HIROTA no kanojo ga ore no motteru EROGE ni kyomi shinshin nandaga

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

(Đang ra)

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

Rakuto Haba

Một câu chuyện tình yêu học đường đầy hài hước và lãng mạn — bắt đầu từ khi tôi có được người yêu!

184 2018

Zombie này dễ thương

(Đang ra)

Zombie này dễ thương

Bánh Bao Đậu Nành

"Đây là em gái tôi, 13 tuổi, là một loli. Tôi không phải là em gái cuồng, ừm, không phải.

50 79

Ơ Kìa Tiên Tử, Đã Nói Chỉ Là Trải Nghiệm Nhân Sinh Thôi Mà!

(Đang ra)

Ơ Kìa Tiên Tử, Đã Nói Chỉ Là Trải Nghiệm Nhân Sinh Thôi Mà!

红烧油焖虾 (Hồng Thiêu Du Môn Hà)

Mỗi cuộc hành trình trong Bách Thế Thư không chỉ là một trải nghiệm, mà còn mang đến cho hắn cơ hội hoàn thành nhiệm vụ để nhận được sức mạnh và phần thưởng. Đây chính là tia hy vọng duy nhất giúp hắn

281 1374

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

352 11723

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

470 13548

Những Cô Bạn Sẵn Lòng Làm Chuyện Ấy Nếu Bạn Yêu Cầu (LN)

(Đang ra)

Những Cô Bạn Sẵn Lòng Làm Chuyện Ấy Nếu Bạn Yêu Cầu (LN)

Kagami Yuu

Một bộ romcom nóng bỏng, tinh nghịch tuổi học trò xoay quanh cô nàng đáng yêu nhất lớp và cậu bạn thân của mình!

37 448

Tập 07 - Chương 1

XUÂN VỀ

──Ngay sau khi Yuna rời đi, trong phòng sinh hoạt câu lạc bộ, Kazuma và Honoka đang đứng đối mặt nhau.

「……Kazuma-kun?」

Vẫn giữ nguyên tư thế vừa mở cửa, Honoka nhìn chằm chằm Kazuma đang đứng sững sờ với vẻ mặt khó hiểu.

Cũng phải thôi. Ai mà như mọi khi đến phòng câu lạc bộ, lại thấy Kazuma ở bên trong đang nhìn mình bằng ánh mắt kinh ngạc tột độ cơ chứ.

Tuy nhiên, trước ánh mắt dò hỏi của Honoka, Kazuma chẳng thể thốt nên lời.

Vì cậu đã nghe thấy rồi. Ngay vừa nãy, từ Yuna.

Chuyện Honoka có thể sẽ đi du học.

「Có chuyện gì vậy? Sao cậu lại làm cái mặt ngạc nhiên thế?」

「Ơ, ờm…...」

Dù buột miệng đáp lại, cậu vẫn không biết phải nói gì thêm. Trong đầu cậu lúc này chỉ là một mớ hỗn loạn.

(D-Du học ư? Du học là cái du học đó sao...? Cái mà người ta đi ra nước ngoài ấy hả? Ế, đùa à? Thật luôn? Không phải trò chơi khăm của Hội trưởng đấy chứ?)

Trong lúc Kazuma đang cuống cuồng một mình, Honoka bỗng tỏ vẻ "A!" một tiếng như vừa nghĩ ra điều gì đó.

Cứ như thể cô đã đoán ra được nguyên nhân cho bộ dạng kỳ lạ của Kazuma.

Khi Kazuma cứ nhìn chằm chằm, Honoka lại càng trở nên bồn chồn, trán rịn cả mồ hôi.

「C-Có chuyện gì vậy? Kazuma-kun? C-Cậu cứ nhìn chằm chằm như thế thì… t-tớ đâu có giấu giếm chuyện gì đâu?」

Ngay lập tức, một tiếng 「RẦM!」 như sét đánh ngang tai vang lên trong đầu Kazuma.

(Ch-Chẳng lẽ Honoka… thật sự sẽ đi du học ư!?)

Và rồi, khi thấy sắc mặt Kazuma đột ngột thay đổi, Honoka dường như cũng đã đoán ra được điều gì đó. Cô vội vã đánh trống lảng, quay đi và nói những lời rõ ràng là không tự nhiên: 「À-À mà, hôm nay trời đẹp nhỉ!」

「Honoka… lẽ nào, cậu có chuyện gì đó đang giấu tớ phải không…?」

「C-Cậu đang nói gì vậy? Tớ đâu có giấu giếm cậu chuyện gì đâu mà. À-À mà nhìn này! Eroge mà Kazuma-kun thích nhất đây này? Chúng ta cùng chơi nhé?」

Vừa nói "nhìn này, nhìn này", Honoka vừa giơ hộp eroge ra trước mặt cậu. Trông cứ như đang cố dụ dỗ một con vật bằng mồi.

Nhưng, dù Kazuma có là một otaku eroge chính hiệu, cậu cũng không đến nỗi bị mắc lừa bởi một chiêu trò lộ liễu thế này. Gạt bộ ngực (2D) đang dí sát vào mặt mình sang một bên, Kazuma nắm chặt lấy vai Honoka.

「Đừng nói dối nữa! Mồ hôi vã ra như tắm thế kia mà bảo không có gì là sao!? Làm ơn đi, đừng giấu tớ nữa, Honoka! Chúng ta đang hẹn hò cơ mà!」

「Kazuma-kun…」

Thật lòng mà nói, Kazuma cũng rất đau lòng khi phải nghe sự thật.

Nhưng cậu là bạn trai của Honoka. Nếu thật sự nghĩ cho cô ấy, cậu không thể trốn tránh sự thật được.

Nhìn vào ánh mắt chân thành của Kazuma, Honoka dường như cũng đã quyết tâm. Cô khẽ đặt hộp eroge xuống bàn, rồi ngước nhìn Kazuma với vẻ mặt đầy áy náy.

「Tớ xin lỗi… Đúng là tớ có một chuyện đã giấu Kazuma-kun bấy lâu nay... Chuyện là...」

「Honoka… vậy là, quả nhiên──」

「Thật ra là... tớ đã vô tình làm móp cái hộp eroge mà Kazuma-kun mang đến phòng câu lạc bộ...」

「Ủa, là chuyện đó hả!?」

Bỏ lại Kazuma đang ngơ ngác tại chỗ, Honoka đi vào góc phòng rồi quay lại với thứ mà cô đã giấu ở đó. Nhìn kỹ thì đúng như lời Honoka nói, phần nắp hộp đã bị móp khá nặng.

「Tớ xin lỗi… tại tớ không tài nào mở ra được...」

「À… không, ờ thì, ai cũng bị thế mà. Nghe nói là không phải mở từ giữa, mà nâng hai bên cạnh lên thì sẽ dễ hơn đấy.」

Đây là một chuyện quá đỗi quen thuộc với người chơi eroge. Thậm chí còn từng xuất hiện trong một bộ light novel nọ về nữ chính bất lương nữa.

「...Không phải chuyện đó!! Không phải đúng không!? Phải có chuyện gì khác nữa chứ!?」

「Đ-Đến chuyện đó cậu cũng nhận ra ư!?」

「Ừm… cho nên Honoka, làm ơn đừng lảng tránh nữa mà hãy nói thật đi──」

「T-Tớ xin lỗi… Tớ sẽ thú thật. Thực ra, cái file save mà hôm trước Kazuma-kun để lại làm dấu trang, người ghi đè lên nó cũng là tớ...」

「À, cái đó cũng là do Honoka à... Tớ cứ thắc mắc mãi sao nó lại biến mất trong khi mình nhớ là chưa xóa──Không phải!! Không phải chuyện đó!! Tớ đang nói về chuyện du học cơ mà!!」

Đặt hộp eroge được đưa cho sang một bên, Kazuma hét lên.

Nghe vậy, Honoka tròn xoe mắt như thể vừa nghe một điều không thể tin nổi.「Ể...?」

「Thôi nào, Kazuma-kun. Đúng là có lời mời du học thật, nhưng đó chỉ là được gợi ý thôi, chứ tớ không có ý định đi đâu. Tớ cũng đã nói với thầy cô như vậy rồi mà.」

「…………Hả?」

Trước Kazuma đang chớp mắt lia lịa, Honoka nói lại một lần nữa, 「Cho nên, tớ sẽ không đi du học đâu」, kèm theo một nụ cười trấn an.

