HIROTA no kanojo ga ore no motteru EROGE ni kyomi shinshin nandaga

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

(Đang ra)

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

Rakuto Haba

Một câu chuyện tình yêu học đường đầy hài hước và lãng mạn — bắt đầu từ khi tôi có được người yêu!

184 2018

Zombie này dễ thương

(Đang ra)

Zombie này dễ thương

Bánh Bao Đậu Nành

"Đây là em gái tôi, 13 tuổi, là một loli. Tôi không phải là em gái cuồng, ừm, không phải.

50 79

Ơ Kìa Tiên Tử, Đã Nói Chỉ Là Trải Nghiệm Nhân Sinh Thôi Mà!

(Đang ra)

Ơ Kìa Tiên Tử, Đã Nói Chỉ Là Trải Nghiệm Nhân Sinh Thôi Mà!

红烧油焖虾 (Hồng Thiêu Du Môn Hà)

Mỗi cuộc hành trình trong Bách Thế Thư không chỉ là một trải nghiệm, mà còn mang đến cho hắn cơ hội hoàn thành nhiệm vụ để nhận được sức mạnh và phần thưởng. Đây chính là tia hy vọng duy nhất giúp hắn

281 1374

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

352 11723

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

470 13550

Những Cô Bạn Sẵn Lòng Làm Chuyện Ấy Nếu Bạn Yêu Cầu (LN)

(Đang ra)

Những Cô Bạn Sẵn Lòng Làm Chuyện Ấy Nếu Bạn Yêu Cầu (LN)

Kagami Yuu

Một bộ romcom nóng bỏng, tinh nghịch tuổi học trò xoay quanh cô nàng đáng yêu nhất lớp và cậu bạn thân của mình!

37 448

Tập 10 - Chương 3

Và mùa hè đầu tiên đến.

Chủ nhật. Ngày hội đã hẹn ước may mắn thay trời quang sau những ngày mưa dầm.

Buổi chiều trước ngày hội, Kazuma tiến về nhà Ruri, điểm hẹn đã định.

Việc không hẹn trực tiếp ở hội mà tập trung ở nhà Ruri là do cô nàng đề xuất: "Đã mất công đi hội thì mặc yukata cho xôm tụ đi!"

Đúng thật, lễ hội mùa hè thì yukata là chuẩn bài rồi. Xét trên phương diện otaku eroge thì đây là một quy tắc bất di bất dịch.

Nhưng mà thời buổi này, không phải ai cũng có yukata, cũng chẳng phải ai cũng biết mặc. Ngay cả Kazuma đây cũng vậy.

Người giải quyết vấn đề này chính là Yuna, người xuất thân từ một gia tộc danh giá ở vùng quê, từ nhỏ đã quen với trang phục truyền thống Nhật Bản.

"Haizz, hết cách thôi... Để đại ca đây, một sinh viên đại học ra tay giúp đỡ vậy. Đúng thế, chính là đại ca đây này!"

Thế là, cô nàng đã nhờ cậy các mối quan hệ ở quê nhà, xin được mấy bộ yukata không mặc nữa. Chuyện này chả liên quan gì đến việc là sinh viên đại học cả, chỉ là dựa hơi gia đình thôi, nhưng vì dù sao cũng được giúp nên Kazuma quyết định không vạch trần.

"Ê Ruri, tới rồi đây."

Từ nhà mình đi bộ chưa tới một phút là tới nhà Ruri đối diện, Kazuma bấm chuông.

Nhưng chờ mãi chẳng thấy ai ra mở cửa. Rõ ràng Ruri biết Kazuma sẽ đến, chẳng lẽ đang mặc đồ nên không tiện?

Đang định bấm chuông lần nữa thì bỗng "Á!?'' tiếng thét thất thanh của Ruri vang lên từ trong nhà.

"Hả!? Cái, cái gì!? Có chuyện gì vậy!?"

Hoảng hốt, Kazuma ấn chuông liên tục nhưng không ai trả lời.

May thay cổng không khóa, Kazuma xông vào sân. Lấy chìa khóa bí mật được giấu kỹ nhờ đặc quyền thời thơ ấu, cậu bước vào nhà.

Trong nhà phải có Ruri, Yuna và cả Suzuka đã đến trước. Honoka thì sẽ đến muộn hơn một chút.

"Ruri!? Hội trưởng!? Suzuka-chan!? Vừa nghe thấy tiếng hét, có chuyện gì không ổn hả!?"

"K-Kazuma, đừng có vào đây!"

Tiếng Ruri hốt hoảng vọng ra từ phòng khách.

Từ cánh cửa đang mở toang, Kazuma hé mắt nhìn vào.

Ngay lập tức, cậu "phụt!?" một tiếng.

Ba người Ruri, Yuna và Suzuka ở bên trong, không hiểu sao, cả ba đều trong tình trạng "nửa vời".

"Ơ hay!? Đã bảo đừng có vào mà!! Kazuma ngốc!!"

"Không, tại tớ đâu có ngờ lại thành ra thế này... Mà, mà các cậu đang làm cái trò gì vậy!?"

Vội vàng rụt mặt lại, Kazuma gặng hỏi.

"Thì là... tớ không biết mặc yukata... cứ nghĩ thử mặc xem thế nào ai dè..."

"Không biết mặc á? Thế hội trưởng đâu?"

"Tớ chỉ bảo là tớ có yukata thôi chứ có bảo là biết mặc đâu! Tớ cứ tưởng mấy đứa dân chơi sành sỏi cái này lắm cơ!"

"T-Tớ có biết đâu! Lúc nào tớ cũng nhờ bạn mặc hộ mà...! Với cả, hội trưởng nhà kiểu Nhật thế kia cơ mà! Sao lại không biết mặc yukata!?"

"Yukata với kimono khác nhau nhé! Với cả, đừng có nghĩ nhà tớ kiểu Nhật thì ngày nào tớ cũng mặc kimono! A!?"

"Hội trưởng!?"

Nghe thấy tiếng Yuna, Kazuma vội quay người lại nhìn về phía phòng khách.

Trước mắt cậu là cảnh Yuna mất thăng bằng vì giẫm phải chiếc obi (đai lưng kimono) rơi trên sàn, do đang nổi nóng. Cô nàng chới với tìm chỗ bám, vội túm lấy vạt áo yukata của Ruri đứng gần đó. Nhưng vì mọi chuyện quá bất ngờ, Ruri không đỡ nổi Yuna đang ngã nhào.

Kết quả là cả hai người ngã nhào vào nhau. Suzuka đứng gần đó cũng bị vạ lây, tiếng thét của ba người vang vọng khắp nhà.

Với tình trạng chỉ vừa xỏ tay vào yukata mà đã thành ra như vậy, thì đương nhiên là...

Cuối cùng, Honoka đến sau đã giúp mọi người mặc yukata. Kazuma vì lỡ chứng kiến những thứ không nên thấy, đã bị Ruri mắng cho một trận té tát rồi bị đuổi ra khỏi nhà với câu "Biến ra ngoài kia chơi đi!".

... Và thế là, tại ga tàu, nơi được chỉ định làm điểm hẹn mới. Kazuma vừa lật giở cuốn từ vựng, ra vẻ là một sĩ tử vừa không khỏi thắc mắc.

(... Mình làm thế này có ổn không nhỉ?)

Trong đầu cậu hiện lên khuôn mặt của Tadasu, người bạn hai năm của cậu. Hôm nay cậu ta không đến. Dù đã mời nhưng cậu ta đã từ chối: "Tớ bận học thêm rồi."

Dù không đời nào có chuyện đó, nhưng cậu vẫn cảm thấy mình đang ăn chơi trác táng mà chẳng lo học hành gì cả.

──Nhưng. Cái suy nghĩ nghiêm túc đó đã tan biến ngay khi Kazuma nhìn thấy bóng dáng của Honoka (bạn gái cậu).

"Kazuma-kun! Xin lỗi, em để anh phải đợi lâu rồi ạ?"

Honoka chạy đến trong bộ yukata lộng lẫy. Mái tóc lúc nào cũng xõa nay được búi cao cho hợp với yukata, khiến cậu không khỏi xao xuyến trước gáy cổ trắng ngần của cô.

Vẻ rực rỡ của cô như thể một đóa hoa đột nhiên nở rộ trước mắt cậu, Kazuma ngẩn ngơ ngắm nhìn cô một lúc lâu không nói nên lời.

"... Kazuma-kun?"

"A, xin lỗi! Tại, tại em hợp yukata quá nên anh hơi bị ngắm mất rồi."

"Thật ạ?... Em mừng quá. Em đã chọn yukata này rất kỹ để anh ngắm đấy ạ."

Honoka đỏ mặt vui sướng, xoay một vòng tại chỗ.

Rồi ngước lên nhìn Kazuma, cô mỉm cười rạng rỡ.

"Sao ạ? Kazuma-kun. Em, em có thể trở thành một người bạn gái tuyệt vời khiến anh tự hào không ạ?"

"Chuyện đó thì khỏi phải nói, Honoka là người bạn gái tuyệt vời nhất rồi."

"... Cảm ơn anh. Em vui lắm ạ."

Nhẹ nhàng, Honoka đan những ngón tay vào tay Kazuma. Cả hai người nép vào nhau, ai nhìn vào cũng thấy là một cặp đôi đang yêu nhau thắm thiết.

"... Ê mấy đứa kia."

Một giọng nói lạnh lùng bỗng vang lên, kéo cả hai người về với thực tại.

"A", Kazuma nhận ra Yuna và những người khác đi cùng Honoka đang nhìn hai người với vẻ mặt khó chịu.

Không chỉ Honoka, mà cả Yuna và những người khác cũng mặc yukata. Mỗi người một vẻ, nhưng ai cũng rất hợp, chẳng kém gì Honoka cả.

"Ơ, Tachibana-san không đi cùng ạ?"

"Ừm. Nghe bảo công việc bị dồn lại nên sẽ đến sau."

"Vậy ạ... Chủ nhật rồi mà vẫn vất vả nhỉ."

Dù không nói ra, nhưng có vẻ Mirai đã rất mong chờ lễ hội hôm nay, nếu cuối cùng cô ấy không đến được thì thật là đáng tiếc.

"Thế bọn mình cứ chơi trước nhé. Xem cái lễ hội ở đây có gì hay ho nào."

"Sao hội trưởng cứ hăng hái thế nhỉ?"

Yuna sải bước đi trước, những người còn lại thong thả đi theo sau.

──Và.

Từ phía sau, Honoka khẽ tiến đến gần Kazuma đang đi cuối hàng.

Im lặng sánh bước bên cạnh cậu, cô ngước mắt nhìn lên.

Thế là Kazuma cũng không nói gì, lặng lẽ nắm lấy tay Honoka.

◆◆◆

Ngôi đền mà họ nhắm đến không xa ga lắm, nằm nép mình trong một con phố nhỏ bên cạnh đường lớn.

Một ngôi đền nhỏ mà người địa phương may ra mới biết. Đương nhiên, hội hè cũng không có quy mô lớn đến mức thu hút khách từ xa, nhưng xung quanh đền vẫn có rất đông người dân địa phương đến, náo nhiệt hơn họ tưởng.

"Oa... đông người ghê ạ."

"Đúng nhỉ. Cơ mà vẫn chưa bằng hội ở nhà tớ đâu!"

"Tớ nghe bạn sống gần đây kể là ở trong đền có cả sân khấu lớn nữa cơ. Họ còn tổ chức cả thi karaoke nữa đấy! Vẫn còn sớm, mình đi xem các gian hàng trước đi."

