HIROTA no kanojo ga ore no motteru EROGE ni kyomi shinshin nandaga

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

(Đang ra)

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

Rakuto Haba

Một câu chuyện tình yêu học đường đầy hài hước và lãng mạn — bắt đầu từ khi tôi có được người yêu!

184 2018

Zombie này dễ thương

(Đang ra)

Zombie này dễ thương

Bánh Bao Đậu Nành

"Đây là em gái tôi, 13 tuổi, là một loli. Tôi không phải là em gái cuồng, ừm, không phải.

50 79

Ơ Kìa Tiên Tử, Đã Nói Chỉ Là Trải Nghiệm Nhân Sinh Thôi Mà!

(Đang ra)

Ơ Kìa Tiên Tử, Đã Nói Chỉ Là Trải Nghiệm Nhân Sinh Thôi Mà!

红烧油焖虾 (Hồng Thiêu Du Môn Hà)

Mỗi cuộc hành trình trong Bách Thế Thư không chỉ là một trải nghiệm, mà còn mang đến cho hắn cơ hội hoàn thành nhiệm vụ để nhận được sức mạnh và phần thưởng. Đây chính là tia hy vọng duy nhất giúp hắn

281 1374

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

352 11723

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

470 13548

Những Cô Bạn Sẵn Lòng Làm Chuyện Ấy Nếu Bạn Yêu Cầu (LN)

(Đang ra)

Những Cô Bạn Sẵn Lòng Làm Chuyện Ấy Nếu Bạn Yêu Cầu (LN)

Kagami Yuu

Một bộ romcom nóng bỏng, tinh nghịch tuổi học trò xoay quanh cô nàng đáng yêu nhất lớp và cậu bạn thân của mình!

37 448

Tập 04 - Chương 2

Trường hợp của Odagiri-kun không có em gái ngoài đời thực

「A, Odagiri-kunn! Cho mình hỏi chút được không?」

──Tan học. Khi Kazuma đang chuẩn bị về và định bụng sẽ đến thẳng phòng Câu lạc bộ, một trong những cô bạn còn ở lại lớp đã líu ríu chạy lại gần.

Miệng thì hỏi 『Cho mình hỏi chút được không?』, nhưng cô bạn không đợi Kazuma trả lời mà đã dúi ngay chiếc túi giấy đang cầm vào tay cậu.

「Xin lỗi nhé! Mình biết là cậu đang bận rộn đủ thứ với ban tổ chức, nhưng bọn mình lại thiếu người hơn dự kiến! Cậu có thể giúp bọn mình làm đồ trang trí được không?」

Cô bạn chắp hai tay trước mặt thành một tư thế van nài.

Nhìn vào trong túi giấy, Kazuma thấy một đống giấy lụa mỏng dùng để làm hoa giấy.

「Nếu không ở lại lớp được thì cậu cứ mang về nhà làm cũng không sao hết! Nha? Nha? Làm ơn đó mà~!」

「A, tớ hiểu rồi. Tớ còn phải chuẩn bị cho câu lạc bộ nên không biết làm được bao nhiêu, nhưng tớ sẽ cố gắng hết sức…」

「Thật á!? Cảm ơn cậu, cứu tinh của tớ! Vậy, phần làm xong cậu cứ bỏ vào thùng các-tông ở cuối lớp nhé! Cảm ơn nhiều! Bye nha!」

Sau một tràng cảm ơn như bắn rap, cô bạn vội vã rời đi.

Phòng học sau giờ tan trường đã được dọn dẹp bàn ghế, công tác chuẩn bị cho lễ hội văn hoá đang được tiến hành một cách khẩn trương.

Nhân tiện, tiết mục của lớp 1-C bọn Kazuma là 『Quán Cà phê Cosplay』.

Chuyện bắt nguồn từ một câu nói đùa của một người bạn cùng lớp.

Thế nhưng, trớ trêu thay, câu đùa đó lại được nữ sinh ưu tú của lớp, Misaki Honoka, hưởng ứng,

『Tớ nghĩ là được đó.』

Và cô ấy đã trả lời một cách cực kỳ nghiêm túc.

Hơn nữa.

『Với lại, nếu là trang phục hầu gái, tớ cũng có──』

『Phùaaaa!! C-cosplay hả! Tớ thấy được đó, được đó!! Quyết định vậy đi!!』

(Chủ quan quá… Dạo gần đây Misaki-san đâu có nói những chuyện như vậy trước mặt mọi người…)

Nếu lúc đó Ruri không đánh trống lảng giúp thì không biết mọi chuyện đã thành ra thế nào. Chỉ nghĩ thôi cũng đủ thấy rùng mình.

Dù vậy, phản ứng của cả lớp cũng không hẳn là tệ. Mặc dù có hơi ngạc nhiên về việc Honoka đồng tình, nhưng những tiếng hưởng ứng như 「Nghe cũng được đó」 đã lan ra, chủ yếu từ phía các bạn nữ, và cuối cùng, cả lớp đã nhất trí quyết định chọn 『Quán Cà phê Cosplay』.

Điều khó hiểu là tại sao một kế hoạch có phần màu mè như vậy lại được thông qua ở một ngôi trường có nội quy khá nghiêm ngặt. Theo lời đồn, khi lớp trưởng nộp kế hoạch cho giáo viên đã nói thêm rằng 『Misaki-san cũng rất tán thành ạ!』, nên các giáo viên đã duyệt mà không cần xem xét kỹ lưỡng…

Lúc này, nhân vật chính của câu chuyện, Honoka, xuất hiện trong lớp. Ngay sau khi tiết học kết thúc, cô đã được giáo viên chủ nhiệm gọi đi đâu đó, và có vẻ như công việc đã xong.

Một người bạn cùng lớp đứng gần cửa đã cất tiếng gọi Honoka, lúc này đang lấy cặp và chuẩn bị rời đi. Trong số đó có cả cô bạn vừa nhờ Kazuma làm đồ trang trí.

「A, Misaki-san vất vả rồi. Thầy giáo gọi cậu có chuyện gì vậy? Về lễ hội văn hóa à?」

「Ừ. Tớ được chọn làm học sinh gương mẫu nên thầy bảo muốn đăng bình luận của tớ lên trang chủ của trường. Tớ vừa đi nộp bản thảo.」

「Oa, quả là Misaki-san… Tầm cỡ khác biệt quá, bọn tớ còn chẳng hiểu cậu đang nói gì nữa」

「Cậu thì thiên về đại diện cho học sinh yếu kém hơn mà nhỉ」

「Cậu cũng có hơn gì tớ đâu mà nói!」

Những tiếng cười「A ha ha ha」vang lên. Bị lây lan bởi không khí đó, Honoka cũng khẽ mỉm cười, và khi nhìn thấy nụ cười ấy, Kazuma cũng bất giác mỉm cười theo.

Bỗng, ánh mắt Honoka chú ý đến những thứ trên tay các bạn cùng lớp. Nào là giấy gấp origami, keo dán, kéo, cùng vô số dụng cụ vương vãi lộn xộn xung quanh.

「…À này. Có việc gì… tớ có thể giúp được không?」

Nếu ở trong hoàn cảnh tương tự, có lẽ ai cũng sẽ hỏi như vậy.

Thế nhưng, phản ứng của các bạn cùng lớp khi nghe câu đó lại là.

「Ể!? Thôi được rồi! Mấy việc này ai làm cũng được mà!」

「Đúng đó đúng đó. Misaki-san bận rộn mà, không cần phải gắng sức đâu.」

「Bên này bọn tớ tự lo được.」

Họ đồng thanh nói vậy, từ chối lời đề nghị của Honoka một cách khách sáo.

Hoàn toàn không phải là lạnh nhạt. Ngược lại, thái độ của họ còn có vẻ quan tâm đến Honoka.

Thế nhưng.

「…Vậy à. Nếu thế thì cũng được.」

Ngay khoảnh khắc trả lời như vậy, Honoka đã thoáng để lộ vẻ mặt hơi buồn bã.

Có lẽ, ngoài Kazuma ra, không một ai nhận ra điều đó.

Kazuma vội vàng đuổi theo Honoka, người vừa bước ra hành lang.

「Misaki-san!」

「A… Odagiri-kun. Cậu đến câu lạc bộ bây giờ à?」

「Ừ. Nếu được thì chúng ta cùng đi nhé.」

「…Ừm.」

Honoka bất chợt nở một nụ cười. Trông cô thật vui vẻ. Liệu có phải cô ấy đã không còn bận tâm đến chuyện lúc nãy nữa… hay là vì Kazuma đã cất tiếng gọi nên cô mới mỉm cười như vậy?

「…Này, Misaki-san. Thật ra thì, tớ được giao làm đồ trang trí cho lớp, nhưng mà số lượng hơi nhiều… Nếu được thì, cậu có thể giúp tớ một tay không?」

「Ể?」

「Ừm, được không?」

「…Tớ… có được không?」

Sau một thoáng ngập ngừng, Honoka hỏi lại.

「Ừ. Không, ý tớ là… chỉ đơn giản là tớ muốn làm cùng Misaki-san thôi…」

Bỗng chốc, má Honoka ửng hồng như một đóa hoa vừa hé nở.

「X-xin lỗi… Tớ lại nói điều kỳ quặc rồi…」

「K-không…! Không có gì kỳ quặc cả…! À, ừm, cảm ơn cậu…」

…Khi nhận ra, cả hai đã đi qua tòa nhà của các câu lạc bộ văn hóa cũ tự lúc nào, và vội vã quay trở lại.

◆◆◆

「…Trưởng câu lạc bộ, muộn quá nhỉ.」

「Đúng vậy… Không biết có chuyện gì xảy ra không?」

Trong phòng câu lạc bộ chỉ có hai người, Kazuma và Honoka nhìn nhau.

Ruri, giống như hôm trước, lại nghỉ. Giờ chỉ còn đợi trưởng câu lạc bộ, Yuna-san, đến, nhưng Yuna-san mãi vẫn chưa thấy bóng dáng.

Đã gần một tiếng trôi qua kể từ khi tan học. Giả sử có bận việc như trực nhật dọn dẹp đi nữa, thì cũng không thể muộn đến mức này…

「…Hay mình thử gọi điện xem sao.」

「Ừ, làm vậy đi.」

Ngay lập tức, Kazuma lấy điện thoại di động ra và liên lạc với Yuna-san.

Thế nhưng, khi cuộc gọi được kết nối──.

『──Ara. Giọng nói này, có phải là Odagiri-san không nhỉ. Lâu rồi không gặp. Tôi là Sasai Yuhime, mẹ của Yuna đây.』

「Hả!?」

Có lẽ tiếng kêu bất ngờ của cậu đã bị nghe thấy, đầu dây bên kia vang lên tiếng cười khúc khích. Giọng nói đó chắc chắn là của Yuhime-san, mẹ của Yuna-san mà cậu đã gặp ở nhà cô ấy, không thể nhầm được.

Nhưng, đáng lẽ bà ấy phải ở nhà của Yuna-san chứ. Sau khi vụ ồn ào kia được giải quyết, nghe nói Yuna-san đã quay lại sống một mình ở đây, nên cô và Yuhime-san phải sống riêng mới đúng.

「A, ờ, ờm, cháu chào cô ạ…! À, nhưng mà, tại sao cô lại…!」

『À, cô quyết định sẽ sống cùng con bé một thời gian. …Để con bé không lơ là việc học thi cử ấy mà.』

Giọng nói nghe thì hiền hòa, nhưng đằng sau nó, Kazuma cảm nhận được một sự uy hiếp không thể lường trước được, khiến cậu bất giác run lên.

Hơn nữa──nếu lắng tai nghe kỹ, phía sau giọng nói của Yuhime-san, dường như có tiếng động của một người bị trói đang giãy giụa…

『Vậy, Odagiri-san? Cháu đã cất công gọi điện, nhưng có việc gì cần tìm con bé sao. Nếu có gì cần nhắn lại, cô sẽ chuyển lời.』

「D-dạ không ạ! Không sao đâu ạ! Cô chỉ cần nhắn với trưởng câu lạc bộ là, 『Cố gắng ôn thi nhé ạ!』 là được ạ! Vậy, cháu xin phép!」

──Không đụng tới thần linh thì ma quỷ chẳng làm gì. Noi theo lời khuyên của người xưa, Kazuma nhanh chóng cúp máy.

「Ể? Odagiri-kun? À, vậy cuối cùng thì, trưởng câu lạc bộ có đến không…?」

「…Thôi bỏ đi, Misaki-san. Chúng ta hãy quên trưởng câu lạc bộ đi…」

「Ể?」

Một lần nữa, Kazuma giải thích tình hình cho Honoka. Với lý do 「Ôn thi thì cũng đành chịu」, cả hai quyết định sẽ cùng nhau cố gắng làm game.

「Nhưng mà, Odagiri-kun. Tớ, ừm, chưa bao giờ dùng phần mềm làm game cả…」

「Không sao đâu. Thao tác rất đơn giản, tớ nghĩ Misaki-san sẽ học được ngay thôi.」

Lần này, bọn họ sử dụng một phần mềm làm game miễn phí có tên là 『Novel-kun』. Mặc dù không thể lập trình chuyên sâu, nhưng nó có đủ các chức năng cần thiết để tạo một game ADV thông thường, và quan trọng nhất là cách sử dụng rất dễ hiểu.

Đúng như dự đoán, chỉ cần một lời giải thích đơn giản, Honoka đã nhanh chóng nắm bắt được cách sử dụng phần mềm.

Vậy thì, thứ cần thiết tiếp theo là tài nguyên cho game──tức là, hình ảnh minh họa, âm nhạc. Và, kịch bản.

「Tài nguyên… Mấy thứ đó, tất cả, chúng ta cũng phải tự làm sao?」

「Không. Dĩ nhiên, làm vậy thì game sẽ độc đáo hơn, nhưng chỉ có hai chúng ta thì không thể làm đến mức đó được…」

Dù sao thì họ cũng không có ý định tham gia Comiket để tranh bá thiên hạ. Điều đó cũng là một giấc mơ, nhưng bây giờ không nên cố quá sức, mà phải làm những việc trong khả năng của mình.