「Ể...? Th-Thật sao...? Vậy là, cậu sẽ không đi đâu hết, phải không...?」

「Ừ, tất nhiên rồi. Vì tớ muốn được ở bên cạnh Kazuma-kun mãi mà.」

Nhìn vào gương mặt Honoka nói ra điều đó một cách hiển nhiên, Kazuma mất một lúc lâu để tiêu hóa những lời vừa nghe.

Và cuối cùng, cậu thở phào nhẹ nhõm:「Haizz...」

「Ra là vậy à... May quá... Tớ đã lo không biết phải làm sao nếu Honoka đi nước ngoài mất...」

「…Kazuma-kun, cậu không muốn tớ đi sao?」

「Tất nhiên rồi! Chúng ta đang hẹn hò cơ mà… Đột nhiên nghe tin bạn gái mình sắp đi xa, làm sao mà không hoảng cho được!」

「Kazuma-kun…」

Nghe cậu gần như hét lên, đôi mắt Honoka lấp lánh ngấn lệ vì cảm động.

Và ngay lập tức, cô lao vào ôm chầm lấy cậu. Mà còn là với một lực khá mạnh.

「Oái...!? N-Này, tự nhiên cậu sao thế!?」

「Tại vì, những lời Kazuma-kun nói làm tớ vui quá mà.」

Vừa nói, Honoka vừa dùng hai tay 「siết chặt!」 lấy eo Kazuma──à không, là ôm chặt lấy cậu.

「…Tim Kazuma-kun, đang đập thình thịch kìa.」

Áp má vào ngực Kazuma, Honoka ngước lên nhìn cậu.

Ánh mắt trêu chọc của cô khiến cậu ngượng ngùng, bất giác quay đi chỗ khác.

Thế nhưng, Honoka chỉ cười khúc khích và bồi thêm một đòn nữa.

「…Đúng rồi nhỉ, nếu tớ không ở bên cạnh, Kazuma-kun sẽ thấy cô đơn ngay lập tức mà. Chuyện du học, làm sao mà cậu chịu nổi được cơ chứ.」

「Ực…」

Cậu bất giác nhìn lại phía Honoka, và bắt gặp ánh mắt của cô đang cười tinh nghịch.

Chuyện mà Honoka đang nhắc tới là chuyện xảy ra cách đây không lâu, khi cô có một thời gian ngắn hoạt động với tư cách là một cosplayer.

Khi ấy, nhìn thấy Honoka trở thành người nổi tiếng, Kazuma đã cảm thấy như thể cô đã đi đến một nơi nào đó thật xa, hơn nữa còn bị chính Honoka nhìn thấu tâm tư và trêu chọc một trận ra trò rằng, 「Tớ sẽ không đi đâu cả nên cậu cứ yên tâm đi」.

「Không sao đâu. Tớ vẫn ở đây mà. Nào, ngoan ngoan.」

Vừa cười toe toét, Honoka vừa xoa đầu Kazuma. Cậu hoàn toàn bị cô trêu cho quay như dế.

「Này Honoka… bị trêu quá là tớ cũng nổi giận đấy nhé?」

「Vậy sao? ...Nổi giận như thế nào?」

Không hề tỏ ra hối lỗi, ngược lại còn có vẻ thích thú hơn, Honoka khẽ nhón chân lên để nhìn vào mặt Kazuma. Tất nhiên, hai tay cô vẫn vòng chặt sau lưng cậu.

Thế nên, Kazuma hét lên 「Như thế này này!」 rồi ôm chặt lấy cơ thể không chút phòng bị của cô.

Theo cách của Kazuma, đây là một hành động trả đũa vì bị trêu chọc... nhưng cuối cùng, Honoka cũng chỉ ngạc nhiên lúc đầu. Ngay sau đó, cô thả lỏng cơ thể và tựa vào ngực Kazuma.

「Fufufu… Kazuma-kun nổi giận đáng sợ thật đấy. Tớ hết cả hồn. Từ giờ lúc cãi nhau chắc phải cẩn thận hơn mới được.」

「…Lại trêu tớ nữa à?」

「Đâu có đâu. Tớ đang nghiêm túc kiểm điểm mà.」

Nói bằng một giọng vui tươi chẳng hề giống người đang kiểm điểm chút nào, Honoka dụi dụi má vào ngực Kazuma.

Mà khoan… cậu đã hoàn toàn mất đi thời cơ để buông tay rồi. Trong lòng Kazuma đang vô cùng bối rối.

Không, không phải cậu ghét việc ôm Honoka, hoàn toàn không phải vậy. Ngược lại, cơ thể Honoka vừa ấm áp vừa mềm mại, được ở gần cô thế này khiến lồng ngực cậu như được lấp đầy, đến mức chỉ muốn 「thời gian hãy ngừng trôi ngay lúc này...」.

Trong lúc Kazuma đang nghĩ vẩn vơ với trái tim đập loạn nhịp thì đột nhiên.

「...Nhưng mà, sao cậu lại biết chuyện du học? Tớ vẫn chưa nói với ai ngoài các thầy cô cả.」

「À… ừm, hình như Hội trưởng tình cờ nghe được. Chị ấy đã nói cho tớ biết.」

「Hội trưởng á?」

Sau một thoáng ngạc nhiên, Honoka có vẻ hơi ngại ngùng, mày khẽ chau lại.

「…Liệu tớ có làm chị ấy lo lắng không nhỉ?」

Nghe cô nói, Kazuma mới "À" một tiếng.

Cú sốc "Honoka đi du học" quá lớn khiến cậu không nghĩ sâu xa được, nhưng việc Yuna cố tình nói cho cậu biết hẳn là vì đã lo lắng cho cậu. Dù bình thường Yuna toàn buông lời nguyền rủa đối với lũ có đôi có cặp, nhưng Kazuma và mọi người đều biết rằng, trông vậy thôi chứ chị ấy vẫn có những mặt tốt bụng và dịu dàng đúng chuẩn đàn chị.

「Ra vậy, đúng rồi nhỉ. Nếu Honoka không đi du học thì phải báo cho Hội trưởng biết mới được. À, còn phải cảm ơn chị ấy nữa. Vì chị ấy đã lo cho chúng ta mà.」

「Ừ nhỉ. Hơn nữa… nếu được, tớ cũng muốn tổ chức tiệc mừng tốt nghiệp cho chị ấy.」

「A! Vậy thì, một bữa tiệc bất ngờ thì sao?」

「...Có phải là câu thoại lúc sát nhân chuẩn bị tấn công không?」

「Không phải! Là tiệc bất ngờ bình thường thôi! Hoàn toàn không liên quan gì đến cái eroge nào đó có tên sát nhân lẻn lên du thuyền trong chuyến hải trình thử nghiệm đâu!」

Nghĩ lại thì, người được Yuna giúp đỡ không chỉ có một mình cậu──à không, phải nói là cậu còn được Yuna giúp đỡ nhiều gấp mấy lần Honoka ấy chứ.

Nếu vậy, trước khi chị ấy tốt nghiệp, cậu muốn bày tỏ lòng biết ơn của mình bằng một cách nào đó thật cụ thể.

「...Cậu thấy sao?」

「Ừm! Tớ thấy hay đấy! Cùng làm thôi! Để tớ rủ cả Ruri nữa.」

Nếu đã quyết thì phải làm ngay. Hôm nay là ngày 11 tháng 3. Chỉ còn vài ngày nữa là đến lễ tốt nghiệp của Yuna.

Với sự vội vã, một cảm giác háo hức──và cả một chút luyến tiếc, Kazuma và mọi người bắt đầu chuẩn bị cho bữa tiệc mừng tốt nghiệp.

◆◆◆

──Và, thế là.