Tiếng guốc lộc cộc vang lên, Ruri và những người khác xúng xính trong bộ yukata đi ngắm các gian hàng.

Còn Kazuma và Honoka thì.

"Xin lỗi cho cháu ba, không bốn que chuối bọc socola ạ."

(Đúng là Honoka)

Honoka hai tay ôm khư khư mấy que chuối bọc socola, mặt mày hớn hở quay lại chỗ Kazuma.

"Kazuma-kun. Anh có muốn ăn thử không ạ?"

"Anh không cần đâu. Em cứ ăn cho đã đi. ... Mà này, em không muốn xem các gian hàng khác à?"

Trên đường đến đây có rất nhiều gian hàng đồ ăn, nhưng Honoka chẳng thèm ngó ngàng gì cả. Vì cô nàng đã mua chuối bọc socola rồi──à không, phải nói là vì Honoka là thế, nên chắc chắn không đời nào cô nàng lại không đói bụng được.

(... Chà, đúng là dân otaku eroge thì cứ phải có chuối bọc socola ở lễ hội mới chịu.)

Vừa lúc Kazuma nghĩ vậy.

"... A, ừm? Kazuma-kun, cho em xin một chút thời gian được không ạ?"

"Hửm?"

"Thì là... em mua nhiều quá nên tay bận, không ăn được. Hay là, anh cầm giúp em một que nhé...?"

"Ừ, chuyện nhỏ ấy mà."

Vừa lúc Kazuma cũng đang nghĩ "tay em vướng víu thế kia chắc khó ăn đây", cậu không nghĩ nhiều mà cầm lấy que chuối Honoka đưa.

──Ngay khoảnh khắc đó. Honoka nhướn người tới, như thể đuổi theo que chuối Kazuma đang cầm.

"Ưm, mư... mư..."

Trong khi Kazuma đơ người, Honoka áp đôi môi vào trái chuối to đùng đen bóng (vì socola), rồi từ khe hở đó, cô nàng luồn lưỡi ra, bắt đầu thưởng thức nó.

Khi thì cô nàng dùng lưỡi liếm láp toàn bộ trái chuối, khi thì dùng đầu lưỡi mân mê phần đầu chuối. Sau khi phủ đều nước bọt, cô nàng há to miệng, ngậm trọn trái chuối vào trong miệng. Tuyệt đối không dùng răng, chỉ dùng môi nhẹ nhàng vuốt ve bề mặt.

"Hức... ư... ngon quá... ư...!"

... Chuối bọc socola có phải là thứ phải ăn hổn hển thế này không nhỉ?

Đúng lúc đó. Socola tan chảy, nhỏ giọt xuống theo trái chuối. Honoka định dùng lưỡi liếm lấy, nhưng chậm một bước, socola dính vào ngón tay Kazuma đang cầm que.

Lưỡi của Honoka đuổi theo, định mút lấy ngón tay của Kazuma──.

"Thôi thôi dừng lại!! Hết phim!! Hết rồi!!"

Ngay lập tức. Kazuma giơ tay lên vung mạnh, giật lấy que chuối khỏi tay Honoka.

Vì quá mạnh nên que chuối tuột khỏi tay rơi xuống đất. "A..." tiếng Honoka tiếc nuối vang lên. Cố tình à.

"H-Honoka! Mấy cái, mấy cái đó, không được đâu!!"

"... Mấy cái đó là cái gì ạ?"

Honoka nghiêng đầu khó hiểu.

Nhưng đôi má cô nàng rõ ràng là đang ửng đỏ, chỉ cần nhìn là biết cô nàng đang giả vờ không hiểu.

Khó chịu vì chỉ có mình bị trêu chọc, Kazuma cố tìm từ để phản bác. Cậu muốn nói điều gì đó khiến cô nàng rung động.

Nhưng cuối cùng, Kazuma chẳng nghĩ ra được ý tưởng nào hay ho để đáp trả, cậu đành lảng sang chuyện khác.

"H-Hay là, mình đi nhanh lên thôi. Cứ lề mề thế này lại lạc mất Ruri mất... Ủa mà lạc thật rồi!?"

Giờ cậu mới nhận ra Ruri và những người khác lẽ ra phải đi phía trước đã biến mất, cậu giật mình.

Vừa nghĩ "sao mà sến thế...", Kazuma vừa lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn cho Ruri. "Để em thử liên lạc với Suzuka xem sao" Honoka cũng lấy điện thoại ra.

Nhưng có lẽ do không để ý thông báo, chẳng ai đọc cả. Nếu vậy thì gọi điện thôi, nhưng cũng chẳng ai nghe máy.

"Không được rồi, cả Ruri lẫn hội trưởng đều không để ý điện thoại. Suzuka-chan thì sao ạ?"

"Thì là..."

Honoka đang nhìn điện thoại, vẻ mặt áy náy.

"Em xin lỗi. Suzuka lạc mất rồi, đang được nghỉ ngơi ở văn phòng đền ạ."

"Đúng là Suzuka."

"Hả?"

"À không, không có gì."

Kazuma xua tay trước vẻ mặt ngơ ngác của Honoka. Có vẻ cô nàng chỉ biết eroge thôi, còn mấy cái lóng trên mạng dựa theo light novel thì vẫn chưa hiểu.

"Em đi tìm con bé trước đây ạ. Kazuma-kun mà liên lạc được với mọi người thì báo em nhé."

"Anh đi cùng em cho."

"Không cần đâu ạ. Cũng không xa lắm đâu mà."

"Vậy em đi đây", Honoka khẽ vẫy tay, khuất dần vào đám đông.

Kazuma cũng định đi tìm Ruri và những người khác thì chợt.

(... Hửm?)

Cảm thấy có ai đó đang nhìn mình, Kazuma khựng lại.

Cậu nghĩ là Ruri và những người khác, nhưng nhìn xung quanh chẳng thấy ai quen cả.

(... Ừm... Chắc mình tưởng bở thôi.)

Nghiêng đầu khó hiểu, Kazuma lại tiếp tục bước đi.

◆◆◆

Đúng như dự đoán, Ruri và Yuna đã được tìm thấy ngay.

Tại gian hàng câu cá vàng, cách chỗ Kazuma chia tay Honoka không xa. Yuna đứng gần đó, thấy Kazuma thì gọi với lại.

"Ô, muộn thế... mà, Minazaki-san đâu? Không đi cùng cậu à?"

"Thì là, Suzuka-chan bị lạc nên Honoka đi đón rồi ạ. Hội trưởng và Ruri đang làm gì thế ạ?"

"Như cậu thấy đấy, đang câu cá vàng chứ gì nữa? Shinomya-chan tự dưng nổi hứng muốn chơi ghê cơ."

"──A! Kazuma, đúng lúc quá! Đến đây xem này!"

Đột nhiên bị Ruri kéo tay một cái, Kazuma suýt nữa thì ngã nhào.

"Này... làm gì mà gấp thế?"

"Thì kệ tớ! Kazuma cũng chơi đi! Này, cầm lấy này!"

Trước khi Kazuma kịp trả lời, Ruri đã trả tiền cho chủ quán, nhận một chiếc vợt mới và nhét vào tay Kazuma.

"Tớ còn chưa bảo là tớ muốn chơi mà..."

"Kệ đi! Ai bắt được nhiều hơn thì thắng! Người thua phải bao kem đá!"

"Thì tớ đã bảo là đừng có tự tiện..."

Kazuma định phản đối thì Ruri đã ngồi xổm xuống.

'──Vậy thì, ai vớt được nhiều hơn thì thắng nhá!'

Đột nhiên, một giọng nói vang lên trong đầu cậu, khiến cậu im bặt.

(À phải rồi... Hồi bé mình cũng từng chơi câu cá vàng với Ruri thì phải.)

Lần nào cũng bị Ruri lôi đi bằng được, tại hội hè ở ngôi đền gần nhà. Cậu nhớ lại cảnh cả hai đứa cầm vợt, hùng hổ thi nhau vớt cá vàng.

Nhắc mới nhớ, hồi đó ai thắng nhỉ?

"... Tớ còn phải trông Honoka nữa nên chỉ chơi một lần thôi đấy."

"Tớ biết rồi! Chỉ lần này thôi mà!"

Kazuma cầm vợt ngồi xổm xuống, Ruri ngồi bên cạnh mỉm cười rạng rỡ. Giống như hồi còn bé.

"... Mà này, hội trưởng không chơi à?"

"Tớ xin kiếu. Hai cậu cứ chơi cho thoải mái đi."

Yuna vừa phẩy tay vừa gặm mực nướng một mình.

Kazuma và Ruri bắt đầu thử tài câu cá vàng sau bao ngày tháng, dưới ánh mắt lạnh nhạt của Yuna.

... Nhưng.

"Ủa!?"

Vừa vớt một con, chiếc vợt của Kazuma đã rách toạc ra. Cái kết quá chóng vánh khiến Ruri bĩu môi tỏ vẻ bất mãn, ngay cả Yuna đang xem với vẻ hờ hững cũng phì cười.

"Ế!? Kazuma nhanh quá đấy! Mới bắt đầu thôi mà!"

"Hahaha... quả nhiên là Kazuma-kun. Về độ nhanh thì cậu là vô địch rồi, thật đấy."

"Có cần phải nói móc nhau thế không!?"

Không kể Ruri, chứ Yuna là cố tình nói đểu cậu rồi. Kazuma vừa phản đối vừa trả lại chiếc vợt rách bươm cho chủ quán.

"Đúng là hậu đậu mà. Hết cách thôi. Để tớ làm mẫu cho xem... đó!"

Ruri cười đầy tự tin, quay người lại đối diện với mặt nước.

Khác với những gì cô nàng nói, tay nghề của Ruri rất điêu luyện. Mỗi khi cô nàng khéo léo di chuyển tay, số cá vàng trong bát lại tăng lên.

"Ồ. Giỏi đấy."

"Hehe. Năm nào tớ cũng đi hội hè khắp nơi với bạn bè mà!"

Có vẻ được khen nên Ruri càng hăng say hơn.

Kazuma quên cả thắc mắc "bắt nhiều thế làm gì", chỉ lẳng lặng ngắm nhìn khuôn mặt rạng rỡ của cô bạn.

... Tuy nhiên, thời gian trôi qua, cậu dần không thể im lặng mà nhìn nữa.

Bởi vì quá hăng say câu cá vàng, yukata của Ruri cứ thế mà xộc xệch dần, những chỗ nhạy cảm như ngực hay đùi cứ lồ lộ ra.

May thay, những chỗ quan trọng vẫn còn được che chắn cẩn thận... nhưng nếu cứ tiếp tục hăng lên thế này, chuyện chẳng lành xảy ra cũng chỉ là vấn đề thời gian thôi.

"N-Này Ruri. Yukata của cậu..."

Kazuma định tế nhị nhắc nhở cô nàng thì phải, nhưng Ruri không nghe thấy gì cả. Động tác múa may tay chân loạn xạ ban nãy nay đã dừng lại, cô nàng đang nín thở, chăm chú nhìn xuống mặt nước.

Vẻ mặt cô nàng nghiêm túc đến mức không ai nghĩ cô đang chơi câu cá vàng. Vô thức, Kazuma cũng nín thở theo dõi nhất cử nhất động của Ruri... Mong sao sẽ không có chuyện gì kinh khủng xảy ra.

