He was born into a terrible world where beautiful magical girls suffer horrible fates - will the world be destroyed if he doesn't save them using his knowledge of light novels from his previous life?

Truyện tương tự

Cô hầu gái đầy chiếm hữu mà tôi thuê hóa ra lại là một nàng công chúa

(Đang ra)

Cô hầu gái đầy chiếm hữu mà tôi thuê hóa ra lại là một nàng công chúa

Kamitsuki

Và Siana có một bí mật, hóa ra, cô ấy thực ra là một nàng công chúa...!?

55 284

Độ Ẩm Của Amemori Junna Rất Cao

(Đang ra)

Độ Ẩm Của Amemori Junna Rất Cao

Mizuki Mizushiro

Junna, người chỉ xuất hiện trong những ngày mưa ướt át, luôn giữ vẻ mặt lạnh lùng vô cảm, nhưng rồi lại bất ngờ quấn quýt không rời, không có cảm giác gì về khoảng cách. Thế rồi một ngày nắng, Shigure

28 267

Sắc Nét Chiến Cơ

(Đang ra)

Sắc Nét Chiến Cơ

ML "Exlor" Duong

"Chào mừng đến với Hệ Thống Thiết kế Chiến Cơ. Vui lòng thiết kế chiến cơ mới của cậu."

124 2458

Tensei Oujo To Tensai Reijou No Mahou Kakumei

(Đang ra)

Tensei Oujo To Tensai Reijou No Mahou Kakumei

Kurasu Piero

Cô công chúa mặc dù bị ma thuật ruồng bỏ những vẫn dành một tình yêu cho ma thuật này vừa mới từ đâu chui ra thế!? Đây cũng là điểm khởi đầu cho vở kịch hài hước của cô côn

13 1919

Hồng liên Thiếu nữ - Chương 18: Mob đóng vai trò là người điều hành

Lúc đó là ngay lúc tiết sáu sắp bắt đầu. Tiết năm vừa kết thúc, không khí trong lớp trở nên khá thoải mái trong giờ nghỉ. Nhưng tôi thì không thể thả lỏng được. Tôi sắp phải điều hành một buổi họp lớp, nên trong lòng tôi cảm thấy hơi căng thẳng. Tối qua, tôi đã đọc kỹ các tài liệu và tập dượt trong đầu để mọi việc diễn ra suôn sẻ.

Sensei có giúp gì được không nhỉ? Chắc là không đâu. Để rèn luyện tính tự lập và khả năng giải quyết vấn đề, lớp 1-A chắc chắn sẽ phải tự lo hết. Liệu cả lớp có chịu nghe tôi không đây?

“Ngồi vào chỗ đi nào!”

Thầy nhắc nhở, cả lớp lục đục trở về chỗ, không khí bắt đầu nghiêm túc như trong giờ học. Nhưng hôm nay, Rokudo-sensei không đứng trước bảng mà ngồi xuống ghế. Có vẻ như hôm nay tôi phải đóng vai “giáo viên” rồi.

“Hôm nay Kuroda sẽ điều hành nhé. Kuroda, thầy sẽ giao cho em.”

“Dạ.”

“Vậy thì, tôi sẽ bắt đầu giải thích về đại hội thể thao nhé.”

Tôi bắt đầu trình bày một cách ngắn gọn. Đầu tiên là môn kéo co, một môn thi mang tính đồng đội. Chẳng cần phải giải thích nhiều làm gì cho mệt, vì luật thì đến ngay cả trẻ con cũng biết: mọi người cùng nhau kéo dây, so sức bền. Thế là xong phần này.

“Tiếp theo, về các môn dành cho cá nhân, mỗi lớp sẽ phải chọn một nam và một nữ tham gia. Các môn bao gồm chạy tìm đồ, ăn bánh, và hai người ba chân.”

Cả lớp bắt đầu xôn xao, đặc biệt là đám đực rựa. Sasamoto giơ tay, giọng đầy phấn khích.

