Trùm cuối trong mấy câu chuyện tình cảm lúc nào cũng là ông bố.
「Em sẽ nói chuyện với ba trước cho, nên anh và Misaki-san hãy cùng đến chào ba nhé. Lần này không phải với tư cách bạn của em… mà là bạn trai của Misaki-san.」
「Ch-chờ đã… Sao tự dưng lại nói thế…」
Diễn biến quá đột ngột khiến Kazuma bối rối, cậu cúi xuống nhìn chiếc điện thoại trên tay.
Màn hình hiển thị một bức ảnh. Hoa anh đào nở rộ và tấm biển ghi 『Lễ Nhập Học』.
Và một cô bé đeo cặp sách trên lưng, đang nở nụ cười rạng rỡ với máy ảnh.
Không thể nhầm được, đó là bức ảnh chụp Honoka thời tiểu học. Gương mặt phảng phất nét quen thuộc và tấm bảng tên trên ngực ghi 『Tachibana Honoka』 đã chứng thực điều đó.
Và điều quan trọng nhất, người giữ bức ảnh này chính là ba của Mirai, Eguchi-san.
『…Ba ơi.』
Lần trước, khi tình cờ gặp Eguchi-san, Honoka đã buột miệng nói vậy. Lúc đó cô đã chữa lại bằng cách nói 「Nhầm người」, nhưng xem ra đó không phải là nhầm lẫn.
Người ba đã ly dị từ thuở nhỏ của Honoka, chính là ba dượng của Mirai, Eguchi-san──.
「Mà kể cũng lạ… chuyện trùng hợp thế này lại có thật.」
「Đúng vậy nhỉ. Em cũng bất ngờ lắm. …Kiểu như, giống hệt eroge ấy.」
「Ừ, thật luôn.」
Cả hai nhìn nhau, gật gù tán thành.
「Thế nên, em nghĩ anh cũng nên hành động thật ngầu như nhân vật chính trong eroge đi chứ.」
「Gợi ý đột ngột thế!?」
「Chứ còn gì nữa, chính anh cũng thấy thái độ của Misaki-san lúc đó lạ lắm đúng không! Anh là bạn trai của chị ấy, không muốn làm gì đó cho chị ấy sao!?」
「Chuyện đó thì…」
Đúng là không cần Mirai phải nói, cậu cũng cảm thấy có gì đó không ổn. Rằng Honoka đang che giấu điều gì đó về Eguchi-san.
Nhưng nếu Honoka không muốn nói, cậu sẽ không ép, đó là điều cậu vừa mới quyết định lúc đó.
Thế mà giờ đây, bí mật đó lại bị phơi bày theo cách này, Kazuma cảm thấy hơi áy náy. Đó là lý do cậu không mấy hưởng ứng đề nghị của Mirai.
Phải rồi, vấn đề không chỉ có thế.
Honoka không chỉ đơn thuần ước rằng mình 『muốn gặp』 ba.
Ước mơ mà cô ấp ủ là──.
「Còn về phía Tachibana-san thì… có ổn không?」
「Chuyện gì cơ?」
「Thì là… để Honoka và Eguchi-san gặp nhau, cậu có thấy ổn không…」
Khó mà hỏi thẳng được nên lời lẽ của cậu cứ ngập ngừng.
Mirai và Eguchi-san không phải cha con ruột. Eguchi-san là chồng sau của mẹ Mirai.
Tuy nhiên, chỉ cần nhìn thoáng qua cũng đủ hiểu Mirai thực sự yêu quý Eguchi-san như một người cha. Và Eguchi-san cũng yêu thương Mirai như con gái của mình.
Chính vì vậy, Kazuma mới nghĩ, 「Liệu có ổn không?」.
Với Eguchi-san, Honoka là con gái ruột. Để cô ấy gặp lại cha mình, liệu Mirai có thật sự không phiền lòng hay tổn thương không?
「…Thật ra mà nói nhé. Em đã biết từ đầu rồi. Rằng hai người họ, thực chất là cha con.」
「Hả?」
「Không phải là có bằng chứng chắc chắn đâu nhé? Nhưng em biết rõ là ba đang giấu em chuyện gì đó… nên em đoán chắc là vậy. Thế nên… lúc đầu, em đã nghĩ nhất định sẽ không để họ gặp nhau. Bị cướp mất người yêu đầu đời, giờ đến cả ba cũng bị lấy đi nốt, chuyện như vậy, em tuyệt đối không thể chịu đựng được.」
Người yêu đầu đời. Nghe từ đó bật ra bất chợt, tim Kazuma hơi nhói lên. Mirai nhận ra, mặt cô thoáng ửng đỏ.
「N-này! Đừng có đỏ mặt vào lúc kỳ cục thế chứ! Làm em cũng thấy xấu hổ theo này!」
「X-xin lỗi…」
「Đúng thế! Anh lăng nhăng quá đấy! Đằng nào cũng không định chia tay Misaki-san, đừng có mà đi rung động với người khác nữa!」
「Quay lại chuyện chính đây,」 Mirai ho nhẹ một tiếng.
「Nhưng mà… đấy. Chuyến du lịch tốt nghiệp vừa rồi có đủ thứ chuyện xảy ra. Chị ấy đã định nhường cho em, nếu em cứ khư khư giữ cho riêng mình thì chẳng phải em sẽ thành một con nhỏ tham lam lắm sao.」
「Vì thế đấy,」 Mirai nói một cách cộc lốc, như để che giấu sự ngượng ngùng.
「Chuyện là vậy nên anh cũng mau quyết tâm đi!」
「Chờ đã! Chuyện này với chuyện kia khác nhau mà!? Trước hết phải hỏi ý Honoka và Eguchi-san đã chứ!!」
「Cứ nói thế thì có mà đến đời nào mới xong chuyện! Mấy vụ này cứ dàn xếp vòng ngoài trước, rồi tạo ra chuyện đã rồi thì mọi việc sẽ suôn sẻ hơn đấy, chắc thế!」
「Cậu vừa nói ‘chắc thế’ còn gì!! Mà… mà với lại, chào hỏi thì chào hỏi, nhưng rốt cuộc phải nói cái gì bây giờ!?」
「Thì là… à thì, hai người hẹn hò với nhau thế nào, bình thường hay làm gì cùng nhau, báo cáo mấy chuyện đó…」
「Báo cáo…」
Những việc Kazuma và Honoka thường làm. Liệu có thể kể những chuyện đó cho ba cô ấy nghe không đây. Cậu chỉ cần nghĩ sơ qua thôi đã thấy toàn những chuyện có thể nguy hiểm đến tính mạng.
…Tuy nhiên. Dù có hơi ép buộc, nhưng những gì Mirai nói cũng có phần có lý.
Khi Kazuma hỏi về Eguchi-san, Honoka đã lảng tránh. Vậy thì, nếu bây giờ Kazuma cứ thế nói 「Chúng ta đi gặp ba em đi」, chưa chắc cô ấy đã gật đầu.
Vả lại, giả như cô ấy có quyết định đi gặp. Đã mười mấy năm trời họ không gặp nhau. Để đối mặt lần nữa, chắc chắn sẽ cần một dũng khí phi thường.
Nếu vậy. Dù có hơi thô bạo, nhưng việc sắp đặt một buổi gặp mặt từ phía này có lẽ không phải là một ý tồi.
「À mà… sắp đến sinh nhật Honoka rồi đấy.」
Lời nói tự nhiên bật ra khỏi miệng.
Ngày bảy tháng bảy. Cái ngày mà người ta gọi là lễ Thất Tịch, còn hơn một tháng nữa là đến.
Đột nhiên, mặt Mirai sáng bừng lên, 「Chính nó!」.
「Quyết định vậy nhé! Chúng ta sẽ tổ chức tiệc sinh nhật cho Misaki-san và mời ba đến đó! Đã quyết rồi thì mau đi nói chuyện với ba thôi.」
「…………Hả, anh cũng đi à?」
Cậu cứ tưởng mình chỉ có nhiệm vụ nói chuyện với Honoka, còn Mirai sẽ nói với Eguchi-san.
