cố gắng làm những việc nhà không quen, rồi làm việc vào thời gian rảnh... nhưng vì thế mà một dạo trước, ông đã đổ bệnh.」
「Thì ra là vậy...」
「Ừm. Mà cũng không phải bệnh gì nặng lắm đâu.」
Miệng thì nói vậy, nhưng chắc hẳn lúc đó Mirai đã rất sốc. Vốn dĩ cô đã mất mẹ. Thêm vào đó nếu cha lại đổ bệnh, dù chỉ là cảm nhẹ, chắc chắn cô cũng sẽ lo lắng không yên.
「Thế nên, tớ đã nghĩ không biết mình có thể giúp gì cho công việc của papa không. Trong lúc đang suy nghĩ đủ thứ có thể làm, thì có một diễn viên lồng tiếng vai phụ đột nhiên không đến được, nên tớ được nhờ đóng thay.」
「A, vậy là...」
「Ừm, đó là khởi đầu.」
Mirai khẽ nheo mắt cười. Như thể đang nhớ lại chuyện xưa.
「Chỉ là một vai có một, hai câu thoại thôi... nhưng không hiểu sao tớ thấy rất vui. Cảm giác được giúp ích cho papa cũng làm tớ rất hạnh phúc... Vì thế, tớ đã quyết định trở thành diễn viên lồng tiếng.」
「Thì ra là vậy.」
Nghe rồi mới thấy, chẳng phải là 'không có gì to tát' cả. Cậu thật lòng thấy may mắn vì đã được nghe câu chuyện này.
「...Tớ muốn trở thành 'nữ chính' ấy. Không phải vì muốn nổi tiếng, hay được tung hô, hay vì những lý do như vậy đâu nhé?」
「Tớ chưa bao giờ nghĩ vậy cả.」
Chỉ cần nhìn thấy sự nghiêm túc của Mirai đối với công việc, không cần nói cậu cũng hiểu. Huống hồ là sau khi đã nghe câu chuyện vừa rồi.
Khi Kazuma nói vậy, Mirai vội vàng quay đi, vẻ lúng túng: 「Th-Thế thì được rồi」. Chắc là đang ngại ngùng đây mà.
「N-Nói chung là! Tớ muốn làm cho papa yên lòng. Tớ muốn giành lấy vị trí 'nữ chính', cho ông thấy rằng tớ có thể thành công với tư cách là một diễn viên lồng tiếng... để ông biết rằng, ông không cần phải gắng sức vì tớ nữa.」
Cậu thấy Mirai siết chặt nắm đấm.
Không kìm được, Kazuma lên tiếng.
「Không sao đâu! Nếu là Tachibana-san thì chắc chắn sẽ làm được! Tớ cũng sẽ cố gắng hết sức để giúp cậu!」
「Cảm ơn──à mà, cậu nói gì thế! Đương nhiên rồi! Đến nước này rồi mà cậu đòi bỏ cuộc thì tớ biết làm sao!? Cậu nhất định phải chịu trách nhiệm đến cùng đấy nhé!」
──Và rồi, một tuần trôi qua.
Vào ngày trước buổi thử vai của Mirai, Kazuma vẫn đang ở công viên, giúp cô tự luyện tập.
「...Đây, Odagiri-kun.」
「Cà phê à?」
「Cảm ơn vì hôm nay.」
Mỉm cười duyên dáng, Mirai đưa lon nước cho cậu. Tay kia cô cầm một lon cà phê của mình. Có vẻ như cô đã mua chúng trước khi bắt đầu luyện tập.
Cả hai ngồi cạnh nhau trên ghế dài, cùng nhấp một ngụm cà phê.
「Hôm nay──à không, suốt thời gian qua, cảm ơn cậu đã đồng hành cùng tớ. Tối nay đến đây là được rồi.」
「Thế thôi á? Nhưng bình thường cậu tập lâu hơn mà──」
「Không sao. Tớ cảm thấy đủ rồi. Vả lại, tớ nghe nói nếu quá hài lòng với việc luyện tập thì ngược lại sẽ không thể phát huy hết sức trong buổi diễn thật. Vừa phải là tốt nhất.」
Vẻ mặt của Mirai lúc nói trông rất thanh thản. Không giống như cô đang khách sáo với Kazuma hay gì cả. Vốn dĩ, cậu cũng không nghĩ bây giờ Mirai lại đi khách sáo với mình.
「...Cảm ơn cậu vì tất cả, Odagiri-kun. Tớ có thể làm được đến đây là nhờ cả vào cậu.」
Quay sang đối diện với Kazuma, Mirai nói với giọng chân thành hiếm thấy. Gương mặt cô nghiêm túc đến nỗi Kazuma lại bật cười.