「Bây giờ có rất nhiều người chia sẻ các hình ảnh minh họa và bài hát có thể dùng để làm game trên các trang web, gọi là 『tài nguyên miễn phí』 đó. Chúng ta sẽ mượn hình nền và BGM từ đó. Hình nhân vật đứng thì hơi khó, nhưng trong các game ADV cũng có loại không có hình nhân vật đứng. Không có thì mình làm theo kiểu không có thôi.」

「Vậy sao?」

「Ừm, nếu là galge hay eroge thì hình nhân vật đứng gần như là bắt buộc… Nhưng chúng ta cũng đâu có làm eroge.」

「…Nhưng, câu chuyện thì, chúng ta phải tự nghĩ ra, đúng không?」

「…Đó có vẻ là phần vất vả nhất…」

Ngay lúc Kazuma vừa lẩm bẩm, cánh cửa phòng câu lạc bộ đột nhiên bị mở ra với một lực rất mạnh.

Người chạy vào, thở hổn hển, chính là Ruri, người mà hôm nay đáng lẽ không đến.

「S-Shinomiya-san…?」

「A! May quá, hai người đều ở đây…! Xin lỗi nhé, hôm nay tớ nghỉ…」

「Không, chuyện đó thì không sao… Mà, có chuyện gì mà cậu vội thế… Bên câu lạc bộ hợp xướng không sao chứ?」

「Đang nghỉ giải lao! Tớ tranh thủ tạt qua đây một lát! Cứ giao hết cho mọi người thì cũng không hay, với lại chán lắm!」

Trong lúc nói, Ruri vẫn thở dốc, hai vai phập phồng. Nhờ đó, mỗi lần thở, ngực cô lại rung lên, kết hợp với làn da ửng hồng trông có phần không lành mạnh.

「…Odagiri-kun?」

「XIN LỖI! TÔI KHÔNG NHÌN!!」

「Ể? C-chuyện gì vậy…?」

「Không có gì cả.」

Đúng rồi, bây giờ không phải là lúc lỡ đễnh nhìn vào bộ ngực rung rinh của cô bạn thuở nhỏ.

「Đúng lúc lắm. Tớ và Misaki-san đang bàn xem kịch bản nên làm thế nào. Ruri, hình như cậu có nói là có bạn bên câu lạc bộ kịch đúng không? Cậu có nghe họ nói về cách viết kịch bản không?」

「Ể, cái gì cơ!? Ý cậu là tớ viết kịch bản á!?」

Không được không được! Ruri biến sắc, xua tay lia lịa.

「Mà, nếu vậy thì Kazuma làm đi. Hồi cấp hai, cậu đột nhiên tuyên bố 『Tớ sẽ trở thành tác giả light novel!』 rồi viết đủ thứ vào sổ đó thôi?」

「Sao cậu cứ phải moi lại cái lịch sử đen tối mà tớ đã cố quên đi vậy hả!!」

Dĩ nhiên, những gì Kazuma nguệch ngoạc trong cuốn sổ thời đó chỉ là những ảo tưởng của tuổi dậy thì mang danh kịch bản, nên hoàn toàn không thể hữu ích cho việc làm game.

「Tóm lại!! Quên chuyện đó đi!! Tớ chưa từng có kinh nghiệm viết tiểu thuyết!! Chưa từng có!!」

「R-rồi rồi, tớ hiểu mà… A! Vậy còn Misaki-san thì sao? Misaki-san học văn rất giỏi, chắc cũng có thể viết truyện được nhỉ?」

「Ý hay đó!」 Ruri nhìn Honoka như thể vừa nghĩ ra một ý tưởng tuyệt vời.

「Không, điểm văn và khả năng sáng tác không liên quan đến nhau đâu…」 Kazuma thầm nghĩ trong lòng, nhưng Honoka, người được hỏi, lại bất ngờ trả lời.

「…Đúng vậy. Nếu là chuyện đó thì tớ nghĩ mình có thể làm được. Tuy không phải là game, nhưng kịch bản cho một vở kịch thì tớ đã từng viết một lần rồi.」

「Ể? Thật sao?」

「Ừ. Hồi cấp hai, có một tiết học mỗi lớp phải tự tạo một vở kịch gốc. Tớ đã đảm nhận phần kịch bản. Dù chỉ là một vở rất ngắn thôi.」

「Ê, tuyệt vời! Quả là Misaki-san!! Ngầu quá!!」

「V-vậy sao…?」

Trước sự phấn khích quá mức của Ruri, Honoka cũng tỏ vẻ không hoàn toàn khó chịu.

「Vậy thì quyết định rồi nhé! Để Misaki-san làm đi! Thay vào đó, những việc chuẩn bị khác chúng ta sẽ cố gắng đảm nhận.」

「…Được không?」

「Tất nhiên rồi! À, nhưng nếu Misaki-san không thích thì cũng không cần phải ép mình đâu nhé?」

「…Không. Không có chuyện đó đâu. Tớ có thể làm được không?」

「Thật sao!? Cảm ơn cậu, Misaki-san! Khi nào xong cho tớ đọc với nhé! Tớ sẽ rất mong chờ đó!」

「…Cứ giao cho tớ. Tớ nhất định sẽ đáp ứng kỳ vọng của Shinomiya-san.」

Honoka gật đầu với vẻ mặt đầy quyết tâm. Ruri, có lẽ nghĩ đó là một câu nói đùa, liền cười và nói 「Cậu làm quá rồi đó」.

Thế nhưng, Kazuma lại nhớ đến chuyện xảy ra trong lớp học lúc nãy. Chuyện Honoka đã bị các bạn cùng lớp từ chối lời đề nghị giúp đỡ.

Có lẽ, vì không được tin tưởng lúc đó, nên bây giờ cô ấy muốn cố gắng ở đây.

「À, Misaki-san. Nếu có gì tớ có thể giúp, cậu cứ nói nhé.」

「Cảm ơn cậu. Nhưng không sao đâu. Odagiri-kun cứ tập trung vào việc của mình đi.」

Với tư cách là bạn trai, cậu thử đề nghị, nhưng câu trả lời của Honoka lại rất dứt khoát. Đối với một siêu nhân hoàn hảo như Honoka, việc viết kịch bản có lẽ chẳng phải là chuyện gì to tát.

「Này, Kazuma. Vậy thì, chúng ta… à không, tớ nên làm gì đây?」

「Không, cậu không cần phải bận tâm quá đâu. Bên này tớ và Misaki-san cũng có thể lo được. …À, nhưng nếu có thời gian, cậu làm giúp tớ poster quảng cáo thì tốt quá.」

「Poster? Cái loại dán trên bảng thông báo ở sân trong ấy hả?」

「Đúng, chính nó.」

Những câu lạc bộ nhỏ như Subculture研 không giống các câu lạc bộ bình thường, thông tin sẽ không được đăng trên các tập san chính thức. Vì vậy, các câu lạc bộ tham gia thường phải tự làm tờ rơi và poster để quảng cáo.

「Được thôi, tớ hiểu rồi. Thiết kế để tớ quyết định được không?」

「Ừ, giao cho cậu đó.」

「OK! Cứ để tớ! Tớ sẽ làm một cái thật dễ thương!」

「Không, tớ cũng không cần nó phải dễ thương đâu…」

「A! Xin lỗi! Tớ phải đi rồi! Bye nhé!」

Mặc kệ Kazuma đang nói dở, Ruri vội vã rời khỏi phòng câu lạc bộ còn hơn cả lúc đến.

「…Shinomiya-san, có vẻ bận rộn nhỉ.」

「Ừm, không giống tớ, chắc cậu ấy có nhiều bạn bè… Với lại, Ruri rất tốt bụng. Hồi cấp hai, cậu ấy cũng được nhờ giúp đỡ khắp nơi, nên trước lễ hội văn hóa lúc nào cũng bận rộn.」

「…………Vậy, sao.」

Đột nhiên, tông giọng của Honoka trầm xuống.

Trong một khoảnh khắc, Kazuma nghĩ có lẽ là do mình đã khen Ruri… nhưng có vẻ không phải. Có lẽ khi nghe câu chuyện 『Ruri được nhiều người tin tưởng』, cô ấy đã tự so sánh với bản thân mình.

Bằng chứng là,

「…Odagiri-kun. Tớ, sẽ cố gắng viết kịch bản. Nhất định, sẽ cố gắng.」

「Ừ-ừm… À, nhưng mà, cậu không cần phải gắng sức quá đâu nhé…?」

Không biết có nghe thấy lời Kazuma nói hay không, Honoka vẫn giữ nguyên vẻ mặt nghiêm túc.

…Nhưng rồi, cô đột nhiên nghiêng đầu.

「Nhưng mà… Cụ thể thì, một câu chuyện như thế nào thì được nhỉ?」

「Ừm… Cũng không có quy định gì cả, nên tớ nghĩ câu chuyện mà Misaki-san muốn viết là được. Misaki-san, cậu muốn viết về thể loại nào?」

「Tớ…」

Honoka liếc nhìn Kazuma. Đôi má cô ửng hồng.

「Tớ… muốn viết… một câu chuyện, về, tình yêu…」

「A, v-vậy à… V-vậy thì, chúng ta thử chơi lại mấy cái eroge đã chơi trước đây xem sao! Tớ nghĩ sẽ có nhiều thứ để tham khảo đó!」

「V-vậy nhỉ…! Tớ, cũng nghĩ vậy…!」

Trong một bầu không khí vô cùng ngại ngùng, Kazuma và Honoka vội vã chuẩn bị máy tính.

Thế nhưng, ngay lúc chuẩn bị khởi động máy, có tiếng gõ cửa phòng câu lạc bộ. Tình huống này, thật có cảm giác déjà vu.

Khi Kazuma mở cửa với một chút linh cảm, đúng như dự đoán, người đứng đó là Suzuka.

「Chào buổi chiều.」

「Ch… Chào em.」

「Vậy, em xin phép làm phiền nhé.」

「Ể!?」

Như một lẽ dĩ nhiên, Suzuka bước vào phòng câu lạc bộ của khối cao trung.

Cậu cũng không định đuổi cô bé đi nên việc vào phòng cũng không sao… nhưng mà, phải nói là một cô bé thật dạn dĩ. Nếu là Kazuma thì tuyệt đối không dám làm theo.

「Suzuka? Em làm gì ở đây vậy?」

「Dạ. Mọi người cứ mặc kệ em. Chị và anh cứ tiếp tục hoạt động câu lạc bộ đi ạ. …Nhân tiện, em mượn máy tính được không ạ? Chỉ đến giờ đi học thêm thôi.」

「A… không được đâu, Suzuka. Máy tính, chị và anh sắp dùng bây giờ.」

Honoka nhẹ nhàng ngăn Suzuka lại, người vừa nói xong đã định ngồi vào trước máy tính.

Ngay lập tức, Suzuka lộ vẻ mặt thất vọng rõ rệt, như một chú cún con bị giật mất đồ ăn vặt.

「Ể… V-vậy sao ạ…? …N-nhất định không được sao ạ?」

「Không, cái đó…」

Bị nhìn bằng ánh mắt cầu khẩn, Kazuma không nói nên lời.

「Ừm… Nhân tiện, Suzuka-chan, em định làm gì với máy tính vậy?」

Mặc dù lờ mờ đoán được câu trả lời, cậu vẫn thử hỏi cho chắc.

Ngay lập tức, mặt Suzuka đỏ bừng, hai mắt trợn lên.

「C-cái gì!? A-anh định bắt em nói gì trước mặt chị gái chứ!? Đồ cầm thú!!」

「Ngược lại anh hỏi em, rốt cuộc em định nói cái gì!?」

…Từ hôm qua đến giờ, hình như toàn là những cuộc đối thoại như thế này.

(Sao mà… mệt mỏi theo một cách hoàn toàn khác với những gì mình tưởng tượng…)

Dù đã sớm cảm thấy chán nản, nhưng Kazuma cũng cảm thấy yên tâm. Đúng là cậu đang bị xoay như chong chóng, nhưng so với ấn tượng lần đầu gặp mặt, Suzuka bây giờ dễ gần hơn nhiều.

Dù vậy, nếu được hỏi cái nào tốt hơn thì cậu cũng hơi phân vân.

「…Ừm. Thật ra bọn anh đang định chơi eroge. Nên nếu được, Suzuka-chan cũng cùng nhau──」

「Cùng nhau chơi eroge…!? Không thể tin được… Sao anh có thể nói ra một điều vô liêm sỉ như vậy chứ! Lại còn dám nói với em gái của bạn gái mình rằng 『cùng nhau chơi eroge』!! Rốt cuộc anh là loại biến thái cấp độ nào vậy, onii-san!!」

Không để Kazuma nói hết câu, Suzuka đã tuôn một tràng với vẻ mặt đằng đằng sát khí.

Thế nhưng,

「…Nếu không muốn thì thôi vậy?」

「Em đâu có nói vậy.」

Khi Kazuma nói thế, cô bé lập tức lật mặt một cách nóng hổi.

(Ừm, đúng là em ấy không nói 『không muốn』…)

Trong lòng cảm thấy có chút không thỏa đáng, nhưng cuối cùng, cả ba người, bao gồm cả Suzuka, đã cùng nhau chơi eroge.

Mục đích không phải để giải trí, mà là để xem xét các hiệu ứng như cách hiển thị văn bản và hình ảnh minh họa, nên họ đã sử dụng cả chức năng bỏ qua để kiểm tra lướt qua nhiều cảnh khác nhau.

Khi thay đổi cách nhìn như vậy, ngay cả với những trò chơi đã chơi nhiều lần, họ cũng nhận ra những điều trước đây chưa từng để ý, và cảm thấy khá thú vị. Kazuma cảm nhận được sự kỳ vọng và nhiệt huyết với việc làm game của mình ngày càng lớn dần, như là 「Mình cũng muốn thử làm cái gì đó như thế này」.

(Mà, cảnh H thì chắc chắn là không thể cho vào được…)

Trước một cảnh H đột ngột xuất hiện theo mạch truyện, cậu không khỏi bật cười gượng gạo.

