Những lựa chọn ở đầu game đôi khi sẽ ảnh hưởng đến bạn vào lúc bạn đã quên béng đi mất.
──Chuyện đó, xảy ra quá đỗi đột ngột.
「Hãy trở thành──〝bạn trai (nô lệ)〟của tôi… được không hở!」
「…………Hả……?」
Lớp học sau giờ tan trường. Tắm mình trong ánh hoàng hôn rực rỡ chiếu vào, Kazuma thẫn thờ buột miệng.
Đứng trước mặt cậu là một bóng hình mảnh mai, quay lưng về phía cửa sổ. Bộ đồng phục quen thuộc của trường, và mái tóc dài gợn sóng nhẹ nhàng đang nhuộm một màu đỏ rực dưới ánh tà dương.
Không phải bạn cùng lớp. Cũng không phải học sinh cùng khối.
Tuy nhiên, Kazuma biết khuôn mặt của cô gái ấy. Không chỉ thế, cậu còn biết cả tên cô.
Tachibana.
Cô bạn cùng lớp với Kazuma hồi cấp hai.
Và cũng là người đã đưa đẩy Kazuma đến với sự tồn tại của『eroge』, một ký ức xa xăm mà dẫu muốn, cậu cũng chẳng thể nào quên.
(Đây là… mơ sao?)
Cậu đã nghĩ sẽ chẳng bao giờ gặp lại. Chính vì thế, Kazuma nhất thời không thể tin nổi người đang đứng trước mặt mình có thật sự là cô ấy hay không. Nói đúng hơn, cậu đang khá nghiêm túc nghĩ rằng mình đang mơ.
Thế nhưng, trước khi Kazuma kịp véo má mình.
「…Này. Cậu định im lặng đến bao giờ hả?」
「Hả?」
Ngay khoảnh khắc bừng tỉnh, cổ áo cậu đã bị túm lấy và kéo giật về phía trước.
──Khi cậu nhận ra, khuôn mặt của Mirai đã ở ngay trước mắt.
(Oái!? G-gần quá…!!)
Đôi mắt nheo lại một cách khó chịu đang nhìn thẳng vào Kazuma.
Dù hoảng hốt vì khoảng cách quá gần đột ngột, ánh mắt mạnh mẽ ấy vẫn trùng khớp với hình ảnh trong ký ức, khiến Kazuma một lần nữa khẳng định.
Cô đã trưởng thành hơn một chút so với lúc đó, các đường nét trên khuôn mặt cũng đã thay đổi, nhưng sự thẳng thắn trong đôi mắt ấy vẫn không hề thay đổi so với ngày xưa.
Cô gái này, chắc chắn chính là『Tachibana Mirai』ngày ấy.
「Này. Này. Này, tôi bảo này! Nói gì đi chứ! Đừng nói là cậu không nghe thấy nhé!?」
「A-a-a-a!? Đau! Này, đau quá! Đau mà! Tôi nghe thấy! Nghe thấy rồi!」
*Bép bép bép bép!* Bị tát vào má với tốc độ cao, Kazuma hét lên một tiếng rồi vội vàng gạt tay cô ra.
Đặt tay lên bên má bị tát, cậu cảm thấy nó hơi nóng lên. Dù bây giờ không nhìn được, nhưng nếu soi gương chắc chắn nó sẽ sưng đỏ lên cho mà xem.
Tuy vậy, nhờ đó mà cậu đỡ phải tốn công véo má. Dù vẫn chưa hoàn toàn tin được, nhưng đây chắc chắn là sự thật, không thể chối cãi.
「Th-thật sự là, Tachibana—san đó ư? Hồi cấp hai, chúng ta học cùng lớp đúng không?」
「Đúng vậy. Còn phải hỏi à. Nhìn mặt là biết rồi còn gì.」
Mirai hừ mũi một tiếng, rồi đột nhiên mặt tái đi như vừa nghĩ ra điều gì.
「Này!? K-không lẽ, cậu không nhớ ra tôi!? Đừng có nói mấy câu sáo rỗng kiểu ‘ban đầu không nhận ra nhưng giờ mới nhớ ra’ đấy nhé!?」
「K-không, tôi nhớ mà! Lúc nhìn thấy mặt cậu, tôi đã nghĩ ngay là ‘Tachibana-san’ rồi… Chỉ là không ngờ cậu lại ở lớp tôi nên ban đầu không tin được thôi.」
「Th-thế à? Vậy… cậu đã nhớ ra tôi nhanh đến thế cơ à. Ra vậy………… Ehehe.」
Mới lúc trước còn hốt hoảng, giờ Mirai lại cúi đầu xuống và khe khẽ mỉm cười. Tâm trạng của cô lên xuống thất thường khiến Kazuma, người vốn đã không theo kịp thực tại, càng cảm thấy mình như bị bỏ lại phía sau.
「Ờm… Mà sao cậu lại ở lớp này—à không, ở trường này? Với lại, bộ đồng phục đó…」
Dù sao đi nữa, cậu muốn sắp xếp lại tình hình. Với suy nghĩ đó, Kazuma cất tiếng hỏi, và Mirai đáp lại như thể đó là điều hiển nhiên:「Còn phải hỏi à.」
「Tôi sẽ chuyển đến trường này. Hôm nay nhân tiện làm thủ tục nên định tham quan trường một chút thôi. Cũng muốn xem qua không khí lớp học thế nào.」
「Ch-chuyển trường…? Nghĩa là… Hả!? Cậu sẽ học ở trường này sao!?」
「Thì tôi đã nói vậy rồi còn gì. …Chà, mà đúng là lúc đầu nghe tin tôi cũng bất ngờ lắm chứ? Lúc quyết định vào đây tôi vẫn chưa biết đây là trường của Odagiri-kun đâu. Đúng là định mệnh—à không! Trùng hợp ghê nhỉ!」
Mirai bất chợt đỏ mặt và trở nên bồn chồn.
Tuy nhiên, Kazuma lại quan tâm đến nội dung câu nói của Mirai hơn là phản ứng của cô. Cô ấy nói rằng mình đã biết Kazuma học ở trường này ngay từ đầu.
Điều đó nghĩa là sao đây—ngay khi định hỏi, bàn chân đang di chuyển vô thức của cậu đã đá phải thứ gì đó rơi trên sàn.
Phản xạ nhìn xuống chân, Kazuma bất giác hét lên「Hí!?」.
Bởi vì ở đó, là hộp eroge mà Mirai vừa cầm lúc nãy—thứ mà Kazuma xui xẻo để quên trong lớp,『Chuyến xe buýt dâm dục cuối cùng』.
「A a a a, cái này không phải đâu, mà nói sao nhỉ, có thể cậu vừa thấy thứ gì đó cấm người dưới mười tám tuổi nhưng mong cậu hãy coi như nhầm lẫn đi!」
「Cậu hoảng hốt làm gì chứ. Đến giờ này rồi, tôi đâu có nói gì chỉ vì mấy chuyện thế này.」
「A…」
『Đến giờ này rồi』. Câu nói đó làm cậu nhớ lại lần đầu tiên cầm trên tay một tựa eroge.
Từ trước đến nay cậu vẫn chưa thể xác nhận, nhưng quả nhiên, chuyện đó là──.
「………………Thế?」
「Hả? Th-thế là… thế nào?」
Mirai đột ngột lên tiếng, cắt ngang dòng suy nghĩ của Kazuma. Khi cậu hỏi lại như một con vẹt, cô nàng lập tức đỏ mặt và hét lên đầy bực tức.
