HIROTA no kanojo ga ore no motteru EROGE ni kyomi shinshin nandaga

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

(Đang ra)

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

Rakuto Haba

Một câu chuyện tình yêu học đường đầy hài hước và lãng mạn — bắt đầu từ khi tôi có được người yêu!

184 2018

Zombie này dễ thương

(Đang ra)

Zombie này dễ thương

Bánh Bao Đậu Nành

"Đây là em gái tôi, 13 tuổi, là một loli. Tôi không phải là em gái cuồng, ừm, không phải.

50 79

Ơ Kìa Tiên Tử, Đã Nói Chỉ Là Trải Nghiệm Nhân Sinh Thôi Mà!

(Đang ra)

Ơ Kìa Tiên Tử, Đã Nói Chỉ Là Trải Nghiệm Nhân Sinh Thôi Mà!

红烧油焖虾 (Hồng Thiêu Du Môn Hà)

Mỗi cuộc hành trình trong Bách Thế Thư không chỉ là một trải nghiệm, mà còn mang đến cho hắn cơ hội hoàn thành nhiệm vụ để nhận được sức mạnh và phần thưởng. Đây chính là tia hy vọng duy nhất giúp hắn

281 1374

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

352 11723

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

470 13549

Những Cô Bạn Sẵn Lòng Làm Chuyện Ấy Nếu Bạn Yêu Cầu (LN)

(Đang ra)

Những Cô Bạn Sẵn Lòng Làm Chuyện Ấy Nếu Bạn Yêu Cầu (LN)

Kagami Yuu

Một bộ romcom nóng bỏng, tinh nghịch tuổi học trò xoay quanh cô nàng đáng yêu nhất lớp và cậu bạn thân của mình!

37 448

Tập 04 - Chương 3

Hai chị em trong vòng tay

──Và rồi, trước khi ngày Chủ Nhật kịp đến, vào một ngày thường nọ.

Hôm đó, sau giờ học, lớp của Kazuma có một buổi sinh hoạt lớp đột xuất.

Chủ đề là xem xét lại thực đơn sẽ phục vụ trong ngày lễ hội văn hóa.

Ngọn nguồn của chuyện này dường như là do ai đó trong lớp đã buột miệng nói rằng, 『Thực đơn bình thường thì chán lắm』. Người đó muốn có một thứ gì đó thu hút, một món ăn chủ đạo.

Đề xuất đó được nhiều bạn cùng lớp tán thành, và trong buổi sinh hoạt, vô số ý kiến đã được đưa ra. Nào là bán thực đơn siêu cay, nào là thêm phần thưởng may mắn, hay thử pha chế một loại đồ uống độc quyền của lớp.

Thế nhưng, ba mươi phút sau khi cuộc thảo luận bắt đầu. Những ý tưởng tưởng chừng nhiều không đếm xuể, giờ đây đã bị bác bỏ không thương tiếc.

Bởi bức tường thép ưu tú, Misaki Honoka.

Lập luận của Honoka là thế này.

Đầu tiên, có quy định rằng để được bán thực phẩm trong lễ hội, các lớp phải nộp thực đơn trước để được duyệt.

Và lớp của Kazuma đã nộp thực đơn rồi, hạn chót để thay đổi cũng đã qua. Giờ lại đòi đổi là vi phạm quy định, và vốn dĩ là điều không thể.

Dĩ nhiên, cả lớp đều biết chuyện đó.

Họ biết, nhưng đồng thời cũng nghĩ, "Chuyện đó có sao đâu chứ". Hơn nữa, họ còn nghĩ, "Nếu Misaki-san出面 nhờ thầy cô thì kiểu gì chẳng được?".

Và thế là, lớp 1-C của Kazuma, dưới danh nghĩa một buổi sinh hoạt lớp, đang dốc toàn lực để thuyết phục Honoka.

「Ừm... Misaki-san. Lễ hội văn hóa hiếm hoi lắm mới có một lần, chỉ lần này thôi, cậu có thể châm chước được không──」

「Không thể được.」

Honoka ngắt lời Ruri đang rụt rè giơ tay, giọng lạnh lùng hết mức.

「...Tôi nghĩ mong muốn làm cho lễ hội văn hóa tốt hơn của mọi người là rất đáng khen. Nhưng quy định vẫn là quy định. Các lớp khác đều tuân thủ nghiêm túc, nên việc chúng ta đòi hỏi một sự đối xử đặc biệt là sai trái. Đúng không?」

「Đ-Đúng là vậy, nhưng mà? N-Nhưng mà, tớ nghĩ cũng không cần phải cứng nhắc thế đâu... Dù gì cũng là lễ hội mà, vui là chính chứ...」

Gánh trên vai kỳ vọng của cả lớp, Ruri cố gắng nói tiếp mà không bỏ cuộc. Tuy nhiên, khuôn mặt xinh đẹp lạnh lùng của Honoka không hề lay chuyển.

Giữa lúc không khí buông xuôi dần bao trùm, chỉ riêng Kazuma lại thấy hồi hộp vì một lý do khác.

Honoka cuối cùng cũng đã có thể nói chuyện bình thường với các bạn cùng lớp. Nhưng nếu cứ thể hiện thái độ "học sinh ưu tú nghiêm khắc" thế này, có lẽ cô ấy sẽ lại bị mọi người xa lánh như trước đây.

Cậu không muốn điều đó xảy ra.

(Nhưng mà, phải làm sao đây...)

Có cách nào không nhỉ? Một ý tưởng thực đơn mới nào đó có thể khiến cả Honoka trong chế độ học sinh ưu tú cũng phải chấp nhận.

Và đồng thời, có thể thay đổi hình ảnh "khó gần" đang dần quay trở lại của Honoka theo một hướng tốt hơn──.

(...A.)

Có rồi. Một thứ đáp ứng đủ điều kiện.

Và đó cũng là thứ mà trong cả lớp này, chỉ có Kazuma mới có thể đề xuất.

「À, ừm... Tớ cũng có một đề xuất...」

Nhìn thấy Kazuma rụt rè giơ tay, cả Honoka, Ruri, và những bạn học khác đều đồng loạt lộ vẻ ngạc nhiên.

Chà, cũng phải thôi. Chính Kazuma hiểu rõ hơn ai hết rằng mình không phải là kiểu người sẽ giơ tay phát biểu trong những lúc thế này.

Nói một cách khiêm tốn thì cậu đang căng thẳng đến mức muốn nôn, nhưng Kazuma vẫn cố kìm nén ý muốn nói "Thôi không có gì đâu" và rụt rè mở lời.

「Ừ-ừm... được không ạ?」

「...Mời nói. Odagiri-kun.」

Honoka nhìn cậu chằm chằm, nhưng đó không phải là cô, mà là bộ mặt của một học sinh ưu tú. 'Dù là Odagiri-kun đi nữa, không được là không được'. Ánh mắt thẳng thắn của cô ấy đã nói lên điều đó một cách rõ ràng.

Thế nhưng,

「Cái đó... Suất ăn khổng lồ thì sao nhỉ...?」

Ngay khoảnh khắc Kazuma thốt ra câu đó, một cơn địa chấn chạy qua khuôn mặt vốn lạnh lùng của Honoka.

...Dù vậy, đó chỉ là những gì Kazuma cảm nhận được, còn bề ngoài, trông cô vẫn vô cảm như mọi khi.

「À. Đúng rồi, trên TV hay có mấy cái đó.」

「Hay đó, nghe thú vị đấy!」

「Hay là mình tổ chức cuộc thi ăn luôn đi? Kiểu như 'Ăn hết trong mười phút thì miễn phí!'」

Đáp lại đề xuất của Kazuma, cả lớp bắt đầu xôn xao.

Nghe những ý kiến tán thành và phản đối, Kazuma chỉ im lặng chờ đợi phản ứng của Honoka.

'Đừng nghĩ lúc nào tôi cũng bị đồ ăn dụ dỗ', 'Lễ hội văn hóa không phải là lễ hội, mà là một hoạt động của trường học'... Cậu đã hơi hồi hộp, lo sợ rằng những lời nghiêm khắc như thế có thể sẽ bay ra.

「…………Suất ăn khổng lồ.」

Một tiếng lẩm bẩm bất chợt. Giọng nói ấy rõ ràng mang sắc thái vui mừng và mong đợi.

「Cái đó... quả thực, có vẻ thú vị nhỉ...」

「Hả!? Thật sao, Misaki-san!?」

Các bạn cùng lớp đã phản ứng trước cả Kazuma. 「Vậy là cậu đồng ý à!」, 「Tuyệt quá! Cảm ơn Misaki-san!」, 「Odagiri đỉnh thật!」, 「Mà này, Misaki-san cũng thích mấy cuộc thi ăn uống à? Tớ thỉnh thoảng cũng xem trên TV đấy」. Tiếng nói lan truyền và lớn dần, chẳng mấy chốc Kazuma đã không còn cơ hội để chen vào.

Nhưng Honoka, dù đang bị các bạn vây quanh và có vẻ hơi bối rối, trông vẫn rất vui.

Thấy được khuôn mặt đó là đủ rồi, Kazuma một mình thở phào nhẹ nhõm.

「...Odagiri-kun, cậu thật gian xảo.」

「Hả?」

Trên đường về nhà hôm đó. Khi đang cùng nhau đi về phía nhà Honoka, cô ấy đột nhiên nói vậy khiến Kazuma ngớ người.

「Ừm, xin lỗi, "gian xảo" là sao...?」

「...Là chuyện trong buổi sinh hoạt lớp lúc nãy. ...Suất ăn khổng lồ, sao cậu lại nói ra một thứ như thế... Nếu đã nói vậy rồi thì... làm sao tớ từ chối được.」

Giọng cô có chút hờn dỗi. Thái độ này của Honoka hiếm khi xảy ra, nên tim Kazuma bất chợt đập thình thịch.

「Ừm... Tớ không nên nói ra thì tốt hơn à?」

「...Không phải, thế. Chỉ là... tớ nghĩ rằng... cậu biết hết mọi thứ về tớ... chỉ là vậy thôi.」

Nói rồi, Honoka cúi gằm mặt, trông cô có vẻ ngượng ngùng hơn bao giờ hết.

◆◆◆

──Và rồi, ngày Chủ Nhật đã đến.

「Anh hai! Chậm quá!」

「X-xin lỗi...!」

「Không sao đâu, Odagiri-kun. Bọn mình cũng vừa mới đến giờ hẹn thôi.」

Ga tàu gần công viên giải trí nhất, ngay tại cửa soát vé. Vừa đến điểm hẹn, Kazuma đã ngay lập tức bị Suzuka trách mắng.

Được Honoka bênh vực, cậu lấy lại tinh thần và cả ba cùng đi đến quầy bán vé.

Vừa hay cũng có ba cửa sổ bán vé, Kazuma nghĩ mỗi người mua một vé là được, thì đúng lúc đó, Suzuka như vừa nhớ ra điều gì, bèn nói.

「Nhân tiện, tiền vé là anh hai bao đúng không ạ? Cả phần của em và phần của chị nữa.」

「Khoan đã! Em nói cứ như đúng rồi ấy, nhưng anh có hứa chuyện đó bao giờ đâu!」

Trước sự kinh ngạc của Kazuma, Suzuka vẫn thản nhiên nói tiếp.