Thấy Kazuma ngạc nhiên, Mirai tỏ vẻ chán nản, 「Chứ còn gì nữa」.
「Lúc nãy em nói rồi còn gì, ‘đến chào hỏi với tư cách bạn trai’ đấy.」
「Không, đó là Tachibana-san nói thôi, chứ anh chưa hề nói sẽ làm vậy…」
「Nhưng mà, nếu ba và Misaki-san gặp lại, chuyện anh là bạn trai của chị ấy sẽ bị lộ ngay thôi, phải không? Nếu vậy, chẳng phải cứ thẳng thắn nói ra trước sẽ tạo ấn tượng tốt hơn là cứ im lặng cho đến lúc đó sao?」
「Chuyện đó thì… cũng có thể.」
「Vậy thì quyết định rồi nhé.」
Mirai cứ thế xúc tiến câu chuyện như một dây chuyền sản xuất. Kazuma phản đối, 「Này, anh chưa chuẩn bị tâm lý!」, nhưng đã bị Mirai gạt đi một cách dễ dàng.
──Và rồi.
◆◆◆
「Ồ, chào mừng cháu, Kazuma-kun!」
「Ch-chào chú ạ.」
──Ngày định mệnh đã đến nhanh không tưởng.
Đã lâu rồi cậu mới đến căn hộ của nhà Tachibana. Eguchi-san ra đón, và ngay lập tức mời cậu ngồi xuống, 「Cứ tự nhiên như ở nhà nhé」.
「Vậy… Kazuma-kun. Chú nghe Mirai nói cháu có chuyện muốn nói với chú phải không? Có chuyện gì thế?」
「A, vâng, đúng vậy ạ. Xin lỗi vì đã làm phiền chú ạ…」
「Không không! Cháu nói gì vậy. Giữa chúng ta còn khách sáo làm gì. Nếu là chuyện chú có thể trả lời được, cứ hỏi bất cứ điều gì nhé.」
Bề ngoài, Kazuma đang băn khoăn về con đường tương lai và muốn hỏi ý kiến một người lớn thân cận là Eguchi-san. Kịch bản này do chính Mirai, người đang ngồi cùng cậu, nghĩ ra.
(Uu, căng thẳng quá…)
Có Mirai ở đây là cứu cánh duy nhất… cậu vừa nghĩ thế thì chính cứu cánh duy nhất đó đã đứng phắt dậy.
「Vậy, con đi làm đây. Odagiri-kun cứ ở lại thong thả nhé.」
「Hả!?」
Đùa nhau chắc!? Kazuma quay lại nhìn Mirai.
Nhưng lúc đó, cánh cửa ra vào đã đóng sập lại.
Không thể tin vào tình hình, Kazuma đứng hình một lúc lâu.
「…Kazuma-kun?」
「Vâng!?」
Tiếng gọi của Eguchi-san đã khiến thời gian đang ngưng đọng của cậu tàn nhẫn trôi đi. Cùng lúc đó, nhịp tim cậu bắt đầu đập thình thịch.
(L-l-l-l-l-làm sao bây giờ…!?)
Gạt đi tiếng thì thầm của ác quỷ 「Cứ lấp liếm cho qua chuyện đi!」, Kazuma hít một hơi thật sâu.
Eguchi-san không hề hối thúc, ông kiên nhẫn đợi Kazuma mở lời.
…Mà không, có khi Eguchi-san đã nhận ra mục đích của cậu rồi cũng nên. Nơi Eguchi-san và Honoka chạm mặt nhau, Kazuma cũng có mặt ở đó.
(Kệ đi…!)
Quyết tâm, Kazuma chống hai tay xuống cạnh bàn trà.
「? Kazuma-kun? S-sao thế, tự dưng…」
「Eguchi-san… không, Tachibana-san! Hôm nay cháu đến đây là có chuyện muốn nói với chú ạ.」
「Ừm, chú đã nghe Mirai nói rồi, nhưng… sao cháu lại nghiêm túc thế?」
Bị ảnh hưởng bởi thái độ của Kazuma, Eguchi-san cũng ngồi thẳng người lại.
Kazuma nhẹ nhàng đặt chiếc điện thoại của mình trước mặt Eguchi-san.
Trên màn hình là bức ảnh của Honoka mà cậu đã nhờ Mirai gửi cho. Nhìn vào màn hình, cậu thấy sắc mặt của Eguchi-san thay đổi.
「Đây là…」
「Cháu xin lỗi vì đã tự ý xem ạ! Lần trước, sau khi từ chuyến du lịch tốt nghiệp về, Mirai-san đã cho cháu xem bức ảnh này…!」
Cúi đầu gần như sắp dập trán xuống đất, Kazuma kể lại đầu đuôi câu chuyện.
「Tachibana-san… chú là ba của Misaki Honoka, đúng không ạ?」
Eguchi-san im lặng. Nhưng không phủ nhận, có nghĩa đó là sự thật.
「…Ra vậy. Chú đã định giấu, nhưng con bé đã nhìn thấu cả rồi sao. …Vậy thì? Chuyện cháu muốn nói là về việc đó à?」
「Kh-không ạ…! Thật ra, có một chuyện về Honoka-san mà cháu phải thưa với chú…!」
Đây mới là vấn đề chính. Sống, hay là chết. Khoảnh khắc quyết định vận mệnh của Kazuma cuối cùng cũng đã đến.
「Tachibana-san! Cháu, Odagiri Kazuma, đang hẹn hò với con gái của chú… Honoka-san ạ!」
Cậu hét lên, rồi cúi đầu như muốn dập trán xuống sàn nhà.
…Một sự im lặng kéo dài bao trùm.
Tiếng mưa rơi rào rào. Một chiếc xe lướt qua ngoài đường. Eguchi-san vẫn im lặng. Kazuma cũng không ngẩng mặt lên. Chính xác hơn là không dám ngẩng lên.
「À-à, là thế này ạ! Chú lo lắng cho con gái mình, dĩ nhiên đó là chuyện đương nhiên ạ! Nh-nhưng! Tụi cháu từ lúc mới bắt đầu hẹn hò đến giờ vẫn luôn giữ một mối quan hệ trong sáng, văn minh ở mức tối thiểu, nên nếu chú có thể chấp thuận cho cháu qua lại với Honoka-san thì cháu vô cùng cảm kích ạ…!」
「…Không? Về điểm đó, chú không có ý định can thiệp đâu.」
「…Hả?」
Trước câu trả lời bất ngờ, Kazuma ngẩng phắt người dậy.
「Đúng như… cháu và Mirai nghĩ. ‘Cô bé trong ảnh đó’ là con gái giữa chú và người vợ cũ. Nhưng như cháu biết đấy, chú đã ly hôn với cô ấy, và cũng đã hơn mười năm không gặp các con gái. Một người như vậy, bây giờ lại ra vẻ làm cha thì thật kỳ cục, phải không?」
「Sao lại…」
Cậu không tài nào nghĩ được rằng, 『May quá không bị phản đối』. Bởi vì điều đó có nghĩa là, Eguchi-san đang từ bỏ việc làm ba của Honoka.
Hơn nữa, Kazuma cũng không tin đó là lời nói thật lòng của Eguchi-san. Vốn dĩ, nếu ông không còn quan tâm đến Honoka, thì đã không giữ gìn bức ảnh của cô ấy cẩn thận đến bây giờ.
「Cháu không nghĩ là kỳ cục đâu ạ! Dù có xa cách bao lâu, gia đình vẫn là gia đình mà! Vậy nên──」
「Cháu nói vậy, nhưng… vốn dĩ Kazuma-kun nghĩ ‘gia đình’ là gì?」
「Dạ…」
「Bao nhiêu năm không gặp, không biết sống ra sao, ở đâu, ngay cả việc liên lạc tối thiểu cũng không hề có… cũng không định có. Chỉ vì có chung huyết thống mà có thể gọi một người như vậy là ‘gia đình’ được sao?」
「Chuyện đó…」
Không thể trả lời ngay lập tức, Kazuma im bặt.