「Thì là!! Câu trả lời lúc nãy ấy!! Cậu trả lời thế nào hả!! Tôi đã nghĩ con trai cũng cần chuẩn bị tinh thần nên từ nãy đến giờ cứ đợi mãi, đợi mãi, vậy mà tại sao cậu cứ lơ đi thế hả!? Mấy kiểu nhân vật chính chỉ biết nói khi có lựa chọn hiện ra bây giờ hết thời rồi đấy!!」
「Hả? Ờ, ờm, trả lời…?」
Thấy Kazuma nghiêng đầu thắc mắc, mặt Mirai càng lúc càng đỏ bừng. Nếu đây là thanh máu, thì nó đỏ đến mức chỉ cần dính thêm một đòn nữa là chết chắc.
「Thì là thế này!! Tôi đã nói với cậu là『Hãy trở thành〝bạn trai (nô lệ)〟của tôi』rồi đúng không? Ừ thì, có hơi nói vấp một chút… nhưng tóm lại là tôi đã nói rồi! Vậy thì, cậu phải có nhiều điều để nói chứ! Như là〝Vâng〟này,〝YES〟này,〝Rất sẵn lòng!〟này,〝Phải là tôi cầu xin cậu mới đúng!〟này, hay là〝Tuân lệnh, thưa chủ nhân!〟này!」
「Ủa mà tất cả đều cùng một nghĩa mà!? Mà cái cuối cùng là cái quái gì vậy!?」
Vừa phản xạ buột miệng đáp trả, Kazuma lúc này mới nhớ lại câu nói đầu tiên của Mirai.
『Hãy trở thành──〝bạn trai (nô lệ)〟của tôi… được không hở!』
Ngay sau khi nghe xong, tâm trí cậu đã bị phân tâm bởi sự xuất hiện của Mirai nên không để ý đến nội dung. Nhưng bây giờ, khi đã bình tĩnh hơn một chút, cậu thử ngẫm lại ý nghĩa của câu nói.
(─────Hả. K-không lẽ vừa rồi là… tỏ tình!? M-mình, vừa được tỏ tình sao!?)
Nghĩa là, câu trả lời chính là.
「Đừng có bắt người ta đợi mãi nữa chứ… Chẳng có gì khó khăn cả, đúng không? Cậu chỉ cần nói ra… cảm xúc thật của mình là được rồi…」
Trước mặt Kazuma đang đứng hình, Mirai bỗng im bặt, rồi liếc mắt nhìn trộm cậu.
Ánh mắt ấy vừa như mong đợi điều gì đó, lại vừa có vẻ bất an. Kazuma bất giác bị vẻ đáng yêu ấy hút hồn──.
「──Xin lỗi! Tớ rất vui vì tình cảm của cậu, nhưng tớ đã có người yêu rồi!」
「Cảm ơn cậu! Nghe cậu nói vậy, tớ vui lắm! Từ giờ, chúng ta sẽ là người yêu của nhau, mong được cậu giúp đỡ nhé────… hả.」
Với vẻ mặt kiểu『Ể?』, Mirai nghiêng đầu. Kazuma cũng vậy.
「Hả…? Ể, ch-chờ đã…? Tớ xác nhận lại một chút được không…?」
「Ừ-ừm… Được thôi.」
「Cảm ơn. Vậy tớ hỏi nhé… Odagiri-kun vừa mới nói là,『Tất nhiên rồi! Nếu là tớ thì tớ rất sẵn lòng!』, đúng không…?」
「Không, tớ nói là,『Tớ rất vui vì tình cảm của cậu, nhưng tớ đã có người yêu rồi!』mà…」
「……………………Chờ đã, chờ đã, làm ơn đi. Có phải do tớ nghe nhầm không, sao tớ lại nghe thấy những lời kỳ lạ thế này. Tớ cứ có ảo giác không nên nghe là『Tớ đã có người yêu rồi』. Cậu nói lại lần nữa to và rõ ràng đi.」
「Không phải ảo giác đâu mà là sự thật!! Tớ đã có bạn gái rồi!! Tớ rất vui vì tình cảm của cậu nhưng không thể hẹn hò được, xin lỗi!!」
「──────────」
Khi cậu cúi gập người xuống, Kazuma cảm nhận được Mirai đang chết lặng ngay trên đầu mình.
「Hả…? Hả… Hả…? G-giỡn hả… ? C-cậu có bạn gái rồi sao…?」
「Ừm.」
「Đó là… không phải bạn gái trong tưởng tượng, hay vợ 2D, hay VR, mà là người thật à…?」
「Ừm. Người thật.」
「………………Không có màn bất ngờ đặc biệt nào kiểu như,『Thật ra bạn gái đó chính là cậu đấy☆』chứ?」
「Không có đâu! Như tớ đã nói nhiều lần rồi, tớ có bạn gái thật ngoài cậu ra, Tachibana-san ạ! Vì thế, tớ không thể hẹn hò với cậu được! Xin lỗi cậu nhiều!」
Đồng thời với việc Kazuma cúi đầu lần nữa, cậu cảm nhận được Mirai loạng choạng lảo đảo.
Tiếp đó, một giọng nói vang lên từ phía trên đầu Kazuma đang cúi gằm.
「C-cái gì thế này chứ…! Sao lại có cái kết như vậy!? Tại, vì tớ thấy cậu vẫn thích eroge, nên tớ đã chắc mẩm là ổn rồi cơ mà…!!」
Nước mắt dần ứa ra trong đôi mắt của Mirai khi cô siết chặt hai tay.
Kazuma thoáng giật mình, nhưng khi nhìn kỹ lại biểu cảm của Mirai, đó không phải là giọt nước mắt của nỗi buồn. Đó là khóc vì uất ức.
「Rốt cuộc thì, ngoài đời tôi cũng chỉ là nữ phụ thôi sao…?」
Những lời lọt vào tai cậu có vẻ hơi kỳ lạ, không giống như chỉ đang than vãn vì bị từ chối. Cảm thấy lạ, Kazuma ngẩng mặt lên lần nữa, nhưng lúc đó Mirai đã quay gót và đi về phía cửa lớp.
「A…! Ch-chờ đã, Tachibana-san! Vừa rồi, ý cậu là──」
「Còn ý gì nữa! Thôi, đừng đi theo tôi nữa!」
「V-vâng! Xin lỗi ạ!」
Kazuma bất giác dừng bước, bị Mirai lườm một cái cuối cùng trước khi cô sải bước về phía cửa lớp.
Nhưng có lẽ vì quá vội vàng, giữa đường cô đã vấp phải chân bàn.
Mirai mất thăng bằng một cách ngoạn mục, ngã nhào cuốn theo cả bàn ghế xung quanh. Cô bị chôn vùi dưới những chiếc bàn bị đổ, và trong thoáng chốc đã biến mất khỏi tầm mắt.
「T-Tachibana-san!? Cậu có sao không!?」
「Ư… K-không sao đâu mà được…! Huhu, đau quá…」
Cậu vội vàng dọn dẹp bàn ghế, Mirai lảo đảo đứng dậy, tay ôm lấy vầng trán đã đỏ ửng.
Kazuma định lên tiếng「Đến phòng y tế…」, nhưng lời nói đã bị chặn lại bởi ánh mắt sắc lẹm của Mirai.
Cảnh tượng ấy chẳng khác nào ếch bị rắn nhìn chằm chằm.
Bỏ mặc Kazuma bất động tại chỗ, lần này Mirai thực sự rời khỏi lớp học.
Kazuma đứng yên không nhúc nhích, lắng nghe tiếng bước chân「Loẹt quẹt!」ngày một xa dần.
Nghĩ lại thì, việc bị từ chối cũng là điều hiển nhiên. Một người đàn ông vừa từ chối lời tỏ tình của cô ấy, lại gọi「Chờ đã」để nói chuyện thì có thể nói được gì đây.
Mà, có lẽ những anh chàng đẹp trai quen với những tình huống thế này sẽ có cách xử lý tốt hơn. Nhưng kỳ vọng điều đó ở Kazuma thì thật quá đáng. Cậu đây cho đến hai năm trước (chính xác là một năm rưỡi) còn chưa từng nói chuyện tử tế với con gái.
