「Em về rồi đây, cô bạn gái không thích giao du」
「────── bố ạ?」
Một thoáng, tôi thực sự không hiểu Honoka đang nói cái gì.
Trước mặt Kazuma đang ngơ ngác, là Mirai cũng đang đứng chết trân với vẻ mặt bối rối.
Và, Honoka và Eroguchi vẫn cứ đối mặt nhau, không hề nhúc nhích.
(Bố ư...?)
Nếu Mirai nói thế về Eroguchi thì còn hiểu được. Nhưng Honoka và Eroguchi vốn không có quan hệ gì... Nghĩ đến đó, Kazuma chợt nhớ ra. Mirai và Eroguchi thực ra không phải là bố con ruột, mà trở thành gia đình sau khi tái hôn.
Và, bố mẹ của Honoka đã ly dị từ khi cô còn nhỏ, cô đã không gặp lại bố kể từ đó...
(K-không, nhưng, chẳng lẽ, sự trùng hợp này... !?)
Trước tình huống hoàn toàn không ngờ tới, Kazuma chỉ còn biết luống cuống nhìn quanh mặt Honoka, Eroguchi và Mirai.
Trong lúc đó, Eroguchi nãy giờ im lặng định mở miệng.
「──── Xin lỗi」
── cúi gằm mặt. Đột ngột, Honoka nói vậy rồi cúi đầu.
「Thật sự xin lỗi vì sự thất lễ này. Tôi đã nói điều kỳ lạ với một người mới gặp lần đầu. Bố... Tôi xin lỗi, chỉ là anh ấy rất giống một người quen nên tôi đã lỡ lời...」
「Xin lỗi vì đã làm mọi người giật mình」, Honoka cúi đầu thêm lần nữa. Từ diễn biến bất ngờ, Kazuma và Mirai đồng loạt chớp mắt ngạc nhiên「hả?」.
Ngược lại, Eroguchi tỏ vẻ không có gì, nói một câu.
「Không không, đừng để bụng. Thời sinh viên tôi cũng từng ngái ngủ gọi nhầm thầy giáo là "mẹ" đấy」
Có lẽ là để ý đến Honoka, hoặc để làm dịu bầu không khí, Eroguchi nói vậy rồi「hahahaha!」cười lớn. Có lẽ vẫn còn hơi ngại, Honoka lại cúi đầu, 「Xin lỗi...」.
「...À phải rồi. Nhân tiện Kazuma-kun cũng đến rồi, tôi cũng muốn nói chuyện thêm chút nữa, nhưng tôi và Mirai hôm nay có lịch trình dày đặc. Không thể nán lại lâu được. ...Mà Mirai, con thấy trong người thế nào? Bố nghe nói con bị ngất xỉu...」
Eroguchi rời mắt khỏi Honoka và Kazuma, quay sang Mirai. Mirai vẫn còn ngơ ngác, chớp mắt「hả?」.
「À... dạ, con không sao. Chỉ là hơi thiếu ngủ, hơi mệt thôi ạ. Con đã nghỉ ngơi đầy đủ rồi, không sao đâu ạ」
「Vậy à... Dù sao thì, cẩn tắc vô áy náy. Hôm nay con nên về nhà nghỉ ngơi đi. Bố đưa con về」
「Ơ... ừm, nhưng...」
Mirai liếc nhìn Kazuma và những người khác. Kazuma giật thót tim.
Vì câu nói gây sốc của Honoka (dù chỉ là nhầm lẫn) mà tôi đã quên mất, nếu nhớ không nhầm, từ nãy đến giờ tôi bị kẹp giữa Mirai và Honoka, đúng là một cảnh tu la được vẽ ra bằng hình ảnh.
Nói thêm nữa thì... Tôi còn bị Mirai cưỡng hôn nữa chứ.
Trong một cảnh như vậy, Eroguchi (= bố của Mirai) đột ngột xuất hiện. Đúng là bị bắt gặp tại trận bởi người mà mình tuyệt đối không muốn bị nhìn thấy.
(Ch-chẳng lẽ Tachibana-san sẽ kể lại chuyện vừa rồi trước mặt Eroguchi-san sao...? Chắc không đâu nhỉ...? Chắc chắn là không đâu...)
Dù sao thì Eroguchi đã cảnh cáo tôi rằng "chỉ là bạn bè với con gái tôi thôi đấy". Nhớ lại áp lực kỳ lạ lúc đó, mồ hôi lạnh toát ra trên má Kazuma.
Không, nếu bình tĩnh nhìn nhận sự thật thì Kazuma đang hẹn hò với Honoka, và vẫn chỉ là bạn bè với Mirai. Vì vậy, không có gì phải sợ cả. Nhưng mà, nụ hôn sâu đó...
...Tuy nhiên, có lẽ ý nghĩ tha thiết của Kazuma đã được truyền đạt, hoặc có lẽ cô ấy ngại nói về chuyện tình cảm trước mặt bố. Mirai có vẻ do dự một lúc, nhưng cuối cùng, cô gật đầu「... Con hiểu rồi ạ」.
「Vậy nhé, Oda-kun. ...Và, Minazuki-san. Tôi xin phép về trước. Hẹn gặp lại mọi người ở trường」
「Ừ, ừm, cậu vất vả rồi... Cậu giữ gìn sức khỏe nhé」
「Tôi xin lỗi vì sự vội vàng này. Vậy thì, chúng tôi xin phép đi trước」
Eroguchi gọi Kazuma và những người khác, rồi rời khỏi phòng. Mirai thoáng nhìn Eroguchi, rồi lại nhìn Kazuma và những người khác, nhưng cuối cùng, cô vẫn đi theo Eroguchi ra khỏi phòng.
Cánh cửa đóng lại như không có chuyện gì xảy ra. Tự nhiên, Kazuma「phù...」thở dài một tiếng.
(S-sao tự nhiên thấy mệt mỏi quá...)
Tôi liếc nhìn Honoka bên cạnh.
Sau khi nói「Tôi nhầm người rồi」, Honoka vẫn im lặng. Cô ấy cúi mặt xuống, thậm chí không thèm nhìn Kazuma.
Honoka và Eroguchi đã nói như vậy, nhưng vẻ ngoài này của Honoka khiến tôi không thể tin rằng đó chỉ là chuyện bình thường.
「Này, Honoka. Chuyện vừa nãy, về Eroguchi-san ấy... là bố cậu sao?」
「...Tớ xin lỗi vì đã làm cậu giật mình. Nhưng, như tớ đã nói, đó chỉ là hiểu lầm thôi. Thật sự... anh ấy rất giống」
Thật lòng mà nói, tôi không hoàn toàn tin vào lời đó.
Nhưng, nếu cứ tiếp tục nói chuyện, có lẽ Honoka cũng sẽ không nói gì thêm. Vậy thì, tôi nghĩ, bây giờ không nên gặng hỏi nữa.
「...Tớ hiểu rồi. Vậy thì, không sao đâu」
Đúng lúc Kazuma vừa nói vậy rồi gật đầu.
「Hơn nữa Kazuma-kun!!」
「Ể? G-gì mà đột ngột vậy── Ưm!?」
Đột ngột quá. Vừa ngẩng mặt lên thì Honoka đã dùng khăn tay lau chùi môi của Kazuma. Đau quá.
「Ch-chờ đã!! Đau, da! Da sắp bong ra rồi! Cậu tự nhiên làm gì vậy Honoka!?」
「T-tại phải khử trùng! Phải khử trùng... !! Ư... ! Tớ bị ăn vụng mất rồi... Kazuma-kun bị ăn vụng mất rồi...」
「Ăn vụng là──」
Tôi định hỏi chuyện gì vậy.
(A──!?)
Tôi nhớ ra rồi. Vì sự đột nhập của Eroguchi mà tôi đã quên mất, nếu nhớ không nhầm, tôi đã bị Mirai.
「C-chờ đã Honoka! Trước hết, bình tĩnh lại đã! Bình tĩnh rồi nói chuyện!」
「Khử trùng... khử trùng... A! Đúng rồi, ở đây có thuốc khử trùng mà!!」
「Dừng lại!! Dừng lại Honoka!!」
Tôi vội vàng ngăn Honoka đang định lao về phía kệ đựng thuốc.
「Nhưng, nhưng tớ bị ăn vụng mất rồi mà...」
「Chuyện đó, nhưng, không phải do tớ tự nguyện mà! Kiểu như tai nạn ấy!! Tớ cũng quên rồi mà!!」
Đó là một nửa sự thật, một nửa là nói dối. Dù sao thì đó cũng là lần đầu tiên. Cảm giác chân thật đó dù muốn quên cũng không thể quên được.
「Tớ, tớ là bạn trai của Honoka mà!! Chuyện với người khác không tính đâu!! Tớ, tớ chỉ muốn làm chuyện đó với Honoka thôi!!」
Không phải là biện bạch, mà là tiếng lòng tôi hét lên.
Đôi mắt Honoka mở to không nói nên lời── và rồi chậm rãi, đôi má cô ấy đỏ lên.
「...Thật sao? Thật sự, sẽ không làm với ai khác ngoài tớ nữa chứ?」
「Không! Nếu tớ nói dối, tớ sẽ không bao giờ chơi Erogue nữa! Tớ sẽ vứt hết mấy trò Erogue đi!」
Tôi nhìn thẳng vào mắt Honoka rồi thề. Honoka nhìn lên mặt Kazuma một lúc, rồi khẽ gật đầu.
...Sự ồn ào vừa nãy như một lời nói dối, trong khoảnh khắc, căn phòng trở nên tĩnh lặng.
Một lát sau,
「...Này, Kazuma-kun」
「Hả?」
「Cái đó, tớ cảm thấy, giờ nói ra thì hơi muộn rồi...」
「Ừ?」
「Ưm... cái đó...」
Tôi chờ đợi rồi nhìn Honoka, nhưng Honoka chỉ bối rối nhìn Kazuma, không nói thêm gì nữa.
Ánh mắt đó không phải là muốn truyền đạt điều gì── mà giống như đang chờ đợi điều gì đó.
(── A)
Cuối cùng tôi cũng nhận ra.
Nếu nhớ không nhầm, mình vẫn chưa nói câu đó.
「Chào mừng cậu trở về, Honoka」
Câu trả lời tôi thốt ra dường như không sai, Honoka nở một nụ cười ngượng ngùng rồi khẽ gật đầu.
「...Tớ về rồi đây. Kazuma-kun」
Ngay giây phút tiếp theo, tôi bị ôm chặt cứng, Kazuma vội vàng nhìn xuống.
「Hả? H, Honoka...?」
Không trả lời, Honoka vòng tay qua lưng Kazuma, ôm chặt cứng lấy tôi. Cách ôm chặt lấy như một đứa trẻ ôm lấy thú nhồi bông.
「...Tớ nhớ cậu. Tớ luôn, luôn nhớ cậu. Luôn luôn」
Giọng nói như thầm thì vọng đến tai tôi khi cô ấy vùi mặt vào ngực tôi.
Khoảnh khắc đó, Kazuma cảm thấy trái tim mình đập mạnh.
...Phải rồi. Đã một năm rồi.
Có quá nhiều chuyện xảy ra khiến tôi quên mất sự thật đó. Giờ đây cuối cùng tôi cũng nhận ra, và những cảm xúc bị kìm nén bấy lâu nay trào dâng.
「Ừ. Tớ cũng nhớ cậu. Tớ rất nhớ cậu, Honoka... !」
Lúc nhận ra, Kazuma đã ôm chặt lấy thân hình nhỏ bé của Honoka.
Honoka thoáng ngạc nhiên ngẩng mặt lên. Ngay lập tức, cô ấy buông lỏng cơ thể── nhưng, vòng tay càng thêm siết chặt, ôm chặt lấy Kazuma.
Bị đối xử như vậy, tôi không thể giữ được bình tĩnh. Kazuma lại càng ôm chặt lấy Honoka. Ngay lập tức tôi cảm thấy vẫn chưa đủ, Kazuma đặt tay lên vai Honoka, thúc giục cô ấy ngẩng mặt lên──.
「A! Chị à, anh hai! May quá! Hai người gặp nhau rồi!」
Vừa nghĩ vậy thì cánh cửa đột ngột mở ra, người xuất hiện là Suzuka. Honoka và Kazuma đồng loạt giật mình「Biku!」.
「A, Suzuka-chan...」
Không thể cứ tiếp tục ôm nhau trước mặt Suzuka, hai người từ từ rời nhau ra. ...Đúng là đang đến đoạn hay mà.
Tuy nhiên, Suzuka hoàn toàn không để ý đến vẻ mặt ngượng ngùng của hai người, teke teke tiến lại gần chúng tôi.
「Fufun. Sao hả anh hai. Bất ngờ của em thế nào ạ! Anh bất ngờ lắm đúng không!?」
「Ừm, ờ thì... chắc chắn là ngạc nhiên rồi」
Theo lời Honoka, Suzuka là người đã nói cho Kazuma biết rằng hôm nay cô ấy ở đây. Suzuka cũng đã nói với Kazuma rằng「sau khi đại hội kết thúc sẽ có bất ngờ gì đó」, nên có lẽ từ rất lâu trước đó cô ấy đã định cho Kazuma gặp Honoka vào ngày hôm nay.
「Đúng mà đúng mà! Anh thật may mắn khi có một người em gái nuôi như em đấy ạ! Một bất ngờ tinh tế như vậy, đến Erogue cũng khó mà có được đấy!」
「Vậy sao... Tớ thấy khá là phổ biến mà」
Nói đúng hơn thì, nếu định tỏ ra đắc ý như vậy thì đáng lẽ em phải chu đáo đến cùng chứ. Quả nhiên là Suzuka, không bao giờ quên tạo ra một cái kết bất ngờ.
「...Mà, Suzuka-chan đến đây làm gì vậy. Chẳng phải em về rồi sao?」
「Đó chỉ là lời nói dối để làm anh bất ngờ thôi ạ! Thật ra em đang dẫn đường cho chị, và em đang đợi để cùng chị về nhà!」
「A... Ra là đã đến giờ rồi」
Honoka lẩm bẩm rồi nhìn đồng hồ.