Không gian im ắng đến nghẹt thở, một giây, năm giây, mười giây trôi qua──.

"──Á!"

Như trút bỏ hết sức lực dồn nén, Ruri vung mạnh chiếc vợt.

... Nhưng dù sao thì cũng không thể tránh khỏi việc cô nàng đã dồn quá nhiều sức.

Cánh tay vung mạnh trong làn nước, Ruri hất tung nước trong bể lên... cùng với lũ cá vàng đang bơi lội.

"──Ể?"

Ngay khoảnh khắc Ruri há hốc miệng ngạc nhiên.

Một con cá vàng đang bay lơ lửng trên không trung rơi xuống, "tọt" một tiếng chui tọt vào khe ngực hớ hênh của cô nàng.

"............ Hả!? K-Không, không phải chứ──Á! Ư-Ư..."

Hoảng hốt định lôi nó ra, Ruri đột nhiên giật bắn cả người.

"K-Không, đừng mà, đừng có động đậy..."

Nhắm nghiền mắt chịu đựng, Ruri co giật liên hồi.

Kazuma đứng hình trước tình huống eroge đang diễn ra trước mắt. Trong lúc đó, Ruri vừa ngọ nguậy người, vừa rên rỉ những tiếng kêu nghe kiểu gì cũng thấy "đen tối".

"Kh-Không... đừng mà..."

Có lẽ đã đến giới hạn chịu đựng, Ruri vừa khóc vừa thò tay vào ngực, lôi con cá vàng đang vùng vẫy ra.

Con cá vàng bay ra khỏi khe ngực theo một đường cong tuyệt đẹp, rơi xuống bể. Như chưa có gì xảy ra, nó bơi lội tung tăng giữa đồng loại.

"Hức... hết hồn..."

Có lẽ vì đã yên tâm, Ruri lả người ngã xuống tại chỗ.

Nhưng Kazuma chẳng thể nào bình tĩnh được.

Ngực áo yukata của Ruri đang xộc xệch. Vì vừa thò tay vào ngực lục lọi nên áo yukata giờ đã hở hang đến mức chỉ còn "dính hờ" vào người cô nàng. Tuy vẫn chưa nhìn thấy đồ lót, nhưng những phần khác thì chẳng khác nào phơi bày cả.

"... Ru, Ruri-san?"

"Hả? Kazuma sao lại quay mặt đi thế?"

"K-Không... tại, tại em... tại cái bộ dạng đó của em..."

"Bộ dạng?"

Ruri lẩm bẩm khó hiểu rồi đột nhiên im bặt.

Im lặng. Chắc chắn cô nàng đã nhận ra.

Dần dần, Kazuma cảm nhận được cô nàng đang run rẩy.

"Hức... Kazuma biến thái!!"

"Đợi đã!! Tớ có làm gì đâu!?"

Kazuma hoảng hốt phản đối, nhưng lúc đó Ruri đã ba chân bốn cẳng bỏ chạy mất rồi. Đương nhiên là vẫn che ngực cẩn thận.

"Haizz. Quả nhiên là Kazuma-kun. Cái gen tự động kích hoạt sự kiện eroge quả không sai."

"Đừng có vu oan cho tôi! Mà này, mau đuổi theo cậu ấy đi chứ...!"

"... Ơ? Sasai-san?"

Đột nhiên, một giọng nói lạ vang lên bên tai. Ngay lập tức, Yuna tái mặt.

"Quả nhiên là Sasai-san rồi. Thật trùng hợp ha."

Người vừa nói vừa vẫy tay tiến đến gần họ là một cô gái tầm tuổi Kazuma và những người khác, cậu chưa từng gặp bao giờ. Cô nàng đeo kính, trông khá giản dị. Bên cạnh cô nàng là một thanh niên, có vẻ là người đi cùng.

Nếu là Sasai-san thì chắc chắn là bạn của Yuna rồi.

Kazuma vừa nghĩ có lẽ là bạn đại học thì Yuna đang cố tình quay mặt đi cuối cùng cũng nhìn cô nàng.

"Ô, ô... Thật, thật là trùng hợp nhỉ. Tớ không ngờ cậu cũng đến đây..."

"Ừ, tớ cũng bất ngờ lắm. Biết thế này thì rủ cậu đi cùng có phải hơn không. ... Chẳng lẽ, Sasai-san cũng đi hẹn hò ạ?"

(... Cũng?)

Bạn của Yuna vừa cười vừa nhìn Yuna và Kazuma đứng cạnh nhau. Có vẻ như cô nàng đang hiểu lầm gì đó.

"Không, tớ chỉ là người đi cùng..."

"Đúng đó! Cậu ấy là học sinh năm cuối cấp ba rồi mà vẫn nằng nặc đòi tớ 'Muốn đi hội' bằng được cơ!"

Yuna vừa chặn lời Kazuma vừa túm chặt lấy tay cậu.

"Hả!?" Kazuma quay sang nhìn Yuna, cô nàng ra hiệu bằng mắt và biểu cảm khuôn mặt rằng "Cứ hùa theo đi!".

Lúc đó, Kazuma mới nhớ ra. Cách đây không lâu, Yuna đã nhờ cậu "giả làm bạn trai" và chụp ảnh cùng nhau.

Lúc đó Yuna bảo là sẽ cho bạn đại học xem. Đoán chừng người bạn đó chính là cô nàng đeo kính này.

"Rất vui được gặp cậu. Tớ là Omi, học cùng trường đại học với Sasai-san. Đây là bạn trai tớ, Sou-kun."

"Rất vui được gặp mọi người", anh bạn trai cũng giới thiệu. Kazuma cũng cúi chào đáp lễ.

"Omi-kun, tớ gọi cậu thế được không? Sasai-san lúc nào cũng kể về cậu đấy. Thích thật, yêu nhau thế cơ mà."

"Ể? Vậy ạ...?"

Kazuma nhìn Yuna, cô nàng vội lảng tránh ánh mắt của cậu.

(Ủa, sao lại phản ứng thế?)

Kazuma bỗng cảm thấy bất an, không biết cô nàng đã kể những gì.

Nhưng... nội dung những "câu chuyện" Omi kể lại lại khác xa so với những gì Kazuma dự đoán.

"Nhưng mà, cậu tuyệt thật đấy. Nghe tin Sasai-san bỏ học, cậu đã không ngại đến tận nhà thuyết phục cậu ấy! Không những thế, cậu còn thuyết phục cả mẹ của cậu ấy nữa đúng không? Ngầu bá cháy luôn ấy. Y như eroge ấy nhỉ."

"A, chuyện là như vậy ạ..."

Kazuma thở phào nhẹ nhõm khi nghe thấy những câu chuyện bình thường, cứ tưởng là sẽ bị thổi phồng lên thành những chuyện tào lao.

Nhưng.

"Nhờ chuyện đó mà hai người bắt đầu hẹn hò đúng không?"

Hửm?

"Giáng sinh hai người còn lái xe đi chơi nữa chứ."

Hửm hửm?

"Còn ra mắt bố mẹ vợ tương lai rồi, sau này còn về nhà Sasai-san làm rể nữa đúng không!"

...... Im lặng, Kazuma nhìn chằm chằm Yuna đứng bên cạnh.

Yuna cố tình không nhìn vào mắt cậu, cô nàng vô tư gặm mực nướng. Không biết cô nàng đã phóng đại câu chuyện đến mức nào, chỉ nghĩ đến thôi Kazuma đã thấy kinh rồi.

"A, ừm. Xin lỗi, bọn em không chỉ có hai người mà đi cùng bạn nữa... Lát nữa bọn em định nhập hội ạ."

"A, vậy ạ? Thế thì xin lỗi vì đã giữ chân mọi người nhé."

Kazuma còn lo bị kéo vào trò chuyện, ai ngờ cô nàng lại rút lui nhanh gọn như vậy. Khoảng cách này đúng là bạn của Yuna có khác. Nếu là Ruri thì chắc chắn sẽ thành "Thế thì hôm nay mình chơi chung luôn đi!" rồi.

"Thế Sasai-san, hẹn gặp lại cậu ở seminar nhé. Lần sau đi Akihabara chơi cùng nhau nha~"

Omi nắm chặt tay bạn trai rồi vui vẻ rời đi.

"... Thôi được rồi. Có vẻ như mọi chuyện đã êm xuôi rồi, chúng ta cũng đi thôi Kazuma-kun. Mau đi tìm Shinomya-chan thôi."

"Đợi đã."

Kazuma túm chặt lấy vai Yuna đang định lén lút bỏ đi.

"Này! Ý cô là sao hả hội trưởng!? Cô đã hứa là chỉ cho xem ảnh thôi chứ không nói thêm gì rồi mà!?"

"T, tại hết cách mà! Né tránh hết mấy câu hỏi thì kỳ lắm!"

"Thế không có nghĩa là cô được thổi phồng lên như thế! Cái gì mà làm rể!? Tôi đang hẹn hò với Honoka đấy! Nếu mà bị lộ ra thì sao!?"

"K-Không sao đâu! Tại cậu và cô ấy gần như không có liên hệ gì cả! Bạn chung của hai người cũng chỉ có tớ thôi!"

"Sao mà biết được!"

Thế giới này còn có chuyện con gái của vợ cả lại là mẹ ruột của chồng hiện tại nữa mà. Ai mà biết được chuyện gì sẽ xảy ra.

"Tôi nói trước nhé, nếu mà cô ấy bảo 'Cho tớ gặp lại cậu ấy đi!' thì tôi không giúp đâu đấy! Tự cô mà lo liệu đi!"

"Gì chứ đồ bạc bẽo! Hồi đó thì chịu giả làm bạn trai cho em seiyuu, còn tớ nhờ thì lại không chịu à!"

"Ư...!? Thế, nhưng chuyện đó với chuyện này khác nhau mà! Hơn nữa chuyện của hội trưởng là tự cô gây ra chứ bộ! Tự chịu trách nhiệm đi!"

"Ư... Tớ biết rồi... Nếu đến đường cùng thì cứ bảo là cậu bị tai nạn chết rồi..."

"Sao không nói thật luôn đi..."

Kazuma đã quá mệt mỏi để tức giận, cậu thở dài thườn thượt.

"Trước mắt thì đuổi theo Ruri thôi vậy..."

"Tớ biết rồi. ... A, đúng rồi."

Yuna chìa que mực nướng đang cầm ra.

"... Thôi đi, cái đó cô tự cầm lấy đi."

"Ai bảo cậu làm người khuân vác đâu! Cho cậu đấy, coi như quà! Vì cậu đã hùa theo tớ."

"Hả?"

Kazuma ngơ ngác nhìn que mực nướng (đang ăn dở) được đưa ra trước mặt.

"Quà á... nhưng mà cái này đang ăn dở mà."

"T, tại hôm nay tớ không mang gì cả! Lần sau tớ lái xe chở cậu đi chơi bù cho, giờ thì cứ chịu khó đi!"

"Không cần que mực nướng là đủ rồi! Tôi thích mực nướng lắm!!"

Kazuma chưa muốn chết nên đã đón lấy que mực nướng bằng một nụ cười gượng gạo.

Tuy nhiên, sau đó cậu mới nhận ra.

(... Như này chẳng phải là gián tiếp hôn nhau rồi à?)

Kazuma không kìm được mà nhìn lại Yuna.

"... Gì chứ. Đến nước này rồi, chuyện đó có là gì đâu."