Lời của Eguchi-san quả thật có lý. ‘Gia đình’ là gì? Đó không phải là một vấn đề đơn giản có thể trả lời ngay tại đây được.
「Nhưng mà Tachibana-san!」
「Xin lỗi cháu, nhưng chú không có ý định tranh luận về vấn đề đó với cháu. Dù cháu có nói gì, suy nghĩ của chú cũng sẽ không thay đổi.」
「…!」
Như để thể hiện sự cứng rắn của mình, Eguchi-san thậm chí còn không nhìn thẳng vào mắt Kazuma.
Kazuma cố gắng tìm lời để lay chuyển Eguchi-san… nhưng cuối cùng không nghĩ ra được gì, cậu chỉ biết cúi đầu nắm chặt tay.
「…Cháu, hiểu rồi. Hôm nay, cháu xin phép về.」
Không dám nhìn mặt Eguchi-san, Kazuma nhổm người định đứng dậy.
──Ngay lúc đó.
「──Suy nghĩ không đổi, nhưng đó là chuyện đó.」
Cánh tay bị nắm chặt lại, Kazuma chớp mắt, 「Ể?」.
「…Này Kazuma-kun.」
「Gì ạ──Hí!」
Ngay khoảnh khắc ngẩng đầu lên, cậu bất giác hét lên.
Bởi vì ánh mắt Eguchi-san đang nhìn cậu, rõ ràng là vô cùng đáng sợ.
「Hahahaha, sao lại hét lên thế hả Kazuma-kun. Cứ như thể cháu vừa thấy quái vật trước mặt vậy hahahaha.」
Giữ nguyên ánh mắt khác thường, Eguchi-san chỉ cười bằng miệng. Lần này Kazuma không hét lên nổi nữa, cậu chỉ run lẩy bẩy. Cậu định lùi lại theo phản xạ, nhưng bàn tay của Eguchi-san đặt trên vai cậu không cho phép điều đó.
「Nào, chúng ta tiếp tục câu chuyện nhé. Không có gì phải sợ cả. Chỉ là nói chuyện thôi mà. Chỉ vậy thôi.」
「V-vâng…」
Có lẽ, hôm nay mình sẽ không thể sống sót trở về từ đây.
Mang theo một cảm giác bi thảm, Kazuma được Eguchi-san đưa trở lại trước bàn trà.
「Ra vậy. Cháu đang hẹn hò với Honoka-san nhà Misaki… Ra vậy, ra vậy.」
「V-vâng ạ… Nhưng mà lúc nãy chú bảo sẽ không can thiệp vào chuyện đó──」
「Này, cháu nói gì thế Kazuma-kun. Đây chỉ là một cuộc trò chuyện phiếm vô thưởng vô phạt giữa một người quen của cháu thôi. Cha hay con gái gì đó chẳng liên quan gì hết, không liên quan gì hết nhé.」
Tiếng cười ha hả giả tạo vang vọng trong căn hộ tồi tàn.
「Nào, chúng ta vào vấn đề chính nhé, Kazuma-kun.」
Eguchi-san chống hai tay lên bàn trà, hai bàn tay đan vào nhau che gần hết mặt, chỉ để lộ đôi mắt theo tư thế Gendo, rồi lặng lẽ nói.
「…………Làm chưa?」
「………………L-làm… gì ạ…?」
Mồ hôi tay túa ra như tắm, Kazuma cố gắng suy nghĩ.
Rốt cuộc, Eguchi-san đang tưởng tượng đến ‘mức độ’ nào? ‘Đến đâu’ thì còn được tha thứ? Dù chưa đi đến bước cuối cùng, nhưng cũng không ngoa khi nói rằng những chuyện khác thì gần như đã làm cả rồi.
Không biết Eguchi-san có nhận ra sự bối rối của Kazuma hay không. Ông giữ nguyên vẻ đáng ngại trong đôi mắt sau cặp kính, rồi ho một tiếng 「khụ khụ」.
「Vậy thì chú đổi câu hỏi… C-cháu, ờ thì, cháu có, chạm vào cơ thể con bé lần nào chưa…?」
「Hả!?」
Thứ hiện lên trong đầu cậu ngay lập tức, là ngày đầu tiên không thể quên, ngày cậu bắt đầu hẹn hò với Honoka.
Đang lâng lâng vì lần đầu cùng bạn gái đến trường, bỗng dưng bị lôi vào công viên. Trốn sau lùm cây, bàn tay bị Honoka ấn vào ngực, một trải nghiệm chấn động.
Nhìn lại thì đã gần hai năm trôi qua. Vậy mà cảm giác khắc sâu trong lòng bàn tay lúc đó, vẫn còn nguyên vẹn trong ký ức của Kazuma.
Ngay lập tức, Eguchi-san đá văng bàn trà, túm lấy cổ áo Kazuma một cái rụp!
「Cái phản ứng như nhân vật chính eroge lần đầu chạm vào ngực nữ chính là sao hả!? Chạm rồi phải không!? Mày đã sờ ngực con bé phải không, thằng khốn!!」
「Kh-kh-kh-kh-không phải ạ! Ch-chạm vào, ý cháu là, tay! Là tay ạ! L-lúc đi học về, thỉnh thoảng tụi cháu có nắm tay nhau… Ch-cháu chỉ đang nhớ lại chuyện đó thôi!!」
「…Hừm. Ra là tay à… Vậy thì được.」
Như chưa có chuyện gì xảy ra, Eguchi-san đặt bàn trà lại chỗ cũ, rồi lại vào tư thế Gendo.
「Ra vậy… Đúng rồi. Kazuma-kun mà chú biết là một thanh niên hiếm có thời nay, rất thành thật và nghiêm túc. Dù có thích eroge đến đâu, cũng không thể nào là một tên sở khanh vô liêm sỉ vượt quá giới hạn trong thực tế được. Đúng không, Kazuma-kun?」
「V-vâng, đúng vậy ạ…」
「Hehe!」 Kazuma cố gắng nặn ra một nụ cười với cơ mặt đang co giật liên hồi.
(C-cái gì mà không can thiệp, toàn là nói dối!! Rõ ràng là chú đang rất để tâm mà, Tachibana-san!!)
Bản thân điều đó, có lẽ là một chuyện đáng mừng. Bởi vì nó có nghĩa là Honoka và Eguchi-san vẫn còn là gia đình.
Tuy nhiên, vấn đề bây giờ là. Liệu bây giờ Kazuma có nói 「Chú có thể đến dự tiệc sinh nhật của Honoka không ạ?」 thì Eguchi-san có gật đầu không.
Nói đúng hơn… là liệu Kazuma có thể sống sót rời khỏi đây hay không.
「Ôi chết, chú quên mất. Vẫn chưa chuẩn bị trà. Cháu đợi chút nhé, chú đi chuẩn bị ngay đây. Không cần phải ngại đâu, hôm nay cứ ở lại thong thả nhé. Đúng vậy, cứ từ từ.」
Vừa mỉm cười, nhưng vẫn toát ra một sự uy hiếp không thể che giấu, Eguchi-san đi vào bếp. Nhìn theo bóng lưng ông, Kazuma thầm chuẩn bị tinh thần cho cái chết của mình.
『──Không được à!?』
「Ừ… xin lỗi, Tachibana-san.」
『Đúng thôi… Cứ làm mấy chuyện như trong eroge suốt ngày thì bị phản đối hẹn hò cũng là phải…』
「Không, không được ở đây không phải là chuyện đó… Mà thực ra chuyện đó tình hình cũng khá căng thẳng…」
Trong lúc chờ tàu ở nhà ga, Kazuma gọi điện cho Mirai.