「Tớ xin lỗi, Kazuma-kun... Tớ sắp phải đi rồi」
「Vậy sao?」
「Vâng. Tại... tớ vừa đến đây từ sân bay mà. Tớ cũng muốn gặp mẹ nữa」
Vẻ mặt Honoka lộ rõ vẻ quyến luyến khi cô ấy nói một cách buồn bã.
Thật lòng mà nói, Kazuma cũng muốn ở bên cô ấy lâu hơn... nhưng, nếu là vì lý do đó thì tôi không thể ích kỷ được.
Tuy nhiên, Honoka dường như còn khó rời xa hơn cả Kazuma, cô ấy nói「Tớ phải về rồi」nhưng vẫn đứng tại chỗ nhìn Kazuma chằm chằm. Giống như một chú chó con bị cấm ăn món ăn vặt yêu thích của mình vậy.
「Không sao đâu, Honoka. ...Vì dù sao cậu cũng đã về rồi mà. Từ giờ chúng ta có thể gặp nhau bất cứ lúc nào」
Vừa khuyên nhủ Honoka, Kazuma cũng tự xoa dịu cảm xúc muốn nũng nịu「tớ không muốn rời xa」của mình.
Đúng vậy, Honoka đã trở về rồi.
Không cần phải vội vàng. Từ giờ, khi muốn gặp, chúng ta có thể gặp nhau bất cứ lúc nào.
Nếu nghĩ như vậy, thì việc tôi phải nhịn một đêm nay cũng chẳng là gì cả──.
「...Không!! Tớ không về đâu!! Tớ muốn ở bên Kazuma-kun luôn!!」
「Ểー!?」
Honoka thổi bay cảm xúc lãng mạn của Kazuma về phương trời xa xăm, ôm chặt lấy tôi lần nữa. Suzuka ngơ ngác.
「N-nhưng chị à!? Mẹ sắp tan làm rồi đấy!? Hôm nay chúng ta đã nói chuyện sẽ cùng nhau trải qua một ngày chỉ có gia đình mà」
「Suzuka... hay là chúng ta cứ coi như tớ chưa về nước đi? Ừ, là do máy bay không bay được. Chúng ta cứ làm như thế đi」
「Một lời nói dối như vậy sẽ bị phát hiện ngay thôi ạ!? Mà nói vậy thì đêm nay chị ngủ ở đâu ạ!?」
「Chuyện đó thì...」
「Không được đâu ạ」
Honoka liếc nhìn tôi, tôi ra tay trước. Honoka buồn bã「shun...」.
「Honoka... đừng ích kỷ nữa, hôm nay về đi mà」
「Không!!」
「Chắc chắn là tớ cũng muốn ở bên cậu rồi, nhưng mẹ cũng muốn gặp Honoka mà. Từ giờ chúng ta có thể gặp nhau bất cứ lúc nào mà...」
「Vậy thì bây giờ! Nếu chúng ta có thể gặp nhau bất cứ lúc nào thì tớ muốn gặp bây giờ!」
「Không, bây giờ thì hơi...」
「Vừa nãy cậu bảo "bất cứ lúc nào" mà!!」
「Eeeee...」
Honoka túm chặt lấy vạt áo Kazuma, lắc lư cơ thể như thể đang làm nũng. Cô bé Honoka làm nũng ngày nào đã trở lại.
◆◆◆
Sau khi dỗ dành và thuyết phục Honoka đang làm nũng hết cỡ, tôi đưa cô ấy về nhà rồi trở về nhà, lúc đó đã muộn rồi.
(Thật sự là mình đã la cà khắp nơi...)
Dù sao thì, sự dai dẳng của Honoka cũng thật đáng nể. Ngay cả trên đường đến ga, nếu thấy cửa hàng tiện lợi, cô ấy sẽ đòi「Tớ muốn mua đồ!」, hoặc khăng khăng「Tớ nghĩ đường này gần hơn!」rồi cố gắng đi đường vòng, cuối cùng cô ấy còn lộ vẻ mặt giả tạo và nói「K-không hiểu sao tự nhiên tớ thấy khó chịu quá... Tớ phải nghỉ ngơi ở đâu đó ngay lập tức thôi」.
Suzuka đi theo thì mặt mày tái mét nói「Em sẽ bị mẹ đánh chết mất ブルブル...」, và Kazuma cũng luôn nghĩ「Mình không thể thế này được」, nhưng....
『Kazuma-kun à, xin cậu đó! Nha? Nha? ...Không được sao?』
Khi Honoka nhìn tôi chằm chằm với vẻ mặt tha thiết và ngọt ngào, cảm xúc「tớ muốn ở bên cậu lâu hơn」chiếm ưu thế. Tự nhủ「Chỉ một chút nữa thôi」, tôi cứ thế nghe theo lời Honoka mà đi đường vòng.
Honoka và Suzuka có bị mẹ mắng không nhỉ. Hy vọng rằng sẽ không xảy ra cãi vã như trước đây... Tuy nhiên, dù có cãi nhau đi chăng nữa, có lẽ Honoka cũng sẽ không bỏ nhà ra đi như trước đây nữa đâu.
Kazuma vừa lấy điện thoại ra vì nghĩ rằng có thể có tin nhắn đến, thì ngay lúc đó. Điện thoại đột ngột reo lên, Kazuma suýt chút nữa đã đánh rơi điện thoại.
「Uwa...!?」
Người gọi không phải là Honoka── mà là Mirai.
Đột nhiên, một cảm giác căng thẳng ập đến với Kazuma.
Trong lúc ở bên Honoka, tôi không có thời gian để suy nghĩ, nhưng sau khi bị nói những lời như vậy, không đời nào mọi chuyện cứ thế kết thúc.
(Không, bình tĩnh nào. Nếu bình tĩnh, mình có thể nói chuyện lại một lần nữa)
Kazuma cố gắng nghe điện thoại trong khi cảm thấy dạ dày đau nhói.
『À... O, Oda-kun』
Giọng nói của Mirai vọng đến, có vẻ căng thẳng hơn cả Kazuma. Điều đó càng khiến Kazuma căng thẳng hơn. Tự nhiên thấy tim đập thình thịch một cách không cần thiết.
『T, tớ xin lỗi vì đã gọi điện vào giờ này...』
「Không, tớ cũng vừa hay rảnh...」
Cả hai đều biết rằng có một chủ đề chính khác, nhưng không ai có thể mở lời trước. Chỉ có sự căng thẳng là vô ích dâng cao.
Trong lúc đó, cuối cùng Mirai cũng,
『...Cái đó? Hôm nay, chuyện đó... tớ xin lỗi vì đã làm cậu ngạc nhiên』
「Hả...?」
『Tại, tại tớ đã đột ngột nói nhiều điều như vậy... Tớ nghĩ là đã làm cậu bối rối』
「K, không! Chắc chắn là tớ đã ngạc nhiên, nhưng không đến mức bối rối đâu...」
『V, vậy sao... Nếu vậy thì tốt』
Tôi nghe thấy Mirai thở phào nhẹ nhõm.
『Vậy thì... chuyện đó, sao rồi?』
「Hả? Ch, chuyện gì là sao...?」
『T, tại, hôm đó, giữa chừng bố cậu đã đến... Tớ không thể hỏi cậu cho đàng hoàng được...』
「Hỏi, hỏi gì cơ?」
『T, tại! Tớ đã tỏ tình với cậu rồi mà!! Tớ đã luôn thích cậu! Vậy thì phải có gì đó chứ! Ừm, phải có một cái gì đó chứ! Kiểu như "Ừ" hay "Tớ cũng thích cậu" chứ!!』
Mirai hét lên với giọng điệu cố gắng che giấu sự xấu hổ.
『T, tớ nói trước nhé, đó là lần đầu của tớ đấy!? Tớ tỏ tình với con trai đấy! Tớ đã không thể quên cậu kể từ cấp hai, và nếu có thể thì tớ đã là người đầu tiên rồi! Thật ra, tớ đã nhờ cậu đóng giả làm bạn trai, cũng có một chút kỳ vọng trong lòng──』
「Tớ xin lỗi Tachibana-san! Tớ đã nói bao nhiêu lần rồi, tớ thích Honoka! Vì vậy, tớ xin lỗi!!」
『Chờ đã... Ít nhất hãy để tớ nói xong đi!?』
Tôi nghe thấy tiếng hét đau khổ của Mirai từ bên kia điện thoại.
『Cậu phũ phàng quá mức rồi đấy!? Cậu không thể cho tớ mơ mộng thêm một chút nữa sao!?』
「Nhưng, không cần phải suy nghĩ gì cả, tớ đã có Honoka rồi...」
『Đừng nói thế! Đừng để những định kiến ảnh hưởng đến cậu, hãy nhìn mọi thứ bằng một cái nhìn rộng hơn! Hay là, tớ đã hôn cậu rồi mà!? Cậu không có gì để nói về điều đó sao!?』
(Ư...!)
Tôi đã định từ chối một cách kiên quyết dù có bị nói gì đi nữa. Nhưng, khi bị nhắc đến chuyện hôn, Kazuma đã dễ dàng dao động.
Trong đầu tôi sống lại hình ảnh khuôn mặt của Mirai đang đến gần.
Và── trải nghiệm sâu sắc và kiểu Pháp tấn công đôi môi tôi.
『T, tớ nói trước nhé, nụ hôn đó cũng là lần đầu của tớ đấy! Đừng nghĩ rằng tớ dễ dàng hôn ai cũng được! T, tớ chỉ hôn Oda-kun thôi! Thật đấy!?』
「C, chắc chắn rồi, tớ không nghĩ như vậy đâu」
『C, chuyện đó, tớ đã rất hồi hộp đấy! ...O, Oda-kun thì sao? Cậu có cảm thấy hồi hộp một chút nào không...?』
「Ch, chắc chắn là... có một chút」
Đó là nói dối. Tớ đã rất hồi hộp đấy. Tại vì đó là lần đầu tiên của tớ mà.
Nhưng thừa nhận điều đó thì có lỗi với Honoka, nên Kazuma chỉ gật đầu một cách mơ hồ.
『Thật sao? Cậu đã hồi hộp sao? Cậu đã hồi hộp sao!? Vậy có nghĩa là, tớ vẫn còn một chút cơ hội phải không!?』
「Ch, chờ đã! C, chắc chắn, nếu nói có hồi hộp hay không thì tớ có hồi hộp thật! Nhưng tớ là──」
『Vậy nhé, Oda-kun. Hẹn gặp lại cậu ở trường vào ngày mai!』
Cuối cùng, Mirai đã cúp máy mà không chịu nghe lời thuyết phục của Kazuma.
Kazuma cầm chiếc điện thoại phát ra tiếng「tút, tút」mà không biết phải làm gì.
(Tachibana-san... Cậu thật sự không định từ bỏ sao)
Hôm nay, Mirai đã tuyên bố trước mặt Honoka. Với tư cách là nhân vật nữ chính, tôi sẽ vượt qua cậu.
Tuy nhiên, vượt qua có nghĩa là gì cụ thể?
Chắc chắn rồi, dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, mối quan hệ của chúng ta cũng sẽ không dễ dàng bị lung lay, và tớ sẽ không để nó lung lay. Ký ức về một năm xa cách đã cho phép Kazuma khẳng định điều đó một cách rõ ràng.
Tuy nhiên... Như tớ đã nhận ra qua cuộc điện thoại vừa rồi, Mirai có vẻ như là người khó bỏ cuộc hơn tớ nghĩ rất nhiều.
Ngày mai, Kazuma sẽ lại gặp Mirai ở trường. Vì chúng ta là bạn cùng lớp mà.
Và... Honoka người đã trở về từ việc du học, cũng sẽ quay lại học như bình thường vào ngày mai.
Nói cách khác, Mirai và Honoka sẽ gặp mặt nhau ở trường.
Honoka là bạn gái của Kazuma. Và Mirai là người tuyên bố「Tôi sẽ vượt qua」Honoka đó.
(...Chuyện đó, không phải là Erogue sao?)
Kazuma tưởng tượng đến vận mệnh đang chờ đợi mình vào ngày mai, và một giọt mồ hôi lạnh lăn dài trên má.
◆◆◆
──Không có thời gian chuẩn bị tinh thần, ngày mai đã đến như thường lệ. Đã đến, mất rồi.
「À, tôi có chuyện muốn báo với mọi người. Minazuki người đã du học từ năm ngoái, sẽ quay lại trường từ hôm nay. Từ giờ, cô ấy sẽ học ở lớp này. Mọi người hãy chào đón cô ấy một cách nồng nhiệt nhé」
Giờ sinh hoạt đầu buổi sáng. Honoka người đã trở về cùng với sự giới thiệu của giáo viên chủ nhiệm, đã được chào đón bằng những tiếng reo hò của các bạn cùng lớp.
「Oaa!! Minazuki-san, lâu rồi không gặpー! Cậu khỏe không?」
「Cảm ơn cậu, Shino-san. Ừ, tớ khỏe. ...Thứ nhất, hôm qua tớ đã nói chuyện qua điện thoại rồi mà. Cậu không cần phải nói lớn tiếng như vậy đâu」
「Chuyện đó thì đúng là vậy! Nhưng khi gặp nhau thực tế ở trường, tớ vẫn cảm thấy『Cậu đã trở về rồiー!』! Eeen, thật sự chào mừng cậu trở về Minazuki-san...!! Tớ nhớ cậuー!!」
Giờ giải lao sau tiết một. Ruri đang khóc dở mếu dở ôm chầm lấy Honoka.
Honoka có hơi ngạc nhiên, nhưng cô ấy không bận tâm và xoa đầu Ruri. Các bạn cùng lớp khác thì nhìn hai người với vẻ mặt ấm áp.
Mọi người, dù ít dù nhiều, đều có vẻ vui mừng khi Honoka trở về. Nếu có thể, Kazuma cũng muốn chạy đến chỗ Honoka và nói "chào mừng cậu trở về" một lần nữa.
Nhưng, tôi không thể làm được.
Ở hàng ghế sau. Mirai đang nhìn Honoka chằm chằm như thể đang rình mò cơ hội để tấn công.