Dưới ánh đèn của quán, Yuna khẽ đỏ mặt bĩu môi.

Có lẽ chuyện đó chẳng là gì cả thật. Đúng là chỉ là gián tiếp thôi chứ có hôn trực tiếp đâu. Có lẽ với Yuna đã là sinh viên đại học thì chuyện này chẳng đáng để bận tâm.

Nhưng, Yuna lại đang đỏ mặt. Thỉnh thoảng, cô nàng lại nhìn cậu với vẻ lo lắng kỳ lạ.

Tiếng rung của điện thoại trong túi quần đã cắt ngang dòng suy nghĩ của cậu.

Đó là tin nhắn của Mirai. Cô đã hoàn thành công việc và đang đến gần đây.

Vì không biết đường nên cô ấy muốn cậu ra đón... và cuối tin nhắn có thêm dòng "Nếu được thì Oda Kirikazuma-kun đi một mình nhé."

(Chắc là chuyện của ông bố biến thái.)

Có lẽ Mirai đã thuyết phục ông ta rồi. Hi vọng sẽ có tiến triển gì đó.

"Hội trưởng, phiền cô trông Ruri giúp tôi nhé. Tôi đi đón Tachibana-san đây. Nghe bảo cô ấy đến gần đây rồi."

"Hả? Cậu đi một mình á?"

"Này, đừng có hiểu lầm gì hết đấy nhé! Tại có chút chuyện thôi. Lần sau tôi sẽ kể cho hội trưởng nghe mà."

"Hai cậu lại vướng vào chuyện rắc rối gì rồi đúng không... Thôi được rồi. Shinomya-chan thì cứ để tớ tìm cho. Hẹn nhau ở văn phòng đền đúng không?"

"Vâng, chắc Honoka đang ở đó rồi, phiền cô chờ ở đó nhé."

"Okie."

Kazuma dõi theo bóng lưng Yuna rồi quay gót bỏ đi.

Đến lúc này, cậu mới nhận ra mình vẫn đang cầm que mực nướng.

(............)

Kazuma ngắm nghía một lúc chiếc mực nướng còn dính lại dấu răng nhỏ nhắn.

... Cuối cùng, Kazuma đã ăn que mực nướng một cách ngon lành.

Ra khỏi đền, Kazuma đi ngược về phía nhà ga. Dù đã rời xa ngôi đền, nhưng khu vực này vẫn còn rất đông người.

Chẳng mấy chốc, Kazuma đã thấy quán tiện lợi Mirai bảo.

Mirai đang đứng dựa vào cột điện gần đó.

"Tachibana-san!"

Nghe thấy tiếng cậu, Mirai đang nghịch điện thoại ngẩng đầu lên.

"Cậu đến được thì tốt quá. Nghe bảo cậu bận việc nên tớ hơi lo đấy."

"À, vâng..."

Vừa nói chuyện Mirai vừa ngơ ngác nhìn xung quanh. Có vẻ như cô nàng đang lo lắng điều gì đó.

"Này? Oda Kirikazuma-kun, trước khi tớ đến, cậu có gặp bố tớ không?"

"Hả? Eraguchi-san đến đây á?"

"Tớ không biết ông ấy có đến đây không, nhưng tớ đã báo ông ấy rồi. Tớ chỉ là nghĩ có lẽ ông ấy sẽ đến xem Minazaki-san thế nào thôi..."

Kazuma nhớ lại hình ảnh Eraguchi lảng vảng gần nhà cậu mấy hôm trước. Đúng là với cái bộ dạng đó, nếu biết Honoka đến hội thì ông ta lén đến nhìn trộm cũng chẳng có gì lạ.

"Chắc không đâu. Có lẽ chỉ là do tụi mình không để ý thôi, thực ra ông ấy vẫn ở đâu đó..."

Kazuma bắt chước Mirai đảo mắt nhìn xung quanh, nhưng ít nhất là gần đây không có ai giống Eraguchi cả. Có thể ông ta đã trốn đi, hoặc đã về rồi, hoặc ngay từ đầu đã không đến.

"... Thôi vậy. Hai đứa mình cứ để ý một chút vậy. Kazuma-kun mà thấy ông ấy thì túm ngay nhé!"

"Không, dù thế nào thì đối xử với bố người yêu như vậy cũng hơi..."

Vừa nói chuyện Mirai vừa cùng Kazuma quay lại đền.

Lần này họ không ghé các gian hàng mà đi thẳng đến văn phòng đền ở phía trong.

Trong văn phòng đền cũng có rất nhiều người, ồn ào náo nhiệt. Hầu hết là những đứa trẻ bị lạc.

Suzuka đang ngồi lẫn trong đám trẻ ấy, thấy Kazuma thì reo lên "A!". Bên cạnh cô bé có cả Honoka và Ruri nữa. Có vẻ như Yuna đã tìm được Ruri rồi.

"Thiệt tình! Anh chậm quá đó anh hai!!"

"Xin lỗi, xin lỗi."

Kazuma muốn nói "Ai cho phép em tự tiện lạc đường hả..." nhưng sự thật là cậu đến muộn thật.

Kazuma vừa xin lỗi thì Suzuka đã đòi "Không tha đâu! Phải bao kem đá!". Cô bé lố lăng quá nên Kazuma tặng cho một cái búng trán thay cho kem đá.

... Và rồi, cậu nhận ra. Honoka ngồi bệt trên bậc thềm đá, mọi người xung quanh có vẻ mặt khó xử.

"Ủa? Có chuyện gì à?"

"Thì là..."

Honoka lộ vẻ khó xử rồi nhìn xuống chân mình.

Nhìn xuống chân cô nàng, Kazuma cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra. Quai dép geta của Honoka bị đứt một bên.

"Chà... quả là một tình huống sến súa."

"Bọn tớ đang bàn xem làm thế nào đây này. Như này thì Minazaki-san đi lại kiểu gì."

"Kazuma-kun cõng cô ấy là xong chứ gì."

"Trong eroge toàn thế đúng không."

"Thậm chí còn có cả trong mấy bộ phim dành cho gia đình ấy chứ."

Ruri và những người khác đồng loạt gật đầu.

Thực tế là Kazuma cũng tưởng tượng ra được vài cảnh như vậy. Dù gì thì Honoka cũng không thể về được với cái tình trạng này, cõng cô nàng về với tư cách bạn trai thì có gì đâu mà không được.

"Nhưng... cứ để anh cõng mãi thì em thấy áy náy quá."

"Thể lực của anh cũng đáng lo nữa ạ..."

"À..."

Ba người còn lại đồng thanh. Kazuma cảm thấy tổn thương sâu sắc.

Sau một hồi suy nghĩ, Honoka ngẩng đầu lên.

"Hay là, hôm nay em về trước vậy."

"Ế!? Uổng quá đấy! Mình còn chưa chơi gì mà!"

"Nhưng mà, dép thế này thì có ở lại cũng chẳng làm gì được. ... Mùa hè còn có nhiều dịp đi hội lắm ạ, đến lúc đó lại rủ em đi nhé. Đến nhà thì em đành phải nhờ anh cõng thôi vậy..."

"Ừ, chuyện đó

「Không sao đâu mà! Em ổn! Hoàn toàn không sao hết!」

Thực tế là cậu không thể nói mình đang cõng cô một cách nhẹ nhàng, nhưng đó không phải là do cân nặng của Honoka, mà đơn giản chỉ là do Kazuma yếu tay mà thôi.

Tuy nhiên, vì lòng tự tôn của một người bạn trai, cậu không thể nào than vãn ở đây được.

Nghiến chặt răng, Kazuma gắng sức xốc lại Honoka trên lưng.

──Đúng lúc đó. Hoàn toàn bất chợt, một ý nghĩ lóe lên trong đầu Kazuma.

Cảm giác mềm mại đang ép vào lưng cậu từ nãy đến giờ, bộ ngực của Honoka.

Dù cô đang mặc yukata. Hơn nữa, chắc chắn cô cũng mặc đồ lót đàng hoàng.

Ấy vậy mà, không hiểu sao, cảm giác lại chân thực đến lạ, thì phải.

(……Mà khoan, bên dưới bộ yukata là…)

Không, không thể nào. Kazuma cũng đâu còn là một đứa trẻ ngây thơ không biết gì nữa. Cái kiểu “không mặc gì bên trong yukata” chỉ là chuyện trong tiểu thuyết thôi, còn thực tế thì người ta phải mặc juban hay gì đó, kiến thức này cậu đã nắm vững rồi. Kazuma đã bước lên những nấc thang của người lớn rồi.

Vậy nên, đây chắc chắn chỉ là do cậu tưởng tượng thôi. Chắc chắn là tưởng tượng──.

Ngay khi cậu vừa nghĩ vậy.

「……Nè, Kazuma-kun. Th-thật ra còn một chuyện nữa… em muốn nói」

「Ể…?」

「Chuyện là… trong eroge ấy. Người ta thường không mặc gì bên trong yukata, đúng không?」

「Vậy nên là」. Honoka thì thầm, rồi siết chặt vòng tay.

「Ở trên… em không mặc…」

Toàn thân cậu như hóa đá.

Nói, nói vậy có nghĩa là. Bên dưới bộ yukata này. Cái cảm giác đang dính chặt vào lưng cậu, dù cách một lớp vải vẫn cảm nhận được, thứ gì đó như đang nhô lên… là.

──Khoảnh khắc tiếp theo. Vì đầu óc đã bay đi đâu mất, Kazuma trẹo chân một cái và mất thăng bằng một cách ngoạn mục.

「──Oái!?」

「Kazuma-kun!?」

Cơ thể lảo đảo, chúi nhủi về phía trước. Cậu định đưa tay ra chống, nhưng chợt nhớ ra mình đang cõng Honoka. Nếu buông tay ra, Honoka có thể sẽ ngã và bị thương──.

Theo phản xạ, Kazuma dồn sức vào hai tay, quyết không để Honoka ngã.

Kết quả là, cậu cắm thẳng mặt xuống lớp nhựa đường.

「Đau!?」

Một cú va chạm và cơn đau khủng khiếp khiến trước mắt cậu tóe lửa. Tiếng Honoka vang lên: 「Kazuma-kun!?」.

「Kazuma-kun, cậu có sao không!?」

「Ặc… đau đau đau… À, ừm, tớ không sao… Hơn nữa, Honoka thì──」

Vừa nhăn mặt, cậu vừa quay đầu lại.

Và cứng đờ.

Kazuma đang nằm sấp trên mặt đường. Honoka thì đang chống hai tay và đầu gối, trong tư thế như đang phủ lên người cậu.

Và bộ yukata của Honoka, có lẽ vì cô đã hoảng hốt cử động lúc ngã, nên chiếc đai obi đã bị tuột ra.

Phần vải vắt chéo trước ngực bung ra. Làn da bên dưới hiện ra trước mắt Kazuma. Cặp đùi trắng nõn. Bờ eo thon mịn. Và bên trên đó, không một mảnh vải che đậy, là cặp đồi núi quyến rũ.

「「──!?」」

Cả hai ngơ ngác nhìn nhau trong giây lát, rồi đồng thời bừng tỉnh.

Honoka, mặt đỏ bừng, vội vàng nhảy ra khỏi người Kazuma và kéo lại vạt áo yukata.

May mắn là xung quanh không có ai. Nếu có ai nhìn thấy cảnh tượng đó, không biết họ sẽ nghĩ gì nữa.