「Này nhé. Anh hai là bạn trai của chị em, đúng không?」

「Đ-đúng vậy.」

「Vậy thì, bao bạn gái mình một bữa là chuyện đương nhiên, phải không?」

「Cái đó thì... có lẽ đúng...」

「Và, đối với anh hai thì em là 'em gái của bạn gái', nên nếu em mà phản đối chuyện anh hai hẹn hò với chị, anh sẽ gặp rắc rối lớn lắm đấy, đúng không?」

「………………」

「Vậy thì, hẳn là anh phải biết nên đối xử thế nào rồi chứ nhỉ?」

Suzuka ngước nhìn Kazuma đang im bặt và mỉm cười toe toét.

「Anh hai? 'Chinh phục' cô em gái này không dễ thế đâu nhé?」

──Lúc đó, Kazuma đã nhìn thấy rất rõ. Hai lựa chọn sẽ quyết định con đường định mệnh của cậu sau này.

「Suzuka. Đừng làm khó Odagiri-kun như vậy. Xin lỗi cậu nhé, Odagiri-kun. Không sao đâu, phần của tớ tớ sẽ tự trả, phần của Suzuka tớ cũng sẽ trả giúp──」

「K-Không! Tớ sẽ trả, Misaki-san! Hay đúng hơn là, hãy để tớ trả! Vì tớ... tớ là bạn trai của Misaki-san mà!!」

Kazuma siết chặt ví tiền, gằn giọng và tuyên bố dõng dạc. Cậu lôi ra tờ giấy bạc quý giá có hình ngài Yukichi từ chiếc ví mỏng dính và đập nó xuống quầy.

「Hai vé học sinh cấp ba và một vé học sinh cấp hai! Làm ơn!」

Và thế là ngài Yukichi biến mất sau quầy, chỉ còn lại ba chiếc vé trên tay Kazuma.

「Đây, vé đây... Cái này của Misaki-san này...」

「À, cảm ơn cậu, Odagiri-kun... Nhưng mà, thật sự ổn chứ?」

「D-dĩ nhiên rồi! Chính vì những lúc thế này mà tớ đã chăm chỉ tiết kiệm tiền mừng tuổi từ hồi tiểu học đó!!」

...Dù rằng, số tiền tiết kiệm đó cũng sắp cạn kiệt vì những lần mua eroge liên tiếp và các sự kiện phát sinh kể từ khi bắt đầu hẹn hò với Honoka. Nếu không sớm thuyết phục bố mẹ cho phép đi làm thêm, có lẽ cậu sẽ không thể mua eroge mới, thậm chí một buổi hẹn hò giản dị với Honoka cũng không xong.

Cậu đưa chiếc vé được mua bằng số tiền tiết kiệm ít ỏi ấy cho Suzuka.

「Đây, đây là vé của Suzuka-chan... Xin em nhận cho...」

Tâm trạng cậu lúc này chẳng khác nào một người nông dân đang nộp tô thuế cho lãnh chúa...

「Yeah...! Em cảm ơn anh nhiều!」

Vù một cái. Ngay khi Kazuma chìa vé ra, Suzuka đã chộp lấy với một tốc độ như thể sắp vồ lấy nó.

Dáng vẻ vui mừng ấy khiến Kazuka ngẩn người.

Ngạc nhiên hơn nữa, Suzuka còn nắm chặt lấy tay Kazuma đang đứng sững sờ.

Như thể đang làm nũng với anh trai ruột của mình vậy.

「Nào nào, đi nhanh lên anh hai! Mấy trò hấp dẫn đều phải xếp hàng dài đấy, không nhanh là không chơi được hết đâu! Chị à──chị, cũng nhanh lên!」

「A...! Chờ đã, Suzuka! Chạy như thế nguy hiểm lắm.」

Nói là làm, Suzuka lập tức chạy đi, tay vẫn kéo Kazuma theo.

「Xin lỗi cậu, Odagiri-kun...」

「Không sao đâu. Tớ cũng thấy hơi vui mà. Vì Suzuka-chan đã làm nũng với tớ như thế này.」

Hai người nói nhỏ với nhau để Suzuka đang đi phía trước không nghe thấy.

Dù có cảm giác bị gài kèo bao vé, nhưng được thấy nụ cười này của Suzuka, cậu chẳng thấy bực mình chút nào. Ngược lại, cậu còn thấy vui vì đã làm cô bé hài lòng.

...Chà, nghĩ đến mức đó thì có lẽ cậu cũng dễ dãi quá rồi.

「...Tớ hơi ghen tị với Misaki-san đấy.」

「Hả?」

「Thì đó, tớ không có em gái. Nếu có một đứa em gái như Suzuka-chan, chắc sẽ vui lắm.」

「…………V-vậy thì... tớ, và──」

Honoka bỗng nhiên trở nên bồn chồn. Cô ấy có vẻ muốn nói điều gì đó. Nhưng xung quanh quá ồn ào, cộng thêm giọng nói nhỏ của cô nên cậu không nghe rõ được.

「Misaki-san...? Uwa, っと...!」

Đúng lúc định hỏi lại, Kazuma suýt chút nữa thì vấp ngã. Vì Suzuka đang đi phía trước đột ngột dừng lại.

「Giật cả mình... Suzuka-chan? Sao vậy?」

「Hả...!? À, kh-không có gì ạ...」

Như sực tỉnh, Suzuka bỗng trở nên luống cuống.

Có chuyện gì vậy nhỉ, Kazuma đang nghiêng đầu thắc mắc thì nhận ra có một đám đông đang tụ tập xung quanh.

Nhìn kỹ lại, ngay bên cạnh có một sân khấu sự kiện. Có vẻ như đám đông này đều đang xếp hàng chờ buổi biểu diễn bắt đầu.

(『Wander World』... là gì nhỉ, hình như mình nghe ở đâu rồi...? A, đúng rồi! Là cái được lan truyền trên mạng xã hội.)

Khi đang lướt các tài khoản tin tức về eroge, cậu đã thấy nó. Hình như là nhân vật gốc của buổi biểu diễn đã trở thành chủ đề nóng trên mạng, và các otaku đang đổ xô đến công viên giải trí.

「『Wander World』... Odagiri-kun, cậu có hứng thú với buổi biểu diễn này sao? Hình như còn khá lâu nữa mới đến giờ diễn.」

「Hả? Không, tớ...」

Vừa trả lời, Kazuma vừa nhìn Suzuka.

Có thể chỉ là cậu nghĩ vậy thôi. Nhưng lúc nãy, khi Suzuka dừng lại, cậu có cảm giác cô bé đã nhìn chằm chằm về phía sân khấu.

Thế nhưng,

「Em cũng không sao đâu. Chỉ là hơi bất ngờ vì có đông người thôi, chứ mấy cái này thì, thật tình em cũng không hiểu lắm.」

Nói rồi, Suzuka quay lưng lại với sân khấu một cách dứt khoát. Như thể muốn nói, "Em không thấy gì hết".

「Quan trọng hơn là, đi nhanh thôi, chị. Cả anh hai nữa! Em bỏ lại bây giờ!」

「A, xin lỗi! Tớ đi ngay đây!」

Lần này Suzuka nắm tay chị gái và đi thẳng, Kazuma vội vã đuổi theo sau.

◆◆◆

『Fantasialand』, đúng như tên gọi của nó, là một công viên chủ đề lấy cảm hứng từ "fantasy" như truyện cổ tích và thần thoại.

Công viên chủ yếu được chia thành sáu khu vực, mỗi khu vực có một chủ đề riêng như 'Xứ sở Cổ tích', 'Xứ sở Thần thoại'. Thiết kế của các tòa nhà và trang phục của nhân viên cũng khác nhau theo từng chủ đề, tạo nên một đặc trưng là du khách có thể tận hưởng những thế giới quan hoàn toàn khác nhau ở mỗi khu vực.

「Chị à, chị có biết không? Cái công viên 'Fantasialand' này cực kỳ chú trọng vào việc xây dựng thế giới quan đó! Nhìn kìa! Có người mặc áo giáp ở đằng kia đúng không ạ? Người đó là nhân viên an ninh đấy! Ngay cả những nhân viên bình thường không liên quan đến show diễn hay trò chơi như vậy cũng có trang phục riêng, để không phá vỡ không khí của công viên!」

「Ừ, trong tờ rơi cũng có viết. ...Người cầm cung kia cũng là nhân viên an ninh sao?」

「À, đó là 'thợ săn' nên là nhân viên vệ sinh ạ! Ở đây người ta gọi là 'Castodial Cast'. ...Anh hai, sao vậy ạ?」

「Không, anh chỉ nghĩ đây đúng là một công viên giải trí dễ xảy ra án mạng...」

「?」

「À không, là chuyện bên eroge của anh thôi...」

Có một eroge thuộc thể loại trinh thám như vậy. Chi tiết xin hãy tìm kiếm với từ khóa 『Ryou● no Ori』.

「Vậy thì, chúng ta sẽ chơi trò gì đầu tiên đây? Nếu muốn xem diễu hành thì phải đi giữ chỗ trước...」

「Ừm... Nhưng mà, đã đến đây rồi thì anh muốn chơi một trò gì đó. Misaki-san thì sao?」

「Tớ thì sao cũng được, tùy hai người thôi.」

「Vậy thì, trước mắt cứ đi xem các trò chơi đã nhé. Hôm nay là ngày nghỉ nên chắc trò nào cũng phải xếp hàng mới chơi được, nhưng anh hai là một tên biến thái otaku nên chắc không vấn đề gì đâu nhỉ?」

「Xin lỗi, anh không hiểu tại sao lại ra kết luận như thế...」

「Ý em là anh đã quen với việc dậy sớm đi từ sáng và xếp hàng dài dằng dặc rồi mà, đúng không ạ.」

Suzuka thản nhiên ám chỉ đến Comiket, khiến Kazuma càng thêm tin chắc rằng, "cô bé đúng là một otaku...".

Họ vừa nói chuyện vừa đi dạo không mục đích trong công viên. Vẻ ngoài mang phong cách fantasy tạo ra một bầu không khí rất "phi thường", chỉ đi dạo thôi cũng tự nhiên thấy phấn khích, thật kỳ lạ.

「A. Chỗ này thì sao? Hàng cũng ngắn, chắc vào được ngay đấy.」

「Ể? Trò nào ạ?」

「Ừm...」

Bị Suzuka hỏi, cậu kiểm tra lại tấm biển ở lối vào. Dù chính mình là người đề xuất, nhưng vì chỉ chọn bừa dựa vào độ dài của hàng nên thực ra Kazuma cũng không biết đây là trò gì.

Tuy nhiên, 『Fantasialand』 là một công viên chủ đề siêu nổi tiếng của Nhật Bản. Cậu đã tự tin rằng dù có chọn bừa thì cũng sẽ không trúng phải trò dở tệ──.

(...Chết, đây là trò kinh dị!!)

Đây là một trò chơi lấy mô-típ từ ngôi nhà ma, và là trò duy nhất trong công viên có yếu tố "đáng sợ".

Cũng không phải là sợ. Không phải là sợ, nhưng Kazuma vẫn hơi hối hận.

Tuy nhiên, nếu giờ nói "Thôi hay là chơi trò khác đi", thì lại trông như đang sợ hãi, càng làm mọi chuyện tệ hơn.

「V-vậy thì, chúng ta chơi trò này đi! Hai người cũng thấy ổn chứ!? D-dĩ nhiên, nếu Misaki-san và em muốn chơi trò khác, tớ cũng không có vấn đề gì đâu──!」

「Không. Tớ chơi cái này cũng được.」

「Em cũng không có ý kiến gì ạ.」

「…………V-vậy sao...」

Thế là, cả ba nhanh chóng xếp vào cuối hàng. Hàng người di chuyển khá thuận lợi, có vẻ như họ sẽ không phải chờ lâu để vào trong.