「Này khoan đã!? Tại sao tớ lại bị Kazuma-kun và Misaki-chan giữ hai tay lôi đi đâu thế này!? Tớ đang định về nhà cơ mà!」

「Thôi mà, thôi mà. Mấy chuyện nhỏ nhặt thì đừng để ý làm gì.」

「Đúng như lời Kazuma-kun nói đó, Hội trưởng. Nào, đi cùng chúng em nhé? Shinomiya-san cũng đang đợi trong phòng câu lạc bộ đấy ạ.」

「Oái!! Thả ra!! Cảnh sát ơi, chính là bọn chúng đấy!!」

Nắm chặt lấy hai cánh tay đang giãy giụa của Yuna, Kazuma và Honoka tiến về phòng câu lạc bộ.

Hôm nay là ngày lễ tốt nghiệp. Liếc nhìn ra sân trường, có thể thấy các anh chị năm ba với những đóa hoa cài trên ngực đang được các đàn em vây quanh trò chuyện.

「Nào Hội trưởng, mở cửa đi ạ.」

「Vâng, tay nắm cửa ở đây này chị.」

「Chừng đó thì tớ biết rồi! Gì đây, chăm sóc người già à!? Tớ chỉ hơn các cậu có hai tuổi thôi đấy!!」

Cậu nắm lấy bàn tay của Yuna, người vẫn không ngừng càu nhàu, và đặt lên tay nắm cửa.

「…Hả? Sao mấy cậu lại nhìn tớ với vẻ mặt háo hức thế? Tớ không nghĩ vậy đâu, nhưng không phải là vừa mở cánh cửa này ra thì một xô nước sẽ đổ ập xuống đầu tớ đấy chứ?」

「Thôi nào, làm gì có chuyện đó. Nào, Hội trưởng mở nhanh đi.」

「Không sao đâu ạ, không có gì đáng sợ cả. Chị hãy tin Kazuma-kun đi!」

「Nói thế mà sao mấy cậu cứ nắm tay tớ rồi bắt tớ mở cửa bằng được thế hả!?──A, được rồi, được rồi! Tớ biết rồi! Mở là được chứ gì, mở đây!!」

Với vẻ mặt như thể đã buông xuôi tất cả, Yuna đẩy mạnh cánh cửa ra.

Ngay lập tức, từ trong phòng vang lên tiếng pháo giấy rộn rã.

「Hội trưởng, chúc mừng tốt nghiệp!! Cảm ơn chị vì tất cả ạ!!」

「…………Gì đây.」

Với mớ giấy vụn từ pháo hoa còn vương trên đầu, Yuna buông một câu vô cảm. Không để tâm, Ruri vừa nói「Thôi nào, thôi nào」vừa choàng lên người Yuna một dải băng có ghi『Nhân vật chính của ngày hôm nay!』

「…Kazuma-kun, đây là chủ ý của cậu à?」

「Chủ ý gì chứ… em chỉ muốn cảm ơn chị vì tất cả những gì chị đã làm thôi mà.」

Nói ra thành lời quả nhiên vẫn rất ngượng ngùng, Kazuma ho khẽ một tiếng.

「Nói ra thế này nghe hơi kỳ, nhưng… một năm qua, cảm ơn chị rất nhiều ạ. Bây giờ nghĩ lại, em thấy thật may mắn vì đã vào nhầm phòng câu lạc bộ này vào tháng tư năm đó.」

Nếu không có sự nhầm lẫn của ngày hôm đó, Kazuma đã không gặp được Yuna. Và cậu cũng sẽ không có những tháng ngày như thế này bên cạnh Honoka và Ruri.

Chính vì thế... khi ý thức được sự 'chia ly' đang đến gần, cảm giác cô đơn bỗng dưng dâng trào trong lòng cậu.

「Được làm đàn em của Hội trưởng, em đã rất vui... Chúc mừng chị tốt nghiệp, Hội trưởng.」

「…Hứ. Dù sao thì, cậu cũng chỉ bị không khí của lễ tốt nghiệp làm cho nói quá lên thôi chứ gì. Tớ không bị lừa đâu.」

Yuna quay mặt đi khỏi Kazuma, lẩm bẩm nói.

Tuy nhiên, Kazuma nhanh chóng nhận ra. Bờ vai đang quay đi ấy đang run lên như thể đang cố kìm nén điều gì đó.

「Mà, nhưng mà… ừm. Dù sao thì, cũng nên nói một lời cảm ơn nhỉ. Chỉ là nói vậy thôi. Chứ không phải là cảm động hay xúc động gì đâu. Thật đấy, không hề có.」

Giọng nói lí nhí ấy, vậy mà, vẫn lọt vào tai tất cả mọi người. Để Yuna, người vẫn đang quay mặt đi, không nhận ra, Kazuma và mọi người lặng lẽ nhìn nhau.

「Hội trưởng, vất vả vì kỳ thi rồi ạ! Bọn em đã chuẩn bị bánh kẹo và nước ngọt rồi, hôm nay mọi người cùng quẩy lên nào! Nhé?」

「Dù tốt nghiệp rồi, thỉnh thoảng chị vẫn ghé qua thăm bọn em nhé... Không có Hội trưởng, bọn em sẽ buồn lắm đấy.」

「Hức… ồn ào quá! Cứ mặc kệ tớ đi…! Hu hu… mà không chịu đâu, tớ không muốn tốt nghiệp đâu… Tại vì! Tại vì tớ vẫn chưa đỗ trường nào cả!! Vậy mà các cậu còn không biết ý người ta lại còn 'chúc mừng tốt nghiệp'!! Có gì đáng mừng đâu!! Tương lai của tớ mù mịt lắm rồi!!」

Vừa hét lên, Yuna vừa gục mặt xuống chiếc bàn gần đó và oà khóc 「Oa oa!!」.

「Chắc là tạch hết rồi, dù đã học hành chăm chỉ như thế!! Không chịu đâu!! Cứ thế này thì lưu ban luôn cho rồi ư ư ư ư…!!」

「Kh-Không sao đâu ạ!! Vẫn còn những trường chưa có kết quả mà phải không!? Chắc chắn chị sẽ đỗ một trong số đó mà!!」

「Đ-Đúng đó!! Hội trưởng đã cố gắng nhiều như vậy mà! Đàn chị của bạn em cũng có người hôm qua mới nhận được giấy báo trúng tuyển xong mừng rớt nước mắt đấy ạ!」

「Đừng bi quan mà, Hội trưởng...! Học hành không phải là tất cả trong cuộc đời này. Em nghĩ những điều thực sự quan trọng còn nằm ở những nơi khác... phải không? Kazuma-kun.」

「Ể? Sao lại hỏi tớ ở đây?」

「ỒN ÀO QUÁ ĐI!! MUỐN TÌNH TỨ THÌ RA CHỖ KHÁC MÀ LÀM, OAAAAAAN!!」

「Hu hu hu, Hội trưởng đừng khóc nữa mà! Nước ngọt! Em cho chị nước ngọt này! Bánh kẹo nữa!」

Thấy Yuna bắt đầu khóc nức nở, Kazuma và hai người còn lại phải vất vả dỗ dành, an ủi cô. Vừa sụt sịt mũi, Yuna vừa nhai bánh kẹo được đưa cho một cách rệu rã.

…Nhưng cuối cùng, bánh kẹo và nước ngọt cũng không thể vực dậy tinh thần của Hội trưởng. Cuối cùng, Yuna đã bị Ruri lôi ra khỏi phòng câu lạc bộ với lý do, 「Đã thế này thì đi karaoke xả stress thôi!」.

Và bây giờ, Kazuma và Honoka đang ở lại trong phòng tiệc không có nhân vật chính, cặm cụi dọn dẹp đồ trang trí.

Ban đầu, dĩ nhiên là cả hai cũng định đi karaoke cùng, nhưng Yuna lại,

『Hứ!! Tớ không muốn nhìn thấy cảnh cặp đôi dở hơi tình tứ với nhau thêm một giây phút nào nữa!! Về đi!!』

Nói bằng một giọng điệu y như du côn, nên cả hai đành phải rút lui trước khi bị cho nổ tung. Liệu đó là sự quan tâm của chị ấy, hay thực sự là chị ấy thấy ngứa mắt, chỉ có người trong cuộc mới biết được sự thật.

「…Hội trưởng, không biết có sao không nhỉ?」

「Ừm… Đúng là lo thật, nhưng hiện tại, chúng ta cũng chỉ có thể động viên chị ấy thôi... Chỉ có thể cầu nguyện cho chị ấy đỗ...」

Vừa nói, cậu vừa bóc những bông hoa giấy được dán bằng băng keo hai mặt. Cả bọn đã mất công chia nhau ra làm, vậy mà nhìn lại thì cuối cùng cũng chẳng có ý nghĩa gì.