「Thôi mà. Tự dưng nói trịnh trọng thế này làm tớ ngượng đấy. Trước giờ toàn nói những chuyện vô lý cơ mà.」
「T-Tớ đâu có nói toàn những chuyện quái đản đâu chứ!」
「Ừm. Nếu cậu thực sự nghĩ vậy, thì Tachibana-san nên tự xem lại mình đi thì hơn...」
Cậu vừa nhớ lại đủ thứ chuyện đã qua, vừa nhấp một ngụm cà phê.
Nhưng, nghĩ lại thì, chuyện nào cũng là những kỷ niệm có thể cười cho qua.
Suy cho cùng, Kazuma cũng đã rất vui. Vì cậu cũng là một eroge otaku, giống như Mirai.
「...Này. Ngày mai, sau khi buổi thử vai kết thúc, chúng ta có thể gặp nhau ở đây được không?」
「Ngày mai?」
「Ừm... Cậu đã giúp tớ luyện tập, nên tớ muốn báo kết quả cho cậu. Chỉ vậy thôi. Không có ý gì khác đâu. Không có đâu nhé!? Thật sự không có mà!」
Bất chợt, Mirai đứng dậy, đi vòng ra trước mặt Kazuma.
「Nè, được không? Chỉ một lát thôi.」
「Ừ-ừm...」
Sao thế nhỉ. Chuyện đó vốn dĩ không có gì to tát, nhưng không hiểu sao, giọng cậu lúc trả lời lại hơi cao lên. Có lẽ cậu đã bị cuốn theo vẻ mặt nghiêm túc của Mirai.
「...Cảm ơn.」
Miệng thì nói lời cảm ơn, nhưng nét mặt Mirai vẫn có chút căng cứng. Kazuma cũng bất giác ngồi thẳng người lại.
「...Này. Tớ hỏi một câu được không?」
「G-Gì vậy...?」
Một thoáng do dự lướt qua trong đôi mắt Mirai.
「Cậu... đã nói là có bạn gái rồi, đúng không?」
「Có, nhưng... sao vậy?」
「Với cô bé đó... cậu, đã từng hôn, chưa?」
「Ực...!」
Cậu suýt nữa thì làm rơi lon cà phê đang cầm. Chính cậu cũng thấy phản ứng của mình quá lộ liễu.
「...Có rồi nhỉ.」
Đúng như dự đoán, Mirai nhìn cậu chằm chằm với vẻ mặt như đã thấu tỏ mọi chuyện. Kazuma ngượng quá, bất giác cúi gằm mặt xuống.
「...Thế thì vừa hay.」
「Ể? Oa──!?」
Ngay khi hỏi lại, cậu bị kéo mạnh tay, buộc phải đứng dậy.
「...Tachibana-san?」
Vẫn trong tư thế bị nắm tay, Kazuma nhìn lại Mirai.
Dưới ánh đèn đường trắng xóa, đôi mắt Mirai ngước nhìn cậu bỗng tỏa sáng một cách kỳ lạ.
「...Hôn, tớ đi.」
Một giọng nói thì thầm. Ấy vậy mà lại có ảo giác như thể được nói ngay bên tai.
「C-Cái──」
「Đừng hiểu lầm... Tớ chỉ nhớ ra, là mình vẫn chưa thực hiện 'bài tập' quan trọng nhất. Chỉ vậy thôi.」
Chỉ là giả vờ thôi.
Mirai nói vậy, nhưng vẻ mặt khi cô nhìn Kazuma lại không hề giống như đang 'giả vờ'.
Như thể cô đang thật sự, nài nỉ Kazuma một nụ hôn.
Cậu vốn nghĩ mình đã hiểu rõ khả năng diễn xuất của Mirai tuyệt vời đến mức nào, nhưng dù biết vậy, cậu vẫn không thể không bị cuốn vào, đến mức nín thở.
──Không.
(Đây thật sự... là diễn, sao?)
Đến tận bây giờ──thực sự là đến tận bây giờ, câu hỏi đó mới lướt qua tâm trí cậu. Chuyện đó là chắc chắn rồi. Câu trả lời vốn dĩ đã quá rõ ràng.
Bởi vì, nếu không phải là diễn, thì có nghĩa là──.
「............, cậu cứ ngây ra đó đến bao giờ!」
「Ui da!?」
Một cú búng trán thẳng thừng giáng xuống, khiến cậu không chịu nổi phải ngửa người ra sau.
「Thiệt tình... Tớ đã nói là giả vờ rồi mà, cậu lại đơ ra thế. Đúng là đồ tân binh mà.」
Nói rồi, Mirai khẽ mỉm cười. Một nụ cười bất đắc dĩ. Nhưng đâu đó, lại có vẻ vui.
「C-Cậu nói thế thì tớ biết làm sao...! Tớ──」
Chính cậu cũng không biết mình định nói gì, suy nghĩ chưa kịp thành hình, Kazuma đã phản xạ mở miệng.
Ngay sau đó, cậu im bặt.
Vì Mirai đã nhón chân lên, ghé môi lại gần Kazuma.