...Dù điều đó cũng đồng nghĩa với việc thời gian chuẩn bị tinh thần sẽ ngắn lại.

「...Anh hai.」

Trong lúc Kazuma bắt đầu run sợ, Suzuka đứng bên cạnh đã nói nhỏ với cậu.

「Hả? Gì thế? Suzuka-chan. Hay là em muốn bỏ cuộc?」

「Không phải. Em chỉ định nói là 'Anh hai đúng là đồ biến thái' thôi ạ.」

「Tại sao!?」

Cậu lỡ hét to, khiến những người khách xếp hàng phía trước quay lại nhìn. Dĩ nhiên là cả Honoka nữa. Kazuma vội vàng xin lỗi và lảng đi.

「...Vậy. Tại sao anh lại là đồ biến thái...?」

「Còn phải hỏi sao. Chọn trò này đầu tiên thì không phải là một quý ông đội lốt biến thái thì là gì nữa.」

Chịu, không hiểu.

Thế nhưng, mặc cho Kazuma chẳng hiểu mô tê gì, Suzuka vẫn lấy cùi chỏ huých vào sườn cậu với vẻ mặt "giả vờ cũng vô ích thôi".

「Anh có cố lảng tránh cũng không được đâu. Em cũng biết mà. Rằng trò chơi này là điểm hẹn hò số một của 'Fantasialand' đấy.」

「Hả? T-thật sao...?」

「Đã bảo đừng có giả vờ nữa mà. Mưu đồ của anh hai em nhìn thấu hết rồi.」

Không biết đã tưởng tượng ra cái gì, mà mũi của Suzuka phập phồng.

「Ghế của trò này là ghế đôi... hơn nữa bên trong còn tối, gần như không thể thấy được người ở ghế trước và sau đang làm gì. Lợi dụng điều đó, có nhiều cặp đôi vừa ngồi trên ghế vừa làm những chuyện bậy bạ, đó là lời đồn nổi như cồn đấy! Chắc chắn anh hai cũng định nhân cơ hội đó để làm chuyện này chuyện nọ với chị của em chứ gì! Dám làm chuyện đó giữa chốn đông người thế này, anh hai đúng là đồ biến thái hết thuốc chữa!!」

「Suzuka-chan, giọng em! Lớn tiếng quá!」

May mà đúng lúc đó hàng người di chuyển một đoạn dài, tạo ra khoảng cách với những người khách phía trước (và cả Honoka). Nếu họ mà nghe thấy những lời vừa rồi, chắc chắn Kazuma sẽ bị đuổi ra khỏi công viên vì hành vi quấy rối.

「Với tư cách là em gái, đáng lẽ em không thể để chuyện đó xảy ra được... nhưng mà, ghế ở đây là ghế đôi mà! Đành chịu thôi! Em sẽ ngồi ở ghế ngay sau để quan sát tìn── à không, để trông chừng hai người!」

Vừa nói là đành chịu, là bất đắc dĩ, nhưng khuôn mặt của Suzuka lại tràn đầy mong đợi, khiến Kazuma không biết phải phản ứng thế nào.

Sau đó, hàng người vẫn tiếp tục di chuyển thuận lợi, và chẳng mấy chốc đã đến lượt của họ.

Theo sự hướng dẫn của nhân viên, họ bước lên những chiếc ghế hộp đang trôi trên đường ray. Honoka và Kazuma ngồi trước, còn Suzuka ngồi một mình ở chiếc ghế tiếp theo.

「Suzuka... một mình có ổn không nhỉ?」

「K-không sao đâu chắc? Cũng đâu phải ngồi cùng người lạ... Ừm... Suzuka-chaan? Có nghe thấy không?」

Cậu gọi về phía sau, và ngay lập tức có tiếng trả lời, "Em nghe thấy đâya". Dù không nhìn thấy bóng dáng, nhưng như vậy thì nếu có chuyện gì cũng sẽ nhận ra ngay.

Và... nói thật thì, lúc này Kazuma cũng không có tâm trí đâu mà lo cho Suzuka.

Cậu liếc nhìn khuôn mặt của Honoka đang ngồi bên cạnh.

Ghế là ghế đôi, nhưng được thiết kế khá rộng rãi nên không có những sự cố éo le kiểu eroge như "cơ thể dính sát vào nhau...".

Thế nhưng, chính cái khoảng cách tinh tế này lại khiến Kazuma không thể ngồi yên. Nghe có vẻ lạ, nhưng cậu có cảm giác như mình đang bị thử thách. Kiểu như 'Nếu không hành động lúc này thì đúng là đồ nhát gan'.

(L-làm sao đây...!? Nhân cơ hội này, ít nhất cũng phải nắm tay chứ... A nhưng mà, hôm nay có cả Suzuka-chan nữa, không nên làm những chuyện quá tình tứ thì hơn!?)

「O-Odagiri-kun? Cậu có sao không...?」

「Hả!? S-sao là sao!?」

「Vì, trông cậu, đổ mồ hôi nhiều quá...」

Honoka nhoài người về phía cậu, có lẽ là để nhìn rõ mặt cậu hơn.

Một bàn tay đưa ra. Kazuma phản xạ ngửa người ra sau──.

『Chào mừng, lũ con người!』

「Uwaaa!?」

Một giọng nói vang lên ngay sát bên cạnh khiến cậu giật nảy mình, rồi đập đầu vào trần của chiếc ghế.

「C-cậu có sao không!?」

「K... không sao...」

Cậu đã quên béng mất, đây là bên trong một trò chơi. Đã là trò kinh dị thì dĩ nhiên sẽ có ma quỷ xuất hiện rồi.

「...Mấy cặp đôi có thể tình tứ ở đây đúng là siêu nhân...」

「Hả?」

「K-không! Đừng để ý! Tớ chỉ nói một mình thôi!」

Bị dọa một phen (hoặc có lẽ là nhờ thế), tâm trạng bay bổng của cậu cũng đã bình tĩnh lại phần nào, Kazuma quyết định sẽ thưởng thức trò chơi một cách bình thường.

...Ngay lúc đó.

「──Kyaaaaaa!! Jack-tan──!!」

...Ở phía sau, một giọng nói quen thuộc đến kinh ngạc đang hét lên một cách cuồng nhiệt.

「Giọng vừa rồi, là của Suzuka...?」

「V-vậy sao? Tớ, không nghe rõ lắm... C-chắc là tiếng của ma quỷ hay gì đó thôi?」

Để bảo vệ danh dự cho Suzuka, Kazuma cố gắng lấp liếm như vậy... nhưng những tiếng hét không ngớt vang lên sau đó đã phá hỏng tất cả. Thêm vào đó, cùng với tiếng hét, còn có những rung động nhỏ như tiếng lạch cạch truyền đến. Có lẽ Suzuka đang quá phấn khích mà quậy tưng bừng trên ghế.

Nhân tiện, 'Jack' là một trong những nhân vật gốc của công viên (?), xuất hiện trong trò chơi này. Với tạo hình và ngoại hình độc đáo, nhân vật này không chỉ được trẻ em mà cả những người hâm mộ lớn tuổi yêu thích. Phần còn lại xin hãy tự hiểu.

「Ph-phải làm sao đây...? Cứ làm ồn như vậy sẽ làm phiền những vị khách khác mất.」

「Không, nhưng mà, từ đây thì cũng không thể nhắc em ấy được... Hay là cứ thử gọi xem sao?」

Dù ồn ào như vậy thì có lẽ cũng không nghe thấy.

...Cuối cùng, cho đến khi ra khỏi trò chơi, tiếng gào thét từ tận tâm can của Suzuka vẫn không hề ngớt. Đương nhiên, những tiếng hét đó đã lọt vào tai của các vị khách và nhân viên khác, khiến cả ba phải hứng chịu những ánh mắt ấm áp từ mọi phía khi rời khỏi trò chơi.

「──Tuuuuuuyệt vời! Thật sự là đỉnh của chóp!! Lần đầu tiên em được chơi, nhưng quả không hổ danh Fantasialand!! Nổi tiếng có khác!! Nhỉ!!」

「Không có 'Nhỉ!!' gì hết, Suzuka. Em làm ồn ào như thế... làm phiền những vị khách khác đó. Lần sau mà còn như vậy, chị sẽ bắt em về nhà đấy. Hiểu chưa?」

「Hawa!? Kh-không phải ạ! L-là đứa trẻ ngồi sau em làm ồn đó ạ!」

「...Vậy sao? Nhưng chị nghe rõ ràng là giọng của Suzuka mà...」

「H-hơn nữa là! Tiếp theo chúng ta chơi trò gì đây ạ!」

Suzuka cắt ngang Honoka đang nghiêng đầu thắc mắc và cất cao giọng.

「Anh hai có muốn chơi trò nào không ạ? Nếu không có thì em chơi lại trò vừa rồi cũng được!」

「Kh-không! Tiếp theo chơi trò khác đi! Trò khác!! A, chỗ này thì sao!?」

Thấy Suzuka có vẻ sắp quay lại trò chơi vừa rồi, Kazuma vội vàng mở bản đồ ra và chỉ vào một trò chơi gần đó.

Tuy nhiên, đây không phải là một lựa chọn ngẫu hứng. Nơi Kazuma chỉ là một trò tàu lượn siêu tốc, nổi tiếng nhất nhì công viên. Đó cũng là trò mà chính cậu cũng muốn thử.

「Ê... nhưng mà, em vẫn muốn chơi lại lần nữa──」

「Suzuka, đừng có ngang bướng quá. Chúng ta cứ chơi hết một lượt các trò khác đã, nếu còn thời gian thì lát nữa quay lại sau.」

「Thật không ạ!? Chắc chắn nhé!」

Dẫn theo Suzuka cứ khăng khăng "Chắc chắn của chắc chắn nhé!", họ đi đến trò chơi tiếp theo.

「Ể? Sao mà, vắng thế này. Mình nghe nói đây là trò nổi tiếng mà.」

「Chắc là vì bây giờ là tháng Mười một đó anh. Trò này có đoạn lao xuống bể bơi, nghe nói là ướt lắm.」

「Ra vậy...」

Nghe nói vậy mới để ý, bên cạnh lối vào có một bảng cảnh báo ghi:『※Trò chơi này có thể làm ướt quần áo!』.

「Ừm... vậy thôi, chúng ta cũng bỏ qua đi.」

「Vâng. Chúng ta cũng không mang theo đồ để thay...」

Hôm nay dù là tháng Mười một nhưng trời khá ấm, nên dù có bị ướt cũng chắc không bị cảm lạnh, nhưng quần áo bị ướt thì cũng khá phiền phức. Kazuma và Suzuka gật đầu đồng ý, định rời khỏi đó──.

「…………」

「...Ể? Misaki-san?」

「……………………」

Dù Kazuma gọi, Honoka vẫn không phản ứng. Cô đứng sững như một bức tượng, mắt dán chặt vào trò chơi trước mặt.

Dáng vẻ đó. Đối với Kazuma, lại là một hình ảnh vô cùng quen thuộc.

「...Xin lỗi, Suzuka-chan. Em đợi một chút được không? Anh sẽ cùng Misaki-san đi chơi trò kia.」

「Hả!? A-anh nghiêm túc đấy à!? Nhưng mà trò này nổi tiếng là ướt sũng đó!? Thôi đi anh!! ...Mà, đi cùng chị em──」

「Ừ. Nhưng có vẻ Misaki-san muốn chơi.」

"Hả?" Suzuka ngắt lời.