Nhưng đúng lúc đó, trong trường vang lên thông báo yêu cầu học sinh ra về.

「A…! Chết rồi, hôm nay là lễ tốt nghiệp nên giờ tan học sớm hơn...」

Bữa tiệc vốn dĩ đã bắt đầu khá muộn (vì Ruri phải ghé qua một bữa tiệc chia tay khác), nên việc dọn dẹp vẫn chưa xong xuôi gì cả.

「Đành chịu thôi… để lúc nào đó trong kỳ nghỉ xuân chúng ta đến dọn dẹp lại sau. Dù sao thì căn phòng này cũng chẳng có ai dùng ngoài chúng ta cả.」

「Ừ nhỉ. Vậy thì, trước khi thầy cô đi tuần tra, chúng ta mau về thôi.」

Cả hai cầm lấy cặp sách, rời khỏi phòng câu lạc bộ và đi về phía cửa ra vào.

──Nhưng.

「──À, Misaki-san. May quá, em vẫn còn ở lại.」

Khi đi ngang qua phòng giáo viên, Kazuma và mọi người đã chạm mặt một giáo viên vừa bước ra từ bên trong.

Đó là thầy Wakabayashi, giáo viên hướng dẫn kỷ luật. Một người thầy mà Kazuma (và cả Ruri nữa) đã có chút chuyện trong lễ hội văn hóa lần trước.

Phía bên kia, khi nhận ra người đứng cạnh Honoka là Kazuma, thầy cũng lộ vẻ hơi khó xử. Có vẻ như thầy vẫn còn cảm thấy có lỗi với hai người họ.

Về phần Kazuma, cậu cũng cảm thấy không thoải mái khi một người lớn tuổi lại tỏ ra khách sáo với mình như vậy. Thấy thầy Wakabayashi có chuyện muốn nói với Honoka, Kazuma liền nói nhỏ với cô.

「Honoka. Tớ ra cửa trước đợi cậu nhé.」

「A… xin lỗi cậu. Tớ sẽ ra ngay.」

Sau khi đáp lại 『Không cần vội đâu』, cậu cúi chào thầy Wakabayashi rồi bước đi.

Tuy nhiên, cửa ra vào cũng không xa phòng giáo viên là mấy. Chỉ cần rẽ ở góc gần đó là tới nơi.

Sau khi thay giày, Kazuma ngồi xuống bậc thềm chờ Honoka.

Đang ngồi đó, cậu nghe thấy tiếng nói chuyện của Honoka và thầy Wakabayashi vọng lại từ phía phòng giáo viên.

「Xin lỗi đã giữ em lại nhé. Thầy chỉ muốn nói chuyện với em thêm một lần nữa trước khi kỳ nghỉ xuân bắt đầu thôi.」

「Em cảm ơn thầy đã quan tâm. Nhưng về chuyện đó, em đã...」

「…Em thật sự không thay đổi ý định sao? Một cơ hội tốt như thế này, không phải lúc nào cũng có đâu?」

Cậu không hề có ý định nghe lén. Nhưng vì xung quanh khá yên tĩnh và hai người họ cũng không nói quá nhỏ, nên nội dung cuộc trò chuyện vẫn lọt vào tai Kazuma một cách rõ ràng.

「…Em rất xin lỗi vì đã làm phiền các thầy cô. Nhưng… chuyện du học, em đã quyết định rồi ạ.」

(…Hửm?)

『Du học』.

Nghe thấy từ đó, cậu bất giác quay đầu lại nhìn về phía phòng giáo viên.

Có vẻ như, 'chuyện muốn nói' của thầy Wakabayashi chính là về việc du học. Cậu cố gắng lắng nghe, và nghe thấy thầy đang tha thiết khuyên nhủ, rằng 'đó là một điều kiện rất tốt, hay là em hãy thử đi du học xem sao'.

Tuy nhiên, thái độ của Honoka không hề thay đổi.

「Em xin lỗi. Dù đây là một lời đề nghị quý báu, nhưng quyết định của em sẽ không thay đổi đâu ạ.」

「…Vậy sao. Nhưng mà, nếu trong kỳ nghỉ xuân thì vẫn còn kịp thời hạn. Nếu em đổi ý, thì có thể liên lạc với thầy hoặc giáo viên chủ nhiệm bất cứ lúc nào nhé.」

「Chuyện đó... V-Vâng, em hiểu rồi. Em cảm ơn thầy ạ.」

Honoka dường như định nói gì đó, nhưng cuối cùng lại thôi.

Một lát sau, tiếng bước chân tiến lại gần. Ngay sau đó, Honoka xuất hiện từ phía góc tường.

「Để cậu phải đợi rồi, Kazuma-kun. Về thôi nào.」

「À… Ừ-Ừm.」

Vì đã vô tình nghe lén, nên khi nhìn thấy mặt cô, cậu cảm thấy hơi khó xử.

Và Honoka dường như cũng ngay lập tức nhận ra sự thay đổi trên nét mặt của Kazuma.

「…Lẽ nào, cậu nghe thấy hết rồi à?」

「Ừm… xin lỗi cậu. Tớ lỡ tò mò...」

Khi cậu thành thật nói ra, Honoka lắc đầu,「Không sao đâu」.

「Từ lúc tớ từ chối chuyện du học, thầy cô lúc nào cũng vậy. Tớ biết là các thầy cô đều muốn tốt cho tớ, nhưng mà…」

「À… Mà, Honoka học giỏi như vậy mà.」

Có lẽ với những người làm giáo dục, khi thấy một học sinh học giỏi như vậy, họ sẽ muốn cho em ấy được học hỏi nhiều hơn nữa. Nhưng với Honoka, người không có hứng thú, thì có lẽ đây là một sự phiền phức không mong muốn.

「…Tớ cũng lẽ ra nên từ chối sớm hơn. Nhưng vì đã mất thời gian suy nghĩ, nên mới…」

「À, ra là vậy. …Nhưng mà, lạ thật đấy. Honoka mà lại trì hoãn chuyện như vậy. Có chuyện gì à?」

「Không phải là trì hoãn, mà là… dù sao đây cũng là một lời đề nghị quý báu, nên tớ cảm thấy có lỗi nếu từ chối...」

「Vậy sao. Đúng là du học là một chuyện lớn thật, nhưng tớ không nghĩ là 'không muốn đi cũng phải đi' đâu.」

「…Thật không? Kazuma-kun nghĩ vậy thật sao?」

Honoka hỏi lại như để xác nhận, trông cô có vẻ rất bất an.

Có lẽ vì là một người nghiêm túc, nên cô đang phân vân không biết có nên vì lý do cá nhân mà từ chối lời đề nghị của các thầy cô hay không.

Vì vậy, để xua tan đi phần nào sự bất an của Honoka, Kazuma gật đầu quả quyết.

「Ừm. Tớ nghĩ điều quan trọng nhất là cảm xúc của Honoka. Nếu không muốn đi, thì không cần phải đi đâu.」

「…Ừm. Cảm ơn cậu, Kazuma-kun.」

Vẻ mặt căng thẳng của cô giãn ra, một nụ cười nở trên môi Honoka. Gương mặt thanh thản. Nhìn thấy vậy, má Kazuma cũng giãn ra nhẹ nhõm.

…Nhưng, sự nhẹ nhõm đó chỉ kéo dài được đến đó. Bởi vì Honoka vừa nói「Kazuma-kun, tớ yêu cậu!」 vừa ôm chầm lấy cậu. Mà lại còn ở một nơi dễ bị bắt gặp như thế này.

「Này…!? H-Honoka! Đây là cửa ra vào đấy!」

「Đúng vậy. Tớ yêu cậu, Kazuma-kun.」

「Không phải là〝đúng vậy〟!」

Thật khổ sở, kể từ khi chuyện hai người hẹn hò bị bạn cùng lớp biết, Honoka đã trở nên dạn dĩ ôm ấp Kazuma ngay cả ở nơi công cộng.