Việc được ai đó tỏ tình, lần đầu là với Honoka, và lần tiếp theo là với Ruri. Cậu đã nghĩ đó là hai phép màu duy nhất trong đời mình, và sẽ không bao giờ có trải nghiệm như vậy nữa.
Cậu đã nghĩ như vậy, thế mà.
(…………C-cái này, có tính là, ngoại tình, không nhỉ…?)
Bất chợt cảm thấy bất an, Kazuma cất hộp eroge vào cặp, rồi lấy điện thoại ra và truy cập vào một trang tìm kiếm. Cậu gõ các từ khóa như『Có bạn gái bị tỏ tình ngoại tình』, và bắt đầu lang thang vô định trên biển cả điện tử.
◆◆◆
Rốt cuộc, ngay cả khi đã về nhà, Kazuma vẫn không thể gạt chuyện lúc nãy ra khỏi đầu.
Cậu chẳng thể tập trung học bài hay chơi eroge, chỉ ngồi đờ đẫn với cuốn vở mở trên bàn.
Chính lúc đó, chiếc điện thoại vứt bừa trên bàn rung lên.
Không phải cuộc gọi. Là tin nhắn qua ứng dụng. Người gửi là──.
(A, là Honoka!)
Misaki Honoka.〝Bạn gái〟của Kazuma, hiện đang ở nước ngoài xa xôi.
Tin nhắn gửi đến có vẻ là một bức ảnh. Không biết là gì đây, Kazuma hồi hộp tải bức ảnh về.
Ngay sau đó, nhìn thấy hình ảnh Honoka trong bộ đồ lót hiện ra đầy màn hình, cậu bất giác nghẹn họng.
「Ực, hự──!?」
Sự khêu gợi đột ngột khiến tim Kazuma đập loạn xạ. Lỗ mũi cậu phồng to gấp đôi bình thường, và hơi thở trở nên dồn dập lúc nào không hay.
(C-c-c-cái, Honoka, sao đột nhiên lại gửi ảnh như thế này…!? ──Hả!)
Lẽ nào, đây chính là thứ mà người ta đồn trên mạng, cái gọi là『ảnh nóng』? Dù ở xa không thể chạm vào nhau, nhưng đây là một thông điệp tinh tế từ cô ấy, kiểu như『Khi nào thấy cô đơn thì dùng cái này nhé♡』sao.
Mặc dù trong đầu vẫn cố lẩm bẩm lời biện minh lấy lệ『Không được, mình và Honoka chỉ là một mối quan hệ trong sáng…』, nhưng trong não Kazuma, tiếng thì thầm của bản năng lại vang vọng,『Cô ấy là bạn gái mình mà, có sao đâu. Thậm chí còn là chuyện bình thường nữa ấy chứ』.
「………………」
Cậu im lặng, kiểm tra tình hình bên ngoài cửa. Sau khi chắc chắn không có ai đi qua, Kazuma nhẹ nhàng nhưng nhanh chóng, đưa ngón tay về phía nút lưu ảnh──.
『Kazuma-kun!!』
「OÁI!! Không phải không phải bâyunfg tớ định xóa nó đi thôi mà thật đấy!!」
Dòng tin nhắn đột ngột hiện lên màn hình khiến Kazuma suýt làm rơi điện thoại.
Nhìn lại màn hình, bức ảnh vừa rồi đã bị thu hồi. Ngay sau đó, tin nhắn của Honoka liên tục gửi đến:『Bức ảnh lúc nãy!!』,『Không phải như vậy đâu!!』.
(………………)
Trong một thoáng, một cơn hối hận tột độ như bão tố quét qua tâm trí Kazuma,『Tại sao mình không lưu lại hả đồ ngốc!!』.
Tuy nhiên, trong lúc đó, tin nhắn của Honoka vẫn tiếp tục được gửi đến. Có vẻ như cô ấy đang rất hoảng loạn vì đã để Kazuma thấy bức ảnh đó.
Cứ im lặng đã xem cũng không hay—với lại, cậu có cảm giác nếu im lặng quá lâu sẽ bị nghi ngờ điều gì đó—nên Kazuma liền gõ tin nhắn trả lời.
『Bình tĩnh đi! Ảnh đó tớ không thấy rõ lắm đâu』
『…Thật không?』
Không phải là nói dối. Chỉ là sau câu『không thấy rõ lắm đâu』có thêm một dấu ngoặc đơn vô hình (từng chi tiết nhỏ) mà thôi.
Và nhờ sự lanh trí của Kazuma (là lanh trí chứ nhất định không phải nói dối), Honoka dường như cũng đã bình tĩnh lại một chút. Cơn mưa tin nhắn dồn dập cuối cùng cũng ngớt đi.
『Xin lỗi cậu. Đã làm cậu giật mình』
『Cậu không cần phải xin lỗi đâu. Đúng là tớ có giật mình thật nhưng… mà sao lại ra nông nỗi đó?』
『Thật ra, hôm qua tớ có đi mua sắm với Mimosa』
Mimosa là tên bạn cùng phòng của Honoka ở ký túc xá sinh viên bên đó. Đó là một cô gái tóc vàng, năng động, đúng kiểu người nước ngoài, Kazuma cũng đã nói chuyện với cô ấy vài lần.
『Hể, mua sắm à. Tuyệt nhỉ! Vui không?』
『Vâng. Rồi trên đường về, hai đứa mình có đi uống trà. Lúc đó, Mimosa có hỏi tớ về cuộc sống ở Nhật. Cô ấy hỏi là: "Học sinh Nhật Bản thường ăn hamburger sau giờ học đúng không?". Cô ấy có hứng thú với Nhật Bản và muốn đến đây một lần』
『Vậy à?』
『Nhưng mà tớ lại ít khi làm những việc như vậy… nên thay vào đó, tớ đã kể chuyện về eroge』
『Tại sao chứ!?』
Cậu bất giác hét lên thành tiếng「Tại sao chứ!?」.
『Cô ấy hỏi: "Nếu không đi chơi la cà thì cậu làm gì khác?", nhưng Mimosa lại ghét học, tớ cũng kể chuyện về đồ ăn nhưng cô ấy không hứng thú lắm. Ngoài ra, chuyện mà tớ có thể nói chỉ có eroge thôi』
『V-vậy à… Thế rồi sao?』
『Cô ấy vui lắm. Bảo là càng thích Nhật Bản hơn nữa』
Không, câu trả lời này có gì đó sai sai.
『Nhưng mà, cô ấy quá mải mê với câu chuyện eroge… đến nỗi đòi thử chụp ảnh theo đúng bố cục của các CG trong game』
『À à… ra là bắt nguồn từ đó』
『Bức ảnh đó góc chụp không chính xác lắm nên tớ đã bảo chụp lại…』
『Hả? Cậu quan tâm đến chỗ đó à?』
『Tất nhiên rồi! Lần sau nhất định tớ sẽ chụp một bức hoàn hảo và cho Kazuma-kun xem!』
『Không, cậu không cần phải cố gắng đến thế đâu mà?』
Tớ cũng không đặc biệt muốn xem đâu vân vân… đang định gõ tiếp, cậu chợt dừng tay lại.
Sau một lúc suy nghĩ, Kazuma xóa dòng tin nhắn đang viết dở. Chẳng có ý gì sâu xa cả. Cậu chỉ nghĩ một chút xíu về chuyện『Biết đâu lại có màn trả thù bằng ảnh nóng!?』mà thôi.
Sau đó, cuộc trò chuyện diễn ra như thường lệ.
Bây giờ đang làm gì, hôm nay đã làm gì. Những câu chuyện phiếm, nhưng trong khoảng thời gian xa cách này lại là những trao đổi vô cùng quý giá.
Họ không gọi điện. Kể từ lần bị bố mẹ giáo huấn một trận ra trò về tiền cước phí, việc liên lạc giữa Kazuma và Honoka chủ yếu qua email và các ứng dụng nhắn tin.