「X-xin lỗi…」

「Không… kh-không phải lỗi của Kazuma-kun đâu…」

「Ừm… cái đó… đai obi, làm sao giờ nhỉ?」

「Kh-không sao đâu! Tớ tự làm được mà…」

Một loạt tiếng sột soạt vang lên, rồi Honoka nói: 「Được rồi」.

Khi cậu quay mặt lại, chiếc đai obi tuột ra đã được thắt lại gọn gàng như cũ.

「S-siêu thật! Tớ cứ nghĩ đai obi không thể tự mình thắt được chứ…」

「Ng-ngạc nhiên là cũng không sao đâu. Hồi thời Edo, kimono là trang phục thường ngày mà, nếu không tự mặc được thì sẽ… sẽ phiền phức lắm, đúng không…!」

「Ra vậy, cũng đúng ha!」

Càng cố gắng tỏ ra tự nhiên, cậu lại càng ý thức về nó, đến mức không dám nhìn thẳng vào mặt Honoka.

Cuối cùng, không thể nhìn nhau, Kazuma lại cõng Honoka trên lưng. Cậu thầm cảm ơn tư thế này đã giúp cậu không phải nhìn mặt cô.

Dĩ nhiên, cậu đã cố gắng không nghĩ đến cảm giác mềm mại trên lưng.

「…Cảm ơn cậu đã đưa tớ về. Vậy nhé, chúc ngủ ngon」

「Ừ, ngủ ngon」

Honoka vẫy tay rồi bước vào nhà.

Kazuma đợi đến khi cánh cửa đóng lại với một tiếng ‘cạch’ mới chậm rãi quay gót về nhà.

Một lúc đầu, cậu bước đi thong thả… nhưng khi đã cách nhà Misaki đủ xa, cậu đột ngột tăng tốc và chạy hết sức mình.

「Aaaaaaa!!」

Vừa hét, cậu vừa chạy thục mạng trên con đường đêm. Nếu người lạ nhìn thấy, có thể họ sẽ báo cảnh sát vì tưởng cậu là kẻ khả nghi, nhưng cậu không thể không làm vậy.

(Chết tiệt!! Nếu mình, nếu mình không phải là một sĩ tử!! Không phải!!!)

Dĩ nhiên, cậu đã có lời thề sẽ duy trì một mối quan hệ trong sáng và lành mạnh với Honoka.

Nhưng sau năm đầu tiên, rồi vượt qua một năm yêu xa, trong lòng Kazuma đã bắt đầu nảy sinh những suy nghĩ như “đến nước này rồi thì cũng được chứ nhỉ” hay “chắc là được tha thứ rồi chứ”.

Bởi vì, nhìn một cách khách quan, cậu thấy mình đã cố gắng rất nhiều. Thậm chí, hiện tại cậu vẫn đang cực kỳ cố gắng. Hẳn là cậu xứng đáng được nhận một phần thưởng nào đó mà không bị trời phạt. Cậu nghĩ vậy.

Nuốt những suy nghĩ đó cùng với nước mắt, Kazuma cứ thế chạy.

(Tốt nghiệp!! Đúng rồi, tốt nghiệp! Sau khi tốt nghiệp, bắt đầu cuộc sống đại học… mình nhất định sẽ, với Honoka!! Với Honoka ááááá!! )

Cuối cùng, Kazuma đã không lên tàu điện mà cứ thế chạy một mạch về đến tận nhà──.

◆◆◆

Ngày hôm sau lễ hội. Thứ chờ đợi Kazuma là cơn đau cơ khủng khiếp hành hạ toàn thân.

「X-xin lỗi cậu…! Vì đã cõng tớ…」

「Kh-không… không phải lỗi của Honoka đâu…!」

Được Honoka đỡ, Kazuma lết từng bước lên cầu thang như một con hươu sơ sinh── à không, như một con hươu sắp chết.

Nhưng, khi vừa lên đến tầng có lớp học, Honoka đang đi bên cạnh bỗng dừng lại và nói: 「…Ara」.

Cậu ngước lên, và thấy Mirai vừa lúc đang đi xuống cầu thang.

「Ể? Gì vậy, sao thế Odagiri-kun… Cậu đã làm gì mà chân run rẩy thế── Hả!?」

「Không phải đâu!」

Cả Suzuka và Mirai, tại sao mấy tay chơi eroge xung quanh mình lại có trí tưởng tượng phong phú đến vậy nhỉ. …Tự hỏi bản thân mình thì sao lại là điều cấm kỵ.

「Gặp cậu đúng lúc quá. Cho tớ hỏi chút được không? Về chuyện ngày mồng bảy tháng sau ấy── A!」

Mirai đang nói chuyện với Kazuma bỗng che miệng lại ra vẻ “Chết rồi, mình lỡ lời!”.

Trước vở kịch nhỏ đột ngột này, Kazuma ngơ ngác chớp mắt.

Nhưng Honoka đứng cạnh thì tròn mắt ngạc nhiên.

「A! T-tớ nhớ ra có việc rồi! Gặp lại sau nhé Kazuma-kun!」

Nói rồi, Honoka vội vã bước lên cầu thang. Dù chỉ là đi nhanh nhưng còn nhanh hơn cả chạy.

「Rồi. Có vẻ cô ấy đã bị lừa ngon ơ」

「Ể, ý cậu là sao? Mà, vừa rồi là sao vậy?」

「Nếu tớ và cậu lén lút nói chuyện với nhau, Misaki-san có thể sẽ hiểu lầm, đúng không? Nên tớ giả vờ rằng ‘chúng ta đang bí mật lên kế hoạch cho sinh nhật của Misaki-san’. Như vậy, bên kia cũng sẽ tinh ý mà không hỏi han gì」

「À, ra là vậy」

Thực tế, việc lên kế hoạch cho bữa tiệc sinh nhật không phải là nói dối. Đây quả là một cái cớ hoàn hảo.

「Vậy, cậu gọi tớ lại là để Honoka nghĩ vậy à?」

「Không… chuyện tớ có việc muốn nói là thật…」

Đột nhiên, Mirai trở nên ấp úng.

「Này… Bố tớ, ông ấy nói muốn nói chuyện với cậu một lần nữa」

「Ero-san á? Thật sao!? Tốt quá!」

Việc ông ấy chủ động đề nghị có nghĩa là đã có sự thay đổi nào đó trong tâm trạng.

Kazuma vui mừng ra mặt──nhưng không hiểu sao, vẻ mặt của Mirai vẫn không khá hơn. Thậm chí, nó ngày càng trở nên nghiêm trọng.

「…Tớ nghĩ không phải là lúc để vui mừng đâu」

「Ể? Tại sao?」

「Lúc nói chuyện đó, bề ngoài bố tớ vẫn như bình thường… nhưng bên trong, có vẻ ông ấy đang cực kỳ tức giận. Hình như… hôm qua ông ấy cũng đã đến lễ hội」

「………………」

「Thật sự là một cơn giận không tầm thường đâu… Cậu đã gây ra chuyện gì vậy hả」

Nghĩ lại thì chỉ toàn thấy những chuyện đáng ngờ, Kazuma im lặng, mồ hôi lạnh túa ra.

「Bố tớ bảo càng sớm càng tốt, nên nếu Odagiri-kun đồng ý, tớ sẽ sắp xếp ngay sau giờ học hôm nay… Cậu thấy sao?」

◆◆◆

…Thú thật, cậu chẳng muốn đi chút nào.

Nhưng cũng không thể trốn tránh được. Vậy thì chỉ có một lựa chọn duy nhất.

Tan học. Ngay khi buổi học kết thúc, Kazuma liền đến nơi hẹn với Ero-san.

Mirai đã chỉ định một nhà hàng gia đình gần căn hộ của nhà Tachibana. Khi Kazuma đến nơi, Ero-san đã ngồi sẵn ở bàn.

「X-xin lỗi đã để bác chờ! Cháu đến muộn ạ!」

「Không không, là do ta đến quá sớm thôi. Mà ta cũng xin lỗi vì đã đột ngột gọi cháu ra thế này」

Trái ngược với Kazuma đang căng thẳng muốn chết, Ero-san lại rất tự nhiên.

‘Lạ nhỉ?’, Kazuma thầm nghĩ.

「Nào, ngồi đi. Cháu gọi gì nào?」

「À, ừm… cho cháu một phần quầy đồ uống tự chọn ạ」

Cách nói chuyện thân thiện và nụ cười của ông ấy, nhìn thế nào cũng là Ero-san của thường ngày. Cứ ngỡ sẽ bị tra hỏi về chuyện ở lễ hội, nên Kazuma có chút hụt hẫng.

「Mà nói chứ, tuy là mùa mưa, nhưng cứ mây mù mưa suốt thế này cũng làm người ta chán nản nhỉ. Dù ta làm việc tại nhà, nên thời tiết cũng không ảnh hưởng gì mấy」

「V-vâng, đúng vậy ạ」

「Nhưng mà, hôm qua trời tạnh ráo sau bao ngày cũng thật là may. Đúng không, Kazuma-kun?」

Vẫn giữ nguyên nụ cười thân thiện, Ero-san nói. Kazuma chỉ biết cười gượng, bất lực hóa đá.

「Chà, cháu thật sự có nhiều bạn gái ghê nhỉ, làm chú đây ngạc nhiên đấy. Chẳng khác gì nhân vật chính trong eroge harem cả, thật đáng ghen tị, ha ha ha」

「Kh-không, không phải đâu ạ, Ruri là bạn thuở nhỏ, còn chủ nhiệm là đàn chị, thật sự không có gì cả đâu ạ」

「Hô, vậy là cái sự cố ở quầy vớt cá vàng kia cũng không hề có chút ý nghĩ đen tối nào sao」

「Cái đó, dĩ nhiên là…」

「Ta còn thấy cháu khoác tay cô bé nhỏ con nào đó, nhưng chuyện đó cũng không có gì to tát sao」

「Chuyện đó có lý do sâu xa ạ… với lại trông thế thôi chứ người đó lớn hơn cháu hai tuổi lận…」

「Và!! Lúc về, cháu và cô bé nhà── à không!! và cô bé nhà Misaki-san có vẻ gì đó mờ ám, tất cả cũng chỉ là do ta nhìn nhầm thôi sao!?」

Tức thì, nụ cười của Ero-san biến mất. Đôi mắt mở to. Tiếng gầm vang dội. Và Kazuma run rẩy.

「Không thể chấp nhận được!! Thật không thể chấp nhận được, ta đã nhìn lầm cháu rồi, Kazuma-kun!! Ta đã tin rằng một thanh niên nhút nhát── à không!! một thanh niên thành thật hiếm có thời nay như cháu! Chắc chắn sẽ có một mối quan hệ trong sáng, đúng đắn và lành mạnh!!」

Ero-san, hùng hồn thuyết giảng, hoàn toàn chìm trong cơn thịnh nộ. Mức độ này không thể so sánh với lần ông nghi ngờ Kazuma là bạn trai của Mirai được.

「Nào!! Giải thích cho ta nghe xem!! Rốt cuộc cháu đang hẹn hò với Misaki Honoka-san như thế nào!? Tùy vào tình hình mà ta sẽ không để cháu sống sót rời khỏi đây đâu!!」

「X-xin bác bình tĩnh!! Hiểu lầm!! Là hiểu lầm thôi ạ!!」

Kazuma cố hết sức để ngăn Ero-san đang sấn tới.