Gương mặt của một ai đó không phải mình đang ở ngay trước mắt. Chỉ có vậy thôi, mà đầu óc cậu đã trở nên trống rỗng, không thể suy nghĩ gì được nữa.
Đây là lần thứ hai cậu có trải nghiệm như vậy, sau lần với Honoka.
「............Thì ra là vậy. Hiểu rồi. Tớ đã hiểu rất rõ rồi.」
Rời khỏi Kazuma. Như thể chưa có chuyện gì xảy ra, Mirai lặp đi lặp lại câu lẩm bẩm đó.
Thế nhưng, khuôn mặt cô, dù là ban đêm cũng có thể thấy rõ là đang đỏ bừng.
「T-Tachibana-san... Vừa rồi...」
「G-Gì chứ, hốt hoảng thế. Cái này, chỉ là, giả vờ thôi mà.」
「Đ-Đúng là vậy...」
Đúng là họ đã không chạm vào nhau.
Nhưng... cậu nghĩ, khoảng cách đó gần đến mức có thể chạm vào bất cứ lúc nào.
Nếu như, một trong hai người chỉ cần mất thăng bằng một chút.
Hoặc là──nếu một trong hai người, tiến thêm một bước nữa.
Môi của cậu và cô, chắc chắn đã chạm vào nhau.
Đối với Kazuma, một người ít kinh nghiệm yêu đương, đó không phải là chuyện có thể dễ dàng cho qua bằng hai từ 'giả vờ'.
Thế nhưng, Mirai chỉ khăng khăng nói 「Là giả vờ thôi」.
「Là giả vờ. Đã nói là giả vờ, thì là giả vờ. D-Dù, hành động vừa rồi, có vẻ như ẩn chứa một ý đồ, hay tình cảm, đặc biệt nào đó... thì đó cũng là, do cậu tưởng tượng ra thôi. Tuyệt đối, là do cậu tưởng tượng thôi!」
Sau khi tuôn một tràng, Mirai đột ngột quay gót, rồi cứ thế chạy đi. Chỉ để lại một lời chào tạm biệt qua quýt: 「Vậy nhé!」.
Ngay cả khi bóng lưng cô đã khuất dạng. Kazuma vẫn đứng sững tại chỗ, tay vẫn đặt trên môi.
◆◆◆
「Ể ê ê ê ê ê ê. Sướng thế anh rể sướng thế ê ê ê ê! Em cũng muốn xem diễn xuất trực tiếp của Kako-taso, xem tận mắt cơ ô ô ô! Nè è è è đổi cho em đi mờ mờ mờ mờ. Đổi chỗ cho em là được tặng kèm ngay quyền làm em gái của chị gái em đó nhaー!」
「...Suzuka-chan có nghe anh nói không vậy?」
Ngày hôm sau, sau khi chia tay Mirai ở công viên. Kazuma vừa giúp Suzuka luyện tập ở khu trò chơi điện tử, vừa kể lại chuyện tối qua.
「N-Nè... Suzuka-chan nghĩ sao? Hay là tất cả đều đúng như lời hội trưởng nói... Có lẽ nào, anh đã hiểu lầm một cách tai hại rồi không...!」
「──Êi, anh nghĩ nhiều quá rồi đấy. Dù gì đó cũng là Kako-taso cơ mà? Tuy chưa có kinh nghiệm đóng vai nữ chính, nhưng lại được một bộ phận những người yêu thích nhân vật phụ tôn sùng và kính yêu như một vị thần, Kako-taso đó mà lại thật lòng với anh rể á, không có chuyện đó đâuー」
『Người có sở thích kỳ lạ như vậy chỉ có chị gái em thôi đó』, những lời nói vô tư của Suzuka xé toạc sự ồn ào của khu trò chơi, tấn công thẳng vào Kazuma.
Nhân lúc Kazuma đang chán nản, Suzuka chớp lấy thời cơ tung ra một đòn tấn công lớn. Với đòn này, trận đấu đã thuộc về Suzuka.
「Theo em thì là thế này ạ. Rốt cuộc thì cảm xúc của Kako-taso— à không, của Tachibana-san, chỉ có Tachibana-san mới hiểu được thôi. Nếu anh thấy bận lòng thì nên thử xác nhận lại một lần cho đàng hoàng đi ạ!」
「Ừ, cũng phải ha...」
「Thấy chưa! Anh thấy lời khuyên mang tính đột phá của em thế nào! Anh thấy may mắn vì hôm nay đã có hẹn đi chơi với em rồi chứ! Ý tưởng thế này mà không phải em thì còn ai nghĩ ra được nữa chứ!」
Nói ra một điều mà ai cũng nghĩ ra được, Suzuka hôm nay vẫn vênh váo tự mãn như mọi khi.
Cảm thấy bực mình đi bắt bẻ con bé cũng phiền phức, Kazuma bèn xoa đầu nó cho qua chuyện rồi liếc nhìn đồng hồ.
Giờ này, chắc buổi thử vai của Mirai cũng đã kết thúc rồi. Cuộc hẹn là một tiếng nữa. Cũng đến lúc phải di chuyển rồi.