Dù các công cụ đó cũng có thể gọi thoại, nhưng về phía Honoka lại có lý do không thể làm được.
Honoka đang ở trong ký túc xá do trường quản lý, và nghe nói phòng ở đó tường khá mỏng. Nếu nói chuyện điện thoại trong phòng, dù người ngoài không nghe rõ nội dung nhưng vẫn nghe thấy tiếng nói khá rõ.
Dù vậy, nghe nói trước đây không lâu, mọi người cũng không quá để tâm nếu chưa đến giờ quá khuya, nhưng hiện tại bên đó đang là cuối kỳ. Trong ký túc xá, không ít sinh viên đang căng thẳng vì chuyện lên lớp hay tốt nghiệp.
Vì vậy, vào thời điểm này hàng năm, có một quy định ngầm là hạn chế các cuộc gọi thoại trong ký túc xá.
Và với Honoka, người sắp trở về nước, đây cũng là giai đoạn quan trọng.
『Xin lỗi cậu. Tớ phải chuẩn bị đi đây』
Nhận được tin nhắn, cậu kiểm tra lại đồng hồ.
Đó là chiếc đồng hồ thế giới cậu mua sau khi Honoka quyết định đi du học, có thể hiển thị giờ hiện tại của nước ngoài. Ở Nhật đã khuya, nhưng ở bên kia đại dương của Honoka, một ngày mới sắp bắt đầu.
Cậu đã nghĩ mình quen rồi, sự chênh lệch múi giờ giữa mình (bên này) và Honoka (bên kia). Ấy vậy mà, những lúc thế này, cậu lại nhận ra hai người đang ở hai nơi hoàn toàn khác nhau. Ở một nơi rất xa.
Một thoáng cô đơn chợt lóe lên, nhưng Kazuma cố gắng xua nó đi.
Bởi vì, chỉ còn một chút kiên nhẫn nữa thôi. Chỉ cần cố gắng thêm hai tháng nữa, cậu sẽ lại được ở bên Honoka mỗi ngày.
Vì thế, cậu không được làm Honoka buồn bã một cách không cần thiết, và làm ảnh hưởng đến việc học của cô ấy.
『Kazuma-kun?』
『Cậu ngủ mất rồi à?』
Lo lắng vì không thấy Kazuma phản hồi, Honoka gõ những dòng tin nhắn đó. Cậu lập tức trả lời:『Tớ vẫn còn thức đây』.
『Vậy thì, đi cẩn thận nhé Honoka. Hôm nay cũng cố gắng nhé!』
『Cảm ơn cậu. Tớ đi đây』
Sau đó, không có thêm tin nhắn nào được gửi đến nữa.
Tất nhiên, Kazuma cũng không gửi thêm. Nhưng vì luyến tiếc, cậu lướt lại lịch sử trò chuyện, đọc lại những tin nhắn cũ với Honoka.
(Không, không được! Honoka cũng đang cố gắng, mình không thể lơ đãng được!)
Gạt đi sự luyến tiếc, Kazuma đặt điện thoại xuống và lần này thực sự bắt đầu học.
Lúc trước cậu không thể tập trung được chút nào, nhưng có lẽ nhờ nói chuyện với Honoka, sau đó cậu đã học bài một cách suôn sẻ.
Sau khoảng hai tiếng miệt mài học tập và hoàn thành chỉ tiêu của ngày hôm nay, Kazuma lên giường chuẩn bị cho ngày mai.
(Chúc ngủ ngon, Honoka)
Cậu chào Honoka trong ảnh rồi nhắm mắt lại.
Dù đã gặp phải một cuộc tái ngộ bất ngờ và một sự kiện tỏ tình còn hơn thế nữa. Cứ như vậy, một ngày nữa lại kết thúc──.
(Chết rồi!! Hôm nay mình vẫn chưa kiểm tra trang chính thức của eroge!!)
Cậu hoảng hốt bật dậy, vơ lấy chiếc điện thoại.
Một người có lương tri sẽ nói『Để mai làm cũng được mà』. Thực ra, Kazuma cũng hơi nghĩ vậy.
Tuy nhiên, việc kiểm tra và thu thập thông tin eroge đã trở thành thói quen hàng ngày của Kazuma trong năm qua. Nếu quên luôn thì cậu có thể ngủ ngon lành, nhưng một khi đã nhận ra thì cứ để vậy lại cảm thấy không yên.
(Mà, chỉ là kiểm tra cập nhật thôi, cũng không mất đến mấy chục phút đâu… Hể, giải đấu『DOG FIGHTERS』à… Địa điểm gần ghê. Nếu có thời gian có thể đi xem)
Vừa nghĩ bụng chỉ một chút thôi, một chút thôi, cậu vừa lướt qua các tài khoản thông tin trên mạng xã hội và các tài khoản chính thức của từng hãng.
──Đúng vậy, lẽ ra chỉ là một chút thôi.
(B-bản thử nghiệm đã được phát hành… thật sao…!?)
Kazuma dừng tay lại tại tài khoản của một hãng eroge. Ở vị trí nổi bật, bài đăng mới nhất có dòng chữ『Bản thử nghiệm đã bắt đầu được phát hành!』.
Tác phẩm đó là phần tiếp theo của một tựa eroge mà Kazuma đã từng mê mẩn. Ngay từ khi được quyết định sản xuất, cậu đã mong chờ ngày phát hành. Những bức ảnh chụp màn hình được đăng kèm cho thấy các hình ảnh được cho là từ bản thử nghiệm và các mẫu CG.
(M-mình muốn chơi…)
Đồng hồ đã điểm quá nửa đêm. Nghĩ đến ngày mai, lẽ ra cậu phải đi ngủ từ lâu rồi. Nếu là trước đây thì không nói làm gì, nhưng Kazuma bây giờ là một học sinh gương mẫu (dự định) sẽ kế thừa vị trí của Misaki Honoka ngày xưa. Cậu không thể ngủ gật trong giờ học được.
(…Nhưng một chút thôi thì chắc không sao đâu nhỉ)
Chỉ cần tải xuống và chơi qua phần mở đầu một chút thì sẽ không tốn nhiều thời gian. Giờ này đường truyền cũng không đông, ngược lại còn thuận tiện nữa.
Đã quyết định như vậy thì để đi ngủ sớm hơn, phải hành động nhanh hơn—đúng vậy, không phải vì muốn chơi game sớm hay gì đâu—Kazuma nhanh chóng đứng dậy và bật máy tính lên.
Cậu nhanh chóng mở trình duyệt, chọn trang web cần tìm từ bookmark và tải bản thử nghiệm. Đúng như dự đoán, quá trình tải xuống diễn ra suôn sẻ, và Kazuma bắt đầu chơi bản thử nghiệm mà cậu đã mong chờ bấy lâu.
Vì là phần tiếp theo, nên phần mở đầu là tóm tắt lại phần trước. Câu chuyện bắt đầu từ bối cảnh lớp học ở ngôi trường mà nhân vật chính theo học.
Sau giờ học. Vào lúc hoàng hôn khi thế giới nhuốm màu cam. Trong lớp học không còn một bóng người, nhân vật chính đối mặt với một nữ sinh.
『Đ-đàn anh…! Em, có chuyện nhất định phải nói với anh!』
Dù có hình ảnh đứng trên màn hình, nhưng cô ấy không phải là đối tượng chinh phục, mà là một nữ phụ. Câu chuyện của phần trước bắt đầu từ việc cô ấy tỏ tình với nhân vật chính, và nhân vật chính từ chối lời tỏ tình đó.
…Lẽ ra là vậy.
(Mà, giờ mới nhận ra!! Tình huống này giống hệt như những gì mình đã trải qua hôm nay còn gì!!)
Cậu đã chơi đi chơi lại phần trước đến mức gần như thuộc lòng nội dung của từng route, nhưng trong tình huống đó, cậu làm sao có đủ tâm trí để nghĩ đến chuyện này. Đúng là một sự trùng hợp đến khó tin.