「Hô, hiểu lầm? Hiểu lầm sao. Vậy ta hỏi, chuyện cháu đã bóp ngực Honoka-san ngay ngày đầu hẹn hò là không có thật sao?」

「C-chuyện đó… nói là thật thì cũng là thật, nhưng…」

「Chuyện cháu đã cầm tay chỉ việc, dạy dỗ một cô gái hoàn toàn không biết gì về otaku, biến cô ấy thành một tay chơi eroge chính hiệu là sao?」

「Ừm, chuyện đó cũng gần như là sự thật…」

「Thậm chí, cháu còn ra tay với cả em gái cô ấy, Suzuka-san, và tận hưởng trò chơi netori netorare nữa!?」

「………………」

Thay vì trả lời, Kazuma đổ mồ hôi lạnh như tắm và chết lặng.

Trong khi đó, Ero-san đã không còn gầm gừ như trước mà đột ngột trở nên im lặng.

「Kazuma-kun… thật đáng tiếc, mọi chuyện lại thành ra thế này…」

Với vẻ mặt phẳng lặng, ông ấy “suỵt…” một tiếng, rồi đưa tay vào trong áo.

Khoảnh khắc tiếp theo, từ dưới lớp áo đó, có tiếng gì đó như “cạch”.

「Kh-khoan, khoan đã bác!! Những chuyện vừa rồi tuy là thật nhưng cũng không phải là thật!! Hãy!! Hãy nghe cháu nói đã!!」

「Chẳng có gì để nói với cậu nữa!! Giết cậu xong tôi cũng sẽ chết ở đây!!」

「Sao lại như nữ chính yandere vậy!! V-với lại là! Ero-san, bác vẫn còn quan tâm đến Honoka mà, đúng không! Vậy thì hãy đến đi, đến bữa tiệc sinh nhật ấy!!」

「Đừng có gọi trống không như thế!! Phải thêm -san vào chứ!! Với lại, ta đã nói bao nhiêu lần rồi, kể từ khi ly hôn, ta và con bé đã không còn quan hệ gì nữa!! Ta chỉ là một người lớn, lo lắng cho một người trẻ tuổi lạc lối mà thôi!!」

Ero-san hét lên, rồi giật mạnh tay ra. Nắm đấm trong tay ông không thương tiếc chĩa thẳng vào trán Kazuma──.

「……Dĩ nhiên là đùa thôi」

「May quá!! Ôi may quá!! Con cứ tưởng mình sắp bị giết thật rồi chứ!!」

…dĩ nhiên là không có chuyện đó. Thứ mà Ero-san làm kêu lạch cạch trong túi áo chỉ là một cái bật lửa, và ông ném nó lên bàn.

「Mà nếu cháu thật sự là một tên eroge khốn nạn lừa gạt, chơi đùa với một cô gái ngây thơ, thì có lẽ ta cũng không ngần ngại vấy bẩn đôi tay này đâu」

「Ch-cháu không làm những chuyện như vậy đâu mà!!」

「……Nhưng mà. Theo những gì ta biết về cháu, ta không nghĩ cháu là người sẽ làm những chuyện đó. Tạm thời, ta sẽ tin lời cháu nói là hiểu lầm. Dĩ nhiên, ta sẽ nghe cháu giải thích tường tận」

Nói rồi, Ero-san lại khoanh tay. Ánh mắt sắc lẻm nhìn cậu vẫn không thay đổi, nhưng ít nhất, có vẻ ông ấy đã chịu nghe cậu nói.

(T-tốt quá… lúc nãy thật sự hoảng hồn…)

Tuy không khỏi nghĩ rằng đây là một trò đùa ác ý, nhưng ngược lại, điều đó cho thấy Ero-san quan tâm đến Honoka, con gái mình, đến nhường nào.

…Chính vì vậy, cậu không thể hiểu được.

Tại sao, dù yêu thương đến thế, Ero-san lại tiếp tục từ chối Honoka, từ chối Suzuka──từ chối gia đình cũ của mình.

「…Ero-san. Bác thật sự định cứ thế này, không bao giờ gặp lại Honoka và Suzuka-chan nữa sao ạ?」

「…Lại chuyện đó à. Ta không cần phải nói chuyện đó với cháu」

Như một đứa trẻ, Ero-san quay mặt đi chỗ khác.

Cậu nhớ lại lời Reika đã nói trước đây. ‘Bên kia không muốn gặp’.

Vì Ero-san cũng đã không liên lạc với Reika-san kể từ khi ly hôn, nên có lẽ lời nói đó là về thời điểm ly hôn.

Nghĩa là, ngay từ lúc ly hôn, Ero-san đã không có ý định gặp lại vợ cũ và con gái mình nữa.

Tuy nhiên, nhìn vào bộ dạng này của Ero-san, cậu biết rằng đó không phải là vì tình cảm gia đình đã cạn.

Vậy thì… Ero-san không phải là ‘không muốn gặp’, mà là vì lý do nào đó, ông ấy ‘không thể gặp’.

Vấn đề là, lý do đó là gì.

Nếu không biết được điều đó, cũng không thể tìm ra cách giải quyết.

Không nản lòng trước thái độ lạnh nhạt, Kazuma cứ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhìn nghiêng của Ero-san.

Thời gian đó dường như không vô ích. Một lúc sau, Ero-san liếc nhìn cậu một cái rồi thở dài ngao ngán.

「…『Chuyến Xe Buýt Quấy Rối Cuối Cùng』. Cháu cũng biết nó, phải không?」

「A, vâng. Dĩ nhiên ạ」

「Công ty của chúng ta bây giờ được xem là một trong những lão làng, nhưng thời đó, kể cả ta, cũng chỉ là những tay mơ mới nổi từ giới doujin thôi. Đó là tác phẩm thương mại đầu tay của chúng ta đấy. Nhờ nó mà chúng ta cũng nổi tiếng hơn, và tên của ta cũng được nhiều người biết đến」

Phù, một hơi thở dài, Ero-san nheo mắt như đang hoài niệm về quá khứ.

「…Ta đã rất vui. Vui đến mức muốn nhảy cẫng lên. ‘Làm cho ai đó vui mừng bằng trò chơi do chính mình tạo ra’. Đó đã luôn là giấc mơ của ta」

Một nụ cười mãn nguyện, đúng như lời ông nói, hiện lên trên môi Ero-san.

Nhưng nó nhanh chóng được thay thế bằng một vẻ mặt cay đắng, hối hận.

「Tuy nhiên… vì quá bay bổng, mải mê với giấc mơ, mà ta đã bỏ bê những thứ quan trọng khác. Đó là quả báo mà ta phải nhận」

Kazuma hiểu Ero-san đang nói về điều gì.

Nơi làm game mà cậu đã từng giúp đỡ một chút. Dù lúc đó lịch trình đặc biệt eo hẹp, nhưng các nhân viên chính đều gần như ăn ngủ tại chỗ làm, chẳng mấy khi về nhà.

Một người chồng mải mê công việc, gần như không bao giờ ở nhà. Đó có lẽ là một nguyên nhân ly hôn khá phổ biến.

「Thực tế khác với eroge lắm. …Không có cái kết có hậu都合のいい nào mà mọi chuyện đều suôn sẻ cả đâu」

Những lời của Ero-san tuôn ra một cách yếu ớt.

Và cùng lúc đó, Kazuma nhận ra một điều.

‘…Tình cảm và sự gắn kết của con người, chỉ cần một chút thôi là có thể dễ dàng tan vỡ’.

Lời mà Ero-san đã nói lúc đó.

Không còn nghi ngờ gì nữa, đó là dựa trên trải nghiệm thực tế──sự hối hận của ông.

Có những thứ đáng lẽ phải trân trọng hơn là theo đuổi ước mơ.

Chính vì nghĩ vậy, Ero-san mới bảo cậu từ bỏ việc du học.

「Ta… không còn tư cách để nhận mình là gia đình của các con bé nữa. Bên kia… chắc chắn cũng nghĩ vậy」

Nói rồi, Ero-san nhún vai. Như thể muốn nói rằng câu chuyện đến đây là kết thúc.

Nhưng.

「Không phải vậy đâu… Không phải vậy đâu ạ!!」

Cậu chống tay lên bàn, nhoài người về phía trước.

Bởi vì, Honoka vẫn đang ước ao. Rằng cả gia đình lại có thể cùng nhau ăn cơm.

Và điều đó, Suzuka cũng vậy… Reika-san cũng không khác.

Nói rằng bên kia không mong muốn, đó chỉ là hiểu lầm. Chỉ là suy diễn của riêng Ero-san.

「Không có chuyện không còn tư cách đâu ạ, Honoka và Suzuka-chan không hề nghĩ vậy! Với lại, Reika-san cũng…! Tóm lại, xin bác hãy gặp và nói chuyện đàng hoàng với họ một lần đi! Làm vậy thì chắc chắn──」

「Đừng lằng nhằng nữa, Kazuma-kun. Ta rất cảm kích vì cháu đã quan tâm… nhưng đây là vấn đề giữa ta và gia đình bên đó. Ta đã quyết định rồi. Cháu, một người ngoài cuộc, không có quyền chỉ đạo ta thêm nữa」

Lời nói được thốt ra một cách nhẹ nhàng, nhưng kiên quyết và dứt khoát.

Điều đó vô tình trùng khớp với những gì Reika đã nói với cậu.

Trước sự cứng đầu không thể lay chuyển đó. Trước bức tường mang tên ‘người ngoài’ mà bản thân không thể làm gì được, Kazuma──.

──────Nổi đóa.

「Hảảảả!? Cái gì thế này!? Bác vừa phải thôi chứ!!」

「Ô ô!?」

Trong cơn bực tức, cậu đập mạnh tay xuống bàn. Trước một Kazuma đột nhiên nổi khùng, Ero-san có chút e dè lùi lại.

「S-sao tự nhiên lại la lớn thế! Nổi giận ngược à!? Là cái kiểu thanh niên dễ nổi cáu thời nay sao!?」

「Thì cháu nổi giận ngược là phải rồi!! Vì những gì bác nói từ nãy đến giờ quá vô lý!! Nếu bác cứ khăng khăng mình là người ngoài như vậy, thì tại sao lại gọi cháu ra đây làm gì!? Bác lo cho Honoka mà, đúng không!? Bác quan tâm đến cô ấy mà, đúng không!? Vậy thì cứ thẳng thắn thừa nhận rồi đi gặp cô ấy đi!!」

「L-làm gì có chuyện dễ dàng như vậy!! Bây giờ, còn mặt mũi nào mà──」

「Có thể là vậy!! Nhưng, nếu vậy thì cứ xin lỗi đi!! Nếu bác thấy mình đã sai, không còn mặt mũi nào để đối diện, không biết phải làm gì nữa!! Dù vậy, nếu bác vẫn muốn ở bên họ, thì chỉ còn cách làm sao đó để được tha thứ thôi, đúng không!!」

Ít nhất, Kazuma đã làm như vậy.

Khi cãi nhau với Honoka.

Không biết phải xin lỗi thế nào. Thậm chí còn nghĩ rằng một người như mình không có tư cách để xin lỗi.

Nhưng cậu biết rằng nếu trốn tránh, cậu sẽ thực sự không bao giờ được ở bên Honoka nữa.

Vì vậy, cậu đã đi gặp cô ấy.

Dù rất khó khăn.

Dù rất cần dũng khí.

Nhưng tất cả, chỉ vì một lòng không muốn rời xa Honoka.