「Vậy nhé Suzuka-chan. Anh đi đây.」
「Vâng ạ. Chuyện của Kako-taso cũng quan trọng, nhưng đừng quên giải đấu nhé! Lần này là diễn lại đấy! Phải dồn hết tâm huyết vào đi, xong xuôi sẽ có một bất ngờ đặc biệt dành cho anh đấy!」
「Hả? Bất ngờ á... Suzuka-chan, chẳng lẽ em định tặng anh quà cảm ơn hay gì à?」
「............Ể? Em có nói vậy ạ? Anh nghe nhầm à?」
Suzuka cố tình quay mặt đi hướng khác, nói lời bao biện rõ như ban ngày. Đã gọi là bất ngờ thì hẳn là con bé muốn giữ bí mật. Vậy mà lại tự mình buột miệng nói ra, quả đúng là đẳng cấp của Suzuka.
Mà thôi, vì là Suzuka nên cũng không nên kỳ vọng quá nhiều, cứ coi như chưa nghe thấy gì và chuẩn bị sẵn tinh thần để ngạc nhiên vậy.
「Thôi nào, quên chuyện nghe nhầm đó đi anh! Bây giờ anh chỉ cần tập trung vào việc thi đấu thật ngầu thôi! Vòng đi vòng lại rồi nó cũng sẽ dẫn đến một diễn biến có lợi cho anh đấy!」
「Rồi, rồi, anh biết rồi. Anh sẽ cố hết sức.」
Lắng nghe tiếng Suzuka hét lên 『Anh hốt được hên rồi đấy!』, cậu rời khỏi trung tâm giải trí.
Khi đến công viên, bóng dáng Mirai đã ngồi sẵn trên ghế đá.
「A, Tachibana-san!」
Cậu định chạy lại gần... rồi nhận ra.
Mirai vẫn cứ cúi gằm, không chịu ngẩng mặt lên.
Linh cảm có chuyện chẳng lành, Kazuma từ từ tiến lại gần Mirai.
「T... Tachibana-san?」
Cậu rụt rè cất tiếng gọi, Mirai chậm chạp ngẩng đầu lên.
Nhìn vẻ mặt như thể đã cạn kiệt cả tinh thần lẫn sức lực của cô, Kazuma liền đoán ra kết quả của buổi thử vai.
「T... Tachibana-san... à thì, k-không sao đâu! Vẫn còn lần sau mà!」
「Đừng! Đừng nói gì cả! Đừng xát muối thêm vào vết thương của tôi nữa!!」
Úp hai tay lên mặt, Mirai nức nở 「Oa!」 một tiếng đầy đau khổ.
「Quả nhiên... là họ nói diễn xuất của cậu không giống đang yêu à?」
Mirai vẫn úp mặt vào lòng bàn tay, khẽ gật đầu.
「Tại sao chứ... mình đã luyện tập nhiều đến thế mà... Mỗi ngày đều tim đập thình thịch, mình đã nghĩ thế này là được rồi... Nếu đây không phải là『nữ chính』, vậy thì cảm xúc này của tôi rốt cuộc là gì chứ...」
Không biết nên nói gì với cô nàng đang suy sụp nặng nề, Kazuma tạm thời ngồi xuống bên cạnh cô.
Mấy buổi thử vai thì chuyện đỗ hay trượt có lẽ cũng là thường tình.
Thế nhưng, với tư cách là người đã đồng hành cùng cô luyện tập, Kazuma không thể không cảm thấy có trách nhiệm.
Bởi lẽ, bản thân『diễn xuất』của Mirai đã hay đến mức có thể gọi là hoàn hảo. Dù vậy mà vẫn không được, cậu không thể không nghĩ rằng vấn đề không nằm ở Mirai, mà là do cách làm của mình có gì đó chưa đúng.
(...Hay là vì chỉ là〝diễn〟nên không được nhỉ.)
Dù có làm những việc ra vẻ đến đâu, thì rốt cuộc, việc Kazuma làm cũng chỉ là diễn vai『bạn trai』chứ không phải là『hàng thật』. Đó thậm chí còn không phải là diễn xuất hoàn hảo như của Mirai, mà chỉ là một sự giả tạo được thốt ra bằng lời nói.
Không phải như vậy, mà là chính bản thân Mirai thực sự yêu một ai đó. Thứ cần thiết, chẳng phải là điều đó sao──.
「...Phải chăng, vì chỉ là diễn, nên mới không được...」
Cậu nín thở, giật mình. Trong khoảnh khắc, cậu đã tưởng rằng mình bị đọc được suy nghĩ.
Nhưng khi Mirai đột ngột quay lại, cô không nhìn về phía Kazuma. Cứ thế nhìn chằm chằm xuống chân mình, cô thốt lên một câu nghe được nghe không.