(Kiểu gì đây, khó chơi quá…………)
Dù đã mong đợi đến thế, nhưng tinh thần của cậu đã bị bào mòn đáng kể ngay cả trước khi bắt đầu. Tựa eroge này hoàn toàn vô tội.
Thêm vào đó.
『Hãy trở thành──〝bạn trai (nô lệ)〟của tôi… được không hở!』
(Cả lời thoại cũng trùng nữa chứ!!)
Cậu bất giác nhìn lại cửa sổ văn bản hiện ra đến hai lần. Không chỉ trùng, mà ngay cả đoạn nói vấp cũng hoàn toàn giống hệt. Một sự trùng hợp đến không thể tin nổi quay trở lại.
(Thôi rồi… sao mà bây giờ, giọng của nữ chính cứ nghe như giọng của Tachibana-san vậy…)
Không thể tiếp tục được nữa, Kazuma đóng cửa sổ lại. …Dù chỉ ngồi chơi eroge, mà sao lại mệt mỏi thế này.
「Thôi, đi ngủ ngoan ngoãn vậy…」đang định đứng dậy, cậu tình cờ ngước nhìn đồng hồ và kinh ngạc.
(C-cái… giỡn hả!? Sao đã qua hai tiếng rồi!?)
Thật kỳ lạ. Lẽ ra cậu chỉ tải và cài đặt eroge, rồi chơi một chút phần mở đầu thôi mà.
…Đúng là trong lúc chờ tải và cài đặt, cậu có lượn lờ các trang web eroge, xem đánh giá của các tác phẩm mình quan tâm, rồi mải mê đến mức không để ý là đã cài đặt xong từ lâu, nhưng chỉ có thế thôi. Không thể nào lại trôi qua nhiều thời gian như vậy được.
(Nguy rồi, kiểu này mai chắc chắn sẽ ngủ gật trong giờ học…!)
Nếu là một năm trước thì không nói làm gì, nhưng Kazuma bây giờ là một tồn tại được gọi là『học sinh ưu tú』, giống như Honoka ngày xưa. Cậu cũng được các giáo viên chú ý. Nếu ngủ gật, không biết sẽ bị nói những gì.
Cậu vội vàng tắt đèn, trùm chăn và nhắm mắt lại.
…Thế nhưng. Dù cố gắng ngủ thế nào, trong đầu cậu cứ hiện lên hình ảnh của tựa eroge vừa rồi──và hình ảnh của Mirai vào buổi chiều hôm nay.
Không tài nào ngủ được, Kazuma trằn trọc, hết lần này đến lần khác trở mình.
◆◆◆
(…Rốt cuộc thì cũng chẳng ngủ được mấy)
Cố gắng nén lại cơn ngáp chực trào ra, Kazuma chậm rãi đi về phía lớp học.
Khi cậu mở cửa, Tadano như thể đã chờ sẵn, lên tiếng chào.
「Yo, Odagiri! Sao thế? Hôm nay mày đến muộn thế」
「À, có chút chuyện…」
Chẳng lẽ lại nói,『Tao mất ngủ vì chơi bản thử nghiệm của eroge』.
…Mà không, với Tadano, một người bạn cùng chung sở thích eroge, có lẽ nói vậy cũng không sao, nhưng giữa lớp học thì quả thật không thể nói ra được.
Ngay khi Kazuma vội vã ngồi vào chỗ, tiếng chuông vang lên. Ngay sau đó, giáo viên chủ nhiệm bước vào.
「Ể? Thầy ơi hôm nay sao thầy vào sớm thế ạ?」
「À, thầy đã nói rồi mà. Hôm nay có học sinh chuyển trường. Nên có chút việc」
(…………Hử? Học sinh chuyển trường?)
Ngay khoảnh khắc bộ não vẫn còn đang ngái ngủ nhận ra lời nói của giáo viên chủ nhiệm.
Cánh cửa mở ra, và một nữ sinh bước vào lớp.
「Thầy xin giới thiệu với cả lớp. Đây là học sinh chuyển trường Tachibana. Vì lý do gia đình nên em ấy chuyển trường vào một thời điểm hơi lỡ cỡ, các em hãy giúp đỡ bạn nhé」
(Biết ngay mà!!)
Đúng rồi. Mới hôm qua, không ai khác chính Mirai đã nói điều đó. Rằng cô ấy『sẽ chuyển đến trường này』. Sao cậu lại có thể quên một chuyện quan trọng như vậy cho đến tận bây giờ cơ chứ.
「Mình là Tachibana Mirai. Mong được mọi người giúp đỡ.」
Mặc kệ Kazuma đang ôm đầu, Mirai vừa nói vừa vuốt mái tóc của mình. Cả lớp đều ngơ ngác nhìn, không biết cô ấy có để ý không. Nếu không, thì đúng là gan dạ thật.
「Vậy, chỗ của Tachibana là ở cuối lớp kia nhé. Nào, bạn trực nhật đâu—」
Trái ngược với nội tâm của Kazuma, buổi sinh hoạt lớp bắt đầu như thường lệ.
Giữa chừng, Mirai đi đến chỗ ngồi của mình, lướt qua bàn của Kazuma.
Kazuma phản xạ ngước nhìn Mirai. Nhưng Mirai không thèm liếc nhìn Kazuma một cái, cứ thế đi thẳng về chỗ của mình.
◆◆◆
「──Này này, Tachibana-san. Cậu học trường cấp hai số Một đúng không? Cậu có nhớ tớ không?」
Giờ nghỉ giải lao. Người tiên phong bắt chuyện với học sinh chuyển trường đang là tâm điểm chú ý, không ai khác chính là Ruri.
「Ể, gì thế? Ruri quen bạn ấy à?」
「Ừ. Tụi tớ học cùng trường đến năm lớp tám. Nhưng mà khác lớp.」
「Ê, trùng hợp ghê!」
Trong lúc nhóm của Ruri đang vây quanh Mirai và trò chuyện rôm rả, một cô bạn đột nhiên lên tiếng.
「Này này. Nếu học cùng trường với Ruri thì cũng quen Odagiri-kun à?」
『Hai người là bạn thuở nhỏ đúng không?』, cô bạn đó quay mặt về phía Kazuma. Ruri và các bạn cùng lớp khác cũng đồng loạt nhìn về phía cậu.
「Ờ, ờm, tớ thì…」
「Vâng, đúng là em học cùng trường cấp hai với Shinomiya-san… Nhưng!」
Liếc xéo. Mirai, người đang tươi cười với nhóm của Ruri, vừa quay sang Kazuma liền trợn mắt lên.
「Cái người tên Odagiri gì đó ở kia thì em chẳng nhớ tí nào cả! Vâng, hoàn toàn không! Chưa từng thấy, chưa từng nghe, cũng chưa từng được bắt chuyện! Thậm chí có lẽ người đó còn không tồn tại ấy chứ?」
「Hể? Ể, nhưng mà, tớ nhớ là Kazuma và Tachibana-san học cùng lớp mà…」
「Chắc cậu nhầm lẫn thôi! Đúng vậy, chắc chắn là nhầm lẫn! Bởi vì tôi chẳng có chút ký ức nào về người tên Odagiri Kazuma cả! Đúng, không một chút nào!!」
Sau đó, Mirai liên tục khẳng định rằng mình và Kazuma không hề liên quan gì đến nhau.
Phủ nhận đến mức đó ngược lại có thể khiến người khác nghi ngờ có chuyện gì đó, nhưng các bạn cùng lớp dường như không mấy để tâm, gật gù một cách thản nhiên:「À, ngày xưa Odagiri-kun cũng mờ nhạt mà nhỉ」. …Vô tình bị nói những lời khá phũ phàng.
Dù vậy…
(Tachibana-san…)
Quả nhiên, cô ấy đang giữ khoảng cách sao. Vì hôm qua, Kazuma đã từ chối lời tỏ tình của cô.