「…Không phải chuyện đơn giản như vậy đâu」

Dù bị khí thế của Kazuma áp đảo, Ero-san vẫn kiên quyết nói vậy.

「Nghe này, có thể cháu chưa hiểu đâu. Thực tế khác với eroge, không phải cứ xin lỗi là hòa nhau đâu. Có rất nhiều chuyện trên đời này không thể làm lại được──」

「Không phải vậy!! Thực tế hay eroge, chẳng có gì khác nhau cả!!」

「…Này, phát ngôn đó có vấn đề không đấy?」

Không khí nghiêm túc trước đó bỗng chốc tan biến, Ero-san nhìn cậu với ánh mắt lo lắng, nhưng Kazuma không để tâm.

Bởi vì, cậu không thể đồng tình được.

Dĩ nhiên, Kazuma cũng biết eroge là hư cấu.

Nhưng… dù là hư cấu, việc đi đến một kết thúc có hậu cũng khó khăn, dù là thực tế hay eroge cũng đều như nhau.

Phải vắt óc suy nghĩ xem lựa chọn nào là đúng.

Dù có vẻ như đã hết cách, nhưng vẫn phải không ngừng tìm kiếm xem có bỏ sót điều gì không, có con đường nào khác không, nếu không sẽ không bao giờ đến được đích.

Không có chuyện vì là hư cấu, vì là game mà trở nên dễ dàng.

「Trong eroge, để đến được happy end cũng khó lắm đấy!! Nhưng người chơi ai cũng cố gắng!! Lặp đi lặp lại, xem xét lại các lựa chọn, vắt óc suy nghĩ xem có route ẩn hay flag nào không!! Đây không phải là trò đùa!! Eroge là cuộc đời đấy ạ!!」

「Đ-được rồi. Ta hiểu rồi, nên cháu bình tĩnh lại đi──」

「Sao mà bình tĩnh được!! So với đó, Ero-san thì sao!? Từ nãy đến giờ, toàn là hết cách rồi, chịu thôi, toàn là bao biện!! Bác không nghĩ như vậy là ổn, đúng không!? Vậy thì, tại sao không cố gắng để giải quyết vấn đề đi!!」

Nhưng Ero-san thậm chí còn không làm vậy, mà lại định từ bỏ tất cả. Dù chính Ero-san đã từng nói rằng nếu không có đường thì hãy tự tạo ra.

Cậu không muốn một người như vậy lại xem thường eroge.

Từ trước đến nay, cậu đã luôn cố gắng giải quyết những việc không thể. Dù không có đường đi, họ vẫn cùng nhau tìm ra một con đường mới.

Mối quan hệ của cậu và Honoka, đã cùng nhau cố gắng đến ngày hôm nay như vậy, không có lý do gì để bị người khác phán xét.

「Đủ rồi!! Nếu Ero-san nói mình không liên quan, thì bên này cũng mặc kệ bác!! Chúng cháu sẽ tự lo liệu!! Ero-san, một người ngoài, đừng có xen vào chuyện của cháu và Honoka nữa!!」

「Cái…!? Kh-khoan đã!! Chuyện này với chuyện đó là khác nhau──」

「Không khác gì cả!! Vậy cháu đi đây!! Tiền cháu để đây!!」

Cậu rút một tờ một nghìn yên ra khỏi ví và đập mạnh xuống bàn. Số tiền đó rõ ràng là quá nhiều cho một phần quầy đồ uống, nhưng bây giờ mấy trăm yên tiền thối cũng chẳng quan trọng nữa.

Vai so lên vì giận dữ, Kazuma sải bước đi. Ero-san nói gì đó ở phía sau, nhưng cậu lờ đi và rời khỏi nhà hàng.

Ero-san đã không đuổi theo.

Cứ thế, Kazuma hăm hở đi thẳng ra ga, lên tàu, và về nhà trong cơn tức giận chưa nguôi, đóng sầm cửa phòng mình lại.

Lúc đó, cậu mới hoàn hồn.

(Ấy, nổi giận ngược rồi làm gì thế này mình ơi!?)

Dù đã hùng hồn tuyên bố, nhưng cuối cùng chẳng giải quyết được gì. Thậm chí happy end còn xa vời hơn.

‘Thực tế khác với eroge lắm. …Không có cái kết có hậu nào mà mọi chuyện đều suôn sẻ cả đâu’.

Cậu chỉ muốn ông ấy hiểu. Rằng không phải vậy, rằng không có chuyện gì là không thể làm lại được.

Bởi vì, người đã dạy cho Kazuma điều đó, không gì khác chính là eroge.

Và ông ấy, là cha đẻ của tựa eroge đầu tiên mà Kazuma từng chơi.

Là người đã cho Kazuma những ngày tháng mà cậu có thể nghĩ rằng──‘thật may vì mình đã thích eroge’. Là gia đình, là người thân yêu của cô gái quan trọng ấy.

Dù vậy… ý định thật sự của cậu có đến được với Ero-san hay không thì còn rất đáng ngờ. Mà đã nói toạc ra như vậy rồi, bây giờ có đề nghị “chúng ta nói chuyện lại lần nữa…” thì cũng không biết ông ấy có đồng ý không.

Tóm lại, đường cùng. Kazuma đã tự cắt đứt đường lui của mình và còn tự đào mồ chôn mình. Đến nước này chỉ còn nước chết.

Tuy nhiên, dù không còn đường đi, vẫn còn quá sớm để từ bỏ.

(…Được rồi.)

Buông tay đang ôm đầu ra, Kazuma đứng dậy.

Nơi cậu hướng đến là chiếc máy tính đặt trên bàn.

Khi băn khoăn, khi lạc lối, câu trả lời, luôn là eroge đã dạy cho cậu.

Vậy thì lần này, cũng chỉ cần làm như trước đây thôi──.

◆◆◆

「Ê này. Dù sao thì cũng không được đâu Kazuma ơi」

「Tuy bực mình vì phải đồng ý với Riajuu nhưng tớ cũng nghĩ như Shinomiya-chan」

「Đúng đó. Nếu có thời gian chơi eroge thì hãy nhìn vào thực tế đi chứ」

「Odagiri-kun… không ngờ cậu đã bị nhiễm độc đến mức này… Xin lỗi! Là do tớ, là do tớ đã đưa cho cậu cuốn eroge đó!!」

「Đ-đừng nói vậy chứ!! Eroge thật sự có ích cho cuộc sống mà!! Từ trước đến nay tớ đã được giúp đỡ bao nhiêu lần rồi!!」

「Vậy thì, cậu có nghĩ ra ý tưởng gì hay ho chưa?」

「…Vẫn chưa」

Tại phòng khách nhà Misaki. Bị các cô gái vây quanh chỉ trích tơi bời, Kazuma cố gắng phản bác.

Chủ nhật. Với danh nghĩa chuẩn bị cho bữa tiệc sinh nhật của Honoka, Kazuma đã tập hợp những thành viên quen thuộc. Nơi tụ tập là nhà Misaki vì đó là nơi thuận tiện nhất cho tất cả mọi người.

Nhân tiện, dù là nhà Honoka nhưng cô ấy hiện đang ra ngoài.

Theo lời Suzuka: 「Ể? Mọi người đến nhà sao…? A! V-vậy thì, em nên tránh mặt thì hơn nhỉ!?」, cô ấy đã tự đề nghị và đi dạo.

Thế là, trong tình hình Honoka vắng mặt, Kazuma trước hết đã kể lại toàn bộ sự tình cho Ruri, Yuna và Suzuka, những người chưa biết chuyện.

Ruri và Yuna kinh ngạc trước sự trùng hợp kỳ diệu.

Trong số đó, sự ngạc nhiên của Suzuka, một trong những người trong cuộc, là lớn nhất. Hiếm khi thấy cô ấy im lặng với vẻ mặt nghiêm túc như vậy.

「Không thể nào… thật bất ngờ… Không ngờ bố mình lại là Ero-san! thảo nào mình lại tài năng đến thế! Đúng là con nhà tông không giống lông cũng giống cánh!! Hửm? Nghĩ lại thì cũng không có gì đáng ngạc nhiên nhỉ? Thậm chí còn là quy luật tự nhiên nữa là…?」

Đúng là Suzuka.

「Thiệt tình, khách sáo quá đi Kazuma! Chuyện như vậy thì phải nói sớm cho tớ biết chứ!」

「Tớ cũng định nói rồi. Nhưng mà, đây là chuyện nhạy cảm nên…」

「Cũng đúng. …Nhưng mà, tội cho Misaki-chan, nhưng chuyện làm lành cho bố mẹ thì thật sự khó lắm, đúng không? Chuyện vợ chồng thì thiên về tình cảm nam nữ hơn là gia đình. Người ngoài không nên tùy tiện xen vào thì hơn」

「Chuyện đó thì đúng ạ… nhưng mà, Reika-san, em không có cảm giác là cô ấy ghét Ero-san đâu ạ. Cô ấy có nói kiểu như ‘nếu bên kia không có ý định gặp thì tôi cũng không gặp’, nói ngược lại thì, chỉ cần Ero-san có ý định, thì cô ấy cũng sẽ gặp, chẳng phải sao ạ…」

「Vậy sao. Mẹ lại nói như vậy… Nhưng, bố thì lại nói không muốn gặp chúng ta, đúng không…」

「Ừm, không phải là không muốn gặp, mà có cảm giác như ông ấy mặc cảm tội lỗi thì đúng hơn… Có vẻ ông ấy vẫn còn bận tâm về chuyện đã mải mê công việc──」

Hửm?

「Khoan, Honoka!?」

Giật mình quay về phía cửa, cậu thấy Honoka, người đáng lẽ đã đi dạo, đang lén lút nhìn vào phòng.

Có vẻ như Honoka cũng đã vô thức buột miệng nói ra. Cô giật nảy mình như thể “Bị phát hiện rồi!?”.

「X-xin lỗi…! Tớ, tớ cứ nghĩ mọi người đang nói chuyện về sinh nhật của tớ, nên tò mò nhìn vào…」

「Không, dù thật sự là chuyện sinh nhật thì tớ cũng mong cậu nhịn một chút…」

Honoka có vẻ hơi do dự không biết có nên vào không, nhưng cuối cùng, cô cũng bước vào và ngồi xuống cùng mọi người.

「…Này, Kazuma-kun. Và cả mọi người nữa」

Nhìn vào mặt mọi người, Honoka bắt đầu kể ra cảm xúc của mình một cách chậm rãi.

「Lời của chủ nhiệm nói, dĩ nhiên tớ hiểu rất rõ… nhưng tớ vẫn mong, cả gia đình bốn người lại có thể ở bên nhau. Không cần phải sống chung nhà cũng được, cũng không phải muốn bố mẹ tái hôn… chỉ là, với tư cách là gia đình, thỉnh thoảng cũng được, tớ muốn cả bốn người cùng nhau ăn cơm」

「Ừ. Tớ biết mà」

Cậu gỡ nắm tay đang siết chặt trên đùi cô ra, và thay vào đó là nắm lấy tay cô. Cảm ơn, Honoka mỉm cười nhẹ.

「Tóm lại, chỉ cần thuyết phục được bố là được, đúng không ạ. Và nhân tiện, nếu được thì mong ông ấy chấp nhận mối quan hệ của chị và anh trai luôn」

「Này, nhân tiện là sao…」

「Vậy thì, chỉ còn cách để ông ấy tận mắt chứng kiến và xác nhận thôi ạ! Kết tinh tình yêu của anh trai và chị gái! Như vậy thì bố cũng sẽ không thể không công nhận hai người!」

「「──────!?」」

Giật mình trước lời nói của Suzuka, Kazuma phản xạ nhìn Honoka. Honoka cũng vậy, mắt mở to tròn, nhìn chằm chằm vào Kazuma.