Sau khi giải thích nội dung cuộc nói chuyện với Eguchi-san, Mirai gầm gừ ở đầu dây bên kia.
『Thiệt tình… Ba thật là cứng đầu. Phiền phức quá… Một khi đã như vậy rồi, ba em cực kỳ cố chấp luôn.』
「Vậy à.」
Trong suy nghĩ của Kazuma, Eguchi-san là một ‘ông chú vui vẻ, hòa đồng’, nên lời của Mirai khiến cậu hơi ngạc nhiên.
…Nhưng, nếu nghĩ đến việc ông là ba của Honoka, thì có lẽ cũng không có gì đáng ngạc nhiên. Vì Honoka cũng có những nét tương tự.
『Hết cách rồi… Thôi thì, cứ tạm gác chuyện của ba sang một bên đi. Bây giờ mà manh động chỉ khiến ba thêm cứng đầu thôi. …Kế hoạch bị xáo trộn rồi, nhưng chúng ta sẽ hạ gục Misaki-san trước vậy.』
「À, về chuyện đó thì──」
Thực ra. Để bắt đầu nói chuyện với Honoka về Eguchi-san, Kazuma đã có một vài ý tưởng.
Đó là──.
◆◆◆
「──Hử? Chuyện về ba em ạ?」
「Ừ. Anh biết hai người đã ly hôn rồi, nhưng tự dưng thấy hơi tò mò.」
Suzuka vừa hút rột rột ly nước, vừa nghiêng đầu. Kazuma cũng đang ngậm ống hút, gật đầu.
Một phòng trong quán karaoke ở Akiba. Ngồi trên ghế sofa cùng Suzuka, Kazuma không hát hò gì, chỉ chuyên tâm uống hết đống nước được bày la liệt trên bàn.
Tin nhắn Line từ Suzuka với nội dung 『Em có một việc rất quan trọng cần anh giúp』 được gửi đến ngay sau khi tan học.
Dù có linh cảm chẳng lành nhưng không thể phớt lờ, cậu ngoan ngoãn đến điểm hẹn, Suzuka liền bảo, 「Đừng hỏi gì cả, cứ đi theo em là được,」 và nơi họ đến là một quán karaoke ở Akiba (đang tổ chức sự kiện hợp tác đặc biệt).
「Em xin anh đấy, xin anh đấy, xin anh đấy! Một mình em mà xử hết cả menu đồ uống và đồ ăn thì vừa hại dạ dày vừa đau ví lắm ạ…! Chỉ một tiếng thôi cũng được!」
「Ừm, nếu chỉ một tiếng thì… mà này, không nói đến Honoka, sao em không rủ Ruri? Anh nhớ Ruri cũng chơi game đó mà.」
「Thì đàn chị đang là học sinh cuối cấp rồi, rủ rê thì ngại lắm ạ.」
「Anh cũng là học sinh cuối cấp đây!?」
…Dù có vài trao đổi không mấy vui vẻ, nhưng về phía Kazuma, cậu cũng muốn nói chuyện với Suzuka.
Khi đống đồ uống (khổng lồ) đã đặt được mang ra và nhân viên đã rời đi, Kazuma bắt đầu nói chuyện về người ba.
Cậu cứ mải suy nghĩ về Honoka, nhưng Suzuka, em gái cô, cũng là con gái của Eguchi-san.
Nếu mời Eguchi-san đến bữa tiệc, tất nhiên cô bé cũng sẽ gặp mặt ông.
Vậy thì trước đó, cậu nghĩ mình nên hỏi chuyện Suzuka.
Hơn nữa, trong khi Honoka có vẻ tránh né chuyện về ba mình, Suzuka lại không như vậy. Có lẽ cô bé biết lý do tại sao Honoka lại cố chấp xa lánh ba mình đến thế.
「Nói vậy chứ… Lúc ly hôn em còn nhỏ xíu, nên gần như chẳng nhớ gì về ba cả.」
Suzuka vừa nói, vừa cẩn thận cất chiếc lót ly của nhân vật mình thích vào bìa hồ sơ.
「Em có nghe Honoka hay mẹ em kể gì không?」
「Không ạ. Hồi xưa em cũng hay nài nỉ kể chuyện, nhưng mẹ và chị đều có vẻ không muốn nói, nên nhiều năm nay em không nhắc đến nữa. Ảnh cũng không còn… à mà có thể vẫn còn, nhưng em chưa từng thấy nên cũng không biết mặt mũi ra sao.」
「…Em có muốn gặp lại không?」
「Chuyện đó thì…」
「Ưmm,」 Suzuka im lặng với vẻ mặt nghiêm túc khác hẳn ngày thường.
「Tất nhiên, nếu được gặp thì em cũng muốn gặp ạ. Dù sao cũng là ba mình. Nhưng…」
Cô bé ngập ngừng, rồi lại cúi mặt xuống hút nước như vừa bị mắng.
Kazuma có thể đoán được phần còn lại của câu nói.
『Mẹ và chị sẽ nói gì』. Chắc chắn Suzuka đang lo lắng về điều đó. Dù cho bản thân cô bé có muốn gặp, nhưng nếu hai người họ chỉ cần tỏ ra một chút không muốn, Suzuka chắc chắn sẽ không gặp ba mình──Eguchi-san.
Và đó, có lẽ cũng là lý do Honoka không muốn gặp Eguchi-san.
Vì cảm thấy có lỗi với mẹ (Reika-san).
Lo lắng về điều đó, nên Honoka mới từ chối gặp ba mình.
「…Suzuka-chan, em có biết tại sao ba mẹ em ly hôn không?」
「Hể, sao mà em biết được chuyện đó chứ! Ngay cả chuyện về ba em còn không dám nhắc tới nữa là! Chẳng khác nào nhảy vào bãi mìn!」
「Đúng nhỉ…」
Sau đó, họ tạm gác chuyện về người ba lại, và cậu dành thời gian làm bạn với Suzuka, người đang liên tục chọn bài hát một mình. Tiếp đó, cậu đưa Suzuka về nhà cô bé.
Khi nhà Misaki đến gần, điều cậu không ngừng suy nghĩ là về gia đình họ.
Chính xác hơn là──về mẹ của Suzuka và Honoka, Reika-san.
(Cuối cùng, mấu chốt vẫn là người đó…)
Cậu nghĩ Honoka chắc chắn muốn gặp ba mình. Nếu vậy, cậu muốn giúp cô thực hiện điều đó. Và để làm được, cậu cần được sự cho phép của Reika-san.
Nghĩ đến đó, việc tiếp theo cậu cần làm cũng tự nhiên hiện ra.
「Vậy nhé anh hai! Cảm ơn anh đã đưa em về. Lần sau có chuyện gì lại nhờ anh giúp nhé!」
「Ừ. Nhưng mà, anh cũng là học sinh cuối cấp rồi nên mong em đừng quên điều đó nhé… À, phải rồi!」
「Vâng? Gì thế ạ?」
Cánh cửa chỉ hé mở, Suzuka quay người lại nhìn cậu.
「Này. Mẹ em──Reika-san, chắc là bận rộn với công việc lắm nhỉ?」
「Dạ, về cơ bản là vậy ạ… Nhưng mà, mẹ em thì có chuyện gì sao ạ? …………Hả! Ch-chẳng lẽ anh hai, chán chị rồi nên định tấn công luôn cả mẹ để làm một suất oyakodon*…!!」
(*Oyakodon là món cơm gà trứng, chơi chữ cho việc quan hệ với cả mẹ lẫn con gái.)
「Không phải!!!」
Bốp! Kazuma dùng hết sức vỗ vào đầu Suzuka.
Suzuka kêu lên 「Hau!?」, ôm đầu, nhưng vẫn tiếp tục la lớn đến mức cả khu phố có thể nghe thấy.