「Ừm… Hay là mình bỏ qua đoạn này đi. Anh muốn xem cảnh chiến đấu tiếp theo.」

「Vậy cũng được.」

Honoka gật đầu và đưa ngón tay đến phím Ctrl để bỏ qua phần đã đọc.

Nhưng.

「Anh nói gì vậy!! Bỏ qua đoạn này là không thể chấp nhận được!!」

Suzuka đột nhiên lên tiếng phản đối.

「Đối với hai người có thể là cảnh đã xem rồi, nhưng với em thì đây là lần đầu tiên! Chúng ta đang chơi cùng nhau mà, hãy để em xem cho tử tế chứ!」

「Ừm, nhưng mà, bây-giờ không có nhiều thời gian…」

「X-E-M-Đ-I!」

「M-mời em…」

Bị áp đảo bởi khí thế của Suzuka, Kazuma đành nhường chuột cho cô bé.

Gương mặt Suzuka, người nắm chặt chuột và bắt đầu chơi eroge một cách nghiêm túc, trông thật sống động.

Dĩ nhiên, Kazuma cũng thích trò eroge này, nên việc cô bé thích nó cũng không có gì là không tốt… nhưng có lẽ vì đối phương là một học sinh cấp hai, cậu cảm thấy như đang xem một thứ không nên xem, và khó có thể nhìn thẳng.

Khi đang loay hoay không biết nên nhìn đi đâu, đột nhiên Honoka thốt lên kinh ngạc.

「…Ara? Này, Odagiri-kun. Cảnh này, có trong game sao?」

「A, anh nhớ ra rồi. Đoạn này, nếu chơi lần thứ hai thì sẽ có thêm một chút văn bản.」

「Vậy sao…?」

「Ừ. Nhưng mà, thật sự chỉ thêm một chút thôi.」

Đúng vậy, thật sự chỉ một chút thôi. Đơn giản là sau cảnh H, có thêm một đoạn hội thoại và một cảnh hôn của hai người──.

「──────!?」

Trong thoáng chốc, Honoka cứng đờ.

Cứng một cách kịch tính. Đến mức như thể nghe thấy tiếng *rắc*.

「Ể? M-Misaki-san…?」

Toàn thân cứng đờ, khuôn mặt Honoka đỏ bừng lên với một tốc độ chóng mặt.

Và đích đến của ánh mắt cô là──hai chữ *hôn*, hiển thị trên cửa sổ văn bản.

(A, Misaki-san đó! Misaki-san trước giờ vẫn luôn bình thản bỏ qua mọi cảnh H quá khích!! L-lại có phản ứng như thế này…!?)

Một cú sốc như bị sét đánh chạy dọc khắp cơ thể Kazuma.

Đúng rồi, chính là nó…! Phản ứng mà cậu hằng mong muốn, tình huống lãng mạn mà cậu khao khát với cô ấy, chính là thứ này đây…!

──Thế nhưng, cảm giác xúc động đó chỉ kéo dài được vài giây đầu tiên.

「P-phản ứng này của chị gái…! Quả nhiên, đúng như em nghĩ! Miệng thì nói là〝lành mạnh〟, nhưng thực ra, anh đã làm những chuyện giống như trong game này với chị ấy, đúng không!」

「Không phải vậy!!」

Ngay khoảnh khắc Kazuma hét lên, Honoka như bừng tỉnh và nhanh chóng đóng game lại, khoảnh khắc mà cậu hằng mơ ước đã kết thúc trong chớp mắt.

「A!? T-tại sao lại tắt đi chứ!? Vẫn còn đang dở──」

「Đ-được rồi! Đủ rồi, Suzuka!」

Mặc kệ lời phản đối của Suzuka, Honoka thậm chí còn tắt cả nguồn máy tính.

「K-kịch bản, chị sẽ viết mà…! Đ-được rồi, không cần〝eroge〟nữa, không sao đâu!」

「Ừ-ừm…」

Kazuma chỉ biết gật đầu trước lời tuyên bố của Honoka, người đang hoa mắt và cố gắng nói một cách dứt khoát. Còn Suzuka thì nhìn Kazuma với ánh mắt kiểu 「Nghi ngờ quá…」.

「…À. Nếu chị và anh không dùng máy tính nữa, em mượn được không ạ?」

「Ể? A, phải rồi… Hình như em đến đây vì việc đó mà nhỉ. Ừm… Misaki-san, được không?」

「Được thôi… n-nhưng, không được xem tiếp cảnh vừa rồi đâu nhé?」

「Ểー…」

「Không có〝Ểー〟gì hết! Nếu còn bướng bỉnh nữa, chị sẽ giận đấy!」

「D-dạ, em hiểu rồi…! Em sẽ chơi cái khác!」

Bị Honoka, người đang đỏ mặt, mắng, Suzuka vội vàng thanh minh.

Có lẽ vì đối phương là em gái, thái độ mạnh mẽ bất thường của Honoka khiến Kazuma có chút ngạc nhiên.

(Ồ… Misaki-san cũng có lúc nói những lời như vậy nhỉ.)

Trong khi đó, Suzuka, bị chị gái mắng, liền di chuyển đến một góc tủ sách đặt sát tường như để lánh nạn. Sau khi ngắm nghía kệ sách một lúc, cô bé lấy một trò eroge về chủ đề chị em và quay lại trước máy tính.

「Ể? Em không chơi tiếp trò hôm qua à?」

「Vâng. Trò kia có vẻ thú vị nên em nghĩ sẽ tự mua về và chơi từ từ.」

「A, mua luôn à…」

Việc một học sinh cấp hai mua eroge có nên hay không──không, không được nghĩ đến. Cổ của Kazuma cũng sẽ tự động bị thắt lại.

Hơn nữa, đối với Kazuma, việc Suzuka muốn bỏ tiền ra để 『chơi』 trò eroge đó còn đáng ngạc nhiên hơn nhiều.

Hôm qua còn tỏ ra tsundere, nhưng quả nhiên, cô bé này thực sự có hứng thú với eroge──.

「Onii-san, em có chuyện muốn hỏi.」

「Ể?」

「Cái này, có phải có tình tiết shimaidon không ạ?」

「Sao một học sinh cấp hai lại biết từ đó vậy!?」

「Thời nay ngay cả học sinh tiểu học cũng biết đấy ạ. Đây là thời đại của Internet mà. …Vậy, có không ạ?」

「A… có nhưng mà…」

「Quả nhiên! Đúng như em nghĩ! Bắt em chơi một trò như thế này trước mặt chị gái, onii-san quả là một kẻ biến thái!」

「Không phải em tự tiện chơi sao!?」

「K-không lẽ nào… Chỉ với chị gái vẫn chưa đủ, anh còn định ép buộc em làm những chuyện bậy bạ──」

「Anh không có!!」

「Nhưng mà, người ta vẫn nói! Anh trai sẽ mất trinh với em gái của mình mà!」

「Chỉ có em gái trong một eroge nào đó mới nói vậy thôi!!」

Mặc dù Kazuma đã phủ nhận, Suzuka vẫn đỏ mặt một cách đầy ẩn ý. Cử chỉ ôm lấy cơ thể mình như để tự vệ khiến cậu có chút xao xuyến.

Trong khi đó, Honoka,

「S-shimaidon…? Oyakodon là thịt gà và trứng… nên shimaidon… là trứng và trứng… trứng lòng đào và trứng luộc kỹ…?」

Để học sinh ưu tú, học rộng tài cao Misaki Honoka biết được ý nghĩa thực sự của từ 『shimaidon』, có lẽ sẽ phải mất thêm một thời gian nữa.

──Dù có một vài lần đi chệch hướng, nhưng tóm lại, công việc của ngày hôm đó đã diễn ra suôn sẻ.

Họ đã thảo luận xong về kịch bản và quyết định sẽ đi theo hướng 『một câu chuyện tình yêu lãng mạn mang phong cách cổ tích, lấy bối cảnh thế giới fantasy』, và giờ chỉ cần đợi kịch bản hoàn thành là có thể bắt đầu viết script.

Thế này, chỉ hai người cũng có thể làm được.

──Cậu đã nghĩ như vậy, nhưng.

(…Ể?)

Ngày hôm sau khi bắt đầu làm game. Kazuma, đang trên đường đến phòng câu lạc bộ như thường lệ, đã dừng bước trước tòa nhà của các câu lạc bộ văn hóa cũ.

Lý do là vì trước cửa chính, một tấm biển lớn đã được dựng lên, chặn lối ra vào.

『Thông báo: Do đường ống nước bị vỡ gây rò rỉ tại một số khu vực trong tòa nhà, vì lý do an toàn, tòa nhà của các câu lạc bộ văn hóa cũ sẽ tạm thời đóng cửa cho đến khi công tác kiểm tra và sửa chữa hoàn tất.』

「Cái──」

「Gì thế nàyー!!」 cậu nghĩ thầm và nhìn lại tấm biển lần thứ hai, nhưng dù có nhìn bao nhiêu lần, nội dung vẫn không thay đổi. Có vẻ như đây là sự thật.

「Odagiri-kun…!? Có chuyện gì vậy? Tớ vừa nghe thấy tiếng hét…」

「A, Misaki-san! À, chuyện là thế này…」

Kazuma giải thích tình hình cho Honoka vừa mới đến. Ngay cả Honoka cũng không giấu được sự ngạc nhiên, cô nhìn qua lại giữa tấm biển và tòa nhà trước mặt.

「Vậy thì, từ giờ chúng ta phải làm sao đây…?」

「P-phải làm sao đây… Lịch trình của ngày lễ hội văn hóa không thay đổi, nên chắc là đến lúc đó sẽ sửa xong, nhưng…」

May mắn là, đến ngày hôm qua họ vẫn chưa bắt đầu công việc cụ thể nào, và phần mềm cũng như tài nguyên đều là đồ miễn phí, nên chỉ cần tải lại trên một máy tính khác là có thể tiếp tục được.

Nhưng, vấn đề là làm thế nào để có được cái 『máy tính khác』 đó. Về nhà thì cậu có máy tính của mình, nhưng…

「Tạm thời, không có máy tính thì không làm được gì cả… Tớ sẽ về nhà một chuyến để lấy nó.」

「Nhưng… nhà của Odagiri-kun cách trường khoảng bốn mươi phút đi lại đúng không? Đi rồi về cũng mất cả tiếng đồng hồ đó.」

「Nhưng, cũng không còn cách nào khác…」

「…………Vậy thì, nhà của, tớ thì sao?」

「──Ể?」

「Nhà tớ gần trường hơn nhà Odagiri-kun. Cũng có máy tính. Nhân cơ hội này, cậu xem qua kịch bản giúp tớ luôn đi. Dù mới chỉ hoàn thành phần mở đầu thôi.」

「Ể, ờm, nhưng mà…」

『Nhà của tớ thì sao?』, Honoka đã nói như vậy. Chứ không phải là, 『Tớ sẽ mang máy tính đến thay cho』.

Điều đó, có nghĩa là.

「…Đ-được không?」

「Ừ. …Vì đó là Odagiri-kun mà.」

Honoka vừa nói vừa cười, một cách tự nhiên và có vẻ rất vui.

Và thế là, chuyến viếng thăm nhà Misaki lần thứ ba của Kazuma đã được quyết định.

◆◆◆

「Mời cậu vào.」

「Cảm ơn… ừm, xin phép làm phiền…」

Đây đã là lần thứ ba cậu đến nhà Honoka. Nhưng nếu hỏi có quen chưa thì cũng không hẳn, ngược lại, cậu cảm thấy mức độ căng thẳng càng tăng lên mỗi lần đến.

Ví dụ như,

「Ừm… Anh hỏi cho chắc thôi, hôm nay mẹ em có ở nhà không…」

「Mẹ tớ hôm nay cũng sẽ về muộn đó.」

「BIẾT NGAY MÀ…」

Ngay cả trước khi vào nhà, cậu đã biết rằng bố mẹ cô ấy không có ở nhà.

「…Có lẽ nào, cậu muốn gặp mẹ tớ à?」

「Hả!? Kh-kh-không, không hẳn! À, n-nhưng, cũng không phải là không muốn gặp đâu nhé! Thật đó! Thật sự!!」

「…Tại sao, cậu lại đổ mồ hôi nhiều như vậy?」

Bởi vì em là bạn gái anh, mong em hiểu cho.

「Cậu chờ một chút nhé. Vì đột ngột quá nên tớ chưa dọn dẹp phòng cẩn thận… Tớ sẽ làm xong ngay, cậu ngồi ở phòng khách một lát được không?」

「Được thôi, không cần vội đâu. Tớ sẽ đợi từ từ──ặc!?」

Vừa nói chuyện vừa thản nhiên bước vào phòng khách, ngay sau đó, cậu trợn tròn mắt.

Phòng khách nhà Misaki có một cửa sổ lớn, từ đó có thể nhìn ra sân trong──và ở chỗ cửa sổ đó, không hiểu sao lại có quần áo đang được phơi.

Trong số đó, thứ nổi bật nhất đang đung đưa là một bộ đồ ren màu đen trông rất quen thuộc──.

「──!!」(Rẹt!!)

Trước khi Kazuma kịp nhận ra nó là gì, Honoka đã lao tới. Cô giật mạnh thứ màu đen đó khỏi móc áo và nhanh chóng giấu ra sau lưng.

「X-xin lỗi cậu! Sáng nay tớ đã phơi nó ngoài ban công, nhưng, c-chắc là, mẹ tớ…!!」

「À-à, đúng rồi! L-lúc đi học trời có hơi mưa mà nhỉ!! Nếu bị ướt thì phiền lắm nhỉ!!」

…Cả hai cùng nhau cố gắng che giấu sự xấu hổ, Kazuma và Honoka vội vã rời khỏi phòng khách. Dĩ nhiên, không ai nhắc đến thứ mà Honoka đang giấu sau lưng.

「V-vậy thì, tớ sẽ đi dọn dẹp ngay đây…!」

「Ừ-ừm…! Vậy tớ ở đây nhé! Cậu cứ từ từ thôi!」

Không biết có nghe thấy lời Kazuma nói hay không, Honoka vội vã bước lên cầu thang. …Nếu cứ tiếp tục ngước nhìn thì sẽ thấy quần lót của cô ấy, nên Kazuma nhẹ nhàng dời mắt đi.

