# Lời bạt
Tiễn Honoka tung cánh bay về phía ước mơ, cuộc sống thường nhật của mỗi người cũng quay trở lại với đám Kazuma.
Một 『cuộc sống thường nhật』 mới, không có Honoka.
Tuy nhiên, Kazuma chẳng có lúc nào để mà cảm thấy cô đơn. Dù sao đi nữa, cậu vẫn còn một lời hứa với Honoka. Để đuổi kịp cô gái ấy, người có lẽ giờ này cũng đang nỗ lực ở nước ngoài, bao nhiêu thời gian cũng không đủ.
Với lại, cho dù có xa cách vạn dặm, cũng không có nghĩa là mối liên kết giữa họ hoàn toàn bị cắt đứt. Thời đại này có cả điện thoại, email, và cả Internet nữa.
Vì vậy, dù việc học có bận rộn đến đâu, cả Kazuma và Honoka cũng chưa bao giờ ngừng liên lạc với nhau.
Họ trao đổi email và tin nhắn gần như mỗi ngày. Dù cuộc sống bận rộn và chênh lệch múi giờ cản trở, họ vẫn cố gắng tìm thời gian rảnh, thỉnh thoảng còn gọi điện cho nhau.
Nội dung cuộc nói chuyện toàn là những điều vu vơ, đôi lúc còn cãi vã, nhưng mỗi lần như vậy, họ lại nhường bước và chìa tay về phía đối phương.
Và cứ thế, thấm thoắt thoi đưa. Kể từ ngày Honoka lên đường, một năm trời đã sắp trôi qua──.
◆◆◆
──Tháng tư.
Ngày đầu tiên của học kỳ mới. Kazuma cố nén một cái ngáp dài, bước qua cánh cửa phòng học mới mà cậu sẽ gắn bó trong một năm tới.
「A, Odagiri-kun! Chào buổi sáng! Năm nay chúng ta lại chung lớp rồi nhỉ」
「À, Matsunaga-san. Chào buổi sáng. Năm nay cũng nhờ cậu giúp đỡ nhé」
「Yo. Trông cậu buồn ngủ thế, Odagiri」
「Chào buổi sáng, Ataka-kun. Ừm, hôm qua tớ có hơi thức khuya chút…」
Vừa bước vào lớp, cặp đôi Matsunaga An và Ataka Kei, những người bạn cùng lớp từ năm nhất, đã lên tiếng chào. Cả hai bắt đầu hẹn hò từ cuối năm nhất, và giờ đã là học sinh năm ba, trông họ vẫn mặn nồng như ngày nào.
Liếc nhìn đôi uyên ương, Kazuma đi về phía bàn của mình.
──Cậu đã định làm thế, nhưng ngay lúc đó.
「──Yo, Odagiri! Cậu cũng học lớp này à! Trùng hợp thật đấy!」
「À… Chào buổi sáng, Tadano-kun. Sáng sớm mà cậu năng nổ ghê nhỉ…」
「Còn cậu thì lại uể oải quá đấy… Sao thế? Thiếu ngủ à?」
「Ừm… một chút」
Nói đến đó, một cái ngáp nữa lại chực trào ra. Thấy vậy, Tadano gật gù ra vẻ đã hiểu.
「Ra là vậy… Mà nói mới nhớ, từ sau khi Misaki-san đi, cậu học hành chăm chỉ kinh khủng luôn nhỉ. Đến cả nghỉ xuân cũng học tới thiếu ngủ thì đúng là đáng nể thật…! Quả không hổ là người mà Misaki-san đã chọn!」
「À, cảm ơn cậu…」
「Nếu đã vậy thì không cần phải bận tâm đến tớ đâu! Cứ ngồi nghỉ ngơi tại chỗ cho đến khi giáo viên chủ nhiệm đến đi! Nếu có đứa nào vô duyên định bắt chuyện với cậu, tớ sẽ đuổi nó đi cho!」
Trước khi Kazuma kịp nói 『Đâu cần phải làm đến thế…』, Tadano đã nắm lấy vai cậu và ép cậu ngồi xuống ghế.
(…Mà, thôi cũng được)
Nếu cậu từ chối hay phản đối, cuộc nói chuyện có khi lại kéo dài hơn. Và sự thật là cậu đang rất buồn ngủ.