「...À, Tachibana-san, tớ có chuyện muốn nói...」
「Để sau nhé」
Mong muốn của Kazuma rằng sẽ tránh được tình huống xấu đã vô ích, Mirai dễ dàng phớt lờ lời nói của Kazuma rồi đứng dậy.
Và, không kịp ngăn cản, cô ấy tiến về phía Honoka.
「...Chào cậu, Minazuki-san. Chúng ta lại gặp nhau rồi. Hôm qua, tớ xin lỗi vì đã không thể chào hỏi đàng hoàng──」
Vòng tròn bạn bè đang vui vẻ náo nhiệt xoay quanh Honoka. Ngay trước mặt họ, ngay khi Mirai định nói điều gì đó.
「Này, Oda! Mày mau đến đây đi! Không có bạn trai như mày thì không bắt đầu được đâu!」
Tadano người là bạn của tôi, thò đầu ra khỏi vòng người rồi gọi Kazuma. Kazuma chỉ chú ý đến động thái của Mirai, chớp mắt ngạc nhiên「Hả? Tớ á?」.
「Đương nhiên rồi. Nhanh lên rồi đến đây đi. Mày còn ngơ ngác gì nữa」
「À, ch, chờ chút đã──」
「O, cuối cùng thằng nhãi ranh cũng đến rồi!」
「Hai người, thật sự chúc mừng hai ngườiー! Như thế này thì lại được ở bên nhau rồi!」
Bị Tadano kéo tay, Kazuma bị lôi vào trung tâm của vòng người trong nháy mắt── đến chỗ Honoka.
「Hả? Ch, chờ một chút... Chờ một chút đã, chuyện đó──」
Mirai vội vàng định nói gì đó, nhưng tiếng nói đó đã bị tiếng hoan hô「waa!」chôn vùi.
「Nhưng, Oda-kun thật sự giỏi nhỉ! Dù xa cách cả năm trời mà cậu ấy vẫn chung thủy với Minazuki-san!」
「Chờ đã, này, hãy nghe tớ nói đã──」
「Lúc đầu nghe nói hai người hẹn hò, tớ đã nghĩ『Sao lúc nào Oda cũng được hết vậy...』nhưng mà. Nếu đã đến nước này thì tớ không còn gì để phàn nàn nữa cả」
「Tuyệt vời! Cặp đôi xanh tươi!!」
Các bạn trong lớp vây quanh Kazuma và Honoka, mọi người đều nói như vậy rồi vỗ tay. Bầu không khí như thể đang chúc phúc cho sự kết nối của chúng ta. Tadano gật gù hài lòng, và Ruri thậm chí còn rơi nước mắt「tốt quá rồi hai người... hạnh phúc nhé...」.
...Giữa những khoảng đó, tớ nghe thấy giọng nói của một người giống như Mirai, nhưng vì thân hình của cô ấy bị chôn vùi trong đám đông nên Kazuma không thể nhìn thấy. Hơn nữa, thành thật mà nói, bản thân Kazuma cũng không quen với bầu không khí này nên không thể làm gì được.
「À, ừm...」
Kazuma bối rối nhìn quanh.
Và,
「Kazuma-kun...」
Honoka bên cạnh nhẹ nhàng chạm vào tay Kazuma. Tôi bị cô ấy ôm chặt, và những tiếng「huー!」vang lên từ xung quanh.
「Kiss! Kiss!」
「Kiiーss!! Kiiーss!!」
「Ê, eeee!?」
Tiếng gọi hôn phát ra từ ai đó.
Trong khoảnh khắc, từ đâu đó vọng đến tiếng.
「Haaaaaaa!?」
Nhưng chẳng mấy chốc cũng bị tiếng nói của các bạn cùng lớp lấn át.
Kazuma đang đỏ mặt, Honoka kéo kéo áo Kazuma.
Tôi nhìn Honoka. Vẻ mặt cô ấy có vẻ xấu hổ, nhưng lại có vẻ không khó chịu──.
「Nè...!? Mọi người nói cái gì vậy!? Ch, chuyện này, không được hôn ở lớp học chứ! Không lành mạnh tí nào!」
「Đ, đúng vậy! Đúng như lời của Shinomiya-san!」
Người ngăn cản các bạn cùng lớp đang hưng phấn chỉ có Ruri như thường lệ. Tận dụng cơ hội đó, Mirai người nãy giờ đứng ngoài cuộc cuối cùng cũng đã bước vào vòng người.
「Ý, ý mọi người là gì vậy? Bầu không khí này là sao vậy? Ê, Oda-kun và Minazuki-san, hai người có phải là kiểu cặp đôi công khai của lớp không...?」
「Êー, thì đúng là vậy rồi còn gì. Vì đó là Minazuki-san mà」
「A, à há. Tachibana-san vừa mới chuyển đến nên không biết nhỉ. Minazuki-san giỏi lắm đấyー」
Các thành viên trong lớp kể cho Mirai đang ngơ ngác. Những truyền thuyết về Minazuki Honoka vẫn còn sót lại ở học viện Midorisaka này.
Kể từ khi nhập học, các bài kiểm tra mà cô ấy đã làm luôn đạt điểm tối đa ở tất cả các môn. Cô ấy tuân thủ hoàn toàn mọi nội quy của trường, và là một học sinh ưu tú hoàn hảo đến mức không chỉ học sinh mà cả đội ngũ giáo viên cũng phải kiêng nể──.
Đối với những học sinh biết Honoka thời bấy giờ, Minazuki Honoka là một sự tồn tại huyền thoại sống.
「Không không, huyền thoại thì hơi quá... Một con người giống như nhân vật trong game erogue như vậy không thể tồn tại ngoài đời thực được」
(A, tớ định nói Erogue)
Mirai hoàn toàn không tin và cười khẩy. Mọi người trong lớp thì nhìn cô ấy với ánh mắt ấm áp. Vẻ mặt đó như thể nói rằng "Rồi cậu cũng sẽ hiểu thôi", nhưng Mirai có vẻ như không nhận ra điều đó.
「D, dù sao đi nữa, không được đâu!! Dù cho mọi người trong lớp có chúc phúc cho hai người đi chăng nữa, tớ cũng sẽ không tha thứ đâu! Nếu hai người muốn đường đường chính chính tán tỉnh nhau ở lớp, thì phải khiến tớ công nhận hai người trước đã! Mặc dù tớ sẽ không công nhận đâu!!」
Mirai như lấy lại tinh thần, chỉ thẳng vào Kazuma và những người khác.
Khoảnh khắc đó, một sự dao động đã nảy sinh trong các bạn cùng lớp đang theo dõi tình hình. Tiếng ồn ào「Chuyện gì vậy?」dần chuyển thành bầu không khí như thể「À (hiểu rồi)」.
Kazuma lo lắng... Nhưng may mắn thay, giờ giải lao đã kết thúc vào thời điểm đó. Tiếng chuông reo lên, các bạn cùng lớp đang tụ tập tản ra về chỗ ngồi.
Kazuma tạm thời thở phào nhẹ nhõm.
Tuy nhiên──.
Nếu nhìn vào khuôn mặt của Mirai đang trở về chỗ ngồi, thì việc không thể yên tâm hơn đã quá rõ ràng.
◆◆◆
Tình huống tồi tệ đã xảy ra ngay trong tiết học tiếp theo.
「...Tóm lại là như vậy. À, vậy thì đến bài tiếp theo... Để xem nào, nhân tiện cô ấy vừa trở về, để Minazuki giải thử──」
「Thưa thầy!!」
Trong giờ toán. Ngay khi thầy giáo đảo mắt nhìn khắp lớp, Mirai đã giơ tay lên đầy khí thế.
Thầy giáo tỏ vẻ「ơ」. Các bạn cùng lớp cũng có vẻ hơi ngạc nhiên. Một phần là do cô ấy vừa mới chuyển đến, nhưng Mirai thường không phải là kiểu người tích cực phát biểu trong giờ học.
Kazuma người đang nói, cũng nghĩ vậy và nhìn Mirai.
Bởi vì, Kazuma đã từng xem bài tập về nhà của cô ấy một lần... Và năng lực học tập của cô ấy thì phải kiêng dè không dám nói ra một cách cụ thể, nó thật thảm hại.
Đặc biệt là toán học, dường như cô ấy có ác cảm mạnh mẽ. Vì vậy, Kazuma có chút không tin vào hình ảnh Mirai tự tin bước lên bảng.
(Lúc đó, Tachibana-san đã nói『Không biết toán thì cuộc đời cũng không gặp khó khăn đâu!』... Chẳng lẽ đã có sự thay đổi trong tâm trạng của cậu ấy?)
Nếu nghĩ lại thì, Kazuma cũng không giỏi học đến thế vào một năm trước. Bây giờ, lý do tôi có thể được gọi là "học sinh ưu tú" là vì Kazuma đã nỗ lực theo cách riêng của mình.
Vậy thì, cũng không có gì lạ nếu Mirai cũng đã chuyên tâm học tập như vậy──.
「...Àー, Tachibana. Tớ xin lỗi vì cậu tự tin như vậy, nhưng câu trả lời sai rồi đấy」
「L-là sao!?」
Sự tự tin mà cô ấy có cho đến lúc đó đã biến mất hoàn toàn. Mirai đứng chết trân với vẻ mặt như「Không thể nào」.
「K-không thể nào thưa thầy!? Chỗ nào sai ạ!? Bởi vì hôm qua em đã chuẩn bị bài đầy đủ rồi mà!」
「Không phải chỗ nào mà là từ đầu luôn... Ngay từ đầu công thức mà em sử dụng đã khác rồi, em đã chuẩn bị bài ở đâu vậy?」
Thầy giáo có vẻ mệt mỏi, đảo mắt nhìn quanh lớp một lần nữa.
「...Được rồi. Nhân tiện cô ấy vừa trở về, Minazuki có thể giải giúp được không?」
「Em ạ?」
「Ừ. Chắc chắn trình độ của Minazuki sẽ dễ dàng giải được bài này thôi nhỉ? Xin lỗi vì đã đột ngột nhờ em...」
「Không. Không sao ạ thưa thầy」
Nói rồi, Honoka đứng lên rồi tiến về phía bảng đen. Lấy viên phấn, cô ấy viết một loạt công thức mà không do dự.
「...Ừm, đúng rồi! Quả nhiên là Minazuki! Ở bên đó và ở đây, nội dung bài học cũng khác nhau nhỉ?」
「Không, không có vấn đề gì cả. Trước khi về nước, em đã chuẩn bị bài đến một mức độ nhất định rồi ạ」
Các bạn trong lớp nhìn Honoka đang nói vậy một cách tự nhiên, không hề khoe khoang bằng ánh mắt「quả nhiên」.
Sau đó, Honoka lặng lẽ trở về chỗ ngồi.
Nhìn Honoka như vậy, Mirai vẫn đứng trên bục giảng run rẩy.
「Gừ...! Đừng nghĩ rằng như thế này là thắng rồi nhé! Chuyện này vẫn chỉ là màn dạo đầu thôi!」
Để lại một câu thoại kinh điển, Mirai đi thẳng về chỗ ngồi. Cả thầy giáo và các bạn trong lớp đều nhìn Mirai như vậy với vẻ mặt ngơ ngác.
「Được rồi, vậy thì, bài tiếp theo là──」
「Thưa thầy!!」
「Không, Tachibana hôm
「X-xin lỗi ạ!!」
Cuối cùng, tiếng còi báo hiệu xuất phát cũng vang lên.
Cả lớp đồng loạt chạy. Có người chạy với vẻ uể oải thấy rõ, có người lại là thành viên câu lạc bộ thể thao với gương mặt thản nhiên.
Vượt qua tất cả chỉ trong một hơi, người vọt lên dẫn đầu chính là Mirai.
「Phư phưn! Thế nào hả Misaki-san! Nếu theo được thì cứ thử xem!」
「Này, này! Em làm cái gì thế hả Tachibana!? Đây là chạy marathon, phải biết phân bổ sức lực chứ!」
Cô chẳng thèm để tâm đến lời quở trách của giáo viên. Vừa dứt lời với nụ cười đắc thắng, Mirai vừa sải bước nhanh trên đường chạy──.
──Năm phút sau.
「Hộc, hộc…! K-khó thở… quá… không được nữa…」
「Aizz, đã bảo là dừng lại rồi mà… Cứ chạy bán sống bán chết nên mới ra nông nỗi này.」
Ngay từ lúc xuất phát, Mirai đã dốc toàn lực lao đi vun vút, và vừa hoàn thành đúng một vòng, cô nàng đã ngã phịch xuống đất. Xem ra thể lực đã cạn kiệt từ sớm.
「Thật là… Hôm nay em nghỉ học cũng được, ra phòng y tế nghỉ ngơi đi. Này, ủy viên y tế, đưa Tachibana đi giúp thầy.」
「Ch-chờ đã thầy ơi…! Em, em vẫn chạy được mà! Em chạy được thật mà! Xin thầy cho em chạy đi màaaaa…!」
「Thôi nào Tachibana-san, lần này bỏ cuộc đi? Lỡ ốm ra thì công cốc hết đó.」
「Không muốnnnn! Em vẫn chạy được mà!! Em vẫn chưa thua màààà!!」
「Rồi rồi, tôi công nhận sự ngoan cố của em là được chứ gì.」
「Khôngggggg!!」
Vang vọng khắp sân trường là tiếng kêu thảm thiết, Mirai bị nửa lôi nửa kéo đưa đến phòng y tế.
Mặc kệ Mirai, Misaki Honoka của chúng ta vẫn vững vàng giữ nhịp độ của mình, chạy băng băng với gương mặt điềm tĩnh từ đầu đến cuối. Kết quả, cô đã về đích với thành tích xuất sắc nhất lớp.
◆◆◆
Và rồi, giờ nghỉ trưa──.
「Haizz…」
「Kazuma-kun? Sao cậu lại thở dài thế? …Hộp cơm không ngon à?」
「Không, cơm hộp của Honoka ngon lắm! Chỉ là…」
Phòng CLB Subculture. Dù đang tận hưởng bữa trưa riêng tư với Honoka sau một thời gian dài, trong lòng Kazuma vẫn nặng trĩu một cảm giác mệt mỏi khó tả.