Trong lúc đó, Kazuma đã chạy đến bên Honoka.

「Misaki-san, đi thôi.」

「Hả...?」

「Vì, cậu muốn chơi trò này mà, đúng không? Tớ sẽ đi cùng.」

「...Được, sao?」

「Ừ. Hay đúng hơn là... tớ muốn đi cùng Misaki-san.」

Nhìn Kazuma, niềm vui lặng lẽ lan tỏa trên khuôn mặt Honoka.

「Ừm... vậy thì.」

Cô rụt rè đưa tay ra. Trước khi cậu kịp nói "Cùng nắm tay đi nào", Honoka đã nắm chặt lấy tay cậu.

「Vậy nhé, Suzuka-chan. Tụi anh đi một lát đây.」

「À, vâng...」

Cậu gọi Suzuka đang đứng bên cạnh quan sát, rồi cả hai cùng đi về phía trò chơi. Dĩ nhiên, tay vẫn nắm chặt.

──Thế nhưng, sau khi đi được vài bước.

「...Xin lỗi. Em đi cùng có được không ạ?」

「Hả?」

「À-à không, em không có ý định làm phiền đâu ạ! Em sẽ ngồi ở hàng ghế sau! Chỉ là... bị bỏ lại một mình cũng hơi buồn...」

Vừa tỏ vẻ áy náy, Suzuka vừa rụt rè nhìn hai người với ánh mắt khẩn khoản.

Và rồi,

「...Odagiri-kun.」

Bất giác nhìn sang, Honoka bên cạnh cũng đang có vẻ mặt gần như y hệt.

「...Ừ. Được thôi, đi cùng nhau đi.」

「...! Vâng! Em cảm ơn anh!」

Khuôn mặt rạng rỡ, Suzuka chạy ngay đến bên họ.

Vì vắng khách nên chẳng mấy chốc đã đến lượt. Hơn nữa, thật may mắn, Kazuma và Honoka được ngồi ở hàng ghế đầu tiên của tàu lượn. Ngay phía sau là Suzuka.

Thanh chắn được hạ xuống, chiếc tàu lượn từ từ chuyển động. Khi đang leo lên đường ray hướng về phía bầu trời, Honoka thì thầm.

「...Đây là lần đầu tiên của tớ. Được đi những thứ như thế này.」

「V-vậy sao.」

Giọng trả lời của cậu lạc đi ngoài ý muốn.

(Ủ-ủa...? Tàu lượn siêu tốc, hồi hộp thế này sao...?)

Có gì đó không giống như cậu nghĩ. Hồi nhỏ, khi còn bé hơn, lúc đi tàu lượn cậu đâu có thấy lo lắng thế này.

Thế nhưng, Kazuma là bạn trai của Honoka. Cậu không thể để cô thấy bộ dạng kém cỏi của mình được (hay đúng hơn là không muốn). Honoka, dù có vẻ bình thản, chắc hẳn trong lòng cũng đang sợ hãi. Đây là lúc cậu phải ra dáng bạn trai, nắm lấy tay cô và động viên, "Không sao đâu".

「M-Misaki-san! Nếu được thì, tay──」

──Ngay lập tức, một tiếng "Cạch" lớn vang lên.

Chiếc tàu lượn đã lộ rõ bản chất của nó.

「I...ッ!」

Tốc độ chậm chạp lúc leo lên như một lời nói dối, chiếc tàu lượn lao xuống với tốc độ kinh hoàng. Cảm giác trái tim như bị bóp nghẹt.

Ủa?

Tàu lượn siêu tốc, đáng sợ vãi?

「────」

Bên cạnh, hình như Honoka đã nói gì đó. Nhưng tiếng gió rít và tiếng la hét (hoặc gào thét) của những hành khách khác quá lớn, cậu chẳng nghe thấy gì cả.

「Mi...Misa...っ...! Uッp...!」

Dù vậy, cậu vẫn cố gắng mở miệng với tư cách là bạn trai, thì đúng lúc đó, chiếc tàu lượn lao thẳng vào vũng nước với tốc độ chóng mặt.

Những tia nước bắn tung tóe. Ngồi ở hàng đầu, Kazuma ướt như chuột lột, nhưng chiếc tàu lượn vẫn không hề nương tay, tiếp tục lao đi trên đường ray với tốc độ kinh hoàng.

──Mãi cho đến khi quay trở lại điểm xuất phát, Kazuma mới thở phào một hơi thật sâu vì nhẹ nhõm, 「Haaa...」.

(X-xong rồi...)

Cậu liên tục hít thở sâu trong khi chờ tàu dừng lại. Để làm dịu trái tim đang như muốn ngừng đập. Nếu không có thanh chắn cố định cơ thể, có lẽ cậu đã ngã gục xuống ghế.

──Thế nhưng.

「...Odagiri-kun.」

「Gì vậy... Misaki-san...」

Không còn tâm trí để che giấu, cậu quay sang nhìn cô với vẻ mặt mệt mỏi──khoảnh khắc đó, thời gian của Kazuma như ngừng lại.

「...Thú vị thật nhỉ.」

Khuôn mặt của Honoka, khi thốt lên những lời đó, đang lấp lánh trong sự phấn khích không thể kìm nén.

Giống như lần đó, ở quán cà phê mà hai người đã đến, trước chiếc bánh pancake khổng lồ.

「Này, Odagiri-kun. Ở đây còn có những chiếc tàu lượn siêu tốc như thế này nữa không?」

「À... ư-ừm. Chắc là có đấy. Hình như có mấy cái ở khu vực khác.」

「Vậy sao...」

"...Này, Odagiri-kun," Honoka thì thầm. Rụt rè.

「Cái đó... nếu được thì, cậu... đi cùng, tớ nhé?」

Giọng nói và biểu cảm có phần ngượng ngùng. Nhưng đôi mắt ấy lại đang nói rõ ràng rằng, "Tớ muốn đi cùng cậu", như đang van nài Kazuma.

Đó là một khuôn mặt của Honoka mà Kazuma thật lòng nghĩ rằng 'Dễ thương'.

「Anh hiểu rồi. Vậy thì, lát nữa chúng ta đi ngay nhé.」

「...Được không?」

「Ừ. Anh cũng, nghe Misaki-san nói xong tự nhiên cũng muốn đi thử.」

「Vậy sao? Tốt quá... v-vậy thì, chúng ta đi nhanh thôi.」

Cảm thấy 'moe' trước dáng vẻ bồn chồn thấy rõ của Honoka, cậu bước xuống tàu lượn. Suzuka, người ngồi hàng sau, cũng nhanh chóng đi tới.

「Nhưng mà, đúng là ướt thật đấy... Hai người có sao không──hự!?」

Quay lại nhìn Honoka và em gái đang ở phía sau, Kazuma giật mình.

Lúc nãy bị thanh chắn che khuất nên không để ý, nhưng không chỉ Honoka ngồi hàng đầu, mà cả Suzuka ngồi ngay sau cũng bị nước bắn tung tóe, ướt sũng không kém gì Kazuma, thậm chí còn hơn.

Thế là cả hai, quần áo dính chặt vào người, tạo nên một khung cảnh vô cùng hại mắt.

Hơn nữa, nếu nhìn kỹ, lớp vải màu nhạt còn mờ mờ để lộ ra làn da và nội y bên dưới──.

Lúc đầu, Kazuma chỉ ngắm nhìn một cách bình thường, nhưng một lúc sau, cậu "Hự!" một tiếng và sực tỉnh.

「H-hai người! Ướt sũng cả rồi, hay là vào nhà vệ sinh thay đồ đi!? Hình như cửa hàng tiện lợi ngay kia có bán áo hoodie và khăn tắm đó, anh đi mua ngay đây!」

「Như vậy... phiền cậu quá, Odagiri-kun. Không sao đâu. Hôm nay trời ấm, lại có nắng nên chắc sẽ nhanh khô thôi──」

「Không được! Lỡ mà bị cảm thì sao! Dù sao thì, anh đi ngay đây, đợi nhé! Này, cứ mở rộng bản đồ thế này sẽ che được gió đấy!」

"Soạt", cậu mở rộng tấm bản đồ đưa cho hai chị em, rồi chạy một mạch đến cửa hàng tiện lợi.

Cậu tuyệt đối không muốn để ai khác nhìn thấy bộ dạng này của bạn gái mình và em gái cô ấy.

◆◆◆

「…………Trời cũng tối rồi nhỉ.」

Ngồi trên ghế băng, Suzuka ngước nhìn bầu trời phía tây và nói.

Sau đó. Đúng như đã nói với Honoka, cả ba đã đi một vòng công viên để chinh phục hết các trò tàu lượn siêu tốc.

Những trò chơi mà họ nhắm đến đều là điểm nhấn của công viên, nên dĩ nhiên là khá đông, nhưng Kazuma không do dự, và Suzuka cũng không tỏ ra khó chịu.

Nhờ vậy, họ đã đi hết tất cả các trò tàu lượn trước khi công viên đóng cửa, hoàn thành được mong muốn của Honoka... nhưng đổi lại, khi họ rời khỏi trò chơi cuối cùng, trời đã sẩm tối.

Vì mệt mỏi sau khi xếp hàng dài, cả ba tạm thời ngồi nghỉ trên một chiếc ghế băng, và đang thong thả bàn bạc xem nên làm gì tiếp theo.

「Chúng ta làm gì đây ạ? Về luôn không? Vẫn còn một chút thời gian nữa mới đến giờ đóng cửa.」

「Ừm... Đúng là những trò muốn chơi thì cũng chơi hết rồi, chắc về cũng được...」

Kazuma nhẹ nhàng nhìn xuống bên cạnh mình.

Ở đó──.

「…………suu...」

Có vẻ như cô đã quá mệt sau một ngày vui chơi. Honoka đang dựa vào tay Kazuma, ngủ say sưa với nhịp thở đều đều, bình yên.

「...Xin lỗi. Anh cũng muốn ngồi thêm một chút, chúng ta nghỉ ở đây thêm lát nữa được không? À! D-dĩ nhiên, không phải anh đang nghĩ 'được dựa vào Misaki-san thích quá' hay gì đâu nhé!?」

「...Không cần phải thanh minh như vậy, em hiểu mà. Chuyện đó.」

Suzuka lẩm bẩm, giọng có vẻ hơi hờn dỗi.

Sau đó, cô bé nhìn chằm chằm vào chị mình với ánh mắt như thể đang nhìn một thứ gì đó kỳ lạ.

「...Cứ như không thật vậy. Chị ấy mà lại ngủ gật ở một nơi như thế này. Bình thường lúc nào cũng nghiêm túc, ngay cả ở nhà cũng không bao giờ để lộ dáng vẻ luộm thuộm.」

「V-vậy sao...?」

Ý của cô bé là, 'Anh đã lôi chị em đi chơi đến mức này sao!', hay là, 'Chị em trở nên bê tha như vậy là do anh!', hay là gì đó tương tự...?

Kazuma thầm lo lắng, nhưng khi nhìn vào khuôn mặt Suzuka, cậu bỗng nhận ra một điều.

Ánh mắt của Suzuka khi nhìn Honoka, có gì đó, lạ lùng và cô đơn.

「...Này, Suzuka-cha──」

Chưa kịp quyết định sẽ nói gì, cậu đã buột miệng.