Đúng là, đó cũng là chuyện rất tự nhiên. Nếu đặt mình vào vị trí ngược lại, chỉ cần ở cùng lớp với người đó thôi cũng đã cảm thấy khó xử rồi. Chẳng thể nào nói chuyện bình thường như không có gì xảy ra được.
(Vậy thì, mình không nên làm gì thừa thãi thì tốt hơn sao…?)
Dù cố vắt óc suy nghĩ, nhưng Kazuma, người mà cho đến hai năm trước vẫn độc thân bằng số tuổi, hoàn toàn không biết phải làm gì mới là tốt nhất.
Thật lòng mà nói, cậu muốn hỏi ý kiến Ruri ngay lập tức… nhưng Ruri vừa là bạn thuở nhỏ của Kazuma, vừa là bạn của Honoka. Thú nhận với bạn của cô ấy rằng「Thật ra hôm qua tớ bị tỏ tình…」thì có gì đó rất đáng sợ. Không rõ là sợ cái gì, nhưng mà sợ.
Vận dụng hết công suất bộ não đang thiếu ngủ, đồng thời cố không bỏ lỡ bài giảng, suốt buổi sáng hôm đó, Kazuma cứ mải miết suy nghĩ xem phải làm gì.
Và rồi──giờ nghỉ trưa.
Ngay khi tiết học kết thúc, Mirai đã vội vàng rời khỏi lớp học mà không đợi chuông reo hết. Cậu thấy cô cầm theo một thứ trông như hộp cơm, nên có lẽ cô định ăn trưa ở một nơi khác.
Vậy thì, cô ấy chắc sẽ không quay lại lớp ngay.
Cậu lặng lẽ nhìn quanh lớp học. Những người đi mua đồ ăn ở căng tin hay ăn ở nhà ăn đã rời khỏi lớp, những người mang cơm hộp còn lại cũng đã tụ tập thành từng nhóm và bắt đầu ăn. Mọi người đều mải mê với cuộc trò chuyện và bữa ăn của mình, không ai nhìn về phía Kazuma.
Sau khi xác nhận điều đó, Kazuma một lần nữa nhìn xuống vật đang nắm trong tay.
Trên lòng bàn tay đang lấm tấm mồ hôi là một mảnh giấy vở được gấp nhỏ. Cậu đã lén chuẩn bị nó trong giờ học vừa rồi.
『Gửi Tachibana-san
Xin lỗi vì đột nhiên gửi thứ này
Nhưng, tớ có chuyện nhất định muốn nói lại với cậu
Nếu có thời gian, chiều nay sau giờ học, cậu hãy đến phòng sinh hoạt của『Câu lạc bộ Nghiên cứu Subculture』ở cuối dãy lầu ba, khu nhà câu lạc bộ cũ nhé.
Odagiri Kazuma』
…Nếu Mirai đang tránh mặt cậu, thì có lẽ thật sự không nên làm gì thừa thãi thì hơn.
Nhưng, Kazuma vẫn còn điều chưa nói với cô. Dù cảm thấy khó xử và ngại ngùng, nhưng cậu không muốn cứ để mọi chuyện trôi vào quên lãng.
Vì vậy, cậu nghĩ sẽ để nó vào ngăn bàn của Mirai trong lúc cô ấy không có ở đây.
Giống như cách mà cô ấy, vào ngày đó của nhiều năm về trước, đã để lại eroge (thông điệp) trong ngăn bàn của Kazuma.
…Dù vậy, lén lút để một mẩu giấy vào ngăn bàn của một cô gái dĩ nhiên là lần đầu tiên trong đời. Những suy nghĩ tiêu cực cứ lần lượt hiện lên trong đầu và không chịu biến mất, như là『Ghê quá』hay là sẽ bị ai đó bắt gặp thì biết giải thích sao đây.
(Nguy rồi, trong lúc mình còn đang nghĩ vẩn vơ thì giờ nghỉ trưa đã qua hơn một nửa!)
Cứ thế này, có khi Mirai ăn trưa xong sẽ quay lại mất.
Đã hạ quyết tâm──hay đúng hơn là bị thời hạn thúc ép, Kazuma cuối cùng cũng đứng dậy.
Miệng lẩm bẩm『Thật tự nhiên, thật tự nhiên…』như niệm chú, cậu rón rén đi qua bàn của Mirai, nhẹ nhàng ném mảnh giấy vào trong ngăn bàn──nhưng thất bại, làm rơi xuống sàn.
(Cái—!?)
Cậu vội vàng ngồi xổm xuống, nhặt tờ giấy lên và lần này nhét thẳng vào trong ngăn bàn.
Cậu vội đứng dậy kiểm tra xung quanh, nhưng may mắn là hành động kỳ quặc vừa rồi dường như không bị ai chú ý.
(Phù…)
Cứ thế này mà quay về bàn thì cũng không tự nhiên, nên Kazuma ra khỏi lớp một lúc rồi đi thẳng đến nhà vệ sinh. Như vậy, kế hoạch ngụy tạo『đứng dậy là để đi vệ sinh』đã hoàn thành.
Khi cậu quay lại, cũng là lúc Mirai vừa ngồi xuống ghế của mình.
Cô đưa tay định lấy sách giáo khoa trong ngăn bàn. Sau một thoáng dừng lại, cô như nhận ra điều gì đó và nhìn vào trong ngăn bàn.
Trong khi Kazuma nín thở theo dõi, Mirai lấy ra mảnh giấy vở từ trong ngăn bàn, nghiêng đầu thắc mắc rồi mở nó ra.
Ngay sau đó, Kazuma đã nhìn thấy rõ đôi mắt cô mở to ra.
Đó quả thực là vẻ mặt ngạc nhiên, nhưng không hề tỏ ra khó chịu hay tức giận. Ngay khi Kazuma tạm thời yên tâm, Mirai bắt đầu đảo mắt nhìn quanh lớp.
Ánh mắt ấy nhanh chóng tìm thấy bóng dáng Kazuma đang đứng ở cửa ra vào. Lần đầu tiên, ánh mắt cậu và Mirai, người đã cố không nhìn thẳng vào cậu suốt cả ngày hôm nay, đã giao nhau.
Kazuma định nở một nụ cười theo phản xạ──nhưng trước đó, Mirai đã vội vàng cúi mặt xuống.
「Hử? Sao thế Odagiri, sao mày lại nhìn chằm chằm vào khoảng không rồi cười tủm tỉm vậy?」
「…Không có gì đâu.」
Tiếng chuông vang lên bên tai Kazuma khi cậu lủi thủi quay về chỗ ngồi của mình.
Ngay khi ngồi xuống ghế, Kazuma cảm thấy có một ánh mắt đang chiếu vào lưng mình. Có lẽ, không phải cậu tưởng tượng đâu.
Vì thầy giáo vào ngay sau đó nên cậu không thể quay lại xác nhận được. Nhưng suốt giờ học, Kazuma vẫn cảm nhận được ánh mắt của cô sau lưng──.
◆◆◆
──Và rồi, cuối cùng giờ tan học cũng đã đến.
Ngay khi tiết học kết thúc, Kazuma đi thẳng đến khu nhà câu lạc bộ cũ.
(Tachibana-san… hy vọng cậu ấy sẽ đến)
Tuy nhiên, nếu Mirai có việc bận thì cũng đành chịu. Cậu đã muốn xác nhận trước ít nhất điều đó, nhưng trước khi Kazuma kịp lên tiếng, Mirai đã nhanh chóng rời khỏi lớp học.
Vì vậy, không biết Mirai có thực sự đến hay không cho đến khi cậu đến đó. Vốn dĩ, người muốn nói chuyện là Kazuma, nên nếu có phải chờ đợi trong vô vọng thì cậu cũng đành chấp nhận.