May mắn là hôm nay cậu đến sớm nên vẫn còn chút thời gian trước giờ sinh hoạt. Quyết định chợp mắt một lát, cậu gối đầu lên hai tay rồi gục xuống bàn.
──Nhưng, ngay khoảnh khắc tiếp theo.
「Ka~zuma! Sao thế~? Học kỳ mới mà sáng sớm đã ủ rũ vậy~」
*Chọt*, một ngón tay khẽ chọc vào má cậu, khiến cậu lờ đờ ngẩng mặt lên.
Người đang cúi người xuống nhìn cậu chính là cô bạn thuở nhỏ quen thuộc, Shinomiya Ruri.
「Này Shinomiya, cậu để cho cậu ta yên một chút đi! Odagiri đang mệt muốn chết đấy! Lúc này, im lặng để cậu ta ngủ mới là tình bạn của đấng mày râu chứ!」
「Nhưng tớ là con gái mà… Với lại, đầu năm học mới mà cứ ngủ một mình như thế, có khi lại bị người khác nghĩ là 『người khó bắt chuyện』 thì sao? Dù có buồn ngủ và mệt mỏi, nhưng không được bỏ lỡ cơ hội kết bạn đâu đấy! Không chỉ Kazuma mà cả Tadano-kun nữa, cậu cũng đâu phải kiểu người chủ động bắt chuyện!」
「X-Xin lỗi… Cậu đã lo cho tớ mà…」
「Tôi đã nói lời xấc xược… Xin thành thật xin lỗi…」
Trước lý lẽ đanh thép của một người có cuộc sống xã hội viên mãn, hai tên otaku lủi thủi cúi đầu.
Lúc đó, Anri để ý thấy Ruri nên đã tiến lại chỗ của bọn Kazuma.
「Woa! Ruri, phụ kiện đó dễ thương ghê! Của hãng nào thế? Tớ cũng muốn mua!」
「À… Xin lỗi! Thật ra đây là đồ tớ được tặng. Tớ cũng không biết của hãng nào nữa」
「Ể~? Vậy à, tiếc ghê~」
Hai cô gái sành điệu ríu rít trò chuyện.
…Nhưng Kazuma biết. Những lời nói và hành động ra vẻ sành điệu của Ruri chỉ là lớp vỏ bọc tạm thời. Món phụ kiện mà cô bạn vừa khen ngợi thực chất là sản phẩm hợp tác của một tựa game social…
…Sự thay đổi bắt đầu từ khi nào, chính Kazuma cũng không nhớ rõ. Một ngày nọ, Ruri đột nhiên hỏi cậu 「Này… thẻ iTunes mua như thế nào thế?」, và khi cậu nhận ra thì cô bạn thuở nhỏ của mình đã biến thành một otaku game social chính hiệu, nướng hết tiền làm thêm vào gacha, rồi ngày nào cũng lên mạng xã hội than thở 「trai nhà tôi khổ quá」. Một năm trước, Kazuma chắc chắn không thể nào tưởng tượng được cô bạn sành điệu ngày nào lại ra nông nỗi này.
Thế nhưng, vị thế của cô trong hệ thống phân cấp của lớp vẫn là một người sành điệu, thế giới này quả thật đầy những điều bí ẩn. Thật sự là vậy.
「Cái gì thế này…? Một năm trước thì không nói, nhưng bây giờ đến cả Shinomiya, bên trong cũng chẳng khác gì chúng ta…! Vậy mà sự khác biệt này là sao chứ…!?」
Tadano, một người nữa biết được con người thật của Ruri, run rẩy trước sự phi lý ngay trước mắt.
Khoảnh khắc cậu nghĩ 『Ủa? Kiểu này chắc mình không ngủ được rồi?』. *Kéo*, cửa phòng học mở ra, và có người bước vào.
Đó là một nữ sinh mặc bộ đồng phục có thiết kế giống hệt của bọn Kazuma, nhưng màu sắc lại khác, biểu thị cho khối lớp khác. Cô gái với mái tóc đen được buộc bằng ruy băng ấy chính là Suzuka, người đã lên cấp ba từ năm ngoái và chính thức trở thành đàn em của bọn Kazuma.