『──Kính thưa quý khách, chúng tôi xin trân trọng thông báo về sự kiện biểu diễn sắp tới. Hiện tại, chương trình biểu diễn đặc biệt có giới hạn thời gian 'Wander World' đang được tổ chức tại công viên, suất diễn lúc 16 giờ 30 phút sau đây sẽ là suất diễn cuối cùng trong ngày. Quý khách có nhu cầu thưởng thức, xin vui lòng đừng bỏ lỡ──』

Tiếng thông báo trong công viên vang lên cùng với tiếng nhạc, cắt ngang lời của Kazuma.

Cả một ngày vui chơi trong công viên, cậu đã nghe đi nghe lại âm thanh đó không biết bao nhiêu lần.

Nhưng, chỉ có lần này là khác.

Ngay khoảnh khắc tiếng thông báo vang lên, Suzuka đã ngẩng phắt đầu lên.

Kazuma cũng không ngốc đến mức không hiểu ý nghĩa của điều đó.

「...Này, Suzuka-chan. Nhân tiện đây, chúng ta đi xem chương trình đó trước khi về đi?」

「Ể...っ」

「Nếu là show diễn thì Misaki-san có thể ngồi xem được, mà anh cũng có hứng thú nữa. Nên là, nếu em không phiền, thì đi thôi. ...Xin lỗi, Misaki-san. Cậu dậy một chút được không? Có nơi anh muốn đến.」

「…………Ừm...」

Không đợi câu trả lời của Suzuka, Kazuma đứng dậy. Cậu nghĩ lúc này nên hơi quyết đoán một chút thì sẽ tốt hơn.

Cậu cứ thế dẫn Honoka vẫn còn đang ngái ngủ đi.

Và rồi, Suzuka, dù có vẻ bối rối, vẫn đi theo sau họ.

「A, may quá! Vẫn còn chỗ trống kìa!」

Dù là hàng ghế cuối cùng, nhưng không phải là không xem được. Kazuma và Honoka ngồi xuống, và một lúc sau, Suzuka cũng ngồi xuống bên cạnh.

Gần như cùng lúc, một tiếng "Pang!" vang lên, hoa giấy bay tung tóe trên sân khấu. Cùng với đó, nhạc nền và tiếng thông báo từ loa vang lên. Buổi biểu diễn đã bắt đầu.

Ngay lập tức──Thái độ của Suzuka ngồi bên cạnh thay đổi một cách chóng mặt.

「Kyaa!! B-b-bắt đầu rồi...! Waa, waa...!! A, có Julia-chan kìa!! Julia-chan──!」

「...Julia-chan?」

「Không biết thật sao!? Chính là cái nhân vật ở giữa kia, tóc vàng hoe! Nhân vật đó tên là “Julia”! Lấy hình tượng Nữ hoàng Trái tim trong 『Alice ở xứ sở thần tiên』 làm chủ đạo, cho nên nhìn kìa, trên quần áo cũng có họa tiết quân bài──」

「Ờ, ừm…」

Kishima Ryoka thay đổi như một người khác, thao thao bất tuyệt với một tràng hưng phấn. Kazuma hơi giật mình vì không thể bắt kịp ngay lập tức.

Nhưng, cậu biết. Cái kiểu nói chuyện như súng liên thanh này, và cả nhiệt huyết bộc phát kia, đối với Kazuma mà nói đều rất quen thuộc.

Hoàn toàn giống hệt cái cách mà bọn otaku chúng tôi bàn luận về moe trong eroge.

「Kyaaa!! Julia-chan!! Dễ thương quá đi mất!! Nhìn này nhìn này, anh trai cũng nhìn đi!! Chỗ này! Từ chỗ này trở đi mới đỉnh cao này!! Anh trai có nhìn không đó!!」

「Ừ, anh đang nhìn mà. Anh đang nhìn đàng hoàng đây」

…Nói thật ra thì, đó là lời nói dối. Thứ mà Kazuma thực sự đang nhìn thấy──đang dõi theo, là Kishima Ryoka đang chăm chú nhìn lên sân khấu…và cả Honoka- bạn gái cậu đang nằm cạnh bên, dù xung quanh náo nhiệt đến thế nào đi chăng nữa cũng không có dấu hiệu tỉnh giấc.

「…Misaki-san? Em nghe thấy không? Ryoka-chan đang rất vui đấy」

「…ngáy khò khò…」

「Haha, em ấy thế mà…」

Bị kẹp giữa hai chị em, Kazuma cảm thấy thật ấm áp khi ngắm nhìn sân khấu.

──Và sau khi buổi diễn kết thúc.

「À thì… Ryoka-chan? Em thấy vui chứ…?」

「…ờ, ơn trời…」

Kazuma dè dặt hỏi, Ryoka lí nhí đáp lại bằng một giọng nói như sắp tan biến vào hư không.

Buổi biểu diễn đã kết thúc trong thành công rực rỡ.

Ngay cả sau khi các diễn viên rời đi và sân khấu đã trống trải, Ryoka vẫn còn hưng phấn chưa nguôi, tiếp tục kể cho Kazuma nghe về những cảm xúc của mình về buổi biểu diễn──cứ kể, kể mãi, kể đến khi cạn lời mới dừng lại, bấy giờ mới hoàn hồn trở lại như hiện tại.

Kể từ đó, Ryoka có vẻ không được tự nhiên cho lắm. Giờ đã bình tĩnh lại, có lẽ việc bị Kazuma nhìn thấy bộ dạng hớn hở của mình khiến em ấy xấu hổ.

Hay là…em ấy đang lo lắng liệu mình có bị phát hiện là otaku hay không?

Dù sao thì, em ấy đã bị nhìn thấy trực tiếp bộ dạng hớn ha hớn hở của mình. Trong căn nhà ma lúc nãy, em ấy đã cố gắng che đậy bằng cách nào đó, nhưng bây giờ thì không thể, Ryoka cứ liên tục liếc nhìn khuôn mặt của Kazuma như để dò xét.

「À… xin, xin lỗi anh… vì, vì đã gây ra nhiều rắc rối cho anh…」

「Không có gì phiền phức cả. Anh cũng thấy vui mà」

「K, không phải vậy! Ý em là, bao gồm cả ngày hôm nay nữa… vốn dĩ là em đã tự ý bám theo anh mà…」

「Vậy thì, càng không có gì phiền phức cả. Nhờ có Ryoka-chan mà Misaki-san trông cũng vui vẻ hơn. Chắc chắn đó là một sự thay đổi không khí tốt」

Đương nhiên, Honoka- người quan trọng nhất thì lại ngủ suốt buổi biểu diễn… Kazuma hơi cười khổ khi nhìn khuôn mặt vẫn còn đang ngủ say của Honoka.

「…À. Sao anh lại biết ạ?」

Không có chủ ngữ. Nhưng, cậu hiểu ngay mình đang bị hỏi về điều gì.

「Biết à, chỉ là anh đoán vậy thôi… tại vì, em giống với một người」

「Giống…?」

「Ừ. Trước đây, Misaki-san cũng từng có biểu cảm giống như Ryoka-chan lúc nãy」

Ví dụ, khi đi ngang qua một quán trà và nhìn thấy dòng chữ "Bánh pancake cỡ lớn".

Ví dụ, khi đứng trước một trò chơi mà mình muốn chơi.

Không nói một lời nào, nhưng Kazuma đã nhìn thấy vô số lần cái biểu hiện trên khuôn mặt nghiêng đó, cái biểu hiện nói lên những suy nghĩ hùng hồn hơn bất kỳ lời nói nào.

「…Vậy ạ」

Ryoka lẩm bẩm và nhìn chằm chằm vào Kazuma. Như thể em ấy đang cố gắng phán đoán điều gì đó.

「…Anh hiểu rõ về chị em ghê nhỉ. Anh trai」

「À, ừm… vậy à?」

「Đừng có ngại. Em không có khen anh đâu. Câu vừa rồi chỉ là cảm nhận của em thôi」

「V, vậy à…」

Cậu đã nghĩ rằng cuối cùng cũng đến ngày mình được công nhận là "bạn trai", nhưng quả nhiên, cuộc đời không phải lúc nào cũng ngọt ngào như vậy.

「Ờ thì… v, vậy, chúng ta về thôi…?」

Trước câu hỏi của Kazuma, Ryoka im lặng gật đầu.

…Cậu thực sự rất lo lắng, nhưng không thể hỏi thêm được nữa, Kazuma bắt đầu bước đi.

「Misaki-san, em đi nổi không…?」

「………………(gật đầu)」

Vẫn nhắm nghiền mắt, Honoka gật đầu lia lịa… à không, có lẽ em ấy chỉ đang gà gật thôi.

Kazuma vừa lo lắng Honoka sẽ ngủ gật bất cứ lúc nào, vừa bận tâm đến tình hình của Ryoka phía sau, cậu hết nhìn ngang rồi lại quay lại phía sau, lặp đi lặp lại những động tác như kẻ tình nghi.

──Và rồi.

「…Ủa? Ryoka?」

"Hả?" - Em ấy dừng bước. Đồng thời Ryoka cũng vậy (Honoka thì định đi tiếp nên cậu vội vàng giữ em ấy lại).

Người gọi em ấy là hai cô gái trạc tuổi Ryoka. Cả hai đều không nhận ra Kazuma và Honoka, vui vẻ chạy đến chỗ Ryoka đang đứng sững.

「Quả nhiên là Ryoka mà! Woa, trùng hợp ghê!」

「Sao thế, đi một mình à? Hôm nay chẳng phải cậu bảo đi chơi với chị gái sao?」

「À, ờ thì… k, không phải vậy. Chị tớ đang…」

Ryoka liếc mắt về phía Kazuma.

Cậu đã nghĩ rằng họ đang gọi mình, nhưng hóa ra không phải vậy. Ryoka vội vàng lảng tránh ánh mắt của cậu và nở một nụ cười với bạn bè.

「Ờ thì, chị tớ đi mua nước rồi… Nên tớ đang đợi chị ấy quay lại」

「À, ra vậy」

「Ừ. Chắc là cửa hàng đông khách nên sẽ mất chút thời gian thôi」

Vừa nói, Ryoka vừa kín đáo nháy mắt về phía cậu. Tuân theo ánh mắt như muốn nói "Xin hãy hiểu ý tôi!", Kazuma dắt Honoka vẫn còn đang ngái ngủ rời khỏi Ryoka.

Tuy nhiên, cuộc trò chuyện của ba người họ lọt vào tai cậu, dù chỉ là thoang thoảng.

「Mà, đi chơi với chị gái là đến chỗ này à. Ryoka đúng là thân với chị gái ghê」

「Đúng đó. Tớ ghen tị ghê, nhà tớ chỉ có mỗi thằng em trai thôi. Ồn ào với phiền phức kinh khủng」

「V, vậy à…? Tớ thấy bình thường mà」

「…Nhưng mà. Ryoka, cậu đi chơi thế này có ổn không đó? Bài kiểm tra giữa kỳ vừa rồi, mai phải thi lại mà nhỉ?」

(……Hả?)

Một từ ngữ mà cậu không hề nghĩ tới lọt vào tai, Kazuma chớp mắt.

Cậu vội vàng nhìn về phía Ryoka, nhưng bản thân cô ấy lại không hề nhận ra ánh mắt của Kazuma.