May mắn là hôm nay, cả Ruri và Suzuka đều có việc bận khác và không đến phòng sinh hoạt. Ở đó, cậu có thể nói chuyện riêng với Mirai mà không bị ai làm phiền.
Mà nói thật thì, nói chuyện riêng với người vừa tỏ tình với mình ngày hôm qua cũng khá là căng thẳng──với lại, cậu cũng lo không biết có bị coi là ngoại tình hay không──mà nói đúng hơn là cực kỳ căng thẳng, nhưng cũng không thể nói chuyện ở nơi có người khác được.
Bởi vì, câu chuyện mà Kazuma muốn nói với Mirai, không phải chuyện gì khác──.
(…Ể?)
Hành lang tầng ba của khu nhà câu lạc bộ cũ. Khi phòng sinh hoạt đã ở ngay trước mắt, Kazuma chợt dừng bước.
Cửa phòng sinh hoạt, không biết tại sao lại hơi hé mở.
Ngay khoảnh khắc cậu hoảng hốt nghĩ『Lẽ nào là Ruri hay Suzuka-chan đến!?』, một giọng nói bất ngờ lọt vào tai Kazuma.
「──T-Thôi được rồi! Nếu cậu đã nói đến thế thì tôi cũng rộng lượng hẹn hò với cậu vậy!」
Giọng nói căng cứng vì hồi hộp, trái ngược hẳn với tông điệu cao ngạo. Giọng nói ấy, không thể nhầm được, chính là của Mirai.
(Tachibana-san...?)
Xem ra, lời mời của mình đã được chấp nhận rồi. Thế thì tốt, nhưng... rốt cuộc cô ấy đang làm gì ở trong đó vậy?
(Hình như, cậu ấy đang nói chuyện với ai đó... còn ai khác trong phòng sao?)
Cứ thế đi thẳng vào thì có hơi bất an, Kazuma bèn lén lút nhìn vào trong qua khe cửa.
「...Có lẽ hơi “tsun” quá rồi nhỉ.」
Cậu cứ ngỡ cô ấy đang nói chuyện với ai đó, nhưng trong phòng câu lạc bộ chỉ có một mình Mirai.
Trong căn phòng câu lạc bộ chật hẹp, Mirai đứng quay lưng về phía cửa, vẻ mặt nghiêm túc lẩm bẩm điều gì đó... một mình.
「...Phải rồi. Mới hôm qua xong nên có lẽ Odagiri-kun cũng đang e dè, nếu mình tỏ thái độ lạnh lùng quá, không khéo cậu ấy lại nói, 『Thôi em xin lỗi, em rút lại lời đề nghị ạ!』... chuyện có thể thành ra như thế mất. Chỗ này phải tỏ ra thân thiện hơn... Khụ khụ. 『Thôi được rồi. Nếu cậu đã nói đến thế thì tôi cũng rộng lượng hẹn hò với cậu vậy?』」
Nói rồi, cô nháy mắt một cái. Trong phòng câu lạc bộ thiếu sáng, hình ảnh Mirai đang hăng say nhắm một mắt một mình được phản chiếu trên ô cửa kính.
Sau khi giữ nguyên tư thế đó một lúc, có vẻ vẫn chưa hài lòng, Mirai hét lên 「Sai rồi! Không phải cái này!」 rồi bắt đầu đi đi lại lại trong phòng.
Cứ ngỡ mọi chuyện chỉ có vậy, nhưng đột nhiên cô lại như nhận ra điều gì đó, bắt đầu chỉnh lại trang phục. Lần này thì cô lấy ra một chiếc gương tay rồi tô lại son dưỡng, trông vô cùng bồn chồn. Thậm chí đến cuối cùng, cô còn bắt đầu tập một phương pháp hít thở kỳ lạ, 『Hít hít thở... hít hít thở...』.
「...T-Tachibana-san?」
「Hyaaa!?」
Nghe tiếng lẩm bẩm vô tình thốt ra, Mirai giật nảy mình.
「N-Này!? Đừng có gọi đột ngột thế chứ! Làm người ta hết cả hồn!!」
「X-Xin lỗi... tớ không nghĩ là cậu đến sớm hơn tớ.」
Kazuma khẽ cúi đầu, tạm thời bước vào trong rồi đóng cửa lại. Cứ thế này thì cuộc nói chuyện sẽ lọt hết ra ngoài hành lang mất.
「Ừm... Cậu đến sớm nhỉ. Tớ cũng nghĩ là mình đến ngay rồi đấy chứ.」
「Đ-Đương nhiên rồi! Tớ chạy đến đây ngay khi hết giờ học mà!」
「Ể...?」
Dù chuyện mới xảy ra hôm qua— không, chính vì thế mà lời nói thẳng thắn của cô khiến tim Kazuma bất giác đập thình thịch.
Mirai dường như cũng nhận ra mình đã lỡ lời. Đôi má trắng trẻo của cô bỗng đỏ bừng, cô nói liến thoắng để che đậy.
「V-Vậy... chuyện cậu muốn nói với tớ rốt cuộc là gì? ...H-Hay là, chuyện đó nhỉ? Hôm qua cậu nói thế nhưng giờ đã nghĩ lại rồi, kiểu vậy...?」
「Ể?」
Giọng điệu cô cố tỏ ra bình tĩnh. Nhưng cái cách cô không ngừng cựa quậy, rõ ràng là đang mất hết cả bình tĩnh.
「Đ-Đúng rồi! Tớ đã thấy chuyện này quá tốt đẹp để thành sự thật rồi mà! Nhớ lại hồi cấp hai, Odagiri-kun trông chẳng giống kiểu người nổi tiếng gì cả, làm gì có chuyện cậu có bạn gái chứ! Đúng là hôm qua tớ cũng hơi đường đột, mà người ta đang bối rối thì hay nói mấy lời kỳ quặc lắm. Được thôi, nếu vậy thì tớ sẽ cho qua hết! Đ-Đổi lại... lần này, đến lượt cậu—」
「K-Không, không phải thế! Tớ gọi cậu ra không phải vì chuyện đó...! Tớ thực sự có bạn gái rồi, nên tớ không thể hẹn hò với Tachibana-san được! Tớ thật sự xin lỗi!!」
「Thế thì tại sao lại gọi tớ ra bằng cái cách dễ gây hiểu lầm như thế hả đồ ngốc—!! Cả buổi học chiều nay tim tớ cứ đập thình thịch mãi đấy biết không—!!」
Mirai túm lấy cà vạt của Kazuma rồi dùng hết sức bình sinh mà lắc. Dù cực kỳ khó thở, nhưng sự thật là cậu đã hành động một cách mập mờ, nên Kazuma chỉ biết im lặng chịu đựng cho đến khi cô hả giận.
Cuối cùng, không biết là vì đã xả hết bực tức hay chỉ đơn giản là mỏi tay, Mirai vừa thở hổn hển vừa buông tay ra.
「...Bây giờ là lần đầu tiên trong đời, tớ thật tâm muốn ‘biến mất’ khỏi thế gian này.」
「T-Tớ thật sự xin lỗi...」
「Thôi đủ rồi! Cậu càng xin lỗi tớ càng thấy khó xử hơn đấy biết không! ...Hơn nữa. Nếu không phải chuyện đó, thì rốt cuộc cậu muốn nói gì hả.」
Dù nói thêm, 「Nếu là chuyện tào lao thì tớ véo cậu đấy」, nhưng có vẻ Mirai vẫn sẵn lòng lắng nghe. Chỉ riêng điều đó thôi cũng đã khiến Kazuma thở phào nhẹ nhõm. Thú thật, cậu đã nghĩ nếu cô cứ thế nổi giận bỏ về thì cậu cũng chẳng thể trách được.
Cậu thực sự cảm thấy có lỗi vì đã gây ra hiểu lầm.
Nhưng, dù bị giận, bị xa lánh, thì có một điều cậu nhất định phải nói cho bằng được.