「Anh trai, và cả senpai chỉ-là-bạn của anh trai! Chào buổi sáng ạ!」
「Chào buổi sáng, Suzuka-chan. Có chuyện gì mà em lại đến phòng học của khối năm ba thế này?」
「Mà này, cách gọi tên anh vừa rồi có hơi kỳ kỳ đúng không…?」
「Ể? Nhưng Tadano-senpai chẳng phải là chỉ là một senpai thôi sao ạ?」 (*Note: Chơi chữ giữa tên 只野 - Tadano và ただの - tada no - chỉ là*)
Trước vẻ mặt ngơ ngác của Suzuka, Tadano nhíu mày khó hiểu.
「…Mà, thật sự có chuyện gì thế? Sắp đến giờ sinh hoạt rồi đấy」
「Dạ vâng, nhưng trước đó em muốn đến chào hỏi anh và mọi người. …Với cả, vừa mới chuyển lớp xong em đã lỡ làm đổ đống đồ otaku ra lớp, giờ ngại quá không dám về… Anh an ủi em đi…」
「À, ừm… Ra vậy… Thế thì, khổ cho em rồi nhỉ…」
Cậu tạm thời xoa đầu Suzuka, người đang chìm trong u uất. Bên cạnh, Tadano-kun gật gù với vẻ mặt như muốn nói: 「Anh hiểu mà…! Anh hiểu rất rõ cảm giác của em!」.
「…Thôi thì, nếu không thể hòa nhập với lớp được, cứ đến đây bất cứ lúc nào nhé. Chúng ta có thể tụ tập ở phòng sinh hoạt câu lạc bộ cũng được」
「Quả là anh trai! Em biết chắc anh sẽ nói vậy mà!」
「Anh hiểu rồi, giờ em mau về lớp đi. Chuông sắp reo rồi đấy」
「Vâng~ ạ」
Vừa nói 『Hứa rồi nhé~』, Suzuka vừa rời khỏi phòng học.
Cuối cùng cũng được yên thân… cậu vừa nghĩ thế thì điện thoại lại reo lên.
…Nhìn cái tên hiển thị trên màn hình, cậu thoáng do dự không biết có nên lờ đi không.
Nhưng nếu lờ đi, người kia có lẽ sẽ gọi mãi cho đến khi cậu bắt máy. Đành chịu, Kazuma đưa điện thoại lên tai.
「…Vâng」
『──Yo, chào buổi sáng Kazuma-kun. Khỏe không? Cậu đang ở đâu thế?』
「Ở trường chứ đâu nữa ạ…」
『A~. Ra vậy à~, học sinh cấp ba giờ này đang ở trường nhỉ~. Ha~, tớ không để ý đấy~. Sơ suất quá đi~. Ai bảo tớ là sinh viên đại học rồi làm chi~?』
Giọng nói giả lả vọng ra từ đầu dây bên kia là của Yuna-san. Cô ấy có vẻ đang ở ngoài trời, vì có thể nghe thấy loáng thoáng tiếng động cơ xe.
「Này Trưởng câu lạc bộ… chị có thể thôi cái trò vừa lái xe vừa gọi điện vô nghĩa cho em được không? Chị có lấy được bằng lái hay được mua xe thì em cũng chẳng ghen tị chút nào đâu」
『Này này đừng có nói những lời gây hiểu lầm thế chứ! Nói vậy cứ như là tớ vừa lái xe vừa dùng điện thoại vậy. Khi dùng điện thoại là tớ đã dừng xe lại đàng hoàng rồi, nên không sao cả đâu』
Chẳng ai lo lắng về chuyện đó cả, nhưng Yuna-san dường như không để tâm, lại còn hào hứng kể những chuyện không ai hỏi như là 『Bây giờ tớ đang ở trạm dừng chân đấy~』.
…Từ khi được tặng một chiếc xe hơi làm quà mừng đậu đại học, Yuna-san lúc nào cũng trong tình trạng này. Hồi cuối năm nhất, khi nghe tin chị ấy đỗ, Kazuma cũng đã vui mừng như thể đó là chuyện của chính mình, nhưng không biết từ lúc nào chị ấy đã sa ngã đến thế này.