「À… ờ, thì…」

「Moo! Sao cậu lại hỏi mấy chuyện đó vào lúc này chứ! Đang vui vẻ thế này mà!」

「Thì tại Ryoka lo lắng lắm mà! Tớ cũng tò mò chứ bộ, dù gì tớ cũng là lớp trưởng mà」

…Chuyện gì đang xảy ra vậy? Theo lời Honoka, Ryoka là một học sinh ưu tú ở trường, còn là lớp trưởng nữa chứ──.

「K, không sao đâu mà… Hôm nọ tớ đã được ôn lại rồi, nên lần này chắc chắn sẽ…ờ thì, chắc là…」

「À, x, xin lỗi nhé? Tớ lỡ lời rồi…」

Trước giọng nói ngày càng nhỏ dần của Ryoka, những người bạn của em ấy đồng loạt lộ ra vẻ mặt áy náy. Ngay lập tức, một người cố gắng thay đổi không khí nói.

「Nhưng mà, nếu cậu thấy không ổn với việc học thì cứ nói với bọn tớ nhé. Nếu cậu không hiểu chỗ nào thì bọn tớ sẽ chỉ cho」

「Đúng đó, vị lớp trưởng này sẽ giúp cậu mà!」

「Rồi rồi, cậu cũng phải giúp đó nhé. …Vậy Ryoka, bọn tớ đi đây. Gửi lời hỏi thăm đến chị gái cậu nhé」

「Bye bye! Về nhà tớ sẽ nhắn tin cho cậu」

「Ừ. Tạm biệt nhé」

Vẫy tay và mỉm cười rời đi, những người bạn của Ryoka. Và Ryoka vẫn nở nụ cười rạng rỡ đáp lại.

…Có lẽ, Ryoka đã không nhận ra. Rằng cuộc trò chuyện vừa rồi, đã lọt vào tai Kazuma.

「Em đợi lâu chưa ạ. …Anh trai? Anh sao vậy ạ?」

「K, không… không có gì đâu」

Ryoka nhìn cậu với ánh mắt nghi hoặc khi Kazuma vội vàng che giấu.

「…Thật ạ? Hay là, trong lúc em không có ở đây, anh đã lén lút làm gì đó với chị──」

「Không có đâu!! T, thôi, đi thôi! Misaki-san, em cũng mau tỉnh dậy đi!」

「…em đói bụng…」

Kazuma vừa dỗ dành Honoka mãi không chịu tỉnh dậy, vừa bị Ryoka nghi ngờ vô căn cứ, cậu cố gắng hết sức để che giấu sự bối rối trong lòng.

──Xem ra mình đã vô tình biết được hai bí mật động trời của Ryoka rồi.

◆◆◆

──Vài ngày sau buổi hẹn hò chấn động về mọi mặt ở khu vui chơi.

Hôm nay, Kazuma và Honoka đã đến phòng câu lạc bộ Subculture sau một thời gian dài. Công trình sửa chữa tòa nhà câu lạc bộ văn hóa cuối cùng cũng đã hoàn thành, và họ đã có thể ra vào như bình thường.

Lễ hội văn hóa sắp diễn ra trước mắt. Nhiều lớp đã bắt đầu trang trí và dựng sân khấu, và khuôn viên trường hoàn toàn tràn ngập không khí lễ hội.

Tuy nhiên, trái ngược với bầu không khí náo nhiệt, biểu cảm của Honoka khi ngắm nhìn nó lại không mấy tươi tắn.

「À… Odagiri-kun. Xin lỗi cậu. Tớ, có lẽ, hôm nay, cho tớ về sớm có được không…?」

「Hả? Tớ không phản đối… nhưng… sao vậy? Em có việc bận à?」

「…Không hẳn là vậy」

'Tớ muốn về nhà và đẩy nhanh tiến độ kịch bản dù chỉ một chút thôi'. Khuôn mặt cúi gằm của Honoka nói lên điều đó, và Kazuma cảm thấy nhói lòng.

Dù đã đi hẹn hò để thay đổi không khí, nhưng sự bế tắc của Honoka vẫn tiếp diễn.

Có lẽ vì vậy, Honoka những ngày gần đây tỏ ra khá bất an. Càng gần đến lễ hội văn hóa, sự sốt ruột của em ấy về việc không thể viết kịch bản càng tăng lên, điều này có thể dễ dàng nhận thấy ngay cả khi nhìn từ bên ngoài.

Nhưng, Kazuma không muốn ép Honoka phải viết kịch bản đến mức phải dồn ép bản thân như vậy.

Vì vậy──.

「Xin lỗi. Nếu em không có việc gì bận, thì có thể ở lại với tớ một chút được không? Hôm nay, tớ nhất định muốn Misaki-san đi cùng tớ」

「『Nhất định』…?」

Dẫn Honoka đang nghi hoặc, Kazuma mở cửa phòng câu lạc bộ.

「A! Yo, hai cậu! Lâu rồi nhỉ~」

「…Shinomiya-san?」

「Ừ. Tớ đã gọi và mời cậu ấy đến đấy」

「Odagiri-kun gọi cậu ấy? Nhưng, tại sao…?」

「Tớ sẽ giải thích lý do khi mọi người đã tề tựu đông đủ. Trưởng câu lạc bộ vẫn chưa đến mà」

「A, trưởng câu lạc bộ ở đây nè. Nói trước」

「Hả? Ở đâu cơ?」

Cậu ngạc nhiên nhìn xung quanh, nhưng không thấy Yuna đâu cả. Phòng câu lạc bộ vốn dĩ chật hẹp. Dù Yuna có nhỏ nhắn đến đâu, cũng không thể không nhận ra chứ──.

「…Chào. Trông hai cậu khỏe nhỉ」

「Uwa!? T, trưởng câu lạc bộ đang làm gì vậy!?」

Đột nhiên, thùng carton đặt ở góc phòng câu lạc bộ rung chuyển, Yuna thò đầu ra. Có vẻ như, em ấy đã trốn ở đó từ nãy đến giờ.

「Tớ cũng giật cả mình đóー. Tớ đã nghĩ là không có ai cả, ai ngờ đột nhiên có tiếng」

「Nói trước nhé, không phải là tớ trốn ở đây để hù dọa mấy cậu đâu. Tớ bị ép buộc phải trốn đấy」

Yuna đứng dậy vẫn còn đeo thùng carton trên lưng.

「Rồi sao? Kazuma-kun, chuyện quan trọng cậu nói là gì thế hả? Nói trước nhé, vì cậu nói là nhất định muốn tớ đến, nên tớ đã bất chấp nguy hiểm đến đây đấy. Nếu chỉ là chuyện vặt vãnh thì cậu phải bồi thường cho tớ đấy nhé?」

「Nguy hiểm gì chứ…」

Không biết ở nhà em ấy đã phải trải qua sự huấn luyện khắc nghiệt đến mức nào nữa.

「…À. Odagiri-kun, chuyện quan trọng cậu nói là gì vậy?」

「Ừ. …Thật ra, là chuyện về kịch bản」

Cơ thể của Honoka run lên.

Mặt khác, Ruri và Yuna không biết chuyện gì, nghiêng đầu trước lời nói của Kazuma.

「Ể? Gì vậy? Kịch bản có vấn đề gì à?」

「Ờ thì, tớ không biết rõ lắm…Misaki-chan đang viết mà nhỉ?」

Không trả lời câu hỏi của hai người, Kazuma nhìn Honoka.

「Misaki-san. Dù gì thì chúng ta cũng nên nói rõ ràng với hai người họ đi」

「Odagiri-kun… nh, nhưng…」

「Tớ muốn mọi người đừng hiểu lầm, không phải là tớ muốn dừng việc viết kịch bản lại vì Misaki-san không viết được, không phải vậy… mà là, tớ không muốn Misaki-san phải cố gắng quá sức nữa」

Kazuma nhìn Honoka đang lo lắng nhìn mình và nói ra những điều mà cậu đã suy nghĩ trong thời gian qua.

「Misaki-san, có lẽ em nghĩ rằng 『Những việc được giao thì phải hoàn thành hết』… nhưng, tớ nghĩ rằng, những việc không làm được thì cũng không sao cả. Đương nhiên, nếu Misaki-san muốn làm thì tớ sẽ giúp đỡ và ủng hộ em… nhưng, nếu em chỉ 『Phải cố gắng』 chỉ vì 『Mọi người đều đang mong đợi em』 thì tớ nghĩ, em nên bỏ nó đi」

「Odagiri-kun──」

「Ngay từ đầu, việc Misaki-san ôm đồm mọi thứ một mình có lẽ đã sai lầm rồi. Bởi vì, đây là tiết mục của 『Câu lạc bộ Subculture』 mà. Chúng ta phải cùng nhau, tạo ra nó」

Kazuma hiểu rằng Honoka đang cố gắng hoàn thành kịch bản bằng mọi cách.

Nhưng Kazuma không muốn Honoka phải cố gắng đến mức đau khổ như vậy nữa.

Vì vậy, để cùng mọi người trong câu lạc bộ Subculture thảo luận lại về kịch bản, Kazuma đã mời Ruri và Yuna đến đây hôm nay.

Đương nhiên, vì là lễ hội văn hóa nên Kazuma cũng muốn tạo ra một thứ gì đó tốt nhất có thể.

Nhưng, cậu nghĩ rằng Honoka không cần phải cảm thấy áp lực hay lo lắng hơn mức cần thiết vì điều đó.

Hay đúng hơn, cậu không muốn em ấy làm vậy.

Bởi vì, đây là 『Lễ hội』. Là sự kiện. Nếu những người tham gia như chúng ta không thể tận hưởng nó, thì hoàn toàn vô nghĩa.

Không cần phải làm mọi thứ một cách hoàn hảo──Kazuma, một người không hoàn hảo chút nào, nghĩ vậy một cách rất tự nhiên.

Cậu muốn Honoka hiểu điều đó──đặc biệt là Honoka, người có thể làm mọi thứ một cách hoàn hảo.

Nếu không làm được thì cũng không sao.

Đó không phải là điều gì xấu cả, đó là chuyện đương nhiên.

「Ế…? Có lẽ nào Misaki-san, việc làm kịch bản không suôn sẻ sao?」

Ruri là người đầu tiên nhận ra tình hình, lo lắng nhìn Honoka.

Honoka thoáng bối rối né tránh ánh mắt của cậu──nhưng ngay lập tức, em ấy như đã hạ quyết tâm và nhìn Ruri, khẽ gật đầu.

「Xin lỗi… Tớ đã nói rằng hãy để tớ lo, vậy mà tớ đã làm mọi người thất vọng──」

「Không có đâu! Tại sao Misaki-san lại phải xin lỗi chứ!? Misaki-san không có lỗi gì cả!」

Ruri chạy đến chỗ Honoka đang ủ rũ và siết chặt tay em ấy.

「Hay đúng hơn, tớ mới là người phải xin lỗi… Xin lỗi nhé? Tớ đã tự ý nghĩ rằng 『Nếu là Misaki-san thì chắc chắn sẽ ổn thôi!』 rồi vô tình gây áp lực cho cậu…」

「Không có… Shinomiya-san không cần phải xin lỗi đâu. Vốn dĩ là tớ đã nói 『Tớ có thể làm được』 mà…」

「Aー… Nếu nói về chuyện đó, thì tớ cũng phải xin lỗi nữa. Tớ là trưởng câu lạc bộ mà lại bỏ bê việc của câu lạc bộ. Vốn dĩ kế hoạch này là do tớ đề xuất mà. Xin lỗi, Misaki-chan. Và cả Kazuma-kun nữa」

「Trưởng câu lạc bộ…」

「Kazuma-kun vừa nói đấy, không phải là ổn sao? Kịch bản không làm được thì thôi. Nếu là chuyện cổ tích hay truyện đồng thoại ngày xưa thì sẽ không có bản quyền, và chúng ta có thể thử làm nó thành game. Thậm chí, những câu chuyện mà ai cũng biết thì có lẽ sẽ dễ tiếp cận hơn đó?」

Vừa nói, Yuna vừa cười với một khuôn mặt hiền dịu chưa từng thấy. Sau đó, em ấy vỗ tay một cái. Như thể muốn xua tan bầu không khí đang trở nên ảm đạm.