Nguyên nhân tất nhiên là chuyện của Mirai.
Kể từ ngày Tadano vô trách nhiệm buông lời 「Tỉ thí nào!」, thấm thoát cũng đã mấy hôm. Có lẽ vì đã chuốc lấy thảm bại liên tiếp ở cả mảng học tập và thể dục ngay ngày đầu tiên, nên từ đó đến nay Mirai trở nên ngoan ngoãn hơn.
Thế nhưng, đến hôm qua, đột nhiên cô lại hỏi,
『…Này, Odagiri-kun. Tớ có câu này muốn hỏi, Misaki-san nấu ăn giỏi đến mức nào?』
『Hả? À, vì là Honoka mà, nên cậu ấy nấu ăn siêu ngon luôn. Ngon hơn ăn ở nhà hàng nhiều.』
『Hừ, hừm. Vậy à… hừm…』
Rốt cuộc, cô cũng không nói cho cậu biết tại sao lại đột nhiên hỏi như vậy.
Nhưng cũng không khó để đoán ra.
「…Quả nhiên là Kazuma-kun vẫn để tâm đến chuyện của Tachibana-san nhỉ.」
「Hả? Không, không phải vậy đâu!? Đúng là tớ có lo lắng nhưng…!」
Với vẻ mặt như đang hờn dỗi, Honoka lẳng lặng và cơm vào miệng. Đôi má phồng lên là do đồ ăn, nhưng Kazuma lại thấy nó như mang một ý nghĩa khác.
「À, xin lỗi Honoka…」
「Không. Không sao đâu. Tớ hiểu mà. Nên tớ không giận Kazuma-kun đâu. ………………Chỉ là, tớ thấy thật không công bằng.」
「Không công bằng?」
Phồng, má Honoka lại phồng lên. Lần này không phải do đồ ăn.
「Bởi vì… dù tớ có cố gắng thế nào, tớ cũng tuyệt đối không thể trở thành 『người đầu tiên』 của Kazuma-kun được nữa. Như vậy… không công bằng.」
「Honoka…」
Nhìn vẻ mặt đan xen giữa cô đơn và bất mãn của Honoka, vô số cảm xúc trỗi dậy trong lòng Kazuma. Cảm giác có lỗi với Honoka, và cả cảm giác cô nàng hờn dỗi như thế thật đáng yêu không tả xiết.
「Tớ… bây giờ tớ đã hiểu rõ tại sao các nữ chính trong eroge phải là trinh nữ rồi. …Này Kazuma-kun, cậu không có người chị họ nào đang học trường y mà lại là bạn thuở nhỏ của cậu đâu nhỉ? Không sao đâu nhỉ?」
「Không có đâu, yên tâm đi Honoka.」
Dù đúng là có một đàn anh sinh viên dù mới có bằng lái mà đã vênh váo lái xe mui trần. Có lẽ bây giờ anh ta vẫn đang chạy xe ở đâu đó, mong là không gây ra tai nạn…
──Ngay khoảnh khắc Kazuma mải nghĩ về người đàn anh ở nơi nào đó.
「Thấy rồi nhé Misaki-san! Lần này là cuộc chiến dạ dày!!」
Rầm! Cánh cửa bật mở, Mirai xông vào phòng CLB. Trên tay cô là một chiếc túi lớn có quai xách.
「Vậy nên Odagiri-kun, tớ ngồi cạnh được chứ?」
Chẳng đợi Kazuma trả lời, Mirai kéo một chiếc ghế gần đó rồi ngồi xuống.
Và cứ thế, cô nàng thản nhiên định đặt tay mình lên tay Kazuma.
Nhưng, trước khi bàn tay đó chạm được vào Kazuma.
「A! Có một con muỗi lạc mùa ở đây này!」
「Đau!?」
Vụt! Honoka vươn tay ra, đập bốp một cái thật mạnh vào tay Mirai.
「Xin lỗi nhé Tachibana-san, có lẽ tớ đập hơi mạnh tay. …Nhưng tại có muỗi.」
Nói rồi, Honoka khéo léo nắm lấy cả hai tay Kazuma và siết chặt.
「Grừừừừừ…! C-cô cứ làm ra vẻ chính thất được bao lâu nữa chứ! Nói đến bạn gái thì phải là cơm hộp! Odagiri-kun lúc nào cũng khen tài nấu nướng của cô, nhưng chung quy cũng chỉ là sự thiên vị của bạn trai thôi! Để tôi cho cô thấy đồ thật sự nó như thế nào!」
Vẫn tự tin tuyên bố như thường lệ, Mirai đặt mạnh một thứ gì đó lên bàn.
Thứ được lấy ra là một hộp sơn mài hai tầng. Thiết kế trông có vẻ rất cao cấp. Có lẽ là hàng mua ở tiệm, vì nó được quấn một dải giấy ghi chữ 『Tsuru』.
Ngay khi nhìn thấy nó, đôi mắt Honoka mở to kinh ngạc như bị sét đánh.
「Đ-đó là…!? Cơm hộp giao tận nơi cao cấp của nhà hàng lâu đời 『Tsuruya』…!!」
「Hả? Nó đắt đến mức phải ngạc nhiên vậy sao?」
「Vâng, đắt lắm đó Kazuma-kun! Loại rẻ nhất cũng phải một vạn yên…! Và bù lại, nó nổi tiếng là cực kỳ sang trọng và ngon tuyệt vời…!!」
「Ghê vậy!? Thêm chút tiền nữa là mua được một bản eroge full-price phiên bản giới hạn rồi còn gì!!」
「Phư phư phư, đúng vậy! Và đây là loại cao cấp nhất… hộp cơm giao tận nơi siêu cấp ba vạn yên!」
「「Mua được cả một BOX eroge rồi!!」」
Tiếng hét kinh ngạc của Kazuma và Honoka vang vọng khắp phòng CLB.
「Ngây thơ quá đấy Misaki-san! Cách để chiếm lấy dạ dày một người không chỉ có nấu ăn đâu nhé! Với một người có thu nhập từ việc làm diễn viên lồng tiếng eroge như tôi, thì bữa ăn đắt đỏ thế này cũng dư sức đãi cậu ấy! Đương nhiên tôi cũng sẽ trả tiền mua eroge, thậm chí cả tiền gacha trong game mobile nữa! Sao nào Odagiri-kun! Cậu bắt đầu muốn được tôi bao nuôi rồi chứ?」
Với vẻ mặt đắc thắng như sắp cất tiếng cười cao ngạo 「Ô-hô-hô-hô!」, Mirai ưỡn ngực ra vẻ.
Đối diện với cô, Honoka, giống như Mirai trước đây, nghiến răng ken két vì cay cú…
「…………Trông ngon quá.」
──Hoàn toàn không. Cô chỉ đang dán mắt vào hộp cơm trên bàn, mặt mày trông như sắp chảy nước miếng đến nơi. 「Tại sao chứ!?」, Mirai dậm chân bình bịch.
「Ư ư ư ư…! Hừ, dù cô có làm cái mặt thèm thuồng đó thì tôi cũng không cho đâu! Đây là phần của tôi và Odagiri-kun! Vậy nên… nào Odagiri-kun, a~ đi nào.」
「Hả? Ngựm…!?」
Không kịp từ chối, đôi đũa của Mirai đã được đưa vào miệng Kazuma. Vị ngon bằng cả một box eroge lan tỏa trong khoang miệng. Quả nhiên là rất ngon.
「Sao? Ngon không?」
「Ừm, đúng là đắt xắt ra miế──ưm hự!?」
「Tốt quá! Nào, đừng ngại, cứ ăn nhiều vào nhé? Dù sao đây cũng là phần hai người, một mình tớ không ăn hết được.」
Cứ hễ cậu mở miệng, Mirai lại liên tục đút thức ăn cho cậu.
Kazuma định từ chối… nhưng đúng lúc đó cậu đã nhận ra.
Bàn tay Mirai đang đưa đũa tới. Các đầu ngón tay của cô chi chít băng cá nhân.
「Thế nào, Odagiri-kun? Cơm hộp của tớ ngon không?」
「Ừm, ngon lắm nhưng mà… Tachibana-san này, ngón tay cậu…」
Khi cậu chỉ ra điều đó, hành động của Mirai chợt khựng lại.
「C-cái gì!? K-không phải đâu! M-mấy cái băng cá nhân này không phải là do chuyện đó đâu!!」
Mirai buông đôi đũa đang cầm, giấu cả hai tay ra sau lưng.
…Nhắc mới nhớ, lần trước đến nhà Mirai. Cô ấy có vẻ không giỏi nấu nướng cho lắm, nhưng lại cố gắng hết sức để che giấu điều đó với Kazuma.
Thế nên, có lẽ những miếng băng cá nhân này, và cả cái giọng điệu khoe khoang tiền bạc này, tất cả đều là.
「Không phải đâu mà, thật sự không phải! T-tớ không phải là không biết nấu ăn, mà chỉ là không nấu thôi! Dĩ nhiên là nếu muốn thì tớ làm được, nhưng tớ muốn Odagiri-kun được ăn những món ngon hơn thôi! Chỉ vậy thôi, thật đó! Tuyệt đối không phải vì làm cơm hộp thất bại nên mới vội vàng chạy đi mua đâu nhé!? Thật đó!?」
「Ừm. Chuyện đó… cảm ơn cậu, Tachibana-san.」
「Đ-đúng vậy, hộp cơm này ngon lắm đúng không! Chừng này với tớ chỉ là chuyện nhỏ! Tớ sẽ đãi cậu ăn bất cứ lúc nào!」
Với vẻ mặt vui sướng từ tận đáy lòng──và cả nhẹ nhõm nữa, Mirai vuốt ngược mái tóc. Bằng những ngón tay đầy băng cá nhân và vết thương.
…Và rồi.
Cậu chợt nhận ra.
Honoka đứng ngay bên cạnh, đang nhìn cậu và Mirai ăn cơm với vẻ mặt thèm thuồng đến tột độ.
「A… a…! Trông ngon quá, a, a a a a…!」
「…Ủa? Sao thế Misaki-san? Cô có điều gì muốn nói với tôi à?」
Được dịp, Mirai cười với vẻ mặt đắc ý. 「Gừ…」, Honoka nghiến răng cay cú.
「K-không có… không có chuyện đó… Tôi đâu có, muốn ăn…」
「Ồ, vậy là không cần hả? Hộp cơm ngon ơi là ngon này tôi và Odagiri-kun sẽ ăn hết đấy, Misaki-san thực sự không sao chứ?」
「Ư…!」
Ánh mắt đang lảng đi của Honoka lại một lần nữa dán chặt vào hộp cơm.
「G-ghen tị quá…! Ghen tị quá đi mất…!! Tớ cũng… Tớ cũng muốn ăn!!」
Nói ra những lời như nặn từ cổ họng, Honoka gục ngã xuống.
「Thắng rồi…! Thắng rồi! Yeah!! Đây chính là sức mạnh của đồng tiền (18+)!!」
Mirai giơ cả hai tay lên trời vui sướng một hồi, nhưng rồi,
「………………Nhưng mà sao thấy nó cứ sai sai thế nào ấy nhỉ.」
Tất nhiên rồi, Kazuma nhìn lại Mirai, ánh mắt chứa đựng suy nghĩ đó.
Mirai nhìn chằm chằm vào hộp cơm trước mặt với vẻ mặt khó tả một lúc, rồi lại nhìn xuống Honoka đang gục ngã với vẻ mặt còn khó tả hơn.
…Và rồi.
「…Misaki-san. Nếu cô muốn quá thì ăn một chút không?」
「Được không!?」
Honoka, người đang cúi gằm mặt như đã chết, lập tức sống lại.
Cô bật dậy, với tốc độ khiến Mirai, người vừa mời, phải ngỡ ngàng, cầm lấy đũa và gắp một miếng thức ăn. 「Ưm ưm~!」, cô phát ra những âm thanh không thành lời, rồi nhảy tưng tưng vì quá ngon.
「Ngon quá… Trên đời này lại có một hộp cơm ngon đến thế này ư… Cảm ơn, cảm ơn Tachibana-san…! Để cảm ơn, tớ cũng cho cậu phần cơm hộp của tớ!」
「Ể? K-không cần đâu mà…」
Mirai nói vậy, nhưng có vẻ Honoka đang quá xúc động nên không nghe thấy.
Bị chìa hộp cơm ra trước mặt, Mirai hơi lưỡng lự một chút rồi cũng gắp miếng trứng cuộn cho vào miệng.
Khoảnh khắc tiếp theo, mắt Mirai mở to.
「C-cái gì thế này…!? Ngon hơn hẳn hộp cơm kia luôn! Đ-đây là đồ tự làm thật sao…!?」
Với vẻ mặt kinh ngạc, Mirai nhìn Honoka. Nhưng Honoka chẳng hề để ý, chỉ đang thưởng thức hộp cơm giao tận nơi với vẻ mặt hạnh phúc ngập tràn.
Và thế là, toàn bộ sức mạnh của người lớn mà Mirai bỏ ra đã yên vị trong bụng Honoka, giờ nghỉ trưa hôm đó kết thúc trong êm đẹp.
◆◆◆
──Và ngày hôm sau.
「Odagiri-kun! Này, nhìn đây! Nhìn này!」
Sau giờ học.
Hôm đó, đáp lại lời Honoka 『Lâu rồi em muốn sinh hoạt CLB』, Kazuma đã đến phòng CLB Subculture.
Dù Ruri và Suzuka không đến, nhưng việc hoạt động không thường xuyên là chuyện bình thường. Trái lại, chỉ có hai người cũng chẳng sao.
Vừa định giới thiệu cho Honoka một eroge mới thì Mirai đến, và cuộc trò chuyện dẫn đến câu nói vừa rồi.
「Bảo tớ nhìn cái gì cơ──hả, c-cái này là!?」
Nhìn thứ Mirai lấy ra từ trong cặp, Kazuma ngạc nhiên đến mức ngã ngửa ra sau.