『Này~? A lô, a lô~? Kazuma-kun có nghe không đấy~? Người ta đã mất công──Ể? Gì ạ, cảnh sát ạ? Bố mẹ… à không, đây là xe của tôi mà. Hả? 「Đừng có trêu chọc người lớn」? Ai bảo tôi〝trông như học sinh tiểu học〟 chứ!! Chờ một chút, bây giờ tôi sẽ cho xem bằng lái──không phải là giả──này, nên tôi mới nói là thật──chờ đã──tôi vô tội mà ááááá!!』
…Sau tiếng hét đó, cuộc gọi bị ngắt. Tadano đang nghe lỏm bên cạnh lộ rõ vẻ mặt hoảng hốt.
「…N-Này. Vừa rồi hình như tớ nghe thấy tiếng gì đó kinh khủng từ điện thoại của cậu… Có sao không đấy…?」
「Chắc là không sao đâu」
Dù có thể đoán được chuyện gì đã xảy ra, nhưng chắc chị ấy cũng không chết được đâu. Coi như chưa nghe thấy gì, Kazuma tắt nguồn điện thoại. Dù sao thì cũng sắp vào giờ học rồi.
Mới chỉ một năm trôi qua kể từ khi Honoka đi. Nhưng trong một năm ấy, cậu nghĩ rằng mọi thứ xung quanh bọn Kazuma đã thay đổi khá nhiều.
Tuy nhiên. Người thay đổi không chỉ có Ruri và những người khác.
「…Dù sao đi nữa, Odagiri. Cậu đúng là một người đáng nể đấy」
Bỗng nhiên, Tadano nhìn vào mặt Kazuma và buông một câu đầy cảm xúc.
「Hả? Gì vậy, tự nhiên…」
「Không, tớ đã nghĩ vậy suốt một năm qua. Rằng cậu đã làm rất tốt. Misaki-san đi rồi, bình thường thì người ta sẽ suy sụp hoặc chán nản cũng không có gì lạ… Vậy mà cậu lại biến nghịch cảnh thành động lực, và giờ đã trở thành một học sinh ưu tú. Nhìn cậu bây giờ, cứ như tớ đang đối diện với Misaki-san vậy…」
「Đ-Đâu có… cậu đừng nói vậy đột ngột chứ. Ngại lắm đấy」
Ánh mắt chân thành của Tadano khiến cậu ngượng ngùng, Kazuma chỉ biết cười gượng cho qua.
──Lễ khai giảng ngày hôm qua. Kazuma, với tư cách là một trong những đại diện của học sinh đang theo học, đã đứng trên bục phát biểu. Đó là vì thành tích năm học trước của cậu thuộc top đầu của khối. Là thành quả của một năm học miệt mài, như đã hứa với Honoka.
Để một ngày nào đó, khi Honoka trở về.
Lần tới──cho dù Honoka chọn con đường học vấn nào, cậu cũng có thể đi cùng cô ấy.
Đó không phải là một con đường dễ dàng, nhưng nỗ lực ấy sắp đến ngày đơm hoa kết trái.
Sắp rồi──Honoka sẽ trở về.
Trường bên đó, tháng sáu là cuối năm học. Khi đó, Honoka sẽ kết thúc một năm du học của mình và trở lại Nhật Bản.
Đó cũng là kết quả từ sự nỗ lực của chính Honoka.
Lúc đầu, thời gian du học dự kiến sẽ dài hơn. Việc nó được rút ngắn lại chỉ còn một năm là vì Honoka đã nỗ lực phi thường, hoàn thành tất cả các tín chỉ mà đáng lẽ phải mất vài năm mới học xong chỉ trong một năm này.
Chính vì thế──Honoka sẽ trở về. Như đã hứa với Kazuma.
Dù còn hai tháng nữa, nhưng từ bây giờ, Kazuma đã không thể không mong chờ ngày đó.
Nhưng, buồn thay, Kazuma hiện tại không thể chia sẻ nỗi mong chờ và niềm vui ấy với Honoka.
Chuyện là. Cho đến khi sự việc này xảy ra, Kazuma hoàn toàn không biết rằng, cước phí cuộc gọi quốc tế lại đắt đến kinh khủng so với cuộc gọi trong nước.
Ấy vậy mà, cả Kazuma và Honoka vẫn thường xuyên gọi điện và nói chuyện rất lâu, nên hóa đơn điện thoại đã trở thành một con số khủng khiếp.
Ban đầu, bố mẹ cậu cũng mắt nhắm mắt mở cho qua, nhưng khi chuyện đó kéo dài hai tháng, ba tháng, rồi nửa năm, cuối cùng họ cũng phải ra tối hậu thư 「Thôi đủ rồi đấy」.