「…Nghĩ lại thì, chúng ta chưa từng thảo luận một cách nghiêm túc với tất cả mọi người nhỉ. Nhân cơ hội này, chúng ta cùng nhau làm lại từ đầu nhé. Cả nhóm mình」

「Tuyệt vời! Trưởng câu lạc bộ đang nói những điều trưởng câu lạc bộ nên nói kìa!」

「Shinomiya-chan. Có lẽ nào em muốn bị bóp ngực đến vậy sao…」

Yuna trừng mắt nhìn Ruri đang nói những điều khiêu khích một cách hiếm thấy, với một biểu cảm như ác quỷ.

──Đúng lúc đó.

『──Em Sasai Yuna lớp 3-C. Mẹ của em đang ở phòng giáo viên. Đề nghị em đến phòng giáo viên ngay lập tức』

"Ting pong pang pong", âm thanh thông báo kết thúc phát ra.

Thay vào đó, một sự im lặng lạnh lẽo bao trùm phòng câu lạc bộ Subculture.

「…Trưởng câu lạc bộ, đâu rồi!?」

Không biết từ lúc nào, hình bóng Yuna vừa nãy còn ở đó đã biến mất không dấu vết. Nhìn vào chỗ cửa sổ đang mở, có vẻ như em ấy đã tẩu thoát khỏi đó. Tốc độ bỏ chạy của em ấy khiến ngay cả Hagure Metal cũng phải kinh ngạc.

「Ờ thì… phải làm sao đây?」

「À thì, trong trường hợp của trưởng câu lạc bộ là do kỳ thi đang đến gần, nên chúng ta ba người…」

Trước khi Kazuma kịp nói hết câu, một nhạc chuông sôi động vang lên trong phòng câu lạc bộ. Ruri vội vàng lấy điện thoại từ trong túi ra.

「A, x, xin lỗi nhé! Không sao đâu, cứ tiếp tục nói chuyện đi! Tớ vẫn có thể ở lại một chút mà!」

「Không, cậu không cần phải ép bản thân đâu? Tớ và Misaki-san đều biết Ruri đang bận mà…」

「K, không sao mà! Tớ đã quyết định sẽ không để Misaki-san phải gánh vác mọi thứ nữa rồi! Nè, điện thoại cũng tắt r──」

……Cậu vừa nghĩ thế thì, lần này lại là tiếng tin nhắn vang lên. Hơn nữa còn liên tục.

「…Shinomiya-san. Chắc là bạn của cậu đang gọi cậu đấy. Tớ ổn mà, cậu cứ đi đi」

「Nh, nhưng…」

「Không sao đâu…. Tớ đã cảm nhận được tấm lòng của Shinomiya-san và trưởng câu lạc bộ rồi. Tớ sẽ không ôm đồm mọi thứ một mình hay cố gắng quá sức nữa」

「Misaki-san…」

Ruri vẫn còn do dự, nhưng có vẻ như cuối cùng em ấy đã chịu thua trước tiếng điện thoại không ngừng vang lên. Em ấy đột ngột cúi đầu trước Kazuma và những người khác.

「Xin lỗi! Nhưng, nếu hai cậu cảm thấy không ổn thì lúc đó, tớ nhất định sẽ giúp! Nhất định phải gọi tớ đấy nhé! Nhất định đấy!」

「Tớ ổn mà. Cảm ơn cậu, Shinomiya-san. Cậu cũng cố gắng lên nhé」

「Ừ! Cảm ơn cậu, Misaki-san! Kazuma, tớ giao Misaki-san cho cậu đó nhé!」

Vừa nói, Ruri vừa lao ra khỏi phòng câu lạc bộ một cách đầy khí thế.

「Misaki-san. À thì… giờ nói ra thì hơi muộn, nhưng, xin lỗi vì đã tự tiện」

「…Không sao đâu. Tớ ổn mà」

Honoka như muốn nói rằng tớ hiểu, gật đầu với Kazuma.

Sau đó, em ấy hơi cúi đầu và nói một cách ngượng ngùng.

「…Thật ra tớ có hơi khó khăn. 『Phải cố gắng』, tớ đã nghĩ đó là điều đương nhiên… Nhưng, cũng có những cách suy nghĩ khác nữa nhỉ」

「Đúng vậy đó. Misaki-san, em luôn cố gắng hết mình mà, nên thỉnh thoảng em có thể lười biếng hoặc dựa dẫm vào ai đó! Ví dụ như, tớ chẳng hạn…!」

「…………Cảm ơn cậu」

Khuôn mặt tươi cười của Honoka, là một khuôn mặt tươi tắn mà cậu đã lâu không thấy. Kazuma cảm thấy nhẹ nhõm vì hành động của mình đã không sai lầm.

Tuy nhiên, vấn đề chính vẫn còn ở đây. Dù sao thì, vì chờ kịch bản của Honoka, nên công việc viết mã thực tế vẫn chưa được thực hiện.

Chỉ còn vài ngày nữa là đến lễ hội văn hóa. Nếu không thể hoàn thành trò chơi trước thời điểm đó, câu lạc bộ Subculture sẽ không thể tham gia lễ hội văn hóa.

Bản thân công việc làm game vốn dĩ đã là một công việc không quen thuộc, và chắc chắn đây không phải là tình huống mà người ta có thể thoải mái nghĩ rằng "Rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi".

Nhưng, Kazuma là bạn trai của Honoka.

Nếu Honoka đang gặp khó khăn. Và nếu có điều gì đó mình có thể làm cho em ấy. Dù có khó khăn đến đâu, cậu nhất định sẽ làm được bằng mọi giá.

Bởi vì cậu muốn Honoka nghĩ rằng cậu "cool ngầu" dù chỉ một chút thôi.

◆◆◆

──Sau khi kết thúc cuộc thảo luận trong phòng câu lạc bộ. Vào buổi chiều tan học ngày hôm đó, Kazuma vẫn đến nhà Honoka.

……À không, bây giờ đã có thể vào phòng câu lạc bộ rồi, nên đáng lẽ họ nên làm việc ở đó như bình thường mới đúng, nhưng Honoka lại,

『…À. ừm, giống như mọi khi… ở nhà tớ, không được sao…?』

Em ấy ngập ngừng hỏi như vậy, nên theo lẽ thường, cậu không thể từ chối được.

Tuy nhiên, nếu có bất kỳ sự kiện eroge nào xảy ra thì tất nhiên là không (nói ra thì thật vô nghĩa), hoàn toàn không có chuyện đó. Hai người làm lại trò chơi và sau đó được mời ăn tối. Hôm nay Kazuma cũng đã giúp một chút trong việc nấu ăn (mặc dù chỉ là lấy nguyên liệu từ tủ lạnh ra và bày lên), và thời gian ở bếp đã diễn ra hòa thuận hơn mọi khi.

「Odagiri-kun. Xin lỗi, cậu có thể gọi Ryoka xuống giúp tớ được không? Sắp xong rồi…」

「Hả? Em ấy không có ở phòng khách à?」

Để thử, cậu liếc nhìn vào phòng khách, thì quả nhiên không thấy Ryoka đâu. Nếu là bình thường thì em ấy đã xuống đây từ lâu, và cằn nhằn với Kazuma về việc cậu đến gần Honoka rồi…

「Nghĩ lại thì, hôm nay tớ chưa thấy Ryoka-chan nhỉ…. Ờ thì, em ấy ở nhà đúng không?」

「Ừ. Chắc là ở trong phòng đấy. …Cậu có thể gọi em ấy giúp tớ được không?」

「Tớ biết rồi. Chờ tớ một chút」

Kazuma gật đầu đáp lại Honoka, và đi ra khỏi bếp và đi ra hành lang.

「Ryoka-chanー! Đến giờ ăn cơm rồiー!」

Việc một mình lên tầng hai nhà người khác khiến cậu cảm thấy có chút khó xử, nên trước mắt cậu gọi từ dưới cầu thang, nhưng không có phản hồi.

Không còn cách nào khác, cậu đành lên cầu thang và gõ cửa phòng trực tiếp.

(Nhưng, Ryoka-chan đang làm gì trong phòng mà không nghe thấy mình gọi nhỉ…. Học bài, à?)

Vừa nghiêng đầu, cậu vừa gõ nhẹ vào cánh cửa có tấm bảng tên ghi "Ryoka" ở dưới.

「…Ryoka-chan, em nghe thấy không? Đến giờ ăn cơm rồi đấy, Misaki-san bảo」

Tuy nhiên, dù đợi bao lâu đi chăng nữa, cũng không có phản hồi từ bên trong. Cậu đã nghĩ rằng em ấy không nghe thấy nên gõ lại một lần nữa, nhưng kết quả vẫn không thay đổi.

……Không còn cách nào khác, dù có bị mắng đi chăng nữa, Kazuma vẫn rón rén đẩy cửa phòng ra.

「……Ryoka-chanー?」

Nhìn vào bên trong, Ryoka có vẻ đang chăm chú làm gì đó trên máy tính. Có lẽ em ấy đã tập trung lắm nên không nhận ra Kazuma đã mở cửa.

「Ryoka-chan? Ryoka-chan ơi! …Ừm, xin lỗi, anh vào nhé?」

Gọi mãi mà em ấy vẫn không phản hồi gì, Kazuma đã sử dụng biện pháp cuối cùng, hành động bằng vũ lực.

「Ryoka-ch──」

Khi Kazuma tiến đến sau lưng Ryoka và định vỗ vai em ấy. Màn hình máy tính, từ phía sau vai Ryoka, đột ngột nhảy vào tầm mắt của Kazuma.

Cậu không hề có ý định nhìn.

Nhưng, kết quả là, nó đã lọt vào mắt cậu.

Phần mềm soạn thảo văn bản hiển thị trên toàn bộ màn hình.

Những dòng chữ được sắp xếp ở đó.

『Miyabi…Em chắc chứ?』

『Tất nhiên rồi, Ayako. Em đã nói rồi mà, đúng không?』

Vừa nói, Miyabi vừa nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của tôi đang bất an.

Tôi đang ở trong phòng của mình đã tắt điện. Bây giờ, tôi đang nằm trên giường trần truồng, ôm lấy Miyabi cũng đang trần truồng giống như vậy.

Quả nhiên là tôi…thích Miyabi.

Tôi muốn làm chuyện ấy với Miyabi.

『Miyabi…!!』

Cuối cùng không thể kiềm chế được ham muốn, tôi ôm chầm lấy Miyabi, và để lộ cơ thể trần trụi của mình một cách vô tư──

「──!? A, a, anh trai!?」

「Uwooaaaaa!?」

Vừa đọc đến đó, Ryoka nhận ra Kazuma và quay người lại với một tốc độ chóng mặt. Chỉ vì những thứ cậu vừa thấy quá sốc, Kazuma đã kinh ngạc đến chết đi sống lại, suýt chút nữa thì ngã nhào xuống đất.