Và rồi, cậu nhận ra.

(…Ể?)

Ở khu vực Genkan. Lúc bước vào cậu không để ý, nhưng ở đó, ngoài giày của Kazuma và Honoka, còn có thêm một đôi nữa. Một đôi giày lười màu đen, nhỏ hơn giày của họ một chút.

(À-à, ra vậy… Suzuka-chan cũng ở nhà à… Ừ, thì phải ở nhà chứ… đây cũng là nhà của em ấy mà)

Ngược lại, việc em ấy không có nhà trong hai lần đầu tiên mới là lạ.

Nhưng, nếu Suzuka ở nhà thì không thể không chào hỏi. Khi nào Honoka xuống, cậu sẽ nhờ cô ấy cho gặp mặt.

(Nhưng mà, lúc nãy không thấy em ấy ở phòng khách, không biết em ấy ở đâu nhỉ? Phòng riêng chăng?)

Nếu phòng của Honoka ở tầng hai, thì phòng của Suzuka chắc cũng vậy. Nghĩ vậy, cậu thản nhiên ngước nhìn lên tầng trên.

*Cạch*, có tiếng cửa mở ở cuối hành lang. Theo phản xạ, Kazuma nhìn về phía có tiếng động.

Ngay sau đó, một bóng người bước ra hành lang từ cánh cửa vừa mở, nhận ra Kazuma và đứng khựng lại.

「………………」

「………………」

Mắt chạm mắt, cả Kazuma và bóng người──Suzuka──cùng đông cứng.

Bởi vì, Suzuka xuất hiện trong tình trạng hoàn toàn khỏa thân.

Một cơ thể chưa trưởng thành đúng với lứa tuổi học sinh cấp hai, và chính vì thế, nó mang lại cho người nhìn một cảm giác tội lỗi không thể tả. Một vẻ đẹp trần trụi đầy ma tính, có thể dẫn dụ nhân loại vào con đường lolicon, đang hiện hữu ở đó.

(…………Khoan đã, mình đang nói cái gì vậy)

Cùng lúc Kazuma tự vấn bản thân, Suzuka cuối cùng cũng bừng tỉnh.

「C-cái…! Tại sao onii-san lại ở đây!?」

Vừa dùng chiếc khăn tắm che người, Suzuka vừa đỏ mặt hét lên. …Mà, nếu có khăn thì sao không quấn quanh người ngay từ đầu nhỉ.

「Tại sao à, vì chuẩn bị cho lễ hội văn hóa…! Mà, em mới là người tại sao lại ăn mặc như vậy!?」

「E-em là kiểu người muốn đi tắm ngay khi về đến nhà! Em không muốn đi lại trong nhà với bộ quần áo đã mặc ra ngoài!」

「N-nhưng mà, cũng không cần phải đi lại trong hành lang như vậy chứ…!」

「Thì có sao đâu ạ! Ở nhà mình mặc đồ gì là quyền tự do của em! Em có quyền được khỏa thân ở đây!」

「Quyền được khỏa thân là cái gì!?」

「Odagiri-kun, sao th──Suzuka!?」

「U-waa!!」

…Cuối cùng, với sự xuất hiện của Honoka, tình hình cũng được giải quyết. Kazuma quay lại phòng khách, và chào hỏi lại Suzuka, người đã thay đồ xong.

「Thôi được, chuyện lúc nãy, em cũng có phần bất cẩn, nên em sẽ cho qua… Nhưng! Tại sao onii-san lại đến nhà chúng em!? …Hả! Không lẽ nào, nhân lúc bố mẹ em không có nhà, anh định làm chuyện không đứng đắn với chị gái em…!!」

「Không phải!! Mà anh đã nói rồi còn gì! Là chuẩn bị cho lễ hội văn hóa!」

「…Thật không ạ?」

「Thật đó, Suzuka. Vì có chuyện nên phòng câu lạc bộ không dùng được nữa…」

Sau khi Honoka giải thích tình hình, Suzuka có vẻ đã chấp nhận và gật đầu nói 「Em hiểu rồi」.

「Nếu vậy, em ở phòng khách sẽ làm phiền hai người, nên em sẽ về phòng nhé.」

「Không sao đâu, Suzuka. Em không cần phải khách sáo. Tớ và Odagiri-kun sẽ làm việc ở phòng tớ.」

「Ể」

(Hiiiiii!?)

Honoka đã tiết lộ một điều tuyệt đối không nên nói, một cách hết sức tự nhiên.

Đúng như dự đoán, Suzuka nhìn họ với ánh mắt đầy ẩn ý, liếc qua liếc lại giữa Kazuma và Honoka.

「Ra vậy… Em hiểu rồi. Vậy thì, em sẽ về phòng, hai người cứ tự nhiên nhé.」

Để lại một thái độ và lời nói đầy ẩn ý, Suzuka nhanh chóng lên lầu trước.

…Thành thật mà nói, cậu có một linh cảm cực kỳ không lành.

「Vậy thì, Odagiri-kun. Chúng ta cũng lên phòng thôi.」

「Ừ-ừm…」

Mang trong mình một cảm giác bất an khó tả, Kazuma được Honoka dẫn đến 『phòng của cô ấy』 lần thứ hai trong đời.

Cậu đã từng đến phòng Honoka trước đây, nhưng lúc đó cô ấy đang bị ốm nên thực sự không có tâm trí để mà phấn khích về việc ở trong 『phòng của bạn gái』.

Nhưng, bây giờ thì khác.

「Mời cậu. Ngồi đi.」

「A, cảm ơn.」

Khác với lần trước, hôm nay giữa phòng có một chiếc bàn, và trên đó là một chiếc máy tính xách tay.

Cả hai cùng nhìn vào chiếc máy tính đó, Kazuma ngồi xuống bên cạnh Honoka.

「…Đầu tiên, chúng ta nên làm gì nhỉ?」

「À-à…! Trước hết, chúng ta tải phần mềm về đi!? Tìm kiếm với từ khóa 『Novel-kun』 là sẽ ra trang web phân phối thôi…!」

「Tớ hiểu rồi.」

Honoka gật đầu và bắt đầu thao tác trên máy tính.

Chỉ có vậy thôi mà tim Kazuma cứ đập thình thịch không ngừng.

──Bởi vì, chỉ có hai người họ.

Trong phòng của Honoka.

Cô ấy ở ngay bên cạnh.

Chỉ cần vươn tay ra một chút, là có thể chạm vào cô ấy bất cứ lúc nào, bao nhiêu cũng được. Có thể ôm lấy cô ấy.

…Lần đầu tiên được mời đến nhà này cậu cũng đã rất hồi hộp, nhưng đó là sự hồi hộp của sự bối rối và căng thẳng, vì 『không biết phải làm gì』.

Nhưng──sự hồi hộp lần này thì khác.

Cậu muốn ở gần Honoka hơn nữa.

Cậu muốn chạm vào tóc, vào má, vào ngón tay, vào mọi nơi trên cơ thể cô ấy.

Vì nghĩ như vậy, nên tim cậu mới đập thình thịch.

「…Odagiri-kun?」

Honoka nhìn cậu với vẻ ngạc nhiên. Có vẻ như, chính Kazuma cũng không nhận ra, cậu đã nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Honoka khá lâu.

Ngay khoảnh khắc đó, đôi môi của cô ấy, bỗng lọt vào mắt cậu──.

「──Xin phép làm phiền ạ!」

「Uwaaaaa!?」

Đột nhiên, cửa phòng mở ra mà không cần gõ, khiến Kazuma hét lên thất thanh.

「Hai người vất vả rồi ạ. Em nghĩ hai người sẽ mệt nên đã mang trà đến. Nào, mời chị.」

「Cảm ơn em, Suzuka.」

「Không có gì đâu ạ. …Đây, onii-san cũng mời.」

「A, cảm ơn…」

Cậuとりあえずnhận lấy tách trà được đưa ra với một nụ cười.

…Uống cái này, có sao không nhỉ. Chắc là không có độc đâu, nhưng việc bỏ thuốc xổ vào thì cũng không phải là không thể.

「Nhân tiện, onii-san.」

「Ể?」

Suzuka từ từ tiến lại gần Kazuma và nói nhỏ.

「…Anh có làm chuyện bậy bạ với chị gái em sau lưng em không đấy?」

「Ực!?」

Trà vừa mới nhấp thử một cách dè dặt đã đi nhầm đường, khiến Kazuma ho sặc sụa. Honoka nhìn cậu với vẻ mặt ngơ ngác.

「C-cái gì…!!」

「Có lấp liếm cũng vô ích thôi! Hộp khăn giấy đặt ở đó là bằng chứng hùng hồn nhất!」

「Khăn giấy thì đặt ở đâu mà chẳng được!?」

Đúng là cái đồ đầu óc eroge.

「Mư~…… Thế nghĩa là, hai người không làm gì cả đúng không? Thật sự không làm gì cả đúng không?」

「Đã bảo là không mà…… Mà này, sao em trông có vẻ hơi thất vọng thế……?」

「Không có chuyện đó đâu ạ. Anh đừng có vu khống em」

Phớt lờ câu hỏi của Kazuma, Suzuka cầm lấy chiếc cốc của mình. ……Mà khoan, đến giờ mình mới nhận ra là con bé đã chuẩn bị sẵn phần cho nó.

(Khoan đã…… Chẳng lẽ Suzuka-chan, định ở lại đây luôn à……)

「À phải rồi anh rể. Từ trước em đã thắc mắc rồi, không biết anh và chị hai bắt đầu hẹn hò với nhau như thế nào ạ?」

「Hả?」

「Thì chẳng phải đáng tò mò lắm sao」

Dứt lời, Suzuka liền chớp thời cơ sáp lại gần Kazuma.

「Hai người hẹn hò từ bao giờ ạ? Ai là người tỏ tình trước ạ? Hai người đã hẹn hò bao nhiêu lần rồi? Anh thích điểm nào ở chị hai ạ?」

「Ch-chờ một chút đã……! Em hỏi dồn dập như thế thì anh──」

「……Bọn chị bắt đầu hẹn hò, từ hai tháng trước」

Honoka là người trả lời thay cho Kazuma đang luống cuống.

Ngay lập tức, Suzuka lại nhoài người về phía Honoka.

「Vậy sao ạ? Cũng gần đây thôi nhỉ…… Thế, ai là người tỏ tình ạ?」

「Chuyện đó…… là từ phía, chị」

「Chị hai sao!? Hể…… là từ phía chị hai…… Hể ê……」

Vừa lẩm bẩm như để xác nhận lại, đôi mắt của Suzuka vừa quét một lượt từ đầu đến chân Kazuma.

……Vì quá hiểu điều con bé muốn nói, Kazuma chỉ im lặng hứng trọn ánh nhìn ấy.

「Àm, nếu được, chị kể cho em nghe chuyện lúc đó được không ạ? Chị đã tỏ tình ở đâu? Chị đã nói gì để tỏ tình ạ?」

Vẻ mặt của Suzuka lúc này không còn giống đang dò xét mối quan hệ của Kazuma và Honoka nữa, mà giống như đang tận hưởng một buổi ‘tám chuyện tình yêu’ đơn thuần.

Về phía Honoka, có vẻ cô cũng không hề ghét chuyện này.

Má ửng hồng, cô liếc nhìn Kazuma một cái rồi mới bắt đầu kể, 「Chuyện là thế này……」.

「Lúc tỏ tình là…… sau giờ học, ở trong lớp học ấy. Khi đó, tình cờ, Odagiri-kun làm rơi một đĩa〝eroge〟──」

「Ể」

「Dừng lại!!」

Tôi vội vàng ngăn Honoka đang buột miệng nói ra một chuyện động trời. Chính xác hơn là chặn họng.

Cứ để mặc cô ấy thì thể nào cũng toang, nên Kazuma ghé vào tai Honoka, nói thầm để Suzuka không nghe thấy.

「M-Misaki-san……! Anh nghĩ, những chuyện như vậy, không nên kể thẳng ra đâu!」

「……Vậy sao?」

「Đ-đúng vậy! Với cả, Suzuka-chan vẫn còn là học sinh cấp hai mà! Mấy chuyện yêu đương này nọ có hơi kích thích quá! Nên là em kể nhẹ nhàng hơn một chút được không!」

「C-chị hiểu rồi……」

Tôi cảm nhận được ánh mắt của Suzuka đang nhìn chằm chằm vào hai đứa đang thì thầm với nhau.

「Hai người làm gì thế! Tự nhiên xì xà xì xồ với nhau!」

「L-làm gì có xì xồ! Chỉ là, hai người bọn anh đang cùng nhau nhớ lại xem lúc đó thế nào thôi mà……!」

Tự mình nói ra nhưng tôi thấy đây đúng là một lời bao biện quá ư lộ liễu.

Đương nhiên, Suzuka không thể nào tin sái cổ một lời bao biện dễ dàng nhìn thấu như vậy.

「Nghi lắm…… Đã thế này thì, em sẽ tra hỏi cặn kẽ mọi chuyện cho ra nhẽ! Anh chuẩn bị tinh thần đi, anh rể!」

(Híiiiiii……!)

……Sau đó, màn tra hỏi của Suzuka vẫn tiếp diễn không hồi kết. Đúng như hai từ ‘cặn kẽ’, con bé moi móc từng li từng tí.

Còn về phần Honoka, cô ấy lại định trả lời thành thật từng câu hỏi của Suzuka, khiến lần nào Kazuma cũng phải vắt óc ra lấp liếm.

Một giờ sau. Để lại Kazuma đã kiệt sức cả về thể chất lẫn tinh thần, Suzuka nói, 「Vậy em xin phép」, rồi rời khỏi phòng như chưa có chuyện gì xảy ra.

──Dù có những chuyện như vậy, công việc vẫn tiến triển một cách tuần tự.

「Oa!? Đã giờ này rồi sao!?」

Tôi vô tình nhìn đồng hồ, kim đã chỉ qua năm giờ chiều. Quả nhiên đã đến lúc phải về rồi.