Dáng vẻ vừa gọi "Kazuma-kun, Kazuma-kun" vừa cười toe toét rồi quấn quýt lấy cậu, nói một cách khiêm tốn thì đúng là một thiên thần vĩ đại──à không, là một cặp đôi ngốc nghếch chỉ biết yêu đương mà thôi. Nhờ đó mà Kazuma mỗi ngày đều hạnh phúc ngập tràn… à không, là lúc nào cũng phải để ý đến ánh mắt của mọi người xung quanh đến mức đau cả dạ dày.

「Này, Honoka! Mấy chuyện như thế này để ở nơi nào không có người đi…! Vẫn còn nhiều người ở đây lắm đấy!」

──Vừa nói xong, cậu đã thấy hai cô gái vừa đi vừa nói chuyện từ cuối hành lang tiến lại. Mặt Kazuma vừa như bốc hỏa, vừa toát mồ hôi lạnh, nhưng Honoka thì chẳng thèm để ý.

「Honoka! Giờ thì buông ra đã! Có người, có người đi qua kìa! Chúng ta sẽ bị coi là cặp đôi ngốc đấy!」

「Đúng vậy. Kazuma-kun, tớ yêu cậu!」

Vòng lặp vô tận thật đáng sợ, nhỉ?

Trong lúc đó, hình ảnh hai người ôm nhau tất nhiên đã bị hai cô gái đi ngang qua bắt gặp.

Ánh mắt chạm nhau trong một thoáng. Hai cô gái ngay lập tức nhìn đi chỗ khác, vừa thì thầm to nhỏ vừa rảo bước đi.

Nhưng buồn thay, những cuộc trò chuyện thì thầm ấy lại có thể nghe thấy được──.

「Nhìn kìa, đó là Misaki-san đó.」

「Ể? Vậy người bên cạnh là anh chàng bạn trai trong lời đồn à? Bất ngờ ghê. Trông thường thường.」

「Ừ nhỉ.」

…Chẳng lẽ lại đi phản bác, Kazuma chỉ biết im lặng, nghiền ngẫm cảm giác xấu hổ, khó xử, và một chút cảm giác 'đúng là vậy mà'.

Tuy nhiên, thực ra cảnh tượng này gần đây đã trở thành chuyện cơm bữa. Dù sao thì Honoka cũng là người nổi tiếng, nên tin đồn hai người hẹn hò đã lan truyền khắp trường trong nháy mắt, và bây giờ ngay cả giáo viên chủ nhiệm cũng trêu chọc Kazuma rằng, 「Chúc em hạnh phúc bên Misaki-san nhé」.

Thêm vào đó, nhân vật chính là Honoka lại đang trong tình trạng này, nên cách đối xử của mọi người trong trường đối với họ, có thể tưởng tượng được rồi.

「…Này, Honoka. Vẫn là xấu hổ lắm, nên mấy chuyện ôm ấp như thế này để ở nơi vắng người hơn một chút… hay đúng hơn, nếu được thì chỉ khi có hai chúng ta thôi nhé…」

「…Không thích à?」

Áp mặt vào ngực Kazuma, Honoka ngước lên nhìn cậu. Vừa che miệng vừa liếc mắt đưa tình. Dễ thương (dễ thương).

…Không, không được. Nếu lúc này Kazuma cũng mềm lòng thì chắc chắn sẽ trở thành một cặp đôi ngốc không lối thoát. Việc tình tứ thì cậu hoàn toàn không phiền… thậm chí còn muốn chủ động nữa là đằng khác, nhưng ít nhất cậu cũng muốn trở thành một riajuu biết giữ ý tứ.

「Không phải là không thích! Nhưng mà, thời điểm và hoàn cảnh, rồi cả vấn đề công cộng nữa…」

「…Làm thế này, cũng không được sao?」

Ngay khi cậu nghĩ 'Ể?', Honoka đã buông cậu ra.

Vừa mới thở phào nhẹ nhõm──thì lần này, cô lại ôm lấy cánh tay cậu, và cảm giác mềm mại, quyến rũ ấy lại truyền đến một cách trực tiếp hơn lúc nãy.

『Kh-Không phải là không thích đâu, trời ạ!!!!』

…Tất nhiên là cậu không thể nói ra điều đó (dù sao đây cũng là trường học), nhưng trong lòng thì cậu đã hét lên một cách mãnh liệt, và cơ thể thì cứng đờ. Ngược lại, Honoka thì lại tỏ ra đắc thắng như thể kế hoạch đã thành công.

「…Không được rồi. Sắp đến lúc phải về rồi nhỉ. Nào, đi thôi, Kazuma-kun.」

「Ể…? C-Cứ thế này à…?」

「Không thích à?」

「Kh-Không phải là không thích, nhưng mà…」

「Fufu, đúng rồi nhỉ. Kazuma-kun thích lắm mà, ngực ấy.」

「C-Cách nói đó có vấn đề đấy! Hơn nữa, không phải là ai cũng được đâu nhé!?」

「Em biết mà… Yêu cậu lắm, Kazuma-kun.」

Cười rạng rỡ, Honoka nhanh chóng bước đi. Tất nhiên, tay cô vẫn không rời khỏi cánh tay Kazuma.

Cậu không thể nào vùng ra được──vì thực sự cậu cũng không ghét──Kazuma đành liều mình, quyết định cứ thế này mà ra khỏi trường. Ánh mắt của mọi người xung quanh tất nhiên là khiến cậu để ý, nhưng mà, cậu cảm thấy không thể thuyết phục được Honoka nữa rồi.

Trong khi thu hút sự chú ý của những học sinh đang trên đường về nhà, họ ra khỏi cổng trường và bước đi trên con đường đi học quen thuộc.

Như mọi khi, hai người cùng với Honoka.

Tuy nhiên, đi được một đoạn, Honoka đột nhiên dừng lại và ngước nhìn lên tòa nhà trường học.

「Sao vậy? Bỏ quên đồ à?」

「Ưm, không phải. Chỉ là… tớ đang nghĩ, lần tới khi đến đây, chúng ta đã là học sinh năm hai rồi.」

Nghe những lời đầy cảm xúc của Honoka, cậu gật đầu, 「À...」.

Nói mới để ý. Dù đã ra khỏi trường như mọi khi, nhưng nghĩ lại thì, cậu sẽ không bao giờ quay trở lại lớp học đó, cũng không dùng tủ giày đó nữa. Từ tháng tư, họ sẽ lên lớp, và sẽ có một lớp học mới.

Kỳ nghỉ xuân đến──một năm trôi qua, có nghĩa là như vậy.

「Cảm giác… nhanh thật đấy. Mới vào cấp ba mà đã được một năm rồi, tớ chẳng có cảm giác gì cả.」

「…Ừ nhỉ. Tớ cũng thấy thật kỳ lạ.」

「Ừm. Trước đây Hội trưởng có nói gì đó đại loại là 'cứ nghĩ là có ba năm rồi ung dung thì cuộc sống cấp ba sẽ kết thúc trong nháy mắt đấy', có lẽ không sai chút nào...」

Hôm nay là ngày kết thúc học kỳ ba, và từ ngày mai đã là kỳ nghỉ xuân.

Và khi nó kết thúc, Kazuma và mọi người cũng sẽ lên lớp──trở thành học sinh năm hai.

Yuna tốt nghiệp, thay vào đó là những học sinh năm nhất như Suzuka nhập học, và Kazuma và mọi người cũng sẽ được xếp lớp mới.

Dù không có cảm giác gì, nhưng thời gian vẫn cứ trôi, và hoàn cảnh cũng dần thay đổi.

…Mặc dù. Cảm giác một năm qua trôi qua nhanh như vậy, có lẽ là bằng chứng cho thấy họ đã trải qua một khoảng thời gian thật sự ý nghĩa.

Dù sao thì, từ 'ngày hôm đó' của tháng chín, cuộc đời của Kazuma là một chuỗi những sự kiện đáng kinh ngạc.

Cậu liếc nhìn khuôn mặt nghiêng của Honoka đang đi bên cạnh.

Một năm trước──khi mới vào cấp ba, cậu chưa từng nghĩ tới.

Rằng mình sẽ có một 'bạn gái' dễ thương như thế này.