“Thưa sensei!!! Ý là nam nữ sẽ có thể cùng thi hai người ba chân đúng không!? Có được nắm tay, áp sát cơ thể vào nhau không!?”

Tôi không phải sensei của cậu đâu, bố trẻ ạ. Đúng là Sasamoto thẳng thắn đến mức khiến người ta hơi sốc đấy. Nhưng nghĩ lại thì chúng ta đang ở tuổi dậy thì, ai mà chẳng tò mò chứ. Bản thân tôi khi nghe phần thi hai người ba chân có cả nam và nữ tham gia, cũng khó mà tôi lại không để tâm.

“Tôi không phải sensei của cậu. Nhưng nói như Sasamoto thì đúng là vậy thật, dù là cậu nói có hơi thô đấy. Tuy nhiên, nếu ai không muốn thì có thể không tham gia phần thi hai người ba chân.”

Tôi cũng đã có phương án dự phòng cho trường hợp này rồi. Không phải ai cũng thoải mái khi phải tiếp xúc gần với người khác giới đâu, nên tôi không thể ép buộc họ được.

“Chậc! Thế à!”

“Được tự do tham gia à…”

“Tớ chắc chắn sẽ bị từ chối…”

Đám con trai ngay lập tức tiu nghỉu. Chắc chúng nó nghĩ là tham gia cũng sẽ bị từ chối thôi.

“Vậy, ai muốn tham gia phần thi cá nhân thì giơ tay nhé.”

Không biết có ai muốn tham gia không. Người ngại nổi bật hay không giỏi thể thao chắc chẳng tự ứng cử bản thân đâu. Nhưng những người vừa muốn khoe vừa giỏi thể thao cũng không nhiều, nên có lẽ sẽ mất thời gian để chọn đây.

Cả lớp nhìn nhau, ngập ngừng chưa quyết định. Bất ngờ thay, một người mà tôi không bao giờ ngờ tới lại giơ tay.

“Tớ tham gia được.”

Kohaku Gindou giơ tay. Thật bất ngờ, nhưng cũng chẳng có ai phản đối. Mọi người xung quanh đều có vẻ đồng ý và cho rằng cô ấy là một lựa chọn hợp lý.

Và, khi một cô gái xinh đẹp như Kohaku ứng cử, cơ hội được thi hai người ba chân cùng cô ấy khiến đám con trai không thể không mơ mộng, dù khả năng có thấp đến đâu.

“Tôi! Tôi làm!!”

“Thằng ngu, để tao cho!!”

“Oẳn tù tì đi!!”

Trừ Kimchika, gần như cả đám đực rựa đều giơ tay hết. Kohaku nhìn thẳng về phía tôi. Tôi vội vàng ngoảnh mặt đi. Noguchi Natsuko bỗng dưng quay sang tôi.

“Kuroda, cậu cũng tham gia luôn đi!”

“Hả? Không, tôi là ở bên ban tổ chức, ngày hôm đó bận lắm.”

“Có sao đâu.”

“Không, tôi thấy vẫn có vấn đề mà.”

“Không có đâu!”

Natsuko bất ngờ hét lên với đám đực rựa đang chuẩn bị oẳn tù tì: “Này, Kuroda cũng sẽ ứng cử đấy!!”

“Đi đi!”

“À, ừ…”

Tôi bị đẩy vào vòng oẳn tù tì của đám ngu đó. Không khí đây vừa nặng nề, vừa ồn ào rồi lại thêm chút ngột ngạt.

“Tao ra búa.” suy nghĩ thằng 1

“Hờ, vậy tao ra kéo.” suy nghĩ thằng 2

“Tôi sẽ ra bao.” Main suy nghĩ

Mấy thằng ngu này bắt đầu dở trò chiến thuật tâm lý rồi. Nhưng mấy trò này thì có tác dụng gì với oẳn tù tì đâu.

“Vậy thì, oẳn tù tì…”

Tôi hô, cả đám bắt đầu ra tay. Mọi người nắm chặt tay, như thể dồn hết sức lực vào nó. Nhưng oẳn tù tì thì liên quan gì đến sức nắm đâu.