「Xin lỗi nhé, đã ở lì đến tận giờ này……! Anh về ngay đây!」

「Á……! Ch-chờ đã!」

Honoka rụt rè giữ tay Kazuma lại khi cậu đang vội vàng chuẩn bị ra về.

「Chuyện là……? Cũng muộn rồi…… nếu Odagiri-kun không phiền, chúng ta ăn tối, cùng nhau được không……?」

「Hả?」

「……Không được à?」

「Làm gì có chuyện đó! Anh vui lắm nhưng…… mà, có được không? Có phiền em không?」

Ngượng ngùng bối rối, Honoka gật gật đầu.

Vậy thì mình xin nhận lòng tốt của em ấy── ngay lúc Kazuma định vui vẻ đồng ý, cậu chợt nhận ra.

「Không cần mặc tạp dề nude đâu nhé!」

「S-sao cậu biết……!?」

Với vẻ mặt kinh ngạc, Honoka đưa tay che miệng.

……Chà, với tình huống này, không biết mới là lạ.

(Mình cũng bắt đầu nắm được kiểu hành động của Misaki-san rồi nhỉ……)

Nghĩ vậy, tôi thấy hơi vui. Vì đó chắc chắn là bằng chứng cho thấy tôi và Honoka đã trở nên thân thiết hơn.

……À không, nói đúng hơn, có lẽ là Honoka đã dần bị nhuốm màu sở thích eroge của Kazuma rồi.

(……Mà, sao cũng được. Đằng nào cũng thế)

Dù là đằng nào thì sự thật là tôi vẫn đang rất hạnh phúc, không có gì thay đổi cả.

◆◆◆

「Odagiri-kun, cậu có thích mì Ý không?」

「Ừ-ừm! Thích lắm! Siêu siêu thích luôn! Đúng lúc đang muốn ăn đây này!」

「V-vậy sao……? ……Chị hiểu rồi. Cậu đợi nhé. Chắc chắn, chị sẽ làm món gì đó thật ngon」

Nắm chặt tay đầy quyết tâm, Honoka trong bộ tạp dề (không phải nude) bước vào gian bếp.

Gương mặt tôi vừa giãn ra trước hình bóng đó chưa được bao lâu── thì cảm nhận được một ánh nhìn sắc như dao găm từ bên cạnh, Kazuma rón rén quay mặt về phía đó.

「………………」

(Ôi trời…………)

Suzuka-chan nhà Misaki-san đang nhìn tôi chằm chằm với đôi mắt lộ rõ vẻ cảnh giác.

Tuy nhiên, với tư cách là ‘bạn trai’, tôi không thể chùn bước ở đây được. Ngược lại, chính lúc này, khi chỉ có hai người, là cơ hội tuyệt vời để được Suzuka công nhận.

Bằng mọi giá, phải dùng tài ăn nói hoa mỹ để cuộc trò chuyện diễn ra một cách hòa nhã……!

「T-trước hết…… c-cứ ngồi xuống đi ha!?」

「Tùy anh. Em cũng sẽ làm theo ý mình」

Suzuka lạnh lùng đáp rồi nhanh chóng ngồi xuống sofa.

……Cảm giác như mình đã thất bại thảm hại ngay từ đầu, nhưng mà thôi kệ. Màn chính bắt đầu từ đây.

Lấy lại tinh thần, Kazuma cũng ngồi xuống cạnh Suzuka.

Ngay lập tức, việc Suzuka nhanh chóng dịch người sang một bên…… chắc là để chừa chỗ cho Kazuma ngồi. Hay đúng hơn là tôi muốn tin như vậy. Không, chắc chắn là thế.

(…………L-làm sao đây……!?)

Ngồi cạnh thì hay đấy, nhưng đến lúc bắt chuyện, tôi lại chẳng biết nên bắt đầu với chủ đề gì.

Trái ngược với phòng khách im lặng như tờ, từ gian bếp nơi Honoka đang ở, tiếng chuẩn bị lách cách không ngừng vọng ra.

Tiếng dao thớt lạch cạch, tiếng nước trong nồi sôi sùng sục, tiếng nguyên liệu xèo xèo trên chảo──tất cả đều là những âm thanh tràn đầy ước mơ và hy vọng, chỉ nghe thôi cũng đủ thấy đói bụng.

Từ sofa, có thể nhìn bao quát gian bếp ở phía đối diện phòng khách. Honoka có vẻ đang làm sốt, tay cô thành thạo đảo chảo. Mùi thơm hấp dẫn từ lúc nào đã lan tỏa khắp phòng, khiến Kazuma bất giác nuốt nước bọt ừng ực.

「……Cứ trông đợi đi ạ」

「Hả!?」

Trong lúc tôi đang lơ đãng ngắm nhìn bóng lưng của Honoka, Suzuka bất chợt lên tiếng.

「Là bữa tối hôm nay đó ạ. ……Món ăn của chị hai, ngon lắm đấy」

「A, à à……」

Dù bất ngờ vì bị bắt chuyện đột ngột, nhưng đây là một cơ hội. Phải tận dụng triệt để để cuộc trò chuyện thêm sôi nổi, và tăng vọt điểm thiện cảm từ Suzuka──!

「Ừ-ừm, tài nấu nướng của Misaki-san thì anh biết mà! Anh đã được ăn rồi……! Thật sự, món đó đúng là tuyệt phẩm! Kiểu như hương vị một lần ăn là không thể quên được ấy……」

「C-cái……!? A-anh nói là〝biết vị của chị hai〟…… Nói điều đó với em để làm gì chứ!? A-anh rể đúng là, một tên biến thái không thể tin nổi!!」

「Ai nói thế bao giờ!?」

Vu khống cũng phải có chừng mực chứ.

(Chết rồi, cứ bắt bẻ thế này thì cuộc trò chuyện sẽ kết thúc mất……! B-bằng mọi giá phải chuyển sang chủ đề tiếp theo……!)

「À, ờm…… p-phải rồi ha! Suzuka-chan, có khi nào em cũng giống Misaki-san, giỏi nấu ăn không?」

「Không ạ, em…… không khéo tay như chị hai」

Suzuka liếc nhìn về phía nhà bếp. Như thể đang nhìn trộm Honoka.

──Ngay sau đó, Honoka, người đã bày biện xong món ăn, gọi hai người bọn tôi.

◆◆◆

(Ô…… ôi……!)

Ngồi xuống chiếc ghế mà Honoka kéo ra, Kazuma run lên vì cảm động.

Đây rồi! Món ăn mà mình hằng mơ ước! Do chính! Bạn gái nấu!!

……Mà, trước đây cũng từng được làm cho một hộp cơm cháy đen rồi, nhưng cứ coi như đó là trường hợp đặc biệt đi. Cứ quyết định thế.

「Cảm ơn Misaki-san nhé! Trông ngon quá đi mất! V-vậy thì, mình ăn ngay thô──」

「Đợi đã」

Đang lúc tâm trạng lên đến đỉnh điểm thì bị chặn lại đột ngột, Kazuma suýt nữa thì cắm mặt vào đĩa (dĩ nhiên là đã cố sống cố chết kìm lại).

Honoka nhanh chóng lấy chiếc nĩa từ tay Kazuma. Cứ tưởng sao, hóa ra cô ấy lại thay Kazuma cuộn món mì Ý nóng hổi vừa ra lò vào nĩa.

Và rồi──.

「O-Odagiri-kun………… a-a~n đi……」

Chiếc nĩa (và mì Ý) được nhẹ nhàng đưa đến trước miệng.

──Khoảnh khắc đó, màn ‘a~n’ của lần nào đó chợt lóe lên trong đầu, khiến Kazuma cứng đờ người.

Hơn nữa. Điều kỳ lạ là, mặc dù tình huống lúc đó kích thích hơn nhiều, nhưng bây giờ, tim tôi lại đập thình thịch hơn hẳn lúc đó.

「À, ờm…… m-mời, cậu……」

Dù mặt đỏ bừng, Kazuma vẫn rụt rè mở miệng, ngoạm lấy đầu chiếc nĩa được đưa tới. Vì lần đó đã bỏ chạy giữa chừng, nên tính ra đây là lần ‘a~n’ đầu tiên trong đời của tôi.

……Tạm thời, ánh mắt của Suzuka đang ngồi cùng bàn cứa vào má tôi đau rát.

「……Ngon không?」

「N-ngon, lắm ạ……」

「Tốt quá……」

Thật ra tôi muốn nói gì đó khéo léo hơn, nhưng chỉ vậy thôi cũng đủ để Honoka mỉm cười hạnh phúc.

「À, này? Có cả súp nữa…… nếu được, cậu ăn đi. Hy vọng là hợp khẩu vị cậu……」

「Hợp chứ hợp chứ! Món súp này ngon lắm! À ờm…… nhất là cái độ, sánh sánh này……」

「Súp của chị hai……!? Sánh!? Ngon!?」

「Anh đâu có nói theo cái kiểu mờ ám đó!?」

Vừa giật mình trước câu đùa tục tĩu bất ngờ của Suzuka, Kazuma vừa say sưa thưởng thức món ăn do Honoka nấu. Honoka cuối cùng cũng bắt đầu ăn phần của mình, và trong một lúc, chỉ còn lại tiếng bát đĩa va vào nhau vang lên.

「……A」

Suzuka, người vừa nhìn lên đồng hồ trên tường, buột miệng kêu lên.

Bị thu hút, Kazuma cũng nhìn đồng hồ. Kim chỉ gần sáu giờ chiều.

「Suzuka-chan?」

「……À! Anh rể, anh có muốn xem TV không ạ?」

「Ể? Không, cũng không hẳn──」

「Vậy sao, em hiểu rồi! Giờ em bật lên nhé!」

「Anh đã nói gì đâu!?」 Kazuma còn chưa kịp bắt bẻ, Suzuka đã bay ra phòng khách, cầm lấy điều khiển.

Kênh đang chiếu đúng lúc là một bộ anime. Nhận ra nhân vật quen thuộc, Kazuma gật đầu, 「À」.

「Ra là vậy. Bộ này chiếu vào giờ này à. Anh không biết đấy」

「Odagiri-kun, cậu biết bộ này sao?」

「Ừm, chỉ biết tên thôi. Hình như nó khá nổi tiếng với các bạn nữ, thỉnh thoảng thấy tên nó xuất hiện trên các diễn đàn mạng」

「……Vậy sao? Chị cứ nghĩ mấy thứ này là dành cho trẻ con……」

「C-chắc là nó thú vị đến mức cả người lớn cũng có thể thưởng thức đấy! Mấy bộ anime ngày xưa cũng có nhiều bộ như vậy mà!」

Trong trường hợp này, ‘nổi tiếng với các bạn nữ’ chủ yếu mang ý nghĩa về mặt doujinshi, nhưng tôi thấy vẫn còn quá sớm để giải thích điều đó cho Honoka. ……Lỡ dạy bậy bạ rồi cô ấy lại khai sáng thì tôi cũng chẳng biết phải làm sao.

(Mà công nhận…… Suzuka-chan say mê thật đấy)

Tay cầm điều khiển, Suzuka cứ đứng như vậy, dán mắt vào đoạn mở đầu. Vì con bé đang quay lưng về phía này nên không thấy được mặt, nhưng chỉ cần nhìn bóng lưng thôi cũng đủ thấy nó mê mẩn bộ anime này đến mức nào.

(Quả nhiên…… có lẽ nào Suzuka-chan là một otaku?)

Dù không phải là otaku hạng nặng, nhưng việc dính một chân vào thì gần như chắc chắn. Vậy mà con bé lại cứ mắng nhiếc Kazuma thậm tệ, nhưng nếu là để che giấu việc mình là otaku thì cũng có thể giải thích được.

(Không, bảo là che giấu mà có che được tí nào đâu……)

Ngay cả bây giờ, con bé cũng đang xem anime một cách say sưa ngay trước mặt bọn tôi còn gì.

「……Suzuka. Đừng chỉ xem TV nữa, mau ngồi xuống đi. Đứng dậy khỏi chỗ trong lúc ăn là không tốt đâu」

「A……! V-vâng ạ……! Con xin lỗi, chị hai!」

Bị Honoka mắng, Suzuka cuối cùng cũng quay lại bàn ăn. Chắc cũng vì TV vừa chuyển sang quảng cáo.

Tuy nhiên, TV vẫn bật, và Suzuka cũng mang theo điều khiển về bàn. Con bé định vừa ăn vừa xem tiếp đây mà.

「Suzuka, vừa ăn vừa xem TV là mất lịch sự──」

「Ư……! N-nhưng, người đòi xem là anh rể mà! Em không thể tự ý tắt đi được! Đúng không anh rể!」

「Ể!? À, ờm……」

Một bên là Honoka nhìn tôi hỏi 「Cậu muốn xem à?」, một bên là Suzuka gần như lườm tôi ra hiệu 「Nói là muốn xem đi!」.

Dù bị đặt vào thế khó xử, nhưng vì tình đồng đạo otaku, Kazuma quyết định về phe Suzuka.

「Misaki-san, cứ bật thêm một lúc nữa được không? Chỉ cần hết bộ anime này thôi là được」

「……Nếu Odagiri-kun đã nói vậy」

「Yeah! ……Khụ, khụ! A-anh rể đúng là hết cách với anh mà! Bình thường nhà em không bật TV trong bữa ăn đâu! Đây là trường hợp đặc biệt đấy nhé!」

Đúng lúc đó, quảng cáo kết thúc và phần chính của bộ phim bắt đầu. Ngay lập tức, Suzuka tăng âm lượng TV và tập trung ánh mắt vào màn hình.

Gương mặt nhìn nghiêng của con bé, đúng như tôi nghĩ── không, còn vui vẻ hơn cả tôi nghĩ.

Khi nghĩ rằng con bé quả nhiên là otaku, đột nhiên, Kazuma lại thấy Suzuka thật đáng yêu.

Dĩ nhiên, không phải trước đây tôi nghĩ con bé không đáng yêu. Mà là, một sự tồn tại gần gũi hơn với bản thân── ví dụ như, một người em gái.