「Th-thì! Tự dưng lại hỏi chuyện ba em, đáng nghi lắm chứ bộ! Chắc chắn là anh đang âm mưu hốt trọn cả chị em lẫn mẹ luôn rồi!!」
「Nhân vật chính eroge nào mà thế hả!! Anh chỉ là có chuyện muốn nói với Reika-san thôi──」
「──Tôi không biết là chuyện gì. Nhưng trước hết, làm ơn đừng làm ồn trước cửa nhà người khác được không. Hàng xóm sẽ khó chịu đấy.」
Cả Kazuma và Suzuka đều im bặt, cứng đờ người.
Không biết từ lúc nào, Reika-san đã đứng ở ngưỡng cửa. Bà không mặc bộ vest công sở như mấy lần trước, mà là một bộ đồ thường phục trông rất trang nhã. Nhìn kỹ hơn, bà còn không trang điểm, trông hệt như đang thư giãn trong phòng khách ở nhà.
「M-mẹ!? Con xin lỗi! C-con không có ý làm ồn đâu ạ…」
Suzuka là người đầu tiên thoát khỏi trạng thái hóa đá, cô bé đứng thẳng tắp.
Kazuma cũng phản xạ đứng nghiêm, rồi liếc nhìn Suzuka bên cạnh. 「Chuyện gì thế này!?」.
「À, là thế này ạ, hôm nay mẹ em hiếm khi có thời gian rảnh… đang nghỉ ngơi ở nhà ạ…」
Suzuka thì thầm với giọng chỉ đủ để Kazuma nghe thấy.
(Mấy chuyện như thế phải nói trước chứ!!)
Mà khoan, đứng trước mặt mẹ mình mà cô em vợ này lại nói ra từ 『oyakodon』 à.
(Bị… bị nghe thấy rồi sao…?)
Cảm giác toàn bộ máu trong người như đang rút đi, Kazuma dè dặt nhìn lên mặt Reika-san.
Gương mặt nghiêm nghị rất giống Honoka. Nhưng ở đó không chỉ có sự nghiêm khắc, mà còn có sự điềm tĩnh và bao dung của một người phụ nữ trưởng thành.
Bà nở một nụ cười nhẹ, rồi đưa tay chỉ về phía phòng khách.
「Cảm ơn cậu đã đưa Suzuka về. Nếu không phiền, mời cậu vào nhà chơi một lát. …Tôi cũng tò mò về câu chuyện lúc nãy cậu nói.」
◆◆◆
──Phòng khách nhà Misaki. Ngồi lún sâu vào chiếc ghế sofa êm ái, Kazuma hơi cứng người vì căng thẳng.
Đối diện qua chiếc bàn, là hình ảnh Reika-san đang nhấp một ngụm trà.
Lưng thẳng tắp, động tác tao nhã không gây ra một tiếng động nào khi đặt tách trà xuống, dù đang ở trong chính nhà mình, bà vẫn không hề có vẻ lơ là. Điểm này quả không hổ danh là mẹ của Honoka.
Kể từ lần đầu gặp bà, đã gần hai năm trôi qua.
Cậu nghĩ mình đã thân thiết hơn nhiều so với lúc đầu, nhưng dù sao đi nữa, với Kazuma, Reika-san vẫn là ‘một người phụ nữ trưởng thành’ và ‘mẹ của bạn gái’. Cứ ngồi đối mặt với nhau thế này, cậu không thể không căng thẳng.
Ít ra có ai khác ở đây thì câu chuyện đã khác, nhưng Honoka vẫn còn ở lớp học thêm. Người có thể trông cậy là Suzuka thì đã để lại một cái cớ quá rõ ràng 「Con phải đi học bài!!」 rồi chuồn mất.
Thế là Kazuma đơn độc, một mình đối mặt với mẹ của bạn gái. Tách trà được mời tỏa ra hương thơm dịu nhẹ, nhưng cậu mãi không tìm được thời điểm thích hợp để nhấp một ngụm.
「Đừng căng thẳng quá… nói vậy chắc cũng khó nhỉ.」
Đặt tách trà xuống bàn, Reika-san mỉm cười.
「Ư… con xin lỗi.」
「Không sao đâu. Từ xưa tôi đã hay bị nói là ‘trông khó gần’, nên tôi cũng tự biết. …Tôi gọi Suzuka ra nhé. Có con bé ở đây, chắc cậu cũng sẽ thấy thoải mái hơn.」
「À, không ạ! Không sao đâu ạ. Chuyện là… con cũng có chuyện muốn hỏi.」
Nếu nghĩ đến điều sắp hỏi, thì việc Suzuka không có ở đây lại tiện hơn.
「Lúc nãy cậu có nói là có chuyện muốn nói nhỉ. …Là về Honoka sao?」
「Dạ không, không phải ạ. À mà, cũng không phải là hoàn toàn không liên quan…」
Bỗng dưng căng thẳng, Kazuma cầm tách trà lên như để giải tỏa.
Dù gì thì, chủ đề này cũng rất nhạy cảm. Sơ sẩy một chút là có thể đạp phải mìn. Hoặc có thể bị sét đánh. Tóm lại, đằng nào cậu cũng chết.
Dù vậy. Hình dung ra nụ cười của Honoka trong đầu, Kazuma bước một bước tới.
「Chuyện con muốn hỏi… là về ba của Honoka ạ.」
Cậu không tài nào nói ra được câu 『người chồng trước của cô』.
Nhưng, dù đã chọn cách nói an toàn nhất có thể, cậu vẫn cảm thấy không khí lạnh đi trong giây lát.
Không, có lẽ chỉ là do cậu quá nhạy cảm, thực tế chỉ là do cậu tưởng tượng thôi. Nhưng có gì đó, cái không khí ấm áp và yên bình chắc chắn đã tồn tại cho đến lúc nãy, ngay khoảnh khắc cậu cất lời, dường như đã ‘vèo…’ một tiếng mà bay đi đâu mất.
Hai chữ 『Rút lui』 nhấp nháy màu đỏ trong đầu Kazuma. Như thể cảnh báo nguy hiểm.
Nhưng Kazuma đã dồn hết dũng khí ít ỏi của mình để phớt lờ lựa chọn đó. Nghe tiếng tim đập thình thịch, cậu cứng người chờ đợi câu trả lời của Reika-san.
Một lúc sau, Reika-san vẫn im lặng. Bà nhìn vào mặt Kazuma như đang tìm kiếm điều gì đó… rồi cuối cùng, bà khẽ thở dài.
「…Tại sao lại đột ngột hỏi chuyện đó?」
Giọng nói cất lên, ít nhất không có vẻ gì là tức giận, nên cậu tạm thời thở phào nhẹ nhõm.
「Thật ra, trong số những người quen trong công việc của chị con, có một người tên là Tachibana-san…」
Cậu tóm tắt lại quá trình cho đến hôm nay.
Reika-san im lặng lắng nghe câu chuyện đó. Đôi mắt tĩnh lặng của bà không nhìn vào Kazuma, mà mơ màng nhìn xuống khoảng không trên bàn. Gương mặt không biểu lộ cảm xúc gì, nên Kazuma không thể đoán được bà đang nghĩ gì.
「…Ra vậy. Cũng có những chuyện trùng hợp thế nhỉ.」
「V-vâng! Vì vậy, con… muốn để Honoka gặp lại ba của mình ạ! Con nghĩ Honoka chắc chắn đang rất muốn gặp…」
…Không. Chính xác thì có một chút khác.
Nếu chỉ là gặp mặt, thì chuyện đó đã được thực hiện trong lần trước rồi.
Điều Honoka mong muốn, là Eguchi-san và họ, một lần nữa trở lại thành ‘gia đình’. Cả bốn người lại cùng nhau ăn cơm vui vẻ, cùng nhau cười đùa như ngày xưa.
Tuy nhiên, trước khi Kazuma kịp nói ra điều đó, Reika-san đã mở lời.