『Tại sao cậu lại thích tóc vàng đến thế?』. Đúng như tên gọi, đây là một『Kami-ge』(game về tóc) chứ không phải『Kami-ge』(siêu phẩm) với tất cả các nữ chính đều tóc vàng. Nghe nói ngày xưa cũng có một eroge mà tất cả các nữ chính đều tóc đen, nhưng chắc là không liên quan gì đâu.
Vấn đề là, ngày phát hành của tác phẩm này là cuối tháng. Tức là, nó chưa thể được bán rộng rãi. Vậy tại sao Mirai lại có nó trong tay──.
「A. Nhắc mới nhớ Tachibana-san, cậu cũng có tham gia lồng tiếng cho tác phẩm này đúng không? Nên là?」
「Lại là vai phụ thôi nhưng mà…」
Dù thoáng lộ vẻ chán nản, Mirai ngay lập tức đỏ mặt ngượng ngùng.
「Nhưng mà, cậu biết là tớ có tham gia à…」
「Thì tớ thích Sakura Kako-san mà. Nên lúc thấy tên trên website là tớ đã để ý rồi.」
「Ở-ở đó, cậu có thể nói là 『Tachibana-san』 cũng được mà?」
「W-woa! Có được eroge chưa phát hành đúng là diễn viên lồng tiếng đỉnh thật! Tớ muốn chơi thử quá đi!!」
「Cũng không cần phải lảng chuyện lộ liễu thế đâu!!」
Dù tỏ ra không hài lòng, Mirai vẫn lấy lại tinh thần, 「Mà thôi kệ đi」.
「Vậy nên, Odagiri-kun! Giờ chúng ta cùng chơi eroge này nhé? Ở đây cũng có máy tính đúng không?」
Mirai mỉm cười, rồi chuyển ánh mắt sang Honoka. Trên gương mặt cô hiện lên vẻ đắc thắng.
「A, xin lỗi nhé Misaki-san, để cô ra rìa rồi. Nhưng cũng đành chịu thôi nhỉ, một học sinh gương mẫu như Misaki-san chắc chưa từng chơi eroge đâu. Nếu có hứng thú thì cứ xem cùng cũng được? Dù nói vậy chứ tôi và Odagiri-kun là otaku eroge, nên có thể chúng tôi sẽ mải mê nói những chuyện mà người ngoại đạo không hiểu, không có thời gian quan tâm đến Misaki-san đâu!」
「Không cần lo đâu, Tachibana-san. Tớ cũng đang muốn chơi thử eroge này.」
Mirai, người sắp sửa cất tiếng cười đắc thắng, đông cứng lại với nguyên vẻ mặt đó.
「……………………Thôi đi Misaki-san. Dù cay cú vì thua tôi đến mấy cũng đừng có mạnh miệng như thế chứ.」
「Không, Honoka chơi eroge thật mà? Đúng không?」
「Eroge đầu tiên tớ chơi là 『Chuyến xe bus biến thái cuối cùng 3』 đó.」
「Lần đầu mà đã dị thế á!? Tại sao lại chọn cái đó chứ!? Có bao nhiêu lựa chọn bình thường hơn mà!?」
「Dù sao cũng cảm ơn vì đã chơi game của nhà chúng tôi!」, Mirai nói với tư cách người trong ngành. …Nhắc mới nhớ, người làm ra game đó chính là cha của Mirai, Ero-sama.
Honoka nghiêng đầu hỏi 「Của nhà chúng ta?」, nhưng trước khi cậu kịp giải thích thì Mirai đã lên tiếng.
「Mà khoan, cái gì thế, sao lại thế, tôi chưa từng nghe chuyện này!? Một học sinh gương mẫu ngầm chơi eroge, chuyện này chả khác gì trong eroge cả! Thế thì là lừa đảo học sinh gương mẫu rồi!! Giải thích rõ ràng đi!!」
「B-bảo tớ giải thích thì…」
Bị khí thế của Mirai áp đảo, Kazuma đành giải thích đầu đuôi.
Sau khi bắt đầu hẹn hò với Kazuma, Honoka cũng bắt đầu chơi eroge. Ban đầu chỉ là để chiều lòng Kazuma, nhưng giờ đây cô đã tự mình tìm hiểu, trở thành một otaku eroge chính hiệu.
Nghe xong tất cả, câu đầu tiên Mirai thốt lên là 「Xảo quyệt!!」.
「Cái gì thế, ăn gian quá! Thế thì lợi thế của tôi hoàn toàn bằng không còn gì!? Kế hoạch của tôi là khoe khoang việc trò chuyện vui vẻ với Odagiri-kun bằng những chủ đề eroge mà Misaki-san không thể chen vào được, giờ phải làm sao đây!?」
「Không, dù cậu có nói vậy thì…」
Có vẻ đây là một tính toán sai lầm nghiêm trọng, Mirai ôm đầu với vẻ mặt đau đớn.
Xem ra, Mirai chẳng hề nghĩ đến chuyện Honoka có hứng thú với eroge.
Cũng phải thôi. Dù đang hẹn hò với Kazuma, nhưng không ai nghĩ Honoka lại cùng cậu chơi eroge.
Học sinh gương mẫu Honoka và eroge, vốn dĩ là hai thứ không hề liên quan. Bây giờ thì cô đã quá quen thuộc, thậm chí ấn tượng về eroge còn mạnh hơn, đến mức đôi khi cậu còn suýt quên mất Honoka là một học sinh gương mẫu.
「…Đ-được thôi! Chỉ vì chơi eroge một chút thì có là gì! Nếu đã là otaku eroge với nhau, thì tôi càng không thua! Thâm niên của tôi khác hẳn đấy!」
Cuối cùng cũng vực dậy sau cú sốc, Mirai nhìn chằm chằm Honoka và tuyên bố.
「Vậy thì, cài đặt ngay thôi──」
「Xong rồi.」
「Hả!? Từ lúc nào thế!?」
Trước chiếc máy tính đã khởi động xong, Honoka nói với vẻ mặt thản nhiên.
Mirai nhụt chí vì bị chặn họng ngay từ đầu, nhưng rồi cô nàng hét lên 「Không thua đâu!」 và kéo ghế đến ngồi. Cả ba cứ thế cùng nhau chơi eroge.
「A! Lựa chọn đầu tiên đến rồi! Sao nào, Misaki-san! Cô có biết đáp án đúng không! Nói trước nhé, những kiến thức thông thường ngoài đời không áp dụng được trong thế giới eroge đâu. Mà một người mới chơi như cô chắc không hiểu đâu──」
「………… (Cạch)」
「Khoan đã, tôi vẫn đang nói mà!! Mà này, sao cô chọn không chút do dự thế, cứ chơi bừa như vậy lát nữa sẽ hối hận──」
「Tachibana-san, tớ không nghe được lời thoại. Nếu cậu không chơi nghiêm túc thì ra chỗ khác chơi đi. Tớ và Kazuma-kun đang thưởng thức một cách chân chính.」
「Ư… x-xin lỗi. Nhưng cũng không cần phải giận thế chứ… Nếu không nghe được thì có thể bật lại từ backlog mà──」
「Đừng coi thường lời thoại như vậy. Một câu chuyện, cảm xúc khi lần đầu tiên nghe thấy giọng nói, một khi đã mất đi thì không thể lấy lại được. Đọc lướt rồi sau đó mới xem lại chi tiết trong backlog kiểu 『Ủa, vừa rồi đang nói chuyện gì ấy nhỉ?』 là thất lễ với cả đội ngũ sản xuất lẫn các diễn viên lồng tiếng. Hãy đối mặt với eroge một cách nghiêm túc hơn. Kazuma-kun ngày xưa cũng từng nói. Eroge dù là game nhưng không phải trò đùa.」
「Không, nhưng mà, người lồng tiếng cho nhân vật đó là tớ mà…」
「Đó không phải là vấn đề. Đừng ngụy biện nữa.」
Chỉ vài giây sau khi bắt đầu chơi, cán cân quyền lực đã sớm được định đoạt. Trước vẻ mặt quá đỗi nghiêm túc của Honoka, khí thế của Mirai nhanh chóng bị dập tắt.
Dù vậy, cô vẫn cố gắng góp ý này nọ một lúc, nhưng sau khi lựa chọn mà cô tự tin chọn lại dẫn đến bad end, Mirai hoàn toàn im bặt. Honoka thì từ đầu đến cuối vẫn chơi eroge một cách bình thường như không có chuyện gì.
「A, Tachibana-san. Đoạn vừa rồi, cậu đọc sai chữ Hán rồi đó.」
「K-không phải! Đó không phải lỗi của tớ! Tại vì đạo diễn bên đó không nói gì cả!」
「Đổ lỗi cho người khác là không tốt đâu. Đạo diễn cũng là con người, cũng có lúc mắc sai lầm. Vì vậy, chẳng phải chính Tachibana-san nên cố gắng để giảm bớt sai sót sao?」
「Vậy thì tớ cũng là con người!! Tớ cũng được phép mắc sai lầm chứ!!」
「A, đoạn vừa rồi cũng sai nữa. …Nhưng mà.」
「Dừng lại, dừng lại, dừng lại, dừng lại đi! Eroge không phải là game tìm lỗi đọc sai của diễn viên lồng tiếng đâuuu!!」
Không thể chịu nổi những lời góp ý thẳng thừng của Honoka, Mirai đành phải bỏ chạy trong nước mắt.
Nhìn Mirai tất tả chạy ra khỏi phòng CLB với vẻ mặt ngơ ngác, Honoka nói.
「…Nhưng mà, nhân vật sống động quá, quả nhiên người chuyên nghiệp có khác nhỉ…?」
「Không Honoka, câu đó em nên nói lúc người ta còn ở đây chứ…」
Tuy nhiên sau đó, Mirai không bao giờ rủ hai người 「Cùng chơi eroge nhé!」 nữa.
◆◆◆
(Phải làm sao đây…)
Trong giờ sinh hoạt lớp hàng tuần. Vừa nghe loáng thoáng lớp trưởng đang nói gì đó, Kazuma vừa một mình trăn trở.
Đã một tuần kể từ khi Honoka quay trở lại trường.
Và một tuần đó cũng là một tuần Mirai liên tục thách đấu Honoka mỗi khi có dịp. Nhớ lại những ngày ồn ào vừa qua, Kazuma lại thở dài, 「Haizz…」.
(Cái hồi Honoka và Ruri mới gặp nhau cũng có chuyện tương tự, nhưng mà…)
Nhưng lúc đó, mọi chuyện chỉ diễn ra giữa 『ba người』 họ. Họ chưa bao giờ gây sự ầm ĩ, tranh giành xem ai mới là nữ chính trước mặt mọi người như thế này.
Hơn nữa, nếu nghĩ lại, lúc đó cả hai chỉ tỏ ra căng thẳng với nhau chứ chưa bao giờ nói thẳng ra là 『tỉ thí』. Ruri thì không nói, nhưng quan trọng nhất là Honoka.
Thế nhưng bây giờ, Honoka lại nghênh chiến trực diện với lời 『tỉ thí』 của Mirai──và đánh bại cô nàng một cách hoàn toàn. Thậm chí, còn có lúc như đang khiêu khích Mirai nữa.
Chính điều đó đã khiến tình hình trở nên phức tạp hơn so với lúc trước.
Nói tóm lại, cậu hoàn toàn không thấy được cách giải quyết vấn đề.
(Không phải là không biết làm thế nào, mà là chỉ có cách thuyết phục Tachibana-san chấp nhận thôi, nhưng…)
Dù không có ý ghét bỏ Mirai, nhưng cứ tình trạng này thì dù Honoka đã trở về, cậu cũng chẳng thể tình tứ gì được. Kazuma muốn nhanh chóng tìm ra cách giải quyết.
Và cũng đã đến lúc, những ánh nhìn của cả lớp khiến cậu khó chịu. Ruri thì mắng 「Harem là không lành mạnh đâu đấy!」, còn Tadano thì cứ vô tư làm cho mọi chuyện ầm ĩ hơn, khiến dạo gần đây Kazuma cảm thấy đến trường thật u ám (※trừ những lúc ở bên Honoka).
Hơn nữa… cậu còn có chuyện khác muốn nói với Mirai. Đó là chuyện về Ero-sama.
Lời nói 『bố』 của Honoka lúc đó. Liệu đó có thực sự chỉ là một sự nhầm lẫn? Dù Honoka không nói gì, nhưng cậu vẫn không thể không nghĩ rằng cô đang che giấu điều gì đó.
Để làm được điều đó, cần phải có một môi trường để Mirai và Honoka có thể bình tĩnh nói chuyện với nhau.
(Vấn đề là làm thế nào để có được môi trường đó đây… Thật sự phải làm sao bây-giờ…)
「Haizzzz…」
Trái ngược với Kazuma đang thở dài thườn thượt, không khí trong lớp học giờ sinh hoạt lại vô cùng sôi nổi.
Lý do rất đơn giản. Chủ đề hôm nay là chia nhóm cho chuyến dã ngoại sắp tới. Cùng với lễ hội văn hóa, một trong những sự kiện lớn nhất của đời học sinh cuối cùng cũng đã đến.
Hôm nay sẽ quyết định nhóm cho hoạt động tự do vào ngày thứ hai, mỗi nhóm tối đa năm người cả nam lẫn nữ. Mọi người đã tự do di chuyển chỗ ngồi, lập nhóm với những người thân thiết.
(Hồi cấp hai cũng nghĩ thế rồi, sao mấy cái này không xếp theo số thứ tự cho xong nhỉ…)
Đối với những người ít bạn bè thì đây quả là một khoảng thời gian địa ngục. Kazuma hồi cấp hai cũng không có ai để lập nhóm, may nhờ lòng thương hại của Ruri, cô bạn thuở nhỏ, nên cậu được vào chung nhóm với các bạn nữ của cô ấy.
Nhìn từ bên ngoài thì đúng là một dàn harem, nhưng tất nhiên là chẳng vui vẻ gì. Thậm chí nói không ngoa thì cậu đã phải nếm trải địa ngục trần gian.
…Nhưng. Ký ức buồn bã đó đã là quá khứ.