(Nếu Suzuka-chan không muốn nói, thì mình cứ giả vờ không biết thì hơn)

Với tiếng anime làm nhạc nền, chúng tôi chậm rãi tiếp tục bữa tối. Nhân tiện cùng nhau xem anime, rồi ăn chậm lại cho bằng với Suzuka, người đã hoàn toàn ngừng tay.

Cuối cùng, Kazuma ăn xong cũng là lúc phần end-credit của bộ anime bắt đầu chạy.

「Odagiri-kun. Đưa đĩa cho chị được không? Chị sẽ dọn dẹp」

「Ể!? K-không sao đâu! Hay đúng hơn là, anh đã được ăn ké rồi, nên ít nhất để anh dọn dẹp cho……!」

「Không được. Odagiri-kun là khách mà. Cứ ngồi yên đó đi. Giờ chị sẽ chuẩn bị món tráng miệng nữa」

Nói rồi, không để Kazuma kịp phản đối, Honoka đã nhanh chóng mang đĩa đi.

Còn lại ở bàn ăn chỉ có Kazuma và Suzuka, người vẫn chưa ăn xong vì mải xem anime.

(…………Hử?)

Bất chợt, Kazuma nhận ra tay Suzuka cầm nĩa lại một lần nữa dừng lại. Dù TV đã được tắt rồi.

(No bụng rồi sao? Hay là, không khỏe trong người……)

Tuy nhiên, khi nhìn kỹ phần còn lại trong đĩa, tôi đã hiểu ra. Trong đĩa gần như chỉ còn lại rau củ, hơn nữa toàn là những loại như ớt chuông hay cà chua. Có vẻ như cô em Suzuka không giống cô chị Honoka, người có thể ăn bất cứ thứ gì ăn được.

(Ra là vậy…… trông có vẻ chững chạc nhưng vẫn là học sinh cấp hai thôi)

Trong lúc tôi đang mỉm cười nhìn con bé, bất chợt, Suzuka ngẩng mặt lên và ánh mắt chúng tôi giao nhau.

Ngay lập tức, không hiểu sao mặt Suzuka lại sáng bừng lên. Như thể vừa nghĩ ra một ý tưởng tuyệt vời.

「Anh rể! Anh thấy món ăn của chị hai thế nào」

「Hả……? Dĩ nhiên──」

「Rất ngon đúng không ạ? Phải không?」

「Ừ-ừm……」

Không đợi Kazuma mở miệng, Suzuka đã trả lời thay. Dĩ nhiên là tôi không có ý kiến gì, nhưng cảm thấy có gì đó không ổn, Kazuma chớp chớp mắt.

Với Kazuma đang như vậy, Suzuka nói dồn dập.

「Đúng rồi, đúng rồi! Vậy thì, món ăn do chính tay chị hai nấu, chỉ một đĩa thôi thì không đủ phải không ạ? Anh muốn ăn nhiều hơn nữa, nhiều hơn nữa, ăn đến mức vỡ bụng luôn phải không ạ?」

「À, ờm……」

「Vậy sao ạ! Em đã nghĩ thế mà!」

「Anh có nói gì đâu!?」

Trước mặt Kazuma đang không hiểu chuyện gì xảy ra, Suzuka đẩy đĩa của mình ra, 「vèo」.

「Nếu anh rể đã nói đến mức đó thì đành chịu vậy. Thật ra em vẫn muốn ăn nữa, nhưng vì em là em gái, nên không thể cãi lại lời anh rể được. Phần còn lại em sẽ nhường hết cho anh. Nào, mời anh!」

…………Không, mời thì mời vậy chứ.

Trong lúc Kazuma đang bối rối, Honoka mang món tráng miệng quay lại bàn ăn.

「Odagiri-kun, món tráng miệng là thạch──…… Hai đứa sao vậy?」

Nhìn thấy vẻ mặt khó xử của Kazuma và chiếc đĩa được đưa ra trước mặt cậu, Honoka dường như đã hiểu ngay tình hình. Đôi mắt cô nheo lại, nhìn chằm chằm vào Suzuka. Ngay lập tức, Suzuka giật mình, mặt cứng đờ.

「Suzuka, không được kén ăn. Hơn nữa…… làm phiền Odagiri-kun, thì càng không được」

「Ư……! K-không phải ạ! Không phải vậy đâu, là do anh rể cứ nhìn em với vẻ mặt thèm thuồng quá, nên em mới có ý tốt……!」

「……Suzuka?」

Một giọng nói nhẹ nhàng nhưng lại có sức nặng kỳ lạ phát ra từ miệng Honoka.

Đồng thời, Honoka nhanh chóng bước đến gần Suzuka, véo lấy má cô bé đang run lên vì sợ, 「bịch!」.

「Suzuka. Kén ăn là, không được. Chị đã nói bao nhiêu lần rồi? Sang năm em cũng lên cấp ba rồi, đừng có nói những chuyện trẻ con như vậy nữa. Hiểu chưa?」

「V-vâng…… Con xin lỗi, chị hai……」

Bị véo cả hai má, Suzuka ú ớ phát ra những tiếng không rõ ràng. Dù có vẻ không bị véo mạnh lắm, nhưng hình ảnh má bị bóp như bánh mochi lại toát lên một nỗi bi ai khó tả.

Thêm vào đó, có cảm giác con bé đã quá quen với việc này.

(M-Misaki-san, ở nhà, có khi nào còn nghiêm khắc hơn cả ở trường không……?)

Trong lúc Kazuma đang hơi hoang mang, Honoka nhận ra ánh mắt của cậu và giật mình quay lại.

Ngay lập tức, Honoka đỏ mặt, vội vàng thả Suzuka ra.

「T-tóm lại là! Suzuka, em phải ăn hết phần của mình, không được để lại, nghe chưa?」

「A u…… V-vâng, xin lỗi…… phần của em, em sẽ, tự mình ăn hết ạ……」

Bị chị Honoka mắng, Suzuka lủi thủi kéo đĩa về phía mình.

「………………Ưm……」

Nhìn xuống những miếng ớt chuông đã quay trở lại với mình, Suzuka rên rỉ. Có vẻ đó là món ăn mà con bé ghét cay ghét đắng.

Suzuka chau mày, bĩu môi──Kazuma không thể không cảm nhận được một cảm giác ‘em gái’ không thể tả nổi từ hình ảnh đó.

「……Suzuka-chan. Quả nhiên, phần còn lại đó, cho anh được không?」

「Ể……」

Suzuka trợn tròn mắt, như thể đang nhìn thấy một điều bất ngờ.

「Nhưng, Odagiri-kun──」

「K-không, là do anh cũng muốn, ăn thêm đồ ăn do Misaki-san nấu thôi mà」

「…………Nếu Odagiri-kun, đã nói vậy」

「Thấy chưa? Suzuka-chan. Misaki-san cũng nói vậy rồi kìa」

Được Honoka cho phép, Kazuma mỉm cười với Suzuka. Đáp lại, Suzuka nhìn lại Kazuma với vẻ mặt có phần bối rối.

Tuy nhiên, một lúc sau, con bé ho khan một tiếng, khụ.

「Đ-đành vậy! Em đã định ăn hết rồi, nhưng nếu anh rể đã nài nỉ đến thế, thì em sẽ, chia cho một chút cũng được」

「……Ha ha ha」

「S-sao anh lại cười chứ. Em có gì đáng cười à!」

Má ửng hồng, Suzuka lườm Kazuma.

Nếu là lúc mới gặp, có lẽ tôi đã sợ hãi trước ánh mắt đó, nhưng bây giờ, nó không hề đáng sợ chút nào. Ngược lại, nó còn đáng yêu một cách kỳ lạ, khiến má tôi cứ giãn ra mãi.

「Anh rể!」

「Xin lỗi, không có gì đâu. Vậy thì, anh xin mấy miếng ớt chuông này nhé」

Vừa dỗ dành Suzuka đang hờn dỗi, Kazuma vừa đưa miếng ớt chuông vào miệng.

「Xin lỗi cậu nhé…… Vì Suzuka đã làm phiền」

Honoka ngồi bên cạnh, nói nhỏ. Thấy cô ấy có vẻ áy náy, Kazuma mỉm cười đáp lại, 「Không sao đâu」.

「Chuyện nhỏ thôi mà. Với lại, anh cũng không ghét đâu. Mấy chuyện như thế này. Anh không có em gái, nên được ai đó nũng nịu thế này, cảm giác vừa mới mẻ vừa vui」

「……Vậy sao?」

「Ừm. Anh đã xem nhiều loại nữ chính là em gái rồi, nhưng khi trải nghiệm thực tế, cảm giác còn tuyệt hơn mình nghĩ nhiều」

「………………Vậy, sao」

Nói đến đó, Honoka đột nhiên im bặt. Kazuma thấy lạ nên nhìn sang, thì thấy Honoka đang hơi cúi đầu, như thể đang suy nghĩ điều gì đó.

「……Misaki-san?」

「……! À, k-không phải……! Không có gì đâu……!」

Nhận ra ánh mắt của Kazuma, Honoka lập tức lắc đầu, rồi như để lấp liếm, cô bắt đầu ăn món tráng miệng đã mang ra.

Tuy nhiên── khi Kazuma dời mắt đi,

「………………」

Một ánh nhìn không nói nên lời, cứ chăm chú dõi theo gương mặt nhìn nghiêng của cậu.

Kazuma chỉ hiểu được ý nghĩa của ánh mắt đó vào ngày hôm sau, khi đến điểm hẹn với Honoka──.

「──〝Anh hai〟! Cà vạt, cà vạt đồng phục của anh, bị lệch rồi……!」

Vù!

Vừa gặp mặt, Honoka đã chỉ thẳng ngón tay vào mũi tôi, khiến Kazuma ngây người nhìn lại.

「……Àm. Cậu đang làm gì vậy, Misaki-san」

「L-làm gì là sao, dĩ nhiên là đợi,〝Anh hai〟 rồi……! H-hơn nữa, là cà vạt đó!」

Bỏ mặc Kazuma đang ngơ ngác, Honoka không nói không rằng đưa tay ra chỉnh cà vạt cho cậu.

「Ch-chờ đã, chờ đã! Sao chỉnh cà vạt lại phải cởi cả cúc áo sơ mi thế!?」

Lúc này, Kazuma mới hoàn hồn. Cậu vội vàng giữ tay Honoka lại, hỏi một lần nữa.

「Àm…… Vậy thì Misaki-san. Đây là……」

「Đây là sao……」

Không hiểu tại sao lại không được hiểu, Honoka bối rối nghiêng đầu.

「Àm……〝Anh hai〟?」

Kazuma vừa tự chỉ vào mình vừa hỏi, Honoka liền sáng bừng mặt, gật gật đầu lia lịa.

「…………〝Em gái〟?」

Tương tự, khi chỉ vào Honoka, cô ấy lại gật đầu lia lịa.

「K-không, nhưng mà? Anh em ruột thì đâu có hẹn hò được……」

Nghĩ thầm ‘hình như trò này mình đã chơi rồi……’, Kazuma thử lại cách giải quyết của lần trước.

Nhưng.

「Không sao đâu…… vì là〝Em gái nuôi〟」

Cô ấy tự tin tuyên bố với vẻ mặt đắc thắng. Những ngày tháng cùng nhau chơi eroge đã nâng cấp Honoka (theo một chiều hướng không ổn cho lắm).

「……Không, nhưng mà Misaki-san.〝Em gái nuôi〟 là một thiết lập gây nhiều tranh cãi trong giới những người thích em gái, nên anh nghĩ bất cẩn đụng vào là nguy hiểm đấy……」

「Ể!? V-vậy sao……!? N-nhưng, nếu là em gái nuôi, thì có thể, kết hôn được mà…… nếu thích〝Em gái〟, thì như vậy không phải tốt hơn sao……?」

「C-chắc là không hẳn vậy đâu? Trên đời cũng có những người thuộc phái em gái ruột mà……」

「L-là vậy, sao…… Xin lỗi…… mình thật là, chẳng hiểu gì cả……」

「À không, cũng không cần phải suy sụp nghiêm trọng đến thế đâu! Chỉ là〝cũng có những người như vậy thôi〟, chứ bản thân anh cũng không quá câu nệ chuyện em gái đâu mà!」

Kazuma vội vàng động viên Honoka, nhưng cô ấy đã hoàn toàn chán nản, cúi gằm mặt.

……Cứ tưởng vậy. Một lúc sau, cô ấy ngẩng phắt đầu lên.

Cảm nhận được ngọn lửa quyết tâm trong đôi mắt ấy, một cú sốc chạy dọc não Kazuma.

(Đ-đây là! Chẳng lẽ là, cái kiểu quen thuộc đó……!?)

「Odagiri-kun……!」

「Misaki-san chờ đã! Anh không biết em định làm gì nhưng trước hết hãy chờ đã!」

「──Xin lỗi!」

「………………Hả?」

Vèo, Honoka cúi đầu thật sâu. Tay vẫn giơ ra định ngăn cản, Kazuma ngơ ngác chớp mắt.

「Chị…… dù đã cùng nhau chơi〝eroge〟 nhiều như vậy, mà vẫn, chưa hiểu gì về em gái cả…… Chị thấy xấu hổ vì, đã có suy nghĩ nông cạn như〝em gái nuôi thì không sao〟……」

「Không, anh đã bảo là, không cần phải tự kiểm điểm sâu sắc đến thế đâu……」

「Vì thế!」

Cái đầu đang cúi, giờ lại ngẩng lên thật mạnh (Kazuma suýt nữa bị húc đầu vội ngửa người ra sau), Honoka, dõng dạc tuyên bố.

「Chị…… sẽ cố gắng hơn nữa! Chị sẽ chơi thêm〝eroge〟, để học hỏi về em gái đích thực!」

「Sao lại thành ra thế này!?」

……Và thế là từ hôm đó, quá trình tu luyện của Honoka để đạt tới cảnh giới ‘Em gái đích thực’ đã bắt đầu.