「...Này, Odagiri-kun. Nếu như tôi nói tôi muốn cậu trở thành bạn trai của tôi thật sự, chứ không phải〝diễn〟nữa... cậu sẽ làm gì?」
Dứt lời, Mirai ngẩng mặt lên. Cậu không thể rời mắt khỏi đôi ngươi đang nhìn thẳng vào mình từ phía dưới.
Má nóng bừng lên.
Tim đập loạn xạ.
Một cảm giác muốn được cứ thế này ngắm nhìn cô mãi mãi dâng lên.
────Thế nhưng.
「Tớ, thì──」
「──Ấy chết. Đừng coi là thật chứ. Diễn thôi, diễn thôi. Thiệt tình, cũng đến lúc cậu phải nhìn ra được rồi đấy.」
Như muốn nói "chịu thua cậu luôn", Mirai nhún vai rồi đứng dậy. Cô bước lên một bước, và từ chỗ Kazuma đang ngồi trên ghế, cậu không còn thấy được vẻ mặt của cô nữa.
「Nhưng, đây cũng là một cơ hội tốt. Nhờ cậu mà tôi đã dứt khoát được rồi.」
「Hả...?」
「Dù tôi có diễn hết mình đi chăng nữa, cũng không thể làm một tên trai tân như cậu rung động... Tức là, đó chính là giới hạn của tôi, bây giờ tôi mới nhận ra.」
Mirai nói bằng một giọng điệu vui vẻ lạ thường rồi quay lại nhìn cậu. Môi cô nở một nụ cười thanh thản, không hề trái với giọng nói.
「...Tôi quyết định rồi. Nữ phụ cũng có sức hấp dẫn của nữ phụ mà. Tôi sẽ không cố chấp tham gia thử vai nữa. Sẽ không phân biệt đối xử trong công việc, mà dồn hết tâm huyết vào những vai diễn hợp với mình.」
Cả trong nét mặt lẫn giọng nói của cô đều không có một chút gì là gượng ép.
Thế nhưng, Kazuma biết.
Cậu biết rằng cô là một diễn viên cực kỳ giỏi.
「K-không thể nào...! Đâu thể dễ dàng từ bỏ như vậy được! Buổi thử vai, cứ tham gia lại là được mà──」
「Tôi hiểu Odagiri-kun không chấp nhận được. Chắc cậu đang nghĩ, lôi người khác vào đủ chuyện rồi giờ lại... đúng không? Về chuyện đó, tôi thực sự xin lỗi. Từ trước đến giờ đã đòi hỏi vô lý, xin lỗi cậu. Nhưng, cũng chính vì Odagiri-kun đã giúp tôi đến mức này, nên tôi mới có thể dứt khoát được, đó là sự thật. Dù trước đây cứ cố chấp bám víu, nhưng cuối cùng tôi cũng nghĩ được rằng.『Đã được giúp đến thế này mà vẫn không được thì...』.」
「Không phải! Tớ không muốn cậu xin lỗi...!」
Kazuma chỉ không muốn cô từ bỏ. Chỉ có vậy thôi.
Thế nhưng, dù Kazuma có khẩn khoản đến đâu, vẻ mặt của Mirai cũng không hề thay đổi.
Trái lại, cô còn hỏi lại một cách khó hiểu.
「Mà tại sao Odagiri-kun lại phải nổi nóng như vậy?」
「Chuyện đó...」
Bị chỉ ra điểm đó, Kazuma không thể nói thêm được gì nữa.
Bởi vì, đúng là như vậy.
Chính Mirai đã nói rằng như thế là được rồi, tại sao mình lại phải cố gắng thuyết phục cô ấy nghĩ lại như thế này?
Mình không có lý do, cũng chẳng ở vị trí có thể nói những lời như vậy.
「Vậy nhé, tôi đi đây. Phải về sớm không thì bố tôi cũng muốn biết kết quả nữa.」
「Tachibana-san...」
「Chào nhé, Odagiri-kun. Mai gặp lại ở trường.」
Đó là một lời chào vô cùng bình thản, dứt khoát, và chính vì thế, Kazuma không thể xen vào được. Cậu chỉ đành đứng nhìn bóng lưng cô rời đi mà không một lần ngoảnh lại.
...Sau khi chia tay Mirai, một mình đi trên đường về, Kazuma hồi tưởng lại những chuyện đã xảy ra từ khi gặp lại cô.
Nghĩ lại, đúng là cậu đã nhận được một lời nhờ vả hết sức khó đỡ, là trở thành bạn trai của cô.
Cô lúc thì nói những lời đầy ẩn ý, lúc lại ngay lập tức phán là『diễn thôi』, khiến một Kazuma cả tin bị xoay như chong chóng.
Thế nhưng, dù vậy, cậu vẫn nghĩ rằng trong những lời nói đã trao đổi, trong khoảng thời gian đã trải qua, vẫn có một phần『thật』của cô, chứ không phải chỉ là diễn xuất.