Bởi vì, bây giờ Kazuma đã có Honoka.
Người bạn gái quan trọng sẽ cùng cậu đi chơi trong ngày hoạt động tự do!!
「Kazuma-kun.」
Ngay khi cậu vừa định đứng dậy, Honoka đã đến bàn của cậu.
「Kazuma-kun, nhóm hoạt động tự do, chúng ta cùng──」
「Odagiri-kun!! Hoạt động tự do, vào chung nhóm với tớ đi!」
…Biết ngay mà.
Chen vào giữa hai người, ngắt lời Honoka đang vui vẻ nói (cả về lời nói lẫn tầm nhìn), Mirai xuất hiện.
Ngay lập tức, Honoka nắm lấy vai Mirai và đẩy cô ra. Hai người lườm nhau. Trước khi tia lửa điện thực sự tóe ra, Kazuma hét lên, 「Dừng lại!」.
「À thì, Tachibana-san. Cảm ơn vì đã mời nhưng, tớ sẽ chung nhóm với Honoka…」
「Nh-nhưng mà, một nhóm được tối đa năm người cơ mà!? Vậy thì tớ vào cũng được chứ! …Được mà phải không!? K-không lẽ, các thành viên khác đã quyết định hết rồi sao!?」
Đột nhiên, Mirai tái mặt và trở nên bối rối. Trông cô không giống như đang buồn vì không được chung nhóm với Kazuma, mà更còn có cảm giác gì đó cấp bách hơn.
「…À, chẳng lẽ Tachibana-san, không có ai khác để lập nhóm cùng à…」
「Làm gì có ai! Tớ vừa mới chuyển trường đến đây thôi mà!? Cậu nghĩ tớ có ai để lập nhóm cùng sao!?」
Với vẻ gần như nổi cáu, Mirai vừa khóc vừa thú nhận.
「Cho nên làm ơn đi, cho tớ vào với! Nếu không được chung nhóm với Odagiri-kun, tớ chỉ còn nước viện cớ công việc để nghỉ chuyến dã ngoại thôi…!!」
「Vô lý quá đi…」
Dù vậy, Kazuma cũng hiểu rõ cái cảm giác khó xử khi bị ném vào một nhóm đã có sẵn thành viên. Cậu cũng có phần đồng cảm với lý lẽ có phần quá đáng của Mirai.
「…À thì, Honoka.」
Cậu khẽ nhìn Honoka đang đứng cạnh.
Không cần cậu nói thêm, có vẻ cô đã hiểu ý cậu.
「…………Tớ hiểu rồi.」
Với vẻ mặt kiểu như 『Vô cùng miễn cưỡng nhưng vì thấy tội nghiệp nên đành chịu』, Honoka liếc nhìn Mirai.
「…Nhưng, chỉ là chung nhóm thôi đấy nhé? Tuyệt đối không được bám dính lấy Kazuma-kun, nắm tay, ôm ấp, hay định hôn cậu ấy khi không có tớ ở đó.」
「Cảm ơn Odagiri-kun!! Ba ngày tới, chúng ta cùng nhau vui vẻ nhé!」
「Đã bảo là không được mà!!」
Với vẻ mặt nhẹ nhõm từ tận đáy lòng, Mirai siết chặt tay Kazuma. Ngay lập tức, Honoka dùng sức gỡ tay hai người ra.
「…Kazuma-kun. Nhất thiết phải cho Tachibana-san vào sao? Tớ nghĩ lập nhóm với người lạ cũng là một cách để có thêm bạn mới mà. Chẳng phải có câu 『Thương cho roi cho vọt』 đó sao.」
「Không, nhưng mà, chúng ta cũng đâu có ai khác để lập nhóm cùng đâu…」
Ngay khi Kazuma vừa dứt lời, hai bóng người tiến lại gần chỗ họ. Một người là Tadano, người còn lại là Ruri.
「Ồ, quả nhiên Odagiri đi cùng Misaki-san à. Vậy là có ba người rồi! Hai người còn lại thì sao?」
Tadano nói với giọng điệu như thể mình đã chắc suất trong nhóm. Bị phớt lờ, Mirai lập tức hét lên 「Bốn người cơ mà!? Tớ cũng ở đây mà!?」.
「A, vậy tớ vào là vừa đủ năm người nhỉ. Cho tớ vào được không?」
「Được thôi nhưng mà… Ruri này, cậu không lập nhóm với mấy đứa bạn khác à?」
「Thì tại chia nhóm không đều ấy mà. Tớ bị lẻ ra.」
Chà, nếu Ruri không có vấn đề gì thì Kazuma cũng chẳng có lý do gì để phản đối. Vừa hay đủ năm người.
「Vậy thì, quyết định nhóm này nhé. Nhóm trưởng là… Kazuma-kun được không?」
「Hả? Tớ á?」
Cứ ngỡ Honoka hoặc Ruri sẽ làm nhóm trưởng, nên Kazuma tròn mắt ngạc nhiên trước lời đề nghị bất ngờ của Honoka.
Nhưng, dường như chỉ có mình Kazuma ngạc nhiên, Ruri và Mirai đều nhẹ nhàng đồng ý, Tadano cũng gật đầu không phản đối.
「Vậy, nhóm trưởng là Kazuma-kun nhé, tớ đi nộp đây.」
「Hả, chờ đã! Mọi người thấy tớ làm được thật à?」
「Hử? Kazuma không thích à?」
「Không phải là không thích…」
「Vậy thì được rồi còn gì.」
Bị nói một cách thản nhiên, Kazuma không biết phải phản bác thế nào. Trong lúc đó, Honoka đã đi đến bảng đen, ghi tên các thành viên và nhóm trưởng. Nhóm Odagiri Kazuma, chính thức ra đời.
Sau nhóm của Kazuma, có vẻ như tất cả các lớp đã hoàn thành việc chia nhóm. Vì vẫn còn thời gian, nên các nhóm bắt đầu thảo luận về địa điểm cho hoạt động tự do.
Địa điểm của chuyến dã ngoại lần này là ở nước ngoài. Một hòn đảo nhỏ được bao quanh bởi biển cả.
Hòn đảo đó không phải là một hòn đảo giống như trong game hentai, nơi các hành vi dâm ô được khuyến khích theo quy định… mà là một khu nghỉ dưỡng hết sức bình thường, nổi tiếng với khí hậu ấm áp và biển xanh tuyệt đẹp.
Đồng thời, đây cũng là một địa điểm du lịch với nhiều di sản lịch sử và thiên nhiên. Theo như lời giải thích trong buổi hướng dẫn trước đó, nó có hình ảnh tương tự như đảo Crete của Hy Lạp.
「Vậy thì, chúng ta thảo luận ngay thôi! Vì hôm nay, tớ đã chuẩn bị sẵn sách hướng dẫn du lịch rồi! Này!」
Người đầu tiên lên tiếng là Mirai. Cô nàng vui vẻ trở về chỗ ngồi, lấy ra một cuốn sách hướng dẫn đã được dán rất nhiều giấy ghi chú.
「Woa, Tachibana-san giỏi quá! Tớ cũng tìm rồi mà không thấy ở hiệu sách… Cậu mua ở đâu vậy?」
「Thấy chưa? Tớ cũng khó khăn lắm mới tìm được, phải lùng sục khắp các hiệu sách mới có đấy! Nhưng mà, nếu hẹn hò với ai đó, thì sau này cũng sẽ có lúc đi du lịch cùng nhau đúng không? Chuẩn bị những thứ này cũng là việc của một người bạn gái mà?」
Với thái độ khiêu khích rõ ràng, Mirai liếc nhìn Honoka.
Đáp lại, Honoka im lặng đứng dậy, lấy thứ gì đó từ chỗ ngồi của mình rồi quay lại.
「Honoka, đó là gì vậy?」
「Thực ra, bạn cùng phòng của tớ hồi du học là người gốc ở hòn đảo đó. Thế nên, tớ đã hỏi han nhiều thứ về nơi đó rồi. Đây là những thông tin tớ đã tổng hợp lại thành một cuốn sổ.」
Nói rồi, Honoka trải cuốn sổ tay trên bàn.
Nhìn thấy nó, cả bọn Kazuma không khỏi thốt lên 「Ồ!」.
Cuốn sổ tay tuy được viết tay nhưng được dán rất nhiều ảnh chụp tại địa phương, từ những điểm tham quan được đề xuất, những điều cần lưu ý khi ở đó, những câu chào hỏi đơn giản, cho đến số điện thoại cảnh sát và cứu thương địa phương phòng trường hợp khẩn cấp.
Về các điểm tham quan, nó bao gồm cả những nơi nổi tiếng có trong sách hướng dẫn lẫn những địa điểm ít người biết mà chỉ dân địa phương mới hay. Thật tình, lượng thông tin còn nhiều hơn cả cuốn sách hướng dẫn của Mirai. Hoàn toàn là một phiên bản vượt trội hơn.
Nhận ra sự thật đó, Mirai chết lặng, lần này đến lượt Honoka liếc nhìn cô. Rồi, cô nàng nhoẻn miệng cười đắc thắng.
「Ư ư ư…! Cái thứ này!!」
「Woa, khoan khoan Tachibana-san! Có cả hai thì càng tốt mà! Nên là bình tĩnh đi!」
「Đ-đúng đó! Chỉ có một cuốn thì mọi người không xem chung được! Cậu cất công tìm kiếm giúp bọn tớ nhiều lắm!! Đúng không!? Tadano-kun cũng nghĩ vậy mà nhỉ!?」
「Hả? S-sao lại là tôi…」
「Đúng không!!」
「Ờ, ừm…」
Mirai định ném cuốn sách hướng dẫn vào sọt rác, nhưng đã bị Ruri và cả bọn cùng nhau can ngăn. Bị Ruri lườm, Tadano cũng đành gật đầu.
「Đ-được thôi… tớ không có buồn đâu. Trận chiến thật sự vẫn còn ở phía trước mà…」
Với vẻ mặt chán nản thấy rõ, Mirai lẩm bẩm.
Hôm đó sau giờ học, cậu mới biết câu nói đó không chỉ là mạnh miệng.
◆◆◆
「…Hành hương thánh địa?」
「Vâng, đúng vậy!」
Sau giờ học.
Honoka, Mirai và Kazuma đang ở phòng CLB. Chính xác hơn là Mirai đã bám theo Kazuma và Honoka.
Ở đó, Mirai đã đề cập đến hoạt động tự do trong chuyến dã ngoại. Đó là về việc quyết định sẽ đi đâu.
「Phư phư phư, tớ chỉ nói cho một mình Odagiri-kun biết thôi nhé. Thực ra, khung cảnh thành phố này đã được dùng làm hình mẫu cho bối cảnh của một eroge đó.」
「Hể, vậy à!」
「Phư phư phư, đúng vậy! Tức là, nếu chúng ta đến đó trong ngày hoạt động tự do thì có thể đi hành hương thánh địa rồi! Sao nào? Chuyện này, nếu chỉ đi cùng Misaki-san thì không làm được đâu nhỉ?」
「…Tiếc thật, nhưng tớ và Kazuma-kun đã từng đi du lịch hành hương thánh địa rồi.」
Phừng! Ngay khoảnh khắc Mirai ưỡn ngực tự hào, Honoka nhanh chóng tiến lại gần và tung một đòn chí mạng vào cô nàng. 「Gự…!?」, Mirai loạng choạng ngã ngửa ra sau như bị ai đó tấn công trên đường, tay ôm lấy ngực.
「Du, du lị, lị lị lị lị lị!?」
「…Bắt chước tiếng gà à?」
「Không phải, tại sao chứ!! Tại sao trong tình huống này tôi lại phải đột ngột giả tiếng gà làm gì, không phải thế!! Du, du lịch!! Du lịch á!?」
Mặt đỏ bừng, Mirai lắp bắp mở miệng.
「C-chuyện đó… chuyện đó có nghĩa là… hai người, đã, đã có kinh nghiệm rồi à…!?」
「HẢ!?」
Mặt tỉnh bơ mà nói gì thế không biết.
「V-vì!! Trai gái đang hẹn hò mà đi du lịch cùng nhau thì chỉ có một việc để làm thôi chứ gì!!」
「Cách nói!! Cách nói cái từ 『làm』 ấy!!」
Run rẩy, Mirai nhìn Honoka. Rồi nói.
「S-sao hả!? Cô không còn là trinh nữ nữa à!? Không còn là trinh nữ nữa, đúng không!?」
「Chuyện đó thì…」
Đáng lẽ chỉ cần nói thẳng là không phải, nhưng không hiểu sao Honoka lại tỏ ra do dự.
Rồi, sau khi nhìn chằm chằm vào mặt Mirai như đang suy nghĩ điều gì đó, cô đầy ẩn ý lảng mắt đi.
「M-mời cậu tự tưởng tượng…」
「Quả nhiên!? Quả nhiên là vậy sao!?」
「À-à, nhắc mới nhớ, lần đầu tiên chúng ta vào khách sạn tình yêu là lúc đó nhỉ, Kazuma-kun?」
「KHÁCH S──!?」
「Vào dịp Giáng sinh, chúng ta đã cùng nhau ở biệt thự nhà tớ đó nhỉ?」
「GIÁNG!? BIỆT THỰ!? ĐÊM THÁNH!?」
「Không không không không! Không làm gì cả! Bọn tớ vẫn chưa làm gì cả!!」
Cậu vội vàng ngăn Honoka, người đang tiếp tục ra vẻ một cách khó hiểu. Nguy hiểm hơn là tất cả những gì cô nói đều không hoàn toàn là dối trá.
「Mong cậu đừng hiểu lầm, Tachibana-san! B-bọn tớ, chỉ là một mối quan hệ trong sáng──」
「Cùng nhau chơi eroge mà còn nói là mối quan hệ trong sáng á!!」
「ĐÚNG THẾ!!」
Đã lâu lắm rồi cậu mới nghe một lý lẽ chí phải như vậy.