「T, tại sao anh lại ở đây!? Với lại, anh nhìn…!!」

「A, k, không, chuyện đó…!」

Ngay lập tức, Kazuma quyết định rằng "Hãy coi như mình chưa nhìn thấy gì". Cậu đã nghĩ rằng nếu mình bị nhìn thấy đang chơi eroge, thì được đối xử như vậy sẽ là điều tuyệt vời nhất.

「Ờ thì… Misaki-san nhờ anh gọi em xuống ăn cơm. Anh gõ cửa rồi, nhưng có vẻ như em không nghe thấy」

「Hả…」

Như bị đâm trúng chỗ yếu, Ryoka nhìn Kazuma với ánh mắt trống rỗng.

「À thì… Anh sẽ không hỏi gì ạ?」

「Không hỏi, là hỏi gì?」

「D, dù gì thì…」

Nhận thấy Ryoka đang do dự, Kazuma nhanh chóng quay lưng lại trước khi em ấy kịp mở lời.

「Vậy, vậy nhé. Anh xuống dưới trước đây. Anh không biết em đang làm gì, nhưng hãy xuống trước khi cơm nguội nhé」

「A…」

Để lại sau lưng giọng nói như muốn nói điều gì đó, Kazuma đóng cửa phòng lại.

(Hết hồn…)

Cậu đã nghĩ rằng em ấy là otaku, và cũng đã nhận ra rằng em ấy hứng thú với những câu chuyện eroge. Nhưng, cậu không ngờ rằng Ryoka-chan học sinh trung học cơ sở lại tự viết tiểu thuyết eroge. Hơn nữa, nội dung lại còn là về bách hợp, cậu đã vượt qua sự ngạc nhiên mà cảm thấy khâm phục.

(Ryoka-chan… đúng là một đứa trẻ đáng sợ…)

Khoảnh khắc cậu cảm thấy rùng mình trước tiềm năng vô đáy của em gái (tạm thời) tương lai của mình.

「──A」

Một tiếng kêu vô tình bật ra khỏi miệng cậu.

Có lẽ cậu đã lóe lên một ý tưởng.

Một phương pháp thích hợp để cứu vãn tình cảnh khốn khó của Honoka, và của câu lạc bộ Subculture.

◆◆◆

「À thì, Ryoka-chan. Anh nói chuyện một chút được không?」

「Ch, chuyện gì ạ」

Sau bữa tối. Kazuma gọi Ryoka lại khi em ấy định lên lầu hai.

Chỉ vì vừa xảy ra chuyện lúc nãy, đôi mắt của Ryoka khi nhìn Kazuma chứa đựng vô vàn cảm xúc.

Để trấn an em ấy, Kazuma cố gắng nói một cách nghiêm túc.

「À thì… Thật ra anh có chuyện muốn nhờ em」

「Nh, nhờ em… ạ?」

「Ừ. Là một chuyện rất quan trọng. Nên, em có thể nghe anh nói chuyện dù chỉ một chút thôi được không?」

「Cũng, cũng được thôi ạ…」

「Cảm ơn em. Ừm… Chỗ này không tiện, hay là chúng ta vào phòng của Ryoka-chan được không?」

「Ể!? T, tại sao ạ!? Chẳng lẽ, anh thật sự đang nhắm đến việc chị em…!」

「Không có」

Kazuma có chút hụt hẫng trước Ryoka vẫn như mọi khi, hai người cùng nhau vào phòng Ryoka.

「À thì… Giờ nói ra thì hơi muộn, nhưng, xin lỗi vì chuyện lúc nãy. Vì đã tự ý vào phòng em」

「…Thì, về chuyện đó, em không sao cả. Tại em sơ suất quá thôi…」

Ryoka thở dài. Với một khuôn mặt như đã từ bỏ, em ấy bắt đầu nói tiếp.

「Vậy… chuyện anh muốn nói là gì ạ?」

「Ừ. Thì… Ryoka-chan, em đang viết tiểu thuyết, đúng không?」

「Q, quả nhiên là anh đã nhìn thấy rồi, đúng không ạ!!」

「Anh đã nói là 〝Chưa nhìn thấy〟 rồi mà!!」Ryoka hét lên với khuôn mặt đỏ bừng.

「Tại sao anh lại nói dối!? Tại sao!!」

「Không, anh nghĩ rằng không nhìn thấy sẽ tốt hơn…」

「Vậy thì xin anh hãy coi như chưa nhìn thấy gì đến cuối cùng đi!! Tại sao bây giờ anh lại trở mặt chứ!?」

「V, vì! Anh muốn em viết kịch bản cho game!!」

「Hể…?」

Ryoka trợn mắt, thời gian của em ấy như ngừng trôi.

Kazuma giải thích tình hình cho Ryoka vẫn chưa hết bàng hoàng.

「Để em… thay thế cho chị gái… ạ?」

「Ừ, anh muốn nhờ em. Thật ra, nếu anh có thể viết được thì tốt biết mấy, nhưng thứ mà anh viết thử, tự anh đọc còn thấy tệ nữa là… Nhưng, nếu Ryoka-chan viết tiểu thuyết thường xuyên, thì chắc chắn sẽ viết hay hơn anh rất nhiều! Nên, xin em hãy giúp anh!」

Kazuma cúi đầu đầy khí thế. Ryoka cảm thấy ánh mắt của em ấy đang dán chặt vào gáy cậu.

「À thì… Anh đã xem cái kia rồi ạ?」

「C, có xem」

「Em xin hỏi một câu… Anh đã biết nó là gì rồi ạ?」

「Ừm, thì… Nó thuộc thể loại bách hợp, anh nói đúng không…?」

「Em nói đúng」

"Hơn nữa còn là loại có H" Ryoka tự mình nói ra những điều mà Kazuma đã cố tình tránh né.

「Có lẽ anh không nhận ra… Nhưng thật ra em cũng giống như anh, là otaku…」

「Ể!?」

「」Cả cơ thể của Ryoka run lên vì sốc.

「K, không thể nào! Em đã ngụy trang một cách hoàn hảo rồi mà…!!」

「Haha…」

「Tớ đã đánh rơi nó hết cả rồi」Kazuma đã không dám nói ra điều đó.

「…V, vậy thì, nếu anh đã biết, tại sao anh vẫn muốn em làm ạ?」

「Hả? Tại sao chứ?」

Khi cậu hỏi lại, Ryoka đã ngập ngừng.

Sau một hồi, ánh mắt em ấy như đang do dự,

「…Xin anh hãy xem cái này」

「Thứ gì hay ho à?」

Ryoka xoay người lại bàn và khởi động máy tính.

Trên màn hình hiển thị một trang web đăng tải tiểu thuyết. Đó là một trang web khá nổi tiếng trong giới, Kazuma dù chưa từng đọc nhưng cũng đã nghe qua tên.

「…Này. Đây là tài khoản của em」

「Hả!? R, Ryoka-chan, em đăng tải ở đây à!?」

「Không có gì đáng ngạc nhiên đâu. Đăng ký miễn phí, chỉ cần có kết nối Internet là ai cũng có thể làm được mà」

「Không! Như vậy là quá giỏi rồi!」

Lời nói đó không phải là lời khen suông, mà là từ tận đáy lòng cậu.

Trên thực tế, tiểu thuyết của Ryoka nhận được khá nhiều đánh giá tốt trên trang web. Dù là thể loại 18+ và bách hợp, số lượng đọc không nhiều, nhưng điểm đánh giá khá cao, và có những bình luận ca ngợi nội dung.

Tuy nhiên, biểu cảm của Ryoka khi nhìn vào nó lại không hề hài lòng.

「Nhưng… em không thể nào sánh được với chị ấy」

Giọng nói lọt ra khỏi miệng em ấy, không phải là tiếc nuối mà là có chút cô đơn.

「Chị ấy,

Trước lời giải thích đầy nhiệt huyết của Kazuma, Suzuka lẩm bẩm với vẻ mặt như muốn nói: 「Mình chưa từng nghĩ đến chuyện đó」.

「……Mọi người thực sự sẽ đọc nó sao?」

「……Cậu sẽ cho bọn tớ đọc chứ?」

Honoka hỏi lại, trông có vẻ rất lo lắng. Dường như cô vẫn còn bị ảnh hưởng bởi lời từ chối thẳng thừng lúc nãy.

Trước người chị gái như vậy, cô em gái đáp:

「Ơ, ờm… Vậy thì, mong mọi người nhẹ tay cho ạ…」

Nói rồi, Suzuka rụt rè đưa màn hình máy tính cho Honoka xem.

………………Ba mươi phút sau.

「…………Suzuka này. Dù con gái với con gái có làm chuyện người lớn với nhau thì cũng không có em bé được đâu em biết không?」

「E-em biết chứ! Đây hoàn toàn là hư cấu mà…!」

「Với cả, chữ Kanji này, em viết sai rồi này.」

「Áu!? C-cái đó là do máy tính mà! L-là lỗi gõ chữ thôi!」

「Hơn nữa… chẳng phải chuyện ma cà rồng phải quan hệ tình dục thay vì hút máu cũng kỳ lạ lắm sao? Có truyền thuyết nào kể về chuyện này à? Chị chưa từng nghe thấy bao giờ…」

「H-hảuu…!?」

「D-dừng lại! Tới đó thôi, Misaki-san!」

Đúng như dự đoán, Honoka lại bắt đầu bình luận một cách lạnh lùng và nghiêm túc. Thấy Suzuka đang cố gắng giải thích trong tuyệt vọng, Kazuma cũng vội vàng đỡ lời.

「Nhưng mà… tớ nghĩ đây là một câu chuyện rất tuyệt vời đấy.」

「Ể…? T-thật sao…!?」

「Tất nhiên rồi. Tớ nghĩ câu chuyện đã khắc họa rất rõ ràng chủ đề rằng khi người ta yêu thương nhau, chủng tộc hay giới tính đều không thành vấn đề.」

「Đ-đâu có, em đâu có nghĩ đến chủ đề nào cao siêu như vậy đâu ạ…」

「…Chị không hề biết đấy. Rằng Suzuka lại có tài năng như vậy.」

Honoka thờ ơ nói trong khi mắt vẫn nhìn vào máy tính.

Và vì thế──chỉ mình Kazuma nhận ra.

Rằng đôi mắt của Suzuka đã mở to, như thể bị một cú sốc lớn.

「…………Vâng ạ…. Em đã cố gắng lắm đấy… chị ơi.」

Nhìn vẻ mặt ấy, Kazuma nhớ lại những lời Suzuka nói lúc trước.

『Chị ấy, từ xưa đến nay, luôn là niềm ngưỡng mộ của em. Nhưng em, dù là em gái của chị ấy, lại chẳng giống chị ấy chút nào… lúc nào cũng chỉ toàn thất bại.』

「…Suzuka. Nếu em có hứng thú với việc làm game, em có muốn thử không?」

「…………Có được… không ạ?」

「Ừ, tất nhiên rồi. Nếu em muốn thử.」

Suzuka liếc nhìn màn hình máy tính. Nơi tác phẩm của chính cô đang được hiển thị.

「──Em hiểu rồi ạ! Nếu mọi người không chê thì xin hãy cho em được góp sức!」

Chỉ còn chút thời gian nữa là đến lễ hội văn hóa.

Đó là khoảnh khắc mà dự án làm game của câu lạc bộ Subculture dưới sự dẫn dắt của Kazuma, cuối cùng cũng đã bắt đầu.