Vì vậy, Kazuma bây giờ không có cách nào liên lạc với Honoka. Họ vẫn trao đổi email qua máy tính và chat voice qua mạng xã hội, nhưng gần đây Honoka có vẻ bận rộn nên tần suất cũng giảm đi.
Nhưng chỉ cần cố gắng thêm hai tháng nữa thôi.
Cậu muốn khi gặp lại Honoka, cô ấy sẽ thấy được một con người trưởng thành của mình.
「──Nào, tất cả về chỗ! Bắt đầu giờ sinh hoạt!」
Cùng lúc cậu làm mới quyết tâm của mình, giáo viên chủ nhiệm xuất hiện. Chuông vào lớp cũng vang lên.
──Tuy nhiên.
(…Ể)
Khi đứng dậy theo hiệu lệnh của giáo viên, Kazuma chợt nhíu mày.
Ngay phía sau cậu, có một chiếc bàn trống trơn được đặt ở đó.
(Gì thế nhỉ… Có ai nghỉ học à)
Dường như không chỉ mình Kazuma có thắc mắc. Một bạn cùng lớp chỉ vào chiếc bàn đó và hỏi giáo viên.
「Thầy ơi. Bàn đó của ai vậy ạ?」
「À… cái đó không cần để ý. Sắp có học sinh chuyển trường đến. Đó là chỗ của em ấy」
「Học sinh chuyển trường ạ?」
「Thật không, nghiêm túc đấy à! Trai hay gái ạ?」
「Trông giống người nổi tiếng nào không thầy?」
Từ khóa 『học sinh chuyển trường』 khiến cả lớp học trở nên xôn xao. Nhưng giáo viên dường như không có ý định trả lời, chỉ nói một câu 「Đến thì biết」, dập tắt mọi câu hỏi của học sinh.
(Học sinh chuyển trường, à…)
Cậu cũng tò mò, nhưng đúng như lời thầy nói, gặp mặt sẽ biết thôi.
Nhanh chóng chuyển hướng suy nghĩ, Kazuma tập trung vào giờ sinh hoạt.
──Và rồi, sau giờ học.
Khi Kazuma rời thư viện, bên ngoài cửa sổ trời đã bắt đầu tối.
(Uầy, đã giờ này rồi sao…)
Cậu không định về muộn thế này, nhưng vì quá tập trung vào việc học, thời gian đã trôi qua nhanh hơn cậu nghĩ.
(Dù sao cũng phải nhanh về thôi…)
Vừa nghĩ vậy, cậu vừa kiểm tra lại cặp sách một lần cuối xem có quên gì không──ngay sau đó, mặt Kazuma tái mét.
(K-Không có…!? Cái eroge mà Tadano-kun trả lại không có ở đây!?)
Không thể nào, cậu vừa nghĩ vừa lục tung cặp sách, nhưng tờ giấy bọc món đồ kia vẫn bặt vô âm tín.
(Ch-Chẳng lẽ mình quên ở lớp…!?)
…Nói mới nhớ. Lúc đó, ngay sau khi nhận lại, cậu đã bị giáo viên chủ nhiệm gọi đi, nên đã vội vàng nhét nó vào trong hộc bàn. Cứ ngỡ đã bỏ vào cặp, cậu cứ thế rời khỏi lớp.
(Á á á á á…!! Mình ngu quá đi mà~!?)
Hoảng hốt, Kazuma lao như bay về lớp học.
Dù thành tích đã cải thiện, và cậu nghĩ rằng nỗ lực của mình đã có chút kết quả, nhưng xem ra, bản thân cậu vẫn còn xa mới trở thành một 『học sinh ưu tú』.
May mắn là trời đã muộn. Hầu hết bạn cùng lớp chắc đã về hết. Không bị ai nhìn thấy cảnh lấy đồ ra khỏi bàn đúng là trong cái rủi có cái may.
Vừa nghĩ vậy. Kazuma vừa mạnh bạo mở cửa lớp học ra──.
Và rồi, cậu đứng hình.
(──────Ể?)
Phòng học được chiếu rọi bởi ánh hoàng hôn.
Trong thế giới nhuốm màu đỏ ấy, có một người đang đứng.