「Đ-đúng là nó chí phải thật! Bọn tớ có chơi eroge! Nhưng chỉ có thế thôi! Tuyệt đối không có chuyện gì hơn thế cả!!」
「Hả…? V-vậy à…? Thì ra là vậy… À thì ra là thế!」
Như thể nói, may quá, Mirai nở một nụ cười rạng rỡ. Ngược lại, Honoka vì bị vạch trần việc ra vẻ nên cay cú nghiến răng, 「Khốn…!」.
「…Hả? Nhưng mà lạ nhỉ? Hai người hẹn hò từ năm nhất cơ mà? Dù có xa nhau một năm, nhưng yêu nhau hai năm mà chưa làm gì thì ngược lại còn không tự nhiên ấy chứ?」
「Ư…!」
Nghe vậy, Kazuma không khỏi rên rỉ vì cảm thấy nó cũng có lý. Không hiểu sao, dù Mirai không hề nói một lời nào như thế, cậu vẫn có cảm giác như bị mắng là 「Đồ yếu sinh lý」.
Tuy nhiên.
「Không sao đâu, Kazuma-kun. Tự nhiên hay không tự nhiên, chúng ta đã nói là không cần phải bận tâm đến những chuyện đó rồi mà. Chúng ta sẽ đi theo cách của riêng mình.」
Nhẹ nhàng nắm lấy tay Kazuma, Honoka mỉm cười hiền hậu.
「Honoka…. À, đúng rồi nhỉ. Xin lỗi, tớ lại lỡ quên mất một điều quan trọng…」
「Không sao đâu. Miễn là cậu vẫn nhớ là được.」
「Hả? Gì cái không khí này vậy? Thế giới của hai người à? Thế giới của hai người sao? Tôi đang ở đây mà bị bơ à? Bơ tôi hả, này?」
Hai người nhìn nhau đắm đuối. Tay trong tay. Mirai, bị cho ra rìa, nhìn họ với ánh mắt lạnh lùng.
「Mà kể cả thật sự không có gì đi nữa, chỉ riêng việc đi du lịch cùng nhau đã đủ ghen tị rồi!! T-tôi cũng thế, nếu tôi cũng học cùng trường với Odagiri-kun thì đã… không, trước đó nếu hồi cấp hai tôi không chuyển trường thì đã…! Ít nhất nếu ở lại đến học kỳ hai thì đã có thể cùng đi dã ngoại rồi…!」
Như đang nuốt lấy nỗi cay đắng, Mirai rên rỉ với khuôn mặt đỏ bừng.
「Đ-được thôi! Bây giờ chuyện đã qua rồi, quan trọng là hiện tại! Chuyến dã ngoại năm nay chúng ta có thể đi cùng nhau! Mình sẽ tạo thật nhiều kỷ niệm đẹp, nhân tiện khiến tình cảm của Odagiri-kun hướng về phía mình! Cô cứ đắc thắng được bao lâu nữa đi!」
(À, chuyện đó chỉ là nhân tiện thôi sao…)
Sự kiện lớn nhất trong đời học sinh, ngay từ sớm đã nhuốm đầy dự cảm về một cơn bão tố.
◆◆◆
「Ủa~? Kazu-chan, em lén lén lút lút trong nhà kho làm gì thế~?」
「A, chị hai về đúng lúc lắm. Này, chị có thấy cái túi thể thao của em đâu không? Cái mà em dùng hồi đi dã ngoại tốt nghiệp cấp hai ấy.」
Vừa lục lọi sục sạo kho chứa đồ dưới gầm cầu thang, tôi vừa hỏi người chị đang đứng sau lưng.
Thời gian trôi nhanh thật, ngày khởi hành chuyến dã ngoại đã cận kề ngay ngày mai.
Thế nên Kazuma mới đang tìm chiếc túi du lịch để đóng gói hành lý, nhưng—dù có lật tung cả kho đồ lên, cậu cũng chẳng thấy thứ gì giống như vậy. Mẹ thì bảo là cất ở đây mà...
「A~a! Cái đó à~, chị mượn lúc đi công tác lần trước rồi~, vẫn còn ở trong phòng chị đấy~.」
「Hảảả!?」
「Xin lỗi em nhé~! Chị vào lấy ngay đây~」
「Khoan, được rồi. Nếu ở trong phòng chị thì em đi cùng luôn.」
Đằng nào nhận túi xong cũng về phòng mình, đi lên tầng hai cùng nhau cho nhanh.
Khi đến trước cửa phòng, Kazuha liền làm vẻ mặt như vừa nhớ ra điều gì đó rồi nói 「Phải rồi!」.
「Chị có thứ này muốn đưa cho Kazu-chan nè~. Chị nghĩ nó sẽ có ích trong chuyến dã ngoại nên~, em mang theo đi nhé~.」
「Gì thế, lại tiền tiêu vặt như mọi khi à?」
「Không~, lần này khác cơ~. Chờ chút nhé~.」
Nói rồi, Kazuha biến mất vào phòng mình.
Một lúc sau, cô bước ra, cùng với chiếc túi và một thứ gì đó hình hộp, chìa cho Kazuma, 「Đây này」.
『Gian dâm』
Là một con eroge.
「Trời ạ, cái này thì tham khảo được cái quái gì chứ!? Bọn em đi khu nghỉ dưỡng ven biển chứ có phải đảo hoang đâu!?」
「Nhưng mà~, ai biết được chuyện gì sẽ xảy ra~... Này nhé! Lỡ máy bay gặp sự cố giữa đường, phải hạ cánh khẩn cấp xuống một hòn đảo hoang nào đó, có cái này thì em vẫn sống sót được mà~」
「Thế thì khác gì game kinh dị!?」
「Tại vì, tại vì chị lo lắm chứ bộ~! Lỡ đang chơi ngoài biển thì bị sóng cuốn đi, rồi phải sinh tồn cùng Honoka-chan trên một hòn đảo nào đó thì sao!? Trên đảo hoang, đến lúc nguy cấp muốn mua bao cao su cũng chẳng có chỗ nào bán đâu nhé!?」
「Thế thì khác gì eroge!?」
「Với cả~, đây là đồ ăn dự phòng cho những lúc khẩn cấp nè~」
「Đồ ăn dự phòng mà hạn sử dụng sắp hết rồi kìa!?」
Kazuha còn lấy cớ 『phòng hờ』 mà dúi thêm đủ thứ cho tôi, từ đồ dùng sinh tồn cho đến sách hướng dẫn dã ngoại, nhưng tôi đã lấy lý do 『không được mang những thứ không liên quan đến việc học』 để từ chối tất cả.
(Đúng là chị hai mà... Lo lắng lệch hướng đi đâu không biết nữa.)
Cuối cùng cũng tìm thấy chiếc túi thể thao mình cần, tôi thở phào nhẹ nhõm rồi quay về phòng.
(Ừm, những thứ cần mang theo là...)
Cầm tờ cẩm nang du lịch được phát trên tay, tôi mở túi ra định bỏ quần áo vào trước.
「Phù!?」
Tôi ho sặc sụa.
Bên trong túi, có lẽ là đồ của Kazuha, có mấy chiếc áo lót cỡ khủng bị nhét vào từ lúc nào.
「CHỊ HAIIIIII!!」
「Hảảả!? Sao thế Kazu-chan!? Chị lại làm gì sai à!?」
◆◆◆
(Aizz... Mệt chết đi được vì bà chị...)
Tôi ngước nhìn đồng hồ, chẳng biết từ lúc nào đã hơn mười giờ. Mình còn chưa tắm, giờ mà chuẩn bị thì sớm nhất cũng phải mười một giờ mới được ngủ. Mai phải đi sớm nên tôi đã định ngủ sớm để giữ sức cho chuyến đi, thế mà hỏng bét cả. Mấy lời cằn nhằn kiểu "Thế thì sao không chuẩn bị sớm hơn đi," dĩ nhiên là cấm tiệt.
(Thôi kệ, chuẩn bị qua loa rồi đi tắm đi ngủ vậy.)
Vừa liếc nhanh qua tờ cẩm nang, tôi vừa tiện tay nhét những thứ có vẻ cần thiết vào túi.
Nhưng kể cũng lạ, chỉ cần làm vậy thôi là đã thấy háo hức cho ngày mai rồi.
Dù sao cũng chỉ là hoạt động của trường, nhưng đã lâu lắm rồi tôi mới có một chuyến đi xa qua đêm. Cứ chuẩn bị thế này, lòng lại thấy nôn nao.
Hơn nữa, chuyến dã ngoại lần này còn có cả Honoka đi cùng. Sao mà không phấn khích cho được.
Vừa nghĩ đến đó, như thể nghe được tiếng lòng của tôi, tin nhắn từ Honoka gửi đến. 『Bây giờ, em gọi điện được không?』, cô ấy hỏi, và tôi đồng ý ngay tắp lự.
『Em xin lỗi, mai là ngày khởi hành rồi mà em còn làm phiền...』
「Không sao đâu, anh cũng đang muốn gọi cho Honoka mà.」
Chỉ cần nói chuyện thôi là má tôi đã bất giác giãn ra. Mải mê nói chuyện, tay chân tôi đã hoàn toàn ngừng việc đóng gói hành lý, nhưng mấy chuyện đó có đáng là bao.
「Còn Honoka thì sao? Chuẩn bị xong cả chưa?」
『Kazuma-kun, mai đi rồi đó? Chẳng có ai nước đến chân mới nhảy như thế đâu.』
Bị nói bằng một giọng điệu như đang cười đùa, Kazuma vẫn giữ nguyên nụ cười trên môi mà đơ người ra.
Đây có phải cuộc gọi video đâu mà cô ấy thấy được.
Nhưng, quả không hổ là Honoka, dường như cô ấy đã cảm nhận được điều gì đó từ sự im lặng của tôi.
『...Không lẽ Kazuma-kun, vẫn chưa chuẩn bị xong—』
「Làm gì có chuyện đó, xong hết rồi! Nước đến chân mới nhảy làm gì chứ!! Anh còn chuẩn bị từ hôm qua rồi cơ! Giờ chỉ việc đi ngủ thôi!!」
Vừa quay mặt đi khỏi cái túi vẫn còn trống huơ trống hoác, tôi vừa cất cao giọng, A ha ha ha ha!
Không đời nào tôi nói ra sự thật được.
Bởi vì, mấy ngày nay Kazuma đã bị Honoka nhắc khéo không biết bao nhiêu lần rằng, "Anh phải chuẩn bị sớm đi đấy nhé".
Cuối cùng còn đến mức bị hỏi 『Hay là để em sang soạn hành lý giúp anh nhé?』, và cậu đã phải lịch sự từ chối rằng "Một mình anh làm được mà". Ấy vậy mà giờ lại ra nông nỗi này, uy danh của một người bạn trai đang bị đe dọa.
「V-Vậy thôi, Honoka cũng phải đi ngủ sớm không mai lại mệt đấy, anh cúp máy nhé!? H-Hẹn gặp lại ngày mai!」
『...? Vâng, hẹn gặp lại anh ngày mai... Chúc anh ngủ ngon, Kazuma-kun.』
Dù có hơi thắc mắc, Honoka cũng không hỏi thêm gì mà cúp máy.
(...Hình như, lâu lắm rồi mình mới thấy khía cạnh học sinh gương mẫu của Honoka.)
Vừa nghĩ vậy, Kazuma vừa nhìn lại tình hình hiện tại.
(—Được rồi.)
Chẳng có vấn đề gì cả. Chuẩn bị thì chỉ cần nhét đồ vào túi là xong, nhanh thôi.
Tự nhủ với lòng, Kazuma vơ vội quần áo và đủ thứ khác, nhét vào túi nhanh nhất có thể. Gấp đồ gọn gàng ư, tôi không biết, miễn sao nhét vào được là được.
(Giờ thì sạc điện thoại, rồi kiếm thứ gì đó giết thời gian...)
Đang định lôi máy chơi game cầm tay ra chơi một lúc cho đỡ nhớ, bỗng chiếc laptop trên bàn đập vào mắt tôi.
Bên cạnh là con eroge mới toanh vừa ra mắt. Nhưng dạo này cứ lu bu chuyện của Mirai nên dù đã mua về, tôi vẫn chưa chơi được bao nhiêu.
(............)
Kazuma im lặng, nhìn chằm chằm vào chiếc laptop yêu dấu của mình.
Nó chủ yếu là để chơi eroge, nên trước giờ tôi chẳng mấy khi mang nó đi đâu, nhưng về kích thước thì cũng không phải là không nhét vừa túi thể thao. Ở khách sạn bên kia chắc cũng có ổ cắm điện.
Nghĩa là.
(..................Không không không. Thôi đi, bỏ đi. Chỉ cần nhịn ba ngày thôi mà..................)
Đứng trước chiếc máy tính, trong đầu tôi, vô số bản ngã đang tranh cãi với nhau, "Không được", "Nhưng mà...".
Cuộc họp nội bộ của Kazuma cứ thế kéo dài cho đến tận sáng ngày khởi hành—.
◆◆◆
Sau bao nhiêu chuyện, cuối cùng ngày dã ngoại cũng đã đến—.
(Aaaaaa, lại ngủ quên, chết tiệt!!)
Rốt cuộc vì mất thời gian chuẩn bị mà tôi đã đi ngủ muộn. Tôi có thể hình dung ra khuôn mặt của Honoka đang thở dài "Em đã bảo rồi mà...".
Tôi sửa soạn qua quýt rồi chạy xuống nhà.
「Vậy, con đi đây!」
「Ừ~, đi nhé~. Cẩn thận nha~! Với cả, chơi vui vẻ nhé~!」
Được Kazuha tình cờ còn thức (chắc là vừa thức trắng đêm) tiễn (nhân tiện thì bố mẹ tôi vẫn còn ngủ), tôi ra khỏi nhà sớm hơn một chút.
Địa điểm tập trung là ở sân bay. Từ nhà Kazuma đi thì có thể xuất phát muộn hơn một chút vẫn kịp, nhưng hôm nay, cậu có hẹn với Honoka trước khi đến đó. Vì vậy mà cậu đã xuất phát sớm hơn.
Khi tôi đến ga tàu, nơi hẹn gặp, Honoka đã ở đó và chạy tới, 「Kazuma-kun!」.