““““““!!””””””

Cả đám con trai ra búa, chỉ mình tôi ra bao. Tôi có một chiến thắng tuyệt đối. Vậy là xong phần chọn nam.

“Ờm, vậy tôi là người được chọn à, đúng không?”

“Ừ, được.”

“Chắc là ổn thôi.”

“Nói thật thì, lựa chọn này khá trung bình, không hay cũng không dở.”

Câu cuối cùng hơi đâm vào tim tôi đấy, hắn bảo tôi như kiểu tôi là mob vậy…

Mà tôi là mob mà nhỉ.

“Không có ý kiến gì♪ Oẳn tù tì thì chịu thôi♪”

Kohaku mỉm cười rạng rỡ. Cô ấy vui vì được thi cùng tôi à? Hay là… Ôi nguy rồi, dạo này tôi cứ hay nghĩ về cô ấy mãi thôi.

Tập trung điều hành tiếp đã. Phải hoàn thành công việc này sớm thôi.

“Ờm thì tiếp theo, sau khi các môn thi đã kết thúc, sẽ có tiết mục nhảy dân gian. Đây là phần có thể tự do tham gia, mọi người tự tìm bạn nhảy nhé.”

Đám ngu kia lại ồn ào rồi, còn đám con gái nhìn chúng nó với ánh mắt đầy ngao ngán. Cứ thế này thì chúng mày tìm bạn nhảy kiểu gì hả? Mà tôi cũng chẳng biết nhảy dân gian đâu. Dù sao thì tôi cũng chẳng có hứng thú.

Không khí sôi nổi kéo dài cho đến khi chuông báo hết giờ vang lên. Tôi đã hoàn thành nhiệm vụ điều hành này.

----

Chuông reo, tôi đứng trước bảng đen rồi thở phào và vươn vai. Những căng thẳng đã tan biến, nhưng sự mệt mỏi thì lại ập đến. Tôi mà làm giáo viên thì chắc chết tôi mất. Đang thẫn thờ một lúc, ai đó vỗ vai tôi.

“Làm tốt lắm. Dù có hơi vụng về, nhưng sự cố gắng của em thì lại thể hiện rất rõ ràng. Ha, biết đâu em lại hợp làm giáo viên nhỉ?”

Rokudo-sensei vỗ vai tôi rồi rời khỏi lớp. Thầy ấy đúng là đỉnh thật, ngầu quá!

Tôi cúi đầu cảm ơn sensei trong im lặng.

“Izayoi-kun.”

Lần này là Kohaku gọi. Tôi ngẩng lênvà bắt gặp ánh mắt cô ấy, cổ có một chút ngượng ngùng.

“Ờm… cảm ơn cậu đã vất vả nhé.”

Nói xong, cô ấy rời khỏi lớp. Hả!? Cổ nói gì mà cứ như trêu ngươi tôi vậy! Này!!

Ha, mệt thật. Tôi chạy về chỗ, thở dài.

Hôm nay mệt quá. Trên đường về, tôi gặp Hibara Karen. Cô ấy cũng kêu rất mệt mỏi vì không quen đứng trước đám đông. Cả hai đều rã rời, nên chúng tôi chia tay nhanh và về nhà. Tối đó, tôi đi ngủ ngay lập tức.

----

[Ma pháp thiếu nữ] là gì đối với tôi? Chỉ là một nhân vật trong tiểu thuyết? Không phải. Vậy tôi cảm thấy gì với họ? Là… Tại sao tôi lại muốn cứu họ? Vì thế giới, hay chỉ sự là giả tạo thôi? Thật sự là như vậy sao?

Không, thật ra…

----

Lại là một giấc mơ kỳ lạ nữa rồi. Dạo này tôi mơ những giấc mơ kiểu này rất nhiều, chắc không chỉ vì đọc light novel. Có lẽ bên trong tôi vẫn đang vướng bận điều gì đó.

Mệt mỏi của hôm qua vẫn còn, cơ thể tôi hơi uể oải. Nhưng tôi vẫn đánh thức bản thân, rời khỏi giường và chuẩn bị và ra khỏi nhà.