Như thể──một sự tái hiện của ngày xa xôi không thể nào quên.
「Hono──」
Không biết tự lúc nào, một âm thanh đã chực thoát ra khỏi miệng Kazuma. Mà lại là một giọng nói lớn hơn cậu tưởng rất nhiều.
Nhưng, cậu đã kịp thời tỉnh lại. Vì làm sao cô ấy có thể ở đây được.
Cậu lắc đầu, định nói một lời xin lỗi vì đã làm người kia giật mình──nhưng lần này, Kazuma thật sự chết lặng.
Vì 『người đó』──dựa vào dáng vẻ bộ đồng phục thì là một nữ sinh──đang cầm trên tay chiếc túi giấy mà Kazuma đã bỏ quên trong hộc bàn.
「──────!?」
Trước diễn biến không thể ngờ tới, toàn thân Kazuma như mất hết máu.
Hơn nữa. Như thể chờ đợi Kazuma nhận ra, ngay khoảnh khắc đó, quai túi bị rách, và chiếc túi giấy cùng với đồ bên trong rơi xuống sàn.
Thứ bên trong──vỏ hộp eroge với dòng chữ to đùng 『Chuyến xe buýt dâm dục cuối cùng 3』, bật ra ngoài.
Nữ sinh ấy với một cử động rất tự nhiên, cúi người xuống định nhặt nó lên. Ngay sau đó, cô ta bỗng dừng lại.
Hoàn toàn, giống như một bản sao của ngày nào.
Nhưng bây giờ, người đứng trước mặt Kazuma không phải là Honoka. Cô gái đã nói rằng 「Hãy để em làm bạn gái (nô lệ) của anh」 không có ở đây.
Vì vậy, Kazuma, trước viễn cảnh tồi tệ nhất đang hiện lên trong đầu, đã khuỵu gối xuống tại chỗ──.
──Cậu nhận ra.
Khuôn mặt của 『người đó』, lúc nãy bị ngược sáng nên không nhìn rõ.
Và… cậu có quen biết người này.
「…………『Chuyến xe buýt dâm dục cuối cùng』」
Lời thì thầm buột ra, vốn dĩ phải là một bản án tử hình.
Thế nhưng. Trong giọng nói mà cậu tưởng rằng sẽ lạnh như băng ấy, lại rõ ràng có một sắc thái vui mừng.
「…Cậu là Odagiri Kazuma-kun, phải không?」
Giọng nói ấy vang lên, khuấy động tận sâu trong ký ức của Kazuma.
「Tớ… có một điều muốn nói với cậu. Từ rất, rất lâu rồi」
──Năm lớp chín. Trong lớp cậu, có một cô gái lúc nào cũng một mình, chỉ đọc sách.
Cô ấy lẻ loi là vì không ai trong lớp chịu bắt chuyện với cô.
Nhưng Kazuma, bằng mọi giá, lại muốn thử nói chuyện với cô ấy.
Ngày nào cậu cũng chỉ nghĩ, làm thế nào để có thể trở nên thân thiết với cô ấy.
Cậu biết rằng làm vậy có thể sẽ bị mọi người xa lánh, nhưng bản thân cậu lúc đó không đủ bình tĩnh để bận tâm đến chuyện đó.
Trong đầu cậu lúc nào cũng chỉ có hình bóng của một cô gái duy nhất.
Cảm xúc cậu dành cho cô ấy có phải là tình yêu hay không, đến bây giờ Kazuma vẫn không biết.
Vì trước khi cậu kịp xác nhận điều đó, cô ấy đã biến mất khỏi cuộc đời cậu.
Vì vậy, cậu đã nghĩ rằng, có lẽ sẽ không bao giờ có ngày cậu tìm được câu trả lời.
Cậu đã, nghĩ như vậy.
Trước mắt Kazuma đang ngơ ngác, cô ấy đứng đó. Gương mặt ửng đỏ trong ánh hoàng hôn nhuộm khắp phòng học, đôi tay trân trọng ôm lấy cái eroge của cậu.
Hệt như────lúc đó.
「Hãy trở thành──〝bạn trai (nô lệ)〟của tớ… đượch hông!」
「──────Hả?」
──Tachibana.
Cô gái trong hồi ức mà cậu ngỡ sẽ không bao giờ gặp lại, đang ở ngay đây.