Sau giờ học ngày hôm sau, khi Kazuma lại đến nhà Honoka,

「M-Misaki-san!? B-b-bộ đồ đó là……!」

「Là đồng phục, hồi tiểu học ấy…… S-sao, sao nào……? Có trông, giống〝Em gái〟 hơn chút nào không……?」

Và cô ấy đã chào đón Kazuma trong bộ trang bị có thể giết chết mọi lolicon: cặp sách + bộ đồng phục quá nhỏ đến mức sắp rách tung ra ở nhiều chỗ.

Một lần khác,

「……Này Misaki-san, em đang đọc gì vậy?」

「Sách thôi miên đó. Chị đang nghiên cứu làm thế nào để xâm nhập vào giấc mơ của người khác」

Cô ấy đã cố gắng trở thành một người em gái mang đến cho Kazuma những giấc mơ ngọt ngào, hạnh phúc và tội lỗi.

Lại có lần khác,

「Phư…… phưn-nu-gu-ruu!」

Cô ấy đã thử trở thành người em gái vô dụng nhất trong lịch sử.

Và rồi──.

「………………」

Như thường lệ, tôi đang ghé chơi nhà Honoka.

Trên hành lang tầng hai, chính xác là trước cửa phòng Honoka, Kazuma đang ngồi quỳ một mình.

Lý do là vì, Honoka đã nhờ tôi, ‘đợi ở đây một chút nhé’.

(Hôm nay chắc lại là em gái nữa đây……)

Hôm nay sẽ là gì đây, Kazuma vừa nghĩ về các nhân vật em gái trên đời, vừa thoáng có một câu hỏi cơ bản hiện lên trong đầu: ‘Sao tụi mình lại làm cái trò này nhỉ?’.

「O…… Odagiri, kun? Xin lỗi đã để cậu đợi…… Được rồi đó」

Giọng của Honoka vang lên từ phía sau cánh cửa. Có vẻ như cô ấy đã chuẩn bị xong.

「Xin lỗi nhé…… chị, không mở cửa được, nên cậu vào giúp chị được không……?」

「Ể? À, được rồi」

Không mở cửa được là sao nhỉ, tôi vừa nghiêng đầu thắc mắc vừa bước vào phòng theo lời dặn.

「Misaki-sa── C-cậu sao vậy!?」

Mở cửa ra, nhìn thấy cảnh tượng bên trong, Kazuma đã rất ngạc nhiên. Vì không hiểu sao, Honoka lại đang nằm trên giường.

Ký ức về lần Honoka bị ốm cách đây không lâu chợt ùa về. Chẳng lẽ cô ấy lại đột ngột không khỏe sao.

「Cậu có ổn không!? Để anh lấy gì đó cho em ăn nhé!?」

「K-không phải vậy đâu……! Đây là, chị đang đóng vai em gái yếu ớt……!」

Vội vàng, Honoka hất chăn ra và ngồi dậy.

Khoảnh khắc đó, Kazuma bất giác đứng hình.

Honoka ngồi dậy trong bộ đồ ngủ.

Đó là một bộ pyjama đơn giản với màu sắc nhạt nhòa, nhưng vì cúc áo không được cài cẩn thận, nên phần ngực và rốn đã lộ ra hoàn toàn.

Hơn nữa── đây mới là điều quan trọng nhất, nhưng theo những gì tôi thấy, có vẻ như cô ấy không mặc áo lót.

「À, r-r-r-ra vậy……! Kiểu ốm yếu ha……! Q-quả thật là kinh điển nhỉ……!」

Vừa trả lời, mắt Kazuma vừa đảo sang trái rồi sang phải. Tôi tự thấy mình trông khả nghi không thể tả, nhưng may hay không may là Honoka không hề bắt bẻ.

Không những thế,

「Àm…… tiện thể, hôm nay, chị định cứ thế này mà làm việc……」

「Hả!? Ch-chờ đã! Thế thì phiền lắm!!」

Chỉ có hai người trong phòng với Honoka trong bộ dạng này, tôi không nghĩ mình có thể giữ được lý trí.

「N-này, không thể bắt một người em gái yếu ớt làm việc được! Misaki-san cứ nghỉ ngơi đi!! Mọi việc còn lại cứ để anh lo!!」

「Như vậy, không được đâu. Chị cũng──」

「Không sao đâu!! Không vấn đề gì cả!! À, đúng rồi! Vậy thì, chúng ta kết thúc vai em gái đi!? Anh nghĩ, kiểu ốm yếu đã học đủ rồi……!!」

「── H-hai người đang làm gì vậy!?」

「Là Suzuka-chan!?」

Chết tiệt, vì mải ngắm── không phải, vì quá sốc trước bộ đồ ngủ của Honoka, mà tôi đã quên đóng cửa.

Phớt lờ Kazuma suýt nữa buột miệng nói 「げぇ!?」, Suzuka sải bước dài vào phòng.

「Đến giờ mà còn định lấp liếm cũng vô ích thôi! Em đã thấy rất rõ rồi! Anh rể đã bắt chị hai mặc đồ khiêu dâm, rồi cười một cách độc ác,〝Gehehe……〟!!」

「A-anh đâu có làm cái mặt đó!!」

Dù có thể là tôi đã cười toe toét.

「……Phải rồi. Này, Suzuka. Tiện thể, em cho chị xin ý kiến được không?」

「Hể? Ý-ý kiến ạ? ……Về chuyện gì?」

「Thật ra, bọn chị đang học về〝Em gái〟. Em là〝Em gái〟 của chị đúng không? Với tư cách là người có kinh nghiệm thực tế, chị muốn nghe suy nghĩ của em, về việc em gái sẽ làm gì khi nũng nịu với anh trai」

「Nhân tiện, bối cảnh là em gái hay ốm vặt đó nhé」, Honoka bổ sung.

「Ra là vậy, kiểu ốm yếu ạ. Vậy thì quá rõ rồi! Nhắc đến nhân vật ốm yếu thì──」

Suzuka hăng hái định nói gì đó. Nhưng rồi con bé chợt 「hự」 một tiếng, mặt cứng đờ.

Cứ tưởng sao, hóa ra con bé lại giả vờ ho khan.

「Đ-đúng vậy nhỉ……! Mấy chuyện đó thì em không rõ lắm, nhưng mà, em gái ốm yếu thì, chắc là, cái đó đó? Kiểu như kinh điển của kinh điển ấy……」

「K-kinh điển của kinh điển……?」

「Th-thì là! Này, cái đó đó! Cái đó! Mấy chuyện bậy bạ như vậy, thì anh rể rành hơn em nhiều chứ!?」

Như thúc giục, Suzuka nhìn chằm chằm vào Kazuma.

「À, ờm……」

Kinh điển của nhân vật ốm yếu. Nghe vậy, dĩ nhiên là tôi có nghĩ ra một vài thứ, nhưng không biết có nên nói ra trong tình huống này hay không.

Tôi liếc nhìn Honoka. Cô ấy đang nhìn tôi với ánh mắt đầy mong chờ, như thể đang đợi câu trả lời── ừm, không thể nói được.

Tuy nhiên, thấy Kazuma mãi không trả lời, Suzuka cuối cùng cũng mất kiên nhẫn.

Hay đúng hơn là, nổi điên.

「~~~~Aaaa đủ rồi! Sao anh lại ngốc thế hả anh rể!! Kinh điển của nhân vật ốm yếu thì phải là〝chăm bệnh〟 chứ còn gì nữa!!」

Quên cả việc giữ ý tứ, Suzuka siết chặt nắm đấm.

「Em gái mê man vì sốt cao! Và anh trai hết lòng chăm sóc cho cô em gái ấy! Trong lúc lau mồ hôi cho em, người anh nhận ra mình đang có ham muốn với chính em gái mình! Đó là tình cảm thầm kín mà bấy lâu nay anh vẫn cố làm ngơ…… và rồi! Cô em gái, trong cơn mê sảng, cũng thổ lộ với anh trai tình cảm mà cô đã giấu kín bấy lâu…… cuối cùng hai người cũng đến được với nhau! Sau đó là một màn xxx tưng bừng!」

Yosuga no Sora chứ gì nữa, tôi hiểu mà.

「Vậy nên anh rể! Ở đây có chậu nước và khăn, anh cứ thoải mái chăm sóc chị hai đi! Let’s go loạn luân!!」

「Không không không không!!」

Tôi vội vàng đẩy cái chậu đang được đưa ra. Vừa cẩn thận để không làm đổ nước.

「Chờ đã!! Tự nhiên nói thế làm sao anh chuẩn bị tâm lý kịp── à không, nhiều thứ nó sai sai lắm!! Misaki-san có ốm đâu, mà hơn nữa anh với Misaki-san cũng đâu phải anh em!! Misaki-san cũng nói gì đi chứ──」

「Sốt cao…… c-có phải, thế này, không nhỉ……?」

「Sao cậu lại hăng hái thế hả Misaki-san!?」

Honoka đã nhanh chóng nằm xuống giường. Kazuma không biết làm gì hơn, chỉ biết đứng sững với cái chậu trên tay.

Tuy nhiên, người châm ngòi là Suzuka, lại nhìn Honoka đang nằm trên giường với vẻ mặt khó hiểu.

「Ưm…… không phải thế chị hai! Phải kiểu như, sầu muộn hơn cơ……」

「S-sầu muộn……? Thế này……?」

「Thế thì chỉ là tượng ‘Người suy tư’ thôi!? Không phải thế……! Để em thử cho! Chị đổi chỗ cho em đi!」

Thúc giục Honoka ngồi dậy, lần này đến lượt Suzuka nằm xuống giường.

Và rồi──.

「Hà…… hà……! Anh hai ơi…… người em, nóng quá à……」

Với đôi mắt ướt át mơ màng, má ửng hồng, Suzuka nhìn lên Kazuma. Bộ quần áo đang mặc cũng không biết tự lúc nào đã hở hang, đúng là một tình huống thường thấy trong eroge.

「Này…… chị hai, cũng, nằm cùng đi……」

「Ừ…… Àm…… thế này, phải không……?」

Bên cạnh Suzuka đang nằm, Honoka lại một lần nữa nằm xuống. Có lẽ đã học theo Suzuka, nên biểu cảm của cô khi nhìn Kazuma từ trên giường đã trở nên giống eroge hơn nhiều so với lúc nãy.

Hay nói đúng hơn là, nó rất gợi tình. Thẳng thắn mà nói.

「Odagiri-kun……」

「Anh hai……」

Vừa thở ra hơi thở nóng hổi, đôi mắt của hai chị em vừa nhìn chằm chằm vào Kazuma.

Trước cảnh tượng vừa quyến rũ vừa nguy hiểm, lý trí của Kazuma đã tan chảy không còn chút dấu vết──.

「Anh rể!? Nước trong chậu đổ ra ngoài rồi kìa!?」

「Hả!? Á, chết rồi! Mà lạnh quá!?」

「Odagiri-kun, bình tĩnh lại! Có khăn ở đây này……!」

──Kết quả, đổi lại việc chiếc quần đồng phục bị ướt sũng, lý trí của Kazuma đã được bảo vệ an toàn.

◆◆◆

Đã một tuần trôi qua kể từ khi Kazuma bắt đầu đến nhà Honoka.

Hôm nay cũng vậy, Kazuma hẹn gặp Honoka, và cả hai cùng nhau về nhà cô. Kể từ khi bắt đầu chuẩn bị cho lễ hội văn hóa tại nhà Honoka, đó đã trở thành thói quen hàng ngày của hai người.

(Cảm giác cùng nhau về nhà, giống như sống chung vậy nhỉ……)

Vừa tự mình suy nghĩ những điều xấu hổ, tôi vừa đi vào phòng của Honoka như thường lệ.

「Vậy, anh sẽ làm tiếp phần hôm qua. Misaki-san, nếu có gì cần giúp thì cứ nói nhé」

「Ừ. Cứ để chị lo…… sắp xong rồi」

Kazuma ngồi trước chiếc máy tính của mình mang đến, còn Honoka thì ngồi trước máy tính của cô, và cả hai bắt đầu công việc của ngày hôm nay.

Dù vậy, cho đến khi kịch bản của Honoka hoàn thành, việc của Kazuma cũng chỉ là thu thập càng nhiều tài liệu như hình nền càng tốt.

Suzuka, người thường hay xông vào, hôm nay lại về muộn, nên một khoảng thời gian yên tĩnh đã trôi qua.

「Misaki-san, nghỉ một chút không? Cứ làm liên tục cũng không hiệu quả đâu……」

「…………」

「…………Misaki-san?」

Trong im lặng, cơ thể Honoka rung lên từng đợt.

「Ể!? M-Misaki-san!? Sao vậy!?」

「──Hả……!? O-Odagiri-kun……!?」

Đến lúc tôi lay vai cô ấy mới nhận ra, Honoka ngạc nhiên nhìn lên Kazuma.

「Sao vậy? Có phải, em không khỏe ở đâu không?」

「K-không phải đâu……」

Dù Honoka lắc đầu, nhưng vẻ mặt cô lại không được tươi tỉnh.

Tuy nhiên, không cho Kazuma kịp hỏi thêm, Honoka nói, 「Chị đi pha trà」, rồi rời khỏi phòng.

Khi chỉ còn lại một mình, tai Kazuma nghe thấy tiếng rung của điện thoại.

Là điện thoại của Kazuma. Và người gọi là Ruri, người dạo này không đến câu lạc bộ.

『A! Kazuma! Cậu đang ở đâu vậy!?』

「C-tự nhiên có chuyện gì vậy……」

『Thì tại, tớ có thời gian rảnh nên định ghé qua phòng sinh hoạt câu lạc bộ một lát, ai ngờ tòa nhà câu lạc bộ văn hóa lại bị khóa cửa! Tớ ngạc nhiên lắm luôn đó! Sao không nói cho tớ một tiếng, thiệt tình!』

「Xin lỗi……」

Tôi hoàn toàn quên mất, nhưng không thể nói ra được, Kazuma chỉ nhỏ giọng xin lỗi. Không ngờ Ruri lại dễ dàng tha thứ, 『Ừm, tớ tha cho cậu đó』.