Vì là đi dã ngoại nên cả hai đều mặc đồng phục như mọi khi. Nhưng chiếc vali kéo trong tay Honoka lại tạo ra một cảm giác khác lạ, không giống thường ngày.
Nụ cười rạng rỡ của Honoka khi chạy tới như thể biểu trưng cho những khoảnh khắc vui vẻ sắp bắt đầu, và Kazuma cũng bất giác mỉm cười theo.
「Chào buổi sáng, Honoka. Xin lỗi, anh để em phải đợi à.」
「Không đâu, là do em đến sớm quá thôi... Chuyện là, không hiểu sao, em cứ thấy bồn chồn...」
Honoka ngượng ngùng nói. Dù cô ấy là người khá nghiêm túc trong các hoạt động của trường—điều đó cũng có nghĩa là hễ rời khỏi trường là cô ấy không còn nghiêm túc nữa—nhưng xem ra, đối với chuyến dã ngoại, cô ấy cũng có cảm giác háo hức.
「X-Xin lỗi anh... Em trẻ con quá nhỉ. Cứ tíu tít lên thế này.」
「Không đâu, anh cũng vậy mà, tối qua háo hức đến không ngủ được. Vui thật nhỉ.」
「...Vâng.」
Honoka gật đầu một cách e thẹn, và cả hai cùng mỉm cười.
Chuyến dã ngoại, cùng với cô ấy.
Trước đây hai đứa cũng từng đi chơi xa, nhưng đây là 『Chuyến dã ngoại』. Cảm giác đặc biệt vẫn khác hẳn.
Liệu những điều thú vị gì đang chờ đợi cả hai ở bên kia bờ biển? Chắc chắn ba ngày bắt đầu từ hôm nay sẽ trở thành một kỷ niệm không thể nào quên—.
「Ara, Odagiri-kun! ...Và tiện thể là Misaki-san. Thật trùng hợp, gặp mọi người ở đây!」
Vang vọng khắp nhà ga vắng vẻ là một giọng nói quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn.
"Hả!" Kazuma và Honoka quay lại, và như thể chỉ chờ có vậy, một người từ sau chiếc cột gần đó nhảy ra. Người đó, không cần nói cũng biết, chính là Mirai.
「T-Tachibana-san!? Sao cậu lại ở đây!?」
「Dĩ nhiên là tình cờ rồi? Cùng đến một sân bay thì việc tình cờ gặp nhau trên đường có gì lạ đâu?」
Lọc cọc kéo lê chiếc vali, Mirai thản nhiên đi đến chỗ chúng tôi.
Quả thực, đây là một nhà ga trung chuyển lớn, lúc nào cũng đông khách. Chúng tôi cũng định chuyển tàu từ đây để đến sân bay, nên có gặp học sinh khác cũng không có gì lạ.
Nhưng, lường trước được điều đó, tôi đã hẹn gặp vào lúc khá sớm. Thực tế, ngoài chúng tôi ra, chẳng có học sinh nào khác của trường—thậm chí, bản thân nhà ga cũng gần như vắng hoe.
Có lẽ, cô ấy đã bằng cách nào đó biết được Kazuma và Honoka hẹn gặp nhau, hoặc đoán rằng 『họ sẽ hẹn ở đây』 rồi rình sẵn. Dù là cách nào thì cũng thật là dai dẳng.
「Đã gặp nhau rồi thì chúng ta cùng đến sân bay đi, Odagiri-kun! Misaki-san, nếu muốn thì cũng có thể đi theo đấy?」
Với một vẻ mặt đắc ý hết chỗ chê, Mirai buông một câu như vậy về phía Honoka. Một lời khiêu khích quá lộ liễu. Kazuma thót tim, chỉ sợ lại có chuyện xảy ra.
「...Nào, chúng ta đi thôi Kazuma-kun. Cổng soát vé chuyển tàu ở lối này.」
Mỉm cười ngọt ngào, Honoka hoàn toàn bơ Mirai. Cô nắm lấy tay Kazuma và định rảo bước đi.
Ngay lập tức, Mirai luống cuống, 「Khoan đã!?」.
「Đ-Đợi đã! Không cần phải làm lơ nhau thế chứ!? Câu đó chỉ là đùa thôi mà!?」
「Này Honoka, Tachibana-san nói vậy kìa...」
「Anh đang nói gì vậy Kazuma-kun. Ở đây làm gì có Tachibana-san nào. Nếu anh có thấy thì đó chỉ là ảo giác thôi. Chắc chắn là vậy. Nên chúng ta đi nhanh thôi.」
「Đợi đã! Đợi đã mà! Tớ xin lỗi! Tớ xin lỗi mà!! Cho nên đừng bơ tớ nữaaaaa!」
Với một giọng điệu buồn bã, Mirai vội vã đuổi theo sau hai người.
...Sau đó, nhờ Kazuma đứng ra dàn xếp, Honoka mới miễn cưỡng đồng ý cho Mirai đi cùng. Kết quả là, cả ba người cùng đi, với Kazuma ở giữa.
「Vậy, cổng soát vé ở đâu nhỉ?」
「Trên tầng trên nhé. Hình như có thể đi lên từ đằng kia.」
Theo sự chỉ dẫn của Honoka, chúng tôi hướng đến cầu thang dẫn lên tầng trên.
Chắc là nó nằm sâu dưới lòng đất, nên cầu thang khá dài. Có thang cuốn, nhưng xui xẻo là nó đang được bảo trì.
Đành chịu, chúng tôi đành phải đi cầu thang bộ.
「Chờ... chờ một chút...!」
「...Hửm? Tachibana-san?」
Tôi dừng bước, quay lại nhìn phía sau. Mirai vừa mới đi cạnh tôi lúc nãy, không biết từ lúc nào đã bị tụt lại khá xa.
「K-Không sao đâu! Tớ, tớ sẽ đi ngay! Chỉ là, muốn cậu chờ một chút thôi! Một chút thôi!」
Thở hổn hển, Mirai nói với vẻ hốt hoảng. Có lẽ cô ấy sợ bị bỏ lại nếu cứ lề mề.
Nói mới nhớ, thể lực và sức tay của Mirai yếu thế nào thì tôi đã biết qua các giờ thể dục rồi. Hành lý chứa quần áo và đủ thứ cho ba ngày, đến cả một thằng con trai như Kazuma còn thấy "khá nặng", nên có lẽ đối với Mirai là cả một cực hình.
「Tachibana-sa—」
Tôi định nói 『Để tớ cầm giúp hành lý cho nhé?』 thì chợt nhận ra, "A".
Nghĩ kỹ lại, ở đây còn có cả Honoka, và cô ấy cũng đang kéo một chiếc vali tương tự.
Nhìn qua thì Honoka không có vẻ gì là vất vả với hành lý như Mirai... nhưng nói vậy không có nghĩa là mình chỉ xách đồ giúp Mirai mà bỏ mặc bạn gái mình. Làm bạn trai như thế thì coi sao được. Nhưng phớt lờ Mirai đang rõ ràng gặp khó khăn thì cũng áy náy trong lòng—.
「...Tachibana-san, trông cậu ấy có vẻ vất vả nhỉ.」
Theo ánh mắt của Kazuma, Honoka buột miệng.
Rồi, cô ấy nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhìn nghiêng của tôi.
「Kazuma-kun. Anh không cần phải lo cho em đâu, cứ đi giúp cậu ấy đi.」
「Hả?」
「Chuyện đó... đúng là em với Tachibana-san có nhiều chuyện. Nhưng không phải vì thế mà em muốn làm khó cậu ấy.」
『Vả lại, Kazuma-kun cũng không thể bỏ mặc cậu ấy được, đúng không?』, Honoka nói rồi cười gượng.
「Xin lỗi em... à không, cảm ơn em. Vậy Honoka, em đợi ở đây một chút nhé. Anh sẽ quay lại ngay.」
「Vâng.」
Đặt hành lý của mình xuống, Kazuma chạy xuống cầu thang đến chỗ Mirai.
「Tachibana-san, đưa hành lý đây. Tớ sẽ xách lên trên giúp cậu.」
「Ơ...?」
Mirai, đang gục đầu thở, liền ngẩng phắt lên.
「Ơ, nhưng... được không?」
「Tại trông Tachibana-san vất vả quá. Tớ khỏe hơn mà.」
「À, cảm ơn cậu...」
Khuôn mặt cô ấy khi nhìn chằm chằm vào Kazuma dần dần đỏ ửng lên. Ánh mắt lấp lánh không giấu được vẻ vui mừng.
「V-Vậy thì, nhờ cậu nhé?」
「Ừ. Tớ mang lên trên trước, Tachibana-san cứ đi từ từ thôi.」
Nhận lấy hành lý từ Mirai, Kazuma dùng sức nhấc nó lên rồi chạy nước rút lên cầu thang. Cậu cố nén lại cảm giác muốn dừng lại nghỉ mấy lần giữa chừng, và chạy một mạch lên đến đỉnh cầu thang.
Nhưng không có thời gian để nghỉ. Đặt hành lý của Mirai xuống, Kazuma lại chạy xuống cầu thang.
Lần này là đến chỗ Honoka.
「Honoka! H-Hành lý của em, anh cũng mang lên cho!」
「Hả?」
Có lẽ cô ấy không ngờ rằng tôi cũng sẽ đến chỗ mình. Honoka ngạc nhiên, mắt tròn xoe.
「Nhưng, nhưng mà Kazuma-kun, trông anh có vẻ mệt lắm rồi, không sao chứ...? Em có thể tự mang được, anh cứ đi từ từ sau cũng được...」
「K-Không sao! Anh là con trai mà, khác hai người... thể lực cũng có một chút...!」
...Vừa nói thế, nhưng thực ra tôi đã thở không ra hơi rồi.
Dù vậy, Kazuma vẫn gần như là giật lấy hành lý từ tay Honoka đang ngần ngại, rồi mang lên đỉnh cầu thang.
Giống hệt như đã làm với Mirai.
Thú thực là tôi mệt đến mức tay chân run lẩy bẩy, nhưng tôi cố gắng không để lộ ra một chút nào. Vì tôi cảm nhận được Honoka đang nhìn mình với ánh mắt kiểu như, 『Anh có thực sự ổn không đấy?』.
(M-Mệt quá... nhưng cũng xong... Mình đã làm được...!)
Vừa loạng choạng quay lại chỗ hành lý của mình, thì đúng lúc Mirai cũng đã lên đến nơi.
「À... cảm ơn cậu, Odagiri-kun. Ừm, sao nhỉ, xin lỗi nhé, đã để cậu phải xách đồ...」
Dù có vẻ áy náy, nhưng Mirai lại không giấu được vẻ vui mừng khi được Kazuma quan tâm. Khuôn mặt cô ấy cười toe toét. Cứ như thể cái vẻ thở hổn hển như sắp chết lúc nãy chỉ là giả dối.
「Không! Không sao đâu, hoàn toàn không! A-Anh là con trai mà! Chuyện thế này mà không làm được thì còn ra thể thống gì!」
Thật lòng thì tôi chỉ muốn ngồi phịch xuống đâu đó nghỉ ngay lập tức, nhưng chính mình đã mở lời trước, nên tôi tuyệt đối không muốn nói ra điều gì mất mặt như vậy.
Nhưng, đối diện với Kazuma đang cố tỏ ra bình thản, Honoka lại chỉ toàn vẻ lo lắng. Ánh mắt cô ấy như muốn nói 『Anh không cần phải cố quá đâu』. Trông cô ấy không giống bạn gái mà giống mẹ hoặc chị gái hơn.
Cảm thấy hơi khó xử, Kazuma cố tình cất cao giọng, 「Nào!」.
「Vậy thì, chúng ta mau ra sân ga thôi! Kẻo tàu đến bây giờ!」
「Vâng, đi thôi! Odagiri-kun!」
Cầm lấy hành lý, ba người định tiếp tục bước đi.
Bỗng nhiên, ánh mắt của Mirai và Honoka giao nhau.
「...G-Gì chứ. Tớ chẳng có lý do gì phải cảm ơn cậu cả, phải không? Dù quá trình thế nào, người xách đồ giúp tớ là Odagiri-kun mà.」
Nghe cách nói đó, có vẻ như Mirai đã biết chuyện Kazuma và Honoka nói với nhau.
Đối mặt với Mirai đang làm vẻ mặt phức tạp, Honoka lảng mắt đi và nói.
「...Tôi không làm vậy vì cậu. Chỉ là không muốn bị trễ giờ thôi. Chỉ vậy thôi.」
「Hừ, hừm. Ra vậy. Phải rồi nhỉ, tớ biết mà. Thế thì, tớ cũng chẳng cần phải khách sáo làm gì, đúng không!」
Nói nhanh như chớp, Mirai nắm lấy cánh tay Kazuma rồi ôm chặt lấy.
「T-Tachibana-san!?」
「Lúc nãy kéo vali nên chân tớ mỏi quá, đi không vững. Cho tớ vịn một chút được không? Một chút thôi mà, nhé?」
「K-Không được!! Tránh ra, Tachibana-san!」
Honoka nổi giận như thường lệ, nhưng Mirai không hề nao núng. Trái lại, cô ấy còn có vẻ thong dong, cười "Phư phưn".
「Tớ có hỏi Misaki-san đâu. Tớ đang hỏi Odagiri-kun mà. ...Này, được mà, phải không?」
「Khoan, nhưng tự nhiên nói thế thì—」
「V-Vậy thì!! Vậy thì tớ cũng mệt mà! Cho tớ vịn nữa!」
Nói rồi, Honoka cũng bám chặt lấy cánh tay Kazuma.
Thành thật mà nói, đi lại cực kỳ khó khăn, nhưng hai người đang lườm nhau tóe lửa kia chẳng có vẻ gì là sẽ buông ra. Đành chịu, Kazuma cứ thế để hai người bám hai bên tay, chậm rãi bước đi.
Với Kazuma ở giữa, hình ảnh hai cô gái tóe lửa vào nhau như thể đang báo trước cho tương lai của chuyến dã ngoại bắt đầu từ hôm nay—và Kazuma bất giác thấy má mình giật giật.