「Ừ, chắc là vậy rồi. Con bé hồi nhỏ cứ quấn lấy người đó suốt. Cứ để chúng gặp nhau đi. Chắc nó sẽ vui lắm.」
「Dạ…?」
「Hay đúng hơn là… chuyện như vậy, đâu cần phải xin phép tôi làm gì, hai đứa cứ tự do quyết định. Thật tình, Odagiri-kun còn trẻ mà đã rất mực thước nhỉ. …Chắc con bé cũng thích điểm đó của cậu.」
Reika-san cười khúc khích một cách bông đùa. Trước phản ứng không ngờ tới, Kazuma chớp chớp mắt.
「Vậy… được ạ?」
「Tất nhiên rồi. …Tôi trông giống một bà mẹ khó tính đến vậy sao?」
「Kh-không, không phải vậy đâu ạ! Chỉ là, con nghe nói từ trước đến giờ hai người không hề liên lạc với nhau… nên con nghĩ chắc là có lý do gì đó khiến họ không thể gặp nhau.」
Dù chỉ là kiến thức nghe được, nhưng thông thường, ngay cả khi ly hôn, người ta vẫn sắp xếp để con cái được gặp cha mẹ định kỳ. Việc hoàn toàn không có chuyện đó, cậu cứ ngỡ là phải có một lý do đặc biệt nào đó.
Trước câu hỏi của Kazuma, biểu cảm của Reika-san thoáng dao động.
「…Không phải là tôi không cho gặp. Chỉ là, bên kia không muốn thế. Tôi nghĩ nếu người ta không có ý định, thì cũng không cần phải ép buộc làm gì.」
Giọng nói thốt ra thật nhỏ. Trông không giống như đang giải thích cho Kazuma, mà更像是đang tự nói với chính mình.
Tuy nhiên, trước khi Kazuma kịp suy nghĩ về ý nghĩa của câu nói đó, lời của Reika-san đã cắt ngang dòng suy nghĩ của cậu.
「Chuyện là vậy đó. Cậu cứ bàn với con bé, rồi cả với bên kia nữa là được. Tôi không biết người đó đang ở đâu, làm gì, nhưng nếu con gái muốn gặp, chắc anh ta cũng không nỡ từ chối đâu.」
「À, về chuyện đó, thực ra thì──」
Đã đến nước này, thì cứ thuận thế mà làm. Nhân đà này, Kazuma liền nói với Reika-san về bữa tiệc sinh nhật.
Sinh nhật của Honoka vào tháng tới. Cậu định sẽ mời Eguchi-san đến bữa tiệc mừng sinh nhật đó.
「Ra vậy, một bữa tiệc.」
「Vâng, đúng vậy ạ! Thế nên, con rất mong cô cũng sẽ tham dự.」
「…Xin lỗi, nhưng tôi không thể làm thế được.」
「Ch-chỗ đó mong cô xem xét lại ạ! Con biết công việc của cô rất bận, nhưng chỉ cần cô ghé qua một chút thôi cũng được ạ…」
「Không phải là chuyện đó. Là sinh nhật của con gái tôi mà. Thời gian thì tôi có thể sắp xếp được. …Nhưng, nếu người đó đến, thì tôi không thể đi được.」
「…………Hả.」
Trái tim cậu thắt lại. Cảm giác hưng phấn đang dâng trào, như thể bị một cây kim chích vào, xẹp xuống một cách vô vọng.
「V-vậy là, tại sao ạ…!?」
「Đúng như lời tôi nói. Tôi không có ý định gặp lại người đó nữa. Tôi đã quyết định như vậy khi ly hôn. …Tôi không cản việc cậu mời người đó đến bữa tiệc, nhưng nếu cậu muốn cả tôi cũng tham gia, thì xin lỗi, cậu hãy từ bỏ ý định đó đi.」
Giọng điệu không hề tức giận. Thậm chí có thể nói là ôn hòa.
Nhưng, chính vì vậy, lời nói đó lại có một sức nặng. Một sức nặng khiến người ta cảm thấy rằng dù Kazuma có khẩn khoản thế nào, cũng không thể lay chuyển được trái tim của người này.
「Nh-nhưng! Cô đã nói là không phiền nếu Honoka gặp ba mình mà! Vậy mà──」
「Con bé làm gì là quyền tự do của nó. Tôi sẽ không can thiệp. Nếu muốn gặp thì cứ gặp. Nhưng, chuyện đó không liên quan đến tôi và người đó. Dĩ nhiên, cũng không liên quan đến cậu.」
「Chuyện đó…! Đúng là, có thể là vậy, nhưng…」
Nhưng, như vậy thì không được.
Chỉ gặp lại ba thôi, thì ước mơ của Honoka vẫn chưa thành hiện thực.
Điều cô ấy mong muốn, là cả bốn người trong gia đình lại được ở bên nhau. Cùng nhau ăn những món ngon, cùng nhau mỉm cười.
Để làm được điều đó, sự có mặt của Reika-san là vô cùng cần thiết.
「…Tôi biết cậu đang nghĩ cho con bé. Với tư cách là một người mẹ, tôi rất cảm kích. Nhưng đây là vấn đề của gia đình chúng tôi. Nếu là Honoka hay Suzuka nói thì không sao, nhưng tôi không có lý do gì để cậu can thiệp vào. Nói ra có thể khó nghe… nhưng đừng nên xía vào chuyện gia đình của người khác.」
Reika-san tiếp tục nói với Kazuma, người đang cố gắng tìm lời để đáp lại. Như một đòn kết liễu.
Nhưng, Kazuma đã lờ mờ nhận ra rằng, mình không có cách nào để phản bác lại.
Bởi vì, chính cậu cũng nghĩ, lời của Reika-san là đúng.
Đúng là Kazuma đang hẹn hò với Honoka.
Nhưng, chỉ có vậy thôi. Với Reika-san, ‘bạn trai của con gái’ cũng chỉ là người ngoài. Lẽ ra, Kazuma không có quyền nói những điều sâu xa đến thế này.
Nhưng, không thể vì thế mà nói 「Vâng, con hiểu rồi」 rồi từ bỏ được.
Bởi vì Honoka, đã luôn cố gắng vì điều đó.
Ngay cả những vấn đề khó khăn mà ai cũng nói 「Không thể nào」 rồi từ bỏ để tìm một con đường khác, cô ấy vẫn tự tay mở ra một con đường mới, và thẳng tiến cho đến ngày hôm nay.
Vậy thì, Kazuma cũng không thể dễ dàng bỏ cuộc.
Cậu đã quyết định, sẽ không bỏ cuộc.
Để được ở bên Honoka mãi mãi, cậu cũng sẽ nỗ lực nhiều như cô ấy.
Vì vậy, phải suy nghĩ. Những lời nói có thể khiến Reika-san thay đổi suy nghĩ. Một cách để Kazuma, người không phải là thành viên trong gia đình, có thể chen vào vấn đề của gia đình Honoka.
Những gì đã thấy, những gì đã nghe. Lục lại ký ức của mười mấy năm, Kazuma vắt óc suy nghĩ.
『Này, không có đường thì mình cứ làm ra thôi.』
──Ngay lập tức. Lời nói hiện lên trong đầu cậu, thật trớ trêu, lại là của Eguchi-san.
Cùng lúc đó, một ý tưởng lóe lên.
「Bây giờ có thể không phải là gia đình… nhưng tương lai, có thể sẽ khác.」
Lời nói gần như buột miệng một cách vô thức. Có lẽ đã nghe thấy, Reika-san nhìn cậu với vẻ nghi ngờ.
Nhìn thẳng vào gương mặt đó, lần này Kazuma nói rành mạch những lời tiếp theo.
「Reika-san. Con… muốn được ở bên Honoka mãi mãi về sau. Dù tốt nghiệp cấp ba và lên đại học. Dù tốt nghiệp đại học và đi làm. Và cả sau này nữa, mãi mãi.」
Đúng vậy.