「…Năm sau cũng」

「Ể?」

「A, không…! Kh-Không có gì to tát đâu…! Tớ chỉ nghĩ là, năm sau cũng được ở bên Honoka như thế này thì tốt quá...」

Cậu không hề có ý định nói ra những lời xấu hổ như vậy, nhưng khi nhận ra thì đã buột miệng mất rồi.

Nhìn Kazuma đỏ mặt, Honoka mỉm cười.

Một chút, tinh nghịch.

「…Chỉ〝năm sau〟thôi sao? Năm sau nữa, không cần ở bên nhau cũng được à?」

「Kh-Không phải ý đó! Sao cậu lại bắt bẻ thế?」

「Tớ xin lỗi. Tại vì, Kazuma-kun lúc luống cuống, dễ thương lắm.」

Có vẻ như gần đây Honoka rất thích trêu chọc Kazuma.

Nếu nhớ lại thái độ còn có chút khoảng cách của những ngày đầu hẹn hò, thì việc được nhìn thấy cô cười vui vẻ như thế này cũng không phải là điều tồi tệ… nhưng mà, vẫn cảm thấy có chút gì đó không cam lòng.

Trong khi cậu đang âm thầm làm mặt khó chịu, Honoka đột nhiên ngước lên nhìn cậu.

「Này… Kazuma-kun, sau khi tốt nghiệp cấp ba, cậu sẽ làm gì?」

「Tớ à? Ừm… Tớ chưa nghĩ kỹ lắm, nhưng chắc là sẽ học lên cao. Tớ cũng không có ý định đi làm ngay.」

「V-Vậy thì…!」

Khuôn mặt Honoka bừng sáng lên vì mong đợi.

「Nếu Kazuma-kun không phiền, chúng ta cùng vào một trường đại học được không?」

「Ể…? Tất nhiên là tớ cũng muốn vào cùng trường với Honoka… nhưng mà, còn vấn đề là thành tích của tớ có vào được hay không nữa...」

Dù sao thì Honoka cũng là học sinh ưu tú nhất trường. Nếu vậy thì trường đại học mà cô ấy chọn chắc chắn cũng sẽ có điểm chuẩn tương ứng. Kazuma tuy không phải học kém, nhưng nếu bị nói là 「ít nhất cũng phải là Đại học Tokyo nhé」 thì liệu cậu có theo kịp được không...

Tuy nhiên, nhìn thấy Kazuma làm mặt khó, Honoka lại cười khúc khích như thể rất buồn cười.

「Thôi nào, Kazuma-kun. Chúng ta sẽ cùng nhau đi mà, nên dĩ nhiên là phải bàn bạc kỹ lưỡng xem nên chọn trường nào rồi. Tớ sẽ không tự ý chọn theo ý mình đâu.」

「Ể? À, ra vậy… đúng rồi nhỉ. Xin lỗi cậu, tớ đã vội vàng kết luận.」

「Ừm, không cần phải xin lỗi đâu… nhưng mà nhé? Tớ bây giờ cũng không phải là chỉ biết có học đâu? So với việc đi du học thì tớ đã có chuyện khác muốn làm hơn rồi…」

「Ừm… xin lỗi cậu.」

Trong giọng nói của Honoka có một chút gì đó hờn dỗi.

Thật không hay, cậu nghĩ. Chuyện du học cũng vậy, có vẻ như Kazuma vẫn còn có định kiến về Honoka. Như thế này thì cậu chẳng khác gì những giáo viên trong trường, bị giam cầm trong quan niệm cố định rằng 'vì học giỏi nên phải đi du học'.

「Không sao đâu… Vì tớ biết, Kazuma-kun hiểu cho tớ mà.」

Khi Honoka mỉm cười, họ đã đến ga. Hôm nay, tạm thời chia tay ở đây.

Nhưng, từ ngày mai là kỳ nghỉ xuân. Nếu muốn, họ có thể hẹn hò mỗi ngày.

「À, này Honoka. Ngày mai──」

「A… đợi đã. Có tin nhắn.」

Đang vui vẻ thì bị cắt ngang, Kazuma suýt nữa thì ngã ngửa.

Mặc kệ Kazuma như vậy, Honoka lấy điện thoại từ trong cặp ra──và ngay sau đó, cô khẽ chau mày.

「Honoka? Sao vậy? Ai nhắn tin thế?」

「Ừm, không có gì đâu. Là mẹ tớ. Mẹ bảo hôm nay lâu rồi cả ba người cùng ra ngoài ăn tối.」

「Vậy à…?」

Ít nhất trong mắt Kazuma, đó không phải là một gương mặt 'không có gì'.

Tuy nhiên, có lẽ cũng không phải là chuyện gì quá nghiêm trọng để phải lo lắng. Cũng có thể là cô chỉ bực mình vì bị làm phiền khi đang ở cùng Kazuma──.

(Không, đừng tự phụ như vậy… sẽ bị Hội trưởng cho nổ tung mất.)

Vốn dĩ, dạo gần đây Honoka đã hoàn toàn biến thành một 'bot yêu Kazuma-kun'. Kazuma không thể để mình cũng bị nhiễm virus si tình được.

「Tớ xin lỗi, tớ phải đi rồi… Về đến nhà tớ sẽ gọi lại cho cậu.」

「Tớ hiểu rồi. Cẩn thận nhé.」

「Vâng, Kazuma-kun cũng vậy.」

Honoka chạy lon ton về phía sân ga.

Tuy nhiên, ngay trước khi lên cầu thang, cô dừng lại và quay lại nhìn cậu một lần. Cô vẫy tay thật mạnh, đến mức từ xa cũng có thể nhìn thấy được, và Kazuma cũng vẫy tay đáp lại.

Sau một lúc vẫy tay chào nhau, cuối cùng bóng dáng cô cũng biến mất trên sân ga. Kazuma một mình cúi đầu, nghiến răng.

(Gừ…! Honoka dễ thương quá…!! Dễ thương quá!!)

Kazuma hôm nay cũng hoàn toàn không nhận ra rằng mình đã sắp trở thành một cặp đôi ngốc đến nơi rồi.

◆◆◆

Và, tối hôm đó──.

「Chị ơi. Em tắm xong rồi đấy.」

「Ừ~」

Sau khi tắm xong. Đi ngang qua phòng chị gái, cậu gọi một tiếng rồi quay về phòng mình.

Vừa lau đầu bằng khăn, cậu vừa kiểm tra chiếc điện thoại đang sạc.

Tuy nhiên, vẫn chưa có tin nhắn từ Honoka mà cậu đang mong chờ.

(Chắc vẫn chưa về nhỉ? Thấy bảo đi ăn ngoài, có lẽ họ đến một nhà hàng nào đó ở xa...)

Cậu cũng đã nghĩ đến việc gửi tin nhắn trước, nhưng nếu cả ba mẹ con đang nói chuyện vui vẻ, cậu lại không muốn làm phiền.

Cuối cùng, Kazuma đặt điện thoại xuống bàn và bật máy tính lên.

Cậu không có việc gì đặc biệt muốn làm, chỉ kiểm tra email, lướt xem thông tin về các eroge mới ra mắt để giết thời gian.

(Ồ, có email thông báo giao hàng của cái eroge mới mua… Ngày mai à.)

Vậy thì cậu phải ở nhà cho đến khi nhận được hàng. Chắc là sẽ giao vào buổi sáng, nên phải hỏi Honoka xem có thể gặp nhau vào buổi chiều được không──.

(…Ủa, tại sao mình lại tự nhiên nghĩ đến chuyện hẹn hò với Honoka thế này! Mình còn chưa hẹn mà!)

…Mà thôi, ngoài việc nhận hàng ra thì Kazuma cũng không có việc gì làm. Nếu Honoka không có kế hoạch gì đặc biệt, thì cậu cũng muốn gặp cô.

Vì cậu không thể nghĩ ra việc gì khác để làm nữa. Chỉ mới cách đây không lâu, thời gian ngoài giờ học của cậu lúc nào cũng chỉ dành để nghĩ về eroge (thậm chí ngay cả khi ở trường cũng nghĩ), nhưng bây giờ, trong đầu cậu chỉ toàn là sẽ làm gì với Honoka, muốn nói chuyện gì với cô.