「...Tachibana-san. Cậu còn nhớ lần cuối chúng ta nói chuyện, trước khi cậu chuyển trường không?」
Vai Mirai khẽ run lên.
Khi Kazuma nhìn chằm chằm, Mirai bối rối nhìn xuống.
Một lúc sau, một giọng nói nhỏ nhẹ truyền đến tai cậu.
「...Cậu còn nhớ thì làm sao tớ quên được chứ. Đừng có coi thường người khác.」
「Ực... ờm, xin lỗi.」
Bị cô lườm bằng ánh mắt như đang hờn dỗi, Kazuma tự nhiên xin lỗi dù chẳng hiểu tại sao. Dù không rõ lý do, nhưng ánh mắt ấy khiến cậu cảm thấy mình phải làm vậy.
「...Thế thì sao? Chuyện lúc đó thì có vấn đề gì à?」
「Ừ-Ừm...」
Đúng vậy, phần quan trọng bắt đầu từ đây.
Cậu hít một hơi thật sâu để trấn tĩnh trái tim đang đập loạn xạ.
「Một lúc sau khi nói chuyện với cậu, trong hộc bàn của tớ có một cái hộp bọc giấy báo. Mở ra thì thấy đó là một eroge... cái đó, là do Tachibana-san bỏ vào đúng không?」
Cơ thể Mirai lại khẽ run lên.
Tuy nhiên, cô không nói gì cả. Chỉ im lặng nhìn Kazuma, chờ đợi những lời tiếp theo của cậu.
Cuối cùng, cậu cũng có thể nói ra.
Cái cảm xúc mà cậu luôn muốn thổ lộ, nhưng đã từ bỏ vì nghĩ rằng sẽ không bao giờ thành hiện thực.
「Tớ cũng có một điều nhất định muốn nói, nếu một ngày nào đó được gặp lại cậu. —Cái eroge cậu đưa cho tớ lúc đó, hay kinh khủng luôn! Cảm ơn cậu rất nhiều vì đã cho tớ mượn!」
Cậu chân thành cúi đầu thật sâu. Trong tầm mắt cúi gằm, cậu thấy Mirai ngạc nhiên lùi lại một bước.
「Tớ, bây giờ thật tâm nghĩ rằng, thật may mắn khi đã biết đến eroge! Tất cả là nhờ Tachibana-san đã cho tớ mượn cái eroge đó lúc ấy! Cảm ơn cậu đã cho tớ biết đến eroge!!」
Nói hết những gì muốn nói, Kazuma ngẩng mặt lên với tâm trạng nhẹ nhõm.
Mirai trông có vẻ bối rối, nhưng rồi cô tránh ánh mắt của Kazuma và lí nhí cất lời.
「Đ-Đâu phải, tớ cho cậu biết đâu phải để được cảm ơn... ...Nhưng mà.」
Vẫn không nhìn thẳng vào Kazuma, Mirai lẩm bẩm nói tiếp.
「...Tớ cũng cảm ơn cậu. ...Nếu cậu thấy vui, thì tớ cũng, vui lắm.」
Gương mặt Mirai dần đỏ ửng lên khi cô nói.
Tuy nhiên, trái với từ ‘vui’, biểu cảm của cô trông lại vô cùng phức tạp.
Lý do cho điều đó nhanh chóng được chính cô giải thích.
「...Nếu cậu đã biết ơn đến thế, thì hẹn hò với tớ cũng được chứ gì.」
「Ực... c-cái đó thì, tớ xin lỗi...」
「Tớ biết rồi! Chỉ nói thử thôi!」
“Hừ” một tiếng, Mirai bực bội quay mặt đi.
Thành thật mà nói, không khí lúc này khiến việc tiếp tục câu chuyện trở nên khá ngần ngại... Tuy nhiên, Kazuma vẫn còn điều muốn nói. Dằn lại trái tim đang run rẩy, cậu lại mở lời.
「À-À này! Tachibana-san!」
「...Gì nữa?」
「Chuyện đó... đúng là tớ không thể hẹn hò với cậu được! Nhưng tớ thật lòng biết ơn cậu, nên nếu được, chúng ta làm bạn với nhau được không...? Chuyện đó, phải kết bạn với người vừa từ chối mình, có lẽ Tachibana-san sẽ không thích nhưng...」
「Đ-Đừng có nói bị từ chối chứ! Cái đó người ta gọi là xát muối vào vết thương đấy!! Mà này, từ nãy đến giờ cậu chỉ toàn nói những gì mình muốn nói thôi! Cũng phải nghĩ cho cảm xúc của tớ một chút chứ! Bên này đã thấy khó xử đến mức muốn coi như chưa từng tỏ tình bao giờ rồi đây này—」
Mirai, người đang tuôn ra một tràng theo cảm xúc, đột ngột dừng lại.
Như thể, cô chợt nhận ra điều gì đó.
「Tachibana-san?」
「Ơ, ờm...! Chờ một chút!! Tớ đang nghĩ nên cậu im lặng giùm đi, làm ơn!!」
「V-Vâng!」
Không thể hỏi lại 『Nghĩ gì cơ?』, Kazuma đành im bặt trước vẻ mặt đằng đằng sát khí của Mirai.
Trước mặt Kazuma đang im lặng, Mirai, đúng như lời cô vừa nói, đang đăm chiêu suy nghĩ. Dáng vẻ trán lấm tấm mồ hôi trông còn có vẻ tuyệt vọng hơn là nghiêm túc.
Cứ thế, một khoảng lặng kéo dài giữa hai người.
「Đ-Đúng rồi!! Tức là, điều tớ muốn nói chính là ở đó!!」
「Ở đó...?」
「T-Tức là...!!」
Không thể nói tiếp, Mirai bồn chồn cựa quậy, toàn thân toát lên vẻ sốt ruột. Cái kiểu lắp bắp này khiến người ta muốn hỏi không biết khoảng thời gian suy nghĩ vừa rồi rốt cuộc để làm gì.
「Tức là, cái đó! Chuyện hôm qua, là nhầm lẫn!」
「Nhầm lẫn?」
「Đúng vậy! Nhầm to! Odagiri-kun, có vẻ cậu nghĩ rằng tớ đã ‘tỏ tình’ với cậu, nhưng đó là một sự hiểu lầm tai hại đấy! Một nhân vật chính vô danh tiểu tốt như cậu không phải là gu của tớ đâu. Đừng có mà tự phụ!」
「Ể, ểểểể!?」
Bị mắng xối xả không báo trước, Kazuma cứng đờ người trước diễn biến quá sức tưởng tượng.
(T-Tỏ tình... không phải...? Nhưng mà, cậu ấy đã nói ‘trở thành bạn trai của tớ’ mà... Ể? C-Chắc chắn là cậu ấy đã nói thế mà? Mình đã nghe thấy mà?)
Nghĩ lại thì hình như cách dùng chữ Hán có hơi lạ, nhưng chắc chắn cậu đã nghe thấy hai chữ ‘bạn trai’.
Lẽ nào là nghe nhầm, hay là, không lẽ nào đây là một giấc mơ chứ.
Chẳng hiểu đầu cua tai nheo ra sao, Kazuma nhìn lại Mirai như muốn hỏi chuyện gì đang xảy ra.
Thế nhưng, Mirai, người đáng lẽ phải cho cậu câu trả lời, lại trông còn hoảng loạn hơn cả cậu.
Với vẻ mặt như sắp ngất đến nơi, Mirai nói ra những lời còn khó hiểu hơn nữa.
「K-Không phải tỏ tình!! Nhưng cậu vẫn phải làm bạn trai của tớ!! Và sau đó— cậu phải huấn luyện tớ!!」
Đầu tháng Tư.
Trong khi đang mong chờ ngày Honoka trở về sau hai tháng nữa, một cơn bão kinh hoàng sắp sửa ập đến cuộc sống bình yên của Kazuma.