Kazuma có ý định sẽ ở bên Honoka mãi mãi về sau──đúng vậy, là ở bên cạnh cô ấy cả đời.
Nếu thế thì, điều đó có nghĩa là.
「Vì vậy, con──sẽ kết hôn với Honoka. Con dự định sẽ cầu hôn cô ấy vào sinh nhật sắp tới của Honoka ạ」
Nếu đã muốn ở bên nhau mãi mãi.
Nếu đã không có ý định rời xa nhau lần nữa.
Thì điều đó có nghĩa là như vậy.
Cậu sẽ kết hôn với Honoka. Trở thành chồng của cô ấy──trở thành gia đình của cô ấy.
Và, nếu một ngày nào đó cậu trở thành gia đình với Honoka, thì 『gia đình của Honoka』 là Reika-san hay bố cô ấy, cũng không còn là người dưng với Kazuma nữa.
Họ là những người một ngày nào đó sẽ trở thành gia đình của mình.
Nếu vậy thì──cậu không thể nào làm ngơ với lý do 『bây giờ』 vẫn chưa liên quan được.
Trong một lúc, Reika-san sững sờ nhìn Kazuma.
Nhưng rồi, bà thở ra như thể trút bỏ căng thẳng, và nở một nụ cười khổ như muốn nói 「Đúng là một đứa trẻ hết thuốc chữa mà」.
「……Này cháu. Bác nghĩ cháu đang nghiêm túc, và bác không hề xem nhẹ tình cảm đó, nhưng cả cháu và Honoka vẫn còn là học sinh cao trung, đúng chứ? Những chuyện như vậy, nên để đến khi trưởng thành hơn rồi hẵng nghĩ đến, nhé?」
Dù chấp nhận sự nghiêm túc của Kazuma, nhưng Reika-san dường như không coi lời cậu nói là thật…… hay đúng hơn là, bà 『không có ý định để nó thành sự thật』.
Bà đang cố gắng xoa dịu tình hình, xem nó như một lời nói đùa để Kazuma không đi quá xa. Cậu có thể cảm nhận được sự chừng mực và quan tâm của một người lớn.
(À không, mà… dĩ nhiên là vậy rồi)
Ngay cả Kazuma cũng tự ý thức được rằng mình vừa nói ra một điều tày đình.
Nhưng cậu không có ý định nói cho qua chuyện, cũng không có ý định biến nó thành lời nói dối. Như Reika-san đã nói, ít nhất bản thân Kazuma là hoàn toàn nghiêm túc.
Hơn nữa, đây là bước đột phá mà cậu tìm thấy được sau bao bế tắc. Cậu không thể dễ dàng từ bỏ như vậy được.
「Không ạ, thưa bác! Dĩ nhiên là cháu nghĩ những gì bác nói rất đúng ạ! Nhưng cháu thật sự muốn cùng Honoka──」
「……Ôi chà. Honoka?」
「Ể!?」
Kazuma giật mình quay lại phía sau, và thấy Honoka đang đứng ở lối vào phòng khách. Dường như cô vừa mới về đến nhà, và đang nhìn Kazuma trong phòng với vẻ mặt ngạc nhiên.
(Hả!? Chẳng lẽ ban nãy… cô ấy nghe thấy rồi sao!?)
Tâm trí cậu rối bời, không biết phải nói gì ngay lập tức.
「A, ờm, ch-chào cậu…」
「Kazuma-kun đưa Suzuka về đấy con. Thế nên mẹ nghĩ hay là mời cháu ấy ở lại uống trà. …Con cũng thay đồ đi. Giờ mẹ sẽ đi pha trà」
「A… vâng ạ. Xin lỗi cậu nhé Kazuma-kun, đợi mình một chút」
Reika-san đã ra tay cứu giúp Kazuma đang lúng túng. Được mẹ thúc giục, Honoka, người đang ngẩn ngơ, cũng giật mình và đi lên lầu.
(Chẳng lẽ Honoka… đã nghe thấy câu chuyện ban nãy?)
Cậu bất giác nhìn vào mặt Reika-san.
Dường như bà đã hiểu ngay ý của Kazuma, bà nghiêng đầu đáp 「Bác cũng không biết nữa」. Không lâu sau, Honoka thay đồ xong và đi xuống.
「Nhưng mà mình ngạc nhiên thật đấy. Không ngờ Kazuma-kun lại đến nhà mình」
「Ừm. Mẹ cậu nói là nếu được thì ở lại uống trà…」
Vừa nói, Kazuma vừa liếc nhìn vẻ mặt của Honoka.
Trông cô không có gì lạ cả. Vậy có nghĩa là cô ấy đã không nghe thấy sao──.
…Và rồi. Nhận ra Kazuma đang nhìn mình chằm chằm, Honoka đứng khựng lại.
Rồi cô vội vàng né tránh ánh mắt của cậu. Như thể đang cố gắng che giấu điều gì đó.
(Hả!?)
「Hình như trước đây cũng từng có chuyện thế này thì phải…」, Kazuma bỗng thấy sốt ruột.
Cậu càng nhìn Honoka chăm chú hơn, và lần này, cô bắt đầu bồn chồn đảo mắt.
「C-có chuyện gì vậy Kazuma-kun? M-mình hoàn toàn không biết hai người đã nói gì đâu nhé, h-hoàn toàn không biết gì hết!」
Chắc chắn là nghe thấy rồi.
Mặt Kazuma tái đi──nhưng mặt khác, thái độ của Honoka lại có gì đó là lạ.
Cô trông có vẻ vui mừng một cách kỳ lạ. Khóe miệng cô méo đi một cách quái dị, như thể đang cố hết sức để không nhếch mép cười.
Honoka đáng lẽ phải tránh chủ đề về cha mình. Vậy mà, khi biết chuyện tiệc sinh nhật đã được bàn bạc sau lưng mình, liệu cô ấy có phản ứng như thế này không?
「…Này Honoka. Cậu thực sự không nghe thấy gì từ cuộc nói chuyện ban nãy sao…?」
「D-dĩ nhiên rồi! Mình không nghe thấy gì cả, cái gì mà cầu h──」
『Hự!!』, Honoka vội vàng đưa hai tay lên bịt miệng.
「Ô-ôi không!! Muộn thế này rồi!! C-cậu nên về đi thôi Kazuma-kun!! Đường tối nguy hiểm lắm đó!!」
「Không, vẫn còn sớm mà. Hơn nữa Honoka, chuyện ban nãy rốt cuộc──」
「K-không được!! Về đi!! Nhanh lên!! Ngay bây giờ!!」
Vừa nói liến thoắng, Honoka vừa đẩy mạnh vào lưng cậu. Rõ ràng là cô hoàn toàn không có ý định để Kazuma nói tiếp.
Trong lúc cậu đang bối rối, Reika-san đứng dậy.
「…Bác sẽ lái xe đưa cháu về. Dù sao cũng là bên này mời mà」
「Dạ thôi ạ, sao cháu dám làm phiền bác đến thế…」
「Đ-đúng vậy! Đúng thế đó ạ! Nhờ mẹ cả nhé!」
Honoka gật đầu lia lịa, ngắt lời Kazuma. Một cách phấn khích không cần thiết.
Reika-san ra hiệu bằng mắt để Honoka không nhận ra.
「…Cháu hiểu rồi ạ. Vậy, xin nhờ bác ạ」
「Ừ. Vậy chúng ta đi thôi」
「Vậy, chúc cậu ngủ ngon nhé Honoka. Lát nữa mình sẽ gọi điện」
「…………Phư phư phư」
「À, ừ! Mình sẽ đợi nhé, Kazuma-kun!」
Theo sau Reika-san đang đi về phía cửa chính, Kazuma cũng rời khỏi phòng khách.
Cậu đã nghĩ Honoka sẽ ra tiễn, nhưng cô vẫn ở lại trong phòng.
Vẫn thấy có gì đó kỳ lạ, Kazuma nghiêng đầu thắc mắc.