(Ể… lẽ nào mình cũng bị si tình rồi…?)

Không, không phải. Ai mà có người yêu thì chắc chắn cũng sẽ như vậy thôi. Chừng này vẫn còn là bình thường. Vẫn chưa phải là cặp đôi ngốc.

(…Mà sao Honoka lâu thế nhỉ.)

Lo lắng, cậu cầm lấy điện thoại. Cậu quên mất mình vừa nghĩ gì trước đó, nhưng nếu đã quên thì chắc cũng không phải là chuyện gì quan trọng.

Sau đó, khi định đặt điện thoại lại lên bàn──cậu đột nhiên dừng tay.

Ánh mắt cậu dừng lại ở một chiếc túi giấy sang trọng đặt bên cạnh bàn.

Không thể nào quên được, đó là thứ mà Kazuma đã mua để tặng Honoka trước lễ Giáng sinh năm ngoái.

Lẽ ra đó sẽ là một món quà Giáng sinh, nhưng vì Kazuma đã phạm một sai lầm lớn, nên cuối cùng cậu đã không thể tặng nó vào ngày hôm đó. Thay vào đó, Honoka đã giao cho cậu một bài tập lớn là, 『hãy tặng nó vào một thời điểm thích hợp nào đó』, một món đồ đầy kỷ niệm theo nhiều nghĩa.

(Không biết đến bao giờ mình mới có thể tặng nó đây…)

…Cậu cũng đã từng nghĩ đến việc tặng nó làm quà đáp lễ vào ngày Valentine Trắng cách đây không lâu.

Dù sao thì, đây cũng là Valentine và Valentine Trắng đầu tiên của hai đứa. Thế nên, cậu nghĩ mình nên... à không, là muốn tặng một món quà thật đặc biệt.

Thế nhưng, mặt khác, cậu lại băn khoăn: 「Liệu có thời điểm nào thích hợp hơn không nhỉ?」 Dù đã hỏi Google-sensei, cậu cũng chỉ nhận được những ý kiến muôn hình vạn trạng.

Sau bao đắn đo, cuối cùng Kazuma đã chọn một hộp macaron từ một tiệm bánh nổi tiếng được gợi ý trên một trang mạng xã hội nọ. Vẫn chưa thấy yên tâm, cậu còn mua kèm một bó hoa và một tấm thiệp cũng được gợi ý cùng lúc.

May mắn thay, Honoka đã rất vui, thế nhưng──một tay mơ trong chuyện tình cảm lại còn sở hữu đầu óc eroge như Kazuma vẫn thỉnh thoảng tự dằn vặt rằng, 『Liệu lựa chọn lúc đó đã thực sự là tốt nhất chưa?』

Mà, có lẽ cũng đành chịu thôi.

Nếu đây thực sự là một tựa game eroge, cậu có thể load lại game, chọn một lựa chọn khác và xem thử kết cục còn lại sẽ ra sao.

Nhưng, thực tế thì không như vậy. Cuộc đời thực không có save, cũng chẳng có load, lại càng không có cái chức năng tiện lợi mang tên 『Quay lại lựa chọn trước』. Chẳng ai có thể biết được kết cục của lựa chọn mà mình đã không chọn. Trừ phi, bạn có cỗ máy thời gian.

Rốt cuộc, tất cả những gì chúng ta có thể làm là trăn trở, trăn trở và trăn trở thật nhiều trước khi đưa ra quyết định.

Và một khi đã chọn, chỉ còn cách tin rằng đó là điều đúng đắn và vững bước tiến lên mà thôi.

(……Được rồi.)

Cất món quà vẫn còn trong túi vào lại ngăn bàn, Kazuma ngả người xuống giường.

Đúng lúc đó.

──────Kính coong...

(………………Hửm?)

Dường như nghe thấy tiếng động, cậu khẽ nhổm người dậy.

Âm thanh vọng lên từ tầng một là tiếng chuông cửa.

(Ai vậy nhỉ...? Giờ này mà...)

Bố mẹ cậu đã đi du lịch trên du thuyền từ hôm qua, và phải một thời gian nữa mới về. Kazuha thì mới nãy còn ở trong phòng... Hay là cô đã ra cửa hàng tiện lợi lúc cậu không để ý?

Trong lúc cậu còn đang băn khoăn, tiếng chuông cửa vẫn vang lên đều đặn. Kazuma ngồi dậy, vẫn mặc nguyên bộ đồ thể thao ở nhà, và vội vã xuống tầng một.

「Vâng, ai đấy ạ...?」

『A, ừm...! Xin lỗi đã làm phiền vào giờ này! Em là Misaki Honoka ạ...!』

「À vâng, Misaki Honoka-san... Khoan, Honoka!?」

Cậu vội vàng mở cửa chính, và thấy bóng dáng Honoka trong bộ thường phục đang đứng bên kia cổng. Xem ra cậu không phải đang ngủ mơ nghe thấy ảo thanh.

「Ể? C-có chuyện gì mà giờ này em lại đến đây── A, hay là em có nhắn tin cho anh!? Xin lỗi, anh không để ý!!」

「K-không phải đâu! Kazuma-kun không có lỗi gì hết! Là do em đột nhiên đến thôi...」

Honoka rụt vai, bẽn lẽn nói. 「Ể?」 Kazuma chớp mắt.

「Đột nhiên là sao... Mà tại sao lại vào giờ này?」

「Chuyện đó, thì là... À, à! Anh có nói là bố mẹ đi du lịch rồi đúng không!? V-vậy nên... em nghĩ chắc anh sẽ vất vả chuyện cơm nước, nên em đến để giúp một tay.」

「...Cố tình đến vào giờ này á?」

Đúng là cậu có kể cho Honoka nghe chuyện bố mẹ đi du lịch. Cậu còn nhớ hai người đã nói chuyện kiểu như: 「Chuyện cơm nước có sao không anh?」 「Anh sẽ lo được thôi, nhưng cả anh và chị gái đều không giỏi nấu ăn cho lắm.」

Tuy nhiên, nếu nói là ‘đến nấu bữa tối’ thì có vẻ hơi muộn. Trên thực tế, Kazuma đã ăn xong bữa tối hôm nay rồi. Nhân tiện, thực đơn là mì Ý sốt thịt bằm ăn liền. Loại chỉ cần hâm nóng rồi trộn vào thôi.

Trước câu hỏi ngây ngô của Kazuma, Honoka luống cuống vung tay loạn xạ.

「C-chuyện đó thì... Đúng rồi! Là cho ngày mai! Em định nấu sẵn cho ngày mai!」

「Nấu từ bây giờ luôn á!?」

「E-em sẽ hầm thật kĩ, thật lâu!」

「Chuẩn bị trước cả một ngày thì em định cho ai ăn vậy hả!? ...Mà này, đi ra ngoài giờ này mẹ em không nói gì à? Bà có biết em đến đây không?」

「E-em... chuyện đó, thì là...!」

「Ưưư...」 một tiếng rên rỉ não nề thoát ra từ miệng Honoka. Nhưng dù cô có làm vẻ mặt khó xử đến đâu thì Kazuma cũng đang bối rối lắm rồi.

Khi cả hai còn đang đứng sững ở cửa ra vào, một giọng nói uể oải vang lên từ sau lưng Kazuma: 「Ô là la~?」

「Chẳng phải Honoka-chan sao~! Chào mừng em~! Lần trước em đến thì chị lại đi ra ngoài mất, nên kể từ Comiket mùa đông đến giờ mới gặp lại nhỉ~. Em vẫn khỏe chứ~?」

Kazuha ló đầu ra từ sau lưng Kazuma và nói. Có vẻ như cuối cùng cô cũng chịu xuống nhà để đi tắm.

「Chị Kazuha... Vâng, đã lâu không gặp ạ. Em vẫn bình thường... Chị trông vẫn khỏe mạnh, em mừng lắm ạ.」

「Trời ạ, đến lúc này rồi em cứ gọi chị là Onee-chan cũng được mà~. ...Thế~, hôm nay có chuyện gì thế~? Giờ này rồi mà~. Đến tìm Kazu-chan à~?」

「D-dạ không, là do... Em nghe nói hai bác không có ở nhà, nên em nghĩ mình có thể giúp chuẩn bị bữa ăn ạ...」

「Thật ư~!? Vui quá đi~! Cảm ơn em nhiều nha~! Nếu vậy thì vào đi, vào đi~!」

「Này, được thật đấy à!?」

Kazuma buột miệng phản bác gần như theo phản xạ trước hành động vẫy tay mời Honoka vào của Kazuha. Nhưng, Kazuha chỉ mỉm cười toe toét.