(K-kết tinh tình yêu, là…!?)

Nói cách khác, đó là sự huyền diệu của sự sống được tạo ra khi trứng và tinh trùng ê-nhé(ry. Chào mừng em bé ra đời.

Đúng là. Nếu sự việc đã đến mức đó── à không, đã đi đến mức đó, thì có lẽ Ero-san cũng sẽ nhượng bộ. Thậm chí, sự tồn tại của đứa cháu có thể sẽ là cơ hội để ông ấy gần gũi hơn với Reika và Honoka…

「Kazuma-kun…!」

Trong lúc vẫn còn bối rối, Honoka đột nhiên nắm chặt tay cậu. Rất mạnh. Với một khí thế như sắp ăn tươi nuốt sống cậu.

「S-suzuka nói cũng có lý! Nếu có thể cho bố thấy rằng chúng ta thật sự yêu nhau, thì chắc chắn bố cũng sẽ tha thứ! Chúng ta cũng đã diễn tập kỹ càng rồi mà!!」

「Không đời nào!! Bình tĩnh lại đi Honoka!!」

Không những không được công nhận mà còn bị giết. Chắc chắn.

「S-suzuka-chan cũng đừng có nói những điều kỳ quặc nữa! Bọn tớ đang suy nghĩ nghiêm túc đấy…!!」

「Thật bất lịch sự!? Em cũng đang nghiêm túc mà! Ý tưởng tuyệt vời này có vấn đề gì chứ!?」

「Nhìn thế nào cũng thấy toàn là vấn đề!! Ngay cả eroge cũng cố gắng giải quyết vấn đề một cách cẩn thận hơn đấy!! Dù gì em cũng đang nhắm đến việc trở thành một nhà viết kịch bản, thì đừng có làm qua loa mà hãy suy nghĩ cho kỹ vào!!」

「…Eroge」

Lúc đó, như thể nhớ ra điều gì, Honoka đột nhiên nhìn vào mặt Kazuma.

「Này, Kazuma-kun. Cậu có nhớ không? Trước khi tớ đi du học… ở biệt thự nhà tớ, chúng ta đã tìm thấy một chiếc máy tính cũ, phải không?」

「A! Đúng rồi…」

Không thể nào quên được. Nếu không có tựa game doujin đó, có lẽ bây giờ họ đã đi theo một con đường hoàn toàn khác──và chắc chắn không phải là lựa chọn tốt nhất.

Có thể nói, tựa game đó đã quyết định vận mệnh của Kazuma và Honoka.

Bây giờ nghĩ lại, chắc chắn đó là của bố Honoka──Ero-san.

Thật kỳ lạ. Lúc đó, chính Ero-san đã khuyên Kazuma rằng ‘không nên du học’. Vậy mà, kết quả của việc chơi một tựa game do chính người đó tạo ra lại là một lựa chọn hoàn toàn trái ngược.

「Nếu bố tớ là người làm eroge… thì tựa game đó, chắc cũng là do bố làm, nhỉ?」

「Ừ. Tuy không thể nói chắc chắn, nhưng gần như không sai đâu」

「Vậy thì… tại sao mẹ bây giờ vẫn không vứt đi, mà vẫn giữ chiếc máy tính đó nhỉ」

──Chính là nó.

Giả sử Reika đã hoàn toàn hết tình cảm với Ero-san. Liệu bà có giữ đồ vật riêng của một người như vậy trong suốt mười mấy năm không.

Kazuma nhớ lại Reika lúc họ tình cờ gặp nhau ở Akihabara. Và cả ấn tượng lúc đó nữa.

Reika và Honoka. Hai mẹ con này giống nhau hơn Kazuma nghĩ. Rất, rất giống nhau.

…Vậy thì, liệu có khi nào.

「…Này Honoka. Sắp tới, chúng ta có thể đến biệt thự được không? Tớ muốn chơi lại tựa game đó một lần nữa」

「Ể?」

Bây giờ khi đã biết người tạo ra nó là Ero-san, nếu chơi lại một lần nữa, có thể sẽ có những phát hiện khác.

Hơn nữa, trong căn phòng ở biệt thự đó còn có nhiều đồ vật khác từ trước khi Reika và Ero-san ly hôn. Rất có thể trong số đó có chứa chìa khóa để hàn gắn mối quan hệ của họ.

「…Nếu vậy thì」

Honoka liếc nhìn đồng hồ trên tường.

「Nếu Kazuma-kun đồng ý, chúng ta hãy đi ngay bây giờ. Giờ này nếu xuất phát ngay, chắc sẽ kịp trở về trước khi trời tối」

◆◆◆

「…Nhưng mà, không cần phải đi cả đám thế này chứ」

「Tại vì, game mà bố tớ làm, tớ cũng tò mò mà. Được rồi, có mất mát gì đâu」

「Đúng đó! Nghe xong chuyện đó mà bảo chúng tớ ‘tan rã’ thì chán lắm!」

「Đúng vậy đúng vậy! Hơn nữa, em cũng là con gái của bố mà! Vậy thì đương nhiên em có quyền đi cùng rồi!」

「Thôi thì đã đến nước này rồi thì đâm lao phải theo lao thôi. Có chuyện gì thì sinh viên đại học như tớ sẽ giải quyết ổn thỏa cho. Sinh viên đại học duy nhất ở đây là tớ mà」

「Nếu vậy thì」 Ruri và những người khác cũng đi theo, mỗi người một câu.

Đã lâu lắm rồi mới trở lại biệt thự nhà Misaki. Honoka và Suzuka cũng đã lâu không đến, nhưng nhờ có người ở gần chăm sóc nên nơi này vẫn sạch sẽ.

「Đây là cái máy tính đó à? Khoan đã! Hệ điều hành cũ rích! Đồ cổ rồi còn gì!」

「Mà này, nói mới nhớ, Misaki-san. Phòng của mẹ cậu, tự tiện lục lọi thế này có sao không?」

「…Có thể mẹ sẽ giận. Nhưng, tớ sẽ xin lỗi và mong mẹ tha thứ. Tớ nghĩ bây giờ đây là việc cần thiết… hơn nữa, chúng tớ là gia đình mà」

Nói những lời giống như Kazuma đã từng nói, Honoka cũng tự mình tìm kiếm trong phòng.

Người đầu tiên tìm thấy nó là Honoka.

「A…」

「Honoka? Có chuyện gì vậy?」

Honoka không trả lời, chỉ im lặng nhìn chằm chằm vào chiếc hộp thiếc trên tay.

Bên trong là──rất nhiều, rất nhiều ảnh.

Tất cả đều là ảnh của Ero-san. Hoặc là Reika đứng bên cạnh ông. Những bức ảnh trải dài qua nhiều năm tháng, từ ảnh ông bế một đứa bé sơ sinh có vẻ là Honoka, cho đến những tấm ảnh cũ hơn khi họ còn mặc đồng phục học sinh.

Điều khiến cậu hơi ngạc nhiên là, sau mỗi tấm ảnh đều có những dòng ghi chú viết tay. Văn phong đa phần là kiểu thơ ca. Nếu người viết là Kazuma, chắc chắn cậu sẽ xấu hổ đến mức quằn quại và vứt hết vào sọt rác không thương tiếc.

「Woa, cái này thì đúng là… quả không hổ danh là mẹ của Misaki-chan, cá tính mạnh thật」

「Ô ô ô, không ngờ mẹ lại có một mặt như thế này… Chị ơi, chúng ta có bị thủ tiêu không ạ…」

「T-tớ sẽ xin lỗi và mong mẹ tha thứ. Chúng, chúng tớ là gia đình mà…」

「Nhưng, thế này là rõ rồi, đúng không」

Mirai đứng bật dậy, tự tin tuyên bố.

「Những bài thơ sến súa thế này, nếu không có lý do đặc biệt thì không thể nào giữ lại được đâu! Tóm lại, mẹ của Misaki-san vẫn còn vương vấn bố tớ lắm đấy!」

「N-nói xấu mẹ của người khác là không tốt đâu Tachibana-san!」

Nghe Ruri nói vậy, Kazuma vẫn nhìn chằm chằm vào những tấm ảnh.

Bức ảnh của hai người họ, trông thật hạnh phúc, thật thân thiết── trông có nét gì đó giống với mình và Honoka.

Nụ cười của Reika lúc này, bất giác trùng khớp với gương mặt của cô mà cậu từng thấy ở Akihabara.

Lúc kể về những kỷ niệm với Ero, cô đã mỉm cười một cách bất đắc dĩ, y hệt như trong tấm ảnh này.

Vì vậy, không chỉ Mirai, mà cả Kazuma cũng có thể dám chắc. Cô ấy chọn con đường ly hôn, tuyệt không phải vì đã cạn tình với Ero.

「……Eguchi-san ấy.」

「Ể?」

「Eguchi-san có nói đấy. Rằng eroge khác với đời thực. Rằng không phải mọi chuyện đều sẽ suôn sẻ.」

Eguchi đã ưu tiên cho ước mơ hơn là tình yêu, và kết quả là mất đi gia đình. Mặt khác, Reika lại chỉ mải mê yêu đương mà không nhìn thấy gì xung quanh, và chính điều đó đã khiến cho tình yêu của cô tan vỡ.

Hai người lựa chọn những con đường riêng, để rồi cuối cùng rẽ sang hai hướng khác nhau.

Và cho đến tận bây giờ, cả hai vẫn tiếp tục bị trói buộc bởi những lựa chọn mà họ đã từng đưa ra trong quá khứ.

Họ tự lầm tưởng rằng, một khi đã chọn thì chỉ có duy nhất một con đường (route) để đi. Và cứ thế, họ sẵn sàng vứt bỏ những kết cục khác có thể xảy ra.

Nhưng, như vậy là không được.

Bởi vì, hai người họ chỉ đơn giản là đang lướt qua nhau mà thôi. Cả Eguchi và Reika đều đinh ninh rằng 『mình đã bị đối phương từ chối』. Trong khi sự thật đâu phải vậy, điều mà những người ngoài cuộc như Kazuma đã nhận ra.

Câu chuyện của Eguchi và Reika vẫn chưa kết thúc. Vì đời thực không phải eroge… dù đã chọn một lần, dù con đường đã định, thì tương lai vẫn sẽ tiếp tục tiến về phía trước.

Và rồi, ta lại có thể lựa chọn, biết bao nhiêu lần nữa.

Nếu đã vậy, mục tiêu cần hướng tới, chỉ có duy nhất một Good End mà thôi.

Giống như Kazuma và Honoka đã từng làm, ngay tại chính nơi này.

Và để làm được điều đó, việc mà Kazuma có thể làm là──.

「Honoka── chúng ta cũng tạo ra đi.」

「Ể!? Tạo ra… Chẳng lẽ là, kết tinh tình yêu!?」

「Không phải!? À không, ừm… xét theo một nghĩa nào đó thì cách nói ấy có lẽ cũng không sai.」

「……Ý cậu là sao?」

Nhìn Honoka ngơ ngác, rồi lại nhìn quanh những gương mặt còn lại, Kazuma bèn nói ra.

『Con đường (route)』 dẫn đến Good End vừa nảy ra trong đầu cậu.