『Mà, nếu không ở phòng sinh hoạt, thì mọi người chuẩn bị ở đâu vậy? Thư viện? Phòng máy tính?』

「À thì…… không, bọn tớ làm ở nhà. Không cần ở trường, có máy tính là được rồi……」

Nhà, dù nói thế, nhưng đây là nhà〝của Misaki-san〟chứ không phải〝của Kazuma〟, có điều tôi đã cố tình giấu đi. Lỡ miệng nói ra mấy chuyện thừa thãi rồi lại bị cô ấy làm ầm lên「Không lành mạnh!!」như mọi khi thì khổ cho tôi lắm.

『Thế à. À, vậy Misaki-san không ở cùng cậu bây giờ à?』

「Ừ-ừm, bây giờ thì...」

Thực tế là〝bây giờ〟chúng tôi không ở cùng nhau, nên tôi không hề nói dối, không hề.

『Vậy à. Tớ định hỏi xem kịch bản xong tới đâu rồi... mà hỏi mấy chuyện đó nghe cứ như đang hối thúc, tớ không thích chút nào. Thôi bỏ đi』

「Không, chừng đó thì có sao đâu? Đâu phải chúng ta đang trễ tiến độ. Cần thì để tớ hỏi cho」

『Thôi được rồi. Vì Kazuma đang ở nhà mà, phải không?』

「À, ờ nhỉ! Đúng rồi! Nhắc mới nhớ!」

『...Cậu có vẻ đang luống cuống thì phải?』

「V-vậy còn! Bên cậu thì sao rồi? Poster xong chưa?」

『Fufun, tất nhiên rồi. Sắp xong rồi đó, hoàn thành xong tớ sẽ cho Kazuma với mọi người xem! Cứ mong chờ đi nhé! Đảm bảo cậu sẽ phải thốt lên『Tuyệt vời!』cho xem!』

Tốt, mình đã lấp liếm thành công.

『Kazuma cũng cố lên nhé! Đừng có mà lười biếng chỉ vì không có Misaki-san ở cùng đấy!』

「Biết rồi mà. Ruri cũng đừng cố quá sức đấy」

『Không sao không sao. Vậy nhé, mai gặp lại』

Vừa cười như đang nói đùa, Ruri vừa cúp máy.

Gần như cùng lúc đó, Honoka quay trở lại phòng.

「Odagiri-kun. Điện thoại của cậu, là từ Shinomiya-san phải không?」

「Ừm. Cậu ấy hỏi thăm tình hình thế nào thôi」

「V-vậy à... Thế, cậu đã trả lời sao...?」

「Tất nhiên là thuận lợi rồi... Ơ, có gì không ổn à?」

「K-không, không phải thế...! Không có gì đâu, tớ ổn mà...」

Tuy nói vậy, nhưng trông Honoka có vẻ bồn chồn không yên.

「À này, Misaki-san? Cậu sao thế? Nếu có chuyện gì khó xử thì cứ nói đi. Tớ sẽ giúp mà」

「..................」

Honoka nhìn Kazuma với vẻ khó xử.

Sau một hồi im lặng. Honoka như đã chấp nhận số phận, bèn lên tiếng.

「............Odagiri-kun. Tớ phải làm sao đây...」

「Hả?」

「Tớ... không thể viết được nữa. Phần tiếp theo của kịch bản... cái đoạn cuối cùng ấy」

「Cuối cùng? Khoan, đoạn cuối hình như là...」

Tôi nhớ lại tóm tắt nội dung mà cả hai đã quyết định từ trước.

Phần kết chắc chắn là cảnh hai người, sau bao gian khó cuối cùng cũng gặp lại, trao nhau nụ hôn đầu tiên──.

(A)

Hình ảnh Honoka lúng túng hết cả lên vì cảnh hôn trong eroge hôm nọ chợt ùa về trong tâm trí tôi.

Người đề xuất cảnh kết là một nụ hôn chính là Kazuma. Cậu chỉ đơn thuần đề xuất một tình tiết mà không suy nghĩ sâu xa, rằng kết thúc một câu chuyện tình yêu bằng một nụ hôn là chuyện thường tình... Với lại, trong đó cũng ẩn chứa một mong muốn nhỏ nhoi rằng một ngày nào đó mình cũng sẽ có một nụ hôn đúng nghĩa với Honoka.

Thế nhưng, cậu không ngờ nó lại trở thành gông cùm trói buộc Honoka theo cách này.

「Tớ xin lỗi... Dù đã nói cứ để tớ lo, vậy mà tớ...」

「Đừng nói vậy! Cậu không cần phải bận tâm đâu! Vốn dĩ kịch bản đâu phải thứ có thể làm ra một cách dễ dàng... Vả lại, vẫn còn khối thời gian cho đến lễ hội văn hóa mà. Chỉ vì bây giờ chưa nghĩ ra thì cũng không cần phải vội. Tớ cũng sẽ góp ý tưởng, chúng ta cứ từ từ suy nghĩ thôi!」

「...Cảm ơn cậu」

Không cần phải vội. Đây không phải là lời an ủi sáo rỗng, Kazuma thực sự nghĩ như vậy, nhưng vẻ mặt của Honoka vẫn chẳng khá hơn là bao.

...Cứ căng thẳng mãi cũng chẳng ích gì, nên chúng tôi quyết định tạm thời nghỉ giải lao như dự định ban đầu.

『Tớ đi mua ít bánh trà』, nói rồi Honoka đi ra ngoài, để lại Kazuma một mình trong phòng đợi. Dù tôi đã nói「Không cần phải bận tâm đâu」hay「Để tớ đi cùng nhé?」, nhưng Honoka vẫn khăng khăng đòi『Đi một mình』.

Với tính cách nghiêm túc của Honoka, có lẽ cô ấy đang cảm thấy có lỗi vì không thể viết được kịch bản.

(Đúng là Misaki-san thật, nhưng mà... Vẫn còn khối thời gian cho đến lễ hội văn hóa, đâu cần phải suy nghĩ nghiêm trọng đến thế...)

Dù sao đi nữa, việc Honoka đang buồn bã là sự thật. Với tư cách là bạn trai, tôi phải làm gì đó để động viên cô ấy.

(Thứ gì đó có thể làm Misaki-san vui lên... Đồ ăn thì có hơi đơn giản quá...)

Quả nhiên lúc này... phải là một buổi hẹn hò chăng?

(Xem phim... chắc không được rồi, sẽ lại khiến cậu ấy nhớ đến kịch bản mất... Thế thì... công viên giải trí?)

Nghĩ lại thì, chúng tôi cũng chẳng mấy khi có một buổi hẹn hò đúng nghĩa. Nhân dịp này, thử làm một điều gì đó "ra dáng hẹn hò" cũng không tồi.

「Cùng nhau đi công viên giải trí, à...」

Vừa dứt lời, tôi nghe thấy tiếng động ở dưới nhà.

(A, Misaki-san về rồi sao?)

Tôi vội vã chạy ra cửa chính để đón cô ấy.

Chẳng có gì phải vội, nhưng tôi chỉ muốn nói với cô ấy thật nhanh. Rằng『Chúng ta hãy cùng nhau đến công viên giải trí nhé』.

Giá như Honoka sẽ vui mừng──.

「Mừng cậu về, Misaki-san! À, hơi đột ngột nhưng mà! Nếu được thì Chủ nhật này, chúng ta cùng đến công viên giải trí──」

「────Hả?」

Thậm chí chẳng buồn đợi mình xuống hết cầu thang, tôi vừa nói vừa ló đầu ra nhìn ngoài cửa, rồi ngửa mặt lên trời.

「Ể? Ể...? C-Công viên giải trí, ạ? Không phải chị em, mà là với em...?」

Bởi vì người ở đó không phải Honoka, mà là Suzuka.

「...Là Suzuka-chan sao!?」

Suzuka, trong tư thế đang cởi giày, ngẩng đầu lên nhìn Kazuma một cách ngơ ngác.

Chết rồi. Cứ thế này, mình sẽ bị coi là một thằng tồi tệ đang có ý đồ với em gái của bạn gái mất──!

「X-xin lỗi! Anh cứ tưởng là Misaki-san! Tại dạo này Misaki-san có vẻ đang phiền muộn, nên anh muốn động viên cậu ấy thôi! Thật đấy! Tin anh đi!!」

「E-em hiểu rồi mà! Anh bình tĩnh lại chút đi!」

Thấy tôi gần như sắp quỳ lạy đến nơi để đính chính, có lẽ sự thành khẩn của tôi đã được truyền đạt, Suzuka nói vậy và ra hiệu cho Kazuma ngẩng đầu lên (cũng có thể chỉ đơn giản là cô bé thấy bó tay rồi).

「Vậy là sao ạ? Chị em dạo này đang phiền muộn ạ?」

「Ừm. Thật ra thì, việc chuẩn bị cho lễ hội văn hóa không được thuận lợi cho lắm...」

Sau khi giải thích mọi chuyện, Suzuka gật đầu「Ra là vậy...」.

「Thế là anh tính làm chuyện ấy với chị em để động viên chị ấy à」

「Không phải!! Anh chỉ định rủ cậu ấy đi hẹn hò thôi!! Đúng là anh thích eroge, nhưng không phải lúc nào anh cũng chỉ nghĩ đến mấy chuyện bậy bạ đâu!!」

「Ngay cái lúc anh nói mình thích eroge thì lời nói của anh đã chẳng còn chút sức thuyết phục nào rồi」

Bị Suzuka thẳng thừng dập tắt, Kazuma chỉ biết khóc thầm trong lòng. ...Suzuka thì cũng có khác gì mình đâu cơ chứ.

「Vậy, cụ thể là anh định đi đâu ạ? Công viên giải trí thì cũng có nhiều loại mà?」

「À thì, anh định đi Fantasia Land...」

『Fantasia Land』là một công viên giải trí siêu nổi tiếng mà không người Nhật nào là không biết. Hồi nhỏ, Kazuma cũng đã vài lần được gia đình đưa đến đó. Vì nổi tiếng nên vào ngày nghỉ thì đông đến phát sợ, nhưng đổi lại, gần như không có ai ghét nó, có thể nói là một điểm hẹn hò an toàn... một trang web tư vấn hẹn hò mà tôi từng xem đã viết như vậy.

「Ồ, ồ... ra vậy. Fantasia Land ạ... ra thế...」

Không hiểu sao, ngay khi cái tên『Fantasia Land』được nhắc đến, Suzuka bỗng trở nên bồn chồn thấy rõ.

Tôi vừa nghĩ vậy thì,

「...Em hiểu rồi. Nếu vậy thì em cũng sẽ đi cùng」

「Hả!?」

Không biết cô bé định nói gì, Kazuma nhìn lại vào mặt Suzuka, nhưng cô bé lại mang một vẻ mặt vô cùng nghiêm túc. Hoàn toàn giống với vẻ mặt của Honoka, một ánh mắt "nghiêm túc" nói rằng "dù có chuyện gì xảy ra cũng sẽ đi theo".

「K-khoan, nhưng mà, đây là một buổi hẹn hò mà...」

「Thế thì em càng phải đi theo! ...Có lẽ anh đã quên, nhưng em vẫn chưa công nhận anh đâu. Cho đến khi em xác định được anh có thực sự xứng đáng với chị em hay không, em sẽ không cho phép hai người đi riêng với nhau!」

「Ư...!」

Bị nói như vậy, Kazuma không thể nào phản bác được.

Thấy Kazuma cứng họng, Suzuka mỉm cười như để tung đòn kết liễu.

「Anh muốn động viên chị em, đúng không ạ? Nếu vậy, thay vì đột ngột đi hẹn hò riêng hai người, em nghĩ anh nên đưa cả em đi cùng sẽ tốt hơn đấy? Lỡ như hai người có cãi nhau trong lúc hẹn hò, có em ở đó, em có thể giúp hòa giải mà」

「S-sẽ không cãi nhau đâu!」

...Chắc là vậy.

「Tóm lại! Em sẽ đi theo!」

「...Anh hiểu rồi. Vậy thì, chúng ta đi ba người. Tất nhiên, là nếu Misaki-san đồng ý...」

「Phải chi anh nói thế ngay từ đầu có phải tốt hơn không. Đúng là, anh phiền phức thật đấy」

Như muốn nói『Đúng là hết cách với anh』, Suzuka nhún vai một cách cường điệu. Tôi cảm thấy có gì đó sai sai, nhưng lại không tức giận cho lắm, có lẽ đó là nhờ vào năng lực em gái của cô bé chăng.

Đúng lúc đó──có thật là đúng lúc không?──, Honoka trở về.

「A! Chị! Đúng lúc lắm! Em đang nói chuyện với anh trai này, nghe nói Chủ nhật tới, anh ấy sẽ dẫn chúng ta đến công viên giải trí đấy!」

「...Hả?」

「Khoan đã...!? S-Suzuka-chan!」

「Ít nhất cũng phải để anh nói chứ!」, Kazuma hốt hoảng, nhưng tất nhiên là đã quá muộn.

「...Thật vậy sao?」

「Ừ-ừm... Tại, Misaki-san có vẻ rất buồn vì chuyện kịch bản... nên anh nghĩ nếu đi thay đổi không khí thì sẽ tốt hơn...」

Vừa gật đầu, Kazuma vừa ngậm ngùi một nỗi cay đắng, "Thật ra thì mình chỉ muốn đi riêng hai người thôi...".

Nhưng suy nghĩ đó đã bị thổi bay ngay khoảnh khắc tiếp theo.

「...Tớ vui lắm. Cảm ơn cậu, Odagiri-kun」

Honoka nhẹ nhàng chắp hai tay trước ngực. Như thể đang ôm trọn lấy niềm vui.

「...Đây là lần thứ hai rồi nhỉ」

「Hả...?」

「Kể từ lần đó đến nay. Đây là lần đầu tiên Odagiri-kun chủ động rủ tớ đi hẹn hò」

Nhìn nụ cười hạnh phúc của Honoka, Kazuma từ tận đáy lòng cảm thấy thật tốt khi đã ngỏ lời mời.

Đồng thời... cậu tự nhủ từ giờ trở đi sẽ tích cực rủ cô ấy đi hẹn hò nhiều hơn.

Kazuma sẽ không bao giờ biết được, Suzuka đã nhìn họ với vẻ mặt như thế nào.