Hôm nay cực kỳ quan trọng, hơn hôm qua nhiều. Cuộc họp liên trường chiều nay sẽ quyết định tất cả. Tôi phải chấm dứt bad ending của Hibara Karen.

----

Chiều đến rất nhanh. Ban tổ chức lại tụ họp và lên tàu điện, rồi đi bộ đến trường Nhất Sắc. Trên tàu, tôi thấy một bà mẹ và đứa con nhỏ ngồi phía trước.

“Mẹ ơi! Tàu lắc lư ghê!!”

“Ừ, nhưng ngồi xuống đi nhé. Đứng lên nguy hiểm lắm đó~.”

Người mẹ nhẹ nhàng để con ngồi, rồi xoa đầu nó.

“Lần sau con muốn đi cùng bố nữa!!”

“Hôm nay bố bận rồi, chắc cuối tuần này nhé?”

“Yay!”

Cảnh tượng này thật ấm áp. Các thành viên ban tổ chức cũng mỉm cười. Chỉ có một người lại khác.

“…”

Hibara Karen nhìn họ, ánh mắt như đang nghĩ ngợi gì đó. Nhưng chuyện này không liên quan đến tôi, cũng không phải là một bad ending, nên tôi không cần bận tâm.

…Thật sự nó có ổn không? Thật sao?

Không, giờ phải tập trung vào bad ending của [If story]. Tôi lắc đầu, gạt suy nghĩ đó sang một bên.

----

Tàu đến ga, chúng tôi đi bộ đến trường Nhất Sắc. Dẫn đầu là anh chàng đeo kính, trưởng ban tổ chức. Năm phút sau, chúng tôi đã đến nơi. Trường Nhất Sắc to và đẹp hơn trường chúng tôi nhiều.

Trước cổng trường, một nữ sinh mặc đồng phục xanh chào đón. Cô ấy chắc là trưởng ban tổ chức đại hội thể thao của trường Nhất Sắc.

“Chào các bạn trường Mino iro. Cảm ơn các bạn đã đến. Chúng tôi sẽ dẫn các bạn đến phòng đa năng để họp, phần chào hỏi sẽ làm ở đó nhé.”

Cô gái nghiêm túc dẫn chúng tôi vào trường. Chúng tôi thay giày, rồi đến phòng đa năng. Khi mở cửa, chín học sinh bên trường Nhất Sắc đã chờ sẵn, cùng một thầy giáo cười thân thiện.

Cô gái dẫn đường quay lại, cúi nhẹ đầu.

“Một lần nữa, cảm ơn các bạn trường Mino iro đã đến. Tôi là Fukumoto Narumi, trưởng ban tổ chức đại hội thể thao. Mong được hợp tác với các bạn.”

Các thành viên ban tổ chức Nhất Sắc cũng cúi chào theo cô. Chúng tôi đáp lại.

“Tôi là Kimiko Taichi, trưởng ban tổ chức trường Mino iro. Mong được hợp tác với các bạn.”

Chúng tôi cúi chào theo Kimiko-senpai. Hai trưởng ban bắt tay nhau, rồi mọi người ngồi xuống, bắt đầu cuộc họp.

“Trước tiên, chúng ta hãy tự giới thiệu nhé.”

“Được thôi. Ngày khai mạc chính thức sẽ phải phối hợp ăn ý, nên là chúng ta nên làm quen với nhau trước.”

“Bên chúng tôi giới thiệu trước được không?”

“Vâng, xin mời.”

Bên Nhất Sắc bắt đầu tự giới thiệu, kèm theo tiếng vỗ tay. Sau đó đến lượt chúng tôi, cũng với tiếng vỗ tay.

“Năm hai, Hibara Karen. Mong được hợp tác.”

Đến lượt tôi. Chắc giới thiệu bình thường thôi là được…

“Năm nhất, Kuroda Izayoi. Mong được hợp tác.”

----

Cuộc họp liên trường bắt đầu. Tôi hít sâu một hơi.