Trong thời gian ở bên nhau, cậu đã có cảm giác mình dần hiểu được『lòng thật』của cô, nhưng giờ nghĩ lại, có lẽ đó cũng chỉ là một sự ngộ nhận.
Rốt cuộc đối với cô, Kazuma chẳng qua chỉ là một người qua đường tình cờ ở đó, một con tốt thí để luyện tập tiện lợi. Không hơn không kém.
Nếu vậy thì Kazuma cũng chẳng có lý do gì để tiếp tục bận tâm về cô nữa. Bởi vì, chính cô, chứ không phải ai khác, đã nói rằng,「thế là đủ rồi」.
Như thế mới là tự nhiên.
Chẳng có gì kỳ lạ cả.
Thế nhưng.
Vậy thì tại sao, mình lại không chấp nhận được kết luận đó?
Tại sao trong lồng ngực mình lại ngập tràn một cảm xúc mơ hồ, khó chịu thế này?
Rời khỏi công viên. Đi qua con hẻm mà giờ đây cậu đã thuộc lòng đường, rồi lên tàu điện. Từ ga gần nhà nhất, đi bộ trên con đường về nhà. Kazuma cứ tự hỏi mãi.
Tại sao.
Vì lý do gì, chứ.
(...Thì ra là vậy.)
Khi sắp nhìn thấy nhà, Kazuma cuối cùng cũng nhận ra bản chất của cảm giác khó chịu đang tồn tại trong lòng mình.
Tóm lại là, cậu không muốn cô cứ như thế này.
Cậu không thể chấp nhận được. Việc cô cứ mãi là『nữ phụ』, không được ai công nhận.
Bởi vì Kazuma biết rằng cô diễn xuất rất giỏi. Cậu biết rằng cô đã nỗ lực không ngừng. Cậu có thể quả quyết không chút do dự rằng, Tachibana Mirai là một sự tồn tại xứng đáng được chọn làm『nữ chính』.
Thế nên, việc chính bản thân cô từ bỏ điều đó, khiến cậu bực bội không chịu nổi.
Dù có bị nói là không liên quan. Dù có bị chính cô từ chối đi chăng nữa.
Thế nhưng, cậu không thể bỏ mặc được── không muốn bỏ mặc.
Không phải là vì cô, hay một cái gì đó ra vẻ ban ơn, mà là chính bản thân Kazuma không muốn mọi chuyện cứ như thế này. Vì thế, cậu muốn làm gì đó.
Nhưng, Kazuma bây giờ không có phương tiện, cũng không có sức mạnh để làm một việc lớn lao như vậy.
Vì biết rõ điều đó, nên mình mới cảm thấy bất lực thế này.
(Quả nhiên... vai『nhân vật chính』không hợp với mình mà...)
『Hãy trở thành nhân vật chính đi』. Giờ đây, những lời Mirai nói với cậu nghe mới thật mỉa mai làm sao.
Khoảnh khắc một nụ cười khổ không kìm được tuột ra khỏi môi vì sự bất tài của bản thân── đột nhiên, chiếc điện thoại trong túi rung lên.
Người gọi là──.
「...Honoka.」
Cậu ngẩn người nhìn cái tên hiện trên màn hình.
Cậu không nghĩ là cô sẽ gọi. Vì giờ này, bên đó vẫn còn sáng sớm mà.
Chẳng lẽ, có chuyện gì rồi sao. Bị nỗi bất an đó thôi thúc, Kazuma vội vàng bắt máy.
「Honoka? Sao thế?」
『...Kazuma-kun...』
Giọng nói từ đầu dây bên kia líu ríu, nghe có vẻ rất buồn ngủ.
Tạm thời yên tâm vì không phải là có rắc rối gì, Kazuma khẽ cười.
「Ừ, tớ đây. Tự nhiên cậu gọi nên tớ giật mình. Hay là cậu ngủ mơ à?」
『Không phải... chờ một chút... tớ đi rửa mặt đã...』
Nói rồi, giọng nói của cô nhỏ dần đi. Loáng thoáng có tiếng nước chảy từ vòi, và tiếng cô lẩm bẩm mấy thể活用形 gì đó như,「ngủ là không được... dậy, lúc dậy, nếu dậy...」.
Khoảng thời gian bí ẩn đó kéo dài một lúc.
『...Xin lỗi đã để cậu chờ. Chào buổi sáng, Kazuma-kun. Mà nói vậy chứ, bên cậu đang là buổi tối nhỉ.』
「Ừm, chào buổi sáng Honoka. Thế, có chuyện gì vậy?」
『Thật ra... tớ đã mơ. Mơ thấy Kazuma-kun.』
「Mơ thấy tớ à? Hể, mơ gì thế?」
『Tớ không nhớ rõ nội dung... nhưng, vì thế mà tớ tỉnh giấc vào giờ này. Và, tớ rất muốn nghe giọng của cậu.』
「Thế à. À mà, sáng sớm đã nói chuyện thế này có sao không?」
『Không sao đâu, tớ ra đến tận sảnh rồi. Mà bên Kazuma-kun thì sao, tự nhiên tớ gọi điện có ổn không?』
「Ừ. Tớ cũng vừa mới... đang nghĩ là muốn nói chuyện với Honoka.」
Cảm giác u uất lúc nãy, khi nói chuyện thế này lại thấy nhẹ nhõm đi.