「Thì tại~, nếu bố mẹ không có nhà~, hai chị em mình chỉ toàn ăn đồ ăn liền~, mì ly~, với đồ đông lạnh thôi~. Nếu Honoka-chan nấu cho thì~, Kazu-chan cũng mừng đúng không?」

「Thì đúng là vậy... nhưng giờ này muộn rồi...」

「Anh... Kazuma-kun.」

Một giọng nói nhỏ nhẹ vang lên, khiến cậu quay lại.

「X-xin lỗi anh vì đã đường đột đến vào giờ này... Nhưng, em... thật sự, rất muốn gặp Kazuma-kun...」

Honoka cúi đầu, nói với vẻ mặt vô cùng áy náy. Tuy nhiên, trong giọng nói của cô lại phảng phất một sự khẩn khoản.

Vì thế, Kazuma vội vàng nói tiếp.

「Không phải, anh không có ý là phiền đâu! Chỉ là hơi bất ngờ thôi...」

Đó là sự thật. Dù cậu có nghĩ ‘giờ này rồi sao?’, nhưng tuyệt nhiên không cảm thấy phiền chút nào.

Bởi vì, thực lòng mà nói, không phải qua điện thoại, mà chính cậu cũng đã muốn gặp cô ngay lập tức.

「...Cảm ơn em, Honoka. Nếu vậy thì, vào nhà đi.」

「Thật sao ạ? Cảm ơn anh!」

Bừng! Nét mặt Honoka tức thì rạng rỡ hẳn lên. Thấy mọi chuyện đã được giải quyết, Kazuha liền nói: 「Vậy~ chị đi tắm đây~」 rồi bỏ đi.

「Thế thì, em xin phép làm phiền ạ.」

「Ừ, vào đi. ...A! Mà, bây giờ mới bắt đầu nấu thì chuyến tàu cuối em về có kịp không?」

「...! K-không sao! T-tóm lại là, không sao đâu ạ!」

「V-vậy à...?」

Cậu không hiểu rõ ‘không sao’ ở đây là gì... nhưng mà, nếu cậu nhớ không nhầm thì mẹ của Honoka, bà Rei, có xe ô tô. Có lẽ trong trường hợp khẩn cấp, cô có thể nhờ mẹ đến đón.

Vừa vào nhà, Honoka đã nhanh chóng đi về phía bếp.

Rồi cô lấy ra một chiếc tạp dề từ trong túi đồ mang theo──mà tiện thể cái túi này to một cách đáng ngờ, không biết bên trong có gì──rồi mặc vào và đứng trước bồn rửa.

「À mà, nhà mình chẳng mua thêm nguyên liệu gì cả, có đồ gì dùng được không...?」

「Vâng, có vẻ là được ạ.」

Nghĩ lại thì, hình như mẹ cậu có nói: 「Mẹ để lại một ít đấy, dùng hết trước khi nó hỏng đi nhé?」 Hình như bà còn nói thêm: 「Mà mẹ cũng chẳng trông mong gì đâu.」

「Kazuma-kun, giữa cà ri, món hầm và thịt kho khoai tây thì anh muốn ăn món nào?」

「Ừm, trong số đó thì chắc là cà ri.」

「Em hiểu rồi. Vậy thì, em xin phép mượn nhà bếp một chút nhé.」

Honoka nhanh tay buộc tóc lên và bắt đầu nấu nướng một cách thuần thục.

Kazuma đứng từ phòng khách dõi theo cảnh tượng đó.

(Cứ như vợ đến nhà chăm mình vậy...!!)

Thật là tuyệt vời, Kazuma thầm nức nở trong lòng vì cảm động.

Một lúc sau, một mùi thơm hấp dẫn bắt đầu lan tỏa từ trong bếp. Dù đã ăn tối rồi, bụng cậu vẫn không kìm được mà réo lên.

Khoảng ba mươi phút sau, trong nồi đã là món cà ri trông ngon hơn hẳn món mì Ý ăn liền lúc nãy.

「Uầy, thơm quá...! Anh ăn thử một chút ngay bây giờ được không?」

「Thiệt tình, Kazuma-kun ham ăn ghê. Mới nãy còn bảo ‘ăn tối rồi’ mà──」

Ngay khoảnh khắc Honoka cười khúc khích, tiếng bụng réo lại vang lên.

Chỉ có điều, lần này không phải của Kazuma.

「Ha ha ha, Honoka ham ăn ghê nhỉ. Mới nãy còn bảo ăn tối rồi mà.」

「K-không phải! Em đâu có để bụng réo đâu! Là do anh nghe nhầm đó!!」

「Vậy, em không cần à?」

May mà trời vẫn chưa quá khuya. Nếu lát nữa Kazuma tiễn cô về đến tận cổng, thì ở lại thêm một chút nữa chắc cũng không sao.

Khi Kazuma lấy ra đĩa cho hai người, Honoka với đôi má ửng hồng, ngoan ngoãn nhận lấy.

「...Để em dọn dẹp cho, anh không cần làm đâu.」

「Không được. Em đã nấu cơm cho anh rồi, ít nhất anh phải làm việc này chứ.」

Cậu ăn bữa tối thứ hai cùng Honoka, rồi sau khi dọn dẹp xong xuôi, cậu bất giác ngước nhìn đồng hồ.

「Hôm nay cảm ơn em nhiều, Honoka. Nhưng mà, có lẽ em nên về được rồi đó.」

「Ể... à, nhưng mà, thêm một chút nữa, không được ạ...?」

「Tất nhiên là anh cũng muốn ở bên em thêm, nhưng muộn quá thì nguy hiểm lắm. Không sao, anh sẽ tiễn em về tận nhà. Anh đi thay đồ đã, em đợi một chút nhé.」

「A...! Đ-đợi đã!!」

Ngay khi cậu định rời khỏi phòng khách, Honoka liền nắm chặt lấy áo cậu.

‘Ể?’ Cậu vừa quay lại, thì cả thân người cô đã lao vào ôm chầm lấy cậu như một cú húc trời giáng──à không, là với một lực hệt như một cú húc thật sự, khiến Kazuma khẽ rên lên.

Vì quá bất ngờ, Kazuma không đỡ nổi lực va chạm và ngã lăn ra sàn.

「Ui da da... C-có chuyện... gì vậy Honoka──」

Nói được nửa câu, cậu ngước lên và chết sững.

Chẳng biết từ lúc nào, Honoka đã ngồi lên người Kazuma, cúi xuống và chăm chú nhìn thẳng vào mặt cậu.

Làn da đỏ bừng vì nóng, có thể thấy rõ ngay cả khi ngược sáng. Ánh mắt nhìn thẳng vào cậu như thể đang trút ra những cảm xúc không thể kìm nén.

*Tạch*, trong đầu Kazuma, những mạch điện đen tối nối liền với nhau. Ký ức về lần Honoka đến chơi gần đây nhất vụt qua não cậu như một tia sét.

「Kazuma-kun... em...」

「Khoan...! H-Honoka, đợi đã! Ý anh là, tất nhiên anh rất vui vì tình cảm của em, nhưng ở một nơi như thế này thì thật sự...!」

「──Xin anh! Xin hãy cho em, được ở lại nhà này đêm nay!」

「............Ể?」

Trước những lời không thể ngờ tới, Kazuma chớp mắt ngạc nhiên.

Cùng lúc đó, Honoka 「BẬT!」 một tiếng nhảy khỏi người Kazuma.

Rồi cô ngồi quỳ ngay ngắn trên sàn bên cạnh, cúi đầu thật sâu đến mức trán gần như chạm đất.

「Em là kẻ vụng về thiếu sót... từ nay, xin được anh chiếu cố ạ!!」

「──────ỂỂỂỂỂỂỂỂ!?」

Đó chính là khởi đầu cho kỳ nghỉ xuân dài, rất dài của Kazuma.