Và rồi, ngay lúc định xỏ giày, cậu nhận ra mình đã để quên điện thoại trên bàn phòng khách.
「…A! Cháu xin lỗi! Cháu có chút đồ để quên ạ!」
「Không cần vội đâu. Bác ra xe trước」
Nhìn Reika-san đi ra ngoài trước, Kazuma vội vàng quay lại phòng khách.
──Nhưng. Ngay khi mở cửa phòng khách, Kazuma đã đứng hình.
Honoka. Cô ấy đang nằm sõng soài trên sàn phòng khách, cơ thể co giật bần bật.
「Honoka!? Cậu sao thế!? Có sao kh──」
Ngay khi cậu định vội vã chạy đến, một giọng nói bất chợt lọt vào tai khiến Kazuma dừng lại.
「…………Ưn, phư phư phư phư phư」
Vẫn nằm úp mặt xuống sàn, Honoka bắt đầu bật ra những tiếng cười khúc khích.
Tưởng gì, cô cứ thế lăn lộn đành đạch trên sàn. Dù đầu va côm cốp vào sàn nhà, đồ đạc, và tường, cô vẫn không dừng lại, chỉ miệt mài quằn quại trên sàn. Vừa cười một cách vô cùng hạnh phúc.
「Phư phư… ư phư phư… phư hi hi hi, a hyo hyo hyo ho…!」
Honoka mơ màng nhìn lên không trung, hai tay áp lên má, nở một nụ cười ngây ngất. Đôi mắt lờ đờ của cô đang nhìn về một nơi nào đó không phải ở đây, và dường như cô không nhận ra Kazuma đã quay lại.
Trong lúc Kazuma đang ngẩn người nhìn, Honoka lại bắt đầu uốn éo cơ thể như thể đang nói 「Thôi mà, ngại quá đi」. Lát sau, cô lại vươn tay vào khoảng không, làm động tác như đang ôm một thứ gì đó. Tiếp theo, cô chu môi ra như thể muốn nói 「Chu~」. Dĩ nhiên là ở đó chẳng có gì cả.
「………………H-Honoka?」
Thật lòng mà nói, phải lấy hết can đảm cậu mới dám lên tiếng. Nhưng để yên như vậy cũng đáng sợ không kém, nên Kazuma rụt rè cất lời.
Ngay lập tức, Honoka nảy bật dậy như bị sét đánh, 「Hự!?」.
「K-Kazuma-kun!? Tại sao!? Chẳng phải cậu đã về rồi sao!?」
「À, mình để quên chút đồ… C-còn Honoka, cậu sao thế?」
「Không có gì cả」
「………………V-vậy à」
Honoka nói dứt khoát với vẻ mặt và giọng nói cứng như sắt.
Câu 『Đùa nhau chắc』 tất nhiên lướt qua tâm trí cậu, nhưng cậu cũng không đủ can đảm để chọc vào tổ kiến lửa, nên chỉ đành gật đầu.
「H-hơn nữa Kazuma-kun. Cậu quên gì thế?」
「A. Ừm, điện thoại…」
「Đây này」
Vèo một cái, Honoka chạy đến bàn và lấy điện thoại đưa cho cậu.
Kazuma nhận lấy. Và rồi cuộc trò chuyện bị ngắt quãng.
「…………V-vậy, mình về đây」
「Ừ. Cẩn thận nhé, Kazuma-kun」
Chúc ngủ ngon, Honoka nở một nụ cười rạng rỡ.
Cánh cửa phòng khách đóng lại một cách nhẹ nhàng, như thể chưa có chuyện gì xảy ra.
…Dĩ nhiên, cậu không có đủ can đảm để mở cửa lần nữa và hỏi rõ ngọn ngành với Honoka.
◆◆◆
──Ngày hôm sau.
Hôm đó là Chủ Nhật. Vì hành động kỳ lạ của Honoka ngày hôm trước, Kazuma mãi không ngủ được nên đã ngủ nướng. Khi cậu tỉnh dậy thì đã gần trưa.
(A~, chắc tại ngủ nhiều quá… Đau đầu… đói bụng…)
Đầu óc vẫn còn hơi choáng váng, cậu bị cơn đói thúc giục và ra khỏi giường.
Thay đồ và ra khỏi phòng, cậu ngửi thấy một mùi thơm kích thích vị giác.
Kazuha hiếm khi nấu ăn… hay đúng hơn là hiếm khi dậy vào buổi sáng, nên có vẻ hôm nay mẹ cậu ở nhà. Thật may mắn, nghĩ vậy, Kazuma đi xuống tầng dưới.
「Chào buổi sáng…」
「──Chào buổi sáng, Kazuma-kun. Đúng lúc quá. Bác và mẹ cháu vừa mới bàn là có nên lên gọi cháu dậy không đây」
Bàn tay đang vô thức vươn tới tủ lạnh của cậu khựng lại.
「Ể!? H-Honoka!?」
Cái đầu vẫn còn đang ngái ngủ của cậu bỗng 「Ting!」 một tiếng, hoàn toàn tỉnh táo.
Nhìn lại phòng bếp một lần nữa, cậu nhận ra giọng nói ban nãy không phải là ảo giác hay mơ. Honoka thực sự ở đó, tay cầm muôi, đang vui vẻ trò chuyện với mẹ Kazuma.
「Thiệt tình, cả Kazuma lẫn Kazuha đều yếu vào buổi sáng nên bác khổ tâm lắm~. Bác thì không sao, mà cả hai đứa nó đều giống hệt người ấy. Nhưng có một cô bé chu đáo như Honoka-chan ở bên thì bác cũng yên tâm rồi」
「V-vâng ạ! Cứ giao cho con, thưa bác! Chuyện của Kazuma-kun, mỗi sáng con sẽ đánh thức anh ấy dậy đàng hoàng ạ!」
Honoka gật đầu, vẻ mặt có chút gượng gạo.
Quên cả việc buông lời trêu chọc 「Không phải Honoka mới là người yếu buổi sáng hơn sao」, Kazuma ngẩn người nhìn cảnh tượng đó.
「Hả? Khoan đã. Sao Honoka lại ở đây?」
Người trả lời câu hỏi hiển nhiên đó không phải là Honoka, mà là mẹ của Kazuma đang mỉm cười bên cạnh.
「Con nói gì thế hả!! Honoka-chan đã cất công đến đây vì con──」
「K-không ạ! Không sao đâu ạ bác! H-hơn nữa Kazuma-kun! Cho mình nói chuyện một lát được không?」
Honoka kéo tay Kazuma, người vẫn còn đang sững sờ, ra khỏi bếp. Cô dẫn cậu đến một nơi mà mẹ cậu không thể nghe thấy.
Lúc này, Kazuma mới hoàn hồn.
Cậu bỗng 「Hả!?」 một tiếng, nhớ lại chuyện trước khi Honoka đi du học. Lúc cô cãi nhau với Reika-san và bỏ nhà đi. Khi đó, Honoka cũng ban đầu nói là 「đến để nấu cơm」, rồi định ở lì nhà Kazuma.
「Đừng nói là Honoka, cậu lại cãi nhau với mẹ cậu đấy chứ!? Rồi bỏ nhà đi!?」
「S-sai rồi! Hôm nay mình thực sự không cãi nhau hay bỏ nhà đi đâu! Mình thực sự đến là vì bồi dưỡng nữ công gia chánh đó!」
「Ể?」
「A」
Cả hai há hốc miệng, nhìn nhau một lúc.
「…Bồi dưỡng để làm cô dâu?」
「À, ờm… chuyện là như vậy đó」
Cô cũng không giải thích cho cậu chuyện là như thế nào. Chỉ khẽ e thẹn, ngước nhìn Kazuma, Honoka mỉm cười.
「Lại huấn luyện mình thật nhiều vào nhé? Lần này không phải với tư cách là bạn gái nữa──mà là cô dâu」