Đúng lúc cậu nghĩ như vậy.
『Kazuma-kun... có chuyện gì à?』
「Hả...」
Cậu bất giác giật thót. Vì cậu đâu có định thể hiện điều đó ra giọng nói.
『...Quả nhiên là vậy nhỉ. Trước đây, Mimosa có nói thế này.「Vì luôn dõi theo người mình thích, nên có chuyện gì là tự nhiên sẽ biết ngay」. Thế nên, tớ cũng biết. Dù không gặp mặt trực tiếp... nhưng mỗi ngày, tớ đều nghĩ về Kazuma-kun.』
「Honoka...」
Honoka ngầm nói rằng『em sẽ là sức mạnh cho anh』. Giọng nói như thể bao dung tất cả của cô khiến Kazuma cảm thấy vai mình chợt nhẹ bẫng.
Nghĩ lại thì, ngay từ đầu, cậu đã hứa sẽ kể hết mọi chuyện với Mirai cho cô nghe. Không ngờ cơ hội đó lại đến sớm như vậy, nhưng có lẽ như thế lại hay.
「Cảm ơn cậu, Honoka... Thật ra, tớ có chuyện muốn kể cho cậu nghe. Có thể nghe như là tớ đang than thở thôi... nhưng cậu nghe được không?」
◆◆◆
Vừa giữ điện thoại với Honoka, Kazuma vừa vào nhà rồi đi thẳng lên phòng mình. Trong lúc đó, cậu giải thích cho Honoka những chuyện đã xảy ra gần đây.
『Thế à. Chuyện đó... thật đau lòng nhỉ. Cả Tachibana-san, và cả Kazuma-kun nữa.』
「Không, tớ thì chẳng sao đâu. So với Tachibana-san thì... Với lại, tớ cũng xin lỗi Honoka.」
『Ể!? Tại sao Kazuma-kun lại xin lỗi chứ? Không sao đâu? Tớ không có giận gì đâu. Chỉ là hơi nghĩ giá như mình cũng đến phòng y tế thì tốt thôi...』
「Không, ừ thì, cũng có cái xin lỗi đó, nhưng không phải thế.」
Phản ứng ngây ngô của Honoka khiến cậu thấy được chữa lành đôi chút, rồi tiếp tục câu chuyện.
「Đấy, tớ nói là sẽ đặc huấn với Tachibana-san, rồi còn hỏi ý kiến Honoka nữa. Làm rùm beng lên thế mà, cuối cùng tớ chẳng làm được gì cả...」
『Em không nghĩ vậy đâu! Nếu là em, chỉ cần Kazuma-kun giả vờ làm〝bạn trai〟cho em là em đã vui lắm rồi!』
「Không, nhưng tớ đã là bạn trai của Honoka thật rồi mà...」
Cậu cười khổ, rồi cảm nhận được bầu không khí của Honoka qua điện thoại có chút thay đổi.
『...Kazuma-kun.』
「Ừ?」
『Kazuma-kun không muốn để mọi chuyện của Tachibana-san cứ như thế này, đúng không?』
「...Ừ.」
Khi nói ra thành lời, cảm xúc đó càng trở nên mạnh mẽ hơn. Những lời nói tuôn ra mà chính cậu cũng không ý thức được.
「Có thể là tớ nhiều chuyện, nhưng quả nhiên, tớ muốn Tachibana-san trở thành nữ chính. Tớ không định nói nữ phụ thì không được, nhưng diễn xuất của Tachibana-san thật sự rất đỉnh. Thế nên tớ muốn nhiều người hơn nữa biết đến điều đó...」
『Vậy à...』
Nghe những lời của Kazuma, Honoka im lặng một lúc.
Rồi đột nhiên.
『...Này, Kazuma-kun. Kazuma-kun, có phải cậu──』
Một câu hỏi quá bất ngờ khiến cậu nhất thời không thốt nên lời.
「Không, tớ...」
Cậu phản xạ định phủ nhận. Nhưng, không thể nói thêm được lời nào.
Thay vào đó, trong đầu cậu hiện lên tiếng lẩm bẩm,『Thì ra là vậy』.
(Mình, lúc đó...)
Đến tận bây giờ, cậu mới nhận ra.
Thời cấp hai, lúc cậu bắt chuyện với Mirai, trong lòng mình đã nghĩ gì.
Bây giờ thì── bây giờ khi đã hẹn hò với Honoka, cậu đã hiểu ra.
Bởi vì──.
『Em muốn anh dạy em về〝eroge〟.』
Những gì Honoka đã làm cho cậu từ trước đến nay, cũng giống hệt như vậy.
Honoka đã yêu Kazuma, và để trở nên thân thiết hơn với cậu, cô đã cố gắng tìm hiểu về eroge.
Vì điều đó── chỉ vì điều đó thôi, cô đã nỗ lực đến nhường nào, Kazuma là người hiểu rõ nhất.
Vì có một cô gái đã dành trọn cả con người để yêu thương mình như vậy, nên Kazuma mới có thể đối diện với cảm xúc ngày xưa của chính mình.
Cậu không tự tin rằng mình đã có thể yêu cô bằng một tấm lòng chân thành như của Honoka.
Thế nhưng chắc chắn, bản thân cậu lúc đó, đã── cô gái tên Tachibana Mirai.
『Lúc nãy, em đã nói rồi mà. Chuyện của người mình thích, tự nhiên sẽ hiểu thôi.』
Như thể đã biết trước câu trả lời của Kazuma, Honoka nói vậy. Chỉ nghe giọng thôi cũng cảm nhận được nụ cười hiền hậu của cô.
『Không sao đâu! Đừng lo, em đã học qua eroge rồi! Nếu Kazuma-kun nhất quyết muốn đi harem route, em cũng sẽ cố gắng để hòa hợp với Tachibana-san! ...N-nhưng mà, không chỉ có Tachibana-san, anh cũng phải hẹn hò đàng hoàng với em nữa nhé?』
「Không phải đâu! Không phải là bây giờ tớ muốn gì với Tachibana-san cả, người tớ yêu bây giờ là Honoka! Tớ chỉ là──!」
Chỉ là, mình muốn làm gì.
Dù cho chính Mirai có nói gì đi chăng nữa, Kazuma cũng không thể coi khoảng thời gian đã trải qua cùng Mirai là không tồn tại, và quay trở lại làm người dưng nước lã được nữa.
Tất nhiên, cảm xúc đó cũng đã là chuyện của quá khứ. Việc Honoka là『số một』của cậu bây giờ là một sự thật không thể lay chuyển.
Thế nhưng, việc cô gái tên Tachibana Mirai là một sự tồn tại『đặc biệt』trong lòng cậu, cũng là một sự thật không thể lay chuyển.
Vì thế, cậu không muốn Mirai từ bỏ. Những nỗ lực cô đã bỏ ra, tình cảm chân thành dành cho cha mình. Cậu mong rằng những điều đó sẽ được đền đáp.
Thế nhưng, để làm được điều đó, Kazuma nên nhắm đến mục tiêu gì, và nên hành động như thế nào.
Giọng nói của Honoka nhẹ nhàng thúc giục một Kazuma đang trăn trở, trầm ngâm.
『Chỉ là... cái gì? Cứ nói đi, điều Kazuma-kun muốn làm. Em sẽ không giận đâu. Nếu đó là điều Kazuma-kun mong muốn, em sẽ ủng hộ.』
Nói rồi, Honoka không nói gì thêm nữa. Không thúc giục câu trả lời, chỉ im lặng chờ đợi Kazuma đưa ra kết luận.
(Điều mình muốn làm...)
Dù Kazuma có nói gì ở đây, Honoka chắc chắn cũng sẽ không phủ nhận. Dù có là một điều viển vông đến đâu, cô cũng sẽ tin rằng「chắc chắn sẽ làm được」và cùng cậu suy nghĩ cách thực hiện.
Khi nghĩ như vậy── câu trả lời đã được tìm thấy ngay lập tức.
Cậu nói với Honoka, và cô đáp lại bằng một giọng nói dịu dàng đến mức chỉ nghe thôi cũng biết là cô đang mỉm cười.
『──Em hiểu rồi. Em ở bên này thì chỉ có thể cổ vũ thôi... nhưng cố lên nhé, Kazuma-kun. Nếu là Kazuma-kun, chắc chắn sẽ ổn thôi. Vì từ trước đến nay... anh đã giúp em, rất nhiều lần rồi mà.』
「Cảm ơn cậu, Honoka. Nhưng, phương pháp cốt yếu thì tớ vẫn chưa nghĩ ra... cũng không nghĩ là có ai sẽ chịu nghe lời nhờ vả thế này── à.」
Lời nói buột miệng đã khơi dậy một phần ký ức bị chôn vùi.
『Kazuma-kun?』
「Xin lỗi Honoka, chờ tớ một chút!」
Kazuma vội vã tìm kiếm trong phòng. Cái đó lúc ấy, chắc chắn vẫn chưa vứt đi──.
「Đây rồi!」
Đúng như cậu nghĩ. Cậu lấy thứ đang nằm sâu dưới gầm giường ra rồi đứng dậy.
『DOG FIGHTERS』.
Đó là tờ rơi của giải đấu game đối kháng mà cậu đã đồng ý tham gia theo lời nhờ vả của Suzuka.
Mình sẽ vô địch giải đấu này── và nhất định, sẽ biến Mirai trở thành,〝nữ chính〟.